Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu trung tâm] Tiến Bước

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#1

Cre: mujiumuki.lofter.com

Tác giả: Phong Linh

Câu chuyện trưởng thành của Thương Vương, theo góc nhìn và sự giúp đỡ của anh cả Luân Hồi.

CHU TRẠCH KHẢI, MỪNG ANH SINH THẦN KHOÁI HOẠT.


Lần đầu tiên Phương Minh Hoa gặp Chu Trạch Khải, là vào mùa hè trước khi anh ra mắt.

Luân Hồi vào lúc đó vẫn chỉ là chiến đội tầm trung, Nhất Thương Xuyên Vân trong tay Trương Ích Vỹ cũng chưa đánh ra tên tuổi, trại huấn luyện Luân Hồi thực chất gần giống như trại hè vậy. Đa phần người trong trại huấn luyện là thiếu niên cấp 2 cấp 3 muốn thử cảm giác tập huấn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, muốn tìm người nghiêm túc cũng không có mấy ai. Trong một đám thiếu niên ham chơi thì Chu Trạch Khải được xem như là viên ngọc sáng lóa, đẹp trai dễ nhìn, kĩ thuật lại tốt, lúc đó có thể coi như là nhân vật được bồi dưỡng trọng điểm của trại huấn luyện.

Chỉ tiếc là lại chơi Thiện Xạ.

Có lúc Phương Minh Hoa đã nghĩ, ví như lúc đó tiểu Chu chơi nghề khác mà không phải Thiện Xạ, có khi đã ra mắt chung một đợt với anh. Thế nhưng năm đó Trương Ích Vỹ chỉ mới đánh có hai mùa giải, còn sung sức cực kì, làm sao lại có thể để cho mầm non mới phát triển nhanh đến vậy được. Mầm non phát triển đồng nghĩa với cây to về dưỡng lão, mà Trương Ích Vỹ lại chịu lùi về bồi dưỡng người mới chỉ sau hai năm ư? Có mà mơ ấy.

Nên chuyện hiển nhiên, Chu Trạch Khải bị tàng, đến cả suất vào đội dự bị cũng bị tước mất, hiển nhiên là chuyện ai cũng biết lí do vì sao.

Khi ấy Phương Minh Hoa chỉ là người mới sắp ra mắt, vị thế tiếng nói trong đội gì đó đều như phù du. Chuyện về tiểu thiên tài nghề Thiện Xạ ở trại huấn luyện cũng là được tiền bối Đông Lâm kể cho nghe, có muốn làm gì cũng không thể làm được.

Cơ mà đi nhìn một cái thì vẫn được.

Thế là Phương Minh Hoa len lén chạy một chuyến đến khu trại huấn luyện. Lúc đó đã kết thúc luyện tập hàng ngày, mấy đứa nhóc tốp năm tốp ba bá vai nhau đến căng tin ăn cơm tối hoặc đi về nhà. Phương Minh Hoa đứng canh ngay cổng một hồi lâu vẫn không thấu nhóc nào đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành mà Đông Lâm miêu tả, đành phải đẩy cửa chạy vào. Anh đến ngay phòng huấn luyện nhìn vào, chỉ thấy ánh sáng màn hình hắt ra từ một chiếc máy tính sâu trong góc, ngay đó có một thiếu niên vẫn đang miệt mài gõ phím đến quên cả thời gian.

Phương Minh Hoa có cảm giác thiếu niên đang bị cô lập. Phòng huấn luyện không còn người, đến đèn cũng tắt hết, thế mà lại không ai đến gọi cậu một câu. Anh có chút khó chịu, lúc mình còn trong trại huấn luyện thì làm gì có chuyện này?

Anh chậm rãi đến phía sau thiếu niên, mới phát hiện ra cậu đang làm huấn luyện cơ bản. Chỉ mỗi động tác lăn người thôi mà cậu đã miệt mài thực hiện không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều chuẩn xác tuyệt đối, chứng tỏ đã nắm vững cơ bản cực kì. Phương Minh Hoa kiên nhẫn đợi cậu, đến khi cậu hoàn thành chương trình, thả tay buông chuột rồi mới lên tiếng.

"Không đi ăn cơm sao?"

Cậu trai giật mình xoay đầu lại, nhìn chăm chăm Phương Minh Hoa, rồi cười ngượng ngùng. "Đi ngay ạ."

Thiếu niên mười mấy tuổi tuấn tú dễ nhìn, gọn gàng ngăn nắp, mắt to mũi cao, khi cười lại có hai cái lúm đồng tiền. Đường nét khuôn mặt nhìn không quá nhiều góc cạnh, vẫn còn chút tròn tròn trẻ nít, nhìn mềm mềm. Phương Minh Hoa ngắm xong choáng váng đầu, má ơi người đã đẹp cười lên nhìn cũng đẹp nữa, sao lại đẹp vậy hả không tin được... Ủa khoan tui không cong mà trời ơi tại sao vậy…

Phương Minh Hoa bị sắc đẹp làm (hun) cảm (nóng) động (đầu), vỗ vai thiếu niên, cười tươi.
"Đi ăn xiên que không, anh bao cậu một bữa."

Thiếu niên Chu Trạch Khải chớp mắt nhìn anh trai trước mặt. Cậu biết người này, là Mục Sư sắp ra mắt năm nay của Luân Hồi, lúc cậu vào trại huấn luyện có từng thấy anh, tính tình rất tốt, lúc nào cũng cười. Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ xong, gật đầu, ngoan ngoãn tắt máy rồi lò dò đi theo Phương Minh Hoa ra cửa hàng xiên que.

Đến tận lúc cả hai ngồi bên một đám xiên que chuẩn bị ăn đến nơi, Phương Minh Hoa vẫn không thể khui được một câu quá năm từ khỏi Chu Trạch Khải. Quá trình hỏi chuyện có thể tóm tắt như thế này.

"Thế sao cậu lại vào đây?"
"Nhà gần ạ."
"Sao lại chọn Thiện Xạ?"
"Đánh thuận tay."
"Ở trại huấn luyện vui chứ?"
"... Ừm."

Anh chán nản nhìn đống xiên que trước mặt, trả lời ngắn gọn đúng trọng tâm đấy, nhưng kiệm lời đến mức này thì sau này vào đội sống làm sao hả!?

Vừa mới gặp nhau một lần đã tính đến chuyện chung đội, có thể nói Phương Minh Hoa rất biết cách nhìn xa trông rộng. Anh rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân, ít nhất có thể chắc chắn rằng nếu Chu Trạch Khải nghiêm túc theo nghiệp tuyển thủ thì đảm bảo rằng cậu sẽ có thể ra mắt. Chỉ là không biết sớm hay muộn, hoặc là ở chiến đội nào mà thôi.

Phương Minh Hoa cầm xiên thịt chỉ chỉ Chu Trạch Khải. "Cậu, nghiêm túc không?"

Thiếu niên Chu Trạch Khải sửng sốt, gật đầu thật mạnh. "Ừm!"

Phương Minh Hoa cười cười.
"Vậy chờ đi, để anh xem thế nào."

Sau đó, Phương thái hậu tương lai hì hục gặm xiên que cùng học viên nhỏ của trại huấn luyện, thành lập tình anh em thân thiết.

Tiếp, Phương Minh Hoa ra mắt, yên ả đi qua một năm đầy biến động. Năm tiếp theo, Chu Trạch Khải ra mắt, Trương Ích Vỹ rời khỏi Luân Hồi.

Người ngoài chẳng ai hiểu tại sao Luân Hồi lại có thể thay máu một cách quyết liệt dứt khoát đến vậy, Trương Ích Vỹ vẫn còn đánh rất tốt, thế nhưng lại bị một tân binh mới ra mắt cầm luôn chức vị đội trưởng cùng Nhất Thương Xuyên Vân. Đành rằng tân binh này có trình độ rất cao, nhưng thế này cũng quá đột ngột rồi.

Nói vậy chứ nội bộ Luân Hồi cũng còn chưa hoàn hồn xong đây. Không ai hiểu được làm cách nào mà một tân binh vừa ra mắt một năm, thành tích bình bình giữa dàn thế hệ Hoàng kim có thể thuyết phục cả ban giám đốc chiến đội đưa một tân binh mới toanh khác lên làm đội trưởng lẫn chủ lực chiến đội. Dù cho thực lực Chu Trạch Khải bày ra khi đánh bại Trương Ích Vỹ phải gọi quá khủng bố, thế nhưng nếu không có Phương Minh Hoa bảo đảm hết mực như vậy, có lẽ cậu chỉ có một suất vào đội dự bị mà thôi.

Đoạn thời gian đó Phương Minh Hoa xem như nổi tiếng triệt để trong giới chuyên nghiệp, tiếng gió thổi một phát là toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đều hay, ai cũng phải ngả mũ thán phục. Nhóm chat tuyển thủ chuyên nghiệp thời gian đó bàn ra bàn vào đều phải nhắc đến chuyện này, Chu Trạch Khải tắt noti trốn tiệt, Phương Minh Hoa thì lại bị Hoàng Thiếu Thiên tag tên liên tiếp, suýt nữa đã tống luôn đội phó Lam Vũ vào danh sách đen trên QQ.

Đến giờ Phương Minh Hoa nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc đó anh liều mạng đề cử Chu Trạch Khải là vì không muốn cậu bị tàng quá lâu, anh sợ là đến lúc Trương Ích Vỹ rời đi thì tiểu Chu đã quá chín rồi, không thể kí hợp đồng kịp nữa. Ít nhất cũng phải bỏ cậu vào đội dự bị, như vậy cơ may lên sàn đấu sẽ cao hơn. Chỉ cần Chu Trạch Khải chính thức đánh một trận thôi thì sau đó sẽ không còn gì phải lo nữa. Dẫu sao thực lực cùng vẻ ngoài Chu Trạch Khải đặt đặt rành rành ra đó, muốn phản đối cũng phải suy nghĩ thật kĩ. Mùa bốn đã bắt đầu thời kì thương mại hóa mạnh mẽ của Vinh Quang, lợi thế mà Chu Trạch Khải sở hữu thật không nhỏ tí nào.

Cơ mà đánh bậy đánh bạ thế nào Chu Trạch Khải lại được ra mắt chính thức luôn. Mùa giải năm đó Luân Hồi như uống phải máu gà, từ vị trí bình bình mọi năm phóng thẳng đến vị trí sát vòng chung kết. Tuy vẫn không lọt vào vòng chung kết, nhưng kết quả này cũng xem như quá mãn nhãn rồi.

Kết thúc mùa giải, đa số tuyển thủ chính của Luân Hồi đều giải nghệ. Đông Lâm cũng nghỉ, chuyển về làm hậu cần. Ngày giải nghệ, hắn dẫn Phương Minh Hoa cùng Chu Trạch Khải ra quán xiên que ăn tiệc chia tay.

Đông Lâm cũng xem như là một tiền bối tốt, một mặt uống say bét nhè thỏa thuê, mặt khác vẫn có thể quay sang nhắc nhở Phương Minh Hoa một cách nghiêm túc rằng phải chăm sóc cho tiểu Chu nhé, tương lai Luân Hồi nhờ cả vào cậu. Phương Minh Hoa toát mồ hôi chăm cho bên này, bên kia Chu Trạch Khải lén lút cầm chai bia lên uống thử. Đến lúc Đông Lâm dặn dò xong xuôi, hai vị tiền bối nhớ sang quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hậu bối mới uống nửa chai bia đã say mèm, còn đang ôm cái chai cười ngây ngô.

Phương Minh Hoa cười khan. Coi bộ không dễ cho lắm nhỉ…

Luân Hồi từ đó ngày càng đi lên. Mùa sáu nạp thêm ba tân binh đồng kì gần tuổi với Chu Trạch Khải, tính gắn kết phải nói là tốt hơn rất nhiều so với hồi đánh chung với các tiền bối. Một phần là do tuổi tác gần dễ thân thiết, phần còn lại là mọi người đều đã phục sức mạnh của Chu Trạch Khải ngay từ đầu, không cần phải bỏ công chứng minh nữa. Tính cách tiểu Chu dưới sân đấu cũng không kiêu căng ngạo mạn, trái lại còn rụt rè ngượng ngùng, người mới có tài muốn hất mặt lên cũng không được. Người ta giỏi thế còn chưa làm cao, cậu làm cao cái quỷ gì?

Lữ Bạc Viễn từng bỏ nhỏ với Phương Minh Hoa trong giờ nghỉ ngày nào đó, nhờ có tiểu Chu mà cậu mới ở lại Luân Hồi. Ngày trước Lữ Bạc Viễn vốn vào trại huấn luyện chơi cho vui qua mùa hè thôi, ai dè thấy tiểu Chu đánh quá đỉnh, xong hăng máu lên cũng nhất quyết ở lại làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Ngô Khải với Đỗ Minh ngồi cạnh cũng gật đầu. Hai người này lúc trước ở chung một cụm huấn luyện với Chu Trạch Khải, cũng là một trong số ít người khá thân với cậu. Hôm mà Phương Minh Hoa đến tìm người năm đó, cả hai lại xin nghỉ để đi cắm trại ở trường, thế là không gặp được nhau. Hai người tranh nhau kể cho Phương Minh Hoa nghe Chu đội trưởng nhà chúng ta ngoan ngoãn thế nào giỏi giang ra sao, thổi phồng đến phổng mũi, dù cho đối tượng khen ngợi cũng chẳng phải bọn họ.

Lúc đó tụi Lữ Bạc Viễn quay lưng lại với cửa phòng nghỉ nên không biết, Phương Minh Hoa đứng đối diện lại nhìn thấy rành rành. Chu Trạch Khải vừa đẩy cửa bước vào phòng nghỉ đã nghe thấy đồng đội tung hô mình làm nguồn cảm hứng cho người ta, ngượng chín mặt đóng cửa chạy mất tiêu.

Phương Minh Hoa nhớ lại còn thấy tiếc. Đáng ra lúc đó nên nhanh tay lôi điện thoại ra chụp hình, lỡ cả khoảnh khắc hay.

Vấn đề liên kết đoàn đội vẫn không khởi sắc lắm, nhưng ít ra thì đã có chút cải thiện tốt hơn. Phương Minh Hoa nhìn tiểu Chu cùng đám nhóc nhà mình lại thức khuya luyện tập, cả người lại gầy hẳn một vòng, cảm giác nên tìm biện pháp khác gấp, không thì đoàn đội lo chưa xong đấu cá nhân với lôi đài lại toang thì mệt.

Qua được nửa mùa giải, Phương Minh Hoa lại đào được vàng. Lần này người ta không ở Luân Hồi, mà là ở Hạ Vũ. Anh qua phòng Chu Trạch Khải bàn chuyện cả đêm, tiểu Chu kiên nhẫn nghe anh nói hết, xong gật đầu.
"Ừm, người tốt."

Ngay hôm sau Phương Minh Hoa lại đi gặp ban quản lí, một lần nữa nhiệt liệt đề cử nhân tài mới. Có một lần tiến cử thành công, lần này độ tin cậy của Phương Minh Hoa tăng cao hẳn, tiến độ bàn chuyện của ban quản lí cùng ban giám đốc bay nhanh đến mức không tưởng, rất nhanh đã quyết định xong xuôi mọi việc.

Đến lúc kết thúc đợt chuyển nhượng mùa đông, Luân Hồi lại thêm một thành viên mới.

Phương Minh Hoa nhìn Chu Trạch Khải ngại ngùng xen lẫn mừng rỡ trò chuyện câu thông với Giang Ba Đào, cảm giác như mình vừa thành công tìm vợ (?) cho con trai, tâm tình đột nhiên cảm thấy thật phức tạp.

Chu Trạch Khải không còn mối lo liên kết với đồng đội có thể xem như hổ thêm cánh, Luân Hồi vùng lên trở thành một trong các chiến đội ông lớn đứng đầu Vinh Quang. Mùa sáu, mùa bảy, mùa tám, mùa chín, Luân Hồi từng bước đi lên, nắm hai quán quân liên tiếp trong tay, tiểu Chu cũng từ tân đội trưởng ngại ngùng trở thành Thương Vương vang danh.

Nhưng mà vẫn còn ngại ngùng không bỏ được.

Chu Trạch Khải đôi lúc vẫn giữ tính trẻ con của mình, những lúc muốn mua đồ hay đi ra ngoài dạo chơi đều sẽ đi tìm Phương Minh Hoa. Cậu biết mọi người trong đội đều hợp với mình, nhưng chỉ có Phương ca là thương cậu nhất thôi. Chỉ cần nài nỉ một xíu, Phương Minh Hoa dù có oải đi nữa cũng sẽ vui lòng đi cùng với cậu. Như vậy không phải rất vui sao?

Phương Minh Hoa theo bước Chu Trạch Khải từ những ngày cậu mới chỉ là người mới ở trại huấn luyện, đến khi cậu trở thành người đứng đầu Vinh Quang. Anh biết cậu vẫn chưa bao giờ thay đổi, gặp chướng ngại sẽ mạnh mẽ phá tan, gặp khó khăn sẽ kiên trì tiến bước vượt qua. Nhưng khi bị đồng đội chọc ghẹo vẫn sẽ đỏ mặt cười, hoặc sẽ lặng lẽ nhét cho anh cục kẹo mỗi khi anh mệt mỏi.

Đội trưởng của anh tốt đẹp đến như vậy đấy, làm sao mà anh không thương cho được đây.
 

Bình luận bằng Facebook