Hồi 7.
Chiều hôm ấy, Sở Vân Tú cùng Dụ Văn Châu dẫn theo đoàn người Yên Vũ Lâu đúng hẹn trở lại Cô Tô. Lúc về đến ngoại thành, có tiếng chuông đêm vang vọng, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy ngôi chùa chìm vào đêm tối, mơ hồ không rõ.
"Sở lâu chủ?"
"Không có việc gì." Sở Vân Tú quay lại nhìn Dụ Văn Châu cười cười, nói: “Chỉ là nghe tiếng chuông ngân, nhớ tới một vài chuyện mà thôi."
Chuông đã vang, Yên Vũ Lâu lúc này còn có thể kiên trì được đến khi nào?
Âm thanh báo sớm mai, đến cùng có bao nhiêu người có thể đợi được.
Khi Diệp Tu và Tô Mộc Tranh thong thả về đến tửu quán Hưng Hân đã là hoàng hôn. Ngày đông nhanh tối, đầu phố ráng chiều vừa mới ngã về tây, cuối phố ánh trăng đã mọc từ góc trời đông.
"Có người."
Diệp Tu nhạy bén cảm nhận được khí tức mờ nhạt khi có khi không. Bất quá đối với lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường như hắn, khí tức này lại quá quen thuộc. Hắn đưa tay ngăn cản Tô Mộc Tranh, kéo nàng cùng nấp vào một góc trong con ngõ nhỏ.
Quả nhiên, ngay khi đêm tối hoàn toàn bao phủ, liền có mấy bóng đen phi lên nóc nhà tửu quán Hưng Hân.
"A? Sao chỉ có hai cô nương và mỗi tên tiểu tử kia?" Không nhìn thấy mục tiêu, tên kiếm khách cầm đầu nghi hoặc nhìn xung quanh, "Người kia biến đâu rồi?"
Hắn chưa kịp có bất kỳ phản ứng, thậm chí ngay cả kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, đã nghe từ trong tửu quán bên dưới truyền ra giọng nữ sang sảng:
"Lại kẻ nào từ đâu đến chỗ ta quậy phá! Bánh Bao lên lên lên! Tiểu Đường cầm vũ khí!" Vừa nói, lão bản nương Trần Quả vừa bật mở cơ quan trọng nỏ, lắp tên giương dây, chuẩn bị sẵn sàng.
Hai thân ảnh vụt ra, một cao lớn nhanh nhẹn, một mảnh mai mềm mại, lại múa thương thật uy phong lẫm liệt.
"Bị phát hiện rồi..." Kiếm khách kia cũng không tỏ ra ngạc nhiên, cầm kiếm nhảy xuống từ nóc nhà, lập tức xông vào chiến cùng Đường Nhu.
"Những kẻ này..." Tô Mộc Tranh khẽ nhíu mày, "sát thử thủ Luân Hồi Bảng?"
"Hẳn là nhằm vào vì ta mà tới." Diệp Tu cầm khẽ run Ô Thiên Cơ trong tay khẽ run, "Một hồi ngươi cũng lấy ra cầm trọng nỏ, nhắm chuẩn thời cơ, cùng tiến lên."
"Được."
Phía bên kia thế công bên kia càng lúc càng dữ dội, Đường Nhu hừng hực khí thế hừng hực giao phong với kiếm khách kia, nửa khắc không ngừng nửa khắc.
"Cô nương không tệ nha..." Tên kiếm khách chịu không nổi thế công dũng mãnh của Đường Nhu, bị quật ngã xuống đất, đổi công thành thủ, giơ kiếm ngăn cản mũi thương của Đường Nhu, "Nhìn chiêu thức của ngươi không giống như nhân sĩ giang hồ chính phái thật sự, ngược lại là giống như giữa chừng mới mới học nghệ... Ngọa tào cô nương đừng đánh mặt!"
Đường Nhu lạnh lùng vung thương đánh xuống, kiếm khách kia nhìn chuẩn thời cơ từ dưới đất lật người lên, đón đỡ ngân thương của Đường Nhu.
"Quả thật lợi hại nha... Không biết sư phụ ngươi là ai a? Lợi hại như vậy ngoại trừ thiên phú bẩm sinh, sư phụ cũng rất quan trọng nha?"
"Mộc Tranh." Diệp Tu bỗng nhiên nói, "Chúng ta lên."
Cũng ngay lúc đó, Tô Mộc Tranh bật lên cơ quan trọng nỏ, thập phần ăn ý.
"Ai! Diệp Tu! Ngươi mai mau đến giúp Tiểu Đường! Những người này rất lợi hại, nàng giằng co bên đó lâu lắm rồi!” Trần Quả thấy Diệp Tu cầm theo Ô Thiên Cơ vọt ra, vội vàng hô lên.
"Được." Diệp Tu nói xong ngậm tẩu thuốc vung Ô Thiên Cơ xông lên. Tuy đang đánh nhau kịch liệt cũng không hề làm rơi tẩu thuốc trong miệng, đây cũng là xem như một loại kỹ năng thiên phú đi.
Trần Quả quay đầu lại, bắt gặp phát hiện sau lưng Diệp Tu còn có một cô nương tóc dài phất phới, sử dụng trọng nỏ, kỹ thuật vô cùng thuần thục, nàng cảm thấy hiếu kì, cũng không khỏi có chút buồn bã vô cớ.
Mình còn chưa đủ mạnh a... Nàng nghĩ. Nếu không thì năm đó đã có thể bảo vệ tốt Hưng Hân, cũng có thể bảo vệ được phụ thân rồi.
"Ta nói đám kiếm khách các ngươi, làm sao cứ y hệt tên Kiếm Thánh nói nhảm nhiều như vậy!" Diệp Tu vừa nói, vừa nện Ô Thiên Cơ xuống, sau đó bị kiếm khách ngăn đỡ, mặt ô liền bung ngược, tụ lại thành hình dạng một cây thương.
"Lại nữa?" Kiếm khách ngẩng đầu, thoát khỏi đường trường thương của Đường Nhu, lại phải lăn tránh Ô Thiên Cơ, mượn ánh trăng nhìn kỹ người mới tới: "Á? Ngươi không phải..."
Thế nhưng Ô Thiên Cơ của Diệp Tu đúng lúc đánh xuống, ngắt lời của hắn, buộc hắn phải chuyên tâm ứng đối phó người này. Trước đó hắn xem cho rằng Đường Nhu chỉ có chút bản lĩnh, đến mức nên khinh địch đánh mất tiên cơ, nhưng đọ sức lâu dài, ngược lại có thắng có bại đan xen.
Có điều cô nương này tốc độ công kích của cô nương này quá nhanh, mặc dù hắn nổi tiếng với đường kiếm là kiếm khách lấy khinh xảo để xưng danh, cũng khó tránh có chút ứng phó không kịp.
Mà bị tiêu hao dần dà, đến lúc hắn phải đối đầu với Diệp Tu, tự nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
"Được rồi tiểu tử ngốc, bị người ta gài bẫy a? Ta tiễn ngươi một đoạn, trở về thay ta vấn an lão Đông", Diệp Tu nói xong, từ Ô Thiên Cơ khởi phát nội lực, ẩn ẩn ngưng tụ thành hình rồng kim sắc, phóng thẳng về phía kiếm khách.
"Diệp thần ngươi ác đến vậy a..." Kiếm khách mang mặt nạ, âm thanh vừa sầu vừa khổ. Hắn vội vàng né tránh long ảnh, lần này mà trúng, chắc chắn sẽ bị đánh bay. Đang lúc hắn khẽ thở phào, chợt thấy Diệp Tu lật tay một cái, long ảnh nháy mắt thay đổi, đánh trúng.
Mà Trần Quả từ đằng xa một mực chăm chú quan sát cuộc chiến lúc này bất ngờ sửng sốt.
"Trời ạ... Long Sĩ Đầu?" Trần Quả kịp thời phản ứng hô lên một câu, tóm lấy Đường Nhu vừa đi đến bên cạnh, "Tiểu Đường, hắn... hắn thật sự là Diệp Thu a?!"
"Đúng rồi..." Đường Nhu nói, "Ta mới nhớ ra, lúc trước theo phụ thân đến vương thành, từng gặp qua hắn..."
"Vậy cô nương bên cạnh hắn kia... A a a là Tô Mộc Tranh a! Tô phó tướng!!!"
"Quả Quả ngươi bình tĩnh một chút..."
Cuộc đấu dần dần cũng đến hồi cuối, đám sát thủ Luân Hồi Bảng phái ra và người của tửu quán Hưng Hân bên này cơ hồ đều không bị tổn thương quá lớn, dù sao hai bên đều nương tay khi vừa nhận rõ thân phận đối phương.
"Vậy để ta gửi tin cho đám người Tú Tú?" Tô Mộc Tranh hỏi.
"Được."
Yên Vũ Lâu, Sở Vân Tú ngủ không sâu, nửa đêm nghe tiếng chuông liền khoác áo đứng dậy, bước ra cửa, vòng qua hành lang, đi đến lầu gác phụ trách tình báo.
Nàng tiến vào, khóa cửa, đi đến dãy cửa sổ tận cùng bên trong --- đó là tuyến liên hệ nàng thiết kế riêng cho Tô Mộc Tranh, mở ra thư tín.
"Thế lực trung lập Luân Hồi Bảng cũng bị người dùng làm đao giết người?" Nàng vừa lẩm bẩm nói, vừa nhét bức thư trong một hốc tối để tiêu hủy, xoay người đi xuống lầu.
Khoảnh khắc nàng đi hết bậc thang, sau lưng lại có tiếng chuông vang lên, lần này vừa gấp vừa lớn, hiển nhiên là tin tức khẩn cấp.
Sở Vân Tú nhanh chân bước đến, kéo ra hộp tình báo, đẩy mở cơ quan, cầm lấy ống kim loại vừa được chuyển đến, rút ra tình báo bên trong.
Xem xong tin tức, sắc mặt nàng khẽ biến đổi, cấp tốc kéo chuông cảnh báo bên cạnh. Ngay lập tức, tiếng chuông vang dội ngân khắp Yên Vũ Lâu.
Bên ngoài trăng sáng treo cao, Sở Vân Tú rút Kiếp Phong khỏi vỏ. Nàng xoay đầu, đối diện với bóng người sừng sững trên đỉnh lầu ngoài cửa sổ.
Hàng lông mày cau chặt, nàng còn chưa kịp gọi tên, người kia dường như nhận được tin tức gì, vẫy tay với đồng bọn bên cạnh, im hơi lặng tiếng rút khỏi Yên Vũ Lâu.
Cho dù chưa xuất ra thủ đoạn công kích gì, nhưng đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
"Lâu chủ?"
"Sở lâu chủ?"
"Sở lâu chủ thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Hoa, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên chạy đến trước tiên. Sở Vân Tú thấy bọn hắn chạy tới, phi thân nhảy xuống lầu, đến trước mặt Lý Hoa phân phó: "Lý Hoa, nhắc nhở toàn bộ Yên Vũ Lâu tăng cường đề phòng, sắp tới đừng để bất luận kẻ nào tới gần."
"Vâng."
"Về phần Dụ giáo chủ và Hoàng thiếu," Sở Vân Tú chuyển ánh mắt nhìn sang, "Yên Vũ lâu gần đây không được yên ổn cho lắm, hai vị..." Nàng cân nhắc giây lát, cố gắng không để ngữ khí quá kịch liệt:
"Không bằng trước tiên trở về... Lam Khê Các?"