Ongoing [Phụng Hoàng Hiên 2019][Diệp Giang] Khi Mưa

Lạc An

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
55
#1


[Multi-chapter] Khi Mưa

Diệp Giang

Tác giả: Trên Sông Chờ Triều Quan

Biên tập: Lạc An

Cảnh báo:

- Có khả năng OOC

- Bối cảnh huyền huyễn, văn chậm nhiệt

Tình trạng bản gốc: Đã hoàn

Tình trạng bản biên tập: Đã hoàn

Lưu ý bởi người biên tập:

Do mình nửa chữ tiếng Trung cũng không biết, nên bản biên tập chỉ đảm bảo 70 - 80%.

Bản dịch chưa có được sự đồng ý của tác giả.

Mục lục

Chương 1

Chương 2

Chương 3​
 
Last edited:

Lạc An

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
55
#2
Chương 1

Màn đêm dần buông xuống, ở tầng mười bảy của khu nhà trọ, Diệp Tu trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, trên tay cầm chiếc ô màu đen lớn, hắn bật người, nhẹ nhàng nhảy qua ban công phòng Giang Ba Đào.

"Chậc." Hắn thuận tay ném cái ô đi, bước lên mấy bước kéo cửa kính ra, ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm bệt ra trên giường, nâng nó lên ngang tầm mắt của mình.

"Lại gặp được em rồi." Diệp Tu cười nói, "Tiểu Giang."

Khu này là nhà của Giang Ba Đào ở thành phố S, lúc mua nó Giang Ba Đào xem như là nó một khoản đầu tư, bình thường cậu rất ít khi ở đây. Chuyện xảy ra khi Giang Ba Đào đang nằm sấp trên giường đọc sách, cậu đột nhiên bị choáng váng, sau đó ngất đi. Đến khi Giang Ba Đào tỉnh lại, cuốn sách trước mắt dường như to hơn một chút, cậu giơ tay lên định xem nó mới phát hiện mình sắp biến thành một con mèo.

Giang Ba Đào bề ngoài thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, trong lòng phải tự nhủ mình bị nguyền rủa cũng không phải lần đầu. Lúc trước cậu bị thương khi đang làm nhiệm vụ, cũng từng bị trúng lời nguyền. Đây cũng là lí do tại sao cậu được nghỉ phép, nhàn nhã ở nhà đọc sách.

Giang Ba Đào đợi lời nguyền phát tác mà kết quả cuối cùng cũng đúng như cậu đã dự liệu sẵn. Cậu yên lặng viết xong một trang đầy chữ, sau đó mới đứng lên chuẩn bị giải trừ lời nguyền.

Nhưng qua nửa giờ, Giang Ba Đào dùng hết tất cả bùa chú cùng các loại thuốc giải nhưng vẫn không giải trừ được lời nguyền này, có vẻ như nó là lời nguyền hóa hình ở mức nguy hiểm cấp độ B.

Chuyện này có chút không bình thường.

Giang Ba Đào ngồi ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, trong tư thế mà loài mèo khó có thể ngồi được như thế, sau đó cậu quyết định mặc kệ lời nguyền này. Trước mắt còn rất nhiều chuyện cần cậu phải lo lắng hơn - lời nguyền hóa hình có thể tự giải trừ nhưng vết thương trên lưng cậu lại bắt đầu chảy máu. Bị biến hình cùng cảm giác đau đớn truyền từ vết thương trên lưng khiến cậu đột nhiên rất đói, nhưng thứ trong nhà có thể ăn cũng chỉ có nửa chai trà sữa ở trên bàn ăn nhưng cậu cơ bản là không thể với tới được đó.

Xem như có thể với tới được thì cậu cũng không thể vặn nắp ra được. Giang Ba Đào tự an ủi mình như vậy.

Cửa nhà có hai lớp bảo vệ chống trộm, với cái dạng này thì khả năng cậu có thể vào ra như bình thường là bằng không. Tầng lầu thì quá cao, mèo bình thường còn không dám nhảy huống hồ là một con mèo đang bị thương như cậu, quả thực cậu cũng không dám lấy mạng mình ra mạo hiểm. Lời nguyền biến hình mặc dù không nguy hiểm nhưng lại khiến cho người bị nguyền rủa không có cách nào tự thân vận động. Giang Ba Đào không thể ra bên ngoài cầu cứu nên chỉ có thể lên mạng nhờ giúp đỡ.

Lảo đảo đi đến cái laptop gần đó, Giang Ba Đào mất năm phút để mở màn hình laptop lên, lại mất thêm mười phút khởi động máy, mở QQ. Giang Ba Đào vừa mệt vừa đói, chỉ có thể cố gắng dựa vào ý chí để chống đỡ. Dùng móng vuốt mèo gõ chữ trở thành nhiệm vụ khó khăn nhất, Giang Ba Đào vốn là muốn mở group chat của Luân Hồi nhưng kết quả là mở ra group chat của Liên Minh Vinh Quang.

Móng vuốt thật sự là không dùng được! Không muốn mở lại group lại một lần nữa, Giang Ba Đào cắn răng đánh chữ trong group chat của Liên Minh.

Vô Lãng: Ai đang ở thành phố S

Một câu không đầu không đuôi không dấu câu của Giang Ba Đào nhưng phải mất hẳn mười lăm mười sáu phút gõ chữ của cậu, Giang Ba Đào liền nhận ra có chuyện không ổn rồi.

Quả nhiên một đám người trong group chat hỏi cậu bị làm sao rồi gọi thêm mấy câu nhưng không thấy cậu trả lời liền bắt đầu tám nhảm với nhau chuyện khác. Giang Ba Đào rất mệt lòng, xem ra cậu phải kể tình huống rõ ràng ra. Cậu cúi đầu, tiếp tục gõ chữ. Gõ được nửa câu thì bị một cái cửa sổ trò chuyện bật ra làm công dã tràng.

Tên khốn kiếp kia!!! Chờ cậu trở lại hình dạng cũ nhất định phải tìm hắn PK!!!!

Giang Ba Đào ngẩng đầu, trên cửa sổ hiện lên một tấm hình rực rỡ màu lá phong, Quân Mạc Tiếu.

Ấy.... Không nên PK nhỉ...

Quân Mạc Tiếu: Tiểu Giang? Anh đang ở thành phố S nè.

Quân Mạc Tiếu: Có chuyện gì sao?

Quân Mạc Tiếu: Em đâu rồi?

Khung chat của Quân Mạc Tiếu nhảy liên tục....

Tiền bối, anh đừng có bỏ đi luôn nha...

Diệp Tu không phải là đối tượng tốt nhất mà Giang Ba Đào dự định nhờ giúp đỡ, nhưng ở tình huống khẩn cấp như thế này căn bản cậu không thể lựa chọn được, Giang Ba Đào vội vàng gõ chữ. Lần này cậu nghĩ được một ý tưởng, cậu mở biểu tượng cây bút rồi gõ, quả nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Vô Lãng: Em biến thành mèo.

Quân Mạc Tiếu: Không biến về được? Gấp như vậy là vì bị thương? Hay là kết giới có vấn đề? Gặp nguy hiểm?

Đúng là đại tiền bối trong Vinh Quang, tùy tiện đoán lại có thể đoán trúng tám chín phần. Giang Ba Đào định tiếp tục gõ thì ngay sau đó đã nghe ngoài ban công vang lên một tiếng động nhỏ, tán ô che nửa gương mặt Diệp Tu chậm rãi rơi xuống.

Người đứng nhất ở Vinh Quang đã lui về ở ẩn, giờ phút này xuất hiện ở trước mặt Giang Ba Đào.

Diệp Tu không vội chữa vết thương trên lưng Giang Ba Đào mà ôm mèo nhỏ quan sát trước. Đau đớn trên lưng giảm đi rất nhiều, Giang Ba Đào ngoan ngoãn để cho Diệp Tu ôm, cái đuôi mềm mại phất qua phất lại.

"Tiểu Giang em là loại mèo gì đây? Rất đáng yêu." Diệp Tu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nói một câu như vậy.

".....Meo." Tiền bối, anh nói vào trọng tâm vấn đề đi được không?

"Trước kia biến thành mèo còn cọ cọ anh, lần này sao không cọ? Đến cọ cọ anh một chút anh biến em trở về như cũ." Diệp Tu đặt mông ngồi lên giường, nâng Giang Ba Đào lên ngang mặt mình, tỏ ý hậu bối em mau đến cọ mặt anh.

Nhìn Diệp Tu vẻ mặt thản nhiên lại tự đắc như vậy, Giang Ba Đào một chút cũng không muốn thỏa mãn hắn. Trong ấn tượng của cậu, Diệp Tu không phải là người trẻ con như vậy, vì sao tiền bối đột nhiên lại yêu cầu một việc như trẻ con yêu cầu vậy? Tiền bối còn có tâm tình nói đùa, hẳn là tình trạng của mình không nghiêm trọng lắm, cần gì phải ngay lập tức thỏa hiệp với hắn?

Giang Ba Đào vừa nghĩ vừa ngoắc đuôi, cúi đầu cắn cổ tay Diệp Tu một cái, cắn xong còn liếm liếm môi, meo meo một tiếng chờ phản ứng của Diệp Tu.

Quả nhiên Diệp Tu cũng không kiên trì trêu Giang Ba Đào, hắn cười khẽ quay đầu đi, xoa xoa đầu Giang Ba Đào, sau đó đặt cậu xuống giường.

Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Giang Ba Đào chầm chậm biến lại hình người, chờ sau khi trở lại bình thường, cậu nằm ở trên chăn vươn người, cười với Diệp Tu.

"Cám ơn tiền bối."

Diệp Tu nhặt cái ô lên, vòng tròn ma thuật hiện lên trên không trung, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Giang Ba Đào, chỉ nói.

"Cám ơn cái gì, lúc trước em cũng không có lạnh nhạt như vậy."

'Lúc trước' thật sự đúng là không có như vậy. Giang Ba Đào khi vừa mới ra mắt chưa được mấy ngày đã từng được Diệp Tu tiếp nhận và giúp đỡ. Mặc dù Diệp Tu cũng tiếp nhận không ít tiểu yêu khác nhưng sau một khoảng thời gian không gặp, hắn vừa mới gặp lại đã ngay lập tức nhận ra Giang Ba Đào. Chuyện này hẳn là do Giang Ba Đào quả thực đã làm nhiều chuyện khiến Diệp Tu bị dày vò không ít.

"Lúc nhỏ không hiểu chuyện để tiền bối chê cười rồi, tiền bối cũng đừng trêu chọc em nữa." Giang Ba Đào cười khổ, nhớ đến lịch sử đen tối của khoảng thời gian trước đây, cậu không nghĩ đến Diệp Tu vậy mà còn nhớ.

"À." Diệp Tu cười, khơi gợi đề tài khác, "Lời nguyền này của em có chút kì lạ, tiểu Giang có phát hiện ra không?"

Là người làm nghề trừ yêu ít nhiều gì cũng sẽ có kẻ thù, trình độ được đánh giá cấp A trở lên như Giang Ba Đào và Diệp Tu càng không cần phải nói đến. Một khi kết giới bảo vệ chỗ ở của mình biến mất thì cũng đồng nghĩa với việc họ gần kề với nguy hiểm.

Diệp Tu phẩy nhẹ cái ô trong tay một chút, một làn ánh sáng nhẹ nhàng xuất hiện ở mũi ô như dòng nước lan ra tứ phía bao quanh lấy căn hộ của Giang Ba Đào kết thành một trận đồ kết giới. Nơi này tuy Giang Ba Đào không thường ở lại nhưng cậu vẫn tỉ mỉ đặt ba lớp kết giới, mỗi loại đều tốn công sức không ít.

"Trừ lớp kết giới được viên bảo thạch trấn giữ không bị hư hại gì, còn lại hai lớp do em tự thiết lập đều đã bắt đầu xuất hiện lỗ hỏng. Tiểu Giang, em..." Diệp Tu quay đầu, câu còn chưa nói hết đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Meo~" Trên giường làm gì còn bóng dáng của Giang Ba Đào, chỉ còn một con mèo nhỏ nằm ở trên đống quần áo, tủi thân kêu một tiếng.

Này đúng là thật sự phiền phức. Diệp Tu nghĩ thầm.

Lần này Diệp Tu đem mỗi phương pháp giải lời nguyền thử thêm vài lần nhưng cũng không làm Giang Ba Đào trở về hình dạng cũ được. Mà trình độ của Diệp Tu gần như là trình độ cao nhất của Liên minh Vinh Quang rồi, "từ điển bách khoa của Vinh Quang" Diệp đại thần cũng không giải hết lời nguyền này, thực sự phải nói đây là trường hợp cực kì hiếm gặp.

Giang Ba Đào cụp tai, phe phẩy cái đuôi, rõ ràng tâm trạng của cậu đang không tốt. Mặc dù nguyên hình của cậu cũng là thú nhỏ có lông xù nhưng cũng không phải là cái dạng mềm yếu này. Cậu đã quen với việc dùng sức mạnh để tự bảo vệ mình cho nên khi cậu rơi vào tình huống này khó tránh khỏi bất an trong lòng.

Diệp Tu ôm Giang Ba Đào, việc đầu tiên hắn làm là liên lạc với bên Luân Hồi.

Trên không trung hiện lên một cái gương tròn, cửa sổ liên lạc bật ra, biểu tượng thanh kiếm cùng thập tự giá đan vào nhau, tiếng gầm yêu thú từ bên trong cái gương truyền ra bên ngoài.

"Đang bận hả, tiểu Chu có nghe thấy không?" Diệp Tu tựa người vào thành giường, vuốt lông con mèo nhỏ nằm trong lòng.

Chu Trạch Khải bên kia đang đánh nhau kịch liệt, sau khi bắn ra ba phát đạn, qua thêm một giây mới nghiêng đầu trả lời. "Chào tiền bối."

"Thôi các cậu cứ đánh xong đã đi rồi anh gọi lại." Nói xong Diệp Tu liền đóng cửa sổ trò chuyện, cũng không để ý xem hậu bối phía bên kia có nghe được hay không.

Diệp Tu nhìn Giang Ba Đào, khi biến thành mèo dường như cậu rất khó có thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cả người đều lộ ra tâm trạng buồn bã, điều mà ngày thường hiếm khi thấy được ở cậu. Cái này cũng là khó tránh khỏi được, nghiêm túc mà nói thì Giang Ba Đào hiện tại cũng chỉ là một con mèo bình thường, trừ hồn bên trong là Giang Ba Đào, còn lại đều không khác gì mấy so với những con mèo khác. Nhưng kết giới ở nơi này vẫn lấy cậu làm trung tâm mà hấp thụ năng lượng như thường, đối với người diệt yêu bình thường thì gần như không thể duy trì được hình dáng con mèo nhỏ như Giang Ba Đào thế này.

"Em ở nơi này không an toàn, anh đây liền mở rộng lòng từ bi cho em qua nhà anh ngủ một đêm." Diệp Tu vừa nói vừa bọc con mèo trong một cái chăn mỏng, ôm vào trong lòng. "Nhà anh có chút đặc thù, không thể truyền tống đi trực tiếp mà phải bay một chút."

Diệp Tu đứng lên gọi ra Ô Thiên Cơ, đi ra khỏi phòng, đứng trên lan can. Gió lạnh đêm hè mang theo một chút hơi lạnh, phất qua mái tóc của Diệp Tu cùng lớp lông mềm mại của Giang Ba Đào.

Con mèo trong lòng Diệp Tu đột nhiên ngẩng đầu cọ vào người hắn.

"Đừng lo lắng quá, tiểu Giang." Diệp Tu cúi đầu, nhìn con mèo trong lòng, "Có anh đây rồi."
 
Last edited:

Lạc An

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
55
#3
Chương 2
Liên minh trừ yêu sư Vinh Quang là một nơi rất hỗn tạp, những người làm nghề trừ yêu ở khắp mọi nơi từ trường phái diệt yêu cổ truyền đến trường phái diệt yêu phương Tây du nhập vào...căn bản là chả ai quản người trong hội phải sử dụng cố định loại phép thuật gì. Nhưng bọn họ cũng không phải là không có phân loại các loại hình phép thuật, người sáng lập Liên minh nghe đồn là một kẻ mọt game, hắn dựa theo chức nghiệp trong game phân loại qua loa ra hai mươi bốn loại hình phép thuật. Ví dụ như Giang Ba Đào là Ma kiếm sĩ, thời điểm Diệp Tu dùng chiến mâu thì gọi là Pháp sư chiến đấu, còn bây giờ thì gọi là Tán nhân.

Dĩ nhiên mấy thứ tên gọi này nọ này đối với họ mà nói thì nó chẳng có ý nghĩa thực tế gì, khi đi làm nhiệm vụ ai rảnh rỗi để ý đến nghề của người khác gọi là cái gì?

Đã quen với việc hệ thống Liên minh luôn trong tình trạng lộn xộn, Giang Ba Đào nhìn mấy thị trấn phép thuật rực rỡ đủ màu sắc cũng không để ý đến nơi này lạ hay quen, chỉ là...nó thật sự có chút chói mắt.

"Người ở đây tương đối có thể tin được, cũng sẽ không để ý đến người khác." Diệp Tu giải thích, "Nhưng mà dĩ nhiên bên trong hơn phân nửa người mà ngay cả La Tập cũng không ngăn cản được."

Cảnh vật xung quanh cho thấy nơi này cũng không phải là một cái tiểu khu giàu có gì, kiến trúc cũng tương đối cổ xưa. Giang Ba Đào lúc trước chưa từng đi đến nơi này, nhưng khi cậu ở thành phố S cũng đã từng nghe qua khu này nổi danh toàn là người trong quân đội chính phủ.

Đệt.

Giang Ba Đào cảm thấy cậu vừa mở ra được cánh cửa đến thế giới mới.

Diệp Tu ôm cậu truyền tống đến cổng tiểu khu, khéo léo qua mặt bảo an của tiểu khu, bay từ từ vào bên trong, cuối cùng bay qua lan can của một căn biệt thự hai tầng. Hắn rón rén đi vào phòng ngủ, đem Giang Ba Đào thả trên ghế.

Phòng của Diệp Tu không sạch sẽ như Giang Ba Đào tưởng tượng, ngược lại nó còn... ừ, không ít đồ bị vứt linh tinh.

"Nơi này an toàn, lại nói tìm được một chỗ ở khác cũng không dễ dàng nên anh ở lại đây luôn." Diệp Tu lười biếng trải lại nệm giường, làm cho một con tiểu yêu trông rất giống loài mèo Ba Tư đang ở trên giường giật mình run rẩy, "Nói bao nhiêu lần rồi, không được phép lăn qua lăn lại trên giường của tao."

Diệp Tu lầm bầm với con tiểu yêu, rồi quay sang giới thiệu nó với Giang Ba Đào.

"Đây là Mèo Con U Buồn, trần nhà là địa bàn của nó, phía sau tủ quần áo là chỗ ngủ của nó, nó chỉ thích lảng vảng ở trong phòng để phá đồ, tính cách u buồn, không thích nói chuyện..."

Giang Ba Đào tự hỏi không biết là ai đã đặt cái tên đấy cho con mèo, thật sự là buồn nôn nhất trên đời. Lúc này Mèo Con U Buồn bước đến bên chân Diệp Tu, nũng nịu cọ chân hắn: "Người ta muốn ngủ cùng Diệp Tu mà!"

"Không được, mày là con gái, tao không phải cầm thú." Diệp Tu nghiêm giọng.

"Người ta sẽ không biến thành người. Người ta thích cái gối kia!"

Diệp Tu ném cái gối qua cho nàng, trông Mèo Con U Buồn càng không vui hơn.

Giang Ba Đào thở dài, tiếc là bây giờ cậu đang là mèo, nếu không cậu có thể hòa giải cho họ một chút.

Diệp Tu vất vả trải xong chăn giường, từ trong ngăn tủ lấy gối mới ra, sau đó ôm Giang Ba Đào bị bọc trong thảm, chỉnh lại cái gối đàng hoàng mới đặt Giang Ba Đào lên trên. Vải nhung rất mềm mại, Giang Ba Đào đang bị thương lại còn bị dằn vặt hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, cậu yên lặng nằm im trên gối. Diệp Tu tiện tay sờ sờ lông mềm của cậu, nói: "Tiểu Giang em nghỉ một lúc trước đã, anh đi tìm đồ ăn cho em."

Giang Ba Đào yếu ớt meo một tiếng.

Mèo Con U Buồn thấy bản thân mình bị phân biệt đối xử, tức giận: "Diệp Tu anh bắt nạt người ta! Cậu ta vậy mà có thể ngủ trên giường!"

Diệp Tu cũng không để ý, lại còn cười. "Em ấy với mày không giống nhau."

"Đều là mèo!" Mèo Con U Buồn kêu meo meo, nghĩ thêm một chút xong còn bổ sung thêm: "Đực cái bình đẳng!"

"Rồi, bình đẳng bình đẳng." Diệp Tu cúi người xoa đầu Giang Ba Đào, hắn ngẩng đầu lên cười ha hả. "Cậu ấy là mèo của tao."

Diệp Tu đã đi được một lúc, trong đầu Giang Ba Đào vẫn còn luẩn quẩn ở câu "mèo của tao". Cậu cảm thấy Diệp Tu thật sự chẳng thay đổi chút nào, trước kia hắn cũng hay nói chuyện mập mờ, dễ khiến người ta hiểu lầm mà bây giờ vẫn vậy. Nhưng lần này Giang Ba Đào sẽ không ngây thơ tin tưởng cái người không đứng đắn ấy nữa.

Cậu chán nản lăn qua lăn lại, quan sát tiểu yêu quái lạ trong phòng của Diệp Tu.

Ừ... Mèo Ba Tư, lông màu đen, cánh con dơi,... Giang Ba Đào xem như đã hiểu, Diệp Tu không phải là trẻ con, hắn đại khái chỉ là thích mấy động vật nhỏ lông xù mà thôi.

Thật sự hơi bất ngờ nha. Giang Ba Đào thầm nghĩ, tiền bối có chút dễ thương.

Giang Ba Đào được xếp vào hàng hậu bối các thế hệ trong Liên minh, khi đó Diệp Tu đã đi qua đoạn thời gian rực rỡ nhất của hắn, nhưng hắn vẫn là trừ yêu sư người người ngưỡng mộ. Một là tuy hậu bối cùng vào Liên minh lúc đó không nhiều, nhưng Giang Ba Đào tính cách thân thiện, còn sở hữu phép thuật thuộc tính tự nhiên, ai thấy cậu cũng rất nhanh chạy đến làm quen. Hai là Diệp Tu trước đó có chút quen biết với Giang Ba Đào, thỉnh thoảng hắn không có chuyện gì làm lại đi trêu chọc cậu cùng mấy người trong Luân Hồi. Thường xuyên liên lạc qua lại nên sau đó mối quan hệ của hai người thành ra có chút vi diệu. Mỗi lần gặp nhau liền mang Giang Ba Đào ra ngược, Giang Ba Đào nói tiền bối đừng có đáng sợ như vậy mà, Diệp Tu miệng bảo được được nhưng sau đó đến lúc thi đấu vẫn mang hậu bối ra ngược lên bờ xuống ruộng.

Có phải là Giang Ba Đào quá tin người hay không.

Cậu lại trở mình, nhìn Mèo Con U Buồn đang ở mép giường trợn mắt nhìn mình.

Diệp Thu ở bên kia khó chịu gần chết. Hắn cùng anh trai ở cách vách, Diệp Tu muốn chứa chấp mấy con tiểu yêu chả hiểu vì sao luôn luôn mang bọn chúng đến phòng của hắn. Mấy chuyện lạ lùng như cái ly trà tự động bay lơ lửng hay video tự động kết nối, Diệp Thu đều quen rồi, có thể Diệp Tu sợ phòng của hắn không chật được, đem đồ ăn vặt của mấy con tiểu yêu với thức ăn sang phòng hắn nhét một đống, ngoài mặt lại ra vẻ anh đây chỉ muốn phân loại lại đồ đạc thôi.

"Tìm được rồi thì mau phắn đi, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ không!" Diệp Thu đầu xù tóc rối nhăn nhó.

Diệp Tu nhặt một đống đồ hộp, quay đầu trừng Diệp Thu: "Nhỏ giọng một chút, lão già mà bị đánh thức thì em chờ đấy!"

"Liên quan méo gì đến em?"

"Lớn giọng là em, đồ hộp cũng là của em, không tìm em tính sổ thì tìm ai?" Diệp Tu mặt dày nói.

Diệp Thu chịu không nổi hắn, vội vàng xuống giường giúp hắn tìm đồ.

"Anh lần này lại đem thứ gì về? Không có nguy hiểm chứ?" Diệp Thu hỏi.

"Có một hậu bối xảy ra chuyện, anh mang cậu ấy về theo dõi một chút."

"Người Hưng Hân?"

"Người Luân Hồi."

"Đó không phải là đối thủ của các anh sao?"

Diệp Tu gật đầu: "Đối thủ cũng là bạn mà, đúng rồi em đừng nói với ba mẹ."

Diệp Thu mang cá khô lén lút đưa cho hắn, lại đi tìm đồ ăn vặt có thể cho người ăn. Hậu bối của Diệp Tu, ai biết là người hay là yêu quái, cứ chuẩn bị sẵn thôi. Hắn cầm mấy chai nước lên, nghiêng đầu trừng Diệp Tu: "Em không nói, nhưng anh cũng phải nhớ lời hứa đi, ít xen vào chuyện bên kia."

"Nhớ mà, không phải là anh đây phải học hành đàng hoàng, thành gia lập nghiệp, sớm sinh quý tử sao? Lần này coi như là anh sai, nhưng mà cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?" Diệp Tu không đếm xỉa tới, ôm lấy thức ăn rời đi.

Mở cửa phòng ra, Diệp Tu ngay lập tức bị đám lông mềm ập tới, cái bụng mềm mại của mèo con đụng phải chóp mũi hắn làm hắn có chút ngứa ngáy. Giang Ba Đào mặc dù thỉnh thoảng cũng bộc phát tính trẻ con mấy lần, nhưng đa số thời điểm là một người thật chững chạc, Diệp Tu đã bao giờ được hắn hoan nghênh nhiệt tình như vậy đâu, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa lo, ôm hũ cá khô đứng bất động, trong lòng thầm nghĩ mị lực của thức ăn thật sự quá lớn.

"Meo meo——!" Giang Ba Đào sốt ruột kêu lên, đầu cọ vai Diệp Tu, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt hắn như muốn nhắc nhở điều gì.

Diệp Tu nhìn lại rõ ràng, mới phát hiện Mèo Con U Buồn ở trước mặt, nhìn hai con mèo nghệch mặt ra.

"Mày đang làm gì đó?"

"Người ta không làm gì hết mà!" Mèo Con U Buồn tủi thân, "Chính là muốn liếm lông cậu ta giao lưu tình cảm. . ."

". . ." Diệp Tu theo bản năng sờ đầu Giang Ba Đào hỏi thăm, phỏng chừng tình trạng kẻ chạy người đuổi này xảy ra cũng khá lâu rồi, bảo sao Giang Ba Đào vừa nhìn thấy mình liền như nhìn thấy cứu tinh.

Có Diệp Tu ở đây, Mèo Con U Buồn cũng không dám bắt nạt Giang Ba Đào nữa, cũng không có giành ăn với Giang Ba Đào. Diệp Tu dựa người vào thành giường, mấy cuốn sách lơ lửng bên người tự động lật trang, thỉnh thoảng có một trang lóe sáng, Diệp Tu liền cầm quyển sách đó xuống xem nhìn xem có thông tin gì có ích hay không. Tiểu yêu nằm ở cửa đều rất ngoan ngoãn không đến quấy rầy hắn, trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách loạt soạt cùng tiếng kim đồng hồ lách cách.

"Tiểu Giang, thật ra thì lời nguyền rủa này của em cũng tương tự lời nguyền lần trước, thời gian, không gian, điều kiện hạn chế, không phải là loại gì nguy hiểm. Tốn một chút thời gian là có thể giải được, không cần phải lo lắng."

"Em cũng nghĩ như tiền bối."

Diệp Tu khép sách lại, ở bên cạnh Giang Ba Đào trần như nhộng đang vô tội nhìn hắn.

Diệp Tu: ". . ."

Giang Ba Đào: "Tiền bối buổi tối vui vẻ."

Mày chơi anh à!? Mèo đâu! Diệp Tu cạn lời. Hắn uể oải căn dặn: "Ít nhất cái gì cần che thì che lại. . . Trong phòng dù gì cũng còn có một cô em."

Mèo Con U Buồn phối hợp hét lên một tiếng, chui xuống gầm giường.

Giang Ba Đào giơ tay: "Báo cáo tiền bối, cánh tay của anh đè lên tấm thảm nhỏ của em."

Diệp Tu nâng tay lên, Giang Ba Đào kéo tấm thảm qua quấn quanh eo thật chặt.

Chuyện này có chút vi diệu, tại sao hắn lại có cảm giác như đang ở cùng phòng với con sói? Diệp Tu cảm thấy có chút nghẹn lời, vung tay một cái để hậu bối nằm xuống: "Để anh xem vết thương của em một chút."

Giang Ba Đào ôm gối, cảm giác ngón tay của Diệp Tu đè lên chính giữa xương bướm. Đại khái bởi vì là yêu quái, da của Giang Ba Đào so với da của đàn ông loài người mịn màng hơn một tí, cho nên vết sẹo trên lưng càng hiện ra đáng sợ hơn . Diệp Tu cau mày, vết thương đó có chút độc, vốn là cần phải tĩnh dưỡng từ từ mới lành, mà Giang Ba Đào vừa nãy còn nhảy lên nhảy xuống né tránh nữ biến thái làm cho vết thương lại toát ra. Diệp Tu đọc mấy câu, nhốt Mèo Con U Buồn lại, bảo mấy con tiểu yêu khác đi sang phòng bên cạnh chơi.

Giang Ba Đào vùi một nửa mặt trong gối, nhìn về phía Diệp Tu: "Người ta dù sao cũng là một cô gái nhỏ, tiền bối anh đối xử với người ta ôn nhu một chút nha."

"Bình thường không quản nàng, nàng càng ngày càng coi trời bằng vung." Diệp Tu xử lý xong vết thương, quyết định lần này phải dùng thuốc.

"Vì sao bị thương?"

"Lần trước khi làm nhiệm vụ thì bị." Giang Ba Đào nói, "Lỗi của em, lập chiến thuật tấn công không đủ linh hoạt."

Diệp Tu chậm rãi bôi thuốc cho cậu, nói: "Cái này cũng bình thường, anh còn không dám bảo đảm chiến thuật lúc nào cũng chính xác đâu, anh là hỏi cụ thể bị thương như thế nào."

Giang Ba Đào nói: "Lúc kẻ địch chuẩn bị đánh lén tiểu Chu, vì chắn cho cậu ấy nên mới bị thương. Địa hình chung quanh tương tự động thạch nhũ, tầm nhìn không rõ, trước đó kiểm tra qua cũng không có dấu vết của pháp thuật, kẻ địch cũng không dùng phép thuật, lời nguyền cùng với vết thương này không có liên quan. "

Đều là người thông minh, Giang Ba Đào rất nhanh biết được trọng điểm vấn đề mà Diệp Tu hỏi. Diệp Tu biết rõ được vấn đề cũng không hỏi nữa, từ bàn tay hắn lóe lên ánh sáng trắng nhàn nhạt, dọc theo vết thương từ từ bôi thuốc. Bàn tay vạch qua đâu, da bị thương cũng theo đó khép lại.

Diệp Tu thuận miệng cảm thán: "Bảo vệ tiểu Chu cũng đúng."

"Đó là đương nhiên rồi, tiểu Chu là đội trưởng của bọn em mà." Trên lưng ấm áp, Giang Ba Đào thoải mái híp mắt lại, thật có chút trông giống như con mèo. Đột nhiên ở cổ xẹt qua một tia lạnh lẽo, Giang Ba Đào vội vàng nắm lấy mặt đá ngọc màu xanh của sợi dây chuyền mà Diệp Tu vừa đeo lên cổ cậu.

"Tiền bối. . . ?"

"Tăng cường phòng vệ. Trước kia em đã từng đeo qua, thuộc tính của nó cùng em tương đối hợp."

Em không phải muốn hỏi cái này nha. . . Giang Ba Đào do dự một chút, rốt cuộc vẫn không có hỏi lại.

Bôi thuốc xong, Diệp Tu nằm xuống bên cạnh Giang Ba Đào, chống đầu hỏi tiếp: "Cảm giác bây giờ thế nào?"

"Vẫn còn đau một chút, nhưng mà không sao rồi."

"Cá khô ăn ngon không?"

"Tiền bối, em không kén ăn nha."

"Phòng anh đẹp không?"

". . . Giường rất mềm."

"Bảy năm trước tại sao đi mà không nói?"

". . . !"

Trên gương mặt Diệp Tu vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra hắn có dụng ý gì. Giang Ba Đào nhìn hắn, tim đập chậm một nhịp.

Hắn thật sự là, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
 

Lạc An

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
55
#4
Chương 3
Bảy năm trước, là lúc Giang Ba Đào rời khỏi cánh rừng, đi tới thế giới loài người. Mới đến thế giới của loài người, tiểu hồ ly còn chưa có luyện được công phu miệng lưỡi lắt léo đưa đẩy, bị người ta lừa mất nội đan chưa tính, thiếu chút nữa còn táng thân trong biển lửa. May mà cậu được Diệp Tu đi ngang qua nhặt về nhận nuôi, giữ lại được mạng nhỏ.

Đối với loài người mà cậu còn chưa hiểu hết, Giang Ba Đào gây ra rất nhiều chuyện buồn cười, còn có một lần cậu hiểu lầm mình là bạn lữ của Diệp Tu. Bản tính tự nhiên cùng với lòng hiếu kỳ khiến cho Giang Ba Đào đối với thế giới xung quanh cực kì hứng thú muốn tìm hiểu, mấy người trong số bạn bè ít ỏi của Diệp Tu mỗi ngày đều bị Giang Ba Đào quấn lấy trả lời một trăm câu hỏi vì sao của cậu.

Giang Ba Đào học tập rất nhanh, đồng thời lấy thân phận là bạn lữ của Diệp Tu cậu yên tâm ở lại nhà Diệp Tu thoải mái ăn uống, cho đến một ngày nọ cậu phát hiện được "bạn lữ" trong quan hệ của loài người không đơn giản như cậu nghĩ. Hơn nữa xã hội loài người không giống với tộc hồ ly, bọn họ không thể chấp nhận quan hệ "bạn lữ" giữa hai người cùng giới tính. Giang Ba Đào mặc dù không hiểu lí do vì sao như thế nhưng cậu cũng quyết định nhập gia tùy tục.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Giang Ba Đào từ một tiểu yêu mới hóa hình còn thích ăn thịt sống biến thành một người có thể thay Diệp Tu ra ngoài mua thức ăn, đóng tiền điện nước, trò chuyện vui vẻ với chủ nhà, giúp Diệp Tu trả một nửa tiền nhà.

Biết nhiều chuyện rồi, Giang Ba Đào biết mình không thể ở lại đây lâu dài, mình cùng Diệp Tu lại không phải "bạn lữ" theo nghĩa kia, cậu cũng không thể ở lỳ ở chỗ này làm phiền Diệp Tu.

Để lại một tờ giấy nhắn, Giang Ba Đào lặng lẽ rời đi.

Mỗi lần nhớ lại đoạn quá khứ này cùng với việc khi đó mới xuống núi còn ngây thơ làm mấy chuyện mất mặt, Giang Ba Daod đều cảm thấy nóng mặt, hận không thể quay ngược lại thời gian, khiến cho tất cả chuyện đó chưa từng xảy ra. Chuyện này bị Giang Ba Đào kéo vào danh sách đen, chôn thật sâu ở đáy lòng, ngay cả Chu Trạch Trải là bạn thân nhất của cậu cũng không biết.

Nhưng mà Diệp Tu tùy tiện lại hỏi tới.

Giang Ba Đào nghẹn lời, đang suy nghĩ có nên cùng hắn Diệp Tu ôn lại chuyện xưa hay không. Thời gian im lặng quá dài, vốn chỉ là một câu hỏi đùa cho vui rốt cuộc lại trở nên có chút thâm ý. Đây cũng không phải là điều cậu mong muốn, xem như có thể nói dối cho qua nhưng cậu lại chần chừ không nói.

Cậu cuối cùng cũng mở miệng, meo một tiếng.

Giang Ba Đào lại biến thành mèo.

Đối với việc hậu bối đột nhiên biến hình, Diệp Tu không hề kinh ngạc một chút nào. Hắn kéo tấm thảm nhỏ quấn quanh người Giang Ba Đào trải xuống giường một lần nữa, đặt Giang Ba Đào lên trên, nói: "Đi ngủ."

Ánh sáng bên trong phòng Diệp Tu được chỉnh tối lại, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt le lói từ mấy cuốn sách còn lơ lửng trên không trung. Diệp Tu đặt Giang Ba Đào nằm đối diện mặt mình, ngón tay đùa nghịch cái đuôi của con mèo, ra vẻ mình không đùa giỡn mà tập trung suy nghĩ chuyện gì đó.

Đêm nay Giang Ba Đào ngủ không ngon lắm, mơ một giấc mơ nối tiếp một giấc mơ. Cậu mơ thấy trời mưa to như trút nước, cậu cả người ướt nhẹp trú dưới một cái cây cổ thụ dưới chân đồi. Mưa vừa mới tạnh, cây cổ thụ đột nhiên bốc cháy, cậu vội vàng chạy rất xa, vừa quay người thì phát hiện mình đã biến thành hình người, người trần như nhộng đứng giữa đường xe chạy. Người xung quanh tấp nập, nhưng không một ai chú ý tới cậu.

Giang Ba Đào cảm thấy rất lạnh.

"Lạnh quá..."

Diệp Tu nửa đêm bị người bên cạnh làm thức giấc, vừa khéo hắn nhìn thấy Giang Ba Đào bị quấn qua loa trong thảm nhơ mơ hồ kêu lạnh. Đêm hè thật ra không quá lạnh, chẳng qua là nhiệt độ cơ thể của Giang Ba Đào so với loài người cao hơn, đối với nhiệt độ không khí cũng nhạy cảm hơn.

Diệp Tu ôm cậu nhích lại gần mình, vén chăn lên đắp cho cậu. Giang Ba Đào dường như rất thoải mái, thuận thế chui vào lòng Giang Ba Đào, ôm chặt cánh tay cùng bắp đùi hắn. Mấy động tác thực hiện rất nhanh, rất tự nhiên, căn bản Diệp Tu không có thời gian kịp phản ứng.

Diệp Tu nín thở trầm ngâm, trong lòng khẽ oán trách cái người rất nhiều năm rồi mà tư thế ngủ không tốt cũng không thay đổi, nhưng cũng không đẩy cậu ra.

Lúc Giang Ba Đào gặp Diệp Tu, cậu đã trưởng thành, sau khi hóa hình người trông cậu như thanh niên loài người hai mươi tuổi. Khi đó cậu vẫn còn thói quen của hồ ly, không ít lần cùng Diệp Tu giở trò. Lúc ấy điều kiện sống có hạn, một người một hồ liền cùng lăn trên cùng một cái giường, Giang Ba Đào tư thế ngủ còn không tốt, Diệp Tu sớm đã quen rồi.

Nhưng suy nghĩ kĩ lại một chút, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.

Lúc trước Diệp Tu khi nóng sẽ đẩy Giang Ba Đào ra, khi lạnh sẽ cùng Giang Ba Đào cướp chăn, có lúc sẽ còn đem tiểu hồ ly ném lên trên ghế, nào giống như bây giờ, hắn bị ôm chặt hơn mười phút không nhúc nhích, cho đến khi chân hắn có chút tê cứng, Giang Ba Đào một lần nữa biến lại thành mèo, mới thở dài một hơi chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu.

Hẳn là do lòng mình thay đổi rồi. Diệp Tu thầm nghĩ.

Phát hiện chỗ ở của Giang Ba Đào có điểm dị thường, lại nghĩ đến Diệp đột nhiên liên lạc, Luân Hồi không đợi đến trời sáng đã vội vã đến tìm. Diệp Tu cam chịu số phận bi phẫn bò dậy, mắt lim dim buồn ngủ lảo đảo ra mở cửa nghênh đón đệ nhất mỹ nhân của Liên minh Vinh Quang Chu Trạch Khải đến hỏi thăm sức khỏe.

Nói rõ tình huống, hẹn xong người Luân Hồi giữa trưa đến đón Giang Ba Đào, Diệp Tu xoay người lại ngã xuống giường —— sau đó bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Diệp Thu sắc mặt tối sầm, ôm trong lòng một đám tiểu yêu trách vọt vào trong phòng.

"Đồ anh trai vô liêm sĩ em méo quản cái đám tiểu yêu nhà anh nữa, có tin em sẽ —— ưm!"

"Nhỏ giọng lại một chút, còn có người đang ngủ."

Diệp Thu gỡ xuống cái tay che miệng mình, nhìn theo tầm mắt của Diệp Tu. Ở giữa đống lộn xộn trên giường, một con mèo nhỏ vặn vẹo đủ loại tư thế đang ngủ say.

"... Con này nhìn không giống yêu quái?" Diệp Thu xáp lại gần để quan sát, có chút nghi ngờ.


Dường như là bị tiếng ồn ào làm phiền, con mèo nhỏ duỗi người lăn lộn mấy cái liền tỉnh. Nhìn thấy Diệp Thu, con mèo nhỏ nhất thời trợn to hai mắt, sững sốt một lúc mới đưa móng vuốt ra thử chạm lên tay Diệp Thu.

Diệp Thu vui vẻ: "Hình như nó rất thích em á."

Diệp Tu ở một bên bỉu môi: "Còn không phải sao, ai bảo cái mặt chú giống hệt anh."

"Nó tên gì?"

"Tiểu... Nhầm." Diệp Tu ôm lấy Giang Ba Đào trước Diệp Thu, xoa xoa đầu, nói, "Nó tên Pi Pi."

Giang Ba Đào không cười nổi. Bao nhiêu sự ngạc nhiên của cậu khi vừa nhìn thấy Diệp Thu đều bị cái tên này làm cho biến mất.

Bên kia Diệp Thu cầm nhành hoa giả cắm trong bình hoa lên, phe phẩy nó trước mặt Giang Ba Đào, trêu chọc cậu: "Pi Pi ngoan, kêu một tiếng xem nào."

Diệp Tu cố gắng nhịn cười, nhỏ giọng dụ dỗ: "Pi Pi đừng nghe nó, cắn nó!"

Hai người quả thật là anh em sinh đôi đấy hai vị tiền bối đáng kính! ! !

Giang Ba Đào bất hạnh trở thành thú cưng, lấy bi phẫn làm động lực, dùng sức cắn bàn tay Diệp Tu một cái.

Diệp Thu bật cười, hận không thể vỗ tay tán thưởng cho hả giận.

"Ây dô, làm sao lại bênh người ngoài cắn người nhà như thế hả!" Diệp Tu vừa trách móc vừa ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đang chỉ sáu giờ hai mươi phút.

"Được rồi em mau đi làm đi, đi mau đi!" Diệp Tu thả Giang Ba Đào ra, đẩy Diệp Thu ra ngoài cửa.

"Làm gì gấp như vậy, nửa tiếng nữa em đi cũng không muộn mà!" Diệp Thu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn dùng tay bấu víu lại ở khung cửa hỏi, "Đúng rồi, hậu bối mà anh nói đâu?"

Diệp Tu cười: "Không phải là em vừa mới chọc cậu ấy sao."

Nói xong hắn đóng cửa một cái sầm, cũng không thèm để ý tới Diệp Thu vừa nghe xong đang kinh ngạc tròn mắt ra.

"Tiền bối canh giờ thật chuẩn nha." Diệp Thu vừa mới bị đẩy ra cửa, Giang Ba Đào liền biến trở lại. Cậu bọc chăn, ngồi ở trên giường cười híp mắt nhìn Diệp Tu, "Quả nhiên là có thời gian giới hạn sao?"

Diệp Tu cười không nói, nắm tay đưa đến trước mặt cậu, phía trên mu bàn tay lộ ra một vòng dấu răng: "Muốn nghe câu trả lời thì không phải em nên an ủi tiền bối bị tổn thương tinh thần của em trước sao?"

"Không chảy máu mà! Dấu răng nông như vậy, chắc hẳn trong lòng tiền bối không bị tổn thương bao nhiêu đâu nhỉ." Giang Ba Đào nhìn một cái, vỗ lên bàn tay Diệp Tu.

Hậu bối sau khi qua thời kì phản nghịch không dễ bắt nạt a...

Diệp Tu trong lòng thầm than, nói: "Thời gian biến đổi tăng theo bội số, khoảng cách giữa hai lần biến đổi tăng lên theo giờ. Em hiện tại biến trở về là lần thứ tư, trên lý thuyết có thể kéo dài hơn hai mươi hai phút một chút."

"Lần thứ tư?" Giang Ba Đào ngơ ngác .

Diệp Tu tằng hắng một cái, xoay người đi về phía tủ quần áo, trả lời: "Lúc nửa đêm em lại biến hình thêm một lần."

Hai người vóc người không chênh lệch bao nhiêu, Diệp Tu từ trong ngăn kéo lấy ra một cái áo sơ mi cùng quần ném lên giường.

"Tiểu Giang, em trước hết mặc quần áo vào đi đã, có muốn mặc thêm đồ lót gì không? Anh hình như không có đồ lót mới, nếu em không ngại thì mặc của anh đi?"

Giang Ba Đào vừa mặc áo sơ mi vừa trả lời: "Vậy thôi đi..."

Diệp Tu lật tung mớ quần áo trong tủ mất lần, xác nhận quả thật không có đồ lót mới, đành phải bó tay.

Giang Ba Đào so với Diệp Tu gầy hơn, thấp hơn một chút, cậu mặc quần áo của Diệp Tu vào thì có chút rộng. Cậu xắn ống tay áo với ống quần lên một chút, bước chân trần xuống giường. Mặc dù chỉ mới qua một buổi tối nhưng Giang Ba Đào vẫn cảm thấy dường như rất lâu rồi cậu không được tự do đi lại như thế này.

Phòng của Diệp Tu được bố trí thật đơn giản, khiến cho người khác chú ý nhất chính là cái tủ sách chiếm cả một khoảng không gian lớn trong phòng, bên trong bày đủ loại sách. Được chính chủ cho phép, cậu liền tùy ý xem.

“Hiện trạng sinh tồn của yêu quái thời thượng cổ”, ở bên cạnh là “Sự tồn tại và thời gian”, sách được bày không theo một thứ tự nào, nào là “Tuyệt chiêu nấu ăn”, “Sơn Hải Kinh”, nào là “Danh mục động vật được quốc gia bảo vệ”, “Cấm thuật và sự hình thành của các lời nguyền”,.... Trong đó còn có cả một vài ghi chép viết tay.

Giang Ba Đào rất có hứng thú đối với những ghi chép này, khi cậu quay đầu nhìn lại, Diệp Tu đã rời khỏi phòng tự lúc nào, cũng không biết hắn đi đâu.

Nếu không có phép thuật bảo mật, hắn cũng cho phép mình xem... Như vậy thì mình nhìn một chút hẳn là không sao nhỉ?

Giang Ba Đào rút ra mấy tập hồ sơ, ngồi xuống ghế từ từ lật xem.

Nội dung bên trong đó có một vài quyển nhìn rất quen thuộc, Giang Ba Đào hồi tưởng lại, thì nhớ ra đây chính là tài liệu nội bộ trong trường học dành cho trừ yêu sư. Trên trang giấy đầy những vết gạch xóa, dựa theo mấy dòng chữ tùy ý viết ra này, cậu tựa như có thể nhìn thấy hình ảnh Diệp Tu ngậm thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy mang ý tưởng của mình viết lên trang giấy.

Cậu thích một Diệp Tu như vậy.

Bất tri bất giác, Giang Ba Đào lại lấy thêm một chồng hồ sơ.

Tập hồ sơ này so với mấy cái trước không giống nhau lắm, hình như nó là hồ sơ về đối tượng, mỗi trang đều in một tấm ảnh của một cô gái cùng với tư liệu cơ bản về người đó. Ánh mắt Giang Ba Đào dừng lại ở hồ sơ cuối cùng "Đối tượng đáng mong đợi" , cậu ngây người ra.

Đây chẳng lẽ là... ?

"Ấy, lật lung tung đồ của người khác là không được nha tiểu Giang." Từ đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm của Diệp Tu, ngay sau đó tập giấy trong tay Giang Ba Đào cũng bị rút đi. Ngón tay Diệp Tu vuốt qua tập giấy một lần, cuốn thành một cuộn tròn khẽ gõ lên đầu Giang Ba Đào một cái, cười nói: "Anh sẽ ngại ngùng đó."

Nhìn hắn không có vẻ gì là tức giận, Giang Ba Đào thở phào nhẹ nhõm, ngước mặt lên hỏi: "Tiền bối cũng đi xem mắt sao?"

"Ừ." Diệp Tu tiện tay đem tập giấy nhét lại trên giá sách, ngồi lên giường, "Lui về ở ẩn lâu như vậy, ở nhà cũng thúc giục mãi. Thái Hậu nhà anh mỗi ngày đều nhét cho anh mấy thứ này, đau đầu muốn chết."

Giang Ba Đào nhìn Diệp Tu vẻ mặt bất lực, cậu cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút mất mác.

Diệp Tu : "Có phải em cảm thấy rất không tin được đúng không?"

"Đúng là có chút không tin được. Tiền bối là trừ yêu sư thế hệ đầu tiên, em thường thấy tiền bối làm nhiệm vụ, thật khó để tưởng tượng cảnh tiền bối ngồi ở trong quán cà phê cùng một cô gái xem mắt." Giang Ba Đào nghiêm túc nói.

Diệp Tu cười một tiếng, rút ra một điếu thuốc, nhìn Giang Ba Đào chậm rãi nói: "Anh lui về ở ẩn chính là vì phải trở về gánh vác trách nhiệm. Lúc còn trẻ có thể lông bông ở bên ngoài, bây giờ thì không thể như thế được nữa."

Hắn đứng lên, dập dập tàn thuốc trong một cái gạt tàn ở trên bàn , tiếp tục nói:

"Trừ yêu sư thì sao, anh rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường."

----------------
Editor's Note: Thật ra mình cảm thấy fic dừng ở đây có chút cụt, nhưng mà tác giả lại không viết tiếp. Cho nên cũng đành chịu thôi. Mình khá thích nội dung của fic này, nên việc tác giả dừng nó ở đây mình cảm thấy có chút đáng tiếc. Hi vọng trong tương lai tác giả có thể viết tiếp fic này, nếu có chương mới mình sẽ edit tiếp.
 

Bình luận bằng Facebook