Hoàn [Tán Tu] If~Animal

Lyl

Cống hiến cấp cao
Bình luận
179
Số lượt thích
1,211
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 60:

Lúc Tô Mộc Thu đến đã cân nhắc có cần đem Tiếu Tiếu theo không, có điều cuối cùng vẫn cất nó vào trong ngăn kéo, Diệp Tu nói không đánh, vậy nhất định sẽ không đánh.

Chẳng qua khi anh thấy tiểu thiếu gia ở trên ghế tuyển thủ vô cùng nôn nóng run chân, mới biết được đó chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đám người như bọn họ, có ai không khát vọng sân thi đấu?

Vinh Diệu, chơi mười năm nữa cũng sẽ không chán.

Đêm trước trận tổng chung kết, Diệp Tu lại nghênh đón một niềm vui bất ngờ lớn, Ngô Tuyết Phong vượt qua nửa địa cầu, xuất hiện trước mặt tiểu đội trưởng của hắn.

Diệp Tu nhìn thấy báo tuyết xinh đẹp, Ngô Tuyết Phong vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Thu giống hệt tiểu đội trưởng nhà mình, mèo đất lông dài dựng thẳng đuôi cảnh giác kêu meo meo, Tô Mộc Tranh kéo Tô Mộc Thu, hai anh em cười híp mắt nhìn.

Trong hơn mười năm của Diệp Tu luôn đi theo nhiều loại tiếc nuối, người nhà không hiểu, bạn thân xa cách, đồng bạn tan rã.

Y vẫn cảm thấy trên đời này chưa từng có thứ gì hoàn mỹ, cho nên đến cuối cùng, Diệp Tu lựa chọn rời Vinh Diệu, trở lại trong mái nhà y đã mắc nợ rất nhiều kia.

Người chung quy phải học lựa chọn và từ bỏ.

Nhưng trên đời này lại không lúc nào không tràn đầy bất ngờ.

Lời mời thi đấu thế giới tựa như một quân cờ đột nhiên xông bừa vào, đâm ngang đá dọc làm rối loạn cả bàn cờ, làm tất cả tương lai đều trở nên không có dấu vết, rồi lại tràn ngập hi vọng.

Mà bây giờ, những tiếc nuối cùng không hoàn mỹ trước kia đột nhiên được lấp đầy, vô số bất ngờ cùng trùng hợp tạo nên kỳ tích trước mắt.

“Diệp Tu? Sững sờ gì thế?”

Ngô Tuyết Phong rốt cuộc bị Diệp Thu hỏi xong, mèo đất lông dài vẫn là rất cảnh giác, ai bảo trên người Ngô Tuyết Phong tự mang buff hấp dẫn tiểu hồ ly da đỏ.

Diệp Tu cười lắc đầu.

“Em đang nghĩ, này mà còn không thắng, quả thực thiên lý khó chứa.”

Thứ gọi là thiên lý kia rốt cuộc có tồn tại không, Diệp Tu không biết, khi y bị kéo lên sân khấu trao thưởng, chiếc cúp nặng nề nhét vào trong lòng, hồ ly lông đỏ nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài.

Đây thật sự là kết quả không thể trọn vẹn hơn.

Diệp Tu nhìn thấy Tô Mộc Thu và Ngô Tuyết Phong trên khán đài vỗ tay, nam nhân nở nụ cười, thầm nói trở về cùng Mộc Thu Mộc Tranh đi New Zealand một chuyến đi, lại hỏi thêm Diệp Thu có muốn đi cùng không, nếu Khưu Phi cũng đồng ý đi thì càng tốt.

Hồ ly lông đỏ thích ý nghĩ, vác cúp và chiếc nhẫn quán quân thứ năm về nhà, chỉ là không đợi y mở trang web du lịch New Zealand ra, tổng cục và liên minh đã song song gửi thư mời công tác đến.

Diệp Tu còn muốn đấu tranh một phen, bị người cha vô cùng uy nghiêm của y cắp lên cả người lẫn hành lý ném ra cửa, không phải mày rất giỏi mặt này sao, nếu quốc gia cần, tiếp tục đi tỏa sáng tỏa nhiệt đi.

Hồ ly lông đỏ buồn bực cuộn đuôi thành một cuộc, cuối cùng vẫn là bị Bạch tiểu bàn bị Diệp Thu cào đến mình đầy thương tích kéo đến ngõ Hồ Đồng, một đĩa baodu một chai Bắc Băng Dương, nói chuyện an ủi tâm linh bị thương.

Tô Mộc Thu kết thúc trị liệu cánh tay, liền thu dọn hành lý cùng Tô Mộc Tranh quay về Hưng Hân, đội ngũ sáng lập truyền kỳ này đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, Tô Mộc Thu cảm thấy mình không thể lạc hậu vào lúc này.

Diệp Tu đứng ở cửa sân bay nhìn dòng người vội vã, y đã nhận được thư mời của tổng cục, sau này sẽ làm việc dưới tay ba Bạch tiểu bàn.

“Không ngờ yêu xa bắt đầu nhanh như vậy.”

Nam nhân hít sâu một hơi.

“Có điều bây giờ muốn gặp cũng không tính quá khó, ngày nghỉ anh sẽ về.”

Tô Mộc Thu ôm tiểu thiếu gia của anh một cái.

Hai con hồ ly đỏ trắng cọ vành tai, đây là lần xa nhau thứ hai từ lúc bọn họ gặp nhau đến giờ.

Rời đi lần đầu tiên là Diệp Tu, chỉ cách một con đường; mà bây giờ là Tô Mộc Thu, khoảng cách nghìn núi vạn biển.

“Ăn cơm đàng hoàng, đừng kén ăn.”

Tô Mộc Thu bóp má Diệp Tu.

“Anh đi.”

“Đi thôi, phải cả phần của em, bảo vệ Hưng Hân cho tốt đấy.”

“Sẽ.”

Nam nhân vẫy vẫy tay với y, cuối cùng vẫn nhấc vali lên bước vào cửa an ninh không quay đầu lại.

Kinh thành tháng tám vạn dặm không mây, ánh mặt trời nóng rực thiêu đốt mặt đất, Diệp Tu nhìn tuyến đường bay trên đỉnh đầu, đột nhiên cảm nhận thấy một tia cô đơn giữa sóng người huyên náo.

Bọn họ đã nắm tay đi qua năm tháng rất dài, cuộc đời sau này cho dù không thể trùng lặp, lại vẫn sẽ cùng đối phương tiếp tục, đi hết con đường dài.

Diệp Tu theo thói quen móc thuốc lá ra, liếc nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, lại cười nhét trở lại.

Đường đời còn rất dài, y phải khỏe mạnh vui vẻ đi tiếp mới được.

Chỉ là Diệp Tu còn ngồi chưa nóng ghế trong phòng làm việc ở tổng cục, lại đã nhận được một phần thư mời.

Đây là một văn kiện cực kỳ chính thức, người gửi là Trần Quả, nội dung rõ ràng là mời y làm cố vấn kỹ thuật của Hưng Hân.

Đây là Trần Quả suy nghĩ rất lâu, sau đó viết xong dưới sự hướng dẫn của Đường Nhu, Diệp Tu có thể tưởng tưởng ra cảnh chị gái hào sảng kia gục xuống bàn cào tóc cào tai.

“Anh muốn đi?”

Diệp Thu nhìn Diệp Tu, mặc dù không nói, nhưng ý cười trong mắt làm sao cũng không giấu được.

“Chú xem, dù sao hiện tại anh rất nhàn, tổng cục cũng không có việc gì của anh.”

Hồ ly lông đỏ rung rung vành tai, chỉ là sau này đại khái sẽ rất bận.

Diệp Tu cầm bút, ký tên mình lên thư mời, sau đó kéo vali hành lý vừa mới thu dọn ra, cất thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu, một lần nữa bước ra khỏi nhà.

“Con đi.”

Diệp Tu nói, nhìn ba mẹ và em trai mình, lần này không có lén lút, cũng không có người ngăn cản, mẹ thậm chí còn cười với y.

“Năm mới nhớ về nhà ăn cơm!”

Mẹ Diệp giơ giơ chảo.

“Dẫn cả Mộc Thu Mộc Tranh nữa!”

“Vâng vâng.”

Diệp Tu dùng sức gật đầu.

Diệp Thu nhăn mặt, bị mẹ nhà mình chọc một cái, mèo đất lông dài không tình nguyện kéo dài giọng.

“Đi đường cẩn thận, anh hai vô sỉ! Phải thường về nhà! Quốc khánh cũng phải về!”

“Được được.”

Diệp Tu cười, ánh mắt chuyển sang nam nhân không nói một lời.

“Ba, con đi.”

Tuyết ngao vẻ mặt nghiêm túc vẫn cứ nghiêm mặt, bị báo sư tử đập một cái, lúc này mới bất đắc dĩ giật giật đuôi.

“Làm cho tốt, đừng làm ba mất mặt.”

“Vâng, nhất định.”

Diệp Tu cười.

“Đi đi, nhớ gọi điện về nhà.”

“Biết rồi, vậy con đi đây.”

“Đi đường cẩn thận a.”

Diệp Tu quay đầu thoáng nhìn ngôi nhà hai tầng, lại một lần nữa bước lên con đường hơn mười năm trước, khác biệt là, lần này đây, y có phương hướng, cũng có đường về.

Diệp Tu quay lại Hưng Hân không nói với bất cứ ai, khi Tô Mộc Thu ngẩng đầu, lướt qua màn hình nhìn thấy nam nhân cười híp mắt kia, đường đời rẽ một cái, dường như lại trở về như cũ.

“Ngọa tào! Sao anh lại ở đây!”

Phương Duệ chơi đoán số thua đi mua kem cho mọi người, vừa mới vào cửa nhìn thấy Diệp Tu bị dọa giật mình.

Hồ ly lông đỏ dương dương đắc ý rút ra một tờ giấy.

“Anh có thư mời của chị chủ.”

“… Cậu đồng ý? Tôi chỉ muốn thử xem…”

Trong lúc nhất thời Trần Quả có chút không phản ứng kịp, mèo trắng còn rất mờ mịt dựng thẳng đuôi.

“Ừ, tôi ký tên rồi, chị muốn đổi ý cũng không được.”

Diệp Tu kéo hành lý quen cửa quen nẻo đi về phòng mình.

“Buổi tối nhớ nhiều hơn một bộ bát đũa a!”

Trần Quả xoa xoa mắt, hung hăng xoa đi một chút chua xót.

“Tối nay thêm cơm! Chị lập tức đi đặt phòng!”

Diệp Tu nhìn mèo trắng hùng hổ chạy đi, cáo tuyết thuần trắng lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh y.

“Nhìn có vẻ không có cơ hội thử yêu xa rồi.”

Tô Mộc Thu cười giơ nắm tay.

Diệp Tu cũng cười, nhẹ nhàng cùng anh đụng một cái.

“Nếm thử kiểu này tốt nhất vẫn là đừng.”

“Hoan nghênh trở về.”

“Ừ, em về rồi đây.”

Ngày một tháng tám, weibo im lặng rất lâu của Diệp Tu đột nhiên nổi bong bóng, không có hình ảnh, chỉ có bốn chữ đơn giản: Tôi đã trở về.

Sau đó y cười logout tài khoản, mặc cho trên weibo gào khóc thảm thiết một mảnh.

Boss lớn nhất lịch sử liên minh Vinh Diệu, còn đang duy trì đổi mới, cũng sẽ vẫn tiếp tục đổi mới.

“Lão Diệp! Boss đổi mới rồi!”

“Đến đây đến đây!”

*

Tình đầu

 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
Hoàn rồi đúng không ?! Tung bông tung bông! Chúc mừng Lyl đã đi hết cả một hành trình dài!
 

Bình luận bằng Facebook