[Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#21
TỔNG HỢP HIGHLIGHTS TÔN TƯỜNG
(Vẫn là không có hình đâu đời laptop hỏng rồi mệt quá)

Lưu ý: Highlights chủ yếu từ giai đoạn vòng khiêu chiến trở về sau, sinh nhật Tường Tường mà, không nên dìm quá tội thằng bé :)))))
  1. Bài học đắt giá nhất
    Tôn Tường vốn không định bỏ cuộc. Cậu vẫn đang nghĩ phải chạy đi bắt Tay Nhỏ Lạnh Giá cho mau, giải quyết ẻm trước. Nhưng khi nhìn thấy câu chat của Diệp Tu, bỗng nhiên trong phút chốc, toàn bộ đấu chí của cậu đều tan biến. Cậu biết rằng, mình đã không còn cơ hội nào nữa.“Đúng… Vinh Quang không phải trò chơi của một người…” Lặp lại câu ấy trên kênh chung, Tôn Tường không đánh GG, lặng lẽ thoát game.

    Hàng ghế tuyển thủ Gia Thế vẫn lặng ngắt, không ai chủ động bước lên đón tuyển thủ nhà mình trở về. Ngược lại, ông chủ Đào Hiên thì như Hào Long Phá Quân xông tới trước mặt Tôn Tường.
    “Trận đấu vẫn chưa kết thúc sao lại thoát game??” Đào Hiên gầm lên với Tôn Tường.

    “Không thắng được đâu.” Tôn Tường lắc đầu.

    “Không đánh thì làm sao biết? Dù không thắng nổi cũng chỉ cần giết được một đứa là đủ hòa rồi, có thể đánh tiếp hiệp phụ!” Đào Hiên quát.

    “Không được đâu, bởi vì Vinh Quang không phải trò chơi của một người.” Tôn Tường nói.

    “Cậu...” Đào Hiên sửng sốt. Đây rõ ràng là lời Diệp Tu nói với Tôn Tường trong trận, bây giờ lại được Tôn Tường đem ra trả lời hắn.

  2. Vụ chuyển nhượng 28 triệu
    28 triệu!
    Tôn Tường kèm theo Nhất Diệp Chi Thu.

  3. Con đường chông gai
    Tôn Tường mới vào Liên minh đã là tân binh thiên tài thu hút vô vàn quan tâm. Cậu ta giành được rất nhiều cơ hội thể hiện tài năng ở chiến đội nhỏ Việt Vân, rơi vào mắt xanh ông lớn Gia Thế, tiếp nhận Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu do Diệp Tu để lại. Bao nhiêu ưu ái, bao nhiêu hào quang, cả rào cản tân binh cũng không gặp phải, cậu ta trước nay thuận buồm xuôi gió đến khó tin, để rồi không đụng chướng ngại thì thôi, đụng phát trúng luôn đá tảng. Việc Gia Thế K.O chắc chắn là kỳ tích lớn nhất lịch sử Vinh Quang, kỳ tích hơn cả việc Hưng Hân đánh bại họ.
    Tôn Tường là trường hợp lên voi xuống chó điển hình. Đáng mừng là cậu ta không nản lòng thoái chí. Gia Thế giải tán, được một chiến đội ông lớn hàng đầu như Luân Hồi chìa tay đón nhận, Tôn Tường vẫn may mắn chán. Như thể trưởng thành vùn vụt từ những gì trải qua ở Gia Thế, Tôn Tường đến Luân Hồi hợp tác với Chu Trạch Khải, tạo thành tổ hợp tấn công mạnh nhất Liên minh.

  4. Tôn Tường ẩn nhẫn - Hãy đọc cả chương vì chương này Tường Tường ngầu phết luôn :))
    Bản đồ chọn cho thánh zâm Phương Duệ dĩ nhiên không thể đơn giản, trống trải như Diệp Tu thường dùng solo. Nó có rất nhiều khe rãnh dưới đất. Hải Vô Lượng mới spawn ra là chui tọt xuống một trong các khe đất chằng chịt trên tấm bản đồ Thế Giới Rãnh này. Đây quả là một bản đồ có lợi cho kiểu tuyển thủ chuyên chơi núp lùm đâm lén.
    Hải Vô Lượng quen đường quen lối, luồn lách giữa các khe rãnh mà chả buồn ngước xem mình đã đi đến đâu phía trên mặt đất. Chẳng mấy chốc, hắn ra được giữa bản đồ. Chặt qua một khe hẹp khác, hắn lặng lẽ thò đầu lên ngay đúng một tấm bia đá sát bên mép rãnh. Mượn bia đá che chắn, hắn thận trọng ló nửa con mắt ra nhìn.

    Khỏi phải bàn thêm về mức độ quen thuộc bản đồ của Phương Duệ, nhưng tiếc rằng Hải Vô Lượng không phát hiện gì cả. Vị trí giữa bản đồ, bất ngờ thay, không có bóng dáng Nhất Diệp Chi Thu.

    Phương Duệ kinh ngạc, vô thức check lại tên đối thủ. Đúng mà ta? Nhất Diệp Chi Thu, người cầm đâu phải thằng cha Diệp Tu zâm đãng không kém mình! Là Tôn Tường mà ta?

    Tôn Tường không lao thẳng ra giữa bản đồ? Tôn Tường cũng biết đi vòng?

    Việc này hơi nằm ngoài dự tính của Phương Duệ. Trong nhận thức của hắn, chú trẩu này khinh thường trò đi vòng lắm. Giống Đường Hạo và Triệu Vũ Triết ấy, thế hệ tuyển thủ trẻ bọn chúng chỉ khoái lăn xả vào nhau mà chiến thôi.

    Suốt nửa vòng bảng qua, Tôn Tường đánh ở Luân Hồi cũng bằng phong cách cũ, nhưng sao trận này lại thay đổi rồi? Vì đối thủ là Phương Duệ nổi tiếng chơi zâm?

    Vì đối thủ mà đổi phong cách, điều đó có thể xảy ra ở Tôn Tường? Sự thật trước mắt chính là vậy!

    Phương Duệ gãi đầu. Chết mẹ, đánh sao đây giờ?

    Tôn Tường đi vòng, thì nó sẽ vòng kiểu gì? Phương Duệ không biết. Thằng ku Tôn Tường có bao giờ chơi dị vậy đâu?

    Đãi ngộ đặc biệt mà đối thủ dành cho mình, Phương Duệ chẳng biết nên vui hay buồn. May sao vị trí Hải Vô Lượng đang núp khá ngon, tiện cho hắn quan sát bốn phía. Nếu là đối thủ khác, Phương Duệ có thể dự đoán nhờ vào khả năng thông thạo địa hình, nhưng Tôn Tường thì... Phương Duệ luôn cho rằng tên nhóc này ngàn năm không biết hai chữ "chiến thuật" viết thế nào, kêu hắn làm sao đoán?


    Tôn Tường, sinh nhật vui vẻ. Tổng hợp không nhiều, nhưng cảm tình chị dành cho Tường Tường còn nhiều hơn vậy cơ. Yêu Tường Tường nà :))
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#22


QUOTE
Đây đúng là quote không biết nên mừng hay nên thở dài cho Tôn Tường nữa.
Là một tân binh, Tôn Tường thật sự đã tự tạo được ánh hào quang cho mình, cũng khiến nhiều người nghĩ rằng con đường cậu đi sẽ rất trơn tru bằng phẳng. Thế nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp ấy mà, có lẽ muốn đi được con đường bằng phẳng chẳng dễ gì. Chỉ là Tôn Tường khác với người khác. Nếu người ta chịu bao nhiêu vất vả rồi mới gặt hái được ánh sáng, ăn bao nhiêu bài học rồi mới hái được quả thơm. Thì Tôn Tường lại được ném cho quả thơm từ khi mới ra mắt, để rồi ngay sau đó lấy lại quả thơm đó của cậu.
Tôn Tường chính là kiểu được tâng bốc lên chín tầng mây, sau đó lại bị đạp thẳng xuống mười chín tầng địa ngục.
Sau đó cậu lăn lộn tìm đường đi, tìm tới tìm lui lại không tìm ra, ăn hết quả đắng này đến quả đắng khác, làm biết bao chuyện khiến người ta cảm thấy phiền phức và khó chịu.
Nhưng ít nhất sau này, cậu cũng tìm được nơi phù hợp với mình, cậu cũng có thể nhìn nhận những hòn đá tảng kia một cách tích cực hơn, cậu học được cách đối mặt với nó, cũng đồng thời học được rất nhiều điều khác nữa.
Cho nên dù xuất phát điểm như thế nào, dù sau này vất vả ra sau, cuối cùng cậu lại một lần nữa tự thắp lên ánh sáng của riêng mình là quá đủ rồi.
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#23


TÔN TƯỜNG

FACT 2

Tôn Tường có thể được xem là thiên tài cũng là có lí do của nó. Rào cản tân binh là chướng ngại vật mà bất cứ tuyển thủ nào cũng sẽ gặp phải trong quá trình trưởng thành - thực chất là khoảng khi mà các tuyển thủ cũ đã bắt bài được phong cách chơi của tuyển thủ mới. Trong suốt 10 năm diễn ra giải Vinh Quang chuyên nghiệp, chỉ có hai người không gặp phải chướng ngại này.

Một là Vương Kiệt Hi, người đã sử dụng đấu pháp Ma Thuật Sư vào thời điểm ra mắt, vượt qua chướng ngại gần như vô hình ở thời điểm đó khi mà hầu như không ai có thể nắm bắt được phong cách này. Và hai là Tôn Tường.

Tôn Tường ra mắt vào mùa 7 ở chiến đội Việt Vân, sang mùa 8 mới chuyển sang Gia Thế. Là một thiên tài ở một chiến đội thường thường, Tôn Tường may mắn có khoảng thời gian không bị các chiến đội ông lớn tập trung phân tích, hơn một năm đó dư sức cho cậu vững vàng phong cách chiến đấu của bản thân, khi mà rào cản tân binh có thể nói là biến mất hoàn toàn. Rào cản không có cộng thêm thiên phú, quá trình xuất phát của Tôn Tường phải nói là thuận buồm xuôi gió vô cùng. Điều đó cũng phần nào tạo nên tính cách khi cậu mới đến Gia Thế ở đầu truyện.

(On a side note, hôm nay bóng đá nam VN vô địch Seagame rồi huhu chờ 60 năm rồi đó...)
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#24


LUÂN HỒI - VĨNH CHIẾN VĨNH SINH

Luân Hồi từ một chiến đội tầm trung trở thành chiến đội ông lớn, thiên thời địa lợi nhân hòa là điều không thể thiếu.
Cần gương mặt đại diện? Chu Trạch Khải at your service.
Cần nhân tố liên kết? Giang Ba Đào có mặt.
Cần tay đấm chính diện? Tôn Tường đã gia nhập đây.
Cần anh cả tinh mắt? Phương ca mỉm cười vẫy tay chào các bạn.
(Đỗ Minh, Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn: Không cần nhớ tụi tui, tụi tui tự nhớ là được rồi nà ( ̄^ ̄)ゞ)
Luân Hồi muốn tiền có tiền mua combo Tôn Tường + Nhất Diệp Chi Thu. Luân Hồi muốn quán quân có hai quán quân.
Luân Hồi cần vinh danh sao? Cần, tất nhiên là cần chứ nha.


Tuần Luân Hồi, vinh danh Luân Hồi.
Luân Hồi có thể chiến thắng, mặc kệ đối thủ là ai!​
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#25


Bảy người, hai vị, một nồi.

Từ lúc hai đứa quyết định đặt art làm quà cho Luân Hồi thì đã nghĩ đến lẩu. Ban đầu có rất nhiều dự định cho nồi lẩu. Tách ra ghép vào đủ cả. Cuối cùng thì ra như trên. Dù cho có tận bảy cá nhân, dù cho mỗi người mỗi tính, thế nhưng ghép vào lại vừa vặn là một chỉnh thể hoàn mỹ. Họ có thể trẻ, có thể chưa trải qua nhiều thăng trầm biến cố, có thể con đường tương lai của họ sẽ gập ghềnh sỏi đá. Nhưng không sao cả, dù cay hay không cay, với họ rồi sẽ ổn. Dành tất cả tình yêu, tình thương, sự tôn trọng nhất dành cho các thành viên Luân Hồi.

Fanart Luân Hồi đã hiếm, đây lại là hàng đặt riêng dành cho họ. Hi vọng họ mãi sẽ bay cao, sẽ là mái che cho thế hệ Luân Hồi sau này. Món quà dành riêng cho họ.

Từ @Kazeshizu@PhongLinh.

Cre: Sweetnut
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#26
TỔNG HỢP HIGHLIGHTS CHIẾN ĐỘI LUÂN HỒI
(vẫn không có hình đâu đời tôi khổ quá orz)

Tổng hợp những khoảnh khắc chứng minh Luân Hồi cũng chỉ là một đám cách cụt chạy lạch bạch (và vẫn có thể đập bạn sml trên Vinh Quang :))))
  1. Cảnh (nghỉ) huấn luyện hiếm hoi
    Nửa đường đi ngang qua phòng huấn luyện, đụng phải một tuyển thủ Luân Hồi đang cầm ly nước loanh quanh trước cửa phòng, có vẻ đang nghỉ xả hơi. Thấy Đông Lâm đi qua dĩ nhiên nhận ra ngay, còn lễ phép gọi “Tiền bối”. Đông Lâm cười gật đầu, chẳng ngờ cái tên bị gã kéo như trộm, đi đứng nghiêng ngả phía sau cũng mỉm cười gật đầu.
    Thằng cờ hó này là ai? Tao chào tiền bối mày gật bừa làm gì? Trông quen mắt quá, chả lẽ là đầu bếp bưng bê ở canteen?

    Tuyển thủ này cũng không thốt ra miệng, âm thầm đoán mò đoán non, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu ta nhanh chóng nhớ ra người nọ là ai. Thoáng hoảng hồn khiến tay bị trượt, ly nước sôi chợt nghiêng ngả, tay bị bỏng vội buông rơi ly nước.

    Tiếng ly vỡ lanh lảnh. Tuyển thủ này luống cuống tay chân, mắt lại vẫn dán chặt vào bóng lưng bị Đông Lâm kéo đi.

    Nghe tiếng động phía sau, Diệp Tu và Đông Lâm thoáng ngoảnh đầu, nhìn thấy sự kiện vỡ ly bé tí tẹo kia xong lại tiếp tục đi mất. Trái lại, các tuyển thủ trong phòng huấn luyện nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, hùa nhau chạy ra hóng hớt. Ai dè chỉ thấy tên tuyển thủ nọ đang đứng đực mặt ngoài cửa.

    Phát hiện chỉ là rơi ly nước, mọi người đang định giải tán, tuyển thủ nọ chợt nâng tay phải chỉ về bóng dáng đã khuất sau ngã rẽ: “Diệp. . . Diệp Thu!”

    “Hả?” Đám tuyển thủ không nghe rõ.

    “Diệp Thu, là Diệp Thu! Tao vừa thấy Đông tiền bối kéo Diệp Thu đi ngang qua.”

    “Đông tiền bối kéo Diệp Thu?” Đám tuyển thủ có chút khó hiểu. Họ không thấy lạ lùng gì với Đông Lâm, nhưng còn Diệp Thu, sao người nọ có thể xuất hiện ở Luân Hồi vào lúc này? Linh hồn bà tám trong các tuyển thủ sôi sục.

    “Bọn họ đi đâu?” Đội phó Giang Ba Đào hỏi.

    “Bên kia.” Tuyển thủ chỉ.

    “Phòng quản lý ư?” Ngã rẽ kia không còn chỗ nào để đi trừ phòng quản lí.

    “Đi xem không?” Giang Ba Đào quay đầu nói với Chu Trạch Khải, người là đội trưởng kẻ là đội phó, dạo gần đây hóng hớt cũng phải cần thân phận thích hợp mới được.

  2. Phối hợp của Luân Hồi
    Các tuyển thủ Luân Hồi vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lúc này, cỏ cây giữa bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên bay tung tóe, quả thật có một luồng kiếm khí bay vút tới.
    Dạ Vũ Thanh Phiền thật sự tấn công. Chẳng qua vị trí của hắn hoàn toàn không phải sau lưng Nhất Súng Xuyên Mây, mục tiêu công kích của hắn chính là mục sư của Phương Minh Hoa: Tiếu Ca Tự Nhược.

    Nhưng nếu trò đánh lén này có thể gây ra phiền toái gì, thì Luân Hồi quả thật có lỗi với bản đồ sân nhà đấu chung kết của mình. Các tuyển thủ Luân Hồi tất nhiên đã được huấn luyện những trường hợp đánh lén như vậy. Trong phút chốc vụn cỏ tung bay, Tiếu Ca Tự Nhược của Phương Minh Hoa bèn ra tay, Ngọn Lửa Thần Thánh vừa ngâm xong đã xuất hiện dưới chân, tiếp đó hắn lại nhảy nhanh sang bên cạnh, vung thánh giá trong tay về phía trước, một luồng ánh sáng trắng thánh khiết cứ thế rọi sáng như đèn pin. Bụi cỏ xanh um bị ánh sáng trắng chiếu đến, tức thì hiện rõ một bóng dáng không hòa hợp với màu sắc xung quanh. Sau khi luồng kiếm khí kia chém hụt, người nọ không hề lao ra, mà đang rút lui.

    Các tuyển thủ Luân Hồi từng được tập huấn trên bản đồ này nhanh chóng dồn dame càn quét. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải nhảy vọt lên, nã súng không ngớt vào bóng người nọ từ trên cao. Ma kiếm sĩ Vô Lãng của Giang Ba Đào cũng tiến lên trước, thanh kiếm ngắn cổ quái trong tay sớm nổi lên ánh lửa, chém thẳng xuống. Một làn sóng lửa lập tức kéo qua cuốn sạch mọi thứ, bụi cỏ kia chỉ còn lại dấu tích của một vùng bị đốt đến cháy khét, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng của Dạ Vũ Thanh Phiền.

    Hai tuyển thủ khác là thích khách Ngô Khải và nhu đạo Lữ Bạc Viễn, đều là hai nghề cận chiến, không có skill tầm xa. Nhân vật của hai người chia nhau một trái một phải xông tới.

    Lúc này ánh sáng trắng mà Tiếu Ca Tự Nhược đánh ra cũng sắp biến mất, trên đất bằng không hề phát hiện bóng dáng Dạ Vũ Thanh Phiền. Nhưng Nhất Súng Xuyên Mây vẫn đang lơ lửng trên không lại tiếp nhận sứ mệnh chỉ đường của ánh sáng trắng kia, viên đạn bay ra vẫn đang đuổi theo Dạ Vũ Thanh Phiền. Nhân vật của Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn được dẫn đường, phối hợp với sự hạn chế của Sóng Kiếm Lửa từ Giang Ba Đào, thoáng cái bủa vây Dạ Vũ Thanh Phiền.

    Tức khắc tiếng vỗ tay rộ lên.

    Màn phối hợp này quả thật quá ngoạn mục quá phấn khích, hơn nữa người bị bắt lại chính là tên quỷ ranh mãnh Hoàng Thiếu Thiên.

    Tuy Luân Hồi được gọi là chiến đội một người, nhưng đó cũng là do Chu Trạch Khải quá xuất sắc. Khi các chiến đội khác gọi Luân Hồi như vậy, nói không chừng còn đang thầm nhỏ dãi hâm mộ vì Luân Hồi có được một át chủ bài quá hùng mạnh. Bất cứ team nào cũng có hoa tươi có lá xanh. Chẳng qua sức mạnh của Chu Trạch Khải càng làm màu lá xanh của các tuyển thủ khác trong đội rõ ràng hơn mà thôi. Quả thực một mình Chu Trạch Khải thường thể hiện sức mạnh cân cả trận, nhưng không đồng nghĩa là Luân Hồi không có chiến thuật, không có phối hợp. Ngay lúc này, họ đang đứng trên vũ đài cao nhất của trận chung kết chứng tỏ cho tất cả thấy ý thức và phối hợp của Luân Hồi.

  3. Vụ chuyển nhượng 28 triệu và nỗi lo
    Đội đương kim quán quân mới bảo vệ thành công ngôi vương lại bất ngờ có hành động khủng, ít nhiều cũng khiến người ta ngạc nhiên. Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu đứng vào đội hình của bất kì chiến đội nào cũng không đơn giản chỉ là tăng cấp sức mạnh. Đại thần level át chủ bài, nhân vật cấp thần đứng đầu nhất liên minh, đây là một vụ siêu chuyển nhượng có khả năng thay máu hoàn toàn cả một chiến đội.
    Nhưng Luân Hồi đã có Chu Trạch Khải, người đứng đầu liên minh 100%. Có chó mới tin Chu Trạch Khải sẽ rời khỏi chiến đội vào thời điểm này, mà chó cũng không tin chiến đội Luân Hồi sẽ thay đổi con át chủ bài đã dẫn dắt bọn họ đi đến thắng lợi những năm vừa qua.

    Thế nhưng bây giờ bỗng dưng có đến hai con át chủ bài trong tay, Luân Hồi định chơi kiểu gì? Họ không như Bá Đồ, dù ba con át chủ bài của Bá Đồ nghe vào càng hết hồn hơn, nhưng trường hợp của Bá Đồ rất đặc biệt. Thứ nhất, cái sự nói một là một, nói hai là hai của Hàn Văn Thanh ngay cả ông chủ câu lạc bộ cũng phải nhún nhường, quyền uy của anh ở Bá Đồ không ai địch nổi, vị thế rất vững. Thứ hai, Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn đã ở vào những năm cuối của đời tuyển thủ chuyên nghiệp, nương nhờ Bá Đồ chỉ vì trái tim quán quân trong ngực vẫn chưa ngừng đập, còn địa vị át chủ bài bla bla gì đó họ đã không quan tâm từ lâu rồi. Làm át chủ bài suốt bấy nhiêu năm còn chưa đủ sao? Quán quân, cái họ muốn chính là quán quân, vì nó mà Trương Giai Lạc có thể vứt bỏ nhiều thứ đến vậy, chỉ mỗi một địa vị át chủ bài có gì to tát đâu?

    Chiến đội Luân Hồi thì khác. Tuy biểu hiện của Chu Trạch Khải khi vào trận rất hoa lệ và mạnh mẽ, nhưng tính tình quá im ắng, khờ khạo, không giỏi giao lưu với người khác. Hắn là một con át chủ bài rất đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối không phải một lãnh đạo giỏi. Các tuyển thủ hiện nay của Luân Hồi có thể trung thành mà đi theo hắn, nhưng Tôn Tường thì sao? Tôn Tường là một kẻ kiêu ngạo tự phụ, việc cậu ta vào đội sẽ là một thách thức lớn đối với khả năng lãnh đạo yếu ớt của Chu Trạch Khải. Khi ấy, nội bộ chiến đội Luân Hồi còn có thể êm ấm như bây giờ không? Chẳng lẽ họ định cho Tôn Tường lên hát chính, Chu Trạch Khải xuống làm kép phụ? Khả năng đó càng không thể xảy ra. Chiến đội không thể không suy xét đến tâm tư tình cảm của fan hâm mộ, dám cho người đến sau đè đầu người đến trước thì chắc chắn sẽ được fan hâm mộ tới dỡ nhà free xong còn tặng đá cho xây nhà mới. Chưa kể hình như Tôn Tường cũng đâu có khả năng lãnh đạo gì mấy? Nhìn vào những biểu hiện của Tôn Tường trong thời gian qua, nếu nói tài lãnh đạo của Chu Trạch Khải là 0 thì của Tôn Tường là âm luôn…

    Mùa hè này Luân Hồi vui rồi!

  4. Đội hình bốn ngôi sao
    Luân Hồi bá tới mức hết ai dám rớ, nhưng đó là nói trên bảng tổng sắp thôi, chứ độ hot của Luân Hồi thì miễn bàn. Cặp đôi hợp tác mới, Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu, ngay từ ngày đầu về với nhau đã bùng nổ lượng fan. Một tổ hợp tạo nên bởi hai nhân vật cấp thần của thần, một mới một cũ. Bấy nhiêu đề tài đã đủ nhai đi nhai lại, thêm vào thành tích toàn thắng của Luân Hồi...
    Đúng vậy, Luân Hồi toàn thắng.

    Vòng bảng tiến hành đến nay là 17 lượt, chiến đội Luân Hồi thắng đủ 17, một trận hòa cũng không có. Chiến thắng thuộc về cả đội Luân Hồi, nhưng fan sẽ tự xếp hạng mỗi người trong đội. Chu Trạch Khải đứng nhất nè, Tôn Tường đứng nhì nè... Kế tiếp là Giang Ba Đào nè, vị đội phó được ngoại giới công nhận giá trị từ lâu, nay về thứ 9 trên bảng phiếu bầu ngôi sao.

    Luân Hồi chiếm hết 3 slot top 10, chưa kể tuyển thủ nhu đạo Lữ Bạc Viễn cũng yên vị ở hạng 20. Slot ngôi sao nhu đạo này trước đây thuộc về Lý Diệc Huy của Vi Thảo, từ ngày chuyển qua Ba Lẻ Một thì nghỉ hot, năm nay cũng không chen chân nổi vào top 24.

    Bốn ngôi sao! Đội hình Luân Hồi chói mù mắt chó.

  5. Vị thế là gì? Luân Hồi không có sắp xếp đó.
    Lữ Bạc Viễn cũng là tuyển thủ mùa 6, hiện đang trên đỉnh cao sự nghiệp. Bị che khuất dưới hào quang cá nhân của Chu Trạch Khải, đến năm Luân Hồi đoạt tổng quán quân, y nhờ vào biểu hiện xuất sắc, đóng vai trò quyết định trận đấu mà nhận được quan tâm mạnh mẽ, danh chính ngôn thuận bước lên hạng sao.
    Có điều nếu xét kỹ, vị thế của y cũng không quá vững chắc. Nhất là khi Tôn Tường ôm theo Nhất Diệp Chi Thu gia nhập Luân Hồi mùa giải này, đường đường một tuyển thủ hạng sao như Lữ Bạc Viễn lại phải lùi xuống vị trí thứ tư trong đội.

    Lúc trước Vu Phong còn ở Lam Vũ, cũng vì muốn tranh vị thế trong đội mà chạy qua Bách Hoa. Nay Lữ Bạc Viễn vị thế còn thấp hơn cả Vu Phong, y nghĩ gì về điều này?

    Y chẳng nghĩ gì cả.

    Nói cách khác, thứ mà Vu Phong quan tâm, Lữ Bạc Viễn chẳng cho là gì to tát.

    Nghe hơi thiếu chí tiến thủ, nhưng có lẽ đó là kiểu tính tình được vun đắp, nuôi dưỡng bởi điều kiện sống ở Luân Hồi.

    Lữ Bạc Viễn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ mùa giải thứ 6, khi mà tên tuổi Súng Vương đã vang dội Liên minh, dù Chu Trạch Khải chỉ hơn hắn một năm tuổi nghề. Anh chàng tuyển thủ luôn nín thinh ngoài trận, nhưng luôn bùng nổ, luôn đánh như thánh trong trận đã nhanh chóng đưa Luân Hồi từ một đội tầm trung và thấp lên hàng ngũ đội mạnh.

    Theo danh hiệu Súng Vương, cách gọi "chiến đội một người" càng lúc càng lan xa. Hào quang Chu Trạch Khải bắt đầu phủ lấp, che khuất cả đội, dẫn đến tuyển thủ Luân Hồi như Lữ Bạc Viễn xưa nay đã quen với việc bị che phủ. Mà bây giờ chui ra thêm cậu Tôn Tường, Lữ Bạc Viễn bị đẩy xuống thứ tư.

    Nhưng ngoại giới không biết rằng khái niệm "Lữ Bạc Viễn = anh tứ Luân Hồi" của họ chả ảnh hưởng gì đến đương sự, thậm chí cả chiến đội Luân Hồi đều không tồn tại khái niệm phân chia trên dưới cho lắm.

    Trong mắt người ngoài, chiến đội Luân Hồi bao gồm Chu Trạch Khải và những người còn lại.

    Chính xác, trừ Chu Trạch Khải thì mọi thành viên Luân Hồi đều là "những người còn lại", kể cả Tôn Tường luôn. Tình huống này rất dễ gây nên xung đột, cái người được khoanh vùng riêng rất dễ bị "những người còn lại" cô lập, xa lánh. Thế nhưng Luân Hồi cứ sống phây phây. Vì sao à? Vì cái người đặc biệt nhất Luân Hồi là Chu Trạch Khải, một anh chàng tích chữ như vàng. Bất kể trong trận, Súng Vương có tỏa sáng thế nào, ngoài trận Chu Trạch Khải vẫn luôn là một người không hề kiêu căng, không biết vênh váo. Mặc cho vị thế tăng mạnh, các công ty tài trợ và chiến đội sắp đặt hắn tham gia vô số hoạt động, tính cách hắn vẫn không thay đổi.

    Là đồng đội sống bên nhau bao năm qua, đám Lữ Bạc Viễn càng hiểu tính Chu Trạch Khải hơn ai khác. Dẫu rất ít nói, hắn kỳ thực là một người rất gần gũi. Ngồi trên chiếc ghế No.1 Vinh Quang, nhưng hắn lại không thích bị người ta chú ý. Bị chú ý sẽ chỉ làm hắn căng thẳng, xấu hổ. Ôm tính cách ấy, Chu Trạch Khải trở thành siêu sao giới eSport, và rồi làm siêu sao suốt bấy nhiêu năm, tính cách hắn vẫn được giữ vẹn nguyên như ngày đầu.

    Bàn về điểm này, đồng đội trong Luân Hồi thật sự phục hắn vô cùng.

    Họ thường nghĩ nếu một ngày đẹp trời nào đó, Chu Trạch Khải nhìn vào ống kính, đột nhiên thốt lên một câu troll hoặc đùa nhảm, thì đù má, chắc mai tận thế luôn.

    Nội bộ Luân Hồi hòa thuận thế đấy. Nhìn họ, ngoại giới bảo Chu Trạch Khải là trên, là nhất, là hết thảy, mọi thành viên khác được gom vào "những người còn lại". Nhưng bản thân Luân Hồi thì sao? Họ đã quen nhìn Chu Trạch Khải đúng với con người thực sự của hắn, chứ không bị mờ mắt bởi hình tượng Súng Vương trên sân. Chu Trạch Khải từ đầu đến chót không hề tự cách ly mình khỏi họ, nên trong mắt họ, Chu Trạch Khải cũng nằm trong tập thể "đám còn lại" luôn. Ở Luân Hồi, chẳng ai đặc biệt hơn ai hết.

    Anh tứ?

    Lữ Bạc Viễn chẳng nghĩ vậy.

    Ai nấy như nhau thôi mà! Đây luôn là cảm nhận của y, cũng là cảm nhận mà chiến đội Luân Hồi mang đến cho mỗi một đội viên. Thế nên ngoại giới cứ phân tích rằng Tôn Tường gia nhập Luân Hồi sẽ gây bất đồng nội bộ, nhưng Luân Hồi vẫn sóng yên biển lặng. Điều kiện chiến đội hòa thuận, bình đẳng đồng nghĩa với tính bao dung cao. Người mới vào có thể không phục, nhưng chỉ cần nhìn thấy Chu Trạch Khải im lặng, biết điều đến thế, thì còn ai khác có tư cách lên mặt trong chiến đội này?

    Luân Hồi phải nói rất may mắn, bởi họ sở hữu một tuyển thủ như Chu Trạch Khải, không chỉ vì thực lực mà còn vì tính cách của hắn. Nhờ vậy, họ đã xây nên một quân đoàn mạnh nhất Liên minh hiện tại. Lữ Bạc Viễn là một thành viên trong đó.

  6. Bầu không khí quá tốt
    Ngô Khải về tới hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi. Thua trận, y dĩ nhiên không vui vẻ gì.
    "Thiệt xảo quyệt mà!" Y tiếp lấy khăn lau đồng đội đưa tới, lau tay rồi vứt xuống ghế trong bực bội. Hiển nhiên y đã phát hiện vì sao mình thua.

    "Lần tới để ý hơn là được." Các đồng đội ra sức an ủi.

    "Coi tui, tui đi báo thù cho ông nè!" Lữ Bạc Viễn nói.

    "Solo chứ phải lôi đài đâu? Báo thù cái shit!" Ngô Khải trừng mắt.

    "Lát đấu đoàn đội, ông đích thân báo thù luôn." Giang Ba Đào nói.

    "Đoàn đội cho tui lên đầu?" Ngô Khải hai mắt sáng rỡ.

    "Khụ khụ!" Giang Ba Đào hắng giọng, "Lần sau, lần sau."

    Ngô Khải lại héo úa. Trên thực tế, đội hình ra trận đã được công bố từ trước, muộn nhất cũng phải cho tuyển thủ biết ở phòng nghỉ trước khi lên sân, mà trường hợp ấy cũng rất hiếm xảy ra. Ngô Khải đã sớm biết slot đoàn đội của mình đêm nay vẫn là người thứ sáu, chẳng qua muốn thể hiện chút khát khao được vào trận đầu tiên thôi. Các đồng đội thấy y như thế, đều cười. Thời nay ở Luân Hồi, muốn làm một trong năm người đầu tiên vào trận cũng khó thế đấy, nhưng mấu chốt ở chỗ đây là đề tài cạnh tranh nhạy cảm, người Luân Hồi lại có thể tự nhiên nói ra miệng, quả thật chiến đội này có một bầu không khí sinh hoạt tốt đến khó tin.

  7. Thua 3 - 0 vẫn rất tỉnh :)))))
    Luân Hồi thật sự đang bị dẫn xa. Fan Hưng Hân khắp khán đài vừa nhảy vừa gào, tiếng hô "10 - 0" chẳng dứt bên tai. Fanclub Luân Hồi đường xa mà tới, lúc này bắt đầu hơi nản. Luân Hồi bất ngờ thua trắng solo, sĩ khí bị đả kích nặng lắm chứ."Ê mấy ông có đánh đàng hoàng không vậy?" Đỗ Minh hỏi ba người vừa solo xong.

    Ba người nhìn nhìn nhau.

    "Thi đấu mà, sao tránh được?" Phương Minh Hoa, tuyển thủ cầm mục sư, an ủi đồng đội.

    "Lôi đài giành lại 2 điểm!" Tôn Tường đứng dậy. Cậu là tướng lôi đài đầu tiên.

    "Cố lên!" Đồng đội ùn ùn cổ vũ.

    "Một chấp ba!" Có người nói.

    "Đừng đừng, tui còn muốn lên đánh. Tui muốn đánh với em gái bên Hưng Hân!" Đỗ Minh vội cản.

    "Tính báo thù hả?" Mọi người đều cười. Họ còn nhớ chuỗi trận đấu giữa Đỗ Minh và Đường Nhu hồi Ngôi Sao Cuối Tuần mùa 8. Thời đó Đường Nhu chưa phải tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là người mới tiếp xúc Vinh Quang. Khí thế quyết thắng ở cô gây ấn tượng mạnh với họ. Cùng thời điểm, Đỗ Minh mất sạch thể diện, thua nhục Đường Nhu xong lại bị Diệp Tu rắc hành, từng ôm đau đớn suốt thời gian dài.

    "Tui nhớ Diệp Tu cũng đánh ông mà, sao ông không báo thù Diệp Tu?" Có đồng đội lập tức nhắc đến.

    "Báo thù gì, chỉ muốn đánh lại thôi." Đỗ Minh nói.

    "Muốn gặp người đẹp hả?" Ngô Khải khoác vai hắn, cười, "Đẹp thiệt đó chứ."

    "Cút cút cút." Đỗ Minh đẩy y ra.

    Bị dẫn trước 0 - 3, bầu không khí Luân Hồi vẫn cứ thoải mái như thế. Chẳng ai nhảy sồn sồn lên gào khẩu hiệu "Trận kế nhất định phải thắng" hay gì cả. Thế nhưng, trong ánh mắt của tuyển thủ sắp xuất chiến, sự kiên quyết thể hiện rất rõ.

  8. Niềm tự hào của mảnh tag Luân Hồi
    "Ngon, rốt cuộc tới tui rồi." Đỗ Minh đứng dậy, mặt mày hớn hở.
    Hắn là một tuyển thủ rất thèm lên sân. Trước khi Tôn Tường đến Luân Hồi, cơ hội ra trận của Đỗ Minh khá nhiều, nhưng Tôn Tường vừa xuất hiện liền chiếm mất slot chủ lực, Đỗ Minh lập tức ra rìa.

    Đỗ Minh khó thể nào không buồn, nhưng Tôn Tường thực lực sờ sờ ra đấy thì làm gì được nhau? Cậu ta gia nhập làm Luân Hồi mùa giải này mạnh mẽ hơn hẳn. Đỗ Minh không có tác dụng với chiến đội bằng, nên chỉ đành chấp nhận số phận.

    Kỳ thực, Đỗ Minh cũng đã có định hướng cho tương lai mình rồi. Dễ hiểu thôi, vì hắn muốn có cơ hội lên sân nhiều hơn mà. Có điều mùa giải này, Đỗ Minh vẫn là một thành viên Luân Hồi, lòng hắn vẫn rất kiên định! Phải làm nên nghiệp lớn, cùng đám đồng đội đã bên nhau nhiều năm thành công giật ba quán quân liên tiếp, lúc đó mới buông tay tìm lối đi riêng, đấy mới là kết cuộc đẹp nhất, hoàn hảo nhất.

    Thế nên tuy bị cho ra rìa, Đỗ Minh mùa giải này lại càng nỗ lực hơn cả những mùa trước.

    Thành viên đội quán quân, không một ai là hàng lởm! Đỗ Minh đã ôm ý định sẽ rời khỏi Luân Hồi, nhưng lòng kiêu ngạo, lòng tự hào vun đắp bởi cái tag Luân Hồi trước tên hắn chưa từng suy giảm.

    "Cố lên!" Đám đồng đội sau lưng hô hào cổ vũ.

    "Cứ yên tâm!" Đỗ Minh phởn chí vẫy tay với họ, tư thế dấn bước vô cùng phong độ.

    "Má, nó làm như đại ca tụi mình không bằng!" Ngô Khải mắng, "Đội trưởng, không phải tui kiếm chuyện đâu, nhưng tui nhịn hết nổi rồi nha."

    "Ha ha." Chu Trạch Khải cười.

  9. Một đám cánh cụt loi nhoiiii
    "Cờ hó này hết cứu rồi..." Đầu óc Đỗ Minh trở về bình thường nên các tuyển thủ Luân Hồi đỡ lo hẳn, giờ hắn lại lải nhải nữa, họ rầu rĩ úp mặt tập thể.
    "Đánh thắng xong mới tán nhảm thì chết hả?" Mọi người than vãn.

    "Thắng rồi ai nghe nó nói nữa?"

    "Nhìn mặt nó giống có gan chạy qua Hưng Hân làm quen con gái nhà người ta không?"

    "Nói nghe tội thiệt, nhưng bây giờ nó vậy, dám cho nó lên đấu đoàn đội không?"

    "Sao không lên được? Danh sách nộp rồi sao đổi?"

    "Vậy phải dứt điểm với năm người luôn đi! Chứ lỡ nó vào trận lại hồn lìa khỏi xác thì ăn cám!"

    "Ê, có khả năng lắm đó!"

    "Đúng rồi, không được chủ quan! Bọn mình chia nhau cố gánh nó tí!"

    "Ê ê..." Ngô Khải bỗng lên tiếng cắt ngang mọi người, "Nó đâu có trong danh sách đoàn đội, người thứ sáu là tui mà!"

Luân Hồi, yêu mọi người nhất!!!
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#27


PHƯƠNG MINH HOA

SỰ TỒN TẠI KHÔNG AI DÁM KHINH THƯỜNG


Phương Minh Hoa là một người như thế nào?

Lúc viết những dòng này, đã rất lâu rồi tôi chưa đọc lại chính văn nên kì thực có những chi tiết đã bỏ sót, cũng có nhiều thứ đã quên. Chỉ là nếu nhắc đến Phương Minh Hoa, trong đầu tôi đều nảy lên rất nhiều suy nghĩ, và cuối cùng thứ đọng lại chỉ vỏn vẹn một câu nói duy nhất.

Một người đáng được kính trọng nhất Luân Hồi.

Không phải Chu Trạch Khải, không phải Giang Ba Đào, càng không phải là Tôn Tường. Sự kính trọng của tôi chỉ được dùng cho Phương Minh Hoa, và cũng chỉ có duy nhất Phương Minh Hoa mà thôi.

Rất nhiều người khi nhắc đến Phương Minh Hoa, dù trong chính văn hay người đọc ngoài đời đều chỉ nghĩ đến một điều, đó là việc anh là người duy nhất trong liên minh chuyên nghiệp đã có vợ. Hoặc nếu thêm một điều nữa, thì cũng là việc anh là người đã nâng đỡ Chu Trạch Khải và phát hiện ra Giang Ba Đào.

Thế nhưng nếu nhìn kỹ một chút, có lẽ sẽ thấy được nhiều thứ về anh hơn.

Phương Minh Hoa ra mắt ở Luân Hồi vào mùa thứ tư. Trong liên minh chuyên nghiệp, mùa thứ tư được gọi là mùa của lứa tuyển thủ Hoàng Kim, thế nhưng không phải ai ra mắt vào mùa thứ tư cũng được gọi với danh xưng đó. Trịnh Hiên ở Lam Vũ là một ví dụ, Phương Minh Hoa ở Luân Hồi cũng là một ví dụ.

Chức nghiệp Phương Minh Hoa chơi là mục sư. Mục sư vốn là nghề hỗ trợ, thường được coi trọng và bảo vệ trong chiến đấu đoàn đội, nhưng kỳ thực trong con mắt của người hâm mộ thì họ vẫn chỉ thường chú ý đến những nghề có tính sát thương hơn. Phương Minh Hoa dĩ nhiên không có gì nổi bật trong lứa tuyển thủ cùng mùa, và anh càng bị lu mờ khi ra mắt cùng năm với Mục Sư mạnh nhất liên minh là Trương Tân Kiệt.

Mà nói ra thì, liên minh chuyên nghiệp mùa thứ tư cũng không phải sân chơi của Luân Hồi.

Luân Hồi chỉ bắt đầu vươn lên vào mùa thứ năm, khi Chu Trạch Khải ra mắt.

Nhưng cũng vì Chu Trạch Khải ra mắt, Phương Minh Hoa mới trở nên đặc biệt.

Thử hỏi một tuyển thủ mới chỉ ra mắt được một năm như Phương Minh Hoa, anh lấy đâu ra địa vị, lấy đâu ra tiếng nói để có thể kéo một người mới như Chu Trạch Khải lên làm đội trưởng, và khiến Trương Ích Vỹ phải rời đi?

Đấy mới chính là điểm đáng sợ của Phương Minh Hoa.

Dù cho Chu Trạch Khải mạnh đến mấy, nhưng vị trí của Trương Ích Vỹ trong Luân Hồi cũng không thể bàn cãi. Và ai cũng biết rằng Chu Trạch Khải là một hũ nút, vậy người chứng minh khả năng của cậu trước mặt bao nhiêu người dĩ nhiên là Phương Minh Hoa.

Sự kiên định và quyết tâm của Phương Minh Hoa mới thật sự đáng sợ. Đó là chưa nói đến việc một người mới lại muốn kéo một người mới khác lên làm đội trưởng của một chiến đội vốn là chuyện nói dễ hơn làm.

Chẳng ai biết Phương Minh Hoa đã dùng cách nào để làm được điều ấy. Nhưng tất cả mọi người đều biết, ván cược mà Phương Minh Hoa đã cược đã gặt hái được quả thơm ra sao.

Nhưng nếu bất kỳ ai nghĩ rằng, việc Phương Minh Hoa lựa chọn đặt cược vào Chu Trạch Khải là vì thấy cậu ấy mạnh. Vậy việc Phương Minh Hoa cũng là người nhắm được Giang Ba Đào thì sao?

Phương Minh Hoa mang về cho Luân Hồi một người có sức mạnh vượt trội như Chu Trạch Khải, nhưng cũng đồng thời khiến Luân Hồi rơi vào thế bất lợi, đó là chiến thuật và đoàn đội của Luân Hồi.

Vậy mà chỉ chờ một năm, đảo mắt khắp một lượt liên minh, một tân binh tên là Giang Ba Đào lại xuất hiện. Và có lẽ chỉ cần một trận đấu, Phương Minh Hoa đã biết người mà Luân Hồi cần nhất vào lúc đó là một người như Giang Ba Đào. Thế là lại một lần nữa, anh quyết tâm mang thêm một người nữa về.

Hai quán quân liên tiếp của Luân Hồi chính là thành quả của việc Luân Hồi có thêm Giang Ba Đào.

Về Tôn Tường, tuy không đề cập đến việc ai là người đưa ra ý tưởng mua cậu và Nhất Diệp Chi Thu. Nhưng với trường hợp của Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào trước đó, tôi nghĩ Phương Minh Hoa lại một lần nữa thể hiện con mắt nhìn người chuẩn đến đáng sợ của bản thân.

Luân Hồi không hô hào, cũng chưa từng chơi quá lớn. Lần chơi lớn nhất lại dùng để mua Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, dĩ nhiên nguyên nhân không chỉ bởi cậu ta mạnh. Nếu nói về mạnh, đội hình của Luân Hồi lúc ấy đã khó ai bì được, và nhiều người cũng nghĩ Luân Hồi còn cần thêm ai vô đội hình hoàn chỉnh ấy sao.

Nhưng dù Luân Hồi mạnh thật, lại chưa thể gọi là hoàn chỉnh. Và tôi nghĩ, Phương Minh Hoa hiểu điều ấy.

Luân Hồi đến khi có Tôn Tường, có lẽ mới thật sự là chiến đội mà Phương Minh Hoa cảm thấy tốt nhất.

Thật ra, tất cả những điều ở trên đều không được kiểm chứng, tất cả chỉ là phỏng đoán và suy nghĩ của tôi, nhưng tôi lại luôn đặt một niềm tin mãnh liệt vào Phương Minh Hoa, rằng anh thật sự là một người suy nghĩ tính toán vô cùng đáng sợ.

Sự suy nghĩ tính toán của Phương Minh Hoa không thể hiện ở việc anh là tâm bẩn, hay anh có gì đó nổi bật như lứa tuyển thủ hàng sao, mà là qua cách anh có thể mở ra con đường mới cho Luân Hồi.

Để ý thì ai cũng sẽ thấy, lứa tuyển thủ của Luân Hồi đều là người trẻ tuổi. Ngoại trừ Phương Minh Hoa ra mắt mùa bốn và Chu Trạch Khải ra mắt mùa năm, thì còn lại đều là mùa sáu, và sau này có thêm Tôn Tường thuộc lứa mùa bảy.

Vậy những người cũ đâu cả rồi? Có lẽ nội bộ trước đây của Luân Hồi vẫn luôn phức tạp hơn nhiều người nghĩ rất nhiều.

Và việc một Phương Minh Hoa có thể vẫn ở vị trí của mình suốt bao năm đã đủ để chứng minh dù bất kỳ ai phải rời đi, người đó cũng không phải là anh. Hoặc đơn giản hơn, những người kia đi có liên quan đến anh.

Mỗi lần nghĩ theo chiều hướng này, tôi lại cảm thấy Phương Minh Hoa thật sự đáng sợ.

Nhưng như đã nói, anh đáng sợ giống như một kẻ biết chọn người và dùng người mà thôi.

Anh không thể hiện ánh hào quang của bản thân, anh núp mình phía sau những người khác, anh thậm chí còn mờ nhạt hơn cả Giang Ba Đào, nhưng địa vị của anh trong Luân Hồi lại khiến người ta không thể khinh thường.

Cũng vì điểm ấy mà anh trở nên đặc biệt.

-x-

Tuần Luân Hồi, nếu phải nhắc đến ai đầu tiên, dĩ nhiên chỉ có thể là Phương Minh Hoa. Phương Minh Hoa không chỉ là đàn anh của các thành viên Luân Hồi, mà còn là người mang Chu Trạch Khải đến, là người có công đưa Giang Ba Đào về, và có thể là một trong người đề ra ý tưởng kéo Tôn Tường đến.

Nhìn chặng đường mà Luân Hồi đã đi qua mới thấy, Luân Hồi không làm ra hành động gì quá mức nổi bật, điều họ làm chỉ đơn giản rằng điều đó là cần thiết. Mà sự cần thiết của họ lại được tính toán chuẩn xác đến đáng sợ. Vì thứ họ mà mang về, đứng riêng lẻ có thể không đặc biệt, nhưng hợp lại lại thành một bức tranh hoàn mỹ hơn bất kỳ ai. Và Phương Minh Hoa chính là người đã góp công vào điều đó.

Viết ra những dòng trên, chỉ để giải thích tại sao tôi vẫn luôn nói rằng Phương Minh Hoa là người tôi tôn trọng và kính nể nhất Luân Hồi. Bởi tầm nhìn của anh thật sự đã vượt xa tầm nhìn của một tuyển thủ bình thường khi lập chiến thuật trên đấu trường.

Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa.
 
Last edited:

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#28
“CHIẾN ĐỘI MỘT NGƯỜI” VÀ SỰ MAY MẮN KHÔNG ĐÁNG CÓ.

“Chiến đội một người” là danh xưng dành cho Luân Hồi trong chính văn Toàn Chức Cao Thủ. Nhắc đến Luân Hồi, người ta nhớ đến một Chu Trạch Khải mạnh mẽ tỏa sáng, đôi lúc lại gank team hóa giải khốn cảnh.

“Thương Vương vô giải” cũng không phải danh xưng để nói chơi.

Vì vậy mà vô hình chung, người ta quên mất các thành viên khác của Luân Hồi, cùng thực lực kinh người của bọn họ.

Luân Hồi có Giang Ba Đào – vị đội phó, đồng thời cũng là tuyển thủ bị xem nhẹ nhất Vinh Quang.

Luân Hồi có Lữ Bạc Viễn – “anh tư Luân Hồi”, vô thanh vô thức lọt vào All Star, thực lực hiển nhiên cũng không phải để trưng bày.

Luân Hồi có Ngô Khải – với thực lực được cả Diệp Tu và Ngụy Sâm công nhận sẽ đứng đầu nghề thích khách sắp đến.

Luân Hồi có Đỗ Minh – tuy hơi chập mạch, nhung vẫn luôn tự hào và góp sức cho cái tag Luân Hồi.

Luân Hồi có Tôn Tường – một Tôn Trường trải qua bao thăng trầm và trưởng thành, trầm ổn và vững vàng.

Luân Hồi có Phương Minh Hoa – vị tuyển thủ với mắt nhìn người và dự phán tinh chuẩn nhất giới chuyên nghiệp.

Tất cả bọn họ, cùng với Chu Trạch Khải, tạo nên Luân Hồi bây giờ.

Thế nhưng để tất cả mảnh ghép về cùng nhau, cũng là cả câu chuyện dài.

Mùa thứ 4 Phương Minh Hoa ra mắt. Mùa 5, Chu Trạch Khải lên ngôi đội trưởng. Mùa 6, Giang Ba Đào chuyển đến Luân Hồi từ Hạ Vũ, đám Đỗ Minh Ngô Khải Lữ Bạc Viễn ra mắt.

Lại thêm ba năm và hai quán quân, Tôn Tường gia nhập Luân Hồi.

Đến lúc này, Luân Hồi mới thật sự hoàn chỉnh.

Đây chính là Luân Hồi mà tôi yêu quý.

Tôi thường hay nói Luân Hồi rất may mắn. Thiên thời địa lợi nhân hòa, at the right place at the right time, nói thế nào cũng rất hợp với bọn họ.

Luân Hồi là một chiến đội mạnh, với tác phong hành động như đội trưởng của bọn họ. Bọn họ sẽ không hô hào, mà sẽ lặng lẽ thực hiện chúng. Nên thường thì đến khi xung quanh nhận ra thì hầu như đều phải ngỡ ngàng.

Họ may mắn có một đội trưởng vô giải như Chu Trạch Khải. Họ may mắn có một Giang Ba Đào làm nhân tố gắn kết. Họ may mắn có một Tôn Tường trầm ổn trưởng thành thay vì phiên bản trẻ trâu trước đó. Họ có những đồng đội hiểu ý nhau, cùng nhau luyện tập, cùng nhau phối hợp.

Cùng nhau vượt qua.

Ngoại giới không ít lần chất vấn về vị trí các thành viên cũng như nghi ngờ bầu không khí chiến đội của Luân Hồi. But guess what, những thứ như là vị thế, vẫn là xích mích không khí ở Luân Hồi, là con số không tròn trĩnh.

Hoàn toàn không có. Luân Hồi là Luân Hồi, một tập thể không ai hơn ai, không ai không quan trọng. Tất cả đều được đối xử bình đẳng, như một thành viên chiến đội bình thường.

Vì Chúa, bầu không khí của Luân Hồi tốt đến mức bọn họ có thể bàn về vị trí thi đấu một cách tự nhiên ngay giữa thanh thiên bạch nhật cơ mà. Lí do gì khiến các bạn nghĩ rằng Luân Hồi sẽ như là Gia Thế version 2 cơ chứ?

Vì Chu Trạch Khải? Vẫn là vì cái danh “Chiến đội một người” kia?

Thế nên ấy, tôi có thể nói là có cảm xúc khá ư bối rối cho danh xưng này. Một phần khá là thích, vì nó thật sự đề cao (nếu không là hơi quá) năng lực của Chu Trạch Khải. Phần còn lại, tôi không ưa nó cho lắm, vì nó hạ thấp các thành viên còn lại quá nhiều.

Mà thôi, thật ra tôi cũng không lo về nó cho lắm. Ít nhất thì các chiến đội trong Liên Minh đều không xem danh xưng này là thật =)))))

Mọi người cũng thường hay bảo Luân Hồi may mắn.

Họ may mắn mua được giáo bản sách skill từ tay Diệp Tu Ngụy Sâm nên mới có thể chiến thắng Lam Vũ trong trận chung kết mùa 8. Họ may mắn được lợi với thể thức thi đấu mới của trận chung kết mùa 9 nên mới có thể thắng Bá Đồ.

Họ may mắn có được Chu Trạch Khải, nên mới có thể biến điều không thể thành có thể.

Cả hai ngôi quán quân bọn họ đạt được, đều nhờ vào cái vận may nghịch thiên đó. Lẽ ra Lam Vũ – hay Bá Đồ - đã có thể có chức quán quân mà họ xứng đáng.

Tôi quen với vài người, đã từng – hoặc vẫn đang – ghét Luân Hồi vì điều đó. Tôi với vị trí fan Luân Hồi, cảm thấy điều này thật sự nực cười.

Hai chức quán quân đó của Luân Hồi, thực sự nhờ cái vận may nghịch thiên kia sao?

Nếu đã nói như vậy, thì may mắn cũng là một loại thực lực đấy.

Mà đã là thực lực rồi thì chúng ta còn cần phải bàn nữa sao?

Nhưng vô hình chung, Luân Hồi trở thành tấm bia ngắm. Họ thắng Lam Vũ, thắng Bá Đồ, nhưng lại thua Hưng Hân. Thế là cái mác Luân Hồi lại trở nên thật mỏng manh.

Họ trở thành chiến đội không được yêu thương.

Khi mọi người than vãn hay kể khổ về chiến đội nhà họ, Luân Hồi chưa bao giờ được tính trong số đó. Vì với mọi người, bọn họ không có gì đáng phải kể khổ cả.

Luân Hồi có Thương Vương, có Đấu Thần, có tận hai quán quân liên tiếp cơ mà? Họ có gì để than là khổ? Tại sao lại tội nghiệp bọn họ?
Tại sao lại phải thương Luân Hồi?

Tôi có thể ngẩng cao đầu và bảo ừ, Luân Hồi không có gì là khổ cả, điều đó không tốt sao?

Nhưng không, tôi thích thay Luân Hồi kể khổ đấy. Dù gì thì lí do khiến tôi chú ý đến Luân Hồi cũng là vì tôi thấy bọn họ tội nghiệp quá.

Hình tượng của Luân Hồi là đại boss cuối cùng, họ được dựng nên để đánh ngã, thế cho nên bọn họ bại trận là điều hiển nhiên.
Tôi khó chịu, đau lòng hay mệt mỏi vì họ đến mức nào đi nữa cũng phải chấp nhận sự thật đấy.

Thế cho nên bọn họ xứng đáng có được những “may mắn” kia.

Xem như là bồi thường cho họ đi.

Viết lúc 1h sáng, não hơi điên, nhưng chung quy thì đây là những dòng thật lòng của tôi.
Tôi lúc 1h sáng không nói dối nổi đâu haha...
Luân Hồi, yêu mọi người nhiều lắm (♡°▽°♡)
 
Last edited:

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#29


KẾT THÚC VÀ BẮT ĐẦU

Luân Hồi

Khi nhắc đến Luân Hồi, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đến hai câu miêu tả quen thuộc nhất: mạnh và trẻ.

Trong liên minh chuyên nghiệp, chiến đội nhiều người trẻ không thiếu, nhưng mạnh như Luân Hồi lại chẳng có ai.

Và Luân Hồi dường như cũng chính là chiến đội được tạo ra để kế thừa rất nhiều thứ.

Đầu tiên phải kể đến là thương mại hóa. Nhiều người hẳn đã quen thuộc với một Chu Trạch Khải được gọi là Gương Mặt Của Liên Minh. Một chàng trai không chỉ đẹp mà còn là người đem về nhiều hợp đồng thương mại nhất cho Luân Hồi nói riêng và liên minh chuyên nghiệp nói chung.

Dù cho bắt đầu từ mùa thứ ba, liên minh chuyên nghiệp đã dần thương mại hóa, và chủ tịch Phùng cũng muốn hướng liên minh đi theo con đường đó, nhưng bốn lứa tuyển thủ đầu tiên lại chẳng có ai thật sự có thể thúc đẩy thương mại hóa một cách tối ưu như Luân Hồi. Vậy nên tôi vẫn đùa rằng, bộ phận marketing của Luân Hồi thật sự rất xuất sắc.

Sau đó, là về riêng chiến đội Luân Hồi.

Luân Hồi sở hữu rất nhiều thứ trùng hợp mà Hồ Điệp Lam nói rằng ông không có chủ đích gì khi tạo ra điều ấy. Nhưng ông nói là một chuyện, người đọc sẽ có cảm nhận của riêng mình.

Ngay từ tên chiến đội, cho đến việc đội trưởng của Luân Hồi là một người chơi thiện xạ, rất nhiều người đã liên tưởng Luân Hồi và Chu Trạch Khải với người đã khuất kia. Nhưng với tôi mà nói, Luân Hồi là Luân Hồi, Chu Trạch Khải là Chu Trạch Khải, và người đó là người đó. Bất kỳ một cá thể được tạo ra trên đời đều có vận mệnh của riêng mình, cho dù đó là nhân vật giả tưởng đi chăng nữa. Vận mệnh của Luân Hồi, con đường của Luân Hồi là của chính họ, nên họ cũng không đi giúp con đường của bất kỳ ai.

Lại nói về mạnh và trẻ, Luân Hồi được vẽ ra dưới ngòi bút của Hồ Điệp Lam là một chiến đội cực kỳ mạnh, mạnh vô cùng. Nhưng đáng tiếc rằng ngoại trừ mạnh ra thì họ không còn được miêu tả gì thêm nữa. Hoặc nói đơn giản, trong số các chiến đội ông lớn, Luân Hồi là chiến đội mờ nhạt nhất trong việc miêu tả về họ.

Em trai tôi từng nói, nếu Luân Hồi là boss cuối thì việc ít miêu tả về họ là chuyện bình thường.

Phải, nếu bạn cũng quá quen với thế giới manga anime thể thao, thì boss cuối lúc nào cũng ít được miêu tả đến. Dù sao là boss cuối mà, dĩ nhiên phải bí ẩn mới tạo sự kích thích. Chỉ có điều, gắn mác boss cuối lên một tập thể trẻ và quá nửa là mấy đứa nhóc đơn giản như Luân Hồi thì thật sự có chút không dám nhìn thẳng.

Trong các chiến đội ông lớn, Luân Hồi là chiến đội ít được người khác yêu thích nhất. Những người hâm mộ chiến đội khác thường hỏi tôi rằng tại sao lại như vậy. Tôi thì nghĩ rất đơn giản, bởi trước khi họ kịp biết Luân Hồi như thế nào thì trong lòng họ đã có sẵn một chiến đội mà họ yêu thích rồi, vậy nên dù Luân Hồi tốt đẹp hay không, việc họ quay sang thích Luân Hồi cũng không dễ dàng gì. Đấy là tôi chưa nói đến trong hành trình tìm kiếm Vinh Quang của Luân Hồi thì những đứa trẻ ấy đã khiến người hâm mộ của Lam Vũ và Bá Đồ khó chịu ra sao.

Tôi không ngạc nhiên nếu người thích hai chiến đội trên không thích Luân Hồi.

Lam Vũ, Vi Thảo, Bá Đồ là ba chiến đội được tác giả miêu tả nhiều nhất ở mấy trăm chương đầu. Và những điều Hồ Điệp Lam miêu tả rõ nhất về những người ấy thì ông lại chưa từng đề cập qua ở Luân Hồi.

Nếu bạn hỏi tôi những miêu tả ấy là gì, thì tôi cũng muốn hỏi điều gì khiến bạn yêu thích một nhân vật và chiến đội?

Có lẽ là sự quyết tâm giành chiến thắng, nỗ lực, suy nghĩ của cá nhân, quá khứ của từng người.

Điều gì khiến bạn dễ đồng cảm, bạn sẽ càng dễ dàng thích những người đó.

Ở một ngàn chương đầu đó, tác giả vẽ ra một cách hoàn hảo những điều trên cho các cá nhân và chiến đội như Lam Vũ, Vi Thảo, và Bá Đồ. Vậy nên bạn hiểu họ, bạn thích họ, và khi có một người cắt đứt hi vọng của họ, bạn sẽ khó chịu.

Dù sao cũng thật sự dễ hiểu.

Và một chiến đội ngoài được miêu tả mạnh và trẻ thì không có gì khác kia lại càng dễ dàng bị ghét.

Vì bạn chẳng hiểu họ, bạn chẳng biết gì về họ, bạn không thấy được nỗ lực của họ, bạn không được cho nhìn họ đã cố gắng ra sao để kiếm tìm Vinh Quang của bản thân, bạn không biết mỗi người trong chiến đội ấy là một người như thế nào. Và trước khi bạn kịp nhận ra, bạn đã vô tình có định kiến về họ, rồi bạn không thích họ. Và dù sau này bạn có thể có cái nhìn thân thiện hơn về họ, thì định kiến vẫn sống trong lòng bạn.

Nói thế này thì thật sự hơi phiến diện nhỉ, nhưng tôi đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.

Nếu bạn nói với tôi rằng, bạn chỉ đơn giản cảm thông cho chiến đội thua cuộc mà thôi. Thì tôi lại nghĩ, có mấy ai thật sự để tâm khi Luân Hồi thua ở vòng chung kết mùa 10 trước Hưng Hân. Hay là lúc đó bạn bỏ Luân Hồi sang một bên và chỉ quan tâm rằng, ừ may quá cuối cùng Diệp Tu cũng chứng minh được con đường của mình rồi?

Tôi vẫn luôn nghĩ, Luân Hồi hoàn thành khá tốt vai trò boss nửa vời - tức khiến người đọc vừa hận vừa không yêu cho lắm, và vai trò thứ hai là đá lót đường cho chiến thắng của Hưng Hân và vinh quang của Diệp Tu.

Như tôi đã nói ở trên nhỉ, đối với việc miêu tả về Luân Hồi thì có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên đến mức người khác không thể không suy nghĩ nhiều một chút.

Ví dụ như nơi Diệp Tu tuyên bố rằng bản thân trở lại. Đó là ở All Stars do Luân Hồi tổ chức, và người đứng ở trên sân khấu làm đối thủ lúc đó của Diệp Tu là Đỗ Minh - một thành viên Luân Hồi.

Hay như việc sau đó Luân Hồi liên tục thắng Lam Vũ ở mùa tám, và Bá Đồ ở mùa chín. Nhờ hai chiến thắng đó, Luân Hồi vui vẻ hướng đến mục tiêu giành ba chức vô địch liên tiếp. Họ cầm trên tay cái gọi là một chiến đội mạnh và mạnh vô cùng. Sau đó, họ thua Hưng Hân.

Nhưng lại chẳng ai quan tâm lắm việc họ thua. Bởi một lần nữa, ai cũng nghĩ họ trẻ mà, sợ gì tương lai không lấy lại được. Hoặc có những suy nghĩ tiêu cực hơn như, chẳng phải họ đã giành được hai quán quân hay sao, như vậy tốt hơn nhiều những người chưa được cầm lấy cúp.

Đúng là họ may mắn hơn nhiều những người đó. Nhưng dĩ nhiên trên sàn đấu, thắng thua được quyết định bởi rất nhiều yếu tố, mà trong đó có thể là mạnh, có thể là trẻ, và cũng có thể là cả may mắn nữa. Bởi vậy người đời vẫn hay nói “Hay không bằng hên” là vậy.

Bất kỳ ai cũng có thể oán trách một kết quả nào đó, nhưng việc không chịu đối diện với sự thật và chống chế bằng nhiều câu biện hộ khác nhau hoặc dìm người giành chiến thắng xuống cũng không phải là một việc làm đẹp đẽ gì cả.

Thế nên tôi cũng không phàn nàn quá nhiều về trận chung kết mùa 10, dù sao tôi cũng hiểu được đấy là kết quả mà Diệp Tu xứng đáng nhận được sau tất cả những gì anh đã trải qua. Còn Luân Hồi, đấy sẽ là một bài học cho họ, và rồi đứng dậy được từ thất bại thì họ sẽ sớm trở nên tốt đẹp hơn nữa.

Tôi thật sự rất thích tập thể này, mà lý do đơn giản là vì tôi thích bầu không khí ở họ.

Họ mang đến một điều gì đó rất dễ chịu, giống như làn nước trong lành mát mẻ.

Tập thể Luân Hồi cũng là một tập thể khó hiểu. Họ còn trẻ, họ có thể trẻ trâu, nhưng suy nghĩ của họ lại không trẻ trâu một chút nào. Bởi họ có thể vui vẻ nhận tất cả ánh mắt không xem trọng từ phóng viên và người hâm mộ. Họ vẫn thản nhiên với danh xưng “Chu Trạch Khải và những người còn lại”.

Một đám toàn người trẻ, lại toàn là con trai, ấy vậy mà không khó chịu, không ganh tị khi bị xem nhẹ hơn một thằng con trai khác. Họ chỉ nghĩ, việc gì phải ganh tị. Chỉ có rảnh rỗi mới nghĩ những điều ấy. Nhưng dù vậy, không hẳn là không có người suy nghĩ xa hơn cho chính mình, thay vì vẫn tiếp tục là kẻ thứ tư thứ năm trong chiến đội.

Đỗ Minh đã nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng cậu chưa nói cho ai biết ý định đó. Suy nghĩ của cậu cũng giống như Vu Phong lúc rời khỏi Lam Vũ. Kỳ thực suy nghĩ như thế không sai, mà nó thật sự vô cùng thực tế. Chỉ là tôi không biết liệu khi trận chung kết mùa 10 kết thúc, liệu Đỗ Minh có còn suy nghĩ rời đi Luân Hồi hay không.

Trong suy nghĩ ích kỷ của mình, tôi hi vọng rằng tập thể Luân Hồi sẽ vẫn luôn là những con người đó. Họ đã sát cánh cùng nhau từ những ngày đầu tiên, đi từ lúc Luân Hồi chỉ là một chiến đội bình thường trở thành chiến đội ông lớn, sau đó còn giành về hai chức quán quân liên tiếp. Vậy nên sau này, cũng mong họ tiếp tục đi với nhau đi hết con đường tuyển thủ chuyên nghiệp.


-x-

Lần nói về Luân Hồi này, tôi không đặc biệt đề cập đến một cá nhân nào, vì dù sao tôi cũng đã viết những bài review riêng cho Giang, Tường, và Phương ca. Thế nên lần này, tôi sẽ chỉ đơn giản đưa ra một vài suy nghĩ của tôi mà thôi.

Vì là cảm nhận và suy nghĩ nên mang theo ý kiến chủ quan của tôi rất nhiều. Mà kỳ thực, có những điều tôi rất muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên nói gì.

Luân Hồi, yêu mọi người. Hãy luôn vững bước đi trên con đường tương lai của chính mình!
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#30
Ây, project kết thúc rồi. Vừa mừng vừa buồn, nhiều hơn là không cần chạy deadline giữa đêm nữa aaaaaaa.

Ừm, đây chỉ là vài dòng nho nhỏ Linh Linh muốn nói về project thôi.

Phụng Hoàng Hiên được sinh ra tại Koi Thé Hồ Tùng Mậu, vào một buổi chiều tháng 2 đẹp trời, khi hai bạn host đều đang phê trà sữa và muốn làm cái gì đó để đời cho fandom này. Kaze thật ra đã rất quen với chuyện host project và tham gia project thế này rồi, nhưng với Linh Linh thì đây là chuyện hoàn toàn mới mẻ. Mới mẻ thật sự.

Project mất nửa tiếng ra ý tưởng, tám tháng thành hình, và 45 ngày thực hiện. Một kỉ lục cho một đứa đi host project fandom lần đầu trong đời. Linh Linh tự hào thật luôn ý :))))))

Suy nghĩ của hai host cũng rất đồng bộ với nhau. Chơi lớn cùng nhau, chơi bạo cùng nhau, đến chơi ngu cũng cùng nhau ahihi.

Làm project 45 ngày? Check.

Đặt comm in merch chơi? Check.

Chơi ngu theo cách của bạn? Check nốt.

Thề, vụ chơi ngu mỗi người mỗi khác, nhưng phốt thì mang về lều mà phốt nhé Kaze :)

Về phần lí do tại sao lại làm một project dài hơi thế thì cũng không có gì to tát lắm. Hai bạn host chỉ muốn bày tỏ tình yêu với Luân Hồi nhiều một chút - dù sao thì fan Luân Hồi khá hẻo, tự làm tự chơi cũng vui. Sinh nhật Chu Giang Tường lại gần nhau, nên why not tận dụng một xíu?

Và cái này thì hơi khoe khoang một xíu nốt, nhưng là toàn bộ sản phẩm của tuần Luân Hồi đều do hai host tay làm hàm nhai hết á :)))) Tất cả từ fic đến review và cả comm luôn (À thì đặt comm làm merch, nhưng basically thì cũng là tiền mình mà nha). Thành quả cần đề tên bảng vàng đăng album tự sướng đó :))))

Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường, mong cả ba đã có sinh nhật đáng nhớ.

Luân Hồi, vĩnh chiến vĩnh sinh, chúng ta là vô địch!!


Linh Linh chưa nói hết, nhưng Linh Linh lười rồi. Peace out!!!
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#31
LỜI KẾT VÀ CẢM ƠN

Sau gần một năm chuẩn bị, sau 45 ngày diễn ra, cuối cùng project Chu Giang Tường - Phụng Hoàng Hiên 2019 cũng đã kết thúc.


Nói là gần một năm chuẩn bị, đơn giản là vì lúc bắt đầu nảy lên ý định làm một project thật hoành tráng là từ tháng hai, dành cho Chu Giang Tường, cho Luân Hồi, nhân tiện chúc mừng năm Chu Trạch Khải ra mắt. Sau đó Kaze rủ rê Linh Linh cùng làm, thế là hai đứa bước vào con đường deadline không lối thoát.

Nói về project này thì thật sự có nhiều điều muốn nói, nhưng đến khi nó kết thúc rồi lại không biết nên nói gì nữa.

Thật sự thì ban đầu Kaze với Linh Linh cũng không quá thân quen đâu, thỉnh thoảng lôi nhau ra nhận xét nọ kia về Luân Hồi và TCCT thôi. Nhưng rồi từ lúc hai đứa nhảy vô cái hố này, tự nhiên câu chuyện bay đi xa quá nhiều :)))))) Thế nên mới có cảnh chuẩn bị gần tám tháng, bởi thật ra sau khi nhảm đủ kiểu xong thì cả hai mới chịu nghiêm túc bàn kế hoạch.

Và rồi mọi thứ diễn ra, một cách khá là ổn, và cả hai đứa Host đều vui vẻ tự hào với project này.

Phần lớn hàng của project đều do Kaze và Linh Linh tự làm, nên trên bảng vàng timeline toàn tên hai đứa. Kì thực như thế khá cực, nhưng cũng có thú vui riêng.

Giờ thì, Kaze muốn thay mặt hai Host của project để cảm ơn những người đã quan tâm, ủng hộ, và làm hàng để cùng quẩy với Kaze và Linh Linh suốt 45 ngày qua. Cả hai Host có một món quà nho nhỏ muốn dành tặng những người đã tham gia làm hàng trong project Chu Giang Tường năm nay. Tuy chỉ là một huy hiệu Luân Hồi với hình là hình đặt riêng cho project đã được cả hai khoe ở trên trên kia. Nhưng của ít lòng nhiều, cảm ơn mọi người rất nhiều ^_^

Tag nhẹ: @ButNgonPhi , @aurora , @Lá Mùa Thu , @Katakara , @Gingitsune , @Thobeo , @Diệp Tiểu Lam , @KaoriShun , @oomi, @Lạc An

Mọi người cho Kaze xin thông tin để Kaze gửi quà đến mọi người nhé!
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
487
Số lượt thích
3,358
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#32
Không phải fan Luân Hồi, nhưng thực sự ngưỡng mộ Luân Hồi. Ngưỡng mộ luôn cả team host, vô cùng kỳ công, cực kỳ tâm huyết.
Guinness 4rum Record!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#33
Đúng là đi một vòng về Fanclub nhà vẫn cảm thấy yêm bình nhất, đúng là "nhà" mà. Giờ đọc lại mới thấy chỗ Koi Hồ Tùng Mậu cũng nên được ghi vào lịch sự của hội cánh cụt Vn nhể? :) Tháng có lẽ chúng ta nên off ở đó kỷ niệm chăng ?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#34
“Thương Vương vô giải” cũng không phải danh xưng để nói chơi.

Vì vậy mà vô hình chung, người ta quên mất các thành viên khác của Luân Hồi, cùng thực lực kinh người của bọn họ.

Luân Hồi có Giang Ba Đào – vị đội phó, đồng thời cũng là tuyển thủ bị xem nhẹ nhất Vinh Quang.

Luân Hồi có Lữ Bạc Viễn – “anh tư Luân Hồi”, vô thanh vô thức lọt vào All Star, thực lực hiển nhiên cũng không phải để trưng bày.

Luân Hồi có Ngô Khải – với thực lực được cả Diệp Tu và Ngụy Sâm công nhận sẽ đứng đầu nghề thích khách sắp đến.

Luân Hồi có Đỗ Minh – tuy hơi chập mạch, nhung vẫn luôn tự hào và góp sức cho cái tag Luân Hồi.

Luân Hồi có Tôn Tường – một Tôn Trường trải qua bao thăng trầm và trưởng thành, trầm ổn và vững vàng.

Luân Hồi có Phương Minh Hoa – vị tuyển thủ với mắt nhìn người và dự phán tinh chuẩn nhất giới chuyên nghiệp.

Tất cả bọn họ, cùng với Chu Trạch Khải, tạo nên Luân Hồi bây giờ.
Đoạn này viết hay quá hay. Mỗi thành viên đều rất mạnh, gần như không có khuyết điểm. Họp lại chung một chỗ tạo nên một đội ngũ còn hơn cả “mạnh” x 7, mà còn không hề tranh giành lẫn nhau.

Khi nhắc đến Luân Hồi, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đến hai câu miêu tả quen thuộc nhất: mạnh và trẻ.

Trong liên minh chuyên nghiệp, chiến đội nhiều người trẻ không thiếu, nhưng mạnh như Luân Hồi lại chẳng có ai.
Mấy đội khác hầu hết đều từng hoặc đang có át chủ bài Thế Hệ Hoàng Kim trở về trước định hình lối chơi. Còn Luân Hồi thì có một người mùa 4 thì lại đi chơi trị liệu, còn át chủ bài thì đôn hẳn lên một mùa, càng phải đợi tới vài mùa sau mới lấp dần dần dàn nòng cốt. Vậy mà vẫn bá, giỏi thật sự.

Đồng ý với 2 bạn rằng Luân Hồi được đắp nặn như một con boss cuối, giải thích quá tốt tui không còn gì để thêm. Tui chỉ đang nghĩ, thật ra nói Luân Hồi may mắn cũng đúng. Mà nói Luân Hồi không may mắn cũng đúng.

May mắn thì ai cũng biết vì sao. Mà không may mắn trong bài cũng có nhắc. Có lẽ việc bất hạnh nhất là mọi người đều bảo họ may mắn trong 2 mùa đầu, trong khi đến mùa 10 lại ít ai nhắc tới vận may của họ cả.

Cảm ơn các cô tổ chức sinh nhật quá hoàng tráng cho Luân Hồi. Các bài tổng hợp phân tích đều rất hay, dành rất nhiều cảm xúc cho team Cánh Cụt ❤️
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook