Hoàn [CMSN Trương Tân Kiệt 2019] [F4 Bá Đồ trung tâm] Sinh nhật năm nào cũng bị khủng bố hộp tin nhắn

Tiểu Kiệt

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
10
Số lượt thích
84
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Trương Tân Kiệt
#1
:coffee: Ảnh minh họa Fic chính chủ tự vẽ :coffee:

Mừng sinh nhật Trương phó muộn tí(do ráng vẽ xong mới đăng chứ mỗi fic thì xong kịp ngày rồi)
Ngắm ảnh cái đi công sức tui vẽ 7 tiếng trên cái samsung note đó...
---------------------
Tác giả: Tiểu Kiệt
Tên truyện: Sinh nhật năm nào cũng bị khủng bố hộp tin nhắn
Thể loại: Oneshot, SOL, hài hước, non-couple
A/N: Lần đầu viết fanfic TCCT, có gì chém nhẹ tay~
------------------

- Trương phó, sinh nhật vui vẻ!
<Người gửi: Bách Hoa Liễu Loạn>

...
[Bách Hoa Liễu Loạn đã vào mục tin nhắn chờ]
.
.
- Chúc mừng sinh nhật. Quà của anh!
<Người gửi: Đường Tam Đả>
...
[Đường Tam Đả đã vào mục tin nhắn chờ]
.
.
- Trương Tân Kiệt, sinh nhật vui vẻ. Tui nghĩ cậu sẽ thích cái này. Cái này ấy nha, là tui đã chọn rất rất là kĩ trong hàng nghìn tấm ảnh mới thấy cái này đặc biệt nhất đó. Năm ngoái ấy cậu nhớ năm ngoái không, tấm ảnh đó tui thấy còn không đặc sắc được như này đâu bảo đảm cậu nhìn thấy liền sẽ rất thích thú đó ha ha ha. Nhớ xem ảnh nha!!!!!!
<Người gửi: Dạ Vũ Thanh Phiền>

...
[Bạn đã chặn Dạ Vũ Thanh Phiền]
.
.
- Chúc mừng sinh nhật, Tân Kiệt.
<Người gửi: Đại Mạc Cô Yên>

Thật ra mình không design được ảnh như miêu tả nên xem đỡ ảnh bìa rồi tưởng tượng nghen =))))
Đến nước này thì Trương Tân Kiệt chịu không nổi nữa. Không thèm mở tệp hình ảnh ra xem, cậu phẫn nộ tắt hẳn QQ, đẩy ghế đứng dậy, xoay người về phía Hàn Văn Thanh hô lớn một câu. “ĐẾN ANH CŨNG CHƠI TRÒ NÀY VỚI HỌ À?” Rồi bỏ ra khỏi phòng sau khi bỏ lại hai từ “Ấu trĩ” vốn là thương hiệu của Hàn đội. Đang giờ giải lao nên tuyển thủ được phép tự do đi lại, Trương Tân Kiệt không dại gì để bản thân phải chịu đựng cái đám người rảnh rỗi cứ đến sinh nhật mình là bày trò trẻ con này. Nói gì nói, sức chịu đựng cũng có giới hạn thôi.

Hàn Văn Thanh có chút ngơ ngác, nhíu mày xoay người sang nhìn một Trương Tân Kiệt đang bốc khói vừa bỏ ra ngoài. Dù sáng nay đã chúc bằng lời nhưng chỉ là vừa rồi Hàn Văn Thanh đã cùng anh em trong Chiến đội, nhờ bộ phận kĩ thuật thiết kế riêng một tấm ảnh chúc mừng sinh nhật cho Trương phó đội, có cả ảnh của Thạch Bất Chuyển phía sau trông hoành tráng vô cùng. Đây là đề nghị của Trương Giai Lạc, người vốn thích mấy chuyện long lanh lấp lánh như vầy.
Vậy mà cuối cùng hình như quà còn chưa kịp xem, người đã tức giận mà bỏ đi mất. Trương Tân Kiệt đang cáu cái gì sao? Chúc sinh nhật mà cũng khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ cả cái danh sách bạn bè đều trở thành đệ nhất gợi đòn vô sỉ Diệp Tu cả rồi?
Lâm Kính Ngôn ngồi bên cạnh chứng kiến nãy giờ, bấy giờ mới nhìn sang phía máy tính của Trương Giai Lạc, liền bắt gặp cửa sổ tin nhắn vẫn còn chưa đóng của y gửi cho Trương Tân Kiệt.
Mất 5 giây đứng hình act cool, Lâm Kính Ngôn mới “À” lên một tiếng, rồi vỗ nhẹ vai Hàn Văn Thanh đang mọc một nùi chấm hỏi trên đầu.
“Trương phó bị trêu đến mất bình tĩnh rồi.”
Hàn đội có vẻ không hay biết gì chuyện này dù đây không phải lần đầu Trương Tân Kiệt phải chịu đựng. Nếu không có Lâm Kính Ngôn nói chắc anh ta đến khi Trương Tân Kiệt giải nghệ cũng không biết.
“Cái gì khiến cậu ta có thể mất bình tĩnh ngoài việc trễ giờ cơ chứ?”
“Là hình ảnh mất cân bằng đó.” Lâm Kính Ngôn tiện tay chỉ vào màn hình của Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc cũng rất hợp tác mở file hình ảnh ẩn ra mở rộng tầm mắt cho vị đội trưởng.
“H-Hả?” Hàn Văn Thanh nhìn bức ảnh chụp một cái hũ đầy hạt màu đỏ, tự hỏi cái đó có gì lạ.
“Cái hạt màu xanh lẫn trong đấy, anh thấy chưa?” Trương Giai Lạc rê chuột chỉ vào một hạt màu lạc loài trong biển đỏ, nếu không thực sự để tâm đến dụng ý bức ảnh có lẽ cũng không thấy đáng kể mấy. Nhưng dĩ nhiên, với một người có máu OCD như Trương Tân Kiệt, đó chính là cực hình khi thấy mà không thể sửa.
Bình thường, thói quen cẩn thận của Trương phó đội là một trong những điểm quyết định dẫn đến sự chính xác trong chiến thuật của cậu, giúp Chiến đội giành chiến thắng, giảm được tỉ lệ mắc sai lầm trong trận đấu của bản thân thấp nhất Liên minh. Trong cuộc sống, người ngoài nhìn vào cùng lắm thấy cậu này hay để ý chỗ kia một chút, kĩ cái này hơi quá một chút, chia cái gì cũng lâu hơn người một chút... Nhưng tổng hợp lại thì ai cũng hiểu rõ con người này nhắm tới tính toàn mỹ thế nào. Nhiều cái “một chút”, cuối cùng vào một buổi sáng ngày sinh nhật đồng loạt nhận được chục cái tin từ đám đại thần trong giới game mà cư xử như một đám trẻ con, tới tấp gửi ảnh mất cân bằng gây ức chế, Trương Tân Kiệt ngày thường ôn hoà bình tĩnh bất ngờ bùng nổ. Năm ngoái, Hàn Văn Thanh không có gửi tin nhắn ảnh cho cậu. Năm kia nữa cũng thế. Có lẽ lần này người cậu nghĩ sẽ không thể nào làm trò đó, lại cuối cùng khiến giọt nước tràn ly. Mà oan uổng quá, Hàn đội có phải gửi ảnh trêu đâu! Bây giờ người đi rồi làm sao giải thích? Làm sao??
Trương Giai Lạc ban nãy bắt chước người ta chọc ghẹo thì vui lắm, giờ tự dưng thấy có lỗi quá chừng, chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn Lâm Kính Ngôn cầu cứu giải vây.
“Khỏi nhìn... Tôi không biết làm sao đâu...” Lâm Kính Ngôn khó xử đổ mồ hôi. Thật ra ban nãy đám đại thần Vinh Quang có hú hí trong nhóm QQ khiến hắn suýt lung lay, may mà vẫn còn chưa ham vui gửi...
“Đi tìm Trương phó giải thích?” Trương Giai Lạc hỏi dò.
“Chỉ sợ như đổ dầu vào lửa...”
“Ừm.” Hàn Văn Thanh không nhiều lời thêm, có vẻ như định đợi Trương phó trở về rồi nói sau cũng được. Bản thân anh cũng không phải dạng người tính xa tính dài, trước mắt thấy không thể làm gì khác thì cũng cứ để như thế đã.
————
Gần hết giờ giải lao, Trương Tân Kiệt bỗng quay trở lại phòng Huấn luyện, gương mặt trông khởi sắc lên rất nhiều, dường như còn kèm chút gì đó... thoả mãn?
“Tân Kiệt, tôi không có gửi cậu ảnh... bậy bạ.“ Hàn Văn Thanh vừa mở lời, tự nhiên tìm không ra từ thích hợp, trở nên ngắc ngứ, rất không thường thấy ở người này.
Trương Tân Kiệt nhíu mày nhìn Hàn Văn Thanh, như thể hỏi: Cái đấy liệu anh có dám xem không chứ mà gửi?!
“Ý Hàn đội là mấy tấm ảnh gây khó chịu kia, Hàn đội không phải gửi giống vậy đâu. Thực sự Đội trưởng đã đại diện Chiến đội gửi đến một món quà chúng tôi chuẩn bị cho Trương phó!” Trương Giai Lạc lúc này muốn chuộc tội, liền đỡ lời giải thích cho Hàn Văn Thanh, cũng mong Trương Tân Kiệt nể tình đi xem ảnh mà thấy nguôi ngoai.
“Trương phó bớt nóng...” Lâm Kính Ngôn cũng nhấp nhỏm.
“Tôi đã bình tĩnh lại.” Vừa nói Trương Tân Kiệt vừa ngồi lại vào bàn máy, mở tin nhắn của Hàn Văn Thanh bị vứt xó lên xem. Tức thì liền không kìm được “Ồ” lên một tiếng.
“Bình tĩnh là tốt rồi.” Hàn Văn Thanh đứng dậy khỏi ghế, tiến lại gần chỗ của người kia, khoanh tay lại nhìn thành phẩm của mọi người đang nhấp nháy vô cùng hoành tráng trên màn hình. Hình ảnh Trương Tân Kiệt đứng phía trước, phía sau là mục sư Thạch Bất Chuyển đang cầm Thập Tự Giá Nghịch Quang Tinh, ánh sáng trị liệu đủ loại và hiệu ứng các skill khác nhấp nháy bay quanh màn hình. Dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” được viết theo màu và cách điệu như logo của Chiến đội. Quả thật rất công phu và... hợp mắt. Ban nãy mà nhìn tấm ảnh này trước có khi Trương phó của chúng ta đã không phải hi sinh giờ nghỉ trưa quý giá để
“Tân Kiệt, tối nay chiến đội cùng đi ăn mừng sinh nhật cậu.” Hàn Văn Thanh lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ và hướng ánh nhìn trầm trồ của Trương Tân Kiệt từ tấm ảnh về phía mình.
“Được. Cảm ơn mọi người.” Đáp lại, khoé môi Trương Tân Kiệt cong lên thành một nụ cười, có chút gì hạnh phúc trong đó nữa.
.
.
Ở góc bàn máy riêng của mình, Trương Giai Lạc len lén mở lại tin nhắn của mình và Trương Tân Kiệt, phát hiện người kia không nói không rằng mà gửi cho mình một tấm ảnh trông gần như giống hệt tấm mình đã gửi.
Cũng là hình một chiếc hũ với những hạt màu đỏ, nhưng lần này hạt xanh lạc loài kia đã bị xoá sổ hoàn toàn, chỉ còn đúng một biển hạt đỏ hoàn mĩ. Thậm chí nhìn vào còn không biết hạt màu xanh ban nãy nằm ở vị trí nào, cả tấm ảnh như được chụp lại với cùng vật thể đó, vị trí đó. Nhưng Trương Tân Kiệt không thể điên đến mức đi mô phỏng một cái hũ y chang mà chụp lại, hẳn là có can thiệp của kỹ thuật chỉnh ảnh. Chả lẽ... cả giờ nghỉ vừa rồi cậu ta đến bộ phận kỹ thuật nhờ vả làm cái này?!
Vậy...
Trên nhóm chat QQ tuyển thủ đột ngột xôm hơn cả lúc Diệp Tu lên kêu cả đám đánh bản!
- Trương Tân Kiệt gửi lại ảnh tôi gửi cậu ta nhưng được sửa mất hẳn cục gạch lạc loài nè!!
- Cậu cũng vậy sao?! Cậu ta gửi tôi cả ảnh cái bánh quy được xoay lại đúng chiều nữa cơ.
- Trời ơi có người rảnh tới mức vậy luôn á hả tui thật bội phục bội phục lần sau phải gửi ảnh khó hơn chi tiết hơn để thử thách mới được!!!!!! Trò này thực sự năm nào cũng làm mà không thấy chán nhưng năm nay là vui nhất vì Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng lộ phản ứng đó há há thật sự là thú vị mà. Mấy lần trước toàn bơ tui không à chán muốn chết không biết tại sao lần này lại đáp luôn mọi người thấy sao thấy sao??
Mọi người im lặng một lúc, suy nghĩ: ờ ha tại sao lần này lại khác mọi năm nhỉ?
Dụ Văn Châu lên tiếng trước.
- Có lẽ ban nãy cậu ta đã cáu tới mức phải đi sửa ảnh đấy.
Tiêu Thời Khâm cũng góp vui thảo luận.
- Nhưng mà chắc chắn có tác động gì đó khiến cậu ta thay đổi trạng thái cảm xúc so với mọi khi. Bình thường có cáu đâu.
Vương Kiệt Hi đồng tình.
- Đúng vậy.
Hoàng Thiếu Thiên lại không nghỉ tay tiếp tục gõ. Lần này tuy ngắn nhưng kèm thêm một đống dấu câu.
- Thật tò mò đó cuối cùng là cái gì cái gì cái gì mới được????????????
Giữa biển tin nhắn lòi ra một câu hai chữ súc tích khiến mọi người phút chốc thực sự sốc đến hoá đá.
- Do tôi.
<Đại Mạc Cô Yên đã gửi một tin nhắn>
Hàn Đội cũng hùa theo trêu Trương Tân Kiệt bằng trò đó ư? Chuyện chấn động thiên hạ thế này chắc chắn có chứa huyền cơ!!

[HẾT]
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
1. Trương phó, sinh nhật vui vẻ! Ảnh đẹp ghê *khuôn mặt kinh ngạc-ing* :oops:

2. Tội nghiệp Trương phó, bị hội bạn (xấu) chọc hoài, đáng iu ghê mà thương anh quá!!! :LOL:

Một lô hình ảnh không hoàn hảo cân xứng làm ổng cáu kéo hết vô tin nhắn chờ vs chặn luôn, quả nhiên mục sư Batu có khác, thẳng thắn dứt khoát!

3. Nào nào ai lại hiểu nhầm đội trưởng thế, đội trưởng có hình đẹp cho anh xem đó, công sức cả đội luôn nà! Cả đội đều yêu quý Trương phó lắm luôn!

Hàn Văn Thanh có chút ngơ ngác, nhíu mày xoay người sang nhìn một Trương Tân Kiệt đang bốc khói vừa bỏ ra ngoài.
Khổ thân Hàn đội!!!

Dù sáng nay đã chúc bằng lời nhưng chỉ là vừa rồi Hàn Văn Thanh đã cùng anh em trong Chiến đội, nhờ bộ phận kỹ thuật thiết kế riêng một tấm ảnh chúc mừng sinh nhật cho Trương phó đội, có cả ảnh của Thạch Bất Chuyển phía sau trông hoành tráng vô cùng. Đây là đề nghị của Trương Giai Lạc, người vốn thích mấy chuyện long lanh lấp lánh như vầy.​
Siêu có tâm, đội trưởng tốt! Lạc Lạc tốt!

Gần hết giờ giải lao, Trương Tân Kiệt bỗng quay trở lại phòng Huấn luyện, gương mặt trông khởi sắc lên rất nhiều, dường như còn kèm chút gì đó... thoả mãn?
Ồ! ~~~

Hình ảnh Trương Tân Kiệt đứng phía trước, phía sau là mục sư Thạch Bất Chuyển đang cầm Thập Tự Giá Nghịch Quang Tinh, ánh sáng trị liệu đủ loại và hiệu ứng các skill khác nhấp nháy bay quanh màn hình. Dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” được viết theo màu và cách điệu như logo của Chiến đội. Quả thật rất công phu và... hợp mắt. Ban nãy mà nhìn tấm ảnh này trước có khi Trương phó của chúng ta đã không phải hi sinh giờ nghỉ trưa quý giá để—

“Tân Kiệt, tối nay chiến đội cùng đi ăn mừng sinh nhật cậu.” Hàn Văn Thanh lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ và hướng ánh nhìn trầm trồ của Trương Tân Kiệt từ tấm ảnh về phía mình.

“Được. Cảm ơn mọi người.” Đáp lại, khoé môi Trương Tân Kiệt cong lên thành một nụ cười, có chút gì hạnh phúc trong đó nữa.
Ahihi ~~~ Vẫn là không khí Bá Đồ tốt!

Cũng là hình một chiếc hũ với những hạt màu đỏ, nhưng lần này hạt xanh lạc loài kia đã bị xoá sổ hoàn toàn, chỉ còn đúng một biển hạt đỏ hoàn mĩ.

- Trương Tân Kiệt gửi lại ảnh tôi gửi cậu ta nhưng được sửa mất hẳn cục gạch lạc loài nè!!

- Cậu cũng vậy sao?! Cậu ta gửi tôi cả ảnh cái bánh quy được xoay lại đúng chiều nữa cơ.

Mọi người im lặng một lúc, suy nghĩ: ờ ha tại sao lần này lại khác mọi năm nhỉ?

Dụ Văn Châu lên tiếng trước.

- Có lẽ ban nãy cậu ta đã cáu tới mức phải đi sửa ảnh đấy.

Tiêu Thời Khâm cũng góp vui thảo luận.

- Nhưng mà chắc chắn có tác động gì đó khiến cậu ta thay đổi trạng thái cảm xúc so với mọi khi. Bình thường có cáu đâu.

Vương Kiệt Hi đồng tình.

- Đúng vậy.

Hoàng Thiếu Thiên lại không nghỉ tay tiếp tục gõ. Lần này tuy ngắn nhưng kèm thêm một đống dấu câu.

- Thật tò mò đó cuối cùng là cái gì cái gì cái gì mới được????????????
Bí mật là bí mật nha! Không nói cho mấy người biết đâu!

Giữa biển tin nhắn lòi ra một câu hai chữ xúc tích khiến mọi người phút chốc thực sự sốc đến hoá đá.

- Do tôi.

<Đại Mạc Cô Yên đã gửi một tin nhắn>

Hàn Đội cũng hùa theo trêu Trương Tân Kiệt bằng trò đó ư? Chuyện chấn động thiên hạ thế này chắc chắn có chứa huyền cơ!!

Ok do anh! Quả là có huyền cơ! ;) Chiến đội thuận hòa, chính phó đoàn kết! (y)

P/s: Qua mới đọc fic Trương dỗ Hàn giận xong nay lại đọc fic này, khổ quạ, fic thường quy dạo này “thường quy” ghê!!! Cơ mà mình thích! :coffee:
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook