Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [Chu Giang] Mèo Tiên Sinh

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Chu Giang]
Mèo tiên sinh

Hướng nguyên
Couple:
Chu Trạch Khải x Giang Ba Đào
Edit: oomi

Theo nguyên tác một đường thẳng tiến.

Một câu Vương Phương vương
An lợi bgm: " phạn Cao tiên sinh "

1.

Trước khi gặp được Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào vẫn cảm thấy mình ‘được’ mèo ghét.

Hắn là người đối với các loài sinh vật lông xù bốn chân đều không có sức đề kháng, đi trên đường cứ nhìn thấy miêu miêu cẩu cẩu đều muốn xáp tới sờ hai cái, trong túi bất cứ lúc nào cũng có sẵn hộp nhỏ đựng thức ăn cho mèo, so với mang chìa khóa còn hiệu suất hơn. Theo lý thuyết cho ăn chính là cha nhưng mèo luôn sống chết không ăn đồ của hắn, bất kể là mèo hoang hay nuôi trong nhà, thấy hắn là lẩn đi cực xa, so với chó con ngốc ngốc còn khó sờ hơn.

- Kỳ quái, mèo này đâu có sợ người lạ. . .

Dì làm vệ sinh nhìn bóng lưng con mèo lẩm bẩm, một cục lông lớn rất nhhắn biến mất khỏi tầm mắt.

Giang Ba Đào đem hộp cá nhỏ để bên đường, có chút bất đắc dĩ cười cười:

- Hẳn do tôi với mèo bát tự không hợp, lát nữa tôi đi nó liền về ăn thôi.

Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng ấm áp sáng rỡ nhưng không chói mắt. Tâm trạng hắn cũng rất tốt, cởi áo khoác bóng chày vứt vào trong túi, xắn tay áo lên, đi lung tung không mục đích xung quhắn chỗ mình sắp vào làm. Các thủ tục cần thiết đã xong xuôi, ngày mai hắn phải mặc đội phục màu xhắn chim cánh cụt buồn cười kia, chính thức bước vào nhà lớn Luân Hồi.

Trong tai nghe phát ra tiếng đàn ghita mộc mạc cùng tiếng cười nho nhỏ chậm rãi chảy vào tai, Giang Ba Đào duỗi lưng, híp mắt biếng nhác vừa đi vừa nhìn. Hắn có hơi mù đường, không nhìn kĩ nên đi lòng vòng một hồi hắn lại đi về đường cũ. Bãi cỏ đúng là bãi cỏ đó, chỉ là nhiều thêm một người mặc đồng phục chim cánh cụt.

Còn có con mèo cam tròn vo kia.

Người nọ nguồi ven đường, bậc thang quá thấp chân quá dài nên đành phải gấp chân lại. Mèo cam híp mắt ngồi xổm ở bên cạnh người kia mặc cho anh vuốt, đang cắm mặt ăn hộp cá nhỏ mình để hồi nãy.

Giang Ba Đào:

- . . .

Hắn biết người đó là ai nhưng không lên tiếng làm phiền. Cảnh này quá đẹp, hắn nghĩ nếu có thêm hai mắt nữa để nhìn tốt. Mèo cam ăn như chỗ không người, cái tay kia khi gãi đến cằm còn thực phối hợp nghiêng đầu cọ cọ vào tay người nọ, Giang Ba Đào nhìn đến trong lòng cũng ngứa.

Muốn sờ.

Có lẽ là do vẻ mặt của hắn quá mức rõ ràng, trong tầm mắt hiện lên nửa đoạn cá nhỏ. Giang Ba Đào theo cá nhỏ nhìn sang, là một đôi tay rất đẹp, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài dưới ánh mặt trời khiến làn da càng trắng như muốn phát sáng.

Tiết tấu đều đặn của trái tim lúc này lại hụt một nhịp.

- Đậu.

Giang Ba Đào cong cong khóe miệng, ánh nắng chiếu vào làm cho gương mặt hắn nóng lên. Trong mắt hắn là bóng một gương mặt dhắn xứng với thực – gương mặt đệ nhất Liên minh, đột nhiên có cảm giác như chính mình đang gặp ảo giác thì phải.

- Tiền bối, tai . . . lộ ra rồi?

2.

Tận mắt chứng kiến người được người người công nhận có thể chất bạc hà mèo – Chu Trạch Khải. Mèo đại nhân cao quý lãnh diễm cỡ nào nhìn thấy hắn đều muốn nhào tới cọ ống quần.

Luân Hồi một hồi rùm beng vì Chu Trạch Khải đăng hình chụp chung với mèo chụp. Mèo là dạng đi đường không khó gặp nhưng mà đây là giống mèo vằn, vừa hoang dã vừa hung dữ, tính cảnh giác lại đặc biệt cao lúc này đang ngồi xổm ở bệ đá híp mắt, dùng đầu nhỏ của mình cọ cọ cằm người kia. Chu Trạch Khải trong tay vẫn đang bưng nửa chén sữa, cả mặt đều toát lên vẻ ôn nhu.

Anh mặc một bộ áo lông trắng, quần jean quy củ gấp lên một đoạn lộ ra mắt cá chân tinh xảo. Đầu thu ánh nắng lười biếng ôn hòa rọi xuống khiến khung cảnh tựa như bức họa nhuốm một màu vàng kim nhàn nhạt. Fan Luân Hồi mê muội vô phương cứu chữa nhìn ảnh rít gào, thật đáng yêu thật đẹp aaa, là báu vật của nhân loại aaa, một đám ngồi hâm mộ mèo. Đối diện có một Chu Trạch Khải nhìn tấm ảnh không khỏi cảm khái, thật là đáng yêu thật là ngoan a, đúng là một sinh vật kì tích, đây là đang hâm mộ Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải không biết thuộc tính nào đó của mình được người mới của Luân Hồi nhớ nhung lâu đến vậy. Giang Ba Đào chăm chú nhìn mèo nọ một bộ dáng muốn sờ lại không dám sờ, sợ người kia ngại nên trực tiếp đưa tới nửa đoạn cá nhỏ.

- Tai?

- Ừ, tai mèo.

Chu Trạch Khải đơ hai giây đột nhiên nhớ tới. Hồi nãy lúc mở quà một tiểu tỷ tỷ theo yêu cầu của người ái mộ đeo cho Anh một cái tai mèo làm thủ công, sau đó, vô số ánh flash của mày chụp hình chiếu tới, tạch tạch tạch liên tục, Anh uống mọt hớp nước, sau đó đi xuống lầu.

Tay hơi cứng đờ giơ lên sờ sờ đầu của mình, quả nhiên mò trúng hai cái tai mềm mềm.

Chu Trạch Khải: . . .

Giang Ba Đào chứng kiến khuôn mặt vị đội trưởng này lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đỏ lên. Không biết vò sao hắn lại nhớ tới một bộ phim hoạt hình từng coi lúc nhỏ tên là Tokyo Neko Neko (Tokyo Miêu Miêu), nhân vật chính nếu gặp hắn trai mình thích cũng sẽ xấu hổ tới mức lộ ra tai và đuôi.

Tai và đuôi giấu hình như rất khó giấu, tùy theo tâm tình mà không thể giấu được. Giang Ba Đào nhìn khuôn mặt đỏ bừng khoa trương của Anh, trong đầu mạc dhắn kì diệu load được hẳn một bộ drama tuổi thơ. Hắn thăm dò ý kiến của Chu Trạch Khải một chút rồi rón ra rón rén lấy xuống hai chiếc tai mèo được làm vô cùng tinh tế kia, đồng thời lễ phép giải thích nói sợ mình sẽ dọa mèo chạy mất.

3.

Trước khi Giang Ba Đào đến Luôn hồi đã làm đủ các loại chuẩn bị. Hắn vốn là nhân tài chiến đội cần, được Phương Minh Hoa đề cử cộng thêm ghắn tính tình trời sinh rất được lòng người, rất nhanh đã được nhận vào Luân Hồi.

Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đến vấn đề lớn nhất lại là chạy bộ buổi sáng.

Luân Hồi đối với tố chất tâm lý của tuyển thủ nhà mình rất để ý, bất luận hè nóng đông lạng, lúc sáu giờ sáng thành viên đều phải đúng giờ tập hợp dưới kí túc xá, đến trễ một phút đồng hồ tập thể chạy thêm một vòng. Hết lần này đến lần khác Giang Ba Đào lại là tính tình mèo lười. Từ đó biệt danh 502 mới được Liên Minh đặt cho, bị các thành viên nội bộ Luân Hồi phun nước miếng gọi là dính giường không dậy nổi. Ngô Khải Đỗ Minh Lữ Bạc Viễn thay nhau đi đập cửa phòng Giang Ba Đào, thế nhưng hiệu quả quá nhỏ bé. Liên tục một tuần cả đám bị phạt chạy, sau đó, Chu Trạch Khải tự mình đi gõ cửa phòng hắn.

- Ngủ chung.

Ai đó mặc một bộ đồ ngủ chim cánh cụt lông xù, một đầu tóc rối chỉa loạn xạ kèm một ngọn tóc xinh đẹp vểnh lên, Liên Minh đệ nhất mỹ nam khuôn mặt nghiênm túc nói.

Giang Ba Đào miệng ngậm bàn chải đánh răng, đem một câu “Cảm tạ ngộ không cần” đã trào lên tới mép mạnh mẽ nuốt xuống kèm theo một đống bọt vị bạc hà nuốt xuống. Dù sao hắn đối với các loài sinh vật lông mao đều không có sức kháng cự.

Đội viên chính thúc của Luân Hồi đều là hai gnười một phòng ký túc xá, Chu Trạch Khải không biết vì sao lại ở một mình. Giang Ba Đào không có nhiều hành lý, dọn dọn dẹp dẹp một chút chuyển đến. Vào phòng rồi lại choáng váng, chỉ có một cái giường lớn.

Còn là giường hai người, anh ra sopha ngủ thì có chút không ổn. Chu Trạch Khải đem gối mền của mình dịch qua bên cạnh, vỗ vỗ bên cạnh bảo hắn đi qua.

- Lúc cậu có thể tự dậy đúng giờ, đi về ở.

Chu Trạch Khải lộ ra một nụ cười giỏi đoán ý người:

- Trước đó, ở đây tạm.

Sáng hôm sau Chu Trạch Khải một vành mắt đen lắc lư thức dậy:

- Có ai nói cậu . . . Tướng ngủ xấu?

Giang Ba Đào ngượng ngùng lắc đầu.

Đêm hôm đó hắn ngủ đến phập phồng lo sợ, ngày kế, đội viên Luân Hồi nhìn vành mắt đen thui của đội phó bọn họ muốn nói lại thôi. Giang Ba Đào chính là loại hình nếu ngủ không đủ thì chỉ số thông minh cũng giảm xuống, cũng may còn có kinh nghiệm để chống đỡ, chỉ huy vẫn đúng chỗ như trước. Tối về lại phát hiện là lạ —— hắn mặc lộn đồ của Chu Trạch Khải.

Nhìn lại một chút đội trưởng đang ngồi bên giường ngủ gục nhà hắn, trên cổ còn có mấy vết đỏ, nhìn qua cực kì ám muội.

Giang Ba Đào: “ . . . “ Tâm tình phức tạp.

Hắn biết mấy tên kia nghĩ cái gì, nhưng hắn lại không thể nhéo lỗ tai của bọ họ từng câu từng câu giải thích, chột dạ cực kì. Hắn sao lại chột dạ? Không phải là mặc lộn đồ, ngủ không thành thật?

Khoan khoan, sao hắn lại xoắn quẩy cái này, nhưu vậy càng giống như đang chột dạ a!

Giang Ba Đào quan hệ con người ít ỏi phiền muộn, lúc này lại khoong hiểu ra sao trong đầu rối loạn rối nùi. Chu Trạch Khải mới tắm xong đi ra, trên người tỏa ra từng đợt khí trắng, tóc ướt nhẹp, lông mày lông mi treo hàng bọt nước, kết hợp với một gương mặt tràn ngập cảm giác cấm dục. Sữa bò được hâm nóng rồi để nguội trên bàn, Chu Trạch Khải cầm lên ừng ực uống một hơi cạn sạch, hầu kết nhích lên nhích xuống, gợi cảm đến cực kì bi thảm.

Giang Ba Đào tâm tình càng phức tạp. Chu Trạch Khải bước tới tiện tay đùa mèo nhỏ giống như tiện tay gãi gãi tóc cảu hắn:

- Có tâm sự?

- Không có, - Giang Ba Đào nói – Đội trưởng anh đúng là cực kì đẹp trai, khó trách mèo đều thích anh.

Chu Trạch Khải chà chà xoa xoa xoa xoa tóc của mình:

- Nhanh đi tắm.

Người trong Vinh Quang đều nói Giang Ba Đào là máy phiên dịch Chu Trạch Khải, chỉ có hắn tự mình biết, bản lĩnh đọc hiểu lòng người của Chu Trạch Khải cũng là hạng nhất —— đặc biệt là đọc tâm hắn.

Hắn đột nhiên có chút mong chờ Chu Trạch Khải có thể đọc nhiều một chút, đem tâm tình rối nùi hỏng bét của hắn đả thông một chút. Có thể bắt đầu đọc từ đâu? Lúc đi ăn cơm bỏ ngò ri qua một bên, khi về muộn thì động tác rón ra rón rén, mỗi buổi tối đều phải uống một ly sữa nóng, hay là nhiệt độ trên mặt lần đầu tiên gặp mặt?

Hay là do con mèo kia, Giang Ba Đào nghĩ. Là cái con mèo mập chỉ khi nằm nhoài trên đùi Chu Trạch Khải mới để cho mình sờ, Quýt.

4.

Trong Liên minh số người thích mèo không ít, 99% là nuôi trên mạng, 1% còn lại là ‘nô lệ cho mèo’ nổi danh – Vương Kiệt Hi. Thu đấu mùa đông mùa giải thứ 8, Luân Hồi đến thành phố H đánh một trận hữu nghị với Vi Thảo. Sau khi tranh tài kết thúc là cùng đi liên hoan như thường lệ, trên bàn cơm không biết làm sao lại nói tới chủ đề mèo, Vương Kiệt Hi vân đạm phong khinh lấy điện thoại di động ra cho bọn hắn xem bảo bối nhà mình. Đây là Phúc Bảo, đây là Bánh Kem, đẹp nhất chính là Elizabeth. Còn có một em vằn hổ mắt to mắt nhỏ tên là Toàn Phong Tảo Lạc Diệp. Vương Kiệt Hi buổi tối trở về thì nhận được tin nhắn từ Giang Ba Đào, đội phó Luân Hồi có có được một lần tùy hứng, Giang Ba Đào phụ trách hoa ngôn xảo ngữ, Chu Trạch Khải phụ trách ra vẻ vô tội, cùng quản lý dây dưa một hồi, đẩy ngày về thành phố S lui lại một ngày.

(Toàn Phong Tảo Lạc Diệp: gió xoáy quét lá rụng)

Ngày kế hai người gõ cừa nhà Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi nhìn hai người trước mặt bao lớn bao nhỏ xách đồ vào phòng, đây là cho mèo, đây là cho người, cho mèo con nhiều hơn người, trên hộp đều là hoa văn mèo. Chu Trạch Khải giúp cất đồ xong, Giang Ba Đào mím môi một chút, có chút xấu hổ nói, đồ cho mèo hình như hơi nhiều.

Nói xong lại nhìn thấy mấy tên hoàng thượng lười biếng nằm dài trên salon nhìn bọn họ ba tên hai cuồng thú, vẻ mặt viết rõ mấy chữ ‘có việc khởi tấu vô sự bãi triều’, cao lãnh đến không nói nổi.

Có câu thú nuôi thế nào chủ thế nấy, Giang Ba Đào nhìn Toàn Phong Tảo Lạc Diệp bộ dáng cao quý lãnh diễm muốn nói lại thôi. Vương Kiệt Hi ngồi xổm sờ sờ đầu nhỏ của mèo vằn, nắm móng vuốt nhỏ thở dài, nói là giống người nuôi thì đúng là một lời khó nói hết.

Giang Ba Đào lặng lẽ sờ sờ mèo nằm trên đùi Chu Trạch Khải thổn thức, Vương đội cũng là người có chuyện xưa.

Lúc gần đi Vương Kiệt Hi tiễn bọn họ tới cửa, giữ cửa không mặn không nhạt nói:

- Lần sau đến mang đồ ăn cho mèo thì được.

Vương Kiệt Hi nhìn sang Chu Trạch Khải, bổ sung:

- Đồ ăn cho chó thì không cần.

Giang Ba Đào duy trì mỉm cười quen thuộc, đầu óc trước nay linh động đột nhiên kẹt máy. Chu Trạch Khải vào lúc này lại thể hiện tốc độ tư duy và hành động rõ ràng nhanh hơn Giang Ba Đào —— anh nắm tay Giang Ba Đào, giơ lên vẫy vầy coi như chào tạm biệt.

Đại não Giang Ba Đào ầm một tiếng, kế tiếng nổ này là tiếng nổ khác, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, tuy không biết đang uy trì bằng cách nào. Chu Trạch Khải không nhìn hắn, lại cứ thế cầm tay Giang Ba Đào rời đi. Giang Ba Đào đứng máy bị anh kéo, sau khi ra khỏi hàng hiên bị hoa tuyết lạnh lẽo thổi vào mặt mới bất giác phát hiện trời đã tối đen.

Bọn họ bước trên một lớp tuyết mới mong manh tạo thành âm thanh sàn sạt mà đi, vẫn giữ tư thế một người trước một người trước một người sau, một đường không nói chuyện. Giang Ba Đào cảm thấy tế bào toàn thân mình đều đang nhảy lung tung, hắn không biết mình rốt cuộc đang đi hướng nào, đầu óc như đang ngâm trong một bể nước sôi sùng sục. Chu Trạch Khải siết chặt tay nắm bàn tay hắn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, mỗi người bọn họ đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương.

- Tiểu Chu, - Giang Ba Đào khàn giọng mở miệng, hô hai tiếng đối phương vẫn không nghe được, - Mua trà sữa không? – Đồng thời nhân lúc rút tay về.

Chu Trạch Khải quay đầu lại, dưới tia sáng của đèn đường ấm áp, đường nét Chu Trạch Khải như nhu hòa đi. Giang Ba Đào lúc này mới nhìn thấy đầu đối phương đều là mồ hôi, không biết đã căng thẳng thành thế nào, dù thế nào cũng không kiềm được sốt sắng thành như vậy. Trong lòng Giang Ba Đào đột nhiên bình tĩnh lại không ít, ngữ khí cũng nhanh hơn, nhìn quanh một vòng, đột nhiên nói:

- Đây là chỗ nào?

Hai mắt Chu Trạch Khải trừng lớn, gãi đầu:

- Không biết. Mới đây . . . Không nghĩ nhiều.

- —— chỉ muốn dắt cậu.

Lời nói thẳng thắn đến so với dắt tay càng đột ngột. Giang Ba Đào há miệng, lời đến bên môi lại cảm thấy sư thừa. Hạ quyết tâm, bước tới một bước, điểm mũi chân, lung tung hôn lên mặt Chu Trạch Khải một phát.

Cũng không quan tâm được hôn là môi hay mặt, hôn xong lại ngốc rồi. Hai người bọn họ đứng dưới ánh đèn đường vàng lại si ngốc nhìn nhau cứng người, đến khi Chu Trạch Khải hắt hơi một cái.

- Trở về thôi. – Giang Ba Đào nhỏ giọng nói, hắn còn muốn nói gì đó, giọng nói hòa tan trong không khí.

Chu Trạch Khải lần nữa nắm tay Giang Ba Đào.

Đầu tiên là kéo lấy tay áo, ngón tay xuôi theo lớp vải như động vật nhỏ thận trọng xuôi đến cổ tay, lại từ từ giữ chặt lấy bàn tay. Giống tất thảy nhưng người yêu nhau, cùng hắn hai tay trùng điệp.

Khi mười ngón đan xen, Giang Ba Đào kinh ngạc nhận ra bản thân đang nín thở. Hắn mím môi, cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực như bị khuếch đại gấp trăm lần, âm thanh tuyết rơi xuống như gõ thùng thùng lên màng tai.

Hệt như tâm ý mà hắn ẩn sâu đến tận nay, Giấu Đầu Lòi Đuôi.

5.

Cùng đội trưởng đánh Vinh Quang là ước mơ của tất cả các cô gái đó! – Ngô Khải nói.

- Đồng ý, đội trưởng và đội phó đồng thời thoát hàng cẩu, hẳ phải mời chúng ta ăn cơm. – Đỗ Minh nói.

- Đồng ý, phải mời hai bữa, mỗi người một bữa, cùng đãi không được. Địa điểm để tôi xem sao, ở . . . – Lữ Bạc Viễn bổ sung.

Giang Ba Đào đuổi cả đám bọn họ đi huấn luyện.

Đội trưởng của hắn trước mặt người khác xấu hổ như cô gái nhỏ mới biết yêu trong phim thần tượng, chỉ hơi chọc một chút lại rất khoa trương mà đỏ mặt, đỉnh đầu cũng muốn bốc lên hơi nước tới nơi. Nhưng chỉ cần ôn như chính là nam chủ Mary Sue trong tiểu thuyết mạng, tỉ mỉ quan tâm, không thể bắt bẻ chút nào. Giang Ba Đào không phải chưa từng xem đồng nhân văn của bọn họ trên các diễn đàn, trong đó Chu Trạch Khải chính là kiểu hình bá đạo tổng giám đốc chiếu đầy trên màn ảnh, còn hắn biế thành man thứ tâm cơ ý đồ khiêu khích ly gián quan hjệ nam nữ chủ, hoặc là trở thành hàng xóm tri kỷ thanh mai trúc mã ngây thơ trẻ con của nữ chính.

Hai người bọn họ là đội trưởng đội phó, buổi tối theo thường lệ sẽ cùng rời phòng huấn luyện. Chu Trạch Khải mò lại gần đem Giang Ba Đào ôm vào trong ngực, cằm đặt trên vai hắn làm ổ, như một con mèo nhắm mắt lại nghe hắn nói chuyện, nghe đến đoạn thú vị lại ngẩng đầu mổ một ngụm trên gương mặt trắng của đội phó nhà hắn, lại nhẹ nhàng cọ cọ.

Liên tục ba phần đều là người qua đường, Giang Ba Đào ném điện thoại duỗi lưng, phồng quai hàm hầm hừ:

- Tôi nhìn qua có xấu thế không?

Chu Trạch Khải luồn tay vào áo hắn ủ ấm, híp mắt như mèo ngáp một cái.

- Được rồi, - Giang Ba Đào xoay người, xoa xoa tóc của anh:

- Tôi chính là xấu tính như vậy, không cho phép anh nhìn cô ta.

Giang Ba Đào hơi suy nghĩ một chút lại bổ sung:

- Chỉ cho phép nhìn tôi.

- Anh cười cái gì? Có nghe được không, này, anh làm gì? Hừm. . . Chu Trạch Khải anh . . .

Làm ầm ĩ đến mệt, hai người bọn họ lén lút trộm chuồn ra ngoài mua đồ ăn khuya, lại lén lén lút lút trở về ký túc xá. Giang Ba Đào đã có thể đúng hạn rời giường lúc sáng sớm, nhưng hiện tại cũng không có lý do gì để thay đổi. Chu Trạch Khải đêm đều ôm eo hắn ngủ, khuôn mặt giá trị liên thành đặt trên lưng ắn, cũng không sợ tổ tông này lúc ngủ đụng trúng. Trong tủ lạnh để bánh rán, trong ngăn kéo đầu giường có nước tăng lực. Trên giường bọn họ cùng đắp một cái mền, mặc cùng một dạng quần lót. Kéo mở tủ quần áo có thể nhìn thấy đồng phục được giặt giũ sạch sẽ xếp ngay ngắn.

Giống như đang sống chung.

Giang Ba Đào sống chết không muốn mặc đồ đôi tình nhân với Chu Trạch Khải, nói cho cùng khoản mặc quần áo không ai so được với Chu Trạch Khải mặc gì cũng đẹp, hắn tự biết mình. Vì thế trừ đ quần lót đồ đôi tình nhân duy nhất chính là đồng phục Luân Hồi. Khá phiền chính là Ngô Khải Đỗ Minh Lữ Bạc Viễn bọn họ cũng có đồng phục giống vậy, Chu Trạch Khải nghĩ, hôm nào phải đề nghị cho đồng phục đội trưởng đội phó có gì đó đặc biệt.

Chờ bọ hắn giải nghệ, liền mang hai bộ quần áo tình nhân thuộc về riêng họ đem đi. Khi kết hôn, Chu Trạch Khải thích Giang Ba Đào, Giang Ba Đào cũng thích Chu Trạch Khải, cùng uống rượu nói chuyện phiếm, tuy tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không uống được bao nhiêu.

Xuất ngoại làm giấy chứng nhận, đi một tuần trăng mật thật dài, toàn thế giới đềi đi chơi một lần. Tìm một thành phố không lớn không nhỏ định cư, tốt nhất ở một khu nhà nhỏ.

Muốn nuôi một con mèo. Chu Trạch Khải ôm Giang Ba Đào mơ mơ màng màng nghĩ, đưa mèo cho hắn làm quà sinh nhật.

Một con mèo nguyện ý dính lấy hắn.


Khúc vĩ thanh.

Giang Ba Đào mười lăm tuổi muốn một con mèo.

Không cần là giống quý, lông xù, thích quấn lấy hắn là tốt rồi.

Đêm đó hắn mơ một giấc mơ, về tới năm mình mười lăm tuổi. Trước mắt bày một cái hộp hồng nhạt, ở trên viết, “Giang thân ái nhất, sinh nhật vui vẻ.”

Hắn hơi hoang mang, bởi vì hắn không nhớ ra được ai sẽ gọi hắn như vậy.

Giang Ba Đào mười lăm tuổi mở hộp, một thanh niên mặc áo ngủ, có một cái tai mèo lông xù từ bên trong chui ra.

- Sinh nhật . . .

- Á ——

Giang Ba Đào từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy thật kỳ quái, hắn bất ngờ mơ thấy Chu Trạch Khải mang tai mèo, còn là từ trong hộp quà chui ra.

Nhớ đến đây, Chu Trạch Khải đâu rồi?

Hắn xoa mắt, duỗi lưng, khi muốn rời giường đột nhiên có người bước vào. Người yêu nhà mình mang hai miếng vải lông xù bước vào.

- Tai mèo trước đây fan làm . . . – Chu Trạch Khải ngại ngùng nhíu mày – Thời gian qua lâu, hỏng.

Lại thân mật cọ cọ vai Giang Ba Đào.

- Giang, sinh nhật vui vẻ.

Giang Ba Đào nghiêng đầu nhìn anh.

Cả gương mặt Chu Trạch Khải đều đỏ:

- Meo~

Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Anh đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên trán Giang Ba Đào:

- Chào buổi sáng.

-----
Fic nằm trong project mừng sinh nhật Chu Giang Tường, mọi thông tin về project xin mời click vào đây:
[Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019
 
Last edited:

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#2
Là Tokyo Mew Mew nha người, còn được xuất bản truyện tranh ở Việt Nam nữa đó.
Fic rất đáng yêu, nhẹ nhàng a ❤
(Nhưng vẫn còn lỗi chính tả và giọng QT)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook