Hoàn [Pháp sư chiến đấu] Hữu nghị dài lâu

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,224
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Nhân vật trung tâm: Tôn Tường, Đường Nhu, Khưu Phi

Cv: Special thank to 张佳乐头上的小花儿.

Editor: ButNgonPhi



Hữu nghị dài lâu






(Chú fic để gỡ editor block của mình, chắc là lỗi nhiều, thỉnh nhiều tha thứ)



1.


Khưu Phi đầu ướt sũng nước vừa chạy vào phòng đã bị Tôn Tường ngồi đối diện quăng ngay cái khăn mặt vào đầu. Đội trưởng Gia Thế kéo cái khăn vừa đánh lén mình xuống, chăm chú nhìn, liền biết là khăn mới mua. Mùi khăn mới còn hơi nồng, nhưng chất liệu khăn mềm mại, nâng niu làn da người dùng. Khưu Phi nhìn Tôn Tường khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống nghiêm túc lấy khăn lau đầu.​

Tôn Tường chống cằm nhìn cậu chằm chằm, lặng lẽ lên tiếng: “Thật không biết làm sao hai người đều không thích mang ô?”​

Khưu Phi nghi hoặc: “Chị Nhu đã tới sao?”​

“Đến sớm hơn cậu một lát.” Tôn Tường vẫn không nhiều lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng Đường Nhu vọng đến, Khưu Phi quay ra thì thấy hôm nay Đường Nhu mặc tư phục ra ngoài, đầu tóc cũng đang ướt sũng như cậu.​

Tôn Tường tiện tay túm một cái khăn mặt khác trên ghế ném qua cho Đường Nhu, cô gái bắt được thì mỉm cười cảm ơn. Khưu Phi dù sao cũng là con trai, khi làm việc thường không để ý hình tượng lắm, đưa tay lên lau lau lau lau tóc rất đơn giản thô bạo, thấy tóc không còn dính nước nữa mới thả khăn mặt xuống, rồi lại nổi cơn hiếu kỳ.​

“Đây là khăn mặt tiền bối mua riêng để dùng à?”​

“Không phải.” Tôn Tường nhìn cái khăn mặt in hình Doraemon nhét tay vào túi Khưu Phi đang cầm, hừ một tiếng, nói: “Sao cậu nghĩ tui có thể dùng mấy loại khăn mặt ấu trĩ như thế này được?”​

“Cậu có thành kiến gì với Doraemon hả?” Đường Nhu buồn cười nhìn Tôn Tường, cảm thấy hắn nhất định là có thành kiến với Doraemon.​

Tôn Tường khó ở, quả thực thấy rất phục hai thanh niên này, chỉ vào điện thoại nói: “Tui chạy từ thành phố S sang đây còn biết mấy ngày nay thành phố H sẽ mưa to, ra ngoài phải nhớ mang ô. Thế mà hai người sống ở chính cái chỗ này thì không một ai thèm nhớ, muốn đổ bệnh ốm rồi chắp tay nhường quán quân cho Luân Hồi à?”​

“Hóa ra là tiền bối quan tâm chúng tui.” Khưu Phi bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy mình đã hiểu thấu tấm lòng Tôn Tường, nói một câu làm Tôn Tường đỏ cả tai nhưng không biết làm sao mà cãi. Đường Nhu cũng phì cười, trêu chọc: “Tôn Tường, bao giờ cậu mới không nghĩ một đằng nói một nẻo nữa thế?”​

Tôn Tường: “Tui không có như thế.”​

Khưu Phi cũng không nói tiếp, chỉ cầm điện thoại lên đề nghị: “Trong lúc chờ đồ ăn thì làm một ván 3V3 không?”​

“Được.” Đường Nhu vui vẻ đồng ý, Tôn Tường cũng không phản đối, mở game Vinh Quang mobile trên điện thoại ra.​



2.


Hiện tại là đầu mùa giải thứ mười ba, Gia Thế quay lại Liên minh đã được ba năm, Hưng Hân đang trong quá trình ổn định hướng tới chuyển hình, Luân Hồi thế mạnh như chẻ tre, tham vọng đoạt được quán quân mùa này, những chiến đội khác cũng dốc sức chuẩn bị chiến đấu, hy vọng mùa giải mới đánh ra thành tích mới.​

Thứ bảy này Luân Hồi đến thành phố H làm khách sân nhà Gia Thế, đúng dịp sinh nhật Đường Nhu vào thứ sáu, Tôn Tường bèn đến trước một ngày, hẹn Đường Nhu và Khưu Phi ra ngoài làm bữa lẩu.​

Chuyện ba người Khưu Phi, Đường Nhu, Tôn Tường ngày càng thân thiết làm cả đám chiến đội Liên minh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù cả ba pháp sư chiến đấu này đều có quan hệ ràng buộc nào đó với Diệp Tu nhưng từ tính cách đến phạm vi hứng thú giao lưu của mỗi người xưa nay đều không liên quan đến nhau, bởi vậy người ngoài đều cảm thấy khó hiểu, mà hoàn toàn quên mất trên đời còn có một thứ gọi là không đánh không quen, không hờn không hiểu.​

Đường Nhu một lần dùng clone đánh rank gặp clone của Khưu Phi, dù lúc đó cô hoàn toàn không hề hay biết.​



3.


Khưu Phi lúc mới vào Liên minh không phải là người quảng giao, một phần là vì tính cách, phần khác đơn giản là vì không có thời gian. Một thiếu niên mười tám, lãnh đạo một đám đội viên khác tuổi tác cũng sàn sàn, tiến vào Liên minh, được (bị) người ta chú ý quan tâm từ đầu đến chân.​

Đường Nhu vốn không quá để ý đến mấy chuyện này, nhưng riêng với Khưu Phi lại khác. Lúc chưa vào Liên minh Khưu Phi đã thắng cô, nên cô cũng để tâm đến cậu nhóc chơi pháp sư chiến đấu nghe đồn rất lợi hại này thêm một chút.​

Chưa nói Gia Thế sau khi về Liên minh đã quay lại trụ sở cũ, chỉ cách nhau một con đường, chuyện hẹn nhau solo thực ra khá dễ, nhưng Khưu Phi không có thời gian, Đường Nhu cũng không mở lời mời.​

Mãi đến khi vào game mobile vô tình gặp nhau.​

Ban đầu Đường Nhu cũng không biết đối phương là Khưu Phi, chỉ coi là một người chơi Vinh Quang bình thường, game mobile không yêu cầu tốc độ tay cao như trên PC, nhưng ý thức và thao tác của một tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn khá dễ nhận biết.​

Đường Nhu cũng sớm đã không phải là con gà mới tiếp xúc Vinh Quang năm xưa, mấy năm sống đời chuyên nghiệp đã làm cô lập tức đoán được đối phương trình độ không tệ. Dù không có căn cứ để khẳng định đối phương nhất định là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chắc chắn là một người chơi trình độ không thấp.​

Ván này giằng co quá căng thẳng, đám người chơi bình thường random vào team cũng đánh nhau quá trớn, chỉ chốc lát đã xanh cỏ cả dàn, bỏ lại Đường Nhu và nhân vật pháp sư chiến đấu bên đối phương cẩn thận thăm dò tiếp cận lẫn nhau. Cuối cùng khi đụng độ chính diện 1V1 chính giữa bản đồ, Đường Nhu không địch lại đối phương, phải rời trận trước.​

Cô vừa quan sát chiến trường thê thảm còn lại qua góc nhìn linh hồn, vừa gửi tin nhắn cho pháp sư chiến đấu bên kia: “Bạn cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp hả?”​

Đối phương nhanh chóng trả lời, tích chữ như vàng: “Vâng.”​

Đường Nhu đã thầm xác định trong đầu, đại khái cũng đoán được ai đang cầm pháp sư chiến đấu này, cô thử hỏi: “Muốn cùng chơi không?”​

“Hai pháp sư chiến đấu?” Bên kia cũng hỏi lại, giọng nghe rất quen.​

“Không được sao?” Đường Nhu tự biết rõ trình độ của mình, hiện giờ kiến thức về Vinh Quang của cô tuy đã tương đối đầy đủ nhưng cũng không có nghĩa là có thể chơi tốt mấy nghề khác ngoài pháp sư chiến đấu, cho nên chỉ có thể chọn một nghề mà cả cô và đối phương đều quen thuộc hơn.​

“Trên lý thuyết là có thể.” Pháp sư chiến đấu kia phân tích khách quan.​

“Vậy đến đánh đi.” Hai người hợp tác, ván này coi như đã biến thành đơn phương thảm sát địch, phong cách chiến đấu của Đường Nhu từ trước tới giờ luôn rất mạnh mẽ, pháp sư chiến đấu kia dường như cũng rất giống phong cách của cô, lại còn rất phối hợp. Trận mới bắt đầu được ba phút cô đã đánh chết một địch, không thể nói là không đáng sợ.​

Rút trường mâu từ trong ngực nhân vật kia ra, vẽ một đường Thiên kích đến một người khác đang lao đến đánh lén. Dao găm va với trường mâu phát ra một tiếng va chạm chói tai, đồng đội của cô đột nhiên di chuyển từ phía sau qua, cầm pháp sư chiến đấu vả chết ninja phía đối thủ.​

Đường Nhu giật mí mắt một cái, rất hưng phấn.​

Sau đó hai người ước chiến solo, pháp sư chiến đấu kia rất vui vẻ đồng ý, vào phòng rồi mới như nhớ ra cái gì, thấp giọng hỏi: “Chị là Đường Nhu Hưng Hân ạ?”​

Giọng nói này cực quen tai, Đường Nhu lại từng được huấn luyện đặc biệt với âm thanh, lập tức móc từ trong não ra một cái tên dính với giọng nói này, kinh ngạc hỏi lại: “Khưu Phi hả?”​

“Vâng.” Khưu Phi cũng không bất ngờ, thản nhiên thừa nhận thân phận.​

“Vừa khéo.” Đường Nhu cũng không biết nói thêm gì, đành vào trận xem hư thực. Hai người khoanh tay đánh chơi cũng đánh ra cảm giác như thi đấu Vinh Quang bình thường, cuối cùng đều cảm thấy rất hăng hái, thế là thêm hảo hữu, hẹn ngày khác lại đấu.​

Ngày khác đó rất nhanh đã đến, Đường Nhu lập phòng chờ Khưu Phi, kết quả chỉ lát sau đã thấy hai người đến, người mới tới tự xưng tên: “Tui Tôn Tường đây.”​

Đường Nhu: “Ồ.”​

Với Đường đại tiểu thư mà nói, đánh một người cũng là dánh, đánh hai người cũng là đánh. Ba người đánh trao đổi 1vs1 hồi lâu, ai mệt thì ngồi xem, cuối cùng đến khi sực tỉnh khỏi trò chơi đã thấy kim đồng hồ qua số mười hai lâu rồi, thế là nhanh chóng chào nhau rồi logout, tự lo thân mình.​

Hôm sau Tôn Tường bị Giang Ba Đào tóm được nguyên nhân, bị tịch thu điện thoại một buổi trưa. Đường Nhu bị Tô Mộc Tranh gọi đi nói chuyện, nói chuyện mười mấy phút xong lại về máy huấn luyện. Chỉ còn lại đội trưởng Khưu Phi, đội viên Gia Thế không ai nghĩ tiểu đội trưởng của bọn họ sẽ thức đêm, ông chủ Hạ cũng yên tâm đội trưởng của hắn như vậy.​

Đêm đó gặp nhau kể chuyện, Tôn Tường quát to một tiếng: “Phản đồ.”​

Khưu Phi dành bất đắc dĩ nhận lấy hai từ này.​



4.


Sau đó đến lượt Tôn Tường lập group.​

Đều nói trong Liên minh có group các tuyển thủ ra mắt cùng năm, cũng có group các tuyển thủ chơi cùng nghề, nhưng không ai biết hội pháp sư chiến đấu Liên minh thực ra không có group. Mấy mùa giải trước đó vì người thao tác Nhất Diệp Chi Thu quá tự tin quá ngang ngược lại nảy sóng hơi chậm, đám pháp sư chiến đấu trong Liên minh đều chung nhận thức không muốn giao lưu tiếp xúc gì với hắn ở bên ngoài Vinh Quang cả.​

Diệp thần độc cô cầu bại nhiều năm làm tình hữu nghị giữa những người chơi pháp sư chiến đấu mỏng như giấy. Tôn Tường sau khi nghe trang sử đẫm máu và nước mắt này liền hạ quyết tâm, lập group rồi kéo cả Đường Nhu Khưu Phi vào. Sau đó tính đến chuyện thêm những người chơi pháp sư chiến đấu khác, ba người mở danh sách bạn bè ra xem xét.​

Trong danh sách của Khưu Phi có ba pháp sư chiến đấu, cậu, Đường Nhu, Tôn Tường.​

Trong danh sách của Tôn Tường cũng chỉ có ba người, hắn, Đường Nhu, Khưu Phi.​

Danh sách của Đường Nhu lại có hẳn bốn pháp sư chiến đấu, cô, Khưu Phi, Tôn Tường, Diệp Tu.​

Diệp Tu độc cô cầu bại đã không được thêm vào group, lại còn bị ba hậu bối bài xích, cuối cùng sau khi lập group vài ngày Tôn Tường cũng chấp nhận hiện thực, group chỉ có ba người bọn hắn. Thế là phất tay thêm cả Đường Nhu và Khưu Phi làm admin, còn cấm nói cả group.​

Đường Nhu và Khưu Phi được làm admin không hề biết chuyện này, nhưng Đường Nhu dù sao cũng là phụ nữ, nhìn cái ava mặc định màu xanh của QQ ngốc hết chỗ chê, thế là lướt màn hình, đổi ava thành màu cam.​

Tôn Tường: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha giống diễn viên hài ghê!”​

Khưu Phi: “Rất hợp với tiền bối.”​

Tôn Tường nghẹn họng, cảm thấy cậu hậu bối này không hề đáng yêu chút nào.​



5.


Khưu Phi và Tôn Tường biết Đường Nhu là một cocc đáng sợ vào một kỳ nghỉ hè bình thường.​

Kỳ nghỉ hè đó là năm đội tuyển quốc gia lần thứ hai tham gia thi đấu thế giới, tập trung tại thành phố B huấn luyện thêm, Đường Nhu cũng trở về nhà, Khưu Phi được Diệp Tu gọi đến cùng tham gia huấn luyện để mở mang kiến thức, mấy bạn nhỏ các chiến đội khác cũng được tiến vào trung tâm huấn luyện.​

Diệp Tu làm lĩnh đội, trừ huấn luyện Vinh Quang ra thì không khắt khe chuyện gì, thế là một ngày sau khi kết thúc huấn luyện Tôn Tường hẹn Khưu Phi ra ngoài ăn.​

Khưu Phi có thuộc tính ẩn mê ăn hàng, không ăn thì thôi, đã ăn thì ăn long trời lở đất. Cậu đôi khi quá thật thà, một lần lỡ lộ ra thuộc tính này liền bị đám bạn tàn nhẫn bắt nạt. Đồ ăn ngon thành phố G nổi danh cả nước đều biết không nói, ngay cả Cao Anh Kiệt ngày thường luôn ngoan ngoãn hiền lành cũng bắt đầu gửi một đống hình đồ ăn ngon thành phố B vào group của hội tuyển thủ trẻ. Khưu Phi dứt khoát thoát group, nhắn tin riêng rủ Kiều Nhất Phàm cùng thành phố ra chợ đêm phố đi bộ càn quét một vòng đồ ăn vặt.​

Giờ thật vất vả mới có dịp đến thành phố B, Khưu Phi có chút chấp niệm. Thế là cậu nói với Tôn Tường: “Em muốn ăn vịt quay Bắc Kinh.”​

Tôn Tường rất vui vẻ, lần đầu tiên thấy Khưu Phi đưa ra yêu cầu cá nhân như vậy, nổi hứng làm tiền bối tốt, thế là vung tay: “Chú muốn thế nào sẽ có thế ấy!!”​

Tôn Tường gọi taxi, hai người lên xe, quyết định đến một hàng vịt quay gần đó. Khưu Phi nhắn vào trong group các bạn, nói mình đã được toại nguyện, lại quên trong group còn một người khác.​

Đường Nhu gửi một địa chỉ, còn đánh giá: “Đặc biệt chính gốc đó.”​

Cao Anh Kiệt người bản địa thành phố B cực kỳ quen thuộc địa chỉ này, chấn kinh: “Chỗ này hình như có quy định vào cửa đó.”​

Đường Nhu cười, trả lời: “Chỉ có một mình Khưu Phi à?”​

Khưu Phi đáp: “Không ạ, còn tiền bối Tôn Tường nữa.”​

“Hai người cứ chờ ở cửa chính một chút, tôi đến bây giờ đây.”​

Mười mấy phút sau, Tôn Khưu hai người bước từ trong xe ra, đứng trước mặt cửa chính một ngôi nhà cổ kính trong một con ngõ cổ Bắc Kinh, trầm mặc hồi lâu. Nhân viên phục vụ nhìn bọn họ mà mặt không đổi sắc, dường như cũng đã gặp quá nhiều vị khách kinh ngạc như thế này rồi.​

Tôn Tường chụp ảnh, lên mạng tìm review, sau đó khiếp sợ vỗ vai Khưu Phi: “Chỗ này đắt lắm.”​

Khưu Phi nhìn thoáng qua, giá cả lên đến ba chữ số, với lương tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thì cũng không phải quá cao. Quả nhiên Tôn Tường nhanh chóng bổ sung: “Đắt như vậy chắc chất lượng lắm, anh thích!”​

Khưu Phi đành ôm tâm tình “tui không quen người này” để chờ Đường Nhu tới. Đường Nhu mặc một bộ váy dài màu trắng, dù Liên minh sớm đã hâm mộ Hưng Hân có ba mỹ nữ, nhưng đám con trai tối ngày cắm mặt chơi game cũng khó mà cảm nhận được nhan sắc người ta, đến mãi hôm nay mới thực sự biết như thế nào là đẹp.​

Khưu Phi nói: “Tiền bối Đường Nhu mặc thế này rất đẹp.”​

Tôn Tường nói: “Vcl, khó trách Đỗ Minh vẫn luôn muốn theo đuổi Đường Nhu.”​

Khưu Phi im lặng, cảm thấy mình đã nghe được một chuyện rất ghê gớm, nhưng lại muốn nhanh chóng quên đi. Sau đó hai người nhìn Đường Nhu chậm rãi bước tới, người vừa mới tới trước mặt thì sau lưng đã vang lên một giọng nói ân cần.​

Mấy nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa chính mà nãy giờ Tôn Tường Khưu Phi chờ mười mấy phút đột nhiên thay đổi sắc mặt, ân cần chào Đường Nhu: “Đường tiểu thư.”​

Đường Nhu cũng không đáp lại rõ ràng, chỉ gật đầu với hai thanh niên chờ lâu nãy giờ: “Đi thôi, vào ăn bữa cơm.”​

Ba người vào phòng riêng, Tôn Tường không nhịn được, hỏi: “Chị thường hay đến đây sao?”​

Đường Nhu nói: “Trước kia hay đến.”​

“Cảm giác mấy người phục vụ quen chị lắm đó!”​

Đường Nhu lắc đầu: “Không, bọn họ quen cha tôi thôi!”​

“Bác trai ạ?” Khưu Phi cũng hơi hiếu kỳ, hỏi xong mới nhận ra mình có hơi bất lịch sự. Nhưng Đường Nhu cũng không để ý, mỉm cười gật đầu: “Cha tôi tên là Đường Thư Sâm.”​

Đã có tên tuổi đầy đủ thế này, Tôn Tường và Khưu Phi đều hiếu kỳ muốn tra cứu, tay cùng làm một động tác, sau đó gần như đồng thời ngẩng lên.​

Đường Nhu thành thạo gọi món, Tôn Tường và Khưu Phi lại liếc nhau, không cần nói cũng hiểu ý tứ trong mắt đối phương. Tôn Tường thầm nghĩ, xong rồi, Đỗ Minh quả này chắc là phải theo đuổi cả đời mới được Đường Nhu.​



6.


Lúc ăn cơm thì gặp một chuyện bất ngờ. Không biết là vô tình hay hữu ý, Đường Thư Sâm xuất hiện ở cửa phòng ăn, làm cả ba người ngồi đây đều ngây ngẩn cả người.​

Tôn Tường và Khưu Phi cảm thấy ông chủ lợi hại ban nãy mình vừa tra trên Baidu giờ đứng ngay trước mắt, thật khó tin nổi! Đường Nhu thì căn bản không nghĩ tới cha mình sẽ xuất hiện tại đây, đang phân vân làm sao để khuyên ông rời đi.​

Đường Thư Sâm tấm tắc, cảm thấy con gái chưa gả ra ngoài đã không còn là áo bông nhỏ tri kỷ nữa rồi. Đường Nhu biết tính cha, vội đẩy ông ra ngoài trước khi ông bông đùa mấy câu phá hỏng hình tượng của mình. Quay lại chỉ thấy hai cậu nhóc kia đang trợn mắt há hốc mồm.​

Cô hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tính cha tôi như vậy ấy mà.”​

Tôn Tường nói: “Như thế rất tốt mà, tôi cũng muốn mình có thể nói chuyện với cha mẹ như vậy. . .” Nói đến đây thì dường như xấu hổ, mãi vẫn không nói được hết câu, Khưu Phi nhìn không được, thử hỏi: “Đánh đôi hỗn hợp nam nữ hả?”​

“Clgt?” Tôn Tường cảm thấy rất mất mặt. “Chú nói clgt? Nhà chú thì sao?”​

Khưu Phi mặt không biểu tình: “Em từ bé đã hay đánh nhau với ba rồi, nhưng mẹ em chưa từng đánh em.”​

Tôn Tường: “…”​



7.


Khưu Phi chuyển sang gọi Đường Nhu là chị ở vòng chung kết mùa giải thứ mười hai.​

Thật ra ban đầu Khưu Phi có mấy cách gọi Đường Nhu lận. Lúc kiểm điểm thi đấu với đội viên nhà mình thì gọi Đường Nhu, lúc gặp mặt giao lưu gặp mặt thi đấu thì gọi tiền bối, sau khi vào group thì thành tiền bối Đường Nhu.​

Lúc đó Gia Thế đã bị loại, Hưng Hân tiếp tục chinh chiến vòng trong với vị trí thứ tám. Tiến vào tứ kết, gặp oan gia ngõ hẹp Luân Hồi trên sân nhà, Hưng Hân mất tiên cơ, thua với tỷ số 4:6. Khưu Phi võ trang toàn thân ngồi ở khán đài xem toàn bộ trận đấu, chờ khán giả về hết phân nửa mới đứng lên đi về.​

Tôn Tường nhắn tin vào group pháp sư chiến đấu, bảo hắn muốn theo cả đội về trước, hẹn bao giờ nghỉ thì gặp.​

Đường Nhu chưa trả lời, Khưu Phi thấy Tôn Tường một mình nói liền mấy câu không ai reply cảm thấy rất cô độc, thế là ngón tay giật giật gõ một câu trả lời: “Tiền bối, anh có phát hiện lần nào chúng ta ra ngoài cũng chỉ đi ăn không?”​

Tôn Tường hoang mang: “Không đi ăn thì đi đâu?”​

Đường Nhu đột nhiên xuất hiện: “Chơi game.” Sau đó cô gửi tới một địa chỉ, là một quán đồ nướng gần đại bản doanh Hưng Hân, ngay cạnh đó là một con đường ăn vặt nổi tiếng. Khưu Phi trước đây cũng biết chỗ này, ban đầu tên mấy hàng ở đó toàn có cả Gia Thế và thành viên Gia Thế, sau thành Hưng Hân, giờ lại đổi thành Gia Thế Hưng Hân mỗi bên một nửa.​

Đường Nhu định vị xong, hỏi: “Đi ăn khuya không mấy đứa?”​

Khưu Phi trả lời: “Đi!”​

Tôn Tường: “Vcl, ban nãy ai bảo mỗi lần gặp mặt chỉ có đi ăn?”​

Khưu Phi bình tĩnh: “Có thực mới vực được đạo anh ạ!”​

Thế là team 2 bạn thành phố H quyết đoán vứt bỏ cành bông Luân Hồi đang ngồi chờ tàu cao tốc về nhà, hẹn nhau ở quán đồ nướng. Đến nơi Khưu Phi mới phát hiện ra không chỉ có Đường Nhu, còn Tô Mộc Tranh nữa.​

Khưu Phi rất lễ phép, chào hỏi: “Chị Mộc.”​

“Ừ.” Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm, Đường Nhu đang nướng rau hẹ lại dừng tay, ngẩng lên nhìn Khưu Phi chăm chú.​

“Sao vậy ạ? Mặt em có gì sao?” Khưu Phi mới gỡ cả kính cả khẩu trang xuống, thấy kỳ cục.​

“Không, chị nhớ ra là hình như Tiểu Khưu hình như chỉ gọi chị là tiền bối.”​

Khưu Phi ngẫm nghĩ, thấy ánh mắt ra hiệu của Tô Mộc Tranh thì nhanh chóng hiểu ra, rất biết lắng nghe tiếp thu, gọi: “Chị Nhu.”​

Đường Nhu xoa đầu cậu, còn gắp rau hẹ mới nướng sang: “Ngoan quá, chị vẫn luôn muốn có một cậu em trai.”​



8.


Thật ra Khưu Phi tổng kết cực kỳ đúng.​

Với mấy thanh niên già đầu chơi game mà nói, ngoài Vinh Quang ra, tụ tập nhau chỉ có hai khả năng: một là đi ăn, hai là đi tám chuyện.​

Đánh 3V3, bên đối phương random ra là Giang Ba Đào, Kiều Nhất Phàm, Tiêu Thời Khâm, mấy người vốn chỉ định chơi đùa lập tức hưng phấn mười phần. Chưa kể Kiều Nhất Phàm phe kia còn nói một câu: “Bên này đang trực tiếp đấy nhé!”​

Làm cho cả sáu người đều áp lực như núi.​

Cứ thế chơi được mấy phút, đồ ăn và nối lẩu cũng được bưng ra. Mỗi lần nhân viên phục vụ bưng đồ lên là đều nghe được người trong bàn cảm khái cách nhìn của mình với cục diện trong trận, nhường hết việc chọn món cho nhân viên phục vụ.​

Đường Nhu thấy thế liền mỉm cười: “Cảm ơn.”​

“Hả?” Tôn Tường đang đánh đấm say sưa, hoàn toàn không hiểu lời Đường Nhu nói là lời rác rưởi gì.​

“Chị Nhu nói với nhân viên phục vụ đó.” Khưu Phi đành phải giải thích.​

“À à …” Tôn Tường giờ mới hiểu, reo lên: “Đội phó, hạ thủ lưu tình, bọn tui còn phải ăn cơm nữa!!! Chuyện nhỏ, anh cũng đừng có mà đánh hăng thế!!”​

Giọng Giang Ba Đào vọng đến, nhưng không phải là nói với Tôn Tường: “Tiểu Kiều, em thấy nhường được không?”​

Kiều Nhất Phàm: “Không được ạ, tiền bối ra ngoài ăn cũng không rủ chúng ta, không nhường được đâu!”​

Khưu Phi cà khịa: “Cậu có đến cũng không thắng được đâu, còn phải bỏ tiền.”​

“Nhưng nếu thắng, mấy người ăn cũng không nuốt trôi đâu.”​

Hai người cãi nhau không kết quả, cuối cùng từ bỏ.​

Đường Nhu cười: “Đừng sợ, để bọn họ thấy bá khí của pháp sư chiến đấu chúng ta. Đánh thắng chị trả tiền.”​



[Hoàn]
 
Last edited:

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#2
Đọc bài này mà nhớ tới 1 fic nào đó cũng về 3 đứa này hài kinh dị
Thề luôn 3 đứa này nó hợp nhau lắm
 

Bình luận bằng Facebook