08.
Tiền lệ mà Trương Giai Lạc nói Tôn Triết Bình cũng đã tra ra, được thu dưỡng là một đứa trẻ mồ côi phát hiện trong lúc cứu trợ một quốc gia bị tàn phá, đối với tình huống này đôi bên đều vô cùng vui vẻ lại thể hiện được tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.
Nhưng quốc nội gần trăm năm nay không hề có tiền lệ nhận nuôi trẻ mồ côi như thế. Đứa trẻ được sinh ra tự nhiên đều rất quý giá, không ai tùy tiện ném cho người khác nhặt. Vốn đã biết tồn tại cộng đồng người sinh sống bí mật, mà trong số họ chưa từng có người nào dùng cách này giành được thân phận hợp pháp—— cả trường hợp thất bại cũng không tra được, nói rõ phương pháp này không hề khả quan.
Huống chi, Trương Giai Lạc còn mang trên người phiền phức rất lớn, để hắn lộ diện như thế quá nguy hiểm.
Bàn tay Tôn Triết Bình vẫn che trên đỉnh đầu Trương Giai Lạc, tóc của hắn rất mịn, áng mây trôi đi tia nắng nhạt rơi dọc theo từng sợi tóc. Trương Giai Lạc mới nói một câu đã bị Tôn Triết Bình dứt khoát ngắt ngang, cũng không tức giận, chỉ yên lặng nghiêm túc lắng nghe hắn nói. Trương Giai Lạc vẫn ôm eo Tôn Triết Bình, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu êm ấm áp.
Tôn Triết Bình nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, đầu mày cau chặt dần dãn ra.
Hồi hải mã của Trương Giai Lạc bị tổn hại, sẽ không chịu nổi hai lần cải tạo. Cũng có nghĩa hắn không thể nào tham gia kế hoạch biển sâu. Tồn tại một bộ nhớ không thể kiểm soát, một khi gia nhập sẽ là mầm họa không thể lưu lại được.
Tôn Triết Bình xoa nhẹ đầu Trương Giai Lạc, hỏi cậu bao nhiêu tuổi? Quá mười sáu diễn sinh sẽ không chấp nhận, làm sao có gia đình nào thu dưỡng cậu?
Trương Giai Lạc cười híp mắt, như chú cáo nhỏ tinh ranh nói, anh sao thật thà quá vậy. Bạn của anh nhặt được tôi ở ven đường, làm sao biết tôi bao nhiêu tuổi, tôi lại mất trí nhớ, cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.
Bọn hắn cứ như đang rảnh rỗi chuyện trò mấy việc linh tinh, cũng giống như đang thảo luận vấn đề cực kỳ khẩn cấp. Trương Giai Lạc có vẻ càng hưng phấn hơn, cười đến mắt mũi cong cong, vô cùng dụ hoặc, hắn nói anh lớn hơn tôi mấy tuổi, chúng ta có thể không cần phiền tới bạn anh.
Tôn Triết Bình bị dụ dỗ khom người xuống, Trương Giai Lạc mím môi, nhìn Tôn Triết Bình từ từ cúi đến gần sát thì nhắm mắt lại. Tôn Triết Bình khẽ chạm môi lên hai mắt Trương Giai Lạc, lông mi nhẹ run lướt trên đôi môi hắn mềm mại, như nụ hoa nhỏ trắng trong thơm ngọt đầu hè, buông rơi vào hắn lòng bàn tay.
Tôi nhận nuôi cậu? Vậy cậu phải gọi tôi là gì?
Bọn hắn dựa sát vào nhau, Tôn Triết Bình thấp giọng nhẹ nhàng nói, khiến Trương Giai Lạc nghe mà say đến huyết dịch dâng trào, hắn mơ hồ kề vào tai Triết Bình, thì thầm trả lời.
Sự thật chứng minh, làm trên bàn chẳng hề có tình thú gì khác, mới bày trí hơn một giờ đồng hồ Trương Giai Lạc đã hối hận mua cái bàn gỗ vừa cứng vừa nát này. Tôn Triết Bình vỗ vỗ chân hắn, dỗ dành nói, có thể trả hàng.
Trương Giai Lạc vừa tức giận vừa ngượng ngùng càng thêm suy sụp, gương mặt đỏ bừng đến tận cổ, giấu mặt vào vai Tôn Triết Bình, từ chối nói, thế này làm sao trả, anh không biết ngại, nhưng mà tôi ngại!
Càng suy sụp hơn nữa là, Trương Giai Lạc khi ra ngoài vẫn phải nằm vào túi xách cầm tay. Lúc nãy robot tự động đưa đến mấy món đồ dùng người lớn, còn đưa cả khăn tắm lớn. Trương Giai Lạc nhắm mắt lại, cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người (máy) nào nữa.
Tôn Triết Bình bọc hắn vào khăn tắm mềm mại nói, nếu không ở lại một chút rồi hãy về phòng?
Không được, tôi muốn quay về tắm rửa. Cảm giác lầy lội giữa hai chân cả trong cơ thể thật sự khó mà làm lơ được, kỳ cục lại xấu hổ, Trương Giai Lạc quấn trong khăn tắm ngón tay bên dưới chọt chọt cơ vai rắn chắc của Tôn Triết Bình nói, Tôn Triết Bình anh biết không, hoàng đế cổ đại rất thích cuộn phi tử của mình như vầy, mà người ta cuốn lại đưa lên long sàng, anh lại đem tôi nhét vào túi.
Tôn Triết Bình lại bị mấy ý nghĩ linh tinh của hắn đánh bại, bật cười một tiếng khiến Trương Giai Lạc càng ra sức đâm đâm chọt chọt.
Anh còn cười, đồ không lương tâm.
Tôn Triết Bình bắt lại hôn lên ngón tay đang trút giận của hắn, kêu hắn bảo bối ngoan, ủy khuất cậu ba mươi giây thôi.
Trương Giai Lạc nói ủy khuất tôi vậy phải đối xử tốt với tôi một chút. Vì thế vấn đề căng thẳng lúc chiều bị tình huống mất kiềm chế gián đoạn, đêm đến lại được tiếp tục trên giường.
Trương Giai Lạc nhoài người trên gối, liệt kê cho Tôn Triết Bình một hai ba vấn đề:
Một, hồi hải mã của hắn đã hư hại, ký ức không thể bị tra ra, những việc hắn trải qua dưới lòng đất sẽ an toàn; hai, năng lực khống chế tinh thần của hắn rất xuất sắc, phòng nghiên cứu gien sẽ cảm thấy hứng thú với hắn, ít nhất cũng không trục xuất hắn ra ngoài vì nhập cảnh trái phép; ba, khi hệ thống kiểm tra cơ thể sẽ cho kết quả hắn trong độ tuổi kết đôi, sẽ trực tiếp tiến hành ghép cặp, lúc này chỉ cần Tôn Triết Bình cũng hủy bỏ thời hạn tự do, tiến vào phạm vi ghép đôi, bọn hắn có thể thành công dắt tay nhau về chung một nhà, nhận nuôi chỉ là lý do trên danh nghĩa để Trương Giai Lạc xuất hiện một cách hợp lý.
Tôn Triết Bình nghiêng người chống tay nghe hắn dông dài, cảm thấy Trương Giai Lạc thật ngây thơ ngốc nghếch, dáng vẻ đếm tay phân tích thuyết phục hắn lại hồn nhiên đến mức đáng yêu.
Hắn đưa tay gõ trán Trương Giai Lạc nói, nếu thật cảm thấy hứng thú với cậu, giam cậu lại làm nghiên cứu trên cơ thể sống chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
Trương Giai Lạc mở to mắt nói, đồng chí Tôn Triết Bình, suy nghĩ của anh gần đây thật nguy hiểm. Nhưng mà lại cần anh nguy hiểm như vậy nha.
Hắn mím môi cười, giơ ngón tay ra trước huơ huơ nói, lúc kiểm tra ghép đôi, anh phân tán 5% tư tưởng, lơ đễnh nghĩ đến KẾ HOẠCH C của anh.
Muốn làm gì, đe dọa hệ thống à?
Thương lượng một chút thôi mà.
Cậu xem số liệu như con người mà suy tính vấn đề sao.
Ừm, tụi mình can thiệp một chút vào vùng giá trị quyết định của nó. Tôi biết việc này nghe ảo tưởng, nhưng thật sự có thể được.
Không chỉ ngây thơ, mà còn quá điên cuồng. Tôn Triết Bình không phản bác nữa, Trương Giai Lạc nâng cằm nói tiếp, dù thế nào anh cũng đừng cả nghĩ, tệ lắm thì mình cùng bị nhốt làm thí nghiệm cơ thể sống, nói không chừng vẫn có thể nhốt chung một lồng.
Tôn Triết Bình nhìn gò má của hắn, ngón tay quấn một lọn tóc dài vươn trên vai Trương Giai Lạc, một vòng thêm một vòng quấn vào ngón tay.
Hơn nữa chúng ta cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn ở cạnh nhau mà thôi. Trương Giai Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, nói, anh ở bên cạnh tôi sẽ luôn bình tĩnh, đúng không?
Tôn Triết Bình híp mắt lại rồi mở to, khẽ gật đầu. Từ nhà kính đi ra, số liệu báo đỏ của hắn đã trở về giới hạn an toàn, giống như sư tử bị thuần phục ôn nhu, thật sự kỳ diệu.
Cho nên có thể được, tin tưởng tôi, Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc ló đầu ra hôn hắn một cái, sau đó hơi lùi lại, vẫn kề sát bên nhìn vào hai mắt Tôn Triết Bình thủ thỉ, ngọt ngào mê hoặc, trừ đi 5% kia, còn lại anh đều phải nghĩ đến tôi.
Trương Giai Lạc cũng cảm thấy mình giành thắng có chút không vẻ vang, bất quá đây là phương pháp nhanh nhất thuyết phục Tôn Triết Bình. Cuối ngày, Tôn Triết Bình vẫn đi đến cái nơi chết tiệt kia. Phải nhanh giải quyết xong mọi vấn đề để còn hưởng thụ hạnh phúc khoái lạc của đời sống hôn nhân, Trương Giai Lạc ngoắc tay, gọi màn hình giả lập tới nói, có thể mô phỏng trung tâm kiểm tra sức khỏe, và hệ thống kết đôi không?
Bé đào hồng theo thói quen bay tới lấy lòng Trương Giai Lạc, trái rung phải lắc, bắt chước con người lắc đầu. Trương Giai Lạc bị nó chọc cười nói, không bắt mi mô phỏng cơ sở dữ liệu, cũng không phải chọn vợ, mô phỏng thuật toán là được. Cả thuật toán dự án Biển Sâu nữa, có làm được không? Đừng sợ, ta chỉ cần mi giúp luyện tập một chút thôi.
Tôn Triết Bình cảm thấy bị thuyết phục nên làm theo ý Trương Giai Lạc, ngoại trừ tỷ lệ thành công hơi thấp nhưng cũng không phải bất khả thi. Nhiều nhất vẫn còn KẾ HOẠCH C.
Hắn lược lại mọi sự kiện một lần trong đầu, đột nhiên nghĩ đến Al mà Chung thiếu mê mụi kia. Không phải là cùng chỗ web đen bán nghệ không bán thân của Trương Giai Lạc đấy chứ, nếu không sao nghe đến bán thân lại ngạo kiều như vậy.
Chung thiếu nhanh chóng đáp ứng mọi yêu cầu giúp đỡ của Tôn Triết Bình, lúc đầu còn tưởng Tôn Triết Bình tìm được nốt ruồi son của hắn. Đến lúc gặp được Trương Giai Lạc, mới hiểu thì ra là kéo được ánh trăng sáng* đến bên người —— tuổi tác chênh lệch như vậy, hắn không hề nghĩ đó là cùng một người.
*Nguyên văn: chu sa chí - bạch nguyệt quang. Người ta nói “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào cũng từng có ít nhất hai đóa hồng trong đời, một đóa hồng đỏ và một đóa hồng trắng. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, lâu dần sẽ như hạt cơm dính trên áo, còn đó hồng đỏ là nốt ruồi son trên ngực.”
Tôn Triết Bình cũng không giải thích nhiều với hắn, biết càng nhiều càng không an toàn. Mọi người xâu chuỗi kế hoạch xong xuôi, còn dùng vật thay thế Trương Giai Lạc dò xét đường đi nước bước thêm hai lần, rồi bắt đầu thực thi.
Trương Giai Lạc cách lớp pha lê liếc mắt nhìn lại nhà kính sau vườn, lại nằm vào túi da cầm tay kia lần nữa, cũng là lần cuối cùng.
Kế hoạch đã được dò xét cẩn thận khi chân chính thực hiện cũng rất thuận lợi, Trương Giai Lạc đã lâu không đứng ở dưới ánh mặt trời. Hắn cũng không cảm thấy gì khác, ánh nắng lúc này so với ngày hôm đó ở nhà kính cũng chẳng hơn gì.
Đến trung tâm sức khỏe Tôn Triết Bình và hắn phải chia ra, Tôn Triết Bình đi đăng nhập hệ thống kết đôi, hắn đi kiểm tra toàn diện. Chung thiếu bị giữ lại kiểm tra bệnh cảm cúm. Cách lớp áo bảo hộ Chung thiếu vỗ vai Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc nhìn hắn cười cười.
Ngoại trừ kiểm tra bệnh tật, ước chừng điều tra đoạn ký ức “Nhặt được Trương Giai Lạc” mới thật là trọng điểm
Trương Giai Lạc mặc đồ bảo hộ đi dọc hành lang xám dài dằng dặt, hắn trước đây mười sáu tuổi rất khỏe mạnh, ít khi sinh bệnh, không thường tới những nơi này. Không biết màu xám trong diễn sinh có phải cũng lạnh lẽo như nơi này hay không.
Tôn Triết Bình thật sự rất đáng để yêu, lại cũng rất yêu hắn. Chỉ cần hắn nói muốn, tình huống gần như bất khả thi, ngây thơ mà điên cuồng này cũng nguyện ý cùng với hắn thực hiện.
Trương Giai Lạc theo người máy dẫn đường đến khoang đo lường, nằm thẳng vào trong, nhắm mắt lại, con chip trong đầu hắn nhanh chóng vận hành.
Không có gì khổ sở hơn việc phải giữ bí mật với người mình yêu thương gần gũi nhất. Nhưng Trương Giai Lạc không có lựa chọn nào khác. Tôn Triết Bình là thành viên của kế hoạch Biển Sâu, ký ức của hắn trước nay không trọn vẹn thuộc về mình. Trương Giai Lạc không muốn để Tôn Triết Bình giống như Chung thiếu, bóp méo cắt bỏ ký ức của chính mình.
Xem ra lần này hắn thành công, sẽ có nhiều “Người ở dưới kia” lựa chọn dùng phương thức nửa người nửa AI để sinh tồn. Chung quy làm con người không cách nào được tiếp nhận, chỉ có thể lựa chọn những phương thức khác để sống tiếp.
Trương Giai Lạc kết nối hệ thống đo lường, như đối tác thỏa thuận hợp đồng làm ăn, cùng nhau tính toán tối đa hóa lợi ích đôi bên.
Bọn hắn hiện tại không đủ năng lực thay đổi thế giới, nhưng Trương Giai Lạc sẽ dùng hết khả năng, bảo vệ tốt Tôn Triết Bình. Cho dù tương lai thế giới có thay đổi, việc ấy cũng sẽ không đổi thay. Thế giới ngày sau có như thế nào, do loài người nắm quyền, hay do AI khống chế, là tỉnh táo hay điên cuồng, nào ai biết được.
Đáy mắt Trương Giai Lạc phủ một tầng sáng xanh lạnh lẽo. Hắn quả thực không hề quan tâm, cũng không hề để ý con chip giúp hắn tỉnh lại có thể khiến hắn sống được đến bao đời. Hắn chỉ muốn cùng người hắn quen biết năm mười sáu tuổi kia sống trọn vẹn một đời này, là đủ rồi.
HOÀN