Hoàn [Tường Diệp - Toàn viên][R18]: Ánh sáng vụt tan

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1

Tác giả: Mộc Liên Vũ Thanh
(yep chính là tui, dạo này bận viết fic nên chả dịch được mấy OTL)
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam, OOC thuộc về tui
Thể loại: Romance, Drama, Action, Adventure, Supernatural, Family/Friendship, Angst, Tragedy
Main Pairing: Tường Diệp only
Side Pairing(s): Hoàng Chu, Hàn Trương, Lâm Lạc, Vương Dụ
Rating: M [R-18]
Độ dài: 3 phần
Tình trạng: Hoàn thành
Cảnh báo: Major Character Death, có thể có chút OOC, độ dài các phần hoàn toàn là chia một cách tùy hứng
Ghi chú: Ý tưởng đến từ chủ đề của day 29 trong Tường Diệp 30 days drawing challenge của tui ~
XIN ĐỪNG ĐĂNG LẠI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA MÌNH, CÁM ƠN.
Văn án

Ngày tàn của thế giới, là ngày anh biến mất.
---------------------------------​


*Mạt thế paro dựa trên bối cảnh gốc. Tang thi = Zombie
*Xin cho tui chân thành gửi lời xin lỗi đến Chu đội và Mộc Tranh tỷ… à không phải là toàn liên minh mới đúng. Tui là fan không phải anti đừng hiểu nhầm nha.
*H không rõ ràng, nhưng vì có ám chỉ và thêm vài tình tiết máu me nên vẫn đặt rating cao một chút

* Major Character Death, có thể có chút OOC
* Major Character Death, có thể có chút OOC
*
Major Character Death, có thể có chút OOC
Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần
Mọi người hiểu rồi chứ? Có thể chấp nhận thể loại này chứ?
Hiểu rồi và chấp nhận được thì bắt đầu đọc thôi ^^
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#2
[Thượng]

Một.

Tôi thích anh, vì anh là chính anh mà thôi.



Tôn Tường thích Diệp Tu, cái này mấy người trong Luân Hồi không ai không biết, mặc dù khi tin tức này lộ ra, bọn họ đã sốc đến hóa đá.



Cái này không khoa học! Tôn Tường ban đầu rõ ràng là vô cùng ghét Diệp Tu mà? Đến Gia Thế đoạt Nhất Diệp Chi Thu, nhưng sau này bị Diệp Tu cùng Hưng Hân đánh bể, đáng lẽ ra phải căm hận ổng lắm chứ? Giờ làm sao lại thành thích rồi? Người Hưng Hân có cái năng lực gì vậy, hết Đường Nhu khiến Đỗ Minh ngày đêm mong nhớ, giờ là Diệp Tu khiến Tường Tường nhà này ôm mối tương tư!



Nhưng mà cảm tình vốn là điều rất bất ngờ, thế cho nên Luân Hồi cũng không ngăn cấm một trong hai chủ lực của mình đi theo đuổi người ta, miễn không ảnh hưởng trạng thái thi đấu là ổn rồi. Diệp Tu là đại thần, là sách giáo khoa Vinh Quang, ngoại hình không quá tệ, chỉ hơi thiếu đánh thôi chứ không phải lưu manh đầu đường xó chợ, y hấp dẫn cũng đúng thôi.



Hai.

Vinh Quang này nhờ anh tôi mới có được.



Vinh Quang! Đội tuyển Trung Quốc chiến thắng! Quán quân thế giới chính là bọn họ! Nhờ có Diệp Tu làm lĩnh đội, nhờ sự thông thạo Vinh Quang của y.



Tôn Tường mân mê cái nhẫn giải thế giới, thầm nhủ sau khi về lại nước, nhất định sẽ tỏ tình với Diệp Tu. Bây giờ, chắc là xứng đáng rồi ha? Hắn không còn là tên ngốc trẻ trâu háo thắng nữa, hắn đã trưởng thành hơn rồi, vì những câu nói của y.



Dù trước kia y luôn trào phúng hắn đến tức nghẹn, đánh bại hắn không biết bao nhiêu lần, dù hắn đã từng hận y rất nhiều, nhưng tài năng của y, hắn không thể phủ nhận. Vinh Quang dành cho y, là xứng đáng.



Ba.

Bầu trời sụp đổ ngăn cản lại lời tôi muốn nói với anh.



Sau khi về nước, Diệp Tu tuyên bố giải nghệ. Mộc Tranh lên làm đội trưởng Hưng Hân, tiếp tục dẫn dắt đội đi về tương lai, dù vậy nhưng y vẫn sẽ đồng hành cùng đội trong khoảng thời gian sau này. Mùa giải thứ mười một bắt đầu, trận thứ hai Luân Hồi đấu Hưng Hân, sân nhà thành phố S. Kết thúc Luân Hồi thắng 10-0 áp đảo, đội trưởng mới Mộc Tranh có vẻ vẫn chưa quen lắm với chức vụ này sau khi Diệp Tu rời khỏi.



Chiến đấu xong, Tôn Tường lập tức đi tìm Diệp Tu, hắn nhìn thấy y đang hút thuốc lá ở một cái hẻm nhỏ ngoài sân vận động.



“Tôn Tường? Cậu sao lại ở đây?”



“Diệp Tu, tôi có chuyện muốn nói!”



“Là gì vậy?”



“À chính là Diệp Tu tôi th—-”



Trên bầu trời sấm rền vang, liền đó cả một vùng trở nên u tối, đất đai rung chuyển ầm ầm, gió gào thét mang theo cát bụi mịt mù. Có những vệt sáng đen từ trên trời rơi xuống, mà khi chúng chạm vào ai, người đó liền biến đổi thành quái vật như tang thi trong các bộ phim truyền hình vậy.



Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, chỉ trong có vỏn vẹn mười phút.



Bốn.

Phải sống. Anh nhất định phải sống sót đấy. Cùng nhau.



“Đây là….”



“Chuyện gì thế này!? Bọn họ dính phải vệt đen kia liền hóa quỷ rồi?? Không ổn, Diệp Tu chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn ngay!!!”





“Còn mọi người vẫn đang trong sân…”



“Phải nhanh lên, tốt hơn là đừng có ra ngoài!”



Hắn túm tay Diệp Tu, ỷ cao ỷ sức kéo y chạy vào trong sân vận động, vừa chạy vừa gọi tên mọi người, nhưng vừa vào đến bên cánh gà sân khấu, một tang thi bật cửa phòng nhân viên nhào ra, hai người họ giật mình lui lại. Tôn Tường trợn mắt đạp nó ngã chỏng gọng, vẫn không quên đẩy Diệp Tu ra sau lưng mình:



“Không thể nào!? Bên trong cũng….”



“Trên trần!!! Vệt đen đó có thể đục thủng trần để đi vào!! Nơi này cũng không còn an toàn nữa rồi, mau mau rời khỏi!!”



“Còn mọi người….”



“Nhìn qua anh đây nghĩ bọn họ có lẽ mới rời đi cách đây cũng không lâu, chúng ta cũng nên đi!!! Nhưng anh không có xe—”



“Tôi có!!! Đi thôi!!”



Tôn Tường vì đặc biệt muốn đi tìm Diệp Tu nên hôm nay hắn đi xe riêng đến nơi này, thật may nó lại có thể giúp ích. Nhặt lên cái ống nước bị gãy, đánh bay đầu vài con, mở đường máu thoát thân. Ngồi vào trong xe, hắn vặn máy, phóng một mạch khỏi sân vận động, đâm phải vài xác sống, máu bắn lên cả cửa kính.



Điều quan trọng nhất là bọn họ đều còn sống sót.



Năm.

Để tồn tại trong cái thế giới đang dần sụp đổ này, phải tiếp tục kiên cường tiến bước.



Lái xe đi được một quãng, Tôn Tường dừng lại, khóa hết cửa xe rồi bước ra ngoài.



“Tôn Tường!!!!”



“Anh cứ ngồi yên đấy cho tôi!!!”



Diệp Tu hốt hoảng vì hành động đột ngột của tên nhóc đầu vàng kia, nhưng khi nhìn thấy tên đó đi vào siêu thị, y đã hiểu. Gạt nỗi lo âu sang một bên, y lấy ra điện thoại thử gọi cho mọi người Hưng Hân. Không có sóng, vì trạm phát có khi đã đổ sập rồi. Diệp Tu thở dài, nhìn qua cửa kính ra ngoài, chỉ thấy bầu trời một mảnh xám tro u ám, không thấy một chút tia nắng nào, trận động đất lúc nãy làm rất nhiều tòa nhà bể nứt và đổ vỡ, mặt đường cũng nứt toác gồ ghề lởm chởm. Gió ngày càng mạnh hơn, cuốn theo gạch đá cát bụi khiến tầm nhìn càng lúc càng bị thu hẹp. Cái thứ vật chất đen kia cũng đã không còn rơi xuống, nhưng cũng đủ để lây nhiễm cho cả một thành phố và thậm chí còn nhiều hơn thế. Chỉ một cái chớp mắt, cả thành phố phồn hoa giờ đây bị nhấn chìm trong sỏi cát.



Tận thế, là đây sao.



“Tôi về rồi, cũng kiếm được kha khá, thật tiện là ngay gần siêu thị có cái đồn cảnh sát”



“Còn ai sống sót không?”



Lắc đầu. Tôn Tường ném cho y khẩu súng lục để tự vệ, còn đâu kiếm, gậy bóng chày, dùi cui điện, dao, đều ném hết ra phía sau, đồ ăn dự trữ cũng thế. Hắn lấy ra áo khoác để ở yên sau thay vào, vì đồng phục Luân Hồi của hắn bây giờ đã thấm đầy máu và đất cát rồi.



Chiếc xe màu đen phóng đi tiếp trên con đường mịt mù không thể thấy được trước mắt.



Sáu.

Đã từng có một Luân Hồi tỏa hào quang rực rỡ trên sân đấu.



Lái đến dưới chân trụ sở Luân Hồi, hai người thận trọng bước khỏi xe, cố gắng giữ yên tĩnh, vì lũ tang thi tuy chậm nhưng chúng rất nhạy với âm thanh.



“Tôn Tường.”



“Gì?”



“Nếu bọn họ đều…”



“….Cứ giết thôi, thật sự không còn cách nào khác nữa.”



Nhưng y biết, trong lòng Tôn Tường đang cầu mong vạn lần tất cả đều bình yên. Y cũng vậy. Chỉ tiếc rằng, mong muốn không phải lúc nào cũng đều như ý cả. Đẩy cửa bước vào, một mùi tanh tưởi nồng nặc xộc lên mũi, hai người bất giác nổi lên dự cảm không lành.



Quả nhiên.



Phòng quản lý, nếu không phải tang thi thì cũng là xác người bị gặm nham nhở, tuy rằng đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng Tôn Tường và Diệp Tu đều cảm thấy buồn nôn. Nhắm mắt lại, vung vũ khí lên, chém xuống những tang thi đã từng là đồng đội mà họ hằng yêu quý, máu nhuộm tay, nhuộm đỏ cả vành mắt đang không ngừng rơi lệ. Xong tầng một, hai người chậm rãi đi lên trên.



“Đội trưởng/tiểu Chu?”



“Đội phó/tiểu Giang?”



“Đỗ Minh? Ngô Khải? Lữ Bạc Viễn? Phương Minh Hoa? Mọi người?”



Tôn Tường đẩy từng cửa phòng một, gọi tên từng người, nhưng hồi đáp chỉ có lặng thinh.



Lạch cạch lạch cạch.



Âm thanh đến từ phòng họp chung, Diệp Tu vội vàng kéo Tôn Tường đi xuống. Đẩy cửa ra, dù rất tối, nhưng đó là một khung cảnh mà khi hai người họ nhìn thấy thì đều chết lặng. Những con người nãy giờ họ vẫn gọi, đều đang ở đây, nhưng mà chỉ còn là những cái xác vô tri, khuôn mặt nhiễm bệnh méo mó, nếu không có đồng phục Luân Hồi trên người, Tôn Tường thật không dám tin đây đã từng là những người đồng đội của hắn.



Theo dấu âm thanh, họ đến góc phòng, và nhìn thấy người còn sống duy nhất. Thương Vương Chu Trạch Khải, ngồi tựa ở góc tường, đôi mắt vô hồn thất thần, trên mặt còn nhìn ra được dấu nước mắt đã cạn khô. Tay y cầm một cây gậy dài nhuốm máu, từng giọt hãy còn đang chảy tong tong xuống thảm trải sàn. Đồng phục Luân Hồi cũng rách sờn bẩn thỉu, mái tóc vì máu dính bết lại, vẻ đẹp trai nhất của trước kia chỉ còn lại sự tiêu điều mệt mỏi. Nghe tiếng bước chân, Chu Trạch Khải ngẩng đầu về phía bọn họ, mấp máy môi:



“… Tường? Tiền bối?”



Bảy.

Thương Vương Chu Trạch Khải và Luân Hồi của cậu ấy.



“Đội trưởng!! Cậu còn sống, vậy là quá tốt rồi!! Còn bọn họ…”



Tôn Tường ôm chầm lấy đội trưởng của mình, cả người run rẩy, giọng nói cũng khàn đi. Chu Trạch Khải vẫn cứ ngơ ngẩn, mãi lúc sau mới tỉnh táo lại, thả gậy xuống, vòng tay ôm lại Tôn Tường, run rẩy còn mãnh liệt hơn.



“Giang… mọi người…. tôi….”



“Không phải lỗi của cậu/em. Đừng tự trách nữa. Nếu tôi/anh là cậu/em, cũng sẽ làm như vậy thôi.”



“Nào, cùng đi với chúng tôi đi.”



Hai người Tường Diệp đồng thanh, Tôn Tường sau đó toan đỡ Chu Trạch Khải dậy, nhưng y kêu lên một tiếng rồi giật tay ra, nhỏ giọng:



“Không…. chân… gãy rồi…”



Chu Trạch Khải nhăn nhó đau đớn, bây giờ hai người kia mới để ý, trên đùi Thương Vương có một vết cắt rất sâu, dường như là do mảnh kính thủy tinh, không nhìn được bên trong nhưng dựa theo trạng thái của Chu Trạch Khải thì có vẻ bên trong là gãy xương không hề nhẹ. Đầy đầu trán y đều là mồ hôi và máu, y lắc đầu tỏ ý không thể đi cùng bọn họ được, cứ để y ở lại đây.



“Đi đi.”



“Tôi … sắp… giới hạn rồi.”



Tôn Tường cắn chặt môi. Gì chứ? Hắn có thể làm vậy sao? Có thể nhẫn tâm như vậy sao?



Diệp Tu vỗ vai hắn, ánh mắt cũng tràn đầy ưu thương cùng không nỡ, nhưng y nói, nơi này không có thuốc men, chúng ta lại chỉ là những con người bình thường, cố gắng chống lại những tang thi, tự bảo vệ mình thôi cũng đã quá cực khổ rồi. Nhưng quan trọng hơn, là tiểu Chu không muốn đi. Người đã không muốn, chúng ta không thể cưỡng cầu.



Nghiến răng quay đi, Tôn Tường vờ như không nhìn thấy nụ cười cuối cùng của người đội trưởng trầm tĩnh nhà mình. Từng giọt từng giọt lệ trào khỏi khóe mi, hắn đóng cửa lại, ngồi sụp xuống sàn, không tiếng động mà khóc. Diệp Tu đến gần, ôm chặt lấy hắn.
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3
[Trung]

Tám.

Luân Hồi và những tháng năm xưa.



Chu Trạch Khải sau khi hai người kia khuất bóng, chiếc mặt nạ bình tĩnh khi nãy cũng theo đó mà vỡ vụn. Y nhìn khắp căn phòng ngập mùi tang tóc qua một lượt, lẩm bẩm gọi tên từng người, vừa gọi vừa lặng lẽ rơi nước mắt.



“Đội trưởng, Tôn Tường lại lén mua đồ ăn vặt!!! Mau bảo Giang phó tịch thu!!!”



“Đỗ Minh tên chết bầm nhà ngươi!!! Đừng tưởng ta không biết ngươi cũng giấu đồ!!!”



“Tịch thu hết!”



“Đội trưởng a đội trưởng, Giang phó nổi điên rồi, đội trưởng mau bảo vệ ta nha!”



—–



“Chúng ta lại thắng rồi, nay đi đâu đây? Cũng sắp sinh nhật đội trưởng và Tôn Tường rồi, hai người muốn gì?”



“Đi KTV một chuyến nhé?”



“Tôn Tường ngươi hát dở quá, nhìn đội phó kìa!!”



“Đỗ Minh ngươi thì hơn gì ta, Đường mỹ nữ mà nghe được ngươi hát nhất định sẽ bị dọa sợ!”



“Gì chứ!!! Tôn Tường ngươi có giỏi thì đứng lại cho ta!!!!!!”



—–



Kí ức của hai người cách nhau bởi một cánh cửa như hòa lẫn làm một, chúng vừa đẹp đẽ mà cũng lại bi thương biết chừng nào. Cuối cùng, Chu Trạch Khải thở nhẹ một hơi, khóe miệng y nhếch lên vẽ ra một nụ cười, khép lại hàng mi.



“Mọi người….. tạm biệt. Cả anh nữa…”



Năm giây cuối cùng trước khi bóng tối che phủ đôi mắt, một thân ảnh với mái tóc nâu vàng xuất hiện, chìa tay ra trước mặt y, mỉm cười rạng rỡ lộ cả chiếc răng nanh của mình. Người đó dường như đang nói gì đó, nhưng y lại chẳng thể nghe được.



“Anh, anh vừa nói điều gì thế?”



Ngoài trời chợt đổ cơn mưa tầm tã, như đang khóc thay cho những kiếp người.



Chín.

Cũng đã từng có một Hưng Hân như ngọn lửa kỳ tích.



Khách sạn của Hưng Hân cách trụ sở Luân Hồi không xa, lái một đoạn là đến nơi. Không ai muốn bi kịch lại tiếp tục xảy đến, nhưng trong cái thế giới này, đành chỉ phó mặc cho số phận mà thôi.



Từng bước đi lên, từng câu gọi đến khàn giọng, nhưng vẫn như lúc trước, chẳng thấy nổi hồi âm. Khách sạn đã sụp một mảng lớn, cầu thang bộ cũng đầy gạch vụn sỏi cát, hai người phải rất vất vả mới lên được trên tầng.



Tầng hai đã sụp hơn phân nửa, dãy nhà số chẵn đã hoàn toàn thành một đống đất đá tan hoang, nửa bên lẻ và trên trần may sao vẫn còn trụ được.



“Diệp Tu, nơi này….”



“Dãy chẵn là phòng của Bánh Bao và La Tập, anh với lão Ngụy….”



“Bọn họ có thể nào dồn về chung một phòng không?”



“Hi vọng vậy.”



Tôn Tường đạp cửa từng phòng, phòng hai người Nhu Tranh trống trơn, phòng An Kiều cũng vậy, chúng dường như chưa từng có người ở trong. Đến phòng của Phương Mạc, quả nhiên đều ở đây cả, chỉ là không phải “ở” theo cách họ muốn.



Phương Duệ ôm Mạc Phàm ngồi trên sô pha, chạm vào, người lạnh toát, chứng tỏ chết cũng được một lúc rồi. Cơ thể họ đầy máu, mùi thịt rữa của tang thi tràn ngập căn phòng, nhìn qua có thể thấy được nơi này đã diễn ra một trận chiến hết sức kịch liệt. Chỉ là…. vẫn cứ không còn một ai sống sót.



Đẩy cửa phòng ngủ, Tôn Tường và Diệp Tu nhìn thấy Mộc Tranh. Nàng nằm trên giường, hơi thở nặng nhọc, máu từ cánh tay trái đứt lìa vẫn chảy, thấm đỏ cả ga trải giường. Ý thức cũng đã mơ hồ rồi, bọn họ có gọi cũng không phản ứng lại. Diệp Tu đặt tay lên trán người y vẫn luôn coi như em gái nhỏ của mình, vuốt tay khép lại mi mắt cho nàng.



Diệp Tu lặng yên không nói. Hưng Hân là kỳ tích của y, mà quay đầu lại đã nhìn chẳng thấy nữa. Bờ vai y run nhè nhẹ, quay lưng về phía Tôn Tường, giấu cả khuôn mặt trong chiếc áo bông bụi đầy. Lần này, đến lượt Tôn Tường đến ôm lấy y.



Mười.

Tôi thích anh. Tôi muốn cùng anh đi đến tận cùng thế gian.



Ngồi lại vào trong xe, hai người cái gì cũng đều không muốn nói, cứ như vậy lặng yên. Bi thương đã đủ, giờ có tiếp tục khóc lóc cũng vô ích mà thôi.



“Này Diệp Tu…”



“Sao?”



“Bây giờ… chúng ta đi đâu đây?”



“…. anh đây cũng không biết nữa. Cứ đi về phía trước thôi vậy.”



“Này Diệp Tu…”



“Lại gì nữa?”



“Tôi thích anh.”



Diệp Tu trợn mắt. Gì đây, tại sao lại chọn ngay lúc này để nói chứ? Tôn Tường thích y? Từ lúc nào? Không, mà chính xác hơn, Tôn Tường vì cái gì sẽ đi thích y chứ?



“Bao lâu rồi? Mà vì sao lại đi thích anh đây vậy?”



“Từ rất lâu rồi. Ban đầu vốn là tôi ghét anh hận anh, cái này chắc anh biết. Nhưng dần dần, tôi phát hiện ra mình nghĩ về anh nhiều hơn, hồi còn ở Gia Thể cũng vô tri vô giác nhìn về bên kia không ít lần. Nói chuyện với anh liền cảm thấy hồi hộp, mỗi lần nghĩ về anh là mỗi lần hít thở không thông. Giang phó nói với tôi rằng, là vì tôi thích anh. Diệp Tu, anh có đồng ý cùng tôi giao du hay không?”



“Anh còn có thể từ chối sao?”



“…. tất nhiên không. Anh từ chối tôi sẽ ném anh khỏi xe rồi cùng chết, hứ.”



Nói xong rồi Tôn Tường mới nhận thấy sự ngu xuẩn độc nhất vô nhị của mình này, trời má, hắn đang tỏ tình mà sao lại cứ như cưỡng ép người ta thế???



Diệp Tu nhìn vẻ mặt hết đỏ lại trắng của Tôn Tường liền bật cười. Kì thực, y cũng không có ác cảm với tên nhóc này, dù ban đầu Tôn Tường cực kỳ trẻ trâu, nhưng tên nhóc này có tiến bộ, có trưởng thành, mạnh mẽ hơn, hiểu được Vinh Quang chân chính mà ngoan cường bước tiếp, nên y cũng không còn gì bất mãn cả.



Hơn thế nữa, y cũng đã quen với việc có người ở bên cạnh rồi. Từ khi thế giới bắt đầu sụp đổ, Tôn Tường vẫn luôn luôn ở sát bên y không rời, chắn cho y, bảo vệ y, an ủi y, hỉ nộ ái ố tất cả đều bày ra trước mắt y không giấu giếm. Y đã quen với việc có một tên nhóc đầu vàng cần gậy bóng chày đánh bay tang thi nào dám đến gần anh, quen với việc có một tên nhóc cao hơn y gần chục cm, mỗi lần bị y trêu chọc đều tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, quen hơi thở, quen bóng hình, quen cả những cử chỉ ân cần pha chút vụng về của Tôn Tường.



Tận thế đến không lâu, nhưng ảnh hưởng của Tôn Tường trong Diệp Tu cứ như vậy tích tụ dần dần, từng chút từng chút một lớn lên, để giờ có nói câu rời đi y nhất định là không nỡ. Thích sao, nói như vậy, thì hẳn là y cũng thật sự thích Tôn Tường rồi. Một cái sự thích đến trong vô thức, dần đâm chồi nảy lộc lúc nào y cũng chẳng hay.



Mười một.

Đến đâu không quan trọng, miễn là chúng ta có nhau.



“Giao du sao? Ừm… không tệ, được rồi, đồng ý!”



Diệp Tu vừa dứt lời xong, Tôn Tường ngay lập tức buông vô lăng quay sang cho y một nụ hôn thật nhẹ.



Tôn Tường bây giờ chỉ còn có Diệp Tu, mà Diệp Tu bây giờ cũng chỉ còn có hắn. Bọn họ nương tựa vào nhau để tiếp tục sống. Tương lai ra sao, sẽ đi về đâu, chẳng ai biết.



Đó là một nụ hôn phớt qua, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Diệp Tu mở to mắt nhìn Tôn Tường, mà hắn sau khi làm xong lại quay đầu đi, bên tai vẫn còn sắc hồng hồng.



“Gì vậy Tôn Tường tiểu đồng chí? Nói xong là xong thôi à, anh đây cứ tưởng cậu sẽ còn làm tới nữa chứ? Đồ cũng thấy ngấm ngầm chuẩn bị rồi này ~”



Diệp Tu bật cười, dập tắt điếu thuốc rồi ngả người ra yên xe. Mở nắp đựng đồ ở ghế phụ, lấy ra lọ thuốc bôi trơn và áo mưa, y trèo xuống yên sau, mỉm cười đầy khiêu khích.



“Thế nào? Anh bạn nhỏ? Nhị Tường?”



Lí trí như một sợi dây mỏng, vì một câu nói mà vụt cái đứt đoạn. Tôn Tường cũng đã kìm hãm để không phát tiết lâu lắm rồi, chuyện cũng đã đến như vậy, hắn còn ngừng được mới là lạ. Hắn quyết đoán leo xuống phía sau, đẩy người ngã xuống yên xe, cúi đầu hôn sâu, bàn tay mò xuống tháo dần từng lớp đồ trên người Diệp Tu, khuôn mặt bởi vì động tình đã hồng lên một mảnh. Tôn Tường ghé vào bên tai y, lặp lại một lần nữa tâm nguyện hắn ấp ủ trong lòng tháng tháng năm năm.



“Diệp Tu, tôi yêu anh, đã yêu anh từ rất lâu rồi. Tôi muốn ở bên cạnh anh.”



Mười hai.

Trong đêm tối mịt mù, trong thế gian vụn vỡ, tôi nhìn thấy anh, tôi nghe thấy anh, tôi chạm vào anh, tôi có được anh.



Bên ngoài, bầu trời vẫn nguyên một màu xám đục, những cơn mưa tạp chất có thể ăn mòn kim loại đổ xuống, gió lớn rít gào càng ngày càng mạnh hơn, cuốn theo những giọt nước và đất cát, tro tàn mù mịt một khoảng không gian, chẳng thế nhìn thấy gì trước mắt. Những tòa nhà cao lớn cũng đang dần mục nát gãy đổ. Trên mặt đất là những vết nứt khổng lồ, xác người, máu thịt cùng sỏi cát hòa lẫn, càng tô điểm thêm sự tan hoang lạnh lẽo của một nơi đã từng là kinh đô phồn hoa rực rỡ.


Mà dưới khoảng trời u ám ấy, có một chiếc xe con màu đen xước xát, dừng bên một tòa nhà đã sạt một nửa. Mặc cho không gian tiêu điều xơ xác, mà bên trong tấm kính cửa lại là một khung cảnh diễm lệ sắc tình.



Thân thể giao triền quấn quýt, làm nóng rực cả bầu không khí xung quanh. Da thịt giao thoa, bóng hình kề sát. Những tiếng thở dốc cùng rên rỉ đầy ái muội khơi lên những dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Phảng phất quên đi thực tại, quên hết tháng năm, quên rằng thế gian đang sụp đổ, quên rằng ngoài kia chỉ có màn đêm không thấy hồi kết.



Vào giờ phút này, giữa họ chỉ có ái tình điên cuồng và nồng nhiệt, như củi khô lửa bốc sáng cháy rực rỡ, trong mắt Tôn Tường chỉ có Diệp Tu và ngược lại, trong mắt Diệp Tu chỉ có Tôn Tường. Họ trao nhau những nụ hôn ướt át, đôi chân thon dài của Diệp Tu quấn lấy eo Tôn Tường, cả người trần trụi đầy những dấu hôn xanh đỏ, đôi mắt mập mờ vương hơi nước, khóe môi cong lên câu dẫn.





Mà Tôn Tường cũng đã chìm xuống biển dục vọng, dưới thân hắn giờ là ái nhân, là người yêu của hắn, là người hắn khao khát đã lâu, đem hết thảy ra giao cho hắn. Mồ hôi thấm đầy, chất dịch trắng đục nhơm nhớp nhỏ xuống sàn xe, tiếng da thịt va chạm vang lên đầy mị hoặc. Dây dưa lâu thật lâu, hai người cũng chẳng quan tâm nhân gian trời đất, lạnh lẽo thê lương ngoài kia, chỉ cảm thấy nhiệt độ, hơi thở nóng ấm của người còn lại mà cùng nhau đạt đến đỉnh phong.



Sau cao triều, Diệp Tu và Tôn Tường vẫn duy trì dính sát, Tôn Tường thở hổn hển ghé vào tai Diệp Tu, cắn cắn nhẹ đồng thời một lần nữa nói ra.



“Diệp Tu, tôi yêu anh. Tôi rất rất yêu anh.”



“….. ừ, anh cũng vậy.”



Ái tình như là chất kịch độc, chưa có thì tò mò muốn thử, thử rồi thì đau đớn, mà vượt qua đau đớn thì sẽ đủ mạnh mẽ để thưởng thức nó.



  • Cảm giác có chút nhanh….
  • Ừm H thật sự chỉ là thoáng qua thôi…
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
Phần cuối cùng dài nhất xD



[Hạ]

Mười ba.

Từ tôi đến các bạn, từ đối thủ đến đồng đội, từ người lạ đến thân quen.



Tôn Tường lái con xe màu đen xước xát, cùng Diệp Tu tiếp tục đi, đến đâu hay đến đó, sống được ngày nào hay ngày đó, còn tồn tại là tốt rồi. Họ cũng đã gặp những người còn sống khác, gia nhập vài sứ đoàn, nhưng rốt cục vẫn là vì mâu thuẫn mà rời đi.



Thành phố Q.



“Tân Kiệt, chỉ còn lại có mình cậu thôi sao?”



“Ừm… còn Lâm Kính Ngôn nữa.”



“A…?”



Tôn Tường cùng Diệp Tu quay về phía góc phòng, mà cảnh tượng đập vào mắt họ làm cả hai không đành lòng nhìn thẳng.



Lâm Kính Ngôn đang tựa tường mà ngủ, trong lòng y là Trương Giai Lạc cũng đang ngoan ngoãn ngồi yên. Đó là trước khi nhìn đến làn da tái nhợt, mái tóc đỏ đã xổ ra, những sợi thừng giữ chặt lấy cơ thể y, trên miệng bịt khăn, chỉ có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ nhỏ vụn. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Lâm Kính Ngôn, nhưng người nọ vẫn cứ kiên định dịu dàng ôm lấy y, như giữ lấy một báu vật của mình vậy.



“Là tiền bối nhất quyết không cho ai xuống tay…”



“Có muốn đi cùng chúng tôi không?”



Lắc đầu.



“Tôi muốn ở lại với Hàn đội. Muốn ở lại với Lâm Lạc bọn họ. Muốn ở lại Bá Đồ.”



Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính, vỗ vỗ bụi trên bộ đồng phục ngả màu, bước đến bên cạnh thi thể của người đội trưởng và những đồng đội của y, trong mắt hiếm thấy ánh lên nét nhu hòa bi thương. Y chạm nhẹ lên khuôn mặt đã sớm lạnh băng của Hàn Văn Thanh,



“Vì tôi là mục sư của bọn họ mà.”



—–



Thành phố G.



“Hoàng Thiếu Thiên! Là cậu, cậu vẫn còn sống!”



“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, Lưu Tiểu Biệt đang ngủ.”



“Tại sao Lưu Tiểu Biệt lại ở cùng với anh?”



“Hôm mọi thứ bắt đầu là trận Vi Thảo đấu Lam Vũ nhỉ, vậy đã xảy ra chuyện gì?”



“Lúc đó là vừa kết thúc trận đấu, tôi có định ra ngoài mua đồ cho đội trưởng, vừa ra đến cửa thì gặp Lưu Tiểu Biệt và Vương Kiệt Hi, bọn tôi vừa đi vừa nói chuyện nhưng không được bao lâu thì bắt đầu động đất rất mạnh, gió nổi ầm ầm, tôi vừa kịp định thần lại thì thấy anh ta đã ném Lưu Tiểu Biệt cho tôi rồi chạy vù về sân vận động…”



“Cậu ta đối với Dụ Văn Châu thật sự là… phía kia chỗ sân vận động anh đây thấy đã sập đổ rồi, mà giờ cũng chỉ thấy có hai người các cậu, nghĩa là Vương Dụ bọn họ…”



Hoàng Thiếu Thiên lặng lẽ gật đầu. Lưu Tiểu Biệt bên cạnh vẫn đang yên tĩnh ngủ, có lẽ bởi vì đã quá mệt sau bao nhiêu biến cố rồi.



“Còn chỗ anh thì sao hả Diệp Tu? Hôm đó là Hưng Hân đến Luân Hồi, tiểu Chu đâu? Tiểu Chu sao rồi? Làm ơn hãy nói là cậu ấy vẫn ổn…”



Làm ơn đi.



Mười bốn.

Tương lai không thể nhìn thấy của tất cả chúng ta.



Tôn Tường nhìn về phía vị tiền bối tóc vàng đang trong cơn tuyệt vọng, chỉ có thể ái ngại lắc đầu. Người chết chính là đã chết rồi, nói dối cũng chẳng cứu vớt được gì. Hoàng Thiếu Thiên sau khi biết được đáp án, dường như vẫn không thể chấp nhận, y cúi đầu, bờ vai run lên, miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm tên của người kia.



“Chu Trạch Khải, tiểu Chu, tiểu Chu, aaa….”



Mỗi lần y nhớ về người hậu bối nhu thuận đáng yêu kia, là một lần tim y nát vụn. Đau, rất đau. Tiểu Chu của y đã không còn nữa rồi. Tiểu Chu…



“Thế bây giờ cậu có dự tính gì hả Hoàng Thiếu Thiên?”



—-



“Ừm… Thiếu Thiên….”



“A, tiểu Chu, cậu đến rồi! Chà, đẹp quá, cậu mặc hợp thật đấy, quả nhiên là khuôn mặt của Liên Minh nha, cậu xem cậu xem, tôi mặc như vậy được chưa, có hơi chói quá không? Có cần phối thêm cái gì nữa không?”



“…. đẹp. ////v///”



“Hehe, vậy được rồi, thưởng cho tiểu Chu cái hôn nè ~”



—–



“Hôm nay đấu rất đẹp, thế nên Thiếu Thiên đại đại đẹp trai mạnh mẽ tôi đây sẽ mời tiểu Chu một bữa, được chứ?”



“Ừm.”



—–



“Thiếu Thiên, thích ////v////”



“Ừ, tôi cũng rất thích tiểu Chu.”



—–



“Tiểu Chu thích gì ở tôi vậy?”



“Tất cả. Nhất… bảo vệ.”



——



Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chớp loá tinh quang sắc bén, lộ rõ quyết tâm của y.



“Tôi nghĩ là mình sẽ tìm một sứ đoàn để tạm trú. Sau đó, cố gắng chăm sóc tên nhóc Lưu Tiểu Biệt này hết sức có thể, dù gì cũng là tên Vương Mắt Bự đó thành tâm nhờ tôi. Ha, còn sau đó tôi cũng không biết nữa, chỉ có thể tùy duyên thôi. Có thể đi nhờ cùng hai người chứ?”



Hoàng Thiếu Thiên đưa Lưu Tiểu Biệt cho Tôn Tường cõng về xe, trong lúc đó y băng bó lại những vết thương chi chít trên người mình, Diệp Tu đứng bên giúp y một tay, và sau đó ba người lại tiếp tục tiến về phía trước.



Tới một sứ đoàn khác, Hoàng Thiếu Thiên và Lưu Tiểu Biệt gia nhập và tách khỏi hai người, vì Lưu Tiểu Biệt bị thương tương đối nặng và cần thuốc men cùng nghỉ ngơi, di chuyển với cường độ cao như hiện tại sẽ rất khó khăn. Hoàng Thiếu Thiên bày tỏ cảm ơn hai người rất nhiều, mong họ bình anh, rồi cùng Lưu Tiểu Biệt hòa vào dòng người đi, nhìn thân ảnh dừng lại của hai người Tường Diệp dần bị bụi cát phủ mờ.



Tạm biệt hai người kia, Tôn Tường và Diệp Tu lại trở về với vòng quay của thường ngày, tiếp tục đi trong vô thức, đi đến tận cùng thế gian.



Mười lăm.

Có gió, có cát, có sỏi, có bụi. Cả một giấc mộng Vinh Quang đã từng. Và còn nữa… bóng hình của anh lúc ấy.



Họ lần lượt nhìn thấy các chiến đội, trong quá khứ cùng chiến đấu, cùng cố gắng hướng về Vinh Quang cao nhất trên sàn diễn. Mà dưới sân đấu là những người bạn, những anh em chí cốt chung sở thích, theo thời gian trôi đi, theo bầu trời vụn vỡ, dần dần tan biến, hóa tàn tro.



Luân Hồi. Hưng Hân. Bá Đồ. Lam Vũ. Vi Thảo. Lôi Đình. Hư Không. Hô Khiếu. Bách Hoa. Yên Vũ….



Tất cả mọi thứ đều đã không còn nữa rồi.



Oán hận. Họ oán hận số phận trớ trêu nhẫn tâm huỷ đi mọi thứ từng là tất cả của họ. Gia đình, bạn bè, đồng đội, quê hương, và cả Vinh Quang, hết thảy đều bị nhấn chìm trong một sắc xám đen tăm tối.



Lần này, hai người Tường Diệp dừng chân tại một bờ biển gần thành phố G.



“Tôi vẫn thường nghe nói, biển nơi này đẹp lắm, tuy không phải đẹp nhất, nhưng tôi vẫn rất thích nó. Cũng đã có vài lần tôi nghĩ đến việc đưa anh tới đây đó.”



“Anh vốn luôn ở nhà, lâu lắm rồi chưa hề ra ngoài, đến biển vẫn luôn là một điều gì đó xa xôi. Nhưng mà, dù không nhìn được sắc màu vốn có của nó, thì anh nghĩ rằng nó thật sự đẹp đấy.”



Vì không có ánh nắng, bầu trời chỉ có vần vũ mây đen giăng kín, nên không thấy được sắc xanh biếc của mặt biển, mà chỉ là một lớp xám trắng nhạt nhòa. Diệp Tu đi về phía bờ biển, đôi chân trần đạp trên nền cát, đến khi nước ngập cổ chân mới dừng lại. Tôn Tường lúc này mới ra khỏi xe, phủi phủi áo rồi cũng đi đến chỗ Diệp Tu.



“A, Tường Tường đến r—“



Ào ào ầm.



Một đợt sóng to hơn bình thường tự nhiên ào đến, đúng lúc Diệp Tu đang quay lưng về phía bờ biển, bọt sóng trắng xóa trèo lên hẳn bắp chân và đầu gối, khiến y bị bất ngờ trượt ngã ngồi xuống thềm biển, sóng sau đánh lên lưng áo, y ho khù khụ vài tiếng.



Tôn Tường mới gần đến đoạn cát ẩm, nhìn cảnh tượng đó hắn lập tức hóa đá. Diệp Tu sau khi đứng dậy, thấy bạn trai mình đơ người nhìn biển, y vội vàng chạy đến, quơ quơ tay trước mắt Tôn Tường, đổi lại là tên nhóc tóc vàng ấy đột nhiên ôm lấy y. Một cái ôm rất chặt, Tôn Tường mặc kệ việc Diệp Tu đang dính đầy nước biển ướt nhẹp, hắn vẫn cứ một mực ôm y không thả, mà dường như, y còn cảm thấy được tên nhóc này đang run rẩy.



“Nhị Tường, bỏ anh ra nào, cậu sẽ bị lạnh ốm mất, có gì từ từ nói—“



“Đừng đi.”



“Làm sao vậy Tường Tường? Anh có thể đi đâu được chứ, đã nói sẽ luôn đi cùng với Tường ca mà.”



Nhưng Tôn Tường không nói, chỉ yên lặng ôm y, như thể chỉ cần hắn lỏng tay ra thì y sẽ biến mất luôn vậy.



Sau đó, Tôn Tường lập tức kéo Diệp Tu trở về trong xe, hắn kiếm khăn lau khô người cho y, rồi phóng xe rời khỏi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói gì. Hai người lại khởi hành một lần nữa.



Đến một khu trầm tích.



Một quảng trường lớn.



Một ngôi đền cổ kính.



Một cánh đồng hoang vu.



Một khu rừng ngút ngàn.



Chừng nào xăng vẫn còn, chừng nào người vẫn sống, bọn họ sẽ tiếp tục đi mãi, đi về tận cuối chân trời.



Mười sáu.

Khi đó, người đã nhìn thấy điều gì?



2/12/20xx



Bắn chết xong một con tang thi cuối cùng, lau đi máu trên khẩu súng lục, Diệp Tu quay sang nhìn Tôn Tường, người kể từ cái lần đến biển đó vẫn luôn tỏ thái độ kì quái, y không hiểu vì sao, thế cho nên là y hỏi.



“Tôn Tường.”



Không phải Nhị Tường, không phải Tường Tường, lần này Diệp Tu gọi thẳng tên của hắn. Tôn Tường nhíu mày, dừng xe lại, nghiêm nghiêm túc túc quay sang nhìn người yêu mình.



“Có chuyện gì vậy?”



“Khi chúng ta đến bãi biển đó, cậu bỗng trở nên rất lạ, và cậu đột ngột lôi anh đi khỏi, dù anh có hỏi nhưng cậu cũng không trả lời. Tôn Tường, anh muốn biết lúc đó cậu đã nhìn thấy điều gì. Chúng ta là người yêu, không phải sao? Nên làm ơn đừng có giấu anh.”



Tôn Tường nuốt nước miếng, nhìn Diệp Tu, cái nhìn đầy thâm tình pha lẫn chút lo lắng. Phân vân một hồi, hắn nhận thấy Diệp Tu sẽ không có vẻ gì là định bỏ qua chuyện này, cuối cùng hắn quyết định mở miệng.



“Anh có thể thấy nó phi lý và khá buồn cười, nhưng mà tôi thực sự đã nhìn thấy “nó”.”



“Đó là khi anh bị sóng đánh ngã xuống, từ đằng xa, tôi dường như nhìn thấy một cái bóng đen ngòm với những chiếc tua dài, theo từng đợt sóng chạy về chỗ của anh, như muốn nuốt chửng anh vậy. Mà lúc đó, tôi lại chẳng thể cử động dù chỉ một chút.”



“Thật may vì đó chỉ là một cơn sóng đánh đến chỗ anh, nếu như anh bị nó đem đi mất thì tôi không biết phải làm sao nữa. Vào khoảnh khắc ấy, tôi đã rất sợ. Tốt quá rồi anh đã không đi. Hơn nữa, sau ngày hôm ấy, thi thoảng, tôi lại có cảm giác sau lưng anh có những bóng đen mập mờ sẵn sàng cướp lấy anh bất cứ lúc nào…”



Soạt. Diệp Tu bất chợt ngắt lời Tôn Tường, y nhào đến ôm lấy cổ hắn. Tương lai là bất định, y không thể khẳng định được ngày mai, nhưng chừng nào còn sống…



“Anh sẽ không đi đâu, chừng nào còn sống, anh sẽ luôn ở cạnh Tường ca mà. Vì anh yêu Tường ca, và muốn bên Tường ca nha. Thế cho nên là đừng lo nữa nhé.”



“Với cả, hôm nay là sinh nhật Tường ca đúng không? Anh không kịp chuẩn bị quà rồi, vậy nên…. đến một lần ha?”



Đã đến như vậy, Tôn Tường cũng ném hết tất cả ra sau đầu, bóng đen gì chứ, ma quỷ gì chứ, bây giờ Diệp Tu là của hắn, chỉ của hắn mà thôi. Gặm lấy bờ môi mỏng mềm của Diệp Tu, hắn thậm chí sau đó còn cắn một cái ác ý để lại dấu đỏ trên xương quai xanh của người yêu, như muốn đánh dấu chủ quyền rằng, người này là của hắn.



Từng lớp đồ rơi xuống sàn xe, chỉ còn lại da thịt nóng bỏng kề sát, Diệp Tu vốn là trạch nam lâu năm nên rất trắng, cũng vì bầu không khí ái muội mà nhuộm lên một lớp hồng nhạt. Hôn, gặm, liếm, cắn, từng đợt kích thích đổ vào các tế bào trong cơ thể nhạy cảm của Diệp Tu, y quấn chân lên eo Tôn Tường, không kiềm nén tiếng rên rỉ ngọt ngào đầy câu dẫn của chỉnh mình, hun cho đầu óc của lão công nhỏ tuổi muốn mất kiểm soát.



Tôn Tường từ dẫn dắt, sờ chạm, nắm tay, rồi đến lấp đầy, đánh chiếm, khuấy đảo bên trong y, thô bạo mãnh liệt ầm ầm tiến công, nhịp điệu và tốc độ tăng dần, kéo dài vô tận, như một con thú đói khát kiềm chế đã lâu. Diệp Tu có cảm tưởng sắp bị xỏ xuyên đến nơi, khoải cảm như sóng trào từng đợt đánh thẳng não bộ, thần hồn điên đảo, đôi mắt đen đắm chìm trong dục vọng, phủ một lớp nước nước mắt sinh lý càng trở nên mơ hồ. Nhưng vẫn chưa đủ, đối với cả hai, tình dục vĩnh viễn luôn là không đủ, y cần hắn, muốn hắn, hắn cũng cần y, muốn y.



Cảm tình này theo thời gian càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rực rỡ, kể cả khi thế gian đổ vỡ cũng sẽ không lụi tàn.



“Diệp Tu.”



“Tôn Tường.”



Lần đó trong cao trào, cả hắn và y đều chỉ nhẹ nhàng gọi tên đối phương như vậy.



Mười bảy.

Trở về nhà thôi, có tôi đi cùng anh.



Tầm vài hôm trước, hai người Tường Diệp tình cờ gặp lại đoàn người mà Hoàng Thiếu Thiên và Lưu Tiểu Biệt chọn ở lại. Tuy nhiên, khi hỏi thăm trưởng đoàn, thì được biết rằng không lâu sau khi gia nhập sứ đoàn, đoàn bọn họ đã bị tấn công bất ngờ bởi một đám phần tử cực đoan mang theo vũ khi đến cướp lương thực, Hoàng Thiếu Thiên vì trợ giúp bọn họ nên trọng thương không thể di chuyển, rất lâu vẫn không bình phục. Mà theo lịch trình thì sứ đoàn không thể ở lại một nơi quá lâu, cần đi kiếm thức ăn nữa, thuốc men cũng cạn, tuy có rất nhiều người mang ơn Hoàng Thiếu Thiên, nhưng sau một lần bỏ phiếu, chống nhiều hơn thuận, người đã bị bỏ lại. Lưu Tiểu Biệt phẫn nộ nên cũng quyết rút khỏi sứ đoàn ở lại luôn. Nơi hai kiếm khách bị bỏ lại nghe nói cách cửa biển thành phố G. không xa.



Diệp Tu và Tôn Tường nghe xong câu chuyện, lặng lẽ thở dài, đồng thời quay đầu về phía có biển, nhắm mắt lại một lúc để tưởng niệm hai người kia. Thế giới khắc nghiệt, kẻ yếu hay bị thương sẽ chẳng bao giờ được cưu mang quá lâu cả, tập thể không cần những cá thế như thế, tức khắc liền bị đào thải thôi. Họ thừa sức hiểu điều này, nhưng dẫu sao cũng là bạn bè đồng đội, vẫn sẽ đau đớn chứ.



Giờ mở mắt ra và tiếp tục thôi



“Lần này để anh lái nha?”



“Anh muốn đến nơi nào thế? Cứ nói tôi đưa anh đi cho.”



“Thành phố B. Nhà của anh ở đó.”



Thành phố B, thủ đô ồn ào náo nhiệt, cũng như mọi thành phố khác, sau thảm họa cũng tiêu điều hiu hắt. Đã sớm quen, nên họ cũng chẳng còn bao nhiêu thương tiếc.



Cánh cửa nhà cao lớn trống không, tro bụi phủ đầy, gió thổi xào xạc, nhìn không ra sự hoa lệ trước kia.



“Đã lâu lắm rồi anh chưa có về nhà, ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện thế này.”



“Anh không thích về nhà sao?”



“Không hẳn, chỉ là cảm thấy có chút phiền phức. Aizz….”



“Mong là Diệp Thu rời đi bình an.”



“Diệp Thu? À em trai của anh ha?”



“Ừm, thằng nhóc ngốc đó… vậy còn nhà cậu thì sao? Có anh em gì không?”



“Không có. Tôi là con một à. Nhưng bà con họ hàng cũng nhiều lắm.”



“A, lại thấy tang thi rồi, anh đây ngứa tay, đánh lộn chút chứ?”



Được thôi.



Kể từ lúc bắt đầu, nào ai nghĩ sự tình sẽ đi xa như vậy chứ, vốn tưởng sẽ cứ như vậy theo nghiệp tuyển thủ ngồi gõ máy tính, mà một sớm mai tỉnh dậy đã thấy cầm gậy gõ đầu tang thi rồi.



Tôn Tường nhìn về phía Diệp Tu đang quần ẩu với đám tang thi, nhẹ giọng cảm thán, nhưng đột nhiên cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn lại xuất hiện, giống lần ở bãi biển khi ấy.



Mười tám.

Ngày tàn của thế giới, là ngày anh biến mất.



Họ đã bên nhau lâu, rất lâu, lâu đến mức những cảm nhận về thời gian đã trở nên nhạt nhòa. Hôm nay, ngày mai, sáng hay chiều, ngày hay đêm, dường như đã trở thành những khái niệm mơ hồ.



Ngày xx tháng yy năm 20zz



Diệp Tu bị thương. Đó là một cuộc tập kích trong đêm, ca trực của Diệp Tu, lại sau mấy ngày liên tục đi xa, y có chút mệt mỏi, chính vì vậy những phát súng bắn ra thiếu đi sự chính xác. Bạn trai nhỏ tuổi của y thì vẫn đang ngủ, y biết hắn còn mệt hơn y nhiều, thế nên y sẽ cố gắng vượt qua đêm này.



Chỉ là có chút không may. Một con tang thi đột biến đã dùng móng vuốt của mình đánh vỡ cửa kính xe, cào một vết rất sâu lên cánh tay Diệp Tu, y nghiến răng, dí khẩu súng vào đầu nó và bắn. Âm thanh kính vỡ cùng với tiếng súng nổ đã thành công đánh thức Tôn Tường đang ngủ ở yên sau. Hắn ngồi dậy, mơ mơ màng màng, ánh nến leo lét đầu xe chẳng nhìn rõ cái gì.



“Diệp Tu? Có chuyện gì vậy? Kính xe vỡ rồi?”



“Không sao, chỉ là có một con tang thi đột biến đập vỡ cửa kính, anh nổ chết nó rồi. Cậu cứ ngủ đi, để anh gia cố nó lại cho.”



“Kính vỡ? Anh có làm sao không, mảnh kính có làm anh bị thương không? Để tôi giúp anh!!”



“Ngủ đi, đã nói là anh không cần mà!!”



Diệp Tu hơi cao giọng, quay xuống, dùng bên tay không bị thương gõ lên đầu Tôn Tường một cái. Tôn Tường còn đang nghi hoặc, nhưng do vẫn đang quá mệt nên hắn không nghĩ ngợi nhiều, lại nằm xuống ngủ tiếp.



Diệp Tu thấy người yêu đã ngủ, sự tập trung lại quay về cánh tay trái đang không ngừng chảy máu kia. Qua ánh lửa nho nhỏ, có thể mơ hồ nhìn được da thịt đang dần dần hóa đen. Diệp Tu thở dài, băng kín tay xong thay chiếc áo khoác dài tay đủ che đi vết thương, bởi tất nhiên y không muốn Tôn Tường phải lo lắng rồi, nhưng quan trọng hơn chính là…



Vẫn còn ích kỷ muốn ở bên người lâu hơn một chút. Cho đến khi y không thể gắng gượng được nữa, thì y vẫn luôn muốn tất cả thời gian của mình đều dành hết cho người kia.



Một chút thôi, một chút thôi, sẽ không sao đâu ha?



Ngày hôm sau, Tôn Tường vô tình nhìn thấy chiếc áo rướm máu mà Diệp Tu bỏ lại, hắn hoảng hốt lập tức tra hỏi người kia. Nhưng Diệp Tu là ai chứ, chỉ vài câu liền có thể khiến Tôn Tường bình tĩnh lại. Tuy vậy, y cũng không chắc chắn bản thân sẽ giữ kín được bao lâu nữa, từng đợt đau đớn từ vết thương vẫn cứ không ngừng cuộn trào.



Khoảng chừng một tuần kể từ lúc đó.



Vết thương không hề lành lại, mà còn lan rộng hơn, từ từ bào mòn sức lực và ý thức của Diệp Tu. Tôn Tường đã bắt đầu nhận ra được sự thay đổi, mặc dù Diệp Tu không nói, nhưng hắn bắt đầu chú ý đến trạng thái của y nhiều hơn. Mãi cho đến một ngày nào đó, Diệp Tu đột nhiên ngất xỉu trên đường đi, mồ hôi túa ra đầy đầu, Tôn Tường nghiến răng tìm đến một tiệm thuốc bất kì, cuối cùng cũng thấy ở tầng một của một tòa nhà cao tầng đã sụp một nửa. Thuốc trong xe đã hết được mấy hôm, bọn họ đã có dự định đi kiếm thêm, nhưng suốt một quãng dài đều tìm không được.



Lấy khăn ướt đắp tạm lên trán cho Diệp Tu, đặt người nằm ra yên sau xong, Tôn Tường bước vội ra ngoài, mặc cho gió bụi mịt mù cuốn cát táp vào da rát ngứa, trùm mũ, không quên cầm theo vũ khí chạy thẳng về tiệm thuốc. Y đang cần hắn giúp, dù một giây thôi cũng không thể phí phạm.



Không gian xung quanh đang bắt đầu rung chuyển.



Trong xe, Diệp Tu đã tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được quyền kiểm soát. Y biết thời gian của mình đã không còn nữa rồi, thế cho nên y cố gắng gượng dậy mở cửa xe ra ngoài, đi khỏi đó, không cần biết là về đâu, tránh xa khỏi Tôn Tường là được, bởi ngàn vạn lần y đều không muốn kéo người thương của mình theo cùng. Nhìn thấy một tòa nhà gần đó, Diệp Tu loạng choạng chạy vào, trên đường đi đến có nhìn thấy tang thi, nhưng chúng lại chẳng hề đoái hoài đến y.



“Ha, chắc vì mình là đồng loại của nó đây mà.”



Đi một đoạn, qua ô cửa kính bị bụi phủ mờ, Diệp Tu dường như loáng thoáng thấy được bóng hình quen thuộc của ai kia. Y mở to mắt, rồi hốt hoảng nhận ra cơ thể đã bắt đầu có phản ứng khi bắt được tín hiệu sống, máu trong huyết quản sôi trào, cổ họng khô rát, mọi tế bào trong cơ thể đều kêu gào, muốn y đến chỗ người nọ, muốn y đến cắn hắn, biến hắn thành một thành viên của nhóm tang thi. Ý chí và bản năng quỷ dữ vẫn đang quần thảo dữ dội, nhưng cơ thể lại không theo ý muốn mà đi đến gần căn phòng kia.



Không… không được!!



Tôn Tường!!



Cánh cửa tiệm thuốc rầm một cái bị đẩy bật mở.



Tôn Tường đang rất chăm chú tìm thuốc, thanh âm có người đang đến gầm cũng không nghe thấy, phải đến khi tiếng cửa bung ra ầm ầm mới giật mình quay ngoắt lại, tay trái cầm khẩu súng giơ lên.



“Diệp Tu!!? Hóa ra là anh, tôi còn tưởng con tang thi nào chứ. Tại sao anh lại ra đây, anh đang ốm mà!”



Diệp Tu không hồi đáp hắn, thay vào đó, thân hình nhỏ gầy của y đổ sập xuống, hắn sợ hãi chạy đến đỡ.



“Diệp Tu!!”



Diệp Tu nhìn hắn, lòng mắt lộ rõ những sợi tơ máu, y hé miệng đưa đầu lại gần cần cổ của Tôn Tường. Vào đúng lúc ấy, Diệp Tu dồn toàn bộ lực lượng còn sót lại để giữ ý chí thanh tỉnh, tự cắn nát ngón tay của chính mình, tay còn lại với đến khẩu súng lục rơi bên người Tôn Tường, nhặt nó lên hướng chính ngực mình nổ súng. Tay y run run nên không nhận ra nòng súng đang hơi chếch xuống dưới.



Đoàng!



Máu tươi đỏ rực bắn tóe lên áo Tôn Tường, đồng thời Diệp Tu vì đau đớn từ phát súng vừa rồi hồi phục tỉnh táo đôi chút, mỉm cười với hắn.



“Xin lỗi đã giấu cậu… anh vừa không muốn cậu lo lắng, lại vẫn muốn ở bên cạnh cậu…”



Tôm Tường sững người, mọi thứ diễn ra quá đột ngột. Thoáng thấy dưới ống tay áo dài của Diệp Tu có băng vải, hắn kéo lên và nhìn thấy…



Cánh tay trái của y đang dần hoại tử, máu và thịt rữa hòa lẫn, mùi tanh hôi chớp mắt tràn khắp căn phòng.



“Tại sao anh—”



Nói chưa dứt câu, mặt đất bắt đầu chấn động mạnh, và tiếng mưa ầm ào càng lúc càng rõ ràng hơn.



“Đi đi, Tôn Tường…khụ… ở lại đây rất nguy hiểm.”



“Không! Tôi không đi đâu! Diệp Tu tại sao chứ, tại sao lại giấu tôi… cũng không cần thiết phải tự sát mà… đừng nói nữa, tôi cầm máu cho anh.”



Tôn Tường để tựa Diệp Tu vào tường, ki bông gạc cố gắng cầm máu phần ổ bụng lại cho y.



“Tôn Tường, anh chỉ muốn cậu sống thôi, đi ngay đi cho anh– khụ khụ khụ!! Cậu không đi, anh sẽ ghét cậu luôn đó!! Cậu cũng biết đến nước này không thể cứu…”



Nói xong câu này, Diệp Tu có vẻ như là đã chịu hết nổi, y nhíu mày lại vì đau đớn, ho ra vài búng máu, nhưng dù vậy vẫm kiên trì đuổi hắn đi. Tôn Tường nhìn những mạch máu nổi lên trên cổ Diệp Tu đã hóa đen và đang dần lan lên trên mặt, hắn mím môi, ngừng lại động tác đang làm, ôm lấy Diệp Tu rồi tựa vào tường, bàn tay đặt lên vết thương đạn bắn vẫn đang chảy từ từ từng dòng ấm nóng.



“Được, tôi sẽ đi, tôi hứa với anh, nhất định sẽ rời khỏi đây, chỉ là… những phút cuối, hãy để tôi được ở bên anh. Ngủ đi Diệp Tu, tôi ở đây rồi.”



“Mong anh mơ đẹp.”



Nghe được lời khẳng định từ người kia, Diệp Tu thở nhẹ một hơi, yên yên ổn ổn nhắm mắt lại.



Tôn Tường lấy tay còn lại che đi đôi mắt của Diệp Tu, một phần để che ánh sáng, một phần nữa là vì hắn không muốn y nhìn thấy rằng, hắn đang khóc.



Lách tách, lách tách.



Nước mắt kìm nén bao lâu chợt vỡ òa, từng giọt từng giọt rơi xuống cơ thể Diệp Tu đang lạnh dần.



“Xin lỗi.”



“Vì đã nói dối anh.”



“Tôi không thể bỏ anh ở lại được.”



“Anh là tất cả của tôi.”



“Từ khi thế gian bắt đầu sụp đổ, từ khi hết thảy của chúng ta vỡ vụn, thì anh là lí do để tôi tiếp tục sống.”



“Đối với tôi, thì ngày tàn của thế giới, không phải vào lúc đó, mà là ngày anh biến mất.”



“Diệp Tu à…”



“Nếu không được sinh cùng năm cùng tháng, thì tôi nguyện được chết cùng tháng cùng năm.”



Tôn Tường vớ lấy khẩu súng trên thềm nhà, lên đạn, đưa nòng lên thái dương, nhắm mắt lại.



“Diệp Tu à, tôi mệt lắm rồi.”



“Ngủ cùng với anh luôn nhé?”



Mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, mưa lại tiếp tục đổ xuống ầm ầm như thác, gió lốc rít gào cuốn quăng mọi thứ. Nước nhỏ từ trần nhà cũ dột xuống căn phòng kia, lau đi bụi bẩn và những vệt máu. Tòa nhà vô danh theo cơn động đất mạnh từ từ nứt gãy và đổ sụp, chôn vùi hai bóng người đang tựa vào bên nhau dưới đống gạch vụn đổ nát.



Cho đến những phút cuối cùng trên thế giới, hai người vẫn không hề buông tay nhau.



[Hoàn]

  • Nó thật sự là dài hơn tưởng tượng của tui nhiều….
  • Dự định Tường Diệp only chả hiểu sao viết một hồi thành toàn viên luôn haha…
  • Thứ lỗi phải ngược OTP một lần ;;;;w;;;;;
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Đảng Diệp công ko dám đọc nhưng chế nhận của tui một lạy :eek: Chế đã tiếp thêm tinh thần cho tui viết cái fic của tui, hự.
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#6
Đảng Diệp công ko dám đọc nhưng chế nhận của tui một lạy :eek: Chế đã tiếp thêm tinh thần cho tui viết cái fic của tui, hự.
Ù ôi buồn vậy, tui muốn chế đọc thử ghê ỤvỤ
9 ngàn chữ trong vòng một tuần rưỡi đó (ಥ_ಥ) viết nhiều lúc như lên đồng luôn, giờ nhìn lại ủa vì sao mình viết thế này được hay vậy =))))))))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Ù ôi buồn vậy, tui muốn chế đọc thử ghê ỤvỤ
9 ngàn chữ trong vòng một tuần rưỡi đó (ಥ_ಥ) viết nhiều lúc như lên đồng luôn, giờ nhìn lại ủa vì sao mình viết thế này được hay vậy =))))))))
Chế à có một bạn đã đọc lướt qua thì phải, bảo rằng chế viết có vẻ hấp dẫn, rất khó cưỡng.

Bạn í là trực nam.
 

Mộc Liên Vũ Thanh

Farm exp kiếm sống
Bình luận
16
Số lượt thích
109
Location
Quảng Châu
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#8
Chế à có một bạn đã đọc lướt qua thì phải, bảo rằng chế viết có vẻ hấp dẫn, rất khó cưỡng.

Bạn í là trực nam.
....
..
.
^q^^^^^ ôi tui hạnh phúc quá truyện được yêu thích rất rất vui ^q^^^^ nhảy thuyền với tui đi bạn nào đó ơi ^q^^^^
.
Mà khoan đã, trực nam????
Thoi khong sao hủ nam cũng được *tự vả*
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#9
Tỷ tỷ, tỷ k phải chèo Dụ Hoàng sao???? Phát đường sao??? Ahuhuhu, sao hôm nay Dụ cãi nhau với Hoàng sao mà tỷ ngược con dân thế????
Tường nhi sao con lại công thế này???? *lặng lẽ kéo lên trên xem tag, lại lặng lẽ kéo xuống lại* *đổi câu hỏi* Diệp Tu sao anh lại thụ thế này, đến thể lực còn k bằng trẻ con, vai năm tấc rộng thân mười thước cao như rồng như hổ đâu rồi????
Diệp Tu anh là thụ không nói, còn là dụ thụ... Xin chào nhân sinh quan, tạm biệt nhân sinh quan.
Ở Luân Hồi thật vui, không đúng, đã từng thật vui. Tiểu Chu anh đừng sợ, gương mặt anh dù có dính máu hay không thì đều là gương mặt đẹp nhất trong lòng con dân Luân Hồi, và người con trai tóc nâu vàng đó.
Trương phó đội, anh đi theo bọn họ đi mà.... Anh không đi, tim em cũng để lại Bá Đồ mất. K thì anh trị liệu cho nó đi, nó đã rỉ máu vạn tiễn xuyên tâm rồi.
Hoàng Thiếu, em cũng rất muốn nói với anh là tiểu Chu không sao, tin em đi, em thật lòng rất muốn rất muốn nói câu đó....
Tỷ *hít một ngụm khí lạnh* Hoàng thiếu không phải con ruột sao, sao đến con ruột mà tỷ cũng có thể ngược vậy, tỷ không đau em đau, đau sắp chết rồi!
Thật sự lúc này hận đôi tay thao tác hoàn mỹ vững vàng của hai anh quá, bách phát bách trúng.... em thật sự thích chúng nó khi chúng nó cầm vũ khí chĩa về phía kẻ thù hơn là chĩa về chính bản thân mình....
Tốt lắm CP nào cũng có, quả thật là toàn viên, thành công làm em chết triệt triệt để để rồi.
Tỷ viết hay quá, rất cơ hơi hướng tận thế, mang màu sắc âm u chết chóc, làm tim em cũng âm u chết chóc một mảnh. Ừm đây là khen đó....
 

Bình luận bằng Facebook