- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chúc mừng sinh nhật Tường Nhi. Fic thuộc project sinh nhật Chu Giang Tường [Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019
01.
Clip minh họa các bài huấn luyện quân khuyển: https://www.bilibili.com/video/av51433779/?spm_id_from=333.788.videocard.3
https://www.bilibili.com/video/av12551113/?p=4
Đi trên cột cao liên hoàn:
Nhảy tường bản cao:
Leo dốc vẩy cá:
https://www.bilibili.com/video/av12551113/?p=4
Đi trên cột cao liên hoàn:
Nhảy tường bản cao:
Leo dốc vẩy cá:
Sau khi trở thành đội viên chính thức của Đông Phương Thần Kiếm, nhiệm vụ đầu tiên của bọn Tôn Tường không phải là đến nơi mưa bom bão đạn lăn xả chém giết, mà là đến trại huấn luyện quân khuyển để nhận cún của mình.
Trong đám cún con, Hoành Đao là chú cún khó nhằn nhất. Nhóc này từ lúc được đưa đến trại quân khuyển liền bị Nhất Diệp Chi Thu tha đi, thời thơ ấu theo chân kẻ chuyên gây họa đi khắp nơi đã để lại hậu quả nghiêm trọng: đến khi Tôn Tường định mang nó đi huấn luyện thì Hoành Đao đã mắc chứng tăng động không nhẹ.
Chứng bệnh này không dễ trị, biểu hiện trong lúc huấn luyện thường ngày chính là ngồi không yên, nằm không xong, chạy xa gọi không quay lại . . .
Tôn Tường cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn là Đặc chủng quân, chó của hắn trong tương lai cũng sẽ thành thần khuyển, toàn bộ quân khuyển ở khu vực luyện tập đều răm rắp nghe khẩu lệnh huấn luyện cơ bản, chỉ có Hoành Đao là hết nhìn Đông lại nhìn Tây, chạy loạn vòng quanh, ngay cả Đức Lý La của Đường Hạo cũng không bướng đến thế!
Còn có Nhất Diệp Chi Thu hiện nay cũng do hắn quản, càng làm Tôn Tường thêm buồn phiền.
Để đối xử công bằng với hai "bảo bối", hắn quyết định chia đôi thời gian huấn luyện một ngày: buổi sáng mang Hoành Đao, buổi chiều mang Nhất Diệp Chi Thu. Gian nan nhất là lúc đổi ca vào buổi trưa. Hắn phải dỗ Hoành Đao vào chuồng sau một buổi sáng hoạt động điên cuồng, phải cho nó ăn cơm, vuốt lông, còn phải ngồi cạnh một hồi, để nó nhoài lên vai mình ngủ. Sau đó mới vắt chân lên cổ đi đón Nhất Diệp Chi Thu rồi bắt đầu huấn luyện cường độ cao vào buổi chiều.
Mỗi khi Hoành Đao bị bỏ lại sẽ kêu gào trong bất an, nó nhìn chòng chọc vào Tôn Tường lúc dắt Nhất Diệp Chi Thu đi, ủy khuất dùng móng vuốt cào cửa, đến khi chủ nhân đi khuất bóng vẫn sẽ tức giận mà đâm đầu vào cửa chuồng. Dáng vẻ nó như muốn nói: Hai người xấu xa kia! Tui cũng muốn ra ngoài sân chơi!
Tôn Tường nhìn bộ dạng sốt ruột của Hoành Đao thì không chịu nổi, hắn cũng không biết kỳ thực Hoành Đao sau khi phát tiết một hồi sẽ lại vui vẻ tự chơi trò lăn bát cơm . . .
Trại quân khuyển của Đại đội có một thiết bị huấn luyện khổng lồ - thang 12m thẳng đứng. Mỗi lần Nhất Diệp Chi Thu nhìn thấy thì đôi mắt đen sẽ tỏa sáng. Tôn Tường biết, nó rất muốn chinh phục đỉnh "vinh quang" trong truyền thuyết này.
Nghe nói thang vuông góc 12 mét là chướng ngại mà không một quân khuyển nào vượt qua được. Ban đầu, ý định của những sĩ quan huấn luyện là dạy những chú quân khuyển về ý thức phục tùng tuyệt đối và tăng cường thể lực cho chúng. Nhưng ngoài dự liệu, từ khi một chú chó ưu tú giống Becgie Đức bị ngã từ độ cao 10 mét xuống và tàn tật suốt đời thì hạng mục huấn luyện này bị đình chỉ.
Có sĩ quan huấn luyện quân khuyển bảo, nếu đã là đỉnh vinh quang không cách nào vươn tới thì tốt nhất nên phong ấn nó đi.
Lại một lần nữa đứng trước thang vuông góc 12 mét, Tôn Tường ngước nhìn lên thang mây cao chót vót, chỉ thấy bên đùi phải truyền đến cảm giác run rẩy.
Đó là Nhất Diệp Chi Thu đang phát run kề vào chân hắn.
Hắn nhẹ ngồi xổm xuống, tay phải khoác lên cổ Nhất Diệp Chi Thu, nó khẽ ư ử, ánh mắt sáng ngời.
"Mình thử xem?" Hắn vuốt đôi tai nhọn của cún nhà mình.
"Gâu!" Nhất Diệp Chi Thu hưng phấn sủa trả lời.
Tôn Tường nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn thận trọng đem Nhất Diệp Chi Thu đến những bậc đầu tiên của thang đứng 12 mét.
Sau khi trèo toàn bộ bốn chân lên, Nhất Diệp Chi Thu dừng lại, nó nghiêng đầu nhìn con sen của mình, chùm râu đen lay động theo sự run rẩy toàn thân.
Tôn Tường biết, nó vẫn sợ.
Hắn ôm nó xuống, bọn họ còn nhiều thời gian, không cần vội vã chinh phục đỉnh vinh quang này.
Sau quá trình học nghe hiệu lệnh, cún con bắt đầu được huấn luyện các bài cơ bản leo thang bộ, nhảy vòng lửa, nhảy tường cao . . .
Đi qua cầu là bài huấn luyện thử thách sự kiên nhẫn của sen, dù là quân khuyển có thông minh dũng cảm đến đâu thì lần đầu đối mặt với hàng cọc gỗ cũng chẳng cách nào tự giác đưa chân.
Lúc này, mấy con sen phải nắm chân từng đứa rồi giúp chúng nhích từng bước trên cọc gỗ.
Cảnh tượng trên nhìn dễ thương hết biết, cơ mà tâm trạng của con sen thì chẳng khác nào bánh đa nhúng nước.
Mất cả buổi sáng giúp Hoành Đao đi trên cầu cao, Tôn Tường nằm sõng xoài ra sân cỏ, mệt đến mức xương khớp rã rời. Hoành Đao lượn lờ quanh đầu hắn, chốc chốc lại lấy đuôi quét qua mũi, rồi lại dùng móng cào lên mặt, đến khi Tôn Tường phát cáu thì lại quay ra liếm cằm.
Một bụng tức giận đùng một cái biến sạch.
Sau khi không phải học nghe lệnh mỗi ngày, chứng tăng động của Hoành Đao không xuất hiện nhiều nữa, dù nó vẫn còn ngồi không yên, nằm không xong, nhưng nó được chạy, hơn nữa còn vì lớn mật nên bất cứ chướng ngại nào cũng dám nhảy.
Về điểm này, Tiểu Hoa của Trâu Viễn lại kém hơn rất nhiều. Lần đầu tiên đi cầu cao, Tiểu Hoa vừa chạy đến gần đã chùn vai, Trâu Viễn đứng bên cạnh gọi thế nào cũng nhất quyết nằm sấp bất động. Lần đầu nhảy vòng lửa, Tiểu Hoa cũng không dám nhảy, Đại Hoa xung phong làm mẫu, vậy mà nó lại ư ử trốn sau lưng Nhị Hoa.
Hoành Đao rất dũng cảm, phải nói là dũng cảm hơi quá đà . . .
Đối mặt với cầu cao, nó không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là oạch một tiếng rơi xuống lưới an toàn phía dưới.
Đối mặt với tường bản cao, nó vẫn như trước không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là va cả người vào giữa tường.
Đối mặt với 10 tầng vòng lửa, nó vẫn như trước không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là bị mắc ở vòng lửa thứ 8, móng vuốt với lông bụng bị cháy khét lẹt.
Tôn Tường hết sức đau lòng, nhất là khi thấy Hoành Đao vừa đi khập khễnh tiến lại chỗ hẵn vừa quẫy đuôi.
Cún của Đại đội Đặc chủng cũng giống như người vậy, chúng phải trải qua những bài huấn luyện tàn khốc vượt quá cả tưởng tượng.
Hai bên trái phải của thang vuống góc 12 mét là một đường dốc vảy cá cao chót vót và một hàng cột cao level 7. Những chú cún con phải vượt qua hạng mục "chạy nước rút lên dốc vảy cá" và "đi trên cột cao liên hoàn" mới được ghi tên chính thức vào danh sách tác chiến của Đại đội. Đây là hai hạng mục huấn luyện căn bản khó nhất, yêu cầu rất cao về cả thể lực, sức bền, sự can đảm và nhẫn nại.
Tôn Tường đưa Hoành Đao đi tập luyện rất lâu, nó có thể miễn cưỡng hoàn thành bài "đi trên cột cao liên hoàn", nhưng lại không trèo được lên dốc vảy cá.
Ngày sát hạch đã gần kề, Tôn Tường cuống hết cả lên.
Cùng lúc đó hắn còn sốt ruột một chuyện khác — huấn luyện leo thang vuông góc 12 mét của Nhất Diệp Chi Thu. Ban đầu, sau khi cho Nhất Diệp Chi Thu tiếp xúc với thang 12 mét, hắn đã làm báo cáo xin huấn luyện thang thẳng đứng 12 mét gửi tới Trương Tân Kiệt. Anh ta cho hắn ba tháng, ngày đánh giá cuối cùng lại trùng với ngày sát hạch nhập học của lũ cún con.
Trong ba tháng này, số lần Nhất Diệp Chi Thu ngã từ trên thang 12 mét xuống đã hơn 20 lần, mỗi lần như thế Tôn Tường lại dùng cả thân thể để đỡ nó, nên là Nhất Diệp Chi Thu chưa bao giờ gặp phải tổn thương nghiêm trọng.
Một ngày mới, Nhất Diệp Chi Thu lại bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh vinh quang, Tôn Tường đứng phía dưới tập trung cao độ nhìn nó từng bước trèo lên, mỗi tế bào đều căng thẳng đến cực độ, nếu xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, hắn cần phải lập tức chìa tay ra.
Tới gần mốc 10 mét, Nhất Diệp Chi Thu nghiên người té xuống. Đồng tử Tôn Tường khóa chặt mục tiêu, không chút nghĩ ngợi lao đến vị trí Nhất Diệp rơi xuống ——
"Bộp!"
Ngã xuống đất, cuộn người, Nhất Diệp Chi Thu nằm gọn trong lồng ngực hắn không bị thương chút nào.
Tôn Tường cau mày, cảm thấy tay phải hơi đau nhức. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, mà thương tích vốn là huân chương của nam tử hán đại trượng phu, chút xây xát này đã xá gì.
Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sát hạch, Tôn Tường dành toàn bộ thời gian quanh khu vực thang 12 mét. Buổi sáng, hắn dẫn Hoàng Đao trèo lên dốc vảy cá, buổi chiều, hắn bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu chinh phục đỉnh thang 12 mét.
Việc liên tiếp thất bại khiến Tôn Tường nghĩ tới một biện pháp: hắn nhoài người trên đỉnh dốc, dùng đồ ăn vặt mà Hoành Đao thích nhất để dụ nó, chỉ thấy nó hùng hổ xông lên, vọt tới một nửa thì thể lực không đủ mà không thể leo tiếp, chỉ có thể bám dính lên dốc vảy cá như một chú thằn lằn. Tôn Tường vừa đung đưa miếng thức ăn vừa cao giọng động viên. Hoành Đao giương ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, móng vuốt vẫn kiên quyết bám chặt không nhúc nhích;
Sau rất nhiều lần té, Nhất Diệp Chi Thu cũng không thể tránh khỏi việc nảy sinh bản năng sợ hãi đối với thang 12 mét. Tôn Tường mỗi lần giúp nó dùng chân bám vào thang lại đem cả người ép sát vào, tay nắm chặt khung thang, kẹp Nhất Diệp Chi Thu ở giữa. Nó quay đầu lại nhìn, được Tôn Tường nhẹ hôn vào gáy, nói: "Không sợ, có tao bảo vệ mày."
Chẳng mấy chốc mà đã tới thời điểm sát hạch.
Hoành Đao ngày trước còn mắc chứng tăng động, hôm nay đã uyển chuyển băng qua vòng lửa, lướt qua tường cao, nhảy cột cao một cách trôi chảy. Đến hạng mục cuối cùng là "chạy nước rút lên dốc vảy cá", nó không chỉ thành công đạt đến mốc cao nhất, mà thời gian tiêu tốn chỉ đứng sau chú cún Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt. Tôn Tường cực kỳ đắc ý, hắn nhìn Hoành Đao kích động chạy về phía mình, trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng ôm lấy cô dâu mới cưới.
Cô dâu này là cún con, nhào lên người hắn hết liếm lại sủa gâu gâu.
Là chú cún làm hắn thấy tự hào và kiêu ngạo.
Tôn Tường lấy mũ của mình đội lên đầu Hoành Đao, nó hài lòng hun hắn cái nữa.
Có điều, hạnh phúc của chú rể không kéo dài quá lâu. Trại quân khuyển truyền đến tin xấu —— Nhất Diệp Chi Thu sinh bệnh.
Lúc Tôn Tường ôm Nhất Diệp Chi Thu đang rên rỉ xông vào phòng cứu thương, các bác sĩ đã chuẩn bị kỹ thiết bị truyền dịch. Nó bị sốt, 41 độ.
Khi bác sĩ cắm kim tiêm, nó cũng không làm ồn, không giãy dụa. Tôn Tường ôm nửa người nó vào trong ngực giống như mọi lần hai đứa cùng nhau tắm nắng. Lại nói, bất kể là Nhất Diệp Chi Thu hay là Hoành Đao, bọn nó đều thích dính vào Tôn Tường, ngủ trong ngực hắn, dựa vào vai hắn, nằm bò trên đùi hắn. Quân khuyển hung hãn đến mấy cũng thích làm nũng con sen của chúng, giống như mấy cô vợ nhỏ vậy.
Sau khi truyền hết một bình thuốc, nhiệt độ cơ thể của Nhất Diệp Chi Thu vẫn không hề thuyên giảm. Khi đổi sang bình truyền dịch thứ hai, nó bắt đầu tỏ ra nôn nóng bất an. Tôn Tường biết, nó sợ không đến kịp giờ "biểu diễn tài năng".
Bác sĩ nói: "Thuốc truyền lạnh quá, quân khuyển không đáp ứng được."
Tôn Tường dùng ngón tay quấn lấy dây truyền dịch, bần thần mất nửa buổi mới hiểu cái liếc mắt của bác sĩ.
Hắn kéo cao tay áo, lấy ống truyền dịch quấn một vòng quanh cánh tay cường tráng.
Thuốc truyền lạnh lẽo chảy quanh cánh tay Tôn Tường, sau cùng có lẽ mang theo một chút nhiệt độ ấm áp chảy vào cơ thể Nhất Diệp Chi Thu. Nó cúi đầu nhìn cánh tay Tôn Tường, lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn, vành mắt hơi ướt.
Sự quan tâm thường tồn tại ở những chi tiết nhỏ bé nhất.
Ba giờ chiều, Nhất Diệp Chi Thu hết sốt. Bác sĩ dặn nó phải nghỉ ngơi nhiều. Tôn Tường ngồi xổm trước mặt, nâng đầu nó hỏi: "Mày muốn nghỉ ngơi không?"
"Gâu!" Nó lắc đầu kịch liệt, tinh thần cực kì sáng lạng.
Quanh thang 12 mét, Đặc chủng quân không có nhiệm vụ đều đến xem. Bọn họ tách ra nhường lối cho Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, tạo ra một con đường nhỏ dẫn thẳng tới "vinh quang".
Sương giá ngày đông còn đọng lại trên sà ngang, Nhất Diệp Chi Thu kiên định trèo lên từng bậc một. Thỉnh thoảng nó liếc mắt nhìn lên bậc thang cuối cùng. Trời xanh cao vời vợi, vầng thái dương đang trốn sau tầng mây. Tôn Tường căng thẳng mà chuyên chú nhìn Nhất Diệp Chi Thu chậm rãi bò lên, hắn tin tưởng tuyệt đối việc nó có thể đạt được vinh quang, nhưng vẫn luôn sẵn sàng để bảo hộ nó. Ánh nắng chiếu xuyên qua đôi tai nhọn, trang trí lên đấy như một chú tinh linh.
Khoảnh khắc mặt trời tỏa nắng xuyên thấu tầng mây, Nhất Diệp Chi Thu đứng thẳng trên đỉnh cao nhất của thang 12 mét, ngược sáng, toàn bộ cơ thể bị bóng tối làm mờ đi, mà Tôn Tường vẫn có thể thấy rõ ràng đôi mắt sáng lấp lánh của nó.
Ngày đó là sinh nhật Tôn Tường, là sinh nhật đầu tiên từ khi hắn trở thành lính Đặc chủng quân.
Ngày đó, hai chú quân khuyển đều dùng vinh quang để dành tặng hắn.
Đấu Thần, vinh quang.
Last edited: