Ongoing [Tiếp diễn TCCT] Vinh Quang 2

Havy862

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
8
#1
Tên truyện: Vinh Quang 2 (tiếp diễn TCCT)
Người viết: Hà Vy

Mình biết đến Toàn chức cao thủ nhờ phim, sau đó thì hăng say cày truyện. Truyện mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc, dù chưa đọc hết truyện do không đọc được cv nhưng quả thật mình không muốn Vinh Quang dừng lại ở ngần ấy chương và mình muốn tìm cho mình một hướng đi khác hơn. “Vinh Quang 2” mà mình viết không hoàn toàn là phần sau của Toàn chức cao thủ. Mình chỉ phát triển theo hướng đi của riêng mình. Mình không phải tác giả chuyên nghiệp, cũng có rất nhiều chi tiết trong truyện mình không nhớ rõ lắm. Mong nhận được sự góp ý và ủng hộ từ mọi người.

Chương 1: Gia Thế trở về

Tổng chung kết của Liên minh Vinh Quang cũng đã kết thúc được vài ngày. Hưng Hân không giành được quán quân mùa giải thứ 10, mỗi người trong chiến đội đều thấy buồn nhưng không có bất kỳ ai đề cập đến vấn đề này.

Diệp Tu đang có sự xuống dốc nhất định rồi. Hơn 2 năm lăn lộn với tán nhân Quân Mạc Tiếu, hắn đem về cho Vinh Quang hết lịch sử này tới kỳ tích khác. Bão chiêu tán nhân mặc dù rất lợi hại, nhưng lại hao tổn tuổi nghề của tuyển thủ rất nhiều. 28 tuổi, Diệp Tu vẫn có thể đánh tới chung kết đã là một kỳ tích trong lòng tất cả mọi người.

Trận chung kết khiêu chiến diễn ra ở thành phố H. Trước hôm trận đấu diễn ra, đội trưởng Gia Thế đã gửi chuyển phát cho Diệp Tu, là 5 vé mời xem trận đấu.

Nếu là vài năm trước, chị chủ Trần có lẽ đã vừa ngủ vừa cười đến quên trời đất, nhưng giờ đây cô đã thật bình thản mà hỏi: “Có 5 vé à? Vậy ai đi?”

Ừm. Diệp Tu, hắn chắc chắn sẽ đi rồi. Gia Thế là chiến đội mà hắn gắng sức xây dựng suốt 7 năm, Khưu Phi lại là người hắn từng một lòng đào tạo. Hơn nữa những vé mời này là gửi tới cho Diệp Tu. Còn Tô Mộc Tranh, cô cũng từng là chủ lực Gia Thế mấy năm liền, dù có khoảng thời gian không mấy vui vẻ, nhưng Diệp Tu đi, Mộc Tranh cũng nhất định sẽ đi.

Trần Quả cũng muốn đi, cô muốn nhìn thấy Gia Thế mà cô từng yêu mến trở về. Nhưng nếu bà chủ cô cứ ích kỷ giành hết phần của đội viên thì thật là quá đáng. Khi chưa ai nói gì, Diệp Tu đã cướp lời:

“Nhất Phàm, muốn về thăm sân đấu đầu tiên của em không?”

Kiều Nhất Phàm, từng mang danh đội viên của chiến đội quán quân Vi Thảo nhưng khởi đầu của cậu lại là một trận đấu khiêu chiến. Rụt rè, hoảng loạn từng là nhược điểm của cậu, từng khiến cậu ở tại vòng đấu khiếu chiến luống cuống tay chân. Giờ đây Nhất Phàm đã trưởng thành rất nhiều rồi, có thể nói sau 2 mùa giải thứ 9 và thứ 10, cậu đã trở thành một trong những chủ lực của Hưng Hân. Nghĩ lại, Nhất Phàm khẻ mỉm cười rồi gật đầu.

Sau giải quán quân mùa giải thứ 9, Ngụy Sâm rời đi, chính thức giải nghệ. Gã lại quay về với những ngày tháng chạy nhong nhong khắp Vinh Quang tìm kiếm niềm vui, nhưng đã không còn tiếc nuối gì trong lòng nữa. Nếu giờ gã còn ở Hưng Hân, cái vé kia ắt bị gã cuỗm mất rồi.

Những đội viên còn lại cũng nhìn Diệp Tu với vẻ mặt cầu mong. Họ cũng bắt đầu từ vòng đấu khiêu chiến mà, nên cũng muốn đi lắm chứ. Hơn nữa giờ lại đang rảnh rỗi mà.

“Thằng bé Khưu Phi này, sao lại keo kiệt vậy chứ? Có 5 vé thì biết chia kiểu gì?” – Trần Quả thấy vậy liền tỏ vẻ trách mắng.

Diệp Tu cười ha ha, chẳng thèm để mắt tới mấy cái vé: “Gia Thế bây giờ không còn là Gia Thế của nhiều năm trước. Mặc dù vẫn còn rất nhiều fan, nhưng chắc vé cũng không hot bằng Ngôi Sao Cuối Tuần đâu nhỉ?”

Nói đến đây giọng Diệp Tu không còn vẻ trào phúng nữa. Dù cho hắn không quá để tâm đến fan, dù trong lòng chỉ có Vinh Quang và truy cầu vinh quang. Nhưng Gia Thế 3 năm liền phải đấu khiêu chiến, với hắn, hẳn là không vui nổi.

Trần Quả nghe xong thì quả quyết ra dáng bà chủ:

“Tất cả đều đi, vé vào chị đây bao tất.”

Thành phố H đã có thêm một sân đấu Vinh Quang mới, tuy tiêu chuẩn sân chưa đáp ứng được tiêu chuẩn cao nhưng vẫn đáp ứng được những điều cơ bản mà trận đấu Vinh Quang chuyên nghiệp cần có.

Diệp Tu cùng mọi người vừa xuống xe thì đã bị một lượng fan vây kín. Hưng Hân – một lịch sử của Vinh Quang, từ chiến đội tiệm net tiến thẳng vào Liên minh chuyên nghiệp, vào đến vòng chung kết, còn ẵm luôn giải quán quân. Trước giờ chưa từng có chiến đội làm được điều tương tự cả.

Nữ thần Tô Mộc Tranh cũng đặc biệt hút fan, so ra có vẻ còn hơn cả đội trưởng Diệp Tu kia. Dù sao cũng không phải kẻ bí ấn gì nữa, đã phơi mặt ra mấy năm rồi, nhiều fan cũng quen với cái vẻ cà lơ phất phơ của hắn.

Diệp Tu lần này cực kỳ nhiệt tình với fan, điều này khiến mọi người khá bất ngờ. Xem kìa, cái gã từng ra vẻ bí ấn bịt mặt kín mít, chẳng bao giờ chịu xuất hiện trước truyền thông kia hôm nay lại ký tên rất nhiệt tình, còn chụp ảnh cùng fan nữa chứ.

“Nó bị làm sao vậy?” – Trần Quả đứng cạnh Đường Nhu, khẽ hỏi.

“Em cũng không biết.”

Đường Nhu có độ trưởng thành xuất sắc nhất nhưng lại ít fan nhất Hưng Hân. Rất nhiều người đã bỏ qua việc Đường Nhu chối bỏ trách nhiệm sau tuyên bố 1 chấp 3 ở mùa giải thứ 9, nhưng người còn nhớ cũng chẳng ít gì. Cũng vì lẽ đó mà Trần Quả có thể thoải mái đến cạnh cô trong cảnh biển người như thế này.

Tô Mộc Tranh vừa chụp ảnh cùng fan xong thì khẽ liếc qua nhìn Diệp Tu. Vẻ mặt cô có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường. Có lẽ chuyện Diệp Tu đột nhiên bất thường như thế, chỉ có Tô Mộc Tranh là hiểu rõ.

Nhìn qua Mạc Phàm. À... ừm... Cậu đã cố tránh ra xa rồi nhưng bị fan quây quá, thấy mọi người đưa sổ và bút cho, Mạc Phàm ngơ ngơ ký tên xong, nhìn người fan nọ. Cậu muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn là không biết nói gì. Thế là người ta nhìn thấy một Mạc Phàm ký hết sổ này tới poster khác như một cái máy.

Cuối cùng cũng xong! Trần Quả thở phào một hơi. Cũng may trận này là Gia Thế đấu với Kinh Hoa nên cũng ít fan của Hưng Hân. Chứ nếu là trận đấu của Hưng Hân, Diệp Tu kia chắc không dám nghênh ngang như vậy đâu nhỉ?

Chung kết khiêu chiến chính thức bắt đầu. Người ra sân đầu tiên của Gia Thế là Khưu Phi với pháp sư chiến đấu Cách Thức Chiến Đấu. Bên Kinh Hoa là bậc thầy pháo súng Vũ Phong. Không quá bất ngờ, Cách Thức Chiến Đấu từng bước áp sát bậc thầy pháo súng kia, giành thế chủ động và giành chiến thắng với lượng HP còn lại lên tới 57%.

Mùa này, Liên minh áp dụng thể thức thi đấu lôi đàu 5vs5 và đoàn đội giống với vòng chung kết chuyên nghiệp. Lượng HP còn lại kia của Cách Thức Chiến Đấu quả thật là một lợi thế rất lớn của Gia Thế. Hơn nữa người Khưu Phi vừa đánh bại lại là chủ lực của Kinh Hoa.

Khưu Phi, người này ắt sẽ là một kẻ đáng sợ trong giới Vinh Quang sau này.

Khưu Phi, cậu thiếu niên 19 tuổi, đã dẫn dắt đội viên Gia Thế từng bước trưởng thành. Vinh Quang không phải dựa vào tuổi nghề, mà dựa vào năng lực và kinh nghiệm. Những gì Khưu Phi đem đến cho Gia Thế hôm nay thật giống với cái cách Diệp Tu của 10 năm trước.

Kinh Hoa không phải một đội yếu. Đi được đến chung kết khiêu chiến với một chiến đội mới như Kinh Hoa tuyệt không phải chuyện dễ dàng gì. Mặc dù có dáng dấp của Hưng Hân hơn 2 năm trước, nhưng so với Hưng Hân, Kinh Hoa còn yếu kém hơn nhiều lắm.

Mùa giải này, những chiến đội như Vô Cực hay Tru Tiên đều đã không còn như trước nữa. Chững lại trong vòng khiêu chiến quá lâu, bất cứ chiến đội nào cũng rơi vào trí cùng lực kiệt. Không nhiều kinh ngạc, không nhiều bão táp, Gia Thế giành được 2 điểm lôi đài và 5-3 trận đoàn đội.

Gia Thế là quán quân khiêu khiêu chiến mùa giải thứ 10.

Phó chủ tịch Liên minh Vinh Quang lên trao cúp và chứng nhận cho Gia Thế, Khưu Phi khẽ mỉm cười và cảm ơn. Cậu nhìn từng đồng đội của mình, nhìn xuống khán đài nơi có những người fan hết sức trung thành của chiến đội, cúi đầu cảm ơn.

Rồi Khưu Phi liếc qua phía Diệp Tu, hắng giọng rồi nói rất rõ ràng với phóng viên: “Gia Thế trở về rồi.”

“Gia Thế trở về rồi” – y như cái cách ngày đó Diệp Tu tuyên bố “Tôi về rồi” ấy, nhưng có lẽ còn mang ý nghĩa lớn hơn rất nhiều.

Gia Thế về rồi! Chiến đội từng là quán quân 3 năm liền, cũng là chiến đội từng tan rã, từng mỗi người một ngả, từng phải đấu khiếu chiến những 3 năm liền.

Diệp Tu từng gây dựng Gia Thế từ những ngày đầu, từng không một ai hiểu mà phê phán, chỉ trích, buộc phải giải nghệ. Ngày ấy Khưu Phi còn nhỏ, còn chưa hiểu những gì Diệp Tu phải trải qua, cũng không biết phải chia sẻ với hắn như thế nào cả. Nhưng giờ đây cuối cùng cậu cũng hiểu được sự vất vả của đội trưởng một chiến đội, hiểu được lý do Diệp Tu đã phải gồng mình mà tiếp tục chiến đấu.

Gia Thế về rồi. Khưu Phi muốn nói với Diệp Tu điều đó hơn ai hết, vì cậu biết trong lòng hắn chưa bao giờ ngừng yêu mến Gia Thế cả. Khưu Phi, khi Diệp Tu giải nghệ và Tôn Từng trở thành đội trưởng mới, cậu phải mang cái danh người thừa kế không trọn vẹn. Thế nhưng bây giờ, cậu mới chính là người cùng Gia Thế đi lên từ những điều khó khăn nhất của một chiến đội.

Diệp Tu cười tươi nhìn Khưu Phi, đứng hẳn dậy, vỗ tay.

Phải! Gia Thế mà hắn không thể nào vực dậy được nữa, giờ Khưu Phi đã thay hắn gánh vác rồi.

Ừm... Có lẽ đã không còn gì đáng để tiếc nuối nữa nhỉ?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook