Chương 8
Trần Quả chạy thẳng đến cổng Thượng Lâm Uyển, bị gió thổi qua khiến cho thanh tỉnh lại, nhiệt độ trên mặt cũng giảm không ít.
Trần Quả thở hổn hển, tim đập thình thịch.
Đây tuyệt đối là vì chạy bộ. Trần Quả thầm nghĩ. Mình tuyệt đối không có khả năng thích Ngụy Sâm. Mình sao có thể thích hắn? Lớn tuổi, vô liêm sỉ, suốt ngày cùng Diệp Tu trào phúng lẫn nhau, hắn là minh họa điển hình của người hoàn toàn không biết xấu hổ!!! Tên Diệp Tu này trào phúng cũng không biết phân biệt nặng nhẹ sao?! Không đúng không đúng, sao mình lại bận tâm!!! Sao lại bận tâm!!! A!!! Sao mình lại bỏ chạy!!! Vậy chẳng phải chứng minh mình thích Ngụy Sâm sao!!!
Trần Quả liều mạng lắc đầu, đuôi ngựa buộc sau đầu cứ thế bung xỏa ra tựa như Mai Siêu Phong*.
* Mai Siêu Phong là một nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu, là đệ tử của Hoàng Dược Sư, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.
"Kia." Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh xa lạ.
Trần Quả quay đầu lại, bắt gặp Mạc Phàm vì xem replay mà trở về muộn.
"Ai nha, trở về à, ha ha, nghỉ ngơi cho tốt nha." Trần Quả nhanh chóng buộc tóc mình lại, điều chỉnh biểu tình, thân thiết nói.
"..." Mạc Phàm trầm mặc một hồi, khuôn mặt luôn luôn không đổi khó được mà tỏ vẻ lúng túng: "Chị nói thành tiếng." Sau đó liền im lặng đi vào.
Hả? .................!!!!!
Trần Quả cảm thấy cả người đều không tốt. Cô nhanh chóng kéo Mạc Phàm, nói: "Đừng nói ra ngoài!"
Mạc Phàm gật gật đầu, tiếp tục đi vào.
Trần Quả nhẹ nhàng thở ra. Mạc Phàm vốn không giao lưu nhiều với mọi người, mình lo lắng cái gì!!! Aizzz, thật ngốc. Hả? Mà sao mình lại bận tâm!!! Vì sao nha!!!
"Chị vẫn nói thành tiếng..." Từ sau cánh cửa truyền đến thanh âm của Mạc Phàm.
Trần Quả cảm thấy không còn có thể chơi đùa với mọi người nữa rồi.
Phía Lam Vũ.
"Đội trưởng anh nói vũ khí bí mật mà Diệp Tu nói là cái gì là cái gì là cái gì, anh ta có thể đang giấu đại chiêu nào hay không nha? Tui cảm thấy chắc chắn là có đại chiêu, tên tâm bẩn Diệp Tu nói có hay không thì cũng phải coi là có nha, đội trưởng mặc dù anh nói tôi đừng để ý nhưng thật sự rất khó mà không để ý, thật sự rất để ý rất để ý rất để ý nha!!!" Trên đường về ký túc xá, Hoàng Thiếu Thiên không ngừng lẩm bẩm.
"Tin anh ta là cậu bị lừa rồi, Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu ôn hòa đáp lời.
"A đúng, đội trưởng, anh có coi buổi họp báo hôm nay của Bá Đồ phải không? Móa ơi, Trương Giai Lạc cùng một chỗ với Tôn Triết Bình rồi? Đây là Phồn Hoa Huyết Cảnh phiên bản thực tế sao? Nói thật là tui cảm thấy bọn họ có gian tình lâu lắm rồi, anh xem tần suất Trương Giai Lạc nhắc tới Tôn Triết Bình, nếu đổi thành tốc độ tay thì đã sớm không phải tứ á*. Nhưng mà Tôn Triết Bình chơi lớn thật, tui cảm thấy việc này bị bộc lộ ra ánh sáng trong buổi họp báo khẳng định là có âm mưu, ngoại trừ Trương Giai Lạc tui đoán tất cả mọi người đều biết rồi! Trương Giai Lạc không tính, Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh thật lợi hại nha, đúng là đàn ông chân chính, thật là phóng khoáng, theo lý thuyết nếu đối phương là cô gái thì chắc chắn đã siêu lòng rồi!!! Ghê thật, cô gái bình thường hẳn chỉ cần nhìn Hàn Văn Thanh một tí là đồng ý liền, chậc chậc khuôn mặt ví tiền kia của Hàn Văn Thanh thật có lực uy hiếp nha. Mà Hàn Văn Thanh vì sao thích Diệp Tu vậy, điều này quá khó hiểu rồi."
* Tứ á = bốn lần á quân.
"Reng reng reng."
Chuông điện thoại Hoàng Thiếu Thiên vang lên, nhưng người này hiển nhiên chỉ lo nói chuyện, không chú ý là ai gọi điện thoại tới. Hắn vừa mở điện thoại vừa liến thoắng liên tục: "Diệp Tu có gì tốt, tâm bẩn, vô liêm sỉ, khuôn mặt trào phúng, lại còn béo, là tai họa hàng đầu suốt ngày kéo thù hận khắp Liên Minh nha!!! Nói tới món vũ khí dỏm của anh ta, đó tuyệt đối là bug, có thể biến đổi nhiều hình dạng như vậy là quá trái ngược với quy tắc!!! Còn cái gì mà Bão Chiêu Tán Nhân, căn bản chính là muốn làm lóa mắt đối thủ nhằm đạt tới mục tiêu vô sỉ của mình!!! Aizzz đội trưởng anh nói Hàn Văn Thanh có phải là M không, thích Diệp Tu hoàn toàn chính là tự tìm tai vạ nha. Độc hại mười năm liên tiếp có thể gây ra ra tình trạng này sao!!! Đã nói là đối thủ đâu!!! Có thể đừng biến từ màu đỏ nhiệt huyết thành màu hồng phấn lãng mạn không, thật chịu không nổi chịu không nổi nha. Cho dù lùi trăm bước mà nói, Diệp Tu là nam nha, nam nam đã phổ biến đến vậy sao, tui không cho rằng con trai có gì tốt nha! Vẫn là con gái tốt, Lam Vũ chúng ta sao không có cô gái nào cả vậy, anh nhìn Hưng Hân kìa!!! Còn nữa, một chiêu này của lão Hàn trong buổi họp báo là tự chặt đứt đường lui của mình nha, mà bên Diệp Tu còn có nữ thần Liên Minh có được không, Đường Nhu cũng là con gái, còn có chị chủ chiến đội, cả một đám con gái vây quanh Diệp Tu, lão Hàn làm sao ra tay đây, hoàn toàn không có cơ hội có được không, hoàn toàn không có phần thắng có được không."
"Tại sao không có." Thanh âm Hàn Văn Thanh truyền đến từ trong điện thoại, trong bóng đêm lộ ra tầng tầng sát khí.
Hoàng Thiếu Thiên im bặt, sau đó cảm thấy sau lưng mát lạnh.
"Ách, Hàn Văn Thanh, Hàn đội?" Hoàng Thiếu Thiên vùng vẫy giãy chết.
"Tôi không nói được Diệp Tu tốt chỗ nào, nhưng tôi chỉ thích cậu ta." Điện thoại cúp máy.
Sau khi hóa đá hai giây, Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ tốc độ nói: "Đệt đệt đệt đệt đệt, Hàn Văn Thanh gọi điện thoại này là ý gì ý gì ý gì, là muốn biểu lộ quyết tâm của mình cho tui biết à?! Vì sao lại gọi tui, đêm hôm khuya khoắt vậy còn để người ta nghỉ ngơi cho tốt hay không!!! Tui biết rồi, đây là do biết ngày mai chúng ta đấu với Hưng Hân, móa nó, Hàn Văn Thanh lúc nào cũng trở nên tâm bẩn rồi, vì thắng lợi của bản thân mà không từ thủ đoạn à!!!"
Thiếu Thiên, cậu không biết cạnh Hàn đội có một người tâm bẩn à. Dụ Văn Châu im lặng nhìn điện thoại.
[ Hợp tác không? ] Người gửi: Trương Tân Kiệt.
Ngay cả thời cơ cũng nắm bắt chính xác như vậy, Dụ Văn Châu cảm khái. Dụ Văn Châu quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang bắn pháo liên tục, cảm thấy đêm tối đều thật đẹp. Đáng tiếc, Thiếu Thiên chỉ coi mình là đội trưởng, cùng lắm là một người bạn tốt. Mình có nên cướp đi một tương lai bình thường của cậu ấy? Dụ Văn Châu thật ra đã do dự lâu rồi, nếu biểu lộ tâm ý, cậu ta còn có thể tiếp tục đứng cạnh mình hay không. Cho tới trước hôm nay, Dụ Văn Châu đều âm thầm quyết định muốn nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tỏa sáng, nhìn cậu ấy gặp được người con gái phù hợp, kết hôn, sinh con. Việc duy nhất mình có thể làm chính là che chở cậu ấy. Ít nhất là trước ngày hôm nay, Dụ Văn Châu đều nghĩ vậy. Nhưng vừa rồi nghe Thiếu Thiên nói vẫn là con gái tốt, một nơi nào đó trong lòng khẽ nhói lên, đau thấu tim gan, sâu tận xương tủy. Thật xin lỗi, Thiếu Thiên, tôi không thể không quan tâm, cuối cùng vẫn không làm được. Trương Giai Lạc không phải đã thừa nhận sao, Hàn Văn Thanh cũng đã tuyên bố, mình còn do dự cái gì. Dụ Văn Châu tự giễu, hóa ra, mình chỉ thiếu một tiền lệ, một tiền lệ để tăng lòng dũng cảm.
Tay cầm di động khẽ đổ mồ hôi.
[ Hợp tác vui vẻ. ] Dụ Văn Châu nhanh chóng ấn mấy chữ này, gửi đi.
"Thiếu Thiên, đi thôi, ngày mai còn phải thi đấu, nghỉ ngơi cho tốt." Dụ Văn Châu nói dịu dàng, mắt cười híp lại.
"Đúng, không thể vì mấy thứ này mà làm trễ nãi việc nghỉ ngơi, ảnh hưởng trận đấu ngày mai." Hai mắt Hoàng Thiếu Thiên lấp lánh, không biết là vì hồi nãy nói quá nhanh hay vì kích động.
Dụ Văn Châu cảm thấy, một khi vỡ đê, nước lũ không thể tiếp tục bị ức chế. Thật xin lỗi, Thiếu Thiên, dù thế nào tôi cũng không muốn vĩnh viễn chỉ là vai phụ trong tương lai của cậu, dù chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, tôi cũng muốn trở thành nhân vật chính, đứng bên cạnh cậu.
- TBC -