Chương 5: Hương sách mực
Thư mặc hương
Trong thành Kim Lăng, mọi người đều biết: Vương Kiệt Hi viết chữ đẹp.
Trong thành Kim Lăng, mọi người cũng biết: Phương Sĩ Khiêm thích nhất là chữ đẹp.
Có người nói, đến Thành Kim Lăng, ngoài việc chiêm ngưỡng mỹ cảnh hoàng đô, còn có bốn thứ trân bảo không thể không biết. Một là, “Kim Lăng văn hội” mỗi quý Thường Bình Hầu phủ tổ chức một lần. Hai, là Tiêu gia a lang Tiêu Thời Khâm trúc lâm địch âm. Ba, là Thư ốc công cộng “Tùng Phong Trai” do Lễ Bộ Thị Lang Dụ Văn Châu thiết lập. Bốn, chính là đan thanh thư mặc của Nội các Học sĩ Vương Kiệt Hi.
Thế nhưng trước năm Thiên Vũ thứ ba mươi tư, “Kim Lăng văn hội” chưa bắt đầu sắp xếp, Dụ Văn Châu bị phái đến tận Phủ Quảng Châu, tiếng địch của Tiêu Thời Khâm dù đã nổi danh nhưng bởi vì hắn không muốn nhập sĩ nên chỉ thổi giữa bằng hữu. Chỉ có tranh chữ của Vương Kiệt Hi, từ sau lần hắn đề tự khi khai trương cửa hàng hương liệu trong tộc năm mười bảy tuổi đó mà trở thành vật tất cả mọi người trong thành Kim Lăng tranh nhau truy đuổi.
Thứ Yến Quốc công Thế tử Phương Sĩ Khiêm thực sự yêu thích cũng không nhiều, lại thường xuyên khác với người khác. Tỷ như, đệ tử quý tộc lấy kỵ xạ kiếm thuật làm kiêu ngạo, Phương Sĩ Khiêm lại hết lần này đến lần khác khịt mũi dè bỉu, hắn thích nghiên cứu y lý thảo dược. Lại tỷ như, hắn xuất thân từ nước Yến thượng võ, thế nhưng lại thích từ phú văn chương, nhất là thư pháp và họa tác. Hắn luôn tin rằng chữ có hồn phách, từ chữ có thể nhìn thấy chân tính tình của người viết. Xem chữ quá nhiều, hắn ngày càng bắt bẻ. Tranh chữ người bình thường tán thưởng trong mắt hắn không là cái gì, ngay cả tự thiếp của mấy vị danh gia thư pháp đương triều đưa đến tay hắn, hắn cũng chỉ nhìn qua rồi thôi, lười nhác bình luận.
Mãi đến ngày ấy, Thường Bình Hầu Giang Ba Đào không biết làm sao lấy được một cái tự thiếp của Vương Kiệt Hi tặng hắn. Phương Sĩ Khiêm mới đầu còn lỡ đễnh, thế mà trải ra xem xong lập tức như người sắp chết ngồi phắt dậy, nói: “Thường Bình Hầu, ngươi hiểu ta!”. Hắn ôm tự thiếp, yêu thích không buông tay, đi đi lại lại không bình thường, ngày nào cũng lải nhải với Đại Lý Thế tử Trương Giai Lạc và Thường Bình Hầu Giang Ba Đào, rằng Vương Kiệt Hi này nhất định là thiên thần hạ phàm, chứ nhân gian này làm sao lại có chữ đẹp như vậy, nhất khán giải thiên sầu!
Trương Giai Lạc không mê chữ như hắn, chữ Vương Kiệt Hi rốt cuộc đẹp cỡ nào, hắn không rảnh nghiên cứu kết luận. Nhưng Phương Sĩ Khiêm với chữ người này lại ngày ấp trong tim đêm nằm ôm ngủ, cực kỳ có vấn đề. Giang Ba Đào chậm rãi quơ quạt xếp, hoàn toàn không có chút tự giác của “kẻ đầu têu” nào, thậm chí còn định đổ thêm dầu vào lửa, giúp Phương Sĩ Khiêm tìm thêm một bức họa tác của Vương Kiệt Hi.
Theo pháp lệnh bản triều, tất cả sĩ tử thi đậu đều phải bắt đầu từ chức quan ở châu quận, Tam giáp đề Bảng vàng cũng không ngoại lệ.
Một năm đó, thánh nhân khâm điểm Trạng nguyên Vương Kiệt Hi, Bảng nhãn Dụ Văn Châu, đều xuất thân từ Hành Lộc thư viện. Lúc đầu Tiêu Thời Khâm đỗ Thám Hoa lang, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại đổi ý, không chịu nhập sĩ. Vị trí thứ ba của Bảng vàng đành phải đẩy một học sinh khác lên. Dù Vương gia Kim Lăng có là thế gia đứng đầu, Vương Kiệt Hi cũng chỉ có thể chuyển xuống châu quận, đến quận Lịch Dương gần Kim Lăng nhậm chức Thông phán. Dụ Văn Châu vốn là muốn đi Thường Châu, thế nhưng ngay sau ngày các đồng học ở Hành Lộc thư viện tiễn bọn họ, giấy bổ nhiệm trong tay hắn lại đột nhiên thay bằng Phủ Quảng Châu, kéo hẳn hắn ra khỏi khu vực gần Kim Lăng.
Quảng Châu núi cao sông dài, lại có giặc phỉ, có cướp biển, nếu có một nơi đám quan lại kinh thành không muốn đi nhất, đó chính là đến Quảng Châu năm đó đứng mũi chịu sào. Dụ Văn Châu là hàn môn sĩ tử, đã không có bối cảnh, lại không có tiền bạc. Để hắn nhậm chức ở Quảng Châu, nói êm tai là triều đình tín nhiệm, nói thẳng lại là có người muốn hắn vĩnh viễn không thể quay về Kim Lăng.
Nhưng năm ấy bọn hắn đều còn trẻ, dù biết trước mặt là nước xoáy, cũng có thể thẳng thắn vô tư cáo biệt nhau rồi đường ai nấy bước.
Vương Kiệt Hi đến Lịch Dương nhâm chức, chỉ mang theo một lão gia đinh đi theo mình đã lâu, không mua trạch viện mà ở ngay tại quan để. Ngày hè, nơi ở oi bức, lão gia đinh rảnh rỗi bèn lấy nước lạnh vẩy lên mặt đất, để a lang nhà hắn bận rộn cả một ngày đến khi quay về có thể mát mẻ một chút.
Nhưng mà ngoại trừ nghỉ đêm, phần lớn thời gian Vương Kiệt Hi đều bôn tẩu khắp đất Lịch Dương. Lúc mới đến Lịch Dương, hắn đọc hồ sơ mới phát hiện thuế ruộng lẫn nhân khẩu nếu không phải sai sót thì chính là ghi chép mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể lập tức làm lại từ đầu. Quận trưởng Lịch Dương mắt mờ tay chậm, không có nhiều tác dụng, quan viên phía dưới làm việc qua loa hời hợt. Như thế mà vẫn có thể ngồi yên vị trí quận trưởng một quận, đều nhờ hắn cùng họ với đương triều quý phi – “Giang”.
Giang gia dĩ nhiên cũng không phải là phế vật, thế nhưng luận đến tông tộc, ngoài chi của Giang Quý Phi và Thường Bình Hầu, những bàng chi phân tộc khác thực ra rất khó nói, lẫn lộn không ít loại người ăn hại vô dụng.
Vương Kiệt Hi mới nhậm chức lục phẩm Thông phán đương nhiên không có khả năng dâng thẳng sớ lên án gay gắt Giang gia “hại nước hại dân”, thực ra hắn cũng không có thời gian cáo trạng. Lịch Dương quá loạn, hắn nhất định phải nhanh chóng xử lý. Nhân khẩu, ruộng đất, thu thuế, hình án, . . . Hắn tốn mười mấy năm đọc thánh hiền của Bách gia chư tử, nhưng khi vào việc mới phát hiện mình hoàn toàn không biết gì, còn phải đi từng nhà từng hộ hỏi han đối chiếu.
Cùng hắn tới Lịch Dương nhậm chức còn có mấy quan viên trẻ tuổi, chức quan cũng chỉ lục phẩm, thất phẩm, cũng là đệ tử thế gia. Mới đến không chịu được khổ, không bao lâu sau bèn bắt đầu tránh việc. Nhưng cũng có đồng liêu giống như Vương Kiệt Hi, loay hoay sứt đầu mẻ trán, về nhà ngả đầu là ngủ, quên cả rửa mặt.
Ngày ấy lão gia đinh gác đêm đến canh bốn, đang gà gật thì giật mình tỉnh lại, thấy cửa sân hơi mở, cửa phòng Vương Kiệt Hi cũng hơi mở, thế là rảo bước đến phòng: tiểu lang quân Vương gia Kim Lăng nâng niu trong lòng ban tay toàn thân đầy mùi mồ hôi, quan phục cởi một nửa, người đã ngã vào trên giường cứng ngủ li bì, ngay cả giày cũng chưa thoát.
Lão gia đinh đau lòng không thôi, sai người đưa thư cho Vương gia, nghe nói Vương phu nhân ngồi một bên lau nước mắt, nhưng vẫn không đón Vương Kiệt Hi về. Mà Vương Kiệt Hi dường như đã quen khổ quen mệt, ngày nào cũng ngồi ăn bên bờ ruộng cùng đồng liêu, ăn cơm vẫn còn lẫn trấu và màn thầu thô, ăn xong lại kéo ống quần bằng vải thô xuống ruộng giẫm đất.
Mất hai tháng, nhóm quan mới đến Lịch Dương mới có thể chỉnh đốn lại toàn bộ đống hồ sơ cũ kỹ không rõ ràng, từ ruộng cho đến người đều được ghi lại rõ ràng trong danh sách.
Vương Kiệt Hi qua được quãng thời gian bận rộn này, còn chưa kịp thở đã có chính sách thuế ruộng mới ban xuống, thế là lại bận rộn thêm đợt nữa.
Hắn bận rộn, không rảnh viết thi từ cái gì, ngay cả sao kinh cũng cắt bớp, mỗi ngày từ quan thự trở về nếu không phải viết công văn thì chính là chỉnh lý hồ sơ, đi sớm về khuya, vội vội vàng vàng như lão nông trồng trọt. Mặt trời chói chang chiếu vào đầu, trên người hắn hầu như không có chỗ nào không bị cháy nắng, người cũng gầy đi vài vòng. Lão gia đinh lo cho hắn, lại cảm thấy hắn ở Lịch Dương ngay cả một người bằng hữu có thể nói chuyện cùng cũng không có, do dự mấy lần rồi vẫn khuyên nhủ: “A lang, nghỉ hưu mộc cũng đừng ở bên ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lão làm chút gì cho cậu ăn.”
Vương Kiệt Hi đáp ứng, nhưng đầu cũng không ngẩng lên, nhanh chóng vận ngòi bút viết một phong thư rồi sắp xếp gọn phong sáp: “A bá, mời bá đi giúp ta một chuyến, đưa phong thư này đến phủ Hộ bộ Thị lang Lâm Kiệt.”
Lão gia đinh không thể làm gì hơn ngoài việc làm theo lời hắn.
Lâm Kiệt Lâm Quân Phục, chính là điển hình cho câu nói “biết nhiều khổ lắm” trong triều. Hắn xuất thân tiến sĩ, làm quan ở Yến Châu rồi mới quay lại hoàng đô, đầu tiên là làm Lễ Bộ Thị lang, sau đó bị điều đi Lại Bộ nhậm chức một thời gian ngắn, bây giờ thì đang nhậm chức ở Hộ Bộ, có thể nói là nơi nào thiếu nhân thủ, nơi đó có hắn. Cũng chính vì thế mà vòng giao thiệp của Lâm Kiệt rất rộng, ngay cả những thế tử chư hầu ở lại Kim Lăng nhìn thấy hắn cũng sẽ tiến đến chào hỏi.
Phương Sĩ Khiêm vốn có quan hệ không tệ với Lâm Kiệt, ngày đó hắn tới thăm Lâm Kiệt, lấy “ôn chuyện” làm lí do, nhưng thật ra là thông qua Lâm Kiệt tìm hiểu Vương Kiệt Hi. Giang Ba Đào nói cho hắn biết, Vương Kiệt Hi bận quá, không rảnh viết thiếp tự, nhưng nghe nói Vương gia cố ý đưa hắn vào Hộ Bộ, để hắn học hỏi Lâm Kiệt một chút.
Lâm Kiệt cũng đang bận rộn xử lý những chuyện liên quan đến thuế ruộng đất mới, vốn cho rằng Phương Sĩ Khiêm chỉ đển ngồi một lát, không nghĩ người này nói nhăng nói cuội vài câu lại đột nhiên hỏi: “Quân Phục, ngươi biết Vương Kiệt Hi không?”
“Biết, làm sao?”
Phương Sĩ Khiêm đảo mắt một vòng, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Vương Kiệt Hi đó . . . dễ ở chung không?”
Lâm Kiệt nghe xong vui vẻ: “Hằng Dự tính tình ôn nhã, đương nhiên dễ ở chung.”
Tính tình ôn nhã? Phương Sĩ Khiêm hơi hoang mang, hắn nhớ tới chữ của Vương Kiệt Hi, đó không phải là quy quy củ củ, ngược lại, nó tiêu sái, không chịu trói buộc, nào có giống như là “tính tình ôn nhã”?
Hắn tưởng tượng Vương Kiệt Hi sẽ hào sảng hiệp khách, ngông cuồng mà thâm trầm, sẽ đối rượu ngâm ca với hắn, tri kỉ hận gặp nhau quá muộn . . .
“Sao đột nhiên lại hỏi đến Hằng Dự, ngươi muốn làm quen với hắn sao?” Lâm Kiệt trêu ghẹo, “Vậy thì không được rồi, hắn ở Lịch Dương bận lắm.”
“Nếu có thể quen biết thì tốt,” Phương Sĩ Khiêm khó khăn dừng lại câu chuyện, “Ta chẳng qua cảm thấy chữ hắn viết rất đẹp, muốn nhờ hắn viết cho một bộ câu đối, đương nhiên, đổi bằng trọng kim.”
Lâm Kiệt nghe xong thì sững sờ nhìn hắn, một hồi lâu sau mới thở dài, ánh mắt phức tạp nói: “Hằng Dự gần đây rất bận kiểm tra đối chiếu thuế ruộng, ngươi đợi hắn hết bận rồi nói.”
Chờ Vương Kiệt Hi hết bận thì đến bao giờ, rồi lại đến bao giờ? Phương Sĩ Khiêm còn đang chuẩn bị lấy bộ câu đối nhờ hắn viết đi lấy lòng a gia nhà mình đây!
May mắn sao, Phương Sĩ Khiêm vừa nghĩ đến chuyện tự đi tìm người, người đưa thư của Vương Kiệt Hi đã đến phủ Lâm Kiệt.
Nếu không phải Lâm Kiệt tay nhanh mắt lẹ, Yến Quốc công Thế tử hẳn đã cướp lá thư này mang về áp đáy hòm.
Lâm Kiệt thực sự không khuyên nổi hắn, đành phải “cung cấp” địa chỉ quan để Vương Kiệt Hi ở Lịch Dương. Chỉ là hắn cũng nói với Phương Sĩ Khiêm, lúc này Vương Kiệt Hi đang bận rộn như vậy, chưa hẳn đã nguyện ý viết . . . bộ câu đối bỏ đi kia!
Thứ Yến Quốc công Thế tử muốn, rất ít khi không chiếm được. Hắn mặc kệ Vương Kiệt Hi có nguyện ý viết hay không, dù sao hắn có tiền, cũng có nhiều thời gian.
Phương Sĩ Khiêm chuẩn bị đầy đủ tiền tài, cưỡi ngựa ra khỏi thành, thẳng hướng đến Lịch Dương.
Mùa hạ chưa kết thúc, nơi ở nhỏ hẹp của Vương Kiệt Hi vẫn rất nóng nực. Lão gia đinh mỗi ngày đều múc nước giếng, cách một hai canh giờ lại vẩy lên đất, vẩy lên đồ dùng bằng trúc trong nhà, mãi đến khi đêm xuống Vương Kiệt Hi quay về ngủ.
Nhưng trưa nay, lão đang xách số nước còn sót lại trong thùng nước ra giội ngoài cửa, chợt nghe tiếng người kinh hộ một tiếng, làm lão cũng phải lật đật vội vàng ra ngoài cửa nhìn. Ngoài cửa có một lang quân trẻ tuổi đang đứng, người đó mặc bộ quần áo mỏng manh nhưng có vẻ làm từ toàn đồ sang quý, xem ra là từ thành Kim Lăng đến. Chỉ là lúc này nửa người hắn ướt đẫm, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Lão gia đinh thầm nghĩ đây có lẽ là bằng hữu của Vương Kiệt Hi, vượt trời nóng bức đến thăm lang quân nhà mình. Hắn vội vàng xin lỗi người ta, rồi mời người vào cửa, nói: “Mời tiểu lang quân trước ngồi nghỉ một lát, a lang nhà ta vẫn còn ở phủ quan, hẳn là khi hoàng hôn sẽ trở lại . . .”
Hắn cao hứng dông dài nửa ngày, rót trà xanh, bưng bánh ngọt, rốt cuộc mới nhớ tới việc hỏi tên họ khách nhân. Người trẻ tuổi kia uống xong nước trà, dắt lại vạt áo gió lùa của mình, lửa giận bớt đi không ít, chỉ là nóng đến khô héo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không dám, ta họ Phương, là bằng hữu của Lâm Quân Phục, thụ sự ủy thác của hắn đến đưa thư cho Vương Hằng Dự.”
Lão gia đinh bừng tỉnh: “Ngài là bằng hữu của Lâm Thị Lang, nhất định là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với a lang. Vậy ta ra phủ quan mời a lang trở về, khách nhân thỉnh chờ một lát!”
Lúc hắn đến phủ quan tìm Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi vừa tranh chấp một trận với phái quan viên quận trưởng, nguyên nhân vì đám quan lại trẻ tuổi muốn mượn chính sách thuế ruộng mới để thu hồi lại toàn bộ những mảnh ruộng dân đã bị ép đổi thành ruộng dâu. Ruộng dâu đem lại lợi nhuận cao, nhưng tiền kiếm được toàn vào túi thương nhân và một phần nhỏ quan lại, người trông dâu cũng không được bao nhiêu bạc, vậy mà còn phải chịu nguy cơ chết đói. Chuyện này ai cũng hiểu, nhưng lợi ích đến tay, ai có thể bỏ được? Lần này Vương Kiệt Hi đã cãi nhau với đám lão quan viên mấy ngày, nhưng đám già dơ quan trường này nhìn thì có vẻ hòa nhã, thực ra lại đều đang đánh Thái cực, hai bên “oán hận chất chức đã lâu”, đều đang đợi thời cơ cho đối phương một kích trí mạng.
Vương Kiệt Hi và các đồng liêu đi ra từ phủ quan, ai cũng không có sắc mặt tốt, có người không giữ được bình tĩnh đã muốn xông vào đánh người, lại bị các đồng liêu vội vàng ngăn lại khuyên giải. Nói xong lời cuối cùng, ai cũng thở dài thườn thượt nhìn Vương Kiệt Hi, hi vọng hắn có thể ra một chủ ý.
“Hôm nay chư quân đã mệt mỏi rồi, tạm thời về nghỉ ngơi đi.” Mấy ngày bôn ba, Vương Kiệt Hi và tất cả mọi người đã có chút không chịu đựng được. Huống gì trời nóng như vậy, mười mấy hai mương cái miệng gào lên ầm ĩ, đúng là muốn mạng người. Cục diện trước mắt đã bế tắc không cách nào phá giải, không bằng lặng lẽ về nhà, chờ có chủ ý lại bàn bạc.
Các đồng liêu nghe xong, dù bất đắc dĩ, cũng đành nghe lời tản đi. Vương Kiệt Hi khẽ thở ra, nhìn thấy lão gia đinh dưới bóng cây, trên mặt hiện ra chút kinh ngạc: “A bá sao lại tới đây? Trong nhà có việc gì?”
“Không có không có.” Lão gia đinh vội vàng khoát tay, lại tiếp tục cười nói: “Là bằng hữu của a lang đến, đang ở trong nhà chờ đấy.”
“Bằng hữu?” Vương Kiệt Hi cau mày. Gần đây hắn chỉ thư từ qua lại với Lâm Kiệt, còn lại không liên hệ với bằng hữu khác, có ai sẽ không ngại khổ cực chạy ra ngoài thành Kim Lăng tìm hắn? Chẳng lẽ là Tiêu Thời Khâm? Không phải. Tiêu Thời Khâm là kẻ gặp trời nóng sẽ co quắp trong phòng lạnh không chịu cựa quậy, bảo hắn ra ngoài giữa trời nắng to, còn không bằng cầm đao kết liễu hắn.
“Hắn có xưng tên họ không?” Vương Kiệt Hi vừa theo a bá trở về vừa hỏi.
Lão gia đinh gật đầu: “Hắn nói hắn họ Phương, là Lâm Thị lang nhờ hắn đến đưa thư.”
. . . Họ Phương? Vương Kiệt Hi nghĩ trước nghĩ sau, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc xác định trong đám bằng hữu của mình căn bản không có nhân sĩ nào họ Phương. Mà người họ Phương ở thành Kim Lăng cũng không nhiều, có một y quan thủ tịch Thái y Thự, tên là Phương Minh Hoa, người này Vương Kiệt Hi thậm chí còn chưa từng gặp. Một người khác họ Phương cũng chỉ có một trong “Kim Lăng Tứ thiếu”, Yến Quốc công Thế tử, Phương Sĩ Khiêm.
Hắn không biết Phương Sĩ Khiêm, nhưng Lâm Kiệt và Phương Sĩ Khiêm có quen biết, có lẽ người đến thực sự là Phương Sĩ Khiêm.
Nhưng Lâm Kiệt nếu muốn sai người đưa thư, chỉ cần phái người thân tín trong phủ đến là đủ, không biết là chuyện gì mới phiền đến đại giá của Yến Quốc công thế tử?
Hắn càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, hoàn toàn không biết Yến Quốc công Thế tử ngày nắng to chạy đến đây chịu khổ gì. Đợi hắn và lão gia đình về đến nhà, Phương Thế tử đang nằm xụi lơ trên ghế trúc dưới hiên quơ tới quơ lui, trên trán còn đắp mấy mảnh khăn lụa thấm đẫm nước giếng.
Vương Kiệt Hi đi đến bên cạnh hắn, lên tiếng: “Không biết Yến Quốc công Thế tử tìm ta có chuyện gì?”
Phương Sĩ Khiêm đang nhắm mắt hóng mát, trong đầu đang nghĩ làm sao mở miệng cầu chữ Vương Kiệt Hi, căn bản hoàn toàn không nghe thấy có người trở về. Giờ Vương Kiệt Hi thình lình lên tiếng, dọa hắn toàn thân chấn động, suýt chút nữa ngã từ trên ghế trúc xuống: “Ôi thân nương của ta ơi, Vương gia a lang, ngươi đi lại không phát ra tiếng à?”
“Là ngươi đang thất thần.” Vương Kiệt Hi không hề để ý đến thân phận “Yến Quốc công Thế tử” của Phương Sĩ Khiêm, nói thẳng: “Thế tử đường xa mà đến, hẳn là không phải tự dưng muốn đến nhà ai đó hóng mát nhỉ?”
Phương Sĩ Khiêm cười hai tiếng, ngồi trên ghế trúc giãn gân cốt rồi đứng dậy: “Kính đã lâu, đại danh Kim Lăng Vương gia trưởng tử, hôm nay gặp mặt, quả thật, . . “ Ánh mắt hắn nhìn lên gương mặt Vương Kiệt Hi, lời đang định nói ra bỗng kẹt trong cổ họng.
Kém nhiều lắm. Phương Sĩ Khiêm nghĩ thầm, dung mạo, thân hình, khí độ, … đều kém chữ của hắn nhiều lắm!
Dáng dấp Vương Kiệt Hi tuyệt không ngông cuồng, tuyệt không uy mãnh. Người thanh niên còn chưa hai mươi mặc một bộ quan phục lục phẩm cổ tròn màu xanh, đội mũ quan, tóc búi lên toàn bộ, trâm cài quy củ. Hắn hơi thấp hơn mình, làn da cũng rám đen đi không ít, có lẽ vì khoảng thời gian này quá mệt nhọc, gương mặt gầy hơi nhọn, nhưng vẫn có thể thấy được mấy phần tuấn khí.
Nói tóm lại, ngoại trừ danh tự, Vương Kiệt Hi này hoàn toàn không giống “Vương Kiệt Hi” mà Phương Sĩ Khiêm đã tưởng tượng ra.
Đình viện nho nhỏ chìm trong một sự tĩnh lặng đến cái kim rơi cũng có thể nghe thấy. Vương Kiệt Hi thần sắc lãnh đạm nhìn Phương Sĩ Khiêm, Phương Sĩ Khiêm cứng lưỡi nhìn Vương Kiệt Hi trân trối, nhất là đôi mắt khá là không đối xứng một to một nhỏ của đối phương. Sau đó hắn ấp a ấp úng tiếp tục nói lời xã giao: “Quả thật . . . ặc . . . quả thật . . . là . . . một nhân tài!”
Vương Kiệt Hi mặt không biểu tình, chìa tay ra với hắn: “Làm phiền.”
Phương Sĩ Khiêm hiểu rõ, lập tức móc túi tiền để vào lòng bàn tay người kia, vẻ mặt ôn hòa: “Một chút nhuận bút, đừng cảm ơn, đợi Hằng Dự viết xong, ta lại . . .”
“Cái ta nói là thư.” Vương Kiệt Hi nhíu này, thở dài, bàn tay né tránh túi tiền của Phương Sĩ Khiêm: “Không phải ngươi đến đưa thư của Lâm Quân Phục sao?”
Phương Sĩ Khiêm thành khẩn nói: “Ta hỏi được quan để của ngươi từ chỗ Lâm Quân Phục, một người một ngựa không dừng vó đến đây ngay, chỉ vì mời ngươi viết câu đối. Ngươi yên tâm, thanh toán xong, tuyệt không sinh sự, ta . . .”
“Cho nên đưa thư chỉ là cái cớ?” Mặt Vương Kiệt Hi không nổi lấy một gơn sóng. Hắn nhìn Phương Sĩ Khiêm một lát rồi quay người đi vào trong phòng, “A bá, tiễn khách.”
“Không phải, Vương gia a lang, ngươi . . . “ Phương Sĩ Khiêm chợt cảm thấy hoang mang, Lâm Kiệt thề son thề sắt với hắn rằng Vương Kiệt Hi là người tính tình ôn hòa, tại sao đến chỗ mình lại trở nên lạnh lùng bất cận nhân tình rồi?
Lão gia đinh từ phòng bếp đi ra, kinh ngạc hỏi: “Hả? Không giữ khách lại ăn cơm chiều sao?”
Tiếng Vương Kiệt Hi từ trong phòng truyền đến: “Hắn có việc gấp phải về Kim Lăng, không thể trì hoãn được.”
Việc gấp? Việc gấp nào? Tìm ngươi viết chữ mới là việc gấp!!!
Phương Sĩ Khiêm đẩy tay lão gia đinh đang muốn tiễn hắn ra, xông vào bên trong hô lên: “Vương gia a lang! Vương Hằng Dự! Nắng to thế này ta chạy đến tìm ngươi mua mấy chữ, ngươi tốt xấu gì cũng viết một chữ chứ?”
Vương Kiệt Hi không phản ứng lại hắn, lão gia đinh không rõ ràng cho lắm, nhưng dựa theo phân phó của chủ nhân, vẫn “tiễn” Phương Sĩ Khiêm ra cửa.
Lâm Kiệt đúng là lừa đảo, cái gì mà “tính tình ôn nhã” đúng là nói nhảm. Loại tính tình thối này của Vương Kiệt Hi có khác gì đám Hàn Lâm thối tự xưng là “thanh lưu” ở trong thành Kim Lăng kia không??
Yến Quốc công Thế tử vừa mới đến đã bị mắng té tát, tức giận cay cả mũi, bực bội đứng ngoài cửa nhẫn nại ngon ngọt hết lời, nhưng vẫn không thể làm Vương Kiệt Hi động dung. Hắn lúc này cả giận nói: “Vương Kiệt Hi! Ngươi đúng là không phân rõ phải trái, tìm ngươi cầu cái chữ thôi mà, không viết thì thôi, sao phải đuổi người!”
Trong tiểu viện rất im lắng, trên phòng bếp còn vương vất khói bếp. Phương Sĩ Khiêm đứng ngoài cửa, vừa chịu những cơn nóng cuối cùng khi mặt trời lặn vừa cao giọng giận dữ mắng mỏ, hòa nhịp với tiếng chó sủa xóm bên cạnh, đúng là chuyện hiếm có khó tìm.
Vương Kiệt Hi mặc kệ hắn, Phương Sĩ Khiêm liền trở nên hăng hái. Trong tính cách hắn có một sự cương liệt và nổi loạn khó thuần phục, càng là chuyện người khác không muốn hắn làm, hắn lại càng phải làm cho bằng được.
Ngày hôm sau Vương Thông phán chuẩn bị đến phủ quan, mở cửa ra liền gặp Phương Sĩ Khiêm dường như đã tựa cửa nhà mình ngủ một đêm.
“Ôi,” Phương Sĩ Khiêm ngã trên đất, kêu la: “Đẩy ngã ta!”
Vương Kiệt Hi cũng không thèm nhìn hắn, vỗ vỗ vạt áo quan phục, hiên ngang rời đi.
Phương Sĩ Khiêm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn hướng hắn đi, sau đó xoay người lên ngựa đuổi theo: “Vương Kiệt Hi, ngươi ra giá đi, một chữ bao nhiêu vàng, ta trả nổi.”
Vương Kiệt Hi chỉ lo đi đường của mình, ngoảnh mặt làm ngơ lời người kia.
Phương Sĩ Khiêm đã khi nào bị “ấm ức” như vậy. Hắn giận tím mặt, nhưng Vương Kiệt Hi chỉ coi hắn là người vô hình, bất luận hắn theo gã đến phủ quan hay về nhà, gã đều coi hắn không tồn tại.
Yến Quốc công Thế tử đuổi theo gã mấy ngày đều tay trắng trở về. Hắn trầm tư suy nghĩ một chút rồi đột nhiên thông suốt, bèn cười lớn giục ngựa chạy về phía phủ quan.
Ngày hôm đó ngoài cửa phủ quan Quận trưởng tụ tập quan viên hai phe cũ mới, chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng ngươi một lời ta một câu ầm ĩ. Vương Kiệt Hi nghiễm nhiên là người đứng đầu đám quan viên mới, dẫn các đồng liêu khẩu chiến mấy lão già ngồi không ăn bám kia. Càng nói càng ác liệt, ngôn từ sắc bén đâm trúng tim đen, đám lão quan hậm hực không dám nói gì nữa.
“Hừ, Kim Lăng Vương gia trưởng tử, môn sinh đắc ý của Dư Thủ phụ, hóa ra là khí độ bực này!” Một lão quan viên thấy lý lẽ không nói lại hắn, dứt khoát công kích, “Ta thấy thánh nhân cho người làm Trạng nguyên, một nửa là nhìn mặt mũi Vương gia các ngươi, một nửa chính là nhìn ngươi da mịn thịt mềm đi!”
“Ngươi nói cái gì đó!” Đám quan viên mới nhao nhao giận dữ: “Khó nghe!”
“Hằng Dự là thực học, đừng có vu cáo lung tung!”
“Đúng vậy, Hằng Dự đường đường hoàng hoàng, văn thải phong lưu, khác các ngươi một trời một vực.”
Hai phe lúc này đã hoàn toàn quên mất vấn đề ban đầu, tức giận cãi nhau, Vương Kiệt Hi nghe mà nhức cả tai, lại thêm thời tiết đã nóng, không khỏi đầu váng mắt hoa.
Bỗng ngoài đường trueyefn đến tiếng vó ngựa vang lên gấp rút, đám người đang tranh chấp cũng dừng lại nhìn theo hướng tiếng động. Chỉ thấy một thanh niên mặc hoa phục giục ngựa chạy tới, mặt mày tuấn lãng, thần thái hăng hái, giống như binh sĩ trong nhà vương công quý tộc ở Kim Lăng.
Chưa đợi đám quan viên kịp phản ứng, thớt tuấn mã thượng cấp kia đã phóng đến trước mặt. Chỉ một thoáng, có người vội gọi quân phòng bị, có người bối rối chạy trốn, có người chấn kinh ngã sấp xuống. Vương Kiệt Hi còn chưa kịp làm gì, cả người đã bị chặn lại ôm lên ném trên lưng ngựa, trời đất quay cuồng một hồi lâu.
Phương Sĩ Khiêm cướp được người, dương dương đắc ý huýt sáo: “Chư vị đại nhân cứ việc tranh cãi, ta và tiểu lang quân nhà ta có chút việc tư cần xử lý, đi trước một bước!”
“Phương Sĩ Khiêm!” Vương Kiệt Hi dường như đã tức giận, giãy dụa muốn xuống ngựa, lại bị Yến Quốc công Thế tử một mực đè xuống: “A lang chớ có sốt ruột, chúng ta trở về nhà đi!”
Con ngựa phóng nước đại, Phương Sĩ Khiêm khống chế hắn chạy thật xa, cuối cùng không nhịn được cười ha ha, dường như rất đắc ý.
“Thả ta xuống!” Vương Kiệt Hi nói xong liền định cướp lấy dây cương trong tay hắn. Phương Sĩ Khiêm vui đùa quen, làm sao có thể để người kia toại nguyện! Hắn vừa phân cao thấp với Vương Kiệt Hi vừa châm biếm: “Ngươi viết giúp ta đôi câu đối, ta liền thả ngươi ngay.”
Vương Kiệt Hi vô cùng tức giận, nhấc khuỷu tay lên huých hắn: “Vô sỉ!”
“Vô sỉ? Ta còn cách vô sỉ xa lắm!” Phương Sĩ Khiêm nói, đột nhiên dán ở bên tai Vương Kiệt Hi thấp giọng nói: “Rừng núi hoang vắng, Hằng Dự có muốn biết chuyện vô sỉ thực sự là như thế nào không?”
“ . . . Yến Quốc công hào kiệt, đáng tiếc lại có nhi tử như thế, thế tử không cảm thất mất mặt lệnh tôn hay sao?” Giọng Vương Kiệt Hi đã hơi run run, nghe chừng có vẻ thực sự tức giận. Hắn càng giân không kìm được, giọng càng lạnh lùng: “Thỉnh thế tử thả ta rời đi, trêu đùa quan viên là trọng tội bản triều. Thế tử không muốn nhìn chính Yến Quốc công vào ngục dẫn ngươi ra chứ?”
Thế tử chư hầu vào hoàng thành vốn là để làm con tin, Phương Sĩ Khiêm hồi nhỏ ngây thơ nhưng sau này đã hiểu rõ, thế nên ghét nhất có người nói chuyện này trước mặt hắn, càng hận có ai nói phụ thân hắn Yến Quốc công như thế nào như thế nào. Vương Kiệt Hi từng câu từng chữ đầu đâm vào những chỗ yếu hại nhất của hắn, làm hắn cực đau đớn, thế là nổi trận lôi đình: “Nếu ta không thả thì sao?”
“Vương Kiệt Hi, nếu ta không thả thì sao?” Phương Sĩ Khiêm mắt sắc lạnh lẽo, khống chế hai tay người kia, ép hắn cúi thấp: “Ngươi muốn như thế nào? Dâng sớ cáo trạng, hay vẫn là để Vương gia ra mặt cho ngươi? Lâm Kiệt thực sự là nhìn lầm người, ngươi chính là kẻ . . .”
“ . . . kẻ ngoài mặt cố gắng trấn định, tâm tư u tối hèn hạ.”
Vương Kiệt Hi thình lình quay lại nhìn hắn một chút, thần sắc ấy chẳng biết tại sao lại làm Phương Sĩ Khiêm thầm giật mình, lực đạo trên tay bớt đi mấy phần.
Hắn cảm thấy trong ánh mắt Vương Kiệt Hi có chút phẫn hận, nhưng sự phẫn hận đó rất nhanh đã bị cảm xúc khác che khuất. Hắn không kịp nhìn rõ thì Vương Kiệt Hi đã tránh thoát. Gã dồn sức đấm về hướng hắn, hai người lăn khỏi lưng ngựa ngã xuống đất, chật vật không nhìn nổi.
Phương Sĩ Khiêm giận dữ, nhanh chóng đứng dậy muốn động thủ đánh người. Nhưng Vương Kiệt Hi đã đứng dậy trước, mũ quan lăn lóc một bên, toàn thân dính đầy bùn đất tro bụi, ngay cả tóc tai cũng tán loạn, thực sự là chật vật.
“Ngươi . . . “ Yến Quốc công Thế tử đi về phía trước mấy bước, tay nắm thành quyền muốn đánh hắn, lại thấy sĩ tử kia đã lảo đảo đi lùi mấy bước, khóe mắt đỏ bừng, cắn chặt răng gạt ra một tiếng cười nhẹ.
Phương Sĩ Khiêm giật mình, chất vấn: “Ngươi cười cái gì? Suýt chút nữa là ngươi mất mạng rồi!”
“Ta cười chính ta.” Vương Kiệt Hi lẳng lặng nhìn hắn, “Ta vậy mà lại nghĩ là, chỉ bằng vào lòng chân thành là có thể thay đổi thế đạo hoang đường này, ta thật ngây thơ, ta thật ngu xuẩn.”
“. . . Không hiểu, ngươi xảy ra chuyện gì?” Phương Sĩ Khiêm cảm thấy tim mình bỗng đập nhanh, hắn đứng tại chỗ, nghe Vương Kiệt Hi nói: “Đại Lương sớm muộn sẽ có một ngày bị hủy vì đám sâu mọt trừ không hết này. Dù có phòng thủ biên cảnh mấy chục năm yên bình thì đã thế nào, nó đã bắt đầu mục rỗng từ chính bên trong rồi.”
Hắn nhặt mũ quan lên, xoay người sang chỗ khác, có lẽ vừa rồi ngả khỏi ngựa đã bị thương chân, đành phải tập tễnh chậm rãi đi về phía trước.
“Lâm Thị lang từng nói, Yến Quốc công Thế tử là lương đống ngày sau, quăng cổ chi thần.” Vương Kiệt Hi không quay đầu nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ: “Không ngờ hắn cũng có lúc nói sai. Thế tử, mời trở về đi.”
Phương Sĩ Khiêm về thành Kim Lăng, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ ghi hận Vương Kiệt Hi, lại không nghĩ mình vì lời nói kia mà trầm ngâm rất nhiều.
Gã nói nội bộ Đại Lương đã bắt đầu tha hóa, gã nói Đại Lương sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hủy vì sâu mọt.
Trước mắt tứ hải thái bình, đâu có nơi nào có hiện tượng tha hóa?
Phương Sĩ Khiêm không rõ, nhưng đáy lòng hắn lại mơ hồ đồng ý với Vương Kiệt Hi, dù chính hắn cũng không biết nguyên do.
Lại mấy tháng sau, từ chỗ Lâm Kiệt hắn biết được tình huống ở quận Lịch Dương ngày đó, lúc này mới nhận thức được mình lúc ấy đâu chỉ là đến không đúng lúc, còn rước thêm phiền cho Vương Kiệt Hi.
Phương Sĩ Khiêm nghĩ, mình ở Kim Lăng say sưa đã lâu, thấy người Kim Lăng say cùng rất nhiều, lại quên mất ở Kim Lăng vẫn có người không uống rượu.
Vương Kiệt Hi nói chỉ bằng một lòng chân thành định cải biến thế đạo này là hoang đường, nhưng gã vẫn dấn mình vào vòng xoáy, ôm chân thành trong ngực, bướng bỉnh chống đỡ.
Gã đúng là người tiêu sái không chịu trói buộc, đó chính là chân tính tình gã phải che dấu tại thế đạo đầy rẫy “quy củ” trói buộc này. Gã cũng là người dũng cảm, chí ít gã dám tỉnh dậy để đối mặt những vũng bùn bẩn thỉu kia.
Trong lòng Phương Sĩ Khiêm có một loại cảm xúc khó nói rõ cứ lượn vòng quanh. Lúc hắn nghĩ tới Vương Kiệt Hi, nó thỉnh thoảng sẽ sắc bén, thỉnh thoảng sẽ mềm mại ôn hòa, hận không thể đem toàn bộ những gì có thể lộ ra, không thể lộ ra trong lòng đều nhét vào trong ngực Vương Kiệt Hi, lại chỉ sợ đối phương bỏ đi như giày rách.
Hắn không biết nên làm thế nào cho phải, tạm thời niêm phong tự thiếp của Vương Kiệt Hi mà Giang Ba Đào tặng hắn lúc trước. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, trừ Vương Kiệt Hi, chữ những người khác không cách nào vào mắt hắn.
Đó là Vương Kiệt Hi, vậy chỉ có thể là Vương Kiệt Hi.
Có hôm uống rượu Giang Ba Đào hỏi hắn, hắn đi Lịch Dương có gặp Vương Kiệt Hi?
Phương Sĩ Khiêm cười gật đầu, gặp chứ, còn gặp cảnh đời khó lường.
Giang Ba Đào hiếu kỳ hỏi, cảnh đời nào mà khó lường như vậy?
Phương Sĩ Khiêm hững hờ rót rượu, nói, thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là cãi nhau chuyện thuế ruộng. Một bên quan viên Lịch Dương muốn đổi ruộng dân thành ruộng dâu, một bên nói phải trả lại ruộng cho dân, cứ thế mà ầm ĩ lên thôi.
Thường Bình Hầu thu liễm ý cười, uống rượu trong chén xong rồi cười ha hả, đứng dậy cáo từ.
Phương Sĩ Khiêm nhìn hướng hắn đi không phải là hồi phủ, dường như là vào trong cung đi.
Nửa năm sau, gia thuộc Quận trưởng Lịch Dương bị hạch tội vì thôn tính ruộng của nông hộ, sau đó liên lụy ra rất nhiều quan viên tham nhũng xung quanh quận trưởng thành đại án. Thánh nhân tức giận, lấy tam ti cùng thẩm, hết thảy đều nghiêm trị không tha. Lên triều trách cứ Nội các thứ phụ Giang Nhiên nhìn người không rõ, cho hồi phủ hối lỗi ba tháng.
Mùa thu năm sau, nguyên Lịch Dương Quận trưởng phạm trọng tội tham ô, bị chém ngang người, tất cả tài sản trong nhà đều bị kiểm kê sung nhập công khố.
Năm Thiên Vũ thứ ba mươi hai, Vương Kiệt Hi được triệu hồi về Kim Lăng, đảm nhiệm Hộ bộ chủ sự, bắt đầu một bước lên mây.
Cùng năm đó, Yến Quốc công Thế tử nhiều lần tới cửa cầu chữ Vương Kiệt Hi, sau nhiều lần bị cự tuyệt cuối cùng cũng đã cầm được đồ Vương Kiệt Hi tự tay viết.
Vế trên: Có bệnh chữa bệnh.
Vế dưới: Không có bệnh thì đi ngủ.
Hoành phi: Cút.
Nhất là chữ “Cút” kia, khí thế hào hùng, ngòi bùi sắc bén mạnh mẽ, khiến Yến Quốc công Thế tử yêu thích không buông tay, còn làm một tấm biển có chữ “Cút” đó treo ở thư phòng. Phàm là tâm tình không tốt không muốn gặp khách liền chỉ vào tấm biển có chữ “Cút” kia, trêu cho Đại Lý Thế tử Trương Giai Lạc tức giận nói: “Phương Thiên Hòa, Tiểu gia ta sớm muộn có một ngày sẽ đập nát tấm biển kia của ngươi!”
Về phần Phương Sĩ Khiêm, hắn còn đang mải suy nghĩ làm thế nào lừa Vương Kiệt Hi viết cho hắn một chiếc bạch phiến, ba tháng ba ngày sau đó mang ra ngoài khoe khoang.
Hết chương 5