Hoàn [Song Hoa][Cộng Hòa fanfic] Trăng sáng chân trời

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1



[Song Hoa][Cộng Hòa] Trăng sáng chân trời

---

Pairing: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc

Fanfic của fanfic Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm, kể về bộ đôi Song Hoa qua góc nhìn của OC Trương Nguyệt Nhai

---

"Tình thâm nghĩa trọng, minh nguyệt thiên nhai."

---​

1.

Năm ba mươi lăm tuổi, Trương Giai Lạc nhặt Trương Nguyệt Nhai về sau một nhiệm vụ ở Tân Cương. Cô nhóc khi ấy vẫn còn là một đứa bé gái còn nằm trong tã, mới sinh chưa được một tháng, được Trương Giai Lạc và bộ phận hậu cần của đại đội chăm sóc chu đáo.

Năm ba mươi lăm tuổi, Trương Giai Lạc đùng một cái nhặt về một đứa con, thế là Tôn Triết Bình cũng cưng nựng đứa bé, nâng niu chi chút trên tay.

Đường Hạo cùng Tôn Tường ngồi chồm hổm bên cái nôi, nhìn bé con hai má hồng hồng cười toe toét, rồi nhìn hai ông thầy nửa ngày, lại ngồi nghĩ nửa ngày, máu văn thơ vốn chết dí sau khi tốt nghiệp cấp ba đột nhiên trỗi dậy. Đường Hạo đặt tên cho em gái là Nguyệt Nhai.

Nguyệt Nhai, trong Minh nguyệt thiên nhai.

Trương Giai Lạc có công nhặt Nguyệt Nhai về, thế nên nằng nặc đòi giấy khai sinh của con bé phải theo họ anh.

Tôn Triết Bình gật đầu cái rụp.

Thế là cô nhóc từ đó có tên là Trương Nguyệt Nhai, chứ không phải là Tôn Nguyệt Nhai.


2.

Về một mặt nào đó, Trương Nguyệt Nhai khá giống Tống Kỳ Anh, mà cũng không giống.

Đều là cô nhi được ôm về nuôi trong đại đội, được một tập thể nuôi đến lớn khôn, đều ôm chân anh lính đặc chủng mà gọi bằng “cha”.

Chỉ là Tống Kỳ Anh có một cha, còn Trương Nguyệt Nhai có đến hai ông bố, thêm một ông anh họ và một ông anh là hợp tác của ông anh họ nữa.

Chỉ là Tống Kỳ Anh vẫn còn biết cha mẹ ruột là ai qua ảnh chụp hay quân công còn ghi lại trong phòng truyền thống của đại đội, còn Trương Nguyệt Nhai thì chịu, không biết. Mà thực ra đó cũng chẳng phải là vấn đề.

Từ lúc biết nhớ, Trương Nguyệt Nhai đã biết mình không có mẹ, chỉ có cha. Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không tệ chút nào, hai cha thì một người nấu ăn siêu ngon, một người tính tình siêu dịu dàng, mặc dù hai người thường xuyên phải đi công tác, đã thế khi đi có đủ, khi về hiếm khi còn nguyên. Hầu như lần nào cũng có băng gạc và mùi cồn sát trùng hăng mũi trên người, còn có cả mùi thuốc súng. Lâu lâu được lần lành lặn về thì Trương Nguyệt Nhai lại không dám phóng tới ôm, vì trên lưng nhị vị phụ huynh còn đang chình ình khẩu súng trường hãy còn nửa băng đạn.

Rồi, hầu như lần nào Trương Nguyệt Nhai cũng bị mấy cuộc đối thoại giữa hai người cha lúc-con-gái-không-có-ở-đây làm cho da gà rớt đầy đất.

Khi ấy Trương Nguyệt Nhai cũng bắt đầu thích đọc sách, đang định hướng thể loại yêu thích của mình. Nghe đi nghe lại mấy cuộc đối thoại trong-gia-đình quanh năm suốt tháng, cô bé cảm giác mình có khi sau này nên đi viết tiểu thuyết ướt át kiểu Quỳnh Dao.


3.

Không có mẹ không phải cái tội. Là con nuôi không phải cái tội. Mà có hai người cha cũng không phải cái tội. Hai người cha tình thâm ý trọng với nhau, cũng không phải cái tội nốt.

Nên khi đấm vỡ mồm một thằng cùng lớp, bị điệu lên tận phòng giáo vụ, Trương Nguyệt Nhai vẫn cực kỳ thản nhiên mà bước, cực kỳ thản nhiên trước một tràng giáo huấn, cực kỳ thản nhiên khi biết mình sẽ bị gọi phụ huynh và lưu học bạ, cũng cực kỳ thản nhiên mà nhận ra rằng nếu không viết tiểu thuyết kiểu Quỳnh Dao thì mình cũng có thể đi làm quân nhân, đằng nào cũng có thể phụng dưỡng song thân, không lo chết đói.

Mà lái được trực thăng như cha Lạc và cha Bình thì phải nói là ngầu hết biết. Trước giờ Trương Nguyệt Nhai chỉ thấy nữ trong đại đội làm quân y thôi.

Thằng cùng lớp mất một cái răng, phụ huynh nhà ấy như kéo cả họ hàng đến, làm ầm um trời. Chỉ thiếu điều vác cả bài vị hương hỏa tổ tông tới bắt gái họ Trương dập đầu xin lỗi nữa thôi.

Trương Nguyệt Nhai nhìn hai người cha quân phục còn dính quá chừng là bụi bặm bị nhà trường điều gấp lên, chắc mẩm mình thế nào về cũng bị mắng té tát.

Nhưng vẫn tỉnh queo.

“Nếu nó còn dám nói xấu cha con, lần kế con sẽ băm nó ra làm trăm mảnh!”

Nói xong còn vô thức nghiến răng đánh “Két!-” một cái, cô giáo chủ nhiệm tự dưng thấy lạnh hết cả người.

Cuồng tiện sĩ nghe xong, cũng tự dưng thấy trước mặt mình là Cuồng nữ tiện sĩ tương lai.


4.

Nhưng có là Cuồng nữ tiện sĩ tương lai thì đánh nhau xong về nhà cũng phải ăn đòn. Cộng thêm, ăn mắng. Đại đội là nhà, đóng cửa ký túc là căn hộ gia đình, ăn đòn lẫn ăn mắng thì chỉ có lên bờ xuống ruộng. Chỉ là lần này nguyên một cơn bão cường độ từ gió cấp 17 giật cấp 18 xuống còn cấp 5 giật cấp 6 thôi.

Sau hôm ấy, Trương Nguyệt Nhai lúc rảnh ra là te te chạy tới chỗ cha Bình, đòi học bộ quyền pháp tiếp theo.

Tôn Triết Bình không dám đấm quá mạnh, Trương Nguyệt Nhai biết, khi ấy còn giận dỗi với Trương Giai Lạc rằng cha Bình không dạy đàng hoàng, có phải coi thường con là con gái không, vân vân và mây mây.

Trương Giai Lạc đang ăn thì rớt đũa.

Mãi sau này, khi đang ngập mặt trong chương trình huấn luyện cận chiến không hề khoan dung phái nữ, Trương Nguyệt Nhai mới ngộ ra rằng, sở dĩ cha Bình không dám vung tay hết sức vì một đấm tùy tiện của Cuồng tiện sĩ sẽ tiễn bé Nguyệt Nhai thẳng tới Tây Thiên.


5.

Lúc trên dưới đại đội đều gọi mình là Cuồng nữ tiện sĩ rồi, cũng đeo trên vai quân hàm cấp tá, Trương Nguyệt Nhai lâu lâu vẫn về thăm hai cha già đang an hưởng trong một cửa hàng hoa.

Mặc dù cảm thấy cha Bình nên mở võ đường, hay cha Lạc nên mở cửa hàng bán lựu đạn mới đúng, nhưng Trương Nguyệt Nhai vẫn biết mình nên ngậm mồm vào là hơn. Dù là tướng về hưu, nhưng hai cha già vẫn thừa sức chưởng cho Trương Nguyệt Nhai không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ cha một phát văng thẳng ra khỏi nhà.

Để đảm bảo cho nguồn thu nhập của hai cha, cùng với, bảo toàn tính mạng, Trương Nguyệt Nhai đành lạm dụng quyền thủ trưởng mà dặn trên dưới trung đội của mình rằng, nếu mua hoa đi thăm bạn gái, thăm đồng đội nằm chết dí trong bệnh xá hay chỉ đơn giản mua về để trưng cho ký túc xá thêm hồng, thì cứ đến cửa hàng hoa Lạc Lạc.

Hay nói cách khác là, mày dám không đến, chị đập mày ra bã!

Trên dưới Trung đội I đều nằm lòng ba quy tắc khi đến cửa hàng hoa Lạc Lạc do Trung đội trưởng cung cấp cho.

Thứ nhất, có nghe thấy gì không đúng cũng phải sống chết nghĩ nó đúng.

Thứ hai, có bị hai ngài trung tướng về hưu đánh giá kiểu gì thì cũng phải sống chết nghe lời, vì hai cụ nói thì chỉ có đúng chứ không có sai.

Thứ ba, nếu nghe thấy gì sai, lập tức nhớ tới hai điều trước.


6.

Mấy hôm sau, Trung đội phó nữ duy nhất của đại đội tay xách nách mang một đống đồ tiếp tế vào cho vị Trung đội trưởng Trung đội I đang nằm bẹp dí trong viện quân y sau ba ngày máu me be bét, ruột suýt xổ lồng bò trong rừng, cùng với một bó hoa to thật là to.

Nhìn một đống hoa hường hòe cắm trong bình đặt đầu giường, nhìn sang bộ dạng muốn nói lại thôi của Chu Kỷ Nhân đang múc canh gà từ bình thủy ra chén, rốt cuộc Trương Nguyệt Nhai cũng đành hỏi trước.

“Có... chuyện gì à?”

Chu Kỷ Nhân im lặng, một thoáng rùng mình khiến canh gà suýt thì sóng ra khỏi bát.

“Bị cho ăn đập?”

“...Các cụ khỏe thật.”

Để tránh bục vết mổ, Trương Nguyệt Nhai chỉ có thể vận hết công sức tàn tạ để nín cười.


7.

Số của Chu Kỷ Nhân cũng không biết là xui hay hên. Hên là được mấy anh cảnh sát tuần tra đường phố cung kính gọi một tiếng “Sếp!”, một tiếng “Đại tỷ!”, nhìn tới lon đeo tay lẫn phù hiệu DFSJ trên ngực áo bằng ánh mắt sùng bái. Xui là bởi vừa mới nhìn thấy hai chữ Lạc Lạc màu hồng tròn vo to tổ nái trên cửa kính hàng hoa đã bị một bóng đen to cộ bay từ trong ra với tốc độ ánh sáng xô thẳng vào té dập đầu. Rồi, Chu Kỷ Nhân tiện đó mà tóm lấy kẻ cướp tiệm đang hộc máu vì nội thương, được người xung quanh hiểu nhầm thành nữ chiến sĩ anh dũng bắt cướp.

“Thanh niên trai tráng lại đi cướp tiệm của người già, thật đáng phỉ nhổ!”

Chu Kỷ Nhân nghe tiếng xôn xao bàn tán bên tai, nhìn tên cướp tiệm người già bị giải đi, nuốt nước bọt, nhắm mắt đưa chân đi vào đầm rồng hang hổ ngụy trang bởi thực vật hường hòe.

Lúc đi ra bưng theo nguyên bó hoa to như cái vòng hoa truy điệu, từ đầu tới chân đổ một tầng mồ hôi lạnh, cũng suýt thì tự đọc điếu văn truy điệu cho bản thân mình.


8.

“Chà, cha tớ ấy...” Trương Nguyệt Nhai dựa lưng vào gối ăn cơm hầm nấm, nhìn Chu Kỷ Nhân đeo bao tay nylon xé thịt gà, nói, “Hai ổng hồi trước giờ chỉ toàn hành tân binh nam, không có nữ, nên không cẩn thận dọa cậu thôi.”

Chu Kỷ Nhân lắc lắc đầu, cái đuôi gà lắc lư theo. “Chỉ là tự dưng tớ nhớ hồi huấn luyện viên Hạo Hạo đập tụi mình.”

Trương Nguyệt Nhai cắn cắn cái thìa inox, “...Hình như ổng không đáng sợ bằng cha Bình khi nổi điên đâu.”

“Thế... huấn luyện viên Tường Tường?” Chu Kỷ Nhân bắt đầu xé tới cái đùi gà thứ hai.

Trương Nguyệt Nhai lơ đi cái đau ở bụng để nuốt miếng cơm hầm mềm nhũn, “...Ổng cũng không tới mức cầm lựu đạn nổ chết đối phương mà miệng vẫn cười như cha Lạc.”

“Cậu khác sao? Pháo nổ tưng bừng, lửa cháy phừng phừng, miệng cười cười, cầm báng súng cũng có thể phang tân binh chết tươi.”

“...” Có tin tớ nổ chết cậu ngay không?

“Còn huấn luyện viên Kỳ Kỳ?”

“Dữ thì dữ thật, nhưng ổng hiền hơn cả hai cha gộp lại nha.”

“Thế sao cậu còn sống được tới giờ?” Chu Kỷ Nhân cầm cái cánh gà lên, bắt đầu xé tiếp. “Hình như võ thuật trước khi cậu thi vào học viện là bác Tôn dạy đúng không?”

Trương Nguyệt Nhai đảo mắt, “...Chắc do tớ là con ổng?”

Ngụ ý, tớ tự hỏi mình câu này nhiều năm rồi, cậu không cần hỏi thêm lần nữa đâu.

Chu Kỷ Nhân chọn cách im lặng khua thêm nấm hương vào bát.


9.

Thành thực mà nói, Trương Nguyệt Nhai vẫn có nhiều điều không hiểu về hai người cha của mình, cũng như học được từ cả hai người rất nhiều điều. Vô tình hay cố ý thì không rõ, nhưng nếp sống của cả hai đã rèn cho Trương Nguyệt Nhai ý thức của một quân nhân từ rất sớm. Thậm chí khi đã trở thành tướng về hưu, nếp sống quân ngũ trong họ vẫn không phai đi.

Trương Nguyệt Nhai phải tự xếp chăn nệm màn gối gọn gàng, vuông như cái bánh chưng từ khi học lớp hai. Khi ấy không quá tình nguyện, nhưng sau này nghĩ lại mới thấy nhờ thế mà học được sự chỉn chu tỉ mẩn ngay khi làm những việc nhỏ nhất.

Trương Nguyệt Nhai khi nhỏ cũng chẳng thích mó tay làm việc nhà như bao bạn cùng trang lứa, thế nhưng vẫn bị Tôn Triết Bình bắt xách cái thân lười lên đi dọn dẹp tinh tươm, đồ vật lau xong đặt lại nguyên chỗ, y chang nhà còn mới, chưa người ở. Sạch đến mức nhà vệ sinh cũng có thể ôm chén cơm ăn ở trỏng. Nhưng vô tình, việc ấy lại rèn cho Trương Nguyệt Nhai sự cẩn thận, làm việc có trước có sau. Như khi rời khỏi doanh trại tạm thời Vân Nam để bước lên nẻo đường hành quân Tây Tạng, cô có thể làm cho cả cái ký túc tạm thời nhìn y nguyên như ba tháng trước.

Trương Nguyệt Nhai khi ấy đấm vỡ mồm bạn bè trong lớp, nhưng về ăn mắng thì cũng ngộ ra mình quá nóng nảy, dù cho dụng ý không xấu. Quân nhân thì cần một cái đầu lạnh, không lạnh thì cũng phải bình tĩnh, chứ không cần một cái đầu nóng nảy để rồi làm hỏng việc, Trương Giai Lạc khi ấy cắt ngang lời mắng của lão Tôn nhà mình, lại bình thản nói với con gái như thế.

Trương Nguyệt Nhai đòi cha Bình dạy võ, mới đầu còn nhẹ, sau từ lớp bảy tới hết lớp mười hai bị đập cho lên bờ xuống ruộng. Vào quân ngũ rồi tiếp tục gặm hành mà no, nhưng lại nhận ra võ thuật cũng không chỉ để khỏe mạnh, không chỉ để bảo vệ người, bảo vệ mình, mà còn là để rèn đầu óc linh hoạt trong mọi tình huống, rèn cho cái can đảm cứ ngày một dày lên. Sợ đau thì chẳng bao giờ làm được.

Rồi khi còn bé xíu, sống trong đại đội, từ trên lầu cao cao nhòm qua cái ống nhòm mượn được, tận mắt nhìn cha Lạc vươn tay ôm lấy học viên, chắn giữa chú tân binh và đống thuốc nổ, khi huấn luyện nhìn thấy đồng đội cũng được đối xử như ngày đó, mới chợt hiểu ra cái tâm của người làm thầy.

Rừng rậm Vân Nam, cao nguyên Tây Tạng, sa mạc Gobi, biển xanh Nam Hải,... đi rồi mới biết, từ lúc mình còn là tân binh cho tới lúc chém giết nhiều phen gần đất xa trời, rồi khi đeo lon cấp tá trên tay, bắt đầu đi hành tân binh, mới nhận ra mình không muốn, cũng không thể hất hàm với bọn họ. Dù chiếu theo kinh nghiệm lẫn vai vế, mình cũng như hai cha lẫn các chú khi xưa, là những người có quyền hất hàm nhất.

Rồi cái ý nghĩ đùa cợt rằng nên đi viết tiểu thuyết kiểu Quỳnh Dao, nghĩ lại mới thấy buồn cười. Khi mà cùng Chu Kỷ Nhân chia đôi thanh năng lượng cuối cùng giữa rừng ẩm mây mù, mới thấy mấy lời đối thoại trong-gia-đình ấy thực ra lại có sức nặng tới nhường nào.

Chuyện của phụ huynh ấy mà, đôi lúc lại rất gì và này nọ trong mắt những đứa con, mà sau này trải nghiệm rồi, nó mới hiểu được ý nghĩa.


10.

Trương Nguyệt Nhai nằm lại một mình trong phòng bệnh, chẳng ngủ được lại nằm nhìn ra cửa sổ, nơi có một vầng trăng trắng vàng treo lơ lửng trên sắc xanh u minh, vài đốm sao li ti sáng lên lấp lánh.

Lại nhớ đến lúc ôm súng ngồi cạnh Chu Kỷ Nhân trong rừng, canh ngoài lán, hai người ngỏng cổ nhìn lên thấy trăng.

Trăng đêm đó cũng sáng y như trăng đêm nay, treo bên cửa sổ, cũng từa tựa đêm đó trăng trôi như treo trên đầu súng.

Cũng như lần ấy về phép, nửa đêm đi ngang qua ban công gió lộng, mới thấy hai người cha mình vai kề vai, ngồi ngắm trăng. Vai sát vai, cũng giống Trương Nguyệt Nhai và Chu Kỷ Nhân đêm ấy, nhưng cũng không giống.

Không chỉ là tin tưởng. Không chỉ khắc ghi. Không chỉ là đồng đội. Mà là thứ tình cảm kỳ lạ gắn bó, trên cả bạn hữu.

Trương Nguyệt Nhai chưa bao giờ hỏi một trong hai cha rằng có yêu người còn lại không, mà bọn họ trong mấy câu thoại sến súa kiểu Quỳnh Dao cũng chưa thấy nhắc đến chữ yêu. Ít nhất trong ấn tượng của Trương Nguyệt Nhai thì là vậy, mà cô bé Trương Nguyệt Nhai khi ấy đọc truyện diễm tình lại cứ thản nhiên mặc định chắc chắn phải yêu mới ở cùng một nhà.

Giờ nghĩ lại, suy nghĩ trẻ con ấu trĩ ấy có lẽ đúng, mà cũng không đúng. Có lẽ thế.

Truyện diễm tình nào chả vậy, cứ thần thánh hóa tình yêu đôi lứa như một thứ tín ngưỡng tối cao của cuộc đời, cật lực tách nó ra khỏi những mong muốn trần tục nhất. Tình yêu trong từng câu chữ tối cao đến mức Trương Nguyệt Nhai thấy áp lên hai người cha không hợp chút nào, nhưng cũng không nói, vì bản thân tuy cảm nhận được có gì đó khác, nhưng không hiểu khác cái gì, khác chỗ nào.

Trương Giai Lạc sẽ dọn phòng riêng của Trương Nguyệt Nhai khi con gái đang ở trong doanh trại, một năm về gặp cũng chẳng được mấy lần, nhưng lần nào về cũng sẽ thấy phòng luôn sạch sẽ, còn có những cành hoa cắm trong bình cổ, đặt trên bàn học, giống y như ngày xưa.

Tôn Triết Bình sẽ đi chợ nấu cơm, hai vị tướng về hưu cùng ăn những món địa phương, món quê hương, món tự chế, hay lâu lâu lại nấu mấy món trong nhà ăn quân đội khi xưa. Có một lần Trương Nguyệt Nhai đột xuất về qua, mới biết bàn ăn luôn bày đủ ba bộ bát đũa. Một cho ông, một cho tôi, một cho con gái chúng ta, ba bữa một ngày, ngày nào cũng thế.

Trung tướng Lạc và trung tướng Tôn, mỗi tối ngồi uống trà trước giàn hoa leo tràn lan ban công, vai kề vai như ngày trẻ kề vai nhau trong rừng. Chẳng còn thần kinh căng như dây đàn, tay đặt trên cò súng, chỉ còn lại sự thảnh thơi, nước trà pha vừa không nóng, không nguội. Có trăng hay không có trăng cũng ngồi, vai kề vai.

Bình hoa tươi, bộ chén đũa thừa ra được bới cơm, gắp thức ăn đầy đủ, căn phòng sạch bóng, mỗi năm thay giấy dán tường một lần, bình trà mỗi tối, giàn hoa leo ban công, đi chợ nấu cơm, bó hoa đem bán, tối đến lại kề vai nhau, ngắm mảnh trăng cuối trời.

Trương Nguyệt Nhai nhìn trăng ngoài song cửa, an ổn nhắm mắt, ru mình vào mộng.

Khi xưa không biết, khi lớn biết rồi.

Cao hơn tình yêu, là tình thân. Cô không phỏng đoán tình cảm giữa hai cha, chỉ cần họ cứ bình lặng như thế hóa ra lại rất tốt, lâu lâu gọi điện thăm hỏi rồi bị chọc tức bởi mấy ông bạn già. Giữa những vị tướng già ấy, bao năm trong đại đội sống chết bên nhau, đã sinh ra thứ tình cảm còn hơn cả tình yêu, san sẻ cho nhau, san sẻ cho cả Tống Kỳ Anh ngày trước, san sẻ cho Trương Nguyệt Nhai ngày ấy, rồi học trò họ cũng san sẻ tiếp cho những tân binh sau này.

Hai cha có yêu nhau không à? Họ yêu nhau, có. Nhưng hơn cả vẫn là tình thân.

Ngày ấy Đường Hạo ngồi chồm hổm bên nôi, nhìn đứa em họ, rồi lại nhìn cậu nhỏ và huấn luyện viên của mình mất nửa ngày, cười cười ẩn ý mà đặt cho em mình cái tên Nguyệt Nhai.

Nguyệt Nhai trong Minh nguyệt thiên nhai. Trùng hợp làm sao, nghe kể rằng cái đêm Trương Giai Lạc ẵm Nguyệt Nhai còn nằm trong tã về, đêm ấy trăng tròn vành vạnh, sáng, đẹp vô ngần. Ngày Tôn Triết Bình đến thăm bé con lần đầu ở khu hậu cần, cũng là rằm Trung thu.

Huấn luyện viên Hạo Hạo từng vừa ôm súng nã bùn, vừa nhàn nhã nhìn đứa em họ ôm cây gập bụng trong vũng, thảnh thơi bình luận, “Mày vừa giống cậu nhỏ của anh, lại vừa giống cậu Tôn. Nên anh đây mới đặt tên này cho mày đó!”

Trương Nguyệt Nhai khi ấy đang bận hô khẩu hiệu, tóc dài bết bùn, nên chẳng để tâm lắm. Nhưng cũng biết thừa ổng đặt tên cho mình như vậy hẳn là có ý gì đấy chứ.

Đến tận lúc nhìn hai bóng lưng đã nuôi mình lớn khôn vai kề vai nơi ban công, nhìn trăng sáng, mới chợt “À!” lên một tiếng.

Tình thâm ý trọng, minh nguyệt thiên nhai.

Tình cảm sâu đậm, tựa trăng sáng nơi chân trời.



Thiến.

Chút bấn loạn của một đứa đang bấn Cộng Hòa.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Một đoản vào loại tốt nhất hàng tự sản TC Việt tính đến lúc này.

Lỗi nhỏ: Hạo là cháu gọi Lạc là cậu nên Nguyệt Nhai là em Hạo.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Một đoản vào loại tốt nhất hàng tự sản TC Việt tính đến lúc này.

Lỗi nhỏ: Hạo là cháu gọi Lạc là cậu nên Nguyệt Nhai là em Hạo.
Thề chứ mấy vụ vai vế nó loạn não vch luôn! Cơ mà để mị sửa :D
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4



[Song Hoa][Cộng Hòa] Trăng sáng chân trời

---

Pairing: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc

Fanfic của fanfic Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm, kể về bộ đôi Song Hoa qua góc nhìn của OC Trương Nguyệt Nhai

---

"Tình thâm nghĩa trọng, minh nguyệt thiên nhai."

---​

1.

Năm ba mươi lăm tuổi, Trương Giai Lạc nhặt Trương Nguyệt Nhai về sau một nhiệm vụ ở Tân Cương. Cô nhóc khi ấy vẫn còn là một đứa bé gái còn nằm trong tã, mới sinh chưa được một tháng, được Trương Giai Lạc và bộ phận hậu cần của đại đội chăm sóc chu đáo.

Năm ba mươi lăm tuổi, Trương Giai Lạc đùng một cái nhặt về một đứa con, thế là Tôn Triết Bình cũng cưng nựng đứa bé, nâng niu chi chút trên tay.

Đường Hạo cùng Tôn Tường ngồi chồm hổm bên cái nôi, nhìn bé con hai má hồng hồng cười toe toét, rồi nhìn hai ông thầy nửa ngày, lại ngồi nghĩ nửa ngày, máu văn thơ vốn chết dí sau khi tốt nghiệp cấp ba đột nhiên trỗi dậy. Đường Hạo đặt tên cho em gái là Nguyệt Nhai.

Nguyệt Nhai, trong Minh nguyệt thiên nhai.

Trương Giai Lạc có công nhặt Nguyệt Nhai về, thế nên nằng nặc đòi giấy khai sinh của con bé phải theo họ anh.

Tôn Triết Bình gật đầu cái rụp.

Thế là cô nhóc từ đó có tên là Trương Nguyệt Nhai, chứ không phải là Tôn Nguyệt Nhai.


2.

Về một mặt nào đó, Trương Nguyệt Nhai khá giống Tống Kỳ Anh, mà cũng không giống.

Đều là cô nhi được ôm về nuôi trong đại đội, được một tập thể nuôi đến lớn khôn, đều ôm chân anh lính đặc chủng mà gọi bằng “cha”.

Chỉ là Tống Kỳ Anh có một cha, còn Trương Nguyệt Nhai có đến hai ông bố, thêm một ông anh họ và một ông anh là hợp tác của ông anh họ nữa.

Chỉ là Tống Kỳ Anh vẫn còn biết cha mẹ ruột là ai qua ảnh chụp hay quân công còn ghi lại trong phòng truyền thống của đại đội, còn Trương Nguyệt Nhai thì chịu, không biết. Mà thực ra đó cũng chẳng phải là vấn đề.

Từ lúc biết nhớ, Trương Nguyệt Nhai đã biết mình không có mẹ, chỉ có cha. Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không tệ chút nào, hai cha thì một người nấu ăn siêu ngon, một người tính tình siêu dịu dàng, mặc dù hai người thường xuyên phải đi công tác, đã thế khi đi có đủ, khi về hiếm khi còn nguyên. Hầu như lần nào cũng có băng gạc và mùi cồn sát trùng hăng mũi trên người, còn có cả mùi thuốc súng. Lâu lâu được lần lành lặn về thì Trương Nguyệt Nhai lại không dám phóng tới ôm, vì trên lưng nhị vị phụ huynh còn đang chình ình khẩu súng trường hãy còn nửa băng đạn.

Rồi, hầu như lần nào Trương Nguyệt Nhai cũng bị mấy cuộc đối thoại giữa hai người cha lúc-con-gái-không-có-ở-đây làm cho da gà rớt đầy đất.

Khi ấy Trương Nguyệt Nhai cũng bắt đầu thích đọc sách, đang định hướng thể loại yêu thích của mình. Nghe đi nghe lại mấy cuộc đối thoại trong-gia-đình quanh năm suốt tháng, cô bé cảm giác mình có khi sau này nên đi viết tiểu thuyết ướt át kiểu Quỳnh Dao.


3.

Không có mẹ không phải cái tội. Là con nuôi không phải cái tội. Mà có hai người cha cũng không phải cái tội. Hai người cha tình thâm ý trọng với nhau, cũng không phải cái tội nốt.

Nên khi đấm vỡ mồm một thằng cùng lớp, bị điệu lên tận phòng giáo vụ, Trương Nguyệt Nhai vẫn cực kỳ thản nhiên mà bước, cực kỳ thản nhiên trước một tràng giáo huấn, cực kỳ thản nhiên khi biết mình sẽ bị gọi phụ huynh và lưu học bạ, cũng cực kỳ thản nhiên mà nhận ra rằng nếu không viết tiểu thuyết kiểu Quỳnh Dao thì mình cũng có thể đi làm quân nhân, đằng nào cũng có thể phụng dưỡng song thân, không lo chết đói.

Mà lái được trực thăng như cha Lạc và cha Bình thì phải nói là ngầu hết biết. Trước giờ Trương Nguyệt Nhai chỉ thấy nữ trong đại đội làm quân y thôi.

Thằng cùng lớp mất một cái răng, phụ huynh nhà ấy như kéo cả họ hàng đến, làm ầm um trời. Chỉ thiếu điều vác cả bài vị hương hỏa tổ tông tới bắt gái họ Trương dập đầu xin lỗi nữa thôi.

Trương Nguyệt Nhai nhìn hai người cha quân phục còn dính quá chừng là bụi bặm bị nhà trường điều gấp lên, chắc mẩm mình thế nào về cũng bị mắng té tát.

Nhưng vẫn tỉnh queo.

“Nếu nó còn dám nói xấu cha con, lần kế con sẽ băm nó ra làm trăm mảnh!”

Nói xong còn vô thức nghiến răng đánh “Két!-” một cái, cô giáo chủ nhiệm tự dưng thấy lạnh hết cả người.

Cuồng tiện sĩ nghe xong, cũng tự dưng thấy trước mặt mình là Cuồng nữ tiện sĩ tương lai.


4.

Nhưng có là Cuồng nữ tiện sĩ tương lai thì đánh nhau xong về nhà cũng phải ăn đòn. Cộng thêm, ăn mắng. Đại đội là nhà, đóng cửa ký túc là căn hộ gia đình, ăn đòn lẫn ăn mắng thì chỉ có lên bờ xuống ruộng. Chỉ là lần này nguyên một cơn bão cường độ từ gió cấp 17 giật cấp 18 xuống còn cấp 5 giật cấp 6 thôi.

Sau hôm ấy, Trương Nguyệt Nhai lúc rảnh ra là te te chạy tới chỗ cha Bình, đòi học bộ quyền pháp tiếp theo.

Tôn Triết Bình không dám đấm quá mạnh, Trương Nguyệt Nhai biết, khi ấy còn giận dỗi với Trương Giai Lạc rằng cha Bình không dạy đàng hoàng, có phải coi thường con là con gái không, vân vân và mây mây.

Trương Giai Lạc đang ăn thì rớt đũa.

Mãi sau này, khi đang ngập mặt trong chương trình huấn luyện cận chiến không hề khoan dung phái nữ, Trương Nguyệt Nhai mới ngộ ra rằng, sở dĩ cha Bình không dám vung tay hết sức vì một đấm tùy tiện của Cuồng tiện sĩ sẽ tiễn bé Nguyệt Nhai thẳng tới Tây Thiên.


5.

Lúc trên dưới đại đội đều gọi mình là Cuồng nữ tiện sĩ rồi, cũng đeo trên vai quân hàm cấp tá, Trương Nguyệt Nhai lâu lâu vẫn về thăm hai cha già đang an hưởng trong một cửa hàng hoa.

Mặc dù cảm thấy cha Bình nên mở võ đường, hay cha Lạc nên mở cửa hàng bán lựu đạn mới đúng, nhưng Trương Nguyệt Nhai vẫn biết mình nên ngậm mồm vào là hơn. Dù là tướng về hưu, nhưng hai cha già vẫn thừa sức chưởng cho Trương Nguyệt Nhai không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ cha một phát văng thẳng ra khỏi nhà.

Để đảm bảo cho nguồn thu nhập của hai cha, cùng với, bảo toàn tính mạng, Trương Nguyệt Nhai đành lạm dụng quyền thủ trưởng mà dặn trên dưới trung đội của mình rằng, nếu mua hoa đi thăm bạn gái, thăm đồng đội nằm chết dí trong bệnh xá hay chỉ đơn giản mua về để trưng cho ký túc xá thêm hồng, thì cứ đến cửa hàng hoa Lạc Lạc.

Hay nói cách khác là, mày dám không đến, chị đập mày ra bã!

Trên dưới Trung đội I đều nằm lòng ba quy tắc khi đến cửa hàng hoa Lạc Lạc do Trung đội trưởng cung cấp cho.

Thứ nhất, có nghe thấy gì không đúng cũng phải sống chết nghĩ nó đúng.

Thứ hai, có bị hai ngài trung tướng về hưu đánh giá kiểu gì thì cũng phải sống chết nghe lời, vì hai cụ nói thì chỉ có đúng chứ không có sai.

Thứ ba, nếu nghe thấy gì sai, lập tức nhớ tới hai điều trước.


6.

Mấy hôm sau, Trung đội phó nữ duy nhất của đại đội tay xách nách mang một đống đồ tiếp tế vào cho vị Trung đội trưởng Trung đội I đang nằm bẹp dí trong viện quân y sau ba ngày máu me be bét, ruột suýt xổ lồng bò trong rừng, cùng với một bó hoa to thật là to.

Nhìn một đống hoa hường hòe cắm trong bình đặt đầu giường, nhìn sang bộ dạng muốn nói lại thôi của Chu A Kỷ đang múc canh gà từ bình thủy ra chén, rốt cuộc Trương Nguyệt Nhai cũng đành hỏi trước.

“Có... chuyện gì à?”

Chu A Kỷ im lặng, một thoáng rùng mình khiến canh gà suýt thì sóng ra khỏi bát.

“Bị cho ăn đập?”

“...Các cụ khỏe thật.”

Để tránh bục vết mổ, Trương Nguyệt Nhai chỉ có thể vận hết công sức tàn tạ để nín cười.


7.

Số của Chu A Kỷ cũng không biết là xui hay hên. Hên là được mấy anh cảnh sát tuần tra đường phố cung kính gọi một tiếng “Sếp!”, một tiếng “Đại tỷ!”, nhìn tới lon đeo tay lẫn phù hiệu DFSJ trên ngực áo bằng ánh mắt sùng bái. Xui là bởi vừa mới nhìn thấy hai chữ Lạc Lạc màu hồng tròn vo to tổ nái trên cửa kính hàng hoa đã bị một bóng đen to cộ bay từ trong ra với tốc độ ánh sáng xô thẳng vào té dập đầu. Rồi, Chu A Kỷ tiện đó mà tóm lấy kẻ cướp tiệm đang hộc máu vì nội thương, được người xung quanh hiểu nhầm thành nữ chiến sĩ anh dũng bắt cướp.

“Thanh niên trai tráng lại đi cướp tiệm của người già, thật đáng phỉ nhổ!”

Chu A Kỷ nghe tiếng xôn xao bàn tán bên tai, nhìn tên cướp tiệm người già bị giải đi, nuốt nước bọt, nhắm mắt đưa chân đi vào đầm rồng hang hổ ngụy trang bởi thực vật hường hòe.

Lúc đi ra bưng theo nguyên bó hoa to như cái vòng hoa truy điệu, từ đầu tới chân đổ một tầng mồ hôi lạnh, cũng suýt thì tự đọc điếu văn truy điệu cho bản thân mình.


8.

“Chà, cha tớ ấy...” Trương Nguyệt Nhai dựa lưng vào gối ăn cơm hầm nấm, nhìn Chu A Kỷ đeo bao tay nylon xé thịt gà, nói, “Hai ổng hồi trước giờ chỉ toàn hành tân binh nam, không có nữ, nên không cẩn thận dọa cậu thôi.”

Chu A Kỷ lắc lắc đầu, cái đuôi gà lắc lư theo. “Chỉ là tự dưng tớ nhớ hồi huấn luyện viên Hạo Hạo đập tụi mình.”

Trương Nguyệt Nhai cắn cắn cái thìa inox, “...Hình như ổng không đáng sợ bằng cha Bình khi nổi điên đâu.”

“Thế... huấn luyện viên Tường Tường?” Chu A Kỷ bắt đầu xé tới cái đùi gà thứ hai.

Trương Nguyệt Nhai lơ đi cái đau ở bụng để nuốt miếng cơm hầm mềm nhũn, “...Ổng cũng không tới mức cầm lựu đạn nổ chết đối phương mà miệng vẫn cười như cha Lạc.”

“Cậu khác sao? Pháo nổ tưng bừng, lửa cháy phừng phừng, miệng cười cười, cầm báng súng cũng có thể phang tân binh chết tươi.”

“...” Có tin tớ nổ chết cậu ngay không?

“Còn huấn luyện viên Kỳ Kỳ?”

“Dữ thì dữ thật, nhưng ổng hiền hơn cả hai cha gộp lại nha.”

“Thế sao cậu còn sống được tới giờ?” Chu A Kỷ cầm cái cánh gà lên, bắt đầu xé tiếp. “Hình như võ thuật trước khi cậu thi vào học viện là bác Tôn dạy đúng không?”

Trương Nguyệt Nhai đảo mắt, “...Chắc do tớ là con ổng?”

Ngụ ý, tớ tự hỏi mình câu này nhiều năm rồi, cậu không cần hỏi thêm lần nữa đâu.

Chu A Kỷ chọn cách im lặng khua thêm nấm hương vào bát.


9.

Thành thực mà nói, Trương Nguyệt Nhai vẫn có nhiều điều không hiểu về hai người cha của mình, cũng như học được từ cả hai người rất nhiều điều. Vô tình hay cố ý thì không rõ, nhưng nếp sống của cả hai đã rèn cho Trương Nguyệt Nhai ý thức của một quân nhân từ rất sớm. Thậm chí khi đã trở thành tướng về hưu, nếp sống quân ngũ trong họ vẫn không phai đi.

Trương Nguyệt Nhai phải tự xếp chăn nệm màn gối gọn gàng, vuông như cái bánh chưng từ khi học lớp hai. Khi ấy không quá tình nguyện, nhưng sau này nghĩ lại mới thấy nhờ thế mà học được sự chỉn chu tỉ mẩn ngay khi làm những việc nhỏ nhất.

Trương Nguyệt Nhai khi nhỏ cũng chẳng thích mó tay làm việc nhà như bao bạn cùng trang lứa, thế nhưng vẫn bị Tôn Triết Bình bắt xách cái thân lười lên đi dọn dẹp tinh tươm, đồ vật lau xong đặt lại nguyên chỗ, y chang nhà còn mới, chưa người ở. Sạch đến mức nhà vệ sinh cũng có thể ôm chén cơm ăn ở trỏng. Nhưng vô tình, việc ấy lại rèn cho Trương Nguyệt Nhai sự cẩn thận, làm việc có trước có sau. Như khi rời khỏi doanh trại tạm thời Vân Nam để bước lên nẻo đường hành quân Tây Tạng, cô có thể làm cho cả cái ký túc tạm thời nhìn y nguyên như ba tháng trước.

Trương Nguyệt Nhai khi ấy đấm vỡ mồm bạn bè trong lớp, nhưng về ăn mắng thì cũng ngộ ra mình quá nóng nảy, dù cho dụng ý không xấu. Quân nhân thì cần một cái đầu lạnh, không lạnh thì cũng phải bình tĩnh, chứ không cần một cái đầu nóng nảy để rồi làm hỏng việc, Trương Giai Lạc khi ấy cắt ngang lời mắng của lão Tôn nhà mình, lại bình thản nói với con gái như thế.

Trương Nguyệt Nhai đòi cha Bình dạy võ, mới đầu còn nhẹ, sau từ lớp bảy tới hết lớp mười hai bị đập cho lên bờ xuống ruộng. Vào quân ngũ rồi tiếp tục gặm hành mà no, nhưng lại nhận ra võ thuật cũng không chỉ để khỏe mạnh, không chỉ để bảo vệ người, bảo vệ mình, mà còn là để rèn đầu óc linh hoạt trong mọi tình huống, rèn cho cái can đảm cứ ngày một dày lên. Sợ đau thì chẳng bao giờ làm được.

Rồi khi còn bé xíu, sống trong đại đội, từ trên lầu cao cao nhòm qua cái ống nhòm mượn được, tận mắt nhìn cha Lạc vươn tay ôm lấy học viên, chắn giữa chú tân binh và đống thuốc nổ, khi huấn luyện nhìn thấy đồng đội cũng được đối xử như ngày đó, mới chợt hiểu ra cái tâm của người làm thầy.

Rừng rậm Vân Nam, cao nguyên Tây Tạng, sa mạc Gobi, biển xanh Nam Hải,... đi rồi mới biết, từ lúc mình còn là tân binh cho tới lúc chém giết nhiều phen gần đất xa trời, rồi khi đeo lon cấp tá trên tay, bắt đầu đi hành tân binh, mới nhận ra mình không muốn, cũng không thể hất hàm với bọn họ. Dù chiếu theo kinh nghiệm lẫn vai vế, mình cũng như hai cha lẫn các chú khi xưa, là những người có quyền hất hàm nhất.

Rồi cái ý nghĩ đùa cợt rằng nên đi viết tiểu thuyết kiểu Quỳnh Dao, nghĩ lại mới thấy buồn cười. Khi mà cùng Chu A Kỷ chia đôi thanh năng lượng cuối cùng giữa rừng ẩm mây mù, mới thấy mấy lời đối thoại trong-gia-đình ấy thực ra lại có sức nặng tới nhường nào.

Chuyện của phụ huynh ấy mà, đôi lúc lại rất gì và này nọ trong mắt những đứa con, mà sau này trải nghiệm rồi, nó mới hiểu được ý nghĩa.


10.

Trương Nguyệt Nhai nằm lại một mình trong phòng bệnh, chẳng ngủ được lại nằm nhìn ra cửa sổ, nơi có một vầng trăng trắng vàng treo lơ lửng trên sắc xanh u minh, vài đốm sao li ti sáng lên lấp lánh.

Lại nhớ đến lúc ôm súng ngồi cạnh Chu A Kỷ trong rừng, canh ngoài lán, hai người ngỏng cổ nhìn lên thấy trăng.

Trăng đêm đó cũng sáng y như trăng đêm nay, treo bên cửa sổ, cũng từa tựa đêm đó trăng trôi như treo trên đầu súng.

Cũng như lần ấy về phép, nửa đêm đi ngang qua ban công gió lộng, mới thấy hai người cha mình vai kề vai, ngồi ngắm trăng. Vai sát vai, cũng giống Trương Nguyệt Nhai và Chu A Kỷ đêm ấy, nhưng cũng không giống.

Không chỉ là tin tưởng. Không chỉ khắc ghi. Không chỉ là đồng đội. Mà là thứ tình cảm kỳ lạ gắn bó, trên cả bạn hữu.

Trương Nguyệt Nhai chưa bao giờ hỏi một trong hai cha rằng có yêu người còn lại không, mà bọn họ trong mấy câu thoại sến súa kiểu Quỳnh Dao cũng chưa thấy nhắc đến chữ yêu. Ít nhất trong ấn tượng của Trương Nguyệt Nhai thì là vậy, mà cô bé Trương Nguyệt Nhai khi ấy đọc truyện diễm tình lại cứ thản nhiên mặc định chắc chắn phải yêu mới ở cùng một nhà.

Giờ nghĩ lại, suy nghĩ trẻ con ấu trĩ ấy có lẽ đúng, mà cũng không đúng. Có lẽ thế.

Truyện diễm tình nào chả vậy, cứ thần thánh hóa tình yêu đôi lứa như một thứ tín ngưỡng tối cao của cuộc đời, cật lực tách nó ra khỏi những mong muốn trần tục nhất. Tình yêu trong từng câu chữ tối cao đến mức Trương Nguyệt Nhai thấy áp lên hai người cha không hợp chút nào, nhưng cũng không nói, vì bản thân tuy cảm nhận được có gì đó khác, nhưng không hiểu khác cái gì, khác chỗ nào.

Trương Giai Lạc sẽ dọn phòng riêng của Trương Nguyệt Nhai khi con gái đang ở trong doanh trại, một năm về gặp cũng chẳng được mấy lần, nhưng lần nào về cũng sẽ thấy phòng luôn sạch sẽ, còn có những cành hoa cắm trong bình cổ, đặt trên bàn học, giống y như ngày xưa.

Tôn Triết Bình sẽ đi chợ nấu cơm, hai vị tướng về hưu cùng ăn những món địa phương, món quê hương, món tự chế, hay lâu lâu lại nấu mấy món trong nhà ăn quân đội khi xưa. Có một lần Trương Nguyệt Nhai đột xuất về qua, mới biết bàn ăn luôn bày đủ ba bộ bát đũa. Một cho ông, một cho tôi, một cho con gái chúng ta, ba bữa một ngày, ngày nào cũng thế.

Trung tướng Lạc và trung tướng Tôn, mỗi tối ngồi uống trà trước giàn hoa leo tràn lan ban công, vai kề vai như ngày trẻ kề vai nhau trong rừng. Chẳng còn thần kinh căng như dây đàn, tay đặt trên cò súng, chỉ còn lại sự thảnh thơi, nước trà pha vừa không nóng, không nguội. Có trăng hay không có trăng cũng ngồi, vai kề vai.

Bình hoa tươi, bộ chén đũa thừa ra được bới cơm, gắp thức ăn đầy đủ, căn phòng sạch bóng, mỗi năm thay giấy dán tường một lần, bình trà mỗi tối, giàn hoa leo ban công, đi chợ nấu cơm, bó hoa đem bán, tối đến lại kề vai nhau, ngắm mảnh trăng cuối trời.

Trương Nguyệt Nhai nhìn trăng ngoài song cửa, an ổn nhắm mắt, ru mình vào mộng.

Khi xưa không biết, khi lớn biết rồi.

Cao hơn tình yêu, là tình thân. Cô không phỏng đoán tình cảm giữa hai cha, chỉ cần họ cứ bình lặng như thế hóa ra lại rất tốt, lâu lâu gọi điện thăm hỏi rồi bị chọc tức bởi mấy ông bạn già. Giữa những vị tướng già ấy, bao năm trong đại đội sống chết bên nhau, đã sinh ra thứ tình cảm còn hơn cả tình yêu, san sẻ cho nhau, san sẻ cho cả Tống Kỳ Anh ngày trước, san sẻ cho Trương Nguyệt Nhai ngày ấy, rồi học trò họ cũng san sẻ tiếp cho những tân binh sau này.

Hai cha có yêu nhau không à? Họ yêu nhau, có. Nhưng hơn cả vẫn là tình thân.

Ngày ấy Đường Hạo ngồi chồm hổm bên nôi, nhìn đứa em họ, rồi lại nhìn cậu nhỏ và huấn luyện viên của mình mất nửa ngày, cười cười ẩn ý mà đặt cho em mình cái tên Nguyệt Nhai.

Nguyệt Nhai trong Minh nguyệt thiên nhai. Trùng hợp làm sao, nghe kể rằng cái đêm Trương Giai Lạc ẵm Nguyệt Nhai còn nằm trong tã về, đêm ấy trăng tròn vành vạnh, sáng, đẹp vô ngần. Ngày Tôn Triết Bình đến thăm bé con lần đầu ở khu hậu cần, cũng là rằm Trung thu.

Huấn luyện viên Hạo Hạo từng vừa ôm súng nã bùn, vừa nhàn nhã nhìn đứa em họ ôm cây gập bụng trong vũng, thảnh thơi bình luận, “Mày vừa giống cậu nhỏ của anh, lại vừa giống cậu Tôn. Nên anh đây mới đặt tên này cho mày đó!”

Trương Nguyệt Nhai khi ấy đang bận hô khẩu hiệu, tóc dài bết bùn, nên chẳng để tâm lắm. Nhưng cũng biết thừa ổng đặt tên cho mình như vậy hẳn là có ý gì đấy chứ.

Đến tận lúc nhìn hai bóng lưng đã nuôi mình lớn khôn vai kề vai nơi ban công, nhìn trăng sáng, mới chợt “À!” lên một tiếng.

Tình thâm ý trọng, minh nguyệt thiên nhai.

Tình cảm sâu đậm, tựa trăng sáng nơi chân trời.



Thiến.

Chút bấn loạn của một đứa đang bấn Cộng Hòa.
Trời ơi người ơi, người chỉ bấn SH thui ư? người còn bấn Hàn Diệp nhà tôi không? Hoặc chăng là mớ ẳng ẳng? Cầu người viết 1 series.... hóng!!!

PS: nhớ sửa vai vế nha
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Trời ơi người ơi, người chỉ bấn SH thui ư? người còn bấn Hàn Diệp nhà tôi không? Hoặc chăng là mớ ẳng ẳng? Cầu người viết 1 series.... hóng!!!

PS: nhớ sửa vai vế nha
Tất nhiên là có, thím hãy đợi em cày cho xong deadline đã.... Còn vai vế thì em sửa dòi nà :D
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#6
Thiến eiiiiiiiiii, yêu cô quá đi moa moa moa :-*
Cầu hàng của Hàn Diệp a ~~~
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Thiến eiiiiiiiiii, yêu cô quá đi moa moa moa :-*
Cầu hàng của Hàn Diệp a ~~~
Đợi đi, đợi đi, Nguyệt Nhai và A Kỷ còn đi thành một series cơ =)))))
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#8

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#9




Tạo hình của Trương Nguyệt Nhai cho mọi người dễ hình dung, phiên bản mặc đồ đặc chủng và phiên bản mặc váy áo truyền thống của thiếu nữ dân tộc Duy Ngô Nhĩ

Trương Nguyệt Nhai

- Nguyên quán: Tân Cương

- Dân tộc: Duy Ngô Nhĩ

- Gia đình: cha Tôn Triết Bình và cha Trương Giai Lạc (được Trương Giai Lạc nhặt về sau chiến dịch ở Tân Cương)

- Sở thích: Xài hàng nóng

- Vị trí trong hệ liệt fanfic của Cộng Hòa made by me: Thượng tá, Trung đội trưởng Trung đội I, Đại đội Đặc chủng Đông Phương Thần Kiếm

- Bạn thân: Chu Kỷ Nhân

 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#10




Tạo hình của Trương Nguyệt Nhai cho mọi người dễ hình dung, phiên bản mặc đồ đặc chủng và phiên bản mặc váy áo truyền thống của thiếu nữ dân tộc Duy Ngô Nhĩ

Trương Nguyệt Nhai

- Nguyên quán: Tân Cương

- Dân tộc: Duy Ngô Nhĩ

- Gia đình: cha Tôn Triết Bình và cha Trương Giai Lạc (được Trương Giai Lạc nhặt về sau chiến dịch ở Tân Cương)

- Sở thích: Xài hàng nóng

- Vị trí trong hệ liệt fanfic của Cộng Hòa made by me: Thượng tá, Trung đội trưởng Trung đội I, Đại đội Đặc chủng Đông Phương Thần Kiếm

- Bạn thân: Chu A Kỷ

Gào!!! Art đẹp quá!!!
Cầu hình A Kỷ !!!!
 

Bình luận bằng Facebook