Hệ liệt [Ice Symphony][Vương Kiều] Vài lần đón đưa...

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1


[Hệ liệt Ice Symphony][Vương Kiều] Vài lần đón đưa...

---​

Tác giả: Hàn Chiêu Thiến

Pairing: Vương Kiệt Hi x Kiều Nhất Phàm

Summary: Câu chuyện về vận động viên trượt băng nghệ thuật Vương Kiệt Hi, những cuốn sách, và nhà văn Kiều Nhất Phàm.

Note: Fanfic nằm trong hệ liệt Ice Symphony được viết bởi tớ.

---

Vài lần đón đưa

Đường quen

Hương gió bay qua lòng em

Chiều nào bước chân

vô tình

người không đến...

---

Mục lục

Chương 1 - a | Chương 1 - b | Chương 2 - a | Chương 2 - b

...​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2


Chương 1.a.


Vương Kiệt Hi nghĩ mình sẽ không thể nào nhầm cái tên đó với ai khác.
Thực ra cũng có thể là trùng tên, cái khả năng đó cũng khá lớn. Mà cũng chẳng rõ, trước khi Vương Kiệt Hi nhận thức được thì anh đã đưa mấy cuốn sách cho cô em ở quầy thu ngân (thật ra là cả một chồng!) và móc thẻ ra quẹt rồi.
Đầu ngón tay Vương Kiệt Hi có do dự khi bấm mã số thẻ, nhưng rồi anh lại bấm tiếp cho hết dãy số, mắt vẫn không ngừng liếc về cái tên tác giả in trên bìa sách.
Sách được bọc cẩn thận và xếp ngay ngắn vào trong túi bằng bìa cứng. Tám cuốn sách cho hai chiếc túi mua sắm, cùng một tờ hóa đơn thả lên trên đỉnh chồng sách, vừa vặn che đi cái tên tác giả.
Đã rất lâu Vương Kiệt Hi không nhìn thấy cái tên ấy, dù thi thoảng anh có tự hỏi người đó hiện tại đang sống ra sao, để rồi mối quan tâm vụn vặt tan đi theo những cú quad.
Giống như những rãnh trượt để lại trên mặt băng, chỉ một chiếc xe ủi, một ít băng đá vụn, rãnh trượt phút trước còn sâu hoắm sẽ biến đi ngay. Sẽ chẳng ai nhận ra mặt băng bằng phẳng kia từng hằn lên những đường vòng vèo được cà thành từ lưỡi dao dưới đế giày, trừ những người tạo nên chúng, mà họ cũng sớm quên mất thôi. Người đó tồn tại trong cuộc sống của Vương Kiệt Hi cũng giống những hình vẽ trên băng vậy.
Cái tên được tạo thành bởi mười ba nét.
Kiều Nhất Phàm.
“Kiều Nhất Phàm hả? Em nghe nói cậu ấy về nước được một tháng rồi.” Chất giọng lảnh lót của Liễu Phi vọng ra từ loa, Vương Kiệt Hi rất tự nhiên mà dịch cái điện thoại ra xa tai thêm một chút. “Bất ngờ ha, Nhất Phàm hồi đó giờ lại thành tác giả nổi tiếng đó, nghe nói sách cậu ấy viết còn đoạt giải thưởng nữa cơ...”
Tiếng trong điện thoại rất vang, coi bộ Liễu Phi đang ở sân tập rồi. Vương Kiệt Hi nhìn xuống cái chân băng bó của mình, rồi lại nằm dài ra trên giường, phút chốc thở dài thườn thượt. Đã mười ngày trôi qua, cơn đau chẳng khá lên chút nào như lời bác sĩ, anh vẫn phải chống nạng tập tễnh, đến giày trượt cũng chẳng thể xỏ vào nếu không tiêm thuốc giảm đau liều cao.
Những cú ngã sau đó khiến toàn thân anh ê ẩm, cộng với, run rẩy mỗi khi chống gối đứng lên. Trong một thoáng nào đó, tấm kính ngăn cách sân băng với phòng chờ trong câu lạc bộ Vi Thảo lại khiến anh cảm thấy bất an, hệt như lần đầu chú bé Vương Kiệt Hi đứng trên sân băng của giải Junior Grand Prix. Đã chừng ấy năm trôi qua, anh vẫn nhớ rất rõ địa điểm tổ chức của giải đấu ấy, là ở Oriento, Canada. Ánh mắt của những người ngồi tại phòng chờ nhìn qua tấm kính cũng hệt như ánh nhìn của hàng trăm con người xa lạ trong icerink, dồn thành một quả núi trên hông, trên đầu gối, chảy xuống từng mũi chân của một đứa bé mới mười ba tuổi, đứng trơ trọi một mình trên sân, hít vào hai buồng phổi những vụn băng lạnh giá.
Nhạc trỗi lên, những động tác biên đạo bài bản bắt đầu, cùng với những step sequences lúng túng và một double axel gượng gạo. Thứ tự từng phần bắt đầu rối hết cả lên.
Double axel, double toeloop, hydroblade, doughnut spin, double salchow-triple axel...
Ấy là trước khi Vương Kiệt Hi trở thành Ma Thuật Sư của giới trượt băng nghệ thuật, tầm một hay hai năm gì đó, trước khi anh thực sự trở nên nổi tiếng với tấm huy chương vàng ở giải vô địch thiếu niên thế giới trong tình thế giải đấu chuyên nghiệp nào cũng y chang giải Nga hay giải Mỹ mở rộng với điểm TES hay PCS của nước chủ nhà cao lác con mắt. Ờ thì ai cũng như thế thôi, ngây thơ, non nớt khi lần đầu bước chân lên vũ đài thế giới.
Chắc là vậy.
Vương Kiệt Hi cũng không muốn nhớ lại protocol của bản thân khi ấy lắm. Một người nào đó đã nói trên weibo rằng, sau khi Hanyu Yuzuru nghỉ hưu thì không vị mắt xanh, đầu hói và mũi tam giác nào ở ISU muốn châu Á lại xuất hiện thêm một mega star với sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả vụ nổ siêu tân tinh nữa đâu, nhất là khi vị ấy đã nghỉ hưu mà sức ảnh hưởng vẫn khủng bố như khi còn thi đấu cơ mà. Giờ thì đến cả thể thao cũng bắt đầu quay trở về trật tự Yalta với tốc độ chóng mặt.
Thì các em gái junior ở Nga cũng có thể cân hết mấy anh trai đang thi đấu senior cơ mà.
Thực ra thì cũng không hẳn vậy, chỉ tầm khoảng sáu mươi tới bảy mươi phần trăm thôi. Hay tám mươi phần trăm gì đó. Dù sao thì hiện thực vẫn khá là cay đắng, Vương Kiệt Hi khi ấy còn chẳng thèm nhìn tới mấy con số trong mục technical panel của mình, bởi những lời chọc ngoáy trên mạng xã hội đã đủ đau lắm rồi, không muốn nhìn để rồi càng đau thêm.
Nghe thì khá là vô trách nhiệm, nhưng Vương Kiệt Hi khi ấy mới chỉ là thằng nhóc mười ba tuổi mà thôi, cho dù nó mắt to mắt bé.
Ít ra đầu nó không bổ luống như Dụ Văn Châu.
Anh biết không, cuốn Tuyết của Nhất Phàm, cái anh nam chính ấy. Đúng rồi, càng đọc càng thấy giống anh.
Liễu Phi líu lo một hồi, rồi cúp máy cái rụp trước khi giờ giải lao kết thúc, bỏ lại Vương Kiệt Hi nằm thừ ra một hồi với một mớ xúc cảm lẫn lộn.
Tính sơ sơ thì đã mất đến sáu năm có lẻ để cái tên Kiều Nhất Phàm chính thức xuất hiện lại trước mắt anh một lần nữa, dù Vương Kiệt Hi không nghĩ là xuất hiện trên bìa một chồng sách, mà cuốn nào cũng có gáy dày cỡ hai ngón tay. Cú quad Luzt ngày hôm qua đã bắt anh phải nằm một chỗ mà tĩnh dưỡng theo lời bác sĩ, khi mà thuốc giảm đau có tăng liều đến mấy cũng không thể giảm bớt sự chệch choạc gây nên bởi chấn thương, khiến anh không còn gì để làm từ ngày hôm nay tới ít nhất một tuần nữa: ngoại trừ ngoan ngoãn chết dí trong nhà, ăn rồi ngủ và đọc hết chồng sách mới mua hồi tuần rồi.
Cuốn sách đang nằm trên đỉnh chồng sách chất trên đầu giường của anh, vừa vặn thay có tên là Tuyết. Liễu Phi không phải tuýp người thích đọc sách, nhất là những tiểu thuyết không phải câu chuyện tình cảm sướt mướt. Lòng tò mò trong Vương Kiệt Hi bắt đầu thắng thế. Rốt cuộc thì những câu từ trong ấy có sức cuốn hút đến mức nào để Liễu Phi có thể dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi giữa cách quãng tập mà đâm đầu vào đọc, kéo theo một màn review trên điện thoại tràng giang đại hải?
Nghe ngữ điệu thì có thể thấy, sách gối đầu giường trong thời gian này của cô nàng chính là cuốn Tuyết này, với tấm bìa mông lung mờ mịt, một cái dấu tròn thếp vàng biểu hiện cho sách đoạt giải thưởng lần thứ bao nhiêu đó, cùng với cái tên Kiều Nhất Phàm màu tro mờ ảo, lẫn vào cái mông lung ảo ảnh của màu bìa, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể thấy.
Vương Kiệt Hi lật bìa sách. Một gương mặt vừa lạ vừa quen lọt thỏm trong tấm hình in trên tai dư của bìa, cùng vài dòng tiểu sử tóm tắt bằng màu chữ đen xám. Đôi mắt trong ảnh sống động một cách kỳ lạ, như thể rời khỏi làn da trắng sứ của chủ nhân bức ảnh mà tách mình khỏi cái nền xám xịt của bìa lẫn nền trời Paris sau lưng.
Bức ảnh chụp Kiều Nhất Phàm, xa xa sau lưng là một phần tháp Eiffel, cao vút, khẳng khiu.
Anh nhắm mắt, lật trang nhanh qua khỏi phần giới thiệu của vị tác giả đàn anh, đàn chị nào đó, lật qua cả phần lời tác giả của chính chủ, lẫn trang gửi tặng, và chỉ dừng lại khi cái hé mắt dừng ở trang đầu tiên “thực sự” của câu chuyện. Lạ lùng làm sao, cuốn tiểu thuyết không đánh dấu số chương. Một tay chặn trang, tay còn lại lật tới phần cuối của cuốn sách, cũng chẳng có lấy một dòng mục lục.
Cái kiểu không đánh số chương này khiến anh nhớ lại mấy mẩu đối thoại vụn vặt của Nhất Phàm, cách đây sáu năm về trước.
Em thực sự rất thích phong cách của Patrick Modiano.
Tức là vụ không đánh số chương này có thể bị ảnh hưởng từ thần tượng, đúng không? Thực tế thì trong cuộc đời, ta luôn có xu hướng bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, bất kể người ấy có phải thần tượng của ta hay không. Chỉ là nếu có thì thần tượng gần như là người có sức ảnh hưởng lớn nhất.
Dòng chữ in đen vắt qua nền giấy trắng ngà đập vào mắt Vương Kiệt Hi. Câu chuyện bắt đầu bởi một câu như thế này.
“Nói thật lòng, tôi không thích cái khu Écoles ấy...”




----

* quad, viết tắt của quadruple: cú nhảy xoay 4 vòng trên không, tương tự: single = 1 vòng, double = 2 vòng, triple = 3 vòng. Càng nhiều vòng xoay trên không thì càng khó khi nhảy.
* toeloop: kí hiệu là cú nhảy T, ví dụ 3 vòng toeloop thì viết là 3T. Đây là kỹ thuật nhảy sử dụng mũi lưỡi trượt đập mạnh xuống mặt băng để nâng cơ thể lên không.



* axel: ký hiệu là cú nhảy A, là cú nhảy dễ nhận biết nhất. Đây là cú nhảy DUY NHẤT vận động viên HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC chứ không quay lưng để nhảy như các cú nhảy còn lại. Axel là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop, Flip và Lutz).



* loop: ký hiệu là cú nhảy Lo. Tương tự Salchow, Loop là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop). Với Loop, vận động viên dùng sức bật từ cạnh ngoài lưỡi trượt mà nâng cơ thể lên, hai chân bắt chèo thành chữ X khi bật nhảy.



* luzt: ký hiệu là cú nhảy Lz, là cú nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức là vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Trong khi Toe Loop dùng mũi chân trái, thì Lutz dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Với cú nhảy Lutz, đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng ra MÁ NGOÀI, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.



* salchow: ký hiệu là cú nhảy S, là kỹ thuật nhảy từ cạnh, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop). Khi nhảy, hai chân khuỵu như hình chữ bát "/ \".



* hydroblade: một động tác nối giữa các cú nhảy và các bước biên đạo, với cung tròn khi trượt vẽ ra như hình bán nguyệt.



* doughnut spin: là một biến thể của camel spin (Động tác xoay tại chỗ mà chân tự do vuông góc chân), xác định bằng vị trí của vai so với mặt băng. Doughnut spin còn gọi là camel song song, khi xoay vai và thân song song với mặt băng, toàn thân uốn tròn thành một vòng, hình dạng như bánh doughnut.



* protocol: bảng điểm của vận động viên thi đấu.
* TES: điểm kỹ thuật.
* PCS: điểm trình bày.
* technical panel: cột điểm kỹ thuật trong protocol.
* ISU Grand Prix: chuỗi giải đấu trượt băng thường niên được tổ chức bởi ISU, phân ra hai cấp độ là Junior (Thiếu niên) và Senior (Trưởng thành), thi đấu gồm 3 hạng mục: trượt đơn (Single, gồm Single MenSingle Ladies), trượt đôi (Pairs), khiêu vũ trên băng (Ice Dance). Trung Quốc đặc biệt mạnh về mảng trượt đôi, ví dụ như cặp đôi hợp tác Tùy Văn Tĩnh và Hàn Thông - vô địch hạng mục trượt đôi tại Giải Vô địch thế giới Saitama 2019.
* ISU: viết tắt của International Skating Union, tức Liên đoàn Trượt băng Thế giới.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3


Chương 1.b.

Kiều Nhất Phàm, ít nhất là trong ký ức của Vương Kiệt Hi, hình như chưa từng nói mình không thích điều gì.
Trượt băng nghệ thuật là một bộ môn thi đấu có tuổi nghề cực ngắn, thể thao điện tử cũng vậy. Có lẽ vì thế mà ngay cả khi không thi đấu, thời gian để họ chạm mặt nhau cũng chẳng có nhiều. Như Kiều Nhất Phàm chết dí với đống bài vở chất chồng sau chuỗi ngày điên cuồng gõ phím và di chuột, hay như Vương Kiệt Hi căng não dò từng dòng chữ trong sách giáo khoa với cây bút cắn giữa hai hàm răng, trong khi cái tay còn lại kê cây thước dưới từng hàng chữ, cẩn thận đối chiếu từng từ trong bản dịch môn Tiếng Anh của mình. Khi ấy, bọn họ chọn chỗ gặp mặt là phòng tự học, hay thư viện, bất kể là thư viện trường hay thư viện của thành phố, hay một quán trà tĩnh lặng nào đó. Hoàn toàn là theo ý kiến của Vương Kiệt Hi, Kiều Nhất Phàm hiếm khi đưa ra đề nghị gì. Cái túi vải dày cui của Kiều Nhất Phàm luôn chứa một tá sách vở to đùng, nặng ịch, kèm theo một hay hai cuốn sách nữa mà cậu gọi chúng bằng từ “tín vật”, và xem chúng như tấm lá chắn hay bùa hộ mệnh cho cả một tháng. Vương Kiệt Hi từng tò mò rằng có phải khi thi đấu, cậu cũng mang theo chúng không, giống như anh để chiếc móc chìa khóa có hình dáng một cây chổi ở khu vực ghế chờ của sân băng, hoặc để nó trên chồng khăn lau, hoặc đưa huấn luyện viên ngồi ở ghế cầm hộ. Nghe có vẻ mê tín, nhưng nó lại là một liệu pháp hữu hiệu để cân bằng tâm lý mỗi khi đơn độc bước ra sân đấu.
Kiều Nhất Phàm mỉm cười thay cho câu trả lời, ấy là một lời xác nhận. Anh vẫn còn nhớ cách mà mình chợt cảm thấy nhẹ hẫng cả lòng, khi thêm một bánh răng nữa giữa hai người lại ăn khớp với nhau. Hôm đó là một buổi chiều nắng vàng như rót mật, họ ngồi bệt xuống sàn đá hoa cương, hoàn thành nốt đống bài tập chất chồng cả hè trong một căn phòng nguyện nhỏ mượn từ cha xứ, hoàn toàn tĩnh lặng chỉ với vài băng ghế ghép lại làm bàn. Nắng chiếu qua những ô kính Gothic, rọi lên những trang giấy một màu vàng ngà. Cả hai đều không phải tín đồ Công giáo, nhưng Vương Kiệt Hi tin là Chúa cũng không keo kiệt một chốn tránh né ống kính của paparazzi với những kẻ ngoại đạo đâu.
Vào cái giờ mà họ vác theo túi đựng sách vở và chạy vào, giáo đường hầu như chẳng có ai. Cả hai ngồi im lặng trên một băng ghế, và sẽ tiếp tục ngồi đó, quên mất bài vở cần hoàn thành nếu như cha xứ không đến – cha Joshep Trần. Ông cho cả hai người mượn chìa khóa một phòng nguyện nhỏ, nơi từ cửa sổ nhìn ra có cây rẻ quạt vàng dày lá mà không hỏi lý do vì sao họ cần một chỗ trú. Khi ấy cha ôm một chồng sách trên tay. Vương Kiệt Hi đã sớm không còn nhớ nhan đề cuốn nào trong số đó, dẫu chúng được in lồ lộ ra trên gáy sách. Cha Joshep Trần không giống với hình ảnh thầy tu khắc khổ mà anh đã từng nghĩ, trông ông giống như một người thủ thư hơn. Vương Kiệt Hi nhớ tới thầy Bạch, người thủ thư ở thư viện trường. Thầy luôn thả cho bản thân chìm sâu xuống vực nước tĩnh lặng với âm vang và nhạc tính của ngôn từ, giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác, như thể bất kỳ học sinh nào hay đồng nghiệp nào bước chân lại chiếc bàn nhỏ của thầy cũng có thể cắt ngang mạch đọc. Vương Kiệt Hi đã gặp Kiều Nhất Phàm lần đầu dưới đáy vực nước đó, khi anh bước chân vào vùng cảm xúc của cậu. Nhất Phàm ngồi trên một chiếc thang bản rộng kê phía dưới giá sách, suốt một tháng đầu quen biết, cậu cứ ngồi đọc sách ngoại văn suốt ở cái kệ đó. Khi Vương Kiệt Hi đề cập đến sách ngoại văn thì có nghĩa là, ở thư viện trường, những cuốn ấy được viết bằng tiếng nước ngoài thật, đặt mua từ các nhà phân phối sách tuốt bên trời Tây và chở về trên những kiện hàng ở khoang máy bay, có lẽ vậy.
Và Kiều Nhất Phàm ngồi đó, tĩnh lặng, chìm trong vực nước của riêng mình với những câu từ ngân nga như hát. Thi thoảng, Vương Kiệt Hi sẽ buông bút và ngồi im lặng ngắm cậu đọc sách. Nắng xuyên qua ô cửa, sượt trên hàng mi, chảy tràn từ mái tóc xuống bờ vai, tuôn tới từng đầu ngón tay đẹp đẽ, chứa đựng một sự cuốn hút đến điên cuồng khi những móng tay cắt tỉa cẩn thận cà khẽ trên trang giấy. Các con chữ latin xếp thành những văn tự kỳ lạ, từ góc nhìn của anh, chúng lộn ngược lại rồi nhấp nhô như sóng biển, hoặc, vắt ngang trang giấy như chuyến tàu Hogwarts vượt qua đường ray Jacobite ở Scotland.
Có thứ tiếng nào mà em không biết đọc không? Vương Kiệt Hi từng hỏi Kiều Nhất Phàm như thế, vào một ngày bình lặng trong thư viện. Anh nhớ cách mình xòe những ngón tay ra mà đếm. Không tính tiếng Trung nhé. Tiếng Anh này, tiếng Pháp này, tiếng Nhật này, tiếng Tây Ban Nha này...
Nhiều lắm. Ấy là lần hiếm hoi cậu ngắt lời anh. Không bao giờ học hết được đâu.
Không bao giờ học hết được đâu.
Đúng. Thực sự thì bây giờ, Vương Kiệt Hi hai mươi sáu tuổi cũng không cảm thấy mình trưởng thành hơn Vương Kiệt Hi mười sáu tuổi là bao, lông bông và trôi nổi trong một vực sâu thẳm đầy nước của riêng mình. Anh còn nhiều lắm là hai mùa giải nữa để kết thúc sự nghiệp trượt băng của mình một cách tốt đẹp, trước khi cái viễn cảnh không thể đi lại trên đôi chân của mình ở tuổi trung niên trở thành sự thật. Quá nhiều những vết thương chồng chéo, quá nhiều những lời tán dương và châm chích trên khắp các kênh diễn đàn, những trận khẩu chiến nổ trời giữa fan và antifan, nhất cử nhất động bị lăm ke bởi những ánh đèn flash chớp tắt, cùng những cú nhảy mà khi đáp xuống mặt băng, đôi chân chéo chồng chấn thương chưa kịp lành phải chịu một sức nặng gấp tám lần trọng lượng cơ thể và sức nặng ấy tăng dần theo những combo.
Còn mùa giải của Kiều Nhất Phàm đã kết thúc từ rất lâu rồi, cách đây sáu năm có lẻ, khi chiến đội của cậu đoạt giải quán quân ở cuộc thi đấu thể thao điện tử thường niên. Thú thực là anh có ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu trên mặt báo, dẫu anh đã từng biết Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ E-sport, chỉ là ấn tượng về vực nước lắng trong thư viện đã dễ dàng lấn át và đổ nhòa hết tất cả mọi thứ xung quanh. Hai mươi tuổi của Vương Kiệt Hi và mười chín tuổi của Kiều Nhất Phàm, mười ba nét mảnh cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của anh như cách chiếc xe ủi băng trượt qua mặt đá, se khít hết tất cả những rãnh trượt để lại sau khi nhấc lưỡi trượt khỏi sân băng.

Những bức ảnh cuối cùng về một tuyển thủ tài năng nhưng quyết định sớm rời cuộc chơi trôi nổi trên một trang diễn đàn của game Vinh Quang, và rồi biến mất. Nhẹ hẫng như cách cậu trả lời anh trong phòng nguyện của giáo đường, nằm đâu đó trong một góc địa phận Công giáo Bắc Kinh, khi anh mười tám, còn cậu thì mười bảy.






“Nhất Phàm này.”

“Vâng?”

“Chúng mình chia tay thôi.”

Kiều Nhất Phàm không ngẩng mặt lên, những nét chữ thanh mảnh vẫn từ ngòi bút mà tuôn ra đầy trên mặt giấy. Bình ổn, êm đềm, không chút xiêu vẹo hay run rẩy nào.

“Vậy thì chia tay thôi.”
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#4
Vẫn là phong cách buồn man mác, đẹp quá, nhưng vẫn gợn sóng mặt hồ trong tâm khảm người đọc.
"Vậy thì chia tay thôi."
Một mối tình đẹp yên bình đến thế, kết thúc cũng lại là vì nhau.
Tâm vẫn hướng về nhau, tại sao phải nói lời quyết biệt?
"Đôi khi buông tay, là một loại dũng khí không phải ai cũng có."
Cùng trời cuối đất, chỉ hi vọng trong tim chúng ta chính là đối phương.
Em đi khắp thế giới, anh đi khắp thế giới để tìm em.
Vương Kiệt Hi - Kiều Nhất Phàm, hi vọng những người có duyên sẽ trở về bên nhau.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5


Chương 2.a.


Nói thật lòng, tôi không thích cái khu Écoles ấy. Có một vài kỷ niệm chẳng hay hớm gì ở khu phố Dauphine, trùm lên quãng thời gian tôi thường xuyên ăn cơm ở một quán ăn sinh viên. Bà chủ là một người đàn bà béo, vui tính và luôn hối hả luôn tay luôn chân. Đồ ăn bà làm ngon tuyệt, và bà gọi tôi là vị khách mộng mơ tô điểm cho quán ăn của bà (cùng lúc ấy, bà trút thêm vào đĩa của tôi ba cái trứng chiên). Tôi nặn ra một nụ cười, cầu mong nó không có vẻ mỉa mai hay méo xệch, bởi nếu thế thì thật là khiếm nhã với người phụ nữ đã cho tôi một chỗ trú, một quãng nghỉ trên cung đường đuổi bắt suốt ba năm trời với lũ bạn học. Chúng ném chai nước vào tôi bất cứ khi nào chúng thích, thi thoảng là phấn hay miếng mút lau bảng, thi thoảng xô đổ tanh bành những chồng sách tôi cẩn thận phân loại trong thư viện, để tôi phải làm lại mọi thứ từ đầu. Việc ấy làm chúng cảm thấy vui sướng.

Và rồi một ngày, vào đầu năm thứ tư, sau khi xô một con bé ngã đập đầu vào cạnh giá sách, tôi bỏ chạy ra khỏi trường giữa trời vần vũ mưa, gió và tuyết. Dấu chân tôi bị cơn ướt phủ nhòa đi ngay. Tôi chạy vào quán, gọi một bữa cơm thật no, rồi bỏ đi ngay sau khi kẹp tiền dưới đĩa ăn. Tôi không chào bà chủ, không cả một lời tạm biệt và rồi không quay lại phố Dauphine cho đến tận sáu năm sau...

Hiếm vận động viên nào có thể gắn bó với một câu lạc bộ và một ông thầy cho đến từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc sự nghiệp. Vương Kiệt Hi nằm trong số ít đó, càng lúc càng cảm nhận rõ hơn cái thời khắc mở họp báo tuyên bố giải nghệ đang nhích tới gần. Hai mùa giải nữa, tức là hai mươi tư tháng tính cả thời gian bay nhảy tại các iceshow cùng thời gian tập luyện trong hè để chuẩn bị cho bài thi mới. Tưởng chậm mà thực chất lại rất nhanh.

Nhanh như lúc anh đọc xong cuốn Tuyết chỉ trong một ngày rưỡi, và để những câu từ cứ thế lởn và lởn vởn trong trí mình, trôi qua rồi lại trôi lại, thi thoảng khiến đầu óc đờ đẫn ra. Có thể một phần là vì thiếu ngủ. Anh đã thức để đọc cho xong và tỉnh lại lúc bảy giờ tối của ngày thứ hai, lơ ma lơ mơ với một nỗi buồn ngủ không tên.

“Chào mừng trở lại, diva.”

Liễu Phi hãm lại tốc độ ở rìa sân băng, khi mà Vương Kiệt Hi đang trùm ống quần tém vào đôi giày trượt bằng boot-covers. Cô thở ra một làn khói mỏng tang, từng đầu ngón tay buôn buốt trong đôi găng hở ngón, lấp lánh bộ nail mới màu xanh lá như thể từng chiếc móng tay đang phản chiếu lại mái vòm sân băng của câu lạc bộ Vi Thảo. Vương Kiệt Hi đã trở lại sân sau một tuần nằm bẹp ở nhà, có Phật mới biết ảnh có tiêm liều giảm đau nào trước khi xỏ chân vào giày hay không. Thực lòng mà nói thì ai ở đây cũng quý ảnh, chỉ trừ lúc bị nhờ xuống cửa câu lạc bộ nhận hàng đặt qua mạng và nhắm mắt ký vào tờ biên nhận giao hàng, bên trên là những địa chỉ nhận vô cùng kỳ quặc (có phần... tự luyến!), trong nỗ lực tảng lờ đi ánh mắt cố tỏ ra bình thường của cậu shipper.

“Chào em, công chúa.”

Liễu Phi nhún gối, cười nắc nẻ, “Vinh hạnh.” Và trong lúc đó, khi mà cô xốc lại vai áo len rộng thùng thình trên người, ánh mắt Liễu Phi lướt qua chiếc túi thể thao trên băng ghế - nơi một đống hằm bà lằng hổ lốn khăn lau lưỡi trượt, khăn lau mồ hôi, vớ, đồ tập cùng đồ thay nằm chổng hổn – lạc lõng trên đỉnh một cuốn sách có bìa hai màu xám và trắng.

“Anh đọc rồi à?”

“Hử?”

Tuyết ấy.” Cô lặp lại, “Anh đọc rồi à?”

“Hả? À, ừ.”

“Thấy sao nào?”

“Cũng khó nói.” Vương Kiệt Hi thẩn mình nhìn qua cuốn sách. Nó là thứ duy nhất lạc loài giữa đống đồ mà anh bày bừa ra trên băng ghế. “Cảm giác giống như Chopin Ballade No.1 vậy.”

“Anh vẫn y như thế.” Liễu Phi chắt lưỡi, “Luôn so sánh mọi thứ với nhạc diễn. Tất nhiên là em không ý kiến gì về vụ này đâu, chỉ là thi thoảng nó hơi khập khiễng.”

Vương Kiệt Hi cười cười, “Anh chỉ nêu ra cảm nhận của mình thôi mà.”

“Nếu so với nhạc diễn, cá nhân em thấy nó giống Symphony No.1, Op 13 hơn.” Cô nghiêng đầu, di di lưỡi trượt dưới chân thành những đường rạch chồng chéo nhau trên mặt băng. “Của Tchaikovsky ấy, anh nên nghe chương II của nó - Adagio cantabile ma non tanto. Theo một kiểu phiêu bạt trong thê lương vậy, đại khái thế. Em đọc Tuyết kha khá lần rồi, lần nào cũng giống như đang lang thang một mình trên đồng tuyết vậy.”

“Nếu nói đến nhạc diễn, bài thi tự do của em là adagio của bản nhạc lúc nãy mà.” Vương Kiệt Hi đã sớm không còn ngạc nhiên khi Liễu Phi tuôn ra một cái tên dài ngoẵng. Liễu Phi có thể không hay đọc sách lắm, nhưng cô nàng lại ham thích nhạc cổ điển đến phát cuồng. Có vẻ việc sinh ra trong một gia đình toàn nghệ sĩ đã khiến Liễu Phi có một chấp niệm khó tả đối với Chopin, Beethoven hay Tchaikovsky. Về một mặt ích kỷ nào đó, có hơi khó chịu tí nhưng anh phải thừa nhận là Liễu Phi có nhạc cảm tốt, thậm chí còn tốt hơn cả mình rất nhiều lần.

“Ừa, thì cũng không khác gì anh, về một vài kiểu so sánh.” Đột nhiên, Liễu Phi bẻ ngoặt một cái sang vấn đề khác, trước khi cô trượt lùi trở về trung tâm sân băng. “Anh có đi gặp Nhất Phàm không? Thứ bảy tuần này.”
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#6
“Ừa, thì cũng không khác gì anh, về một vài kiểu so sánh.” Đột nhiên, Liễu Phi bẻ ngoặt một cái sang vấn đề khác, trước khi cô trượt lùi trở về trung tâm sân băng. “Anh có đi gặp Nhất Phàm không? Thứ bảy tuần này.”
Một tác phẩm thông thường sẽ phản ánh suy nghĩ, tâm trạng và một phần tính cách của tác giả. Cho nên anh Vương à, anh đọc "Tuyết" rồi, là vì thích đọc sách hay muốn hiểu một phần về cuộc sống của người kia?

"Anh có đi gặp Nhất Phàm không? Thứ bảy tuần này!"


Đi hay không đi? Nghe theo trái tim hay lý trí? Tùy anh lựa chọn! Nhất Phàm - có lẽ vẫn đợi anh!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Một tác phẩm thông thường sẽ phản ánh suy nghĩ, tâm trạng và một phần tính cách của tác giả. Cho nên anh Vương à, anh đọc "Tuyết" rồi, là vì thích đọc sách hay muốn hiểu một phần về cuộc sống của người kia?

"Anh có đi gặp Nhất Phàm không? Thứ bảy tuần này!"

Đi hay không đi? Nghe theo trái tim hay lý trí? Tùy anh lựa chọn! Nhất Phàm - có lẽ vẫn đợi anh!
Có lẽ là cả hai chăng? Vương một phần nào đó vẫn lưu luyến Kiều...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#8

Chương 2.b.



Kiều Nhất Phàm không hề muốn đi ra ngoài. Thật lạ, trước khi cánh máy bay Easyjet chao nghiêng và liệng hẳn xuống cái phẳng lỳ, xám xịt của đường băng nơi sân bay Bắc Kinh, cảm giác nôn nao đầy khó chịu không hề xuất hiện. Cuộc sống của Kiều Nhất Phàm ngay lúc chọn từ giã vai trò của một tuyển thủ eSports đầy triển vọng đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, như thể tìm được vách hổng thời không để rồi bản thân xuất hiện ở nơi mà người ta không biết mình là ai và bản thân cũng chẳng biết mình đã sống ở năm nào nữa. Paris khi học kỳ mùa thu bắt đầu là một quãng bảng lảng, tờ rơi dán đầy quanh các cây cột thắp sáng kinh đô, cạnh nhau, khác nhau nhưng không hề hiu quạnh. Một buổi tối, cậu rời trường khi thư viện đóng cửa, song không muốn về lại khách sạn mà mình đã thuê phòng để ở dài hạn, thế là chuyến đi bắt đầu. Có những buổi tối như thế, mỗi lần ra đi cậu lại đi xa hơn lần trước một chút. Đến lúc nhận ra thì bản thân đã đứng ở khu Chaussée d’Antin rồi, dưới cái bóng đổ âm u nhòn nhọn của tháp nhà thờ La Trinité. Đi lên thêm nữa, thêm nữa, sẽ là đại lộ Clichy, thoát khỏi bóng tối nhờ một biển ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc, hỗn độn như một giấc mơ lạ lùng.
Rồi từ đó, thế giới trong tâm thức cậu đã hóa lỏng, đẩy đưa cậu trôi từ nơi này sang nơi khác như những đợt sóng lừng. Di chuyển liên tục, nhất là khi lễ tốt nghiệp đã xong. Vòng vòng khắp EU mà chỉ cần một cái hộ chiếu thật tiện biết bao, và nó chỉ như một sự phòng hờ, vì sự thực là cậu hoàn toàn đi mà chẳng cần thị thực. Song, Kiều Nhất Phàm ưa hơn cả là những chuyến tàu nối giữa các vùng đất, đủ nhanh mà không quá nhanh như máy bay, vẫn neo lại cảm giác đủ chậm để cậu nhận thấy mình chưa hoàn toàn biến thành một thứ ỏng oẹt để rồi bị sóng đánh đi. Có những quãng cậu chọn đi phà, khi thực hiện những chuyến chơi xa tuốt lên các vùng vịnh flo tuyệt đẹp ở phía Bắc. Bưu thiếp ở nơi nào cũng không giống nơi nào.
Kiều Nhất Phàm không hề cô đơn. Sự thực là trong những năm tháng đó, cậu đã hạnh phúc, một mình, nhưng thực sự hạnh phúc. Chưa bao giờ cảm giác trống trải và nhớ gì đó thuộc về quá khứ đến kiệt quệ lại tràn ngập như lúc này. Trở về Bắc Kinh, ừ, một cuộc hồi hương chẳng hề có mục đích của sự mong mỏi hồi hương, chỉ vô tình đặt nhầm vé và thế là về thôi. Đỡ phải đổi lại. Nhưng taxi càng chạy trên những vòng xuyến thì cảm xúc trống vắng nôn nao lại càng trỗi dậy, đến mức, khi xe vừa mới băng qua cầu vượt để rẽ vào một khúc quanh, Kiều Nhất Phàm đã phải gọi tài xế dừng lại một cách giật giọng, trước khi mở bung cửa ra để cong người nôn đầy những nhớt dãi bên vệ đường, trong lùm cây nào đó. Bắc Kinh ngộp thở đến phát cuồng, khiến đầu cậu ong ong lên như mới đi qua một vùng đầy muỗi vo ve.
Điên mất.
Kiều Nhất Phàm thở hắt ra, nằm chây ì trên giường trong lúc giương đôi mắt ra bên kia tấm thủy tinh trên khung cửa. Mùa đông Bắc Kinh đã bắt đầu rơi những bông tuyết đầu tiên.
Bộ phim cũ rích nào đó đã từng nói, rằng khi ngắm tuyết đầu mùa với người mình yêu, tình yêu đó sẽ như những bông tuyết ấy, chảy thành nước, kết thành băng, tinh khôi, trong trắng, đến vĩnh viễn cũng không xa rời.
Cậu chớp đôi mắt biếc, ngước nhìn ra ngoài khung cửa và những bông tuyết xinh đẹp đó, rồi lại nhắm mắt, thả trôi mình trong một vực nước hỗn độn xoáy xiết, mơ màng lấp lánh những mảnh vỡ của một chiều nắng vàng, bên cửa sổ lắp kính màu, nơi phòng nguyện lặng thinh nào đó.
Ai đó đã nói, mình chia tay thôi.
Trong một khắc, Vương Kiệt Hi đã muốn chạy trốn.
Khi Liễu Phi nói rằng có một buổi hẹn vào ngày thứ Bảy tuần này, thì anh không nghĩ ý của nàng công chúa ấy là vào lúc này. Có một sunroom nối liền với sân tập, được sử dụng như một nơi nghỉ ngơi và dùng bữa trưa của các vận động viên cùng người nhà, ngăn cách với nhau bởi một mặt kính, mặc dù vào thời điểm này trong năm, sunroom ấy trông xám và nhạt nhòa hơn bao giờ hết. Và lạnh, mặc dù có hệ thống sưởi. Những chậu cây trong đó đã ảm đạm đi suốt một tuần rồi, lặng thinh.
Kiều Nhất Phàm ngồi viết ở đấy, ngồi bên một chiếc bàn thủy tinh với những chân bàn là sắt mảnh uốn cong đầy cầu kỳ. Anh có thể nhìn rõ những gì có ở trên bàn qua tấm kính được lau tới sạch bong: sổ, bút, một chiếc laptop, vài tấm bưu thiếp, vài chiếc macaroon, một cốc cà phê không rõ là đen hay sữa, một chiếc gạt tàn thủy tinh – xanh biếc, một bao thuốc lá, một cái bật lửa. Và Kiều Nhất Phàm ngồi đó, sau chừng ấy năm, tóc mềm mại đen nhánh như ngày nào, làn da trắng, bàn tay đẹp đẽ như tạc ra từ ngọc, với một điếu thuốc cháy dở trên tay trong khi khuôn miệng đáng yêu ấy hé ra, thả vào không gian một luồng khói mỏng, xam xám và đùng đục như sắc pha lê mờ.
Nếu bỏ qua tất cả những đặc điểm như người cao hơn hay vai đã rộng ra, thì Kiều Nhất Phàm vẫn là Kiều Nhất Phàm, mà, trong một thoáng thảng thốt của Vương Kiệt Hi, đấy đã chẳng còn là Kiều Nhất Phàm nữa. Nào có xa lạ thế này? Tất cả như một nhát chổi quét bay những vụn băng, hệt như tuyết rơi theo điệu ước, cứ ước cho rơi, rơi mãi, đến lúc phủ nhòa tích tắc hải hà làm ửng hồng đôi má.
Kiều Nhất Phàm có một đôi mắt biếc với hàng mi cong. Thi thoảng, có sắc tím xen vào trong đấy. Mở to, nhiều lòng đen, như miệng giếng mở vào một vực nước vô ảnh.
Nhìn anh, lặng thinh, qua tấm kính. Không nháy. Không chớp. Không có bất cứ một tia tâm tình dư thừa nào.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#9
Nếu bỏ qua tất cả những đặc điểm như người cao hơn hay vai đã rộng ra, thì Kiều Nhất Phàm vẫn là Kiều Nhất Phàm, mà, trong một thoáng thảng thốt của Vương Kiệt Hi, đấy đã chẳng còn là Kiều Nhất Phàm nữa. Nào có xa lạ thế này? Tất cả như một nhát chổi quét bay những vụn băng, hệt như tuyết rơi theo điệu ước, cứ ước cho rơi, rơi mãi, đến lúc phủ nhòa tích tắc hải hà làm ửng hồng đôi má.
Kiều Nhất Phàm có một đôi mắt biếc với hàng mi cong. Thi thoảng, có sắc tím xen vào trong đấy. Mở to, nhiều lòng đen, như miệng giếng mở vào một vực nước vô ảnh.
Nhìn anh, lặng thinh, qua tấm kính. Không nháy. Không chớp. Không có bất cứ một tia tâm tình dư thừa nào.

Cậu vẫn là cậu của năm ấy, nhưng sao lại xa lạ lẫn nhau thế này....
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#10
Cậu vẫn là cậu của năm ấy, nhưng sao lại xa lạ lẫn nhau thế này....
Thời gian làm con người thay đổi mà...

Con người thay đổi.
 

Bình luận bằng Facebook