Dropped Kiều Nhất Phàm - Trưởng thành, lễ vật của thời gian (tới chương 6)

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Kiều Nhất Phàm - Trưởng thành, lễ vật của thời gian

Tác giả: Ú siu nhân

Đã muốn viết nó từ lâu, món quà cuối cùng tặng Kiều Nhất Phàm.​





1.

“Con về rồi, em về rồi”- Kiều Nhất Phàm cuối xuống, tháo tất nhét gọn gàng vào đôi giày trắng, xếp ngay ngắn lên kệ dép.

Cha cậu vừa đi làm về cách đó không lâu, ngồi dài trên ghế xem tv chờ cơm. Có lẽ công việc hôm nay không vui vẻ gì, sắc mặt vô cùng u ám, Kiều Nhất Phàm thức thời, lặng lẽ chuồn lên phòng trước. Thành tích kì vừa rồi không được như trông đợi, cha vẫn chưa bỏ qua cho cậu.

Cậu cố gắng chậm rãi hết sức để không tạo ra âm thanh khi khép cửa phòng. Sau khi tiếng “cạch” hết sức nhỏ vang lên, gần như không thể nghe thấy được, Kiều Nhất Phàm mới yên tâm vứt cái cặp nặng trịch qua một bên , dang tay ngã xuống giường, nằm yên bất động.

Tiết sinh học hôm nay không hẳn thú vị, ít nhất nó không đủ thu hút để kéo đám nhóc 16 tuổi thôi đổ gục xuống bàn. Dù vậy, cậu vẫn nghiêm túc nghe giảng, cũng không phải cậu siêng năng chăm chỉ gì, phần nhiều là vì cậu không có thói quen mơ màng trong lớp. Kiều Nhất Phàm lẩm nhẩm cụm từ “chọn lọc tự nhiên”, càng nghĩ càng thú vị.

“Mỗi đặc điểm của một con người được coi là một tính trạng, tóc có màu đen, vàng, nâu, đỏ,… mỗi màu được coi là như một kiểu hình của một tính trạng; mỗi tính trạng do một gen quy định, tùy theo cả điều kiện môi trường thì tính trạng mới bộc lộ thành kiểu hình.

Nên không có gen nào là tốt hẳn, cũng không có gen nào xấu hẳn, chỉ có biển hiện của tính trạng đó có phù hợp với môi trường hay không.
Mỗi một quần thể có vô số biến dị, chọn lọc tự nhiên sẽ tích lũy những tính trạng được cho là tốt và đào thải nhưng tính trạng được cho là xấu nhưng sự đào thải này rất hiếm khi xảy ra hoàn toàn, các gen bị cho là xấu đó không bị loại bỏ hoàn toàn, chúng vẫn tiềm ẩn trong một số cá thể, chỉ không biểu hiện thành kiểu hình.”

“Quần thể bướm bạch dương ban đầu có rất nhiều bướm màu trắng, rất ít cá thể màu đen. Sau nhiều năm sống ở môi trường ô nhiễm công nghiệp, cá thể màu đen có ưu thế lẫn trốn hơn đã biến đổi thành quần thể có rất ít bướm mà trắng và rất nhiều cá thể màu đen.”

“Chọn lọc tự nhiên chính là động lực của tiến hóa, người thế này, người thế kia, càng đa dạng, thế giới càng phát triển.”

Người thế này, người thế kia, có sự khác nhau, nên thế giới mới phát triển.


2.

Bạn cùng bàn khều tay Kiều Nhất Phàm, lấy sách che mặt gọi nhỏ, mắt liên tục liếc chừng giáo viên.

“Nhất Phàm, cái môn này có quan trọng đâu, cậu dán mắt lên bảng làm gì.”

Kiều Nhất Phàm liếc chừng giáo viên, cuối xuống giả vờ ghi bài, nhìn qua, ánh mắt dò hỏi.

“Tí nữa đi ngồi net không? Mình mới thử game kia siêu thú vị, siêu siêu thú vị luôn. Mình mua thẻ tài khoản rồi, lát nữa có một anh siêu pro đi chung nữa. Đi hén?”

