Hoàn [Hàn Trương] Ngọt

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,362
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Hàn Trương] Ngọt

Tui lụm trên #hàn_trương couple room Toàn Chức Discord, xin cảm ơn vì bức hình; hình ảnh chỉ mang tính minh họa về tình yêu nhẹ nhàng này vì hem thấy hình Hàn Văn Thanh mặc quần chẽn đi tông thái (●´□`)♡
Tác giả: -kugujun- >> 【甜————】韩张

Art by Adling - Adling weibo | Adling lofter

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và từ điển đại nhân Hvdic.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

──── (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ ────

Mặt Trời đứng bóng, ve sầu râm ran. Hàn Văn Thanh mặc chiếc quần chẽn lớn, đi tông thái, tay giơ hai cây kem ly, cảm giác mình như một kẻ thiểu năng.

“Cũng chỉ là hai cây kem thôi mà, yêu em.”

Mối tình đầu của anh – một tuần trước mới bắt đầu qua lại – đang đứng trước mặt anh, sắc mặt bình thản không để ý, thần thái “sóng yên biển lặng” như đã lịch kiếp phi thăng thượng tiên – nếu như không chú ý đầu anh đầy mồ hôi.

“Anh không thấy nóng à?”

Hàn Văn Thanh nhìn cậu chằm chằm. Dù anh biết Trương Tân Kiệt không phải một cô gái nhỏ và anh cũng không thể dùng cách đối phó với con gái mà đối xử với Trương Tân Kiệt. Nhưng mà! Chuyện người yêu cùng nhau ăn kem thì có gì sai sao?!

“Không phải anh mua nước hộ em sao?”

Kẻ bị lườm không hề sợ, còn quơ quơ chai nước suối Nông Linh trong tay với anh: ”Được rồi, mau ăn thôi. Nếu không tan ra sẽ phí mất.”

Hàn Văn Thanh thực sự muốn đánh cậu – hay là hôn? Đúng là gặp quỷ rồi! Sao trước kia không phát hiện tên này vô sỉ đến vậy!

Nhưng đúng như Trương Tân Kiệt nói, anh cảm thấy viên kẹo trên cây kem đang “nóng trong nhiệt độ cao”, chỉ một chút nữa sẽ tan ra. Bất đắc dĩ, anh chỉ đành gỡ hai viên kẹo, trái một miếng phải một miếng, cứu viên kẹo bơ sắp rơi xuống đất trước.

Đúng là ngu thộn quá rồi!

Anh nghĩ đến thấy rất không vui. Sau đó anh nhướn mi. Anh phát hiện, cơ bản là Trương Tân Kiệt không có nhìn anh. Tên đó đang chơi điện thoại quên trời quên đất, điệu bộ rất chi là ngạo kiều kiểu ”Anh cũng tự chơi đi, đừng khách sáo!”

Anh càng không vui!

Nhưng kem ly đúng là giúp giải nóng. Anh ăn kem không tập trung, miễn cưỡng tự an ủi mình còn có kem ly làm bạn… Tính ra vẫn là đừng an ủi, đồ này cơ bản cứ dính dính chết mất, đừng nói ăn một lúc hai cây, ăn được một cây cũng là cả một vấn đề.

Nếu như Trương Tân Kiệt ăn cùng anh thì… Ôi, đáng tiếc chỉ là nghĩ thôi.

Anh nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt, ăn kem mà như liếm máu trên đao, chỉ muốn làm sao toàn thân nhanh nóng lên rồi đem kẻ đầu sỏ giải quyết tại chỗ. Đúng lúc này điện thoại trong túi rung lên, là có tin nhắn đến. Hai tay anh đều cầm kem ly dính muốn chết, muốn lấy điện thoại ra cũng không xong, đành mở lời cầu cứu. (cíu cíu~)

“Tân Kiệt!”

“Gì?”

“Lấy giúp anh cái điện thoại, có tin nhắn.”

“Ờ.”

Lần này, người thành thật Trương Tân Kiệt đã lấy hộ, nhưng lúc lấy điện thoại lại không ngoan cho lắm. Hàn Văn Thanh sợ bơ rớt lên người cậu nên mở cánh tay để cây kem xa ra, lại thành tư thế dang rộng vòng tay. Quên không nghĩ đến Trương Tân Kiệt chơi chiến thuật quen rồi, lại cũng thuận theo đứng dán vào ngực anh, tay mò mò trong túi từ từ chậm chạp, nhìn anh còn hơi bị khiêu khích, nghi là ông này lưu manh trêu chọc. Hàn Văn Thanh bị chọc cho vừa tức vừa cười, phải nói:” Trương Tân Kiệt, em thành thật chút đi.” Cơ mà do vị trí bên trên đã rơi vào thế yếu, lời anh nói không có uy gì cả. Cũng may Trương Tân Kiệt không dày vò anh quá lâu, biết nghe lời lấy điện thoại ra, còn giúp anh mở màn hình mở tin nhắn ra, cậu biết mật khẩu của anh. ( Trương Ca lưu manh?! ¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯ )

Hàn Văn Thanh dựa vai cậu cúi đầu xem, phát hiện tin nhắn này là Trương Tân Kiệt gửi: Một hình ảnh. Mở ra là một con mèo liếm đá*. Đại khái có vấn đề ở góc chụp: con mèo kia liếm đá còn rất hưởng thụ, thoải mái đến quên cả trời đất, cách xa màn hình hình như vẫn nghe thấy tiếng rên. Trương Tân Kiệt tắt màn hình đi, đẩy kính:
*(nước đông thành đá)

“Anh biết là con hổ không biết liếm đá mà?”

Mặt Hàn Văn Thanh đen sì, theo bản năng nhét cây kem cuối cùng vào miệng, lấy lại điện thoại, tiện tay kéo luôn Trương Tân Kiệt vào lòng. ( bản năng kéo Trương Ca vào lòng?!!! )

Lão hổ rốt cuộc giải quyết xong cục đá lạnh, bây giờ có thể toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa ăn chính.

“Có phải em muốn anh hôn không?”

Đây là một chiêu anh không dễ dàng mới vừa nghĩ ra. Theo dự đoán của anh, Trương Tân Kiệt sẽ bị ngượng đến mặt đỏ tới mang tai, tính ra coi như hòa… Nói không chừng có thể lấy chút lợi. Nhưng Trương Tân Kiệt không hổ là bậc thầy chiến thuật, đối diện một quả bóng thẳng mà không hề hoảng, lại theo lao tiến thêm một bước…

Cậu ngẩng đầu lên, hôn Hàn Văn Thanh một cái.

Mẹ nó, thua rồi! Một chiêu Ngọn Lửa Thần Thánh và toàn bộ kĩ năng đều bị phong ấn.

Hàn Văn Thanh sắc mặt không đổi nhưng lòng đổi màu cờ hoa, nghĩ đến mà vừa đau buồn vừa vui sướng. Quả nhiên mình nhìn không lầm người, bởi vì thua thể loại này cũng là thua không phản đối, hợp lí!

“Trên môi anh dính kem.” ~

Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước cũng giống như liếm kem, là khẽ chạm bờ môi.

Đứng bên cạnh, lòng Hàn Văn Thanh hoa còn chưa nở hết, nghe thêm câu này lòng giống như dạt dào một cánh đồng hoa cỏ, trên đầu “bùm”, một chùm pháo hoa nổ bung.

Ngọt quá… Còn ngọt hơn kem.

Anh quên hết chuyện không vui trước đó, bây giờ chỉ muốn hôn cậu một cái thật nồng nàn. Nhưng kĩ năng của Trương Tân Kiệt sao lại để cooldown được, mà một cái đảo mắt Hàn Văn Thanh cậu liền biết anh có ý đồ gì: ”Em vừa mua một cây kem, về có thể nghiên cứu thử.”

Hả? Không phải nói không ăn kem à? Mua kem về làm gì cơ?

“Về sau anh ăn ít kem bên ngoài thôi, nhiều chất phụ gia lắm. Sau em sẽ làm cho anh ăn, ngon hơn nhiều.”

Nếu giờ Hàn Văn Thanh có một con mắt thứ ba phân tích tình cảnh này,anh sẽ thấy được, cách cậu lừa anh cũng gần giống cách lừa con mèo Bá Đồ kia. Cơ mà dù anh biết được chuyện này cũng chẳng hơn gì, vì anh chắc chắn rất dính chiêu này, đặc biệt là khi nói chuyện, Trương Tân Kiệt dán tới sờ tai anh, giọng còn nhẹ nhàng, thì anh chỉ muốn ôm cậu không buông.

“Nhưng kem ly ăn cũng rất ngon.”

“Em biết rồi à?”

“Mới biết đôi chút, không chắc lắm.”

Hừ, cái tên này, đào hố cũng đào lớn như thế, nghĩ anh đây không nhìn ra sao?

Hàn Văn Thanh cúi đầu, nhìn người yêu cười đang đắc ý kiểu “Em đào cái hố này anh nhảy hay không tùy anh”.

Được thôi, ai bảo anh nằm trong tay cậu làm gì.

Sau đó, anh cúi đầu xuống, hôn cậu.

—— —— The End —— ——

Nhảm: Ôi chúa, Hàn Đội meo meo kìa, ui ui (●´□`)~Còn Trương Ca, lưu manh vô sỉ có chọn lọc đúng không?! Với cả Liên Minh thì thành thật nghiêm túc lạnh lùng, còn Trương vô sỉ phải hỏi Hàn Đội aka người từng trải ...(*´▽`*)(*´▽`*)(*´▽`*)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook