Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu Diệp] Think of me

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Think of me
Tác giả: 风波里
Edit:
Thobeo
Beta: @Kazeshizu

Chuyện xảy ra vào năm thứ 3 sau khi Chu Trạch Khải giải nghệ. Cậu học chuyên ngành quản lý trong học viện, đứng đầu trong số sinh viên thuộc hệ liên kết, có thể sang Thụy Sĩ học trao đổi một năm, mà sau khi cân nhắc mọi mặt, thầy giáo phụ trách quyết định gọi hỏi ý Chu Trạch Khải - người nắm giữ giải vô địch thế giới - xem cậu có muốn đi hay không.​

Mặc dù điều kiện yêu cầu khắt khe, nhưng bất kể là trình độ tiếng Anh hay thành tích học tập thì cậu đều đạt, chỉ là thời gian học trao đổi quả thực khiến cậu có chút buồn lòng.​

Chính là một năm.​

Vốn là một tuyển thủ e-sport không ưa nói chuyện, sự ngập ngừng khi trả lời điện thoại của cậu lại bị đánh đồng là ít nói. Vậy nên thầy giáo vô cùng quan tâm mà báo cho cậu hạn chót để nộp đơn, sau đó cúp điện thoại.​

"Đây là chuyện tốt mà." Diệp Tu vừa xếp bát đũa của hai người vừa bình luận một câu, "Món cá thịt bằm hôm nay ngon quá."​

. . . Gần đây bọn họ đổi lại, số lần Chu Trạch Khải nấu ăn càng lúc càng nhiều. Làm sinh viên dù sao cũng dễ sắp xếp thời gian hơn con người suốt ngày phải tăng ca là Diệp Tu. Hơn nữa cậu càng làm càng quen tay, lại càng thích tìm tòi các công thức nấu ngon hơn. Có lẽ cũng có chút gens di truyền của gia đình, cha cậu rất giỏi nấu ăn, lúc ăn cơm thường đánh giá từ màu sắc đến hương vị các món, cứ thế mưa dầm thấm đất, Chu Trạch Khải về mặt này cũng có chút thiên phú, chí ít cũng làm Diệp Tu mỗi lần ngồi trước bàn đều khen không dứt lời. Hai người phân chia nhiệm vụ: Cậu làm cơm anh rửa chén, cho nên mỗi lần ăn xong đều là Diệp Tu tự giác thu dọn.​

Nhưng Chu Trạch Khải lúc này hiển nhiên không thèm để ý xem mùi vị món cá thịt bằm hôm nay thế nào. Cậu phụng phịu chăm chú nhìn Diệp Tu, ý là đây không phải dùng hai chữ "Chuyện tốt" có thể giải quyết được.​

Diệp Tu thở dài, đem hai chén cơm chồng lên đĩa thức ăn trống trơn: "Đây là cơ hội tốt biết bao, ngành quản lý thể thao (sport management) cực kỳ nổi tiếng, anh cũng nghe nói qua, hơn nữa trụ sở Olympic không phải ở đó?"​

Chu Trạch Khải do dự nửa buổi mới nói: "Một năm."​

"Trước đây chúng ta mỗi người một nơi, không phải không có vấn đề gì sao?" Diệp Tu buông chén, trên tay có dính dầu nên anh nghiêng đầu đến gần người yêu, cho cậu một cái hôn, "Hay em không tin anh?"​

"Không phải!" Chu Trạch Khải lập tức phủ định.​

"Nếu không phải thì không sao rồi?"​

Diệp Tu nói, bưng bát đĩa đi tới phòng bếp. Chu Trạch Khải lẽo đẽo đi theo, duỗi tay từ phía sau ôm lấy Diệp Tu.​

". . .Tiểu Chu?"​

". . ."​

Chu Trạch Khải quyết định im lặng triệt để, nhưng cả người lại dán chặt vào lưng Diệp Tu, ngay cả đầu cũng chôn trên vai đối phương, hệt như một món trang sức lớn. Ngẫm lại, một nam nhân hơn 30 tuổi đầu lại đeo trên người một nam nhân khác cũng hơn 30 tuổi, đây là cảnh tượng gì! Dù Diệp Tu trước nay da mặt dày thật, cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng.​

