Hoàn [Sa Mạc chi Hoa 2019] [Song Hoa] Bắc Kinh có mưa

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả (Không tìm được nguồn)
Editor: Mèo
Thể loại: Hướng nguyên, HE

Bắc Kinh có mưa

1.

10 giờ 40 phút tối, Trương Giai Lạc đeo túi xách đi ra khỏi sân bay Bắc Kinh, ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm không sao. Đêm mùa hè nóng bức ngay cả một sợi gió cũng không có, ngược lại trên trời treo một đám mây đen nặng trĩu, không biết chốc nữa có mưa hay không.

Trương Giai Lạc ngơ ngẩn đứng ở ven đường, phía sau là ánh đèn sáng loáng của sân bay, giống mộng du chưa tỉnh.

Lữ khách bên cạnh từng nhóm từng nhóm rời đi, xe taxi xếp hàng đợi cũng dần ít đi, sân bay chậm rãi nghênh đón sự yên lặng của buổi đêm. Trương Giai Lạc vuốt mồ hôi trên trán, lấy điện thoại di động ra gọi.

Cái số này vẫn là hỏi Diệp Tu mới có.

Điện thoại vang lên thật lâu mới kết nối.

"Alo, ai đó?"

Là một giọng nam không quen thuộc, ngữ điệu biếng nhác, thanh âm trong mát, âm cuối kéo cao.

Trương Giai Lạc sững sờ, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Từ khi click "Xác nhận" mua vé máy bay, cậu liền bắt đầu chuẩn bị tâm lí cho cuộc gọi này. Cậu nghĩ đến rất nhiều lí do thoái thác, câu đầu tiên nghĩ đến là "là tôi", hay như "tôi là Trương Giai Lạc", cũng nghĩ đến phải ân cần hỏi thăm người kia vẫn tốt chứ, hoặc là "đã lâu không thấy". Cậu cho rằng qua nhiều năm mới hỏi thăm nhau khó tránh khỏi xấu hổ, ngay cả ra vẻ thoải mái nói câu đùa vui làm dịu sự xấu hổ như thế nào cậu cũng nghĩ kĩ.

Lại duy độc chưa từng nghĩ, người bắt máy, không phải người kia.

"Ê? Alo? Ai đó?"

Đầu bên kia hỏi hai tiếng, Trương Giai Lạc vẫn không trả lời.

Loa điện thoại truyền ra câu nghi vấn mơ hồ, người kia có vẻ đã đưa di động ra xa.

"Không biết là ai, dù sao không ai nói chuyện. Đoán chừng là quảng cáo tiếp thị, tôi giúp anh treo máy."

Ngay lúc hắn định ấn nút kết thúc cuộc gọi, người cầm máy hình như đổi thành người khác, thanh tuyến khàn khàn từ tính, cách một lớp sóng điện truyền đến, phảng phất dính lên tai Trương Giai Lạc.

"Xin chào, tôi là Tôn Triết Bình, cậu là người đó?"

Trương Giai Lạc tựa như mới tỉnh từ trong mộng, lập tức cúp điện thoại.

2.

"Rốt cuộc là ai?"

Ôn Thư Lãng vừa hỏi vừa cầm băng gạc ra thùng rác vứt.

"Không biết. Không nói gì đã tắt máy." Tôn Triết Bình đặt di động xuống, ấn ấn tay trái vừa băng bó xong, "Có điều lần sau đừng có giúp tôi tiếp điện thoại."

Ôn Thư Lãng chọc trán anh, "Còn không phải là vì cậu đang băng tay không có cách nào nghe sao! Tôi còn không phải là vì tốt cho cậu sao? Cậu vừa mới thay băng xong. Nếu tôi không phải là bác sĩ phụ trách của cậu thì ai mà thèm giúp!"

Tôn Triết Bình cười, "Vâng vâng vâng, bác sĩ Ôn hành y giúp đời, diệu thủ hồi xuân, là bác sĩ quan tâm bệnh nhân nhất thiên hạ."

"Hừ, chỉ biết nói mồm là giỏi." Ôn Thư Lãng bĩu môi, "Lại nói, không phải chỉ là gọi nhầm số thôi sao, bắt máy lại không nói lời nào, không phải lừa đảo thì khẳng định là nghe được giọng tôi, không dám nói gì."

"Có lẽ đi. Nếu thật sự có việc, có lẽ sẽ gọi nữa."

Tôn Triết Bình tuy ngoài miệng nói vậy, lại nhìn chằm chằm điện thoại như có điều suy tư.

Ôn Thư Lãng vỗ vai anh, "Thôi đi, một cuộc điện thoại có gì để suy nghĩ. Cậu ấy, mau dọn dẹp đi, tôi không có thời gian chứa chấp cậu, sáng mai còn phải làm phẫu thuật kìa."

Tôn Triết Bình gật đầu, vừa đứng dậy đã thấy một cuộc gọi mới.

Diệp Tu? Tên này không phải giải nghệ rồi sao?

Ôn Thư Lãng nhàn rồi thò đầu qua, "Ồ, là Diệp thần đại danh đỉnh đỉnh a? Cậu thất thần cái gì, mau tiếp đi."

Tôn Triết Bình ấn kết nối, "Diệp Tu?"

"Ờ đúng, tui đây. Tôn Triết Bình sao rồi, dạo này vẫn khỏe chứ?"

Lâu ngày không thấy, Diệp Tu vẫn cái giọng điệu cà lơ phất phơ ấy, người ta vừa nghe đã muốn đánh hắn một trận. À, trong Vinh Quang ấy.

"Vẫn tốt. Đừng vòng vo, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Tôn Triết Bình lại ngồi xuống, tay trái nới lỏng cà vạt, "Chắc là lại tìm tôi giúp anh cướp BOSS?"

Diệp Tu ở đầu bên kia dừng một chút, "Ờ thì, chuyện của mấy con BOSS chúng ta bàn sau ha. Tui là muốn hỏi, cậu ta. . . có tìm cậu không?"

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như đang chần chờ, cũng lại giống như đang tìm từ.

Tôn Triết Bình như lọt vào trong sương mù.

"Ai cơ?"

"Trương Giai Lạc."

3.

Trương Giai Lạc ngồi trong xe taxi, đầu nhẹ tựa lên cửa sổ xe, không nhúc nhích tựa như một pho tượng, chỉ có đôi mắt phản chiếu đèn đường nhanh chóng lướt qua cùng vườn hoa, vành đai cách ly cùng cầu vượt.

Còn có, trời đêm màu mực vô tận.

Tài xế ở đằng trước hỏi cậu, "Cậu nhóc xuống máy bay muộn như vậy, bạn cậu không tới đón cậu?"

Trương Giai Lạc giật mình, thấp thấp nói.

"Ừm, cậu ấy quá bận, không rảnh."

Có lẽ là thấy vẻ mặt cậu khác thường, nhìn rất mệt mỏi, tài xế cũng không nói nữa, tiện tay mở radio trên xe. Hiện tại là giờ của chuyên mục đêm khuya, MC của chuyên mục tình cảm đêm khuya phát tình ca, giọng nói quanh quẩn.

"Hoan nghên quý vị nghe phát thanh Tình ca nửa đêm, đêm nay chúng ta trò chuyện một chút, bạn cùng người bạn thích, vì sao không ở cùng một chỗ."

Trương Giai Lạc đổi tư thế dựa lên thành ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

4.

Tính ra, đã là chuyện của năm năm trước.

Khi đó tay Tôn Triết Bình tổn thương ngày càng nghiêm trọng, việc đã xảy ra thì không thể thay đổi, tiếp tục thi đấu căn bản là chuyện không thể, cả chiến đội lẫn Trương Giai Lạc đều không cho anh gượng chống. Do dự hơn nửa tháng, Tôn Triết Bình cuối cùng quyết định tuyên bố giải nghệ.

Đột nhiên xuất hiện biến cố đội trưởng vì bị thương mà giải nghệ khiến toàn chiến đội trở tay không kịp, người kế nhiệm Trương Giai Lạc càng là bận rộn chân không chạm đất.

Dù cho cực kì mệt mỏi, vừa vào đêm, Trương Giai Lạc thường thường nằm trên giường mở to mắt đến hơn nửa đêm, 4 5 giờ sáng mới mơ màng ngủ. Tôn Triết Bình biết, nhưng khuyên không được.

Đến ngày Tôn Triết Bình thật sự rời đi, Trương Giai Lạc dẫn theo một đôi mắt thỏ con đỏ rực đến tiễn anh.

Nói là chỉ đưa đến cửa chiến đội, nhưng Trương Giai Lạc nói gì cũng không nghe, một mực đưa anh đến cổng kiểm an sân bay mới chịu đi.

Trước khi đi Tôn Triết Bình ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

"Ngoan, thi đấu cho tốt. Chờ tôi quay về."

Tôn Triết Bình trở lại Bắc Kinh, hai người coi như chính thức yêu xa. Tôn Triết Bình vội vàng xem bệnh rồi tái khám, Trương Giai Lạc thì vội vàng thi đấu. Phồn hoa huyết cảnh phồn hoa huyết cảnh, huyết cảnh không có cũng không sao, ít nhất cũng phải có phồn hoa a.

Cặp đôi yêu xa, phương thức thể hiện sự nhung nhớ cũng chỉ có tranh thủ khi rảnh rỗi gọi điện thoại một chút.

Nhưng bọn họ cũng không thường gọi điện cho nhau. Lúc ban đầu Trương Giai Lạc luôn rất hưng phấn, cứ hai ba ngày lại gọi cho Tôn Triết Bình, lải nhải báo cáo tình huống, thi đấu hôm nay thắng nè, đồ ăn canteen tối này không ăn được, bánh trung thu ở đầu con phố dưới lầu lại bán hết. Tôn Triết Bình cũng thành thành thật thật báo cáo, hôm nay đi bệnh viện XX, có lẽ phải phẫu thuật, lần trước đi khám ở bệnh viện xx, bác sĩ kia lại đề nghị tiếp tục trị liệu, mọi chuyện cứ như vậy.

Bình thường ở chiến đội hai người cùng ăn cùng ngủ, sau khi thổ lộ lại càng như hình với bóng, xa cách một thời gian dài như vậy vẫn là lần đầu, cho nên trong điện thoại, bất kì một việc gì cho dù là lông gà vỏ tỏi đều đáng giá nói một hồi lâu, mỗi lần đều chờ đến khi điện thoại nóng lên mới cúp máy.

Thế nhưng nói nói, rồi cũng không còn gì khác để nói.

Trương Giai Lạc hỏi một lần lại một lần, tay có đỡ hơn chút nào không, bác sĩ nói thế nào, vết thương còn có thể lành sao, còn có thể quay về thi đấu sao.

Câu trả lời của Tôn Triết Bình cũng dần dần rập khuân, tốt hơn nhiều, cũng không đau, huấn luyện khôi phục, còn chưa thấy khởi sắc, không có thay đổi gì, không có việc gì, không có gì. . .

Không có gì đáng nói.

Lòng bọn họ biết rõ, ngầm hiểu nhau.

Trương Giai Lạc vẫn đang kiên nhẫn nói về Vinh Quang, về Bách Hoa, còn có chính cậu.

—— Ha ha hôm nay chúng ta lại thắng!

—— Trận hôm nay đánh không tốt, thiếu chút nữa liền có thể thắng.

—— Nếu có anh ở thì thật tốt. Bao giờ anh trở về a?

—— Tôn Triết Bình, tui vào trận chung kết!

—— Tôn Triết Bình, tui lại thua.

Đêm mùa giải thứ Năm kết thúc, Tôn Triết Bình không chút nghĩ ngợi đã bấm gọi Trương Giai Lạc.

Không ai tiếp điện thoại.

Anh đứng bên cửa sổ, xuất thần nhìn một biển những ánh đèn. Cuối cùng thở dài, không gọi lại.

Lúc Trương Giai Lạc gọi điện cho anh, Tôn Triết Bình đang nằm trên giường, mở tròn mắt chờ trời sáng.

"Alo."

"Là tui."

"Ừm."

Một câu "Cậu còn tốt chứ" nghẹn lại trong cổ Tôn Triết Bình, từ trên xuống dưới không được an sinh, từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng. Coi như hỏi thì có ý nghĩa gì? Đồ đần đều biết cậu ấy hiện tại không tốt, rất không tốt.

Thế nhưng căn bản là anh không được cái miệng này, anh cũng không có cách nào có thể khiến Trương Giai Lạc khá hơn, dù chỉ một chút.

Nếu như anh không giải nghệ thì thật tốt, lần đầu tiên Tôn Triết Bình toát ra ý nghĩ như vậy. Anh nghĩ, nếu như anh còn ở Bách Hoa, dù cho không thể lên sân không xuống thi đấu được, chí ít lúc này, anh vẫn có thể bầu bạn bên Trương Giai Lạc.

Nhưng nếu anh thật sự hối hận, anh đã không phải Tôn Triết Bình.

"Tôn Triết Bình."

Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trương Giai lạc truyền ra từ điện thoại.

"Tui lại thua."

Tôn Triết Bình mím môi, lẳng lặng nghe cậu hô hấp, nghe thấy nó chậm rãi tăng tốc, dần dần trở nên nức nở, cổ họng nghẹn ngào càng là không giấu được, một giây trước khi tan vỡ, Trương Giai Lạc cúp điện thoại.

Sau đó thật lâu bọn họ không liên lạc nữa.

Tôn Triết Bình nghĩ, đại khái, cứ như vậy đi.

Một mực chờ đến ngày trước khi mùa giải thứ Sáu khởi tranh, Tôn Triết Bình rốt cuộc nhận được điện thoại của Trương Giai Lạc.

"Alo."

"Là tôi."

"Ừm."

Ăn ý giữa bọn họ tựa như bẩm sinh, giống như giờ phút này, ngay cả trầm mặc cũng là ngầm hiểu ý.

Trương Giai Lạc cầm điện thoại, lưng dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng thu mình lại trong góc tường.

Cậu không nói lời nào, Tôn Triết Bình cũng vậy.

Bọn họ cứ giằng co như vậy, hô hấp gặp nhau trong ngõ hẹp của sóng điện thoại, cùng nhau thân mật.

Tôn Triết Bình cử động tay phải cứng ngắc, đưa điện thoại đã nóng lên sang tay trái, vừa mới đặt lại bên tai, chỉ nghe thấy tiếng nói mơ hồ của Trương Giai Lạc, thấp đến gần như không nghe được.

"Tôn Triết Bình, chúng ta. . . kết thúc tại nơi này đi."

Trương Giai Lạc ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng tựa lên tường, nhắm mắt lại.

"Được."

Tôn Triết Bình cảm thấy anh hẳn nên cười một cái, lại nghĩ đến Trương Giai Lạc không nhìn được. Anh đứng dậy đi đến bên ban công, giơ điện thoại, nỗi khổ trong lòng, thanh tựa thở dài.

"Trương Giai Lạc, Bắc Kinh có mưa."

5.

Tôn Triết Bình ngắt điện thoại, ngồi trên ghế salon ngẩn người hồi lâu.

Anh cho rằng cuộc gọi từ số lạ kia là từ Trương Giai Lạc. Mà một khi anh nhận định đáp án, phảng phất trong cuộc gọi chỉ có mấy giây đó chứa đầy những manh mối. Anh nghĩ, Trương Giai Lạc gọi cho anh nhưng không nói lời nào, nhất định là có nguyên nhân. Có là trong khoảnh khắc bấm gọi rồi lại hối hận, hoặc là, có cái gì đó khiến cậu hiểu lầm. . .

Ôn Thư Lãng đang chờ xem kịch vui đột nhiên bị Tôn Triết Bình nhìn chằm chằm, trong lòng nổi da gà.

"Này, cậu nhìn tôi làm gì? Tôi đẹp trai đến thế sao?"

Tôn Triết Bình không để ý tới hắn, tìm dãy số lạ kia gọi lại.

Nhạc chờ vang lên thật lâu, nhưng không ai bắt máy.

Từ lúc đó, Tôn Triết Bình càng thêm chắc chắn, ngoài Trương Giai Lạc ra thì không phải ai khác, không tiếp điện thoại, vậy thì gọi lại một lần.

Không biết gọi bao nhiêu lần, đối phương rốt cuộc bắt máy, thanh âm khàn khàn.

"Alo?"

Tôn Triết Bình đột nhiên không nói gì.

Người kia giống như biết gì đó, cũng không truy hỏi, cứ yên lặng chờ.

Tôn Triết Bình cầm điện thoại, thật cẩn thận mở miệng.

"Trương Giai Lạc, là cậu sao?"

6.

Trương Giai Lạc xuống xe ở giao lộ.

Bởi vì cậu xác định xung quanh không có nhà cho thuê, ngay cả khách sạn cũng không có, khiến cho tài xế xác nhận nhiều lần. Trương Giai Lạc bất đắc dĩ, liên tục cam đoan sẽ lập tức gọi bạn đến đón mới nhét sự ân cần hỏi thăm của tài xế vào trong xe.

Đã gần nửa đêm, Bắc Kinh lại bắt đầu có mưa rơi tí tách, trên đường phố sương mù mông lung không có một bóng người, chỉ có một mình cậu, lẻ loi đứng dưới mưa.

Mưa rơi mỗi lúc một lớn.

Trương Giai Lạc nhìn chung quanh một lần, nhấc chân đi vào một quán net nhìn qua cũng không lớn.

Mở máy, theo thói quen cậu đăng nhập QQ, thấy avatar của Diệp Tu đang nhảy lên.

"Đến Bắc Kinh rồi?"

Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, vẫn rep "Ừ" một cái, sau đó lại logout.

Chuyện cậu đến Bắc Kinh, chỉ có Diệp Tu biết. Ngoài việc tìm hắn hỏi số điện thoại, chính Trương Giai Lạc cũng không rõ, vì sao lại chỉ nguyện ý nói cho một mình Diệp Tu.

Trước khi đi, Diệp Tu nói với cậu.

"Tui đã nói từ trước, bây giờ đã không phải năm đó, ai cũng không quay về được."

"Tui biết."

"Cậu ta ở Nghĩa Trảm, còn cậu ở Bá Đồ, không còn Phồn Hoa Huyết Cảnh nữa."

"Tui biết."

"Các cậu không liên lạc năm năm, rất có thể cậu ta đã buông tay."

"Tui biết, tui đều hiểu."

"Cậu cũng biết, nhưng vẫn muốn đi?"

Trương Giai Lạc yên lặng nhìn màn hình thật lâu. Diệp Tu cũng chờ thật lâu, bỗng nhiên lại nói một câu, lại không phải khuyên cậu.

Hắn nói, "Đi thôi. Chí ít người vẫn còn, cái gì cũng còn kịp."

Trương Giai Lạc không rõ sao Diệp Tu lại nói như vậy, cũng không biết so sánh lên, rốt cuộc ai đã không còn, cái gì đã không kịp.

Dù sao cậu đã quyết định.

Có lẽ phía sau quyết định mang chút đập nồi dìm thuyền này, luôn tồn tại một hi vọng nho nhỏ, để cậu tin rằng dù đã qua năm năm dài như vậy, Tôn Triết Bình vẫn ở nơi đó chờ cậu.

Cũng như chính cậu.

Trương Giai Lạc nghĩ tới đây, cười tự giễu, lúc này thế mà bị tên Diệp Tu không biết xấu hổ kia nói trúng. Tôn Triết Bình đại khái không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, từ lúc ban đầu anh chính là người sạch sẽ lưu loát như vậy a, không có lý do vẫn luôn do dự.

Cậu đột nhiên thấy hối hận.

Khi bọn họ còn đang rất tốt, luôn luôn tập trung tinh thần vào trận đấu, trong mắt đong đầy ánh sáng tương lai, chưa hề tiếc hận thời gian trôi qua quá nhanh, cũng chưa từng sợ hãi chỉ có bắt đầu mà không có kết thúc. Cho nên những lúc cảm thấy trong lòng mệt mỏi, cũng chưa từng nghĩ phải cố gắng nói lời tạm biệt.

Chính vì vậy, chuyện cũ năm xưa cũng đành bị sự không dứt khoát của cậu kéo thành quá khứ. Kỳ thật từ trước đến nay cậu vẫn còn vương vấn trong lòng.

Có điều, cho tới hôm nay, hẳn là phải nói lời cáo biệt.

7.

Trương Giai Lạc nói với Tôn Triết Bình qua điện thoại, "Vào Vinh Quang, đánh với tui một trận đi."

Tôn Triết Bình không biết tại sao, nhưng vẫn đoạt máy tính của Ôn Thư Lãng một cách vô thức, xoát thẻ đăng nhập Vinh Quang.

Vừa lên, Trương Giai Lạc gửi tọa độ cho anh, Hoa Nhạt Mê Người đang đợi người. Anh đến nơi, trông thấy không xa phía trước có một đám người đang vây quanh nhau, thoạt nhìn như là một trận PK quy mô lớn, không phân rõ địch ta.

Tôn Triết Bình tiến lên hai bước, gửi tin, "Ừm?"

Hoa Nhạt Mê Người quay đầu lại nhìn anh một chút, chỉ chỉ trận hỗn chiến kia, "Có đánh hay không?"

Tôn Triết Bình khiêng kiếm xông lên ngay, trả lời bằng hành động. Anh thích tiết tấu như vậy.

Đằng trước có người trùng hợp nhìn sang, ngây người hồi lâu mới gào lên giận dữ ——

"CMN, Phồn Hoa Huyết Cảnh!"

Trương Giai Lạc chăm chú nhìn màn hình, sắc mặt hơi chút tái nhợt, tay lại thao tác vững vàng, tựa như đây thật sự là một trận thi đấu chính thức, như trận đấu năm ấy, dùng phồn hoa huyết cảnh giết ra một con đường.

Súng vang, đạn rền, kiếm dậy.

Kết thúc chiến đấu, Trương Giai Lạc cuối cùng lại thắng, cùng với Tôn Triết Bình.

Đại thần vẫn là đại thần năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh của Chuyên gia đạn dược cùng Cuồng kiếm sĩ so được với năm ấy, Trương Giai Lạc rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Bên trong trò chơi là cánh đồng hoang dã, hai thân ảnh sóng vai nhau mà đứng, là Hoa Nhạt Mê Người cùng Tái Thụy Nhất Hạ.

Lại không phải là Bách Hoa Liễu Loạn cùng Lạc Hoa Lang Tạ.

Trương Giai Lạc cười với màn hình máy tính, dù cho Tôn Triết Bình không nhìn thấy.

Cái bọc Phồn Hoa Huyết Cảnh này cậu đã mang thật lâu, vứt không được ném không xong bỏ không nỡ. Tôn Triết Bình làm người dứt khoát như vậy, đã buông xuống được vậy thì mau tiến về phía trước đi, mà ta không bỏ được, vậy thì tiếp tục mang.

Cậu click vào khung chat, chậm rãi gõ một hàng chữ gửi cho Tôn Triết Bình.

"Về sau, chỉ còn là đối thủ."

8.

Tay Tôn Triết Bình run lên, lại gọi điện thoại, Trương Giai Lạc vậy mà bắt máy rất nhanh.

"Trương Giai Lạc, cậu có ý gì? Muốn đoạn tuyệt với tôi sao?"

Tôn Triết Bình nói rất gấp, Trương Giai Lạc có chút muốn cười. Giọng nói như vậy, đã rất lâu rồi cậu chưa được nghe lại. Cậu đi ra quán net, nhìn thoáng qua cửa hàng vẫn sáng đèn phía trước, ung dung chậm rãi đi lên phía trước.

Mưa vẫn chưa ngừng, ngược lại càng rơi càng lớn.

"Chúng ta có cần phải đoạn tuyệt sao?" Trương Giai Lạc dừng một chút, "Tui thật ra muốn tìm anh. . . ôn lại chuyện cũ một chút, có điều bây giờ, tui đổi ý rồi."

"Kỳ thật chuyện cũ cũng không có gì tốt, có lẽ anh cũng quên gần hết rồi."

"Tôi không. . ."

Trương Giai Lạc đánh gãy anh, "Được rồi, Tôn Triết Bình, chúc anh hạnh phúc."

"Chờ một chút Trương Giai Lạc!" Tôn Triết Bình ngăn lại, "Cậu có phải hiểu lầm cái gì không?"

Trương Giai Lạc nhẹ kéo khóe miệng, "Không có a, tui thì hiểu lầm cái gì được chứ."

"Nhưng là cậu không ôn chuyện cùng tôi, làm sao tôi có thể hạnh phúc."

Cái gì? Trương Giai Lạc có chút bối rối.

"Đêm nay lúc cậu gọi điện cho tôi thì tôi đang tái khám ở chỗ bác sĩ, khi đó tôi đang thay băng, là anh ta nghe điện thoại giúp tôi." Tôn Triết Bình nhanh chóng giải thích, sợ chậm một chút Trương Giai Lạc sẽ cúp điện thoại.

"Trương Giai Lạc, hiện tại, tôi độc thân."

Trương Giai Lạc dừng bước, cầm điện thoại không biết nói gì.

Chuyện cũng không giống như cậu nghĩ, thật sự không giống a. . .

"Trương Giai Lạc, cậu biết không. . ."

Trương Giai Lạc nghe được Tôn Triết Bình dần thở gấp, có cái gì đó chôn sâu trong lòng, mắt thấy sắp phá xác mà ra.

Trong đầu cậu hiện lên cuộc gọi biệt ly năm ấy, Tôn Triết Bình hình như cũng hô hấp dồn dập như vậy, đên những chữ cuối cùng lại không nói ra, mà thay vào đó là một câu không quá quan trọng.

Tình huống bây giờ, dần ăn khớp với hình ảnh trong quá khứ.

Tiếng bước chân bên tai lớn dần, lấn át tiếng hô hấp của cậu, cùng nhịp tim đang tăng nhanh.

Trương Giai Lạc đột nhiên nắm chặt điện thoại, "Tôn Triết Bình, anh đừng nói chuyện, nghe tui nói, anh nghe tui nói. Một câu thôi cũng được."

Cậu trịnh trọng một cách kì lạ ở nơi đối phương không thấy được, đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, hít sâu một hơi. Cậu nghe được giọng nói của mình bình ổn dị thường.

"Tôn Triết Bình, Bắc Kinh có mưa."

Người kia mấy giây sau mới phản ứng lại, ngạc nhiên lại mừng rỡ.

"Cậu đang ở Bắc Kinh? Ở chỗ nào? Tôi đi đón cậu."

"Đã khuya rồi, trời còn mưa, anh đừng đến."

"Nói lời ngốc gì vậy?" Tôn Triết Bình giày cũng chưa đeo xong liền vội vàng cầm áo khoác lao ra cửa, "Mưa có to nữa tôi cũng phải đi đón cậu. Mau nói cho tôi biết cậu ở đâu, tôi lập tức đến."

"Vậy. . ." Trương Giai Lạc đã nắp chai dưới chân, cười giảo hoạt.

"Anh đoán?"

9.

Trương Giai Lạc ngồi trên bậc thang trước một cửa hàng tiện lợi tránh mưa. Vỗ vỗ nước mưa trên vai, hà hơi vào lòng bàn tay sưởi ấm. Nghe hương đồ ăn trong tiệm, cậu cảm thấy có chút đói bụng. Nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua rạng sáng một chút. Trương Giai Lạc nghĩ nghĩ, vào trong tiệm mua hai cái cơm nắm cá ngừ.

Đây không phải lần đầu tiên cậu tới Bắc Kinh. Nghỉ hè mùa giải thứ Ba, Tôn Triết Bình từng dẫn cậu đi. Hai người mỗi ngày đều ăn chơi, ở Bắc Kinh hơn 10 ngày. Trong thời gian đó đi rất nhiều hàng quán, chỉ có cửa hàng tiện lợi này là cậu nhỡ kỹ nhớ rõ nhất.

Ngày đó hai người ăn tối sớm, đến 10 giờ cậu la hét kêu đói. Gần đó lại không có món gì ngon, hai người liền loạng choạng tiến vào cửa hàng, mua hai cái cơm nắm cá ngừ.

Cơm nắm không tính lớn, nhân lúc còn nóng cắn một cái, hạt cơm mềm dẻo kết hợp với vụn cá ngừ thơm ngon lập tức thỏa mãn vị giác của Trương Giai Lạc.

"Ừm, cái này ăn ngon!"

Tôn Triết Bình đứng bên cạnh vặn nắp một chai nước khoáng cho cậu, "Cậu có ngốc hay không, cao hứng đến nói lắp như vậy, một miếng cơm nắm liền có thể đuổi cậu đi."

Trương Giai Lạc cười hì hì nhìn anh.

"Đều ăn vào cho mặt nha."

Trương Giai Lạc chưa kịp phản ứng lại, Tôn Triết Bình đã đưa tay lấy xuống hạt cơm vừa dính lên giúp cậu.

Sau đó cúi đầu hôn xuống.

Đó là nụ hôn đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau.

Trương Giai Lạc tay cầm nửa cái cơm nắm ngây người, chờ Tôn Triết Bình cười được hồi lâu mới hồi phục tinh thần, ảo não đấm một cái lên vai Tôn Triết Bình, sau đó nhào vào ngực anh.

Tôn Triết Bình thuận thế vòng tay ôm lấy người ta, trên mặt cười đến nở hoa, trong miệng lại nói, "Trương Giai Lạc cậu lấy cơm cọ lên quần áo tôi a!"

Trương Giai Lạc vùi đầu vào cổ anh hít mũi, "Cứ cọ, cọ bẩn anh giặt."

"Được, tôi giặt."

10.

Trương Giai Lạc cúi đầu cắn cơm nắm, nhìn mặt đất ngây ngô cười.

Ngẩng đầu, Tôn Triết Bình đang thở hồng hộc đứng ở bên kia đường, toàn thân ướt sũng, chật vật đến không thành dạng.

Nhưng nhìn anh như vậy, căn bản không thể rời mắt.

Cậu đứng dậy, đội mưa đi về phía Tôn Triết Bình. Mưa rơi càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại. Thể như không sao.

Tôn Triết Bình một đường chạy vội.

"Đừng lại lãng phí. Chí ít người vẫn còn, cái gì cũng còn kịp."

Trong điện thoại, Diệp Tu mơ hồ nói với anh như vậy.

May mắn.

Anh đứng tại chỗ, nhìn Trương Giai Lạc cách đó không xa, từng bước trong gió từng bước trong mưa, lại gần anh.

Lần này không phải mộng.

Tôn Triết Bình dang hai tay đón cậu vào lòng.

Bắc Kinh mưa càng lúc càng lớn, nhưng anh cuối cùng cũng không cần nửa đêm một mình bồi hồi, nghe tiếng mưa rơi lạnh lẽo.

 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Đúng là: “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Hai người này thật là! Ba hồi dứt khoát, bốn hồi vấn vương. Cũng may là HE, không thì muốn lôi từng ông ra đập cho một trận.

Tác giả viết nhiều câu rớt ngang hông thật, mà người dịch chọn từ cũng rất đắc, cái kiểu “nhét mối quan tâm vào lại trong xe” nghe nó thương làm sao á.

Cuối cùng HE mà tâm trạng vẫn buồn man mác này là sao? Mấy chữ “tui thua”, “tui hiểu”,... cứ đọng lại trong lòng mình là sao?

Thôi thì cứ cọ đi, áo dơ anh sẽ giặt.
 

Bình luận bằng Facebook