- Bình luận
- 8
- Số lượt thích
- 24
1.
Chu Trạch Khải và Tôn Tường quen nhau từ năm chín tuổi, quả thật không đánh không quen biết.
Ngày hôm đó, lớp tiểu học của Chu Trạch Khải có bạn mới tới, cô giáo trẻ tuổi cười cười giới thiệu bạn mới với mọi người, Chu Trạch Khải cũng theo đó nhìn kỹ bạn mới một chút.
Quần áo cũng miễn cưỡng tính là ngăn nắp, áo bỏ vào quần, làm cậu chàng trông đã ngắn còn lùn, một vạt áo sau lưng ngang bướng thòng ra ngoài, ngang bướng y hệt cái đầu tóc đen nhọn lỉa chỉa lổm chổm kia của cậu ta vậy.
Mãi tận sau này, Chu Trạch Khải mới biết, cũng ngang bướng lộn xộn hệt như chính tính cách của cậu ấy vậy.
Cô giáo quay sang dặn dò Tôn Tường: “Tôn Tường, chơi ngoan với các bạn nhé, có gì cứ nói với cô, đừng ngại.”
Chu Trạch Khải nghĩ thầm: “Hắn nào có ngại đâu chứ”, lúc nhìn lướt qua cảnh tượng Tôn bá Tường đang đè đầu một nửa lớp học xuống đánh.
Tên quỷ sứ này còn đang ở đó la hét xem ở đây ai là người đánh nhau giỏi nhất thì lăn ra đây đánh với hắn. Cái phương thức làm quen bạn mới này thật sự quá khác lạ, nhưng Chu Trạch Khải nhìn vào lại có điểm thân thuộc.
Hắn do dự, đây không phải là không khí lúc ba mình dẫn huynh đệ đi đập bãi sao...
Quy luật đập bãi, đập người mạnh nhất.
Vì vậy, Tôn Tường liền hung hăng chạy đến trước mặt hắn, hất cằm, cười nhe răng hai răng sữa trắng muốt: “Mày, đánh nhau không?”
Chu Trạch Khải lắc đầu, cậu còn nhỏ quá, không thể đánh. Kỳ thực, hắn lớn tuổi hơn hầu hết các bạn cùng lớp, trí thông minh của hắn không có vấn đề gì, thậm chí còn khá nhạy bén hơn người khác nữa. Nhưng vì chuyện gia đình bối cảnh phức tạp, đặc biệt là chuyện làm ăn của bố, mấy lần chuyển nhà, cuối cùng bố quyết định cho hắn học lùi mấy lớp, để kẻ thù không thể tra ra được trường lớp của cậu, giữ cậu an toàn.
Ở trường, Chu Trạch Khải hiếm khi đánh nhau, đúng là một học sinh ngoan hiền khiêm tốn chuẩn mực, lại cộng thêm dáng vẻ kháu khỉnh dễ nhìn, đa số giáo viên đều thích hắn, thường xuyên xoa đầu hắn không thôi.
Chỉ có một lần, lúc cả lớp đang xếp hàng đi tham quan trước cửa vườn bách thú, có một tên móc túi thành công đắc thủ gần đó, đang đắc ý co giò chuồn êm trong tiếng kêu gào muộn màng của vị khổ chủ, thì trước mắt gã xuất hiện một bóng người bé bé cao ngang bụng hắn.
Gã còn chẳng thèm để ý, dí dao vào trước mặt nó đe doạ, định bụng đẩy nó ra, ai ngờ đứa nhỏ này gặp dao lại không sợ, mắt cũng không chớp một cái, lúc gã chạy qua liền tay phải quặp người gã chân trái lên gối, sau đó binh bốp chát hự, một chuỗi hành động như hoa rơi nước chảy, khiến cô giáo và đám bạn cùng lớp của hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn.
Xong xuôi, Chu Trạch Khải đá bay con dao sang một góc, thầm nghĩ, hắn không thích hàng lạnh, hàng nóng quả nhiên dùng tốt hơn.
Dù rằng từ năm hai ba tuổi tên này đã nghịch đủ loại hàng nóng hàng lạnh hết rồi... À, đương nhiên là tháo băng đạn mài mòn lưỡi được không hả, ba hắn dù sao cũng rất yêu thương con trai đó.
Tôn Tường năm chín tuổi thấp hơn Chu Trạch Khải một tẹo, nghe hắn từ chối thì nghểnh đầu nhíu mày quan sát hắn kỹ một chút:
“Mày có đúng là Chu Trạch Khải?”
Gật gật đầu.
“Biết đánh nhau?”
Gật đầu. Nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Nhưng hắn sẽ không đánh với cậu. Còn nhỏ quá, sẽ bị thương.
Tôn Tường bực bội:
“Có ý gì?! Mày khinh tao hả? Vậy rốt cuộc là có biết đánh hay không? *$>@ Nhìn mày như tiểu bạch vậy, có thực sự biết đánh không thế? Đờ mờ hỏi mày thì mày không thèm trả lời?! Khốn khiếp *$¥]*¥”
Chu Trạch Khải nghĩ, tuổi còn nhỏ thế, không biết học được cái bộ dáng này ở đâu, mở miệng ra hết ba câu thì hai câu là nói chuyện thô tục rồi.
“Không đánh.”
“Ôi đệt bố mày nhịn đủ rồi, €*¥[$¥€$&++^< “
Tôn Tường nhào vô.
Tôn Tường ngã xuống.
Tôn Tường nhìn lên.
Tôn Tường khó tin nhìn lên lần nữa.
Chu Trạch Khải nhìn bộ dáng chật vật của cậu, thả lỏng đôi tay đang ghìm cậu sau lưng, nhổm người đứng dậy, lại vươn tay kéo Tôn Tường đứng dậy.
“Đau?”
Tôn Tường vẫn đang trợn trắng mắt nhìn mắt, lẩm ba lẩm bẩm “Nhanh... nhanh quá...”
Chu Trạch Khải tưởng cậu không nghe thấy mình, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Đau?”
Lần này, Tôn Tường trả lời hắn.
“Dạy tao đi... Mày thân thủ tốt như vậy, dạy tao đánh nhau đi!”
Chu Trạch Khải lắc lắc đầu, quay lưng bỏ đi.
Tôn Tường vẫn cứ như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, ra rả cả một buổi trời, hết nắm áo tới kéo tay, hươ tay múa chân, chọc cả đống bạn học vừa bị tên tiểu bá vương này đè xuống đánh há mồm kinh ngạc không thôi.
Không ngờ, Tôn Tường sẽ lại kiên trì như thế.
Cũng không ngờ, Chu Trạch Khải vậy mà lại kiên nhẫn đến thế, không đuổi cậu đi.
Thực sự mà nói, Chu Trạch Khải có chút oan ức, hắn không thích nói chuyện, hắn cảm thấy yêu chuộng dùng hành động chứng minh hơn. Từ nhỏ đến lớn, cũng hiếm ai lại kiên trì đeo bám hắn như thế, bởi căn bản là hắn không đáp lại bạn, vậy thì muốn nhìn nhau đưa tình hay gì đây ei?
Còn bây giờ, có một tên nhóc, đầu tóc bù xù, lại kiên định đi theo chân hắn, nói chuyện với hắn không ngừng nghỉ, dù rằng miệng mồm còn thô tục quá, ăn nói có phần khó nghe so với một đứa nhóc chín tuổi còn chưa cao hết.
Nhưng dù sao, Chu Trạch Khải vẫn là rất quý mến cái đuôi kiên trì này, cũng không ngại phiền.
Tuy rằng cái đuôi hơi bị kiên trì quá... Tại sao hắn đi vào nhà vệ sinh thì Tôn Tường cũng đi theo?!
Tôn Tường hai mắt sáng ngời, kiên trì nhìn hắn:
“Mày dạy tao đánh nhau. Mày muốn làm gì, thì tao làm thay mày!”
Chu Trạch Khải đang muốn kéo quần giải quyết: “...”
Hắn thở dài, người tốt tính như hắn cũng không khỏi bất lực cười khổ. Đánh nhau có gì tốt, sao tên này thích đánh nhau như vậy?
Chu Trạch Khải: “Có thể. Không được chửi thề, đàng hoàng.”
Tôn Tường mắt sáng như sao, mặt mày rạng rỡ kéo tay hắn: “Mày nói... Cậu nói rồi đó nha, không được quỵt nợ, nhất định phải dạy tui đánh nhau!”
Chu Trạch Khải bịt miệng của Tôn Tường lại, sợ hắn cứ la oang oang như thế sẽ bị người lớn nghe được, đến lúc đó cả hai sẽ gặp rắc rối.
Hắn có chút bực bội nghĩ thầm, đồ đệ của hắn ngốc quá đi mất...
Song nhìn nụ cười tươi rói của đồ đệ, Chu Trạch Khải cũng bất chợt nghĩ, thôi kệ đi, ngốc một chút cũng không sao, dễ nuôi.
Từ đó về sau, người người đều bắt gặp cảnh tượng Tôn Tường thường kè kè đi chung với Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải nói gì hắn cũng nghe (dù rằng hắn hiếm khi nói gì lắm), còn cười vô cùng lấy lòng Chu Trạch Khải nữa. Người ngoài nhìn vào thường sẽ có ảo giác sau lưng cậu mọc ra cái đuôi phe phẩy không chừng!
Sẵn Chu Trạch Khải được giáo viên yêu thích nên có một số kẻ không biết trời cao đất dày thấy chướng mắt hắn từ lâu, nhân cơ hội này mỉa mai khiêu khích hắn một phen, còn tiện tay lôi cả Tôn Tường vào.
Tôn Tường không phục, còn đang định xắn tay áo lên nhào vô, thì Chu Trạch Khải kéo tay cậu lại.
Tôn Tường tức giận:
“Cậu buông tui ra, tui phải đập cho tụi heo ngu xuẩn biết điều một chút!”
Chu Trạch Khải mặc kệ cậu hươ tay múa chân, mạnh mẽ kéo tay cậu lôi đi, dặn dò: “Ăn nói.”
“Con mẹ nó Chu Trạch Khải đây là lúc nào rồi cậu còn quản tui ăn nói như thế nào! Không lẽ cậu nghĩ tui đánh không lại lũ ngu đó!”
Chu Trạch Khải thở dài, kéo hắn đến một góc, xách cặp của hắn đeo đàng hoàng lại cho hắn. Tôn Tường bực bội càu nhàu trong cuống họng, lại biết sẽ không thể lay chuyển Chu Trạch Khải. Nhìn tên này mặt trắng mắt hiền, chứ thực tế đánh nhau còn chuẩn độc hơn cả cậu, dạo này đi theo hắn cậu đã học được không ít, dù rằng trên thực tế bình thường nếu không có cậu đeo bám dai dẳng năn nỉ thì hắn cũng sẽ không động thủ bao giờ.
Người có bản lĩnh, thường đều có đôi chút lòng tự tôn ngầm. Chu Trạch Khải ngày thường ôn hoà, nhưng bên trong lại là một kẻ tâm trí kiên định vô kể, thậm chí còn kiên định hơn Tôn Tường vài phần. Việc hắn đã quyết định, thường thì hiếm ai có thể đổi thay.
Tôn Tường biết hắn không muốn cậu suốt ngày ỷ võ đánh nhau gặp rắc rối, chỉ cần không phải chuyện gì lớn, tránh được hắn đều tránh, nên cậu chỉ có thể xụ mặt vò nát dây đeo cặp, ngoảnh mặt bước thẳng vào trong lớp, không thèm nhìn hắn một lần.
Chu Trạch Khải vội vàng chạy theo, vừa buồn cười vừa dè dặt kéo kéo tay Tôn Tường.
Tôn Tường không để ý hắn, gỡ cặp ném lên bàn cái rầm, doạ mọi người xung quanh hết hồn, tưởng tên này lại muốn gây chuyện.
Tôn Tường khó chịu trừng mắt với cả đám bạn học đang giương mắt ếch ngó hắn, nhưng đã hứa với Chu Trạch Khải sẽ đối xử tử tế đàng hoàng với bạn học cùng lớp, nên cũng không thể trút lên họ, chỉ đành bực bội nhe răng doạ cả đám hoảng hồn, lại bực bội kéo ghế ngồi xuống, ụp mặt vào bàn.
Chu Trạch Khải kéo ghế ngồi cạnh hắn, Tôn Tường vẫn không ngoảnh đầu lên.
Chu Trạch Khải chạm nhẹ vào tay hắn, Tôn Tường vẫn giả chết như cũ.
Chu Trạch Khải im lặng, Tôn Tường... hắn lên tiếng mới đáng sợ được không hả?
Tôn Tường hé mắt nghiêng đầu nhìn người kế bên, thấy Chu Trạch Khải đang vẽ.
Hắn vẽ rất đẹp, ít nhất trong mắt Tôn Tường thì đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng kia đưa tay hoạ trên giấy trắng, dù có vẽ con gián thì trong mắt Tôn Tường đó cũng là con gián đẹp nhất trên đời này!
Nhưng Chu Trạch Khải không vẽ gián, hắn vẽ rùa.
Một con rùa đen tròn quay, hai mắt như hạt đậu, còn đang ngớ ngẩn há mồm cắn chặt không buông cái đuôi của mình, trên mai có một chứ “Tường”.
Tôn Tường: “...”
“Chu Trạch Khải, cậu mắng tui là rùa sao? Rõ ràng cậu mới là đồ rùa rụt cổ được không hả? Còn nữa, con rùa này nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc, tui có chỗ nào giống nó hả? Cậu mau nói rõ ràng cho tui, không nói rõ... tui tức giận cho cậu xem!”
Nãy giờ không phải vẫn đang giận sao? Đúng là miệng cứng, y hệt rùa vậy.
Chu Trạch Khải ném hết giấy bút, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, nhanh tay nhanh chân đút vào miệng Tôn Tường.
Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Đừng giận.”
Tôn -dù không phải ba tuổi nhưng vẫn thích ăn kẹo- Tường, thích thú nhai nhai kẹo, song vẫn cảm thấy bổn thiếu gia không thể vì một viên kẹo mà từ bỏ nguyên tắc hành tẩu giang hồ được:
“Nè, cậu nghĩ tui đánh thua bọn chúng sao?”
Chu Trạch Khải lắc đầu. Không, sẽ thắng, đây là chắc chắn.
Nhưng không tốt. Thói quen đánh nhau, cả đời khó bỏ.
“Nè Chu Trạch Khải, tui không hiểu, cậu đánh nhau giỏi như thế, sao lại không thích đánh nhau chứ, chưa thấy cậu đánh nghiêm túc với ai bao giờ hết!”
Chu Trạch Khải không thích đánh nhau. Điều này là thứ đầu tiên Tôn Tường để ý được từ khi cậu đi theo Chu Trạch Khải. Hắn đánh nhau rất giỏi, cũng không phải hèn yếu tránh chiến, chỉ là hắn ta thấy... không đáng nhỉ?
Tôn Tường bĩu môi: “Lúc nào cũng ra vẻ thần bí.”
Lại dứ dứ trước ngực hắn, xoè bàn tay trắng trắng của mình ra, miệng nhóp nhép nhai rạo rạo, hỏi hắn: “Còn viên nào không? Ngon vậy, lần sau đem nhiều một chút đó!”
Chu Trạch Khải nhịn cười, vui vẻ dốc sạch hết hai viên kẹo còn sót lại trong túi sáng nay vừa mới được giáo viên tặng dâng lên dỗ tiểu ma vương vui.
Hắn chính mình cũng bốc một viên, nghĩ thầm, hừm, đúng là ngọt thật.
Kẹo, rất tốt, có thể dỗ cậu vui.
Từ đó đến hết cuộc đời cấp ba hai người đi học chung, trong cặp của Chu Trạch Khải lúc này cũng rủng ra rủng riểng đủ loại kẹo, dù rằng Tôn Tường lớn dần, cũng hiếm khi vòi hắn kẹo nữa, cậu cảm thấy hôn môi Chu Trạch Khải còn ngọt hơn bất kỳ viên kẹo nào trên đời.
2.
Chu Trạch Khải biết vì sao Tôn Tường cố chấp muốn học đánh nhau.
Từ ngày cậu bé lùn tịt đứng trước mặt hắn đỏ mặt tía tai đòi sống đòi chết muốn theo hắn học đánh nhau cũng đã qua sáu năm rồi.
Tôn Tường đã cao hơn rất nhiều, mặt mũi càng ngày càng đẹp trai xán lạn, kết hợp với khí chất kiêu ngạo bất cần của cậu, thật sự trông rất khá, hoàn toàn khác hắn với bộ dáng ngố ngố lộn xộn như trước kia nữa — Dù rằng trong mắt Chu Trạch Khải, hắn vẫn rất yêu thích bộ dáng khi nhỏ ngây ngô của cậu ấy.
Tôn Tường nhàm chán đá đá viên gạch dưới chân, ba lô vác lung tung trên vai, vừa đi vừa hỏi hắn: “Chu Trạch Khải, tối nay anh làm gì?”
Chu Trạch Khải một tay ôm một túi đồ ăn, tay còn lại chốc chốc kéo Tôn Tường cho cậu khỏi đi vào lề đường, đáp: “Học.”
Tôn Tường ngáp ngắn ngáp dài: “Lại học sao. Cũng tại anh đó, đang yên đang lành tự dưng nhảy lớp làm gì, để bây giờ tụi mình không học cùng lớp, anh lại sắp vào đại học, chỉ còn mình tui đi học mỗi ngày, thật nhàm chán!”
Chu Trạch Khải cười với cậu, giơ ba lô lên: “Cố gắng, cùng nhau.”
Nụ cười của hắn quá chói mắt, Tôn Tường tuy đã ở bên hắn nhiều năm trời, vẫn bị choáng váng trong nháy mắt. Cậu hồi phục lại, càu nhàu: “Anh thì dễ rồi, đánh nhau thì xem là ngang ngửa, nhưng thành tích thi văn hoá khá hơn tui, không tuyển thẳng Học viện Quân sự mới lạ!”
Chu Trạch Khải không nhịn được xoa xoa đầu cậu: “Cậu rất giỏi.”
Nghĩ nghĩ, lại xoa xoa thêm hai cái nữa, tóc của Tôn Tường vừa nhòn nhọn chỉa lên, song sờ vào lại mềm mại thuận tay, khiến hắn rất thích xoa đầu cậu.
Chu Trạch Khải cũng không đơn thuần là lừa Tôn Tường. Mấy năm nay cậu đi theo Chu Trạch Khải được truyền dạy không ít, thân thủ thành thục sắc bén hơn món võ ba chân mèo quào ban đầu lúc hai người gặp nhau.
Chu Trạch Khải vô cùng thiện súng, tuy rằng Tôn Tường cũng thử qua vài lần, nhưng thấy không yêu thích bằng quyền hạ cước đá trực diện. Mấy năm qua Chu Trạch Khải đành cố tìm một hai thuộc hạ của bố đến chỉ điểm cho Tôn Tường vài chiêu. Cũng may tên này thiên phú tốt, lại hăng hái tập luyện, nên tiến bộ rất nhanh.
Có ngày nọ, Chu Trạch Khải thấy Tôn Tường học đánh nhau mệt lả người nằm úp sấp trên mặt đất, thì hắn xách theo một bình nước khoáng và khăn sạch đến ngồi kế cậu, lay lay Tôn Tường.
Tôn Tường trở mình như cái bánh nướng, tuỳ tiện lấy khăn phủ lên mặt, lại vặn mở chai nước uống một hớp, uống xong lại lập tức nằm vật ra, mắt nhắm tịt lại, cộng thêm cái khăn màu trắng phủ lên mặt, quả thật trông giống một bộ xác ướp.
Chu Trạch Khải: “...”
Hắn vươn tay lấy khăn lau mặt và cổ cho Tôn Tường. Cậu hừ hừ hai tiếng, lại trở mình, hắn cũng không ngại phiền, tiếp tục lau khô mồ hôi cho cậu, bỗng dưng cất tiếng hỏi:
“Vì sao, muốn học đánh nhau?”
Lông mi Tôn Tường rung lên, song cậu vẫn không mở mắt, chỉ giả vờ điềm tĩnh nói:
“Không muốn thua.”
Cậu không muốn đánh thua.
Chu Trạch Khải hơi nhíu mày, hơi không hiểu lắm. Bình thường ở tuổi bọn hắn, trừ bản thân có bối cảnh gia đình đặc biệt ra, còn lại nào có đứa trẻ nào lại tâm tâm niệm niệm chuyện phải học cách đánh nhau như vậy chứ, chẳng phải ngày ngày an bình vui vẻ cắp sách đến trường là được rồi ư?
Sau này, ngày bà ngoại Tôn Tường mất, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu thiếu niên quật cường này rơi lệ giữa mái nhà nhỏ bé xập xệ, thì hắn mới chợt hiểu ra.
Không muốn thua, không muốn bị người khác xem thường, không muốn nhìn người thân duy nhất của mình chịu ức hiếp, không muốn gia cảnh túng bần sẽ dẫn đến người khác thương hại hay khinh rẻ.
Phải mạnh hơn, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể không bị người khác đè đầu xuống đánh không ngóc lên nổi mà thôi!
Sau khi tự tay chôn cất bà ngoại, Tôn Tường kiên quyết không muốn về quê, nhà trường không còn cách nào khác, dưới sự lo liệu của Chu Trạch Khải, đành để cậu nội trú dài hạn ở trong ký túc xá của trường, ít nhất là đến khi có người giám hộ nguyện ý cưu mang đón cậu về.
Thật ra Tôn Tường cũng không ở trong ký túc xá của trường bao nhiêu ngày, đa số thời gian cậu đều chạy đến nhà hoặc võ quán của Chu Trạch Khải mà ngủ.
Những hôm nào Chu Trạch Khải bận rộn tự học hoặc có việc rời đi không ở nhà, thì Tôn Tường đều ngựa quen đường cũ chui vào võ quán, tự rèn luyện rồi tuỳ tiện kiếm một phòng trống ngủ mất.
Chu Trạch Khải từng dúi vào tay cậu chùm chìa khoá nhà mình, bảo cậu muốn đến lúc nào cũng được, song nếu hắn không có ở nhà thì Tôn Tường cũng không đến làm gì. Cả căn nhà rộng như thế, bố Chu Trạch Khải cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng chỉ có mình bọn hắn và đôi ba người giúp việc, nay chỉ có mình hắn lại càng cô đơn trống vắng.
Chẳng thà ở võ quán còn có thể hoạt động gân cốt chút đỉnh, mệt thì nằm lăn ra đất ngủ luôn, ấm cúng đơn giản biết bao!
Dù rằng cậu cũng ít khi ngủ dưới đất... Chu Trạch Khải không cho, bảo rằng sẽ cảm lạnh, lần nào cũng kiên quyết kéo cậu dậy lôi về giường mới chịu để yên.
TBC.
Chu Trạch Khải và Tôn Tường quen nhau từ năm chín tuổi, quả thật không đánh không quen biết.
Ngày hôm đó, lớp tiểu học của Chu Trạch Khải có bạn mới tới, cô giáo trẻ tuổi cười cười giới thiệu bạn mới với mọi người, Chu Trạch Khải cũng theo đó nhìn kỹ bạn mới một chút.
Quần áo cũng miễn cưỡng tính là ngăn nắp, áo bỏ vào quần, làm cậu chàng trông đã ngắn còn lùn, một vạt áo sau lưng ngang bướng thòng ra ngoài, ngang bướng y hệt cái đầu tóc đen nhọn lỉa chỉa lổm chổm kia của cậu ta vậy.
Mãi tận sau này, Chu Trạch Khải mới biết, cũng ngang bướng lộn xộn hệt như chính tính cách của cậu ấy vậy.
Cô giáo quay sang dặn dò Tôn Tường: “Tôn Tường, chơi ngoan với các bạn nhé, có gì cứ nói với cô, đừng ngại.”
Chu Trạch Khải nghĩ thầm: “Hắn nào có ngại đâu chứ”, lúc nhìn lướt qua cảnh tượng Tôn bá Tường đang đè đầu một nửa lớp học xuống đánh.
Tên quỷ sứ này còn đang ở đó la hét xem ở đây ai là người đánh nhau giỏi nhất thì lăn ra đây đánh với hắn. Cái phương thức làm quen bạn mới này thật sự quá khác lạ, nhưng Chu Trạch Khải nhìn vào lại có điểm thân thuộc.
Hắn do dự, đây không phải là không khí lúc ba mình dẫn huynh đệ đi đập bãi sao...
Quy luật đập bãi, đập người mạnh nhất.
Vì vậy, Tôn Tường liền hung hăng chạy đến trước mặt hắn, hất cằm, cười nhe răng hai răng sữa trắng muốt: “Mày, đánh nhau không?”
Chu Trạch Khải lắc đầu, cậu còn nhỏ quá, không thể đánh. Kỳ thực, hắn lớn tuổi hơn hầu hết các bạn cùng lớp, trí thông minh của hắn không có vấn đề gì, thậm chí còn khá nhạy bén hơn người khác nữa. Nhưng vì chuyện gia đình bối cảnh phức tạp, đặc biệt là chuyện làm ăn của bố, mấy lần chuyển nhà, cuối cùng bố quyết định cho hắn học lùi mấy lớp, để kẻ thù không thể tra ra được trường lớp của cậu, giữ cậu an toàn.
Ở trường, Chu Trạch Khải hiếm khi đánh nhau, đúng là một học sinh ngoan hiền khiêm tốn chuẩn mực, lại cộng thêm dáng vẻ kháu khỉnh dễ nhìn, đa số giáo viên đều thích hắn, thường xuyên xoa đầu hắn không thôi.
Chỉ có một lần, lúc cả lớp đang xếp hàng đi tham quan trước cửa vườn bách thú, có một tên móc túi thành công đắc thủ gần đó, đang đắc ý co giò chuồn êm trong tiếng kêu gào muộn màng của vị khổ chủ, thì trước mắt gã xuất hiện một bóng người bé bé cao ngang bụng hắn.
Gã còn chẳng thèm để ý, dí dao vào trước mặt nó đe doạ, định bụng đẩy nó ra, ai ngờ đứa nhỏ này gặp dao lại không sợ, mắt cũng không chớp một cái, lúc gã chạy qua liền tay phải quặp người gã chân trái lên gối, sau đó binh bốp chát hự, một chuỗi hành động như hoa rơi nước chảy, khiến cô giáo và đám bạn cùng lớp của hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn.
Xong xuôi, Chu Trạch Khải đá bay con dao sang một góc, thầm nghĩ, hắn không thích hàng lạnh, hàng nóng quả nhiên dùng tốt hơn.
Dù rằng từ năm hai ba tuổi tên này đã nghịch đủ loại hàng nóng hàng lạnh hết rồi... À, đương nhiên là tháo băng đạn mài mòn lưỡi được không hả, ba hắn dù sao cũng rất yêu thương con trai đó.
Tôn Tường năm chín tuổi thấp hơn Chu Trạch Khải một tẹo, nghe hắn từ chối thì nghểnh đầu nhíu mày quan sát hắn kỹ một chút:
“Mày có đúng là Chu Trạch Khải?”
Gật gật đầu.
“Biết đánh nhau?”
Gật đầu. Nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Nhưng hắn sẽ không đánh với cậu. Còn nhỏ quá, sẽ bị thương.
Tôn Tường bực bội:
“Có ý gì?! Mày khinh tao hả? Vậy rốt cuộc là có biết đánh hay không? *$>@ Nhìn mày như tiểu bạch vậy, có thực sự biết đánh không thế? Đờ mờ hỏi mày thì mày không thèm trả lời?! Khốn khiếp *$¥]*¥”
Chu Trạch Khải nghĩ, tuổi còn nhỏ thế, không biết học được cái bộ dáng này ở đâu, mở miệng ra hết ba câu thì hai câu là nói chuyện thô tục rồi.
“Không đánh.”
“Ôi đệt bố mày nhịn đủ rồi, €*¥[$¥€$&++^< “
Tôn Tường nhào vô.
Tôn Tường ngã xuống.
Tôn Tường nhìn lên.
Tôn Tường khó tin nhìn lên lần nữa.
Chu Trạch Khải nhìn bộ dáng chật vật của cậu, thả lỏng đôi tay đang ghìm cậu sau lưng, nhổm người đứng dậy, lại vươn tay kéo Tôn Tường đứng dậy.
“Đau?”
Tôn Tường vẫn đang trợn trắng mắt nhìn mắt, lẩm ba lẩm bẩm “Nhanh... nhanh quá...”
Chu Trạch Khải tưởng cậu không nghe thấy mình, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Đau?”
Lần này, Tôn Tường trả lời hắn.
“Dạy tao đi... Mày thân thủ tốt như vậy, dạy tao đánh nhau đi!”
Chu Trạch Khải lắc lắc đầu, quay lưng bỏ đi.
Tôn Tường vẫn cứ như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, ra rả cả một buổi trời, hết nắm áo tới kéo tay, hươ tay múa chân, chọc cả đống bạn học vừa bị tên tiểu bá vương này đè xuống đánh há mồm kinh ngạc không thôi.
Không ngờ, Tôn Tường sẽ lại kiên trì như thế.
Cũng không ngờ, Chu Trạch Khải vậy mà lại kiên nhẫn đến thế, không đuổi cậu đi.
Thực sự mà nói, Chu Trạch Khải có chút oan ức, hắn không thích nói chuyện, hắn cảm thấy yêu chuộng dùng hành động chứng minh hơn. Từ nhỏ đến lớn, cũng hiếm ai lại kiên trì đeo bám hắn như thế, bởi căn bản là hắn không đáp lại bạn, vậy thì muốn nhìn nhau đưa tình hay gì đây ei?
Còn bây giờ, có một tên nhóc, đầu tóc bù xù, lại kiên định đi theo chân hắn, nói chuyện với hắn không ngừng nghỉ, dù rằng miệng mồm còn thô tục quá, ăn nói có phần khó nghe so với một đứa nhóc chín tuổi còn chưa cao hết.
Nhưng dù sao, Chu Trạch Khải vẫn là rất quý mến cái đuôi kiên trì này, cũng không ngại phiền.
Tuy rằng cái đuôi hơi bị kiên trì quá... Tại sao hắn đi vào nhà vệ sinh thì Tôn Tường cũng đi theo?!
Tôn Tường hai mắt sáng ngời, kiên trì nhìn hắn:
“Mày dạy tao đánh nhau. Mày muốn làm gì, thì tao làm thay mày!”
Chu Trạch Khải đang muốn kéo quần giải quyết: “...”
Hắn thở dài, người tốt tính như hắn cũng không khỏi bất lực cười khổ. Đánh nhau có gì tốt, sao tên này thích đánh nhau như vậy?
Chu Trạch Khải: “Có thể. Không được chửi thề, đàng hoàng.”
Tôn Tường mắt sáng như sao, mặt mày rạng rỡ kéo tay hắn: “Mày nói... Cậu nói rồi đó nha, không được quỵt nợ, nhất định phải dạy tui đánh nhau!”
Chu Trạch Khải bịt miệng của Tôn Tường lại, sợ hắn cứ la oang oang như thế sẽ bị người lớn nghe được, đến lúc đó cả hai sẽ gặp rắc rối.
Hắn có chút bực bội nghĩ thầm, đồ đệ của hắn ngốc quá đi mất...
Song nhìn nụ cười tươi rói của đồ đệ, Chu Trạch Khải cũng bất chợt nghĩ, thôi kệ đi, ngốc một chút cũng không sao, dễ nuôi.
Từ đó về sau, người người đều bắt gặp cảnh tượng Tôn Tường thường kè kè đi chung với Chu Trạch Khải, Chu Trạch Khải nói gì hắn cũng nghe (dù rằng hắn hiếm khi nói gì lắm), còn cười vô cùng lấy lòng Chu Trạch Khải nữa. Người ngoài nhìn vào thường sẽ có ảo giác sau lưng cậu mọc ra cái đuôi phe phẩy không chừng!
Sẵn Chu Trạch Khải được giáo viên yêu thích nên có một số kẻ không biết trời cao đất dày thấy chướng mắt hắn từ lâu, nhân cơ hội này mỉa mai khiêu khích hắn một phen, còn tiện tay lôi cả Tôn Tường vào.
Tôn Tường không phục, còn đang định xắn tay áo lên nhào vô, thì Chu Trạch Khải kéo tay cậu lại.
Tôn Tường tức giận:
“Cậu buông tui ra, tui phải đập cho tụi heo ngu xuẩn biết điều một chút!”
Chu Trạch Khải mặc kệ cậu hươ tay múa chân, mạnh mẽ kéo tay cậu lôi đi, dặn dò: “Ăn nói.”
“Con mẹ nó Chu Trạch Khải đây là lúc nào rồi cậu còn quản tui ăn nói như thế nào! Không lẽ cậu nghĩ tui đánh không lại lũ ngu đó!”
Chu Trạch Khải thở dài, kéo hắn đến một góc, xách cặp của hắn đeo đàng hoàng lại cho hắn. Tôn Tường bực bội càu nhàu trong cuống họng, lại biết sẽ không thể lay chuyển Chu Trạch Khải. Nhìn tên này mặt trắng mắt hiền, chứ thực tế đánh nhau còn chuẩn độc hơn cả cậu, dạo này đi theo hắn cậu đã học được không ít, dù rằng trên thực tế bình thường nếu không có cậu đeo bám dai dẳng năn nỉ thì hắn cũng sẽ không động thủ bao giờ.
Người có bản lĩnh, thường đều có đôi chút lòng tự tôn ngầm. Chu Trạch Khải ngày thường ôn hoà, nhưng bên trong lại là một kẻ tâm trí kiên định vô kể, thậm chí còn kiên định hơn Tôn Tường vài phần. Việc hắn đã quyết định, thường thì hiếm ai có thể đổi thay.
Tôn Tường biết hắn không muốn cậu suốt ngày ỷ võ đánh nhau gặp rắc rối, chỉ cần không phải chuyện gì lớn, tránh được hắn đều tránh, nên cậu chỉ có thể xụ mặt vò nát dây đeo cặp, ngoảnh mặt bước thẳng vào trong lớp, không thèm nhìn hắn một lần.
Chu Trạch Khải vội vàng chạy theo, vừa buồn cười vừa dè dặt kéo kéo tay Tôn Tường.
Tôn Tường không để ý hắn, gỡ cặp ném lên bàn cái rầm, doạ mọi người xung quanh hết hồn, tưởng tên này lại muốn gây chuyện.
Tôn Tường khó chịu trừng mắt với cả đám bạn học đang giương mắt ếch ngó hắn, nhưng đã hứa với Chu Trạch Khải sẽ đối xử tử tế đàng hoàng với bạn học cùng lớp, nên cũng không thể trút lên họ, chỉ đành bực bội nhe răng doạ cả đám hoảng hồn, lại bực bội kéo ghế ngồi xuống, ụp mặt vào bàn.
Chu Trạch Khải kéo ghế ngồi cạnh hắn, Tôn Tường vẫn không ngoảnh đầu lên.
Chu Trạch Khải chạm nhẹ vào tay hắn, Tôn Tường vẫn giả chết như cũ.
Chu Trạch Khải im lặng, Tôn Tường... hắn lên tiếng mới đáng sợ được không hả?
Tôn Tường hé mắt nghiêng đầu nhìn người kế bên, thấy Chu Trạch Khải đang vẽ.
Hắn vẽ rất đẹp, ít nhất trong mắt Tôn Tường thì đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng kia đưa tay hoạ trên giấy trắng, dù có vẽ con gián thì trong mắt Tôn Tường đó cũng là con gián đẹp nhất trên đời này!
Nhưng Chu Trạch Khải không vẽ gián, hắn vẽ rùa.
Một con rùa đen tròn quay, hai mắt như hạt đậu, còn đang ngớ ngẩn há mồm cắn chặt không buông cái đuôi của mình, trên mai có một chứ “Tường”.
Tôn Tường: “...”
“Chu Trạch Khải, cậu mắng tui là rùa sao? Rõ ràng cậu mới là đồ rùa rụt cổ được không hả? Còn nữa, con rùa này nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc, tui có chỗ nào giống nó hả? Cậu mau nói rõ ràng cho tui, không nói rõ... tui tức giận cho cậu xem!”
Nãy giờ không phải vẫn đang giận sao? Đúng là miệng cứng, y hệt rùa vậy.
Chu Trạch Khải ném hết giấy bút, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, nhanh tay nhanh chân đút vào miệng Tôn Tường.
Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Đừng giận.”
Tôn -dù không phải ba tuổi nhưng vẫn thích ăn kẹo- Tường, thích thú nhai nhai kẹo, song vẫn cảm thấy bổn thiếu gia không thể vì một viên kẹo mà từ bỏ nguyên tắc hành tẩu giang hồ được:
“Nè, cậu nghĩ tui đánh thua bọn chúng sao?”
Chu Trạch Khải lắc đầu. Không, sẽ thắng, đây là chắc chắn.
Nhưng không tốt. Thói quen đánh nhau, cả đời khó bỏ.
“Nè Chu Trạch Khải, tui không hiểu, cậu đánh nhau giỏi như thế, sao lại không thích đánh nhau chứ, chưa thấy cậu đánh nghiêm túc với ai bao giờ hết!”
Chu Trạch Khải không thích đánh nhau. Điều này là thứ đầu tiên Tôn Tường để ý được từ khi cậu đi theo Chu Trạch Khải. Hắn đánh nhau rất giỏi, cũng không phải hèn yếu tránh chiến, chỉ là hắn ta thấy... không đáng nhỉ?
Tôn Tường bĩu môi: “Lúc nào cũng ra vẻ thần bí.”
Lại dứ dứ trước ngực hắn, xoè bàn tay trắng trắng của mình ra, miệng nhóp nhép nhai rạo rạo, hỏi hắn: “Còn viên nào không? Ngon vậy, lần sau đem nhiều một chút đó!”
Chu Trạch Khải nhịn cười, vui vẻ dốc sạch hết hai viên kẹo còn sót lại trong túi sáng nay vừa mới được giáo viên tặng dâng lên dỗ tiểu ma vương vui.
Hắn chính mình cũng bốc một viên, nghĩ thầm, hừm, đúng là ngọt thật.
Kẹo, rất tốt, có thể dỗ cậu vui.
Từ đó đến hết cuộc đời cấp ba hai người đi học chung, trong cặp của Chu Trạch Khải lúc này cũng rủng ra rủng riểng đủ loại kẹo, dù rằng Tôn Tường lớn dần, cũng hiếm khi vòi hắn kẹo nữa, cậu cảm thấy hôn môi Chu Trạch Khải còn ngọt hơn bất kỳ viên kẹo nào trên đời.
2.
Chu Trạch Khải biết vì sao Tôn Tường cố chấp muốn học đánh nhau.
Từ ngày cậu bé lùn tịt đứng trước mặt hắn đỏ mặt tía tai đòi sống đòi chết muốn theo hắn học đánh nhau cũng đã qua sáu năm rồi.
Tôn Tường đã cao hơn rất nhiều, mặt mũi càng ngày càng đẹp trai xán lạn, kết hợp với khí chất kiêu ngạo bất cần của cậu, thật sự trông rất khá, hoàn toàn khác hắn với bộ dáng ngố ngố lộn xộn như trước kia nữa — Dù rằng trong mắt Chu Trạch Khải, hắn vẫn rất yêu thích bộ dáng khi nhỏ ngây ngô của cậu ấy.
Tôn Tường nhàm chán đá đá viên gạch dưới chân, ba lô vác lung tung trên vai, vừa đi vừa hỏi hắn: “Chu Trạch Khải, tối nay anh làm gì?”
Chu Trạch Khải một tay ôm một túi đồ ăn, tay còn lại chốc chốc kéo Tôn Tường cho cậu khỏi đi vào lề đường, đáp: “Học.”
Tôn Tường ngáp ngắn ngáp dài: “Lại học sao. Cũng tại anh đó, đang yên đang lành tự dưng nhảy lớp làm gì, để bây giờ tụi mình không học cùng lớp, anh lại sắp vào đại học, chỉ còn mình tui đi học mỗi ngày, thật nhàm chán!”
Chu Trạch Khải cười với cậu, giơ ba lô lên: “Cố gắng, cùng nhau.”
Nụ cười của hắn quá chói mắt, Tôn Tường tuy đã ở bên hắn nhiều năm trời, vẫn bị choáng váng trong nháy mắt. Cậu hồi phục lại, càu nhàu: “Anh thì dễ rồi, đánh nhau thì xem là ngang ngửa, nhưng thành tích thi văn hoá khá hơn tui, không tuyển thẳng Học viện Quân sự mới lạ!”
Chu Trạch Khải không nhịn được xoa xoa đầu cậu: “Cậu rất giỏi.”
Nghĩ nghĩ, lại xoa xoa thêm hai cái nữa, tóc của Tôn Tường vừa nhòn nhọn chỉa lên, song sờ vào lại mềm mại thuận tay, khiến hắn rất thích xoa đầu cậu.
Chu Trạch Khải cũng không đơn thuần là lừa Tôn Tường. Mấy năm nay cậu đi theo Chu Trạch Khải được truyền dạy không ít, thân thủ thành thục sắc bén hơn món võ ba chân mèo quào ban đầu lúc hai người gặp nhau.
Chu Trạch Khải vô cùng thiện súng, tuy rằng Tôn Tường cũng thử qua vài lần, nhưng thấy không yêu thích bằng quyền hạ cước đá trực diện. Mấy năm qua Chu Trạch Khải đành cố tìm một hai thuộc hạ của bố đến chỉ điểm cho Tôn Tường vài chiêu. Cũng may tên này thiên phú tốt, lại hăng hái tập luyện, nên tiến bộ rất nhanh.
Có ngày nọ, Chu Trạch Khải thấy Tôn Tường học đánh nhau mệt lả người nằm úp sấp trên mặt đất, thì hắn xách theo một bình nước khoáng và khăn sạch đến ngồi kế cậu, lay lay Tôn Tường.
Tôn Tường trở mình như cái bánh nướng, tuỳ tiện lấy khăn phủ lên mặt, lại vặn mở chai nước uống một hớp, uống xong lại lập tức nằm vật ra, mắt nhắm tịt lại, cộng thêm cái khăn màu trắng phủ lên mặt, quả thật trông giống một bộ xác ướp.
Chu Trạch Khải: “...”
Hắn vươn tay lấy khăn lau mặt và cổ cho Tôn Tường. Cậu hừ hừ hai tiếng, lại trở mình, hắn cũng không ngại phiền, tiếp tục lau khô mồ hôi cho cậu, bỗng dưng cất tiếng hỏi:
“Vì sao, muốn học đánh nhau?”
Lông mi Tôn Tường rung lên, song cậu vẫn không mở mắt, chỉ giả vờ điềm tĩnh nói:
“Không muốn thua.”
Cậu không muốn đánh thua.
Chu Trạch Khải hơi nhíu mày, hơi không hiểu lắm. Bình thường ở tuổi bọn hắn, trừ bản thân có bối cảnh gia đình đặc biệt ra, còn lại nào có đứa trẻ nào lại tâm tâm niệm niệm chuyện phải học cách đánh nhau như vậy chứ, chẳng phải ngày ngày an bình vui vẻ cắp sách đến trường là được rồi ư?
Sau này, ngày bà ngoại Tôn Tường mất, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu thiếu niên quật cường này rơi lệ giữa mái nhà nhỏ bé xập xệ, thì hắn mới chợt hiểu ra.
Không muốn thua, không muốn bị người khác xem thường, không muốn nhìn người thân duy nhất của mình chịu ức hiếp, không muốn gia cảnh túng bần sẽ dẫn đến người khác thương hại hay khinh rẻ.
Phải mạnh hơn, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể không bị người khác đè đầu xuống đánh không ngóc lên nổi mà thôi!
Sau khi tự tay chôn cất bà ngoại, Tôn Tường kiên quyết không muốn về quê, nhà trường không còn cách nào khác, dưới sự lo liệu của Chu Trạch Khải, đành để cậu nội trú dài hạn ở trong ký túc xá của trường, ít nhất là đến khi có người giám hộ nguyện ý cưu mang đón cậu về.
Thật ra Tôn Tường cũng không ở trong ký túc xá của trường bao nhiêu ngày, đa số thời gian cậu đều chạy đến nhà hoặc võ quán của Chu Trạch Khải mà ngủ.
Những hôm nào Chu Trạch Khải bận rộn tự học hoặc có việc rời đi không ở nhà, thì Tôn Tường đều ngựa quen đường cũ chui vào võ quán, tự rèn luyện rồi tuỳ tiện kiếm một phòng trống ngủ mất.
Chu Trạch Khải từng dúi vào tay cậu chùm chìa khoá nhà mình, bảo cậu muốn đến lúc nào cũng được, song nếu hắn không có ở nhà thì Tôn Tường cũng không đến làm gì. Cả căn nhà rộng như thế, bố Chu Trạch Khải cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng chỉ có mình bọn hắn và đôi ba người giúp việc, nay chỉ có mình hắn lại càng cô đơn trống vắng.
Chẳng thà ở võ quán còn có thể hoạt động gân cốt chút đỉnh, mệt thì nằm lăn ra đất ngủ luôn, ấm cúng đơn giản biết bao!
Dù rằng cậu cũng ít khi ngủ dưới đất... Chu Trạch Khải không cho, bảo rằng sẽ cảm lạnh, lần nào cũng kiên quyết kéo cậu dậy lôi về giường mới chịu để yên.
TBC.
Last edited: