Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Chu Giang] Hôm nay đội phó không có nhà

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,224
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Hôm nay đội phó không có nhà



Editor: ButNgonPhi
Beta: Kazeshizu

Fic nằm trong project Chúc mừng sinh nhật năm 2019 của Big3 Luân Hồi Chu - Giang - Tường.




1.

Người đầu tiên cảm thấy phiền muộn là Tôn Tường.​

Mọi người đều biết, bạn học Tôn Tường là người mẫu hàng đầu Liên minh.​

Bé bi Tôn Tường vừa chào đời đã cực kỳ đáng yêu, từ nhỏ luôn rất được các cô các dì yêu quý, vóc người cao ráo lại cân đối. Dưới sự hun đúc yêu thương của những người phụ nữ trong nhà, hắn đã hiểu rõ một đạo lý – soái ca đều phải ăn mặc sành điệu.​

Thế là dù có tiến vào Liên minh, Tôn Tường vẫn luôn duy trì thói quen mua tạp chí thời trang hàng tháng, lại biết phối đồ theo trend, mạnh mẽ hướng đến tương lai làm soái ca nam tính.​

Dù hắn từng thời trang phang thời tiết, mặc quần jeans rách rồi run lẩy bẩy dưới thời tiết âm độ, làm đội trưởng mắt to mắt nhỏ nhà hàng xóm rất hoài nghi IQ của hắn, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng chút nào đến nội tâm nhiệt tình như lửa của Tôn Tường.​

Sự nhiệt tình này đi cùng Tôn Tường qua Việt Vân, qua Gia Thế, kể cả sau khi thành công đến Luân Hồi cũng chưa từng phai nhạt.​

Nói đến Luân Hồi, Tôn Tường thật ra rất hài lòng.​

Ngày hắn đến là một ngày cuối kỳ nghỉ hè, mưa rơi bay bay, để biểu lộ nhiệt tình, quản lý Luân Hồi lôi dân bản địa thành phố S Chu Trạch Khải cùng đến cửa chính nghênh đón hắn.​

Đội trưởng Luân Hồi nổi tiếng ít nói, vì thế chàng trai hướng ngoại vui vẻ Tôn Tường ban đầu thực ra không có ấn tượng tốt lắm với Chu Trạch Khải.​

Nhưng hôm đó ấn tượng đã được cập nhật 100%.​

Vì lúc ấy không phải thi đấu, Chu Trạch Khải mặc tư phục của mình. Không đeo khẩu trang, khoác một cái áo đen dáng dài, mang đôi giày Martin mẫu mới nhất, tóc cũng tạo kiểu cẩn thận. Dù chỉ che ô đứng nơi đó cũng là bộ dáng đẹp trai người người oán trách.​

Tôn Tường cực kỳ chấn kinh, sau đó lại rất cảm động.​

Làng thi đấu E-sport nhiều trạch nam, từ Việt Vân đến Gia Thế, đồng đội của Tôn Tường không phải không có người đẹp trai, nhưng đúng là không ai đẹp trai như Chu Trạch Khải.​

Mà phần lớn bọn họ đều thô kệch, lại còn lười chăm chút ngoại hình. Đâu giống Chu Trạch Khải, nhìn cách ăn mặc là biết sành điệu, rất thỏa mãn thẩm mỹ của bạn học Tôn Tường. Thậm chí trong nháy mắt nào đó, hắn còn có suy nghĩ, từ nay Tường ca rốt cuộc không phải làm một anh đẹp trai cô độc nữa!​

Nhất định phải nói, cảm giác tìm được đồng loại này là bước tiến đầu tiên trong tình bạn của tổ hợp Song Nhất.​

Nhưng hôm nay, Tôn Tường cảm thấy tình bạn giữa mình và đội trưởng nhà mình đang phải chịu sự thử thách chưa từng có.​

Từ lúc bước vào nhà ăn, ánh mắt hắn vẫn luôn để trên người Chu Trạch Khải, nhìn chằm chằm combo áo phông ngắn màu trắng in hình gấu mờ mờ, quần đi biển sáu sắc cầu vồng, dép tông vàng hồi lâu. Nhìn mãi đến khi tự cảm thấy không thể nhịn được nữa.​

“Anh bị cái khỉ gì thế?” Tôn Tường phẫn nộ hỏi.​

“Hả?” Chu Trạch Khải vuốt tóc, mặt khó hiểu.​

Giờ đến cả kiểu tóc cũng loạn rồi!!!!!!​

Tôn Tường càng tức giận hơn: “Sao anh có thể mặc thế này chạy ra ngoài được!”​

Thân là một soái ca ăn mặc sành điệu cơ mà!!!!!​

Trái lại, giờ Chu Trạch Khải đã hiểu, chỉ có điều hắn hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt đương nhiên như sticker ngậm mì sợi: “Dễ chịu mà!”​

Sau đó lê dép tông loẹt quẹt chạy đi.​

Tôn Tường đứng nguyên tại chỗ suýt nữa hóa đá.​

Ba ngày sau đó Tôn Tường luôn ở trong trạng thái suýt-sụp-đổ-đến-nơi-rồi, hắn bị ép phải chứng kiến đủ loại mốt quần áo của Chu Trạch Khải: từ mũ vương tử ếch xanh đến dép Kitty hồng, rồi quần hoa văn đỏ vàng xanh, . . .​

Đủ mọi loại xuề xòa cẩu thả!!!!​

Tôn Tường vừa không thể chấp nhận vừa hoài nghi sâu sắc không biết có phải Chu Trạch Khải bị kích thích tâm lý gì hay không??​

Cuối cùng người từng trải Phương Minh Hoa giải đáp nghi vấn của hắn:​

“Tường Tường à . . .” Phương Minh Hoa ý vị sâu xa, “Em không phát hiện mấy ngày nay tiểu Giang đều không ở đây sao?”​

Đương nhiên phát hiện chứ, hai năm nay Liên minh càng ngày càng lắm trò, bày ra đủ mọi loại hội nghị, đội phó kiêm bộ trưởng ngoại giao Luân Hồi Giang Ba Đào xin nghỉ trọn vẹn một tuần lễ.​

Nhưng Tôn Tường vẫn không tin nổi: “Chẳng lẽ một người lớn đầu như Chu Trạch Khải mà quần áo mặc thường ngày đều phải nhờ đội phó phối đồ giúp sao?”​

Nên Giang Ba Đào vừa đi hắn liền xấu thành như vậy?!!!!!​

“Không. Cũng không phải.” Phương Minh Hoa bình tĩnh bác bỏ, lại nói tiếp, “Tường Tường à, em đã nghe câu “Phụ nữ điểm trang vì người mình yêu” chưa, thật ra đàn ông cũng thế. Nhất là nếu làm một nửa của một người trọng ngoại hình như em!”​

Tôn Tường hóa đá.​

Phương Minh Hoa hoài niệm bổ sung: “Nhớ năm đó tiểu Giang chưa đến, tiểu Chu chính là giống như bây giờ, vớ được cái gì là mặc cái đó. Sau đó . . . mỗi ngày đều cậu ấy đều nhiệt tình tự giày vò mình.”​

Tôn Tường: “. . .”​

“Nói cách khác, trước khi đội phó trở về, Chu Trạch Khải đều sẽ hấp diêm con mắt em như vậy???”​

Phương Minh Hoa: “Chỉ nhìn mặt thì vẫn thấy đẹp trai mà!”​

Tôn Tường: . . .​

Đây là ngày đầu tiên đội phó Giang Ba Đào đi vắng, Tôn Tường rất nhớ hắn.​



2.

Đỗ Minh có một bí mật nhỏ.​

Hắn thực chất là một kẻ mê ăn vặt, cho rằng ý nghĩa lớn nhất, sâu sắc nhất của cuộc đời trừ Vinh Quang và nữ thần, nhất định phải là ăn.​

Trưa hôm nay hắn nghiêm túc lấy hộp donut mình mới mua ra đếm, đếm đi đếm lại vẫn thấy sai sai.​

Thế là hắn chộp lấy Ngô Khải vừa đi ngang qua, phẫn nộ chất vấn có phải cậu ăn vụng donut của tôi không???​

Ngô Khải bị oan phản ứng rất dữ dội, mở một gian phòng tuyên bố muốn quyết một trận tử chiến với Đỗ Minh.​

Đánh nhau oanh oanh liệt liệt cả một buổi chiều, cuối cùng Đỗ Minh chiếm thế thượng phong.​

Thế nhưng hắn vẫn rất rầu rĩ như cũ, vì vẫn không tìm thấy donut của mình đâu cả!!!​

Mãi đến hai giờ sau, Đỗ Minh mới tìm được hung thủ.​

Kẻ chủ mưu đang ôm iPad, đeo tai nghe Bluetooth nằm khểnh trên sofa chơi game, trên mặt bàn còn vương vài mảnh vụn ngọt ngào.​

Đỗ Minh không thể tin được. Đỗ Minh vô cùng đau đớn. Đỗ Minh hoài nghi cuộc sống.​

Hắn run rẩy duỗi ngón tay, hồi lâu sau mới nói được:​

“Đội trưởng.” Đỗ Minh khổ sở nói, “Anh ăn vụng donut của tui sao?”​

Chu Trạch Khải bị bắt quả tang có hơi bối rối, cũng rất chật vật, hắn cúi đầu xuống, lí nhí xin lỗi Đỗ Minh. Biểu lộ rất là tủi thân.​

Đỗ Minh sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ ra mấy ngày đội phó không có nhà.​

Chu Trạch Khải cũng thích ăn vặt, nhưng hắn rất trạch, không muốn động đậy. Thế là bình thường toàn là Giang Ba Đào chuẩn bị các loại đồ ăn vặt cho hắn.​

Rõ rồi, giờ Giang Ba Đào đã đi, hàng dự trữ của Chu Trạch Khải đã không đủ.​

Đỗ Minh suy nghĩ thật lâu, quyết định tha thứ cho Chu Trạch Khải.​

Muốn nổi khùng với gương mặt này thật sự rất khó, huống gì đây mới là lần đầu tiên.​

Sau đó Đỗ Minh hào phóng nhanh chóng được “đền đáp”.​

Những ngày kế tiếp, hắn liên tiếp bị lấy mất quả hồ trăn, nho khô và bánh tart trứng.​

Nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, Đỗ Minh đau thương giơ tay lên đếm.​

Ngày thứ hai đội phó không ở nhà, Đỗ Minh rất nhớ hắn.​




3.

Lữ Bạc Viễn gần đây có phần mệt mỏi.​

Hôm nay hắn bước về phòng ngủ với đôi mắt thâm xì như gấu trúc, bỏ qua tất cả lời hỏi thăm hay chào buổi sáng của mọi người.​

Bộ dáng tinh thần uể oải giống như bị hút khô hết sinh lực của hắn làm các chủ lực Luân Hồi cực kỳ quan tâm.​

Ngô Khải xông pha đi đầu, cầm một cốc trà sữa sang nhẹ nhàng hỏi thăm Lữ Bạc Viễn phải chăng đêm qua có diễm ngộ. Giọng cực kỳ ghen tị.​

Lữ Bạc Viễn trả lời bằng ánh mắt bi thương tao-chết-rồi.​

Trừ Tôn Tường mới chuyển đến không lâu, tất cả mọi người ở Luân Hồi đều biết Lữ Bạc Viễn thực ra là một đứa siêu phiền phức.​

Dĩ nhiên những phương diện khác hắn không có vấn đề gì, chỉ là có yêu cầu cao đến đáng sợ với chất lượng giấc ngủ. Gió hơi thổi cỏ hơi lay thôi cũng có thể khiến hắn lập tức tỉnh lại.​

Quản lý Luân Hồi rất thông cảm chuyện này, không chỉ cho hắn ngủ một mình một phòng, còn sắp xếp cho cái phòng ngay bên cạnh phòng Chu Trạch Khải vừa ngoan vừa kiệm lời.​

Lữ Bạc Viễn cực kỳ hài lòng, nhờ sự quan tâm đặc biệt này mà thư thái vượt qua hết đêm này đến đêm khác.​

Mãi đến gần đây, Lữ Bạc Viễn không còn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ nữa.​

Ngoài hành lang thỉnh thoảng sẽ vọng đến tiếng bước chân, dù người kia cố hết sức nhón bước, nhưng Luân Hồi cách âm kém!​

Tiếng bàn phím máy tính phòng bên giữa đêm khuya rồi mà vẫn lách ca lách cách, dù âm lượng phím không to, nhưng Luân Hồi cách âm kém!​

Ngay cả toilet cũng không yên, cứ được một lúc là vang lên tiếng nước chảy, dù là toilet phòng hàng xóm, nhưng Luân Hồi cách âm kém!​

Lữ Bạc Viễn trằn trọc thao thức đến mất ngủ mới ý thức được một vấn đề: bạn hàng xóm trước nay luôn hòa thuận hữu hảo, cực kỳ đáng tin cậy – đồng chí đội trưởng Chu Trạch Khải, hình như mất ngủ nên mới lục sục cả đêm như thế.​

Quả nhiên, khi Lữ Bạc Viễn đẩy cửa phòng hàng xóm ra liền trông thấy bóng dáng đẹp trai của đội trưởng nhà mình.​

Đêm đã khuya, nhưng đôi mắt rất đẹp kia vẫn sáng lấp lánh.​

Lữ Bạc Viễn ngáp một cái, khéo léo hỏi thăm nguyên nhân Chu Trạch Khải mất ngủ.​

Mặt Súng Vương đại đại đỏ bừng lên, suy nghĩ hồi lâu mới nhìn cái giường trống đối diện mà ngượng ngùng trả lời.​

Chu Trạch Khải nói: “Không quen.”​

À.​

Lữ Bạc Viễn lại ngáp. Quay trở lại phòng mình, thao thức đến bình minh.​

Đêm đó hắn suy nghĩ rất nhiều, tỉ như tại sao mình lại ngu xuẩn thế, quên khuấy mất cả Luân Hồi này chỉ có mình ngủ một mình.​

Giờ phút này đội trưởng của hắn đang nhớ bạn cùng phòng kiêm người yêu mà mất ngủ.​

Còn hắn bị nhét đầy miệng cẩu lương mà không hiểu tại sao, cũng mất ngủ.​

Người so với người, tức điên người!!!!​

Lữ Bạc Viễn phẫn nộ nhắm mắt lại.​

Ngày thứ ba đội phó không ở đây, Lữ Bạc Viễn rất nhớ hắn.​




4.

Là người lớn tuổi nhất trong đội, Phương Minh Hoa dốc hết ruột gan cho Luân Hồi.​

Thực tế mà nói, Phương Minh Hoa, ở một mức độ nào đó, là truyền thuyết của cả Liên Minh.​

Một tay khai quật Chu Trạch Khải, một tay chọn trúng Giang Ba Đào! Đại đa số người Liên minh xách dép không chạy kịp phần công lực này!​

Trong quá trình Luân Hồi từ một đội nhỏ chỉ du lịch giải đấu biến thành một đội mạnh hàng đầu, công lao của Phương Minh Hoa có thể xếp vào hàng đầu.​

Nhưng Phương Minh Hoa bây giờ đang rất phiền não.​

Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay trong một trận đấu thương mại, bọn hắn thua Lam Vũ.​

Vốn thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, Lam Vũ lại là cường đội lâu năm với Kiếm và Lời Nguyền, thua cũng là chuyện có thể hiểu được. Thực sự không nên dằn vặt vì chuyện đó.​

Nhưng vấn đề là thua quá oan uổng!!!​

Có thể là vì đây chỉ là một trận thi đấu thương mại, mọi người trong đội cũng không quá coi trọng, kết quả vừa vào trận đoàn đội đã bị Dụ Văn Châu bày trận, cả đội ngũ bị xé toang, sau đó thua tan tác.​

Thi đấu xong Hoàng Thiếu Thiên chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha hả, hiển nhiên còn ghim thù cũ ở mùa giải thứ tám. Kỹ năng trào phúng được kích hoạt làm Phương Minh Hoa vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.​

Hắn dĩ nhiên biết vấn đề ngày hôm nay nằm ở đâu.​

Luân Hồi vẫn luôn tồn tại vấn đề về kết nối.​

Người kia ở đây cũng không bộc lộ gì sắc bén, bình tĩnh khiêm tốn như một khe suối, hắn là tuyển thủ chịu cảnh bị đánh giá thấp nhất trong Liên minh, nhưng lại là chất keo gắn kết toàn bộ Luân Hồi.​

Mà giờ hắn không có ở đây . . .​

Phương Minh Hoa bước đến, một bên vội vàng xã giao sau trận đấu với Dụ Văn Châu, một bên thuận tay giải cứu Chu Trạch Khải nãy giờ bị Hoàng Thiếu Thiên quấy nhiễu mà không thoát được, trong lòng cũng không nén được tiếng thở dài.​

Ngày thứ tư Giang Ba Đào không ở nhà, Phương Minh Hoa rất nhớ hắn.​




5.

Hôm nay Ngô Khải vô số lần muốn đình công.​

Giờ đang là chín rưỡi tối, bốn tiếng sau khi kết thúc huấn luyện, các đồng đội của hắn vừa gửi Wechat, một đám người đang tụ tập ăn lẩu!!​
Trên chiếc bàn trắng giản dị là thịt bò, thịt gà, thịt vịt, . . .​

Các loại các loại thịt, tất cả đều là thịt!!!!​

Mà hắn, chỉ có thể ngồi xổm trước cửa studio quảng cáo gặm dưa leo.​

Đúng vậy, hôm nây Ngô Khải cũng hơi xui.​

Vì Giang Ba Đào đi vắng, nhiệm vụ đi cùng hỗ trợ Chu Trạch Khải quay quảng cáo rơi xuống đầu bọn hắn.​

Do hắn là người thua trong cuộc chiến oẳn tù tì của chiến đội Luân Hồi hôm nay.​

Đây thật sự không phải chuyện tốt.​

Vừa chán vừa lạnh không nói, cơm tối chỉ có một bát củ cải trắng.​

Đúng vậy, theo yêu cầu của công ty quảng cáo, để có dáng người đẹp hơn, Chu Trạch Khải nhất định phải ăn kiêng điều độ để giảm béo, đã phải gặm củ cải ba ngày liên tục.​

Dù đội trưởng đã rất rộng rãi tỏ ý Ngô Khải có thể gọi đồ bên ngoài về mà ăn.​

Nhưng nhìn Chu Trạch Khải mặt mũi tiều tụy còn vẫn kiên trì kiếm tiền nuôi đội, Ngô Khải biết mình không làm được.​

Hắn chỉ có thể thủ vững ngoài studio quảng cáo, bạo tốc độ tay gõ chữ trong group chat chủ lực Luân Hồi – một ngày là đồng đội cả đời là đồng đội, ai thiên vị là chó!!!​

Nhưng vô dụng! Đám người lạnh lùng vô tình kia se chỉ điên cuồng spam hình đồ ăn ngon để trả lời hắn.​

Ngô Khải giữ chặt áo khoác, đứng giữa trời gió lạnh thấu xương, giờ phút này hắn rất nhớ tôm chao dầu, sườn xào chua ngọt, xiên que nướng than.​

Hắn nhìn Chu Trạch Khải đang tạo dáng cứng đờ trong phòng chụp hình, lòng rất đồng cảm.​

Thế nhưng làm gì có ai đồng cảm với hắn đâu?? Ngô Khải nhai nốt miếng dưa leo cuối cùng, hắn còn không ra khỏi chỗ này được nữa kia mà!​

Đội phó vắng nhà ngày thứ năm, Ngô Khải rất nhớ hắn.​




6.

Quản lý Luân Hồi mệt đến không buồn nói chuyện.​

Sáng nay hắn thay Chu Trạch Khải nhận một hợp đồng quảng cáo đồng hồ béo bở.​

Đây chắc chắn là một chuyện thật tốt.​

Hợp đồng cao cấp, vừa oai vừa có tiền!!!​

Phiền toái duy nhất là . . . phải hoạt động nhiều hơn!​

Nhưng đây chỉ là việc nhỏ, quản lý vẫn cười tươi hớn hở, chọn một bộ âu phục đẹp nhất trong tủ quần áo nhà mình, cài khuy măng sét chói mắt nhất, đi đôi giày da bóng loáng – đúng vậy, Giang Ba Đào đi vắng, để biểu thị mình rất coi trọng Chu Trạch Khải, hắn định thân chinh đi cùng Chu Trạch Khải đến sự kiện.​

Tất cả đều vô cùng thuận lợi.​

Trừ chuyện số lời thoại trong kịch bản phải cô đọng đến mức tối đa, tất cả đều khá suôn sẻ.​

Quản lý Luân Hồi đứng dưới đài, nhìn Chu Trạch Khải toàn thân lấp lánh ánh vàng dưới rừng đèn flash.​

Đúng vậy, đây là ái tướng tâm phúc của hắn, là bộ mặt của Liên minh, là mỏ vàng của Luân Hồi.​

Hoàn hảo không chút khuyết điểm!!!​

Không nói nhiều sao? Không vấn đề gì! Thế gọi là mang lại cảm giác thần bí, là thành thục chững chạc!​

Quản lý đắm chìm trong dòng suy nghĩ ấy đã mười phút, đột nhiên thấy Chu Trạch Khải mang cảm giác thần bí lại thành thục chững chạc nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực.​

Lúc này phóng viên N đang tiến hành phỏng vấn, quản lý dĩ nhiên biết đây là tín hiệu cầu cứu.​

Hiển nhiên Chu Trạch Khải đã hết đỡ nổi hỏa lực của các phóng viên và sự nhiệt tình điên cuồng của đám fan hâm mộ.​

Đây là chuyện rất bình thường! Quản lý tự tin bước hai bước lên sân khấu, chuẩn bị anh dũng giải cứu át chủ bài nhà mình.​

Sau đó . . . xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ.​

Quản lý hoảng sợ phát hiện ra, hắn cũng không thể giúp cuộc phỏng vấn tiếp tục suôn sẻ. Dù đã quen biết nhiều năm, hắn vẫn không phân biệt được sự khác nhau giữa các loại “ừm” “à” “ồ” của Chu Trạch Khải. Dù cũng chơi Vinh Quang, hắn đâu thể phân tích tầng sâu ý nghĩa các động tác vừa rồi trong trận của Nhất Thương Xuyên Vân.​

Hắn đành nói mò, nhưng từ ánh mắt vừa trực tiếp vừa chấn kinh của Chu Trạch Khải có thể biết được là hắn mò sai.​

Sau khi kết thúc phỏng vấn, quản lý Luân Hồi đổ mồ hôi lạnh toàn thân.​

Hắn bắt đầu hoài niệm điên cuồng ghế salon dài trong văn phòng, chén trà Long Tỉnh ấm người, hoài niệm quãng thời gian an bình mà thư thái trong quá khứ. Đúng, đấy mới là một buổi chiều hạnh phúc của hắn.​

Cố gắng nhịn hai ngày nữa đi, quản lý xòe bàn tay đếm ngón tay tính thời gian.​

Giang Ba Đào vắng mặt ngày thứ sáu, quản lý Luân Hồi rất nhớ hắn.​




7.

Chu Trạch Khải cực kỳ tủi thân.​

Hắn phát hiện gần đây các đồng đội yêu dấu đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.​

Mà còn luôn là ánh mắt u oán không thể hiểu thấu!!​

Chu Trạch Khải vô tội, hắn cũng bức thiết muốn biết đã xảy ra chuyện gì!​

Nhưng vô dụng, Chu Trạch Khải ngại hỏi trực tiếp, những người khác cũng không hiểu lời hắn nói.​

Gần đây có vẻ như mọi người đều rất bận.​

Nhất là Giang Ba Đào.​

Trong lòng Chu Trạch Khải thực ra rất bất mãn, người yêu đi công tác một tuần, trừ hai ngày đầu tiên, hắn không thể kết nối điện thoại được với người ta.​

Giang Ba Đào không tắt máy, càng không có chuyện chặn số hắn, nhưng lần nào hắn gọi cũng thấy đường dây báo bận.​

Tỉ dụ như sáng hôm nay, Chu Trạch Khải vừa mới vào phòng ăn, chưa kịp lôi điện thoại ra đã thấy Đỗ Minh bàn bên cạnh ôm một lồng sủi cảo rên rỉ với điện thoại: “Đội phó, tôi rất nhớ cậu!”​

Thôi chuyện này không tính, ngay sau đó Chu Trạch Khải vào phòng huấn luyện, vừa leo lên QQ thì hoảng sợ phát hiện trong group chat Luân Hồi đã nhảy mấy trăm tin nhắn.​

Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn một xướng một họa, chủ đề hoàn toàn xoay quanh Giang Ba Đào, từ hỏi thăm ăn ở đến ngày về cụ thể, giữa chừng còn xen vào nghìn chữ luận văn chữ ít lòng nhiều toàn thương với nhớ.​

Đêm xuống còn ghê hơn, đầu tiên Chu Trạch Khải gặp quản lý Luân Hồi nước mắt lưng tròng nấu cháo điện thoại với Giang Ba Đào ngoài hành lang. Vừa quay đi lại thấy Phương Minh Hoa đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giang Ba Đào. Thậm chí suốt đêm đó còn ngẫu nhiên bắt gặp Tôn Tường vội vàng video call với đội phó Giang.​

Chu Trạch Khải tan nát cõi lòng.​

Hắn ôm con cánh cụt nhồi bông Giang Ba Đào tặng, trằn trọc. Một bên tự hào mình có một người bạn trai vừa ưu tú vừa được người người yêu mến, một bên cảm thấy cả thế giới này đang cản trở hắn yêu đương. Mà cả thế giới này còn cầm nhầm kịch bản bạn trai của hắn nữa chứ!!​

Ừm, dù đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.​

Mỗi ngày Giang Ba Đào không có ở đây, Chu Trạch Khải đều rất nhớ hắn.​


[Hoàn]


 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Đáng yêu muốn chớt!!!!!
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3
Một bên tự hào mình có một người bạn trai vừa ưu tú vừa được người người yêu mến, một bên cảm thấy cả thế giới này đang cản trở hắn yêu đương
Hahahahahahaha ??? Cả thế giới cơ đấy ???
 

Bình luận bằng Facebook