Ongoing [Sở Tô - Toàn viên] Gội mây

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#41
05.1 장 | Nghiêng bóng bên song







Ở đây lạnh quá, huynh ơi

Muội nhớ huynh lắm, huynh ơi

Yu Mun Ju mở mắt, tiếng gõ lanh canh của thủy tinh vọng đến từ vách tường sau giường ngủ. Lão Wi có thói quen gõ ly thủy tinh những lúc buồn chán, mà dường như dạo gần đây, lúc nào lão cũng buồn chán. Dùng hai chiếc đũa thủy tinh để gõ lên những chiếc ly thủy tinh cao thấp đựng nước đầy vơi bên trong tạo thành nhịp điệu, lão gõ rất hay, lúc khoan, lúc mau, lúc nhẹ như gió thoảng, lúc động như trống dồn. Những đêm mất ngủ, Yu Mun Ju thường nằm nghe ké thứ âm thanh ấy, nó khiến tâm tình bình an trở lại. Yu Mun Ju ngủ giấc rất nông, chỉ cơn gió se cũng có thể rời khỏi giấc mộng, nhưng cũng không buồn ngồi dậy mà chỉ nằm nghe thứ âm thanh ấy cho đến khi trời hửng sáng. Có lúc ngủ lại được, có lúc không.

Lại là Jinju. Yu Mun Ju lẩm bẩm, gác một tay che đi mắt, nén lại xúc cảm cuộn trào như sóng nước trong lòng. Nhộn nhạo đến mức muốn thúc ép người ta phát cuồng.

Muội nhìn thấy huynh

Muội muốn ôm huynh,

muốn huynh cõng muội như lúc bé

Xào xạc gió lay vườn đêm. Như oán. Như sầu. Xen vào tiếng gõ thủy tinh lanh canh của lão Wi cùng tiếng ngoao ngoao của con mèo béo mà lão nuôi. Vong nữ ngồi giữa thất, lân tinh bay lượn trải khắp, đôi mắt huyền đẫm lệ, thổn thức gọi người đang nằm che mặt trên giường.

Nhưng

muội không cách nào chạm vào huynh được

Muội sẽ tan đi mất

nếu làm thế

“Hoa mơ tàn rồi.” Yu Mun Ju buông tay xuống, đáp. Nhẹ tênh như giọt mưa xuân. Lân tinh vẫn bay múa, sáng lung linh một vùng. Vong nữ vẫn nơi ấy, thổn thức, xõa mái tóc đen tuyền lấp lánh ánh sáng thuộc về cõi âm, cũng mang thứ mùi lạnh lẽo đến lạ lẫm.

Phải

Nhưng huynh xem

hải đường đang nở rộ

như lửa

“Huynh ghét hải đường.” Yu Mun Ju xoay nghiêng, nhìn vong nữ bằng đôi mắt xanh đen, nở nụ cười dịu dàng đầy cay đắng. “Hoa đoạn trường.”

Muội biết

vẫn luôn biết

“Sao muội không đi?” Yu Mun Ju hỏi. Dẫu, đã biết chắc câu trả lời. Yu Mun Jinju đã chết từ mười lăm năm trước, khi mới lên sáu. Khi Yu Mun Ju lên mười, Yu Mun Jinju lại xuất hiện dưới một dáng hình khác, xanh trong suốt, cũng lớn lên theo tháng năm ở lỳ lại với người huynh trưởng sống dưới cái tên của mình trong thần điện Biui-Yeosin. Đẹp lộng lẫy, nước mắt như ngọc trai rơi vào thinh không và biến tan trong tích tắc, thánh khí của thần điện đã che giấu đi tử khí của người cõi chết. Ở mãi nơi đây, chờ đến ngày có thể cùng nhau nắm tay chạy qua những thảm cỏ biếc như khi còn bé.

Muội

là muội của huynh

Muội thương huynh lắm

Yu Mun Ju bật cười. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi nghiêng.

Yu Mun Jinju muốn đưa tay ra lau, nhưng bàn tay vong nữ như bị chặn lại bởi một vách tường vô ảnh. Nàng không vươn qua được, cố sức cũng không thể, đau như linh hồn này bị xé ra tan nát. Nàng ở trong thần điện mười lăm năm, không thể chạm, chỉ thể nhìn. Rồi ngày càng cách xa, dù cả hai vẫn cứ muốn bước đến gần nhau, nhưng luôn có ở đấy một tầng ngăn cách. Đau đớn đến muốn chết đi cho rồi.

Nhưng Yu Mun Jinju không thể đi. Bởi nàng chết oan. Kẻ chết oan thì phải sống đời du đãng. Bởi nàng không muốn đi. Bởi nàng không nỡ để huynh trưởng ở lại một mình, cô độc, cười như tượng mỗi ngày chỉ để cầu phúc cho vạn người, nhưng không thể cầu phúc cho chính bản thân mình. Bản chất của dân chúng chính là vậy, vị tha mà cũng ích kỷ đến tận xương tủy.

“Huynh chỉ mong, muội có thể đầu thai vào một nhà tốt, lớn lên, sống một cuộc đời yên ấm hạnh phúc.” Yu Mun Ju nói, nét môi mỏng vương một nụ cười đẹp mà buồn. Vươn tay ra muốn chạm tới, nhưng giữa hai bàn tay của người còn sống và kẻ đã chết, chỉ một tấc rất mỏng manh, vẫn không thể vượt qua. Cái gọi là cảm thấy sinh tử cách ly, cũng chỉ như thế này mà thôi. “Nhưng, giờ huynh nghĩ lại rồi. Huynh ích kỷ lắm, huynh cũng không thể tự yêu nổi bản thân mình.”

Nước mắt vong nữ tuôn ra như suối, đổ vào trong không, xao động lân tinh. Lấp lánh như ngọc trai đáy biển, tinh sương như trăng ngọc, tan biến đi ngay.

Một con ma, mong manh làm sao, ngắn ngủi làm sao, cũng đau thương làm sao.

Muội

sẽ ở cạnh huynh

canh giấc ngủ cho huynh

mãi mãi

kể cả khi huynh đã chán nhìn thấy muội

Yu Mun Ju nhắm đôi mắt, ru mình vào mộng, môi vương nét cười.

Một thoáng trước khi chìm vào giấc ngủ, dịu dàng buông một câu, nhẹ hẫng.

“Sẽ không đâu. Nên, đừng bỏ huynh mà đi nhé.”

Vĩnh viễn

Chỉ còn người vong nữ nghiêng bóng bên song.







Sợi tơ trắng muốt đứt phựt giữa chừng. Seo Gwi Yi thoáng dừng khung cửi, định ngó sang nhìn Seo Gwi Heun đang quay sợi xem sao, nhưng rồi nàng cúi đầu dệt tiếp. Sảnh tiền điện Peongcheong chỉ còn tiếng khung cửi đưa kẽo kẹt, quấn quýt từ lư hương bằng ngọc tỏa ra thứ mùi nhạt như nước mưa. Nơi đây, bốn mùa qua năm đều như sương như khói, sáng sương chiều mưa đêm lạnh ướt, hai nàng cũng đã ở vẹn một ngàn năm.

Dạo này, nữ thần hay xuống chỗ hai nàng dệt cửi, xe sợi mà ngồi. Người ngồi trên sập, dựa gối lụa mà nhìn vào sương ảo xa xăm ngoài mái hiên treo chuông ngọc biếc, vấn hờ hững nửa mái tóc dài bằng trâm trắng muốt, tay áo xanh ủ hương của nước, lớp điểm trang nhòa nhạt mà khó phai. Ngoài song lây rây mưa bụi, có cành hoa trắng ba ngàn năm đang độ nở bông, sà vào mái hiên, hồng như đôi má giai nhân trẩy hội tươi cười. Cành chăng thẻ trúc, cành quấn lụa dài, rung rinh trong gió, ướt đẫm hương mưa, quay một nỗi quắt lòng se sắt.

Yi, chuẩn bị trà nước.” Nữ thần đột nhiên lên tiếng. Hai nàng tiên giống nhau đúc cùng ngẩng lên, hai má hồng hây hây, mắt như nước hồ. Người gõ ngón tay lên khung cửa sổ uốn tròn. “Cheol Pyeong sắp tới.”

“Vâng, Woon Syo nương nương.”

Heun, giúp ta thay y phục.”

Nữ thần chớp đôi mắt, đưa bàn tay ngọc chuốt về phía nàng tiên còn lại, đứng lên. Seo Gwi Heun buông cuộn sợi trắng muốt, bước tới đỡ lấy tay người quay vào sảnh trong.

“Sau đó, nhớ dặn đám tiên nữ ở gian bếp chính chuẩn bị bữa tối thịnh soạn vào. Ta muốn đãi khách.” Người nói. “Hãy làm món cải mầm thật cẩn thận vào.”

Woon Syo nương nương, thần Sấm sẽ ở lại dùng bữa ạ?” Seo Gwi Heun hỏi.


“Không.” Nữ thần Mưa rảo bước. “Ta nghe thấy thanh âm của loài rồng.”




---
* Seo Gwi Yi = Thư Khả Di.
* Seo Gwi Heun = Thư Khả Hân.
* Cheol Pyeong = Triết Bình. Húy danh của thần Sấm, tương tự như Woon Syo (= Vân Tú) là húy danh của nữ thần Mưa.
* Yu Mun Jinju = Dụ Văn Trân.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#42
05.2 장 | Nghiêng bóng bên song





Người người xưa nay đều nói, được nhìn thấy rồng, phúc lộc vạn năm.
So Sil Gyul bước theo hai vị huynh trưởng đi qua cổng, vành nón mắc mành liêm châu che đi gương mặt tô điểm rực rỡ tựa ngọc ngà. Tà áo dài thêu rồng lượn xuống trần, làn váy gấm trải chỉ vàng vạn dặm giang sơn. Tóc mềm vấn lệch mái, ba trâm khắc sáu cụm tường vân chao nghiêng như mây bay. Dung nhan dưới vành nón, thực là mặt phấn đầy xuân trông vẻ dịu, làn son chưa hé miệng như cười.
Tứ Tượng trông coi cột chống trời ở tứ phương, muốn đến nơi ở của Tam Thượng thần thì phải qua cổng trời chắn giữa ba ngả đường. Qua cổng rồi, có thể hóa thành nguyên thể để đi đến tầng trời cao nhất. Cung điện của Tam Thượng thần tọa lạc trên ba đỉnh núi thiêng cao nhất thần giới, vị thế như cái kiềng, thung lũng nơi giữa là cánh đồng hoa Socheon bạt ngàn vô tận. Điện Dasi-ja của thần Sấm nằm trên đỉnh Nag-an, đỉnh núi cao nhất, hiểm trở nhất, cũng là nơi chư tiên thần thánh thường tránh lui tới nhất, thác Jaesu ầm ầm tuôn xuống vách vực Nangja, nghe như sấm nổ bên tai, trắng tựa lụa bạch treo trên núi. Điện Hoengdo của thần Gió nằm trên đỉnh núi cao thứ hai, đỉnh Ilhyeob, nơi cuồng phong hoành hành như quất roi vào người. Điện của nữ thần Mưa là nơi hiền hòa nhất, điện Peongcheong nằm tại núi Yeon-u mây mù sương sa quanh năm, sáng ủ mây, chiều rải mưa, phong cảnh tươi đẹp cheo leo, mang phong vị xinh đẹp mờ nhân ảnh khác hoàn toàn với vẻ rực rỡ trăm sắc lộng lẫy của đồng hoa Socheon, nơi đặt cung Baeghwa và lầu Naghwa của thần Hoa. Thần Hoa là ngoại lệ duy nhất của thần giới, khi mà nơi ở của vị thần đẹp đẽ ấy nằm ngay tầng trời cao nhất.
So Sil Gyul khi lướt qua đồng Socheon chợt thấy lạ lùng khi nơi này chẳng rực rỡ như mình từng tưởng, mà chỉ còn lại rặt một mảnh xám xịt, đong đầy lạnh lẽo xót xa. Thần Hoa chỉ mới rời đi mấy tháng, tại sao từ đồng hoa vạn dặm tới gác tía lầu son đã trở nên héo úa thê lương thế này?
“Đáp xuống chút. Trước có người.”
So Sil Gaeul chợt lên tiếng, đâm thẳng xuống mảnh đồng hoa xám ngắt, vảy rồng trắng xóa tung bay giữa không trung, biến tan tựa vạn tuyết, hóa trở lại hình dong một vị công tử tuấn tú như ngọc. Khi chân So Sil Gyul chạm đất, đã thấy một áng mây mưa đương lướt ngang đồng hoa, rồi một nàng tiên xinh đẹp theo gió mà đến. So Sil Gyul vén tấm mành châu, nhận ra đây là một trong hai nàng tiên song sinh hầu hạ bên cạnh nữ thần Mưa.
Seo Gwi Heun mặc váy xanh áo trắng thêu mây cuộn, cài trâm ngọc lặng như sương, kính cẩn hành lễ với cả ba.
Woon Syo nương nương bày yến tiệc, thỉnh Long Tử và Long Nữ đến dự yến.” Đoạn, nàng khẽ liếc mắt qua gò má xinh đẹp ửng hồng của So Sil Gyul, mỉm cười tươi tắn, nói. “Nương nương nói thần Sấm vừa mới rời đi, ba vị lên điện Dasi-ja không gặp lại mất công, nên hãy ghé điện Peongcheong dùng bữa cơm, nghỉ ngơi chút, xem như không phí một đoạn đường lên tới đây.”
Yeo Jida nhìn về phía So Sil Gaeul, hai người trao đổi một cái liếc nhanh như chớp. Đoạn, chàng trỏ ống tẩu sang So Sil Gaeul, nở nụ cười giữ lễ.
“Xem ra chúng ta đến muộn rồi. Lão Pyeong chạy cũng nhanh thật, vị này đây còn đang muốn đòi nợ thiếu cơ mà.”
So Sil Gaeul dùng cán quạt vỗ một cái lên ót chàng, bật cười theo. “Nói bậy. Han Mun Jeong lại nổi cơn nữa thì phiền lắm.”
“Làm gì có.”
Nụ cười tươi tắn trên gương mặt nàng tiên Sương hơi vặn vẹo một chút, nhưng không phải vì sợ, mà bởi vì đang cố gắng để không bật cười một cách vô lễ trước mặt khách nhân. Nàng lại nhìn về phía So Sil Gyul đang bật cười khúc khích dưới vành nón, xinh đẹp vô ngần. Seo Gwi Heun thoáng thẩn mình, trông Long Nữ còn đẹp hơn cả lần ấy gặp nữa. Rốt cuộc tiên đảo của Long tộc là nơi như thế nào mà nuôi lớn lên một người con gái sắc nước hương trời như này?
“Vậy, chúng ta đành phải phiền Thượng thần rồi.” So Sil Gyul thánh thót tiếng oanh vàng, tươi tỉnh đáp. “Ta cũng luôn muốn nếm thử mấy thức ăn uống của chư thần, để xem có khác gì đám thô lậu nơi thâm sơn cùng cốc bọn này hay không.”
“Nào có, nào có. Xin mời chư vị lên điện.” Seo Gwi Heun đi trước dẫn đường, lẩn vào lối tắt trong mây, lúng liếng đôi mắt biếc, nét cười nàng giòn tan. “Người người đều bảo diện kiến thần long là phúc trạch vạn đại, xem ra hôm nay kẻ trộm chút may mắn ấy là tôi mới đúng.”
“Quá lời rồi, chỉ là mấy tin mây bay thôi.” So Sil Gyul nhìn ngó xung quanh, song, màu xám xịt của cánh đồng Socheon đã khuất nẻo sau đường mây bập bồng, đành hỏi. “Tại sao lại để đồng Socheon tiêu điều như thế? Làn mưa lúc nãy là của Thượng thần sao?”
Seo Gwi Heun nhấc váy, xách đèn ngọc rọi ánh sáng nhạt nhòa đi phía trước, sẽ sàng đáp lời.
“Đúng vậy ạ. Từ nay Woon Syo nương nương đã nhận lời sẽ trông nom Socheon, cho đến khi thần Hoa trở về thần giới. Âu cũng là tâm nguyện của thần Sấm.”
Yeo Jida chợt lên tiếng hỏi. “Cô biết thần Sấm đi đâu không?”
“Tôi không biết, thưa đại nhân. Woon Syo nương nương đã nói rằng sẽ tự đàm luận với mọi người, nên tôi không hỏi. Hơn nữa, tôi chỉ là một kẻ hầu cận thôi.” Seo Gwi Heun xoay người lại, mỉm cười, cúi đầu nhún chào giữa làn mây đã tản mát vào sương mờ, hiện lên sau lưng một tòa cung điện rộng lớn, trúc tùng bao quanh, đường trải đá phiến, từng viên ngói óng ánh một màu xanh biếc như lá rừng ướt mưa, cột lớn khắc đồ án vạn cụm mây trôi giữa các tầng trời. Nàng lên tiếng, cổng lớn tự bung mở ra. “Mừng chư vị đến thăm điện Peongcheong.”
Vậy ra đây là nơi cư ngụ của nữ thần, So Sil Gyul nhìn ngắm cảnh đẹp xanh tươi chìm trong mây mù mưa bụi, ngẩn ngơ nghĩ thầm.
----
* Dasi-ja = Nhất Hạ.
* Nag-an = Lạc Nhạn (lấy theo tên đỉnh cao nhất trên núi Hóa Sơn - núi được mệnh danh "Nấc thang lên thiên đường, địa ngục cách một bước", thuộc Ngũ Nhạc).
* Jeasu = Tái Thụy.
* Nangja = Lang Tạ.
* Hoengdo = Hoành Đao.
* Ilhyeob = Nhất Diệp.
* Peongcheong = Phong Thành.
* Yeon-u = Yên Vũ.
* Baeghwa = Bách Hoa.
* Naghwa = Lạc Hoa.
Tên các cung điện, đỉnh núi và các địa danh khác (trừ đỉnh núi Nag-an của thần Sấm) được đặt dựa theo tên thẻ tài khoản của nhân vật. Như ở đây, có Tái Thụy Nhất Hạ, Lạc Hoa Lang Tạ, Phong Thành Yên Vũ, Hoành ĐaoNhất Diệp Chi Thu.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#43
05.3 장 | Nghiêng bóng bên song





Ngả người bên khóm trúc xanh
Tỉnh trông mộng đã tan tành, còn ai...
Tiếng ngọc vang dợm bước mái hiên, khẽ thôi, nhưng đủ khiến Yu Mun Ju tỉnh giấc. Lời ru sầu muộn của Yu Mun Jinju chợt im bặt. Người ấy đứng ngoài cửa, chỉ đứng đó thôi, dù cửa chính mở rộng, nhưng vẫn không động dù chỉ một bước. Không, không phải không muốn vào, nhưng chàng không thể vào được. Yu Mun Ju đã ngửi thấy hương mưa, lẫn trong đó là âm thanh của rồng xào xạc trong gió, dẫu cố huyễn hoặc rằng đó là ảo tưởng của mình trong mơ màng mỗi khi tiếng hát ru của người em gái nhuốm màu phiền muộn. Nhưng cuộc sống dưới gầm trời dài đằng đẵng này, luôn luôn có những thứ sẽ níu lấy vạt áo, mãi mãi, không cho bất kỳ ai rũ bỏ được.
Tỷ như là rồng thì không thể lờ đi âm thanh của loài rồng. Tỷ như là vong hồn thì không thể bước chân khỏi vùng riêng rẽ vì thánh khí quá mạnh, nó như một tấm khiên chắn đi tử khí của cái chết nhưng cũng là một con dao sắc đâm ngược lại. Lại tỷ như, có những thứ thuộc về một cuộc đời trước, lại đeo theo, dai dẳng như cơn đau xương người già.
“Mời ngài vào.” Yu Mun Ju cất tiếng, thanh âm trầm như vực biển. Đan hai tay lên bụng, nằm ngửa, để đôi mắt xanh nhìn chằm chằm lên đỉnh màn tròn, quây lụa sa và ngọc châu lấp lánh như đêm huyền. “Hwang Jeog Cheon.”
Tiếng ngọc bên hông lại vang lên đinh đang. Hwang Jeog Cheon bước qua cửa chính mà cảm giác như mình vừa bước xuyên qua một mặt nước. Lớp mành vô ảnh ấy chỉ mỏng tang thôi nhưng tuôn chảy những dòng sinh khí mạnh mẽ kinh người. Và cả, mùi hương của nước. Ngày mưa là những ngày mà người yêu dấu của chàng nhìn tươi tỉnh nhất. Mùi hương của nước tràn ngập tĩnh thất lộng gió, nghe mằn mặn như vị muối, lại giống hương nước mắt, cứ thế giăng lên bốn xung quanh một hộp đựng vô hình chỉ có thể chạm vào khi có lời mời của chủ nhân.
“Ta phải xưng hô thế nào đây?”
Hwang Jeog Cheon cố tình như không thấy người đáng ra phải là Thánh Nữ đích thực vừa tan biến vào hư vô, để lại chút lân tinh xanh lờn lợt nước màu biển ngày trong vương vẩn nơi hương trầm u uẩn. Chàng chỉ nhìn không chớp mắt vào người đang nằm yên lặng trên giường, thả ánh nhìn vô định lên nơi đỉnh màn, hỏi. Yu Mun Ju khẽ động con ngươi xanh thẳm.
“Tùy. Hoàng Long đại nhân muốn gọi bằng gì cũng được.”
“Ta không biết.”
“Vậy ngài đã biết những gì rồi?”
Chất giọng trầm như vực biển cứ vậy xa lạ mãi, như thuộc về một miền tiêu tan xa vời nào khác. Bấy giờ thì Yu Mun Ju đã ngồi dậy, thẳng thớm nhìn vào Hwang Jeog Cheon bằng đôi đồng tử dọc xanh như đáy nước cùng tròng mắt đen thẫm. Nụ cười trên môi vẫn cứ bình lặng như dĩ vãng, nhưng nét cười cong cong ấy chạm vào nơi đáy tim chàng, nhói lên một nỗi cô liêu đến hoang hoải.
Rằng, chàng chỉ muốn hét lên với người lúc nào cũng dâng nụ cười đó trên môi, là làm sao mà cái nét trăng khuyết ấy lại cứ đau đớn đến thế.
“Ta cho ngài hỏi năm câu. Gì cũng được. Ta sẽ giải đáp hết, nhưng chỉ năm câu thôi.” Yu Mun Ju vẫn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt bao trọn nỗi lòng cuộn sóng của Hwang Jeog Cheon. Lần nào cũng vậy, mỗi lần đối mắt với nhau, trong đáy mắt của chàng chỉ trọn vẹn hình ảnh của Yu Mun Ju, chưa hề chứa bất cứ bóng hình ai khác, hay thức gì khác.
Hwang Jeog Cheon hít một hơi. Nhưng chàng vẫn không tránh ánh mắt mình đi.
Nàng vốn không phải Thánh Nữ?”
Yu Mun Ju mỉm cười. “Trước thì là thế, giờ thì có lẽ vẫn thế.”
“Nơi trước kia của nàng là đáy biển?”
Yu Mun Ju vẫn cong cong nét cười trên môi. “Đúng. Ngạn biển đông bắc, chính giữa nơi ba vực xoáy giao nhau, nhìn ra vùng nước của tộc giao nhân.”
Nàng có thể nhìn thấy điềm báo?”
Yu Mun Ju giữ nét cong héo úa trên khóe môi, hơi nghiêng đầu.
“Đúng. Mạnh nhất là trong nước, ta giỏi nhất là điều khiển nước, nhưng hiện giờ thì khả năng đó còn không được một phần ngàn trước đây.”
“Thân thể hiện tại không phải là của nàng?”
Yu Mun Ju lắc đầu. “Sai. Đây vẫn là thân thể của ta, nhưng thuộc về xác thịt con người, không chứa đựng long cốt.” Đoạn, lại mỉm cười. “Ngài còn một câu nữa.”
Hwang Jeog Cheon im lặng một thoáng.
“Sao thế?”
“Một ngàn năm trước, là Ứng Long vương đưa ta đến Long đảo, đúng không?”
“Phải. Khi ấy thì Hoàng Long vẫn mới là một con rồng non thôi, mà con lai giữa rồng và rắn thì dễ trở thành chú ca của Thánh Chiến lắm, nhất là những thứ thánh khiết hiếm có.”
Yu Mun Ju đáp.
Hwang Jeog Cheon nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Người đã từng yêu ta chưa, dù chỉ là một chút?”
“Ta đã nói là chỉ năm câu thôi mà.” Yu Mun Ju đã không còn cười nữa. Người nhướn nét mày cong như cánh tằm, rồi lại cụp mắt, che giấu con ngươi xanh đang khẽ lay động dưới hàng mi dày. Ánh bạch lạp lung linh hắt bóng cả hai – một đứng, một ngồi, rọi lên song cửa thơm ngát mùi đàn hương.
“Ta phải gọi người bằng gì đây? Yu Mun Ju, Ứng Long vương, hay, là mẹ?”
Thất ngủ tĩnh như chết. Ánh ngọc rọi khe song. Mưa giập, gió vùi, cuốn những tàn mơ cuối cùng xuống thẳm sâu bão tố. Sấm rạch ngang trời, rít lên tiếng gầm tiếng than oán ai xé lòng, gõ lên từng viên ngói, nặng nề như búa tạ đánh vào trong tâm, đục như máu thịt.
Chớp loang nhoang nhoáng, hắt bóng nghiêng song.
Yu Mun Ju thả tiếng nhẹ bẫng.
“Em đến từ nơi nào, xin hãy trở về nơi đó.”
 

Bình luận bằng Facebook