- Bình luận
- 322
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Merry Christmas! Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ!
Mầm Xanh
Author: i梨花卷
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Băng Ly
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Băng Ly
Cre: 阿线_本初子午线
Tranh được artist vẽ minh họa cho "Mầm xanh", cảnh Tô Gia Thế tìm thấy đội phục trong phòng trưng bày.
Rất nhiều người nói người có tư lịch lâu nhất ở câu lạc bộ Gia Thế hiện nay là Khưu Phi, nhưng rất ít người biết bà Lý đầu bếp đã làm cơm ở Gia Thế hơn mười năm, nay đã 62 tuổi. Bà là người Đông Bắc, theo bạn già định cư tại Hàng Châu, thân thể khỏe mạnh, giết gà chặt cá tay chân nhanh nhẹn, trải qua ba đời đội trưởng, hai đời ông chủ, một lần gây dựng lại, bão táp mưa sa vẫn sừng sững vững vàng.
Đương nhiên, không phải chưa từng có ai có suy nghĩ đào góc tường, ví dụ như Tiêu Thời Khâm luôn khen ngợi cơm nước Gia Thế không tệ, sau khi về Lôi Đình cũng bàn bạc với quản lý về vấn đề này. Mặc dù trong lĩnh vực đào tường Lôi Đình khá gà, nhưng đội trưởng đã mở lời, mà lương cả năm của đối tượng tiếp xúc có thể là từ năm vạn trở xuống, quản lý thật sự đã đến gặp bà Lý, nhưng bị bà lấy lý do tuổi tác đã cao không muốn chuyển nhà khéo léo từ chối.
Tô Mộc Tranh từng đề nghị hay là mời bà Lý đến Hưng Hân nấu ăn, dù sao mỗi ngày ăn đồ ngoài cũng không tốt cho sức khỏe. Diệp Tu lắc đầu, trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Cũng nên chừa cho bọn nhỏ chút gì… Đang tuổi lớn…”
Dựa theo thống kê không đầy đủ, Luân Hồi, Hô Khiếu, Lôi Đình đều trong lúc Gia Thế gây dựng lại đưa ra lời mời với bà Lý, khiến người ngoài còn tưởng bà Lý là đội viên nào của Gia Thế được săn đón không chừng.
Rất nhiều năm trước, khi Ngụy Sâm vẫn là thiếu niên thần thánh, bà Lý còn là dì Lý, sống ở gần quán net Gia Thế, đảm nhiệm chức vị hội trưởng khu dân cư của khu phố này. Dì Lý kế thừa truyền thống của phụ nữ trung niên Trung Quốc, cũng không rõ là ưu điểm hay nhược điểm, chính là nhiệt tình hóng chuyện bát quái, thích xen vào chuyện nhà người khác, có sở thích làm mối ghép đôi.
Khi Diệp Tu, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh mới đến khu phố mà dì Lý phụ trách một tuần, dì đã chú ý tới hai thiếu niên nghiện net và cô bé nhỏ nhắn đi phía sau bọn họ. Tuy nói theo lẽ thường là cả hội trưởng khu dân cư cũng không có quyền can thiệp đến chuyện riêng nhà người khác, nhưng mà… ba người họ thuê phòng nhà dì. Sau một thời gian để ý quan sát Tô Mộc Tranh, thấy trên người cô bé không có bất kỳ tổn thương nào, tinh thần rất bình thường, dì Lý cũng yên tâm, hơn nữa xác định được Tô Mộc Tranh đúng thật là em gái ruột của một trong hai thiếu niên, dì cũng không còn ý định cảnh giác nữa.
Dì Lý đã sống tới từng này tuổi, cái gì mà chưa thấy qua, mấy đứa mười sáu mười bảy đều là trẻ ranh to xác, nhưng chỉ cần ăn ở đúng mực, có thể nuôi em gái no cơm ấm áo, dì Lý sẽ không xen vào chuyện của người ta, dù sao dì từng nghe nói chơi game cũng có thể kiếm tiền.
Tuy nói vậy nhưng dì Lý vẫn thu tiền phòng của anh em họ Tô rẻ hơn, đến khi Tô Mộc Tranh dậy thì thường gọi cô tới nhà mình để dặn dò những điều con gái mới lớn phải chú ý.
Lúc ấy Mộc Tranh còn nhỏ, ngoan ngoãn trả lời hỏi anh trai là được, dù sao ca ca và Diệp Tu biết tất cả mọi thứ.
“Hai đứa nhóc ngốc kia biết cái gì,” Dì Lý đáp lại, “Sang năm cháu lên cấp hai rồi, bảo anh cháu đến nhà dì nói chuyện một hôm, nghĩ cách làm hộ khẩu cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn dì Lý.” Tô Mộc Tranh nghiêm túc gật nhẹ đầu.
“Ai nha, tiểu nha đầu này thật hiểu chuyện, con gái phương nam đúng là mềm mại đáng yêu, rất xinh.” Dì Lý không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tô Mộc Tranh, dĩ nhiên động tác nhẹ nhàng.
“Mộc Tranh này, nếu có ai bắt nạt cháu thì phải làm sao bây giờ?”
“Cháu sẽ… về mách với anh cháu và Diệp Tu.”
“Trời ạ! Cháu phải đánh nó, sau đó mới về nhà nói cho anh cháu biết. Con gái đi ra ngoài không thể để người ta bắt nạt, biết chưa?” Dứt lời, dì Lý lấy từ tủ lạnh ra một túi sủi cảo, đưa cho Mộc Tranh, “Đem về nấu đi, lần trước dì dạy cháu nấu sủi cảo còn nhớ chứ?”
“Còn nhớ kỹ lắm ạ.”
“Ngoan thật đấy, nếu dì có cháu trai thật muốn kết thông gia với nhà cháu mà, nhưng mà con trai dì cũng họ Tô, họ hàng thân cận.” Dì Lý càng nhìn Tô Mộc Tranh càng thích.
“À…” Em gái Tô có chút ngượng ngùng.
“Về sớm một chút, hai anh cháu cũng sắp từ tiệm net về rồi.” Dì Lý tiễn Mộc Tranh ra cửa, lại sợ cô quên chuyện quan trọng nên nhắc nhở: “Đừng quên bảo anh cháu đến tìm dì nhé.”
“Cháu không quên đâu ạ, dì yên tâm.”
Thế là ngày hôm sau, Tô Mộc Thu sau khi chơi game qua đêm, ngủ một giấc, tỉnh lại tắm rửa thay quần áo, xuống lầu mua hai cân trứng gà và một giỏ hoa quả, đi tới nhà dì Lý (thật ra nhà dì Lý ở tầng trên).
Nghe thấy tiếng gõ cửa, dì Lý đã biết là ai tới, đứa trẻ này chuyên đời có chuông cửa không bấm cứ thích gõ cửa cơ.
“Sao giờ mới đến hả, ầy, vẫn rất hiểu chuyện nha, nhưng không cần khách khí vậy đâu. Nếu không phải dì thấy em mày cũng được thì dì chả thèm quản đâu, đợi tí nữa đem mấy đồ này về nhà đi.”
“Vâng vâng, dì Lý nói đúng lắm.” Tô Mộc Thu khá nể dì, từ lúc chuyển đến đây thực sự được dì Lý chiếu cố rất nhiều, lần trước cảnh sát đến bắt trẻ vị thành niên lên mạng là dì Lý làm người giám hộ bảo lãnh cậu ra. Nhóc Diệp Tu kia may mắn đúng lúc đang ở WC, gặp tình huống không ổn thì nói dối là đang vội nên vào quán net nhờ chút, thế mà cảnh sát cũng tin.
“Mày với tiểu Diệp làm mưa làm gió trên trời dưới đất dì cũng mặc kệ, dù sao nhìn Mộc Tranh ăn uống học hành đầy đủ, coi như hai đứa có bản lĩnh. Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là chuyện lâu dài, dù sao Mộc Tranh còn nhỏ, còn phải đi học, phải làm hộ khẩu. Chuyện này có chút phiền phức, sau này dì sẽ giúp hai đứa đăng ký, có thể sẽ có người tới hỏi hai đứa một số chuyện, mày suy nghĩ một chút nên nói như thế nào, có bịa cũng phải hợp lý tí mới được.”
“Như vậy họ sẽ không đem bọn cháu về lại cô nhi viện phải không?”
“Không đâu, mày cũng mười sáu rồi, không đến mức đưa về đâu, nhưng phải nhớ kỹ khi những người kia tới, mày ôm em gái khóc lóc to vào, giả bộ đáng thương biết không?”
“A… à, vâng, được…” Trên người Tô Mộc Thu cảm nhận được mười phần hoạt bát lanh lợi.
“Mày với tiểu Diệp vẫn hút thuốc trong nhà sao?” Dì Lý giống như hững hờ hỏi một câu.
“Không không không, không dám, không hút ở nhà.” Lần trước bị dì Lý nhìn thấy hai đứa hút thuốc trong nhà, trận giáo huấn thê thảm kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
“Thói quen của bọn mày dì không quan tâm, nhưng khói thuốc ảnh hưởng không tốt đến em gái mày. Với lại đừng có cả ngày để con bé đi tìm hai đứa ở quán net nữa, quán net bình dân là như thế nào mày còn không hiểu sao? Tam giáo cửu lưu, em mày ở đó nhìn chúng mày chơi game…” Dì Lý dừng lại một chút, giọng điệu không giống trước đó, ý vị sâu xa nói, “Phù hợp sao?”
“Không không, không phù hợp, dì nói đúng, sau này sẽ không để nó đến thường xuyên nữa, dì yên tâm.”
“Tiểu Đào Hiên cũng là dì nhìn nó lớn lên, chúng mày a…” Dì Lý khoát tay áo, “Được rồi, về nhà đi.”
“Vâng. Cảm ơn dì Lý, vậy những đồ này…”
“Đem về đi, mỗi ngày ăn nhiều trứng gà một chút, hoa quả phải ăn sớm không hỏng, lần sau mua chú ý chút, cái tiệm trái cây dưới lầu kia quá đắt, đừng có lười đi xa, ra chợ lớn mà mua.”
Tô Mộc Thu gật đầu liên tục, xách theo hai giỏ đồ, thở dài tạm biệt dì Lý. Làm anh trai, có nhiều chuyện không tiện nói ra, nhưng cậu xưa giờ mạnh mẽ độc lập, không muốn nhờ cậy ai, vì vậy chuyện liên quan đến em gái, cậu không biết phải cảm ơn dì Lý thế nào mới được.
….
Sau khi câu lạc bộ Gia Thế thành lập, thi đấu vòng tròn đoạt được quán quân đầu tiên, mọi chuyện sinh hoạt ăn ở của đội viên đều phải đi vào chính quy, bèn dán thông báo tuyển dụng người đứng bếp. Dì Lý ôm cháu trai lớn tới nhà, câu đầu tiên là, “Đào Hiên này, nghe nói nơi này tuyển người nấu cơm. Dì vừa mới về hưu, nhàn nhã không có việc gì, tuyển dì đi.”
Đào Hiên: “Vâng, được ạ.”
“Đây là cháu của dì?”
“Đúng vậy, thằng bé hoạt bát khỏe mạnh lắm.”
“Tên là gì ạ?”
“Tô Gia Thế.”
Đào Hiên + Diệp Tu + Tô Mộc Tranh: ???!
“Ờ thì, con trai với con dâu dì đều nhìn mấy đứa đánh trò chơi gì đó, nghe nói năm nay đạt được giải thưởng lớn nhất phải không? Rất xuất sắc, vì vậy muốn kỷ niệm một chút.”
“Dì không phản đối?”
“Dì cảm thấy cái tên này rất hay, Gia Thế, rất có khí phách.”
“Còn có - Vinh Quang.” Đào Hiên nhún vai.
…
“Chào bà, xin hỏi bà có biết câu lạc bộ Gia Thế không? Bọn họ là chiến đội hào môn ba lần đoạt quán quân liên tiếp, ở Hàng Châu không ai không biết không người không hay, xin hỏi bà đối với tin tức câu lạc bộ giải tán có suy nghĩ gì? Là ông chủ đầu tư sai lầm, là đội viên lòng người ly tán, hay là vì đội trưởng đầu tiên đã rời đi?” Không biết là phóng viên của tờ báo e-sport nào, có lẽ là không giành được tin tức gì hay, bị bức đến đường cùng lại đi phỏng vấn một bác gái cầm giỏ đồ ăn trên đường.
Bà Lý: “Đương nhiên là biết rồi…. Tiểu Tôn và tiểu Tiêu là hai đứa nhỏ ngoan, mỗi bữa đều ăn hết cơm ta làm, còn về tiểu Đào Hiên… Hai năm nay ta không nhìn thấy nó, aizz, không biết làm sao vậy, tiểu Diệp cũng đi rồi…”
Phóng viên nghĩ thầm: “…. Cmn…”
Bà Lý: “Ta có thể có ý kiến gì đâu, ta là người nấu cơm trong câu lạc bộ, những sự tình kia của bọn họ, ta cũng không tính là hiểu rõ…” Bà dừng một chút, nói ra một câu khiến phóng viên sâu sắc tán đồng nhưng lại khó xử vì không thể đăng báo được.
“Bọn chúng a, đều là cháu trai.”
Thực ra nửa câu sau không nói ra, “Ăn cơm ngon là được.”
…..
Mấy năm gần đây vị giác của bà Lý kém xa trước đây, có khi làm đồ ăn mặn, có khi lại rất nhạt, về sau bà nghĩ ra giải pháp, mỗi lần làm cái gì đều để Tô Gia Thế tới sớm nếm thử, dù sao thời gian ăn cơm không có huấn luyện, để nó làm ổ trong phòng xem phim hoạt hình nhiều cũng không tốt.
Khưu Phi rất tôn trọng vị nguyên lão này, dù sao bà Lý là người nấu cơm từ lúc Diệp Tu mới bắt đầu bước chân vào giới chuyên nghiệp, khi mình vẫn còn là cậu bé ngồi trước màn hình xem trận đấu. Sau khi hắn lên làm đội trưởng yêu cầu đội viên không được kén ăn, không được để thừa cơm, sau bữa ăn đội viên thay nhau rửa bát. Văn Lý láu lỉnh khôn khéo, nghe nói bà Lý có một cô cháu gái, sau bữa ăn không có việc gì thì giúp bà dọn dẹp.
Nhìn ngoại hình của Tô Gia Thế, chắc hẳn chị của nó cũng thanh tú vô cùng.
….
Sau khi câu lạc bộ Gia Thế gây dựng lại, Tô Gia Thế thuộc nhóm học viên đầu tiên của trại huấn luyện, không có bất kỳ hành vi đi cửa sau nào. Bà Lý đã được khai sáng, cũng không phản đối cháu trai đi chơi game, còn đích thân đưa Tô Gia Thế tới tham gia buổi chiêu sinh của trại huấn luyện. Đứa nhỏ này đường đường chính chính đánh bại tất cả học viên mới, nghề nghiệp sử dụng, chính là…
Pháp sư chiến đấu.
Khưu Phi cảm thấy rất tốt, mỗi lần nhìn thấy Tô Gia Thế đều nhớ lại chính mình lúc ở trong trại huấn luyện.
Khi đó Gia Thế, chói sáng rực rỡ.
Nhất Diệp Chi Thu, không ai có thể áp chế anh phong.
Hắn biết sàn đấu rất khốc liệt, nhưng luôn cảm thấy một ngày nào đó mình trưởng thành, có thể đứng bên người đó, cái gì cũng không sợ, có thể chia sẻ với anh, cùng anh xông pha chiến đấu.
“Tô Gia Thế, em phải nhanh chóng lớn lên đó.”
“Vì sao ạ?”
“Đến lúc ấy có một tấm thẻ tài khoản cần em kế thừa, là tài khoản pháp sư chiến đấu mạnh nhất. Chờ ngày em xuất đạo, anh sẽ đích thân giao nó cho em.”
Khưu Phi đã sớm quyết định, muốn đem đồ vật thuộc về Gia Thế, đường đường chính chính cầm về.
Hắn cũng thường tự nhủ, Khưu Phi, mình phải nhanh chóng mạnh mẽ lên.
Nếu không, Tôn Tường đã già rồi.
Bà Lý cảm thấy mấy đứa nhỏ Gia Thế hiện giờ đều rất ngoan, sẽ ăn hết đồ ăn mình làm, không hút thuốc không uống rượu không uốn tóc, thực sự là cực kỳ tốt.
Đều là những đứa trẻ ngoan.
….
Nhiệm vụ trong trại huấn luyện không nặng lắm, đội trưởng cũng thường xuyên đến quan sát các thành viên so đấu. Sau khi gây dựng lại tài chính Gia Thế có hạn, không tuyển quá nhiều nhân viên công tác để duy trì hoạt động của câu lạc bộ. Ngoại trừ phòng kỹ thuật không thể thiếu, còn lại những việc khác như quét rác lau dọn đều là đội viên thay nhau làm. Trong góc cùng của câu lạc bộ có một gian phòng, bên trong bày cúp quán quân, trước kia Khưu Phi cứ cách một đoạn thời gian lại đi lau bụi, về sau công việc này giao lại cho Tô Gia Thế, là do Văn Lý đề nghị.
“Trong cõi U Minh còn có thiên ý, còn mày mỗi lần đều không phân biệt được cái nào là khăn mặt của tao, cái nào là khăn lau.”
“Còn không phải là vì lúc đó tao mua hai cái khăn lau về, mày nhất định phải đòi một cái làm khăn mặt…”
“Mày nói vậy không đúng, là do mày mua về chứ đã dùng đâu, nó là hai cái khăn mặt, là do mày tự quyết định công dụng khác cho nó, bọn nó dù bị mày dùng thành khăn lau thì vẫn là khăn mặt.”
“… Được rồi, mày giỏi.”
….
Để đi đến phòng trưng bày phải đi qua một hành lang dài, trên tường hành lang treo rất nhiều ảnh chụp, có ảnh đã phai màu, có người cười, có người khóc. Tô Gia Thế tìm trên mạng xem một chút chuyện xưa của họ, người trong hình, đa số đều không còn tin tức.
Tiền bối Ngô Tuyết Phong có tới qua một lần, đem đến rất nhiều đồ ăn, bà Lý thường ngày không cho cháu trai ăn sô cô la, vì vậy cậu bí mật cất giấu mười mấy thanh lận.
Tô Gia Thế thỉnh thoảng nhìn thấy đội trưởng ở hành lang, anh ấy thất thần đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người, có lúc xem ảnh chụp, có lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xôi.
Từ khi đem chìa khóa phòng trưng bày giao cho Tô Gia Thế, Khưu Phi chưa từng đi vào.
Có lẽ đối với hắn mà nói, đồ vật bên trong quá mức nặng nề, là ước mơ hắn muốn đuổi theo, đã dốc sức cố gắng, đột nhiên trách nhiệm rơi xuống người một cách vội vàng.
Hắn muốn đi vào, đường đường chính chính đi vào, mang theo thứ gì đó đi vào, hướng về phía trước, từng chút từng chút, đem căn phòng trống…
Lấp đầy.
Sẽ có một ngày như vậy.
…..
Có một ngày, Tô Gia Thế đang lau dọn phòng trưng bày cúp, đến tầng thấp nhất của giá đựng đồ trong góc khuất, thấy một cái bọc được đặt cẩn thận, bên trên còn có vải phủ lên, nếu không phải tình cờ đưa tay đụng phải, cũng không ai phát hiện ra được.
Tô Gia Thế trước nay không có đội phục chính thức thuộc về mình, đội phục cho tuyển thủ chỉ sau khi chính thức xuất đạo mới được phát, trong trại huấn luyện là một bộ khác. Tô Gia Thế đã từng mặc qua đội phục của đội trưởng, xỏ luôn đội phục của đội phó.
Nhưng chưa từng có cho riêng mình một bộ, cho đến hôm nay.
Đội phục này không biết là của ai, từ màu sắc đến kiểu dáng rõ ràng là đội phục Gia Thế, nhưng so với kiểu dáng hiện tại có chút khác biệt, cụ thể khác chỗ nào Tô Gia Thế cũng không nói rõ được, không thêu tên người hay chữ cái đánh dấu, nhưng trước ngực lại dùng chỉ vàng nhạt thêu hoa văn lá cây.
Tô Gia Thế vui mừng hào hứng mang đội phục này đi tìm đội trưởng và đội phó, đội trưởng nhìn thấy nó cũng không có manh mối, chỉ nói chắc là đội phục của tiền bối đời đầu, có lẽ chưa từng có ai mặc qua.
“Chỉ cho phép âm thầm mặc thôi, không được mặc đi khoe khoang trong trại huấn luyện đâu đấy.” Văn Lý dặn dò.
“Vâng! Đội phó vạn tuế!”
….
Buổi tối ở câu lạc bộ Gia Thế, bà Lý đang nấu cơm thì thấy cháu mình mặc một bộ quần áo mới, vẻ mặt vui vẻ vô cùng, buồn cười hỏi: “Có chuyện gì vui thế, cười không khép được miệng.”
“Cháu tìm thấy một bộ đội phục trong phòng trưng bày, giống như là của tiền bối nào đó, chưa có ai mặc qua đâu, đội trưởng nói thuộc về cháu!”
“A, lại đây bà xem một chút.” Bà Lý nói.
Tô Gia Thế đứng lên, đắc ý xoay một vòng, giống như khoe cho bà mình nhìn.
Bà Lý trông thấy hình thêu trước ngực áo, như phảng phất thấy bóng dáng thiếu niên rạng rỡ kia, nhưng đó đã là chuyện hơn mười năm trước.
“Thêu tên với chữ cái quá bình thường, cháu muốn cái không giống bình thường.”
“Dì Lý, hay là trước ngực áo cháu thêu một chiếc lá đi, lá ngô đồng, Hàng Châu có rất nhiều cây ngô đồng.”
“Thêu xong rồi ạ? Nhanh quá vậy! Dì Lý lợi hại, để cháu mặc thử một chút ha.”
“Thế nào, rất vừa vặn nhé, A Tu nhìn xem, vóc dáng anh đây đẹp hơn cậu nhiều.”
“Anh với A Tu ai đẹp trai hơn, Mộc Tranh em thẳng thắn nói cho anh.”
….
Bà Lý như trẻ ra cả mười tuổi, chỉ là dì Lý mà thôi. Dì nhìn chiếc lá quen thuộc trên ngực áo kia, dường như nhìn thấy nụ cười tươi sáng của thiếu niên năm ấy.
Dì thả rau quả đang cầm trong tay ra, lại gần nhìn kỹ cháu mình.
“Vậy thì mặc đi, nhớ kỹ trong lòng phải cảm ơn vị tiền bối đã lưu lại bộ đội phục này cho cháu.”
“Vâng!” Tô Gia Thế dùng sức gật đầu.
Last edited: