Hoàn [Khưu Phi] Trưởng Thành

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
[ Khâu Phi ]

Trưởng thành


Author: i梨花卷
Edit: FanPD
Beta: Cụt


Dài: 1.7k
Link gốc
---


Mỗi một cậu bé, trên bước đường trưởng thành đều có một thần tượng, là cha, là anh, là người đi trước, thậm chí có thể là một nhân vật trong một câu chuyện tưởng tượng. Thần tượng thường là thật cao, thật lớn và thật mạnh mẽ.

Cậu bé ấy từng cho rằng, thần tượng của mình, không gì không làm được, một cây Khước Tà, không đấu pháp nào có thể cản bước.

Cho nên từ đó, cậu học cách đi, rồi chạy, vấp ngã, nức nở, gập ghềnh suốt chặng đường, vẫn dõi theo bước chân anh.

Năm đó, anh vẫn cực kỳ đỉnh cấp, rực rỡ nụ cười.

Năm đó, Khước Tà trong tay, đánh đâu thắng đấy.

Năm đó, cậu vẫn nghĩ, một ngày nọ, cậu cùng anh ra trận. Như Hư Không có song quỷ, Vi Thảo có song ma …

Năm đó, anh luôn nói, phải cố gắng hơn nữa.

Năm đó, cậu ôm trong lòng một giấc mơ. Hai pháp sư chiến đấu của Gia Thế, trỗi dậy dựng lại vương triều. Trong giấc mơ, cậu trưởng thành, anh vẫn tại.

Giấc mơ vụt tan, anh đi, mỗi Khước Tà lưu lại.

Cậu từng cho rằng, Đấu Thần vẫn mãi nơi này nhìn cậu lớn lên, cậu từng cho rằng, không gì anh không làm được.

Đó là một đêm ngợp trời gió tuyết, anh bị đuổi khỏi Gia Thế, lạc đến tiệm nét bên đường, cầu một nơi tá túc, xin một chân quản lý.

Vốn vẫn nghĩ, anh không gì không thể.

Lại phải nhìn, anh đơn độc rời đi.


Trưởng thành là một quá trình dài dằng dặc, một con đường sâu hun hút, người đi đường, nhìn thấy mây, nghĩ đến những cơn mưa, nghe giọng hát, nghĩ đến những điều tốt đẹp, chỉ lướt qua nhau, đột ngột cảm nhận, đó là vĩnh viễn.

Đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện, người trước đây cùng mình, những tưởng là vĩnh viễn, đã đi thật xa.

Đại khái là, không có cơ hội chiến đấu bên cạnh Diệp Tu.

Có vài người, không thể không trưởng thành nhanh hơn một chút.

Kiều Nhất Phàm nếu không đột phá, sẽ như ánh đom đóm mau sớm lụi tàn; Khưu Phi nếu chẳng trưởng thành, số phận Gia Thế chẳng biết sẽ về đâu.

Một Gia Thế không còn Đấu Thần, khác nào trong mưa gió kéo dài chút hơi tàn.

Cậu bé ấy, Khưu Phi, gói ghém thật kỹ giấc mơ chôn kín tận đáy lòng, đem đôi vai non nớt gánh lấy cả Gia Thế, dấn thân vào con đường anh đã đi qua.

Như thể tái hiện lại thời gian, như thể quay về nơi câu chuyện kia bắt đầu.

Năm đó, anh tự tay mở lối cho vương triều của Gia Thế, vượt mọi chông gai, đánh bại từng đối thủ, sừng sững đoạt lấy đỉnh cao Vinh Quang; Năm đó, cậu vừa mới tiếp xúc Vinh Quang, vừa mới chọn cho mình nghề nghiệp pháp sư chiến đấu.

Năm đó, anh bắt đầu dẫn dắt Gia Thế đoạt quán quân lần kế tiếp; Năm đó, cậu ở trại huấn luyện cần mẫn trao dồi kỹ thuật, cuồng nhiệt tôn thờ anh, xem đi xem lại tất cả những replay thi đấu của anh, đến cả phong cách anh cũng muốn bắt chước.

Năm đó, anh ghi danh lịch sử Vinh Quang như một biểu tượng vĩnh viễn chẳng phai mờ, nhưng anh không hề tự mãn với những gì đã đạt, anh càng muốn theo đuổi những giấc mơ vĩ đại hơn; Năm đó, cậu nhận ra cách biệt giữa hai người ngày càng lớn, nhưng cậu không hề từ bỏ, vẫn miệt mài theo đuổi bước chân tiền bối, muốn được cùng anh biến giấc mơ kia thành hiện thực.

Năm đó, Gia Thế ba quán quân liên tiếp; Năm đó, cậu dặn mình phải lớn nhanh hơn, cùng anh nhìn ngắm giang sơn nhung gấm trong thế giới Vinh Quang, đó là giang sơn mà Diệp Tu đã đặt nền móng, cậu thề với lòng sống chết bảo vệ.

Năm đó, anh bắt đầu tuột dốc, Gia Thế bị chặn bước quán quân; Năm đó, cậu hận mình tiến bộ quá chậm.

Năm đó, anh dừng lại bên đường; Năm đó, cậu một mình trốn vào góc phòng nức nở.

Ngày đó, Diệp Tu rời Gia Thế; Ngày đó, cậu cảm giác như sụp đổ một bầu trời.

Năm đó, anh kéo theo một chiến đội rễ cỏ bắt đầu lội ngược dòng lập kỳ tích, nhân vật mới, đồng đội mới, những trận đấu một mất một còn ở vòng khiêu chiến, bao nhiêu nợ duyên cũ, anh tự tay mình chôn xuống.

Năm đó, tay cậu siết chặt chiến mâu, toàn tâm toàn ý dốc sức.

Năm đó, Hưng Hân hiên ngang xuất thế, Gia Thế bỏ mình.

Thực ra Khưu Phi có thể chọn cho mình một hướng đi tốt hơn, nơi đó có anh, giấc mơ kia khẽ đưa tay là bắt được. Chỉ cần cậu gật đầu, Hưng Hân chắc chắn sẽ có vị trí cho cậu. Muốn cùng Diệp Tu kề vai chiến đấu ư? Đến Hưng Hân đi.

Nhưng cậu không đến.

Còn nhớ anh đã nói gì về giấc mộng của em không? Ba quán quân liên tiếp cho Gia Thế, em tự làm được.

Hưng Hân không phải là Gia Thế, không phải giấc mộng của em.

Mùa giải thứ mười, Khưu Phi đưa Gia Thế vượt vũ môn vòng khiêu chiến.

Đâu khác gì hình ảnh anh khi xưa chiến đấu hết mình.

Cuối cùng, em đã có thể đến gần anh hơn một chút.

Diệp Tu không sai, Khưu Phi cũng không sai. Chỉ là thế sự khó lường, hai đời pháp sư chiến đấu của Gia Thế không thể kề vai song tấu.

Anh có thể không màng danh lợi, từ bỏ giang sơn, cùng lắm, làm lại từ đầu.

Cậu trân quý những gì anh để lại, cả đấu pháp, cả Gia Thế, cậu đều muốn giữ gìn, mặc kệ những cười chê.

“Chúng tôi về rồi đây!” trong cuộc họp báo sau trận đấu, người đội trưởng trẻ tuổi của một Gia Thế mới mẻ, đối diện màn ảnh, vô cùng nghiêm chỉnh tuyên bố.

Nghĩ đến anh thật nhiều, muốn trải lòng với anh thật nhiều.



Sau sự trở lại của Gia Thế, ở trận tranh tài nọ, Gia Thế sân khách đấu với Bá Đồ. Không rõ vô tình hay hữu ý, chỉ biết là Ban tổ chức sắp xếp hai đội đấu với nhau. Chỉ là bây giờ vắng Diệp Tu, sự bất bình dường như cũng lặng xuống.

Hôm ấy, mưa to trút nước.

Xe buýt chiến đội Gia Thế ngừng bên ngoài nhà thi đấu Bá Đồ.

Không còn hình ảnh bị vây nhốt trong xe, không còn những fan Bá Đồ quá khích, cũng không có bình nước suối bay qua, lại càng không có bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Vì không có Diệp Tu.

Như thể hôm nay chỉ là một trận đấu bình thường.

Văn Lý nói: "Đội trưởng, đến lúc xuống xe rồi."

Khưu Phi gật đầu.

Mỗi một đội viên Gia Thế đều bung một cây dù màu mực, nhìn từ trên xuống, hệt như đóa hoa hồng màu đen bung nở trong gió mưa.

Bọn họ đi vào hội trường.

Hôm nay, những túc địch ngày trước, qua một năm vắng bóng, giờ lại gặp nhau. Bất quá đã không còn vị thần chủ chốt, người đã dùng tư thế đầy thách thức, ngạo nghễ trở về.

Mưa ngày càng mạnh.

Chiến đội Gia Thế đi vào hội trường.

Gia Thế quay về ư?

Đúng là Gia Thế quay về.

Nhưng là Gia Thế nào đây?

Nơi khán đài, fan Bá Đồ xôn xao bàn tán. Những gút mắc ân oán, giờ sao phức tạp quá chừng, thật ngũ vị tạp trần không biết phải nói làm sao.

Diệp Tu đúng là một tên khốn nạn, nhưng nếu Diệp Tu không còn trong đội thì xử sự thế nào?

Đi vào trong đường hầm dành riêng cho tuyển thủ, không một đội viên Gia Thế nào xếp dù lại, vẫn theo đội trưởng đang bung dù đi về phía trước.

Tiếp tục đi về phía trước, là đi ra khỏi miệng hầm, là đến nơi sáng rực ánh đèn và ồn ào tiếng nói.

Vinh Quang, ân oán, hồi tưởng.

Gia Thế nối đuôi nhau mà đi ra.

Trên khán đài nhìn xuống, chỉ thấy những cây dù tròn màu đen, cái này tiếp nối cái kia, như những chiếc lá sen bị gió thổi trôi vào.

"Thu ô."

Đội viên Gia Thế đều hiểu, bọn họ là đang thực hiện một nghi thức hướng đến một vị tiền bối nào đó cung kính chào.

Nhà thi đấu vốn đang náo nhiệt ồn ào, những giọng hét động viên đột nhiên dừng bặt, fan Gia Thế nhìn từng gương mặt non trẻ hiện ra khi từng cái dù hạ xuống, cảm giác có chút xa lạ.

Thật không quen một Gia Thế thiếu vắng Diệp Tu.

Thật không quen một sân nhà Bá Đồ không còn bá đạo, không còn sôi máu. Vì đó là nhằm vào Diệp Tu, còn đây chỉ là những người trẻ tuổi.

Khán giả bỗng phát sinh một trận cười đầy thiện ý.

Nhưng hai mắt Khưu Phi nổi đỏ, cậu ngẩng đầu, đón ánh đèn, cố gắng trừng mắt với toàn bộ người trong nhà thi đấu.

“Còn nhớ chứ? Gia Thế bao lần đánh bại Bá Đồ, bao lần thành công chặn bước Bá Đồ ngay vòng chung kết.” Khưu Phi nghiêng mặt sang bên, nhìn các đội viên, giọng nói khẽ run.

Các đội viên không nói gì, mỗi người đều nghĩ đến cùng một bức tranh.

“Tôi vẫn luôn nhớ.”

“Hiện tại chúng ta lại một lần nữa đối mặt Bá Đồ, tuy là Gia Thế không còn ở thời huy hoàng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi nữa.”

“Nhưng Gia Thế vẫn không đổ, Gia Thế có chúng ta, chúng ta đã quay về.”

"Bá Đồ đang ở bên đối diện, nơi đây là sân nhà bọn hắn."

"Mọi người có sợ hay không?"

Khưu Phi hỏi, hỏi chính mình, hỏi người phía sau.

Không một ai trả lời, trong lòng bọn họ đã có sẵn đáp án.

Khán giả cho rằng những người mới này đang căng thẳng nên không biết đi đâu, lại bùng lên một trận cười, nhân viên phục vụ Bá Đồ vội vàng đến hướng dẫn những mầm non Gia Thế.

Khưu Phi đi ra giữa sân, đứng dưới màn ảnh lớn, đón lấy trận cười. Mọi người tựa hồ như đang háo hức chờ xem cậu bé này sẽ nói điều gì, tỷ như: “Tiền bối xin chỉ giáo”, hoặc đoán già đoán non là cậu bé sẽ căng thẳng đến một lời cũng không thể thốt ra.

Dáng người nhỏ bé, đôi vai nhỏ bé, giữa một nhà thi đấu khổng lồ.

Một mình.

Khưu Phi hít sâu một hơi, gương mặt Diệp Tu thoáng hiện trong đầu cậu. Anh có nghĩ rằng không gì cậu không làm được.

"Bá Đồ." Cậu hét đến nổ tung lồng ngực.

"Thủ hạ bại tướng!" Cậu chỉ vào khán đài, điên cuồng mà hét.

Bầu không khí trong nhà thi đấu lập tức ngưng trọng, lửa trong tim mỗi người nơi đây lập tức bùng phát, Diệp Tu gì đó, cái gai trong mắt gì đó đều dẹp hết. Túc địch! Vĩnh viễn là túc địch! Chính là Gia Thế! Những ký ức thê thảm hết, lần này đến lần khác, Bá Đồ hận đau hận đớn Gia Thế, đều trong nháy mắt hiện về.

A a a a a a! Gia Thế đi chết đi! Gia Thế đi chết hết đi, Gia Thế phải quỳ. . .

Giờ phút này, fan Bá Đồ mới thật sự là fan Bá Đồ, nhà thi đấu Bá Đồ mới thật sự có không khí Bá Đồ.

Cuối cùng Khưu Phi cũng nghe được giọng hét quen thuộc, giọng đả kích quen thuộc, giọng mỉa mai kêu gào quen thuộc, cậu không hề thấy sợ, ngược lại thật vui vẻ phấn chấn.

Hai dòng lệ, xuôi theo gò má Khưu Phi tràn xuống.

Cậu cười.

Đây mới đúng là Vinh Quang của Khưu Phi, đây mới đúng là Vinh Quang của Gia Thế, cuối cùng cậu đã tìm lại được.

"Chúng ta quay về rồi! Gia Thế quay về rồi!" Cổ họng cậu đã trở nên khàn khàn.

Fan Bá Đồ đả kích ngày càng lớn.

Nước mắt càng rơi như mưa, lòng Khưu Phi lại đang cười.

"Ha."

Khưu Phi hướng về khán đài chắp tay cúi sâu.

Lửa giận của Bá Đồ, hãy trút lên tôi, ân ân oán oán giữa Gia Thế với Bá Đồ, tôi gánh.

Cuối cùng Khưu Phi đã trưởng thành, cậu hiểu ra được rất nhiều điều, những gì Diệp Tu gánh vác, những gì Đấu Thần gánh vác.

Chính là Vinh Quang của Gia Thế.

Thời điểm này mới chính là thời điểm Gia Thế chân chân chính chính quay về.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thủ lễ, không sai. Đã có một người đi tiếp con đường mình lưu lại, thật tốt.

Nhiều ngã rẻ rất thênh thang, không trân trọng từng chuyện từng chuyện, cậu bé sẽ chẳng trưởng thành, chỉ có thể như vậy mà mai một.

Nhân lúc tuổi trẻ ngông cuồng, hãy đi đi Khưu Phi, hãy mở ra đôi cánh, đi giành lấy thành tích chính mình!

Gia Thế, không có tiền bối, không có Diệp Tu, không có Đấu Thần.

Chỉ có cậu.

Cậu là tiền bối, cậu là Đấu Thần.

Giấc mơ ấy chưa từng phai nhạt, bây giờ càng thêm hùng tráng huy hoàng.



Gia Thế, là nơi giấc mơ của Diệp Tu bắt đầu, cũng là nơi giấc mơ của Khưu Phi bắt đầu.

Gia Thế không đổ.

Vì sao Khưu Phi không đến Hưng Hân.

Vì đã có Gia Thế của mình.

Sao cậu còn phải đi?


Anh dạy cậu đấu pháp.

Vì lẽ gì anh không giải thích?

Giấc mơ của chúng ta.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi đọc đến đoạn Gia Thế trở về, tôi nghe mắt mình đẫm lệ.

Trong tâm trí liền xuất hiện, hình ảnh một thiếu niên quật cường.

Khưu Phi.


Cho tôi nói đôi câu, chỉ là quan điểm cá nhân.

Trong Vinh Quang, mỗi một chiến đội, người mới đều có thầy dẫn dắt, như cậu bé kia của Vương Mắt Bự, là trụ cột, cũng là thực tế, Cao Anh Kiệt thật hạnh phúc.

Khưu Phi thì sao, cậu chỉ có một mình.

Nhìn lên trên, chẳng có gì.

Dù vậy cậu vẫn phải nhanh chóng trở thành trụ cột của Gia Thế.

Một cậu bé như thế, ai không cảm phục.

Cậu là đội trưởng, ai cũng trông vào, dù khó khăn cũng sẽ thật vững vàng.

“Vương Kiệt Hi cầm nhân vật Vương Bất Lưu Hành, không gì cản nổi, đưa Vi Thảo tiến lên phía trước.”

Khưu Phi không phải không muốn cùng Diệp Tu đưa Gia Thế về lại thời đánh đâu thắng đó, nhưng cậu chỉ có thể tự gánh lấy một mình.

Khưu Phi không phải là một đứa trẻ hoàn hảo, nhưng khi đối mặt Bá Đồ, không khó để mà hiểu, lịch sử giữa hai chiến đội, là túc địch, đối với túc địch mà nói, sự tôn trọng tốt nhất chính là khiêu khích.

Không ngông cuồng, sao gọi là sống.


Hoàn.
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Bầu không khí trong nhà thi đấu lập tức ngưng trọng, lửa trong tim mỗi người nơi đây lập tức bùng phát, Diệp Tu gì đó, cái gai trong mắt gì đó đều dẹp hết.

Túc địch! Vĩnh viễn là túc địch!

Chính là Gia Thế! Những ký ức thê thảm hết, lần này đến lần khác, Bá Đồ hận đau hận đớn Gia Thế, đều trong nháy mắt hiện về.

Xin chào Bá Đồ, túc địch của Gia Thế.

Bá Đồ mười năm như một, Gia Thế chúng ta, mười năm cũng vẫn là Gia Thế.

Những tiếng gào thét, mắng chửi, đả kích ấy, không phải là thừa nhận Gia Thế vẫn vững vàng tồn tại sao?

Đây mới chân chính là túc địch, cũng là bằng hữu tốt nhất của Gia Thế.

Cảm ơn, rất nhiều!

Cuối cùng Khưu Phi đã trưởng thành, cậu hiểu ra được rất nhiều điều, những gì Diệp Tu gánh vác, những gì Đấu Thần gánh vác.
Chính là Vinh Quang của Gia Thế.
Thời điểm này mới chính là thời điểm Gia Thế chân chân chính chính quay về.


Trước giờ không muốn gọi là cậu là tiểu đội trưởng.

Tôi muốn gọi cậu là “Khưu đội trưởng”.

Đội trưởng đời thứ ba của chiến đội Gia Thế, Khưu Phi.

Thời điểm cậu ý thức được mình phải cứng cỏi để làm trụ cột Gia Thế.

Cậu trưởng thành rồi, Khưu đội.

Cậu chính là đội trưởng, cậu chính là chiến pháp, cậu chính là át chủ bài.

Vinh Quang của Gia Thế.

Đây mới là thời điểm Gia Thế chân chân chính chính quay về.

Là gánh vác giang sơn anh ấy để lại, là kế thừa đấu chí của anh ấy, là một lần nữa đi lại con đường năm xưa Gia Thế từng đi.

Pháp sư chiến đấu của Gia Thế không biết lùi bước, không biết nhân nhượng, không biết từ bỏ, không biết cúi đầu.

Là ngạo nghễ hiên ngang mà tiến về phía trước.

Trưởng thành lớn lên bao nhiêu, cô đơn bất an bao nhiêu

Rằng con đường kia thật không dễ đi đâu ai sơn màu hồng

Làm sao mà ta còn đây ánh mắt vô tư như thuở nào

Mới hiểu ra đường phía trước không bình lặng

Trưởng Thành - Dee.A

Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã từ bỏ giấc mơ sóng vai chiến đấu cùng người đó, để viết tiếp một giấc mơ cao hơn.

Vẫn biết con đường phía trước không dễ đi, không bình lặng, là bao nhiêu chông gai đợi chờ. Nhưng cho dù có bao nhiêu đau đớn, bất an, gian khổ, khó khăn, đội trưởng Gia Thế vẫn hướng về phía trước mà bước, dùng chiến mâu viết tiếp Vương Triều.

Chào cậu, Khưu đội.

Chào người, Gia Thế.
 
Last edited:
Số lượt thích: FanPD

Bình luận bằng Facebook