Hoàn [CMSN Phương Duệ 2019][Phương Duệ][Cộng Hòa fanfic] Tóc sương

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1


[Phương Duệ] Tóc sương

---

Tác giả: Hàn Chiêu Thiến

Pairing: Phương Duệ trung tâm, (một chút) Lâm Phương

Phụ diễn: OC Ngã Dao

Fanfic của Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm, xin chúc mừng sinh nhật Phương Duệ!

---

- Được lắm, nhãi con! Để anh Duệ đưa cậu đi đại náo hải dương!



.

Tự cổ danh tướng lão thị yểu, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

Chuyện về một người lính trẻ mãi không già

---​



1.

Người đẹp xưa giờ giống như tướng tài, tướng tài lâu nay giống như người đẹp, buông tay về chốn cũ sớm, chưa bao giờ để ai thấy tóc sương pha.

Nhãi con chỉ là một cậu lính tài, chứ chưa phải tướng tài, cũng xa với cái định nghĩa người đẹp lắm. Nhưng vẫn là có tài.

Thế nên, nhãi con tháng qua tháng, năm nối năm, chẳng ai thấy tóc cậu ngả bạc.

Người khác thế.

Mà Phương Duệ, lại càng như thế.






2.

Thực ra, Phương Duệ dù cố cách mấy, hiện tại, anh vẫn không nhớ được gương mặt nhãi con trông như thế nào. Mọi thứ như một đoạn phim bị hỏng, không ngừng xẹt ra những vệt cắt xám chất chồng, lớp này lớp khác, mỗi vệt lại như được tạo thành bởi vô vàn những ô vuông ti xíu, giống như khi bé ta tò mò dán sát mắt lên màn hình ti vi, thấy màn hình sống động nhiều màu sắc hóa ra chỉ là những dải xanh, đỏ, vàng được ghép bởi những ô vuông điện tử tí xíu, có chẳng chỉ là sự lặp đi lặp lại một cách rất trật tự.

Mặc dù đằng trước những cái tên khắc trên bức tường trong Đại đội có ảnh chân dung được lồng ở đấy, một gương mặt tươi cười, song trong dòng ký ức như vực nước trập trùng của Phương Duệ, gương mặt ấy lại trở nên xa lạ vô cùng.

Cũng giống như tranh Thanh minh thượng hà đồ, buổi sáng bên sông nhiều người như thế, không vẽ rõ mặt. Mà bức tường ở Đại đội cũng nhiều tấm ảnh như thế, sớm nhìn qua cũng không rõ được nét mặt.

Nhưng anh nhớ được nhãi con mới mười chín mùa hoa.

Tuổi xuân đẹp như tranh, một ánh mắt sáng ngời, một nụ cười tươi, phút chốc tan tành như bọt sóng.

Bọt sóng không tên, vô danh giữa biển cả mênh mông.






3.

Chỉ còn lại một biển lớn rất xanh.

Bọt sóng vỡ, cũng hòa vào màu xanh ấy mà lại càng thắm xanh.

Tóc Phương Duệ lại như sóng bạc đầu, phai đi theo năm tháng.

Mà tóc nhãi con, bao nhiêu năm vẫn xanh rất xanh.






4.

Xanh đến đau lòng.






5.

“Chỗ này càng lúc càng nhiều lên rồi.”

“Chúng ta cũng già thật rồi.”

Lâm Kính Ngôn nghe Phương Duệ cảm thán mấy câu liên tiếp, chỉ lẳng lặng đẩy gọng kính. Hoa bách hợp trắng muốt nằm trơ trên nền xám xịt của bậc thềm đá, dưới chân một bức tường cao hơn đầu người. Đằng sau nó, đằng sau nó nữa và nữa là những bức tường khác, y chang vậy, ốp đá hoa cương, bên trên là hàng trăm cái tên được thếp một màu vàng kim lấp lánh, trước mỗi cái tên có một bức ảnh chân dung. Nói thế cũng không đúng, chi bằng nói là ảnh thẻ. Nếu đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy được những bức tường san sát nhau, chi chít chữ khắc.

Có những gương mặt rất trẻ, nhưng phải đến gần mới nhìn rõ, bởi ảnh chụp nhỏ quá. Nhỏ y như ảnh dán trong hồ sơ thi Đại học vậy.

Và tóc họ đều rất xanh.

Chỉ có những người đến thăm, là tóc phai màu theo năm tháng. Lâm Kính Ngôn vốn mắt rất tốt, cũng đã phải đeo mắt kính lão. Lần này là kính thật chứ không còn là cặp kính cầu may nữa. Cái cây phủ bóng lên những bức tường này cũng đã vươn tán lá rộng hơn trước đến hai sải tay, che kín gờ tường sắc cạnh. Một đợt gió qua, hoa hạnh xòe cánh, lả tả, lộng lẫy vô vàn, thơm nức một góc doanh trại. Trắng xóa tựa ngọn sóng lừng ngoài khơi.

“Lão Lâm, em tìm không thấy tên cậu ấy.” Phương Duệ chậm rãi thả từng từ, một câu cứ thế tuôn ra nhẹ tênh như hơi muối ngày biển phủ sương. Đoạn, lấy hai ngón tay day day trên mi mắt, “Nhìn chữ đến mắt phát cay.”

“Vậy thì chớp mắt một cái.” Lần này, Lâm Kính Ngôn lên tiếng, đổi lại được một tiếng cười cố nén của Phương Duệ.

“Chớp rồi.”

“Thế thì tìm tiếp đi.”

“Về hưu rồi, tính tình lão Lâm anh càng lúc càng giống Trương Tân Kiệt.” Phương Duệ chống gối đứng dậy sau khi nhìn tới dòng tên cuối cùng, nhịn không được phải đâm thọt một cái.

Lâm Kính Ngôn bật cười.






6.

Rốt cuộc, nhờ sự giúp đỡ của một Phân đội trưởng thuộc Trung đội III, là lớp đàn em của đàn em của đàn em của một đám đàn em, hai vị sếp về hưu trong đó có một người đã đeo kính lão mới có thể tìm thấy cái tên cũ, chìm giữa một biển tên thếp vàng đã bạc đi vì nắng mưa.

“Nhóc chưa về đi sao?”

Trước giọng điệu có phần như đuổi khách của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn chỉ cười trừ, còn cô gái mặc bộ camo cũng chỉ tủm tỉm cười rồi tự giác dịch đế giày ra xa một chút, bím tóc thắt lỏng khẽ lắc lư, hai má hồng hồng, mắt biếc.

“Phòng khi sếp lại muốn tìm tên.”

Ăn nói ngoan ngoãn, có trước có sau, xem ra đám đàn em của đàn em của đàn em của một đống đàn em làm công tác đào tạo nhân tài không tê, Trung đội III năm xưa nay hốt được một đóa hoa tươi tắn. Phương Duệ bật ngón cái trong lòng.

Cô gái nhoẻn miệng cười, song mắt biếc lại trầm xuống như nước lòng biển, thẳm sâu.

Một vực sầu, không có đáy.

Khoanh tay sau lưng, lẳng lặng đứng nhìn.






7.

Phương Duệ được gọi bằng cái biệt danh “Hải trung đạo tặc”, người Thần Kiếm không ai không biết danh. Dẫu khi Ngã Dao tiến vào Thần Kiếm, người đã là lão tướng về hưu, song truyền kỳ cứ truyền từ tai người này sang tai người khác trong trung đội, nghe đi nghe lại, cô cũng đã sớm thuộc làu làu.

Cũng không biết mình sẽ gặp được người trong lời kể ngoài đời thật, còn ở nơi mà không thành viên nào trong Đại đội nỡ nhìn nhất.

Nhưng cũng thường là nơi mà Ngã Dao hay lui đến phát ngốc một mình nhất, cũng chẳng phải để tự ngược bản thân. Chỉ đơn giản là đọc đi đọc lại những dòng tên trên các bức tường ghi danh, lượn quanh mấy vòng, cũng đa phần là những người chết trẻ.

Tên trùng nhau cũng kha khá.

Tóc xanh, cười lên vừa khiến người ta tin cậy, vừa ngập sức sống thanh xuân.

Mà hiện nhìn lại huyền thoại một thời, mái tóc đã ngả màu sương biển, chẳng rõ là màu mây tù mù nổi bão hay màu sóng vỗ ngày mưa.

Người mất thì trẻ mãi, người còn tóc pha sương, là như vậy sao?

Ngã Dao nhớ tới những cái tên quen thuộc ở bức tường mới dựng lên, trong đó có cả tên hợp tác của cô, thếp vàng mới coóng. Ai nấy trên từng tấm ảnh chụp cũng tươi trẻ, thoáng ẩn hiện khóe môi một nụ cười.

Lúc ở trong ống phóng lôi, họ đang cười hay đang đau đớn? Lúc chìm sâu nơi đáy biển, họ đang than khóc hay đang thanh thản? Cô tự hỏi, lại đưa mắt nhìn về phía hai vị thủ trưởng đã sớm rời quân.

Họ tự hỏi những câu giống như mình đã bao lâu rồi?






8.

Phương Duệ lẳng lặng đứng đó, một khắc, một phút, đã cảm giác như cả một đời.

Trong một chốc, Lâm Kính Ngôn chợt hoảng hốt, khi trước mắt như là hình ảnh Phương Duệ năm nào, tóc vẫn xanh mái, đứng lặng hàng giờ trước một dòng tên thếp trên bia đá. Hoa hạnh bay như sóng cuộn, tựa lòng biển sâu thẳm tung sóng lừng trắng xóa, xối xuống boong tàu, tràn lên vòm dù, cuốn lấy tâm khảm xuống đáy vực sâu. Hai hạ sĩ trẻ măng, tóc nhánh một màu xanh xòa trên vầng trán, người kẹt ở ống phóng lôi, người vùi thân nơi vực biển, đổi lại trăm năm một tuổi trẻ vĩnh hằng.

“Tôi tự hỏi...” Ngã Dao chắp tay sau lưng, cắt đứt dòng tư lự của Lâm Kính Ngôn, “...ngài ấy có phải đã từng khóc ở chỗ này không?”

“Ai cũng từng khóc ở đây ít nhất một lần.” Lâm Kính Ngôn cười lên, khóe miệng nhuốm vị bi thương, nhìn cô lính trẻ thuộc lớp đàn em, phảng phất chỉ thấy một đôi mắt mù như sương.

“Thật sao?” Ngã Dao cười khổ, “Vậy tôi có phải là kẻ táng tận lương tâm lắm không? Ngay cả hợp tác của mình mất, tôi cũng chẳng khóc nổi một lần. Tôi chạy tới đây mỗi ngày, lượn qua lượn lại trước mặt họ tới phát phiền, cũng không nói được câu nào.”

“Tôi không biết.” Lâm Kính Ngôn ôn hòa đáp, “Nhưng nhóc không phải kẻ vô tâm vô phế, cái này thì tôi chắc chắn.”

Phương Duệ ngày đó cũng chỉ đứng lặng lẽ như thế, hốc mắt đỏ lên, cũng không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không nói lấy một tiếng.

Kỳ thực, Lâm Kính Ngôn biết, không phải cứ khóc lóc hay thề thốt thì mới là thương tâm.

Không khóc được, bởi đã đau đến cùng cực, người ta sẽ không khóc nổi.

Không nói gì, bởi đã đau đến mức tâm khảm dù sùng sục cuộn trào, lời đến miệng vẫn nghẹn lại, lặng câm.

Chỉ có ánh mắt khi ấy nói cho người ta biết, Phương Duệ đã dùng cả sinh mạng mà thề với một hạ sĩ nho nhỏ rằng: cậu hãy nhìn đội trưởng, sau này anh sẽ không để bất kỳ người lính tốt nào phải lưu lại ở nơi đó nữa!

Thề với nụ cười xuân xanh ấy, cũng là tự thề với lòng mình, chôn sâu vào tâm khảm.

Lòng mỗi người đều như một vực biển sâu không đáy, chất chứa vô vàn bí mật. Con người cũng đã khám phá được đáy vực Mariana, chỉ có vực thẳm trong lòng người là vĩnh viễn thuộc về bọn họ, không một chiếc tàu ngầm nào có thể chạm tới.

Cả cuộc đời làm lính của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đã thấy rất nhiều vực nước, cũng thấy nhiều bức di thư, trong số đó là viết ra khi gặp hiểm cảnh, bị thương tay chân, chữ xấu thật là xấu, nội dung có khi bị lôi ra làm trò đùa giữa các anh em khi cả bầy nằm ôm nhau trong bệnh xá. Chỉ là, không ai dám cười cợt chúng thật sự, bởi viết trong ấy là những lời gan ruột, dù hành văn của những con gà ban xã hội có ngốc ngếch tới đâu.

Cũng như cậu lính trẻ, dùng mười chín năm xuân xanh của mình để nói với Phương Duệ, rằng, “Đội trưởng, đi thôi!”.

Đi thôi.

Buông tay một thời hoa niên nhược mộng, buông cả tiếng cười đùa của đồng đội, mang theo mái tóc xanh đi đến một nơi mà không cách nào chạm tới.

Còn đội trưởng của cậu ấy, thì tiếp tục đi con đường của mình, để thời gian vĩnh viễn níu chân, nhuộm mái tóc xanh thuở nào thành màu sương phủ.

Phương Duệ vẫn cà lơ phất phơ theo năm tháng, không có nghĩa là anh không nhớ.

Nếu không nhớ, Phương Duệ đã không hàng năm đến đứng ở nơi này, dẫu năm sau tìm tên lại vất vả hơn năm trước.

Tên, tuổi, nguyên quán, năm này đầy hơn năm kia, năm sau nhiều hơn năm trước, trập trùng như sóng biển dồn dập xô vào bờ cát, hóa hữu danh thành vô danh. Bởi nhiều cái tên giống nhau quá, cũng người tứ xứ thập phương, sớm đã phủ hòa ghi nhớ.

Người nhớ, chỉ còn người ở lại, nhớ nhiều tới mức tóc pha sương.

Rồi dùng ánh mắt hoặc sắc bén nhất, hoặc cà rỡn nhất, nhìn từng tân binh cứ thế chật vật lên xuống, ngoi ngóp chui qua kỳ đặc huấn.

Đến mức, đôi tay sắt đá lại nắm chặt thành quyền, giấu sau lưng, giấu sau bộ mặt ung dung, giọng nói phơ phất, không người để ý.

Cũng không sao.

Với những người ở lại như Phương Duệ hay Lâm Kính Ngôn, như Hàn Văn Thanh hay Diệp Tu, như Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình, như Chu Trạch Khải với Giang Ba Đào, mình bọn họ còn nhớ là được.

Notebook cũ mèm của thiếu tướng Phương Duệ chất đầy ảnh chụp tập thể trong các ổ đĩa, hầu như ảnh nào cũng đầy một đống người mực nước trét đầy mặt, đen nhem nhẻm, chỉ còn cặp mắt và hàm răng đang toe ra cười là một màu trắng phớ. Vậy mà Phương Duệ vẫn rất hào hứng chỉ ra rõ ràng đây là lính năm này, đây là lính năm kia.

Nhớ như in như thế, ghi vào tâm mình tất cả dáng vẻ thuở xuân xanh.

Lâm Kính Ngôn chợt ngộ ra, tại sao mà Phương Duệ lại nói khi nhìn ảnh cậu hạ sĩ trên bức tường Đại đội, lại thấy xa lạ.

Bởi thứ quen thuộc nhất, không phải là nụ cười trên bức di ảnh, mà là nụ cười còn lưu lại trong trí Phương Duệ, khi cậu hạ sĩ ấy tròn mười chín cái xuân xanh.

Vô ưu vô lo, bừng bừng nhiệt huyết, chẳng quan tâm ngày mai ra sao, ngày kia như thế nào.

Tóc vẫn xanh mãi một màu tuổi trẻ.

Mà Phương Duệ, từ khi tóc bắt đầu ngả màu, đã sớm hiếm khi cười vô lo thế rồi.






9.

Ấy là một buổi sáng, khi hai người tỉnh dậy trong căn nhà trông về phía biển. Lâm Kính Ngôn uống trà, đọc báo, một khắc ngẩng lên, nhìn thấy đuôi mắt Phương Duệ lại hằn thêm vài nếp nhăn, tóc lại thêm vài sợi ngả màu.

“Nhìn gì thế?” Phương Duệ trưng lên nụ cười cà lơ phơ phất đóng nhãn Phương Duệ, thong thả khua cháo trong bát bằng chiếc muỗng sứ.

Lâm Kính Ngôn đẩy gọng kính, “Không có. Chỉ là tóc hơi bạc màu thôi.”

“Già thật rồi.” Phương Duệ thả giọng than thở, phút sau lại cười cười, nom cực kỳ thiếu đánh, cũng cực kỳ thuận mắt, “Người ta nói, dùng não nhiều tóc sẽ bạc nhanh đó. Giang Pi Pi đảm bảo sẽ còn già nhanh hơn chúng ta.”

Nói thế khác nào bảo chúng ta không có não?

Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười.






10.

Giờ nghĩ lại, cũng không phải là không có lý.

Tóc bạc nhanh, bởi nhớ nhiều.






11.

Người đẹp xưa giờ giống như tướng tài, tướng tài lâu nay giống như người đẹp, buông tay về chốn cũ sớm, chưa bao giờ để ai thấy tóc sương pha.

Nhãi con chỉ là một cậu lính tài, chứ chưa phải tướng tài, cũng xa với cái định nghĩa người đẹp lắm. Nhưng vẫn là có tài.

Còn là một người lính tốt.

Thế nên, nhãi con tháng qua tháng, năm nối năm, chẳng ai thấy tóc cậu ngả bạc.

Người khác thế.

Mà Phương Duệ, lại càng như thế.






12.

Chỉ là, anh vẫn nhớ lời thề năm ấy mà thôi.



end.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Lần đầu nàng gửi tui, tui không rõ "tóc sương" mang dụng ý gì, sau khi đọc xong mới cảm thấy đau lòng quá.

Cậu lính trẻ ấy cũng như hàng trăm hàng ngàn cậu lính trẻ khác đã hi sinh anh dũng nhưng thầm lặng, chẳng mấy người nhớ đến, chỉ có hai người lính già đến thăm di ảnh cậu trên bức tường ấy mỗi năm. Mỗi năm họ lại già đi, mỗi năm bức tường ấy lại có thêm rất nhiều di ảnh, nên việc tìm chỗ cậu ghi danh lại càng khó hơn. Cậu vĩnh viễn dừng lại ở tuổi thiếu niên, khi mà tóc vẫn còn xanh. Còn gì buồn hơn khi "tóc sương" lại tiễn "tóc xanh". Xưa đọc được câu thơ "Tự cổ mỹ nhân như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu", nghe giải thích rằng câu đó có nghĩa rằng "mỹ nhân cũng như danh tướng, đến lúc bạc đầu chắc gì đã gặp được." Nhưng có lẽ tôi lại có cách hiểu khác, rằng "mỹ nhân và danh tướng thường đều bạc mệnh, nên chẳng mấy người nhìn được họ thọ đến "bạc đầu."

"Nhãi con chỉ là một cậu lính tài, chứ chưa phải tướng tài.... nhưng là một người lính tốt"

Cậu chưa đến mức gọi là "danh tướng", chỉ là một người lính bình thường, nhưng:

Họ đã sống và chết
Giản dị và bình tâm
Không ai nhớ mặt đặt tên
Nhưng họ đã làm nên Đất Nước


(Đất Nước - Nguyễn Khoa Điềm)

Khi đã trải qua đau thương, mất mát, trải nghiệm và hi sinh quá nhiều, người ta sẽ hiểu và trân trọng hai chữ "bình yên".

Ấy là một buổi sáng, khi hai người tỉnh dậy trong căn nhà trông về phía biển. Lâm Kính Ngôn uống trà, đọc báo, một khắc ngẩng lên, nhìn thấy đuôi mắt Phương Duệ lại hằn thêm vài nếp nhăn, tóc lại thêm vài sợi ngả màu.

Tóc sương, có thể bên người được từ lúc tóc xanh đến lúc tóc sương, có thể còn sống để nhìn thấy tóc mình ngả sương, có lẽ chính là hạnh phúc?

Không liên quan nhưng tự dưng tôi lại nhớ đến ngọn hỏa diễm bừng bừng như đang nhảy múa trên chiến trường năm ấy của Nhất Yến, bỗng dưng có chút giật mình. Những con người không ai nhớ mặt đặt tên ấy, chính là dùng xương máu và sinh mệnh của mình, hi sinh tuổi xuân như hoa của mình để dựng xây non sông cẩm tú, không phải sao?

P/s: Tui nhìn thấy (không) ít hint Lâm Phương!!!
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
P/s: Tui nhìn thấy (không) ít hint Lâm Phương!!!
Báo cáo đồng chí, mặc dù mị bảo là (một chút) Lâm Phương nhưng mị cũng không nghĩ tới nó lại tòe loe ra nhiều thế!!!!
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
Tiếp máu! Cháu cần tiếp máu! Chiếc fic này đâm thêm một nhát vào vết thương hở trong trái tim cháu rồi :((

Lúc đọc đến khúc flashback giờ phút hi sinh của chàng lính 19 tuổi, thật sự là tui khóc như mưa, khóc không dừng nổi.

Cậu lính ấy trẻ, ưu tú và rất dũng cảm, rất kiên cường. Vì muốn đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, không tiếc bỏ mình, là một phẩm chất cần có của một quân nhân, của một người lính đặc chủng.

Nhưng cậu còn quá trẻ. Mới 19 tuổi, chỉ mới 19 tuổi thôi, vừa làm lễ thành niên, còn muốn đi theo sau lưng Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ, vào Trung đội III chấp hành nhiệm vụ.

Cậu ở trong ống phóng lôi, hoặc mắc kẹt, hoặc hệ thống cung cấp oxy có vấn đề. Ở không gian tối tăm, ngột ngạt ấy, biết mình sẽ chết, nhưng để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ bí mật cấp 1, cậu chọn im lặng, cậu chọn hi sinh tính mạng bản thân. Khoảnh khắc cuối ấy chắc chắn rất đáng sợ, nhưng là một người lính đặc chủng, cậu chấp nhận đối mặt với cái chết, như bao người lính đặc chủng khác đã từng, vì nhiệm vụ, vì đồng đội, vì Tổ Quốc.

Cái chết của cậu lính trẻ này ảnh hưởng đến Phương Duệ nhiều lắm. Mà có lẽ, tất cả những đồng đội đã hi sinh đều để lại một vết sẹo trong lòng anh.

Anh là một người trọng tình nghĩa, tấm ảnh wallpaper trên notebook của anh, cái cách anh nhớ về người hợp tác đã mất, những giọt nước mắt của anh, hay hành động hút thuốc của anh sau khi cậu lính trẻ mất đều thể hiện rõ điều đó.

Tui rất thích cách khía cạnh này của Phương Duệ được khai thác trong Tóc Sương. Bao nhiêu năm làm lính, rồi nghỉ hưu, Phương Duệ cũng chưa bao giờ quên những người đồng đội đi qua đời anh, những nụ cười của họ khắc sâu trong lòng anh. Nỗi đau hẳn cũng đã vơi bớt, nhưng vết thương thì không bao giờ lành, vì anh không bao giờ quên. Vì họ, những người lính còn ở lại, không bao quên.

Bao nhiêu người lính đã hi sinh thầm lặng như thế, không được vinh danh, không ai biết tới. Chỉ có những người đồng đội của họ vẫn luôn tưởng nhớ, vẫn luôn trân trọng họ, trân trọng cống hiến và hi sinh của họ.

Nhưng có lẽ thế là đủ, vì họ đã hoàn thành phần nhiệm vụ của mình để bảo vệ Tổ Quốc của họ.
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#5
Cảm ơn cô vì đã sản xuất ra một chiếc fic ý nghĩa như thế này huhu :<< Và đống hint Lâm Phương ngọt ngào cũng phần nào xoa dịu nỗi đau trong lòng tui nữa, tiếp máu hàng xịn luôn :<<
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Cảm ơn cô vì đã sản xuất ra một chiếc fic ý nghĩa như thế này huhu :<< Và đống hint Lâm Phương ngọt ngào cũng phần nào xoa dịu nỗi đau trong lòng tui nữa, tiếp máu hàng xịn luôn :<<
uwuuu cám ơn cô nhiều lắm a~
 

Bình luận bằng Facebook