Hoàn [Song Tử Tinh] [Kiều Nhất Phàm] - Đêm của vì sao thứ sáu

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Kiều Nhất Phàm] - Đêm của vì sao thứ sáu
Tác giả: 潮汐星流
Edit: Thobeo
Nội dung: Hướng nguyên tác, từ một nhân vật mờ nhật trong đội dự bị của Vi Thảo đến lúc cùng Hưng Hân sánh vai chiến đấu. Có spoil ở chương 8-9 (đã để tag spoil)

Tác giả dùng lời bài hát Night of Sixth Magnitude Stars của Aimer để minh họa cho những gì mình định truyền tải, nhạc và lời đều rất mang cảm, mong mọi người cùng thưởng thức.

Cảm ơn Diu Diu đã đem về bản convert của fic rất đáng đọc này :love: Cảm ơn Hội tự sát đã hỗ trợ Thỏ edit ;)
Chúc mừng sinh nhật 2019 Kiều Nhất Phàm – thiếu niên tài năng của Hưng Hân
Chi tiết Project sinh nhật Song Tử Tinh.
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
01.

Khi tôi tổn thương, xin hãy nhẹ ôm tôi vào lòng
Khi tôi gục ngã, xin hãy cho tôi một chút can đảm

Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đẩy cửa phòng huấn luyện, bên trong quả nhiên không một bóng người.​
Cậu xoay người đóng kỹ cửa, lại đi ra mở cửa sổ cho thông gió, rồi mời ngồi xuống trước máy vi tính của mình.​
Chỗi ngồi của cậu ở trong góc phòng, bên cạnh là thùng rác và cây nước, cũng cách xa máy điều hòa nhất. Nhưng cậu đã ngồi đây thành quen, lúc từ trại huấn luyện chuyển đến đội dự bị của chiến đội Vi Thảo hơn nửa năm trước, cậu vẫn ngồi nơi đây, mỗi ngày lặp lại những bài huấn luyện khô khan.​
Thuần thục đăng nhập phần mềm huấn luyện, thích khách đã bầu bạn với cậu hơn nửa năm xuất hiện trên màn hình. Tài khoản này là của một tiền bối dự bị đã giải nghệ năm ngoài để lại, không ai muốn, vừa vặn đưa cho cậu dùng.​
Lúc còn ở trại huấn luyện, Kiều Nhất Phàm đều luyện tập những kỹ thuật cơ bản, cũng không có tài khoản và nghề nghiệp cố định, vậy nên lúc được sở hữu thẻ tài khoản thích khách không tính là tốt lắm này, cậu vẫn thực sự vui vẻ. Cho dù biết một thiếu niên đồng lứa với cậu được người ta tạo tài khoản riêng, cũng không thay đổi được tâm tình vui vẻ này.​
Cậu thao tác thích khách chạy nhanh trong rừng, nhảy hoặc né những chướng ngại đột nhiên xuất hiện, dùng kiếm đánh rơi mục tiêu treo trên cây. Máy bấm giờ bên góc phải màn hình không ngừng nhảy số, nhưng Kiều Nhất Phàm hoàn toàn không chú ý đến. Tay phải cậu nắm chặt con chuột, cẩn thận từng li từng tý khống chế phương hướng di chuyển, tay trái gõ các loại phím tắt, phóng ra từng chiêu công kích.​
Khung cảnh trước mặt từ rừng rậm đổi thành hoang mạc, Kiều Nhất Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng tập trung hơn, vì cậu không chỉ phải chú ý đến mục tiêu được thiết lập là chim bay trên trời, còn phải chú ý cạm bẫy ẩn trong lớp cát vàng dưới chân.​
Sau năm phút tiến vào hoang mạc, thích khách bận tránh các loại bẫy rập nên chỉ đánh hạ được ba con chim nhỏ. Kiều Nhất Phàm hơi bất mãn với thành tích của mình, chuyển góc nhìn hướng lên, khi thấy một con chim, cậu vội vàng ném kiếm trong tay ra.​
Nhưng ngay tại thời điểm kiếm rời tay, đụn cát dưới chân đột nhiên trượt xuống, lộ ra cạm bẫy được hệ thống bố trí kín kẽ. Kiều Nhất Phàm giật mình, vội điều khiển thích khách nhảy sang bên.​
Tiếc là đã muộn, thích khách vẫn trong tư thế ném kiếm không thể lập tức thay đổi thân hình, trực tiếp rơi vào bẫy. Màn hình mờ dần, sau đó xuất hiện bảng thành tích.​
Vì đây là phần mền huấn luyện, dĩ nhiên sẽ không có thông báo GAMEOVER. Nhưng Kiều Nhất Phàm cảm thấy việc này cũng chẳng kém GAMEOVER là bao. Cậu nhìn bản số liệu trên màn hình, kết quả đạt được còn kém hơn so với hôm qua.​
Cảm giác mất mát lập tức như nước biển trong đêm đen, tràn đến, cuốn lấy cơ thể của cậu. Kiều Nhất Phàm buông tay cầm chuột, gục đầu xuống mặt bàn, chóp mũi chỉ còn nghe thấy mùi gỗ.​
Giọt mồ hôi từ chân tóc trượt xuống cổ Kiều Nhất Phàm. Một ngày mùa thu thành phố B, nhiệt độ lúc sáu giờ sáng không phải quá nóng, vậy mà một bài huấn luyện phổ thông lại có thể bức cậu đến mức này.​
"Mình còn có thể đi được bao xa đây. . . "​
Kiều Nhất Phàm nhắm mắt lại, có chút chua xót, lại nhớ tới cuộc so tài trong đội.​
Chiều hôm qua, sau khi tổng kết điểm, Kiều Nhất Phàm thậm chí còn không dám nhìn đội trưởng Vương Kiệt Hi của bọn họ lần nào. Cậu biết kết quả tồi tệ của cậu có khi là thấp trong lịch sử của Vi Thảo nhất từ trước đến nay.​
Không biết có nên tính là may mắn mà Vương Kiệt Hi ngoài câu "Huấn luyện cho tốt" cũng không nói thêm gì về điểm số của cậu. Cũng giống như trước dây, đội trưởng sẽ đem càng nhiều tinh lực đặt ở Cao Anh Kiệt, hoặc là những đội viên dự bị khác, chỉ cho họ những điểm cần cải thiện.​
Lúc ấy Kiều Nhất Phàm thở phào, nhưng tâm tình cũng chẳng thoải mái hơn bao nhiêu. Cậu đúng là hơi sợ Vương Kiệt Hi, nhưng đôi khi, lại mong ngóng có thể được cùng đội trưởng của cậu nói nhiều hơn một câu.​
Đáng tiếc không phải lúc này.​
Mặc dù không hiểu chính xác ý của đội trưởng lúc nói "Huấn luyện cho tốt" là gì, nhưng hôm nay Kiều Nhất Phàm dậy sớm hơn mọi khi nửa tiếng, chạy tới phòng huấn luyện làm bài huấn luyện thường quy.​
Kết quả là sau một bài huấn luyện, điểm số của cậu còn kém hơn trước.​
Tối qua lúc nằm ôm chăn trong ký túc xá, cậu đã tự lên kế hoạch huấn luyện, lập ra mục tiêu, mơ đến một tương lai tốt đẹp. Trong nháy mắt, tất cả đã tan thành mây khói. Kiều Nhất Phàm cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì bị triệt tiêu, trở nên trống rỗng. Giấc mộng được cùng đồng đội lên đài lĩnh giải quán quân bỗng chốc vỡ tan, chỉ còn lại một người đơn độc trong phòng huấn luyện lúc sáng sớm, một mình nhẫn nại cố gắng trước hiện thực tàn nhẫn.​
Nằm gục xuống bàn không biết bao lâu, Kiều Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang truyền qua khe cửa. Cậu vội ngồi dậy, tiện tay rút tờ khăn giấy lau qua mặt rồi tắt phần mềm huẩn luyện, xong xuôi mới quay đầu nhìn về phía cửa.​
Người đẩy cửa đi vào là Cao Anh Kiệt. Thường ngày, dù cũng tính là sớm hơn so với những đội viên dự bị khác, nhưng Cao Anh Kiệt không làm bài huấn luyện vào sáng sớm như Kiều Nhất Phàm. Chỉ là cậu muốn từ ký túc xá lượn qua phòng huấn luyện rủ Kiều Nhất Phàm cùng đến căng tin ăn sáng.​
"Hôm nay. . .Cậu dậy hơi sớm nhỉ?"​
Kiều Nhất Phàm nghe giọng ái ngại của Cao Anh Kiệt, liền hiểu cậu ta đã phát giác biểu hiện khác thường của mình.​
Cao Anh Kiệt dù có chút vụng về trong cách biểu đạt, nhưng tâm tư cậu lại cẩn thận. Mỗi lần Kiều Nhất Phàm có gì đó không đúng, cậu luôn là người duy nhất phát hiện.​
"Ừm, hôm qua đội trưởng bảo huấn luyện cho tốt, nên hôm nay tớ dậy sớm hơn nửa tiếng." Kiều Nhất Phàm điều chỉnh biểu cảm của mình, cố nặn ra một nụ cười hướng về Cao Anh Kiệt: "Mấy giờ rồi, chúng ta đi ăn sáng?"​
"Gần 7h." Cao Anh Kiệt đi vào giúp Kiều Nhất Phàm thu dọn đồ đạc, "Với cả, cậu. . .tối qua lại thức khuya?"​
"Uh, cũng không quá muộn." Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt ở chung ký túc xá, biết việc tối qua mình lục đục khó ngủ đã bị đối phương phát hiện, "Xin lỗi, làm ồn đến cậu à?"​
"Không có, không có!" Cao Anh Kiệt vội lắc đầu, lại do dự một chút mới nói thêm: ". . .Cậu cũng phải chú ý sức khỏe."​
Đừng liều mạng như vậy, nghỉ ngơi nhiều một chút. Những lời này Cao Anh Kiệt đã muốn nói với Kiều Nhất Phàm từ rất lâu, nhưng bất kể thế nào cũng không nói lên lời.​
"Ừ, tớ biết."​
Được bạn bè quan tâm, tâm tình u ám ban nãy của Kiều Nhất Phàm đã tốt lên nhiều. Cậu khóa kỹ cửa phòng huấn luyện rồi dùng Cao Anh Kiệt đi tới căng tin bên cạnh ký túc xá.​
"Cậu cũng thật là, nghỉ ngơi không đủ sẽ ảnh hướng đến thị lực, sau này cũng không cao được."​
Cao Anh Kiệt thấy Kiều Nhất Phàm đáp lại, không nhịn được mà nói thêm mấy câu.​
"Anh Kiệt, không phải cậu còn thấp hơn tớ một chút à?"​
Kiều Nhất Phàm nói rồi còn đưa tay lên so.​
"Chờ thêm hai tháng nữa tớ sẽ cao hơn, chỉ kém cậu có 1cm thôi đừng có đắc ý vội!"​
"Chờ cậu cao hơn rồi tính!"​
Hai cậu thiếu niên vừa cười vừa nói, hệt như mỗi buổi sáng khác.​
"Đúng rồi, hôm qua đội trưởng có dạy tớ mấy kỹ xảo nhỏ, tớ thấy cậu cũng nên thử một chút, đợi lát nữa chỉ cho cậu nhé?"​
". . .Được, đợi lát nữa về phòng huấn luyện thì dạy tớ."​
"Ừ!"​
Kiều Nhất Phàm nắm chặt bàn tay ở một nơi đối phương không nhìn thấy, nhưng không lâu sau lại buông ra.​
Trong lòng cậu vẫn lưu lại cảm giác chua xót của nửa giờ trước, thậm chí lúc Cao Anh Kiệt nhắc đến đội trưởng, cảm giác ấy còn nặng nề hơn. Nhưng có chút khác biệt, lúc cậu gục xuống bàn, mọi thứ trong cơ thể như bị rút sạch, giờ phút này lại chợt trở về nguyên dạng.​
Lần này, Kiều Nhất Phàm đã chạm tới một thứ rõ ràng —— đó là chút tự tin không đáng kể, là nguyện vọng nhỏ bé, là dũng khí dao động, là chút đố kỵ bất cam vẫn giữ trong lòng.​
Cùng với khát vọng đối với Vinh Quang bất diệt.​
"Cảm ơn cậu, Anh Kiệt."​
Kiều Nhất Phàm mỉm cười, phảng phất ngoài ô cửa sổ nơi hành lang là ánh bình minh ngày mới.​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
02.

Suy nghĩ của tôi không cách nào diễn đạt
Hôm nay cũng vậy
Khi lang thang trong thành phố lạnh lẽo này
Tôi cũng không còn nhớ nơi đó là đâu.

Kiều Nhất Phàm nhìn chăm chú vào màn hình không chớp mắt, khi hồi thần mới phát hiện tay cầm chuột của mình hơi run.​
Trên màn hình là replay trận PK dã ngoại với người chơi có tài khoản Hàn Yên Nhu. Kiều Nhất Phàm không đánh giá được chính xác trình độ đối phương thế nào, chỉ có thể suy đoán khả năng chiến đấu của người kia là đứng đầu trong những người chơi nghiệp dư.​
Nhưng đó cũng chỉ là một người chơi nghiệp dư, bất kể như thế nào, cũng nên là tuyển thủ chuyên nghiệp như mình lợi hại hơn chút.​
Dù Kiều Nhất Phàm tự khích lệ mình như vậy nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ lại lần đánh đoàn đội với đối phương.​
Đó cũng không thể gọi là một trận đấu đoàn đội. Đến giờ cậu vẫn không quên được tại sao mình lại nơm nớp lo sợ mà trốn phía sau bia mộ, nhìn từng người trong đội bị team của Quân Mạc Tiếu bao vây rồi giết chết. Tại sao đến giây cuối cùng mình mới xông ra, tự đưa chân vào miệng cọp.​
Cũng bởi vì việc này mà mấy hôm nay bầu không khí trong đội dự bị nặng nề đến mức khó thở. Cũng có thể ví cậu đem tình cảnh lúc ấy ghi chép tượng tận rồi giao lại cho đội trưởng mà Tiêu Vân cùng ba đội viên khác tỏ thái độ khó chịu ra mặt, đến cả những việc bình thường nhất của cậu cũng bị bọn họ bắt bẻ tơi bời.​
Ngay cả Cao Anh Kiệt cũng trong trạng thái không tốt từ hai hôm nay.​
"Tớ như thế. . .Còn có thể tự xưng là tuyển thủ chuyên nghiệp không?"​
Mấy chục tiếng đồng hồ sau trận PK ấy, Kiều Nhất Phàm đã tự hỏi mình vô số lần. Gia nhập đội dự bị của Vi Thảo hơn một năm vẫn chưa hề chính thức ra sân, không có chút tác dụng nào trong thi đấu đoàn đội, thậm chí hiện tại, chỉ việc đối mặt với người chơi nghiệp dư cũng khiến cậu khẩn trương đến mức không nắm chắc được con chuột.​
"Thế còn tớ. . .Còn có thể tự xưng là tuyển thủ chuyên nghiệp không?"​
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ đem hết thảy những điều không vừa lòng đổ cho vận rủi.​
Thật không may là cậu gia nhập chiến đội quán quân hào quang lấp lánh, thật không may là lúc đoàn chiến lại đối đầu với Diệp Tu, còn có điều không may là cậu luôn nhạt nhòa trong đội.​
Nhưng Kiều Nhất Phàm biết, trên thế gian này đâu có nhiều điều không may đến như vậy. Tình cảnh của cậu từ trước đến nay, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một nguyên nhân.​
"Mình. . .vẫn còn quá yếu."​
Trong quá khứ, mỗi giây mỗi phút cậu buộc chính mình phải thừa nhận sự thật này, giống như tự tay cầm lên một cây búa, từng lần từng lần đánh vào linh hồn của chính mình.​
Chỉ có kẻ yếu, mới có thể đem mọi sự không may quy về số mệnh.​
Phải mạnh hơn! Phải mạnh hơn!​
Trong lòng Kiều Nhất Phàm luôn có một tiếng nói luôn kêu gào, thúc giục cậu, đốc thúc cậu tranh đấu vùng lên khỏi sự nhu nhược yếu mền, xoải bước đuổi theo những đội viên khác của Vi Thảo.​
Cậu cố gắng bò về phía trước, trong tầm mắt có Cao Anh Kiệt, còn có những đội viên dự bị khác. Xa hơn chút nữa là những đội viên chính thức.​
Còn đội trưởng Vương Kiệt Hi, đã sớm cách xa cậu vạn dặm, ngay cả bóng lưng cũng không thấy được.​
Những khi mệt mỏi, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ không nhịn được mà dừng bước. Nhưng cho dù là lúc nghỉ ngơi, cậu cũng không tìm thấy ánh sáng chung quanh, thâm chí con đường dưới chân hướng đến phương nào cũng không phân rõ.​
Vậy nên cậu không dám dừng chân quá lâu, sợ đến lúc tỉnh lại, chỉ còn một mình đơn độc trong thế giới tối đen này.​
Thời điểm Kiều Nhất Phàm buông chuột, biểu tượng Vinh Quang rốt cuộc cũng hiện lên trên màn hình.​
HP của nhân vật Hàn Yên Nhu đã về không, nhưng Tro Nguyệt của cậu cũng chẳng khá hơn mấy, chỉ còn chưa đến một phần tư cột máu.​
Dù thắng, Kiều Nhất Phàm cũng không quá vui vẻ. Cậu liếc nhìn đồng hồ, phát hiện trận đấu này kéo dài hơn ba phút đồng hồ, mà những đội viên Vi Thảo khác chỉ cần hơn một phút đã có thể giành thắng lợi.​
Cậu tháo tai nghe xuống, theo bản năng nhìn quanh. Toàn bộ đội viên trong phòng huấn luyện Vi Thảo không một ai chú ý đến của cậu, họ còn đang tụ lại một chỗ bình luận trận đấu đơn với Quân Mạc Tiếu. Chỉ có Cao Anh Kiệt ngồi bên cạnh cậu, xem cậu dành cả ba phút cho một trận đấu không có nhiều ý nghĩa.​
Kiều Nhất Phàm đột nhiên nhớ tới một người, lén liếc mắt ra sau nhìn. Sau lưng cậu chính là Vương Kiệt Hi, hiển nhiên là anh đã nghiêm túc xem hết trận đấu của hai người. Vẻ mặt anh lại có vẻ không quá tệ, thậm chí có thể nhìn ra một chút vui vẻ. Nhưng khi đã quá quen việc đọc nét mặt của đội trưởng bọn họ, Kiều Nhất Phàm hiểu, trong lòng cũng nguội lạnh.​
Bởi vì cậu nhìn ra được, nét tán thưởng của đội trưởng không dành cho mình. Mà nếu không phải dành cho cậu, thì hẳn là dành cho đối thủ vừa bị cậu đánh bại - Hàn Yên Nhu.​
Có lẽ trong tâm đội trưởng, cậu còn không sánh bằng một người chơi nghiệp dư.​
Kiều Nhất Phàm đứng tại chỗ, cậu muốn cất bước, lại thấy hai chân mình không thể động; muốn vươn tay, tại thấy hai tay nặng ngàn cân.​
Bóng lưng của bọn Cao Anh Kiệt càng ngày càng cách xa, để lại phía sau những bóng ma không ngừng nhào về phía cậu.​
"Mình. . .còn có thể đuổi kịp không?"​
"Mình. . .còn có thể mạnh hơn không?"​
Nhưng không một ai trả lời.​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4
03.


Trong đêm đen vĩnh hằng
Tôi chỉ có một nguyện vọng
Trên bầu trời không một vì sao
Thắp nên ánh sáng rực rỡ
Không thể quay lại với những thứ đã bỏ rơi
Nếu được sống lại một lần nữa, nhất định có thể chiếu sáng ngày mai.

"Em không thử cân nhắc đến việc đổi nghề?"​
Kiều Nhất Phàm nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Những sự việc phát sinh ban ngày hiện rõ mồn một trước mắt cậu, thậm chí không quên một chi tiết nào, nhất là khẩu khí của Diệp Thu đại thần khi nói với cậu những câu này.​
Vì vậy cậu hiểu, đại thần nói nghiêm túc.​
Không giống như đại thần bắt được đồ chơi gì thú vị mà thuận miệng nói một câu, mà là một lời đề nghị của một tiền bối sau khi cân nhắc kỹ mới nói với hậu bối.​
Mà đã lâu lắm rồi, không có người nào đề nghị cậu làm bất cứ điều gì.​
Biết vậy nên cậu cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí việc chết dưới chân Quân Mạc Tiếu sau có 20 giây cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi.​
Kiều Nhất Phàm nghiêng người qua bên, chôn mặt trong chăn, cố gắng bình tĩnh một chút. Lúc này câu mới thực sự suy nghĩ đến đề nghị của Diệp Tu.​
Chức nghiệp Trận quỷ này dù cậu cũng có chơi qua, nhưng không hiểu tường tận. Cùng đội dự bị với cậu có Chu Diệp Bách cũng chơi Quỷ Kiếm Sĩ, nhưng hai người không mấy khi giao lưu.​
Trận Quỷ thiên về hỗ trợ, cũng không nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp chọn nghề này.​
Dù theo bản năng Kiều Nhất Phàm cho là Diệp Tu nói nhất định sẽ đúng, nhưng cậu vẫn cố gắng gạt đi ấn tượng đầu tiên, nghiêm túc suy tính xem Trận quỷ có hợp với mình hay không.​
Tốc độ tay của cậu không phải quá xuất sắc, ít nhất cũng kém hơn Cao Anh Kiệt. Cho nên lúc chơi nghề cần ra chiêu nhanh như Thích Khách, cậu luôn có cảm giác hữu tâm vô lực.​
Trận Quỷ không có yêu cầu cao với tốc độ tay như Thích Khách. Dù sao mỗi lần thả quỷ trận cũng mất thời gian ngâm xướng, lúc đó thì bất kể tốc độ tay có nhanh đến mấy cũng vẫn phải đợi kỹ năng cast xong mới có thể triển khai.​
Suy xét qua, Kiều Nhất Phàm cảm thấy mình quả thật là hợp với Trận Quỷ hơn một chút.​
"Nghĩ lại thì. . .Đại thần còn đề cập tới gì nhỉ?"​
Kiều Nhất Phàm cố gắng nhớ lại, Diệp Tu có nói qua rằng Trận Quỷ có thể phát huy tiềm năng lớn nhất của cậu. Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu trên người mình có gì gọi là tiềm năng.​
Dẫu sao từ này với "thiên phú" hay "tài năng" cũng giống nhau, chỉ thuộc về Cao Anh Kiệt hoặc những người khác, chẳng chút quan hệ nào với Kiều Nhất Phàm.​
Nhưng, đặc điểm lớn nhất của Trận Quỷ là khả năng phối hợp đoàn đội, chẳng lẽ đại thần cảm thấy cậu có năng lực phối hợp với đồng đội? Kiều Nhất Phàm cũng không hay đấu đoàn đội với mọi người, không kể việc Thích Khách là nghề chuyên solo thì trong nội bộ Vi Thảo cũng không có ai nguyện ý cùng cậu luyện tập ngoài Cao Anh Kiệt. Mà những lần đoàn chiến ít ỏi cậu tham gia cũng không lưu lại kỷ niệm tốt đẹp nào đáng nhớ cả.​
Nhưng chẳng hiểu sao, lời Diệp Tu nói lại như một lời nguyền, cứ luẩn quẩn mãi trong suy nghĩ của Kiều Nhất Phàm, không cách nào quên được.​
Việc chuyển nghề không phải là dễ, không tính Vi Thảo đang có một Quỷ Kiếm Sĩ trong đội, với tư chất bây giờ của Kiều Nhất Phàm, việc xin chiến đội cho mình đổi nghề chắc chắn không được thông qua.​
Kiều Nhất Phàm biết rõ điều này, vì vậy cậu chẳng nhờ đến sự giúp đỡ của Trung Thảo Đường để tìm một thẻ tài khoản trắng, mà nhân một buổi sáng chạy ra ngoài cửa câu lạc bộ, cậu đến quần bán báo ven đường mua một thẻ tài khoản mới.​
Đây là lần đầu tiên cậu không phải là người đến phòng huẩn luyện sớm nhất, nhưng tất cả những buổi luyện tập từ sáng tinh mơ của cậu cũng đủ để cho người ta thấy cậu đã cố gắng thế nào.​
Lúc trở lại phòng huấn luyện, còn chút thời gian rảnh, Kiều Nhất Phàm nhân cơ hội này quẹt thẻ tài khoản, bắt đầu tạo nick. Hiện tại người chơi Vinh Quang đều thích quét gương mặt mình để tạo cho nhân vật, nhưng Kiều Nhất Phàm chẳng có ảnh chụp nào trong tay, trong phòng huấn luyện cũng không có máy chụp hình, nên cậu đành tự chỉnh sửa từng chút một.​
Cậu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cậu đến với Vinh Quang, cũng vì xấu hổ lại không có ảnh chụp nên cũng giống như bây giờ, tự mình chỉnh sửa từng nét ngoại hình của nhân vật game.​
"Cậu lúc đầu chơi class nào?"​
Kiều Nhất Phàm lại nhớ tới câu hỏi hôm qua của Diệp Tu.​
Lại tưởng mình đã quên hết những tháng ngày chơi game ở trại huấn luyện Vi Thảo.​
Mà tháng ngày đó đã sớm bị những bài huấn luyện khô khan cực khổ chôn vùi. Cậu cũng từng có niềm vui thuần túy khi chơi game, thứ mà cậu không cần liều mạng tìm kiếm. Như bừng tỉnh giấc mộng tìm lại được cố nhân, Kiều Nhất Phàm trong chớp mắt nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.​
"Đại thần, em nhớ ra rồi. . ."​
Kiều Nhất Phàm nhẹ vuốt bàn phím, động tác chậm rãi không giống chút nào với tốc độ tay của một tuyển thủ chuyên nghiệp, gõ cái tên mà bấy lâu nay cậu đã quên.​
Cậu thiếu niên trước giờ vẫn gắng sức đuổi theo người khác rốt cuộc cũng dừng bước, ngắm những bóng hình phía xa, rồi tiến bước theo mục tiêu mới.​
Một khắc đó, những bóng ma mãi bám theo lưng cậu biến mất hoàn toàn, ngôi sao sáng yếu ớt dần mọc lên, khẳng định sự tồn tại của mình trong màn đêm u tối.​
Chút chuyện xưa ùa về trong tâm trí cậu, lại xóa nhòa đi vài chuyện khác. Kiều Nhất Phàm đứng tại chỗ, lần đầu tiên nhìn rõ con đường mình nên bước đi.​
Một thế giới mới hoàn toàn.​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#5
04.

Khi tôi không ngủ được
Tôi sẽ thấy hạnh phúc lắm nếu được bạn khẽ nắm tay
Thì thầm rằng bình minh sẽ đến
Dù chỉ là một lời nói dối
Cũng thật tốt biết bao.

Kiều Nhất Phàm đăng nhập tài khoản Một Tấc Tro, Trận Quỷ cấp 30 nương theo hiệu ứng âm thanh xuất hiện trong thế giới Vinh Quang. Trên màn hình là cảnh đường phố, ngựa xe bình thường vốn thưa thớt, giờ lại khiến Kiều Nhất Phàm kích động không thôi.​
Cậu vội mở danh sách bạn bè, trong đó chỉ có đúng một cái tên trơ trọi. Nhưng đối với Kiều Nhất Phàm, ý nghĩa của cái tên này lớn hơn hết thảy tất cả người chơi Vinh Quang cộng lại.​
Hít sâu một hơi, Kiều Nhất Phàm mở ra khung chat với Quân Mạc Tiếu. Cậu gõ rồi xóa nhiều lần, mới ấn nút gửi đi:​
"Tiền bối, em đã lên cấp 30."​
Khi thành công kết bạn được với Quân Mạc Tiếu, Kiều Nhất Phàm cơ bản cũng không dám nghĩ xa đến cơ hội có thể gia nhập đoàn đội của người ta. Lúc đó cậu chỉ hi vọng được đại thần chỉ điểm cho vài câu, đưa ra vài đề nghị là tốt lắm rồi. Kết quả là đại thần còn tỏ ý muốn tận tay chỉ dẫn cậu.​
Nói không chừng vận may mười mấy năm qua mình đã dành hết cho thời khắc này.​
Từ đó về sau, Kiều Nhất Phàm lúc nói chuyện với Quân Mạc Tiếu không còn xưng "Đại thần" nữa, mà gọi là "Tiền bối". Cậu tìm người luyện thay cho tài khoản Một Tấc Tro, sau đó tâm tâm niệm niệm ngóng từng ngày lên bằng level với tiền bối.​
Để không lãng phí thời gian, cậu thậm chí còn mua hai tài khoản Trận Quỷ mãn cấp, đợi đêm khua vắng người lén đem ra luyện tập. Hoặc sau khi kết thúc huấn luyện hàng ngày, cậu liền chạy đến phòng tài liệu tra cứu thông tin về Trận Quỷ, cả số liệu cả video, mỗi lần xem đều suy nghĩ cẩn thận.​
Cho đến hôm nay.​
Lúc tụ họp với nhóm Quân Mạc Tiếu, cậu mới phát hiện đội ngũ của anh cũng chẳng có mấy người. Trừ đi Bánh Bao Xâm Lấn và Hàn Yên Nhu thì chỉ có thêm một Bậc Thầy Pháo Súng.​
Diệp Tu cùng Bậc Thầy Pháo Súng, cái tổ hợp này làm người ta không khỏi nghĩ tới vị tuyển thủ tiếng tăm lẫy lừng kia. Nhưng Kiều Nhất Phàm lại không dám hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi mọi người.​
Tiền bối cũng giới thiệu sơ qua một chút, Bánh Bao và Hàn Yên Nhu thì vẫn có chút ấn tượng với cậu, đến cả Phong Sơ Yên Mộc cũng ôn nhu dễ gần. Lo lắng vốn treo trong lòng Kiều Nhất Phàm nhất thời hạ xuống phân nửa. Cậu sợ nhất chính là không thể hòa nhập được với đội ngũ của tiền bối, rồi lại lo không hợp như đội ngũ trước đây. Chẳng ngờ mọi người lại thoải mái đến vậy, không có chút cảm giác khinh người của mấy cao thủ game online.​
"Đêm nay mục tiêu của chúng ta là phá kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa."​
Thấy mọi người đã làm quen xong, Quân Mạc Tiếu vừa nói vừa xách Ô Thiên Cơ lên.​
Kiều Nhất Phàm vừa nghe liền vội vàng mở bảng kỷ lục, vừa nhìn kết quả đã hoảng hồn vì kỷ lục đã cao đến mức quá đáng.​
Có thể phá được à. . . Kiều Nhất Phàm thấp thỏm nghĩ. Với cậu thì tuyệt đối không làm nổi, nhưng nếu là tiền bối, hẳn là không thành vấn đề.​
"Lần này chúng ta chỉ có ba cơ hội." Không đợi Kiều Nhất Phàm xoắn xuýt xong, Quân Mạc Tiếu đã nói tiếp, "Nhất Phàm, ba lượt này là đặc biệt để dành cho em. Chỉ cần em có thể dung nhập vào đội ngũ của chúng ta thì việc phá kỷ lục không thành vấn đề."​
"Để dành cho em?" Kiều Nhất Phàm có chút giật mình với việc này, trước nay chưa có người nào đặc biệt để lại cái gì cho cậu.​
"Ừ, bởi vì sau ba lượt phó bản này, mấy người bọn anh sẽ thăng cấp lên 31, đến lúc đó thì thành tích phó bản sẽ không được ghi lại nữa."​
"Ba cơ hội. . ." Vừa nghe đến việc nhóm của tiền bối đang khống chế tốc độ tăng level để đợi mình, Kiều Nhất Phàm càng thêm sợ hãi.​
Kinh nghiệm của cậu đối với nghề Trận Quỷ mới chỉ là chuyện một hai tháng nay, trình độ như vậy đã có thể đạt tới yêu cầu của tiền bối sao? Nếu lần này không phá được kỷ lục, làm chậm trễ kế hoạch của tiền bối thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào chứ? Quan trọng nhất là làm sao để mình không phụ kỳ vọng của tiền bối, có thể phối hợp được với đồng đội chưa lần nào tiếp xúc qua, để phá vỡ thành tích hiện tại và tạo nên kỷ lục mới gần như hoàn mỹ?​
Trong nháy mắt, vô số ý niệm tràn qua đầu Kiều Nhất Phàm như thủy triều, tựa như một thế kỷ dài dằng dặc, lại tựa như một phút giây ngắn chẳng tày gang. Lúc hoàn hồn cậu mới phát hiện mọi người còn đang chờ câu trả lời của mình cậu, nhưng bất luận là gõ chữ hay mở miệng, cậu cũng không cách nào nói ra câu "Không vấn đề gì, cứ giao cho em!" một cách tự nhiên.​
Mình như vậy thật quá kém cỏi. . .​
"Ba lượt đã quá đủ để em làm quen với phó bản." Có lẽ do không đợi được câu trả lời của Kiều Nhất Phàm mà Quân Mạc Tiếu dứt khoát nói tiếp, "Đừng quên, em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đó!"​
Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.​
Kiều Nhất Phàm ngẩn người mất một lúc, một điều hiển nhiên như vậy nhưng đối với cậu lại thật xa vời. Ít nhất là từ lúc cậu chính thức ghi danh để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp của Vinh Quang tới nay, chưa hề có người nào nói vậy với cậu.​
Trong quá khứ, cậu là ai? Là một cậu bé vô hình, là người chuyên đi rót nước, là một thích khách không có tiền đồ, là tuyển thủ thất bại nhất trong chiến đội quán quân.​
Mà không phải là một tuyển thủ chuyên nghiệp.​
Sự ủy khuất và sợ hãi đè nén hơn một năm qua, vừa không cam lòng lại bất lực chợt dâng lên trong lòng Kiều Nhất Phàm theo câu nói giản đơn ấy. Cậu thậm chí phải cắn chặt răng mới có thể khống chế được giọt nước mắt chực rơi xuống trước mặt mọi người.​
Sau đó, niềm vui vì được công nhận cũng dần nảy mầm trong lòng cậu. Nương theo đó là dũng khí cùng sức mạnh không biết từ đâu, Kiều Nhất Phàm đưa tay ra sức dụi mắt.​
"Đúng vậy, ba lượt, vậy là đủ rồi!"​
Dù gì mình cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp cơ mà!​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
05.

Lời thỉnh cầu mãi không thành hiện thực
Đêm nay
Bạn đem tinh tú cùng rời đi
Tan biến không hẹn ngày trở lại

Cuối tháng 6 là thời điểm nóng bức nhất ở thành phố B, dù ký túc xác có mở điều hòa không khí nhưng mồ hôi vẫn ướt đẫm áo Kiều Nhất Phàm lúc cậu thu dọn hành lý.​
Khi đem bộ quần áo cuối cùng bỏ vào trong túi xách, Kiều Nhất Phàm mới phát hiện mình dành cả buổi sáng để thu dọn mà số đồ cậu mang đi cũng chỉ chiếm một vali nhỏ và một cái túi xách tay mà thôi.​
Đây là toàn bộ tài sản của cậu trong hơn một năm ở Vi Thảo.​
Cậu đem túi xách để lên trên vali, đảo mắt nhìn lại căn phòng ký túc, xác định không để quên gì mới quay đầu nhìn Cao Anh Kiệt - người đang ngồi trên giường nhìn cậu từ nãy đến giờ không nói một lời.​
Cậu biết Cao Anh Kiệt không nỡ xa mình, trong lòng cậu cũng không muốn tách rời bạn thân. Nhưng thực tế là Vi Thảo sẽ không tái ký hợp đồng, hai người đều hiểu nên không hề bàn luận qua chủ đề này, chỉ đang đợi nói ra từ biệt chắc chắn phải đến.​
Mà bây giờ chính là thời khắc ấy.​
Kiều Nhất Phàm cầm hành lý, yên lặng đi từ ký túc xá đến cửa câu lạc bộ Vi Thảo. Trong quá khứ, cậu đã từng đi qua biết bao lần, nhưng Kiều Nhất Phàm biết, đây sẽ là lần cuối cùng.​
Mỗi bước cậu đi sẽ không cách nào quay lại, cũng là một bước tiến tới tương lai.​
Nội bộ Vi Thảo trừ Cao Anh Kiệt thì không còn ai khác đến tiễn cậu, song cậu cũng không quá để ý. Dẫu sao từ khi đến Vi Thảo cho đến bây giờ, Kiều Nhất Phàm luôn là người vô hình, lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi, cũng tốt.​
Huống chi, cõi đời này đã có môt nơi thu hút sự chú ý của cậu.​
Bây giờ cậu sẽ thẳng tiến tới nơi đó.​
"Cậu tương lai. . .có tính toán gì không?"​
Cao Anh Kiệt đi cùng Kiều Nhất Phàm đến cửa chính, biết sắp phải chia tay nên rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở lời.​
"Tớ á?" Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm của buổi chiều hè, giọng nói lại thật ung dung: "Trước tiên là tìm một tiệm net xem sao đã."​
Dứt lời, cậu quay đầu nhìn lại trụ sở chính của câu lạc bộ Vi Thảo lần cuối. Bỗng nhớ lại lần đầu tiên đặt chân đến nơi đây, cậu từng đứng ở chỗ này, ôm niềm mơ ước cùng mong đợi ngước nhìn lên.​
Hiện tại, đoạn đường này coi như kết thúc tại đây, như đặt dấu chấm hết cho một cuốn tiểu thuyết. Thời khắc này, bóng người khi xưa hòa làm một với hiện tại, từng sự việc lớn nhỏ đan xem thành một vòng tròn, chôn giấu vào một góc của ký ức.​
"Chờ lúc gặp lại, chúng ta không còn là đồng đội nữa mà là đối thủ rồi." Kiều Nhất Phàm đưa tay ra nhẹ vỗ vai Cao Anh Kiệt: "Đến lúc đó phải cùng tớ đánh một trận thật hay."​
"Ừ, nhất định rồi!" Cao Anh Kiệt quệt mũi, cũng đánh trả một cái vào bả vai Kiều Nhất Phàm.​
Cuối cùng, hai thiếu niên nói lời từ biệt. Một người lên xe, một người ở lại. Giống như những ngôi sao sượt qua nhau trong vũ trụ bao la, quỹ đạo tách rời, đi về hướng khác.​
Dù thế nào chăng nữa, bọn họ vẫn tồn tại trong cùng một bầu trời đêm, tỏa ánh sáng của riêng mình.​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
06.

Trong đêm đen vĩnh hằng
Nguyện vọng chỉ có một
Trên bầu trời không một vì sao
Thắp lên ánh sáng chói lòa
Cho dù giờ phút này xa xôi như mộng
Nếu có thể sống lại một lần nữa, nhất định có thể chiếu sáng trời đêm

Cuộc sống của Kiều Nhất Phàm sau khi đến Hưng Hân không hề nhàn hạ nhưng lại đầy bất ngờ thú vị.​
Mỗi ngày, cậu không phải dậy sớm tự mình huấn luyện tăng cường, mà là ngồi chờ đồng đội rời giường rồi vừa nghĩ xem nên ăn sáng món gì vừa rảo bước đến phòng huấn luyện ở tiệm net.​
Bữa trưa và tối không còn là món ăn cố định mỗi ngày của căng tin, mà tùy thích, có khi mọi người góp tiền gọi cơm tiệm, có khi lại thay phiên nhau nấu, lúc rảnh còn chui vào phòng khách nhỏ bên cạnh phòng huẩn luyện làm nồi lẩu.​
Tác phong của chị chủ Trần Quả căn bản không giống với những ông chủ chiến đội khác, cô luôn lải nhải nhắc họ ngủ sớm, đừng ăn đồ lạnh, ngủ phải đắp kỹ chăn; Đường Nhu với Bánh Bao người thì bình tĩnh kẻ thì lông bông, cả hai đều thích cùng cậu tán gẫu mấy chuyện lý thú trong quá khứ của Hưng Hân; tiền bối Ngụy Sâm dù luôn thích mở miệng trêu ghẹo, nhưng mỗi lúc cậu gặp khó khăn lại rất tích cực dang tay giúp đỡ.​
Về phần đội trưởng Diệp Tu, so với những đội trưởng khác cậu từng gặp thì khác hoàn toàn. Trừ lúc trong trận, mọi thời điểm đều tỏ ra biếng nhác, ngậm thuốc lá ngồi ở quầy, giúp khách trong tiệm net lấy đồ uống.​
Huấn luyện hàng ngày ở Hưng Hân không hay dùng mấy phần mềm mô phỏng khô khan thông thường, tiền bối thường kêu bọn cậu vào trong game đánh đoàn chiến cùng các công hội, đi đoạt boss dã đồ hoặc cày phó bản.​
Nhờ vậy, trình độ của Kiều Nhất Phàm và mọi người càng ngày càng tiến bộ. Cậu dần nắm được thói quen thao tác của đồng đội, biết lúc nào nên thả quỷ trận mới có thể đem lại hỗ trợ tốt nhất cho đối phương.​
Càng về sau, cho dù Diệp Tu không trực tiếp chỉ huy, Kiều Nhất Phàm đã có thể thả quỷ trận đúng lúc. Không chỉ tán dương đồng đội, ngay cả chính Kiều Nhất Phàm cũng cảm nhận rõ ràng những tiến bộ của chính mình.​
Sau hơn nửa năm, Kiều Nhất Phàm cuối cùng được lên sàn đấu chính thức.​
Một tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang đã đăng ký mà trong vòng hai năm chưa hề tham gia bất kỳ một giải thi đấu chuyên nghiệp nào —— đoạn thời gian đen tối đó của Kiều Nhất Phàm bị không ít người đem ra giễu cợt. Nhưng cậu chưa từng để ý, cho dù tuyển thủ cùng kỳ đã sớm tỏa sáng, thậm chí người mới nhỏ tuổi hơn cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, Kiều Nhất Phàm vẫn có thể duy trì nhịp bước của mình, tập trung tiếp tục cố gắng.​
Trận đầu tiên của vòng khiêu chiến, chiến đội Hưng Hân đối đầu với chiến đội Vô Cực - á quân năm ngoái của vòng khiêu chiến. Rất nhiều người cho rằng Hưng Hân vừa vào sân đã đụng trúng đá tảng, hết cứu nổi.​
Kiều Nhất Phàm dĩ nhiên tin tưởng vào thực lực của chiến đội, nhưng cậu cũng không đánh giá thấp đối thủ của mình. Cậu biết Vô Cực dù có bị loại khỏi vòng bảng thì cũng là một chiến đội chân chính. Kinh nghiệm tác chiến trong vòng chuyên nghiệp so với đội của cậu chỉ có nhiều hơn.​
Nhất là sau trận đấu solo đầu tiên, Bánh Bao vì không quen bản đồ mà bị đánh tan tác, bầu không khí trong đội tuy không quá kém nhưng cũng ít nhiều khẩn trương. Nói cho cùng, điểm tổng chỉ có vậy, mình ít đi một điểm thì đối thủ tăng lên một số, mà đôi khi chỉ một điểm cũng có thể quyết định tương lai cả một năm sau của chiến đội.​
Sau khi công bố kết quả của trận đầu tiên, người tiếp theo lên sân là Kiều Nhất Phàm. Vòng khiêu chiến không có phòng thi đấu chính thức nên cậu chỉ đơn giản đứng lên đi về vị trí của mình.​
Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi, quẹt thẻ đăng nhập. Trong thời gian đợi tải bản đồ, cậu theo bản năng liếc nhìn đồng đội xung quanh.​
Bánh Bao còn đang ủ rũ vì sai lầm vừa rồi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Nhất Phàm liền nở một nụ cười thật to cổ vũ.​
Lúc chuẩn bị vào trận, Ngụy Sâm ngồi sát vách liền hướng Kiều Nhất Phàm giơ hai ngón tay cái, ý bảo cậu cố gáng đánh thật tốt. Ngay cả Đường Nhu ngồi cách một khoang cũng quay đầu cười khích lệ cậu.​
Mà Diệp Tu ở bên kia cũng không nói chiến thuật hay chiến lược gì, trực tiếp vỗ vai cậu một cái, nói "Cố gắng lên!"​
Trong nháy mắt, tiến độ tải bản đồ đã chạm đến 100%. Bản đồ "Hành lang trên nước" dần hiện lên trên màn hình của Kiều Nhất Phàm, đây chính là bản đồ có hành lang phức tạp cùng mặt nước hồ trải dài khiến Bánh Bao không động tay động chân nổi rồi bị tuyển thủ của Vô Cực áp chế gắt gao.​
Kiều Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ lý do chiến đội kia lại chọn "Hành Lang Trên Nước", trừ phi đối thủ của họ đã nghiên cứu qua bản đồ này, hoặc có luyện tập chiến đấu dưới nước một cách bài bản, nếu không thì sẽ rơi vào thế bất lợi.​
Chiến đội Vô Cực đã chọn riêng bản đồ này vì chiến đội rễ cỏ Hưng Hân.​
Nhưng Kiều Nhất Phàm lại nằm ngoài dự liệu của họ. Sau khi Một Tấc Tro xuất hiện, cậu liền cho nhân vật nhảy ùm xuống nước, biến mất không tăm hơi.​
Thậm chí đối thủ của cậu cũng không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào trên mặt nước yên tĩnh.​
Cách di chuyển âm thầm dưới nước quá xuất sắc, ngay cả trong vòng chuyên nghiệp, không phải ai cũng có thể làm tốt được như vậy.​
Người Vô Cực dĩ nhiên không biết quá khứ của Kiều Nhất Phàm, mỗi ngày cậu đều lập đi lặp lại những kỹ xảo cần thiết của một tuyển thủ chuyên nghiệp khi còn ở Vi Thảo. Dù khi đó cậu chưa được đến gần với sàn thi đấu, nhưng cậu chưa từng buông bỏ phút giây nào. Cường độ huấn luyện của cậu là mô phỏng theo lịch trình đội viên chủ lực trong chiến đội, đôi lúc còn tự mình gia tăng thêm nội dung.​
Phương pháp di chuyển âm thầm dưới nước cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.​
Hồi đó, Kiều Nhất Phàm nghĩ nếu mình nỗ lực cố gắng, sẽ có một ngày những kinh nghiệm ấy phát huy tác dụng, lúc nghĩ lại mới cảm thấy mình thật ngây thơ.​
Nhưng cuối cùng, ngày đó đã đến.​
Trận trước Vô Cực thắng dễ dàng bao nhiêu, trận này lại thua thê thảm bấy nhiêu. Chờ khi Một Tấc Tro xuất hiện trước mắt tuyển thủ của Vô Cực, bên người hắn đã có ba bốn quỷ trận chồng lên nhau, thậm chí còn dính một băng trận dưới chân.​
Quỷ thần được triệu hồi lần lượt, có lẽ trong mắt đối thủ, cậu không khác ma quỷ là bao. Cuối cùng, dù một chiêu chưa thể kết liễu đối thủ, nhưng đối diện với đối thủ đã mất đi ý chí chiến đấu, Kiều Nhất Phàm dễ dàng dành chiến thắng.​
"Đánh tốt lắm!"​
"Tiểu tử, ngon đấy!"​
Lúc Kiều Nhất Phàm tháo tai nghe xuống thì phát hiện tất cả đội viên của Hưng Hân đều đang nhìn mình, còn thay nhau đưa lời khen ngợi.​
Vốn không quen là tâm điểm của mọi người, Kiều Nhất Phàm lập tức đỏ mặt, tất cả sự bình tĩnh tỉnh táo trong trận giờ bay sạch. Cậu lo lắng nhìn bốn phương, cuối cùng mới đem ánh mắt cầu trợ giúp hướng tới Diệp Tu.​
"Tiếp nhận lời khen của người khác cũng là kỹ năng thiết yếu của tuyển thủ chuyên nghiệp đó!"​
Diệp Tu cũng chú ý tới sự quẫn bách của cậu, chẳng lên tiếng giúp đỡ lại còn hùa theo mọi người, đưa tay xoa mái tóc vốn đã hơi rối vì đeo tai nghe.​
"Làm tốt lắm!"​
Kiều Nhất Phàm cố gắng nháy mắt, nhìn đồng bạn xung quanh, đấu tranh một hồi cuối cùng mới nhẹ giọng nói cảm ơn.​
So với thắng lợi, điều làm cậu hạnh phúc hơn chính là sự thừa nhận của đồng đội.​
Kiều Nhất Phàm cảm nhận rõ ràng bản thân đang từng bước trưởng thành, những tháng ngày mài lưng nỗ lực đã có kết quả, từng chút hòa làm một với thân thể của cậu.​
Nhưng khác với quá khứ, Kiều Nhất Phàm cũng không phải rút hết tâm tư mới đạt được kết quả như vậy. Cậu không phải chạy thục mạng về phía trước, cũng không phải chạy hết hơi để đuổi theo mục tiêu.​
Cậu chỉ bước đi trên một con đường mới mẻ, thậm chí có tâm tư để thưởng thức những mầm non xanh biếc ven đường cùng chim chóc bay lượn nơi xa.​
Mà lần này, cùng đồng hành với cậu còn có bạn bè, không còn một mình cô độc.​
Bọn họ cùng chung một chí hướng, tiến lên phía trước,vui vẻ nói cười, trăm hoa đua nở.​
 

Tami

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
3
Location
HCM
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Lam Hà
#8
Về phần đội trưởng Diệp Tu, so với những đội trưởng khác cậu từng gặp thì khác hoàn toàn. Trừ lúc trong trận, mọi thời điểm đều tỏ ra biếng nhác, ngậm thuốc lá ngồi ở quầy, giúp khách trong tiệm net lấy đồ uống.
Lúc Nhất Phàm đến HH thì DT đâu còn làm quản lý tiệm net nữa đâu? Lúc này đã lên lầu riêng biệt rồi mà .
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#9
Lúc Nhất Phàm đến HH thì DT đâu còn làm quản lý tiệm net nữa đâu? Lúc này đã lên lầu riêng biệt rồi mà .
Úi Tami đọc kỹ ghê. Thỏ nghĩ đây là plothole của tác giả đó. Mà mình edit ko thể cắt mất câu từ của ng ta dc ý.
Thôi thì lý giải một cách phiên phiến là lúc này tuy đã chuyển lên tầng 2 nhưng thỉnh thoảng Diệp vẫn lượn lờ dưới tầng 1 phụ mng trông net đi :3
 

Kevin Song

Máy cày level
Bình luận
157
Số lượt thích
787
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Ngụy vô sỉ
#10
Lúc Nhất Phàm đến HH thì DT đâu còn làm quản lý tiệm net nữa đâu? Lúc này đã lên lầu riêng biệt rồi mà .
Không hẳn là plothole. Hưng Hân tập trung xuống tầng dưới ngồi ăn cơm bữa chứ không camp luôn trong phòng huấn luyện. Đoạn Mạc Phàm mới đến đang trải nghiệm thì có thằng đọc báo lá cải Triệu Dương chuyển nhượng, đám Hưng Hân ngồi ăn nghe thấy cũng chạy vào xem. Náo loạn xong thì Mạc Phàm thấy Trần Quả đứng tìm thằng phao tin để "xử lí".
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#11
Không hẳn là plothole. Hưng Hân tập trung xuống tầng dưới ngồi ăn cơm bữa chứ không camp luôn trong phòng huấn luyện. Đoạn Mạc Phàm mới đến đang trải nghiệm thì có thằng đọc báo lá cải Triệu Dương chuyển nhượng, đám Hưng Hân ngồi ăn nghe thấy cũng chạy vào xem. Náo loạn xong thì Mạc Phàm thấy Trần Quả đứng tìm thằng phao tin để "xử lí".
Kevin nhớ kỹ ghê *vỗ tay* không hổ là trực nam :xxx
 

Vũ Lạc Thướng Thiên

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
247
Team
Bách Hoa
#12
Lúc Nhất Phàm đến HH thì DT đâu còn làm quản lý tiệm net nữa đâu? Lúc này đã lên lầu riêng biệt rồi mà .
Anyway, một khi là fic tức là có trí tưởng tượng vào trong đó. Một fic hướng nguyên tứ là dựa vào các sự kiện chính nổi bật và mạch thời gian chính của truyện, nhưng điều đó không có nghĩa là tác giả không có quyền thêm thắt một vài chi tiết vào đó...các chi tiết không OCC, không làm sai chính văn và không vô lí thì có thể chấp nhận được thôi mà...
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#13
07.

Tôi đã tình cờ gặp được bạn trong bầu trời đầy sao ấy
Nếu có thể gặp lại bạn với những cảm xúc nguyên vẹn đó
Ngay cả những điều từng làm tôi khóc trong quá khứ đã qua
Một lần nữa sống lại, nhất định có thể chiếu sáng ngày mai
"Rốt cuộc tụi mình cũng có cơ hội đứng chung một trận."​
Một Tấc Tro nhìn Mộc Ân cách xa cậu hơn nửa bản đồ, trầm mặc một chút mới trả lời:​
"Đúng thế."​
"Nhưng tiếc quá, tụi mình lại là đối thủ."​
Khi còn trong đội dự bị của Vi Thảo, hai thiếu niên đã từng suy tưởng qua không biết bao lần nếu bọn họ có cơ hội kề vai chiến đấu trên sàn thì sẽ như thế nào.​
Hai bạn trẻ còn hao tổn biết bao tâm huyết, vận dụng chiến thuật học được từ phòng huấn luyện, thử nghiệm tổ hợp Ma Đạo Học Giả và Thích Khách xem làm thế nào để phối hợp một cách tốt nhất. Vì thế mà họ đặc biệt tìm hết những video đoàn chiến, vừa xem vừa nghiên cứu chiến thuật.​
Nhưng đâu phải tất cả mộng tưởng đều có thể thành hiện thực, cũng như Thích Khách phải rời khỏi Vi Thảo, lại nhất định phải trở thành đối thủ của Ma Đạo Học Giả vậy.​
Nhưng bất luận thế nào, những thiếu niên đội dự bị cuối cùng cũng trở thành đội viên chính thức, mỗi người một nơi trên sàn thi đấu.​
"Cố lên, dốc toàn lực mà đánh."​
Cuối cùng, Kiều Nhất Phàm cũng chỉ có thể nói với Cao Anh Kiệt câu này.​
Hai người đã chia cách gần một năm, trình độ cá nhân đều được nâng cao rõ rệt. Cao Anh Kiệt thì không cần phải chứng minh, cậu có thiên phú, lại rất nỗ lực cố gắng, ở Ngôi Sao Tụ Hội còn thắng được đội trưởng Vương Kiệt Hi, trận thắng đó như một liều kích thích, trong nháy mắt đã truyền cho cậu sự tự tin vốn thiếu sót.​
Còn người kia, việc thay đổi chức nghiệp thành Trận Quỷ đã kích phát tiềm năng nắm bắt cục diện trận đấu của Kiều Nhất Phàm. Nửa năm lăn lộn trong Vòng Khiêu Chiến đã bù đắp cho những thiếu sót kinh nghiệm của cậu. Huống chi bên cạnh cậu còn có Diệp Tu, có đồng đội thân thiết, nên chẳng còn gì khó khăn đáng ngại.​
Trong trận, Mộc Ân bay thắng tới hướng của Một Tấc Tro, mà người kia cũng không cố tránh né, chỉ ngâm xướng từng cái Quỷ Trận theo tiết tấu nhịp nhàng để cản trở hành động của Ma Đạo Học Giả.​
Hai người giằng co như vậy vài phút, quỷ trận biến mất rồi lại hiện lên, dụng cụ ma pháp của Mộc Ân cũng thỉnh thoảng văng tới Một Tấc Tro đang đứng cách nhau cả một hàng Quỷ Trận.​
Người xem ngoài trận không hiểu mấy về cục diện đã bắt đầu buồn bực với cách đánh của hai người. Đúng lúc này, dòng chảy Quỷ Trận liên miên bất tận bỗng chậm mất một nhịp. Mộc Ân lập tức chộp lấy khoảng trống này chui vào, vượt qua cấm địa Quỷ Trận bay vụt đến trước mặt Một Tấc Tro.​
Mà Một Tấc Tro không hề bối rối vì sai lầm vừa rồi, cậu nhanh chóng lăn một vòng, nép phía sau cột đá, vừa vặn chặn lại công kích của Mộc Ân.​
Mộc Ân chợt thấy có gì không đúng khi thấy một chuỗi hành động của Một Tấc Tro, cậu vội vàng nhìn lại, phát hiện mình đã sớm bị vây quanh bởi trận quỷ.​
Lối thoát duy nhất lúc này lại phát ra ánh sáng chói mắt. Một Tấc Tro trốn sau cột đá đang hoàn thành bố trí cuối cùng của Trận Quỷ Liên Hoàn.​
Trận Quỷ là nghề nghiệp được toàn Liên Minh công nhận là yếu thế trong những trận đấu solo. Lý do kỳ thực cũng đơn giản, nhiều kỹ năng ngâm xướng, hạn chế này quá hiển nhiên nào có ai không hiểu?​
Cao Anh Kiệt dĩ nhiên biết rõ, cậu là tương lai của Vi Thảo, là nòng cốt của chiến đội, là tân binh ưu tú nhất, vừa có thiên phú lại chịu khó nỗ lực.​
Nhưng Kiều Nhất Phàm đã thắng, dù cậu dùng Trận Quỷ, dù cậu là đội viên bị Vi Thảo gạt ra.​
Cậu không dám chắc, nếu một lần nữa gặp lại nhau, mình còn có thể giành chiến thắng hay không. Nhưng cậu biết rõ, trận đấu này người ngoài tưởng là dễ dàng, lại là trận cậu gần như dùng hết toàn bộ tâm lực.​
Trong thời gian ngắn phải nắm rõ bản đồ; từ chiêu đầu tiên đã phải sắp đặt tất cả chiến thuật, bài bố trước sau; lúc dẫn dụ không được để lộ bất kỳ sơ hở nào; đến thời khắc quyết định phải nắm chắc thời cơ, triệt để chặn đứng đường lui của đối thủ.​
Đến khi hai chữ "Vinh quang!" hiện lên trên màn hình, cậu mới rời đôi bàn tay run rẩy khỏi bàn phím cùng con chuột.​
Lúc Kiều Nhất Phàm đi từ phòng thi đấu ra, bình luận viên vẫn còn đang giải thích về đại cục của trận đấu. Cậu bất đắc dĩ cười, bước lên bục, chuẩn bị bắt tay với đối thủ.​
Sắc mặt Cao Anh Kiệt hơi tái nhưng tinh thần cũng không quá sa sút. Bọn họ cùng nhau đi lên trên sân khấu, bắt tay nhau, sau đó phát hiện bàn tay đối phương cũng ướt đẫm mồ hôi.​
Chẳng hiểu tại sao, vào thời khắc đó, hai người lại trộm cười trước muôn vàn ánh mắt người xem.​
"Rất khẩn trương à?"​
Cao Anh Kiệt nhỏ giọng nói với Kiều Nhất Phàm.​
"Không phải cậu cũng vậy?"​
Kiều Nhất Phàm dùng sức nhéo tay Cao Anh Kiệt.​
"Hồi xưa mỗi lần trả kết quả huấn luyện đối kháng trong đội, cậu đều có dáng vẻ này. . ."​
"Nói cứ như hồi trước cậu không sợ Vương đội vậy."​
"Giờ tớ không có sợ nữa!"​
"Vậy giờ cậu có dám ra nhìn Vương đội một cái không?"​
". . ."​
Đến tận lúc MC phải hắng giọng nhắc nhở thì hai thiếu niên mới vội vã rời sân đấu về chỗ ngồi của đội mình, cứ như hai học sinh bị bắt gặp nói chuyện riêng trong giờ.​
Nhưng ngay cả khi bị nhắc như vậy bọn họ cũng không quên níu kéo, cố hướng đến đối phương làm cái khẩu hình.​
"Lần sau làm trận nữa nhé?"​
"Được!"​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#14
08.

Giữa ngàn ánh sao đêm cùng người gặp gỡ là một kỳ tích
Đã biến mất giữa biển người cũng không còn cách nào tìm lại
Cũng vì ngày cũ từng khóc thầm nói một tiếng "Gặp lại"
Ngày mai nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ.


Bản đồ "Trời xanh phế đô" nay đã ngói đổ tường xiêu, cát vàng đầy trời.​

Một Tấc Tro nằm phủ phục sau một cột đá bị phong hóa, thầm tính toán khoảng cách đến đối thủ.​

Một phút trước, trị liệu Tay Nhỏ Lạnh Giá của bọn cậu bộc phát tốc độ tay, ngăn cản được tay đấm mạnh nhất của Luân Hồi là Nhất Thương Xuyên Vân, nhờ vậy cậu mới có được một khoảng trống nhỏ để ngâm xướng quỷ trận. Cũng nhờ vậy, cục diện của hai đội trở thành trao đổi trị liệu.​

Đối mặt với Vinh Quang đệ nhất nhân, Tay Nhỏ Lạnh Giá không thể kéo dài thời gian, Một Tấc Tro biết rõ điều này. Bên đội mình, Quân Mạc Tiếu cùng Vũ Mộc Tranh Phong đang kéo trị liệu của Luân Hồi là Tiếu Ca Tự Nhược ra ngoài phạm vi công kích của Nhất Thương Xuyên Vân, mà theo sát sau lưng bọn họ còn có Nhất Diệp Chi Thu cùng thích khách Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.​

Phải vì đồng đội mà tranh thủ thời gian! Một Tấc Tro ra quyết định trong nháy mắt. Vì vậy cậu trốn tới góc chết đã nhắm trước, trong lòng thầm đếm số ô khoảng cách đến đối thủ.​

Đâu là trận đấu cuối cùng giữa Hưng Hân và Luân Hồi, một mất một còn, mỗi một thao tác kỹ năng đều ảnh hướng đến việc quán quân sẽ thuộc về ai.​

Khi Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng tiến vào tầm nhìn của Một Tấc Tro, dưới chân thích khách lập tức xuất hiện một mảng ánh sáng màu xám. Tro Trận gia tăng phụ trọng và giảm tốc độ đã có tác dụng, nhân vật đứng giữa quỷ trận tạm thời không thể di chuyển nhanh được.​

Nhưng vẫn chưa đủ! Một Tấc Tro tính toán, Nhất Diệp Chi Thi đã lùi một bước trước khi tiến vào trong vòng của quỷ trận, thoát khỏi phạm vi của Tro Trận. Cùng lúc ấy Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng cũng không ngừng di chuyển, vừa tiến về phía trước một cách khó khăn, vừa chuẩn bị phóng ra kỹ năng.​

Lúc Tàn Nhẫn Tính Lặng chuẩn bị nâng dao găm, dùng kỹ năng Hồ Quang Thiểm để thoát khỏi Tro Trận, Một Tấc Tro vẫn ẩn thân sau cột đá, thái đao Tuyết Văn lóe ra ánh sáng u tối.​

Sau khi dùng Ám Trận để khống chế thích khách của Luân Hồi, Một Tấc Tro nhận định đối phương tạm thời sẽ không tạo được uy hiếp, nên trong nháy mắt cậu tập trung vào một đối thủ khác trước mặt, Nhất Diệp Chi Thu.​

Nhất Diệp Chi Thu không còn đồng đội, lúc này có chút bị động. Bất luận là tiếp tục truy sát nhóm của Quân Mạc Tiếu để cứu trị liệu Luân Hồi, hay là lập tức giết chết Một Tấc Tro lấy một đổi hai đều không phải sách lược tốt nhất trong tình huống này.​

Một Tấc Tro đương nhiên biết Nhất Diệp Chi Thu đang lưỡng lự, hoặc là nói, cậu đã cố tình tạo ra cục diện này. Chính vì cậu đã tính việc hai tay dài là Nhất Thương Xuyên Vân cùng Vô Lãng không ở gần mới có thể triển khai chiến thuật.​

Cái nhìn đại cục đạt đến trình độ này là nhờ cố gắng luyện tập cả năm qua, cũng nhờ vào sức quan sát trời sinh của cậu.​

Trận quỷ là nghề có thể phát huy tốt nhất tiềm năng của em —— khi xưa Diệp Tu đã nói với cậu như vậy, đến trận chiến cuối cùng tiềm năng ấy mới thực sự hiện ra.​

Phía bên kia, Nhất Diệp Chi Thu cuối cùng cũng ra quyết định. Hắn không chọn việc ở lại dây dưa với Trận Quỷ, dù gì hắn cũng là dân cận chiến, đối với đám quỷ trận giăng bốn phía cũng không chiếm được thượng phong.​

Nên Nhất Diệp Chi Thu quyết định thật nhanh, tiếp tục quay lại đuổi giết Quân Mạc Tiếu, cứu trị liệu. Nhưng ngay lúc hắn tiến sát đến gần Một Tấc Tro, ánh sáng trên thái đao của Trận Quỷ lại lóe lên, Nguyệt Quang Trảm kết hợp với Mãn Nguyệt Trảm ngăn cản bước chân của Nhất Diệp Chi Thu.​

Một Tấc Tro dĩ nhiên biết tình huống trao đổi trị liệu lúc này không hề có lợi cho Hưng Hân nên cậu không thể để Nhất Diệp Chi Thu tiến lên, cố gắng kéo dài thời gian công kích của Quân Mạc Tiếu.​

Sau khi thu đao, Một Tấc Tro bước chéo sang bên, vòng ra sau lưng Nhất Diệp Chi Thu.​

Động tác này làm toàn trường kinh ngạc, mặc dù bước chéo cũng không phải là kỹ xảo cao siêu gì, nhưng lại là cách chọn vị trí công kích của thích khách.​

Chẳng ai ngờ rằng chút kỹ xảo thuộc về thích khách kia lại xuất hiện trên thân một trận quỷ.​

Chỉ có một vài người trên khán đài biết hồi còn ở Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm đã cố gắng thế nào để luyện nghề thích khách. Mà với người ngoài, thích khách khác quá xa trận quỷ, cơ bản là chẳng có gì chung.​

Nhưng Kiều Nhất Phàm không cho là vậy. Trong quá trình cậu luyện tập trận quỷ, cậu chưa từng gạt đi những ký ức lúc còn chơi thích khách.​

Dẫu sao bên cạnh cậu là một tiền bối tinh thông tất cả các chức nghiệp. Mà cậu tuy không thể trở thành một toàn chức cao thủ, nhưng cũng coi như là biết kỹ xảo của hơn một nghề, vậy cũng không phải là chuyện xấu.​

Phía bên kia, Nhất Diệp Chi Thu vừa định công kích trận quỷ thì mục tiêu đã biến mất, đợi hắn hồi thần Một Tấc Tro đã đến sát bên cạnh, tay cầm Tuyết Văn, đánh ra một chiêu Đâm Liên Chớp.​

Dù Đâm Liên Chớp không gây tổn thương lớn, nhưng có hiệu quả đẩy lùi. Nhất Diệp Chi Thu bị đẩy lùi mấy bước, rơi vào Ám Trận cùng Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.​

Nếu là hai năm trước, thậm chí một năm trước, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ không nghĩ tới việc mình có thể chiến đấu với những tuyển thủ hàng đầu của Vinh Quang. Nhưng trên thực tế, cậu vừa khống chế Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, rồi lại mặt đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu.​

Lại như kỳ tích, trong lòng Kiều Nhất Phàm không hề có chút cảm xúc e dè nào. Sự nhu nhược mờ mịt lo trước lo sau trong quá khứ giờ khắc này đã bị cậu vứt bỏ hoàn toàn.​

Như một hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, rốt cục cũng xuyên qua đêm tối mà bừng nở hoa dưới ánh mặt trời.​

Chiến sự lập tức đổi chiều trong nháy mắt, chỉ trong chưa đến nửa phút, Tay Nhỏ Lạnh Giá của Hưng Nhân đã ngã xuống, Nhất Thương Xuyên Vân quay đầu chạy đi cứu Tiếu Ca Tự Nhược, Nhất Diệp Chi Thu lại lựa chọn sóng vai tác chiến cùng Nhất Thương Xuyên Vân. Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng cuối cùng cũng thoát được vòng vây của quỷ trận, quay lại công kích Một Tấc Tro.​

Mặc dù trước đó Kiều Nhất Phàm chưa từng nghĩ đến việc Luân Hồi sẽ dồn hỏa lực vào mình, nhưng Một Tấc Tro cũng không tỏ ra bối rối, cậu cầm chặt Tuyết Vân, vừa đánh vừa lui. Không đủ thời gian, không có cách nào ngâm xướng quỷ trận, chỉ dùng những chiêu cơ bản của Quỷ kiếm sĩ để đỡ đòn, từng chiêu từng đòn ngăn lại công kích của Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng.​

Đối với người xem ủng hộ Hưng Hân, nếu như Một Tấc Tro có thể giết chết Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng thì quá tốt. Nhưng từ đầu đến cuối Kiều Nhất Phàm luôn nhớ rõ chức nghiệp của mình, cũng nhớ rõ sứ mệnh của mình.​

Cậu là Trận Quỷ, nhiệm vụ lớn nhất của cậu là hỗ trợ đồng đội, tạo ra cơ hội cho đồng đội.​

Đây không phải là solo, mà là tác chiến đoàn đội, chuyện cần làm duy nhất của cậu là phối hợp.​

Cho nên hiện tại, so với việc Một Tấc Tro có thể tự mình giết một mạng thì trợ giúp đồng đội giết địch có giá trị hơn nhiều.​

Một Tấc Tro có lý do rõ ràng, cậu không dây dưa lâu với Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, liền lợi dụng địa hình cùng quỷ trận, nhanh chóng trở về tuyến giữa của đội ngũ.​

Chuyện đầu tiên khi cậu trở về với đoàn đội chính là nắm chắc thời cơ ném ra một cái Ám Trận về phía Tiếu Ca Tự Nhược. Mục sư của Luân Hồi bị mù trong nháy mắt, mất đi cơ hội cuối cùng để đột phá vòng vây của Hưng Hân.​

Nhưng đáng tiếc, thời cơ như thế này cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi ngâm xướng Ám Trận, Kiều Nhất Phàm mới quan sát toàn cục và phát hiện mất dấu một người phe địch.​

Nhưng phát hiện này đã chậm một nhịp, đợi lúc cậu kịp phản ứng mà chuẩn bị phòng ngự, Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng vốn vẫn trốn phía sau lưng đã kịp thời áp sát. Lần này dù cho Một Tấc Tro có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi tay thích khách lần nữa.​

Lúc này, mọi tuyển thủ của Hưng Hân đều đang chiến đấu với đối thủ của mình. Bất kỳ ai muốn chuyển sang hỗ trợ Kiều Nhất Phàm cũng bị đối phương ngăn lại. Vậy nên cậu biết, Luân Hồi đang dồn hỏa lực vào mình, mà lần này, cậu thực sự sắp chết dưới dao của thích khách.​

Trong tình huống như vậy, tâm Kiều Nhất Phàm vẫn bình tĩnh không một gợn sóng. Cho dù mình có thể trở thành người thứ hai ngã xuống bên phía Hưng Hân, cho dù không thể đối phó được với thích khách trước mặt, trong lòng cậu chỉ một mực nghĩ, từ đầu đến cuối chỉ có một việc ——​

Làm thế nào để tạo ra cơ hôi, thêm một lần, cho dù là lần cuối cùng, trợ giúp cho đồng đội của mình?​

Kiều Nhất Phàm cứ trầm mặc như vậy, bị đánh vào yếu điểm đến khi chỉ còn 6% máu. Trong mắt người ngoài, chút hơi tàn này đã coi như người chết rồi.​

Kiều Nhất Phàm vẫn không hề từ bỏ, cậu chăm chú nhìn từng cử động của Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng, cũng nhìn chăm chú cử động của người khác. Cậu phải nhìn bao quát được tất cả chiến trương.​

Quan sát đi! Suy nghĩ đi! Hành động đi!​

Sau đó, dù cho bỏ mạng cũng phải đem lại ánh sáng cơ hội cho đồng đội.​

Vì vậy, lúc Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng bị Quân Mạc Tiếu cắt đứt một liên chiêu, tạo ra một kẽ hở nhỏ, thái đao của Kiều Nhất Phàm lập tức vung lên, phóng ra một cái quỷ trận.​

Đó chỉ là một quỷ trận đơn giản nhất - Đao Trận gia tăng lực công kích. Mà vì là skill cấp thấp, thời gian ngâm xướng ngắn nhất nên không một tuyển thủ Luân Hồi nào kịp cắt ngang.​

Quỷ trận rơi chuẩn xác vào nơi Mộc Vũ Tranh Phong đứng dồn hỏa lực lên thân Ngô Sương Câu Nguyệt. Kiều Nhất Phàm quan sát thấy vị trí này trong mấy giây ngắn ngủi mà số hp của cậu tuột dốc, vì cậu biết, trong trận không chỉ có Luân Hồi dồn hỏa lực vào mình, mà người Hưng Hân cũng đang dồn hỏa lực lên Ngô Sương Câu Nguyệt.​

Quỷ trận này là hỗ trợ cuối cùng Một Tấc Tro dành cho đồng đội. Lực công kích tăng lên, Quân Mạc Tiếu đang đánh cận chiến với Ngô Sương Câu Nguyệt chắc chắn sẽ mạnh hơn. Dạng này muốn đánh tụt nửa cây máu của Ngô Sương Câu Nguyệt cũng không phải không có khả năng.​

Nhưng như thế vẫn chưa đủ! Sau khi hoàn tất việc ngâm xướng quỷ trận, Một Tấc Tro cũng không nằm yên chờ chết. Cậu tiếp tục lợi dụng sơ hở mà thoát ly khỏi vòng chiến. Cậu chỉ còn dư lại vài giọt máu vẫn có thể ép tuyển thủ Luân Hồi phải chạy theo đánh giết. Mà trong trận, hỏa lực của đôi phương giảm đi một điểm thì quãng đường đến với chiến thắng của đồng đội sẽ gần thêm một chút.​

Luân Hồi dĩ nhiên không thể bỏ mặc một trận quỷ cực kỳ phiền phức thoát khỏi chiến trường. Cuối cùng người tới giết Một Tấc Tro là cặp đôi hợp tác mới nhất, Nhất Diệp Chi Thu cùng Nhất Thương Xuyên Vân.​

Cho dù bị hai tay đấm hàng đầu của liên mình đồng thời truy sát, Kiều Nhất Phàm vẫn ổn định thao tác, không chút run sợ. Cậu cảm thấy suy nghĩ mình chưa bao giờ rõ ràng đến vậy, địa hình quan sát được trong thời khắc bị Tàn Nhẫn Tĩnh Lặng áp sát chợt bừng lên trong đầu, một bộ chiến thuật mới như hiện lên trước mắt.​

Vì vậy, trong lúc lợi dụng địa hình để trốn tránh, Một Tấc Tro thực ra vẫn nằm dưới hóa lực của Nhất Thương Xuyên Vân cùng Nhất Diệp Chi Thu, cậu lấy 6% hp chống đỡ được 6 giây, thẳng đến khi thế giới trong tầm mắt biến thành màu xám hoàn toàn.​

Kết thúc rồi. . .​

Bất kể kết quả như thế nào, giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên của Kiều Nhất Phàm cũng đã kết thúc.​

Hình tượng trầm tĩnh lúc trong trận lập tức bị triệt tiêu khi màn hình chuyển thành màu xám. Kiều Nhất Phàm từ một tuyển thủ thi đấu trở thành người ngoài cuộc, lòng cậu lúc này chỉ dâng trào một ý niệm duy nhất.​

Phải thắng!​

Tại thời khắc Một Tấc Tro ngã xuống, cậu đã liều mạng thi triển một quỷ trận, tạo ra tác dụng đáng kể. Chờ đến khi Nhất Thương Xuyên Vân cùng Nhất Diệp Chi Thu trở về vòng chiến thì sinh mệnh của Ngô Sương Câu Nguyệt cũng đã về số không.​

Sau đó, tình hình trong trận biến đổi liên tục, không một ai có thể khẳng định được đội nào mới là người chiến thắng cuối cùng.​

Kiều Nhất Phàm ngồi tại chỗ của mình, gắt gao theo dõi diễn biến trận đấu, hai tay nắm chặt đội phục, thậm chí còn dùng nhiều sức hơn khi nắm con chuột.​

Từ việc không tiếc hi sinh thân mình để đổi lấy cơ hội cho đồng đội, giờ phút này, cậu lại thực sự hi vọng mình có thể cùng đồng đội quyết chiến đến giây phút cuối cùng.​

Phải thắng!​

Kiều Nhất Phàm chỉ có thể nín thở cầu nguyện. Cậu nhìn từng cái tên của đồng đội chuyển xám, nhìn Quân Mạc Tiếu vì Vũ Mộc Tranh Phong mà toàn lực ứng phó, nhìn Diệp Tu một mình trong trận đối đầu với bộ ba nhân vật mạnh nhất của Luân Hồi.​

Nhưng mà trận đấu vẫn chưa kết thúc. Một Tấc Tro có thể sử dụng 6% hp để thay đổi chiến cuộc, thân là đội trưởng, Quân Mạc Tiếu đương nhiên có thể làm tốt hơn. Trong năm giây ngắn ngủi, Quân Mạc Tiếu dùng tốc độ tay cao nhất một mạch giết chết Vô Lãng, Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu.​

"Vinh Quang!"​

Nỗi căng thẳng trong lòng Kiều Nhất Phàm nháy mắt mà buông, cậu thậm chí không hiểu mấy chữ vàng lóe sáng trên màn hình, mất vài giây mới hiểu được từ đó có nghĩa là gì.​

Bọn họ, là quán quân!​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#15
09.
Mặc dù chỉ là một ngôi sao nhỏ bé
Tồn tại ở nơi đây
Trong vũ trụ mịt mờ
Bạn lại có thể nhận ra tôi
Xin cảm ơn

Kiều Nhất Phàm nâng nên cúp quán quân có khắc tên Hưng Hân, chung tay với cậu là đồng đội cùng nhau phấn đấu từ đầu đến giờ.​
Mà tuyển thủ nòng cốt của bọn họ, Diệp Tu đang bị mọi người vây quanh, tay anh đã không còn lực để tự cầm lấy cúp, nhưng thần sắc người ấy lại chói lòa hơn bất cứ lúc nào.​
Chúng ta. . .là quán quân sao?​
Kiều Nhất Phàm nhìn xuyên qua chiếc cúp, ánh đèn chiếu lên sàn thi đấu thật chói mắt. Bên tai đều là tiếng gào thét hưng phấn của khán giả, cùng tiếng khóc tỉ tê. Mà đồng đội của cậu cũng không ít người không nhịn được mà sụt sùi.​
Cậu dùng sức trừng mắt nhìn, đưa tay quệt lên má mới phát hiện mặt hình cũng đã sớm đẫm nước mắt. Bộ dạng khóc lóc kia chắc chỉ tốt hơn một chút so với chị chủ Trần Quả.​
Nhưng khóc thì có sao?​
Lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm muốn mặc cho nước mắt rơi. Bởi vì những giọt nước mắt này không phải vì hối hận bởi thất bại trong quá khứ, cũng chẳng phải vì không cam lòng.​
Đây là thắng lợi vĩ đại nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu, vượt qua thung lũng mịt mù leo đến đỉnh vinh quang, trải qua vô số lần kiếm tìm khắp nơi, áo quần lam lũ, bước đi loạng choạng mà giành được phần thưởng.​
Vào thời khắc này, Kiều Nhất Phàm nhớ tới lần đầu tiên cậu gặp gỡ Diệp Tu cùng mọi người trong Hưng Hân. Khi đó cậu chỉ là một thích khách nhỏ bé, núp sau bia mộ, nhìn từng đồng đội bị Quân Mạc Tiếu vây giết, khi đó ngoài sợ hãi thì cậu không làm được gì.​
Mà sau hơn một năm, cậu đã trở thành một trận quỷ xuất sắc, tỏa ánh hào quang giữa đoàn đội. Thậm chí có thể sóng vai cùng đồng đội chiến đấu đến cùng, đem về cúp quán quân mà vạn người theo đuổi.​
Cậu nghĩ, mình đã may mắt biết bao mới có cơ hội gặp gỡ mọi người Hưng Hân. Khi đó cậu chỉ là một chấm nhỏ nhạt nhòa, nhưng có người phát hiện ra cậu từ trong vũ trụ bao la, cho cậu cơ hội, để cậu một lần nữa tỏa ra ánh sáng rạng rỡ chói chang.​
Có biết bao may mắn, mới có thể gặp được mọi người.​
Để cho tôi có thể vượt lên chính mình.​
Xin cảm ơn.​
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#16
"Một chút hạnh phúc.....
Một chút nhói lòng.....
Một chút ước mong....."


"Lần sau gặp lại..... chúng ta là đối thủ rồi...." Quả nhiên, tình bạn của Kiều và Cao thực sự rất đáng ngưỡng mộ a... Hai thiếu niên chào tạm biệt nhau, lướt qua nhau, tìm nơi cho riêng mình tỏa sáng..... nhưng mà, họ vẫn là bạn tốt của nhau.

Những gì đã qua trở thành kỷ niệm. Những kỷ niệm một thời trở thành hồi ức. Có những kỷ niệm đẹp khiến chúng ta hạnh phúc, có những hồi ức buồn khiến chúng ta đau thương nhưng đó chính là quá khứ của mỗi người. Hãy trân trọng quá khứ vì đó là hành trang của chúng ta hiện tại để cùng nhau bước tiếp trên con đường hướng về tương lai tốt đẹp hơn..

"Như một hạt giống chôn sâu dưới lòng đất, rốt cục cũng xuyên qua đêm tối mà bừng nở hoa dưới ánh mặt trời." Đó chính là minh họa cho hình ảnh của cậu, không phải không thấy được ánh sáng, chỉ là chưa nhú lên khỏi mặt đất mà thôi.....

Tháng năm dài đằng đẵng của tuổi thanh xuân cũng dần dần qua đi, cũng là lúc mà thời gian tạo nên những vấp ngã và tổn thương để dạy cho con người sự trưởng thành. Cậu vấp ngã nhiều, vậy nên cũng trưởng thành thật nhiều......

Nhân sinh thực sự rất kì diệu, những thứ mà nhiều năm, thậm chỉ chỉ nhiều tháng hay nhiều ngày về trước bản thân ta nghĩ nó chỉ là ảo tưởng, không thể thực hiện được, thì bây giờ nó đã trong tầm tay...... Hưng Hân...... quán quân rồi!!!

Giờ phút này, khóc thì có hề gì? Cứ khóc đi nào, khóc không chỉ là đau buồn, mà khóc còn để cho họ biết mình hạnh phúc cỡ nào.....

Awww, em cực kì thích những câu chữ ở đầu các chương, cảm giác nó bao quát hết tất cả nội dung của chương a~~ ^^

Éc, lại kím được một đống spoiler rùi :v
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,074
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#17
Lời bài hát đấy Mều. Trích từng đoạn nghe hợp ghê nhỉ. Mà thực tế nd bài đó là về tình cảm nam nữ ? em nghe thử link chị post đầu tiên ys :3
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#18
Nah, em nghe rùi ạ, lúc đọc a. Có đi tìm sub luôn mà hem có ạ, nên hem chắc >.<
Đúng là hợp lắm ạ ^^
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#19
Thành công không phải lúc nào cũng đến với kẻ cố gắng, nhưng nó sẽ đến với ng có cố gắng và cả khôn ngoan. Từ một dự bị bị lãng quên đến một quán quân, quả thực những gì cậu làm được đã vượt qua cả người bạn thiên tài của mình rồi, quan trọng là đúng nơi, đúng khả năng.
K có hint hay thịt, nhưng món này vẫn ngon!!! Thank thớt!
 

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#20
04.

Mình như vậy thật quá kém cỏi. . .​

"Ba lượt đã quá đủ để em làm quen với phó bản." Có lẽ do không đợi được câu trả lời của Kiều Nhất Phàm mà Quân Mạc Tiếu dứt khoát nói tiếp, "Đừng quên, em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đó!"​

Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.​

Kiều Nhất Phàm ngẩn người mất một lúc, một điều hiển nhiên như vậy nhưng đối với cậu lại thật xa vời. Ít nhất là từ lúc cậu chính thức ghi danh để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp của Vinh Quang tới nay, chưa hề có người nào nói vậy với cậu.​

Cao Anh Kiệt, người định sẵn thừa kế Vương Bất Lưu Hành, được đội trưởng hao tốn tâm tư giúp cậu nhóc tự tin về chính mình. Còn Kiều Nhất Phàm bị coi là kẻ gần máy rót nước nhất, chẳng lẽ lại không cần lời khích lệ? Ngược lại là đằng khác, vì cậu nằm dưới ánh hào quang quá rạng rỡ của đội quán quân, lại không có nghề nghiệp cố định, thế nên tài năng của cậu bị lu mờ bớt đi, nhược điểm lại bị soi rõ. Cậu cần một định hướng cho bản thân, cần được phát huy tài năng vốn có của mình. Thích khách cậu chơi ở Vi Thảo không phát huy được điều đó, cậu không thể cho Vi Thảo thứ họ muốn, Vi Thảo cũng không thể cân nhắc hơn đến một người được xem là "tuyển thủ vô hình". Nhưng Hưng Hân lại có thể, Diệp Tu lại có thể. Diệp thần đề nghị cậu đổi nghề, giúp cậu từng bước nâng lên sự tự tin cùng thực lực. Vậy nên dù sau khi bước lên sàn đấu chuyên nghiệp mọi người tiếc nuối vì Vi Thảo ra sao, thì bản thân Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm và Hưng Hân cũng hiểu, nếu cậu không rời Vi Thảo, nếu cậu không được gặp Diệp Tu thì mọi chuyện sẽ không xảy ra theo hướng này. Âu mọi thứ cũng là duyên phận, và cũng là mắt nhìn người, skill đào người của Diệp thần quá đỉnh cao đi 😂
 

Bình luận bằng Facebook