Tôn Tường - Thiện kỳ thân

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Bất chợt nghe được một bài ca, cảm thấy vô cùng thích hợp, bài hát có tên là “Công tử đi hướng bắc”. Lời ca như thơ như hoạ, nghe đến nhập tâm.

“Nguyện người mùa đông ấm áp. Nguyện người mùa xuân không hàn lạnh.”

“Nguyện người giữa đêm tối có ánh đèn soi lối, mưa xối có tán dù che vai.”

“Nguyện người tâm luôn lương thiện.”

“Nguyện người gặp được người lành bầu bạn, sống hạnh phúc đến cuối đời.”

Công tử đi hướng bắc, tiểu nữ ở hướng nam mỉm cười nhìn theo, cả đời khó quên.

Mong rằng luôn có ánh đèn sáng soi lối người đi giữa chặng đường đời, mãi giữ cho người một mái nhà an lành yên ấm. Tất cả ý ái mộ, đều chôn giữa kẽ răng, không thốt nên lời.

Chỉ nguyện người, thiện kỳ thân, giữ tâm mãi lương thiện, gặp được người tốt, hạnh phúc suốt đời.

Bởi người là Tôn Tường, yêu người thành bệnh.

Nhớ chăm sóc cho tốt bản thân mình, may mắn nhất định sẽ phù hộ người, một đời an vui.

Nhất định là thế.



Tôn Tường xưa nay kiêu căng tự mãn thành tính. Chỉ có người khác chủ động giao tiếp với hắn, chứ không hề có chuyện hắn hạ mình xã giao với kẻ khác.

Hắn chỉ muốn chiến thắng, người ở bên cạnh hắn là ai cũng không quan trọng, nên càng chẳng thèm để tâm đến mấy việc tán ngẫu kết bạn vô nghĩa. Một người thiếu niên trẻ tuổi, tự mình tạo thành cục diện không có bạn bè thân hữu, thật sự có chút nhói lòng.

Kỳ thực, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn chỉ muốn làm một thanh mâu.

Một thanh mâu mạnh nhất trên đời, có thể tuỳ ý khiển động mà chiến đấu, tại sao người người đều cảm thấy hắn không thể làm được?

Bởi vì, một thanh mâu hắn, phải chống cả một toà triều toạ lung lay chực đổ.

Là Gia Thế sẽ ngã trước, hay hắn gãy nhanh hơn?



Kỹ thuật của Tôn Tường xác thực cường hãn vô song, không thể không phục, nhưng thái độ huênh hoang vênh váo, ỷ vào tuổi trẻ tài cao, không tim không phổi đến siêu quần, lại càng một thân đầy gai nhọn.

Là bạn là thù đến gần hắn đều bị đâm một lượt, làm đồng đội của hắn cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam.

Nói khó nghe một chút, chính là không đến mức tạ team, nhưng cũng đồng dạng như miếng gân bò, nhả ra thì tiếc, ăn vào thì dai. Còn hắn, cái tính cách lại càng ương ngạnh như bò đá, khiến người Gia Thế ăn đau thốn vô cùng.

Chiến đội tôm tép Việt Vân hắn tự tung tự tác không ai quản, thậm chí còn nhờ hắn một người hung hăng mới kéo nổi đội hình yếu kém này có thêm vài phần khởi sắc.

Nhưng hắn đến Gia Thế rồi, hào môn giàu có, tướng tài bạn giỏi, hắn lại vẫn như cũ chỉ làm theo ý mình. Đội ngũ không theo kịp, lỗi ai thì lỗi, dù sao cũng chẳng phải lỗi hắn là được.

Thật sự đúng là một thiếu niên thiên tài, đưa hắn đội dở thì hắn kéo người ta từ dưới bò lên trên, đưa hắn đội mạnh hắn lại có thể dẫn đội rơi từ trên xuống dưới, thậm chí rớt khỏi Liên minh luôn, càng khỏi nói sau này thua nốt khiêu chiến.

Kỳ phản nghịch phản được đến độ như thế, xem ra thứ ngược đời của Tôn Tường không chỉ có đường não thôi đâu.

Cái sự nghiệp loe ngoe như bông cỏ đuôi chó mới chớm nở hai ba năm trời của hắn cũng chẳng chịu kém cạnh, đặc sắc sặc sỡ như tắc kè hoa, ngũ vị đậm đà, lên voi xuống chó, lộn xộn hỗn loạn không tả nổi.



Thiết nghĩ, thời điểm rời Gia Thế đến Luân Hồi, Tôn Tường hẳn phải thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người trẻ tuổi, đại đa số đều sợ hãi gánh vác trách nhiệm. Không phải nói Tôn Tường là kẻ hèn nhát dám làm không dám chịu, thậm chí ngược lại mới đúng, hắn đúng là cái số bạt mạng phải trả giá rất nhiều cho những hậu quả trách nhiệm đó.

Nhưng mà dù sao, trách nhiệm từ một cục diện Gia Thế rối ren đa phương sâu nặng quá mức, chèn ép người ta đến nghẹt thở.

Hắn thắng cuộc, thì đó là chuyện đương nhiên, hắn cầm trong tay Đấu Thần cơ mà.

Còn thua cuộc, thì lại phải đứng mũi chịu sào, để cái trách nhiệm đội trưởng vô hình vô dạng đó đè ép lên vai.

Sợi dây ràng buộc với đội ngũ tròng vào cổ, vướng víu khiến hắn vô cùng khó chịu.

Vốn hắn chẳng cần cái gì tiền đồ chiến đội cái gì tinh thần tập thể, hắn chỉ muốn một mình đi đến đỉnh núi Vinh Quang cao chót vót nhất mà thôi.

Hắn đơn độc vượt mọi chông gai, quyết chí tiến lên, cầu tiến mạnh mẽ.

Hắn yêu thích phương thức chiến đấu như thế, cũng không quá phí sức cân nhắc đồng đội là ai, bởi là ai cũng không đáng kể. Ở Gia Thế có đồng đội mạnh hơn Việt Vân, có lẽ với hắn cũng là đỡ phiền hơn một chút mà thôi, hắn đỡ phí hơi đi cứu cánh hoài.

Dù sao, tình cảm của người Gia Thế, từ trước đến nay, cũng không phải dành cho đối tượng chính là hắn. Diệp Thu cứ như Trương Giai Lạc đối với Bách Hoa vậy, là dấu ấn huy hoàng nhất của họ, ấn sâu đến cháy da sém thịt.

Đừng bảo Tôn Tường ngu ngốc không nhìn ra được điều đó, acc trên tay hắn cầm là Nhất Diệp Chi Thu đấy, còn chiến đội hắn nương trú là Gia Thế, làm sao hắn có thể hoàn toàn không cảm nhận được cố sự xoắn bện giữa chủ nhân cũ của tấm thẻ tài khoản linh hồn này ở ngay chính trong những bức tường của Vương triều do người kia một tay dựng nên chứ.

Thần kinh hắn cũng không thô đến cỡ đó, sao có thể không đánh hơi được sóng ngầm cuồn cuộn chứ, chỉ là hắn lười để tâm mà thôi, hắn cảm thấy sóng có lớn hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến chiến mâu hắn vung lên.

Có lẽ vì thế nên trong mối quan hệ này, có qua có lại, Tôn Tường hắn cũng không ấp ủ tình cảm sâu nặng phiến tình gì với Gia Thế cho lắm.

Hắn điên cuồng muốn thắng Diệp Tu, cũng không phải vì Gia Thế, mà bởi vì chính bản thân hắn.

Người đàn ông kia phi thường mạnh, hắn không cam lòng.

Hắn muốn làm pháp sư chiến đấu mạnh nhất, muốn tôn xưng Đấu Thần chân chính thu về tay.

Suy nghĩ chủ quan ích kỷ như thế là rất vô trách nhiệm với tư cách một đội trưởng, không nên một chút nào, nhưng Tôn Tường vẫn cứ suy nghĩ như thế, ám ảnh thành bệnh.

Hắn muốn như thế, liền làm như thế. Từng bước từng bước một mà làm, làm đến vết thương đầy người, làm đến chúng bạn xa lánh, người người phỉ nhổ, danh tiếng chìm xuống biển sâu.

Có đáng giá hay không?

Tôn Tường thậm chí chẳng thèm nghĩ đến chuyện đó. Từ trước đến nay, cái hắn chỉ biết, hắn muốn Vinh Quang, một tay gặt xuống sao trời.

Sau khi đến Luân Hồi rồi, thì những áp lực trên vai hắn giảm thiếu không ít, tiêu điểm chú ý cũng không phải một mình hắn nữa.

Hắn chỉ cần, đi chiến đấu. Sau đó, đạt được thắng lợi.

Vốn, điều hắn muốn làm trước nay, chỉ đơn giản thế thôi.



Tưởng tượng năm đó cậu thiếu niên trẻ tuổi, đứng trước mặt gia đình phụ mẫu nói một câu, “Ba mẹ, con muốn nghỉ học, đi đánh game chuyên nghiệp.”

Không tiếc tất cả, cũng nhất định phải đi.

Hăng hái như chém đinh chặt sắt, con ngươi như hai đốm lửa cháy lên.

Thiếu niên Tôn Tường chắc chắn không phải người đầu tiên nói như thế, càng không phải người cuối cùng.

Vì lẽ đó, ước mơ của hắn cũng không hề thuận buồm xuôi gió, như bao ước mơ vĩ đại khác trên đời này vậy.

Hắn vào Việt Vân, chiến đội rất nhỏ, nhưng hắn cũng không quá để ý. Bởi vì bất quản khởi điểm cao thấp to nhỏ thế nào, đích đến cuối cùng của hắn đều sẽ luôn ở trên đỉnh cao kia. Đỉnh cao mà Tôn Tường hắn, chưa bao giờ rời mắt khỏi.

Một mình hắn, nhất định sẽ leo lên đến nơi.

Hắn tin tưởng chính mình đến mù quáng. Tôn Tường hung hăng càn quấy, không bận tâm đến đồng đội, một thân một mình nhập cục, mãnh mẽ phá cục, lại toàn thân máu me đầm đìa nhếch miệng trở ra, mang về chiến thắng.

Chiến đội nhỏ yếu càng làm nổi bật thành tích ngạo nghễ của hắn, Tân Binh Tốt Nhất, một mùa phong thần!

Mùa giải thứ bảy hào quang của hắn rực rỡ đến chói mắt, che lấp cả những lời chê bai tới tập từ ngoại giới về chủ nghĩa cá nhân đàn áp trong lối đánh của Tôn Tường.

Hắn nửa mắt liếc nhìn, xem thường tất cả.

Thực lực vi tôn, kẻ thua khóc mướn.

Hắn trước giờ chưa từng là kẻ để ý cảm nhận của người khác, song đồng thời là một kẻ vô cùng thích chí tung hô của người khác, thực là một sự ngược ngạo tương phản đến ác liệt.

Hắn hưởng thụ muôn nhà chú ý, chìm đắm trong cảm giác thành tựu sôi trào.

Vạn vật như quỳ gối nhường đường cho hắn, lòng tự đại bành trướng đến ngông cuồng, tự mình đắc ý nhắm chiến mâu chỉa vào thần đàn, vào người đàn ông ngự trị trên đó, có tên Diệp Thu, hiệu xưng Đấu Thần.

Tuy rằng sau đó bị Diệp Tu dẫn người truy sát trong game, nhưng hắn trước giờ vẫn chưa từng nghi ngờ chính mình.

Hắn có thực lực, có dã tâm, tuy rằng ngang ngược tuỳ tiện, nhưng chưa từng rảnh rang buông lỏng, không ngừng nỗ lực khổ luyện.

Diệp Thu là người duy nhất đánh ra Rồng Ngẩng Đầu, vậy mình sẽ đánh ra một cái còn tốt hơn!

Hắn tuỳ tiện, hắn tham vọng, hắn kênh kiệu, bởi hắn có tiền vốn để làm thế.

Hắn trù tính ấp ủ thoả thuê, chờ mong ngày so tài, để có thể hung hăng quật ngã người kia ra đất, huỷ diệt huyền thoại, sáng tạo ra truyền thuyết mới.

Thế nhưng, hắn thua.

“Vinh Quang không phải trò chơi của một người.”

Câu nói này không thể nghi ngờ là phủ quyết mọi định nghĩa trong lòng Tôn Tường. Hắn chưa từng nghĩ đến, chính mình hì hục leo đến đỉnh núi kia rồi, cái nắm được trong tay là Vinh Quang chân chính sao, hay lại là một hồi trăng trong gương hoa trong nước?

Nếu như đã không phải, vậy, Vinh Quang chân chính là gì?

Hắn không biết được, bởi từ trước đến nay, hắn đều chơi trò chơi của một người.

Tôn Tường xưa nay không am hiểu phân tích, đặc biệt là phân tích tình cảm suy nghĩ của chính mình.

Cuộc sống của hắn đơn giản trực tiếp, đi thẳng tắp một đường đến hiện tại, thuận lý thành chương, rèn gì không rèn, lại rèn cho mình một sự tự tin đến mức tự phụ.

Hắn cường hãn đến thế, là do sự tự tin thâm căn cố đế mạnh mẽ chất thành, hay do những chiến thắng trước kia xây nên cho hắn vương quốc huy hoàng giả tưởng?

Hắn khi đó cũng không thực sự hiểu ý nghĩa của bốn chữ “tuyển thủ chuyên nghiệp”. Hắn chỉ đơn thuần hưởng thụ chiến đấu, sảng khoái tràn trề, muốn một ngôi vương huy hoàng vạn trượng.

Nhưng đó, nào phải Vinh Quang?

Chớ xem đồng đội là bàn đạp, chớ xem đoàn đội là gánh nặng, chớ xem thắng lợi là cá nhân, chớ xem Vinh Quang là khoe khoang.

Tuyển thủ chuyên nghiệp, ai rồi cũng lớn.

Hắn lớn đặc biệt chậm, đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt vất vả.

Nhưng rồi, cũng phải lớn.

Gập gềnh trắc trở, chậm chạp rì rì, nhưng rồi, vẫn phải trưởng thành.

Rất nhiều người trẻ tuổi còn chấp nhất với hư danh, muốn một mình kéo theo cả đội ngũ, mới thể hiện ra được sự oai phong một cõi, chứng minh năng lực bản thân. Tôn Tường tuy còn chưa phải những lão tướng mười năm như một chưa từng nhượng lui trên truy mộng lộ, nhưng thời gian cũng bất chợt tát hắn một cái đến tỉnh.

Hắn nhớ đến sơ tâm thời niên thiếu rời nhà đặt chân lên sàn đấu hoa lệ này, hoa lệ đến làm hắn lệch đường.

Vĩnh viễn, đều là quán quân.

Ngôi vị quán quân chỉ có một, biết bao tuyển thủ chuyên nghiệp vì nó sứt đầu mẻ trán. Hắn bớt đi mấy phần ngây thơ, lại thêm đôi ba vết thương tàn nhẫn khắp thân.

Nhưng nhìn thấy năm tháng khắc khổ, lại càng kiên định với mộng quán quân.

Hai chữ “giấc mơ” này, đối với Tôn Tường năm bao nhiêu tuổi, đều toả ra ánh sáng mê người, khiến hắn cam nguyện trầm luân.

Vì thế, giữa bóng đêm tối như mực, hắn tìm đến chiến đội quán quân Luân Hồi, chờ đón ngày mai đến.

Mang theo một giấc mộng cũ, cất bước lên chặng hành trình mới.

Hắn không ngừng chạy đến trước, chạy về một mục tiêu xa xôi, mây mù giăng lối.

Lần này, đường dài núi cao, mênh mang khó mò đường.

Nhưng hắn, vẫn chỉ muốn chiến thắng như xưa.



Mùa giải thứ mười, mọi người đều nói người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thay đổi khác hẳn, tiến bộ vượt bậc, không lỗ mãng bừa bãi như xưa, phối hợp với Nhất Thương Xuyên Vân ra đầu ra đũa. Đấu Thần Súng Vương xuất chiến, sánh vai mà đứng, cao to chọc trời.

Song Nhất xuyên thủng mọi chiến tuyến phòng ngự của đối thủ. Tôn Tường xuyên thủng mọi đồn đoán hoài nghi chỉa phía mình.

Khước Tà rung lên, thân hoá rồng gầm, long tinh hổ mãnh, hàn quang lập lèo như nanh sói ác, cần đánh sẽ đánh, cần rút cũng không ngại phiền chuyển hướng, hạ bút thành văn, càng đánh càng thuận.

Hắn không cam lòng, càng là kiên định với mục tiêu của mình. Chấp nhất với chiến thắng, cũng đã học được chiến thắng chân chính cần trả giá những điều gì.

Đại khái, cái gọi là trưởng thành, là vì thắng lợi mà ẩn nhẫn.

Hắn muốn thắng. Hắn phải thắng. Hắn sẽ thắng.

Tất cả nỗi sỉ nhục của thất bại, hắn không bao giờ muốn nếm lại lần thứ hai trong đời.

Đúng vậy, tuy rằng hắn đã thu liễm lại không ít, nhưng trong xương cốt hắn vẫn là một Tôn Tường đơn giản đến thô bạo nọ, hắn khát vọng chiến đấu, khát vọng thắng lợi.

Đặc biệt là Tôn Tường của ngày hôm nay, mong muốn thắng lợi của hắn càng thêm phần dẻo dai bền bỉ, lại điên cuồng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.



Vị Đấu Thần trẻ tuổi này, sống đơn bào đến tuỳ ý, nước đẩy thuyền dâng, việc nọ xọ việc kia. Ngoài mạnh trong mềm, mặt trắng trắng, tâm cũng chẳng bẩn đen, gặp lời rác rưởi chỉ có thể tím mặt giận dỗi, phun mấy câu chửi thề, da mặt đặc biệt mỏng, dễ tự ái vô cùng.

Chưa thấy đại thần nào tác phong bừa bãi bậc đó, dư luận với hắn nửa khen nửa chê, trẻ tuổi gây chuyện, lưu lại vết nhơ khiến người tiếc nuối, gánh hậu quả nặng muốn còng lưng.

Nhưng, ánh lửa thiêu đốt trong mắt hắn, chưa từng có giây phút nào dập tắt, lộ liễu mà phóng túng, từ trong cốt tuỷ.

Trận khiêu chiến đó, trong một phút giây thua cuộc, Tôn Tường dường như đau đớn buông tay nhắm mắt lại một lần.

Nhưng không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần hắn một lần nữa mở đôi mắt của mình ra, thì liền tuyệt đối khác hẳn.

Tuỳ ý sống động, như lửa cháy đồng.

Tuổi tác tăng lên, thành một thanh niên hai mươi chân dài vai rộng, mang dáng vẻ của một người đàn ông chân chính, nhưng lòng quật cường của hắn vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

Song quyền nắm chặt, giấc mộng mê người, còn ánh mắt của hắn, vẫn như hai ngọn lửa rực rỡ lấp loé, nhìn bao lần cũng không chán.

Tâm can chấn động, song hắn mặt mày bình tĩnh bước khỏi phòng thi đấu, thì thào nói với Đào Hiên một câu, “Vinh Quang không phải trò chơi của một người”.

Bước xuống đài cao, đối mặt với chất vấn như lửa giận của người hâm mộ, hắn gánh lấy chửi mắng, cay nghiệt tru tâm, tội đồ thiên cổ, trào phúng cười nhạo liên miên như thuỷ triều, không muốn nghe cũng phải nghe, không muốn gánh cũng phải gánh, khó chịu thì cũng ráng cắn răng mà chịu, nghe cho bằng hết xong thì hắn cũng cúp đuôi cút khỏi Gia Thế như ý nguyện của bọn họ luôn.

Trái ngọt còn chưa gặt được, lại thu về quả đắng của sự lột xác thay da. Hồ đồ là đặc quyền của tuổi trẻ, nhưng hậu quả của nó vẫn phải mang vai suốt đời.

Công tử không đi hướng bắc, bởi thành phố S ở hướng đông. Thượng Hải phồn hoa, người đông như kiến, giữa biển người luôn có bi hoan ly hợp, nào còn ai mang tâm tình chú ý đến hắn. Tất cả những kêu gào, mê mang, sợ hãi, tuyệt vọng, đam mê, vui vẻ, đều chỉ có thể tự say tuý luý với cõi lòng, ấm lạnh tự biết, âm thầm lên men, chực chờ một ngày trào ra như thác lũ, cuốn phăng cả thế giới.

Biểu hiện của hắn vẫn thần dũng như xưa, một người trấn ải.

Nhưng thế giới chật chội, trời mới biết được, là tâm ai đang yếu hèn.

Trong lòng hắn có quỷ, chôn giấu một nỗi sợ không người biết.

Hắn sợ mình không xứng đáng, không xứng với Nhất Diệp Chi Thu, không xứng làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Hắn không muốn chơi Super Mario, hắn muốn chơi Vinh Quang, càng không muốn chơi Vinh Quang thành Super Mario.

Thất bại của quá khứ như văng vẳng bên tai, như cơn ác mộng quấn thân.

Hắn sợ mình một ngày nào đó, sẽ trở về thành vị Đấu Thần độc lai độc vãng, bóng lưng cô đơn đổ dài giữa chiến trường tinh phong huyết vũ, binh bại như núi lở năm nào.

Trên sàn đấu, hắn không muốn thua bất kỳ ai. Nhưng khi ở một mình, kỳ thực người trẻ tuổi này đã thua bởi chính bóng lòng của mình.

Hắn nói chuyện thô thiển, ngạo khí tích cóp từ trong bụng, bụng dạ thẳng thắn, dễ gây hiểu lầm, thường thẳng đến mức khiến người khác muốn đánh người.

Nhưng ẩn giấu phía dưới, là một cỗ bất an xua không tan, đối với chiến thắng thì kiêu căng khoe mẽ, đối với thất bại càng là canh cánh trong lòng.

Hắn tức giận, hắn sợ hãi, hắn bất lực, vô pháp đối mặt, chỉ đành lảng tránh.

Người ngoài cho rằng hắn nắm Đấu Thần trong tay, đội ngũ thì lợi hại, tiền đồ như gấm. Hắn mù quáng mà nuốt từng chữ, lại càng kiêu ngạo bao nhiêu, đến cuối cùng té ngã càng tàn nhẫn bấy nhiêu, một cú quất cho hắn là đà lảo đảo.

Vương quốc vô địch giả tưởng trong lòng hắn, xây nên sau mỗi trận chiến thắng phù hoa, chất chồng nghiêng ngả, nay ầm ầm sụp đổ, đè hắn nát tan.

Để xổng ra, đều là những suy nghĩ âm u như nọc rắn, điên cuồng ăn mòn hắn. Toàn bộ sợ hãi, uất ức và phẫn hận đều như được phóng đại vô số lần, sáng bảnh trước mắt hắn.

Lần này, muốn trốn cũng trốn không được.



Bởi vì lần này, hắn đã không còn một mình gánh chịu, cũng không còn là vị Đấu Thần cô quạnh năm nào.

Sẽ có người lành, cùng hắn đi qua đêm tối.

Luân Hồi Tôn Tường, là Tôn Tường mạnh mẽ nhất.

Bởi hắn, có đồng đội tin tưởng, có chiến đội ủng hộ, có Khước Tà trong tay, có tín ngưỡng trong ngực.

Hắn không cô đơn.

Hắn sẽ chiến thắng, chiến thắng trận đấu, chiến thắng Vinh Quang, chiến thắng số phận, chiến thắng chính mình.

Tôn Tường của Luân Hồi, là một Tôn Tường đáng gờm nhất, bởi không ai có thể thấy được, điểm cuối cùng của sự cường hãn của hắn nằm ở đâu.



Tôn Tường, đừng sợ.

Thời gian sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng nhất.

Đem cô quạnh của đôi ta, đều biến thành sự dũng cảm. Tôi sẽ ở bên cậu, cho đến khi tìm ra được đáp án cho mình.

Cậu nhất định sẽ gặp được người tốt, đèn sáng soi đường, mộng ước như nguyện, hạnh phúc suốt đời.

Có để ý không, lần đầu tiên viết xưng “hắn” đấy, nghe vào có ngầu lòi lợi hại không nào?

Bởi, cậu vốn rất lợi hại kia mà.

Cứ đi tiếp đi, đông tây nam bắc, hướng nào cũng được.

Bởi hướng nào, cũng sẽ là đoạn đường phồn hoa cẩm tú nhất trên đời này.

Một ngôi sao đang phá mây mù mà đến, một truyền thuyết đang phá kén mà sinh.

Đẹp trai phần phật, tuổi trẻ ngông nghênh.

Ánh mặt trời thì xán lạn, còn chúng ta thì xuất phát!
 

Bình luận bằng Facebook