Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Dụ Sở - Diệp Tranh] Hàn Sơn tự ngoại thành Cô Tô

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#42
Hồi 27.

"Thật ra việc Bách Hoa Cốc chọn hợp tác cũng không quá bất ngờ." Diệp Tu ngậm tẩu thuốc nói, dĩ nhiên hắn chỉ ngậm chứ không đốt, đồng thời ngón tay lướt trên sa bàn, "Bách Hoa Cốc trải qua mấy lần biến động, chuyện của Trương Giai Lạc đã trở thành cái gai trong lòng mỗi người nơi đó... Sau này Vu Phong gia nhập cũng coi như là một bước ngoặt, kéo Bách Hoa Cốc ra khỏi trạng thái cứ tiêu cực đề phòng."​

"Với tình hình giang hồ bây giờ, việc liên hợp cũng là thượng sách." Diệp Tu vẽ mấy đường trên sa bàn, nối liền các thế lực ở bốn phía lại với nhau, vây lấy khu vực Trung Nguyên.​

"Kế tiếp, sẽ là phần việc của các ngươi."​

“Hiện tại Hưng Hân đóng giữ ở Lâm An, sẽ không tiện ra tay can thiệp vào chuyện Trung Nguyên, chỉ có thể hiệp trợ bên cạnh."​

Chốt hạ kế hoạch cuối cùng, mọi người theo nhau tản đi. Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiếu Thiên hộ tống Cao Anh Kiệt về Trung Thảo Đường, những người khác cũng bận rộn việc của mình, may mà ngày đầu tiên của năm mới xem như an ổn.​

"Mọi người có ai nhìn thấy tiểu Đường đâu không?" Trần Quả tìm một vòng trong phòng mà không thấy bóng dáng của nàng, "Mới sớm mà đã chạy đi nơi nào? Trời lạnh thế này còn ra ngoài làm gì cơ chứ."​

"Mạc Phàm cũng không thấy đâu." Tô Mộc Tranh ngồi trong tửu quán, ôm chú chuột lang trong tay, "Sáng nay đến cả nhóc chuột này mà hắn cũng quên cho ăn, chú nhóc đói bụng phải chạy ra đây."​

"Cho huynh xem thử." Diệp Tu vươn tay định chạm vào chú chuột, không ngờ chuột langcũng thù Diệp Tu chả khác gì chủ nhân của mình, "Hự" một cái liền cắn lấy ngón tay của hắn.​

"Chu choa nhóc con này tính tình không vừa đâu!" Diệp Tu vội vàng rút tay về, "Có khi nào là tiểu tử Mạc Phàm biến thành hay không đấy?"​

Tô Mộc Tranh không đáp, chỉ mỉm cười.​

"Đúng rồi," Tô Mộc Tranh đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Mạc Phàm còn để lại thanh nhẫn đao Thập Lục Diệp của hắn."​

"Hửm?" Sở Vân Tú đang ở bên cạnh, nghe mấy chữ này thì xoay đầu sang: "Thập Lục... Diệp?"​

"Ừm." Tô Mộc Tranh nói, "Đồng âm với nhẫn đaoThập Lục Dạ của Lý Hoa các ngươi phải không? Hắn để lại thanh kiếm, không chừng là muốn nhắc nhở chúng ta chuyện gì đó..."​

"Chắc không phải là đến Yên Vũ Lâu tìm Lý Hoa đó chứ?" Sở Vân Tú hỏi, "Nhưng hắn tìm Lý Hoa để làm gì?"​

"Đoán không ra, chi bằng chờ hắn quay về rồi hỏi." Diệp Tu nói, "Dù sao kiếm và chuột đều ở đây, còn sợ hắn trốn đi luôn hay sao?​

Hai cô nương cạn lời. Hóa ra ngươi chỉ để ý chuyện này!​

"Lão bản nương, ngươi cũng không cần lo lắng." Diệp Tu quay sang nói với Trần Quả, "Tiểu Đường không phải người cần chúng ta lo lắng cho nàng."​

"Biết rồi..." Thật sự yên tâm mới là giả, nhưng nghe Diệp Tu nói như thế, Trần Quả ngẫm nghĩ, rốt cuộc đành nhịn xuống chút nóng ruột trong lòng.​

Ngoại ô Lâm An, đình nghỉ chân. Đường Nhu ngồi trong đình, mải miết lau chùi Hỏa Vũ Lưu Viêm, Đỗ Minh ngồi bên cạnh nàng, nghiêng đầu chống cắm ngắm sườn mặt của nữ thần.​


"À ừm... Đường Nhu cô nương?" Đỗ Minh mở miệng hỏi, "Nàng gọi ta ra đây... có việc gì không?"​

Kể từ lần so chiêu đầu tiên, bọn họ đã âm thầm hẹn nhau luận bàn rất nhiều lần, chẳng qua khi kinh nghiệm và thực lực của Đường Nhu tăng dần, cách biệt ban đầu đã nhanh chóng bị rút ngắn, thậm chí còn dần dần kéo ngược khoảng cách.​

Bản thân Đỗ Minh, để không bị rơi lại phía sau, càng thêm cố gắng luyện tập, sức lực tràn trề đến mức khiến đám người Luân Hồi Bảng hô hào trêu chọc "sức mạnh của ái tình".​

Như thế mới có tư cách tiếp tục ở bên cạnh nàng! Đỗ Minh thầm nghĩ.​

"Có phải ngươi cũng cảm thấy, ta đánh quá lỗ mãng hay không?" Đường Nhu đặt Hỏa Vũ Lưu Viêm xuống, đột ngột hỏi.​
"Hả..." Đỗ Minh lúng túng, không biết nên nói thế nào, ấp úng một hồi mới "Ừm" một tiếng.​

Đường Nhu lẳng lặng ngồi im, không nói gì. Trong đầu nàng luôn nghĩ tới tình cảnh cuộc chiến ở vương thành hôm đó, nàng bị đám cơ quan xảo quyệt của cơ quan sư kia vây hãm, không cách nào dùng sức.​

"Ta muốn thay đổi một phen." Đường Nhu cầm lên Hỏa Vũ Lưu Viêm, đứng dậy nói, "Tôi luyện bản thân trở nên mạnh hơn nữa, mới có tư cách thẳng tiến không lùi."​

"Ta sẽ giúp nàng." Đỗ Minh đứng dậy theo nàng, "Tuy có thể ta không phải là đối thủ lý tưởng của nàng... Nhưng, ta sẽ dốc hết sức mình."​

Đường Nhu xoay đầu lại.​

Đỗ Minh nhìn thấy, trong bóng nắng ngược sáng, dường như nàng đang nở nụ cười với hắn.​

"Vậy thì... Rút kiếm đi."​

Băng Tra rời vỏ, Hỏa Vũ Lưu Viêm vung cao.​

Ánh kiếm lập lòe, bóng thương vẫy vùng. Một băng một hỏa đan xen vào nhau, lưu quang rực rỡ vương khắp nơi.​


Dạo trước khi so tài, vì phong cách của hai người rất giống nhau, đều thiên về lối đánh buông thả, khí thế có nhiều phần mạnh mẽ thoải mái. Nhưng lần này, lại là một cuộc thử nghiệm và tìm tòi.​

Tỉ mỉ mài giũa tựa như hạt cát bên trong loài trai ngọc, lẫn vào một thân sương tuyết, đợi chờ thời gian trôi qua để sự tươi mới lột xác phá kén chui ra.​

Cô Tô, Yên Vũ Lâu.​

Cô Tô cách thành Lâm An không xa, khoái mã đi không tới một ngày là đến. Lúc chạng vạng, tuyết nhỏ từng đóa vẫn phiêu bồng khắp trời như thế, mà trong hoàng hôn, có người đang tiến đến cùng với đêm đen, bước vào một gian phòng trong lâu.​

"Sư đệ, ngươi đến rồi.”​

Mạc Phàm kéo mũ trùm đầu xuống, không nói lời nào chỉ nhìn thẳng vào Lý Hoa.​

"Nếu có một ngày ta không thể thoát khỏi đêm trường tăm tối này, sư đệ, ngươi cầm lấy thanh Thập Lục Dạ của ta đi. Y bát của sư phụ, cũng nhờ ngươi truyền thừa."​

Mạc Phàm chỉ nói bốn chữ: "Ngươi sẽ không chết"​

"Vì Yên Vũ Lâu, sống nguyện hàm ơn... Cho dù ngọc đá cùng vỡ, cũng phải giữ gìn an ổn sau này cho Yên Vũ Lâu." Lý Hoa vuốt ve đường vân trên Thập Lục Dạ, nhỏ giọng nói.​

"Vậy lâu chủ của các ngươi thì sao?" Mạc Phàm nói, "Nàng hiện giờ đang ở Lâm An... Chẳng lẽ nàng tay có thể giao lại hết thảy những việc này cho một mình ngươi hay sao?"​

"Suy nghĩ của lâu chủ, sợ là cũng giống như ta." Lý Hoa nói, "Trước đó nàng đã trúng lưu ly cổ, đối mặt với tương lai còn thống khổ hơn so với cái chết. Dụ giáo chủ nói muốn tìm cách giải cổ độc cho nàng, bề ngoài nhìn nàng như vô sự, nhưng trong lòng đã an bày tốt tất cả mọi thứ từ lâu rồi. Nếu không phải bởi thiên tính của nàng, sợ là đã sớm lựa chọn phương thức quyết liệt hơn."​

Mạc Phàm vẫn không nói gì, chỉ nghe hắn kể lể.​

"Lâu chủ nàng ấy thật sự là người rất ôn nhu. Đã nhiều năm như vậy, ngoài sư phụ và ngươi, nàng là người thân thứ ba của ta. Yên Vũ Lâu cũng là ngôi nhà thứ hai của ta."​

"Ta đã nói ngươi sẽ không chết." Tính tình Mạc Phàm vốn ngang bướng, bằng không lúc đầu cũng chẳng dây dưa một hồi "nghiệt duyên" như thế với Diệp Tu, "Yên Vũ Lâu sẽ không sao, Sở Vân Tú cũng không sao, ngươi càng không sao cả."​

Hiếm khi thấy hắn nói một câu dài như thế. Mạc Phàm trầm mặt đẩy trả thanh Thập Lục Dạ mà Lý Hoa đưa ra lúc nãy, đội lên mũ trùm, quay lưng rời khỏi Yên Vũ Lâu, giấu mình trong đêm tuyết.​

Lý Hoa khẽ run, rồi bất đắc dĩ cười một tiếng.​

"Chỉ mong là... hết thảy bình an."​

Đêm dài gần đến lúc bình minh, chính là khi tăm tối nhất.​

Kẻ lang thang trong vùng bóng tối mịt mù này, chỉ cần tiến về phía trước.​

Đèn lồng mừng năm mới còn chưa tắt hết. Lý Hoa bước ra ngoài, quay đầu nhìn Yên Vũ Lâu giăng đầy đèn đuốc.​

Những lúc bất an, hắn từng cảm thấy tòa Yên Vũ Lâu này hệt như một ngọn lửa lập lòe leo lắt. Mà bây giờ, biết đâu đây lại là ánh sáng dẫn đường trong đêm tối thăm thẳm.​

 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#43
Hồi 28.

Mọi người đều đang dồn lực đề phòng, nhưng gần một tháng trôi qua, tộc Già La lại giấu diếm mũi nhọn ngủ đông không chịu xuất hiện. Thủ lĩnh các phía hiển nhiên không phải hạng dễ bị lừa gạt, mối liên hệ bốn bề như có như không nhưng vẫn luôn ẩn giấu trong bóng tối.​

Bọn họ cố ý hạ thấp tối đa sự uy hiếp từ bên ngoài, dùng cách của mình đánh cờ với địch thủ.​

Tộc Già La vốn là bộ tộc cổ tồn tại từ xưa đến giờ, ở bản địa Lĩnh Nam đã lớn mạnh một phương. Về sau Lam Vũ Giáo thâm nhập Lĩnh Nam, hai phe mới bất đắc dĩ va chạm đối đầu, nhưng cơ bản mà nói cũng xem như bình an vô sự.​

Đến khi tộc trưởng mới kế vị nhậm chức, khởi sự xâm chiếm Lam Vũ Giáo với quy mô lớn, ý định trục xuất Lam Vũ Giáo ra khỏi vùng đất Lĩnh Nam. Lam Vũ Giáo trong đoạn thời gian đó cũng loạn trong giặc ngoài, giáo chủ liên tục thay đổi ba người, cuối cùng đến lúc giao cho Dụ Văn Châu, người trẻ tuổi này kế thừa nền móng đã được hai vị tiền bối xây đắp, liên hợp sức mạnh các phương, tạo nên đòn phản kích mạnh mẽ đến tộc Già La.​

Sau chuyện lần đó, đến phiên tộc Già La bị trọng thương phải mai danh ẩn tích, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa từ bỏ ý định muốn bành trướng.​

Những năm phân tranh ấy, việc liên hiệp đã trợ lực khá nhiều cho Lam Vũ Giáo, mà lần này tộc Già La đương nhiên không chỉ nhằm vào mỗi Lam Vũ Giáo, cho nên mới tạo ra trận hỗn loạn long trời lở đất khắp chốn giang hồ như vậy.​

Năm đó khi ở Lĩnh Nam, Đại tướng quân Diệp Thu của Gia Vương Triều, phó tướng Tô Mộc Tranh, lâu chủ Sở Vân Tú của Yên Vũ Lâu và giáo chủ Dụ Văn Châu của Lam Vũ Giáo đã hợp lực phá hủy điện Già La, cũng là một trong những điểm mấu chốt khiến tộc Già La phải tan tác sau này.​

Nhưng cũng trong lần đó, Sở Vân Tú trúng lưu ly cổ, ma xui quỷ khiến trở thành nhược điểm bị tộc Già La nắm trong tay.​

Bởi vì thế, để bản thân không trở thành nguyên nhân khiến Yên Vũ Lâu bị khống chế, sau khi an bày xong xuôi hết thảy sự vụ, Sở Vân Tú đã lựa chọn tạm thời rời xa Yên Vũ Lâu, thoát ly thân phận "lâu chủ Yên Vũ Lâu" này.​

Nói đến hai người Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, bọn họ vốn là hai vị tướng quân đầu tiên của Gia Vương Triều, vì việc công nên đến Lĩnh Nam tra xét điện Già La. Tộc Già La liền bắt tay với người trong triều đình, bức lui Diệp Tu, truy sát Tô Mộc Tranh, rồi lại mượn sức mạnh của Gia Vương Triều thực hiện mưu đồ.​

Chỉ là Gia Vương Triều vốn đã lung lay sắp ngã, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, coi như là chặt đứt một mạch nối quan trọng của tộc Già La.​

