- Bình luận
- 179
- Số lượt thích
- 1,211
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Diệp Tu. Tán Tu. Chu Diệp. Song Diệp
Chương 9:
Diệp Tu rụt rụt cổ, Tô Mộc Thu thuần thục cầm tay y nhét vào trong túi áo mình.
“Lạnh? Đi ăn chút gì âm ấm đi.”
“Đều được, em sắp chết đói rồi, chỉ cần là đồ ăn thì gì cũng được.”
Tô Mộc Thu nhìn dáng vẻ chân tay co cóng của y, cười cười, rẽ một cái dẫn người vào tiệm mì nhỏ, gọi một bát phiến nhi xuyên.
Diệp Tu ăn xong cả mì cả nước mới cảm thấy bản thân sống lại.
“Sao anh lại qua đây?”
Hồ ly lông đỏ ăn uống no đủ tê liệt trên ghế ngồi, lười biếng vẫy đuôi.
“Đã nói là đến thăm em, bà chủ mới rất tốt.”
“Đúng không, em cũng cho là như vậy, chỉ còn là fan của em.”
“Diệp Thu à?”
Tô Mộc Thu cười nói.
“Ừ.”
Diệp Tu gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Đáng tiếc Diệp Thu xuất ngũ rồi.”
“Nhưng Diệp Tu còn đây a.”
Tô Mộc Thu nhẹ nhàng nói.
Diệp Tu nhìn anh một lát, đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng, còn có Diệp Tu mà.”
Hai người chậm rãi bước trên con đường quen thuộc thường ngày, đều không nhắc lại chuyện xuất ngũ, tay Diệp Tu được Tô Mộc Thu cất ở trong túi, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay nhẵn nhụi.
“Mộc Tranh thế nào?”
“Đã không sao, yên tâm, con bé cũng trưởng thành rồi.”
Giọng điệu của Tô Mộc Thu mang chút cảm thán, đột nhiên, anh hắng giọng một cái, kìm chút ý cười này lại.
“À đúng rồi, Tuyết Phong vừa gọi điện cho anh.”
Hồ ly lông đỏ lập tức cụp đuôi.
“Anh nhất định phải ngăn cản Tuyết Phong, em sợ ảnh chạy về đánh lão Đào một trận quá.”
Cáo tuyết cười không ngừng được, sau khi Ngô Tuyết Phong di dân, tuy rằng bọn họ không có cách nào qua lại thường xuyên, nhưng liên lạc vẫn luôn có, báo tuyết xinh đẹp luôn gửi đồ về, tất lông dê Diệp Tu đã nhận được một tá.
“Việc này anh không quản, trở về em tự gọi điện cho ảnh.”
Tô Mộc Thu nói, mặc dù Ngô Tuyết Phong đều rất thương yêu hai con tiểu hồ ly, nhưng vẫn là có một xíu xiu thiên vị Diệp Tu, thỉnh thoảng Tô Mộc Thu sẽ lấy chuyện này nói đùa vài câu, ngược lại cũng không để trong lòng, không có cách nào, ai bảo là tiểu thiếu gia chứ.
Hồ ly lông đỏ vội vàng nói sang chuyện khác.
“Này, anh chuyển Thu Mộc Tô qua, không sợ bị người Gia Thế phát hiện?”
“Anh đã nói là thời gian rảnh chơi game với bạn trai, dù sao Đào Hiên cũng không dám đuổi anh, trừ khi bọn họ không định nâng cấp cho Khước Tà.”
Tô Mộc Thu nói không có lo ngại.
Chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu từ đầu chính là một tay anh tạo ra, qua nhiều năm như vậy, bộ khai phá của Gia Thế cũng tuyển thêm không ít người, nhưng chưa bao giờ có thể ảnh hưởng đến địa vị hạch tâm của Tô Mộc Thu.
Diệp Tu luôn rất cảm khái, nếu người này không bị thương, liên minh chuyên nghiệp đại khái sẽ giải tán vì kết quả rất không thú vị mất.
“Có điều vẫn phải cẩn thận một chút, cái tên này của anh, chỉ cần không ngốc đều biết là ai.”
Bản thân Diệp Tu cảm thấy không đáng kể, những lời nói ác ý và tổn thương kia chỉ là gia vị trong cuộc sống của y, nhưng y không thể để người mình coi trọng cũng gặp phải những thứ này.
“Đừng lo lắng.”
Tô Mộc Thu nắn bóp đầu ngón tay Diệp Tu, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân giấu trong bóng đêm, nhìn không chân thực.
Diệp Tu không muốn thấy Tô Mộc Thu bị thương, Tô Mộc Thu lại làm sao có thể nhịn tiểu thiếu gia của anh bị ức hiếp, cho dù bản thân tiểu thiếu gia không cảm thấy, vậy cũng không được.
Con đường cạnh Gia Thế rất ngắn, hai người đã qua lại rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên phải chia ra đến hai nơi khác nhau.
Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán net Hưng Hân.
“Em cũng là đủ tuyệt, ở chỗ gần thế này, bị Lưu Hạo biết cẩn thận cậu ta đến buồn nôn em.”
Tô Mộc Thu lắc ra một điếu thuốc, bị Diệp Tu thuận tay rút đi, nam nhân lại lấy ra một điếu, hai người thuần thục dùng một chiếc bật lửa đốt.
Diệp Tu phun ra một hơi khói, nhìn chúng nó từ từ tan đi.
“Đến lúc ấy ai buồn nôn ai còn chưa chắc đâu.”
Tô Mộc Thu cười, cũng đúng, miệng tiểu thiếu gia đã chịu thiệt bao giờ.
Mùa đông này thời tiết thành phố H có chút khác thường, từ rất sớm hoa tuyết đã bay lượn, treo đầy trên đầu cành.
Hai người không nói thêm gì, khói thuốc lượn lờ làm mơ hồ huy hiệu Gia Thế, lá phong đỏ lửa, cùng với ba ngôi sao nhỏ chói mắt.
“Về đi, em còn phải đi làm.”
Diệp Tu ấn tắt tàn thuốc.
“Cuối tuần qua với em?”
“Cũng không phải trẻ con.”
Diệp Tu cười, liếc gương mặt kia của Tô Mộc Thu, qua thời gian lắng đọng, khuôn mặt này càng làm người chú ý hơn.
“Lại nói với mặt mũi này của anh, không sợ bị nhận ra?”
“Anh xuất ngũ bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ nữa.”
Năm đó Tô Mộc Thu đúng là mặt tiền của Gia Thế, có điều lúc đó liên minh vừa cất bước, truyền thông tuyên truyền kém bây giờ rất nhiều, mà anh lại xuất ngũ sớm, đại đa số mọi người hiện tại chỉ biết Tô Mộc Tranh của Gia Thế, ít có ai nhớ rõ trước đó còn có một Tô Mộc Thu.
“Anh vẫn là cùng Mộc Tranh đi.”
Diệp Tu vẫy vẫy tay với Tô Mộc Thu, quay người vào quán net.
Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu lung lay lắc lư biến mất sau ngã rẽ, nam nhân phun ra một hơi khói cuối cùng, nhanh chóng rời đi.
Diệp Tu vẫn thường có thể gặp Tô Mộc Thu ở khu mười, tay súng cười hì hì lại gần bên cạnh y, Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu chọc anh một cái, sau đó cứ thế cùng nhau đi đánh phó bản.
Thời gian dường như lại quay về mười năm trước, thiếu niên hiên ngang tiên y nộ mã.
Hội trưởng các công hội lớn cho rằng chỉ có một Quân Mạc Tiếu, không mảy may ngờ được phía sau còn có một Thu Mộc Tô.
Ác mộng của khu mười cứ thế bắt đầu.
Diệp Thu đột nhiên xuất ngũ chỉ là một khúc nhạc đệm trong lịch thi đấu của liên minh, thổn thức qua đi thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Diệp Tu là đương sự ngược lại nhẹ nhàng thoải mái, mang người yêu và các đồng bọn mới quen ở khu mười chơi đến các hội trưởng rơi lệ đầy mặt.
Tô Mộc Thu vô cùng thông minh không để cho Thu Mộc Tô biểu hiện quá khác người, người bình thường cũng không nhìn ra sâu cạn của anh, chỉ biết rằng người này và Quân Mạc Tiếu quan hệ không ít.
Hơn nữa còn cực kỳ giỏi cò kè mặc cả, có lúc Diệp Tu vội vàng đi bưng nước tính tiền, Tô Mộc Thu liền giúp y đá bóng giữa các hội trưởng, người này nghiên cứu vũ khí bạc nhiều năm ánh mắt cực kỳ sắc bén, thỉnh thoảng Diệp Tu cũng sẽ không nhịn được lo lắng, Lam Hà mà khóc thì phải làm sao...
Chỉ có Tô Mộc Tranh còn phải đánh thi đấu, bé linh miêu nhìn hai anh trai chơi đến vui vẻ, thở phì phì phồng mặt.
Tô Mộc Thu làm sao chống được đòn tấn công từ em gái, cáo tuyết cấp tốc chạy đi mua cho cô một tấm thẻ mới, lúc này bé linh miêu mới hài lòng quay về đi luyện cấp.
“A? Mộc Tranh cũng muốn đến chơi?”
Diệp Tu vừa chỉ đạo Đường Nhu vừa nói chuyện với Tô Mộc Thu.
“Đúng vậy, nói bọn mình không gọi con bé, rất tức giận.”
Trong giọng Tô Mộc Thu mang theo cười.
“Vậy để con bé đến đi, vừa vặn cùng nhau đánh kỷ lục.”
Diệp Tu nói, giúp đỡ đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Vì vậy sau hôm đó, bên cạnh Quân Mạc Tiếu cùng Thu Mộc Tô lại thêm một cái đuôi nhỏ gọi là Phong Sơ Yên Mộc.
Quân Mạc Tiếu cũng rất nhanh đã bại lộ ở chỗ Gia Thế, kéo theo đương nhiên còn có Thu Mộc Tô, có điều Tô Mộc Thu có vết thương cũ, ở Gia Thế không phải là bí mật, ngược lại cũng không ai coi trọng anh, Tô Mộc Thu thậm chí còn nghe được Lưu Hạo nói người này chỉ là kẻ tàn phế không cần phải lo lắng, tập trung đối phó Diệp Thu là được.
Cáo tuyết xinh đẹp vẫy vẫy đuôi, nam nhân tuấn mỹ đốt thuốc, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.
Vậy mấy người phải cẩn thận, đừng để bị người tàn phế đánh cho tàn phế.
Dám bắt nạt tiểu thiếu gia của tôi, gan rất mập a.
Kỷ lục phó bản khu mười cứ như vậy lơ lửng không chừng, bên kia, trong group chuyên nghiệp đang thảo luận trận đấu đêm nay, Lam Vũ sân khách Gia Thế.
Tô Mộc Thu liếc nhìn ghi chép trò chuyện cuồn cuộn tăng, đếm ra Hoàng Thiếu Thiên nhảy nhót vui vẻ nhất.
Sau khi Diệp Thu đột nhiên xuất ngũ điện thoại của anh thiếu chút nữa bị đám người kia gọi cháy, tiểu bạch hồ buồn bực muốn chết, anh choáng váng mới có thể nói cho tình địch tung tích bạn trai của mình.
Đêm nay Gia Thế đánh rối tung rối mù, Tô Mộc Thu chỉ xem một nửa đã rút ra ngoài, anh đi bộ ra ngoài mua gói thuốc lá, kìm nén xúc động muốn đi về phía quán net Hưng Hân đối diện.
Nam nhân dựa vào cột đèn đường hút một lại một điếu thuốc, tính toán thời gian xấp xỉ, mới quay lại câu lạc bộ.
[Đêm nay đánh không?]
Tô Mộc Thu ngậm thuốc lá, nhanh chóng gõ một hàng chữ.
[Đánh chứ, Mai Cốt Chi Địa.]
[Còn đánh bản này?]
[Ừ, đêm nay có giúp đỡ.]
Mi mắt Tô Mộc Thu giật một cái.
[Chẳng lẽ là...]
[Đúng vậy, người cũng đến rồi còn khách khí làm gì.]
Diệp Tu trả lời, cuối cùng còn kèm theo emo ngậm thuốc lá.
Tô Mộc Thu rất bó tay thở dài.
[Anh nói em a...]
[Yên tâm, đánh bản xong sẽ đuổi cậu ta về, không giữ lại qua đêm.]
[Không ngờ Diệp Tu em còn rất cặn bã.]
Tô Mộc Thu không nói gì.
[Em đây gọi là một lòng một dạ với anh.]
Bạn hồ ly lông đỏ nào đó lẽ thẳng khí hùng.
Tô Mộc Thu cũng bị y chọc tức cười.
[Tùy em, cẩn thận mời thần dễ đưa thần khó.]
Tuy rằng tình địch không ít, nhưng Tô Mộc Thu cũng không lo lắng, anh và tiểu thiếu gia rất tốt.
[Vậy ngược lại sẽ không, thật sự không được em gọi Văn Châu đến nhận người.]
Tô Mộc Thu nhịn không được cười lên, anh sờ sờ bàn phím, gõ ra một hàng chữ.
[Em ở trước quầy đúng không, anh qua tìm em.]
Lúc Tô Mộc Thu đến nơi Diệp Tu đang nói chuyện với Đường Nhu, thấy anh rất tùy ý đánh tiếng một câu.
“Đến rồi?”
“Đến rồi.”
Tô Mộc Thu gật đầu, xoay người cười với Đường Nhu.
“Xin chào, tôi là Thu Mộc Tô.”
Mấy hôm nay Đường Nhu vẫn theo chân bọn họ chơi, đương nhiên cũng quen Thu Mộc Tô, chỉ là không biết người thật là một anh đẹp trai, có điều Đường đại tiểu thư cũng là người trải qua sóng gió, chỉ sửng sốt một chút đã khôi phục lại, lễ phép bắt tay.
“Hàn Yên Nhu.”
Đường Nhu vẫn rất tinh ý, nhìn hai người này quan hệ không tầm thường, rất thức thời chào hỏi, sau đó quay về vị trí thâu đêm của bản thân.
Tô Mộc Thu nhìn bóng lưng cô, dựa vào quầy cảm thán.
“Em cũng quá may mắn, thế này cũng có thể nhặt được người.”
Tô Mộc Thu rất tán thưởng Đường Nhu, bồi dưỡng cho tốt nhất định có thể nên chuyện lớn.
Diệp Tu cũng đang cảm khái vận may của mình, nhặt được Đường Nhu là kinh hỉ, nhặt được Bánh Bao chính là bất ngờ.
“Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đến?”
Diệp Tu nâng mi, chỉ chỉ bạn hổ lớn đang co đầu rụt cổ bên ngoài.
“Không phải ở kia sao?”
Hoàng Thiếu Thiên thấy Tô Mộc Thu thì trong lòng mắng thầm một đống, hắn cũng thuộc nhóm chơi Vinh Diệu cực kỳ sớm, năm đó còn ở trong game đã từng bị hai người này ngược, mà lúc hắn có năng lực ngược trở lại, Tô Mộc Thu lại phủi mông xuất ngũ.
Đại lão hổ trợn mắt nhìn cáo tuyết xinh đẹp nghiến răng.
“Lão Diệp lão Diệp! Sao anh không nói với em hàng này cũng có mặt hả!”
Diệp Tu đang nghịch đèn pin, hồ ly lông đỏ từ dưới quầy tính tiền lộ ra nửa cái đầu.
“Bạn trai anh cùng anh trực ca đêm làm sao?”
Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một miệng thức ăn cho chó, khí thế đại lão cũng phải bay sạch.
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Lão Diệp anh còn như vậy cẩn thận em quay lưng đi giờ đấy!”
“Dạ dạ dạ, đa tạ Hoàng Thiếu Thiên đại đại rồng đến nhà tôm.”
Diệp Tu nói, còn kém không viết hai chữ có lệ lên mặt.
Hoàng Thiếu Thiên bị chọc tức đến ngao ngao kêu, cuối cùng còn vẫn không nỡ bỏ về.
Tô Mộc Thu nhìn hai người bọn họ cãi nhau vẫn không nói chen vào, Hoàng Thiếu Thiên liếc anh mấy lần, ngọa tào, mấy năm không gặp hàng này lại đẹp trai hơn, đẹp trai hơn hắn đều phải bị sét đánh! Chỉ không tính đội trưởng~
.
Thế giới động vật~
Diệp Tu rụt rụt cổ, Tô Mộc Thu thuần thục cầm tay y nhét vào trong túi áo mình.
“Lạnh? Đi ăn chút gì âm ấm đi.”
“Đều được, em sắp chết đói rồi, chỉ cần là đồ ăn thì gì cũng được.”
Tô Mộc Thu nhìn dáng vẻ chân tay co cóng của y, cười cười, rẽ một cái dẫn người vào tiệm mì nhỏ, gọi một bát phiến nhi xuyên.
Diệp Tu ăn xong cả mì cả nước mới cảm thấy bản thân sống lại.
“Sao anh lại qua đây?”
Hồ ly lông đỏ ăn uống no đủ tê liệt trên ghế ngồi, lười biếng vẫy đuôi.
“Đã nói là đến thăm em, bà chủ mới rất tốt.”
“Đúng không, em cũng cho là như vậy, chỉ còn là fan của em.”
“Diệp Thu à?”
Tô Mộc Thu cười nói.
“Ừ.”
Diệp Tu gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Đáng tiếc Diệp Thu xuất ngũ rồi.”
“Nhưng Diệp Tu còn đây a.”
Tô Mộc Thu nhẹ nhàng nói.
Diệp Tu nhìn anh một lát, đột nhiên nở nụ cười.
“Đúng, còn có Diệp Tu mà.”
Hai người chậm rãi bước trên con đường quen thuộc thường ngày, đều không nhắc lại chuyện xuất ngũ, tay Diệp Tu được Tô Mộc Thu cất ở trong túi, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay nhẵn nhụi.
“Mộc Tranh thế nào?”
“Đã không sao, yên tâm, con bé cũng trưởng thành rồi.”
Giọng điệu của Tô Mộc Thu mang chút cảm thán, đột nhiên, anh hắng giọng một cái, kìm chút ý cười này lại.
“À đúng rồi, Tuyết Phong vừa gọi điện cho anh.”
Hồ ly lông đỏ lập tức cụp đuôi.
“Anh nhất định phải ngăn cản Tuyết Phong, em sợ ảnh chạy về đánh lão Đào một trận quá.”
Cáo tuyết cười không ngừng được, sau khi Ngô Tuyết Phong di dân, tuy rằng bọn họ không có cách nào qua lại thường xuyên, nhưng liên lạc vẫn luôn có, báo tuyết xinh đẹp luôn gửi đồ về, tất lông dê Diệp Tu đã nhận được một tá.
“Việc này anh không quản, trở về em tự gọi điện cho ảnh.”
Tô Mộc Thu nói, mặc dù Ngô Tuyết Phong đều rất thương yêu hai con tiểu hồ ly, nhưng vẫn là có một xíu xiu thiên vị Diệp Tu, thỉnh thoảng Tô Mộc Thu sẽ lấy chuyện này nói đùa vài câu, ngược lại cũng không để trong lòng, không có cách nào, ai bảo là tiểu thiếu gia chứ.
Hồ ly lông đỏ vội vàng nói sang chuyện khác.
“Này, anh chuyển Thu Mộc Tô qua, không sợ bị người Gia Thế phát hiện?”
“Anh đã nói là thời gian rảnh chơi game với bạn trai, dù sao Đào Hiên cũng không dám đuổi anh, trừ khi bọn họ không định nâng cấp cho Khước Tà.”
Tô Mộc Thu nói không có lo ngại.
Chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu từ đầu chính là một tay anh tạo ra, qua nhiều năm như vậy, bộ khai phá của Gia Thế cũng tuyển thêm không ít người, nhưng chưa bao giờ có thể ảnh hưởng đến địa vị hạch tâm của Tô Mộc Thu.
Diệp Tu luôn rất cảm khái, nếu người này không bị thương, liên minh chuyên nghiệp đại khái sẽ giải tán vì kết quả rất không thú vị mất.
“Có điều vẫn phải cẩn thận một chút, cái tên này của anh, chỉ cần không ngốc đều biết là ai.”
Bản thân Diệp Tu cảm thấy không đáng kể, những lời nói ác ý và tổn thương kia chỉ là gia vị trong cuộc sống của y, nhưng y không thể để người mình coi trọng cũng gặp phải những thứ này.
“Đừng lo lắng.”
Tô Mộc Thu nắn bóp đầu ngón tay Diệp Tu, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân giấu trong bóng đêm, nhìn không chân thực.
Diệp Tu không muốn thấy Tô Mộc Thu bị thương, Tô Mộc Thu lại làm sao có thể nhịn tiểu thiếu gia của anh bị ức hiếp, cho dù bản thân tiểu thiếu gia không cảm thấy, vậy cũng không được.
Con đường cạnh Gia Thế rất ngắn, hai người đã qua lại rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên phải chia ra đến hai nơi khác nhau.
Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán net Hưng Hân.
“Em cũng là đủ tuyệt, ở chỗ gần thế này, bị Lưu Hạo biết cẩn thận cậu ta đến buồn nôn em.”
Tô Mộc Thu lắc ra một điếu thuốc, bị Diệp Tu thuận tay rút đi, nam nhân lại lấy ra một điếu, hai người thuần thục dùng một chiếc bật lửa đốt.
Diệp Tu phun ra một hơi khói, nhìn chúng nó từ từ tan đi.
“Đến lúc ấy ai buồn nôn ai còn chưa chắc đâu.”
Tô Mộc Thu cười, cũng đúng, miệng tiểu thiếu gia đã chịu thiệt bao giờ.
Mùa đông này thời tiết thành phố H có chút khác thường, từ rất sớm hoa tuyết đã bay lượn, treo đầy trên đầu cành.
Hai người không nói thêm gì, khói thuốc lượn lờ làm mơ hồ huy hiệu Gia Thế, lá phong đỏ lửa, cùng với ba ngôi sao nhỏ chói mắt.
“Về đi, em còn phải đi làm.”
Diệp Tu ấn tắt tàn thuốc.
“Cuối tuần qua với em?”
“Cũng không phải trẻ con.”
Diệp Tu cười, liếc gương mặt kia của Tô Mộc Thu, qua thời gian lắng đọng, khuôn mặt này càng làm người chú ý hơn.
“Lại nói với mặt mũi này của anh, không sợ bị nhận ra?”
“Anh xuất ngũ bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ nữa.”
Năm đó Tô Mộc Thu đúng là mặt tiền của Gia Thế, có điều lúc đó liên minh vừa cất bước, truyền thông tuyên truyền kém bây giờ rất nhiều, mà anh lại xuất ngũ sớm, đại đa số mọi người hiện tại chỉ biết Tô Mộc Tranh của Gia Thế, ít có ai nhớ rõ trước đó còn có một Tô Mộc Thu.
“Anh vẫn là cùng Mộc Tranh đi.”
Diệp Tu vẫy vẫy tay với Tô Mộc Thu, quay người vào quán net.
Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu lung lay lắc lư biến mất sau ngã rẽ, nam nhân phun ra một hơi khói cuối cùng, nhanh chóng rời đi.
Diệp Tu vẫn thường có thể gặp Tô Mộc Thu ở khu mười, tay súng cười hì hì lại gần bên cạnh y, Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu chọc anh một cái, sau đó cứ thế cùng nhau đi đánh phó bản.
Thời gian dường như lại quay về mười năm trước, thiếu niên hiên ngang tiên y nộ mã.
Hội trưởng các công hội lớn cho rằng chỉ có một Quân Mạc Tiếu, không mảy may ngờ được phía sau còn có một Thu Mộc Tô.
Ác mộng của khu mười cứ thế bắt đầu.
Diệp Thu đột nhiên xuất ngũ chỉ là một khúc nhạc đệm trong lịch thi đấu của liên minh, thổn thức qua đi thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Diệp Tu là đương sự ngược lại nhẹ nhàng thoải mái, mang người yêu và các đồng bọn mới quen ở khu mười chơi đến các hội trưởng rơi lệ đầy mặt.
Tô Mộc Thu vô cùng thông minh không để cho Thu Mộc Tô biểu hiện quá khác người, người bình thường cũng không nhìn ra sâu cạn của anh, chỉ biết rằng người này và Quân Mạc Tiếu quan hệ không ít.
Hơn nữa còn cực kỳ giỏi cò kè mặc cả, có lúc Diệp Tu vội vàng đi bưng nước tính tiền, Tô Mộc Thu liền giúp y đá bóng giữa các hội trưởng, người này nghiên cứu vũ khí bạc nhiều năm ánh mắt cực kỳ sắc bén, thỉnh thoảng Diệp Tu cũng sẽ không nhịn được lo lắng, Lam Hà mà khóc thì phải làm sao...
Chỉ có Tô Mộc Tranh còn phải đánh thi đấu, bé linh miêu nhìn hai anh trai chơi đến vui vẻ, thở phì phì phồng mặt.
Tô Mộc Thu làm sao chống được đòn tấn công từ em gái, cáo tuyết cấp tốc chạy đi mua cho cô một tấm thẻ mới, lúc này bé linh miêu mới hài lòng quay về đi luyện cấp.
“A? Mộc Tranh cũng muốn đến chơi?”
Diệp Tu vừa chỉ đạo Đường Nhu vừa nói chuyện với Tô Mộc Thu.
“Đúng vậy, nói bọn mình không gọi con bé, rất tức giận.”
Trong giọng Tô Mộc Thu mang theo cười.
“Vậy để con bé đến đi, vừa vặn cùng nhau đánh kỷ lục.”
Diệp Tu nói, giúp đỡ đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Vì vậy sau hôm đó, bên cạnh Quân Mạc Tiếu cùng Thu Mộc Tô lại thêm một cái đuôi nhỏ gọi là Phong Sơ Yên Mộc.
Quân Mạc Tiếu cũng rất nhanh đã bại lộ ở chỗ Gia Thế, kéo theo đương nhiên còn có Thu Mộc Tô, có điều Tô Mộc Thu có vết thương cũ, ở Gia Thế không phải là bí mật, ngược lại cũng không ai coi trọng anh, Tô Mộc Thu thậm chí còn nghe được Lưu Hạo nói người này chỉ là kẻ tàn phế không cần phải lo lắng, tập trung đối phó Diệp Thu là được.
Cáo tuyết xinh đẹp vẫy vẫy đuôi, nam nhân tuấn mỹ đốt thuốc, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.
Vậy mấy người phải cẩn thận, đừng để bị người tàn phế đánh cho tàn phế.
Dám bắt nạt tiểu thiếu gia của tôi, gan rất mập a.
Kỷ lục phó bản khu mười cứ như vậy lơ lửng không chừng, bên kia, trong group chuyên nghiệp đang thảo luận trận đấu đêm nay, Lam Vũ sân khách Gia Thế.
Tô Mộc Thu liếc nhìn ghi chép trò chuyện cuồn cuộn tăng, đếm ra Hoàng Thiếu Thiên nhảy nhót vui vẻ nhất.
Sau khi Diệp Thu đột nhiên xuất ngũ điện thoại của anh thiếu chút nữa bị đám người kia gọi cháy, tiểu bạch hồ buồn bực muốn chết, anh choáng váng mới có thể nói cho tình địch tung tích bạn trai của mình.
Đêm nay Gia Thế đánh rối tung rối mù, Tô Mộc Thu chỉ xem một nửa đã rút ra ngoài, anh đi bộ ra ngoài mua gói thuốc lá, kìm nén xúc động muốn đi về phía quán net Hưng Hân đối diện.
Nam nhân dựa vào cột đèn đường hút một lại một điếu thuốc, tính toán thời gian xấp xỉ, mới quay lại câu lạc bộ.
[Đêm nay đánh không?]
Tô Mộc Thu ngậm thuốc lá, nhanh chóng gõ một hàng chữ.
[Đánh chứ, Mai Cốt Chi Địa.]
[Còn đánh bản này?]
[Ừ, đêm nay có giúp đỡ.]
Mi mắt Tô Mộc Thu giật một cái.
[Chẳng lẽ là...]
[Đúng vậy, người cũng đến rồi còn khách khí làm gì.]
Diệp Tu trả lời, cuối cùng còn kèm theo emo ngậm thuốc lá.
Tô Mộc Thu rất bó tay thở dài.
[Anh nói em a...]
[Yên tâm, đánh bản xong sẽ đuổi cậu ta về, không giữ lại qua đêm.]
[Không ngờ Diệp Tu em còn rất cặn bã.]
Tô Mộc Thu không nói gì.
[Em đây gọi là một lòng một dạ với anh.]
Bạn hồ ly lông đỏ nào đó lẽ thẳng khí hùng.
Tô Mộc Thu cũng bị y chọc tức cười.
[Tùy em, cẩn thận mời thần dễ đưa thần khó.]
Tuy rằng tình địch không ít, nhưng Tô Mộc Thu cũng không lo lắng, anh và tiểu thiếu gia rất tốt.
[Vậy ngược lại sẽ không, thật sự không được em gọi Văn Châu đến nhận người.]
Tô Mộc Thu nhịn không được cười lên, anh sờ sờ bàn phím, gõ ra một hàng chữ.
[Em ở trước quầy đúng không, anh qua tìm em.]
Lúc Tô Mộc Thu đến nơi Diệp Tu đang nói chuyện với Đường Nhu, thấy anh rất tùy ý đánh tiếng một câu.
“Đến rồi?”
“Đến rồi.”
Tô Mộc Thu gật đầu, xoay người cười với Đường Nhu.
“Xin chào, tôi là Thu Mộc Tô.”
Mấy hôm nay Đường Nhu vẫn theo chân bọn họ chơi, đương nhiên cũng quen Thu Mộc Tô, chỉ là không biết người thật là một anh đẹp trai, có điều Đường đại tiểu thư cũng là người trải qua sóng gió, chỉ sửng sốt một chút đã khôi phục lại, lễ phép bắt tay.
“Hàn Yên Nhu.”
Đường Nhu vẫn rất tinh ý, nhìn hai người này quan hệ không tầm thường, rất thức thời chào hỏi, sau đó quay về vị trí thâu đêm của bản thân.
Tô Mộc Thu nhìn bóng lưng cô, dựa vào quầy cảm thán.
“Em cũng quá may mắn, thế này cũng có thể nhặt được người.”
Tô Mộc Thu rất tán thưởng Đường Nhu, bồi dưỡng cho tốt nhất định có thể nên chuyện lớn.
Diệp Tu cũng đang cảm khái vận may của mình, nhặt được Đường Nhu là kinh hỉ, nhặt được Bánh Bao chính là bất ngờ.
“Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đến?”
Diệp Tu nâng mi, chỉ chỉ bạn hổ lớn đang co đầu rụt cổ bên ngoài.
“Không phải ở kia sao?”
Hoàng Thiếu Thiên thấy Tô Mộc Thu thì trong lòng mắng thầm một đống, hắn cũng thuộc nhóm chơi Vinh Diệu cực kỳ sớm, năm đó còn ở trong game đã từng bị hai người này ngược, mà lúc hắn có năng lực ngược trở lại, Tô Mộc Thu lại phủi mông xuất ngũ.
Đại lão hổ trợn mắt nhìn cáo tuyết xinh đẹp nghiến răng.
“Lão Diệp lão Diệp! Sao anh không nói với em hàng này cũng có mặt hả!”
Diệp Tu đang nghịch đèn pin, hồ ly lông đỏ từ dưới quầy tính tiền lộ ra nửa cái đầu.
“Bạn trai anh cùng anh trực ca đêm làm sao?”
Hoàng Thiếu Thiên bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một miệng thức ăn cho chó, khí thế đại lão cũng phải bay sạch.
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Lão Diệp anh còn như vậy cẩn thận em quay lưng đi giờ đấy!”
“Dạ dạ dạ, đa tạ Hoàng Thiếu Thiên đại đại rồng đến nhà tôm.”
Diệp Tu nói, còn kém không viết hai chữ có lệ lên mặt.
Hoàng Thiếu Thiên bị chọc tức đến ngao ngao kêu, cuối cùng còn vẫn không nỡ bỏ về.
Tô Mộc Thu nhìn hai người bọn họ cãi nhau vẫn không nói chen vào, Hoàng Thiếu Thiên liếc anh mấy lần, ngọa tào, mấy năm không gặp hàng này lại đẹp trai hơn, đẹp trai hơn hắn đều phải bị sét đánh! Chỉ không tính đội trưởng~
.
Thế giới động vật~
Hoàng Thiếu Thiên - Hổ lớn
Last edited: