Hồi 28.
Mọi người đều đang dồn lực đề phòng, nhưng gần một tháng trôi qua, tộc Già La lại giấu diếm mũi nhọn ngủ đông không chịu xuất hiện. Thủ lĩnh các phía hiển nhiên không phải hạng dễ bị lừa gạt, mối liên hệ bốn bề như có như không nhưng vẫn luôn ẩn giấu trong bóng tối.
Bọn họ cố ý hạ thấp tối đa sự uy hiếp từ bên ngoài, dùng cách của mình đánh cờ với địch thủ.
Tộc Già La vốn là bộ tộc cổ tồn tại từ xưa đến giờ, ở bản địa Lĩnh Nam đã lớn mạnh một phương. Về sau Lam Vũ Giáo thâm nhập Lĩnh Nam, hai phe mới bất đắc dĩ va chạm đối đầu, nhưng cơ bản mà nói cũng xem như bình an vô sự.
Đến khi tộc trưởng mới kế vị nhậm chức, khởi sự xâm chiếm Lam Vũ Giáo với quy mô lớn, ý định trục xuất Lam Vũ Giáo ra khỏi vùng đất Lĩnh Nam. Lam Vũ Giáo trong đoạn thời gian đó cũng loạn trong giặc ngoài, giáo chủ liên tục thay đổi ba người, cuối cùng đến lúc giao cho Dụ Văn Châu, người trẻ tuổi này kế thừa nền móng đã được hai vị tiền bối xây đắp, liên hợp sức mạnh các phương, tạo nên đòn phản kích mạnh mẽ đến tộc Già La.
Sau chuyện lần đó, đến phiên tộc Già La bị trọng thương phải mai danh ẩn tích, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa từ bỏ ý định muốn bành trướng.
Những năm phân tranh ấy, việc liên hiệp đã trợ lực khá nhiều cho Lam Vũ Giáo, mà lần này tộc Già La đương nhiên không chỉ nhằm vào mỗi Lam Vũ Giáo, cho nên mới tạo ra trận hỗn loạn long trời lở đất khắp chốn giang hồ như vậy.
Năm đó khi ở Lĩnh Nam, Đại tướng quân Diệp Thu của Gia Vương Triều, phó tướng Tô Mộc Tranh, lâu chủ Sở Vân Tú của Yên Vũ Lâu và giáo chủ Dụ Văn Châu của Lam Vũ Giáo đã hợp lực phá hủy điện Già La, cũng là một trong những điểm mấu chốt khiến tộc Già La phải tan tác sau này.
Nhưng cũng trong lần đó, Sở Vân Tú trúng lưu ly cổ, ma xui quỷ khiến trở thành nhược điểm bị tộc Già La nắm trong tay.
Bởi vì thế, để bản thân không trở thành nguyên nhân khiến Yên Vũ Lâu bị khống chế, sau khi an bày xong xuôi hết thảy sự vụ, Sở Vân Tú đã lựa chọn tạm thời rời xa Yên Vũ Lâu, thoát ly thân phận "lâu chủ Yên Vũ Lâu" này.
Nói đến hai người Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, bọn họ vốn là hai vị tướng quân đầu tiên của Gia Vương Triều, vì việc công nên đến Lĩnh Nam tra xét điện Già La. Tộc Già La liền bắt tay với người trong triều đình, bức lui Diệp Tu, truy sát Tô Mộc Tranh, rồi lại mượn sức mạnh của Gia Vương Triều thực hiện mưu đồ.
Chỉ là Gia Vương Triều vốn đã lung lay sắp ngã, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, coi như là chặt đứt một mạch nối quan trọng của tộc Già La.
Còn đối với Lam Vũ Giáo, đôi bên đều là đối thủ cũ thấu hiểu lẫn nhau, biết người biết ta, càng phải trù tính tỉ mỉ, cứ thế nên cả hai phía đều bình tĩnh thản nhiên, gần như không hề có hành động.
"Diệp Tu, kia là gì thế?"
"À, tin tức của tiểu Khưu đến rồi." Diệp Tu thấy Tô Mộc Tranh đi tới bên cạnh, liền lấy cuộn tin mở ra, cùng nàng nhìn xem.
Đọc xong, Diệp Tu cười nói: "Đứa nhỏ này, không hổ là đồ đệ của ta.”
"Hai người ở chung nhiều năm như vậy, tiểu Khưu chắc cũng biết được tâm sự của huynh." Tô Mộc Tranh cũng nhoẻn miệng cười, "Cậu ấy luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu lí lẽ."
"Gia Vương Triều sẽ không sụp đổ. Trước kia cho đến bây giờ đều sẽ không." Diệp Tu nói, "Đào Hiên lần này chịu thối lui, Gia Vương Triều nghênh đón tân vương, nhưng tiểu Khưu và đám người trẻ tuổi vẫn còn ở đó a."
"Muội rất chờ mong ngày cậu ấy dẫn dắt Gia quân quay lại thiên hạ này."
"Không phá thì không xây lại được."
Đúng vậy, không phá thì không xây lại được.
Kết quả này gần như là quyết tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng là một kết quả tốt đẹp. Trước đó vài ngày, Đào Hiên trong đêm trốn về Lâm An, đến tửu quán Hưng Hân tìm bọn họ, nói lời cáo biệt sau cùng.
"Tóm lại, là tin tức tốt." Thấy Tô Mộc Tranh cũng đọc xong, Diệp Tu cẩn thận xếp lại tờ tin, đặt vào trong ngăn tủ, "Nếu thế chúng ta ở đây cũng không thể chần chừ nữa."
Phía Diệp Tu và Tô Mộc Tranh vừa nhận được tin tức từ cố nhân, Sở Vân Tú cũng nhận được một phong thư, đến từ Lôi Đình Môn, Tiêu Thời Khâm.
"Tiêu Thời Khâm nói, Lôi Đình Môn của bọn hắn có thể cung cấp trợ lực trong khả năng của mình." Sở Vân Tú nói, "Thêm một phần trợ lực, dù sao hẳn cũng là chuyện tốt."
"Trước đó hắn vốn rời bỏ giang hồ để gia nhập triều đình, hiện tại trở về Lôi Đình Môn, xem ra thật sự đã thông suốt được chuyện gì đó."
Sở Vân Tú xem tiếp một phong thư khác được gửi kèm, đồng thời nói với Dụ Văn Châu: "Ta nghe nói, lần này tiểu Đới dẫn chúng nhân Lôi Đình mở căng cuộn tranh chữ "Hoàn nghênh trở về", làm cho Tiêu Thời Khâm cảm động thốn thức. Tiểu nha đầu này, quả thật khiến lòng người ấm áp. Vậy mà trong thư nàng không nhắc một chữ đến chuyện này, chắc không phải là xấu hổ đấy chứ."
Sở Vân Tú cười nói, buông phong thư trong tay xuống, liền bị hắn ôm lấy từ phía sau.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Dụ Văn Châu nói, "Vân Tú, hôm nay tạm không nên nghĩ đến chuyện gì khác."
Bởi vì sáng sớm ngày mai, chính là lúc mở màn cuộc quyết chiến. Đến khi đó, một khắc ấm áp thế này e cũng khó cầu."
"Được."
Bề ngoài nàng nói cười vui vẻ, nhưng cũng không che giấu được sầu lo trong lòng. Tính cách của hai người vốn tương tự, hắn lại hiểu được nàng đến thế, sao có thể không thấu rõ.
"Vậy không nghĩ nữa."
"Ừm."
Gần đến giờ đóng cửa, bên trong tửu quán, Trần Quả buồn bực ngồi trước quầy. Ngụy Sâm dập tắt thuốc, vỗ vỗ người, lặng lẽ bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Quả nói: "Lão bản nương này, có rảnh không?"
Trần Quả liếc hắn: "Có chuyện gì sao?"
"Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, ta đưa lão bản nương ra ngoài chơi nha?"
Trần Quả kinh ngạc xoay người lại, đối diện với Ngụy Sâm: "Ngươi có ý gì a? Không phải muốn lừa ta đó chứ?"
Ngụy Sâm vội nói: "Sao có thể chứ! Ta chỉ là đang suy nghĩ... Sắp phải làm việc rồi, tranh thủ chút thời gian rảnh ước hội thôi..."
Trần Quả chớp chớp mắt: "Ước hội à?"
"Phải đó, lão bản nương không phải muốn từ chối chứ hả? Đừng vậy mà, lão phu thật ra rất là thích nàng a..."
"Vậy thì đi thôi." Trần Quả đột ngột đứng lên, kéo theo Ngụy Sâm vẫn ngồi xổm trên đất, "Còn ngây ra đó làm gì? Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Không phải ngồi lâu chân tê rồi chứ?"
Ngụy Sâm vội vàng đứng dậy, lại nghe lão bản nương nói: "Có điều dạo phố với cô nương cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong từ lâu." Ngụy Sâm lập tức tự tin trả lời, "Sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào."
Vùng ngoại ô Lâm An, trường đình. Lại là một trận so chiêu, đấu pháp của Đường Nhu dần trở nên càng nhuần nhuyễn. Trong khoảng thời gian này, không phải nàng không tìm được đối thủ lợi hại hơn, nhưng ước hẹn mỗi tháng vẫn duy trì.
Những lúc ở cạnh người này, vô cớ nàng luôn có thể thả lỏng hơn nhiều. Đường Nhu nghiêng đầu nhìn Đỗ Minh nằm ngủ bên cạnh, nở nụ cười, nhè nhẹ kéo hắn đến nằm trên đùi mình.
Không lâu sau, Đỗ Minh tỉnh giấc, lim dim mở mắt hoang mang nhìn một hồi, cảm thấy mình như đang trong mộng.
"Đường Nhu cô nương..." Tựa hồ nửa mê nửa tỉnh, hắn khe khẽ giọng nói, "Ta thích nàng."
"Ừm."
Nghe một tiếng "Ừm", dòng suy nghĩ của Đỗ Minh xoay chuyển, đột nhiên bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy.
So với phong cách võ công và nội tâm của hắn, vẻ ngoài Đỗ Minh lại không hề buông thả, giờ phút này hắn giật bắn người nhổm dậy, trên mặt đã hiện màu đỏ ửng.
"Tỉnh rồi à? Khí trời rất lạnh, nếu ngươi buồn ngủ, không bằng đến Hưng Hân chúng ta nghỉ tạm một đêm đi?"
Tên nhóc này thật đáng yêu. Đường Nhu thầm nghĩ.
"Ta ta ta... không cần đâu. Ta phải nhanh chóng trở về." Đỗ Minh luống cuống tay chân, "Bọn họ vẫn đang chờ ta..."
"Tháng sau, ta vẫn ở đây chờ ngươi."
Đỗ Minh khẽ sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt Đường Nhu như cười như không, trong lòng bỗng chốc lắng đọng, gật đầu.
"Được."