Hoàn [Diệp Kiều] Lần Tỏ Tình Thứ 100

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Diệp Kiều] Lần Tỏ Tình Thứ 100


Art by 番茄桑tomato

Tác giả: 我头秃了也没变强 (Đầu ta có trọc cũng không mạnh lên được)

Link gốc: 【Be your love联文/叶乔】第一百次告白-我头秃了也没变强

Kèm theo bài hát: 99次我爱他 (99 lần ta yêu hắn)

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿.

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và từ điển đại nhân Hvdic.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

────────

Diệp Tu dở khóc dở cười nhìn ngôi sao may mắn bằng giấy thủ công bên cạnh một chồng bài tập trên bàn làm việc. Không biết nên cảm thán cơ duyên trêu người, hay nên vui mừng vì tâm tư được thoả mãn?

Nếu Vương lão sư bàn bên cạnh biết chắc chắn sẽ cười to ba tiếng nói một câu: “Thiên đạo hảo luân hồi, thấy từng quên ai chưa?”

Mắt cậu bé trong veo long lanh như nai con, không biết từ lúc nào đã chiếm giữ tầm mắt hắn, thiếu niên trong lòng hắn, vậy mà lại ấp ủ một tâm tư giống hắn.

Thật sự đổ luôn rồi!

Diệp Tu lắc đầu cười, duỗi tay lấy ngôi sao giấy nhỏ bé kia, bóp nhẹ rồi ngón tay khều một cái, kéo một góc, mở thành một mảnh giấy nhỏ.

—— Diệp lão sư, em thích thầy!

Kí tên là một chữ “Kiều” nho nhỏ. Chữ viết rõ ràng, nét bút lại hơi run, đuôi nét nhấn hơi mạnh. Bé con này chắc đấu tranh tư tưởng, lấy dũng khí lâu lắm mới viết được mấy chữ này.

Cơ mà, tỏ tình với thầy của mình, cần quyết tâm lớn thế ư?

Diệp Tu nhớ tới cuộc trò chuyện với tiểu đồ đệ trong game mấy ngày trước, quanh đi quẩn lại, vậy mà nhận được kinh hỉ lớn thế này.



Ngoài giờ học, Diệp lão sư cũng là một game thủ. Thường ngày giảng sách dạy người, vào game lại là sát thần hung danh lan xa, một cây chiến mau chọt cho cả server gà bay chó chạy, một lời không hợp liền dùng Nộ Long Xuyên Tâm phá vỡ Đấu Phá Sơn Hà. Nhưng mà, đại ma vương xấu tính này lại có một tiểu đồ đệ bám người như hình với bóng. Ma vương đánh phó bản, cậu phụ trợ; ma vương giết người, cậu nhiễu loạn đằng sau; ma vương ở trận doanh của địch nhảy vào nhảy ra, cậu còn có thể đứng sau làm khách mời cổ động hô 666.

Vừa mấy ngày trước tiểu đồ đệ ca thán với hắn nói mình thích một người không nên thích cũng không dám thổ lộ, chính hắn còn động viên cậu đi thử một lần.

“Cuộc đời con người thoáng qua liền mất, người mình thích không nhiều. Vậy nên một khi đã quyết thì phải dứt khoát đi! Dù bị từ chối vẫn tốt hơn chưa thử đã bỏ cuộc sau này lại hối hận.”

Sau đó, giờ Diệp lão sư, học sinh đại diện Kiều Nhất Phàm nhân danh nhiệm vụ liền lén để thư tỏ tình con con của mình bên cạnh chồng bài tập đầy đủ.

Diệp Tu gấp tờ giấy lại theo nếp hình ngôi sao ban đầu, để trong túi trái, uống một ngụm nước, chuẩn bị đi kiểm tra hàng ngày.



Đứng ở cửa sau lớp học, Diệp Tu nhìn Kiều Nhất Phàm ngồi bàn thứ tư. Cậu đang chăm chú chép bài trên bảng, lúc ngẩng đầu, lúc cúi đầu, cần cổ để lộ đường cong mảnh khảnh. Ánh nắng chiều êm ả chênh chếch chiếu qua song cửa, ướp lên gò má cậu một mảng sáng ôn nhu. Tựa thiên sứ.

Trong mắt mọi người, Kiều Nhất Phàm luôn là đứa trẻ nhu thuận ưu tú. Cậu không phải người thông minh nhất, nhưng chắc chắn là người chăm chỉ cố gắng nhất khiến người ta yên tâm. Diệp Tu không phủ nhận mình có thiện cảm với cậu lạ thường, nhưng hắn cũng không định đáp lại điều gì. Tình yêu của tuổi trẻ thường không chắc chắn, huống chi bây giờ cách kỳ thi đại học chỉ còn một trăm ngày, đương nhiên hắn không thể lấy tiền đồ vận mệnh của đứa trẻ ra làm trò đùa.

Diệp Tu đứng hồi lâu, mới chậm chạp trở lại phòng làm việc.



Ngày hôm sau, bên cạnh chồng bài tập vừa nộp, lại là một ngôi sao may mắn múp múp, trong đó vẫn những lời tỏ tình kia, chỉ là lần này nét chữ đều đặn nhẹ nhàng, không run rẩy không đột nhiên dừng ngắt cho thấy quyết tâm của người viết.



Mãi đến cuối tuần Diệp Tu mới login vào game, tiểu độ đệ của hắn đã đứng chờ sẵn ở chỗ hắn logout. Khoảnh khắc Diệp Tu vừa vào giao diện trò chơi, quỷ kiếm sĩ tên Nhất Thốn Hôi biểu tình ngây thơ cùng bong bóng thoại nhào tới.

“Sư phụ sư phụ, em đi tỏ tình rồi.” APM của cậu nhóc không chậm, bóng thoại trên đầu nhân vật cứ vui vẻ nhấp nhô nhấp nhô. “Dù người ta không trả lời lại, nhưng em vẫn thích người ta như vậy, em sẽ kiên trì đến khi người ta bằng lòng em đáp ứng em, hoặc là thẳng thừng từ chối em.”

Diệp Tu bỗng không biết nên nói gì. Ngoài đời là cậu bé xấu hổ ôn thuần như bé động vật ăn cỏ, và trên mạng, hình tượng Nhất Thốn Hôi có chút tinh quái cởi mở lại bướng bỉnh kiên định từ từ chồng lên nhau, hợp thành một Kiều Nhất Phàm càng sống động chân thực hơn.

Khiến người ta sao có thể không thích đây.



Số lượng ngôi sao may mắn mỗi ngày đều đều tăng lên. Nội dung cũng từ “Em thích thầy” đơn giản trở nên phong phú hơn.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Thích dáng vẻ hào hứng khi giảng bài của thầy.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Thích từng câu thầy nói, từng chữ thầy viết.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Đôi khi học tập bị chững lại, hoặc gặp phải chuyện không vui, nghĩ đến thầy, thế nào cũng hăng say trở lại.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Thầy là mục tiêu là động lực của em.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Hôm nay trong sân trường thấy thầy cho mèo hoang ăn đồ hộp cho mèo, thầy cũng thích mèo ạ?

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Hôm nay nghe giọng thầy hơi khàn khàn, thầy bị cảm sao ạ? Thầy làm việc cực nhọc, cố uống nhiều nước nhé.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Nghe nói bốn mảnh cỏ ba lá có thể đem lại hạnh phúc, em tìm được một mảnh rồi này. Hi vọng thầy có thể vui vẻ hạnh phúc.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Cứ như vậy cứ như vậy thích thầy.

Diệp Tu đem tất cả ngôi sao may mắn đựng trong một lọ thủy tinh trong suốt, trân trọng đặt trên bàn sách. 10 ngôi sao, 20 ngôi sao, 30, … chiếc bình nhỏ vì chứa đủ ngôi sao đầy màu sắc mà trở nên ấm áp, tươi sáng hơn.



Nhưng thái độ của hắn vẫn không thay đổi. Ở trên trường, hắn là người toàn năng hài hước dí dỏm, trong game, hắn là ma vương độc ác hoành tảo bát hoang. Mà Kiều Nhất Phàm vẫn là học sinh giỏi bình đạm cần cù thường ngày, trên mạng là cậu bé cởi mở đáng yêu. Lúc hai người bất ngờ gặp nhau, hoặc gặp riêng vì công việc học tập, có người tai sẽ nóng bừng, có người chỉ cong khoé miệng.

Lúc Diệp Tu đã nhận được 50 ngôi sao may mắn, thì Kiều Nhất Phàm cách kỳ thi Đại học chỉ còn một tháng.

Diệp lão sư thao thao bất tuyệt trên bục giảng gần một tiết động viên học sinh trong kỳ thi Đại học, không có gì hơn ngoài nỗ lực, kiên trì, chiến đấu đến cùng, tin tưởng chính mình, v.v. Mấy lời hạ bút thành văn kiểu này không cần quá chú tâm, Diệp Tu vừa khẳng khái dõng dạc, mắt vừa lướt qua từng gương mặt đang ngẩng lên nhìn hắn.

Kiều Nhất Phàm đang ngây người.

Dù đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt của cậu đờ ra, lông mày hơi nhíu, thoạt nhìn là vì chút chuyện mà mê man xoắn xuýt. Những chuyện đó có liên quan đến những lời hắn đang nói, nhưng lại không làm cậu kích động, vui vẻ.

Trong lòng Diệp Tu chắc có phỏng đoán. Hắn xuống bục, tiếp tục diễn giảng, làm bộ lơ đãng đi tới chỗ Kiều Nhất Phàm, ngón trỏ phải cong lại gõ gõ trên bàn cậu.

Hắn nghe tiếng thở gấp kinh hãi không dễ nghe thấy được, ánh mắt lướt qua gương mặt và vành tai đỏ ửng của cậu nhóc.

Diệp Tu không dừng lại mà quay về bục giảng, hắn nói xong mấy câu cuối, lại nhìn cả lớp một lần: ”Kỳ thực đây đều là những lời đã nhàm tai, trong lòng mọi người cũng hiểu hết. Rồi, tan học. Đại diện lớp theo tôi lên văn phòng.”

Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn đứng lên, đi theo sau Diệp Tu.

Vào văn phòng, Diệp Tu dựa vào bàn làm việc, cầm cốc nước uống một ngụm: “Thầy biết em xoắn xuýt điều gì, nhưng nó không cần thiết.”

Kiều Nhất Phàm bỗng ngẩng đầu: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà. Kiều Nhất Phàm, không nên bị sự kích động nhất thời làm mê mẩn tâm trí, cũng không nên để chuyện không quan trọng cản trở đến sự quyết đoán vốn có của em.”

Cậu bé lắc đầu thật mạnh, gấp đến đỏ mắt: “Chuyện này đối với em rất quan trọng! Thật đấy!“

Diệp Tu để tay lên vai cậu trấn an, ngón tay thon thon chỉnh lại cổ áo xốc xếch: “Nhất Phàm, em biết người đàn ông quan trọng nhất là gì không?” Hắn hơi dừng lại, “Là trách nhiệm. Em đã trưởng thành, phải biết có trách nhiệm với chính mình, với người thân của mình, với xã hội nữa. Em đủ ưu tú, chọn con đường cho tương lai bản thân càng tốt hơn, càng thích hợp hơn mới là chuyện em phải làm. Trở về suy nghĩ kỹ đi, thầy tin em sẽ không để thầy thất vọng. Đi rửa mặt cho bình tĩnh một chút, đừng để trễ tiết sau.”

Kiều Nhất Phàm cắn môi gật đầu, quay người rời văn phòng.

Diệp Tu cầm cốc nước trong tay. Thằng nhóc sẽ nghĩ thông thôi. Hắn sẽ không nhìn lầm người.



Sáng hôm sau, bên cạnh chồng bài tập mới nộp, ngôi sao may mắn đúng lúc tới khiến khoé miệng Diệp Tu ôn nhu vui vẻ nhếch lên.

—— Diệp lão sư, em thích thầy. Em sẽ cố gắng làm một người có trách nhiệm, biết gánh vác, em sẽ không để thầy thất vọng, cảm ơn thầy, mong thầy luôn ở bên em.

Tôi hiểu rồi. Diệp Tu mỉm cười.



Một tối sau khi thi đại học xong, trong game, Diệp Tu kéo theo tiểu đồ đệ hai người khiêu chiến phó bản 10 người. Quân Mạc Tiếu hộ tống, Nhất Thốn Hôi đứng trong đống quái đâm trái chọt phải. Quật được boss rồi hai người mới thở phào một hơi.

Nhất Thốn Hôi xích lại gần Quân Mạc Tiếu: “Sư phụ, có thể sau này em sẽ không thường xuyên chơi game nữa.”

Quân Mạc Tiếu: ?

“Người ta thích quá ưu tú a, mặc dù em không có cách trở thành một người ưu tú như vậy, nhưng em vẫn sẽ cố gắng. Em không muốn mãi là con nít. Em muốn người ấy thấy em trưởng thành, thấy em gánh vác.” Giọng Nhất Thốn Hôi rất kiên định, sau đó cậu phát emo vui vẻ nói tiếp, “Sư phụ, cảm giác yêu một người thật tuyệt. Người ta khiến mình trở thành một người càng tốt hơn.”

Diệp Tu ngưng trước màn hình, quay đầu nhìn những ngôi sao may mắn sắp lấp đầy bình thủy tinh trên bàn, đáy mắt là mảnh ôn nhu không tan.



Mùa hè này đến thật sớm, gió nồng bọc lấy tiếng ve như có như không. Chỉ đạo lũ học sinh báo nguyện vọng xong, Diệp Tu đứng hút thuốc dưới bóng cây ngô đồng ở khúc rẽ sau trường học. Điện thoại rung lên, hắn nhấn nhấn vài cái trên màn hình điện thoại rồi bỏ lại vào túi. Đợi đến khi hắn ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó, bóng dáng Kiều Nhất Phàm xuất hiện trong tầm mắt.

Thiếu niên do chạy nhanh mà thở dốc, trên trán cũng một tầng mồ hôi. Ánh mắt hắn sáng lên, trong mắt như chứa cả Ngân Hà đêm hè.

Cậu ổn định hơi thở, trên mặt có chút ngượng ngùng. Đưa tay vào cặp lấy ra cái hộp nhỏ, hai tay hơi run run đưa cho Diệp Tu. Sau đó cậu nắm vạt áo, nhìn đăm đăm mũi giày của mình, khoé mắt thoáng thấy Diệp Tu mở hộp ra, ngón tay thon thon niết ngôi sao giấy nhỏ bên trong, rồi nhẹ nhàng đóng lại.

“Đây là kết quả của mấy ngày nghỉ khi thi xong à?”

Kiều Nhất Phàm gật đầu: “Dạ. Dù đã gửi tin nhắn cho thầy, nhưng… mà, thế này vẫn tốt hơn. Tất thảy 99 ngôi sao.” Thiếu niên hít sâu một hơi, lại như tự cổ vũ tiến về trước nửa bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Tu: “Diệp lão sư, em thích anh. Thực ra, đã thích rất lâu rồi. Em đã nộp nguyện vọng vào trường Bắc Kinh bên kia. Nếu em càng trưởng thành hơn, trở nên đáng để thầy thích, thầy có thể thử chấp nhận em không?”

Diệp Tu nhìn sự mong chờ trong mắt thiếu niên, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

“Được.” Hắn nói với tiểu thiếu niên.

Sau đó hắn thấy tia sáng ngời trong mắt cậu bộc phát chói sáng như thác sao ánh lên rực rỡ.

Diệp Tu kéo thân thể có chút đơn bạc của Kiều Nhất Phàm vào lòng, nghiêng đầu hôn lên khoé mắt cậu: “Lần tỏ tình thứ 100 để tôi đi. Tôi thích em, Kiều Nhất Phàm. Cũng đã thích từ rất lâu rồi. Thật mừng khi em có thể lựa chọn con đường tốt nhất mà đi tiếp, đương nhiên, tôi sẽ luôn đi cùng em."

Kiều Nhất Phàm kéo vạt áo Diệp Tu, gật đầu thật mạnh.

—— —— The End —— ——
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#3
Hí hí hí hí!!!!
Ngọt như bánh gato phủ kem dâu vậy. Cảm ơn vì bữa ăn :3
 

Bình luận bằng Facebook