제 05.1 장 | Nghiêng bóng bên song
Ở đây lạnh quá, huynh ơi
Muội nhớ huynh lắm, huynh ơi
Yu Mun Ju mở mắt, tiếng gõ lanh canh của thủy tinh vọng đến từ vách tường sau giường ngủ. Lão Wi có thói quen gõ ly thủy tinh những lúc buồn chán, mà dường như dạo gần đây, lúc nào lão cũng buồn chán. Dùng hai chiếc đũa thủy tinh để gõ lên những chiếc ly thủy tinh cao thấp đựng nước đầy vơi bên trong tạo thành nhịp điệu, lão gõ rất hay, lúc khoan, lúc mau, lúc nhẹ như gió thoảng, lúc động như trống dồn. Những đêm mất ngủ, Yu Mun Ju thường nằm nghe ké thứ âm thanh ấy, nó khiến tâm tình bình an trở lại. Yu Mun Ju ngủ giấc rất nông, chỉ cơn gió se cũng có thể rời khỏi giấc mộng, nhưng cũng không buồn ngồi dậy mà chỉ nằm nghe thứ âm thanh ấy cho đến khi trời hửng sáng. Có lúc ngủ lại được, có lúc không.
Lại là Jinju. Yu Mun Ju lẩm bẩm, gác một tay che đi mắt, nén lại xúc cảm cuộn trào như sóng nước trong lòng. Nhộn nhạo đến mức muốn thúc ép người ta phát cuồng.
Muội nhìn thấy huynh
Muội muốn ôm huynh,
muốn huynh cõng muội như lúc bé
Xào xạc gió lay vườn đêm. Như oán. Như sầu. Xen vào tiếng gõ thủy tinh lanh canh của lão Wi cùng tiếng ngoao ngoao của con mèo béo mà lão nuôi. Vong nữ ngồi giữa thất, lân tinh bay lượn trải khắp, đôi mắt huyền đẫm lệ, thổn thức gọi người đang nằm che mặt trên giường.
Nhưng
muội không cách nào chạm vào huynh được
Muội sẽ tan đi mất
nếu làm thế
“Hoa mơ tàn rồi.” Yu Mun Ju buông tay xuống, đáp. Nhẹ tênh như giọt mưa xuân. Lân tinh vẫn bay múa, sáng lung linh một vùng. Vong nữ vẫn nơi ấy, thổn thức, xõa mái tóc đen tuyền lấp lánh ánh sáng thuộc về cõi âm, cũng mang thứ mùi lạnh lẽo đến lạ lẫm.
Phải
Nhưng huynh xem
hải đường đang nở rộ
như lửa
“Huynh ghét hải đường.” Yu Mun Ju xoay nghiêng, nhìn vong nữ bằng đôi mắt xanh đen, nở nụ cười dịu dàng đầy cay đắng. “Hoa đoạn trường.”
Muội biết
vẫn luôn biết
“Sao muội không đi?” Yu Mun Ju hỏi. Dẫu, đã biết chắc câu trả lời. Yu Mun Jinju đã chết từ mười lăm năm trước, khi mới lên sáu. Khi Yu Mun Ju lên mười, Yu Mun Jinju lại xuất hiện dưới một dáng hình khác, xanh trong suốt, cũng lớn lên theo tháng năm ở lỳ lại với người huynh trưởng sống dưới cái tên của mình trong thần điện Biui-Yeosin. Đẹp lộng lẫy, nước mắt như ngọc trai rơi vào thinh không và biến tan trong tích tắc, thánh khí của thần điện đã che giấu đi tử khí của người cõi chết. Ở mãi nơi đây, chờ đến ngày có thể cùng nhau nắm tay chạy qua những thảm cỏ biếc như khi còn bé.
Muội
là muội của huynh
Muội thương huynh lắm
Yu Mun Ju bật cười. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi nghiêng.
Yu Mun Jinju muốn đưa tay ra lau, nhưng bàn tay vong nữ như bị chặn lại bởi một vách tường vô ảnh. Nàng không vươn qua được, cố sức cũng không thể, đau như linh hồn này bị xé ra tan nát. Nàng ở trong thần điện mười lăm năm, không thể chạm, chỉ thể nhìn. Rồi ngày càng cách xa, dù cả hai vẫn cứ muốn bước đến gần nhau, nhưng luôn có ở đấy một tầng ngăn cách. Đau đớn đến muốn chết đi cho rồi.
Nhưng Yu Mun Jinju không thể đi. Bởi nàng chết oan. Kẻ chết oan thì phải sống đời du đãng. Bởi nàng không muốn đi. Bởi nàng không nỡ để huynh trưởng ở lại một mình, cô độc, cười như tượng mỗi ngày chỉ để cầu phúc cho vạn người, nhưng không thể cầu phúc cho chính bản thân mình. Bản chất của dân chúng chính là vậy, vị tha mà cũng ích kỷ đến tận xương tủy.
“Huynh chỉ mong, muội có thể đầu thai vào một nhà tốt, lớn lên, sống một cuộc đời yên ấm hạnh phúc.” Yu Mun Ju nói, nét môi mỏng vương một nụ cười đẹp mà buồn. Vươn tay ra muốn chạm tới, nhưng giữa hai bàn tay của người còn sống và kẻ đã chết, chỉ một tấc rất mỏng manh, vẫn không thể vượt qua. Cái gọi là cảm thấy sinh tử cách ly, cũng chỉ như thế này mà thôi. “Nhưng, giờ huynh nghĩ lại rồi. Huynh ích kỷ lắm, huynh cũng không thể tự yêu nổi bản thân mình.”
Nước mắt vong nữ tuôn ra như suối, đổ vào trong không, xao động lân tinh. Lấp lánh như ngọc trai đáy biển, tinh sương như trăng ngọc, tan biến đi ngay.
Một con ma, mong manh làm sao, ngắn ngủi làm sao, cũng đau thương làm sao.
Muội
sẽ ở cạnh huynh
canh giấc ngủ cho huynh
mãi mãi
kể cả khi huynh đã chán nhìn thấy muội
Yu Mun Ju nhắm đôi mắt, ru mình vào mộng, môi vương nét cười.
Một thoáng trước khi chìm vào giấc ngủ, dịu dàng buông một câu, nhẹ hẫng.
“Sẽ không đâu. Nên, đừng bỏ huynh mà đi nhé.”
Vĩnh viễn
Chỉ còn người vong nữ nghiêng bóng bên song.
Sợi tơ trắng muốt đứt phựt giữa chừng. Seo Gwi Yi thoáng dừng khung cửi, định ngó sang nhìn Seo Gwi Heun đang quay sợi xem sao, nhưng rồi nàng cúi đầu dệt tiếp. Sảnh tiền điện Peongcheong chỉ còn tiếng khung cửi đưa kẽo kẹt, quấn quýt từ lư hương bằng ngọc tỏa ra thứ mùi nhạt như nước mưa. Nơi đây, bốn mùa qua năm đều như sương như khói, sáng sương chiều mưa đêm lạnh ướt, hai nàng cũng đã ở vẹn một ngàn năm.
Dạo này, nữ thần hay xuống chỗ hai nàng dệt cửi, xe sợi mà ngồi. Người ngồi trên sập, dựa gối lụa mà nhìn vào sương ảo xa xăm ngoài mái hiên treo chuông ngọc biếc, vấn hờ hững nửa mái tóc dài bằng trâm trắng muốt, tay áo xanh ủ hương của nước, lớp điểm trang nhòa nhạt mà khó phai. Ngoài song lây rây mưa bụi, có cành hoa trắng ba ngàn năm đang độ nở bông, sà vào mái hiên, hồng như đôi má giai nhân trẩy hội tươi cười. Cành chăng thẻ trúc, cành quấn lụa dài, rung rinh trong gió, ướt đẫm hương mưa, quay một nỗi quắt lòng se sắt.
“Yi, chuẩn bị trà nước.” Nữ thần đột nhiên lên tiếng. Hai nàng tiên giống nhau đúc cùng ngẩng lên, hai má hồng hây hây, mắt như nước hồ. Người gõ ngón tay lên khung cửa sổ uốn tròn. “Cheol Pyeong sắp tới.”
“Vâng, Woon Syo nương nương.”
“Heun, giúp ta thay y phục.”
Nữ thần chớp đôi mắt, đưa bàn tay ngọc chuốt về phía nàng tiên còn lại, đứng lên. Seo Gwi Heun buông cuộn sợi trắng muốt, bước tới đỡ lấy tay người quay vào sảnh trong.
“Sau đó, nhớ dặn đám tiên nữ ở gian bếp chính chuẩn bị bữa tối thịnh soạn vào. Ta muốn đãi khách.” Người nói. “Hãy làm món cải mầm thật cẩn thận vào.”
“Woon Syo nương nương, thần Sấm sẽ ở lại dùng bữa ạ?” Seo Gwi Heun hỏi.
“Không.” Nữ thần Mưa rảo bước. “Ta nghe thấy thanh âm của loài rồng.”
---
* Seo Gwi Yi = Thư Khả Di.
* Seo Gwi Heun = Thư Khả Hân.
* Cheol Pyeong = Triết Bình. Húy danh của thần Sấm, tương tự như Woon Syo (= Vân Tú) là húy danh của nữ thần Mưa.
* Yu Mun Jinju = Dụ Văn Trân.