Hoàn Monsieur

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
@Katakara, thương tặng em, một beta có tâm và thật là tỉ mỉ.

Lời ngỏ: Chủ yếu muốn viết về sự tỉ mỉ kỹ lưỡng, nên có thể có OOC ở một số nhân vật TCCT, thành thật xin lỗi Ba Bướm và tổ chức. Gõ một hồi mới nhận ra là mình không biết viết cái kết thế nào, nên bẻ cua có hơi gắt và có hơi ẩu, thỉnh nhiều tha thứ!

Monsieur

1.

Ngày đầu tiên Kiều Nhất Phàm đến làm ở công ty HH, cậu được team tiếp đón nồng nhiệt bằng một bữa liên hoan gồm bánh kẹo và sữa tươi. Cả đám, gồm 4 người tính luôn cả cậu, ngồi bệt trước cửa phòng thí nghiệm, vừa ăn bánh vừa uống sữa.

Bánh là quỹ phòng trích ra mua, sữa là được cấp theo chế độ độc hại phòng thí nghiệm.

Cách chỗ họ ngồi tầm 10 mét, có một cái cầu thang. Tầng trên vốn là những phòng ban thuộc khối văn phòng. Vậy cho nên sáng hôm ấy, những nhân viên văn phòng thay vì leo lên cầu thang như thường lệ, lại dừng bước quẹo qua chỗ họ, ngồi chồm hỗm, tiện tay nhận một cái bánh, thuận miệng hỏi một đôi câu.

Cứ như vậy, Kiều Nhất Phàm được giới thiệu với rất nhiều người. Chị Q Giám đốc Nhà máy, anh N Quản đốc phân xưởng F2; anh D Quản đốc phân xưởng F1; anh P Trưởng phòng cơ điện; … Thỉnh thoảng có vài anh em công nhân từ cổng chính đi vào, được Diệp Tu ngoắt ngoắt từ xa, cũng ghé qua hỏi thăm. Hoặc một hai chị lao công vừa vác chổi đi ngang cũng bị lôi kéo, còn bảo chờ tụi em ăn xong hẳn quét.

Tầm 8g15, Diệp Tu đứng lên phủi phủi mông, nói như việc đã xong: “Đó, em gặp gần hết người của công ty rồi đó. Không nhớ nổi đâu, từ từ rồi biết.” Nói xong mở cửa đi vào, bảo Kiểu Nhất Phàm đi theo, chỉ một ngăn tủ đã dán sẵn tên một người: “Ngăn tủ này của em, in cái nhãn tên dán lại đi.”, nói rồi mở tủ, lấy ra một cái áo choàng trắng đưa cho cậu: “Mặc tạm vậy, về sau đặt mới.”

Kiều Nhất Phàm đi vào phòng, đã thấy Diệp Tu cắm mặt vào máy tính, chuột ở tay click click lia lịa. Cậu đứng ngần ngừ một hồi cảm thấy mỏi chân, nhưng nhìn quanh quất trong phòng này không còn cái ghế nào khác, cậu bèn đi sang căn phòng bên cạnh. Đây chính là một phòng thí nghiệm sạch sẽ sáng loáng. Một dãy bàn phủ men trắng muốt, máy móc thí nghiệm đặt rải rác bên trên. Sát bên cửa ra vào là một bồn rửa lớn, trên đó có một cái giá mắc đầy dụng cụ thủy tinh. Tất cả như trong một giấc mơ, một mình cậu, lạc vào một phòng thí nghiệm hiện đại và xinh đẹp. Ngoại trừ phía có cửa ra vào và phía có cửa thông qua phòng Diệp Tu, hai mặt còn lại của căn phòng đều là nửa phần dưới xây tường nửa phần trên ráp kính. Nhìn ra ngoài lớp kính là hai khoảng sân trồng cỏ xanh rì phủ nắng chói chang. Xa xa là khu nhà F1, khuất sau F1 là F2. Dọc theo bức tường thấp bao quanh cả khuôn viên công ty, là những cây chuối kiểng lá mọc cao hình rẻ quạt. Nghe mấy chị tổ vệ sinh nói, sở dĩ chọn cây chuối kiểng để trồng, là vì lá nó to, rất dễ dọn dẹp.

Diệp Tu đi sang đưa cho cậu một xấp tài liệu, nói ngắn gọn: “Đọc cái này trước đi.”, rồi quay lưng đi mất. Nghe nói phòng Đảm bảo Chất lượng còn có hai nhân viên nữa, nhưng ngoài lần gặp ở buổi liên hoan hồi nãy, đến tận giờ trưa Kiều Nhất Phàm mới thấy Tô Mộc Tranh ló đầu vào rủ cậu đi ăn.

Căn tin là một căn nhà gạch gần đó, có bếp có đồ điện nấu hâm nóng đầy đủ, lại có bàn ghế hiện đại, nhưng chẳng ai chịu ngồi nơi này, mọi người sau khi nhận phần cơm của mình liền bưng ra dãy lán bên cạnh, vừa ăn vừa tám rất náo nhiệt.

Cạnh căn tin là một dãy lán, mái lợp lá, sàn gỗ bắt cao hơn nửa thân người, bàn ghế làm bằng mây, trông không khác gì một quán cà phê lãng mạn. Mọi người ở đây gọi là nhà hóng gió, khách khứa đến đều được bảo vệ chỉ vào đây trong lúc ngồi chờ.

Phân xưởng 1 có tổng cộng 8 công nhân, phân xưởng 2 nhiều hơn một chút, 10 công nhân, thêm nhân viên kho 3 người, và Cơ điện 3 người, đều tính luôn sếp. Cả công ty nhìn đi nhìn lại giống như một đại gia đình, chị Giám đốc gặp ai cũng cười, ngồi giữa những người công nhân nhắc nhở chuyện ăn chuyện uống hết em này đến em khác. Kiều Nhất Phàm nghe nói, chị chỉ không ưa mỗi Diệp Tu, mà hình như, Diệp Tu cũng không quan tâm lắm chuyện chị có ưa hắn hay không.

Lúc Kiều Nhất Phàm và Tô Mộc Tranh bưng mâm ra, mọi người đang cười nghiêng ngã. Anh Duệ, Quản đốc F1, vừa gặm đùi gà vừa cười hăng hắc: “Tui biết ngay là tài xế chạy nhầm, báo hại lão Ngũ Thần đang từ kho F2 nháo nhào chạy lên kho F1.”

Tô Mộc Tranh vừa ngồi ổn định đã vào mode bà tám: “Chuyện gì thế?”

Lão Ngụy cũng cười: “Tao vừa nghe bảo vệ báo có xe công (container) tới giao hàng, tao còn thắc mắc sao lão Thần lại bình tĩnh thế.”

Ngũ Thần rầu rĩ: “Nhìn cái công ty đối diện mà phát ham, xe giao hàng lấy hàng cứ gọi là nườm nượp. Công ty mình một trăm năm nay chưa từng thấy một chiếc xe tải lớn, nói gì đến xe công.”

Kiều Nhất Phàm nghe một hồi cũng hiểu ra, vốn là đặc thù của công ty, sản phẩm toàn pack-size nhỏ số lượng ít, giao đi cũng chưa từng phải vận dụng đến xe to. Sáng hôm ấy một bác xe công giao nhầm địa chỉ, làm cả công ty bàng hoàng, tưởng đâu sắp đổi mô hình kinh doanh đến nơi.

2.

Ngày hôm sau, Kiều Nhất Phàm đi vào từ rất sớm, cậu cứ thế vào thẳng phòng thí nghiệm, lòng vòng sờ mó các máy móc và ngắm nghía các loại dụng cụ tinh xảo lạ mắt. Đúng 8g, Diệp Tu đến, hắn theo xe đưa rước nên rất đúng giờ. Như thường lệ, vừa vào phòng là cắm mặt vào máy vi tính. Tô Mộc Tranh và Đường Nhu có nói cho Kiều Nhất Phàm biết, ổng suốt ngày chỉ có gõ phím click chuột, nếu rời khỏi phòng cùng lắm chỉ là đi xuống F2 kéo lão Ngụy ra ngoài hút thuốc, hoặc bị lão Ngụy xông vào phòng lôi đi.

Kiều Nhất Phàm sang phòng hắn, đứng tần ngần một hồi. Hắn nhìn lên nhướng mắt như hỏi cậu có việc gì, khiến cậu càng thêm bối rối: “Anh Diệp, anh cho em làm cái gì đó đi.” Hắn nhìn cậu một hồi, rồi phán: “Một tháng sau em phải tự thấy việc mà làm, anh không muốn lại nghe câu này.” Nói xong lười biếng đứng dậy đi sang phòng thí nghiệm.

Diệp Tu chỉ cái bàn tầm 8 tấc vuông, bên trên chỉ đặt mỗi cái cân phân tích, nói: “Em cân 5g cái này thử cho anh xem.”

Kiều Nhất Phàm lúng túng, cân thôi mà, cậu không thấy có gì để xem cả. Hít một hơi, cầm lấy muỗng cân. Không cầm thì chớ, vừa cầm đã thấy hắn lắc đầu: “Chậc, thao tác cầm muỗng cân vậy là chưa đúng.” Nói rồi hắn đưa tay ra, Kiều Nhất Phàm lễ phép đưa trả cái muỗng cân vừa dài vừa mảnh. Diệp Tu cầm ở tầm 2/3 muỗng, theo dạng úp tay, ngón trỏ duỗi dài ra dọc theo thân muỗng, hắn múc hóa chất, rồi dùng ngón trỏ ấy gõ gõ nhẹ, chất rắn trong lòng muỗng từ từ rớt vào cốc đựng.

Diệp Tu vừa làm vừa giảng: “Dùng giấy cân hay dùng cốc cân, đều phải tare về 0 trước khi cho chất cần cân vào. Thao tác như thế này mình có thể kiểm soát được lượng chất cho vào cốc… Sau khi đổ chất vào bình mức thì đặt cốc cân hoặc giấy lại vào đĩa cân, ghi số bù trừ,… Ái, hóa chất đã lấy ra không được đổ trở lại vào bình… Phải ghi chú mã bình và tên chất… Có thùng rác dưới chân em kìa… Mỗi lần xong phải vệ sinh muỗng cân… Định kỳ phải chuẩn nội… Chậc chậc chậc, sao bóng nước lại lọt ra ngoài rồi…”

Cứ như vậy, Diệp Tu khảo sát Kiều Nhất Phàm, từ cách định mức cho đến cách dùng pipette, từ việc đọc bảng chuyên luận đến việc làm thế nào biết dụng cụ thủy tinh đã được rửa sạch hay chưa. Các sổ sách, biểu mẫu, kiểm tra định kỳ, ghi chép cần thiết,… nói qua một loạt. Kiều Nhất Phàm càng nghe càng phấn chấn, toàn là những điều cậu chưa từng được học dù đã 4 năm mài mông ở khoa Hóa trường đại học TN.

Đây là các MSDS, và đây là 42 quy định tối thiểu khi làm việc trong phòng thí nghiệm, phải nhớ nằm lòng.

Đây là kho lưu mẫu, còn đây là kho lưu hồ sơ lô.

Rác thải nguy hại ở đây, mọi thứ thải ra trong phòng này đều xếp vào đúng phân loại rác thải nguy hại.

Rác thải vật sắc nhọn thì phải bao bọc vào đây trước khi cho vào thùng này, để riêng, dán nhãn kỹ lưỡng.

Đọc các quy trình ở đây, còn hướng dẫn sử dụng máy móc thì ở đây, ở đây...

….

Kiều Nhất Phàm có một tuần để đọc, sau đó cậu bắt tay vào làm việc.

3.

Tô Mộc Tranh đưa Diệp Tu ký tờ đơn nhờ xác nhận mình đang đi làm, để nhà trường duyệt cho học giờ buổi tối thay vì bắt buộc học giờ chính quy. Diệp Tu liếc mắt qua xong thẩy lại: “Trình bày xấu quá, không ký.”

Tô Mộc Tranh trợn mắt, đây là biểu mẫu của nhà trường mà.

“Biểu mẫu của nhà trường thì sao, em làm trên word đúng không, chỉnh lại đi chứ.”

Tô Mộc Tranh cặm cụi chỉnh lại, trình ký, vẫn bị bác đơn.

Đến lần thứ ba, cô nàng hết chịu nổi: “Phải thế nào anh mới ký.”

Diệp Tu thở dài, bảo mở file ra rồi vừa nhấp chuột vừa thao thao bất tuyệt: “Font chữ nên là Arial, hoặc Time New Roman, chọn Unicode hoặc UTF-8, để tránh bị lỗi chạy font. Page layout chỉnh trang A4, để letter in ra nhìn ngứa mắt. Indentation nên dùng chổi quét các đoạn cho đồng bộ. Pagination thì chọn keep with next, để nó lọt đoạn giữa chừng một dòng lẻ nhìn khó chịu kinh. Mấy từ ghép cố gắng chỉnh đừng để rớt xuống dòng mất hay. Câu cú ngắn gọn thôi đừng trang giang đại hải. Alignment, spacing thì chọn show paragraph marks sẽ nhìn thấy lỗi liền, nè… thủ công quá, trong khi chỉ cần canh giữa. Properties còn cả tên tác giả cũ từ 10 năm trước, chậc chậc. Địa chỉ - số điện thoại - … mấy cái này không điền thì thôi, đã điền phải check cho đúng. Ài, tháng 9 làm gì có ngày 31, kiểm lại xem có phải là thứ bảy chủ nhật hay không nha…Table thì nhớ chọn repeat as header nè…”

Kiều Nhất Phàm bên cạnh âm thầm mở sổ tay ghi chú lại.

4.

Diệp Tu đi vòng vòng trong phòng thí nghiệm, thở phù phù: “Cứ làm việc của em, hôm nay anh đang chán.” Kiều Nhất Phàm hí hoáy ghi chép phần mình, Diệp Tu vô tình liếc qua, sau đó lại không nhịn được: “Em ghi mấy cái đó làm chi.”

“Để em biết mà làm liên tục. Em không kiểm từng loại RM một, mà làm theo chỉ tiêu. Ví dụ có 5 loại vitamin B cần chạy chuẩn độ, em lấy 5 lô ra chạy một lượt trong một ngày. Tiết kiệm thời gian hơn nhiều, đỡ phải khởi động máy chuẩn độ, rồi tráng buret, rồi …”

“Hiểu, sao không nói sớm, mấy cái này cài lệnh lọc ra là được, việc gì phải ghi tay.” Diệp Tu nói xong chạy sang phòng mình ngồi vào máy vi tính. Kiều Nhất Phàm đã có kinh nghiệm, cậu vội đi theo nhìn các thao tác trên màn hình. Diệp Tu lại lẩm bẩm: “Sau này có ý kiến gì, cứ việc nói với anh”

Cậu nhớ lần đầu tiên sử dụng Access database, cậu còn một mực cãi với sếp là mình chỉ nhìn thấy một trang, trong khi sếp nhướng mắt kiểu làm gì có. Thấy cậu khăng khăng hắn lại bảo cá cái gì anh cũng cá. Vừa hay có Đường Nhu đứng đó, cô rút ra tờ 100k, cá liền. Diệp Tu mở database ra, sau đó hỏi: “Cái này đúng không?” Kiều Nhất Phàm gật, thấy chưa, nó chỉ có 1 trang.

“Thì đúng rồi, trang thứ 2 đây nè.” Hắn đưa chuột vào một hình tam giác nằm ngang nhỏ xíu ở dưới chân màn hình, nơi đó hiện ra dòng chữ “Next record”, Diệp Tu cười, “Cả thảy 1996 records.”. Đường Nhu cầm tờ 100k đưa Kiều Nhất Phàm: “Xung vào công quỹ.” Diệp Tu lại cười cười không nói gì. Kiều Nhất Phàm thì xấu hổ đến đỏ cả mặt. Access database đâu có giống Excel hay Word, nên không thể tìm trang theo kiểu kéo xuống kéo lên, kéo qua kéo lại được, thậm chí dùng Ctrl+P cũng không thể đếm được số trang.

Chưa tới một phút, Kiều Nhất Phàm đã thấy có thêm một nút lệnh, chỉ cần nhấp vào đó là cậu có một danh sách các test cần làm, sắp xếp “by test” chứ không “by batch number”.

Kiều Nhất Phàm âm thầm ghi vào sổ: “Nothing is impossible.”

Cậu còn ghi thêm một câu nữa, muốn lôi Diệp Tu ra khỏi trạng thái chán chường, chỉ có công việc.

5.

Kiều Nhất Phàm soạn xong biểu mẫu ghi chép điều kiện phòng, cậu đặt biểu mẫu vừa in ra trên đầu tủ lạnh. Cái tủ lạnh nho nhỏ chỉ cao đến ngang ngực, lại nằm ngay bên cạnh cửa ra vào. Cậu biết Diệp Tu nhìn thấy giấy tờ trong tầm mắt sẽ cầm lên xem, rồi theo thói quen rút ra một bây bút quẹt quẹt đánh dấu các lỗi cần sửa.

Kiều Nhất Phàm đã xem xét thật kỹ, cậu thậm chí còn tô xám các ô thứ bảy, chủ nhật để mọi người không ghi nhầm. Các chỉ tiêu cũng đã kiểm tra kỹ lưỡng. Chỉ là theo thói quen, cậu luôn muốn Diệp Tu xem qua và góp ý.

Lần này cũng thế, Diệp Tu vừa bước vào phòng đã cầm lên tờ giấy, rút bút ra, sau lại lắc lắc đầu rồi đặt tờ giấy về chỗ cũ. Kiều Nhất Phàm bèn cầm đến bên bàn hắn: “Monsieur, xem giùm em chút.”

Hắn chậc lưỡi, lại lắc đầu: “Mấy đứa cứ nói mình biết Word, Excel, thật ra là chẳng biết gì cả. Mở file lên xem nào.”

Các file mềm đều được lưu trên thư mục chung, nên Kiều Nhất Phàm có thể mở ngay trên máy của Diệp Tu.

“Đã canh trang chưa, tốt. Chỗ này cài hàm đi. Thứ bảy, Chủ Nhật,… à… dùng format condition đi chứ, sao lại thủ công thế này, chậc. Chỗ này nếu viết code được thì tốt hơn,…”

Diệp Tu luôn như thế, chỉ gợi vài ý, còn làm thế nào thì Kiều Nhất Phàm tự mày mò. Hắn vẫn thường tặc lưỡi bảo có nhiều cách học, sao tiểu Kiều cứ chọn con đường mất nhiều thời gian nhất. Biết làm sao được, Kiều Nhất Phàm cảm thấy mình đã học bài bản cả 4 năm ròng, vẫn không bằng một góc những gì cậu tích lũy được từ lúc đi làm cho đến nay.

Cả công ty đều nói, cậu càng ngày càng giống sếp Diệp. Cậu đã bắt đầu có thói quen, ngoài những lúc làm việc trong phòng thí nghiệm, thì chúi mũi vào cái máy tính liên tục nhiều giờ.

6.

Thư ký cũ nghỉ việc, thư ký mới đến thay là người vừa mới tốt nghiệp. Kiều Nhất Phàm nhớ lại ngày mình chân ướt chân ráo vừa mới rời khỏi trường đại học đã được nhận vào đây, tự thấy mình có trách nhiệm giúp bạn ấy bớt lúng túng, nhưng chỉ qua một vài ngày tiếp xúc, cậu chợt nhận ra mình đã làm chuyện thừa thải.

Cậu thư ký này họ La, ngay ngày đầu đến đây đã lập tức gây được ấn tượng với Diệp Tu. Hắn đưa La Tập một vài dữ liệu để cậu cập nhật báo cáo, 10 phút sau hắn nhận được một bảng báo cáo không chê vào đâu được. Hỏi ra mới biết La Tập chỉ táy máy một xíu ở các báo cáo trước đó, cộng thêm vài cú điện thoại với bên F1 và F2, là cậu đã có đủ dữ liệu trong tay để làm một file hoàn chỉnh.

Chị giám đốc nở mày nở mặt khỏi bàn, nhìn Diệp Tu nhướng mắt không bình luận lời nào với xấp tài liệu trong tay, rút bút ký xoèn xoẹt, chị vui đến rạng rỡ.

Đó là biệt tài của La Tập, dù cậu chỉ mới chân ướt chân ráo vào nhà máy này, dù ngành nghề cậu học chẳng liên quan gì đến sản xuất thuốc thú y hay quản trị kinh doanh, cậu vẫn nắm bắt mọi thứ vô cùng chuẩn xác. Ngay tháng đầu tiên, tất cả các thu chi cần thanh toán giữa nhà máy và kế toán, cậu làm không bị trả về một hồ sơ nào. Chưa kể là mọi bày trí trong toàn bộ nhà máy, thùng rác đồng bộ phân rõ màu theo loại rác thải, cây cảnh bày trí theo một trật tự nào đấy, và các bảng Dashboard được cập nhật số liệu mỗi ngày. Chưa kể, bảo vệ có trà bánh cà phê hàng tháng. Công nhân được nghỉ 15 phút giữa giờ sáng một lần chiều một lần, đi ca thì miễn bàn, chế độ đâu ra đó.

Phó Tổng Giám đốc Tài chính mời cả bọn đi dự sinh nhất, tiểu Kiều và tiểu La cũng được mời. Đi rồi mới phát hiện ra, Diệp Tu, Đường Nhu và Tô Mộc Tranh không nằm trong danh sách.

7.

“Em xin lỗi!” Kiều Nhất Phàm áy náy, cậu nhìn xuống, tránh ánh mắt dò xét kia.

“Nghỉ việc thôi mà, có gì đâu mà phải xin lỗi.” Hắn cười, nụ cười ấy muôn đời là nụ cười hòa ái với Kiều Nhất Phàm, và là nụ cười cà khịa với tất cả những người còn lại, tất nhiên là không tính Tô Mộc Tranh và Đường Nhu.

“Không phải, có những việc, em tự thấy mình có lỗi.”

“Chẳng lẽ một lần giẫm phân là một lần chặt chân đi à?”

“Cả công ty đều đồn, người của tất cả bộ phận đều muốn anh nghỉ việc, trong đó có cả người của phòng Đảm bảo Chất lượng.”

“Ừ, thì sao?”

“Anh không thắc mắc đó là ai?”

“À thì, cũng có thắc mắc một chút. Nhưng không nghĩ đó làm em.” Diệp Tu luôn là như vậy, một khi hắn biết sự việc, hắn sẽ nói thẳng thừng, một chút né tránh vòng vo đều không có.

“Là em.” Kiều Nhất Phàm giọng nhỏ hơn muỗi.

Cậu ngước lên nhìn, ánh mắt kia vẫn đang quan sát, dò hỏi, và chờ đợi.

“Bữa tiệc sinh nhật đó, giờ em mới hiểu vì sao mình được mời. Bọn họ khi thì nói tiếng Pháp, lúc lại xen tiếng Anh.” Kiều Nhất Phàm đột nhiên thẳng thắn, cậu nói rõ ràng: “Em chỉ muốn monsieur biết, em không hề có bất kỳ ý nghĩ nào như vậy. Không phải là muốn phân trần, chỉ là muốn về sau vẫn có thể giữ liên lạc với anh.”

“Bất cứ lúc nào.” Diệp Tu trầm ngâm.

8.

Sau lần ấy, Kiều Nhất Phàm chưa một lần liên lạc lại với Diệp Tu. Cậu ngẫu nhiên gặp lại những người đồng nghiệp nơi cũ, có nghe kể sau đó vài tháng, những đấu đá tranh giành chức Tổng Giám đốc công ty rất là vi diệu. Diệp Tu cũng rời khỏi công ty sau cậu chừng vài tháng. Thi thoảng anh cũng có tạc ngang nhà máy, thẩn thơ dạo quanh vòng hồ nhỏ bé trước công ty, cười chào vài ba người ngẫu nhiên gặp gỡ, rồi lại rời đi.

Nhà máy đó mãi vẫn như thế, Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng có đi ngang, vẫn bãi cỏ xanh rì phủ ngập nắng, vẫn tòa nhà về đêm hiện lên trong ánh sáng đèn bảo vệ không khác một tòa lâu đài. Vẫn câu slogan “công ty là nhà”, vì cậu biết, bất kể là cũ mới, chỉ cần tạc ngang, sẽ có người mĩm cười chào đón. Các chị lao công ở nơi đó, vẫn thỉnh thoảng gọi điện kể cho cậu những chuyện kẻ ở người đi, kẻ thắng người bại.

Mà cậu thì, một lần cũng không ghé lại. Chỉ có nỗi nhớ trong tim là mãi đong đầy.

Hoàn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook