Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [PN Cộng Hòa] CMSN Tôn Tường

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1

CMSN Tôn Tường

Tác giả: Hoàng Sơ
(Phiên ngoại Công Hòa Quốc Chi Kiếm)
Edit: Thobeo

Chúc mừng sinh nhật Tường Nhi. Fic thuộc project sinh nhật Chu Giang Tường [Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019
01.
Clip minh họa các bài huấn luyện quân khuyển: https://www.bilibili.com/video/av51433779/?spm_id_from=333.788.videocard.3
https://www.bilibili.com/video/av12551113/?p=4
Đi trên cột cao liên hoàn:

Nhảy tường bản cao:

Leo dốc vẩy cá:



Sau khi trở thành đội viên chính thức của Đông Phương Thần Kiếm, nhiệm vụ đầu tiên của bọn Tôn Tường không phải là đến nơi mưa bom bão đạn lăn xả chém giết, mà là đến trại huấn luyện quân khuyển để nhận cún của mình.​

Trong đám cún con, Hoành Đao là chú cún khó nhằn nhất. Nhóc này từ lúc được đưa đến trại quân khuyển liền bị Nhất Diệp Chi Thu tha đi, thời thơ ấu theo chân kẻ chuyên gây họa đi khắp nơi đã để lại hậu quả nghiêm trọng: đến khi Tôn Tường định mang nó đi huấn luyện thì Hoành Đao đã mắc chứng tăng động không nhẹ.​

Chứng bệnh này không dễ trị, biểu hiện trong lúc huấn luyện thường ngày chính là ngồi không yên, nằm không xong, chạy xa gọi không quay lại . . .​

Tôn Tường cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn là Đặc chủng quân, chó của hắn trong tương lai cũng sẽ thành thần khuyển, toàn bộ quân khuyển ở khu vực luyện tập đều răm rắp nghe khẩu lệnh huấn luyện cơ bản, chỉ có Hoành Đao là hết nhìn Đông lại nhìn Tây, chạy loạn vòng quanh, ngay cả Đức Lý La của Đường Hạo cũng không bướng đến thế!​

Còn có Nhất Diệp Chi Thu hiện nay cũng do hắn quản, càng làm Tôn Tường thêm buồn phiền.​

Để đối xử công bằng với hai "bảo bối", hắn quyết định chia đôi thời gian huấn luyện một ngày: buổi sáng mang Hoành Đao, buổi chiều mang Nhất Diệp Chi Thu. Gian nan nhất là lúc đổi ca vào buổi trưa. Hắn phải dỗ Hoành Đao vào chuồng sau một buổi sáng hoạt động điên cuồng, phải cho nó ăn cơm, vuốt lông, còn phải ngồi cạnh một hồi, để nó nhoài lên vai mình ngủ. Sau đó mới vắt chân lên cổ đi đón Nhất Diệp Chi Thu rồi bắt đầu huấn luyện cường độ cao vào buổi chiều.​

Mỗi khi Hoành Đao bị bỏ lại sẽ kêu gào trong bất an, nó nhìn chòng chọc vào Tôn Tường lúc dắt Nhất Diệp Chi Thu đi, ủy khuất dùng móng vuốt cào cửa, đến khi chủ nhân đi khuất bóng vẫn sẽ tức giận mà đâm đầu vào cửa chuồng. Dáng vẻ nó như muốn nói: Hai người xấu xa kia! Tui cũng muốn ra ngoài sân chơi!​

Tôn Tường nhìn bộ dạng sốt ruột của Hoành Đao thì không chịu nổi, hắn cũng không biết kỳ thực Hoành Đao sau khi phát tiết một hồi sẽ lại vui vẻ tự chơi trò lăn bát cơm . . .​

Trại quân khuyển của Đại đội có một thiết bị huấn luyện khổng lồ - thang 12m thẳng đứng. Mỗi lần Nhất Diệp Chi Thu nhìn thấy thì đôi mắt đen sẽ tỏa sáng. Tôn Tường biết, nó rất muốn chinh phục đỉnh "vinh quang" trong truyền thuyết này.​

Nghe nói thang vuông góc 12 mét là chướng ngại mà không một quân khuyển nào vượt qua được. Ban đầu, ý định của những sĩ quan huấn luyện là dạy những chú quân khuyển về ý thức phục tùng tuyệt đối và tăng cường thể lực cho chúng. Nhưng ngoài dự liệu, từ khi một chú chó ưu tú giống Becgie Đức bị ngã từ độ cao 10 mét xuống và tàn tật suốt đời thì hạng mục huấn luyện này bị đình chỉ.​

Có sĩ quan huấn luyện quân khuyển bảo, nếu đã là đỉnh vinh quang không cách nào vươn tới thì tốt nhất nên phong ấn nó đi.​

Lại một lần nữa đứng trước thang vuông góc 12 mét, Tôn Tường ngước nhìn lên thang mây cao chót vót, chỉ thấy bên đùi phải truyền đến cảm giác run rẩy.​

Đó là Nhất Diệp Chi Thu đang phát run kề vào chân hắn.​

Hắn nhẹ ngồi xổm xuống, tay phải khoác lên cổ Nhất Diệp Chi Thu, nó khẽ ư ử, ánh mắt sáng ngời.​

"Mình thử xem?" Hắn vuốt đôi tai nhọn của cún nhà mình.​

"Gâu!" Nhất Diệp Chi Thu hưng phấn sủa trả lời.​

Tôn Tường nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn thận trọng đem Nhất Diệp Chi Thu đến những bậc đầu tiên của thang đứng 12 mét.​

Sau khi trèo toàn bộ bốn chân lên, Nhất Diệp Chi Thu dừng lại, nó nghiêng đầu nhìn con sen của mình, chùm râu đen lay động theo sự run rẩy toàn thân.​

Tôn Tường biết, nó vẫn sợ.​

Hắn ôm nó xuống, bọn họ còn nhiều thời gian, không cần vội vã chinh phục đỉnh vinh quang này.​

Sau quá trình học nghe hiệu lệnh, cún con bắt đầu được huấn luyện các bài cơ bản leo thang bộ, nhảy vòng lửa, nhảy tường cao . . .​

Đi qua cầu là bài huấn luyện thử thách sự kiên nhẫn của sen, dù là quân khuyển có thông minh dũng cảm đến đâu thì lần đầu đối mặt với hàng cọc gỗ cũng chẳng cách nào tự giác đưa chân.​

Lúc này, mấy con sen phải nắm chân từng đứa rồi giúp chúng nhích từng bước trên cọc gỗ.​

Cảnh tượng trên nhìn dễ thương hết biết, cơ mà tâm trạng của con sen thì chẳng khác nào bánh đa nhúng nước.​

Mất cả buổi sáng giúp Hoành Đao đi trên cầu cao, Tôn Tường nằm sõng xoài ra sân cỏ, mệt đến mức xương khớp rã rời. Hoành Đao lượn lờ quanh đầu hắn, chốc chốc lại lấy đuôi quét qua mũi, rồi lại dùng móng cào lên mặt, đến khi Tôn Tường phát cáu thì lại quay ra liếm cằm.​

Một bụng tức giận đùng một cái biến sạch.​

Sau khi không phải học nghe lệnh mỗi ngày, chứng tăng động của Hoành Đao không xuất hiện nhiều nữa, dù nó vẫn còn ngồi không yên, nằm không xong, nhưng nó được chạy, hơn nữa còn vì lớn mật nên bất cứ chướng ngại nào cũng dám nhảy.​

Về điểm này, Tiểu Hoa của Trâu Viễn lại kém hơn rất nhiều. Lần đầu tiên đi cầu cao, Tiểu Hoa vừa chạy đến gần đã chùn vai, Trâu Viễn đứng bên cạnh gọi thế nào cũng nhất quyết nằm sấp bất động. Lần đầu nhảy vòng lửa, Tiểu Hoa cũng không dám nhảy, Đại Hoa xung phong làm mẫu, vậy mà nó lại ư ử trốn sau lưng Nhị Hoa.​

Hoành Đao rất dũng cảm, phải nói là dũng cảm hơi quá đà . . .​

Đối mặt với cầu cao, nó không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là oạch một tiếng rơi xuống lưới an toàn phía dưới.​

Đối mặt với tường bản cao, nó vẫn như trước không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là va cả người vào giữa tường.​

Đối mặt với 10 tầng vòng lửa, nó vẫn như trước không chút ngập ngừng phi thân nhảy lên, kết quả là bị mắc ở vòng lửa thứ 8, móng vuốt với lông bụng bị cháy khét lẹt.​

Tôn Tường hết sức đau lòng, nhất là khi thấy Hoành Đao vừa đi khập khễnh tiến lại chỗ hẵn vừa quẫy đuôi.​

Cún của Đại đội Đặc chủng cũng giống như người vậy, chúng phải trải qua những bài huấn luyện tàn khốc vượt quá cả tưởng tượng.​

Hai bên trái phải của thang vuống góc 12 mét là một đường dốc vảy cá cao chót vót và một hàng cột cao level 7. Những chú cún con phải vượt qua hạng mục "chạy nước rút lên dốc vảy cá" và "đi trên cột cao liên hoàn" mới được ghi tên chính thức vào danh sách tác chiến của Đại đội. Đây là hai hạng mục huấn luyện căn bản khó nhất, yêu cầu rất cao về cả thể lực, sức bền, sự can đảm và nhẫn nại.​

Tôn Tường đưa Hoành Đao đi tập luyện rất lâu, nó có thể miễn cưỡng hoàn thành bài "đi trên cột cao liên hoàn", nhưng lại không trèo được lên dốc vảy cá.​

Ngày sát hạch đã gần kề, Tôn Tường cuống hết cả lên.​

Cùng lúc đó hắn còn sốt ruột một chuyện khác — huấn luyện leo thang vuông góc 12 mét của Nhất Diệp Chi Thu. Ban đầu, sau khi cho Nhất Diệp Chi Thu tiếp xúc với thang 12 mét, hắn đã làm báo cáo xin huấn luyện thang thẳng đứng 12 mét gửi tới Trương Tân Kiệt. Anh ta cho hắn ba tháng, ngày đánh giá cuối cùng lại trùng với ngày sát hạch nhập học của lũ cún con.​

Trong ba tháng này, số lần Nhất Diệp Chi Thu ngã từ trên thang 12 mét xuống đã hơn 20 lần, mỗi lần như thế Tôn Tường lại dùng cả thân thể để đỡ nó, nên là Nhất Diệp Chi Thu chưa bao giờ gặp phải tổn thương nghiêm trọng.​

Một ngày mới, Nhất Diệp Chi Thu lại bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh vinh quang, Tôn Tường đứng phía dưới tập trung cao độ nhìn nó từng bước trèo lên, mỗi tế bào đều căng thẳng đến cực độ, nếu xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, hắn cần phải lập tức chìa tay ra.​

Tới gần mốc 10 mét, Nhất Diệp Chi Thu nghiên người té xuống. Đồng tử Tôn Tường khóa chặt mục tiêu, không chút nghĩ ngợi lao đến vị trí Nhất Diệp rơi xuống ——​

"Bộp!"​

Ngã xuống đất, cuộn người, Nhất Diệp Chi Thu nằm gọn trong lồng ngực hắn không bị thương chút nào.​

Tôn Tường cau mày, cảm thấy tay phải hơi đau nhức. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, mà thương tích vốn là huân chương của nam tử hán đại trượng phu, chút xây xát này đã xá gì.​

Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sát hạch, Tôn Tường dành toàn bộ thời gian quanh khu vực thang 12 mét. Buổi sáng, hắn dẫn Hoàng Đao trèo lên dốc vảy cá, buổi chiều, hắn bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu chinh phục đỉnh thang 12 mét.​

Việc liên tiếp thất bại khiến Tôn Tường nghĩ tới một biện pháp: hắn nhoài người trên đỉnh dốc, dùng đồ ăn vặt mà Hoành Đao thích nhất để dụ nó, chỉ thấy nó hùng hổ xông lên, vọt tới một nửa thì thể lực không đủ mà không thể leo tiếp, chỉ có thể bám dính lên dốc vảy cá như một chú thằn lằn. Tôn Tường vừa đung đưa miếng thức ăn vừa cao giọng động viên. Hoành Đao giương ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, móng vuốt vẫn kiên quyết bám chặt không nhúc nhích;​

Sau rất nhiều lần té, Nhất Diệp Chi Thu cũng không thể tránh khỏi việc nảy sinh bản năng sợ hãi đối với thang 12 mét. Tôn Tường mỗi lần giúp nó dùng chân bám vào thang lại đem cả người ép sát vào, tay nắm chặt khung thang, kẹp Nhất Diệp Chi Thu ở giữa. Nó quay đầu lại nhìn, được Tôn Tường nhẹ hôn vào gáy, nói: "Không sợ, có tao bảo vệ mày."​

Chẳng mấy chốc mà đã tới thời điểm sát hạch.​

Hoành Đao ngày trước còn mắc chứng tăng động, hôm nay đã uyển chuyển băng qua vòng lửa, lướt qua tường cao, nhảy cột cao một cách trôi chảy. Đến hạng mục cuối cùng là "chạy nước rút lên dốc vảy cá", nó không chỉ thành công đạt đến mốc cao nhất, mà thời gian tiêu tốn chỉ đứng sau chú cún Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt. Tôn Tường cực kỳ đắc ý, hắn nhìn Hoành Đao kích động chạy về phía mình, trong đầu chợt xuất hiện cảnh tượng ôm lấy cô dâu mới cưới.​

Cô dâu này là cún con, nhào lên người hắn hết liếm lại sủa gâu gâu.​

Là chú cún làm hắn thấy tự hào và kiêu ngạo.​

Tôn Tường lấy mũ của mình đội lên đầu Hoành Đao, nó hài lòng hun hắn cái nữa.​

Có điều, hạnh phúc của chú rể không kéo dài quá lâu. Trại quân khuyển truyền đến tin xấu —— Nhất Diệp Chi Thu sinh bệnh.​

Lúc Tôn Tường ôm Nhất Diệp Chi Thu đang rên rỉ xông vào phòng cứu thương, các bác sĩ đã chuẩn bị kỹ thiết bị truyền dịch. Nó bị sốt, 41 độ.​

Khi bác sĩ cắm kim tiêm, nó cũng không làm ồn, không giãy dụa. Tôn Tường ôm nửa người nó vào trong ngực giống như mọi lần hai đứa cùng nhau tắm nắng. Lại nói, bất kể là Nhất Diệp Chi Thu hay là Hoành Đao, bọn nó đều thích dính vào Tôn Tường, ngủ trong ngực hắn, dựa vào vai hắn, nằm bò trên đùi hắn. Quân khuyển hung hãn đến mấy cũng thích làm nũng con sen của chúng, giống như mấy cô vợ nhỏ vậy.​

Sau khi truyền hết một bình thuốc, nhiệt độ cơ thể của Nhất Diệp Chi Thu vẫn không hề thuyên giảm. Khi đổi sang bình truyền dịch thứ hai, nó bắt đầu tỏ ra nôn nóng bất an. Tôn Tường biết, nó sợ không đến kịp giờ "biểu diễn tài năng".​

Bác sĩ nói: "Thuốc truyền lạnh quá, quân khuyển không đáp ứng được."​

Tôn Tường dùng ngón tay quấn lấy dây truyền dịch, bần thần mất nửa buổi mới hiểu cái liếc mắt của bác sĩ.​

Hắn kéo cao tay áo, lấy ống truyền dịch quấn một vòng quanh cánh tay cường tráng.​

Thuốc truyền lạnh lẽo chảy quanh cánh tay Tôn Tường, sau cùng có lẽ mang theo một chút nhiệt độ ấm áp chảy vào cơ thể Nhất Diệp Chi Thu. Nó cúi đầu nhìn cánh tay Tôn Tường, lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn, vành mắt hơi ướt.​

Sự quan tâm thường tồn tại ở những chi tiết nhỏ bé nhất.​

Ba giờ chiều, Nhất Diệp Chi Thu hết sốt. Bác sĩ dặn nó phải nghỉ ngơi nhiều. Tôn Tường ngồi xổm trước mặt, nâng đầu nó hỏi: "Mày muốn nghỉ ngơi không?"​

"Gâu!" Nó lắc đầu kịch liệt, tinh thần cực kì sáng lạng.​

Quanh thang 12 mét, Đặc chủng quân không có nhiệm vụ đều đến xem. Bọn họ tách ra nhường lối cho Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, tạo ra một con đường nhỏ dẫn thẳng tới "vinh quang".​

Sương giá ngày đông còn đọng lại trên sà ngang, Nhất Diệp Chi Thu kiên định trèo lên từng bậc một. Thỉnh thoảng nó liếc mắt nhìn lên bậc thang cuối cùng. Trời xanh cao vời vợi, vầng thái dương đang trốn sau tầng mây. Tôn Tường căng thẳng mà chuyên chú nhìn Nhất Diệp Chi Thu chậm rãi bò lên, hắn tin tưởng tuyệt đối việc nó có thể đạt được vinh quang, nhưng vẫn luôn sẵn sàng để bảo hộ nó. Ánh nắng chiếu xuyên qua đôi tai nhọn, trang trí lên đấy như một chú tinh linh.​

Khoảnh khắc mặt trời tỏa nắng xuyên thấu tầng mây, Nhất Diệp Chi Thu đứng thẳng trên đỉnh cao nhất của thang 12 mét, ngược sáng, toàn bộ cơ thể bị bóng tối làm mờ đi, mà Tôn Tường vẫn có thể thấy rõ ràng đôi mắt sáng lấp lánh của nó.​

Ngày đó là sinh nhật Tôn Tường, là sinh nhật đầu tiên từ khi hắn trở thành lính Đặc chủng quân.​

Ngày đó, hai chú quân khuyển đều dùng vinh quang để dành tặng hắn.​

Đấu Thần, vinh quang.​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
02.
Đâm quân dụng

Nhiệm vụ đầu tiên của Tôn Tường dưới danh nghĩa Đặc chủng quân đến không lâu sau sinh nhật 20 tuổi.​

Mùa đông tiêu điều nơi đại địa Hoa Bắc, sương giá và tuyết lạnh rơi xuống hòa vào nhau tạo nên một tấm áo che phủ lấy màn đêm. Ba giờ sáng, chuông báo thức bên giường đột nhiên vang lên tiếng ong ong. Tôn Tường bật dạy như điện giật, đưa tay tắt chuông. Hắn không hề mở đèn đầu giường, nhanh chóng mặc đồ, đi giày, động tác liền mạch hệt như trăm ngàn lần huấn luyện trước đây.​

Chuông báo thức không hú vang như còi cảnh sát, nó chỉ có thể đánh thức những người tham gia hành động đặc biệt lần này.​

Sau năm phút, sáu binh sĩ trẻ tuổi vũ trang đầy đủ đã đứng tập kết thành một hàng thẳng trên bãi đất trống trước cửa ký túc xá. Cửa lớn kho vũ khí mở ra, ánh đèn vàng chói mắt trong đêm hắt xuống từ bên trong cánh cửa. Cách đó không xa, âm thanh duy nhất truyền đến là tiếng động cơ trực thăng -18A khời động, trại quân khuyển truyền đến tiếng chó sủa phấn chấn.​

Cứ như toàn bộ việc sắp phát sinh đều không hề liên quan đến chúng nó.​

Một vị quân nhân đeo phù hiệu hai vạch ba sao làm khẩu lệnh nghỉ, ánh mắt anh đơn thuần lại lộ ra vẻ tàn nhẫn một cách vô cớ, xuyên qua thấu kính quét lên thân mỗi binh sĩ —— Toàn Đại đội Đặc chủng Đông Phương Thần Kiếm đều là lãnh đạo, nhưng những người chưa từng lập công hoặc chưa được đào tạo chuyên sâu ở Học viện đào tạo sĩ quan Lục quân thì vẫn là "gà noob", họ không thể không đứng đợi nghe lệnh như cấp bậc binh sĩ.​

"Mục tiêu hành động, toàn diệt, nghe rõ chưa?" Thượng tá duy trì tư thế đứng ôm súng từ đầu đến cuối, thần thái cũng chẳng mảy may biến hóa khi nói đến hai chữ "toàn diệt".​

"Nghe rõ!" Câu trả lời vang lên vô cùng chỉnh tề, như do dùng một người hô.​

Trực thăng -18A bắt đầu cất cánh, rất nhanh biến mất trong bóng đêm dày đặc. Thượng tá nheo hai mắt, đến khi không còn nghe thấy tiếng cánh quạt mới nhẹ thở dài một tiếng.​

"Đừng quá lo lắng, trước sau gì bọn họ cũng phải tiến bước đầu tiên thôi." Một vị quân nhân đeo kính mắt tương tự xuất hiện bên cạnh Thượng tá, trên mặt hắn mang theo ý cười ôn hòa, trên vai cũng là hai vạch ba sao.​

"Ừ." Thượng tá gật đầu, xoay người nói: "Trở về đi."​

Sau một hồi cố giữ yên lặng, bên trong buồng máy bay đột nhiên huyên náo. Tôn Tường dỡ ba lô và vũ khí đứng dậy, nóng súng tiểu liên 03 vô tình đâm phải thái dương của đồng đội bên cạnh.​

Đường Hạo tỏ vẻ bất mãn ngước mắt, thấp giọng mắng: "Mày ngồi xuống cho tao."​

"Không!" Tôn Tường vòng ra phía trước Đường Hạo, vẻ mặt không hề che giấu sự phấn khởi và kiêu ngạo. Hắn bỗng nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bả vai Đường Hạo, ý cười rực rỡ nở ra trên mặt. Tôn Tường đắc ý nói: "Vì tao là tiểu đội trưởng! Mày phải nghe lời tao!"​

"Xùy!" Đường Hạo khinh bỉ chậc lưỡi, nhưng cũng không đẩy tên ngốc hung hăng trước mắt ra. Hắn híp mắt nhìn, rồi che miệng nói: "Vậy xin hỏi tiểu đội trưởng Tôn Tường, anh có tuyệt chiêu nào để đánh bại kẻ thù, nguyên vẹn trở ra không?"​

"Tao đã có kế hoạch, đợi chút nữa đến vị trí của mục tiêu . . ." Tôn Tường chưa nói hết lời thì sau lưng đã vang lên tiếng cười giòn giã, Lưu Tiểu Biệt xua tay nói: "Mày thì có kế hoạch quỷ gì, mấy thứ trong đầu mày còn không phải do Chính ủy giao phó!"​

"Giả trang làm dân vùng biên, lẻn vào thôn A, 4 giờ sáng phát động tấn công . . ." Viên Bách Thanh đá ống chân của Tôn Tường, giả vờ nhớ nhớ quên quên hỏi: "Này tiểu đội trưởng, Chính ủy còn nói gì ý nhỉ?"​

Tôn Tường tức tối trả lại một đạp, thả Đường Hạo ra nói: "Chính ủy còn nói không để lại người sống, toàn diệt."​

Toàn diệt.​

Khi hai từ này được lặp lại, toàn bộ cabin lại rơi vào trầm mặc. Trâu Viễn cúi đầu nghịch súng trường tự động 95 trong ngực, nhẹ giọng nói: "Toàn diệt . . . Vì sao không phải là bắt sống?"​

"Phải rồi, nếu bắt sống những người này về, cho dù là một người sống, có thể giúp bên lực lượng đặc biệt theo dấu con cá lớn hơn." Lâm Phong và Trâu Viễn đồng tình với nhau.​

"Nói không chừng có thể trong một lần hành động lật đổ độc quyền ở khu tam giác vàng." Viên Bách Thanh gật đầu phụ họa.​

"Đừng suy đoán, chỉ đạo gì thì làm cái đó." Lời nói của Đường Hạo tỏ ra mất kiên nhẫn một cách rõ ràng, hắn nhắm hai mắt ngửa đầu ra sau, "Mới nhiệm vụ đầu tiên đã quên hai chữ 'phục tùng' viết như thế nào hả?"​

"Không quên." Tôn Tường hơi phẫn nộ, hắn ngồi về bên cạnh Đường Hạo, lần nữa cầm lấy súng tiểu liên của mình.​

Vừa rồi khi tập hợp khẩn cấp, Chính ủy Trương Tân Kiệt có nói với bọn họ, quân khu Thành Đô, Đại đội Đặc chủng Tây Nam Liệp Ưng phát tới một yêu cầu hỗ trợ, nói rằng một nhóm phần tử buôn bán ma túy có vũ trang bán ra một lượng lớn hàng cấm sau đó chạy trốn về sào huyệt điều chế ở nước B. Cảnh sát chống ma túy đã bị chậm một bước, không thể vượt biên truy kích, mà các tiểu đội của Tây Nam Liệp Ưng đều đang bận sự vụ của quân khu, một bộ phận khác còn đang hiệp trợ Nam Quốc Lợi Kiếm của quân Khu Quảng Châu trong một hành động tuyệt mật ở hải phận phía Nam. Vì vậy chỉ có thể đề nghị đội cơ động toàn quốc Đông Phương Thần Kiếm giúp hoàn thành chiến dịch chém giết này.​

Giết người, toàn diệt, không để lại người sống!​

Bí mật lẻn vào giết người trên địa phận nước khác, hành vi này tuyệt đối coi là phạm tội ở bất kỳ quốc gia nào, là một trong những nhiệm vụ quan trọng mà mọi đơn vị đặc chủng trên hành tinh này đều cần một nhà nước hùng mạnh hỗ trợ phía sau.​

Quỷ máu lạnh.​

Mảng xám của chính nghĩa.​

Tôn Tường hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra vài cảnh trên phim điện ảnh nghệ thuật hóa cuộc chiến giữa đặc chủng quân với trùm ma túy.​

Hiện thực có giống như phim ảnh?​

Khi chưa tự mình trải qua, hắn không cách nào đánh giá chính xác.​

Sáng sớm, trực thăng đã đến biên giới Tây Nam. Mấy chiếc xe Jeep quân dụng Dũng sĩ đậu ngổn ngang không hàng lối. Một vị Thiếu tá Cảnh sát Vũ trang ước chứng 40 tuổi với sắc mặt u ám, chính ông dẫn đầu đội lực lượng đặc biệt không cẩn thận để phần tử buôn bán ma túy chạy thoát. Có thể tưởng tượng được trọng trách nặng nề đang đặt trên vai ông lúc này.​

Thiếu tá hỏi ai là người phụ trách hành động, sau khi Tôn Tường nhấc tay ra hiệu, ông liền lấy một tờ gồm ảnh tay buôn ma túy, tài liệu thông tin nơi được chọn để ấn náu giao cho hắn, đồng thời đưa chìa khóa một chiếc xe Dũng sĩ.​

Nơi họ đứng cách xa vách núi nơi đội Đặc chủng quân xuất cảnh hơn 80 km. Cảnh sát Vũ trang không thể tham dự hành động của bảy đơn vị Đặc chủng Lục quân. Thiếu tá chỉ có thể nói hết những thông tin đã biết cho bọn họ.​

Đường Hạo cầm lái Dũng sĩ đi một đường gập ghềnh, đường núi khu Tây Nam bảy cua tám quẹo, Tôn Tường ngồi vị trí lái phụ cảnh giác quan sát phía ngoài cửa xe, đám Lưu Tiểu Biệt, Trâu Viễn ngồi phía sau ôm súng cảnh giới.​

Kẻ địch vẫn ở quốc nội, chưa có giao tranh, nhưng chuyện này cũng không thể là lý do để Đặc chủng quân có thể thả lỏng.​

Mặt trời dần ló rạng phía Đông, đường núi duy nhất đã đứt đoạn. Sáu người nhanh chóng đổi quần áo. Lúc tiểu đội chui ra từ trong xe Dũng sĩ, quân nhân dũng mãnh đã trở thành thường dân sợ hãi rụt rè. Quãng đường còn lại bọn họ phải đi bộ.​

Vắt ngang ở biên cảnh là một vách núi cao chót vót. Bởi vì địa hình hiểm trở lại không có lính biên phòng, nơi này đã thành chỗ tốt nhất để vượt biên.​

Sau một thoáng bổ sung năng lượng, Đặc chủng quân bắt đầu trèo lên sườn núi. Tôn Tường lấy cái đâm quân dụng đục một lỗ vừa đủ để đặt chân trên vách đá gần như thẳng đứng, đá vụn rơi rào rào xuống khe suối, âm thanh ghê rợn không làm đình trệ hành động của hắn dù chỉ một giây.​

Sườn núi không có tảng đá hay cây lớn để cố định dây thừng, cũng không đủ điều kiện để dùng dây thép. Năm người dưới đáy vực dùng cùng một biện pháp y hệt Tôn Tường là từng bước leo lên. Leo đến lưng chừng, Viên Bách Thanh pha trò nói: "Núi này không có đường, bố mày một bước dẫm, đường liền thế mà ra."​

Vượt qua vách núi, hết thảy trước mắt sẽ không thuộc về nước nhà.​

Nước B không có quân đội chính quy. Đặc chủng quân được huấn luyện nghiêm chỉnh sau khi vượt qua biên cảnh liền dễ dàng lẻn vào thôn A, nơi bọn buôn ma túy trú ngụ.​

Theo tin tình báo, mục tiêu là bọn ma cô trốn trong căn nhà ba tầng duy nhất trong thôn.​

Tôn Tường và Đường Hạo cõng bọc hành lý cũ nát bẩn thỉu đi trên con đường đất, một căn nhà gạch cũ kỹ rất nhanh đã rơi vào tầm mắt bọn họ. Hai người liếc mắt ra hiệu, đi về phía con hẻm ngược chiều không để lại dấu vết.​

Khi vòng ngược về, toàn bộ chi tiết bên ngoài của căn nhà gạch đã in sâu vào trí nhớ họ.​

"Có tổng cộng ba con đường để tiến vào tòa nhà này." Trong nơi ẩn thân tạm thời, Tôn Tường phác họa lên giấy một căn nhà ba tầng đơn giản, "Cửa chính ở tầng một, cửa sổ WC tầng hai, Cửa sổ hành lang tầng ba."​

"Tám tên ma cô, tao đoán sẽ có ít nhất một tên canh gác bên ngoài." Tôn Tường dùng ngón trỏ tùy ý khoanh một vòng trên bản đồ, "Mái nhà không có ai, xung quanh cũng không có chỗ ẩn nấp, chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt hắn."​

"Lúc này, trong nhà chỉ có bảy tên, tầng một là nhà kho không có người, ban đêm phạm vi hoạt động của bọn chúng chỉ ở tầng hai và ba." Đường Hạo nói tiếp: "Đầu tiên, tao thấy có thể bỏ qua khả năng tiến vào từ cửa chính tầng một."​

"Ờ, động tĩnh quá lớn." Lưu Tiểu Biệt tán đồng.​

"Thứ hai, cửa sổ hành lang tầng ba là điểm dừng chân tốt hơn, nhưng phiền cái là ngoài cửa có quá nhiều dây điện." Đường Hạo vẽ ra một đống rối nùi như đan len, nói tiếp: "Tao với Tôn Tường cho rằng, đột nhập từ cửa WC tầng hai là tốt nhất."​

"Nhưng mà cửa sổ WC . . ." Trâu Viễn nhíu mày suy nghĩ, "Có phải hơi nhỏ?"​

"Biết." Tôn Tường vuốt cằm, "Tao xem kỹ rồi, để chui vào thì không vấn đề, chỉ là . . ."​

"Chỉ là cái gì?" Viên Bách Thanh liên tục nhìn chằm chằm vào bản vẽ.​

"Chỉ là không thể mặc áo chống đạn." Đường Hạo bình tĩnh trả lời, "Có thể đeo súng trường, chèo vào rồi mặc, nhưng ở trong đó phát sinh tình huống thế nào thì chúng ta không biết được."​

Lâm Phong trong tâm kẽ lặng, dân buôn ma túy có súng, bọn họ lại không dùng áo chống đạn.​

"Tóm lại, cần phải chuẩn bị tâm lý." Tôn Tường vỗ tay một cái, đến khi bị Đường Hạo cùng Lưu Tiểu Biệt quay ra lườm thì hắn mới sực nhận ra mình vừa nói một câu rất có phong cách tiểu đội trưởng.​

Đêm đến, trăng sáng treo cao.​

Bốn giờ sáng, thời điểm mọi người say giấc nhất, Đặc chủng quân lặng lẽ xuất phát, nhanh nhẹn chạy vụt trên đường, đến cả mấy chú chó cỏ đang ngủ gật cũng chỉ khẽ rung đôi tai nhọn.​

Đúng như Tôn Tường dự đoán, bên ngoài tòa nhà có một tên ma cô canh gác. Trên tay hắn cầm súng trường của nước ngoài không rõ nhãn hiệu, lúc thì cảnh giác lúc lại thoải mái dạo quanh. Thời điểm hắn di chuyển đối diện với tòa nhà, một con dao găm từ phía sau lưng đâm thủng làn không khí lạnh bay tới. Một giây sau, máu từ cổ họng hắn ồng ộc tuôn ra. Tên ma cô há hốc mồm ngã xuống, đến khi đầu chạm đất cũng không thể thốt lên tiếng nào.​

Dao găm là do Lâm Phong ném. Hắn từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng mình giết người, tưởng rằng mình nhất định sẽ giống như Hứa Tam Đa trong phim "Lính đột kích" bị mất tinh thần một khoảng thời gian. Nhưng trên thực tế, lúc Đường Hạo ra hiệu tiến lên thì hắn lại có thể bình tĩnh bước tới gần thi thể, nhanh nhẹn rút dao găm rồi đi thẳng đến toà nhà.​

Có xúc động, có kinh ngạc, nhưng toàn bộ tâm tư đó cần phải giữ lại đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ!​

Đứng dưới cửa WC lầu hai, Tôn Tường nhanh nhẹn đem súng tiểu liên, băng đạn, áo chống đạn buộc vào thắt lưng bằng một sợi dây thừng. Trước lúc xuất phát, hắn đã bàn bạc với cả đội —— làm tiểu đội trưởng, hắn muốn là người đầu tiên leo lên.​

Có điều, nói là bàn bạc, chẳng bằng nói hắn lợi dụng chức quyền cưỡng chế đưa ra quyết định.​

Tòa nhà gạch không cao, nhưng vách tường không có chỗ nào để đặt chân. Đường Hạo đứng sát vách tường, dùng cơ thể mình làm bàn đạp cho Tôn Tường. Sau vài lần thử nghiệm, Tôn Tường cuối cùng cũng bám được vào mép cửa sổ, Lưu Tiểu Biệt thấy chân hắn vừa rời khỏi đùi phải của Đường Hạo liền chạy vọt tới.​

"Mày làm gì! Đường Hạo dùng khẩu hình nói: "Từng người lên một!"​

"Không được! Tao sợ không kịp!" Lưu Tiểu Biệt không nói lời nào liền đạp lên đùi Đường Hạo, hắn cũng chẳng biết mình vội gì, nhưng khi thấy Tôn Tường tiến được nửa người vào cửa sổ, hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất an.​

Trực giác trước bước ngoặt sinh tử, quá nửa là chính xác.​

Khi Lưu Tiểu Biệt nắm lấy mép cửa sổ, tiếng vật nặng rơi xuống đất vỡ tan truyền ra từ trong WC.​

Thôn xóm giữa đêm đen, tiếng vang càng đột ngột!​

Đường Hạo rùng mình, chỉ thấy tầng ba bật đèn, chó săn xung quanh sủa inh ỏi.​

Lưu Tiểu Biệt nhanh chóng tiến vào cửa sổ. Bên trong bừa bộn khắp nơi, mảnh vỡ gốm sứ rải rác khắp phòng —— Tôn Tường đứng trong đám đổ vỡ, không màng đến việc mặc áo chống đạn, cầm lấy súng tiểu liên chạy ra khỏi WC.​

Lúc giẫm đổ bệ xí, hắn liền biết không thể tập kích rồi!​

Không thể tập kích thì đành đánh nhanh.​

Tốc chiến tốc thắng.​

Khoảnh khắc Lưu Tiểu Biệt cởi bỏ dây thừng, tiếng súng nổ ra đánh vỡ đêm đen tĩnh lặng. Đường Hạo, Trâu Viễn trong lòng như lửa đốt trèo lên lầu hai. Viên Bách Thanh vác súng bắn tỉa nhanh chóng trèo lên cây đại thụ gần đó. Lâm Phong trụ ở cửa lớn, bọn ma cô tán loạn chạy ra.​

Chiến sự thay đổi, việc bố trí nhân sự cũng phải đổi theo.​

Trong tòa nhà, mỗi lần tiếng súng vang lên là có một dòng máu tươi chảy theo mang đi một mạng sống. Từ tầng hai đến tầng ba, Tôn Tường lướt qua ba cái thi thể đang cầm súng. Con buôn ma túy có tiền, có vũ khí, nhưng khi so kỹ thuật bắn súng với quân nhân đơn vị đặc chủng thì bọn chúng cũng chỉ là từng bia ngắm bắn di động mà thôi.​

Bên trong cửa sắt tầng ba còn lại bốn tên.​

Phá cửa là nghề của Trâu Viễn. Lúc hắn ngồi xổm cảnh giới bên cạnh cửa, Đường Hạo, Tôn Tường, Lưu Tiểu Biệt nối đuôi nhau vào. Tiếng súng vang lên hai lần liên tiếp, máu tươi bắn ra tận cửa, hắn xoa xoa cái mũi khó chịu.​

Kẻ cuối cùng ngã xuống là cô gái trẻ. Khi bị Đường Hạo bức đến góc tường, ả khóc lóc xin tha, thậm chí quỳ xuống tỏ ý nhất định sẽ cung cấp tất cả đầu mối thông tin.​

"Bắn chết!" Tôn Tường nói.​

"Đoàng!" súng lục 92 không ngần ngại bắn ra. Đường Hạo đáp: "Vâng, tiểu đội trưởng!"​

Lúc năm người rút lui khỏi tòa nhà, Viên Bách Thanh ở trên cây nhìn đồng hồ. Tính từ lúc WC truyền đến âm thanh không rõ, bọn họ mất đúng tám phút.​

Tám phút. Tiếng súng thắp sáng từng bóng đèn trong thôn nhỏ. Nhưng khi mọi người dồn dập đổ ra ngoài thì những kẻ ám sát đến từ quốc gia khác đã biến mất không còn hình bóng.​

Lại lần nữa vượt qua biên cảnh, vượt qua vách nói, toàn bộ diễn ra như trong mơ vậy.​

Trong xe Dũng sĩ chưa khởi động, Đường Hạo gục trên tay lái bất động. Trâu Viễn và Lâm Phong quay lưng ngồi cùng một chỗ, bọn họ một người trực tiếp ra tay, một người hỗ trợ đồng đội giết bốn tên, trong đó có cả phụ nữ. Lưu Tiểu Biệt run rẩy, hắn giết hai người, mà hai tên đó không hề giống mấy tên buôn ma túy trong tưởng tượng của hắn. Viên Bách Thanh bảo vệ đồng đội, hắn là người duy nhất trong tiểu đội không có dính máu tươi.​

Tôn Tường ngồi xổm hút thuốc trên tảng đá cách đó không xa, từng điếu từng điếu. Hắn lại nghĩ đến cảnh trong phim "Cái chết trắng" cuối cùng bỗng phát hiện ——​

Hiện thực so với điện ảnh quả thực là khô khan vô vị, so với điện ảnh càng tàn nhẫn tanh máu hơn.​

Trời đã sáng, ánh ban mai xuyên qua cánh rừng. Đường Hạo ngẩng đầu lên từ tay lái, liếc mắt thấy Tôn Tường đã về tới ghế phụ, hắn há miệng, lại không biết nên nói gì mới tốt.​

Rõ ràng, khi giết tên cuối cùng, bọn họ vẫn còn đùa nhau với trò ra lệnh và tuân mệnh.​

Lúc tập hợp lại với Cảnh sát Vũ trang lực lượng đặc biệt, Tôn Tường còn chưa điều chỉnh xong trạng thái. Viên Bách Thanh thay hắn báo cáo nhiệm vụ hoàn thành với thiếu tá, tám người đã bị toàn diệt.​

Trực thăng -18A lần thứ hai bay lên, sáu người bị tâm trạng hỗn loạn vây quanh thậm chí không chú ý tới người lái máy bay chính là huấn luyện viên đầu tiên của bọn họ, đội phó Trung đội I Trương Giai Lạc.​

Mấy tiếng trước, khi Trương Tân Kiệt báo cáo "Toàn bộ bình an" thì Trương Giai Lạc đang cách chỗ bọn họ rất gần, bên cạnh anh là Chu Trạch Khải và Phương Duệ, họ có thể hành động bất cứ khi nào.​

Vì đây là lần đầu tiên hành động của đám nhãi con, trên dưới Đại đội đều hao tổn tâm huyết.​

Lúc đặt điện thoại xuống, Trương Tân Kiệt tháo kính mắt, khẽ day. Cả đêm anh không ngủ, chỉ chờ một câu "Toàn bộ bình an".​

Đối với đơn vị đặc chủng mà nói, vượt qua hành động toàn diệt bọn buôn ma túy chỉ là nhiệm vụ cơ bản nhất, đơn giản đến mức một tổ ba người cũng có thể hoàn thành. Nhưng khi quân khu Thành đô gửi yêu cầu tiếp viện, bất kể là Chính ủy hay là Trung đội trưởng đang đóng quân ở nơi đó đều sốt sắng cao độ.​

Ở một mặt, đây là cơ hội tốt để thử tay nghề của đám gà noob, mặt khác, cho dù là nhiệm vụ dễ dàng, cũng khó tránh đường đạn lưỡi dao, càng khó tránh được việc kết liễu cuộc đời kẻ địch.​

Đều là lính của mình, dù đã quen nhìn chiến trường mưa gió máu tanh, họ cũng không có lý do gì để không lo lắng.​

May mà sáu tên nhãi con đều biểu hiện rất tốt.​

Nghĩ tới đây, Trương Tân Kiệt mím chặt môi, chấp hành nhiệm vụ tốt cũng không có nghĩa là xong chuyện có thể sắp xếp tốt tâm trạng. Hắn đứng dậy, nhìn chân trời bừng sáng, thoáng cảm thấy nhức đầu nghĩ: Sắp tới lúc làm bác sĩ tâm lý rồi.​

Lúc này phải nói rõ, vì sao là toàn diệt chứ không phải bắt giữ người để tiếp tục điều tra.​

Bời vì xông vào địa phận của nước khác vốn là phạm pháp, bọn họ không có điều kiện bắt giữ bất kỳ tên buôn ma túy nào để mang về nước. Đây cũng là lí do vì sao lực lượng Cảnh sát Vũ trang đặc biệt không thể lùng bắt mà phải yêu cầu đơn vị đặc chủng viện trợ. Mặt khác, không cần nhắc đến liên hiệp quốc tế chống ma túy, ngành sản xuất ma túy trong nội bộ nước B cũng vô cùng loạn, cấu kết với nhà nước, gần như không thể hợp tác công khai. Dưới tình huống như vậy, toàn diệt là lựa chọn duy nhất, con buôn quan trọng chết chắc chắn làm đảo lộn thị trường buôn bán ma túy, việc thanh trừ lẫn nhau sẽ cung cấp điều kiện có lợi cho lính biên phòng chống ma túy.​

Dĩ nhiên, những lời này sẽ do Chính ủy Tân Kiệt nói với bọn nhãi lần đầu giết người, cũng cho bọn hắn một cái ôm thân thiết.​

- END -​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Hic, hay thật đó, nhưng mà nhiều lỗi type quá...

Tôn Tường ngồi xổm hút thuốc trên tảng đá cách đó không xa, từng điếu từng điếu. Hắn lại nghĩ đến cảnh trong phim "Cái chết trắng" cuối cùng bỗng phát hiện ——​
Hiện thực so với điện ảnh quả thực là khô khan vô vị, so với điện ảnh càng tàn nhẫn tanh máu hơn.​
Trời đã sáng, ánh ban mai xuyên qua cánh rừng. Đường Hạo ngẩng đầu lên từ tay lái, liếc mắt thấy Tôn Tường đã về tới ghế phụ, hắn há miệng, lại không biết nên nói gì mới tốt.​
Rõ ràng, khi giết tên cuối cùng, bọn họ vẫn còn đùa nhau với trò ra lệnh và tuân mệnh.​
Hiện thực và điện ảnh là hai phạm trù khác nhau nhưng lại gắn bó với nhau, căn bản có thể cũng không thể đánh đồng. Hiện thực tàn nhẫn, nhưng sẽ tới lúc có những điều tàn nhẫn hơn nữa tiến đến. Xưa có Tây Sở Bá vương phá phủ Trầm Châu, Hoài Âm hầu bối thủy nhất chiến, tất cả chỉ có thể đạp bằng sóng gió. Nói ra thì tàn nhẫn, nhưng nhiệm vụ này chỉ là nốt trầm đầu tiên của khúc dạo đầu mà thôi...

Trực thăng -18A lần thứ hai bay lên, sáu người bị tâm trạng hỗn loạn vây quanh thậm chí không chú ý tới người lái máy bay chính là huấn luyện viên đầu tiên của bọn họ, đội phó Trung đội I Trương Giai Lạc.​
Mấy tiếng trước, khi Trương Tân Kiệt báo cáo "Toàn bộ bình an" thì Trương Giai Lạc đang cách chỗ bọn họ rất gần, bên cạnh anh là Chu Trạch Khải và Phương Duệ, họ có thể hành động bất cứ khi nào.​
Vì đây là lần đầu tiên hành động của đám nhãi con, trên dưới Đại đội đều hao tổn tâm huyết.​
Lúc đặt điện thoại xuống, Trương Tân Kiệt tháo kính mắt, khẽ day. Cả đêm anh không ngủ, chỉ chờ một câu "Toàn bộ bình an".​
Đối với đơn vị đặc chủng mà nói, vượt qua hành động toàn diệt bọn buôn ma túy chỉ là nhiệm vụ cơ bản nhất, đơn giản đến mức một tổ ba người cũng có thể hoàn thành. Nhưng khi quân khu Thành đô gửi yêu cầu tiếp viện, bất kể là Chính ủy hay là Trung đội trưởng đang đóng quân ở nơi đó đều sốt sắng cao độ.​
Ở một mặt, đây là cơ hội tốt để thử tay nghề của đám gà noob, mặt khác, cho dù là nhiệm vụ dễ dàng, cũng khó tránh đường đạn lưỡi dao, càng khó tránh được việc kết liễu cuộc đời kẻ địch.​
Đều là lính của mình, dù đã quen nhìn chiến trường mưa gió máu tanh, họ cũng không có lý do gì để không lo lắng.​
May mà sáu tên nhãi con đều biết hiện rất tốt.​
Nghĩ tới đây, Trương Tân Kiệt mím chặt môi, chấp hành nhiệm vụ tốt cũng không có nghĩa là xong chuyện có thể sắp xếp tốt tân trạng. Hắn đứng dậy, nhìn chân trời bừng sáng, thoáng cảm thấy nhức đầu nghĩ: Sắp tới lúc làm bác sĩ tâm lý rồi.​
Phải, đó là những huấn luyện viên "của chúng tôi"...
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4

Bình luận bằng Facebook