Hoàn [Dương Thông] Sư phụ võ quán

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
[Dương Thông] Sư phụ võ quán
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune


Đây là phiên ngoại của Hệ liệt Sơn Hà, một hệ liệt về thời dân quốc.
Mỗi một mẩu chuyện trong hệ liệt kể về một couple nam x nam, chỉ duy phiên ngoại này không hề có yếu tố couple nào và cũng không liên quan đến các mẩu chuyện khác nên mình xin mạn phép được đăng ở đây.


---------------------------​

1.

Dương Thông cũng từng muốn nổi tiếng, đây là chuyện đương nhiên.

Nơi đây nhiều võ quán, chọn đại một con phố nào cũng sẽ thấy mấy nhà. Cũng không biết vì duyên cớ gì, mấy năm gần đây, phong trào học võ nổi lên. Dương Thông đoán có thể là do Nghĩa Hòa Đoàn năm đó nổi loạn. Dù Đại Thanh đã vong, không còn phải thắt đuôi sam sau đầu, nhưng dựa vào một thân quyền cước vẫn có thể làm nên sự nghiệp. Có thể tỏ vẻ oai vệ trước mặt người phương tây, hoặc như lúc Phong trào Ngũ Tứ*, có thể không bị hù dọa bởi đám lính cầm súng.

* Phong trào Ngũ Tứ: Ngày 4 tháng 5 năm 1919, hơn 3000 học sinh sinh viên của 13 trường đại học Bắc Kinh đã tập hợp trước quảng trường Thiên An Môn, tiến hành biểu tình thị uy trên các đường phố Bắc Kinh để chống lại Hiệp ước Versailles nhầm bảo vệ chủ quyền Trung Quốc.

Dương Thông là chủ một võ quán nhỏ. Nói nhỏ thì cũng không hẳn là nhỏ, nhưng so với mấy nhà võ quán lớn trong thành thì thua kém rất nhiều. Thời này, mọi người đều tìm kiếm mấy nhà có danh tiếng như vậy, chẳng thà làm chân chạy vặt cũng không nguyện ý đến làm đệ tử chỗ hắn. Võ quán Dương thị vì vậy mà vắng vẻ. Dần dần, Dương Thông thời còn làm đệ tử cũng không còn muốn kế thừa và phát triển võ quán, trở nên nổi bật hơn người nữa.

Hắn tiếp nhận võ quán từ sư phụ. Giữa võ quán với nhau cũng không ít chuyện xích mích, nhưng võ quán Dương thị quá nhỏ, người tới đá quán cũng không nhiều. Phần lớn là mấy người mới, muốn lập phái hoặc mở võ quán ở đây nên muốn kiếm một chút thanh danh trước. Đối với Dương Thông, dạng người như vậy không có bao nhiêu uy hiếp, đuổi vài lần, còn phải ôm quyền hành lễ gọi đối phương một tiếng sư phụ.

Đây chỉ là chuyện lúc đầu. Sau này, chuyện mở võ quán bị quản lý nghiêm ngặt hơn, có quy củ hơn, người có tư cách mở võ quán cũng ít hơn.

Võ quán Dương thị vì vậy mà an an ổn ổn nằm ở một góc đường bình thường. Năm tháng lặng lẽ trôi qua.

2.

Dương Thông nói chung khá sợ phiền phức.

Trong mắt các sư phụ của các võ quán khác, người này tựa hồ thật không có chí tiến thủ, hoặc có thể nói là quá an phận thủ thường. Mỗi ngày luyện công buổi sáng, ăn cơm, luyện tập, ăn cơm, luyện tập, ăn cơm, đơn điệu đến mức khiến người ta cảm thấy hèn mọn và nhỏ bé. Nếu là bọn họ, sau khi luyện công và dạy đệ tử, hẳn phải cùng các võ quán khác đàm đạo võ học, trao đổi một chút kinh nghiệm, luận bàn một phen. Vậy mới xem như là có thành tựu, công lực sẽ cao hơn một chút. Khi Dương Thông tiếp nhận võ quán Dương thị, mọi người còn rất hiếu kỳ. Nhưng mấy năm trôi qua, mọi người lại coi hắn như sạp bán đồ ăn mỗi ngày, sẽ không biến mất, nhưng cũng chẳng có gì tiến bộ.

Nhưng bản thân Dương Thông lại dường như không cảm thấy vậy. Hắn ngồi trong sân. Sân không lớn, nhưng đủ để đặt một hòn núi giả, một ao nước nhỏ. Mấy lão nhân thường dắt theo tiểu hài tử đi ngang qua đây. Tiểu hài tử sẽ ngồi sát hồ nước ngắm rùa đen và cá, lão nhân thì trò chuyện với Dương Thông. Mà khi các đệ tử luyện công trong sân, bọn trẻ cũng sẽ học theo múa may vài cái, sau đó tươi cười chạy sát qua chân Dương Thông rồi tự đi chơi.

Các đệ tử của Dương Thông cũng cảm thấy rất kỳ quái. Công phu của sư phụ xác thực rất tốt, nhưng một mực không đi mấy cái lôi đài hay tranh tài gì ngoài kia. Ngày thường, sư phụ đi được xa nhất chắc là lúc ngồi vào một chiếc xe nhỏ, kẽo kẹt kẽo kẹt qua ba bốn cây cầu, đến bên bờ sông câu một sọt cá, bán một phần, đem về nướng một phần. Những lúc đó bọn họ cũng có lộc ăn. Vào mùa hè, cơ hồ bữa bữa đều có thể bắt được cua, Dương Thông làm cua rất ngon, nổi danh quanh mấy con phố gần đây, e là đầu bếp nhà hàng lớn cũng không sánh bằng.

Đại đệ tử Cao Kiệt bình thường luyện tập chăm chỉ nhất, nói cũng nhiều nhất, có khoảng thời gian luôn truy vấn sau lưng Dương Thông.

"Sư phụ, sao người không đi võ đài nha?"

"Sư phụ, sao người không đi đá quán mấy chỗ khác nha?"

"Sư phụ, sao người không đi thi đấu nha?"

Dương Thông pha một ấm trà, phất vạt áo ngồi xuống băng ghế đá, chân khẽ chống, trước nhấp một ngụm trà, lại ung dung mở miệng.

"Đi võ đài, đá quán, thi đấu thì có lợi gì? Có thể cho chúng ta ăn ngon hơn hiện tại sao?"

"Có rất nhiều cái lợi nha. Càng nổi tiếng thì sẽ có càng nhiều đệ tử đến, sau đó võ quán sẽ mở rộng, sư phụ cũng có thể có càng nhiều tiền." Cao Kiệt nhanh chóng liệt kê ra mấy cái, với câu hỏi sau lại không trả lời được. Nói về ăn, Dương Thông tự mình xuống bếp chính là đãi ngộ tốt nhất rồi, cậu thật không tìm ra điểm nào tốt hơn.

"Vì sao muốn có tiền?" Dương Thông khẽ cười: "Còn không phải vì muốn ăn ngon hơn. Nếu đã có thể ăn ngon, còn muốn có tiền làm gì."

"Nhưng sư phụ, chúng ta không phải là nhân sĩ giang hồ sao? Nào có nhân sĩ giang hồ gì cả ngày không múa đao không thấy máu, không khoái ý ân cừu?" Cao Kiệt hơi nóng nảy, theo quan điểm của Dương Thông, những thứ hắn liệt kê không thể dùng làm lý do.

Thế nên Dương Thông đặt chén trà xuống, xoa xoa đôi bàn tay, làm bộ đứng lên: "Con là nhân sĩ giang hồ đi, được, chúng ta so đấu, xem xem con có tiến bộ gì không."

"Đại sư huynh đánh một trận, đại sư huynh đánh một trận!" Bọn người Tôn Minh Tiến và Lý Diệc Huy đứng bên cạnh nhao nhao. Mà Cao Kiệt đã sớm chạy qua một bên, làm bộ chăm chú luyện quyền, quát các sư đệ: "Ham vui cái gì, còn không lo luyện công, giang cái gì hồ cái gì."

"Rõ ràng là đại sư huynh nói..." Mấy tên sư đệ lẩm bẩm, nhưng cũng tự luyện tập.

Dương Thông một lần nữa ngồi xuống ghế đá, nhấp từng ngụm trà nhỏ, nghe các đệ tử đánh ra từng quyền phong mạnh mẽ. Hắn nhìn chăm chú ổ chim én nhỏ mới được xây dưới mái hiên, thầm cười.

"Sư phụ nhìn gì vậy, cười vui vẻ như thế..." Tôn Minh Tiến giữa lúc ra quyền liền nhỏ giọng nói với Cao Kiệt. Đột nhiên đầu gối đau xót, một cục đá rơi trên mặt đất. Cậu quay đầu lại nhìn, bên kia Dương Thông đã đứng lên, tay vẫn trong tư thế vừa ném đá.

"Hôm nay ăn cua, Tôn Minh Tiến chỉ được ăn nửa con." Hắn cười rồi chắp tay sau lưng, bước thong thả ra khỏi sân.

3.

Tướng mạo Dương Thông rất bình thường, nếu để vào trong đám người thì đâu đâu cũng gặp được.

Nhưng tướng mạo hắn lại không phải rất tầm thường, ngày thường trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng ngẫu nhiên khi hắn nghiêng đầu nhìn lại, tia cảnh giác sắc bén trong khóe mắt kia khiến người ta phải lạnh người.

Hàng xóm láng giềng đều biết hắn. Ngày lễ tết, sư phụ võ quán này sẽ cho các đệ tử đi phân chia mớ cua hắn nấu. Khi luyện công lúc sáng sớm, láng giềng còn chào hỏi với hắn.

Khi Dương Thông vừa làm quán chủ, láng giềng còn trêu chọc hai câu: "Dương sư phụ, nếu có người xấu tới khi dễ chúng ta, ngài ngàn vạn lần phải giúp chúng ta nha."

Hắn liền gật đầu ứng: "Đương nhiên, các vị không cần lo lắng."

"Vậy ngài đừng thất thủ đánh chết người nha. Kia là ngồi tù đó." Đám láng giềng lại cười.

"Sao có thể tùy tiện giết người chứ. Luyện công là để trở nên mạnh mẽ hơn, đâu phải để ức hiếp người khác." Dương Thông phất phất tay: "Cách giết người nhanh nhất đương nhiên là xài súng."

"Súng?"

"Đúng vậy, tôi đứng xa giơ tay, đối thủ liền gục. Còn không cần dùng sức." Dương Thông tạo thế, sau đó vẫy tay, đi làm việc của mình.

Hắn bình thường cũng nói với đệ tử như vậy, thiếu tranh đấu, thiếu gây sự, nhiều giúp đỡ láng giềng, luyện thành một thân thể tốt, có thể giúp đỡ việc nặng thì thuận tay giúp một chút.

"Chém chém giết giết? Vậy sao con không đi lính." Dương Thông giải thích với các đệ tử: "Nhân sĩ giang hồ, tấm lòng hiệp nghĩa. Hiệp nghĩa cũng không phải chỉ có đánh nhau uống rượu mới thể hiện được. Bác Trương, dì Lý, cô ba Lưu, dì tư Triệu. Giúp những người cần khiên nặng cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

Hắn nói rồi giơ tay, giúp người chở hàng chỉnh lại đồ vật nghiêng ngả trên xe. Sau đó, hắn phủi tay, nói với các đệ tử: "Đừng ngẩng người, tiếp tục luyện công."

Thế là các đệ tử đường ai nấy đi. Trong sân lại vang lên tiếng luyện công rộn ràng.

4.

Nhưng phiền phức thường sẽ tự tìm tới.

Ngày đó Dương Thông vửa tản bộ bên ngoài xong, vừa đúng giữa trưa, thì nhìn thấy các đệ tử đứng chen nhau ngoài cửa, nói chuyện ồn ào. Hắn đang muốn xem chuyện gì xảy ra thì Tôn Minh Tiến đã nhìn thấy hắn, cao giọng kêu.

"Sư phụ, sư phụ, đại sư huynh bị người đánh!"

Dương Thông nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"

"Là võ quán Hạ Lan. Hồi nãy tụi con ra ngoài, thấy bọn họ xé áp phích chiêu sinh của chúng ta, sau đó liền..."

"Sau đó liền không nhịn được mà động thủ?"

"Vâng, sư phụ... Thế nhưng thật đáng giận mà. Bọn họ còn nói võ quán Dương thị đều là kẻ hèn nhát, chỉ được cái mã, xưa nay không dám đánh nhau."

Dương Thông không trả lời. Mấy đệ tử nhường đường cho hắn. Hắn liền thấy Cao Kiệt ngồi nghiêng người trên gạch, mặt mũi bầm dập, bị thương thật sự không nhẹ.

"Bị đánh chỗ nào?" Dương Thông thấp giọng hỏi, quét mắt vài lần đã hiểu sơ sơ. Võ quán Hạ Lan tinh thông đòn chân, hai cái đùi Cao Kiệt đều bầm đen, vết thương trên mặt và trên người hẳn cũng là bị đá ra.

"Các con chăm sóc đại sư huynh cho tốt, nếu tổn thương đến gân cốt thì gọi bác sĩ." Dương Thông đứng dậy, sắc mặt như thường, quay đầu dặn dò Tôn Minh Tiến.

"Còn sư phụ thì sao?

"Ta đi xem võ quán Hạ Lan."

5.

Võ quán Hạ Lan là một võ quán lớn. Quán chủ Hạ Lan Xích cũng lợi hại. Nghe nói hắn đạp chân là đá vỡ, nâng chân là nứt gạch. Nghe nói hắn từng xuôi nam đi lãnh giáo cao nhân về đòn chân, cuối cùng vậy mà lại cân sức ngang tài, quả là ghê gớm.

Lúc này, Dương Thông đang đứng trước cửa võ quán Hạ Lan. Võ quán này xây thật khí phái, ngay cả bốn chữ võ quán Hạ Lan cũng thỉnh cao nhân hạ bút. Bên cạnh cánh cửa gỗ lim là hai con sư tử đá, vòng tay nắm cửa vàng lóng lánh, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.

Dương Thông không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào. Các đệ tử tụ tập trong sân trống rộng lớn. Bây giờ là giữa trưa. Khi Dương Thông tới, các đệ tử võ quán Hạ Lan đang vây quanh bàn cùng nhau ăn cơm vô cùng náo nhiệt. Chỉ tính số người ngồi ở hai cái bàn gần cửa đã nhiều hơn số người của võ quán Dương thị.

Mà trong đó, rất nhanh liền có người chú ý tới hắn.

"A, học võ sao? Đại sư huynh!"

"Không phải học võ." Dương Thông phẩy tay với người đứng lên chào đón.

"Vậy anh đây?" Người kia nhìn trang phục phổ thông của Dương Thông, không hiểu ra sao.

Dương Thông cười nhẹ một tiếng:

"Đá quán."

6.

"Mày muốn chết à!"

Vừa gào câu này, tên đệ tử kia tiện tay chụp lấy băng ghế, đập thẳng tới. Dương Thông vừa nghĩ băng ghế không hổ là vũ khí đánh nhau lợi hại tựa như viên gạch, vừa lắc đầu thở dài người học võ ra tay mà lại trăm ngàn sơ hở vậy. Hắn tùy tiện bước một bước - một bước nghiêng về phía trước, băng ghế kia liền đập hụt, rơi ầm ầm xuống đất, vài mảnh gỗ vụn bay lên.

"Hạ Lan Xích dạy đồ đệ như vậy sao?"

Trong giọng nói của hắn như có sự chế nhạo. Tên đệ tử vừa đánh hụt kia đỏ mặt, lập tức vung quyền tiến lên - nhưng mà Dương Thông hầu như không nhìn hắn, tay phải vung ra, đẩy khuỷu tay đối phương một cái, tên đệ tử ấy liền thất tha thất thểu lui về phía sau, sắp đụng vào bàn mới đứng vững lại được.

"Không được nha." Hắn lắc đầu, cũng không biết là nói đệ tử này không được hay là nói Hạ Lan Xích dạy đệ tử không được. Nhưng vô luận là loại nào không được đều khiến tên đệ tử này đỏ bừng cả khuôn mặt, nói không thành lời.

"Là ai ở đây gây sự?" Nhanh chóng có đám người chạy tới từ sau bàn, bao vây Dương Thông cực kỳ chặt chẽ.

"Không phải gây sự." Dương Thông trần thuật: "Là đá quán."

Đám người liếc nhau một cái, sau đó quyền cước hỗn loạn đánh tới Dương Thông.

Dương Thông không né tránh, người bên trái đạp chân vô cùng sắc bén, mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng cơ thể rõ ràng không vững. Người bên cạnh hắn có tư thế ra quyền rất chắc, nhưng lực ra quyền lại không đủ... Liếc mắt nhìn, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, nhưng càng bắt mắt là khuyết điểm của bọn họ.

Mà đồng thời vây công như vậy vốn là chuyện sai lầm. Dương Thông chỉ cần nghiêng người liền né qua hai quyền ba cước, gõ tay lên đùi người đang giang chân, người đó liền đứng không vững, lảo đảo va vào người bên cạnh. Người có lực tay yếu thì hắn chỉ cần lấy tay đối tay, người kia sẽ không chịu nổi lực của hắn mà cuống quít thu chiêu, lại bị Dương Thông một bước tiến lên, dùng lực chân cùng lực eo, cuối cùng là dùng vai mạnh mẽ tấn tới, sử một đòn dựa núi, cứ thế mà đánh bay người kia ra ngoài.

"Tất cả lui ra. Các con không phải là đối thủ của hắn!"

Lúc này có người lên tiếng, mấy tên đệ tử rối rít tản ra. Từ phía bên kia sân, một người lưng hùm vai gấu nhanh chóng bước tới, rõ ràng là quán chủ Hạ Lan Xích.

"Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ."

"Dương Thông." Dương quán chủ trả lời đơn giản.

"Thì ra là quán chủ võ quán Dương thị. Không biết Hạ Lan đã làm sai điều gì, khiến các hạ nổi giận, muốn ra tay đối phó với các đệ tử của ta?"

Người kia cười làm lành, lời nói tỏ vẻ khách khí, nhưng ý tứ lại biến thành Dương Thông chủ động ức hiếp hậu bối. Dương Thông nghe xong liền biết người này không dễ nói chuyện, nhưng khi hắn mở miệng, vẫn là câu nói cũ.

"Chỉ là đá quán, luận bàn võ nghệ, sao lại nói ức hiếp? Chẳng lẽ đệ tử võ quán Hạ Lan đều là cá nuôi trong ao, chỉ biết bay nhảy?"

Sắc mặt Hạ Lan Xích tối đen, lập tức kéo giãn khoảng cách: "Dương sư phụ hào sảng như vậy, chi bằng trực tiếp đọ sức xem."

Dương Thông nhìn chằm chằm vào mắt hắn, phun ra bốn chữ.

"Như vậy rất tốt."

7.

Hai người chỉ giao thủ có hai hiệp. Hạ Lan Xích xuất thủ, Dương Thông ngăn chiêu, rồi bước tới đả quyền.

Sau đó, Hạ Lan Xích liền bay ra ngoài.

Hắn thấy rõ một quyền kia của Dương Thông, đã chuẩn bị tư thế một tay đỡ một tay chặt xuống. Nhưng tay hắn còn chưa tới, quyền của Dương Thông đã đánh vào ngực.

Cảm giác đau theo mạch máu truyền khắp toàn thân. Rõ ràng không bị đánh trúng bụng, nhưng hắn lại đau gập cả người.

Hắn chỉ thấy nam nhân kia quay người một cách chậm rãi, giống như chưa tận hứng, bên tai vang lên một câu.

"Ngay cả lúc ngã cũng không thể thẳng sống lưng, không biết rốt cuộc ai mới là kẻ hèn nhát, chỉ được cái mã."

Nói xong, nam nhân với y phục tầm thường, tướng mạo tầm thường, ngay cả công phu cũng tầm thường, bước ra khỏi võ quán Hạ Lan khí phái.

8.

Hắn hẳn là muốn cứ bình bình dị dị vậy mà sống. Rất nhiều năm sau, khi nghĩ về sư phụ của mình, Tôn Minh Tiến cảm thấy như vậy.

Nếu khiến Tôn Minh Tiến dùng một câu để miêu tả Dương Thông, vậy chắc là "Cao nhân ẩn tại thành thị", có một thân võ nghệ cao cường, nhưng lại sống cuộc đời bình thường. Tôn Minh Tiến cũng không biết vì sao Dương Thông muốn sống bình dị như vậy. Có lẽ, trong suy nghĩ của hắn, công phu là để cường thân kiện thể, chứ không phải dùng để chém chém giết giết.

Hắn làm quán chủ võ quán, có chút ít đệ tử, có lẽ hắn cũng muốn trở thành quán chủ của một võ quán rộng lớn. Nhưng mong ước lớn nhất của hắn hẳn là có thể cùng các đệ tử sống bình yên qua ngày. Nếu thật sự trở thành quán chủ của võ quán lớn, chỉ sợ hắn sẽ bận sấp mặt trong phòng bếp mỗi ngày. Cơ bản ba bữa một ngày trong võ quán Dương thị đều do Dương Thông chuẩn bị, nếu võ quán có nhiều người hơn, chỉ sợ hắn cũng không có thời gian để chỉ dạy đệ tử.

Nhưng như đã nói phía trước, phiền phức cuối cùng sẽ tới.

Phiền phức quả nhiên là tới, còn là phiền phức lớn.

Tiếng súng vang lên cách thành không xa. Hơn hai mươi ngày sau, tiếng súng vang lên ở cửa thành.

Ngay sau đó, thành phá, xe tải tiến tới mang theo khói lửa chiến tranh. Máu chảy khắp sông, xác nằm đầy cầu, phiến đá lót đường có thêm trăm ngàn lỗ thủng.

Chiến tranh tới.

9.

Cao Kiệt nhớ rõ, khi có người vác súng tới con phố này, đó là lúc mặt trời lặn. Khi đó thần sắc sư phụ vẫn bình thường, vẫn cùng bọn họ ngồi ăn trong sân như mọi ngày .

Sau đó, cậu nghe tiếng súng vang lên, đồng thời còn có tiếng thét của một người phụ nữ. Mọi người đứng bật dậy, nhưng Dương Thông lại đập đũa xuống bàn: "Tất cả ngồi xuống ăn cơm."

"Sư phụ!"

"Ta đi xem." Dương Thông chỉ đơn giản nói ra ba chữ, sau đó vào phòng một chút rồi vội vàng ra cửa. Mọi người nhìn nhau, lời sư phụ nhất định phải nghe, bọn họ chỉ có thể mau chóng ăn cơm rồi ngồi ở cửa đợi Dương Thông về.

Bọn họ rất nhanh liền thấy Dương Thông, phía sau tay áo đã là một mảnh đỏ tươi, trong tay cầm một thanh đoản kiếm đã lau sạch sẽ sáng bóng.

"Tất cả thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi." Ngữ khí Dương Thông bình thản, nhưng không cho nghi vấn.

"Đi, đi đâu?" Cao Kiệt kêu lên, lại nhanh chóng bịt miệng lại. Cậu rất sợ sẽ vang lên tiếng súng sau lưng.

"Các con rời khỏi đây, ra cổng thành, đi về phía nam." Dương Thông nhanh chóng sắp xếp: "Võ công của các con đã ổn, thân thể cũng cường tráng, muốn nuôi sống bản thân rất dễ dàng, cho dù muốn mở võ quán ở phía nam cũng không khó."

Mọi người trầm mặc, nghiền ngẫm ẩn ý trong lời nói của Dương Thông, có lẽ là nói bọn họ xuất sư, có lẽ là võ quán giải tán. Nhưng mọi người càng bận tâm là chữ "các con".

"Vậy sư phụ thì sao?"

Dương Thông bỗng nhiên dừng lại động tác, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, quay đầu nhìn sắc trời ngoài kia.

"Trời tối, nhưng võ quán Dương thị vẫn còn ở đây."

Trong tay của hắn, đang cầm một thanh đoản kiếm sáng bóng.

10.

Cao Kiệt không biết hôm ấy bọn họ rời thành bằng cách nào, chỉ biết sư phụ tiễn bọn hắn ngồi lên một chiếc xe tải, vỗ lưng từng người, dặn dò mỗi người một câu, sau đó vẫy tay với bọn họ. Khi tiếng động cơ xe tải vang lên, Dương Thông đã lẫn vào bóng đêm, không thể tìm thấy.

Ngày đó hắn mặc một bộ đồ màu đen. Cao Kiệt nhớ rõ Dương Thông từng nói: "Đêm đen gió lớn muốn giết người, phải mặc y phục đen." Câu kia tuy là chuyện giang hồ, nhưng ngày đó mây đen che khuất ánh trăng, gió ban đêm thật lạnh, mà Dương Thông cầm kiếm, mặc áo đen.

"Trong các đệ tử, con là người luyện công lâu nhất, võ nghệ tốt nhất, cũng nhiệt tình nhất. Con có lẽ sẽ có tiền đồ tốt, nhưng cũng đừng quên các sư đệ, cố gắng giúp bọn họ một chút." Đây là lời cuối cùng Dương Thông nói với cậu: "Ta có chút bằng hữu ở Phật Sơn. Con đi tìm bọn họ. Muốn thì mở võ quán, không thì làm chuyện mình thích, sống tốt là được."

Hắn luôn đối xử rất tốt với đồ đệ, ăn ngon uống sướng. Cho dù là rời đi, hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi tương lai cho bọn họ.

Cao Kiệt về sau có thăm dò tin tức của Dương Thông, nhưng chỉ nghe được chút lời đồn. Nghe nói có người âm thầm lẻn vào doanh trại kẻ thù, giết rất nhiều người. Cũng có lời đồn, tướng lĩnh quân thù muốn lãnh giáo công phu Trung Hoa, Dương Thông lên lôi đài, đấu một lúc lâu, bỗng dùng một đòn dựa núi đánh chết đối thủ, cuối cùng bị loạn súng bắn chết, ngã xuống lôi đài, nhưng khi chết, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, đôi mắt mở to.

Sống lưng vẫn thẳng.

Nhưng cho dù lời đồn thế nào, cậu cũng không bao giờ gặp lại Dương Thông.

11.

Cao Kiệt mở một võ quán ở Phật Sơn, gọi là võ quán Dương thị. Về sau khi chiến tranh lan tới Phật Sơn, cậu lại đi Hồng Kông, chờ chiến tranh kết thúc mới trở về, ổn định ở Phật Sơn.

Các sư huynh đệ từng tụ tập lại, cuộc sống mỗi người đều không tệ. Chỉ có cậu mở võ quán, nhưng võ công mọi người đều không lùi bước. Mọi người tỷ thí mấy trận, cuối cùng nhậu say bí tỉ, ai đi đường nấy.

Chỉ là bọn họ không còn nếm được món cua ngon như xưa.

12.

Thân ảnh trong ký ức quá trắng, như muốn thoát tục.

Cho đến phút cuối, vẫn rất thuần túy.

- Hết -
 

Bình luận bằng Facebook