"Chỉ một năm thôi mà." Diệp Tu đưa tay đóng vòi nước, giọng nói không tự chủ được mà hạ thấp, "Chẳng phải rất khó mới có được cơ hội này sao?"​

"Ừ."​

"Rất nhiều người nộp đơn?"​

"Ừ."​

"Bạn học của em không phải ai cũng được chọn."​

". . . Ừ."​

"Vậy nên em còn nhõng nhẽo gì nữa, thiệt tình." Diệp Tu có chút buồn cười, "Chẳng qua là tạm thời chia xa một chút."​

Chu Trạch Khải lại trầm mặc hồi lâu, mới nói:​

"Chẳng dễ mà . . . ở cùng nhau."​

Thật đúng như vậy.​

Từ khi Chu Trạch Khải giải nghệ đến thành phố B học đại học, hai người yêu xa nhiều năm giờ mới được chuyển về ở chung. Cả hai đều có cách sống độc lập riêng, khó có thể nói sẽ hòa hợp 100%, luôn có những thứ vụn vặt không hợp ý nhau, tỷ như bóp kem đánh răng từ cuối hay từ giữa, ai ngủ bên giường nào, dậy sớm hay muốn nán thêm năm phút... Dĩ nhiên những tiểu tiết này cũng phải mất thời gian để làm quen, khó khăn trắc trở cũng thành mật ngọt tình yêu. Trong hai năm chẳng dễ gì gắn kết vào cuộc sống của nhau, nay lại phải chia rời đôi ngả, gây nên mâu thuẫn càng lớn.​

Diệp Tu đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại như trẻ nhỏ của Chu Trạch Khải, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Như vậy đi, đến kì nghỉ đông anh sẽ sang thăm em. Nghỉ phép anh tích được nhiều lắm rồi, còn chưa dùng chút nào đâu. Đến lúc đó em đưa anh đi chơi khắp nơi được không? Đến lúc em nghỉ đông còn có thể quay về, vậy thời gian chúng ta chia cách cũng không quá lâu như vậy."​

Chu Trạch Khải lại nặng nề ôm lấy Diệp Tu, buồn rầu nói: ". . . Sẽ không ở nhà một mình ăn mì gói chứ?"​

"Sẽ không."​

"Thức đêm?"​

"Sẽ không."​

Chu Trạch Khải thở dài thườn thượt, biết mình chẳng còn lý do gì từ chối - nhất là Diệp Tu đã vì cậu mà suy nghĩ, nếu mình tiếp tục lưỡng lự, thì đúng là quá trẻ con. Chẳng qua, dù cậu có lý trí hơn nữa cũng không ngăn được nỗi lo âu trong lòng. Cậu liền cúi đầu, tỉ mỉ hôn lên sau gáy người yêu, nơi đó chỉ cách cột sống một tầng da thịt mỏng manh, có thể nhè nhẹ gặm cắn xương cốt cứng rắn, lại dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm lên dấu hôn. Cử chỉ nguy hiểm bậc này ngược lại có thể đem đến sự khoái cảm cùng kích động. Diệp Tu vốn định ngăn Chu Trạch Khải, mà tay vừa giơ lên một nửa lại rơi về nơi cánh tay người yêu đang ôm lấy anh, ngón tay thon dài của Chu Trạch Khải quấn lấy tay Diệp Tu, đầu lưỡi xấu xa bắt đầu liếm đến vành tai.​

"Tiền bối . . . "​

Chu Trạch Khải thấp giọng gọi, khí tức nam nhân nồng đậm tràn vào màng nhĩ. Ngày thường đều gọi Diệp Tu, vậy mà mỗi lần ân ái lại chỉ thích nỉ non tiếng "tiền bối".​

"Còn bát đũa . . ."​

"Lát nữa em xử lý."​

Chu Trạch Khải quyết định thật nhanh.​

Hai người trao đổi môi hôn, mới cởi qua loa đám quần áo vướng víu đã vội vàng ngã lên ghế sô pha trong phòng khách. Mấy bữa nay Diệp Tu tăng ca hơi nhiều, Chu Trạch Khải cũng ngập đầu làm luận văn, củi khô bén lửa, ánh sao cũng nhen lửa một mảnh vùng quê. Đến khi kết thúc hai người uể oải làm ổ trên sô pha, ai cũng không muốn động. Chu Trạch Khải nắm lấy tay Diệp Tu, mười ngón tay đan cài vào nhau, mãi mãi không chán. Diệp Tu khép hờ đôi mắt mặc người yêu vuốt ve, toàn thân mềm nhũn như được mây trời cuốn quanh, hồi lâu mới cất tiếng: "Bên kia giảng bằng tiếng Đức?"​

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, nói: "Tiếng Pháp."​

"Chỉ biết nói tiếng Anh cũng không có vấn đề gì chứ?"​

Chu Trạch Khải nhớ lại trước đây khi bọn họ xuất ngoại thi đấu, lại phát hiện việc này cũng không thể đem ra tham khảo, vì lúc đó đi đâu cũng có người phiên dịch.​

". . . Có lẽ?" Chu Trạch Khải nói không chắc chắn lắm, ". . . hay là, học một chút?"​

Vì vậy nên trong khi chờ đơn đăng ký đi học ở Lausanne được chấp thuận, Chu Trạch Khải nhân dịp nghỉ hè đã đăng ký học một lớp tiếng Pháp. Lớp học ngay cạnh Tích Thủy Đàm, ra khỏi ga xe điện ngầm đi một đoạn, ven bờ hồ là những cụ ông thảnh thơi ngồi ôm cần câu cá. Tuy hiện tại cậu là tuyển thủ đã giải nghệ, không còn nổi tiếng như khi làm đại sứ hình tượng của Liên Minh, nên không gặp phải người hâm mộ trong lớp tiếng Pháp. Tuy nhiên vẻ ngoài điển trai của cậu vẫn thu hút ánh nhìn, không ít nữ sinh lớp bên cạnh lén lút chạy sang lớp cậu ngó nghiêng sau giờ tan học.​

Chu Trạch Khải đem chuyện này về kể với Diệp Tu, anh cười khẩy: "Có cảm giác trở về thời học sinh cấp 3 đúng không bạn học Chu?"​

Chu Trạch Khải mỉm cười.​

"Em nhất định là nhận được rất nhiều thư tình hồi cấp 3 đúng không?" Diệp Tu rất tò mò.​

"Không có."​

"Không có thật?" Diệp Tu nhìn Chu Trạch Khải, cảm thấy thật vô lý, nghĩ hết nửa ngày mới nói, "Không phải là mọi người thấy em cao xa quá chứ?"​

Đề tài này thực sự không tốt, dù lý do cũng không sai biệt lắm, nhưng Chu Trạch Khải không chịu thừa nhận, chỉ cười không nói câu nào.​

Diệp Tu lại trêu chọc cậu vài câu mới đổi đề tài: "Vây hôm nay em học được gì?"​

"Je t'aime." Chu Trạch Khải giờ nói tiếng Pháp đã lưu loát hơn nhiều, bày tỏ xong còn thơm trộm một cái. Diệp Tu nhíu mày: "Ba ngày trước em học câu này rồi nha, đồng chí Tiểu Chu, sao càng học càng lùi thế. . ."​

Nửa câu sau dĩ nhiên bị ai đó dùng nụ hôn ngắt lời.​

Mặc dù mọi thứ có vẻ được sắp xếp thật tốt . . . Visa rồi hành lý đã chuẩn bị xong, nhưng đến những ngày cuối mới thực sự cảm thấy chộn rộn trong lòng. Trước khi đi Chu Trạch Khải còn đặc biệt về nhà ở với cha mẹ một tuần lễ, một mặt để cho phụ huynh yên tâm, mặt khác cậu được mẹ đưa đi mua đủ thứ đồ, nhất là kéo cậu đi may đo một cái áo khoác dài. Khi trở về đem theo hết túi lớn rồi túi nhỏ, cậu với Diệp Tu không khỏi than thầm, bao nhiêu đồ thế này làm sao nhét hết vào hai vali đây. Lúc xếp đến cái áo măng tô, Diệp Tu nhanh nhảu dúi cho Chu Trạch Khải, bắt mặc thử.​

Chu Trạch Khải bất đắc dĩ mặc vào, cũng may còn có điều hòa, chứ thành phố B vào tháng tám thật sự không có chút gì gọi là mát mẻ, rồi vô cùng chuyên nghiệp xoay một vòng: "Thế nào?"​

"Soái." Diệp Tu khen hết lời, "Anh thật không nỡ để em mặc cái áo khoác này ra ngoài đường."​

Tuy nói vậy, anh vẫn tiếp lấy áo bỏ vào vali. Thấy thế Chu Trạch Khải kéo ghế ngồi dựa vào anh, chậm rãi gấp áo sơ mi.​

Tư thế này thực ra cũng không tiện lắm, nhưng Diệp Tu không nói gì, hai người cứ thế sát vai thu dọn quần áo, xong xuôi hết Diệp Tu mới nhìn lịch, nói: "Ngày mốt em bay nhỉ?"​

"Ừ."​

"Anh đưa em đi."​

"Không sao mà." Trên mặt Chu Trạch Khải viết "Chuyện này chẳng có gì to tát", nhưng Diệp Tu ngược lại tự nhiên cứng đầu.​

"Anh thực sự muốn đi, không sao đâu."​

Thế là hôm đó bọn họ mỗi người một vali kéo ra sân bay. Chuyện tiễn đưa vốn nên buồn, người đến người đi không tránh khỏi nói lời từ biệt, Diệp Tu đứng lại nhìn bóng dáng Chu Trạch Khải kéo vali hòa vào dòng người bên trong, rồi mới vội vã lên tàu từ sân bay trở về đi làm. Những năm này, anh đã hoàn toàn quen với cuộc sống sinh hoạt của một người bình thường, thay đổi nhanh chóng này khiến Diệp Thu hết hồn, trước đây Diệp Tu còn nhìn em trai mỗi ngày 9h đi làm 5h về sinh hoạt điều độ thì chịu không nổi cơ mà. Lúc Diệp Tu biết chuyện quả thật muốn khinh bỉ cậu em, bảo em cho rằng chơi thể thao điện tử không phải là làm việc hả, còn phải mỗi ngày tăng ca làm thêm giờ đấy! So với việc hàng tuần phải điều chỉnh chiến thuật trước mỗi trận đấu, còn phải theo sát, huấn luyện từng đội viên, ngay cả công việc giấy tờ gì đó của chiến đội cũng đến tay (dĩ nhiên Diệp Tu chắc chắn là chán ghét vế sau."​

Trên đường trở về anh nhận được tin nhắn của Chu Trạch Khải, bộ mặt của Liên Minh không hề lấy mấy tấm ảnh tự sướng hay ảnh cứng nào làm avatar, thay vào đó cậu dùng hình một chú chim cánh cụt hoàng đế lông xù. Đây là hình mà trong lúc đùa giỡn nào đó đồng đội của cậu đã đổi, Diệp Tu nhìn thấy liền cười lăn lộn tận hai phút, kết quả là Chu Trạch Khải ghim kỹ chuyện này, lần sau thừa dịp tóm được điện thoại của Diệp Tu đã đổi hình đại diện của anh thành một con thỏ tai dài. Sau đó thường xuyên qua lại, hai người cũng cứ để yên như vậy, không ai có ý định đổi nữa. Nên là hiện tại chim cánh cụt hoàng đế chuyển tới một cái mặt bánh trôi khóc lóc, sau đó nói:​

"Đang trong phòng chờ."​

Diệp Tu cảm thấy Chu Trạch Khải thật quá tiến bộ, đến meme cũng đã biết dùng, hồi trước lúc tán gẫu trên QQ với anh, chỉ biết dùng mấy con minion cơ bản nhất. Tưởng tượng đến vẻ mặt thành thật lúc nhắn tin của Chu Trạch Khải, Diệp Tu cảm thấy dễ thương không chịu nổi, nửa ngày mới đứng đắn trả lời lại:​

"Kiểm tra an ninh đều thuận lợi chứ?"​

"Ừ."​

Thấy cái tin nhắn ngắn ngủn mỗi một chữ, Diệp Tu thật sự muốn chửi thề, đã gõ chữ còn tiếc chữ như vàng! Chưa kịp nhấn gửi đi đã nhận được tin nhắn mới của Chu Trạch Khải:​

"Tu me manques."​

Diệp Tu vừa khinh bỉ người nào đó mới học tí ngoại ngữ đã bắt đầu ra vẻ, đồng thời mở Baidu ra tra xem câu tiếng Pháp này nghĩa là gì, khi nhìn đến "Em nhớ anh", đột nhiên cảm giác trong ngực có một thứ gì đó mềm mại lan tỏa.​

Cuối cùng anh cũng chỉ trả lời một câu:​

"Lên đường bình an."​

Hôm đó Diệp Tu tan làm trở về, lúc mở cửa vẫn theo thói quen gọi to một câu "Anh về rồi nè", một khắc sau thấy gian nhà tối om không ánh điện, mới ý thức được người yêu của anh bắt đầu từ hôm nay đã đi du học rồi.​

Em ấy lúc này chắc vẫn còn trên máy bay.​

Anh đi vào nhà, đặt ba lô lên bàn trà trong phòng khách, thấy trên sô pha có hai cái áo sơ mi chưa kịp giặt, trên đất còn sót lại vài quyển tạp chí bị bỏ ra lúc xếp vali. Phòng bếp có một cái đèn bàn quên không tắt, Diệp Tu đi vào tắt đèn, lúc đi ra theo bản năng mà mở tủ lạnh nhìn một cái: Đồ ăn thừa tối hôm qua được bọc kín để trong tủ.​

Anh bỗng nhiên nhận ra, Chu Trạch Khải thật sự đã đi xa, hơn nữa đi một lần lại hẳn một năm dài.​

Chẳng qua chỉ là một lần nữa yêu xa —— trước đây anh đã từng nghĩ và nói vậy với Chu Trạch Khải. Nhưng giờ phút này Diệp Tu mới sực nhận ra có vài điều đã không còn như xưa. Cuộc sống chung hòa hợp của họ được tạo nên từ những thứ nhỏ nhặt nhất, thường ngày chẳng hề nhận ra, mà khi chia xa mới đột nhiên xuất hiện từng chút nhỏ nhặt nhất.​

Diệp Tu đóng tủ lạnh lại, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại: vẫn không có trả lời. Chuyến bay thẳng kéo dài đến mười tiếng, lúc này Chu Trạch Khải vẫn còn đang trên không trung.​

Anh thu dọn quần áo bẩn cho vào máy giặt, lại đem đồ lặt vặt vương vãi khắp nơi để về chỗ cũ, dọn một hồi phát hiện có một chiếc dây lưng rơi ở cạnh giường. Anh cầm lên xem, nhất thời không nhớ được đây là dây lưng của ai: những thứ đồ này bọn họ vẫn dùng chung để cùng một nơi, ai cần lại tiện tay lấy, dần không phân rõ của anh hay của em.​

Diệp Tu khép lại cánh tủ quần áo, ngã ra giường. Đây là chiếc giường hai người cùng đi chọn sau khi Chu Trạch Khải chuyển đến, độ rộng vừa đủ cho hai thanh niên, nệm chọn loại tốt cho cột sống, Anh nghiêng đầu, nhìn sang cái gối bên cạnh.​

Đây là một chuyện thật kỳ lạ. Chung sống với một người khác lại có thể bất tri bất giác dung hợp thành như bây giờ. Một khi nơi đây thiếu vắng đi một bóng người, cả căn nhà bỗng như trống rỗng. Diệp Tu sực nhận ra một điểm khiến người người hoảng hốt: Hai cá thể sao có thể sống gần nhau đến vậy?​

Anh xoay người nằm thẳng, thấy cảm giác này mới lạ biết bao —— Cho tới nay anh đã quá quen với việc tự mình xử lý mọi việc, cho tới bây giờ chưa từng giang tay đem một người nào nhét vào trong cuộc sống của chính mình. Mà giờ khắc này, anh rốt cuộc cũng hiểu việc biến cuộc sống cô đơn thành nơi chốn của hai người có ý vị thế nào. Kia giống như tuyết trắng rơi đầy, lặng lẽ vô thanh mà chồng lên từng lớp, chỉ cần một tiếng vang —— một lần vắng mặt, liền giống như tuyết lở, vùi lấp toàn bộ mà không kịp trở tay​

Hóa ra trong lòng có một người lại có thể chưa đựng được nhiều yêu thương đến vậy.​

Vậy nên anh mở Wechat, chạm vào biểu tượng avatar của người yêu, thành thật nhắn một mẩu tin cho người kia:​

"Anh nhớ em."​

Đến khi Tiểu Chu hạ cánh đọc được tin này không biết sẽ trả lời thế nào nhỉ?​

Diệp Tu cầm điện thoại khẽ cười, đem chút yêu thương ngắn ngủi này cất vào ngăn túi, xoay mình đứng dậy đi vào thư phòng, mở máy tính lên Vinh Quang, tìm một đấu trường lao vào chém giết mấy trận.​

Xem ra anh lại quay về thói quen hàng ngày của mình.​

Bọn họ chênh nhau sáu tiếng, vậy nên chỉ có thể nhắn tin nhát gừng, có lúc kèm theo mấy tấm ảnh ngẫu nhiên, hay lúc thấy tin tức Vinh Quang. Mỗi ngày hoặc cách ngày họ sẽ gặp nhau trong Vinh Quang, giao đấu một hồi trong đấu trường, hoặc di chuyển khắp nơi trong game, xem trò chơi như công cụ truyền tiếng nói. Mọi việc đều như quay lại thời điểm bọn họ chưa ở chung, như dòng nước ngầm vốn thường chảy chậm rãi lại ẩn chứa sức mạnh sâu nặng.​

Tận đến khi diễn ra Ngôi Sao Cuối Tuần, Diệp Tu mới chính thức nghỉ đông, từ câu lạc bộ chạy thẳng ra sân bay đi Thụy Sĩ. Thành phố Lausanne không có sân bay, Chu Trạch Khải liền chạy tới sân bay gần nhất ở Geneva đón anh. Lúc Diệp Tu kéo vali đi ra, từ trong đoàn người anh nhìn thấy Chu Trạch Khải mặc áo gió màu xám tro, trong nháy mắt liền thấy tim mình đập vội, âm thanh vang lên thật rõ ràng giữa sân bay ồn ào tiếng người đi kẻ đến.​

Chu Trạch Khải nở một nụ cười rực rỡ, sải bước lại gần, dùng sức ôm lấy anh. Hơi lạnh mùa đông bên ngoài tựa như bám trên áo gió của cậu, nhưng Diệp Tu vẫn tìm thấy một cỗ mùi hương quen thuộc, hương thơm thuộc về Chu Trạch Khải.​

Cảm giác này quả thực như vừa gặp đã yêu, hay như khoảng trống trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy.​

Cho nên là "tiểu biệt thắng tân hôn", người xưa nói chẳng sai.​

Sau vài ngày ở lì trong phòng chẳng màng xấu hổ, bọn họ cuối cùng cũng nhớ tới việc phải ra ngoài thăm thú, liền nhấc chân tản bộ quanh bờ hồ Léman gần khách sạn. Luôn có một đàn thiên nga chậm rãi bơi quanh hồ, mỗi lần có khách du lịch rắc vụn bánh mì chúng liền vội vàng đập cánh đạp chân xông tới nhằm xua những chú vịt trời khác đi.​

"Hóa ra thiên nga cũng là bá chủ một vùng hồ cơ đấy." Diệp Tu cảm thán.​

"Giống Quân Mạc Tiếu trong game." Chu Trạch Khải bình tĩnh đáp.​

Diệp Tu đưa tay nhéo má ai kia: "Không tiền đồ nha, đến cả cà khịa cũng đều học được rồi."​

Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đông tới, ven hồ thiếu đi chút màu xanh, nhưng vẫn còn sót lại vài khóm cây xanh um tươi tốt, vẫn có thể thấy chiếc du thuyền rẽ sóng lướt qua mặt hồ.​

"Cứ đi thẳng có phải sẽ tới trường của em?" Diệp Tu tỏ vẻ thích thú.​

"Nhưng xa quá." Chu Trạch Khải nói, "Hôm nay không phải định xem trực tiếp All stars?"​

"Suýt nữa thì quên đó." Diệp Tu nhìn đồng hồ, "Còn kịp, chúng ta về đi."​

Trên đường trở về thì trời đổ tuyết, ban đầu chỉ lất phất vài hạt, lúc sau thì bay lả tả như lông ngỗng trắng tinh. Hai người cũng không vội, từng bước về lại khách sạn, khi đến nơi thì tuyết đã bám đầy trên mũ cùng hai vai, nhìn nhau mỉm cười. Chu Trạch Khải mở notebook, chuyển đến chương trình live, bình luận viên vẫn là Phan Lâm và Lý Nghệ Bác —— hai người này thật đúng là hai cây đại thụ trong giới bình luận viên Vinh Quang, lúc này Phan Lâm đang nói:​

"Lần này trên sân nhà chiến đội Bá Đồ, một trong số ít những chiến đội từ mùa giải đầu tiên của Liên Minh qua mười mấy năm mà chưa bao giờ vắng mặt trong vòng đấu bảng, hoàn toàn xứng đáng với uy danh chiến đội lâu đời. Đồng thời, All Star trên sân nhà Bá Đồ luôn đem đến nhiều điều bất ngờ, chủ đề năm nay được bọn chọn chính là Lão tướng và Tân sinh . . . "​

"Lão tướng và Tân sinh . . ." Diệp Tu thổn thức, "Hẳn là lần này bọn họ phải mời lão Hàn về rồi, có khi còn có Quý Lãnh, Trương Tân Kiệt . . ." Từng đối thủ quen thuộc của anh năm đó, có những người Chu Trạch Khải từng đối chiến qua, có người lại giải nghệ trước khi cậu ra mắt. Lúc này ống kính chuyển hướng tới hình chiếu 3D, đi kèm với hiệu ứng âm thanh ánh sáng long trọng, những tân sinh thế hệ mới ào ra sân sau đó lùi tới bên rìa sân khấu, trên không trung là nhân vật của từng người, chính là Trường Hà Lạc Nhật, Mộc Ân, Lưu Vân, Cách Thức Chiến Đấu. . .​

Diệp Tu nhíu mày: "Mấy nhóc này giờ cũng thành tiền bối cả rồi."​

Khi Chu Trạch Khải nhìn thấy toàn bộ những nhân vật này lùi sang phía rìa sân khấu, cậu liền có chút chờ mong. Trong màn khai mạc, nhân vật xuất hiện không phải là nhân vật mạnh nhất của chiến đội —— sau khi Hàn Văn Thanh giải nghệ, Đại Mạc Cô Yên đã giao lại cho Tống Kỳ Anh, mà người điều khiển Vương Bất Lưu Hành bây giờ cũng là Cao Anh Kiệt. Hiển nhiên, lần này sắp đặt chính là muốn thể hiện việc thế hệ các tuyển thủ cũ mới thay nhau.​

"A, tới rồi." Diệp Tu bỗng nói.​

Từ dưới background tối đen, một nhân vật đột ngột xuất hiện, chính là Quân Mạc Tiếu với Ô Thiên Cơ trong tay. Tán nhân phô diễn cực nhanh các hình thái biến hóa của Ô Thiên Cơ, một chiêu Hào Long Phá Quân phóng tới phía sau ống kính, khi ánh lửa tan biến, trong tiếng hoan hô vang dạy, Chu Trạch Khải thấy sau lưng Quân Mạc Tiếu xuất hiện tên của "Ngũ Thánh":​

Đại Mạc Cô Yên, Dạ Vũ Thanh Phiền, Vương Bất Lưu Hành, Nhất Thương Xuyên Vân, Nhất Diệp Chi Thu.​

Chu Trạch Khải hiếm khi nhìn thấy Nhất Thương Xuyên Vân từ góc độ này —— mặc dù tài khoản đó tồn tại giống như tay với chân cậu, nhưng khi trực tiếp điều khiển cậu lại không hề nhìn thấy vẻ ngoài của nhân vật thiện xạ. Cậu nắm chặt tay Diệp Tu, nhìn những nhân vật mình từng chiến đấu qua vô số lần đang biểu diễn các loại skill, cuối cùng Nhất Thương Xuyên Vân và Quân Mạc Tiếu sượt qua nhau trên không trung —— đây tựa như màn quyết đấu ở mùa giải thứ 10 —— mà sau lưng bọn họ, chính là hai phe đối lập: Dạ Vũ Thanh Phiền vs Vương Bất Lưu Hành, Đại Mạc Cô Yên vs Nhất Diệp Chi Thu.​

Giữa ba nhóm nhân vật đại diện cho mười năm mùa giải đầu tiên của Liên Minh, hai chữ "Vinh Quang" to lớn bất ngờ xuất hiện.​

Chu Trạch Khải không để ý đến lời bình luận đầy kích động của Phan Lâm mà quay đầu nhìn về phía người yêu bên cạnh: "Vậy ra anh cũng . . . ?"​

"Hết cách rồi, Liên Minh mở lời, anh cũng phải phối hợp một chút, đặc biệt là nhân vật Quân Mạc Tiếu này." Diệp Tu vui vẻ giải thích, "Tuy là lúc ghi lại mấy động tác kia, anh cũng không nghĩ là họ sẽ dùng ở đây."​

"Em cũng không nghĩ tới." Chu Trạch Khải thấp giọng nói. Lúc này màn hình đã bị comment "Đời này chơi Vinh Quang không hối hận" che lấp gần hết cảnh tượng phía sau.​

"Nếu biết trước thì anh sẽ cùng em tập luyện một lần."​

"Dùng Quân Mạc Tiếu và Nhất Thương Xuyên Vân?" Chu Trạch Khải nói, "Em rất muốn. Cũng muốn thấy Nhất Diệp Chi Thu và Nhất Thương Xuyên Vân."​

Diệp Tu cố tình dài mặt: "Cái tên hậu bối này, lòng tham không đáy nha."​

"Là thật." Chu Trạch Khải nghiêm túc nhìn thẳng Diệp Tu, "—— nếu có thể mong là sớm gặp hơn."​

Cùng anh đối chiến.​

Cùng anh gặp gỡ.​

Biết anh, hiểu anh, yêu anh ——​

Nếu có thể thay đổi tất cả, thì càng sớm hơn càng tốt.​

"Hóa ra Tiểu Chu tham lam như thế . . . " Tuy nhẹ giọng nói thầm, Diệp Tu vẫn nghiêng qua, hôn lên môi người mình yêu.​

Trên màn hình máy tính còn đang tiếp tục phát sóng Ngôi Sao Cuối Tuần, nhưng đã chẳng còn ai để ý xem. Ngoài trời tuyết nhẹ rơi, khoác một lớp áo trắng cho ngọn núi phía xa xa.​

Năm xưa đã thành chuyện cũ. Ở trước mắt bọn họ vẫn còn vô số tương lai muốn cùng nhau trải qua.​

- END -
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#2
Hí hí lâu lâu lại được thấy tiểu Chu đóng vai mèo con tham ăn :p
Cặp này kiểu ngọt ngào mà êm đềm á, không mạnh mẽ ào ạt cũng không sôi nổi nhiệt huyết hay thăng trầm qua đủ mọi cung bậc. Nét riêng kết hợp từ một người đã quá từng trải và một người trầm ổn nội liễm chăng? :D
Thanks lão bản nương! Chờ những post tiếp theo của chị.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
Hí hí lâu lâu lại được thấy tiểu Chu đóng vai mèo con tham ăn :p
Cặp này kiểu ngọt ngào mà êm đềm á, không mạnh mẽ ào ạt cũng không sôi nổi nhiệt huyết hay thăng trầm qua đủ mọi cung bậc. Nét riêng kết hợp từ một người đã quá từng trải và một người trầm ổn nội liễm chăng? :D
Thanks lão bản nương! Chờ những post tiếp theo của chị.
Cảm ơn bạn đã đọc ủng hộ hí hí
Thỏ đang ôm 1 fic Chu Diệp 123k, đảm bảo đủ hot ko phụ lòng chị em.
Cơ mà cần buff động lực edit cho nhanh ?
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#4
Cảm ơn bạn đã đọc ủng hộ hí hí
Thỏ đang ôm 1 fic Chu Diệp 123k, đảm bảo đủ hot ko phụ lòng chị em.
Cơ mà cần buff động lực edit cho nhanh ?
Buff tình cảm dc k chị Thỏ? Mew~
 

Bình luận bằng Facebook