Hoàn [CMSN Phương Duệ 2019] [Diệp Duệ] Một câu chuyện rất khác

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Một câu chuyện rất khác.

Author: 月下魂莲舞;

Nằm trong chùm truyện “Một câu chuyện khác”,

Thread Starter: Lá

CP: Diệp (Alpha) x Duệ (Omega)

Tui đã muốn tách truyện này ra một post khác từ rất lâu rồi, bởi vì nó thật sự rất khác. Hôm nay nhân ngày sinh nhật anh, Phương Duệ, tôi quyết định liều luôn. Cướp diễn đàn một ngày nhé, hôm sau nó sẽ chìm thôi mà.

Tui là fan PD, chào mừng mọi người lọt hố cùng tui.

Chúc Phương Duệ đại đại sinh nhật vui vẻ!!!

-----------------------------------------------------------------------------



Người xưa có câu, gieo gió sẽ có ngày gặt bão.

Phương Duệ cảm thấy đầu óc choáng váng, đúng là bị ông trời báo ứng, cổ nhân nói cấm có sai. Thời nay khoa học phát triển vượt bậc, vấn đề giới tính mang tính kích thích của Omega đã có thuốc khống chế. Làm một người luôn thoải mái với tư cách Omega của mình, đây là lần đầu tiên Phương Duệ cảm thấy mình ở sai chỗ. Trong một thế giới mà Omega đã hiếm lại còn ở thế yếu, sơ suất bị lộ ra sẽ rất tàn khốc.

Giữa tiệc rượu chiêu đãi đông đúc này, không biết mình đã ăn trúng cái gì, hay là bị bỏ thuốc, mà tình trạng gợi dục lại lộ ra, thập phần nguy hiểm.

Chắc là do thi đấu quốc tế thành tích quá thuận lợi; Hay là do kế hoạch tham quan du lịch sắp tới quá hấp dẫn; Cũng có thể vì tiền đồ của mình nhìn kiểu nào cũng sáng sủa; Nên hắn lơi lỏng?

Lý do nào cũng không quan trọng, hiện tại từ bộ vị đang cuộn trào một cảm giác khó kiểm soát, cảm xúc chua loét như một loại độc dược đang sôi lên từ dạ dày.

Theo lý mà nói, tìm kiếm, kêu cứu đồng đội hoặc nhờ trợ giúp là cách hữu hiệu nhất. Nhưng phóng mắt qua từng nhóm người rải khắp đại sảnh rộng lớn, người duy nhất nằm trong tầm nhìn là đội trưởng đội quốc gia Dụ Văn Châu, tiếc là người này không chỉ đứng cách một trăm lẻ tám dặm mà còn đang quay lưng lại với hắn, thậm chí còn đang say sưa trò chuyện. Cũng tại hắn ham ăn, chen đến bàn lớn thưởng thức những món tinh xảo trong buổi tiệc đứng, cho nên mới tai hại thế này. Gần đến lúc đọc diễn văn rồi, hắn lại cách đồng đội rất xa, giờ mà xông qua những nhóm người rải rác khắp sảnh này chẳng khác nào cố ý gây rối loạn.

Mặc dù nhìn cà lơ phất phơ như kẻ vô công rồi nghề, thực ra Phương Duệ là một người rất ý thức được đại cục. Như bây giờ nè, hắn quyết định tự xử lý vấn đề của chính mình, lập tức quay đầu lần theo bức tường để ra khỏi đại sảnh. Trong đầu chỉ nghĩ mình phải trở về phòng uống thuốc ức chế trước đã.

Theo đà phát triển của khoa học kỹ thuật, nhằm đảm bảo bình đẳng giữa các giới tính, thuốc ức chế là một bước tiến vĩ đại. Thuốc đảm bảo hầu như không thể phát hiện được giới tính chân thực của đối phương trong giao tiếp bình thường, tất nhiên không tính những người cực kỳ nhạy cảm. Nhờ đó mà đã giúp ngăn ngừa rất nhiều những vụ bạo lực hoặc xâm hại. Vì vậy, thực tế sẽ là, nếu một Omega vào một thời điểm nào đó bỗng nhiên phát ra tin tức tố, chắc chắn là đang chủ động câu dẫn một đối tượng, không có cách suy diễn hay giải thích nào tốt hơn.

“Hày, có cần phải xui xẻo như vậy không.” Chẳng dễ gì mà chạy ra khỏi phòng khách, Phương Duệ lại đụng phải một quan chức, âu phục thẳng tắp, muốn đi vào phòng hội nghị. Người này chắc sẽ không nhìn thấy một người mặt đồng phục đội viên đã nhỏ bé lại còn đang lê lết trên thảm đâu nhỉ.

Hắn liếc mắt nhìn quanh, không muốn đụng mặt người này. Nhưng lý do quan trọng là, hắn không biết làm sao để giải thích bằng tiếng Anh cho người ta hiểu hắn cần được bảo vệ đặc biệt, cần gặp bác sỹ hoặc cần dùng thuốc ức chế.

Vẫn cần phải học tập thêm, lần sau, trước khi đi phải hỏi La Tập những câu cần thiết, viết sẵn vào lòng bàn tay cho chắc ăn.

Một mặt tự giễu thành tích học tập lẫn mức độ chuyên nghiệp của mình, một mặt núp vào đám lá lòa xòa của một cái cây to đặt ở chỗ rẽ hành lang. Người Á Châu vóc dáng nhỏ bé dễ dàng được lớp lá xanh rì che kín, cứ núp vậy cho đến lúc mùi vị phát ra không che dấu được, sẽ có người tìm ra mình, tới lúc đó không biết mặt mũi mình để đâu…

Giải thích với người ta do cơ địa mình không quen thủy thổ, lúc tối có uống thuốc nhưng ăn nhầm gì đấy dẫn đến kiểm soát thất bại? Hay là giả bộ đáng thương chỉ trích mấy người khác lén làm chuyện xấu phục thuốc mình? Nhưng mà đội nào đội nấy, ai là người đáng hiềm nghi mới được? Hay là tên đó, lúc trước hắn vẫn hay nhìn mình chằm chằm mỗi khi mình bê cái mâm lớn đầy thức ăn ở buổi buffet sáng. Thôi đừng nghĩ bậy, chắc là hắn chỉ muốn ăn đồ ăn mình cầm mà thôi. Hắn là người đã trải qua bao thế sự xoay vần, vướng phải bao lần lòng người khó đoán, vẫn giữ được nét trào phúng trong đôi mắt hồ ly.

Ý?

Từ từ?

Vào những lúc thập tử nhất sinh thế này, vào những lúc khốn đốn bất hạnh như thế này, trong đầu phải lóe lên trăm phương ngàn kế tự cứu thân chứ. Tại sao lại đầy đầu hình ảnh lão hồ ly? Lại còn mắt thon dài sắc sảo, ánh mắt châm biếm, mặt đầy ý cười, miệng ngậm thuốc lá. Tại sao lại có cảnh tượng một bộ mặt chữ T vạn năm kia xuất hiện?

Nghĩ về hắn thì ích gì! Phương Duệ tự giễu, cho dù Diệp Tu xác thực là nòi giống Alpha hạng ưu từ trong máu, các chỉ tiêu Alpha đều chuẩn không cần chỉnh, nhưng hắn tự vấn lòng, thật sự không hề cảm thấy Diệp Tu có ý đồ gì đặc biệt đối với mình. Người kia trong mắt chỉ có một thế giới ở phía trước, cảnh giới của hắn sớm đã vượt khỏi những vụn vặt tình ái, nhân duyên đời thường.

Huống hồ gì trong thế giới của Alpha, vốn là một thế giới đầy khốc liệt, chỉ thêm chứ không bớt. Cho dù đã kết hợp rồi, cũng chưa chắc có tình cảm gắn bó thâm sâu. Chung quy lại vẫn là giới Omega bị áp chế, không có quyền lựa chọn. Một khi đã kết hợp, ai sẽ giữ mãi trong lòng một hình bóng đã thuộc về mình? Dù sao thì một Omega đã bị mình đánh dấu rồi cũng đâu có kết hợp với ai khác nữa đâu mà lo.

Chính vì vậy mà Phương Duệ rất chán ghét bọn Alpha, cũng chán ghét luôn những kẻ như mình một khi kết hợp là cầm bằng hy sinh, biến thành vật sở hữu của người khác. Không khác nào tự nhốt mình vào một lồng sắt, chẳng phải ngu ngốc lắm sao?

Có lúc hắn nghĩ, nếu có thể thay đổi thể chất của chính mình, không cần phải xoắn xuýt những ý nghĩ kia nữa, thì quá tốt.

Hắn thích chơi game từ khi thể chất thức tỉnh, lúc đó cần cách ly để cơ thể tự ổn định, từ đó nảy sinh yêu thích sự công bằng trong các thiết lập giả định ở thế giới game Vinh Quang.

Càng chơi càng tiến vào chuyên nghiệp, đi theo con đường tuyển thủ, không còn ai bàn tán chuyện giới tính của hắn. Lúc trước là do trời định không thể thay đổi được, nhưng ở thời đại này, Omega có nhiều điều kiện tốt hơn, cũng có rất nhiều người ưu tú. Nếu không muốn ủy khuất, không dựa vào sự gợi dục mà mưu cầu địa vị trong lòng người khác, vẫn có thể nỗ lực để được làm chính mình.

Diệp Tu, con người bí ẩn, hắn đã từng treo áp phích người này trên tường, lưu tập tranh trong ngăn kéo. Về sau trở thành đối thủ thường gặp, một vị tiền bối tâm bẩn miệng ác. Về sau nữa, là vị ân nhân chìa tay ra cho hắn trong lúc hắn bơ vơ nhất. Và hiện tại, cựu đồng đội, cựu đội trưởng chiến đội, giờ làm dẫn đội của đội tuyển quốc gia.

Trải qua từng ấy thời gian, trạng thái bí ẩn thay đổi, tên thay đổi, vị trí thậm chí cũng đổi. Điều duy nhất không đổi có lẽ chính là sự ái mộ trong lòng hắn, từ lúc ngưỡng vọng từ xa, cho đến lúc đến gần trong gang tấc, gần nhưng vẫn thấy như một trời xa lắc.

Phương Duệ xoa xoa gương mặt, lúc này không phải lúc hồi tưởng quá khứ, hay nghĩ đến tương lai, hay tổng kết kinh nghiệm. Hắn nghĩ kỹ đường trở về phòng, cố gượng thân thể mềm yếu, bò cũng được, lết cũng được, phải trốn nhanh, tránh để cho đội tuyển quốc gia gặp phiền toái.

Bình tĩnh! Cần bình tĩnh nghĩ kỹ! Sóng to gió lớn đều đã trải qua rồi! Hiện tại đã là gì!

Vị thánh chơi zâm, zâm ra đến nước ngoài, zâm đến cả thế giới, hiện tại đang xoa gương mặt, cố gắng quên đi tình cảnh bất lực đầy xấu hổ của mình.

“Quái! Đều là Diệp Tu sai. Diệp Tu sai. Diệp Tu sai.”

“Sao lại liên quan tới tui?”

Một giọng nói truyền đến, chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang, Phương Duệ toàn thân đều nhảy dựng, vô thức lùi lại làm lưng cà vào bức tường phía sau. Lúc này kích thích tố thay đổi nên da dẻ trở nên mẫn cảm, đụng phải tường cảm giác đau rát như bị dao quét qua.

“Ây da…” Đau quá nên hắn rụt người xuống như một con tôm, thiếu điều muốn nằm sụp trên thảm.

“Không có tiền đồ.” Người đó cười, sau đó duỗi tay kéo vai hắn, muốn nâng người lên. Vừa nâng lên, liền vô cớ run bắn, vội buông ra.

Phương Duệ ngẩn người, không kịp thắc mắc làm sao Diệp Tu tìm ra mình trốn sau cái cây này. Chỉ nội tư thế này, mùi vị này cũng đủ làm hắn sợ, hắn không muốn bị hiểu lầm mình muốn quấy rối.

So với lúc nãy, Phương Duệ càng muốn đập đầu tự vẫn.

“Chậc…” Diệp Tu cau mày, tay đưa thuốc lên môi ngậm, nhanh nhẹn cởi áo khoác.

Cái áo khoác đẫm mùi vị Diệp Tu, phủ lên đầu Phương Duệ, vừa vặn che nửa người hắn. Cái áo khoác với mùi Alpha trời sinh dùng để che dấu tin tức tố ngợp trời của Omega, phủ lên người hắn giống như một cái ôm kiên cố.

“Đi.” Lúc này Diệp Tu mới nâng người lên, duỗi tay ôm vai hắn, nâng mũ áo phủ lên che khuất phần lớn gương mặt hắn. Diệp Tu không rõ thần sắc Phương Duệ rốt cuộc trông như thế nào.

Chỉ là một bộ y phục thôi mà, Phương Duệ tự nhủ. Dù cho nó có phảng phất dư vị của chủ nhân, tỏa ra mùi khói thuốc khó chịu, lại thêm chủ nhân của nó một tay vòng qua lưng của mình, mình cũng không thể tính đây là một cái ôm ấp chân chính chứ.

Nhưng mà… ấm áp, chân thực, tràn ngập ý muốn bảo hộ, không hề có tính xâm lược.

Hắn nhớ có lần tụ hội trước đây, Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt có bàn luận qua về Diệp Tu. Toàn là khen, tất nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không nói trước mặt tên đó. Một Alpha không hề nguy hiểm đối với Omega, dùng lý trí và tình thương mà ngạo nghễ đứng trong lòng quần chúng Omega.

“Hắn là một lãnh tụ chân chính, luôn bảo vệ, chưa hề chủ động bạo lực”

“Không chỉ bảo vệ thân thể, mà còn bảo vệ tinh thần.”

“Tui thì thấy cả hai ông đều uống nhầm thuốc…” Buồn cười, Phương Duệ gần gũi tên kia nhất, hắn không hề nhìn thấy điểm nào tốt đẹp ở Diệp Tu. Những đồng đội kia cũng cười cho qua, không thèm đôi co với hắn.

Lên lầu, rẽ vào dãy phòng đội tuyển quốc gia, vừa hay gặp phải một người khóa cửa đi ra, người đó đơ luôn khi nhìn thấy hai người đang trong tư thế ôm nhau thân mật.

“A, tiểu Chu…” Diệp Tu lên tiếng trước. Súng Vương vốn tính trầm mặc, dĩ nhiên là không nói thêm gì, chỉ gật đầu coi như là trả lời.

“Còn chưa khai tiệc đã uống nhiều rồi, anh đưa hắn về nghỉ trước. Cậu giúp anh nói Văn Châu nghĩ ra một cái lý do gì đó cho qua chuyện nhé.” Diệp Tu lướt qua một Chu Trạch Khải đang ngơ ngác, trên đầu bay đầy dấu chấm hỏi, đi về phía dãy phòng.

“Ừ.” Cho dù là Liên minh đệ nhất soái, đệ nhất không nhiều chuyện, vẫn không khỏi dõi nhìn theo hai người kia cho đến khi họ quẹt thẻ mở cửa đi vào trong, cửa phòng khép hẳn hắn mới dời chân. Hắn khá là ít lời, nhưng đầu óc linh mẫn, mũi cũng không tệ, tin tức tố từ một Omega động dục không thể lẫn vào đâu được.

Lúc này mới hơi bị phiền nè. Làm thế nào để nói với Dụ đội việc Diệp lĩnh đội vào phòng Phương Duệ, hơn nữa còn ở trong tình huống vi diệu như thế. Thật là một chướng ngại quá lớn đối với một người kiệm lời như Súng Vương.

Phương Duệ nghĩ nguy cơ lớn đã qua, bây giờ ứng phó nguy cơ này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu Diệp Tu muốn lên mặt dạy dỗ, thì cũng giống như trước đây thôi, chịu một chút la mắng nghiêm túc không thành vấn đề. Một lần vấp ngã là một lần khôn ra. Kiếp sống chuyên nghiệp nó thế. Là một Zâm Vương vốn tự tin mình luôn tập trung tiến bộ trong nghề zâm, sau khi gặp Diệp Tu, hắn mới nhận ra mình vẫn còn non lắm.

Nói thật lòng, nam nhân duy nhất khiến cho mình không thể dời đi tầm nhìn, chính là hắn. Ô, không không không… Buồn nôn, buồn nôn chưa kìa?

Phương Duệ nắm chặt y phục trên người. Kết quả người ta kéo mũ áo phủ trên đầu hắn ra, nhiệt độ lẫn hơi người đều biến mất, chỉ có ánh mắt thon dài khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống hắn đang ngồi bên giường.

“Thuốc ở đâu?” Đưa cho hắn ly nước trước, rồi lấy áo khoát vắt trên cánh tay mình, không dám khoác vào người, chỉ để ở một bên tay. Mùi vị này tươi mới, khác nào bánh mì nóng hổi vừa ra lò, hoặc là sữa bò ấm mới vắt, thật khiến người ta nổi tà tâm muốn ăn.

“Trong túi đeo lưng.” Phương Duệ đón lấy ly nước. Khi tình huống không-có-biến, hắn lại cảm thấy mình bắt đầu bị sốt.

Diệp Tu quay người đi lấy thuốc trong túi đeo lưng của Phương Duệ, điếu thuốc ngậm trong miệng cuối cùng cũng tàn đến cuối, thuận tay dụi vào một tờ giấy ghi chú, rồi ném vào thùng rác. Hai tay không có thuốc lá làm phân tán, tin tức tố kia lại càng thêm nồng nặc, như thể xuyên qua da dẻ, kích thích đến tận xương tủy bên trong.

Phương Duệ nhìn chăm chú áo khoác trên tay hắn, mũi đột nhiên đau xót, hắn vội vàng xoa xoa mũi. Một chút ít hy vọng trong lòng hắn cũng tan mất, sau này mình vẫn chỉ có thể làm đồng đội bình thường với người này thôi ư?

“Nè.” Người đó nhét bình thuốc vào tay hắn, như vẫn chưa yên tâm nên cố dặn dò: “Uống xong ngủ liền đi, nhớ khóa cửa kỹ, nếu có chuyện gì lập tức tìm anh, anh ở ngay phòng bên cạnh cậu biết rồi đó.”


“Ừ” Rầu rĩ đáp lại, không bị lên mặt một đôi câu hắn thật sự không vui. Giống như một đứa nhỏ làm chuyện xấu, thực ra trong lòng chỉ thấy an tâm khi bị chất vấn thật nhiều. Hắn rốt cuộc không vội vã uống viên thuốc, mà cầm lấy ly nước nhấp hai ngụm, chất lỏng ấm áp chảy qua cổ họng khát khô từ nãy giờ làm hắn tỉnh táo một chút.

“Anh đi trước”

Không hiểu sao vừa ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thần sắc bồn chồn hiếm khi gặp ở Diệp Tu, Phương Duệ không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo góc áo của hắn.

“Ặc…” Kéo áo người ta xong hắn lại thấy xấu hổ, nhưng cũng không muốn buông ra, cứ thế vươn cả 2 tay cùng giữ chéo áo kia lại, như thể sắp chết đuối níu giữ một nhành cây cứu mạng.

Vì động dục nên cả hai gò má hắn đỏ bừng, như muốn bật cả máu ra. Mất mặt quá, hắn nghĩ, thật là mất mặt quá.

“Có chuyện gì thì nói đi.” Diệp Tu xoay người lại, Phương Duệ vùi đầu vào cánh tay, chỉ có thể xoay xoay cái đầu.

“Ừm…” Khó nói quá hà! Xấu hổ quá hà! Mọi thường nói xen, chọc cười, miệng lưỡi như nở hoa, liến thoắng đến mức nào, bây giờ hệt như gà bị bấm cổ, đến cả “ò ó o” cũng không gáy được.

Diệp Tu thở dài, Phương Duệ cảm giác hắn quay lại, đưa bàn tay thon dài xinh đẹp đến trước mặt mình.

“Đưa đây.”

Phương Duệ thành thành thật thật, đem bình thuốc giao vào tay đối phương, sau đó đặc biệt mềm lòng chăm chú nhìn chiếc bình con nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay kia, động cũng không dám động.

“Đến nước này rồi, thoải mái chọn một đi, muốn điều trị thân thể? Hay là muốn điều trị đầu óc?” Diệp Tu lại phun trào phúng, đặc biệt độc, đặc biệt đúng chỗ, đặc biệt châm vào nỗi đau.

Phương Duệ đột nhiên nổi giận, nắm lấy bình thuốc, “Leng keng” một tiếng quăng về phía thùng rác. Hùng hồn đứng dậy đối diện Diệp Tu.

“Đều muốn!” Để xem anh trị tui thế nào?! Hôm nay tui mặc kệ!

Diệp Tu cười, hơi thở vừa khéo phà ấm vào mặt Phương Duệ. Hắn đã quá quen với nụ cười đắc ý này, cứ như là mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay. Tiếp đó, hắn thấy mình bị kéo vào một vòng tay, một cái ôm ấm áp.

Lồng ngực áp vào nhau, cảm nhận được một nhịp tim mạnh mẽ khác. Áo khoác hồi nãy nghĩa lý gì đâu!? Bây giờ mới thật sự là ôm nè. Một cái ôm đúng nghĩa, một cái ôm ấm áp, một cái ôm bằng xương bằng thịt.

Phương Duệ nghĩ, bây giờ cho dù bị nói là không có tiền đồ cũng không có gì đáng kể. Hai tay nắm lấy lưng áo Diệp Tu, hắn hít một hơi thật sâu. Quỷ quái thật, mùi khói trên người tên trạch nam này không ngờ lại dễ chịu đến vậy, có lẽ mình cần được điều trị đầu óc thật rồi.

Diệp Tu ghé lỗ tai hắn nở nụ cười, rồi giống như đang dỗ dành một đứa con nít, xoa xoa gáy hắn, vỗ vỗ sống lưng hắn.

Phương Duệ ngang tàng nghĩ, kể cả Diệp Tu chỉ muốn đùa giỡn thì hắn cũng không buông tay. Dù tình huống này có đặc biệt thế nào đi nữa, chỉ cần có thể hưởng thụ hắn nhất định không buông tay, sau này cứ đỗ lỗi cho vấn đề thể chất.

Diệp Tu hôn vào tai hắn, Phương Duệ cảm giác như có một luồng điện lan tỏa toàn thân, chân hắn nhũn ra.

“Chữa làm sao?” tay Diệp Tu lần xuống eo hắn, dùng sức ghìm lại, như thể sợ hắn đổi ý bỏ chạy.

Chữa làm sao? Vấn đề cao thâm như vậy anh hỏi tui sao?! Phương Duệ trước giờ vẫn nghĩ Alpha cùng Omega chỉ có một kiểu mà thôi. Hắn không hề tin mấy phim truyền hình hướng dẫn tâm linh hòa hợp, rồi xác thịt hòa hợp gì gì đó mới có thể cùng thăng hoa, thật nhảm nhí. Đơn giản cứ xoạt xoạt rồi thăng hoa chứ còn gì nữa? Cứ phải là “vờn vờn dạo dạo”, rồi đổi tư thế tiếp tục “dạo dạo vờn vờn” mới vẹn cả đôi đường nghe phát chán.

Muốn thử thách trí thông minh và tình cảm của tui? Nghĩ vậy nên thánh chơi zâm một chút lúng túng cũng không có, trực tiếp trả lời bằng cách cắn yết hầu Diệp Tu một cái, tin tức tố lại càng nồng đậm dày đặc.

Diệp Tu “hư hư” một tiếng.

Phương Duệ ngửa người ngã lưng xuống giường mà tay vẫn không buông, Diệp Tu cũng xuôi theo tư thế đó chồm lên người hắn. Đầu gối và tay Diệp Tu chống hai bên, ánh mắt say mê nhìn ngắm khuôn mặt tròn trịa của người dưới thân.

Phương Duê nhắm tịt hai mắt, hắn cảm thấy xấu hổ đến mức không thể nhìn trực diện. Nhắm mắt một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, bèn hé mở ra, lập tức nhìn thấy một nụ cười đắc ý, rõ ràng tên kia đang quan sát hắn, chờ đợi sự lúng túng của hắn, giờ lại trưng ra vẻ cười thiếu đánh vì những phản ứng xấu hổ hắn đã làm.

Tức giận chồm người nhổm dậy, lập tức bị đè chặt xuống. Diệp Tu hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, ngợp trời nụ hôn phủ lên mặt hắn, cùng vòng tay siết thật chặt, vận hết sức siết hắn như hận không thể áp sát thêm nữa.

Phương Duệ lại nhắm mắt, hắn không thể nhìn, cảm xúc quá lớn đến mức hắn không thể nhìn trực diện. Đôi chân không an phận vòng lấy eo Diệp Tu, vắt chéo trên lưng Diệp Tu, giữ hắn đè chặt thêm nữa lên người mình. Vòng tay của hắn vít đầu người kia xuống, ghì lấy cái hôn hiện giờ đang khuấy đảo nơi miệng, triền miên quấn quýt theo chặt chiếc lưỡi đã bỏ qua luôn giai đoạn thăm dò kia.

Cho đến khi không thể kiên trì được nữa, bọn hắn thả môi nhau ra. Lồng ngực Phương Duệ nâng lên hạ xuống gấp gáp, hơi thở Diệp Tu dồn dập bên tai. Diệp Tu luồn tay vào trong áo hắn, cơ thể hắn bỗng rùng mình, cảm giác đụng chạm trực tiếp thế này như truyền đến một luồng điện, cảm xúc cứ thế dâng lên đầy lồng ngực, làm hơi thở trở nên gấp gáp dồn dập. Bàn tay kia ấm áp, lần từ eo đến vai, men vào vùng cổ, lại vuốt xuống ngực. Bàn tay ấy bỗng dùng lực, ra sức nhào nặng vội vàng, siết lấy bất cứ nơi nào có thể siết.

Phương Duệ cũng rất biết phối hợp, nhích người nhấc tay, để chiếc áo trật khỏi vai, trượt qua khỏi đầu, chỉ một tí vung vẩy là hắn đã nửa thân trần, hai mắt vẫn nhắm nghiền để mặc cho người kia giày vò cơ thể bằng những dấu hôn đầy kích thích, lưu lại rõ ràng trên làn da vì phát dục mà nhạy cảm đến ửng đỏ.

Diệp Tu hôn từ cổ đến vai đến ngực, lần đầu tiên trong đời Phương Duệ có cảm giác vừa muốn tự bảo vệ vừa muốn phó mặc, những cảm giác lạ lẫm theo nhau kích thích từng thớ thịt trên cơ thể hắn. Vì thế, hắn lại càng ôm ghì, càng níu sát.

Rồi thêm một luồng điện giật khác, vẫn là bàn tay không an phận kia, đang tuồng vào trong lần vải lót, chạm tới tận vật nọ.

Phương Duệ vô thức co chân cản, lại bị Diệp Tu ghìm xuống. Diệp Tu như hiểu từng phản ứng nhỏ nhặt, những bối rối, bất ngờ, xen lẫn hưng phấn, kích thích. Mọi thể hiện qua mắt, qua tay, qua từng cử động nơi Phương Duệ đều làm hắn cảm thấy thật thú vị. Cậu bé mắt to này, hắn đã nhìn ngắm bao lâu nay, vẫn chưa một lần thấy thỏa. Khuôn mặt ấy mỗi khi lập trick thành công, ánh mắt sáng lên niềm sung sướng vô tận, nụ cười như không bao giờ tắt, thần thái đến lóa mắt, những lúc như thế hắn chỉ muốn ghì thật chặt hôn thật sâu. Hoặc đơn giản những lúc Phương Duệ thưởng thức đồ ăn, phải nói gương mặt của tên tham ăn này nhìn chỉ muốn cắn.

Tuy có rất nhiều Omega phát ra tin tức tố gần hắn để câu dẫn, nhưng hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đánh dấu bất kỳ ai. Hắn chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì, duy chỉ có Phương Duệ, mỗi một câu nói, mỗi một ánh cười, đều ngoại ý đọng lại nơi tâm trí hắn.

Trước giờ mỗi sự đụng chạm hắn đều xem như vô tư, không cố gắng tránh né, cũng không hề lợi dụng. Nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh thật sự gần gũi như thế này.

Diệp Tu nắm vật ấy trong lòng bàn tay, một ngón tay gõ nhè nhẹ nơi đầu chóp. Không chỉ vật nhỏ mà cả người Phương Duệ đều cương cứng ngắt, truyền từng trận từng trận kích thích đi khắp cơ thể. Diệp Tu chợt nhỏm dậy, một vài thao tác dứt khoát đã khiến Phương Duệ hoàn toàn khỏa thân.

Phương Duệ lúc này tâm ý tương thông, tay với lên mở các nút áo của Diệp Tu một cách vội vã. Hai người cùng phối hợp nên rất nhanh chiếc áo sơ mi rời khỏi cơ thể. Vẫn là Diệp Tu đè trên người hắn, một tay vẫn nắm lấy vật kia mà dùng sức, Phương Duệ không nhịn được ư ư a a. Vật ấy như nở to ra, sức tay Diệp Tu càng nhanh càng mạnh, bật một tiếng thô tục thoát ra khỏi lồng ngực, chất lỏng màu trắng sữa bắn thẳng ra ngoài.

Diệp Tu vẫn nắm gọn vật ấy, nó đang co rút bật bật trong tay Diệp Tu. Toàn thân Phương Duệ cũng giật theo nhè nhẹ, cơn khoái cảm khiến người cậu nâng lên hạ xuống theo hơi thở đầy xúc động.

Ánh mắt Diệp Tu như cười như không, hắn cảm thấy biểu tình này của Phương Duệ thật quá hấp dẫn, bèn cúi xuống cắn vào vai hắn một ngụm. Phương Duệ hai mắt cũng cười long lanh, ngắm nhìn Diệp Tu một cách say mê thỏa mãn, ánh mắt đó chợt sáng một ý nghĩ tinh nghịch, đôi bàn tay của hắn hạ chiếc quần còn vướng trên người Diệp Tu, rồi cầm lấy vật kia của Diệp Tu định ra sức.

Diệp Tu chụp lấy tay hắn, cùng lúc đè lên người hôn tràn trên ngực hắn, đầu lưỡi vân vê hết bên nọ đến bên kia, ngón tay lần lần vào một khe hẹp bên dưới, lỗ nhỏ bên trong rất mềm rất ướt như đang mời gọi.

Phương Duệ bật ra một tiếng “Anh?”, hai mắt hắn càng tròn to dữ dội, sửng sốt nhìn Diệp Tu. Một ngón tay nào đó đang thăm dò một nơi nào đó. Hắn như vừa mới nhận ra một điều gì thật lạ lẫm. Diệp Tu cái tên này…

Diệp Tu hôn lên môi hắn, như có như không nói một câu mà hắn mơ hồ chẳng biết ý tứ ra làm sao: “Giờ phải cho tôi vào trong chứ.”. Phương Duệ rất muốn hỏi lại.

Nhưng kể từ lúc ngã trên giường, Phương Duệ ngoài những âm thanh vô nghĩa thì chẳng thể nói được câu nào ra hồn. Cảm xúc quá đỗi dâng trào đã nghẹn lấy cổ họng hắn, ngàn vạn ý xúc cảm hắn muốn thốt, đều chẳng thể thốt nên lời. Có điều gì đó quá lớn quá bất ngờ chiếm đã lĩnh cả đầu óc lẫn cơ thể, khiến hắn chỉ muốn cảm nhận, và cảm thấy đáp lại bằng hành động mới tương xứng.

Diệp Tu lèn chân vào giữa hai đùi hắn, buộc hắn phải dạng người ra, vật nhỏ của tên kia đã vào bên trong khiến Phương Duệ cắn chặt môi. Diệp Tu lại hôn vùi lên hắn. Có đôi lúc Diệp Tu như phân vân, nửa muốn ngừng lại nửa muốn chiếm đoạt, cứ thế mà có khi khuấy đảo, có khi lại ngần ngừ. Phương Duệ như sực hiểu ra một điều gì, đầu óc hắn bỗng sáng suốt một cách quái dị. Ra là thế, điều Diệp Tu muốn làm là như vậy.

Phương Duệ chồm dậy, hắn đè Diệp Tu ngã ngửa ra hướng ngược lại. Diệp Tu vẫn cười, ngừng động tác. Phương Duệ lúc này đang chống tay lên vai hắn, nhìn hắn, vẫn vẻ tinh nghịch ấy hiện lên trong mắt. Diệp Tu chưa bao giờ muốn ép Phương Duệ làm theo ý hắn bất cứ điều gì, trong đội, trong game, trong sinh hoạt hàng ngày đều thả lỏng tự do, cho nên bây giờ cũng thế, hắn không muốn ép sự ham muốn của mình lên bất kỳ ai, càng đừng nói là ép Phương Duệ.

Phương Duệ cầm lấy tính khí của Diệp Tu, nắm tay siết chặt, nhìn Diệp Tu với nụ cười ma mảnh. Diệp Tu cũng cười, bất kể là Phương Duệ định làm gì, hắn cũng sẽ chìu ý.

“A a a a a a …” Cả hai tên cùng thét lên như thế.

Phương Duệ đột ngột nhét vật kia vào huyệt động của mình, dùng sức ấn mạnh. Diệp Tu bật dậy ôm chầm lấy Phương Duệ, hắn đau và hắn biết Phương Duệ còn đau hơn. Cái tên Phương zâm này, cứ tưởng hắn chỉ định vuốt vuốt, ai ngờ hắn liều lĩnh đến thế. Ngay cả Phương Duệ cũng đâu có ngờ mình bị ảnh hưởng đến như vậy, nước mắt cứ thế ứa ra. Diệp Tu phải dỗ dành hôn hít một lúc lâu, chờ cơn đau dịu xuống.

Bất quá vật đã vào trong rồi, Phương Duệ tính tình cương ngạnh, hắn cắn răn không chịu buông. Diệp Tu cũng không nhịn được, hắn vừa hôn vừa chiếm lại quyền chủ động, huyệt động kia thít chặt, muốn giữ không muốn rời, khiến hắn không thể không động tâm. Hai tay giữ lấy eo Phương Duệ, hắn bắt đầu hành động. Rồi một tay giữ eo, một tay hắn vuốt ve vật nhỏ của Phương Duệ. Nhịp nhàng nhưng mạnh mẽ, Phương Duệ cũng nảy người theo.

Diệp Tu cố kiên trì, chờ cậu nhỏ của Phương Duệ cương lên. Cả hai cùng vận sức khuấy đảo một phen, vần vũ cật lực, đau đớn đã nhường chỗ cho những kích thích từ nơi tiếp xúc tinh tế, âm thanh bì bạch xen lẫn âm thanh hừ hự, ư ư.

“A a a a a a …” một lần nữa tiếng thét bật ra, nhưng không phải là đau đớn, mà là đỉnh cấp cảm xúc. Phương Duệ lại một lần nữa bắn ra, cùng lúc với những gì Diệp Tu rót vào người hắn.

Xác nhận! Đánh dấu!

Tôi chính là Alpha của cậu.


Theo thiết lập ABO, trước hết cần phải có những tình tiết “vờn vờn dạo dạo”, sau đó mới có thể nói đến kết quả. Cho nên những hướng dẫn đều nói tỉ mỉ việc dành thời gian để “dạo dạo vờn vờn”. Còn ở đây, cả hai đều không quan tâm đến việc chữa trị, không cần biết ai cần trị liệu, cứ đâm đầu vào chỗ nhân sinh hết chốn hồi đầu, bỏ qua vô số tiểu tiết, đi thẳng đến hết lực, ngươi sướng ta cũng sướng.

Xong chuyện Diệp Tu lại đi hút thuốc, hắn không có cách nào ngoại lệ cho việc hút thuốc này. Phương Duệ liếc mắt, tinh thần hắn phát triển quá nhanh quá loạn rồi, hắn quyết định lược bỏ tiểu tiết.

Ôm ấp như người mới yêu đã sớm không cần, y phục đầy đất mới là đáp án chính xác. Ai nói yêu đơn phương thì nhất định không có kết quả tốt? Ai cam đoan yêu đơn phương thì đối phương không để mắt tới mình? Dù sao thì cũng đã đánh dấu rồi, lần này làm không cẩn thận vẫn còn những lần kế tiếp, mấy chuyện phù vân mây khói nhưỡng nhưỡng tương tương thôi bỏ qua cho xong.

“Con trai nhất định sẽ theo họ của tui?” Vừa mới làm xong chuyện, khơi cái đề tài này dù không đúng đề cũng gần sát đề.

Diệp Tu liếc mắt nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

“Ít ra cũng để tui đặt tên cho đứa bé.” Phương Duệ nhượng bộ một chút, trở người dựa vào cánh tay Diệp Tu.

“Gọi thế nào? Điểm Tâm hả?” Diệp Tu cười, hắn kỳ thực cảm thấy “Điểm Tâm” cũng không tệ.

“Nhảm nhí, ít ra cũng phải là Điểm Tâm Ngọt chứ?”

Diệp Tu nghĩ, điểm tâm ngọt thường là điểm tâm cho con nít, vậy… hợp lý đó chớ, ít ra cũng không phải là Bánh Pizza, hay là một món ăn Trung Quốc nào đó khác.

“Nếu con gái sẽ gọi là Pudding.”

Diệp Tu khóc thét, đây không phải là điểm tâm ngọt của người phương tây sao, hắn thật sự mặc niệm cho đứa nhỏ chưa ra đời này.

“Hay là anh đi họp đi, vẫn còn kịp.” Phương Duệ lật người xem lịch họp, giờ giấc vẫn không tính là quá muộn, hiện tại đi dự tiệc trễ vẫn có thể được.

“Định nhờ anh lấy thức ăn cho em thì cứ việc nói thẳng” Diệp Tu là ai cơ chứ? Chút trò vặt ấy cũng muốn qua mặt hắn sao?

“Lão Diệp, em quyết định gắn bó với anh cả đời!” Vấn đề nhân sinh cũng đã được giải quyết rồi, hắn bây giờ toàn thân thoải mái. Ngoài chuyện đói bụng ra thì hắn hoàn toàn mãn nguyện.

“Muốn ăn cái gì…” Diệp Tu nghĩ ngoài cách này không còn cách nào thoát, nên nhanh nhẹn đứng lên mặc quần áo.

“Mang toàn bộ về!” Phương Duệ phất phất tay.

Diệp Tu toàn thân nhiễm mùi vị này không thể trực tiếp đi gặp người, bèn trốn về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, xong mới đi vào sảnh tiệc chiêu đãi, vừa đúng lúc ban tổ chức kết thúc phần đọc diễn văn.

“Diệp lĩnh đội, xử lý ổn thỏa rồi à?” Đang lúc mọi người vỗ tay, Dụ Văn Châu bước ngang như một con cua xuyên qua đám người đến bên cạnh Diệp Tu.

“Dĩ nhiên rồi, anh chứ có phải ai đâu?” Diệp Tu mắt nhìn thẳng, mặt đầy nghiêm túc.

“Tôi nhớ anh nói chỉ đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi. Hút điếu thuốc này coi bộ hơi lâu.”

“Ha ha, cậu hiểu mà, tham dự mấy cái này anh không mấy am hiểu” Diệp Tu cười ha hả, hai mắt lại liếc về phía bàn lớn bày các món tiệc đứng.

Dụ Văn Châu ngàn vạn oán niệm trong lòng đều thu vào một ánh mắt, nghĩ “Tôi ở đây khổ cực chống đỡ người nước ngoài, giữ mặt mũi cho anh, anh thì hay rồi, đi hưởng thụ nhân sinh cực lạc, rốt cuộc có còn là đồng đội tốt hay không?”

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt bực bội đang bơi giữa biển người hướng về phía mình, đột nhiên oán hận cứ thế tiêu tan.

Hắn nhớ, trước khi khai tiệc Chu Trạch Khải có đến chỗ hắn nói rất tiết kiệm: “Diệp lĩnh đội xử lý Phương Duệ… Trước đó giúp hắn giải vây.” Có thể xem như là một lời nhắn đầy thiên tính, đầu óc của các Alpha đều đơn giản như vậy, thẳng tắp chỉ có một tư duy.

“Văn Châu ơi Văn Châu, chúng ta trở về đi, những thức ăn người nước ngoài méo mó như vầy tôi ăn không vô, mùi vị như dành cho người chết vậy, làm tôi muốn nghẹt thở…” Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng lách qua được bên cạnh hắn, nín hơn nửa ngày, giờ có cơ hội nói tiếng Trung liền bắn ráp như nước chảy, thao thao bất tuyệt.

“Được rồi, đúng lúc mình có thể đi về rồi.” Dụ Văn Châu quay lại muốn đem gánh nặng giao trả cho Diệp Tu, kết quả là không thấy người, chỉ thấy xa xa hắn đang cầm cái mâm ở trên bàn ăn thu gom các thứ, không biết muốn ăn bao nhiêu.

Tuy là đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, nhưng quản lý đội quốc gia Trương Tân Kiệt nghiêm ngặt lắm, thường đi kiểm tra phòng, nên Phương Duệ cũng không dám nằm ườn ra cứ thế trần truồng trắng trợn tận hưởng một giấc thiên xuân. Diệp Tu vừa đi, hắn liền vội vàng ngồi dậy thu dọn tàn cục, mở cửa sổ để thoáng khí. Tuy than thở đau eo nhưng tốt xấu vẫn có Diệp Tu đi lấy thức ăn bên ngoài, coi như có niềm an ủi để sống sót nếu có đợt kiểm tra. Hắn tự nhận là hôm nay nếu Trương Tân Kiệt và Vương Kiệt Hy có hợp tác với nhau cùng đi, cũng không thể bói ra được nửa điểm không đúng trên gương mặt hắn.

Diệp Tu đưa thức lấy bên ngoài cho hắn, nói bậy vài câu rồi cũng đi về nghỉ. Kết quả là hơn nửa đêm bị phiên dịch của đội quốc gia cùng nhân viên ban tổ chức gõ cửa. Vị phiên dịch đầu tóc bù xù sắc mặt hồi hộp, người nhân viên kia trông như sắp khóc.

“Sao?” Giải đấu Quốc tế không phải chuyện nhỏ, mọi người đều rất chú ý lời nói nhằm tránh gây phiền toái liên lụy đến đội ngũ của mình.

Nhân viên kia liền vội vội vàng vàng, bắt đầu bô bô giải thích, phiên dịch nghe xong cau mày, một bên gật đầu một bên truyền đạt lại cho Diệp Tu.

“Vừa rồi ban tổ chức có nhận lời than phiền, nói là trong tiệc rượu có loại đồ ăn đặc thù gây bất lợi cho thể chất của vận động viên. Đồ ăn này sản sinh ra chất có thể gây dị ứng, gây ra một chút phản ứng bất lợi đối với cơ địa của người Á Châu. Ban tổ chức đã tìm hiểu sự kiện và xử lý nghiêm khắc.” Phiên dịch ngừng lại, tiếp tục nghe người kia phân trần.

“Điều tra phát hiện ra có một loại rượu đặc thù nằm trong nhân sô cô la, là một đặc sản địa phương, loại này dẫn tới phản ứng bất lợi. Đây chắc là do fan địa phương mang tặng, sơ suất để lẫn vào trong thức ăn của các vị tuyển thủ. Hiện tại ban tổ chức đang nỗ lực thu hồi số lượng sô cô la bản địa này. Đồng thời thông báo đến các vị dẫn đội mong các vị thông cảm và nhắc nhở đội viên của mình chú ý tự bảo vệ.”

Người nhân viên hai tay ôm ngực vẻ mặt như lâm đại họa, Diệp Tu vò tóc, khẽ ngáp một cái.

“Tạm thời chưa có phát hiện ai trong đội ngũ mình bị ăn nhầm món này, nếu có phát sinh tình huống chúng ta có sẵn trợ giúp chữa bệnh. Sẽ không để xảy ra sơ sót nào nữa.” Nghe thông báo theo đúng quy định xong, hắn đóng cửa định ngủ tiếp. Lại trông thấy ở góc giường lộ ra gói giấy bọc quà màu sắc rực rỡ, rõ ràng là được tháo ra từ gói quà sô cô la.

Diệp Tu lấy chân đẩy giấy gói vào dưới chân giường, sau đó nhào vào ổ tiếp tục ngủ, nghĩ đến hồi sáng một tên nào đó tham ăn đồ ngọt tự lột gói quà sô cô la fan cho mình trốn đến một bên ăn vụng, bị mình tra khảo vẫn cướp lấy còn trừng mắt căm giận, Diệp Tu cảm thấy tâm tình mình thật là thư thái.

Lúc đó ta đâu có biết vật này sẽ gợi ra dị ứng, thậm chí động dục, đúng không? Không phải lỗi của ta đúng không?

Bất quá a, sô cô la, làm rất khá!

Nước chủ nhà giải quốc tế muốn xúc tiến giao lưu tình cảm với các tuyển thủ các quốc gia, bày ra nào là tham quan du lịch các kiểu, thêm vào đó người Zurich vốn giàu nức đố đổ vách, há chỉ nói quan tâm bằng lời lừa gạc các trạch nam trạch nữ hay sao? Vừa chiêu đãi tiệc hôm trước, hôm sau liền tổ chức cho mọi người đi tham quan bảo tàng lớn, mấy chục người ào ào rủ nhau đi, đi nghe được mà có hiểu được gì không biết, cả đám cứ như ong vỡ tổ.

Phương Duệ nhìn bóng lưng của mọi người, thở ra một tiếng, ngồi xuống băng ghế dài gần cửa, xoa xoa hai chân đang run run.

Mất mặt quá. Thánh chơi zâm bị người zâm đến không khép được chân. Cái tiêu đề bệnh thế này nếu để lọt ra ngẫm lại thiệt muốn đập đầu chết nơi tha hương đất khách. Cũng may mọi người đều tản ra khu vườn lớn quan tâm nghệ thuật, bằng không bị bọn họ vây thành chắc hắn không giữ nổi da mặt của mình.

“Không chịu nổi nữa?” Diệp Tu đứng bên cạnh hắn, xoa xoa trán hắn, thuận tiện thăm dò nhiệt độ trên trán.

“Cái rắm. Tui nghỉ ngơi sẽ hồi máu.” Có được kỳ nghỉ nước ngoài du lịch như vầy, hắn biết là rất hiếm.

“Đến, leo lên.” Diệp Tu quay đi, vỗ vỗ lên vai mình ra hiệu cho đối phương.

“Đậu! Diệp đại thần muốn cõng tui? Cõng thương binh hành quân?” Phương Duệ cười, đu lên vai Diệp Tu, như một bao gạo lớn.

Kết quả, dĩ nhiên là cõng cái rắm, Diệp Tu không hề có ý định cõng hắn, hắn lôi 2 cánh tay, khiên như khiên lợn chết. Hai người cao xấp xỉ nhau, nói Phương Duệ dính trên lưng Diệp Tu để Diệp Tu kéo đi thì đúng hơn. Phương Duệ bỗng la to dừng hắn lại.

“Ui ui! Anh nhìn này này!” Phương Duệ đưa ngón tay. Diệp Tu bất đắc dĩ kéo hắn tới gần một khu triển lãm.

“Muốn xem cái gì?” Diệp Tu ngẩng đầu, đồ vật ở đằng kia ngoài hiện đại thì là siêu hiện đại, đâu có cái gì là đồ ăn.

“…Không biết giá bao nhiều, chắc đắt lắm.” Phương Duệ rầm rì, sau đó vỗ vỗ vai xe kéo của hắn: “Ui ui! Kia kìa kia kìa! Mọi người đi xa như vậy rồi anh nhanh lên một chút!”

“Có tin anh ném em ngay tại đây không?” Diệp Tu nhìn đám người cách đó không xa. Sáng sớm viện bảo tàng không có bao nhiêu khách, ngoại trừ một đám ríu ra ríu rít hồi nãy, chỉ có vài du khách rải rác, họ quăng ánh mắt thương hại đến bọn hắn như trách mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện rồi thôi.

“Tin! Ui ui! Nhìn cái kia nhanh nhanh! Kia kìa!” Phương Duệ mũi chân chạm đất lại nhảy lên mấy lần, suýt nữa làm Diệu Tu té nhào.

“Được được được, nhìn nhìn nhìn…” Diệp Tu bất đắc dĩ, lại làm xe kéo từ từ chuyển tới, đi theo sau lưng mọi người xem xét các loại hàng triển lãm không biết lai lịch.

Dĩ nhiên, cả Diệp Tu lẫn Phương Duệ đều không mắc chứng bệnh nghiện mạng xã hội, nên dĩ nhiên cũng không biết mình vừa mới gia nhập nghe giới thiệu thì đã có một tấm hình do tuyển thủ chuyên nghiệp tuồng lên Weibo, gây nên một cơn bão mạng toàn lời bình rác rưởi.

Nguyên do chính là các tuyển thủ nữ trong đám kia, họ rất kỳ diệu, dù không hiểu tiếng nói đối phương vẫn có thể để tâm nhiều chuyện, tâm ý rất tương thông. Không mấy ngày liền kết thành một vòng tròn nhỏ các tuyển thủ nữ liên quốc gia, hi hi ha ha thành một nhóm. Một tuyển thủ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh vỗ vai Tô Mộc Tranh, chỉ vào đoàn người phía sau.

Ở một nước xa lạ, trong một viện bảo tàng ấm áp hoa lệ, Diệp Tu đang cõng Phương Duệ, tập trung tinh thần xem các tấm ảnh trưng bày. Trong nháy mắt, hình ảnh này lập tức trở điểm nóng sốt, được các vị đại thần trong giới chuyên nghiệp truyền đi.

Hơn thế nữa, Tô Mộc Tranh đặc biệt nghệ thuật, không cần viết lời giải thích, chỉ đánh một trái tim đỏ trên nét mặt chuyển đi.

“Ôi tay của tôi! Chậm hơn một giây!” Sở Vân Tú bày tỏ ý kiến tiếc rẻ khi mất cơ hội thể hiện tốc độ tay.

“Sau lưng chúng ta rốt cuộc phát sinh cái gì…” Lý Hiên làm ra vẻ hắn thật sự chưa nhìn thấy gì cả.

“Phương Duệ ông làm gì đó” Lý Hiên đã có ý kiến thì Ngô Vũ Sách lẽ nào không biết.

Tiêu Thời Khâm ấn like, vì thế Đới Nghiên Kỳ cũng tiếp theo hắn phát ra một chuỗi “Đội trưởng anh có thấy không, có thấy hay không a a a a a a ….”

Đương nhiên kẻ hủy diệt sau cùng chính là Diệp Tu, hắn hờ hững nhìn tấm hình Tô Mộc Tranh chụp mình được không ít Weibo chia sẻ, viết một câu “Chụp hình không tệ.”

Mọi người lại quên mất lý do post hình ban đầu, cuốn lên trên một lượt chia sẻ cùng lời rác rưởi, cuốn lên rất nhiều mới có thể thấy được tư thế ở đầu đề.

Phương Duệ ôm điện thoại đáp lại các lộ anh hùng quan tâm cái rắm, cười đến run rẩy, bệnh trạng động dục đã hoàn toàn thuộc về quá khứ. Còn nhiều triệu chứng vẫn chưa bắt đầu, nhưng hiện tại chỉ thấy hết thảy đều mạnh khỏe, hạnh phúc, thông thuận, khoái lạc.

Diệp Tú nói trở về phòng hút điếu thuốc, áo khoác bỏ lại giường Phương Duệ, Phương Duệ thuận tay lôi tới, khoát lên người mình. Mùi vị thoải mái, về mặt sinh lý, hắn bây giờ không còn phải xoắn xuýt gì trong lòng nữa, không có úy kỵ, chỉ thấy an toàn vì được bảo vệ.

“Cả người hắn đều thuộc về mình rồi, sao vẫn không muốn rời xa cái y phục rách rưới này.” Phương Duệ tự giễu, đem làm gối đầu. Tiếp tục xem các bình luận gà bay chó chạy kia, cười đến quên trời quên đất.

Mà lúc này Diệp Tu đang đứng ở cuối hành lang khu vực hút thuốc, chợt ngăn lại một người đang muốn đi về phòng.

“Có chuyện gì?” Người này cầm trên tay đồ ăn, rõ ràng là không hề hoan nghênh sự quấy rầy của Diệp Tu, một mắt lớn một mắt nhỏ vẫn liếc chừng về phía cửa phòng muốn đi vào.

“Anh nói này Vương Mắt Bự, cậu thật không phúc hậu, xảy ra chuyện như vậy không báo cáo với dẫn đội là trái nguyên tắc rồi” Diệp Tu khoanh tay dựa tường, bày ra một vẻ đã nắm được đuôi, đối phương chạy không thoát.

“…” Vương Kiệt Hi không hề phản bác, hắn biết đối với người này cãi chày cãi cối không phải là đối sách.

“Anh hỏi nhân viên bên kia, họ nói phát hiện vấn đề là báo ngay cho tuyển thủ họ Vương của đội tuyển Trung Quốc. Nói đi, rốt cuộc là ai gặp sự cố trước? Hử? Nói xem hôm qua có phải tiểu Tiêu cũng không tham gia tiệc tối đúng không?”

“Liên quan gì đến anh.” Vương Kiệt Hi lườm hắn một cái, quay đi gõ cửa phòng.

Diệp Tu nghe hắn vừa vào cửa đã hỏi một câu: “Thân thể khá hơn chút nào không?”

Đó là phòng đơn của Tiêu Thời Khâm.

Cho nên nói, sau này muốn cùng đứa nhỏ nhà Vương thúc thúc hảo hảo ở chung, chắc là Điểm Tâm Ngọt hoặc là Pudding của nhà họ Diệp.

Diệp Tu nở nụ cười, nhấn diệt tàn thuốc, quay trở về phòng.

-----------------------------------------------------------


Một câu chuyện rất khác.

Hoàn
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Thanks trans!
Hai kèo lạ, khẩu vị rất khá! Đọc cười ôm bụng :V
Vương mắt bự quả thực tâm bẩn mà, lẳng lặng mà ăn thịt thôi :3
Đặt tiêu đề hay đấy Duệ Duệ, mà đúng là chỉ có Thánh Dzâm mới có thể đọc bình luận gà bay chó sủa không đỏ mặt cười toe toét như thế thôi :V
 

Bình luận bằng Facebook