Hoàn [Forum 2020][Hàn Diệp - Toàn viên][R18] Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1


[Hàn Diệp - Toàn viên]
Kế hoạch hoàn mỹ của Trương Tân Kiệt


Fanfic Toàn chức cao thủ​

Tác giả: yingsujin
Edit: Katakara (các chương còn lại), Thưởng Nguyệt (chương 15-16, 20-21), Cửu Cửu (chương 17-19, 75-76, PN 7)
Beta: Lãi (chương 1-3)
Tình trạng raw: Hoàn
Tình trạng edit: Hoàn
CP chính: Hàn Diệp
CP phụ: Song Hoa, Dụ Hoàng, Lâm Phương, Ngụy Quả, Lưu Lư, Cao Kiều, Bao La, Chu Giang, Song Quỷ, Mạc Tranh, Tiêu Đới, Hạo Tường, Lý Sở, Trương An
Thể loại: Hướng nguyên, hài
Warning: OOC, có một vài tình tiết khác chính văn.

Chân thành cám ơn bạn Meonhoc đã down và chia sẻ raw fic này cho mình :LOL:.

Mục lục

Chương 01 - Chương 02 - Chương 03 - Chương 04 - Chương 05
Chương 06 - Chương 07 - Chương 08 - Chương 09 - Chương 10
Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15
Chương 16
- Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20
Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 - Chương 25
Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30
Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35
Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40
Chương 41 - Chương 42 - Chương 43 - Chương 44 - Chương 45
Chương 46 - Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50
Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54 - Chương 55
Chương 56 - Chương 57 - Chương 58 - Chương 59 - Chương 60
Chương 61 - Chương 62 - Chương 63 - Chương 64 - Chương 65
Chương 66 - Chương 67 - Chương 68 - Chương 69 - Chương 70
Chương 71 - Chương 72 - Chương 73 - Chương 74 - Chương 75
Chương 76

Phiên ngoại
Phiên ngoại được tác giả chèn trong chính văn, nhưng Kata cảm thấy nó không liên quan nội dung chính văn lắm nên tách riêng xuống đây để mọi người dễ theo dõi. Nhưng Kata vẫn sẽ post PN xen kẽ với chính văn theo đúng thứ tự của tác giả.
Warning: hầu hết PN là R18

Phiên ngoại 1: Song Hoa (sau chương 12)
Phiên ngoại 2: Dụ Hoàng (sau chương 16)
Phiên ngoại 3: Song Quỷ (sau chương 21)
Phiên ngoại 4: Thượng- Hạ
Phiên ngoại 5: Thất lạc
Phiên ngoại 6: Ngụy Quả
Phiên ngoại 7: Si hán

- Hết -
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Chương này được up để chúc mừng sinh nhật @Gingitsune!!!! Chúc bạn Ging sinh nhật vui vẻ :LOL:

Các chương sau sẽ từ từ được up sau nha.



Chương 1

"Lộp cộp lộp cộp".

Mặc dù đã hết thời gian huấn luyện, nhưng đội trưởng Bá Đồ mười năm như một Hàn Văn Thanh vẫn ở trong phòng huấn luyện tiếp tục các động tác luyện tập cơ bản.

"Ầm".

Khi đi ngang qua cửa phòng huấn luyện, Trương Tân Kiệt bỗng nghe được một tiếng đập bàn.

"Đội trưởng." Trương Tân Kiệt đẩy ra cửa phòng huấn luyện. Ngữ khí trần thuật bình thản, nội dung lại ẩn hàm ý nghi vấn. Theo kinh nghiệm của Trương Tân Kiệt, lần này Hàn Văn Thanh nổi giận không giống những lần trước. Nhưng nếu không phải bởi vì tuổi tác ảnh hưởng thao tác, khiến cho anh không thể hoàn thành mục tiêu huấn luyện do phần mềm đặt ra, vậy thì vì lý do gì?

Hàn Văn Thanh cau mày. Anh đen mặt đóng lại máy tính rồi hung hăng đi tới trước mặt Trương Tân Kiệt.

Khí áp thấp hơn bình thường, mặt càng nghiêm túc, chuyện lớn rồi. Trương Tân Kiệt thầm oán giận.

"Diệp Tu." Nhiệt độ xung quanh Hàn Văn Thanh lại hạ xuống mấy độ.

"A?" Trương Tân Kiệt đột nhiên cảm thấy người bên cạnh Chu Trạch Khải thật không dễ dàng. Cái tên này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa. Diệp Tu lôi kéo một chiến đội thành lập từ tiệm net, một đường đánh thẳng vào vòng chung kết. Đồng thời, đó cũng là đối thủ mười năm của Hàn Văn Thanh, là tử địch của Bá Đồ. Nhưng vì sao Hàn Văn Thanh lại nhắc cái tên đó lúc này... Đối thủ đầu tiên của Hưng Hân ở vòng chung kết hẳn là Lam Vũ... Chẳng lẽ hắn lại đi trêu chọc ai...

Khi Trương Tân Kiệt đang cẩn thận thăm dò phân tích, Hàn Văn Thanh đã ra khỏi phòng huấn luyện đồng thời khóa kỹ cửa. Anh đứng đối diện Trương Tân Kiệt, lẳng lặng nhìn hắn.

Trương Tân Kiệt đột nhiên cảm thấy mình cần một Giang Ba Đào.

"Ách, đội trưởng, Diệp Tu thế nào?" Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, thuận tiện nhìn thoáng qua đồng hồ. Ừ, 9 giờ 30 phút 50 giây, còn 29 phút 10 giây.

". . ." Chân mày Hàn Văn Thanh nhíu chặt hơn.

Trương Tân Kiệt cả người đều cảm thấy không tốt. Đầu tiên, đội trưởng đó giờ luôn kiên cường, bất khuất mà lại trầm mặc. Sau đó, bầu không khí muốn chém người là chuyện gì đây. Quan trọng nhất là còn có 28 phút 30 giây là đến 10 giờ rồi, mà mình còn chưa rửa mặt.

"Vừa đi vừa nói, gần 10 giờ rồi."Hàn Văn Thanh vừa nói vừa đi về hướng ký túc xá.

"Được." Trương Tân Kiệt theo sau. Nhưng bầu không khí này, quả thực là cả người lẫn quỷ đều không dám tới gần, chỉ nhìn bóng lưng của anh là đã có cảm giác muốn né xa rồi. Trước khi ngủ mà gặp đội trưởng quả thật không phải là một quyết định sáng suốt. Trương Tân Kiệt im lặng ở trong lòng thêm cái này vào danh sách những điều quan trọng cần lưu ý.

Phòng của Hàn Văn Thanh nằm trong cùng, phòng của Trương Tân Kiệt kế bên phòng của Hàn Văn Thanh. Vậy nên khi đến trước cửa phòng Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh dừng bước.

Trương Tân Kiệt cũng đứng lại, chờ đội trưởng mở miệng.

Hàn Văn Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt nhấn từng chữ nói: "Làm - thế - nào - theo - đuổi - Diệp - Tu?"

Nháy mắt, Trương Tân Kiệt chết máy.

Khởi động lại, sắp xếp dữ liệu, mở lại dữ liệu.

Tình huống gì đây? Vừa rồi đội trưởng mới nói cái gì? Đã bao lâu rồi đội trưởng không hỏi mình "làm thế nào"? Không đúng, đội trưởng muốn theo đuổi ai? Diệp Tu? Diệp Tu là đối thủ mười năm? Không đúng, trước đó, Diệp Tu là nam mà? Không đúng, lời này là do Hàn Văn Thanh nói? Chuyện này nhất định có chỗ nào không đúng.

Khi Trương Tân Kiệt phục hồi tinh thần, Hàn Văn Thanh đã đi vào phòng mình.

"Này..."

Trương Tân Kiệt còn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng thì đã thấy một người đi tới, Lâm Kính Ngôn.

"Vừa rồi..."

"Ừ..."

Quả nhiên, trước khi ngủ không thể gặp đội trưởng.

"Việc này..."

"Đừng nói cho Phương Duệ." Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, đẩy mắt kính, trịnh trọng nhìn Lâm Kính Ngôn một chút, nói xong liền quay người vào phòng ký túc xá.

Hả? Hả?? Hả??? Lâm Kính Ngôn cảm thấy mấy người chơi chiến thuật đều là lũ tâm bẩn.

- TBC -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Quan trọng nhất là còn có hai mươi tám phút ba mươi giây là đến mười giờ rồi, mà mình còn chưa rửa mặt.
Đừng nói với mị anh phải cuốn lô tóc và skin care toàn thân nhé :) Chứ rửa mặt kiểu gì mà cần tới hai mươi tám phút ba mươi giây? :D
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#4
Hàn Văn Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt nhấn từng chữ nói: "Làm - thế - nào - theo - đuổi - Diệp - Tu?"

Nháy mắt, Trương Tân Kiệt chết máy.
Chắc đấu trí với Diệp cũng không khiến Trương phó chết máy như lúc này ???
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#5
Chương 2

Buổi sáng, đúng 6 giờ, Trương Tân Kiệt mở mắt.

Hắn xuống giường, kéo mở rèm cửa sổ. Nắng sớm nhu hòa chiếu vào phòng.

Hắn chợt cảm thấy, mọi chuyện hôm qua có lẽ chỉ là giấc mơ. Nghĩ vậy, Trương Tân Kiệt lại cảm thấy thế giới thật đẹp. Thật sự.

"Cốc cốc cốc"

Được, đây là Lâm Kính Ngôn. Nếu đội trưởng gõ cửa thì sẽ không nhẹ nhàng gõ ba cái rồi chờ. Trương Giai Lạc thì không dậy sớm vậy. Tiểu Tống nếu dậy sớm cũng sẽ không tới tìm mình. Tần Mục Vân chưa bao giờ tới ký túc xá tìm mình. Trương Tân Kiệt phân tích xong, mở cửa, nghiệm chứng lập luận của mình.

"..." Lâm Kính Ngôn không nói lời nào nhìn Trương Tân Kiệt.

Mặc dù Lâm Kính Ngôn không thể đại diện cho phong cách Bá Đồ, nhưng có thể đừng làm đại diện cho phong cách Luân Hồi, không đúng, phong cách Chu Trạch Khải hay không? Nơi này cũng không có phiên dịch viên họ Giang.

"Có thắc mắc?" Trương Tân Kiệt nhìn trở lại.

Nói sao đây, thắc mắc rất lớn, rất nhiều, rất khó mở miệng hỏi. Lâm Kính Ngôn suy nghĩ nên hỏi thế nào và bắt đầu từ đâu.

"Tôi cảm thấy đội trưởng không phải quyết định nhất thời. Khoảng thời gian Diệp Tu giải nghệ, bầu không khí trong đội rất ngột ngạt. Lúc ấy tôi đã nghi ngờ. Bây giờ tôi đã hiểu. Hiện tại chuẩn bị cho vòng chung kết, cường độ huấn luyện gia tăng, trận đấu sẽ càng nhiều, đội trưởng hẳn là đã suy xét cẩn thận hiện trạng rồi mới đưa ra giải pháp tốt nhất. Đội trưởng đã nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Vậy nên tôi quyết định giúp anh ta theo đuổi Diệp Tu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến phong độ của Bá Đồ." Trương Tân Kiệt nhéo sóng mũi, liếc nhìn đôi mắt trên tủ đầu giường mà nói. Trương Tân Kiệt không thể không thừa nhận chuyện ngày hôm qua là thật.

"Được rồi. Mặc dù tôi không muốn than thở, nhưng lời vừa rồi chứa khá nhiều thông tin đó..." Lâm Kính Ngôn nâng trán. Vòng chung kết, theo đuổi Diệp Tu. Sao đột nhiên cảm thấy cũng phức tạp không kém gì chuyện để Diệp Tu lên phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải quán quân năm đó?

"Anh biết cũng tốt, nói không chừng còn phải nhờ anh hỗ trợ. Dù sao Phương Duệ thuộc trường phái chơi zâm. Vấn đề khó khăn như công lược Diệp Tu nhất định phải hỏi kinh nghiệm từ bậc thầy của trường phái này. Đây là thứ mà chúng ta không có. Anh trở về chuẩn bị một chút đi." Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua đồng hồ, đóng cửa lại.

Lâm Kính Ngôn: "..."

Có phải mình không biết thì tốt hơn... Cần hỗ trợ?! Hỗ trợ cái gì? Theo đuổi Diệp Tu?? Đây là chuyện gì? Chuyện này mình cũng giúp được? Quan trọng nhất là, người kia là Diệp Tu, là kẻ tâm bẩn nhất, mà lại mặt dày vô đối. Thẩm mỹ của đội trưởng thật kỳ lạ. Còn về Phương Duệ... Học chơi zâm từ hắn thật sự ổn không... Còn để Hàn Văn Thanh học? Chuyện này mà bị fan hâm mộ Bá Đồ biết là tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu trong nháy mắt. Khoan đã, lời của Trương Tân Kiệt vừa rồi... hình như có chỗ nào không đúng...

Vậy nên, Lâm Kính Ngôn đứng trước cửa phòng Trương Tân Kiệt âm thầm phàn nàn năm phút mới phát hiện ra ý nghĩa ẩn hàm. Lâm Kính Ngôn cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc với Trương Tân Kiệt.

Một ngày cứ thế trôi qua, không khác gì bình thường: ăn sáng, huấn luyện, nghiên cứu chiến thuật, ăn trưa, luyện tập đối chiến, phân tích đối thủ, huấn luyện riêng cho từng cá nhân. Hoàn toàn không hề khác biệt.

Nhưng Trương Giai Lạc không nghĩ vậy.

Hàn Văn Thanh không bình thường. Khí áp quá thấp, quá khiến người ta sợ hãi. Tay cậu thiếu điều muốn đưa ví tiền ra.

Sau khi thảo luận chiến thuật, Trương Tân Kiệt bắt đầu viết xuống giấy. Người cẩn thận như Trương Tân Kiệt một khi đã viết phân tích thì hậu quả khó lường, viết xong còn nói tự trả lời thì đúng là tra tấn đối với Trương Giai Lạc.

Lâm Kính Ngôn cầm bản phân tích phong cách chơi zâm của Phương Duệ, cung cấp rất nhiều kiến nghị cho mọi người. Nhưng mà hắn có vẻ rất không tình nguyện tìm Trương Tân Kiệt nói chuyện.

Vậy nên, Trương Giai Lạc đang tự hỏi. Nhị Lạc căn bản không có khả năng đưa ra được bất kỳ kết luận hợp lý nào, nhưng cậu hiện còn chưa biết. Cậu cũng không biết, ba đồng đội đã đào cho cậu một cái hố rất lớn để nhảy vào.

Sau khi kết thúc huấn luyện buổi tối, bốn người vì đều có tâm sự mà trở thành nhóm đi ra cuối cùng.

Trương Tân Kiệt để bút xuống, nhìn lần cuối rồi đưa thứ đã viết cả ngày hôm nay cho đội trưởng. Sau đó, hắn lại đưa cho Lâm Kính Ngôn một tờ giấy. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Kính Ngôn, hắn khẽ gật đầu.

"Ách, Trương Giai Lạc, không còn sớm, trở về thôi." Lâm Kính Ngôn đứng lên, vỗ vai Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc lúc này mới chú ý tới thời gian, nhìn Hàn Văn Thanh xã hội đen, nhìn Trương Tân Kiệt giáo sư, cảm thấy vẫn là đi chung với lão Lâm vui hơn. Vậy nên cậu sung sướng đứng dậy đi ra.

"Ai da, tôi để quên điện thoại di động, anh đợi tôi một lát." Trương Giai Lạc sờ túi mới nhớ ra hôm nay quên chỉnh chế độ im lặng nên bị Hàn Văn Thanh tịch thu điện thoại.

Nhìn thân ảnh Trương Giai Lạc chạy đi, Lâm Kính Ngôn liếc qua tờ giấy đã hơi nhàu nát.

Kêu Trương Giai Lạc về ký túc xá. Đây là điện thoại di động của anh ta.

Hắn điểm ngọn nến ở trong lòng cho Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc chạy đến cửa phòng huấn luyện, vừa chạm đến tay cầm, thanh âm Hàn Văn Thanh vang lên.

"Đúng, tôi thích Diệp Tu. Cho dù cậu ta thích ai, nam hay nữ, cậu ta, tôi bắt buộc phải có được."

Móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó.

Trong nháy mắt, Trương Giai Lạc xả đạn trong lòng.

Cánh tay chạm đến cửa có chút tê dại có chút cứng ngắc, cảm giác như bị Đạn Đông Cứng dí sau lưng.

"Trương Giai Lạc, tôi mới nhớ ra Trương Tân Kiệt kêu tôi đưa điện thoại di động cho cậu." Lâm Kính Ngôn đi tới, nhìn vẻ mặt móa nó của Trương Giai Lạc đúng như hắn đã tưởng tượng.

"Móa nó, anh nói nhỏ chút." Trương Giai Lạc nhanh chóng bạo tốc độ tay, giựt lấy điện thoại từ tay Lâm Kính Ngôn, che miệng hắn và kéo hắn rời khỏi cửa phòng.

Lão Lâm à, anh có biết anh suýt chút nữa khiến tôi bị phát hiện không? Móa nó, Hàn Văn Thanh sẽ không giết người diệt khẩu đi!!

Tôi biết. Lâm Kính Ngôn tiếp tục thắp nến.

"Ách, chuyện kia, tôi mệt rồi, về trước đây. Cảm ơn vì cái điện thoại." Trương Giai Lạc nhìn xung quanh một chút, gãi gãi đầu, kiếm cớ rồi chạy đi.

Lâm Kính Ngôn nhủ thầm, cậu cũng không hỏi xem vì sao Hàn Văn Thanh là người tịch thu điện thoại, mà Trương Tân Kiệt lại là người kêu tôi đưa cho cậu? Thật không may... Thật không có cách nào cứu vớt.

Lúc này, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đi tới. Hàn Văn Thanh vẫn là mặt đen, mà còn đen hơn lúc trước, rõ ràng vô cùng bất mãn với lời thoại vừa rồi. Trương Tân Kiệt thì vẫn mặt mày bình tĩnh.

"Tại sao lại là Trương Giai Lạc?" Lâm Kính Ngôn cũng đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn cảm thấy nghe Trương Tân Kiệt xác nhận thì chắc ăn hơn.

"Bởi vì Tôn Triết Bình của Nghĩa Trảm." Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính.

Được rồi... Quả nhiên không sai. Lâm Kính Ngôn rõ ràng cảm nhận được mấy kẻ chơi chiến thuật chỉ cần một câu là có thể giải thích nguồn gốc và mục tiêu của cái hố sâu này.

- TBC -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Tâm bẩn lập kế hoạch cho đội trưởng đi cua tâm bẩn, đúng là tâm bẩn mà ?
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#7
"Đúng, tôi thích Diệp Tu. Cho dù cậu ta thích ai, nam hay nữ, cậu ta, tôi bắt buộc phải có được."
Phong cách Bá đạo tổng tài? Sao mị thấy hơi saii saii :v
Lúc này, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đi tới. Hàn Văn Thanh vẫn là mặt đen, mà còn đen hơn lúc trước, rõ ràng vô cùng bất mãn với lời thoại vừa rồi. Trương Tân Kiệt thì vẫn mặt mày bình tĩnh.
Ầy hoá ra lời thoại :b còn tưởng là lời Hàn nói thật lòng chứ :v
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#8
Chương 3

Móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó.

Lượng thông tin quá lớn. Đây thật không phải là tuyên bố muốn đánh bại Diệp Tu của đội trưởng? Không đúng không đúng không đúng, tuyệt đối không phải. Cho dù não động cỡ nào thì cũng không thể bay tới thế giới khác như vậy được. Vậy đây là thực? Thật sự là thực? Trương Giai Lạc bỗng cảm thấy mình như bị Hoàng Thiếu Thiên nhập xác. Nhưng là điểm nhảm nhí quá nhiều, không thể không nói ba lần...

Vậy nên Nhị Lạc rốt cuộc phát huy sở trường của mình, ngốc*. Sau đó, cậu gọi cho Tôn Triết Bình.

* Nhị còn có nghĩa là ngốc.

Khoảng cách thế giới game bùng nổ còn 10 giây.

Tút... 9 giây.

Tút... 8 giây.

Tút... 7 giây.

"A lô. Đây là điện thoại của Tôn Triết Bình, hắn..." 6 giây.

"ĐM Đại Tôn tôi nói anh nghe Hàn Văn Thanh là GAY, anh ta thích Diệp Tu!" 5 giây. Trương Giai Lạc dùng tốc độ sét đánh la lớn.

Yên tĩnh........... 5 giây.

"ĐM chuyện gì đây." "CMN là thật à?!" "Móa nó thông tin này không thể không nói ra."

"Lâu đội xin lỗi tôi có việc đi trước..." "Nhà, trong nhà tôi có chút việc."

"Này này này, bảo vệ mau đóng cửa."

"Hả? Tôi mới đi nhà vệ sinh thôi mà sao loạn vậy rồi?" Tôn Triết Bình vừa mới quay lại, hỏi các phóng viên và đồng đội Nghĩa Trảm mới nãy còn vui vẻ ăn cơm chung với nhau. Anh không hiểu sao mới một lát mà đã diễn ra cảnh gà bay chó sủa như vậy.

5 giây sau, một bài Weibo được các nhà báo lớn, bình luận viên, fan hâm mộ, gần cả vạn người chia sẻ........ Trương Giai Lạc tiết lộ, Hàn Văn Thanh muốn bẻ cong Diệp Tu.

Ầm.........................

Cạch.

Điện thoại trong tay Trương Giai Lạc rơi tự do xuống đất.

Dù cậu không coi Weibo nhưng thông qua cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi, dùng lượng trí khôn không nhiều nghĩ cũng hiểu.

Đây quả thực là quả bom nặng ký, không biết nổ tung bao nhiêu người.

Có lẽ Trương Giai Lạc sẽ không còn trông thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Bên kia, trên Weibo.

"ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM ĐM." Đây là sát thủ bàn phím Hoàng Thiếu Thiên.

"Đảng Hàn Diệp muôn năm." Đây là đao thứ hai thuộc về Sở Vân Tú.

"+1." Đới Nghiên Kỳ theo sau.

"..." Đây là hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp.

"Đội trưởng, khẩu hiệu của chúng ta không thể giải nghĩa kiểu này..." Đây là một phần fan Bá Đồ.

"Ha ha." Đây là Diệp Tu.

Kỳ thật, việc này nếu xảy ra với những người khác thì không đến nỗi vậy. Nhưng lại là hai người kia.

Hàn Văn Thanh, Diệp Tu.

Nguồn gốc sâu xa. Mười năm dây dưa. Sắp tới còn là đối thủ vòng chung kết.

Lùi một bước mà nói, nếu là thông tin bị tuồn ra từ phía Diệp Tu thì khả năng lớn là lời rác rưởi.

Nhưng lại là Hàn Văn Thanh.

Người quang minh chính đại, chỉ tiến không lùi ném ra tin tức. Chắc chắn là chuyện lớn, khả năng là thật cao tới 90%.

Hả? Khoan đã, việc này là Trương Giai Lạc để lộ. À à à? Vậy tin tưởng được không, lỡ như là tin đồn thì sao? Thế giới game cần chủ đề mới cũng không phải chuyện lạ.

Vô số suy nghĩ lượn lờ trong đầu vô số người.

Thế là vô số người bắt đầu điên cuồng đào thông tin từ người của chiến đội Bá Đồ, chủ yếu là Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt.

Hàn Văn Thanh là người trong cuộc. Trương Tân Kiệt là người đáng tin nhất.

Lúc này bên Nghĩa Trảm đã phát hiện Weibo, nên thả nhóm phóng viên rời đi.

Tôn Triết Bình cuối cùng cũng có thời gian tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

Điện thoại của Trương Giai Lạc tới lúc anh đang ở nhà vệ sinh, vậy nên mọi người tốt bụng nhận điện thoại giúp. Mà một câu móa nó rõ to làm người nhận run tay ấn nhầm nút chuyển sang loa ngoài...

"Này, này, này, Lạc Lạc, Trương Giai Lạc!" Tôn Triết Bình hiểu rõ, lúc này Trương Giai Lạc dữ nhiều lành ít.

Hiệu ứng đông cứng kết thúc, Trương Giai Lạc ngồi xuống đất nhặt lên điện thoại, lưng dựa vào giường, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đại Tôn, tôi lần đầu tiên cảm thấy choáng váng như vậy."

"Lạc Lạc, cậu đừng lo..." Lời Tôn Triết Bình rõ ràng không có sức thuyết phục. Nhưng anh vẫn cố gắng an ủi người kia.

"Ông.................. ông.........................."

Điện thoại Lâm Kính Ngôn rung liên tục, hai chữ Phương Duệ không ngừng nhảy lên.

"Này..." Lâm Kính Ngôn nhìn Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt.

"Nhận đi. Đừng cho thông tin chính xác." Trương Tân Kiệt nhìn Weibo nói: "Trương Giai Lạc quả nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Ban đầu chỉ muốn thông qua Tôn Triết Bình để bên Nghĩa Trảm dần lộ chuyện này cho Diệp Tu biết, không ngờ bây giờ tất cả mọi người đều biết."

Lâm Kính Ngôn điểm ngọn nến cho Trương Giai Lạc, sau đó chạy qua một bên nghe điện thoại.

"Đội trưởng, tôi muốn đi ngủ." Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay. Đây chỉ là khởi đầu, đối phương là Diệp Tu. Câu này không được nói thành tiếng. Trương Tân Kiệt chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Văn Thanh.

"Ừ, đi đi." Tôi biết. Hàn Văn Thanh khẽ gật đầu.

Phía Hưng Hân................................

"Ai ai ai, cả đám nhìn ca làm gì? Ca đã sớm nói không nên bị ca mê hoặc nha." Diệp Tu ngậm điếu thuốc vừa liếc mắt nhìn đám người vừa tiếp tục thao tác.

"Lão đại mị lực vô hạn, dù là Hàn Văn Thanh cũng muốn chiếm lấy lão đại. Mà anh ta là chòm sao gì?" Bánh Bao vỗ bàn.

"Ách... Bánh Bao tiếp tục huấn luyện nào."

"Tuân lệnh." Bánh Bao nháy mắt về chỗ.

An Văn Dật đẩy mắt kính, vẫn nên làm gì thì làm.

Mạc Phàm còn không thèm ngẩng đầu.

La Tập ban đầu muốn nói gì đó, sau lại cảm thấy chuyện này mình không quản được. Mà Bánh Bao vừa yên tĩnh không thể lại chọc lên, nên cậu cũng tiếp tục huấn luyện.

Tô Mộc Tranh khẽ dừng tay, lại nhịn xuống không làm gì, rồi tiếp tục huấn luyện.

Đường Nhu cũng chỉ nhìn Diệp Tu một chút liền tiếp tục huấn luyện.

Phương Duệ đã sớm đi gọi điện thoại.

Vậy là còn hai người. Một người rảnh rỗi nhất, một người lớn tuổi nhất vô liêm sỉ nhất.

Trần Quả, Ngụy Sâm.

"Diệp Tu, đây có là chuyện gì, cậu nói một tiếng xem!!" Trần Quả là hận không thể nắm lấy vai hắn lắc cho đến khi hắn khai ra.

"Ai yêu, rốt cuộc lâu ngày sinh tình sao. Mười năm, các cậu cũng thật chậm." Ngụy Sâm giễu cợt.

"Biến biến biến, tránh ra tránh ra, ồn ào cái gì, ai biết Hàn Văn Thanh mắc bệnh gì. Ca đây là trai thẳng."

Trong lòng Trần Quả có quá nhiều thứ muốn nói muốn hỏi, nhưng hỏi không ra, nói không nên lời, tựa như có con mèo quào nhẹ trong lòng. Nhưng cô nhìn Diệp Tu, muốn khai thác lời người này? Còn không phải tự khiến mình mình tức chết sao. Lại nhìn Đường Nhu, thật tốt, đang huấn luyện. Nói vậy, chỉ còn lại... nhìn một vòng phát hiện chỉ còn Ngụy Sâm. Vậy nên, Trần Quả buồn bực mà bảo trì trầm mặc...

- TBC -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#9
Má ơiiiiiiiiiiiiiiiii chơi lớn luôn!!!!!!!!!!!!
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#10
Điểm nhị vạn nến cho Lạc Lạc
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#11
Chương 4

"Này? Này, mau nói tui biết tin tức trên Weibo có phải là thật không?! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Nếu là thật thì quá đáng sợ!!!" Phương Duệ vội vàng hỏi.

"..." Lâm Kính Ngôn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nói sao đây. Nếu nói thật, rất dễ cùng chung số phận với Trương Giai Lạc. Nếu không nói thật, cũng không thể nói là không biết. Nếu nửa úp nửa mở, Phương Duệ nhất định sẽ đoán ra, đây là Phương Duệ đó!!!

"Này? Này? Lâm Kính Ngôn??? Lão Lâm??? Lâm đại đại??? Lâm Kính Ngôn đại đại của chiến đội Bá Đồ?" Phương Duệ đã gọi tới vậy mà còn không trả lời là không được.

"Kỳ thật tôi cũng không biết. Làm sao tôi biết đội trưởng nghĩ gì. Mà tin tức từ Trương Giai Lạc cậu cũng dám tin." Lâm Kính Ngôn cảm thấy vẫn là hỏi gì cũng nói không biết là tốt nhất.

Phương Duệ trầm mặc một hồi, đột nhiên hưng phấn nói: "Thật là tin tức từ Trương Giai Lạc?! Không phải giả?! ĐM, tám phần là thật rồi. Đầu óc Trương Giai Lạc sao có thể nghĩ ra được thứ kinh thiên động địa như vậy. Chừng nào rảnh lại gọi. Tui phải đi coi phản ứng của Diệp Tu!"

"..." Lâm Kính Ngôn cầm điện thoại hóa đá. Nói kiểu nào cũng không được à...

"Lâm tiền bối." Người lên tiếng là Tống Kỳ Anh, người thừa kế nhân vật Đại Mạc Cô Yên và tính cách nghiêm cẩn của Trương Tân Kiệt: "Thông tin trên Weibo là thật?"

Cái gì gọi là hại người hại mình.

Lâm Kính Ngôn tràn đầy cảm hội.

Lâm Kính Ngôn đẩy kính mắt: "Cậu nghĩ sao?" Lâm Kính Ngôn tự khen bản thân, cách ném câu hỏi cho đối phương trả lời đúng là vạn năng, vì sao hồi nãy không dùng cho Phương Duệ!!!

"Tiền bối. Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy nó có thể xảy ra."

Được rồi, Lâm Kính Ngôn quên người này có cùng tính cách với Trương Tân Kiệt. Trước khi cậu có kết luận cuối cùng thì rất khó có thể hỏi ra cái gì.

Lâm Kính Ngôn vỗ vai cậu: "Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Sắp tới chung kết, tập trung huấn luyện đi. Có nhiều thứ tới đúng thời điểm thì cậu sẽ biết." Lâm Kính Ngôn lau mồ hôi... lừa gạt cho qua chuyện đúng là cần trí tuệ.

Tống Kỳ Anh gật gật đầu. Không biết cậu có chấp nhận lời giải thích như vậy hay không.

Nhưng việc này đã không còn quan trọng, bởi vì cả giới tuyển thủ đều đang bàn luận chuyện này.

Huấn luyện ngày mai... Lâm Kính Ngôn nghĩ tới là đau đầu.

Ngày hôm sau --------------------------------

Bầu không khí trong phòng huấn luyện rất kỳ quái.

Phi thường kỳ quái.

Ngoại trừ Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh.

Lâm Kính Ngôn làm bộ cái gì cũng không biết, ai hỏi tôi cũng không biết, tôi không biết nên sẽ không nói gì.

Trương Giai Lạc bộ dạng tui chết rồi, có việc thì đốt giấy tiền vàng bạc đi.

Nhưng không có ai ngừng việc huấn luyện trong tay.

"Đội trưởng. Về chuyện Weibo." Không kéo dài âm cuối, không phải giọng nghi vấn, chỉ là câu trần thuật, nhưng bộc lộ ý muốn biết đáp án. Chính là Tống Kỳ Anh, người duy nhất mở miệng lúc này. Biểu lộ mong muốn của mình, chừa đường lui cho đối phương. Phương pháp trực tiếp không che che lấp lấp.

"Tiểu Tống không hỏi tôi cũng tính nói. Cám ơn cậu đã hỏi." Đây hẳn là suy nghĩ của đội trưởng. Loại trừ hết thảy yếu tố bất lợi, ổn định tâm tình của đội viên. Trương Tân Kiệt cảm thấy người thừa kế của Đại Mạc Cô Yên là một sự lựa chọn chính xác.

"Đây là quyết định của đội trưởng. Nhưng quyết tâm đoạt giải Quán quân không hề thay đổi. Có lẽ chọn ngay trước vòng chung kết là không đúng, nhưng sớm đưa ra tin tức này là sau khi đã suy nghĩ kỹ. Mặc dù chưa chắc Lam Vũ sẽ thua, chúng ta sẽ thắng. Nhưng nếu trường hợp này thật sự xảy ra, mọi người cảm thấy trực tiếp đối mặt sẽ đáng sợ hơn, hay là có một thời kỳ giảm xốc như bây giờ tốt hơn?" Thông qua kính mắt, Trương Tân Kiệt bình tĩnh nhìn mọi người.

"Bá Đồ, sẽ thắng. Quán quân, Diệp Tu, tôi sẽ không từ bỏ cái nào." Thanh âm khí phách.

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi thở dài.

"Đội trưởng cố lên."

"Đội trưởng, chúng tôi ủng hộ anh."

"Cố lên."

Mọi người kỳ thật có rất nhiều suy đoán, thậm chí còn trí tưởng tượng bay xa, nghĩ tới là để quấy nhiễu đối thủ. Nhưng đội trưởng vẫn là đội trưởng, thật khiến mọi người yên tâm. Thật ra không có gì thay đổi, chỉ là công khai thích một người, mà người đó là Diệp Tu. Không phải là tuyên bố thích đối thủ sao, dù là Diệp Tu... Diệp Tu... Được rồi, mọi người vẫn vô cùng rối rắm trong lòng. Nhưng những cảm xúc tiêu cực khác đã không còn, mọi người lại yên tâm tiếp tục huấn luyện.

Bá Đồ chính là một chiến đội như vậy. Chỉ cần một câu của đội trưởng, cả chiến đội có thể hóa thành một thanh kiếm tấn công yếu điểm của đối phương. Chỉ cần một câu của đội trưởng, cả chiến đội đều cảm thấy vô cùng an tâm. Bởi vì linh hồn của Bá Đồ ở đây.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong nhóm vẫn có một người đang hồn lìa khỏi xác.

Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc kỳ thật còn đang suy nghĩ, sao mình xui xẻo vậy, vì sao tin tức lại bị tiết lộ từ chỗ mình... Hắn giương mắt nhìn Hàn Văn Thanh, chân khẽ run lên.

Bởi vì cùng lúc, Hàn Văn Thanh nhìn hắn một cái, không tức giận, không nhíu mày, không xuất hiện kỹ năng tạo áp suất thấp để kinh sợ đối thủ. Ngoài ra, dường như còn có một chút cảm xúc khác với thường ngày. Đó là... cười lạnh?

Kỳ thật không phải. Hàn Văn Thanh thật ra không ủng hộ việc lợi dụng đồng đội để đạt được mục đích của bản thân. Vậy nên khi thấy Trương Giai Lạc nhìn mình, anh muốn nở một nụ cười xin lỗi. Đúng. Hàn Văn Thanh thật sự nghĩ như vậy.

Sau đó, anh thấy cả khuôn mặt Trương Giai Lạc đều nhăn lại. Miệng run rẩy há ra, tay run run lấy giấy bút...

Lâm Kính Ngôn tò mò Trương Giai Lạc viết cái gì, vừa uống nước vừa nhìn sang. Vậy là hình tượng ôn tồn lễ độ của hắn bị hủy hoàn toàn bởi vì phun ra một ngụm nước.

Trên tờ giấy là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Trương Giai Lạc.

Tui còn chưa có được Quán quân.

Tui còn chưa muốn chết.

Nhưng tui cảm thấy mình có thể không sống qua nổi hôm nay.

Đại Tôn hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể hợp tác.

Hi vọng tay của anh không bị thương.

Cái mặt giễu cợt của Diệp Tu mà cũng có người thích là sao!!!

Lúc này, một ngụm nước từ trên trời rơi xuống.

Ánh mắt Trương Giai Lạc chết lặng, mái tóc phủ trên trán, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Kính Ngôn.

"Khụ khụ khụ, thật xin lỗi. Cậu là đang viết di thư sao? Trong di thư mà cậu cũng phỉ nhổ à? Thù lớn cỡ nào nha!" Lâm Kính Ngôn đưa khăn tay.

Lúc này, Trương Tân Kiệt đi tới: "Không sao. Việc này không trách anh. Đội trưởng cũng không trách anh. Thật ra anh ta còn muốn cám ơn anh."

Trong nháy mắt, Trương Giai Lạc cảm động vô cùng, người tốt nha, Trương phó đội quả thật là thiên sứ.

Vốn không phải lỗi của Trương Giai Lạc!!! Lâm Kính Ngôn hét to trong lòng.

"Nhưng cái anh viết... sao tôi cảm thấy có ẩn ý đâu, ừ, Tôn Triết Bình." Trương Tân Kiệt cẩn thận cúi người nhìn kỹ, sau đó vừa đẩy kính mắt vừa nói, rồi về vị trí huấn luyện của mình.

Trương Giai Lạc tựa như một con mèo im lặng xù lông, lông tơ đều dựng đứng, đôi mắt trợn tròn. Sau đó hắn đỏ cả mặt, dường như hơi nước trên mặt đều muốn bốc hơi. Hắn xấu hổ co người trên ghế, nhìn Trương Tân Kiệt bằng ánh mắt cậu tuyệt đối không được nói cho người khác biết nhất là Tôn Triết Bình.

Trương Giai Lạc!!! Chỉ có cậu không biết tất cả mọi người đều đã biết việc cậu thích Tôn Triết Bình!!! Lâm Kính Ngôn thầm chế nhạo trong lòng bằng một câu vô cùng phức tạp.

Nhìn thấy Trương Tân Kiệt mỉm cười gật đầu, Trương Giai Lạc thở dài một hơi, rồi vui vẻ tiếp tục huấn luyện.

Lâm Kính Ngôn thắp một ngọn nến số "2" cho Trương Giai Lạc trong lòng. Trương Giai Lạc cậu bị bắt bài rồi...

Lúc này, Lâm Kính Ngôn căn bản không nghĩ tới câu nói: thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày.

- TBC -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#12
Lâm Kính Ngôn đẩy kính mắt: "Cậu nghĩ sao?" Lâm Kính Ngôn tự khen bản thân, cách ném câu hỏi cho đối phương trả lời đúng là vạn năng, vì sao hồi nãy không dùng cho Phương Duệ!!!
Cái này giống như rời khỏi phòng thi rồi mới nghĩ ra cách làm bài nè :D
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#13
Chương 5

Ngày 9 tháng 6.

Đó là một ngày đặc biệt. Vì sao đặc biệt? Vì chỉ còn năm ngày nữa là bắt đầu vòng chung kết. Vì một ngày trước đó là lúc tuyên bố các giải thưởng lớn của Liên Minh, khiến các fan hâm mộ tranh cãi túi bụi. Nhưng ngày 9 tháng 6 năm nay, nhất định còn đặc biệt hơn các năm trước.

Cũng chỉ vì một bài Weibo. Fan hâm mộ quả thật là muốn náo loạn tới tận trời, không ít fan Bá Đồ bắt đầu lên kế hoạch ám sát Diệp Tu để ngăn cản đội trưởng Hàn Văn Thanh sa ngã. Không thể không nói, oán niệm nhiều năm qua giờ đã tìm được nơi để trút.

Nhưng kích động nhất vẫn là một nhóm fan hâm mộ nữ, các nàng tươi cười hô to: "Làm chết anh ấy." Các đảng chèo CP khác nhau có vẻ càng đấu tranh gay gắt, nghe đồn lượng tiêu thụ các sản phẩm Hàn Diệp tăng mạnh. Quả nhiên là hỗ trợ như thần!!!

Quay lại chủ đề, quan trọng nhất trong giới eSports vẫn là thi đấu, nhất là khi sắp bắt đầu vòng chung kết thế này. Sau khi vòng chung kết bắt đầu, hầu như mỗi ngày đều sẽ có các trận đấu đặc sắc, cho nên hầu hết mọi người vẫn quan tâm kỹ thuật thi đấu hơn.

Các đội không được vào vòng chung kết đã sớm bắt đầu kỳ nghỉ, mỗi người đều có cách đốt thời gian riêng.

Tính ra, nhọc tâm nhất vẫn là Tôn Triết Bình của Nghĩa Trảm.

Vì sao?

Còn có thể vì sao, vì Trương Giai Lạc chứ sao.

Cảm thấy xoa xoa lông an ủi qua điện thoại không có hiệu quả, ngày hôm sau, Tôn Triết Bình liền bay tới thành phố của Trương Giai Lạc. Không, thật ra là vì anh nhận được một tin nhắn từ Trương Tân Kiệt: Nếu có rảnh thì tốt nhất nên đến đây một chút. Tôn Triết Bình thật sự chỉ thuần khiết nghĩ muốn tới dỗ dành Trương Giai Lạc. Nhưng anh đã đánh giá thấp một trong tứ đại tâm bẩn, Trương Tân Kiệt.

Vậy nên sau khi để hành lý ở khách sạn, anh đi tới Bá Đồ.

Bảo vệ Bá Đồ biết anh là ai nên cho anh tiến vào phòng huấn luyện.

Hả? Vì sao bảo vệ biết? Đừng giỡn, ngay cả bác gái nhà ăn còn biết Tôn Triết Bình. Chỉ cần gặp qua Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc ba câu không rời Tôn Triết Bình, không quá năm câu nhất định sẽ đưa ra màn hình khóa điện thoại siêu ngầu siêu chảnh siêu đẹp trai - hình Tôn Triết Bình trầm tư.

Vậy nên Tôn Triết Bình có thể tính là nửa người Bá Đồ.

Lúc Tôn Triết Bình đến phòng huấn luyện, Trương Giai Lạc đang xù lông.

Tôn Triết Bình vừa nói chuyện vừa mở cửa phòng huấn luyện, liền nhìn thấy mặt Trương Giai Lạc đỏ như trái cà chua.

"Xin hỏi Trương Giai Lạc..." Vừa thấy Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đó là vì anh không nhìn thấy nụ cười của Trương Tân Kiệt ẩn sau kính mắt và máy tính, tóm lại là bốn chữ - thâm ♂ ý ♂ sâu ♂ sắc.

"Đại Tôn!!! Anh anh anh anh tới tới tới làm gì?!" Trương Giai Lạc liền bật dậy.

"Ách, tôi tới thăm cậu một chút. Cậu đang..." Tôn Triết Bình ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Trương Giai Lạc ướt sũng.

Trương Giai Lạc tốc độ tay tăng vọt, nhanh chóng đem "di thư" vò thành một cục ném ra sau: "Không không không! Không có gì. Chúng ta ra ngoài nói chuyện!" Cậu nói rồi nắm tay Tôn Triết Bình bỏ chạy.

"Cho cậu nghỉ một ngày." Giọng Hàn Văn Thanh truyền ra từ cánh cửa chưa đóng lại. Hàn Văn Thanh thật ra vô cùng áy náy với Trương Giai Lạc, bvậy nên ngay cả khi sắp bắt đầu vòng chung kết cũng có thể cho cậu nghỉ một ngày.

Tôn Triết Bình thầm khen Hàn Văn Thanh trong lòng.

Lâm Kính Ngôn thầm thắp một cây nến cho Trương Giai Lạc trong lòng.

Trương Tân Kiệt thầm đánh dấu √ kế bên cái tên Tôn Triết Bình trong lòng.

Thật ra Tôn Triết Bình thích Trương Giai Lạc rất lâu rồi, từ thời kỳ đầu của tổ hợp Song Hoa. Tôn Triết Bình cảm thấy thích một người thì phải tỏ tình rồi chiếm làm của riêng. Nhưng sau khi bị Trương Giai Lạc cố ý vô ý chuyển chủ đề mấy lần, Tôn Triết Bình đã không còn dũng khí tỏ tình. Vì tay anh đã bị tổn thương. Nếu Phồn Hoa Huyết Cảnh không còn tồn tại, mình còn tư cách đứng cạnh Trương Giai Lạc không? Vậy nên khi Trương Giai Lạc tiếp tục chạy đuổi theo sự hào nhoáng phía trước, Tôn Triết Bình quay người đi đến nơi khác.

Năm nay, Tôn Triết Bình gặp lại Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc sau khi giải nghệ, Trương Giai Lạc tái xuất ở Bá Đồ, Trương Giai Lạc dù mang tiếng xấu vẫn truy đuổi cúp Vô địch, Trương Giai Lạc của Bách Hoa Liễu Loạn trong quá khứ, Trương Giai Lạc quay lại với bản tâm. Tôn Triết Bình cảm thấy, thứ đã mất đi một lần, lại mất đi lần nữa sẽ còn đau thấu tim gan hơn là chưa từng có được.

Trương Giai Lạc vừa dắt tay Tôn Triết Bình ra ngoài, vừa dùng mu bàn tay còn lại lau nước trên mặt: "Sao anh lại tới đây..."

"Ách, chuyện rất dài. Tôi nói này, khách sạn tôi đang ở nằm gần đây, cậu tới đó tắm trước đi." Tôn Triết Bình đột nhiên cảm thấy nguyện vọng đó giờ của mình có cơ hội thực hiện rồi. Tôn Triết Bình thầm cảm ơn Trương Tân Kiệt trong lòng.

Trương Giai Lạc tùy tiện gạt tóc mái qua một bên, nói: "Dù sao đội trưởng cũng cho tui nghỉ, đi thôi đi thôi đi thôi."

Tôn Triết Bình nhìn cánh tay gầy gò đang nắm lấy mình, mỉm cười.

Sau khi đến khách sạn, Trương Giai Lạc tự mình đi tắm rửa. Tâm trạng Tôn Triết Bình không hề bình tĩnh. Trước không tính tới chuyện mình muốn tỏ tình, chỉ nhìn biểu hiện không hề phòng bị của Trương Giai Lạc, đó là tin tưởng hay là hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó.

Lúc này, điện thoại rung lên. Tôn Triết Bình mở ra xem, là tin nhắn, người gửi là Trương Tân Kiệt, nội dung chỉ có hai chữ: Cố lên.

ĐM, cái quái gì? Mình vừa rồi mới tính tỏ tình đi? Mấy người chơi chiến thuật rốt cuộc có thể tính kế đến đâu, sao không theo Vương Kiệt Hi học xem bói luôn đi!!! Khi Tôn Triết Bình đang thầm phỉ nhổ trong lòng, Trương Giai Lạc bước ra, chỉ khoác một cái áo choàng tắm đơn giản, đai lưng cũng không buộc chặt, xương quai xanh cứ thế lộ rõ. Một giọt nước ngẫu nhiên nhỏ xuống từ lọn tóc, lướt quá cằm, rơi xuống xương quai xanh, chảy vào phía trong áo tắm trắng như tuyết.

Tôn Triết Bình cảm thấy hôm nay anh nhất định phải cố gắng.

"Lạc Lạc, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tôn Triết Bình cứ thế ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc giật mình. Lạc Lạc? Đại Tôn anh không sao chứ, sao buồn nôn vậy.

"A, đúng rồi, tui cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh có biết không, Hàn Văn Thanh thích Diệp Tu đó, móa ơi, Diệp Tu này quả nhiên là khối u ác tính nha, đội trưởng bọn tui chính trực cỡ nào, sao lại bị anh ta bẻ cong thẩm mỹ vậy. Quan trọng nhất là Hàn đội bây giờ mới biết!!! Đây là tâm bẩn cỡ nào, thật bẩn nha!!! Dùng mười năm để thực hiện một âm mưu, giờ rốt cuộc muốn nở hoa kết trái rồi, anh nói Diệp Tu có mệt mỏi hay không đây. Còn có, anh xem, với quan hệ của anh ta và Bá Đồ, việc này nếu thành, anh nói fan hâm mộ sẽ xử chết Diệp Tu, hay là xử chết Diệp Tu đây..."

"Lạc Lạc, nghe tôi nói." Tôn Triết Bình cảm thấy nếu bây giờ mình cùng Trương Giai Lạc chỉ trích Diệp Tu, hôm nay coi như xong.

Trương Giai Lạc liền ngừng lời, bởi vì đôi mắt đen nhánh của Tôn Triết Bình đang nhìn cậu chăm chú vô cùng, điều chưa từng xảy ra trước đây.

"Lạc Lạc, thật ra tôi muốn nói câu này lâu rồi. Lúc trước tùy tiện bỏ đi vì chấn thương là lỗi của tôi, nhưng..."

"Reng reng reng reng" Không sớm không muộn, điện thoại lại reng ngay lúc này.

Tôn Triết Bình hít một hơi đứng lên, quay người, nhận cuộc gọi: "A lô, tôi là Tôn Triết Bình." Ai không điếc đều có thể nghe ra được là người này đang khó chịu cỡ nào, nhưng hiển nhiên trong số những người đó không bao gồm người ở đầu dây bên kia.

"A lô, chào ngài, tôi thuộc chương trình XXX sẽ truyền hình trực tiếp vòng chung kết. Chúng tôi muốn mời ngài Tôn làm bình luận viên khách mời đặc biệt cho trận đấu giữa Luân Hồi và Bách Hoa ở vòng chung kết..."

"Không hứng thú." Tôn Triết Bình cúp điện thoại, điều chỉnh vẻ mặt rồi quay người muốn tiếp tục chủ đề vừa nãy, lại thấy Trương Giai Lạc nhăn mũi bẹp miệng.

"Cậu đang..." Tôn Triết Bình thật không hiểu, mình còn chưa nói gì, bộ dạng người vợ nhỏ này là ở đâu ra?

Trương Giai Lạc hít hít mũi, nói: "Anh biết rồi phải không... Rất chán ghét đi... Tui lúc đầu không muốn cho anh biết..."

Chuyện gì đây? Tôn Triết Bình cảm thấy não không đủ dùng.

"Kỳ thật... tui thích anh." Trương Giai Lạc nói, giọng càng ngày càng nhỏ, khúc sau, đầu Trương Giai Lạc đều muốn cúi xuống đụng ngực.

Tôn Triết Bình đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Mình rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu năm.

"Nếu anh thật sự cảm thấy chán ghét, tui sẽ không gọi điện hay gặp mặt anh nữa." Trương Giai Lạc nói xong liền đứng lên, xoay người bỏ chạy.

"A, Trương Giai Lạc, cậu chờ chút!!!" Cậu còn đang mặc áo choàng tắm mà tính chạy đi đâu!!! Tôn Triết Bình la lên trong lòng.

Khi Trương Giai Lạc vừa mở cửa bước ra bước đầu tiên, Tôn Triết Bình liền tóm được cậu, kéo về phía sau, khiến cậu ngã vào lòng anh.

"Ầm"

Cửa phòng cứ thế bị chính tay Trương Giai Lạc đóng lại.

Một không gian chỉ có Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

- TBC -
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#14
Chương 6

Ngày 14 tháng 6, bắt đầu vòng chung kết.

Trận đầu.

Luân Hồi đấu Bách Hoa.

Với tỉ lệ ủng hộ áp đảo 81%, Luân Hồi giành chiến thắng trận đầu. Cuộc họp báo sau trận đấu chỉ đơn thuần là đại hội tuyên ngôn, mọi câu hỏi đều vây quanh các chủ đề như có lòng tin sẽ giành được Vô địch liên tiếp ba lần không, sự thành lập của một vương triều mới, và triển vọng đoạt giải Tuyển thủ Xuất sắc nhất của Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải vẫn trả lời câu hỏi theo phong cách ừm ừ ừ như cũ.

Giang Ba Đào vẫn là máy phiên dịch cho Chu Trạch Khải.

Ngược lại, Tôn Tường hùng hồn nói sẽ đánh bại Diệp Tu.

Tôn Tường nha Tôn Tường, cậu có biết là cậu đang đạp trúng mìn không!!! Lam Vũ còn chưa thi đấu với Hưng Hân, không đúng, bây giờ Bá Đồ còn chưa đấu với Ba Lẻ Một, hai đội tuyển này đã bị tính là sẽ thua sao?!

Nhưng năng lực phát ngôn của Tôn Tường không chỉ dừng ở đó.

Diệp Tu, bị bầu không khí tranh tài nhiệt huyết làm mờ đi năm ngày nay, chủ đề gian tình giờ đây lại trỗi dậy.

"Xin hỏi Luân Hồi đánh giá thế nào về chuyện trên Weibo năm ngày trước?" Phóng viên giơ tay như muốn dí sát mặt ba thành viên Luân Hồi.

"Ừm?" Cọng tóc dựng đứng trên đầu Chu Trạch Khải hóa thành một dấu chấm hỏi to đùng.

"Đội trưởng không biết các anh đang nói gì." Đội trưởng không biết, mặt dù tôi biết, nhưng tôi chỉ phụ trách phiên dịch, nên tôi sẽ không nói gì hết. Giang Ba Đào cảm thấy không nên phát biểu lời nào.

"Đội trưởng, anh vậy mà không biết? Weibo nói Hàn Văn Thanh muốn bẻ cong Diệp Tu đó!!! Mà bẻ cong nghĩa là gì? Là muốn hại chết? Dù sao xương sống bị bẻ cong thì cũng chết chắc rồi." Tôn Tường quay qua nói với Chu Trạch Khải.

"..." Giang Ba Đào cảm thấy thật ức chế. Tôn Tường cậu không biết nghĩa là gì thì đừng nói có được không!!!

Lúc này, cọng tóc dựng đứng trên đầu Chu Trạch Khải lại đứng thẳng lên, tựa như Chu Trạch Khải đang xù lông. Sau đó hắn trầm tư.

...

Năm phút sau.

"Ách, có thể thảo luận một chút quan điểm của các anh không?" Phóng viên thật không thể chờ đợi thêm.

"Tôi cũng muốn bẻ cong Diệp Tu!" Tôn Tường đập bàn hò hét.

"Tôn Tường, cậu tạm thời đừng nói gì, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu. Vâng, cá nhân tôi cảm thấy mỗi người đều có khát vọng khác nhau, chỉ cần cảm thấy phù hợp với bản thân là tốt rồi." Giang Ba Đào cảm thấy mình còn không ra mặt thì lát nữa chắc chắn sẽ có chuyện lớn!!! Vậy nên hắn trả lời khéo léo đưa đẩy một chút.

"Ừm... Diệp Tu... là công." Chu Trạch Khải lại dùng số chữ ít ỏi nhưng phong cách đó giờ.

Hả? Hả??? Cái gì?!?!?!?!?!?!

Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh.

Đội trưởng, anh cũng coi đồng nhân à?! Đội trưởng, anh có thật sự hiểu công nghĩa là gì không?! Đội trưởng, anh có biết lời anh vừa nói có bao nhiêu cách hiểu không vậy!!! Giang Ba Đào lần đầu tiên cảm thấy trình độ ngôn ngữ Chu Trạch Khải của mình không đủ, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy ngoài việc cho Tôn Tường ăn quả óc chó thì cũng nên để đội trưởng càng im lặng.

"Chu đội, anh nói Diệp Tu là công? Anh có thể nói vì sao anh biết không?" "Chu đội, anh cho rằng Hàn Văn Thanh là người ở phía dưới sao? Có bằng chứng không? Mời anh thảo luận một chút!!!" "Tôn Tường, anh là muốn công bố mối quan hệ tay ba sao?"...

"Câu hỏi cuối cùng." Ngay cả phát ngôn viên của công ty cũng không nhìn nổi!!! Vậy nên phát ngôn viên mời một phóng viên nhìn vô cùng lịch sự, vô cùng bình tĩnh, nãy giờ không có đứng lên, cũng không có dùng cây bút để gia tăng chiều dài cánh tay.

Phóng viên đó im lặng nhìn Chu Trạch Khải.

Hả? Tình huống này hơi kỳ quái nha? Bình thường không phải đều là Chu Trạch Khải không nói lời nào sao? Giờ ngay cả phóng viên cũng có phong cách như vậy? Không đúng, cậu làm phóng viên kiểu gì vậy.

Tựa hồ rất lâu sau, người phóng viên đó rốt cuộc mở miệng: "Xin hỏi Chu đội, anh là công à?"

ĐM!!!!!

Trong lòng mọi người đều nghĩ như nhau, đây là một câu hỏi tinh tế cỡ nào!!!

Nên biết Chu Trạch Khải cơ bản chỉ biết trả lời một chữ nha!!!

Nếu trả lời phải, hai người đồng đội Tôn Tường và Giang Ba Đào sẽ là nhân vật được mọi người liên tưởng ghép cặp với anh nhiều nhất.

Nếu trả lời không, vậy chẳng khác nào xác nhận Chu Trạch Khải và Diệp Tu có gian tình!!!

Chu Trạch Khải vs. Hàn Văn Thanh vs. Tôn Tường.

Trận PK lớn nhất trong lịch sử eSport muốn bắt đầu.

Vậy là cuộc họp báo rối loạn của Luân Hồi bị phát ngôn viên cưỡng chế chấm dứt trong vẻ mặt né tránh rõ ràng của Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào cảm thấy, tin tức lộ ra trên Weibo mấy ngày trước không phải là một ngòi nổ, mà là một ngọn lửa, đốt cháy chắc chắn không chỉ một quả pháo.

Ở một nơi khác, Bá Đồ.

Xem xong truyền hình trực tiếp cuộc họp báo, Hàn Văn Thanh nhíu chặt lông mày.

Trương Tân Kiệt thì nhấn nút gửi đi trên điện thoại di động.

Hiệu quả không tệ.

Người nhận: Tôn Triết Bình.

- TBC -
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#15
Hàn Văn Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Trương Tân Kiệt nhấn từng chữ nói: "Làm - thế - nào - theo - đuổi - Diệp - Tu?"

Nháy mắt, Trương Tân Kiệt chết máy.

Khởi động lại, sắp xếp dữ liệu, mở lại dữ liệu.

Tình huống gì đây? Vừa rồi đội trưởng mới nói cái gì? Đã bao lâu rồi đội trưởng không hỏi mình "làm thế nào"? Không đúng, đội trưởng muốn theo đuổi ai? Diệp Tu? Diệp Tu là đối thủ mười năm? Không đúng, trước đó, Diệp Tu là nam mà? Không đúng, lời này là do Hàn Văn Thanh nói? Chuyện này nhất định có chỗ nào không đúng.
Chẹp, tưởng tượng ra cảnh Hầu bao diện Lão đại nói ra câu này, ai cũng chết máy thôi :3
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#17
Chương 7

Trận thứ hai của vòng chung kết.

Bá Đồ vs. Ba Lẻ Một.

Đối mặt với Bá Đồ, chiến đội Ba Lẻ Một cọ sát phối hợp chưa được nửa mùa giải liền lộ ra sự bất lực.

11 vs. 5.

Bá Đồ cường thế quét ngang sân nhà Ba Lẻ Một.

Cũng quét đi sự lo lắng của rất nhiều người, tỉ như lo lắng chuyện của Hàn Văn Thanh và Diệp Tu sẽ ảnh hưởng đến Bá Đồ.

Buổi họp báo.

Ai... Trận chiến khốc liệt là đây. Lâm Kính Ngôn thầm nghĩ.

Với bầu không khí này, còn chưa bắt đầu đặt câu hỏi, đã có bao nhiêu ánh mắt hàm xúc, bao nhiêu nụ cười ẩn ý. Các bạn phóng viên, các bạn che giấu tâm tình kích động của mình một tí được không? Dư âm của cuộc họp báo ồn ào náo động ngày hôm qua còn chưa hết sao!!! Lâm Kính Ngôn sâu sắc nhận ra Trương Tân Kiệt tâm bẩn quá. Trương Tân Kiệt đó giờ có vắng mặt cuộc họp báo nào không? Không có!!! Vì sao lần này lại vắng?! Để đội trưởng trước sau như một ở đây, bên cạnh còn có Trương Giai Lạc là muốn làm gì?! Mà nếu vậy thì người còn lại không thể chọn ai khác sao mà lại chọn mình? Tống Kỳ Anh đâu!!! Người thừa kế đã được công nhận đâu!!! Tới lúc khảo nghiệm năng lực của cậu rồi nè!!!

Lâm Kính Ngôn vẻ mặt đau khổ, ngồi ở vị trí của mình mà nghĩ linh tinh.

"Bây giờ bắt đầu đặt câu hỏi." Phát ngôn viên cũng biết bầu không khí kỳ quái này từ đâu ra, giọng điệu không kiên định mạnh mẽ như trước, mà có vài phần bất đắc dĩ.

Một phóng viên hỏi: "Hàn đội, anh đối với Diệp Tu..."

Đang nói thì trúng chiêu kinh sợ.

Vậy là lập tức sử dụng kỹ năng bẻ lái.

"Anh đối với trận giữa Diệp Tu và Lam Vũ có dự đoán thế nào?" Kỳ thật trong nháy mắt vừa rồi, phóng viên xém chút nữa là đã ném ví tiền lên.

"Diệp Tu chắc chắn sẽ lợi dụng ưu thế sân nhà."

Hết?

Được rồi... Mình thật không dám hỏi tiếp.

"Trương Giai Lạc, xin hỏi năm nay anh có tự tin đoạt cúp vô địch không?" Được rồi, phóng viên chỉ có thể chuyển sang tấn công Lạc Lạc.

"Đương nhiên, năm nay chúng tôi nhất định sẽ được giải vô địch." Trương Giai Lạc hất đầu tỏ vẻ vô cùng tự tin.

Đột nhiên phóng viên ở dưới sôi trào.

Hả? Mình có nói gì đặc biệt đặc sắc à? Trương Giai Lạc còn đang ngẫm nghĩ xem mình vừa nói gì.

Phóng viên vừa được gọi tên kích động đứng lên nói: "Có thể nhờ anh giải thích tấm hình này không?"

Phóng viên nhanh chóng dí màn hình điện thoại vào sát mặt Trương Giai Lạc. Một tấm hình cực lớn hiện ra trước mắt cậu.

Bối cảnh: Khách sạn bên cạnh tòa nhà Bá Đồ.

Nhân vật: Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

Hành động: Trương Giai Lạc lộ vẻ xấu hổ lo lắng hơi cúi đầu. Tôn Triết Bình thân mật ôm vai Trương Giai Lạc, mũi kề sát lỗ tai cậu, tựa như đang thì thầm, lại tựa như đang ngửi mùi tóc.

Móa nó!!!

Trương Giai Lạc hóa đá hoàn toàn.

Trương Giai Lạc thích Tôn Triết Bình, đây là chuyện mọi người đã biết từ lâu. Nhưng hai người chỉ mới chính thức cặp với nhau mấy ngày đã bị đưa ra ánh sáng như vậy, còn có thể chơi đùa với nhau hay không!!! Móa nó là ai!!! Thù hận cỡ nào?! Fan Bách Hoa chắc không đến mức chạy tới Bá Đồ làm nội gián đi!!!

Sau khi thấy rõ tấm hình, Lâm Kính Ngôn cũng bó tay.

Vậy làm sao cứu vãn được tình huống... Chẳng lẽ lại là Trương Tân Kiệt... Vậy là phải tâm bẩn cỡ nào nha...

Ngoài phòng.

[ Làm vậy ổn không? ] Người gửi: Trương Tân Kiệt.

[ Đương nhiên, nếu không thì cả đời này cũng đừng mơ Trương Giai Lạc thừa nhận mối quan hệ của bọn tôi. Trước khi xác lập quan hệ đã phải mất bao nhiêu năm. Tôi muốn tuyên bố với thế giới rằng Trương Giai Lạc là của tôi. Nhưng nếu tôi làm vậy, Trương Giai Lạc hẳn sẽ tức giận. Cho nên, tôi dùng cách này để buộc cậu ta phải thừa nhận. ] Người gửi: Tôn Triết Bình.

[ Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh. Phóng viên lúc trước, bắt được yếu điểm. ] Người gửi: Trương Tân Kiệt.

[ Lần trước coi như tôi thiếu cậu. Hỗ trợ là tất nhiên. ] Người gửi: Tôn Triết Bình.

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy kính mắt, khẽ mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi.

Trong phòng.

Trương Giai Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt, dường như đột nhiên ngộ ra, vỗ bàn nói: "Thì sao, tôi chính là thích Tôn Triết Bình."

GJ*. Rất nhiều fan Song Hoa ngồi trước TV cảm thấy thật thỏa mãn.

* GJ = Good Job.

Sự hỗn loạn ở hiện trường có thể sánh ngang với chợ bán đồ ăn.

Câu hỏi của các phóng viên tuôn ra như suối, nhanh chóng ngập tràn đầu óc không quá khôn khéo nên nhất thời xúc động mà tuyên bố hùng hồn của Trương Giai Lạc.

"Đây là sự lựa chọn của cậu ta. Tôi ủng hộ cậu ấy. Tôi nghĩ không ai có thể chỉ trích ngoại trừ người trong cuộc, người ngoài cuộc chỉ có thể chúc phúc chứ không có lập trường để nói này nói nọ." Hàn Văn Thanh đứng lên nói.

Tình hình nhanh chóng bị trấn áp.

Đội trưởng, anh quả là người tốt!!! Trương Giai Lạc sùng bái ngưỡng mộ nhìn đội trưởng mặt đen, chưa từng nhận ra đội trưởng lại có thể lấp lánh đến thế. Đồng thời, cậu nắm chặt bóp tiền.

"Tốt, buổi họp báo đến đây là kết thúc." Phát ngôn viên cảm thấy vẫn nên giữ gìn đội trưởng nhà mình một chút, mặc dù kỹ năng kinh sợ không có thời gian cooldown có thể kích hoạt bất cứ lúc nào xài rất tốt, nhưng ai biết sẽ có tình huống bất ngờ nào không.

"Cũng như tôi với Diệp Tu." Hàn Văn Thanh lưu lại câu cuối rồi bước đi.

Trương Giai Lạc lại xù lông. Lần này là chính miệng nói nha, lại là trong buổi họp báo!!! Thế là Trương Giai Lạc quả quyết lựa chọn độn thổ, theo sát sau lưng Hàn Văn Thanh đi chầm chậm ra ngoài.

Lâm Kính Ngôn nãy giờ không nói một câu nhưng trong lòng đã sớm tràn ngập chữ như bị Hoàng Thiếu Thiên nhập thể. Hắn vừa đứng dậy liền rùng mình, xém chút nữa là lại ngồi xuống. Lâm Kính Ngôn cảm thấy nơi này không thể ở lâu, đồng thời sâu sắc nhận ra ở Bá Đồ, nguy cơ tứ phía nha... Mặc dù bản thân Trương Giai Lạc không nhận ra, nhưng cậu ta đã bị lợi dụng hoàn toàn!!!

Phía bên Hưng Hân.

Diệp Tu xem xong trận đấu liền chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai có trận đấu với Lam Vũ, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt là quan trọng nhất, trả thù cái gì, thắng trận ngày mai xong rồi tính.

Nhưng khi Diệp Tu sắp ngủ...

Ầm.

Cửa bị chị chủ đạp văng ra.

Má ơi... Còn để người ta thi đấu ngày mai hay không. Không đúng, nếu mình vừa rồi đứng ở cửa, đời này cũng không cần thi đấu. Diệp Tu ngồi trên giường thầm nghĩ.

"Diệp Tu, vừa rồi Hàn Văn Thanh thổ lộ!!! Trong cuộc họp báo!!! Truyền hình trực tiếp!!!" Trần Quả quả nhiên chính là minh họa cho việc tiếng lớn kính vỡ. Làm bộ dáng anh hùng trấn ải, Trần Quả hai tay chống trên khung cửa, nhìn chằm chằm Diệp Tu.

"A?" Diệp Tu lần này thật không hiểu. Lão Hàn muốn làm trò gì vậy? Chẳng lẽ là... lời rác rưởi? Má ơi, sao biết chơi chiêu âm hiểm rồi... Lão Hàn nha lão Hàn, anh học xấu rồi...

Diệp Tu còn đang trào phúng trong đầu, Ngụy Sâm lại hét lên như một cô con gái nhà lành.

"A! ~! ~! ~!" Không thể không nói, hắn a lên thế này, còn lượn lờ lên xuống, đây là muốn hát vang bài "Đường núi mười tám vòng" à?

"Chị chủ, cô là đàn bà con gái đó, vào phòng đàn ông con trai có thể báo trước một tiếng không?" Ngụy Sâm níu lấy mền che người, bộ dạng như con gái nhà lành sắp bị người ta làm cái gì. Nhưng vẻ mặt và động tác khi nói chuyện không phối hợp nha. Ông vẻ mặt muốn XXX người, làm động tác như sắp bị người XXX, miệng còn nói câu thoại như gái thanh lâu sắp tiếp khách là muốn làm trò gì!!!

"Ngụy Sâm, ông muốn tìm chết phải không!!!" Vậy là Trần Quả quên mất dự định lúc đầu, lao vào ngồi lên người Ngụy Sâm, dùng gối đầu đập hắn.

Diệp Tu cảm thấy thật mệt tâm. Ngày mai cần thi đấu đó, cho tôi ngủ có được không. Chuyện lão Hàn cũng đã rất phiền lòng, chị chủ còn nửa đêm nửa hôm cưỡi lên một người đàn ông gần như lỏa thể, vậy tôi có nên ra ngoài hay không. Vậy nên Diệp Tu ngáp một cái, nói: "Chị chủ, ngừng một chút, mặc dù đều là người trưởng thành, tôi cảm thấy chị cũng không muốn có người xem đi."

Trần Quả sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, đặt gối đầu lên mặt Ngụy Sâm rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

"ĐM tình huống gì đây?" Ngụy Sâm kéo xuống cái gối trên mặt, cảm khái. Chị chủ vừa nãy dụng lực như muốn giết người là sao? Nếu mình hồi còn trẻ không có luyện dung lượng phổi lớn như thần, giờ này chắc thành lịch sử luôn rồi.

Diệp Tu cảm thấy càng mệt tâm, hơn nữa lại phát hiện ra điều gì đó.

- TBC -
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#18
Trương phó đội thả quả bom tấn, Hàn đội trực tiếp cho nổ quả bom nguyên tử luôn rồi :V
Chậc chậc, quả thực là phong cách BĐ mà :D
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#19
Chương 8

Trần Quả chạy thẳng đến cổng Thượng Lâm Uyển, bị gió thổi qua khiến cho thanh tỉnh lại, nhiệt độ trên mặt cũng giảm không ít.

Trần Quả thở hổn hển, tim đập thình thịch.

Đây tuyệt đối là vì chạy bộ. Trần Quả thầm nghĩ. Mình tuyệt đối không có khả năng thích Ngụy Sâm. Mình sao có thể thích hắn? Lớn tuổi, vô liêm sỉ, suốt ngày cùng Diệp Tu trào phúng lẫn nhau, hắn là minh họa điển hình của người hoàn toàn không biết xấu hổ!!! Tên Diệp Tu này trào phúng cũng không biết phân biệt nặng nhẹ sao?! Không đúng không đúng, sao mình lại bận tâm!!! Sao lại bận tâm!!! A!!! Sao mình lại bỏ chạy!!! Vậy chẳng phải chứng minh mình thích Ngụy Sâm sao!!!

Trần Quả liều mạng lắc đầu, đuôi ngựa buộc sau đầu cứ thế bung xỏa ra tựa như Mai Siêu Phong*.

* Mai Siêu Phong là một nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, là đệ tử của Hoàng Dược Sư, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.

"Kia." Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh xa lạ.

Trần Quả quay đầu lại, bắt gặp Mạc Phàm vì xem replay mà trở về muộn.

"Ai nha, trở về à, ha ha, nghỉ ngơi cho tốt nha." Trần Quả nhanh chóng buộc tóc mình lại, điều chỉnh biểu tình, thân thiết nói.

"..." Mạc Phàm trầm mặc một hồi, khuôn mặt luôn luôn không đổi khó được mà tỏ vẻ lúng túng: "Chị nói thành tiếng." Sau đó liền im lặng đi vào.

Hả? .................!!!!!

Trần Quả cảm thấy cả người đều không tốt. Cô nhanh chóng kéo Mạc Phàm, nói: "Đừng nói ra ngoài!"

Mạc Phàm gật gật đầu, tiếp tục đi vào.

Trần Quả nhẹ nhàng thở ra. Mạc Phàm vốn không giao lưu nhiều với mọi người, mình lo lắng cái gì!!! Aizzz, thật ngốc. Hả? Mà sao mình lại bận tâm!!! Vì sao nha!!!

"Chị vẫn nói thành tiếng..." Từ sau cánh cửa truyền đến thanh âm của Mạc Phàm.

Trần Quả cảm thấy không còn có thể chơi đùa với mọi người nữa rồi.

Phía Lam Vũ.

"Đội trưởng anh nói vũ khí bí mật mà Diệp Tu nói là cái gì là cái gì là cái gì, anh ta có thể đang giấu đại chiêu nào hay không nha? Tui cảm thấy chắc chắn là có đại chiêu, tên tâm bẩn Diệp Tu nói có hay không thì cũng phải coi là có nha, đội trưởng mặc dù anh nói tôi đừng để ý nhưng thật sự rất khó mà không để ý, thật sự rất để ý rất để ý rất để ý nha!!!" Trên đường về ký túc xá, Hoàng Thiếu Thiên không ngừng lẩm bẩm.

"Tin anh ta là cậu bị lừa rồi, Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu ôn hòa đáp lời.

"A đúng, đội trưởng, anh có coi buổi họp báo hôm nay của Bá Đồ phải không? Móa ơi, Trương Giai Lạc cùng một chỗ với Tôn Triết Bình rồi? Đây là Phồn Hoa Huyết Cảnh phiên bản thực tế sao? Nói thật là tui cảm thấy bọn họ có gian tình lâu lắm rồi, anh xem tần suất Trương Giai Lạc nhắc tới Tôn Triết Bình, nếu đổi thành tốc độ tay thì đã sớm không phải tứ á*. Nhưng mà Tôn Triết Bình chơi lớn thật, tui cảm thấy việc này bị bộc lộ ra ánh sáng trong buổi họp báo khẳng định là có âm mưu, ngoại trừ Trương Giai Lạc tui đoán tất cả mọi người đều biết rồi! Trương Giai Lạc không tính, Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh thật lợi hại nha, đúng là đàn ông chân chính, thật là phóng khoáng, theo lý thuyết nếu đối phương là cô gái thì chắc chắn đã siêu lòng rồi!!! Ghê thật, cô gái bình thường hẳn chỉ cần nhìn Hàn Văn Thanh một tí là đồng ý liền, chậc chậc khuôn mặt ví tiền kia của Hàn Văn Thanh thật có lực uy hiếp nha. Mà Hàn Văn Thanh vì sao thích Diệp Tu vậy, điều này quá khó hiểu rồi."

* Tứ á = bốn lần á quân.

"Reng reng reng."

Chuông điện thoại Hoàng Thiếu Thiên vang lên, nhưng người này hiển nhiên chỉ lo nói chuyện, không chú ý là ai gọi điện thoại tới. Hắn vừa mở điện thoại vừa liến thoắng liên tục: "Diệp Tu có gì tốt, tâm bẩn, vô liêm sỉ, khuôn mặt trào phúng, lại còn béo, là tai họa hàng đầu suốt ngày kéo thù hận khắp Liên Minh nha!!! Nói tới món vũ khí dỏm của anh ta, đó tuyệt đối là bug, có thể biến đổi nhiều hình dạng như vậy là quá trái ngược với quy tắc!!! Còn cái gì mà Bão Chiêu Tán Nhân, căn bản chính là muốn làm lóa mắt đối thủ nhằm đạt tới mục tiêu vô sỉ của mình!!! Aizzz đội trưởng anh nói Hàn Văn Thanh có phải là M không, thích Diệp Tu hoàn toàn chính là tự tìm tai vạ nha. Độc hại mười năm liên tiếp có thể gây ra ra tình trạng này sao!!! Đã nói là đối thủ đâu!!! Có thể đừng biến từ màu đỏ nhiệt huyết thành màu hồng phấn lãng mạn không, thật chịu không nổi chịu không nổi nha. Cho dù lùi trăm bước mà nói, Diệp Tu là nam nha, nam nam đã phổ biến đến vậy sao, tui không cho rằng con trai có gì tốt nha! Vẫn là con gái tốt, Lam Vũ chúng ta sao không có cô gái nào cả vậy, anh nhìn Hưng Hân kìa!!! Còn nữa, một chiêu này của lão Hàn trong buổi họp báo là tự chặt đứt đường lui của mình nha, mà bên Diệp Tu còn có nữ thần Liên Minh có được không, Đường Nhu cũng là con gái, còn có chị chủ chiến đội, cả một đám con gái vây quanh Diệp Tu, lão Hàn làm sao ra tay đây, hoàn toàn không có cơ hội có được không, hoàn toàn không có phần thắng có được không."

"Tại sao không có." Thanh âm Hàn Văn Thanh truyền đến từ trong điện thoại, trong bóng đêm lộ ra tầng tầng sát khí.

Hoàng Thiếu Thiên im bặt, sau đó cảm thấy sau lưng mát lạnh.

"Ách, Hàn Văn Thanh, Hàn đội?" Hoàng Thiếu Thiên vùng vẫy giãy chết.

"Tôi không nói được Diệp Tu tốt chỗ nào, nhưng tôi chỉ thích cậu ta." Điện thoại cúp máy.

Sau khi hóa đá hai giây, Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ tốc độ nói: "Đệt đệt đệt đệt đệt, Hàn Văn Thanh gọi điện thoại này là ý gì ý gì ý gì, là muốn biểu lộ quyết tâm của mình cho tui biết à?! Vì sao lại gọi tui, đêm hôm khuya khoắt vậy còn để người ta nghỉ ngơi cho tốt hay không!!! Tui biết rồi, đây là do biết ngày mai chúng ta đấu với Hưng Hân, móa nó, Hàn Văn Thanh lúc nào cũng trở nên tâm bẩn rồi, vì thắng lợi của bản thân mà không từ thủ đoạn à!!!"

Thiếu Thiên, cậu không biết cạnh Hàn đội có một người tâm bẩn à. Dụ Văn Châu im lặng nhìn điện thoại.

[ Hợp tác không? ] Người gửi: Trương Tân Kiệt.

Ngay cả thời cơ cũng nắm bắt chính xác như vậy, Dụ Văn Châu cảm khái. Dụ Văn Châu quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang bắn pháo liên tục, cảm thấy đêm tối đều thật đẹp. Đáng tiếc, Thiếu Thiên chỉ coi mình là đội trưởng, cùng lắm là một người bạn tốt. Mình có nên cướp đi một tương lai bình thường của cậu ấy? Dụ Văn Châu thật ra đã do dự lâu rồi, nếu biểu lộ tâm ý, cậu ta còn có thể tiếp tục đứng cạnh mình hay không. Cho tới trước hôm nay, Dụ Văn Châu đều âm thầm quyết định muốn nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tỏa sáng, nhìn cậu ấy gặp được người con gái phù hợp, kết hôn, sinh con. Việc duy nhất mình có thể làm chính là che chở cậu ấy. Ít nhất là trước ngày hôm nay, Dụ Văn Châu đều nghĩ vậy. Nhưng vừa rồi nghe Thiếu Thiên nói vẫn là con gái tốt, một nơi nào đó trong lòng khẽ nhói lên, đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy. Thật xin lỗi, Thiếu Thiên, tôi không thể không quan tâm, cuối cùng vẫn không làm được. Trương Giai Lạc không phải đã thừa nhận sao, Hàn Văn Thanh cũng đã tuyên bố, mình còn do dự cái gì. Dụ Văn Châu tự giễu, hóa ra, mình chỉ thiếu một tiền lệ, một tiền lệ để tăng lòng dũng cảm.

Tay cầm di động khẽ đổ mồ hôi.

[ Hợp tác vui vẻ. ] Dụ Văn Châu nhanh chóng ấn mấy chữ này, gửi đi.

"Thiếu Thiên, đi thôi, ngày mai còn phải thi đấu, nghỉ ngơi cho tốt." Dụ Văn Châu nói dịu dàng, mắt cười híp lại.

"Đúng, không thể vì mấy thứ này mà làm trễ nãi việc nghỉ ngơi, ảnh hưởng trận đấu ngày mai." Hai mắt Hoàng Thiếu Thiên lấp lánh, không biết là vì hồi nãy nói quá nhanh hay vì kích động.

Dụ Văn Châu cảm thấy, một khi vỡ đê, nước lũ không thể tiếp tục bị ức chế. Thật xin lỗi, Thiếu Thiên, dù thế nào tôi cũng không muốn vĩnh viễn chỉ là vai phụ trong tương lai của cậu, dù chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, tôi cũng muốn trở thành nhân vật chính, đứng bên cạnh cậu.

- TBC -
 

烈火焰尽

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
10
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi
#20
Dụ đội như vậy làm em đau lòng quá (huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu):cry:
Ngay cả thời cơ cũng nắm bắt chính xác như vậy, Dụ Văn Châu cảm khái. Dụ Văn Châu quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang bắn pháo liên tục, cảm thấy đêm tối đều thật đẹp. Đáng tiếc, Thiếu Thiên chỉ coi mình là đội trưởng, cùng lắm là một người bạn tốt. Mình có nên cướp đi một tương lai bình thường của cậu ấy? Dụ Văn Châu thật ra đã do dự lâu rồi, nếu biểu lộ tâm ý, cậu ta còn có thể tiếp tục đứng cạnh mình hay không. Cho tới trước hôm nay, Dụ Văn Châu đều âm thầm quyết định muốn nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tỏa sáng, nhìn cậu ấy gặp được người con gái phù hợp, kết hôn, sinh con. Việc duy nhất mình có thể làm chính là che chở cậu ấy. Ít nhất là trước ngày hôm nay, Dụ Văn Châu đều nghĩ vậy. Nhưng vừa rồi nghe Thiếu Thiên nói vẫn là con gái tốt, một nơi nào đó trong lòng khẽ nhói lên, đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy. Thật xin lỗi, Thiếu Thiên, tôi không thể không quan tâm, cuối cùng vẫn không làm được. Trương Giai Lạc không phải đã thừa nhận sao, Hàn Văn Thanh cũng đã tuyên bố, mình còn do dự cái gì. Dụ Văn Châu tự giễu, hóa ra, mình chỉ thiếu một tiền lệ, một tiền lệ để tăng lòng dũng cảm.
 

Bình luận bằng Facebook