Ongoing [Kiếp Phong 2022] [Nhiều CP] Hết Truyện Mới Đặt Tên

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#21
Vương Kiệt Hi sững sờ, bên tai vẫn vang tiếng Tiêu Thời Khâm như khiêu như khích.

"Ngươi sợ người ngoài đàm tiếu, không nghĩ cùng ta thành thân.

Nhưng ta cuối cùng vẫn gả vào nhà họ Vương.

Chỉ là, không phải gả cho ngươi.

Ngươi hối hận không, công công?"

Hai tiếng cuối cùng, muốn bao nhiêu chói tai có bấy nhiêu chói tai.

38

Gió thu lạnh, trời thu sâu, không đuổi được ánh mắt người nọ nhìn hắn trước lúc quay đi.

Đuôi mắt Tiêu Thời Khâm không dài, nhưng mỗi lần nhìn hắn, đều sẽ tự có sắc thái khó diễn thành lời.

Vương Kiệt Hi rất thích hôn lên đó.

Mãi đến khi nhìn được không hôn được, hắn mới hiểu rõ cảm giác, người này đã không còn là của mình.
Đắng!
"Nói bậy hay không, về hỏi cha ngươi liền biết!"
Hí hí cái này quen lắm Đại Hoa nè :V
ỉnh lại, đã là buổi đêm hôm đó.

Đường Hạo cư nhiên ngồi ở bên giường, nhàm chán chờ hắn mở mắt. Trên người tuy có không ít thương tích Tôn Tường để lại, bất quá Hô Khiếu thiếu chủ cậy mạnh, dăm ba tiểu thương không cần băng bó.

Hắn ngược lại, tự tay băng bó cho Tôn Tường.

Tôn Tường nhìn khắp người mình trắng toát như heo sắp lên lò, ngơ ngác hỏi.

"Ngươi không giết ta?"

Đường Hạo nhìn hắn như nhìn ngu ngốc, "Ngươi là phu nhân ta, hảo nam không giết vợ."
Hảo a hảo a, thích rồi đó <3
ương Kiệt Hi thời niên thiếu, lập nghiệp bằng ổ Vi Thảo hắc bang, về sau chỗ đứng vững vàng mới có Việt Vân tiêu cục.

Ngoài sáng danh gia vọng tộc, trong tối mở hàng thuốc cấm.

Ngoài sáng bảo tiêu, trong tối bảo kê.

Ăn tiền hai đầu, giầu ngang quốc khố.
Cái này cũng không khó tin a, có khi còn có móc nối với kẻ mà ai cũng biết là ai đó kìa :V
47

Cư lời Đường Hạo, lúc xưa hai nhà Hô Khiếu Vi Thảo giao ước thông gia, Tôn Tường chân chân chính chính là vợ của hắn.

Chỉ tại lúc hắn mười tuổi, bởi vì chán ghét lề lối lén lút thập thò truyền thống của sơn trại mà ra đi kiến thức thiên hạ.

Một đi biệt tăm biệt tích, hai nhà hợp lực tìm mãi không thấy.

Vi Thảo cho rằng hắn đã phơi thây hoang nội, mới bội ước này.

Cho nên hắn về đòi lại vị thế, đòi lại tức phụ, bao nhiêu món nợ kết toán một lần.

Cái gì của Đường Hạo, phải trả lại cho Đường Hạo.

48

Tôn Tường rất không cam tâm: "Ta vì sao phải tin ngươi?"

Đường Hạo giơ vuốt sắc nhuốm máu hắn: "Cha ngươi không dạy ngươi sao? Đường hẹp gặp nhau, ai mạnh được qua, ai thắng được nói."

Tôn Tường gục đầu bẹp miệng.

Chuyện này cũng quá ly kỳ, hắn là thiếu gia đại tộc kinh thành, từ nhỏ gia phả trong sạch, chuyên tâm tu văn luyện võ, trà quán có ghé một hai, song chưa từng tin lời tiên sinh kể chuyện.

Thế nhưng hôm nay, bao nhiêu điều hoang đường nhất đều thiết thiết thực thực phát sinh trên người.

Cái gì trộm long tráo phụng, tức phụ nhà hắn chính là trộm long tráo phụng.

Cái gì số phận nghiệt ngã, hắn bị cha mình lừa dối mười tám năm qua, chính là số phận nghiệt ngã.

Cái gì hứa hôn từ bé, lớn lên phát hiện phu quân chưa cưới là tổng tướng cướp bá đạo... Thôi quên đi.

49

"Chờ đã, lúc nãy ngươi nói ngươi là thế tử?"

Đường Hạo gật đầu, trong tay nhặt gạch ném lên ném xuống, "Mấy năm Hô Khiếu Vi Thảo tìm mãi không thấy, kỳ thực là vì ta đến Bách Hoa."

"Bách Hoa? Ngươi đầu quân cho Trương Giai Lạc?" Tôn Tường tròn mắt.

"Không, ta lạy Song Hoa hai người làm nghĩa phụ." Đường Hạo thản nhiên.

"Nghĩa thân vương Tôn Triết Bình... Này không phải chuyện nhiều năm về trước rồi sao?"

Đường Hạo lần thứ hai gật đầu, "Cho nên ta ở đây chờ ngươi, chờ đã mấy năm."

Ngươi tận hôm nay mới tới, Vương Kiệt Hi quả nhiên không khác lời đồn, hộ con như bảo.

Nhắc tới cha mình, Tôn Tường lại cảm thấy không cam tâm.

Ấm ức kháng nghị: "Ngươi hôm nay đánh lén ta, tính gì quân tử? Ngày mai đánh lại, thua tức là ngươi nói dối!"

Đường Hạo không cần làm quân tử, nhưng vợ phải dạy từ lúc bơ vơ mới về, không phục liền đánh cho phục.

"Được." Hắn hào sảng đáp.

Tôn Tường vui vẻ vô cùng, đuổi Đường Hạo ra chuẩn bị đi ngủ.

Đường Hạo lắc đầu: "Ngươi không ngủ, ta ngủ ngươi rồi ngươi mới được ngủ."

Tôn Tường bàng hoàng, vội lúc lắc tay chân giúp bông băng thể hiện tồn tại cảm.

"Ta là một cái bánh bao không biết động đậy."

Đường Hạo nhe răng cười, phong thái sơn trại đại vương cùng ác bá kinh thành hợp về một thân, mười phần hiển hiện.

"Vừa khéo, ta thích bánh bao không biết động đậy."

50

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, thích hợp dạy nhi đồng làm người lớn.

Đường Hạo chính là nói làm liền làm Tôn Tường.



Cái gì của Caesar, phải trả lại cho Caesar.
—— Thánh kinh.
Sặc mùi cẩu huyết, phục lăn tỷ tỷ a :V

58

Đêm đó Tiêu Thời Khâm thưởng hắn một chưởng, kèm một đuôi mắt sắc lạnh.

Bỏ đi với một trong hai bao vàng.

Bao vàng đem về Lôi Đình, người thì thành thật trở lại tiêu cục.

Vương Kiệt Hi ôm mặt sưng vù, ngồi đại sảnh đọc thư tín.

59

Thư do bồ câu đưa về, bên trong viết rất đơn giản.

"Cha, rốt cục ta là thiếu chủ Việt Vân tiêu cục, hay Vi Thảo hắc bang."

Vấn đề này quá trực bạch, không nhiễu mười tám khúc quanh so với những gì Vương Kiệt Hi sứt đầu mẻ trán nghĩ ngợi suốt mấy ngày nay, hắn phiền phải trả lời.

Cũng không tự hỏi Tôn Tường vì đâu mà biết hai chữ Vi Thảo.

Nhất là khi Tiêu Thời Khâm cứ lượn lờ trong vườn hoa trước mặt.

60

Buổi sáng, hắn ra vườn hoa luyện công.

Buổi trưa, hắn đến vườn hoa dùng bữa.

Buổi chiều, hắn ở vườn hoa uống trà.

Vương Kiệt Hi ngồi trong sảnh liệu sự, cứ hễ ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy hắn nhìn mình.

Thế nhưng chỉ cần ánh mắt chạm nhau, Tiêu Thời Khâm liền quay đi, thản nhiên như không có.

Vương Kiệt Hi muốn nổi điên mà ngoài mặt vẫn bình hòa, hôm sau quyết định lên đồi tịnh tâm.

Phát hiện trên đồi nhìn xuống, vườn hoa cùng bóng dáng người kia vẫn đầy đủ rơi vào mắt.

Chỉ khác là,

Ở trên cao này, hắn có thể nhìn hắn cả ngày mà không cảm thấy có lỗi với ai.

Với người nhà, hoặc với, bảng lớn đề tên tiêu cục chữ vàng người người trọng vọng.

61

Cứ thế bẵng đi nửa tháng, con chim bồ câu thứ hai bay về.

Trong thư vẫn một dòng chữ.

"Cha, chuyến tiêu triều đình hôm đó, có phải cha dẹp hết mọi sơn tặc trên đường, ta mới thuận lợi từ đầu đến cuối?"

Ấu trĩ không kém lá thư đầu tiên, thiếu niên đến kỳ nổi loạn, muốn tự chứng tỏ bản thân đây mà.

Cha hắn chẳng tâm trí đâu trả lời.

Nhất là khi Tiêu Thời Khâm không ra vườn suốt một ngày.

62

Hắn biết cái này là bệnh tương tư.

Cho dù bản thân là một thầy thuốc, cũng không thể chữa.

63

Vương Kiệt Hi chờ đến đêm, trong lòng lo lắng, bèn sai Liễu Phi đến phòng thiếu gia tìm hiểu.

Liễu Phi hớt ha hớt hải chạy về, báo thiếu phu nhân ngã bệnh.

Vương Kiệt Hi còn màng cái gì bối phận, vén trường bào lập tức đến xem.

Tiêu Thời Khâm là người học võ, phong hàn bình thường khó xâm, mười mấy năm qua không bệnh không đau.

Hôm nay gục ở trên giường, tất là chuyện lớn.

Cho dù không phải chuyện lớn, chỉ cần là Tiêu Thời Khâm, nhất định phải tự tay Vương Kiệt Hi chẩn trị.

64

Mở cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng thở dốc trên giường.

Tiêu Thời Khâm nằm nơi đó, cả người hồng như quả đào, khắp phòng triền miên sương phủ.

Vương Kiệt Hi một nhìn liền hiểu: "Xuân dược?"

Tiêu Thời Khâm đã mềm đến không còn sức mở mắt: "Là cố chủ đêm kia."

Hắn hận ta trơ mắt để ngươi cướp vàng ròng, mới âm thầm hạ dược.

Càng biết phu quân ta không có nhà, muốn xem một tấn kịch vui.

Vương Kiệt Hi lửa giận công tâm, cắn răng bật ra hai chữ khốn kiếp.

Hắn ôm người ngọc trong lòng, da tiếp xúc da âm ấm hừng hực.

Miệng đắng lưỡi khô.

Hắn muốn hôn hắn.

Muốn vuốt ve hắn.

Muốn hỏi hắn một điều.

Một điều vô cùng, vô cùng ích kỷ.

65

Không thể.

Hắn không có tư cách hỏi.

66

Chỉ biết nén xuống cuồn cuộn sóng lòng, bắt mình nghĩ đến việc khác.

"Xuân dược là triều đình cấm, hắn có thể mua ở đâu."

Tiêu Thời Khâm thoi thóp thở: "Vi... Vi Thảo... Hắc dược điếm."

Vương Kiệt Hi a một tiếng, vội vàng đặt Tiêu Thời Khâm xuống giường như củ khoai bỏng.

"Thời Khâm, ngươi trúng dược từ lúc nào?"

Tiêu Thời Khâm ngạc nhiên, cố gượng dậy nhìn hắn:

"Đã suốt một ngày... Dược tính quá thịnh... Ta choáng..."

Vương Kiệt Hi thần sắc phức tạp: "Thời Khâm..."

Xuân dược Vi Thảo đường ta là giả dược, tác dụng chưa tới nửa canh giờ...

Tiêu Thời Khâm nghe vậy im lặng không thoi thóp nữa, lát sau hừ một tiếng, ngồi dậy vuốt áo, vấn tóc như người bị sốt lúc nãy không hề là mình.

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười: "Thời Khâm..."

Tiêu Thời Khâm lại hừ, quay mặt vào trướng không nhìn:

"Ngươi cũng phiên phiên một gã quân tử, cư nhiên đi bán giả dược."

Còn ngươi giả trúng giả dược thì tính là gì... Vương Kiệt Hi rất muốn nói.

67

"Thời Khâm, hà tất chi đâu?" Hắn cuối cùng hỏi ra miệng.

Tiêu Thời Khâm bỗng ngước lên nhìn hắn, ánh mắt quyết liệt.

"Ngươi ta lưỡng tình tương duyệt, ta nay cũng gả vào nhà họ Vương, có cái gì hà tất không hà tất?"

"Ngươi là gả cho Tôn Tường."

"Lừa hắn không phải chuyện dễ nhất sao..."

"Thời Khâm!" Vương Kiệt Hi khẽ quát.

Tiêu Thời Khâm hừ một tiếng, hắn bèn nhẹ giọng: "Thời Khâm, làm người không thể chỉ nghĩ cho mình."

Tiêu Thời Khâm bỗng mỉm cười: "Ta biết, phải nghĩ cho cả gia tộc."

Nhưng Lôi Đình chính là bản thân ta, mệnh ta thế nào Lôi Đình thế ấy.

Mà Vi Thảo cùng ngươi, lẽ nào không phải?

Hắn đưa một bàn tay về phía hắn: "Nghịch mệnh không chịu cúi đầu, nơi đây há chỉ có ta một người?"

Ta vì tiền đồ tự thân, mới bán mạng cho Gia Thế, cái lợi cuối cùng không chỉ có bạc.

Mà ngươi năm xưa nhận giết Hoàng Phong danh tướng, cũng là một mình xuất trận, không ai tin ngươi sẽ sống trở về.

Ngày đó ngươi ta nếu không vì cứu chính mình mà ngược ý trời, cũng sẽ không có Vi Thảo Lôi Đình hôm nay, lẽ nào không phải?
Aizzzz sắc dụ không được thì bá vương ngạnh thượng cung luôn đi, chờ gì nữa? -_-
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#22
Quên luôn thằng con vận tiêu cả tháng chưa về.
Poor Tường :V
Phàm là thần binh, tất sẽ có linh khí.

Muốn nó chấp nhận ngươi làm chủ mới, phải có chủ cũ ưng thuận.

"Đi khiêu chiến Diệp Thu thôi!" Đường Hạo phất tay gọi người gói ghém đồ đạc.

Chiến tích không tự tay mình đánh ra, vĩnh viễn không phải chiến tích!

Tôn Tường siết chặt nắm đấm, trong đầu vang vang lời Đường Hạo nói.

Tôn Tường nghĩ chính là: Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè. Đường Hạo thật đáng tin.

Đường Hạo nghĩ chính là: Nhi đồng dễ dạy. Tức phụ ta thật ngoan.
Mượn gió bẻ măng a :V
Năm mới ngồi rảnh tự dưng thấy hàng ngon, đa tạ Lá tỷ a!!!! <3
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#23
Một sản phẩm thuộc project Vân Mãn Phong Thành mừng SN Sở đội 2022.
Chúc Liên minh Đệ nhất Nữ tuyển thủ, Vinh Quang Đệ nhất Pháp sư nguyên tố sinh nhật vui vẻ!



Hồi 2: Bạch Xà Truyện, Sở Tố Trinh hí Tô Tiểu Thanh tắm tiên
Đế Nữ Hoa, Dụ Thế Hiển bồi Hoàng Trường Bình tự sát



81

Thành Tây có yên hoa phường, tên gọi Yên Vũ lâu.

Hoa phường có nữ lão bản, tên gọi Sở Vân Tú.

Ngày này Sở lâu chủ cắp theo hai tỷ muội họ Thư đi dạo chợ chiều, lưu lại lâu nhất dĩ nhiên là hàng trâm sức, Sở Vân Tú đang ôm tay nhìn Thư tỷ ướm hoa tai cho Thư muội, bỗng nghe ở một góc chợ có tiếng xôn xao.

Ba nàng không ngại náo nhiệt, kéo váy chen chúc đến gần.

Mới hay muôn người tụ tập, là vì một nam tử.

82

Người này ăn mặc cổ quái, đầu đội mũ đen che mất nửa phần gương mặt, tuy nhiên bóng dáng chiếc cằm lộ ra bên dưới đã đủ thanh tú dụ nhân.

Hắn ôm một chiếc trống nhỏ, hai tay thùng thùng vỗ nhẹ, ngân nga thành điệu.

Tiếng hát cất từ yết hầu từ trầm biến thanh, lên xuống nhịp nhàng như rót vào tai, người hát dĩ nhiên không phải phàm phu tục tử.

Một điệu xướng hoàn, nào bạc nào vàng rổn rang đầy hũ.

83

Người tụ như nước mà tán như gió, từ nơi đâu tới hướng nơi đó về.

Sở Vân Tú đợi dòng người thưa dần, mới vén váy cúi xuống gần quan sát.

Nam tử đang thung dung nhặt bạc rơi ngoài hũ, thình lình có ngón tay ngọc nâng cằm, không thể không ngước lên nhìn.

Liền đối diện một ánh mắt, đánh giá trên dưới như soi món hàng.

Chủ nhân ánh mắt là một nữ tử xinh đẹp, phục sức không nói quý tộc cao sang, nhưng ắt là người có tiền, phẩm giám trong nhã có đoan, trong loan có phượng, khó thể xem thường.

Duy nhất rất không hợp cách chính là ánh mắt của nàng, cùng ngón tay quá phần táo bạo.

Đều nói nữ tử Trung Nguyên e ấp thẹn thùng, gặp phải nam nhân càng là thụ thụ bất thân, vị này thế nhưng vượt qua định kiến thế tục, quả nhiên cân quắc kiêu hùng, đáng nể đáng phục đáng né cho xa.

84

Nam tử không có ý định né, dù sao hắn chẳng có gì để mất.

Cho nên để mặc Sở Vân Tú nghiêng đầu, suy xét góc này cạnh kia.

Mà nam tử ngược lại thủ lễ, không thể trả nàng một ánh nhìn chòng chọc tương tự, bèn tìm hướng khác mà đặt mắt vào.

Trợn lên chút sợ giống xác chết, cụp xuống chút sợ chảy máu mũi, thôi thì rủ mi, nhìn đôi hoa tai của nàng.

Trông vào chỉ thấy thập phần cam chịu.

Cho nên ban ngày ban mặt, một người ngang nhiên phi lễ, một người ngoan ngoãn thẫn thờ.

Thỏa thỏa một bức ác bá du xuân, chòng ghẹo con trai nhà lành.

Cô nương, cô như thế này, người nhà có biết hay không?

85

"Ngươi tên là gì? Vì sao xướng ca giữa nơi phố thị?" Sở Vân Tú cất tiếng hỏi.

"Tiểu sinh họ Dụ, song danh Văn Châu, là người từ Cao Ly đến quý quốc làm ăn, bất hạnh nửa đường cạn túi, đành bán tiếng hát kiếm sống qua ngày."

Nam tử thành thực đáp.

Nghe vào cũng thật đáng thương, thế nhưng họ Sở chưa bao giờ là nhà từ thiện. Sở lâu chủ nhìn người, quan tâm nhất chỉ có hai điều, một là nhan sắc, hai là giọng ca.

Mà nam tử họ Dụ này có tròn hai thứ, hơn nữa còn không phải người Trung Nguyên, dị vực phong tình, sức hút tự thân quả thực không nhỏ.

Nghĩ đến một bút làm ăn sắp tới của yên hoa phường, Sở Vân Tú dứt khoát vỗ chiếu thét giá.

"Dụ công tử, có hứng thú làm cuộc giao dịch?"

Chẳng dễ mà thoát ma trảo của vị cô nương thân tại kinh thành chí tại giang hồ kia, Dụ Văn Châu ôm hũ tiền mỉm cười: "Ô, giao dịch thế nào?"

"Ngươi theo ta về, vì Yên Vũ lâu đêm đêm hiến xướng. Ăn ở ta ra, thưởng trà ngươi giữ, mai này gom góp đủ tiền, muốn đi khi nào là do ngươi định."

Dù sao sĩ nông công thương, từ thương thành hí không tính là thiệt thòi ngươi đâu a công tử.



--

Tiểu kịch trường:
Sở: Người Cao Ly sao lại tên Hán?
Dụ: Dĩ nhiên đã qua phiên dịch.
Sở: Cho nên ở đó người ta gọi ngươi là?
Dụ: Oppa Chow Chow ^_^


Lai như lưu thủy hề thệ như phong
Bất tri hà xứ lai hề hà sở chung.
—— Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#24
06

Sở Vân Tú cảm thấy, làm ăn cần phải sảng khoái hào phóng.

Cho nên chưa từng o ép một ai.

Dụ Văn Châu cảm thấy, làm người cần phải nhai cơm để sống.

Cho nên chưa từng kỳ kèo một hai.

Vì thế giao dịch đạt thành, Dụ công tử gom góp hành trang không có bao nhiêu, theo Sở lâu chủ về yên hoa phường.

07

Cao Ly nước này với người kinh thành không quá xa lạ, chung quy cả thành nổi tiếng một tòa thư quán Lôi Đình, có nhị tiểu thư thiện tâm chép sách, ngày ngày phát chẩn, giúp đỡ chúng dân mở mang kiến thức.

Sách do nàng phát đều là thoại bản, quá nửa kể chuyện những người nổi tiếng kinh thành, non nửa còn lại về giới cầm ca Cao Ly, nhất thời thúc đẩy thông thương hai nước, trên phố đâu đâu cũng là truyền kỳ.

Sở Vân Tú chân đi trên đất mà đầu lơ lửng giữa những tầng mây, nhớ lại mấy quyển từng đọc, không phải hai vị nam chính thì là bốn sáu tám vị, người nào người nấy tuấn dật như tiên, ôn nhuận như ngọc.

Nghĩ vậy không khỏi chậc lưỡi thầm khen, Đới nhị tiểu thư học rộng hiểu nhiều.

Dụ Văn Châu này, quả nhiên xứng đến từng chữ.

Nàng thi thoảng liếc mắt nhìn phía sau, trong lòng thầm nghĩ.

08

Hoa phường chia làm ba nơi, tiền viện hậu viện trắc sương.

Thông thường ca nhi hỏa kế đều ở hậu viện, xui xẻo vừa rồi tuyển vào quá nhiều, một căn phòng trống không còn.

Lại khéo thay Lý Hoa phó lâu chủ hồi hương chăm cha mẹ bệnh, trắc sương nơi các chủ nhân Yên Vũ sinh sống thừa ra một gian.

Sở Vân Tú không nói hai lời, gọi Thư thị tỷ muội sắp xếp cho Dụ công tử vào đó nghỉ tạm.

Dù sao làm ăn, quyết đoán mới là chính đạo đúng không.

Hơn nữa Dụ công tử này tú sắc khả xan, nhìn nhiều mấy lần cũng là bổ phổi đúng không.

09

Phổi chưa thấy bổ, trái lại máu mất mỗi lần ba thăng.

Chuyện là gian phòng của Dụ Văn Châu sát vách với Sở Vân Tú, cách nhau chỉ nhõn mấy cành hợp hoan.

Mà người Cao Ly thịnh dùng cửa kéo, hắn lần đầu thấy cửa phên, không biết xài.

Cho rằng cũng chẳng khác gì, khép được tức kín, nào hay cứ gió thổi qua là một cái khe rành rành hé mở.

Trong lúc lâu chủ hàng xóm vô tình đi ngang.

Người trong phòng thoát y tắm rửa.

Người ngoài cửa máu mũi chảy ròng.

Một tấm lưng ong.

Một dòng tóc xõa.

Ta kháo, mỹ nam xuân dục đồ.

10

Sở Vân Tú phất tay áo quay về, trống ngực đập vang.

Nhìn cành hợp hoan trước cửa, càng thêm khó nén tâm tình.

Mà tiếng hát ngoài tiền viện, thì cứ liên miên truyền tới.

"Muội tại giang điền", khúc diễn đang thịnh khắp nơi đây mà.

Khéo thay phản ánh nỗi lòng của Sở lâu chủ lúc này.

11

Thư thị tỷ muội đến hầu, chỉ thấy gian phòng trống trải gió khua.

Bên giường một tờ giấy tuyên còn chưa khô mực.

Nét chữ trong nhã có đoan, chính là thủ bút của Sở Vân Tú.

12

"Muội tại giang điền rửa cúc hoa

Ca đem nước ấy về pha trà

Trà thơm uống vào nhưng trở bệnh

Tương tư biết gửi muội hay hoa."




Muội rửa cải cúc bên bờ sông
Lá biếc xanh xanh đổ xuôi dòng
Gặp ngày ca dừng chân uống nước
Tương tư thành bệnh chữa không xong.
—— Muội ở bờ sông rửa tần ô, Hà Đồ.

Yêu tôi hay yêu đàn?
—— Cây đàn bỏ quên.
 

Bình luận bằng Facebook