Kiều Nhất Phàm sáng mắt, quả thật dạo này cậu cũng đang tập tành chơi game, vui hơn hẳn ngồi học. Kiều Nhất Phàm nhanh chóng đồng ý. Cả buổi học tâm trạng vui vẻ mong chờ.

* * *

“Ê, ông nhỏ này không có thẻ tài khoản, rồi giờ làm sao chơi?”

Kiều Nhất Phàm lúng túng, lúc nãy có nghe nhắc tới thẻ tài khoản, ở trong lớp nên cậu còn chưa kịp hỏi, cậu chỉ mới thử mấy trò đơn giản, làm sao biết còn có thứ gọi là thẻ tài khoản chứ.

“Mọi người chơi trước đi, em đứng nhìn học hỏi trước, hôm sau mua rồi chơi sau.”

Giản Tân – anh trai siêu pro kia dứt khoát ném cho cậu một thẻ tài khoản còn mới cứng.

“Cho em, đừng ngại làm gì, mấy tấm thẻ cũng không đáng giá mấy, anh mới mua một đống định làm clone, cả tên còn chưa đặt đâu. Cứ cầm đi, biết đâu thứ trò ngoan như em lại có tài năng tiềm ẩn, coi như anh đây đã đầu tư ra một nhân tài cho đất nước.”

Kiều Nhất Phàm không thích nợ ai thứ gì, vừa định lôi tiền ra trả, tên cùng bàn của cậu bụm miệng cười – “Anh bảo cậu ấy tính biên độ con lắc cho anh còn có lí hơn kêu cậu ấy giỏi game, cậu ta là tiểu thư khuê các bị giấu trong nhà, rủ được cậu ta tới đây em còn bất ngờ nữa là.”

Kiều Nhất Phàm khó chịu, tổn thương rồi nha, chê cậu không biết chơi game thì thôi đi, sao lại còn “tiểu thư khuê các”. Cậu nhăn mặt, thẳng tay thụi một cú vào bụng thằng bạn xấu, cầm lấy thẻ, khởi động máy tính lên.

Ấn tượng đầu của cậu là choáng ngợp vì phần nhìn, đồ họa của Vinh Quang thực sự rất đẹp, không hoa hè bay bướm quá, cảm giác rất thật. Kiều Nhất Phàm nhìn qua máy bên cạnh, thấy bạn mình đang thử đủ loại tên trên trời dưới đất, thử 5 lần tên vẫn bị trùng. Cái gì mà “Nhất Diệp Chi Thu 123” “Ta đây là Nhất Diệp Chi Thu”, “Nhất Diệp Chi Thu là bố mày” “Nhất Diệp Chi Thu number 1”… nghe tên là thấy ngu ngu.

Đúng là tham khảo nhầm đối tượng, Kiều Nhất Phàm lẩm nhẩm trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc, quyết định gõ vào bốn chữ rồi chọn ok, trên màn hình nhảy ra logo Vinh Quang và dòng chữ

“Vinh Quang chào mừng người chơi Nhất Thốn Tương Tư.”
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Kiều Nhất Phàm không thích nợ ai thứ gì, vừa định lôi tiền ra trả, tên cùng bàn của cậu bụm miệng cười – “Anh bảo cậu ấy tính biên độ con lắc cho anh còn có lí hơn kêu cậu ấy giỏi game, cậu ta là tiểu thư khuê cát bị giấu trong nhà, rủ được cậu ta tới đây em còn bất ngờ nữa là.”

Kiều Nhất Phàm khó chịu, tổn thương rồi nha, chê cậu không biết chơi game thì thôi đi, sao lại còn “tiểu thư khuê cát”. Cậu nhăn mặt, thẳng tay thụi một cú vào bụng thằng bạn xấu, cầm lấy thẻ, khởi động máy tính lên.
"khuê các" ạ, hổng phải "khuê cát" :D
 
Số lượt thích: FanPD

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3

3.


Từ khi bắt đầu chơi Vinh Quang, chủ đề nói chuyện của họ vào giờ ra chơi toàn bộ là về game và giới chuyên nghiệp.

“Nhìn người này, đây là Hàn Văn Thanh, đội trưởng của Bá Đồ, vô địch mùa 4, nhìn cho kỹ vào, à mà thôi đừng nhìn kỹ, tối về lại gặp ác mộng, nhân vật anh ấy thao tác là Đại Mạc Cô Yên, danh xưng là Quyền Hoàng, đẳng cấp S plus, đối thủ một mất một còn với đại thần nhà mình đó.”

Kiều Nhất Phàm nhìn gương mặt có trên màn hình điện thoại, công nhận hơi dữ thật, gương mặt này là sự pha trộn kì lạ của tội phạm và cảnh sát, nhìn một lần là ấn tượng khó quên.

“Người này là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên, tin mình, cậu không tìm được người thứ có thể dùng miệng tạo ra lực sát thương lớn như anh ta đâu. Mỗi câu mỗi chữ đều có thể là lời rác rưỡi làm tâm lí đối phương bay xa vạn dặm, tình yêu dành cho lời rác rưỡi của của anh ta chắc chỉ đứng sau tình yêu mà mình dành cho Mộc nữ thần.”

Kiều Nhất Phàm tròn mắt nhìn quả đầu vàng trong ảnh.

“Sao trẻ vậy, chắc lớn hơn tui mình 4,5 tuổi là cùng.”

“Ừa, tuyển thủ esport thế hệ sau mà, trẻ lắm, thiên tài mới lụm được của Luân Hồi - Chu Trạch Khải còn trẻ hơn nữa kìa. Chỉ có mấy tuyển thủ đời đầu như Diệp Thu hay Hàn Văn Thanh mới hơi lớn tuổi chút thôi, đây là tuyển thủ chuyên nghiệp, nghe bảo mấy câu lạc bộ đều có trại huấn luyện, người trong đó tầm tuổi bọn mình hết, trẻ hơn cũng có nữa.”

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc, năm nay cậu 16 tuổi, nếu nhỏ hơn nữa chẳng phải có khi còn chưa bước lên cấp 3 sao?

“Muốn chơi giỏi phải bỏ thời gian nhiều thời gian như vậy, làm sao đi học?

Đám bạn xung quanh bỉu môi trả lời:

“Đã xác định trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì cậu còn đi học làm gì? Không lẽ cậu đi học vì muốn nâng tầm kiến thức nhân loại, trở thành công dân có ích, thay đổi xã hội, đất nước và văn minh nhân loại? Mục đích chính của việc đi học cũng chỉ để sau này kiếm tiền dễ hơn thôi.”

Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ, nghe rõ sai nhưng ngẫm lâu lại…cũng hơi đúng.

“Cũng có lí.”

“Tất nhiên phải có lí, mình copy nguyên văn của thầy chủ nhiệm cấp 2 mà… Nói tiếp, biết lương của tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều cỡ nào không? Đừng nói chi tới mấy người đứng đầu như Hàn Văn Thanh, Hoàng Thiếu Thiên, lương của mấy người đó làm một năm đã đủ tụi mình ăn cả đời rồi. Chỉ nói lương của tuyển thủ bình thường đã không phải con số mà tụi mình dám mơ rồi.”

Nhất Phàm nhìn con số ước chừng trên diễn đàn của Vinh Quang mà choáng váng, cao tới mức phi thực tế.

“Cậu đừng như người lớn nghĩ nghề này chỉ dành cho lũ không có tiền đồ, một người bước lên được sàn chuyên nghiệp đó thôi đã bằng mười thằng “có tiền đồ” như tụi mình cộng lại rồi. Vinh Quang mới ra mắt được 8 năm, giới chuyên nghiệp gần được 6 năm đã phát triển cỡ đó rồi, cứ đà này có khi có giải thế giới thật ấy chứ.”

Kiều Nhất Phàm định hỏi thêm chút nữa thì chuông vào lớp vừa kêu lên, thầy giáo bước vào lớp. Cậu ngồi học nhưng không tập trung được, cứ suy nghĩ vẫn vơ về những gì mới nghe được, quyết định mặc kệ bài học, lôi điện thoại ra để dưới gầm bàn tra baidu.

Vinh Quang thật sự rất thú vị, lần đầu tiên cậu biết có thứ gọi là thi đấu chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp, trong tuyển thủ chuyên nghiệp còn có cả tuyển thủ bình thường và tuyển thủ cấp thần, có Quyền Hoàng, Đấu Thần, Ma Thuật Sư,… trong game có công hội, có cướp boss, có phó bản và ti tỉ thứ thú vị khác. Cậu nhanh chóng nhận ra mình không chỉ thích chơi Vinh Quang, thích cảm giác logo và dòng chữ chiến thắng vàng rực hiện lên sau mỗi trận thắng, cậu còn nhận ra so với bạn bè mình, trình độ Vinh Quang của cậu cao hơn không ít, mới tập chơi được gần 2 tháng, cậu đã đánh thắng ông anh pro kìa rồi.

Càng chơi càng thích, nhưng càng chơi càng nhiều vấn đề xảy ra. Kiều Nhất Phàm không đủ trời gian, trình Vinh Quang càng tăng, sinh hoạt hằng ngày của cậu càng mất cân bằng trầm trọng hơn. Học sinh cao trung như cậu thời gian học đã không có, hiện giờ còn tốn không ít để dành cho việc chơi game, mấy hôm trước, lần đầu tiên kể từ khi lên cấp 3, Kiều Nhất Phàm ngủ gật trong lớp, còn bị giáo viên tóm được, lôi lên đứng dậy trước lớp, tai cậu đỏ bừng vì ngại, ngủ gật không phải chuyện gì nghiêm trọng quá, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phạm lỗi mà bị tóm được.

May mà trước giờ cậu ngoan ngoãn, không gây ra lỗi gì lớn lắm, giáo viên không gọi về nhà, nếu không cha mà biết cậu chểnh mảng học tập thì mạng nhỏ này giữ không được nữa rồi.


4.


“Nhất Phàm, học xong đi net với mình, cần cậu báo thù hộ, tên gây sự với mình khó xơi quá.”

Kiều Nhất Phàm áy náy, gãi gãi mũi.

“Chiều nay anh Giản Tân hẹn mình trước rồi, ảnh rủ mình đi phá phó bản vượt cấp thử, nếu rơi ra trang bị cam sẽ cho mình hết.”

“Đậu đậu, trang bị cam á, mình chơi Vinh Quang trước cả cậu mà gần đây mới có trang bị tím, ai ngờ kiểu con ngoan như cậu lại là thứ trâu bò trong game, ông trời thật bất công, dắt câu đi chơi mà hiện tại cậu bỏ xa mình cả dặm rồi.”
Kiều Nhất Phàm deo cặp lên vai, vỗ vỗ vai tên bạn.

“Đây là phúc lợi của IQ cao, không cưỡng cầu được đâu, mình giỏi quá thì biết làm sao được.”




Sau khi chuyển nghề, nhân vật Nhất Thốn Tương Tư của Kiều Nhất Phàm là một thuật sĩ khá có tiếng, bạn cùng bàn và Giản Tân đều là fan của Diệp Thu và Gia Thế, Nhất Thốn Tương Tư cứ như vậy mang thêm cái tag Gia Vương Triều phía trước, đi long nhong khắp nơi.

“Nhất Phàm, cuối tuần này rảnh không? Đi tới thành phố B với anh, không xa lắm đâu, ngồi tàu điện ngầm chừng 30’ thôi.”

“Rảnh ạ, anh đi đâu mà phải dắt em theo vậy?”

Giản Tân dường như chỉ chờ cậu hỏi câu này, phổng mũi trả lời:

“Vi Thảo mở đợt thi tuyển tân binh cho trại huấn luyện, anh đăng ký tên rồi. Dù gì cũng phỉa thử một lần, không thì tiếc chết.”

Kiều Nhất Phàm sững sốt:

“Nhà anh cho rồi ạ? Mà sao lại là Vi Thảo? Em tưởng anh thích Gia Thế mà.”

“Xì, anh mày đâu thích Gia Thế, anh mày thích Diệp Thu, có vào nhà nào vẫn cứ thích Diệp Thu được mà. Vi Thảo gần nhà chứ Gia Thế ở tận thành phố H, xa quá. Anh trốn người nhà đi thi, cúp hết một ngày học thêm mới đi được qua thành phố B, ai mà dám trốn tiếp, chưa qua được đến thành phố H đã bị lôi về đánh cho gãy chân.”

“Đánh cho xong phó bản này đi, rồi anh với em bàn tiếp, để trước hôm thi em dắt anh đi tẩy trần cầu may.”

Trên thực tế, chỉ số may mắn của Kiều Nhất Phàm không tồi, không chỉ rơi tận hai trang bị cam, mà trong số đó còn có cả vũ khí cho thuật sĩ. Lời to thật rồi, là vũ khí cam đó, cậu chưa từng bỏ tiền vào game, cũng không phải không muốn mà cơ bản là cậu nghèo, không có tiền để mà bỏ vào. Hai tuần trước thắng được vũ khí cấp tím đã làm cậu vui vẻ cả ngày, giờ cả vũ khí cấp cam cũng tự kiếm về được rồi.

Vừa ra khỏi phó bản, cậu lập tức điều khiển Nhất Thốn Tương Tư vào đấu trường tìm người thử vũ khí.

“Anh về trước đây, tối anh nhắn tin giờ giấc đi cho, nhớ đem theo thẻ học sinh hoặc chứng minh, nghe bảo chỉ cần trên 15 tuổi là được thi rồi. Mắc công đi theo rồi thì thi luôn với anh cho vui.”

Kiều Nhất Phàm đang đánh hăng, chỉ nghe chữ được, chữ mất rồi ậm ừ tạm biệt Giản Tân, cắm đầu thử vũ khí tiếp.

TBC.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4





5.

“Mẹ ơi, hôm này con đi với bạn, gần tối mới về, đừng nấu cơm phần con.”

Kiều Nhất Phàm từ cửa nhà nói vọng vào rồi nhanh chân chạy mất. Thông báo cho mẹ một câu, có không cho cậu đi cũng không có cơ hội, đứng ngần ngừ ở lại sẽ bị tra hỏi đi đâu, làm gì, với ai, khi nào chờ được thả cho đi cũng hết ngày mất rồi.

Khi cậu đến ga tàu, còn gần 20’ nữa mới có chuyến đến thành phố B, Kiều Nhất Phàm thường có thói quen đến trước hẹn khoảng 5- 10’, cho dù cậu biết chắc chắn đối phương sẽ tới trễ cũng không ảnh hưởng đến việc cậu thực hiện thói quen của mình.

Đồ ăn quanh nhà ga không chỉ dở mà giá cả còn mắc, một cái bánh bao thôi cũng gấp rưỡi bánh bao trước cổng trường, Kiều Nhất Phàm có hơi hối hận khi không ăn sáng tại nhà đã ra đây.

Tối qua Giãn Tân nhắn tin cho cậu, nói lần trước khi gửi video sơ tuyển cho câu lạc bộ đã “tiện tay” gửi cả của video của Nhất Thốn Tương Tư, nên cả hai cũng đậu vòng sơ tuyển rồi. Rủ cậu đi chung để lừa cậu tới thi vòng tiếp theo chung cho vui. Kiều Nhất Phàm đọc xong tin nhắn chỉ muốn tẫn kẻ nhắn tin một trận, vậy mà cậu còn tốt bụng đi chung, không khác đã bỉ bán còn giúp kẻ bán mình đếm tiền.

* * *

Nhờ có một vòng sơ loại trước, số người dự thi không tới mức nhiều như Kiều Nhất Phàm tưởng tượng. Hầu hết đều là nam sinh tầm tuổi cậu, nhỏ hơn cũng có, số lượng nữ tham gia còn không vượt quá một bàn tay.

Quả nhiên đủ tự tin để đăng kí vào trại huấn luyện của Vi Thảo thì trình độ không hề tầm thường, nói chuyện qua một vòng là thấy, đều là người thao tác cho những cái nhân vật có chút tên tuổi trong game rồi. Hơn phân nửa là người của Trung Thảo Đường, nửa còn lại chia đều cho các nhà còn lại, tận 3/4 cô gái dự thi là người của Yên Vũ Lâu. Có lẽ nhờ sự ảnh hưởng của đội trưởng Sở Văn Tú, số lượng nữ trình độ cao bên ấy nhiều hơn hẳn các công hội còn lại.

Cái tên Kiều Nhất Phàm được hô lên, cậu cùng 4 người khác cùng bước vào phòng máy, đôi tay giấu trong túi áo khoác siết chặt tấm thẻ tài khoản, móng tay bấm vào da thịt. Cậu hít một hơi thật sâu , cố gắng lờ đi khẩn trương trong lòng. Dù bị Giản Tân lừa đi thi nhưng cậu vẫn ôm chút hi vọng, nếu được thực sự chọn, cảm giác hẳn phải tuyệt vời lắm.

Nếu Kiều Nhất Phàm không nhận nhầm thì người quan sát bọn họ là “thần trị liệu” Phương Sĩ Khiêm và Đặng Phục Thăng, cậu cứ ngỡ sẽ thi bằng cách cho họ pk với nhau loại trực tiếp nhưng hóa ra pk chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu vẫn là các bài kiểm tra tốc độ tay, phán đoán,… bằng phần mềm chuyên dụng. Khi cảm nhận được Phương Sĩ Khiêm đứng sau lưng quan sát mình, Kiều Nhất Phàm căng thẳng, cậu tưởng như đã dùng hết sự tập trung của mình mới giữ được cho Nhất Thốn Tương Tư không phạm phải sai lầm nào, thần kinh căng ra như dây đàn, còn đáng sợ hơn việc bị giám thị nhìn chằm chằm trong phòng thi.

Dù trận pk thua nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn cảm thấy bản thân đã làm khá tốt, đối thủ mạnh hơn cậu, đó là sự thật.

“Anh ra sao?”- Kiều Nhất Phàm vừa ra đã thấy Giản Tân ngồi ủ rũ chờ cậu trên ghế, không hỏi kĩ thì tốt hơn.

“Không tốt, vừa thấy Vương Kiệt Hi lại gần, anh run quá thao tác nhầm, té chết trong dung nham.” Giản Tân chỉ hận không thể cắn lưỡi tử tự tại chỗ, trước mặt đại thần, bỏ mạng vì dung nham, cái thứ lỗi sơ đẳng đó cũng mắc phải được.

“Em thua lúc pk rồi, cả hai tụi mình cũng xác định tạch chung.” Kiều Nhất Phàm an ủi, đi thi điểm cao đâu bằng thằng bạn điểm thấp như mình phải không, biết có người chết chung với mình sẽ thấy cảm thấy khá hơn thôi.

“Nếu thua pk thôi thì chưa nói được gì, thứ mới tập tành chơi được 2 tháng như em tất nhiên sẽ thua, đã dám tới đây thi đâu có ai gà mờ. Cho tụi mình pk chẳng qua để họ quan sát thêm về năng lực, thao tác, tố chất tâm lý thôi, cái họ cần là em bộc những gì trong quá trình, không phải kết quả.”

“Thật á?” Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên.

“Chứ sao nữa, tụi mình thi vào trại huấn luyện mà, cái họ muốn là tìm được người có thiên phú, phù hợp để đào tạo. Tìm được ngọc thô, giấy trắng có khi lại tốt hơn nhiều, muốn mài giũa, vẽ vời thế nào thì tùy ý, chưa hình thành ý thức ăn sâu thì vẫn còn đào tạo được.”

Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ: "Ngọc thô, giấy trắng à? Cậu có được xếp vào kiểu đó không?"



6.

Ba ngày sau vẫn chưa có kết quả, theo lời Giản Tân nói thì cậu vẫn có cơ hội được chọn.

Kiều Nhất Phàm nằm bò ra bàn, thở dài chán nản. Chẳng thà làm rất tốt hoặc làm rất tệ luôn đi, cậu đỡ phải ôm loại tâm trạng vừa mong chờ hi vọng, vừa lo lắng không yên này. Kiều Nhất Phàm lần nữa mò vào trang chủ của câu lạc bộ Vi Thảo, tất cả vẫn trống rỗng, thông báo gần đây nhất là thông báo kết thúc đợt chiêu sinh từ hai ngày trước, không biết còn phải chờ đến bao giờ nữa đây.

Về lí trí, Kiều Nhất Phàm hi vọng mình rớt, nếu rớt cậu chỉ việc thất vọng vài ngày, tất cả đều sẽ trở lại bình thường, tiếp tục đến trường đi học, về nhà làm con ngoan, Vinh Quang chỉ là một phần giải trí, một góc nhỏ trong cuộc sống của cậu, không ảnh hưởng, không thay đổi điều gì cả.

Nhưng chẳng may cậu đậu thì phải làm sao đây?

Vui sướng qua đi, cậu phải làm sao mới là tốt nhất?

Cậu thích Vinh Quang hơn học hành, thích Thần Chi Lĩnh Vực hơn trường lớp, thích dùng Bóng Lửa, Ma Kính, Lục Lao Tinh Quang* mài HP đối thủ hơn thích tìm hiểu xem FeSO4 cho vào axit H2SO4 đặc nóng tạo thành gì, tốc độ ra chiêu của đối thủ thú vị hơn tốc độc hai xe đi ngược chiều gấp tỉ lần.

* tên các kỹ năng của thuật sĩ, hiện tại Nhất Thốn Tương Tư của Kiều là thuật sĩ, còn lí do thuật sĩ thì là vì Ngụy chơi Thuật Sĩ, Ú thích Ngụy, hết.

Nếu không cho cậu thời gian suy tính, chắc chăn Kiều Nhất Phàm sẽ chọn Vinh Quang.

Trại huấn luyện Vi Thảo cho cậu cơ hội thoát khỏi trường lớp, hoàn toàn bước chân vào thế giới của Vinh Quang; trại huấn luyện Vi Thảo cũng kéo cậu ra khỏi cuộc sống bình thường như bao bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ lo xem kì thi vừa rồi có tốt không của cậu.

Hơn nữa, cha mà biết cậu sao nhãng chuyện học hành vì game, còn đòi bỏ học làm game thủ, khẳng định sẽ bẻ gãy chân cậu, ném vào trại cải tạo thiếu niên. Cha Kiều Nhất Phàm là mẫu ống bố kiểu cũ điển hình, gia trưởng và cực kì bảo thủ, kết quả ở trường không cao, dù là con trai mình thì trong mắt ông cũng chỉ là thứ bỏ đi, không có tiền đồ. Kiều Nhất Phàm biết rất rõ tính cách cha mình, người đã bảo thủ tới mức khiến chị gái cậu phải trở mặt, bỏ nhà đi chứ nhất quyết không thay đổi suy nghĩ ấy sao có thể đồng ý cho cậu theo đuổi Vinh Quang được.

Chọn trại huấn luyện, chọn trở thành một game thủ chuyên nghiệp phải đánh đổi quá nhiều, cậu sợ mình trả không nổi.
Lỡ như cậu đem tất cả tương lai ra đánh đổi, thứ thu lại chỉ là một con số không tròn trĩnh thì phải làm sao đây?
Kiều Nhất Phàm càng nghĩ càng rối rắm, chán nản tắt điện thoại, nhắm mắt lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Ông trời quả biết trêu ngươi, chưa đầy 10 phút sau, Giản Tân gửi cho cậu hình ảnh danh sách đậu vào trại huấn luyện, cái tên Kiều Nhất Phàm đứng thứ 17/20, đậu suýt soát.


T.B.C
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook