36
Không biết có phải do quan hệ đã từ tôn trọng nhau như khách biến thành hãm hại lẫn nhau, động tác tay chân của Diệp Tu với Tô Mộc Thu đột nhiên trở nên thường xuyên hơn.
Tô Mộc Thu biết, thực ra Diệp Tu không quá thích người khác chạm vào mình, chỉ có thể là hắn chủ động chạm người khác, đồng thời loại tình huống này cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đại đa số thời gian là cứ lười biếng ngồi tại chỗ như vậy bắn pháo, thực hành quân tử động khẩu không động thủ.
Có điều lúc ấy hắn còn chưa nuôi mèo, không biết cái này gọi là tao nhã và ngạo kiều phong cách động vật họ mèo.
Nhưng mà Diệp Tu hai ngày trước còn không dấu vết tránh hắn vỗ vai, lúc này lại chủ động cọ về phía hắn, biểu hiện cụ thể là cầm sách của hắn, dùng bút của hắn, đắp áo của hắn.
Diệp Tu chìm đắm trong mùi hương mộc thiên liệu chép miệng một cái, kiềm chế ý nghĩ muốn run tai duỗi đuôi, gối lên sách giáo khoa của Tô Mộc Thu vui vẻ rơi vào giấc ngủ.
Tô Mộc Thu cảm thấy, bạn cùng bàn của hắn khả năng có ý với hắn.
37
Mỗi đại hội thể dục thể thao trong trí nhớ đều khai mạc vào ngày mưa, lệ thường này cũng sẽ không bởi vì Tô Mộc Thu đến mà thay đổi.
Có điều cũng chỉ là mưa bụi lất phất, không nghiêm trọng đến mức phải trở về phòng đi học, các học sinh ôm ghế của mình đến vị trí chỉ định, Diệp Tu chạy nhanh nhất, giành trước chọn một góc vắng vẻ nhất, ở vị trí giáo viên không nhìn thấy chơi di động.
Ngày đầu tiên chỉ là các hạng mục như nhảy xa nhảy cao vân vân, ngày thứ hai chạy dài năm nghìn mét mới ra mắt làm áp trục, sau đó chính là các hoạt động thú vị trong một ngày cuối cùng.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu là cùng bàn, cơ bản đã trong trạng thái thời gian ở trường đều như hình với bóng, Vương Kiệt Hi nhìn lướt qua, rất nhanh phát hiện Tô Mộc Thu chiều cao đáng chú ý.
“Tô Mộc Thu —— làm phiền gọi Diệp Tu qua đây vào sân!”
Tô Mộc Thu đáp một tiếng, đá đá ghế người bên cạnh.
“Lớp trưởng gọi cậu kìa, nghe thấy không, nhanh đi.”
Diệp Tu vốn đang mắt lim dim nửa tỉnh nửa ngủ, bị hắn đá run lên, một bàn tay quạt qua, Tô Mộc Thu không chút nghĩ ngợi đón lấy bàn tay này, tay xoay một cái nắm lấy cổ tay Diệp Tu cứ thế kéo người dậy khỏi ghế.
“Tô Mộc Thu ——”
Không quản hắn muốn nói gì, Tô Mộc Thu kéo Diệp Tu lên lập tức hung hăng cho người một cái ôm, mùi hương mộc thiên liệu bất ngờ trấn an mèo xù lông.
“Mình…”
“Cố lên, giành giải nhất.”
Con ngươi màu hổ phách chân thành lại nóng cháy.
“Đương nhiên, cũng không xem xem anh là ai.”
38
Nhảy cao cách vị trí hai người không quá xa, nhưng Tô Mộc Thu vẫn đi thêm vài bước đưa người qua.
Chỉ là đại hội thể dục thể thao của trường này không có bao nhiêu thủ tục phức tạp, xác định tên xong liền xếp hàng bắt đầu nhảy, lớp bọn họ vừa vặn là vị trí ở giữa thiên về sau.
Dù sao không có chuyện gì, Tô Mộc Thu dứt khoát đến quầy bán quà vặt lượn một vòng, mua chai coca, lại quay về chỗ nhảy cao.
Đúng lúc đến lượt Diệp Tu.
Bình thường nhìn lười biếng như ngủ không tỉnh nổi, đến thời điểm mấu chốt vẫn là đặc biệt đáng tin, thân thể thiếu niên dưới đồng phục thống nhất đơn bạc rồi lại tràn đầy sức bật, nhún người nhảy lên vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung, thắt lưng lộ ra một mảng da thịt trắng đến chói mắt.
Đến trường hình như thật sự rất thú vị, chơi vui hơn thanh tu và vân vân nhiều.
Tô Mộc Thu vặn coca uống một hớp nhỏ, hơi ga tùy tiện nổ bùm bùm trong miệng, kích thích mộc thiên liệu lần đầu tiên uống thứ này thiếu chút nữa thì phun ra.
39
Diệp Tu kéo kéo áo, xác nhận thành tích không sai, trong một giây liền khóa được Tô Mộc Thu trong đám đông, lập tức chạy lại.
“Yo, tốt như vậy, mua coca cho anh, còn tri kỷ mở sẵn?”
Vì vậy cùng một chai nước ngọt rơi vào trong tay một người khác, thân chai dường như còn lưu lại nhiệt độ từ đầu ngón tay Tô Mộc Thu vừa rồi.
Diệp Tu uống một ngụm coca, lại cảm nhận được một tia mùi vị kỳ dị.
Hình như chỉ cần ở bên cạnh Tô Mộc Thu, loại mùi này luôn luôn xuất hiện.
“Cậu dùng nước hoa?”
Diệp Tu nghi ngờ.
“Sao mình không biết?”
Tô Mộc Thu trợn trắng mắt, không chút khách khí cướp lại coca.
“Đây là của mình, cậu tự đi mua đi.”
Không biết từ lúc nào, yêu bản địa thành phố H Tô Mộc Thu, đã học được nói phương ngữ Bắc Kinh.
40
Diệp Tu không tính toán với hắn, ngày thứ hai nghiêm trang cầm di động ngồi xổm bên sân tập.
Lúc này Tô Mộc Thu đang làm khởi động, nhiệt độ không khí đã có chút tăng trở lại, còn hiếm thấy có chút ánh nắng, chiếu xuống trên đường chạy trắng bóng, làm người có chút khó mở được mắt.
Cũng không biết là ánh nắng quá chói mắt hay là Tô Mộc Thu quá chói mắt, Diệp Tu híp mắt che giấu con ngươi đang co lại, chuẩn bị quay lại cảnh Tô Mộc Thu chạy năm nghìn mét thất bại, để sau này thưởng thức.
Chỉ là, người kia…
Hắn vặn vặn ngón tay, nghĩ đến thành tích tăng vùn vụt của Tô Mộc Thu, chỉ một tháng đã từ dưới một trăm xông vào điểm trung bình, đồng thời còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Trước đây miêu yêu không quá quan tâm cảm nhận của loài người, hắn cùng sức mạnh bẩm sinh dường như đã khắc vào sâu trong xương, bởi vậy cũng sẽ không thay nhân loại suy xét nhiều.
Vậy mà lúc này hắn nghĩ năm nghìn mét có phải hơi quá dài rồi không.
Đương sự ngược lại như người không liên quan vẫy vẫy tay với hắn, hét lên mình muốn uống trà hoa quả ở đối diện trường, lát nữa chạy xong muốn.
Diệp Tu bất đắc dĩ cười cười.
“Đúng là biết sai khiến người.”
Hắn nhỏ giọng than phiền một câu, người trong ống kính cười xán lạn như mặt trời trên không trung kia vậy. Vì vậy Diệp Tu cất di động, ngoan ngoãn đi mua trà hoa quả.