Còn đối với Lam Vũ Giáo, đôi bên đều là đối thủ cũ thấu hiểu lẫn nhau, biết người biết ta, càng phải trù tính tỉ mỉ, cứ thế nên cả hai phía đều bình tĩnh thản nhiên, gần như không hề có hành động.​

"Diệp Tu, kia là gì thế?"​

"À, tin tức của tiểu Khưu đến rồi." Diệp Tu thấy Tô Mộc Tranh đi tới bên cạnh, liền lấy cuộn tin mở ra, cùng nàng nhìn xem.​
Đọc xong, Diệp Tu cười nói: "Đứa nhỏ này, không hổ là đồ đệ của ta.”​

"Hai người ở chung nhiều năm như vậy, tiểu Khưu chắc cũng biết được tâm sự của huynh." Tô Mộc Tranh cũng nhoẻn miệng cười, "Cậu ấy luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu lí lẽ."​

"Gia Vương Triều sẽ không sụp đổ. Trước kia cho đến bây giờ đều sẽ không." Diệp Tu nói, "Đào Hiên lần này chịu thối lui, Gia Vương Triều nghênh đón tân vương, nhưng tiểu Khưu và đám người trẻ tuổi vẫn còn ở đó a."​

"Muội rất chờ mong ngày cậu ấy dẫn dắt Gia quân quay lại thiên hạ này."​

"Không phá thì không xây lại được."​

Đúng vậy, không phá thì không xây lại được.​

Kết quả này gần như là quyết tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng là một kết quả tốt đẹp. Trước đó vài ngày, Đào Hiên trong đêm trốn về Lâm An, đến tửu quán Hưng Hân tìm bọn họ, nói lời cáo biệt sau cùng.​

"Tóm lại, là tin tức tốt." Thấy Tô Mộc Tranh cũng đọc xong, Diệp Tu cẩn thận xếp lại tờ tin, đặt vào trong ngăn tủ, "Nếu thế chúng ta ở đây cũng không thể chần chừ nữa."​

Phía Diệp Tu và Tô Mộc Tranh vừa nhận được tin tức từ cố nhân, Sở Vân Tú cũng nhận được một phong thư, đến từ Lôi Đình Môn, Tiêu Thời Khâm.​

"Tiêu Thời Khâm nói, Lôi Đình Môn của bọn hắn có thể cung cấp trợ lực trong khả năng của mình." Sở Vân Tú nói, "Thêm một phần trợ lực, dù sao hẳn cũng là chuyện tốt."​

"Trước đó hắn vốn rời bỏ giang hồ để gia nhập triều đình, hiện tại trở về Lôi Đình Môn, xem ra thật sự đã thông suốt được chuyện gì đó."​

Sở Vân Tú xem tiếp một phong thư khác được gửi kèm, đồng thời nói với Dụ Văn Châu: "Ta nghe nói, lần này tiểu Đới dẫn chúng nhân Lôi Đình mở căng cuộn tranh chữ "Hoàn nghênh trở về", làm cho Tiêu Thời Khâm cảm động thốn thức. Tiểu nha đầu này, quả thật khiến lòng người ấm áp. Vậy mà trong thư nàng không nhắc một chữ đến chuyện này, chắc không phải là xấu hổ đấy chứ."​

Sở Vân Tú cười nói, buông phong thư trong tay xuống, liền bị hắn ôm lấy từ phía sau.​

"Sao vậy?"​

"Không có gì." Dụ Văn Châu nói, "Vân Tú, hôm nay tạm không nên nghĩ đến chuyện gì khác."​

Bởi vì sáng sớm ngày mai, chính là lúc mở màn cuộc quyết chiến. Đến khi đó, một khắc ấm áp thế này e cũng khó cầu."​

"Được."​

Bề ngoài nàng nói cười vui vẻ, nhưng cũng không che giấu được sầu lo trong lòng. Tính cách của hai người vốn tương tự, hắn lại hiểu được nàng đến thế, sao có thể không thấu rõ.​

"Vậy không nghĩ nữa."​

"Ừm."​

Gần đến giờ đóng cửa, bên trong tửu quán, Trần Quả buồn bực ngồi trước quầy. Ngụy Sâm dập tắt thuốc, vỗ vỗ người, lặng lẽ bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Quả nói: "Lão bản nương này, có rảnh không?"​

Trần Quả liếc hắn: "Có chuyện gì sao?"​

"Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, ta đưa lão bản nương ra ngoài chơi nha?"​

Trần Quả kinh ngạc xoay người lại, đối diện với Ngụy Sâm: "Ngươi có ý gì a? Không phải muốn lừa ta đó chứ?"​

Ngụy Sâm vội nói: "Sao có thể chứ! Ta chỉ là đang suy nghĩ... Sắp phải làm việc rồi, tranh thủ chút thời gian rảnh ước hội thôi..."​

Trần Quả chớp chớp mắt: "Ước hội à?"​

"Phải đó, lão bản nương không phải muốn từ chối chứ hả? Đừng vậy mà, lão phu thật ra rất là thích nàng a..."​

"Vậy thì đi thôi." Trần Quả đột ngột đứng lên, kéo theo Ngụy Sâm vẫn ngồi xổm trên đất, "Còn ngây ra đó làm gì? Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Không phải ngồi lâu chân tê rồi chứ?"​

Ngụy Sâm vội vàng đứng dậy, lại nghe lão bản nương nói: "Có điều dạo phố với cô nương cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi chuẩn bị xong chưa?"​

"Đã xong từ lâu." Ngụy Sâm lập tức tự tin trả lời, "Sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào."​

Vùng ngoại ô Lâm An, trường đình. Lại là một trận so chiêu, đấu pháp của Đường Nhu dần trở nên càng nhuần nhuyễn. Trong khoảng thời gian này, không phải nàng không tìm được đối thủ lợi hại hơn, nhưng ước hẹn mỗi tháng vẫn duy trì.​

Những lúc ở cạnh người này, vô cớ nàng luôn có thể thả lỏng hơn nhiều. Đường Nhu nghiêng đầu nhìn Đỗ Minh nằm ngủ bên cạnh, nở nụ cười, nhè nhẹ kéo hắn đến nằm trên đùi mình.​

Không lâu sau, Đỗ Minh tỉnh giấc, lim dim mở mắt hoang mang nhìn một hồi, cảm thấy mình như đang trong mộng.​

"Đường Nhu cô nương..." Tựa hồ nửa mê nửa tỉnh, hắn khe khẽ giọng nói, "Ta thích nàng."​

"Ừm."​

Nghe một tiếng "Ừm", dòng suy nghĩ của Đỗ Minh xoay chuyển, đột nhiên bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy.​

So với phong cách võ công và nội tâm của hắn, vẻ ngoài Đỗ Minh lại không hề buông thả, giờ phút này hắn giật bắn người nhổm dậy, trên mặt đã hiện màu đỏ ửng.​

"Tỉnh rồi à? Khí trời rất lạnh, nếu ngươi buồn ngủ, không bằng đến Hưng Hân chúng ta nghỉ tạm một đêm đi?"​

Tên nhóc này thật đáng yêu. Đường Nhu thầm nghĩ.​

"Ta ta ta... không cần đâu. Ta phải nhanh chóng trở về." Đỗ Minh luống cuống tay chân, "Bọn họ vẫn đang chờ ta..."​

"Tháng sau, ta vẫn ở đây chờ ngươi."​

Đỗ Minh khẽ sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt Đường Nhu như cười như không, trong lòng bỗng chốc lắng đọng, gật đầu.​

"Được."​


 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#45

Hồi 29.

Sáng sớm hôm sau, cuộc phản kích bắt đầu. Nhưng không ngờ thế công lần này lại là do Yên Vũ Lâu khởi xướng.​

Đêm hôm ấy, nàng, Dụ Văn Châu và Diệp Tu cùng nhau định ra chiến thuật, kết hợp với giao hẹn cùng Trung Thảo Đường và Bách Hoa Cốc trước đó, kế hoạch đã được trù tính xong xuôi.​

Lần phản kích này, nhất thiết phải do Yên Vũ Lâu khởi xướng, còn Trung Thảo Đường, Bách Hoa Cốc vốn chỉ là bị kéo vào cuộc, họ không hiểu rõ đối thủ, hiển nhiên không thể nào dẫn dắt thế công. Còn Lam Vũ Giáo là mục tiêu chính của tộc Già La, nếu để họ mở đầu cuộc chiến trái lại sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, lấy cứng đối cứng lại không phải lúc.​

Cũng chỉ có Yên Vũ Lâu, từ đầu đã có ý định phản công, nếu có thể nhằm vào điểm yếu của đối thủ, ngay lúc này tạo nên đột phá, thì sẽ như mũi dao nhọn ghim chặt vào cứ địa của tộc Già La ở Trung Nguyên, cùng nhau nội ứng ngoại hợp, thu hẹp vòng vây, bốn phía liên thủ siết chặt con đường sống của bọn chúng.​

Sở Vân Tú lau chùi xong thân đao Kiếp Phong, tra vào chiếc vỏ đeo bên hông.​

Thanh đao này sẽ xuyên thủng màn đêm, dẫn đường cho tia sớm mai vượt qua đêm trường tăm tối.​

Hôm ấy trời vừa sáng, mọi người ở Yên Vũ Lâu đã nhanh chóng lên đường, phối hợp với nhóm người mai phục xung quanh tộc Già La, mở màn cuộc chém giết.​

Thành Cô Tô ngày đó, chuông lớn vừa ngân, tiếng đao kiếm cùng vó ngựa in ỏi cũng lập tức phá tan bầu không khí an bình buổi sáng. Ngư dân ven bờ sông nhận được nhắc nhở từ trước, rất sớm đều đã thu lưới neo thuyền về nhà đóng cửa.​

Trên mặt sông từng mảng máu tươi hắt xuống, xuôi theo con nước dữ dội, từ từ loang ra, rồi nhạt dần theo dòng chảy.​

Máu cũng xuôi dọc theo thân đao Kiếp Phong chảy xuống.​

Là trụ cột của Yên Vũ Lâu, đối với cục diện thế này nàng vốn phải là người đi trước, mặc cho người đời soi mói "tác phong của nàng đã khác xưa". Vào thời khắc sinh tử tồn vong thế này, ai lại chẳng phải liều mạng cơ chứ.​

"Khả Di Khả Hân, hai người dẫn quân từ hai cánh trái phải đột kích vào yếu điểm của bọn chúng, tốc chiến tốc thắng."​

"Vâng!"​

Qua giờ ngọ, mặt sông dần yên tĩnh lại, mùi máu tanh qua hồi lâu vẫn không tan hết, trái lại dưới ánh nắng gay gắt càng bốc lên nồng nặc. Thư Khả Di Thư Khả Hân chia nhau dẫn đội đi trước dò xét, Sở Vân Tú và Lý Hoa tạm thời lưu lại, còn nhóm người Tôn Lượng vẫn trấn thủ ở Yên Vũ Lâu.​

Có Khả Di Khả Hân đi trước, Sở Vân Tú sau khi thương nghị với Lý Hoa cũng quyết định lui về Yên Vũ Lâu, nói sao thì lần tấn công này cũng không hề nắm chắc, lỡ như đám tộc nhân Gia La đột ngột chỉa mũi công trực diện vào Yên Vũ Lâu ngay lúc cả hai người đều không ở đó, Yên Vũ Lâu lại chưa chuẩn bị đủ sự phòng thủ, thì sẽ nguy hiểm vô cùng.​

Phía Yên Vũ Lâu đã có hành động mở đầu tấn công, ba bên còn lại cũng thuận thế mà làm. Trung Thảo Đường, Bách Hoa Cốc sau khi dọn sạch khu vực xung quanh, đã âm thầm siết chặt vòng vây, còn Lam Vũ Giáo đã huy động cả giáo, lấy thủ làm công.​

Tổng đàn Lam Vũ Giáo vốn tọa lạc nơi địa thế hiểm yếu, là vị trí phòng thủ tuyệt vời. Dụ Văn Châu lưu lại Lâm An, nhưng phái Hoàng Thiếu Thiên trở về trong giáo, trừ việc phân tán sức mạnh của đối phương, còn là để tìm kiếm đột phá từ bên ngoài.​

"Sư phụ."​

Không biết từ khi nào Ngụy Sâm đã đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn. Dụ Văn Châu theo lẽ đứng dậy hành lễ, lại bị Ngụy Sâm tùy tiện xua tay bảo hắn ngồi.​

"Tình cảnh lần này ta không hiểu rõ một hai... Khi nào thì ngươi trở về? Ta sẽ cùng ngươi về."​

Năm ấy dựa vào kinh nghiệm đối địch cộng thêm một ít quỷ kế của Ngụy Sâm, quả thực đã gây không ít quấy nhiễu cho tộc Già La. Hiện tại cũng nhờ đó mà đối diện với kẻ địch có thêm mấy phần chắc chắn.​

Chưa kể, tình cảm Ngụy Sâm dành cho Lam Vũ Giáo vốn sâu đậm chứ không hề đơn giản. Dù bây giờ hắn ở lại Hưng Hân, cũng không xóa hết được bao sự ký thác thuở còn trẻ. Đối với tình cảnh lần này, hắn cũng là một trong những người để bụng lo lắng nhất.​

"Ngày mai lên đường. Trong vòng ba ngày sẽ về tới." Dụ Văn Châu nói, "Phía Thiếu Thiên... Ta cũng có chút không yên lòng."​

"Tên tiểu tử Vu Phong kia sau khi ra đi, đúng là Lam Vũ giáo thiếu hụt một chủ công chính diện... Suy cho cùng thì Thiếu Thiên giống như một thích khách hơn. Có điều gần đây nghe nói các ngươi vừa cất nhắc một thiếu niên thích dùng trọng kiếm?"​

"Ừm."​

"Người trẻ tuổi đúng là thật tốt." Ngụy Sâm cảm thán một câu, "Nhớ năm đó lão phu cũng từng là thiếu niên thần thánh a. Thôi ta đi chuẩn bị, ngày mai cùng lên đường."​

"Sư phụ tìm lão bản nương tạm biệt?"​

Tất cả mọi người ở Hưng Hân đều nhìn ra được tâm tư của Ngụy Sâm, hắn và Sở Vân Tú ở lại tửu quán Hưng Hân bấy lâu nay, đương nhiên cũng không ngoại lệ."​

"Đã nói với nàng ấy trước rồi. Ta nói này, chúng ta nhất định phải nhanh kết thúc mọi việc, lão phu còn phải quay về hỏi cưới lão bản nương nữa!"​

"Chúng ta tốc chiến tốc thắng." Dụ Văn Châu cười.​

Bóng đêm dần buông, quả nhiên xung quanh Yên Vũ Lâu có động tĩnh không mấy lạc quan.​

"Bọn chúng thực sự mò tới rồi." Tôn Lượng lắng nghe hướng âm thanh truyền tới, "Lâu chủ, cần ta đi khởi động cơ quan phòng thủ không?"​

"Chờ một chút."​

"Đã rõ."​

Một phút sau đó, trong gió truyền tới tiếng sáo. Sở Vân Tú ngưng thần lắng nghe, khe khẽ nhíu mày.​

"A Lượng, phân phó, khởi động tất cả cơ quan phòng ngự, sau một nén nhang phải được khai mở toàn bộ.​

"Rõ." Tôn Lượng nhận lệnh, dư quang liếc thấy thần sắc của Sở Vân Tú không đúng lắm, "Lâu chủ? Người sao vậy?"​

"Ta không sao." Sở Vân Tú xua tay ra hiệu hắn không cần lo lắng, "Mau đi đi."​

"... Vâng."​

"Lâu chủ?" Lý Hoa đương nhiên cũng nhận ra. "Ngươi sao vậy?"​

"Tiếng sáo..." Nàng nhẹ giọng nói, xoa tay lên chuôi đao Kiếp Phong bên hông, "Xem ra đây thật sự sẽ là một trận ác chiến."​

"Tiếng sáo?" Nghĩ tới vài chuyện, sắc mặt của Lý Hoa cũng thoáng chốc thay dổi, "Lâu chủ, cổ độc trên người ngươi..."​

Sở Vân Tú thoáng nhíu mày, lại cười nói: "Không sao. Tiếng sao cần chín lần chuyển đoạn sau đó mới xảy ra chuyện. Hiện tại còn chưa xong một lần, không ngại."​

Đột nhiên Lý Hoa nhớ đến một đêm mưa nào đó, nam nhân hòa nhã kia đã nói với hắn, tiếng sáo sau chín lần chuyển đoạn, sẽ dẫn dắt lưu ly cổ đến bạo phát.​

"Ta đi cản bọn chúng."​

Lý Hoa chỉ ném lại bốn chữ này rồi quay người định đi, lập tức bị Sở Vân Tú ở bên cạnh kéo lại.​

"Đừng nóng vội ạ. Ta đã nói chín lần chuyển đoạn mới xảy ra chuyện, hơn nữa ta đã phân phó nhóm người Hướng Minh đánh bọc từ phía sau. Chờ ta ra lệnh, rồi xuất kích cũng không muộn."​

"Lâu chủ..." Lý Hoa muốn tránh thoát, lại càng bị giữ chặt, "Nếu vậy... Để ta đi ám sát kẻ thổi sáo, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"​

"Nếu ta biết ngươi cứ muốn làm như thế, hiện tại đã không giữ ngươi lại." Sở Vân Tú kéo Lý Hoa lại, "Ngươi nghe lời, đừng kích động."​

"Lâu chủ, nếu người có chuyện, Yên Vũ Lâu phải làm sao? Còn chúng ta, còn Tô phó tướng, Dụ giáo chủ và Diệp thần nữa, người có thật sự nghĩ tới hay không?"​

Không ai muốn thấy mình biến thành dáng vẻ sống không bằng chết thế kia. Mất hết tri giác, không còn vui buồn, lưu lạc hậu thế, còn khiến cho tất cả những người quan tâm mình không biết làm thế nào cho phải.​

"Dù cho ngươi không còn ôm hy vọng, nhưng cũng không thể chọn phương thức quyết liệt tàn nhẫn như vậy."​

Lý Hoa hai tay kết ấn, trước khi bị Sở Vân Tú ngăn cản đã hóa thành cái bóng, thoát khỏi khống chế của Sở Vân Tú. Hắn đứng dưới lầu, quay đầu lại, tựa hồ đang vẫy tay.​

"Lý Hoa!"​

Sở Vân Tú đè tay lên Kiếp Phong bên hông, điểm chân lướt xuống lầu, nhưng động tác của Lý Hoa càng nhanh hơn.​

"Lâu chủ, đa tạ người đã chiếu cố ta nhiều năm như vậy."​

Lời nói của hắn theo gió truyền tới. Phía sau, bóng người đã lao vào màn đêm vừa phủ lấp tia nắng cuối cùng, đầu không ngoảnh lại.​

 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#48

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#49
Hồi 30

Đêm hôm đó, Sở Vân Tú tự mình dẫn theo một nhóm người, xông vào trận của tộc Già La, cứu Lý Hoa đã bị trọng thương sau khi ám sát thành công Đại Tế Ti của bọn chúng ra ngoài

"A Kỳ, Hướng Minh, Lý Hoa hiện tại thế nào rồi?"

"Không ổn lắm..." Bạch Kỳ lắc đầu, "Nhưng may mắn chính là, không trúng phải cổ thuật."

"Thêm nữa, nội công sở trường mà Nhị lâu chủ tu luyện không giống người Trung Nguyên chúng ta cho lắm, nên ta cũng không dám tùy tiện dẫn truyền nội lực chữa nội thương cho hắn."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Y thuật của ta phối hợp với thuốc của A Kỳ, hẳn là có thể chống đỡ được ít lâu. Nhưng mà... sau một tháng, nếu vẫn không tìm được biện pháp, cũng chỉ có thể xem ý trời."

"Ừm. Mọi người cực khổ rồi."

"Cực khổ gì chứ, Yên Vũ Lâu đều là người một nhà cả mà."

Sở Vân Tú thở dài một hơi, ngồi xuống, lấy thanh nhẫn đao Thập Lục Dạ của Lý Hoa đặt bên cạnh gối hắn, chợt khựng lại.

"Thập Lục Dạ..." Nàng lẩm bẩm, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên tia sáng, "Hướng Minh, ngươi vừa mới nói, nội công của Lý Hoa khác với Trung Nguyên, nếu có thể tìm được người tu luyện chung đường với hắn, thì sẽ có hi vọng cứu chữa đúng không?"

"Có thể nói vậy."

Sở Vân Tú thình lình đứng dậy, buộc lên tấm áo choàng lông: "Ta ra ngoài một chuyến, chắc ngày mai sẽ trở về. Mọi việc ở đây tạm giao cho các ngươi và A Lượng."

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm An, tửu quán Hưng Hân.

"Mộc Tranh, lão Diệp, Mạc Phàm có ở đây không?"

"Hửm? Hắn đang ở đây. Nhưng ngươi kiếm hắn làm gì?" Diệp Tu hơi ngạc nhiên.

Sở Vân Tú vừa định giải thích, thì nhìn thấy bóng người phía sau Diệp Tu, vội vàng nói: "Các hạ tới thật đúng lúc. Lý Hoa đang bị trọng thương, thỉnh các hạ ra tay giúp đỡ..."

Lúc nàng nói đến hai chữ "trọng thương", Mạc Phàm lập tức bước chân nhanh hơn : "Vậy đi ngay đi."

"... Đa tạ."

Còn phía Dụ Văn Châu và Ngụy Sâm lẽ ra sáng sớm mới đi, những giữa đêm hôm trước đã lên đường rời khỏi tửu quán Hưng Hân, lại không phải đi về hướng Lĩnh Nam.

Nguyên nhân bời vì, Ngụy Sâm lại nhận được tin tức từ một cố nhân.

Cũng giống như Ngụy Sâm, người này dù rằng đã ly khai Lam Vũ, nhưng thời thời khắc khắc vẫn lo lắng cho vùng đất Lĩnh Nam kia.

Lần đầu tiên nhận được thư tín của Phương Thế Kính là sau khi Ngụy Sâm đến tửu quán Hưng Hân, chính là hồi một năm trước, khi hắn vừa nhập bọn với Hưng Hân không lâu. Lúc ấy hắn và Phương Thế Kính đều nhìn thấu thế cục lúc bấy giờ, nên hắn đã nhờ vả Diệp Tu giao bí tịch áp chế lưu ly cổ thuật cho Dụ Văn Châu, trong đó kẹp vào theo mảnh giấy hẹn Dụ Văn Châu giờ sửu tới tìm mình.

Sau khi rời khỏi tửu quán, hai người đã dành ra một buổi sáng để thương nghị phương hướng kế hoạch. Bọn họ ở ngoài sáng, Phương Thế Kính ẩn mình trong tối, mới thúc đẩy được thế cục như hiện tại.

Chỉ có điều, đây càng giống một trận cá cược. Nếu thắng, thì có thể thắng cả cục diện; còn thua, thì sẽ thua cả ván cờ, khó lòng xoay chuyển.

Mà riêng việc có thể cùng Phương Thế Kính đến được Lĩnh Nam hay không, cũng là một trong những biến số của cuộc phân tranh này.

Chỉ có mỗi đời giáo chủ mới biết được, nếu hợp sức của ít nhất ba vị cao thủ tinh thông chú thuật Lam Vũ Giáo, sẽ có thể mở ra bí trận thủ hộ Lam Vũ Giáo. Đây cũng chính là phòng tuyến kiên cố nhất mà năm đó Ngụy Sâm bố trí cho Lam Vũ Giáo.

"Sư phụ biết nơi ẩn cư của Phương tiền bối à?"

"Đương nhiên. Mặc dù đã rời khỏi Lam Vũ Giáo nhiều năm, nhưng hai người bọn ta vẫn duy trì liên hệ. Chú thuật áp chế lưu ly cổ kia ấy, cũng do bọn ta cùng nhau nghiên cứu suốt mấy năm qua. Nếu có thể tìm được Thế Kính, ba người hợp lực, chẳng mấy chốc sẽ có thể giải trừ thế trận do đám thiêu thân tộc Già La gây ra này. Có điều chúng ta phải nhanh lên."

"Phía Yên Vũ Lâu hành động không tệ, trước đó ta nhận được tin tức, phần lớn tộc Già La đã bắt đầu di chuyển về hướng Lĩnh Nam." Dụ Văn Châu nói, "Hiện tại chỉ trông cậy Thiếu Thiên bọn hắn chống đỡ qua ba ngày nữa."

Ba ngày nữa, ba vị giáo chủ của Lam Vũ Giáo tề tụ tại Lĩnh Nam, mở ra bí trận Lam Vũ Giáo. Cộng thêm Trung Thảo Đường, Bách Hoa Cốc, Yên Vũ Lâu hợp lực thu lưới, mọi việc sẽ có thể kết thúc.

"Thiếu Thiên hắn..."

"Sư phụ phải tin tưởng Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu nói, "Hắn có thể."

Quất roi thúc ngựa, rốt cục vào sáng sớm hôm sau, trước một khu rừng trúc.

Ngụy Sâm xuống ngựa trước, bước nhanh vào rừng trúc, đi tới một tòa trúc lâu, giơ tay gõ một tiếng.

"Tới rồi à?" Trong phòng vang lên tiếng người, sau đó trúc lâu mở ra, một nam nhân nho nhã ôn hòa xuất hiện bên cạnh cửa.

Giáo chủ đời thứ hai của Lam Vũ Giáo, Phương Thế Kính.

"Phương tiền bối." Dụ Văn Châu đứng phía sau Ngụy Sâm hành lễ nói.

Phương Thế Kính dắt ra một con ngựa, rồi lại quay trở vào trong phòng, lấy một chuỗi mấy cái bình nhỏ màu lưu ly cất vào tay áo: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường đi."

Ba ngày sau, Lĩnh Nam, tổng đàn Lam Vũ Giáo.

Lại là một đêm mưa tầm tã. Nói đúng ra, trận mưa này đã rơi liên tục năm ngày năm đêm. Từ khi đôi bên bắt đầu trận chém giết, mưa chưa từng ngừng hạt.

Lúc này thế công hai phía đã dần chững lại, Hoàng Thiếu Thiên chống kiếm mà đứng, hai tay mất đi cảm giác khẽ run lên.

Mưa liên tục mấy ngày mấy đêm, hắn cũng đã tiên phong chiến đấu mấy ngày mấy đêm, động tác vung kiếm, dường như đã thành một loại quán tính.

Đối phương phát động thế công không ngừng, Hoàng Thiếu Thiên cũng rõ mục đích của bọn chúng chính là hao tổn sức lực của Lam Vũ.

Thế nhưng hắn sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích.

Quả thật hắn có vẻ giống với một thích khách hơn. Nhưng hắn cũng có thế cầm chắc kiếm trong tay, thủ hộ Lam Vũ bằng khí thế cực kỳ cường ngạnh.

Như lúc này, suốt từ khi bắt đầu, hắn đã luôn tiên phong sát phạt, dùng kiếm trong tay chém ra mảnh đất an lành cho Lam Vũ Giáo.

Hoàng Thiếu Thiên vung tay, chỉ kiếm, nhắm thẳng tới trùng trùng điệp điệp bóng đen phía trước.

"Giết!"

Một lần lại một lần chạm trán, một lần lại một lần chiến đấu.

Muốn đạp ngã bọn ta ư? Vậy thì tới đi! Luận ý chí, bọn ta không có ai thua kém các ngươi!

Cơn mưa dần nhỏ hạt, nhưng máu trên người hắn tựa nước mưa vẫn không ngừng chảy xuống.

Máu của hắn, có. Nhưng càng nhiều hơn chính là máu của kẻ thù. Hắn lờ mờ cảm giác khí lực cả người đang dần trôi đi, kỳ thực đã sớm không còn, nhưng vẫn như kỳ tích, hắn vẫn chịu đựng không để mình ngã xuống.

"Thiếu Thiên!"

Nơi khóe mắt, vô số lưu quang lam sắc quét ngang qua, tựa hồ dệt thành một chiếc lưới. Sau đó, ánh sáng màu xanh từ dưới đất bay lên, bao phủ cả tổng đàn.

Tiếp theo, sau lưng tộc Già La khắp nơi đột nhiên vang lên tiếng hô "Giết" rung trời, tiếng binh khí va chạm không ngừng bên tai.

Khoảnh khắc sau cùng trước khi Hoàng Thiếu Thiên mất đi ý thức, là tia sáng bình mình của ngày ́mới.

 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#50
Hồi 31.

"Thiếu Thiên thế nào rồi?"

"Hoàng Thiếu chỉ do kiệt sức ngất đi mà thôi. Nghỉ ngơi một lát là ổn. Ta đã băng bó hết mấy vết thương trên người hắn, không có gì đang ngại." Từ Cảnh Hi nói.

"Ừm." Dụ Văn Châu nghe thấy tiếng mở cửa nhè nhẹ đằng sau, quay đầu lại nhìn, Vu Phong đang đẩy cửa tiến vào, "Vu Phong, đến rồi à."

"Ừm. Giáo chủ, ta tới thăm Hoàng Thiếu." Vu Phong vẫn xưng hô như trước, "Hắn không sao thì ta yên tâm rồi. Những người khác vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn. Trong giáo không có tử thương nghiêm trọng."

"Vậy thì tốt."

Sau mấy câu hàn huyên rất đỗi bình thường, Dụ Văn Châu và Vu Phong cùng ra khỏi phòng, băng qua dãy hành lang thì chia nhau đi về hai phía.

Vu Phong rời giáo, gian phòng trước đây của hắn vậy mà vẫn được giữ nguyên, trừ việc quét dọn thường ngày thì không hề thay đổi, bây giờ thì được sắp xếp làm khách phòng cho hắn.

Trên đường về phòng, hắn thấy một thiếu niên đang luyện kiếm trong viện. Thiếu niên này cũng là một trong những chủ lực tiên phong, nhưng dù sao cậu ấy cũng không phải gánh trách nhiệm nặng nề như Hoàng Thiếu Thiên, thêm vào sức lực tuổi trẻ, nghỉ ngơi một lúc khoẻ như vâm mà đi luyện kiếm.

Trước đây Vu Phong cũng từng bắt gặp thiếu niên này luyện kiếm trên sân.

Sau này khi trưởng thành, cậu sẽ trở thành trụ cột của Lam Vũ. Hắn nghĩ vậy. Không muốn làm phiền thiếu niên, Vu Phong đi thẳng về phòng của mình.

Nhưng khoé mắt Lư Hãn Văn đã nhìn thấy hắn, liền vẫy tay hô: "Vu tiền bối!"

Vu Phong dừng bước, cũng quay đầu lại vẫy tay với cậu.



Cô Tô, Yên Vũ Lâu.

Sau khi Mạc Phàm sử dụng tâm pháp độc môn vận công điều trị cho Lý Hoa, tình trạng của hắn rốt cuộc cũng đã ổn định, mạch đập và nội tức dần dần bình thường trở lại.

"Đa tạ các hạ." Thấy Lý Hoa đã qua khỏi nguy kịch, Sở Vân Tú cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần biến động này, nàng đã phái đám người Tôn Lượng thay mình tập hợp với tỷ muội họ Thư, còn bản thân thì ở lại canh giữ Yên Vũ Lâu.

"Không có gì."

Ngôn từ của Mạc Phàm vẫn ngắn gọn như vậy, Sở Vân Tú thi lễ với hắn xong cũng không nhiều lời.

Bỗng trong khoảnh khắc, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng nàng cũng nhạy bén phát hiện được.

Bởi vì trong một khắc đó, không chỉ trước mắt nàng tối sầm, mà âm thanh bốn bề cũng tan biến trong nháy mắt, thậm chí nàng còn không cảm giác được bản thân đang ở phương nào.

Tựa như mình không còn tồn tại trên cõi đời. Nàng âm thầm siết chặt nắm tay, lặng lẽ thở dài.

Nửa năm thời gian, vốn dĩ chú thuật hạn chế lưu ly cổ không chỉ duy trì trong thời gian ngắn như vậy, nhưng nàng lao tâm lao lực vì Yên Vũ Lâu, dốc hết tâm huyết, lại bị tiếng sáo của tộc Già La dẫn dắt, tuy chưa tới mức đèn cạn dầu, nhưng cũng đã bước vào ngưỡng cửa nguy hiểm nhất.

Cứ thế đi... Nàng nghĩ. Nhiều năm trước ở Lĩnh Nam, từ khi có lưu ly cổ trong người, nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đối mặt với nó.

Chỉ là đời này, rốt cuộc vẫn vô duyên ở bên cạnh hắn.

Sau đó Sở Vân Tú cáo từ, quay lưng bước ra khỏi phòng. Bên ngoài ý xuân gió ấm, vô duyên vô cớ lại cảm thấy lạnh lẽo.

"Vân Tú ta sẽ ở cạnh nàng."

Lời hắn từng nói, lúc này tựa như quanh quẩn bên tai nàng.

"Thật xin lỗi." Sở Vân Tú nhỏ giọng nói, "Nhưng có lẽ ta... không thể ở bên cạnh chàng."

Gió đêm chợt nổi, thốc lên y phục màu tím của nàng, màn đêm vô tận nặng nề chìm xuống, nước sông mấp mé bên bờ, dưới vòm trời, bóng dáng của nàng trông đơn bạc đến thế.



Hai ngày sau đó, nội bộ Lam Vũ Giáo, Hoàng Thiếu Thiên dẫn đầu nhóm người đứng trước cửa mật thất, đưa mắt nhìn nhau.

Mật thất này chính là nơi cất giữ toàn bộ điển tịch của Lam Vũ Giáo, trong đó còn có rất nhiều chú thuật cổ xưa phức tạp. Dụ Văn Châu vào trong mật thất, chắc chắn là để tìm kiếm cách giải lưu ly cổ.

"Giáo chủ vào đó đã hai ngày rồi... Chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"

"Xuỳ xuỳ xuỳ xuỳ xuỳ! Nói bậy bạ mấy câu xui xẻo gì đó! Mau lên mau lên mau mở cửa ra, để chúng ta vào xem xem thế nào!" Hoàng Thiếu Thiên thúc giục.

Lúc cửa mật thất mở ra, trên bản rải rác đều là điển tịch trong giáo. Dụ Văn Châu nhắm mắt tựa vào bàn, xoa xoa thái dương.

"Ôi giáo chủ ngươi nghỉ ngơi một lát đi... Cứ như vậy Vân Tú chưa cứu được, ngươi đã gục ngã trước rồi!"

"Ta không sao..."

"Văn Châu thế này là sao?" Phương Thế Kính hỏi.

"Trên người nàng trúng lưu ly cổ, bọn ta đã dùng rất nhiều chú thuật cũng chỉ có thể kéo dài thời gian... Nhưng cách để chữa trị tận gốc... haiz." Nguỵ Sâm nói, vô tình liếc mắt sang nhìn Phương Thế Kinh, "Năm đó mẫu cổ ở điện Già La phỏng chừng đã bị thiêu huỷ cùng với đại điện hết rồi."

"Lưu ly cổ?" Phương Thế Kính ngẩn ra, chợt nói" "Đừng vội chứ. Chỗ ta vừa hay lại có một con mẫu cổ."

Một câu này tự như sấm rền bên tai, ánh mắt của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên tức khắc nhìn sang,

"Khỉ gió Thế Kính sao ngươi không nói sớm!" Nguỵ Sâm tựa hồ cũng thở dài một hơi, kêu lên, "Làm sao mà ngươi có được vậy!?

Phương Thế Kính dở khóc dở cười: "Các người có ai hỏi ta chuyện này đâu chứ."

Sau đó hắn giải thích: "Chú thuật của Lam Vũ Giáo có thể nói là không có tác dụng với lưu ly cổ, vì để phòng ngừa vạn nhất, cho nên bao nhiêu năm qua ta vẫn nghiên cứu lưu ly cổ, bèn tự mình nuôi một con... Nếu không làm sao ta lại nghiên cứu ra chú thuật hạn chế lưu ly cổ chứ?"

"Vậy... mẫu cổ của ngươi, có thể cho hắn dùng không?" Nguỵ Sâm hỏi. Tuy là bằng hữu nhiều năm, cho dù đều là vì Lam Vũ Giáo mà tiêu hao tâm huyết, nhưng đây rốt cuộc vẫn là thứ mà người ta dốc lòng làm ra.

"Dĩ nhiên là được." Phương Thế Kính vốn cũng là người dễ nói chuyện, "Hiện tại tộc Già La đã không còn, có lẽ đây là con mẫu cổ cuối cùng. Hơn nữa để nuôi ra một con, cũng không phức tạp như các ngươi tưởng tượng. Chỉ là cần tốn rất nhiều thời gian mà thôi."

Đa tạ Phương tiền bối. "Dụ Văn Châu đứng dậy đi tới trước mặt hắn, trịnh trọng thi lễ.

Phương Thế Kính đỡ hắn lên: "Đây có là gì. Mau đi đi." Vừa nói hắn vừa lấy trong tay áo ra một chuỗi bình nhỏ, chọn ra một cái đặt vào trong tay Dụ Văn Châu.

"Nhưng mà việc này cần dùng tâm đầu huyết để dẫn dắt, hơn nữa phải cẩn thận vạn phần, bằng không sẽ bị phản phệ."

"Ta hiểu rõ. Đa tạ tiền bối." Thân là giáo chủ Lam Vũ giáo, Dụ Văn Châu đương nhiên biết rõ phương pháp dùng mẫu cổ để giải lưu ly cổ, "Thời gian sau khi ta rời đi, sư phụ, tiền bối, Thiếu Thiên, Lam Vũ Giáo xin nhờ mọi người."

"Ấy, đừng tính ta vào. Ta định sẽ đi cùng ngươi." Nguỵ Sâm vội ngắt lời, "Nhanh đi thôi nhanh đi thôi. Đừng dài dòng chậm trễ nữa."

 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#51
Hồi 32.

"Về rồi à?" Trước cổng quán rượu Hưng Hân, Trần Quả dựa vào cạnh cửa, nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của người vừa trở lại.

"Ừm. Về rồi." Nguỵ Sâm bước tới trước mặt Trần Quả lẳng lặng nắm chặt tay nàng.

"Về là tốt rồi." Trần Quả cười, cũng cầm lấy tay hắn, "Vào trong đi, mọi người đều đang chờ ngươi đấy."

Vừa bước vào quán rượu, bất ngờ bên trong lại vô cùng náo nhiệt. Nhìn thấy bọn họ đang vây quanh hai người nọ bàn tán gì đó, Trần Quả cũng kéo Nguỵ Sấm đi tới.

"Ta nói này tiểu Đường ngươi nhanh nhanh cưới tiểu Minh về nhà đi." Diệp Tu nói.

"Khoan đã sao lại là nàng ấy cưới ta chứ!"

"Ngươi có soái được như tiểu Đường không?"

"..."

"Ngươi có nhiều tiền được như tiểu Đường không?"

"..."

"Ngươi có khí phách được như tiểu Đường không?"

"..."

"Ngươi có công khí ngời ngời được như tiểu Đường không?"

"...Đó là cái quỷ gì!"

"Cậu nói xem, cái gì cũng không hết có đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn chịu gả đi. Lễ hỏi sẽ không thiếu của hồi môn."

"Lão bản." Nguỵ Sâm lặng lẽ đi đến nói bên tai Trần Quả, "Khi nào nàng gả cho ta?"

"Khi nào thì ngươi cưới?" Trần Quả cười hỏi lại.

"Dĩ nhiên là cưới luôn rồi! Lão bản, chúng ta cũng chuẩn bị chút đi?"

"Được thôi." Trần Quả nói, "Có điều nói tới dự định, Diệp Tu, Mộc Mộc, hai người các ngươi tính khi nào đây?"

"Bọn ta à. Tuỳ Mộc Tranh thôi." Diệp Tu nói.

Quần chúng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc Tranh, chỉ thấy nàng mỉm cười, không nói năng gì.

Vậy là không đơn giản rồi!

Quần chúng đã ngầm hiểu ý, đều có kết luận giống nhau, nhưng cũng thống nhất cùng không nói ra.


Cô Tô, Yên Vũ Lâu.

"Lâu chủ!"

Lúc này tỷ muội họ Thư cũng đã quay về, vừa tới nơi đã vội vàng chạy đến gian phòng của Sở Vân Tú.

"Khả Di Khả Hân, về rồi à." Sở Vân Tú cười nói, "Không sao cả chứ?"

"Không sao cả." Thư Khả Hân lắc đầu, "Lâu chủ người thế nào rồi? Trước lúc trở về Dụ giáo chủ có hỏi tình trạng của người..."

"Ta không sao." Nàng rủ mi đáp, "Sau này nếu có thư từ của hắn... đều giữ lại hết đi."

Thư Khả Di kinh ngạc kêu lên: "Lâu chủ!"

"Có vài người, đời này có thể gặp gỡ có thể hiểu nhau cùng sánh bước giang hồ, đã là duyên phận lớn lao rồi.

"Tốt nhất, là để lại ở giang hồ mà thôi."

"Vân Tú, nàng thật sự nghĩ như thế sao?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói, Sở Vân Tú ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt như cười như không của người kia.

Không phải nét mặt ngày thường. Sở Vân Tú có thể cảm nhận rõ ràng hắn thực sự tức giận rồi.

"Văn Châu..."

"Vân Tú. Hắn nói, "Ta sẽ ở cạnh nàng."

Cuối năm, "Quân Mạc Tiếu" Diệp Tu lại thoái ẩn giang hồ một lần nữa, "Mộc Vũ Tranh Phong" Tô Mộc Tranh tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Hưng Hân.

Dựa theo tin tức ngầm đáng tin cậy của giang hồ, hai người họ đã sớm thành thân.

Mà người nhận chức giáo chủ đầu tiên của Lam Vũ Giáo, Nguỵ Sâm cũng đồng thời thoái ẩn cùng lúc với Diệp Tu, sau khi thành thân với lão bản của quán rượu Hưng Hân, thì cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản dầu củi gạo muối hàng ngày. Phía bên Lôi Đình Môn, môn chủ Tiêu Thời KHâm cũng đính ước với tiểu Đới cô nương trong bổn môn.

Lâu chủ Yên Vũ Lâu vì lý do dưỡng bệnh nên tạm thời rời khỏi, lui lại vị trí phía sau, sự vụ Yên Vũ Lâu tạm thời do Lí Hoa đảm đương.

Tuy rằng Lưu ly cổ đã có thể giải, nhưng cũng cần một khoảng thời gian.

Mùa đông Giang Nam vẫn lạnh giá như trước. Nàng nhè nhẹ nâng lò sưởi trong tay, cảm nhận được ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, khoé môi cong lên ý cười khe khẽ.

Tuyết rơi giữa sông. Từ xa xa trông thấy, trời nước chạm nhau. Cuối tầm mắt, kia là toà lầu được chạm trổ công phu, đang lẳng lặng đứng giữa gió tuyết giang hồ.

Hoa tuyết bay lượn, ngón tay khẽ chạm ý lạnh thấm vào man mát.

Đằng sau có người khoác áo choàng lên vai nàng, giúp nàng phủi đi hoa tuyết li ti trên tóc.

Sáng sớm, nơi ngoại thành Cô Tô, tiếng chuông réo rắt, lướt qua mặt sông, ngân đọng bên tai.

Hoàn

---------------------
Câu Hỏi: Vũ khí mà Sở Vân Tú sử dụng trong fic là loại vũ khí gì?
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#53

Bình luận bằng Facebook