Hoàn [Song Diệp] Tâm Linh Tương Thông

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết
Convert: Link
Editor: Tô Mộc Hân
Độ dài: 5.2k
Tags: Diệp Thu, Diệp Tu, dòng suy nghĩ, tâm linh tương thông
Review: 3000 câu chuyện bất mãn của Lá nhỏ với Lá lớn
"Hắn biết, người đó đã chọn được con đường cho mình rồi, và sẽ kiên quyết đi đến cuối không ngoảnh đầu lại.
Chỉ là... Con đường đó đôi lúc sẽ thấm đẫm nước mắt và văng vẳng tiếng kêu nghẹn ngào."


1.

Nam sinh đi lên cầu thang, dọc hành lang ngó tìm phòng đàn. Một căn phòng ở cuối đường loáng thoáng truyền ra tiếng đàn. Hắn gõ cửa, có tiếng trả lời: "Mời vào."

Diệp Thu ngồi sau piano, một tay lơ đãng lướt qua phim đàn. Nhìn thấy người tới, hắn nhướn mày: "Đen quá nhỉ."

"Mày thì trắng lắm." Hắn vén mái tóc ngắn vừa mới nhuộm không bao lâu của mình, "Vừa về nước tao đã đến xem mày sống chết ra sao, thế mà còn ghét bỏ tao đen, còn lương tâm không đấy?"

"Đen tí cũng tốt." Diệp Thu phản bác, "Nhưng mà mày đen đều toàn tập luôn kìa."

Nam sinh tự nhiên như ruồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh hắn, đẩy mông hắn lệch vài xăng-ti-mét. "Ở trường thấy thế nào?" Người này hỏi, "Mà sao mày lại tự dưng thích luyện đàn rồi? Lúc nãy tìm mày, bạn cùng lớp bảo mày đang ở đây, tao còn tưởng mình nghe lầm."

"Cũng không phải thích." Diệp Thu ngừng tay, "Chỉ là... Ở đây thì không có người làm phiền."

Nam sinh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn dè dặt hỏi: "Nghe nói anh mày rời nhà đi rồi?"

"Chả thế thì sao." Diệp Thu lạnh lùng trả lời.

"Ôi... Chuyện này..." Nam sinh thoáng chốc không kìm chế được biểu cảm của mình, lộ ra một ít ngưỡng mộ, "Chuyện này không ngờ là thật, đúng là anh trai mày có khác."

Khóe miệng Diệp Thu khẽ giật, im lặng.

"Cho nên ổng thành công chuồn rồi?" Nam sinh gặng hỏi, "Mày biết là đi đâu không? Cha mày phản ứng thế nào? Bây giờ hắn vẫn đang ở bên ngoài sao?"

"Sao tao biết tên trứng thối đó ở đâu!" Diệp Thu không nhịn được nữa, tay theo quán tính đập mạnh xuống phím đàn, tạo ra một chuỗi âm hỗn loạn.

Bạn thân hắn bị dọa suýt lăn xuống đất: "Được rồi được rồi tao biết mày có nhiều nhiều bóng ma tâm lí... Mày cũng đừng lo quá, biết đâu ổng hối hận rồi, sẽ trở về ngay thôi."

Diệp Thu nghiến răng: "Nếu ổng có thể ngoan ngoãn trở về, tao sẽ viết ngược lại họ "Diệp" của mình."

"Ách."

"Lão già nhà tao vẫn đang giận điên." Hắn còn bổ thêm một nhát.

"Cho nên ổng trở về thì sẽ bị một trận nhừ xương nghênh đón?"

"Chuyện này..." Diệp Thu ngập ngừng, "Lâu như thế rồi, bây giờ tao cũng không rõ ổng trở về còn bị no đòn hay không. Vấn đề là ổng đâu có quay về, tao cảm thấy ổng đang ở ngoài sống vui vẻ thoải mái ấy chứ."

"Sao mày biết?" Nam sinh hiếu kì.

Diệp Thu: "Thì là tao biết thôi. Ngay từ nhỏ cứ lúc nào ổng ngã dập mặt thì mũi tao cũng chua xót theo. Nhiều lúc trong lòng giật mình thì chắc chắn là ổng lại gây chuyện gì rồi."

"Đây là mối liên hệ tâm linh của mấy cặp song sinh hả?" Nam sinh kinh ngạc, "Tao chưa nghe mày nói về cái này bao giờ, hai người chúng mày nếu cãi nhau thì chẳng phải sẽ nhân đôi lửa giận ở một chỗ à?"

"Sao mà bén như thế được, bọn tao cũng đâu phải nhiệt kế!" Diệp Thu bất lực, "Với cả không phải ngày trước bọn tao lúc nào cũng dính với nhau sao? Trừ việc cảm giác được là mình sẽ bị lây phiền phức từ người kia ra thì cũng chả có ý nghĩa gì nữa..."

Hắn không nói nữa, hai tay lại đặt lên phím đàn, vẻ mặt cô đơn đến lạ. Người kia vỗ vai hắn, nhưng không biết phải an ủi thế nào.

Năm đó khi hắn lần đầu thấy anh em họ song tấu piano, hắn bỗng nhiên hình dung ra một bức tranh. Khi còn bé, bọn họ là song sinh, giống nhau trên rất nhiều phương diện, hoàn toàn có thể lợi dụng điều này để trêu chọc người khác. Bây giờ khi đã trưởng thành hơn, bề ngoài của họ vẫn giống nhau chẳng đổi thay, nhưng bây giờ những người thân quen với hai người có thể dễ dàng phân biệt họ hơn rồi.

Chỉ là nửa còn lại cũng được khắc từ một khuôn này ra, giờ đã đi rất xa rồi.

Diệp Thu đàn một bài, ngón tay hắn nhảy múa chẳng quan tâm đến tiết tấu hay kĩ thuật, chỉ đơn giản là một giai điệu kì lạ mạnh bạo để phát tiết tâm tình của mình. Nam sinh ở cạnh lắng nghe, bắt đầu bằng nỗi niềm tức giận bực dọc, tiếp theo lại đẩy màu sắc ảm đạm dần dần xen vào giữa âm điệu, cuối cùng trở thành nội dung trung tâm cần biểu đạt. Hắn đàn chậm lại, vừa trầm lắng vừa tiềm ẩn sức mạnh -- như chồi non ngày xuân phá đất mà vươn lên, hướng về ánh mặt trời lấp lánh như lửa đốt -- tiến đến cao trào khiến người nghe cũng phải nín thờ chờ đợi, chờ đợi cảm xúc mênh mông ẩn giấu trong lòng đến đỉnh điểm phun trào, tạo thành cú nổ âm hưởng huy hoàng rực rỡ.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại.

Diệp Thu ấn ấn ngực, hít thở sâu vài lần. Bạn thân hắn giật mình: "Mày không sao chứ?"

"Không sao." Diệp Thu nắm tay trước ngực, bản thân hắn dường như cũng cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch.

"Tao không biết nữa..." Hắn thở dài, "Nhưng tao cảm thấy, có vẻ anh tao đã tìm được tín ngưỡng mà ổng tình nguyện kiên trì theo đuổi rồi..."

2.

Chiều hôm đó phòng y tế trường học không có ai, y tá thực tập nhàn nhã lau chùi tủ thuốc, hai tên nhóc bỗng xông từ ngoài cửa vào. Bọn hắn cõng theo một nam sinh sắc mặt tái nhọt, cũng không biết là còn có thể tỉnh dậy hay không.

"Em học sinh này bị làm sao thế?" Y tá giúp đỡ đỡ bệnh nhân lên giường, "Có phải thiếu máu không?"

"Có thể là thâu đêm rồi..." Một học sinh có vẻ là bạn cùng lớp với hắn gãi đầu, "Buổi trưa em đến phòng thí nghiệm thấy hắn ngã bất tỉnh."

"Là ngay lúc đó thấy em ấy đã ngã bất tỉnh rồi, hay là vừa vào thì thấy em ấy suýt ngã bất tỉnh?" Y tá hỏi lại.

Một bạn học khác nói: "Bọn em thấy hắn choáng! May là còn đỡ kịp, nếu không đã đập đầu lên bàn thí nghiệm rồi."

Y tá nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã là xế chiều rồi, tối qua em ấy không ngủ à?"

"Em và nó là bạn cùng phòng." Người bạn kia tiếp tục trả lời, "Nó hôm qua không về, gần đây phòng thí nghiệm có vẻ rất bận. Dù không phải cuối kì gấp rút, nhưng Diệp Thu tên này nhiều lúc làm liều lắm."

"Tao bị sao thế này?" Người trên giường lên tiếng.

"Ể mày tỉnh rồi!" Bạn cùng phòng nhanh chóng lại gần, "Mày thấy thế nào rồi? Váng đầu không?"

"Hơi hơi..." Diệp Thu mơ hồ muốn ngồi dậy.

Đến khi bác sĩ ở sát vách đến xem tình trạng của hắn, y tá mới kịp nhìn xem tên học sinh này mặt mũi thế nào. Hắn nhìn rất nhã nhặn, dưới mắt có quầng thâm chứng tỏ thiếu ngủ, nhưng vẫn rất khác nam sinh bình thường thích gì mặc nấy khác trong khoa. Hắn tự phối quần áo rất tốt, không quá nổi bật, nhưng vẫn khiến người ta thấy thuận mắt. Đôi tay đặt trên cái chăn xanh của phòng y tế thon dài đẹp đẽ, cũng không biết hắn có thể chơi piano hay không... Mà thôi, kể cả không thì đây vẫn là một đôi tay đẹp.

"Có từng bị hạ đường huyết bao giờ chưa?" Bác sĩ hỏi hắn.

"Chưa." Diệp Thu nhớ lại, "Khả năng cao nhất là do thức đêm mà thôi, không có gì khác, thực sự không sao đâu ạ."

Bác sĩ vẫn để hắn ở trong phòng nghỉ ngơi một chút. Bạn học cùng phòng thí nghiệm rời đi trước, bạn cùng phòng kéo cái ghế dựa ngồi bên cạnh hắn: "Tao đi mua ít đồ ăn cho mày nhé?"

"Cảm ơn, tao không sao mà." Diệp Thu mỉm cười, "Đợi đến đêm rồi cùng đi."

Vừa dứt lời, hắn đã nhíu mày, khó chịu nhắm mắt lại.

"Ôi?" Bạn cùng phòng suýt bật dậy gọi người, "Mày không thoải mái à?"

"Không, không sao, mày đừng gọi ai hết." Diệp Thu nắm cánh tay hắn, "Tao chỉ là... Nói thế nào nhỉ, rối loạn cảm xúc một chút."

Bạn cùng phòng hiểu ý gật đầu: "Tao biết chúng mày làm ở phòng thí nghiệm áp lực rất lớn."

Diệp Thu gian nan cười khổ, chấp nhận hiểu lầm này của bạn hắn.

Chẳng liên quan gì đến chuyện đó cả, cũng không liên quan đến việc sinh hoạt của hắn. Những gì hắn cảm thấy bây giờ, là cảm giác của ông anh trai sinh đôi chết tiệt kia.

Khó chịu trên người đã hoàn toàn biến mất, hoặc cũng có thể là vì ngay từ đầu nó cũng chỉ tác động lên tinh thần hắn. Nhưng nỗi thống khổ che kín lồng ngực này, mất mát to lớn và tiếc hận đến thế, hóa thành dòng đau thương đột ngột ập tới, khiến hắn không kịp phòng bị mà choáng váng.

Chuyện gì xảy ra? Sao anh hắn lại đau lòng như thế?

Ở bên ngoài anh ấy đến cùng đã gặp phải chuyện gì? Sống tốt chứ? Hay vẫn bướng bỉnh như khi còn bé, thích lí lẽ hùng hồn một mình một kiểu, dù có tám con trâu kéo lại cũng không thay đổi? Có hối hận không? Có vất vả không? Có... nhớ nhà chứ?

Tất cả những vấn đề này, hắn đều không có đáp án.

Nhưng bây giờ Diệp Thu sẽ không nghĩ ngợi tại sao anh trai mình không trở lại nữa. Hắn biết, người đó đã chọn được con đường cho mình rồi, và sẽ kiên quyết đi đến cuối không ngoảnh đầu lại.

Chỉ là... Con đường đó đôi lúc sẽ thấm đẫm nước mắt và văng vẳng tiếng kêu nghẹn ngào.

Từng tấc da trên mặt hắn mát lạnh theo hình dáng một giọt nước mắt không nghe lời rơi xuống. Tranh thủ lúc bạn cùng phòng không chú ý, hắn nhanh chóng lau sạch, hoàn toàn đổ hết trách nhiệm lên đầu ông anh lừa cha gạt em kia.

Đúng là một tên ngớ ngẩn. Trong lòng hắn ghét bỏ mắng người kia.

-- đừng có khóc nữa đấy, đồ anh trai thối.

3.

Diệp Thu đi trên hành làng ký túc xá. Bây giờ nơi này không có tiếng cãi nhau ỏm tỏi thường ngày, ngay cả tiếng ve cũng ít hơn bình thường. Chếch đối diện là căn phòng quen thuộc, cửa nửa mở, kẹt một cái va li ở giữa.

Giữa thời điểm vắng vẻ này, hắn đẩy cửa phòng, ngay lập tức bị tiếng nhạc xập xình oanh tạc.

"Chúc mừng chúc mừng!" Thằng bạn giường đối diện đứng trên ghế, "Người cuối cùng trong phòng chúng ta đã bảo vệ xong luận văn!"

Đồng chí giường trên đưa cho hắn một lon bia, Diệp Thu dở khóc dở cười: "Ban ngày ban mặt mà đã uống rồi?"

"Ăn mừng chút thôi mà, mày không cần uống đâu." Giường trên vỗ vai hắn, "Vào đê vào đê, trước đóng cửa lại."

Lão đại thò tay đóng cửa. Trong phòng chất đầy thùng mì tôm trên mặt bàn. Thấy mày Diệp Thu nhăn tít lại khó hiểu, giường bên cười nói: "Lão đại đề nghị mua mì tôm ăn mừng đấy, dù sao trong mấy năm đại học chúng ta có duyên với mì tôm nhất mà hề hề. . . Diệp Thu mày ăn uống healthy và balanced thế chắc chưa có dịp thử, hôm nay nhất định phải cùng bọn tao cảm thụ hương vị nhân sinh, tới đây chọn vị trước đi."

"Cái hộp màu tím kia là gì?" Diệp Thu cũng tự nhiên hỏi.

"Tím tím cái gì, đấy là Lão Đàn Toan Thái*!" Lão đại thở dài, "Mày đúng là người ngoài nghề mà!"
*Lão Đoàn Toan Thái (老坛酸菜) là một nhãn hiệu mì tôm của Trung Quốc. Toan thái (酸菜) là dưa chua, đặc điểm của mì này là ăn kèm dưa chua và tương đối cay.
Mấy người trong phòng nghiêm túc mở Khúc Quân Hành*, đun nước nóng úp mì. Mặc dù mặt bàn lộn xộn, Diệp Thu vẫn để ý thấy xung quanh cái hộp hắn đặt ở góc xó xỉnh sạch sẽ, chưa ai động vào. Hắn ngượng ngùng bê hộp đặt tạm lên giường mình.

"Ê nhưng mà cái hộp của mày bên trong đựng cái gì vậy?" Giường trên tò mò hỏi, "Nếu là chuyện mày không muốn nói thì coi như tao chưa từng nói gì. . ."

"Cái này ấy à?" Diệp Thu bưng hộp, quay đầu lại, "Cũng không có gì, là đồ ông anh gửi cho thôi."

Ba người còn lại đồng thanh: "Mày có anh hả?"

"Trước giờ chưa nghe mày nói qua!" Lão đại kinh ngạc bổ sung.

"Đúng là. . . tao chưa nói bao giờ." Diệp Thu buông hộp xuống, "Ăn trước đi, tao vừa ăn vừa kể."

Hắn cuốn mì tôm quanh dĩa, hơi nóng và hương vị đậm đà xộc vào mũi.

Hắn có thể chắc chắn mình chưa từng ăn đồ nào có mùi vị như thế này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó nói.

"Anh em tao sinh đôi." Hắn nói, "Lúc tụi tạo 15 tuổi. . ."

Có lẽ là quá lâu chưa từng kể chuyện cũ này cho ai, hắn vô tình nói rất lâu. Trên thực tế, chuyện xưa của bọn hắn hẳn phải kết thúc năm 15 tuổi đó rồi, đến bây giờ có chăng chỉ là suy đoán và cảm nhận mơ hồ.

Nhưng chính Diệp Thu cũng kinh ngạc. Không ngờ chỉ là kể về tên anh thối đó thôi mà hắn lại cảm thấy nói mãi không hết.

"Cho nên chúng mày thực sự tâm linh tương thông luôn hả?" Lão đại hỏi.

"Chắc cũng được một chút." Diệp Thu nói, "Mặc dù tên kia chẳng nói gì với tao."

Giường trên: "Cho nên mày nghĩ là ông anh mày cảm giác mày trước khi tốt nghiệp sẽ áp lực nhiều hơn. . . nên ổng gửi mày cái này à?"

"Cũng có thể ổng rảnh quá không có gì làm gửi chơi." Diệp Thu khoanh tay.

Cả lũ đều cười. Lão đại nói: "Tao còn nghĩ là từ lúc mày đem cái hộp về ngày nào cũng để trên bàn, nhất định là đồ kỉ niệm, nhìn vật nhớ người."

Diệp Thu thấy tất cả đã ăn xong, liền mang cái hộp ra giữa phòng: "Tao vẫn chưa từng mở ra, cũng không biết bên trong có gì."

"Vì sao?" Thằng bạn giường đối diện tò mò, "Là để tự lưu cho mình chút niềm vui bất ngờ à?"

"Không, " Diệp Thu giật giật khóe miệng, "Tao linh cảm nó là mấy thứ đồ kì cục, cho nên không muốn bản thân bị thương trước khi bảo vệ xong."

Đám bạn cùng phòng: ". . ."

Diệp Thu dùng chìa khoá rọc băng dính trên hộp, cẩn thận từng li từng tí thò tay vào trong, lấy ra được một cái ống giấy. Nhìn qua có chút thô sơ, giống như là đồ thủ công.

"Hay là anh mày tự làm?" Lão đại thò đầu qua nhìn.

Diệp Thu cầm ống giấy, cau mày. Hắn đứng dậy.

Một giây sau.

"Phịch", cả phòng bọn họ cảm thấy chùm dải lụa màu và hoa giấy hoa hòe ập xuống đỉnh đầu mình.

4.

Chạng vạng tối, trời mưa càng lúc càng lớn. Trong phòng nhiệt độ điều hòa để thấp, hơi lạnh bám lên kính thủy tinh thành một lớp mờ mờ ảo ảo, ngăn bên trong khỏi ngày hè ẩm ướt nóng nực.

Ở khu đồ uống, hai nhân viên nhỏ giọng nói chuyện. Lúc Diệp Thu đi lướt qua ở bên ngoài, hai người có phản xạ ngừng câu chuyện. Chỉ thoáng sau tiếng bước chân của người kia xa dần, biến mất ở đầu hành lang bên kia.

Cửa cuốn của bãi đỗ xe được kéo lên, một chiếc xe chậm rãi đi ra, hòa vào làn xe cộ dưới màn mưa. Diệp Thu vô thức gõ nhẹ lên tay lái. Trong xe gần như không có tiếng động, chỉ có âm thanh đầy nhịp điệu của nước mưa rơi trên kính chắn phía trước, và tạp âm lạch cạch của cần gạt nước chăm chỉ.

Đã quen với việc ra ngoài trong đêm, việc bị nghẽn trong dòng xe như thế này đối với hắn cũng tương đối hiếm. Bây giờ hắn cũng không cần đắn đo đến việc về nhà hay đi loăng quăng đâu đó nữa, dù sao cũng phải mất thời gian rất lâu.

Chuông điện thoại reo.

"Mẹ à, . . . Vâng, đêm nay con ở đây, không về."

"Không mệt không mệt, tăng ca đột xuất thôi. Hiện tại không bị quản chặt như vậy nữa."

"Con ăn rồi mà! Ăn thật rồi, ở công ty."

"Con gọi đồ ăn ngoài vẫn gọi đồ tốt cho sức khỏe mà, rất tốt mà. Dù sao không phải ngày nào cũng ăn."

"Con không cảm. Bên bố mẹ thế nào?"

"Cuối tuần à. . . Để con xem có rảnh không. Aiz, chính con cũng không chắc là lịch làm việc cũng đấy thế nào mà. . ."

"Cũng không được tính là bận, thật đấy. Việc này đâu đến mức thế."

"Con biết con biết."

"Được, chắc chắn rồi. Mẹ yên tâm đi!"

Hắn thở ra một hơi, ánh đèn tín hiệu lóe lên trong mưa. Trên lối đi bộ có một em gái váy dài không mang ô, phải đội cặp trên đầu, có thể là vừa đổi sang giày đế bằng, lạch bạch chạy.

Hắn thả phanh, chậm rì rì bò qua vạch kẻ đường trắng. Đến lúc đèn chuyển đỏ lúc hắn miễn cưỡng vừa qua được vạch. Lại có người gọi đến.

"Đang bị tắc đường. Hôm nay không tăng ca."

"Cũng không phải ngày nào cũng làm thêm giờ, . . . Vừa mới bắt đầu đương nhiên phải bận bịu, đây là câu chú dạy con còn gì. Cuối tuần chú về công ty không?"

"Cũng không có khó khăn gì. Con thích ứng tốt lắm."

"Người trong ban rất quan tâm con, chỉ là có hơi quá. Một thời gian nữa chắc là sẽ tốt hơn."

"Cái gì? Con không nghe mấy câu chuyện vỉa hè đâu!"

"Được, con biết rồi, khi nào sẽ nói với chú."

"Đừng đành hanh con như khi còn bé nữa, con bao nhiêu tuổi rồi? So với chú cũng. . . Được rồi không cao tuổi bằng chú, chú quá cao được chưa."

"Bố mẹ con vẫn tốt. . . Vâng, Tiểu Điểm cũng thế."

"Anh ấy. . . Còn thế nào nữa ạ. Cứ nhắc đến bố con liền tức giận."

"Được, cho con hỏi thăm sức khỏe cô nhé."

Hắn bấm cho cửa hạ xuống một chút, mưa kéo hơi ẩm xộc vào. Hắn nhận cuộc gọi thứ ba.

"Đang tắc đường. Sớm gì chứ, tao cũng muốn thử một hôm tan tầm sớm lắm. . ."

"Không ăn, không có thời gian."

"Chúng mày ăn đi, tối tao về tự làm ít đồ."

"Ngày mai cũng không được. . . Buổi chiều. . . Căn bản là không có thời gian, đợt này đừng gọi tao nhiều, tao đoán tháng sau có thể dễ thở hơn rồi."

"Thì cứ nói thế. Ừ, vẫn là cái đó."

"Công ty à. . . Thì cứ vậy thôi, dù sao người ta cũng bay tới, người ngoài sáng ta trong tối mà. . . ."

"Không, không có em gái xinh đẹp. . . . Cũng không có em trai nào. Với cả chuyện này thì liên quan gì đến tao?"

"Mày phải hiểu chứ."

"Tao biết rồi, đến lúc đó tiễn mày đi. Bye bye."

Cách đích đến một con đường hắn đã thấy cao ốc đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa. Không cần nhìn kĩ để phân biệt ô cửa nào trên đó là phòng hắn, chắc chắn là đang không để đèn.

Diệp Thu cảm thấy hơi đói bụng, hắn nhớ trong tủ lạnh chỉ còn một quả táo, đành bất lực đánh tay lái, dừng lại ven đường.

Trong một khoảnh khắc dòng suy nghĩ của hắn đã trôi đến phương nào. Thực ra chuyện bận rộn không phải là chuyện xấu, ở trong thành phố cũng không cô đơn đến thế, chỉ là. . . hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Hắn mở điện thoại, có thông báo mới.

Tài khoản vẫn luôn không cập nhật gì, luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, dường như chỉ ngẫu hứng update một cái, sau đó offline trong chớp mắt. Diệp Thu nhìn chằm chằm mảnh lá phong trên avatar không còn sáng kia một lúc rồi dời mắt.

Bên trong box chat, một cái emo cam chịu bị sờ đầu lấp lóe.

5.

Diệp Thu mơ về chuyện hồi nhỏ. Trong mơ, hắn đứng ở góc nhìn thứ ba, đôi mắt dõi theo hai bé trai giống nhau như đúc chạy dưới sân.

Khung cảnh chuyển qua ngõ nhỏ, chỉ còn một thiếu niên đứng đó.

Khi đó hai người bọn họ vẫn luôn ở chung một chỗ, hắn cứ suy nghĩ miên man, nên giấc mơ này hơi không chính xác. Bé trai vắt vẻo trên bờ tường kia có bề ngoài giống hắn, nhưng lúc uể oải nằm dưới gốc cây lại chẳng giống chút nào.

Theo sự trưởng thành của những cặp sinh đôi, sẽ có một khoảng thời gian hoang mang không thể định hình chính mình. Mỗi người đều độc nhất vô nhị, nhưng mỗi lần người xung quanh nhắc đến họ thì luôn coi hai người là một mà điểm tên.

Ngay lúc Diệp Thu bắt đầu muốn được coi là "Diệp Thu" chứ không phải em trai trong cặp song sinh nhà họ Diệp, đã định làm chút chuyện để cho thấy những điểm đặc biệt của bản thân, anh trai hắn đã đi trước một bước, làm những chuyện còn chấn động trời đất hơn để rồi biến mất khỏi cuộc sống của em trai mình.

Từ đó hắn không cần suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, người có khuôn mặt y hệt hắn đã đi rồi, giờ chỉ còn chính hắn mà thôi.

Có đôi lúc hắn nghĩ, nếu như Diệp Tu không rời nhà đi, quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ khác đi. Sau khi trải qua thời kỳ niên thiếu muốn làm tất cả để thoát khỏi cái bóng của nhau, mối liên hệ bẩm sinh giữa họ cũng sẽ giống những phiền não thường thấy tuổi dậy thì, dần dần được tôi luyện thành tình cảm nồng đậm. Thế nhưng một nửa quan trọng trong mối quan hệ này đột nhiên chẳng thông báo gì chẳng lưu luyến gì đã nứt ra, lưu lại một lỗ hổng không thể lấp, ngừng lại tiến độ phát triển ở thời kì cũ -- không phải vấn đề nghiêm trọng gì, cũng không có ảnh hưởng lớn nào, chỉ là rất mơ hồ.

Trong mơ, hắn đi dọc con đường phủ đầy tuyết trắng, đến trước cửa Gia Thế. Dòng người hối hả đi lướt qua hắn, nhưng không ai chú ý tới khuôn mặt vừa lạ vừa quen lộ ra một nửa khỏi khăn quàng cổ.

Lúc đầu hắn nghĩ trong lòng sẽ cuộn lên những dòng cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng lại không có gì cả, có thể là tâm linh tương thông không còn "thông" nữa. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại nhớ tới lần đầu tiên để ý tới Liên Minh Vinh Quang, đã dở khóc dở cười nhìn cái tên Diệp Thu truyền đi trong nghề.

Cái tên được nhắc đến trong một giới xa lạ đó, dù sao cũng không phải bản thân hắn. Hắn nghĩ là tên anh trai kia cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này.

Tuyết rơi càng dày, cái lạnh buốt giá đánh thức hắn. Trong phòng không có hơi lạnh băng tuyết, chỉ có một làn hơi nhàn nhạt, hắn thấy mình nằm nghiêng chỉnh trên giường trong phòng ngủ, trên người đắp chăn trùm cả lên đầu. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng sủa rọi vào, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm hoi.

6.

"Mùa giải thứ mười, tổng quán quân là... chiến đội Hưng Hân!"

Tiếng hò reo như như sấm dậy và tiếng vỗ tay rào rào ở hiện trường dường như xuyên qua cả màn hình. Trên màn hình, đội quán quân đứng tụ lại thành một vòng, từng người từng người vươn tay ra, cùng đội trưởng của họ nâng cúp.

Trong quán Internet ồn ào, một cô gái thấy người bên cạnh mình có điểm kì lạ. Người này đeo kính râm, không giống những người không kìm chế được đứng dậy hò hét, mà vẫn ngồi ở ghế, một tay để trước ngực.

"Anh không sao chứ?" Cô hỏi.

Diệp Thu nói: "Cảm ơn, tôi không sao. Chỉ hơi xúc động chút."

Người bên cạnh cười rạng rỡ, tiếp tục lau nước mắt trong thời khắc vĩ đại này.

Diệp Thu biết thật ra hắn không kích động đến thế. Không phải, thực ra là rất kích động, nhưng nhịp tim hắn ổn định, khiến hắn dù xúc động cũng phải bình tĩnh lại.

Đây không phải là cảm xúc của hắn. . . Không chỉ là cảm xúc của mình hắn.

Lòng hắn như núi lửa phun trào, có vui mừng, có kích động, có ấm áp của tình đồng đội, có thỏa mãn sau mệt mỏi triền miên. Nhưng trên hết, ngoài mặt hắn vẫn vô cùng thong dong -- rất khó tưởng tượng một đội trưởng vừa tạo ra kì tích quán quân sẽ có tâm tình như thế, nhưng hắn quả thật cảm nhận được những cảm xúc ấy.

Đây là một cuộc thi thường niên đầy sóng gió, không có đội nào tiến vào mà không chuẩn bị, không có tuyển thủ nào dám ém nhẹm tài năng của mình. Trong thi đấu, chiến thắng thay đổi trong nháy mắt, muốn đi đến cuối, không phải chỉ cần mỗi thực lực.

Chiến thắng của họ là kỳ tích huy hoàng. Mà người tạo ra kì tích này đang đứng trên bục lĩnh thưởng, trước mắt hắn. Những gì mà hắn hồi tưởng, hắn theo dõi người đó, là vô số lần Vinh Quang hai chữ từ trên màn hình nhảy ra xán lạn, là chặng đường gian nan vất vả có nụ cười có nước mắt, có bạn bè có đối thủ.

Dù kết quả có ra sao, người đó cũng đã trải qua khoảng thời gian ấy, thời gian mười năm tin yêu và kiên trì với tín ngưỡng.

Diệp Thu đột nhiên sâu sắc cảm nhận được, nhịp đập phập phồng trong lồng ngực không chỉ là của hắn, mà còn là của một người khác cách nơi hắn ngồi cả ngàn dặm.

Một nửa quan trọng kia chưa từng rời đi, vẫn đang đập thình thịch hòa âm với hắn.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook