- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,924
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
Kiều Nhất Phàm - Trưởng thành, lễ vật của thời gian
Tác giả: Ú siu nhân
Đã muốn viết nó từ lâu, món quà cuối cùng tặng Kiều Nhất Phàm.
1.
“Con về rồi, em về rồi”- Kiều Nhất Phàm cuối xuống, tháo tất nhét gọn gàng vào đôi giày trắng, xếp ngay ngắn lên kệ dép.
Cha cậu vừa đi làm về cách đó không lâu, ngồi dài trên ghế xem tv chờ cơm. Có lẽ công việc hôm nay không vui vẻ gì, sắc mặt vô cùng u ám, Kiều Nhất Phàm thức thời, lặng lẽ chuồn lên phòng trước. Thành tích kì vừa rồi không được như trông đợi, cha vẫn chưa bỏ qua cho cậu.
Cậu cố gắng chậm rãi hết sức để không tạo ra âm thanh khi khép cửa phòng. Sau khi tiếng “cạch” hết sức nhỏ vang lên, gần như không thể nghe thấy được, Kiều Nhất Phàm mới yên tâm vứt cái cặp nặng trịch qua một bên , dang tay ngã xuống giường, nằm yên bất động.
Tiết sinh học hôm nay không hẳn thú vị, ít nhất nó không đủ thu hút để kéo đám nhóc 16 tuổi thôi đổ gục xuống bàn. Dù vậy, cậu vẫn nghiêm túc nghe giảng, cũng không phải cậu siêng năng chăm chỉ gì, phần nhiều là vì cậu không có thói quen mơ màng trong lớp. Kiều Nhất Phàm lẩm nhẩm cụm từ “chọn lọc tự nhiên”, càng nghĩ càng thú vị.
“Mỗi đặc điểm của một con người được coi là một tính trạng, tóc có màu đen, vàng, nâu, đỏ,… mỗi màu được coi là như một kiểu hình của một tính trạng; mỗi tính trạng do một gen quy định, tùy theo cả điều kiện môi trường thì tính trạng mới bộc lộ thành kiểu hình.
Nên không có gen nào là tốt hẳn, cũng không có gen nào xấu hẳn, chỉ có biển hiện của tính trạng đó có phù hợp với môi trường hay không.
Mỗi một quần thể có vô số biến dị, chọn lọc tự nhiên sẽ tích lũy những tính trạng được cho là tốt và đào thải nhưng tính trạng được cho là xấu nhưng sự đào thải này rất hiếm khi xảy ra hoàn toàn, các gen bị cho là xấu đó không bị loại bỏ hoàn toàn, chúng vẫn tiềm ẩn trong một số cá thể, chỉ không biểu hiện thành kiểu hình.”
“Quần thể bướm bạch dương ban đầu có rất nhiều bướm màu trắng, rất ít cá thể màu đen. Sau nhiều năm sống ở môi trường ô nhiễm công nghiệp, cá thể màu đen có ưu thế lẫn trốn hơn đã biến đổi thành quần thể có rất ít bướm mà trắng và rất nhiều cá thể màu đen.”
“Chọn lọc tự nhiên chính là động lực của tiến hóa, người thế này, người thế kia, càng đa dạng, thế giới càng phát triển.”
Người thế này, người thế kia, có sự khác nhau, nên thế giới mới phát triển.
2.
Bạn cùng bàn khều tay Kiều Nhất Phàm, lấy sách che mặt gọi nhỏ, mắt liên tục liếc chừng giáo viên.
“Nhất Phàm, cái môn này có quan trọng đâu, cậu dán mắt lên bảng làm gì.”
Kiều Nhất Phàm liếc chừng giáo viên, cuối xuống giả vờ ghi bài, nhìn qua, ánh mắt dò hỏi.
“Tí nữa đi ngồi net không? Mình mới thử game kia siêu thú vị, siêu siêu thú vị luôn. Mình mua thẻ tài khoản rồi, lát nữa có một anh siêu pro đi chung nữa. Đi hén?”
Kiều Nhất Phàm sáng mắt, quả thật dạo này cậu cũng đang tập tành chơi game, vui hơn hẳn ngồi học. Kiều Nhất Phàm nhanh chóng đồng ý. Cả buổi học tâm trạng vui vẻ mong chờ.
* * *
“Ê, ông nhỏ này không có thẻ tài khoản, rồi giờ làm sao chơi?”
Kiều Nhất Phàm lúng túng, lúc nãy có nghe nhắc tới thẻ tài khoản, ở trong lớp nên cậu còn chưa kịp hỏi, cậu chỉ mới thử mấy trò đơn giản, làm sao biết còn có thứ gọi là thẻ tài khoản chứ.
“Mọi người chơi trước đi, em đứng nhìn học hỏi trước, hôm sau mua rồi chơi sau.”
Giản Tân – anh trai siêu pro kia dứt khoát ném cho cậu một thẻ tài khoản còn mới cứng.
“Cho em, đừng ngại làm gì, mấy tấm thẻ cũng không đáng giá mấy, anh mới mua một đống định làm clone, cả tên còn chưa đặt đâu. Cứ cầm đi, biết đâu thứ trò ngoan như em lại có tài năng tiềm ẩn, coi như anh đây đã đầu tư ra một nhân tài cho đất nước.”
Kiều Nhất Phàm không thích nợ ai thứ gì, vừa định lôi tiền ra trả, tên cùng bàn của cậu bụm miệng cười – “Anh bảo cậu ấy tính biên độ con lắc cho anh còn có lí hơn kêu cậu ấy giỏi game, cậu ta là tiểu thư khuê các bị giấu trong nhà, rủ được cậu ta tới đây em còn bất ngờ nữa là.”
Kiều Nhất Phàm khó chịu, tổn thương rồi nha, chê cậu không biết chơi game thì thôi đi, sao lại còn “tiểu thư khuê các”. Cậu nhăn mặt, thẳng tay thụi một cú vào bụng thằng bạn xấu, cầm lấy thẻ, khởi động máy tính lên.
Ấn tượng đầu của cậu là choáng ngợp vì phần nhìn, đồ họa của Vinh Quang thực sự rất đẹp, không hoa hè bay bướm quá, cảm giác rất thật. Kiều Nhất Phàm nhìn qua máy bên cạnh, thấy bạn mình đang thử đủ loại tên trên trời dưới đất, thử 5 lần tên vẫn bị trùng. Cái gì mà “Nhất Diệp Chi Thu 123” “Ta đây là Nhất Diệp Chi Thu”, “Nhất Diệp Chi Thu là bố mày” “Nhất Diệp Chi Thu number 1”… nghe tên là thấy ngu ngu.
Đúng là tham khảo nhầm đối tượng, Kiều Nhất Phàm lẩm nhẩm trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc, quyết định gõ vào bốn chữ rồi chọn ok, trên màn hình nhảy ra logo Vinh Quang và dòng chữ
“Vinh Quang chào mừng người chơi Nhất Thốn Tương Tư.”
Last edited: