Hoàn [Hoàng Thiếu Thiên 2019][Hoàng Thiếu Thiên] Tro rơi

Miiketsu.

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Bình luận
22
Số lượt thích
183
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tán ca ~(≧▽≦)/~
#1

(artist: 懒懒壳懒懒 )
Tro rơi

Còn một ngày nữa thôi là đến sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên rồi, đây đã là năm thứ hai chúng ta cùng nhau đón sinh nhật, và chắc chắn sẽ còn rất nhiều rất nhiều năm nữa đang chờ chúng ta phía trước. Cảm ơn anh vì đã đồng hành cùng em trong những năm thanh xuân đẹp nhất, cảm ơn anh vì đã trở thành Vinh Quang của em. Một năm hai năm không phải cả đời, nhưng ít nhất chúng ta đã từng sóng vai đồng hành, em chẳng mong gì hơn như thế. Chúc mừng sinh nhật, người đã trở thành tín ngưỡng của em, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ.
Dạ Vũ Thanh Phiền, kiếm định thiên hạ!


Tác giả: 墨譞 - Mặc Huyên
Edit: Eirlys


Thì là, mình vốn không phải giỏi văn hay gì cả, với lại mình cũng không biết tiếng Trung, nên còn nhiều thứ chưa được tốt và bản edit cũng chỉ đảm bảo khoảng 60-70%. Về phần beta, vì đến sát ngày mình mới nhờ (cái này là lỗi của mình) nên đến giờ vẫn chưa có, sau khi bạn ấy xong, có gì cần chỉnh sửa mình sẽ sửa lại sau.
Cơ mà quan trọng nhất, chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu, người thương của em.
Không lâu sau giải đấu Vinh Quang thế giới lần thứ hai, Vương Kiệt Hy vì quá độ tiêu hao mà ở ngay giữa mùa giải thứ mười hai tuyên bố giải nghệ. Ma Thuật Sư người này, người được phong là bậc thầy chiến thuật thứ năm, người gánh lên Vi Thảo một đường bay về phía trước, rốt cục cũng bị mài mòn đến gục ngã.

Lúc này Vi Thảo mới chỉ nửa bước vào vòng chung kết, bị thông báo giải nghệ đột ngột của đội trưởng làm cho dấy lên một hồi binh hoang mã loạn.
Trong buổi họp báo, Vương Kiệt Hy cong lên môi, ở đáy mắt có chút gì đó hổ thẹn hiếm thấy. Mùa giải này của Vi Thảo coi như chấm dứt ở đây. Kế tiếp chắc chắn sẽ có nhiều chấn động. Còn tương lai, không biết.


Bao nhiêu chúc phúc, cảm tạ, tiếc nuối, ngay cả quá khứ giờ đây cũng không còn trọng yếu nữa, hết thảy đều buông xuống.

Đến cuối cùng Vương Kiệt Hy cười cười vỗ vai Cao Anh Kiệt: “Anh Kiệt à, lần này là thực sự rồi, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo.”

Hoàng Thiếu Thiên ngồi dưới đài bỗng hoảng hốt, người ta luôn nói Lam Vũ Vi Thảo có cừu oán, nhưng thực ra cũng chẳng đến mức như vậy. Người này trước giờ vẫn cùng hắn đùa giỡn, như thế nào lại nói đi là đi, nói không đánh nữa là sẽ không đánh nữa như vậy? Sau đó hắn đột nhiên ý thức được, tuyển thủ mùa ba giờ đã chẳng còn một mống, thanh kiếm của sự già yếu đã từ khi nào lặng lẽ treo trên đầu của các tuyển thủ mùa bốn.

Hắn thì như nào? Còn đánh được thêm bao lâu?

Bản thân hắn cũng rõ ràng, tối đa thêm được một năm.

Tình trạng của hắn hiện tại đã xuống dốc rất nhiều, mặc dù không như Vương Kiệt Hy bệnh tật đổ xuống như núi sập, nhưng cũng là trí mạng. Một kích tất trúng, quỷ mị tới lui, hiện giờ liên minh ai cũng có thao tác cực nhanh. Đấu pháp của hắn, cũng là một loại tiêu hao không phải sao?

Có phải hay không hắn cũng nên chào tạm biệt rồi?

Hoàng Thiếu Thiên cảm khái, quay đầu vỗ vai Lư Hãn Văn, tiểu tử này bây giờ đã cao hơn cả hắn.

“Tiểu Lư à, sắp tới phải nhờ đến em gánh vác Lam Vũ rồi.”

Vừa vặn đội ngũ Vi Thảo đi ngang qua nghe được những lời này, Lưu Tiểu Biệt trong nháy mắt tạc mao: “Hoàng Thiếu anh là đang giễu cợt Vi Thảo sao?”

Vương Kiệt Hy giơ tay ngăn lại Lưu Tiểu Biệt đang xúc động muốn lao ra đánh người, ý vị thâm trường liếc hắn một cái.

“Thật xảo.”

Mùa giải thứ mười hai kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ.

Liên minh Vinh Quang một trận náo động, Đấu Thần Quyền Hoàng đã rời đi từ lâu, vừa qua là Ma Thuật Sư, bây giờ Kiếm Thánh cũng sắp không còn nữa.

“Cũng đã hai mươi bảy rồi, ta đây cũng chẳng phải như Diệp Tu mà còn có thể đánh tiếp được.”

Trong buổi họp báo, Hoàng Thiếu Thiên cười đến xán lạn.

Làm một lưỡi đao phủ đầy bụi, chi bằng nhân lúc còn sắc bén rời đi, lưu lại một bóng lưng rực rỡ huy hoàng.

Ở nhà nhàn rỗi, thực sự rất trái với thói quen. Sinh hoạt thường ngày đã lâu thành quy luật, thoáng cái sợi dây đang buộc chặt lại lỏng ra, không còn mục tiêu phấn đấu, cũng không biết có thể làm gì. Chơi game đã thành thói quen, đến đi tìm việc khác cũng không muốn. Hoàng Thiếu Thiên nhàn rỗi liền mở Vinh Quang, nhân lúc danh tiếng Kiếm Thánh vẫn còn đó mà chơi giết thời gian.

Bao nhiêu giao tình, hay lòng người sâu cạn thế nào, hắn đều không có đi tìm.

Duy chỉ Diệp Tu sau khi quay về làm lĩnh đội thì biến mất vô tung, còn lại Vương Kiệt Hy và hai chiến thuật đại sư đều ở lại liên minh, Trương Giai Lạc thiết kế tạo hình cho game online, Hàn Văn Thanh ở lại Bá Đồ làm huấn luyện. Còn những người khác, trực tiếp làm bình luận viên, nhất là Phương Duệ, cậu ta chỉ vừa mở miệng, khán giả đã chú ý lời hắn nói hơn cả nội dung trận đấu. Đôi khi Ngụy Sâm cùng Lâm Kính Ngôn được mời làm khách quý, lúc này bọn họ mới nhận ra, mấy người này đều như nhau cả!

Nói tóm lại thì sinh hoạt vẫn còn khá ổn. Tiền lương mấy năm thi đấu cũng đủ dùng cả đời, vẫn còn có thể đánh Vinh Quang, dùng trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp đi ngược người chơi thường, và có thể nói chuyện với fan mà không bị trở ngại. Thỉnh thoảng có thể mở clone cướp boss về cho Lam Khê Các, sau đó được cả đám bái làm đại thần, rồi nhân lúc họ vẫn còn hoang mang cười ha ha ha chạy mất.

Vô cùng tốt.

Ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nhớ mọi người ở Lam Vũ.

Và cũng không thấy được lại mấy người kia sau khi xuất ngũ, những người mà hắn coi vừa là bạn lại vừa là thù.

Mùa giải thứ mười bốn, trận chung kết của Lam Vũ, hắn không kìm được mà lén chạy vào tiệm net gần đó xem tường thuật trực tiếp. Hoàng Thiếu Thiên ỷ vào không gian thiếu ánh sáng mà kéo khẩu trang xuống.

Dạ Vĩ Thanh Phiền được Lư Hãn Văn thừa kế, lại không giữ được phong cách của Yêu Đao ngày trước tự do lãnh khốc, lỗi lỗi lạc lạc, thế nhưng lại đồng dạng không chút lưu tình, nhất mạch tương thừa.

“Cũng thật lợi hại nha…A, một kiếm kia chém sai rồi! Sao lại có thể ra chiêu như này được chứ, Tam đoạn trảm kia có sơ hở… Rất tốt rất tốt chiêu Lạc anh thức này chém tốt lắm, rất có phong phạm của bản Kiếm… Hoàng Thiếu Thiên! Đúng! Cứ như vậy xử hắn…! A đội trưởng đang bị nguy hiểm, mau về bảo vệ đội trưởng! Đánh đẹp lắm!”

Hắn bình luận rất nhiệt tình, với biểu hiện của Lư Hãn Văn rất kiêu ngạo. Bất quá, như vậy chưa đủ. Hắn còn có một chút gì đó xoi mói cùng ghen tị, nghĩ thầm, ta ngày trước…

Bất tri bất giác hắn nhận ra thanh âm mình có chút lớn.

“Cậu thì biết cái gì chứ! Lư Hãn Văn mới là lợi hại nhất!”

Người bên cạnh quay sang bất mãn nói một câu, cũng không nhận ra hắn.

Hoàng Thiếu Thiên trong lòng trăm câu ngàn câu đều nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời, chỉ có thể nhìn thân ảnh Dạ Vũ Thanh Phiền ở trên sàn thi đấu một đường tiến lên. Đó đã không còn là Lam Vũ của hắn nữa rồi.

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Thiếu Thiên luôn vui vẻ lại từ đáy lòng tuôn ra một trận phiền muộn.

Thời đại thay đổi quá nhanh, truyền thuyết quang mang cũng cuối cùng trôi vào dĩ vãng, từ từ bị lãng quên.

Mùa giải thứ mười bốn kết thúc, Dụ Văn Châu tuyên bố giải nghệ.

Mặc dù tay tàn, nhưng trong khi một đám lão tướng trượt trạng thái, tay tàn như Dụ Văn Châu lại có thể bảo trì trạng thái tốt nhất. Tuyển thủ mùa năm giờ cũng chỉ còn duy nhất Chu Trạch Khải vẫn còn trụ lại được.

Diệp Tu khi còn làm lĩnh đội, đã từng cười nhạo anh: “Cậu đây là muốn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa sao?”

Kết quả, người này vô thanh vô tức thông báo ra chuyện trọng đại.

Phảng phất như sấm giật, đội viên Lam Vũ tất cả đều chấn động, rốt cục thì, người đầu tiên mang cúp quán quân về cho Lam Vũ, cũng là người cuối cùng, cũng rời đi, triệt để rời đi. Triều đại đã thay đổi rồi.

Ngày Dụ Văn Châu rời đi, Hoàng Thiếu Thiên đến đón hắn, giúp hắn mang hành lý: “Đội trưởng không phải cậu nói còn có thể đánh thêm mấy năm sao? Tại sao đột nhiên giải nghệ? Chiến đội không giữ cậu lại nữa hả? Thật quá đáng, lần sau tôi phải giáo huấn bọn họ! Ấy, cậu nói cậu muốn làm việc trong liên minh đúng không?”

Dụ Văn Châu cười cười, bất động thanh sắc lấy lại vali hành lý.

“Tôi cũng thối lui thôi.”

Đứa nhỏ có cả thiên phú lẫn mưu lược kia đã trưởng thành rồi, không còn cần anh nâng đỡ nữa. So với bị đuổi đi, chi bằng tự mình nói lời từ biệt. Tựa như Hoàng Thiếu Thiên ngày trước, Yêu Đao còn đang sắc bén liền xoay người rời đi.

Giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng của tuyển thủ đứng đầu.

Về phần liên minh, chẳng lẽ lại muốn bậc thầy chiến thuật chất thành đống? Tưởng rằng đang chơi mạt chược sao?

Những lời này hiển nhiên hai người đều giấu trong lòng không nói, Dụ Văn Châu cười cười, Hoàng Thiếu Thiên phất tay đáp lại, rồi hòa vào đoàn người tấp nập.

—— vô ảnh vô tung

Tựa như cá vào trong biển rộng, cũng sẽ không có ngày quay trở lại.

Hoàng Thiếu Thiên lại như trước đây, tiếp tục đi, chỉ tiến không lùi.

Nói là như trước kia, chính là cùng một dạng sắc bén, dù cho người cùng hắn đồng hành ngày càng ít.

Vinh Quang đã trải qua được hơn mười năm. Truyền kỳ Vinh Quang, từng người từng người một rời đi, chỉ còn hắn ở đây ôm tưởng niệm.

Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, Vinh Quang cũng bắt đầu mở rộng thành game toàn tức. Game online bàn phím ngày càng ít dần, sẽ có một ngày toàn bộ đều đổi mới, các khu cũ sẽ bị xóa bỏ.

Bản toàn tức của Vinh Quang hắn cũng đã chơi qua, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn yêu cái cảm giác sử dụng bàn phím chơi game.

Vung chuột lên, phảng phất như quay trở lại thời còn hô phong hoán vũ.

Fan Vinh Quang rất thích lời rác rưởi của hắn, nhất là khi người phải nghe không phải mình, cảm giác rất hưng phấn! Hơn nữa nhìn bong bóng thoại của Hoàng Thiếu Thiên chiếm trọn màn hình, thanh âm vang bên tai, thực sự hoài niệm những ngày Vinh Quang mới mở server, một đám đại thần trên sàn đấu thi nhau phun lời rác rưởi, ngươi một câu ta một câu cả trận đấu náo loạn.

Bây giờ liên minh đều là tân sinh, đâu còn bầu không khí vui vẻ hòa thuận ngày trước.

Hoàng Thiếu Thiên một bên đánh quái, một bên cùng người xem lảm nhảm chuyện ngày trước Diệp Tu gạ hắn đi giúp Hưng Hân đánh phó bản. Đột nhiên xuất hiện một bình luận, lựa cỡ chữ lớn nhất lại còn màu đỏ tươi, nổi bật lên giữa đám lời ca ngợi: “Kiếm Thánh gì đó đại thần gì đó, cậu đã hết thời rồi. Về đây cọ nhiệt cái gì chứ, cậu ồn ào lắm đó biết không?

Hoàng Thiếu Thiên bỗng im lặng, tốc độ tay bạo phát, đem boss cuối giết chết.

Hoàng Thiếu Thiên một khi chân chính trở nên trầm mặc ít nói, thì không còn vui đùa nữa, đôi lúc còn làm người ta kinh sợ. Một thoáng im lặng trôi qua, người xem hốt hoảng ở phần bình luận cầu Kiếm Thánh đừng tiếp tục im lặng làm bọn họ sợ hãi.

Kỉ lục bị phá, 1 phút 32 giây.

Mãi cho đến khi đánh xong, hắn một chữ cũng không nói, chỉ là đến cuối cùng mặt không đổi sắc kêu một tiếng.

“A.”

Tại cuối câu chuyện, bức tượng anh hùng cũng rốt cục có ngày phủ đầy tro bụi.
 

Bạch Y Tiểu Chủ

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
24
#2
Fan Lam Vũ không đọc fic này thật đáng tiếc. Thậm chí fan Vi Thảo đọc fic này còn sẽ thoả mãn nữa kìa, như mình thấy tâm mềm đi lúc nhìn Vương Kiệt Hi trao đội cho Cao Anh Kiệt.

Cũng không biết nói gì nhiều, một fic quá nghẹt thở về Yêu Đao. Thật ra có đôi chỗ còn làm mình cảm thấy khó chấp nhận được, thứ nhất là Hoàng thiếu đương lời Dụ đội nói rằng còn đang lúc sắc bén sẽ giải nghệ để bảo trì tôn nghiêm, mình lại cho rằng sẽ không như thế.

Nếu anh ấy muốn giải nghệ trong khi còn sắc bén, mình chỉ nghĩ ra một lý do duy nhất, đó chính là anh sẽ giống Dụ đội, vì nâng đỡ Lư Hãn Văn. Còn nói thật, mình không nghĩ rằng Hoàng Thiếu Thiên là người sẽ xem trọng tôn nghiêm huy hoàng hơn cả Vinh Quang chân chính. Cả Dụ Văn Châu cũng thế nữa, họ nếu có nghỉ đánh, cũng sẽ nghỉ vì bản thân đã không thể cống hiến cho chiến đội, chứ tuyệt không thể vì chút tự tôn nhỏ bé kia.

Còn một chuyện nữa, nói thật mình không ngờ rằng Lư Hãn Văn sẽ thừa kế Dạ Vũ Thanh Phiền, vốn mình nghĩ ẻm kiên quyết với Lưu Vân. Song cũng có thể lắm, người là lưu thuỷ nhân vật mới là bê tông, Hoàng thiếu đi rồi thì bộ phận kỹ thuật thay đổi khác hẳn Dạ Vũ Thanh Phiền cho thích hợp với Lư Hãn Văn cũng không có gì lạ.

Nếu có lạ, cũng chỉ có Hoàng thiếu thấy lạ rồi.

Đọc khúc cuối nhói lòng thật, bức tượng anh hùng sẽ phủ đầy tro bụi. Người cũng sẽ già, Vinh Quang đổi mới, mỗi năm qua đi, đều sẽ có người rời cuộc chơi, và rồi đi dần vào quên lãng.

Ừm, nếu bạn vẫn chưa có beta, thì mình nghĩ bạn không cần tìm beta nữa đâu. Mình thấy bản dịch này tuyệt vời lắm rồi. Mình chỉ thấy hai chỗ còn sót thôi.

Thứ nhất là “toàn tức bản”, có thể để là bản holograph 3D.

—— vô ảnh vô tung
Thứ hai, chỗ này nên viết hoa và chấm câu. Bởi chỗ này đang nhấn mạnh sự ra đi của Dụ đội và Hoàng thiếu, nên mình nghĩ cẩn thận một chút sẽ tạo cảm xúc mãnh liệt cho người đọc hơn.

Còn lại, bản dịch perfect, nội dung rung động lòng người, cảm xúc dâng trào, cảm ơn chủ nhà đã chọn và cất công edit fic.
 

Bình luận bằng Facebook