Hoàn [CMSN Hoàng ThiếuThiên 2020][Diệp Hoàng] Code Scarlet

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Code Scarlet

Tác giả:莫名笑King
Editor: Gingitsune
Thể loại: AU quân đội, R16, HE


Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2019. Chúc anh mãi vẫn là ngôi sao tỏa sáng nhất, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn, thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ.

Hoàng Thiếu Thiên: Dạ Vũ Thanh Phiền-Kiếm Định Thiên Hạ


[Giống như trong thông báo đã phát cho cậu, lần liên hợp diễn tập này, Gia Thế là đội đỏ, Lam Vũ là đội xanh, quần áo cùng súng ống sẽ được thống nhất phân phối.]

[Súng ống?]

[Đương nhiên nằm trong đạo cụ được sử dụng, nhưng mỗi người không được mang nhiều hơn ba khẩu.]

[Hai là đủ.]

[Vì lần này không phải diễn tập bằng đạn thật, trên nguyên tắc, toàn bộ súng ống đều chỉ được bắn đạn giấy, vậy nên nếu cần thiết, cố gắng ---]

[--- tạo sát thương cự ly ngắn.]

[Rất tốt. Còn câu hỏi nào nữa không?]

[Có. Ngoại trừ vũ khí, các trang bị khác có đủ không? Tỉ như trang bị định vị gì đó?]

[Thấy cái vòng cổ kia không? Nó không chỉ có khả năng lần theo vị trí còn có thể đo lường sinh mệnh của người đeo.]

[Ra là vậy. Nhưng dùng trong diễn tập quân sự, công năng thứ hai không khả nghi sao?]

[Đối ngoại chỉ công bố công năng thứ nhất, hơn nữa còn thông báo đây là trang bị mới đang được thí nghệm, hy vọng các bộ ngành phối hợp.]

[Hiểu.]

[Hình như cậu có điều muốn nói.]

[Không, thưa trưởng quan.]

-- mục tiêu nhiệm vụ là ngôi sao đỏ sáng chói. Mười hai giờ sau chính thức bắt đầu.

01.

Rừng Không Tri.

Vừa nghe tên, phần lớn mọi người sẽ lầm tưởng đây là cách gọi khác của một phiến rừng cỡ trung hoặc nhỏ. Trên thực tế, nó bao quát 80% diện tích rừng trên dãy núi xuyên suốt phía đông đại lục, hiện do hai tập đoàn quân sự hùng mạnh của Liên minh là Gia Thế cùng Lam Vũ cộng đồng khống chế. Nơi đây là yếu địa có vị trí chiến lược, gần mười năm qua đều nằm dưới sự quản chế quân sự tuyệt đối của hai quân khu lớn này.

Từ ngày đầu tiên bị điều đến Trung đội Đặc chủng quân Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên đã được báo cho biết ý nghĩa chân chính của địa danh Rừng Không Tri này.

Nơi này không chỉ có rừng cây che trời, khí hậu khô nóng, đầm lầy cùng cạm bẫy chằng chịt, nó còn là một trong những địa điểm tổ chức liên hợp diễn tập quân sự mỗi năm một lần của hai quân khu lớn Gia Thế cùng Lam Vũ.

02.

Đầu kia của radio là một khoảng lặng.

Kết nối liên lạc thường quy với trung tâm chỉ huy đã đứt đoạn ba giờ trước đó, sau đó cả việc giao lưu thỉnh thoảng bằng những âm tiết ngắn ngủi trong kênh đồng đội cũng ngừng. Diệp Tu đi xuyên qua một vùng rừng núi dốc trong Rừng Không Tri. Mặt trăng treo trên cao, nhưng những đám mây đã chặn hơn một nửa ánh sáng.

Nước trong chai đã hết, súng ống bên người cũng chỉ còn một nửa số viên đạn sau trận ác chiến ban ngày. Để giảm nhẹ phụ trọng và tiết kiệm thể lực, Diệp Tu quyết định vứt bỏ trang bị thứ ba trong hôm nay.

Lúc này, anh đang dừng bước dưới một thân cây to lớn, tán cây vĩ đại tạo thành bóng râm khổng lồ, tựa như một bình phong thiên nhiên.

Đầu kia của radio vẫn lặng thinh. Diệp Tu nuốt phần lương khô anh đã tự định lượng cho bản thân, nhắm mắt, toàn bộ các chi tiết từ khi tuyên bố bắt đầu diễn tập quân sự lướt nhanh như gió trong đầu.

Anh và đồng đội cùng tiến vào Rừng Không Tri.

Đội xanh phục kích, phong cách chiến thuật điển hình của Dụ Văn Châu.

Quyết định chia nhau hành động.

Mang phụ trọng chạy nước rút.

Lại đánh bại một nhóm ba người thách thức chính diện, nếu anh không nhầm thì cậu nhóc nhỏ tuổi nhất trong đó chính là kẻ được mệnh danh Tân Binh Tốt Nhất của Lam Vũ năm nay.

Đồng đội "biến mất một cách bí ẩn".

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Liền chỉ còn mình anh.

Radio triệt để lặng im, mà mệnh lệnh cuối cùng anh nghe được từ vị chỉ huy hoàn toàn xa lạ kia lại là "tự do phát động công kích". Sau đó, đầu kia của radio chỉ còn lại tạp âm rè rè đơn điệu.

Từng vòng từng vòng khiến Diệp Tu không tránh khỏi liên tưởng đến một con rắn đang rủ xuống từ cành cây ngay trên đỉnh đầu anh, từng bước âm mưu, tràn đầy nguy hiểm. Khác biệt duy nhất là con rắn kia lộ ra răng nọc khi tự vệ phản kích, vì lãnh địa bị xâm phạm mà tiến công; bọn họ lại lộ ra thứ nọc độc này chỉ bởi sự căm ghét của bản tính âm độc. Mấy năm qua, anh quả thật lập nên công lao hàng top một, hai Liên minh, nhưng khi cảm giác được uy hiếp, họ lại lựa chọn phương thức này để triệt để phá hủy con đường phía trước của anh, so với động vật máu lạnh kia còn xấu xí, đáng thương hơn nhiều.

Diệp Tu rút dao găm, cánh tay hướng về phía bóng dáng mơ hồ lắc lư phía sau đầu.

Dao găm đâm vào thân cây, mũi dao chuẩn xác xuyên qua đầu con rắn.

Trong rừng cây chỉ cách Diệp Tu mười mấy mét, Hoàng Thiếu Thiên một tay điều chỉnh ống ngắm chữ thập trên súng bắn tỉa của mình, một tay bận rộn gỡ xuống tai nghe không dây, bóp chặt.

"Thứ rác rưởi này chậm muốn chết."

Tai nghe vào tay Hoàng Thiếu Thiên không lâu liền vô thanh vô tức một phân thành hai. Trước khi chủ nhân của nó bắt đầu không ngừng biểu đạt nỗi oán hận bằng khẩu ngữ, nó vẫn đang tận tụy truyền đi truyền lại một tin tức. [Đây là một lần truyền tin đơn hướng, Scarlet xuất hiện trong phạm vi công kích hữu hiệu của cậu. Lặp lại, Scarlet xuất hiện trong phạm vi công kích hữu hiệu của cậu. Đây là một lần truyền tin đơn hướng, . . .]

Hắn thấy Diệp Tu đang dùng ủng chiến của mình lau sạch vết máu trên dao găm, trên ngực là quân hiệu hình lá phong của Gia Thế. Xuyên qua ống ngắm ban đêm của súng bắn tỉa, quân hiệu hiện ra màu máu đỏ tươi yêu dị.

03.

Nếu nhất định phải kể về lần đầu quen biết Diệp Tu, chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không nói nên lời. Mượn lời một đồng bạn nào đó trong trại huấn luyện Lam Vũ mà hắn đã quên mất tên: "Lại không phải gái mới lớn đang yêu cuồng nhiệt, nhớ rõ ràng mấy chuyện như vậy làm chi."

Dù gì đi nữa, ký ức xa xôi nhất của Hoàng Thiếu Thiên về Diệp Tu chính là ở trung tâm huấn luyện Đặc chủng quân của Liên minh. Lần thi đua đó, quán quân bị Diệp Tu - chẳng biết chui ra từ xó xỉnh nào - đoạt lấy, Hoàng Thiêu Thiên cực kỳ không phục nên đã chạy đi tìm anh ta solo phân thắng bại.

Kết quả, chẳng mấy hiệp hắn đã bị Diệp Tu đè ra đất. Người kia thậm chí còn chưa nhổ điếu thuốc trong miệng, chỉ dùng một tay đè gáy Hoàng Thiếu Thiên khiến mặt hắn ép sát nền đất, còn hắn thì không ngừng giãy dụa muốn quay đầu trừng Diệp Tu.

"Nhóc con, nếu là trên chiến trường, cậu đã sớm chết mấy lần rồi."

"Nếu là trên chiến trường, anh đã bị tui đâm mấy lỗ."

Câu nói vang lên giữa bụi đất mịt mù vung lên từ mặt đất. Người nói nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa không quên giãy đành đạch tay chân, dù rằng hiệu quả rất ít.

"Cậu lấy gì đâm tôi vài lỗ?"

"Không có, ý tui là trên chiến trường. Không phải thực chiến, họ không cho chúng ta dùng đạo cụ thật sự để luyện tập, dù đeo trên người cũng không được. Vậy nên tui mới nói nếu lúc nãy đánh thật thì tốt biết mấy."

Hoàng Thiếu Thiên bùm bùm nói một tràng, đại ý là vừa nãy không tính, có ngon thì chờ trên tay tui có đồ nghề lại đánh.

Diệp Tu nhất thời không ngắt lời hắn, chỉ vươn tay lấy điếu thuốc đang ngậm, khảy khảy tro tàn. Kết quả, Hoàng Thiếu Thiên nói một hồi liền ngưng, đầu hắn cố sức ngoẹo càng nhiều, nhìn Diệp Tu: "Anh trông không giống như đến từ Lam Vũ, anh là người Gia Thế? Lãnh đạo? Tui không quá rành cấp bậc cùng quân hàm của Gia Thế."

"Tôi quả thật là người Gia Thế, nhưng cũng tới đây huấn luyện, sao, sợ không?"

Thằng nhóc ngây người gần hai, ba giây. Cuối cùng, có lẽ bị câu nói của Diệp Tu kích thích, âm lượng của hắn chợt khuếch đại theo cấp số nhân, khiến màng nhĩ Diệp Tu chấn động phát đau.

"Sợ ông nội anh!"

Đêm đó, Diệp Tu về ký túc xá, kể cho Ngô Tuyết Phong nghe về thằng nhóc Lam Vũ càn quấy mình đụng lúc ban ngày.

Ngô Tuyết Phong tỉ mỉ hỏi đặc thù của thằng nhóc kia, liền ném cho Diệp Tu một câu: "Thằng nhóc đó không chỉ đơn giản càn quấy. Cậu chờ bị nó giày vò đi."

Khi đó, Diệp Tu vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu này. Ngờ đâu sáng hôm sau, huấn luyện thường quy vừa kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên liền bám theo anh đòi solo, không đáp ứng thì hắn liền nã súng liên thanh vào tai, không ngừng lặp đi lặp lại "Solo solo solo solo solo tới solo" vô số lần, trung gian còn kèm theo một mớ lời rác rưởi.

May mà Diệp Tu vốn không định huấn luyện vừa xong liền quay về ăn cơm nghỉ ngơi, cũng liền thuận thế đấu mấy hiệp. Một cái cầm nã, Diệp Tu đã bắt được Hoàng Thiếu Thiên, nhưng không ngờ trên mặt đối phương chẳng lộ vẻ ảo não như hôm qua, ngược lại trong đôi mắt kia là thần sắc thỏa mãn đến sắp biến thành ý cười.

"Anh buông ra, lại đến!"

Diệp Tu nghe lời, buông tay để hắn ngồi dậy: "Còn chưa xong nữa? Cậu tên gì?"

Hoàng Thiếu Thiên sảng khoái báo tên, tiện thể báo luôn quê quán gia đình, lại đương nhiên hỏi ngược: "Anh thì sao?"

"Diệp Thu, Gia --"

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn anh, dù việc này cũng chẳng mấy cần thiết, bởi chiều cao của bọn họ khi đó cũng chỉ hơn kém một gang tay. Thế nhưng, cùng lúc đó, chân hắn dẫm lên mu bàn chân của Diệp Tu, nối liền một cú đá quét ngang. Đối với cử động này của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu quả nhiên không ngờ tới, cả người mất cân bằng ngửa về sau lại nhanh nhạy phản ứng bài bản như tập huấn hàng tuần, động tác trôi chảy như phản xạ có điều kiện. Nhưng ngay lập tức, pha tấn công của Hoàng Thiếu Thiên nối liền, bàn tay hắn bổ về phía khớp cổ tay Diệp Tu, đề phòng anh dùng khuỷu tay làm điểm tựa để đánh trả hoặc phòng thủ.

Thế là Diệp Tu dứt khoát ngừng lại, chỉ hơi nghiêng cánh tay khiến cú bổ của Hoàng Thiếu Thiên lướt sát mục tiêu ban đầu.

"Sao anh không đánh?"

"Lười." Diệp Tu nằm trên mặt đất, nhìn khuôn mặt thoắt cái biến buồn bực của Hoàng Thiếu Thiên, lại nhìn người đối diện tổ chức tấn công bằng chuỗi lời nói thao thao bất tuyệt trong chớp mắt.

"Đù đù đù đù, anh bị cái gì vậy, lúc vật lộn bị người đè thì anh cũng như vậy sao? Huấn luyện viên của anh biết không? Đội trưởng của anh biết không? Người nhà anh biết không? Còn lười hơn được nữa không? Tui nói anh nghe anh không nên coi thường tui nha anh nhìn mình đi vừa rồi chỉ lo nói chuyện không ngờ tui sẽ chọn đúng lúc đó ra tay đúng không tính cảnh giác quá thấp anh không hổ thẹn với quân hàm trên vai mình sao?"

"Ừ. Cậu hỏi tôi một câu, tôi sẽ theo bản năng suy nghĩ tìm cách trả lời, lực chú ý đương nhiên sẽ hơi phân tán, lại thêm động tác ngẩng đầu càng khiến tôi phân tâm, làm tôi không chú ý tới động tác chân của cậu - nhóc con không tồi ha." Diệp Tu không nhanh không chậm đáp lời, cố tình hơi dừng trước câu cuối, thành công nhìn thấy mặt Hoàng Thiếu Thiên biến sắc.

"Này, đã cho anh biết tên tui, sao anh cứ 'nhóc con', nhóc con' hoài vậy? Tui không tin anh lớn hơn tui bao nhiêu!"

"Ừ, không bao nhiêu. Chỉ hai tuổi."

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người: "Làm sao anh biết tui mấy tuổi?"

Diệp Tu búng trán Hoàng Thiếu Thiên cái 'bốp': "Có thể đi hỏi thăm đó, nhóc con."

"Móa! Vậy cũng được?"

"Nói cứ như cậu không đi hỏi thăm 'thằng cha Gia Thế ngậm thuốc lá, miệng thúi kia' có lai lịch gì."

Nghe vậy, Hoàng Thiếu Thiên chợt phì cười, nét buồn bực trên mặt thoáng chốc chẳng còn chút gì.

"Như nhau, Diệp đội."

Hắn nói, thu lại nụ cười làm lộ cái răng nanh sắc nhọn, giẫm chân cái bộp về tư thế nghiêm, làm động tác chào Diệp Tu đúng tiêu chuẩn quân đội.

Từ nhỏ đến giờ, Hoàng Thiếu Thiên chưa từng muốn làm lính đặc chủng.

Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, từ ngày đó, hắn liền trở thành người tích cực nhất trong trại huấn luyện Đặc chủng quân. Hắn không ngừng chạy theo các cao thủ cấp bậc tinh anh xin lĩnh giáo, thường xuyên mặt xám mày tro bị Diệp Tu lôi về nhà ăn dùng cơm, xui hơn nữa thì bị Ngụy Sâm mắng mấy câu rồi quăng vào phòng tạm giam cấm túc mấy tiếng.

Quá trình sau đó bị bản thân Hoàng Thiếu Thiên lược mất, tóm lại là năm đó, hắn không chỉ trúng tuyển với thành tích vượt trội, lại còn liên tục phát triển đến tận hôm nay - Trung đội phó Đặc chủng quân Lam Vũ,

04.

"...Diệp Thu, anh muốn chết à? Muốn chết cũng đừng tìm tui, anh tự uống thuốc ngủ đi!"

Năm đó thanh danh của Diệp Tu vang xa. Anh ta dần dần trở thành người đứng đầu Liên minh trong miệng của mọi người. Ngày đó, thái dương vừa ló qua đường chân trời, Diệp Tu đứng trước bia tập bắn thường ngày, miệng nhếch lên. Trên người anh là bộ quân phục của Gia Thế, trông chỉnh tề hăng hái, ánh nắng chiếu rọi đường nét trên thân thể khiến anh như tỏa sáng.

"A."

Bàn tay thon dài của Diệp Tu đang không ngừng quăng chụp một đồng xu.

"Cậu cứ việc lên đạn rồi bắn là được, dùng phương pháp tôi từng dạy cậu ấy."

"Anh đùa kiểu gì vậy?"

"Không đùa. Tôi còn cất công tìm một đồng xu có bề mặt lớn nhất, cũng xem như khá to."

"..."

Hoàng Thiếu Thiên suýt ném khẩu súng trong tay. Đó là súng thật, do Diệp Tu cố tình nhờ người quen bên cục quản lý tìm đến. Hắn vốn đang vô cùng hưng phấn, lại bị hành động của anh ta tạt nước lạnh.

"Sao không nói tiếp? Không phải vẫn luôn bô lô ba la nói muốn thử đồ thật sao? Sao co vòi rồi?"

"Đù má! Co vòi ông nội anh! Anh mới co vòi!" Hoàng Thiếu Thiên phản xạ trả treo, liền thấy Diệp Tu chụp đồng xu, lại giơ nó ngang vai, chỉ cách cổ chừng 10cm.

". . . Này này, làm thật à? Anh chắc không?"

"Chắc chắn. Trình độ hiện tại của cậu không thành vấn đề."

"Bóp cò! Hoàng Thiếu Thiên! Bóp cò!"

Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp hít sâu, tập trung trăm phần trăm chú ý vào báng súng trên tay. Nòng súng, báng súng, chốt an toàn, ống nhắm, cò súng ...

"Bóp cò! Nhắm chuẩn liền bóp cò!"

Hoàng Thiếu Thiên bóp cò súng, viên đạn thoát khỏi nòng súng, bay xuyên qua chính giữa đồng xu.

05.

Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp hít một ngụm không khí trong rừng, bóp cò súng.

Viên đạn bay ra từ nòng súng, xẹt ngang qua cái vòng trên cổ Diệp Tu.

Lực chấn động của viên đạn khiến Diệp Tu lùi về sau một bước. Góc độ của viên đạn kia gần như hoàn mỹ, vừa vặn bay sát qua gáy anh, không khiến người bị thương nhưng cũng không trật xa, chuẩn xác tạo thành một vết rách cực nhỏ trên vòng cổ.

"Đoàng!"

Lại một phát, viên đạn thứ hai lại bay sát qua vòng cổ của anh.

Vết rách trên vòng cổ mở rộng bằng tốc độ mắt thường cũng thấy.

Bắn hai phát súng có quỹ tích đạn hầu như giống hệt nhau không khó, nhưng cho dù tay súng bắn tỉa dùng tư thế ổn định tuyệt đối, có vị trí nhắm bắn tuyệt hảo, xét đến sức gió, sự lưu động của không khí, cùng với khả năng mục tiêu ngầm đổi vị trí, việc bắn liền hai phát đạn như vậy trong thời gian ngắn ngủi chỉ có thể chứng tỏ: hoặc tay súng bắn tỉa có tố chất tâm lý cùng tài bắn hàng top, hoặc hắn đang dùng phương thức này để khoe khoang với địch nhân.

Hoặc hai điều đều đúng.

"Đoàng!"

So với hai phát súng đầu tiên, phát thứ ba tốn không ít thời gian, trong khi đó, Diệp Tu vẫn duy trì một tư thế, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Trừ lúc ban đầu bị lực chấn động của viên đạn đẩy về sau một bước, cả quá trình anh đều không động đậy.

Anh đương nhiên nhìn ra tác phong ám sát điển hình trong mấy phát súng này. Hiển nhiên, đối phương cần truyền đến tổng bộ tin tức vòng cổ bị hư hại, lại tranh thủ giết chết anh trong quãng thời gian chênh lệch giữa lúc tin tức truyền tới và khi tiểu đội khẩn cấp do tổng bộ phái ra chạy đến nơi. Trong tình huống diễn tập quân sự thế này, vòng cổ hoàn toàn không bị hư hao lưu lại trên cổ anh sẽ là một nhân tố không ổn định như quả bom hẹn giờ, bởi nếu Diệp Tu chết khi mang vòng cổ, thời gian tử vong chính xác của anh sẽ bị lưu lại, hoàn toàn bất lợi cho "nhiệm vụ" cùng "công tác khắc phụ hậu quả" của đối phương.

Cho nên Diệp Tu cược, lấy mạng mình cược, cược rằng mục đích trước mắt của tay bắn tỉa là vòng cổ của anh mà không phải cái cổ của anh, cũng cược tay bắn tỉa kia có trình bắn thần kỳ.

Phát súng thứ ba, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, triệt để phá hư cái vòng trên cổ anh.

"Kẻ thù khác bia ngắm. Bắn bia chỉ cần bắn trúng hồng tâm là được. Kẻ thù cầm đao súng bằng tay thì phải phế tay hắn, đá cậu bằng chân thì phải phế chân hắn, cắn cậu bằng răng thì cần đánh gãy cả hàm. Nếu cần, chém phăng cổ hắn. Không cần nương tay với kẻ địch, bởi cậu vĩnh viễn không thể biết hắn sẽ xuất hiện sau lưng cậu lúc thư giãn nhất hay không."

Diệp Tu nhớ mình từng nói như thế với Hoàng Thiếu Thiên. Đó là quãng cuối của kỳ huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên vừa hốt được một danh ngạch trong đám Đặc chủng quân Lam Vũ kỳ này. Diệp Tu đặc biệt xin phép dẫn Hoàng Thiếu Thiên xuống núi chè chén, ngờ đâu trên đường về lại trùng hợp đụng phải lính trinh sát từ Liên minh địch quốc.

Nghĩ lại, gã lính trinh sát đó cũng thật xui xẻo. Diệp Tu lập tức rút súng lục bên người bắn chỉ thiên, Hoàng Thiếu Thiên thì tống liền một bộ liên chiêu cận chiến ngay lúc đối phương có dấu hiệu không định bó tay chịu trói. Các chiêu thức đó bao gồm khá nhiều đường ngang ngõ tắt hàng đầu do Diệp Tu phụ đạo, chẳng mấy chốc, người đã bị quăng ra đất.

Khi đó, Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn trong độ tuổi ngựa non háu đá, vừa kết thúc huấn luyện khép kín, lại vừa thắng một lần thực chiến cứng đối cứng, khó tránh khỏi chút đắc ý nho nhỏ. Ngờ đâu, lính trinh sát kia vẫn chưa hoàn toàn mất khả năng chống cự, bèn thừa dịp Hoàng Thiếu Thiên cùng Diệp Tu thương thảo dự định tiếp theo, áp sát, rút ra con dao găm nhỏ trong ủng chiến.

"Giống tui đúng không?"

Theo thời gian, khi càng ngày càng nhiều các trang bị tinh xảo được cải tiến, đao kiếm truyền thống dần bị đào thải bởi nền quân sự hiện đại. Vậy mà hôm ấy, Hoàng Thiếu Thiên kiên trì đeo một thanh kiếm dài, còn nói là một đạo cụ nghi thức mấy đời gia truyền - cũng chính lúc này, đạo cụ kia mới có cơ hội gặp ánh mặt trời.

Lúc nói chữ đầu tiên, Hoàng Thiếu Thiên đã vươn tay nắm chặt chuôi kiếm, Diệp Tu đứng gần đó, nhìn kỹ mới thấy đây thực chất là một thanh kiếm lá liễu được đúc cực kỳ tinh xảo. Thân kiếm không có các trang trí dư thừa, thậm chí hoa văn đơn giản nhất cũng không có, khi rút liền mang theo ánh sáng lạnh lẽo đặc biệt của mũi đao.

Rút Đao Trảm, một trong những kỹ thuật cơ bản nhất của thuật cận chiến cổ điển hệ kiếm. Có điều đây là lần đầu tiên Diệp Tu thấy có người thực hiện nó một cách gọn gàng như vậy. Mũi kiếm thoáng lóe qua dưới ánh trăng, đường sáng phản quang màu bạc gần như xanh lam, tiếp đó, lưỡi kiếm hơi chếch xuống, kèm theo là âm thanh đặc biệt khi thân thể bị xuyên qua.

Hoàng Thiếu Thiên như khiêu khích lại như tự chứng tỏ mình, nhướn mày nhìn Diệp Tu, cổ tay khẽ rung thu hồi lưỡi kiếm, lại huơ một đường xinh đẹp, vung vẩy những đóa hoa máu - trước đó một giây, mũi kiếm đâm xuyên qua thân thể lính trinh sát địch quốc kia, kẻ mà một giây trước nữa vừa đột ngột nhảy bật lên, xông hướng Hoàng Thiếu Thiên đang đang nhìn hướng khác. Hắn nhẹ xoay người, mũi kiếm đã xuyên qua ngực trái của kẻ đánh lén, chính xác, triệt để xuyên thủng trái tim vừa mới nhảy nhót.

"Đúng, liền giống cậu vậy."

Đó là ánh mắt của người sẽ trở thành kẻ đứng đầu quân khu Lam Vũ trong tương lai. Ngày thường, ánh mắt ấybị những lời rác rưởi ồn ào không trọng điểm phát ra từ miệng hắn che phủ, lúc này, bỏ đi tầng tầng ngụy trang, đang nhìn Diệp Tu một cách vô cùng tùy tiện.

Chẳng khác nào lôi điện, liệt diễm cùng lốc xoáy.

Tình huống thay đổi trong chớp mắt, ngay khi các mảnh vỡ của vòng cổ văng tung tóe xuống đất, Diệp Tu liền rút ra khẩu súng bên hông, nhanh như chớp bắn liền ba phát về hướng viên đạn vừa tới.

Hoàng Thiếu Thiên không thể không nhảy xuống từ chỗ ẩn nấp trên cây để tránh việc hoàn toàn mất thăng bằng do lực chấn động từ mấy viên đạn đột nhiên xuất hiện. Dưới chân hắn, tung tóe khắp nơi, là những mảnh vỡ của cái vòng vừa rồi còn trên cổ hắn.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2


Lại một sinh nhật nữa. Chúc Kiếm Thánh chớp lấy thời cơ, cùng Lam Vũ mang cúp quán quân về.
Hoàng Thiếu Thiên, Sinh nhật vui vẻ!
Sản phẩm thuộc Pj Kiếm Tại Vũ Hạ


10.08.2020

06.

Nòng súng còn tỏa khói trắng, Diệp Tu đã vung tay ném xa mấy mét, mặc kệ nó xuôi theo triền dốc mà trượt vào trong một lùm cỏ rậm rạp. Sau đó anh ngửa người dựa vào thân cây khô gần mình nhất, nhìn màn đêm vẩn đục hướng Hoàng Thiếu Thiên.​

"Cậu khiến tôi chờ lâu quá."​

"Anh biết người bắn phát súng đó là tui."​

Hoàng Thiếu Thiên bước ra từ sau thân cây nơi hắn vừa ẩn náu, đồng thời vươn tay chỉnh lại nón cối, để quân hiệu Lam Vũ trên nón đối diện Diệp Tu. Động tác này hoàn thành trong một tích tắc mà chính hắn cũng không nhận thấy, nhưng hiển nhiên Diệp Tu đã xem rất rõ ràng. Trong bóng đêm, anh khẽ cười ngắn ngủi, không biết là trào phúng hay ngợi khen.​

"Còn phải nói sao."​

Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn lúc nói câu này Diệp Tu chớp chớp mắt, đây là một tín hiệu, hai người đồng thời vọt đến chỗ thanh âm của đối phương vừa phát ra. Hoàng Thiếu Thiên vừa chớp nhoáng nghiêng đầu, một luồng gió xoáy lướt sát mặt hắn. Cánh tay hắn vung ra cũng va chạm phải cánh tay đang bày thế đỡ đòn của Diệp Tu, lực chấn động đầy tính công kích, hung hăng hệt như luồng gió xoáy kia.​

Đợt giao thủ này hoàn thành trong chớp mắt, Hoàng Thiếu Thiên một chân đạp lên thân cây cách đó mấy bước, mượn lực lui nhanh về phía sau, vừa tránh thoát một cú quét ngang hung mãnh của Diệp Tu liền lăn một vòng, tay phải rút con dao găm bên thắt lưng, đâm hướng đối phương.​

Chém gió, chém gió, lưỡi dao sượt ngang vạt áo Diệp Tu. Anh buộc phải thay đổi hướng ra quyền để phòng ngự. Chém gió, chém gió, chém gió.​

Thế công của Diệp Tu vẫn trước sau như một, chiêu chiêu xảo quyệt, thậm chí khiến Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mất hứng. Mất hứng bởi cảm giác quen thuộc đáng chết chẳng thể ngó lơ kia.​

Quá quen thuộc. Đường lối ra chiêu của Diệp Tu, cách hắn đáp trả, tư thế phát động tiến công của hắn, biện pháp phòng ngự của Diệp Tu... Tất cả mọi thứ đều quá quen thuộc, con mẹ nó quen thuộc như lặp lại cảnh tượng bọn họ so tài ở trại huấn luyện trong núi này hai năm trước, thoắt ẩn thoắt hiện như xem một clip video cũ xưa, thi thoảng đứng hình.​

Nhưng cảm giác tụt hứng này cũng chỉ vương vấn trong đầu chưa tới 10 giây đồng hồ, hắn đã chẳng thể ức chế được sự hưng phấn ùn ùn kéo tới. Không chỉ vì hắn phát hiện Diệp Tu lần này không hề hô lên "Cúi đầu!", "Dưới chân!" hay "Quá kém!", còn bởi hắn đã có thể vững tin lần này bọn họ không dùng phương thức dạy học, mà thật sự chém giết để ra tay thấy máu. Hắn có thể ngửi được mùi mồ hôi toát ra từ bọn họ hỗn tạp với bụi đất, rong rêu và máu tươi, không ngừng va chạm lẫn nhau một cách kịch liệt trong không khí như quyền cước, lưỡi dao của họ.​

Hắn nghe "bang" một tiếng, kèm theo là cảm giác choáng váng xoay chuyển đất trời cùng một cơn đau nhói. Gáy của hắn bị đè lên một mặt phẳng thô ráp, lồi lõm nào đó, mất nửa giây hắn mới sực nhận ra đó là một trong số những gốc cây chung quanh. Hoàng Thiếu Thiên dùng sức chớp mắt mới miễn cưỡng phá tan mảng trắng bao phủ tầm nhìn của mình, tay phải của Diệp Tu cũng nắm lấy hõm cổ của hắn, lực đạo lớn đến nỗi xương quai xanh của Hoàng Thiếu Thiên phát đau.​

Một tích tắc trước đó, vì đoán sai ý đồ tiến công thật sự của Diệp Tu mà tay phải của hắn cũng vừa bị người đối diện siết chặt, xoắn một cái, con dao găm liền rơi xuống đất. Cùng lúc đó, Hoàng Thiếu Thiên ngờ rằng mình nghe thấy tiếng răng rắc khe khẽ, cũng chính phản ứng sinh lý thoát lực theo sau khiến hắn trúng phải đợt công kích thứ hai của Diệp Tu, bị anh rầm rầm dí lên gốc cây.​

Diệp Tu thật sự không chừa lực. Dù qua mấy giây, Hoàng Thiếu Thiên vẫn cảm giác được cái gáy đau rát, bèn cắn chặt đôi môi. Hắn không yếu ớt mong manh đến thế, chỉ là người trước mặt chẳng phải kẻ thù không đội trời chung trên chiến trường. Trước mặt anh ta, hắn vẫn là gã chuẩn đặc chủng ngày ngày đuổi theo sau lưng người ta cầu so tài của hai năm trước, vẫn sẽ to tiếng hô "Tiếp tục một trận tiếp tục một trận mới nãy không tính."​

Tâm trạng ủy khuất cực kỳ rõ rệt này chỉ thoáng lướt qua đã bị Hoàng Thiếu Thiên điều chỉnh thành sát ý. Giữa không trung, tay trái của hắn từ chặt chuyển sang đấm, nhắm thẳng tới gương mặt tái nhợt kia, dùng hết mười phần sức lực, lại như dự đoán không trúng đích. Một cú đá ngay đầu gối khiến hắn khuỵu xuống, khi hắn đang cố đứng thẳng thì tay trái cũng đã rơi vào tầm nắm của Diệp Tu, xương cổ tay cũng bị bắt lấy hệt như tay phải.​

"Nhóc con, lực tay tăng lên không ít ha, bất quá vẫn cần luyện thêm."​

Đáp lại sự phản kháng của Hoàng Thiếu Thiên, lực tay của Diệp Tu cũng tăng lên từng chút một. Câu nói đầu tiên họ trao đổi với nhau từ sau khi bắt đầu cận chiến, lập tức liền rước lấy ánh mắt như dao của Hoàng Thiếu Thiên.​

"Không được kêu tui là nhóc con!" Cả ngữ điệu cũng giống hệt hai năm trước. Hai người vẫn tiếp tục đọ sức tay, móng tay của Diệp Tu lần lượt bấm sâu vào da thịt của Hoàng Thiếu Thiên, còn Hoàng Thiếu Thiên thì trực tiếp dùng móng tay làm vũ khí cào cấu mỗi tấc da thịt trong tầm tiếp xúc, ý đồ ăn miếng trả miếng.​

"Thiếu Thiên, biết lúc này cậu khiến tôi nghĩ đến gì không?"​

Diệp Tu chẳng buồn che giấu giọng điệu bỡn cợt trong lời nói của mình, tạo thành một hiệu ứng kinh người lên dây thần kinh của Hoàng Thiếu Thiên. "Phựt" một tiếng, sợi dây thần kinh tên-gì-đó-chẳng-ai-quan-tâm đột ngột đứt, Hoàng Thiếu Thiên rướn về phía trước nhằm miễn cưỡng dời cổ mình khỏi tầm với của tay trái Diệp Tu, nhưng nỗ lực này chỉ như nỏ mạnh hết đà, chết trẻ dưới sự áp bức tăng dần đều của anh. Nhất thời, trong không khí chỉ còn lại hai tiếng hít thở gấp gáp mà đều đều. Hoàng Thiếu Thiên ngừng giãy giụa, tựa như thoát lực lại tựa như ngừng chiến.​

Động tác trên tay Diệp Tu không ngừng, ngón tay anh từ từ vuốt lên lớp vải vóc thô ráp của cổ áo quân phục trên người Hoàng Thiếu Thiên, chuẩn xác tìm được yết hầu của hắn, đốt ngón tay khẽ cong, bóp chặt.​

Thông qua đầu ngón tay, anh cảm nhận được phần da thịt ấm áp, ướt sũng mồ hôi. Lòng bàn tay anh lướt qua hầu kết, sau cùng dừng lại bên gáy.​

Tình huống bây giờ rõ ràng là bàn tay trái đang cùng lúc kiềm chế hai tay đối phương càng nên được xem trọng, nhưng chủ nhân đôi tay kia chợt yên tĩnh lạ kỳ, khiến tay trái anh lúc này không cảm nhận được chút áp lực nào.​

Hoàn toàn trái ngược chính là nhịp đập thình thịch không ngừng truyền đến từ đầu ngón tay phải. Động mạch cách đầu ngón tay anh vài milimet mạnh mẽ vận chuyển máu đến khắp người Hoàng Thiếu Thiên, mà cả hai người họ đều biết rõ: Chỉ cần khẽ rạch, cỗ lực lượng này sẽ thúc đẩy máu tươi phun trào khỏi thân thể hắn bằng một hình thức kinh người lại bắt mắt gấp mấy lần. Cảnh tượng này khẩn trương như kẻ săn giết đang tiếp cận, lại giống như một loại hiến tế nguyên thủy cuồng nhiệt tột cùng.​

Diệp Tu không nhịn được càng siết chặt tay, lập tức nhận thấy người nọ đột ngột nín thở, thân mình căng cứng, nghiêng người ra sau.​

Nhưng mạch đập kia vẫn đều đều vọng tới đầu ngón tay anh, tựa như dùi cui không ngừng gõ vào nơi sâu thẳm nhất trong óc.​

Hoàng Thiếu Thiên chọn ngay lúc này ngước nhìn Diệp Tu, mi hơi nhíu vì đau, ánh mắt lại giảo hoạt mà quật cường như sói con. Thế nhưng cảm giác nghẹt thở vẫn không buông tha hắn, vậy nên ánh mắt kia cũng chớp nháy không ngừng, đến khi một lần nữa tập trung liền dừng trên mặt Diệp Tu.​

- Thiếu Thiên, tim cậu chậm nhịp.​

"Mất nửa ngày, cũng chỉ chơi chiêu này với tui? Lão Diệp, thật nhục muốn chết."​

Bàn tay với khớp xương thanh tú vừa thoát ra liền mang theo tiếng gió ác liệt vô cùng, ánh đao chui ra từ ống tay áo trượt lên trên, lưỡi đao hồ điệp mỏng nhẹ chuyển góc nhanh chóng mà linh xảo, tựa như con bướm màu kim loại giương cánh trong lòng bàn tay của hắn, chở theo sát ý ngập trời như một cơn lốc nhắm thẳng tim anh.​

Trong khoảnh khắc liếc thấy ánh đao kia, Diệp Tu mạnh mẽ đẩy Hoàng Thiếu Thiên ra, lại dùng hết sức ngửa ra sau, đồng thời cười rộ lên, hai tay hơi giang ra như muốn ôm ấp tấm lưng trước mặt, cũng tựa như một động tác cất cánh sứt sẹo. Anh nghiên người ngã vào bóng tối sền sệt phía sau lưng.​

Dù vậy, Diệp Tu vẫn cảm nhận rõ rệt lưỡi dao kia cắt ngang vạt áo mình, lưu lại một vết cắt hẹp dài từ dưới lên ở ngang eo. Kim loại lạnh buốt lướt qua da thịt, mang theo vài giọt chất lỏng đỏ tươi, bay thẳng ra ngoài.​

Sau đó, trong khoảng cách ngắn ngủi giữa hai chân vừa chạm đất sau đợt né tránh này, anh giẫm phải một thứ, tạo nên tiếng vang thanh thúy như quân cờ được đặt lên bàn cờ.​

"Mìn cảm biến áp lực?"​

"Đúng."​

Hoàng Thiếu Thiên thu lại lưỡi đao hồ điệp đang xoay quanh đầu ngón tay như một trò chơi, ổn định thân hình. Hắn vẫn tựa vào thân cây kia không nhúc nhích, cơn đau nơi cổ tay thiêu đốt thần kinh, lưỡi dao quay vòng càng lúc càng nhanh giữa ngón tay hắn, tạo thành một màn biểu diễn đặc sắc trong đêm đen. Hai hàm răng trên dưới của hắn va vào nhau tạo nên tiếng "lách cách" chỉ hắn mới nghe rõ, cho đến khi Diệp Tu chủ động đánh vỡ sự trầm mặc.​

"Mệnh lệnh của Dụ Văn Châu?"​

"Không."​

"Đào Hiên?"​

"Tui còn chưa bao giờ nói gì với ông ta."​

"Lưu Hạo?"​

"Thằng đó thì gặp một lần muốn đánh một lần."​

Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn đáp lời theo phản xạ tự nhiên, đại khái là tâm lý vò mẻ lại sứt. Dù gì thì hắn đã bóp nát tai nghe không dây từ sớm, mục tiêu cũng đã đạp lên mìn cảm ứng áp lực đời mới nhất. Chớ nói quả mìn này tinh xảo đến nỗi trọng tâm vừa lệch liền sẽ phát nổ, chỉ nói việc vòng cổ của hắn cùng Diệp Tu trước sau bị bạo lực tháo rời cũng đã đủ khiến Liên minh trực tiếp điều động nhân mã đến kiểm tra tình huống.​

"Tôi đã biết." Sau khi ba phán đoán đều bị phủ định, Diệp Tu cũng không tiếp tục hỏi thăm từng người từng người, khiến Hoàng Thiếu Thiên thoáng thở ra nhẹ nhõm. Nghiêm khắc mà nói, hắn hoàn toàn có thể ngậm miệng không đáp, trực tiếp xoay người rời đi, dù sao Diệp Tu cũng không thể đuổi theo hoặc phát động công kích từ sau lưng hắn. Thế nhưng, hai tiếng "Thiếu Thiên" đã đủ khiến hắn như bị đóng chặt tại chỗ, ngọn tay xoay vòng đao hồ điệp cũng chợt khựng lại, lưỡi đao vừa chuyển, Hoàng Thiếu Thiên liền hung hăng cắm nó vào thân cây sau lưng, sâu tận chuôi đao.​

Cơn đau che trời lấp đất cùng vết thương do bị bẻ tay phải cùng lúc bộc phát từ nội bộ cơ thể hắn, dường như muốn chém hắn thành hai khúc từ trong ra ngoài.​

"Thiếu Thiên, tôi hỏi cậu một việc."​

"Hỏi."​

Cánh tay của Hoàng Thiếu Thiên vừa rời chuôi đao liền run rẩy không ngừng, một phần là bởi thương thế trên cổ tay bị cử động vừa rồi làm trầm trọng thêm, một phần là bởi âm điệu nhẹ nhàng của Diệp Tu. Hai năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã đủ để khiến Hoàng Thiếu Thiên hiện rõ nguyên hình.​

Hóa ra đường đường tay bắn tỉa trụ cột của quân khu Lam Vũ, trong xương cốt vẫn là đứa trẻ trâu ầm ĩ năm nào. Lúc này họ đã đánh xong, lệ khí như sói đã từng giúp Hoàng Thiếu Thiên xuất thần nhập quỷ chiến thắng bất ngờ nơi chiến trường, chỉ với hai tiếng "Thiếu Thiên" đơn giản đến không thể đơn giản hơn của Diệp Tu, ầm ầm sụp đổ.​

"Nếu lần này không phải do Lam Vũ hoặc Gia Thế trực tiếp hạ lệnh cho cậu, mà là bất kỳ kẻ nào khác, cậu cũng sớm biết được mọi chuyện..."​

"Cậu sẽ đứng về phía tôi sao?"​

"Tui sẽ dùng thanh đao này, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của kẻ ra lệnh kia."​

07.

"Lại nói, không nghĩ tới phải không, Diệp Tu? Kỳ thật mìn này là do người Gia Thế các anh chôn, để làm gì cũng không cần tui giải thích. Ban nãy tui vốn định bắn tỉa để dụ anh lùi tới chỗ này, bất quá cũng chỉ mỗi anh mới bị đánh lén cũng không thèm nhúc nhích."​

"Không phải còn có cậu sao."​

"Diệp Tu đôi khi anh thật là... tự tin đến khiến người muốn đấm."​

"Ban nãy cậu đã đấm, chỉ là bị tôi đỡ."​

"Giờ tui thật hối hận lúc nãy không nhắm thẳng mặt anh."​

Diệp Tu "tsk" một tiếng: "Lúc này là lúc nào, nói trọng điểm."​

"... Tui thích anh."​

"Còn gì nữa?"​

"Anh hỏi tui?"​

"Anh đây muốn hút một điếu, làm ơn cho xin tí lửa."​

"Không có!" Hoàng Thiếu Thiên giận dỗi, bẻ một cành cây gần đó chọi trúng vai Diệp Tu.​

"Ui, đau."​

"Đừng vờ vịt, tui không dùng sức."​

"Được được được, Hoàng thiếu uy vũ hùng tráng."​

"Anh không bằng cầm thú."​

Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong hơn hai năm quen biết, Hoàng Thiếu Thiên chủ động đề cập vấn đề "thích", dù rằng hơn hai năm trước, lúc Diệp Tu để một đồng xu sát cổ mình rồi bảo Hoàng Thiếu Thiên nổ súng, hắn thành công bắn xuyên qua đồng xu kia, sau đó liền bỏ qua cây súng thật mà hắn vốn ngày đêm mong ước, đùng đùng bước tới trước mặt Diệp Tu, hung hăng nắm lấy cổ áo anh ta mà hôn lên.

Hai người bọn họ chẳng biết là ai, khi nào, chỗ nào, vì chuyện gì mà nảy sinh loại tình cảm nhìn qua bình thản nhẹ nhàng, đến thời điểm lại mãnh liệt muốn mạng này, tóm lại hết thảy đều bị nụ hôn kia khiến cho dâng trào, khí thế dời non lấp bể vang dội như thiên lôi dẫn địa hỏa, vừa chạm liền nổ không gì cản được.

Thế nên cùng ngày hôm đó, trong mảng rừng cây tương đối rậm rạp bên ngoài khu huấn luyện, bọn họ lăn tới cùng nhau. Trong cả quá trình, Hoàng Thiếu Thiên liều mạng cắn môi không chịu để lọt một âm thanh nào, đôi mắt kia lại cứ cố chấp mà nhìn trừng trừng gương mặt của Diệp Tu, bàn tay hắn chẳng chút ôn nhu không ngừng vuốt ngũ quan của người nằm trên, tựa như một gã mù chưa từng đụng vào thế giới này. Vậy nên Diệp Tu liền bóp cằm hắn lại tựa như cắn xé mà hôn lấy hắn, sau đó thân dưới của anh không ngừng đâm vào hắn từng đợt lại từng đợt khiến hắn run rẩy. Quân phục của hai người rơi vãi khắp mặt đất, màu xanh đen cùng đỏ sẫm cuồng loạn đan xen.

Nhưng đây mới là lần duy nhất bọn họ nói yêu. Lúc này, Hoàng Thiếu Thiên dằn từng chữ tựa như phun đạn pháo, viên đạn này uy lực to lớn, vừa thoáng qua liền khiến bọn họ nổ đến thịt nát xương tan. Trước lúc này, bọn họ thật sự chưa đề cập tới dù chỉ một lần, thậm chí không hề nghĩ ngợi qua. Ngay cả lần làm tình duy nhất mang tính đột phát kia cũng tựa như đánh nhau, khi kết thúc, Diệp Tu lưu lại một loạt dấu hôn mang mùi máu trên người Hoàng Thiếu Thiên, mà Hoàng Thiếu Thiên thì dùng sức giật tóc Diệp Tu xem như trả thù, cũng xem như một lời đáp trúc trắc, cuồng loạn.​

Sau ngày đó không lâu, đợt tập trung huấn luyện nhằm chọn lựa Đặc chủng quân liền kết thúc. Một hôm trước ngày giải tán, chiêu thức Rút Đao Trảm xinh đẹp dưới ánh trăng là cảnh tượng cuối cùng, rõ ràng như mới, liên quan đến Hoàng Thiếu Thiên mà Diệp Tu lưu trong trí nhớ.​

Từ biệt hai năm.​

"Diệp Tu, anh nghe cho rõ. Dù là anh thật sự định không nhúc nhích cứ thế giằng co với tui, chỉ còn khoảng 36 giây trước khi đơn vị tìm kiếm của Gia Thế tới được chỗ này."​

"Bây giờ là 30 giây."​

"29 giây!"​

"Họ Diệp, anh mà không lên tiếng tui bắn bể đầu anh."​

. . .​

"Tôi cho rằng việc này không cần phải hỏi."​

16 giây.​

"Còn không đi, chờ tui đồng quy vu tận với anh?"​

Lúc này, trong không trung đã vang lên tiếng quạt của trực thăng quân dụng. Hoàng Thiếu Thiên, thân là thợ săn, không chỉ không động thủ chém nhát đao trí mạng cuối cùng giải quyết mục tiêu, trái lại còn đứng nơi đây nói tới nói lui, nếu bị bất luận kẻ nào của Gia Thế hay Lam Vũ nhìn thấy đều sẽ là một nguy cơ cực lớn cho hắn. Vậy nên Hoàng Thiếu Thiên không lại ngập ngừng, dứt khoát lao nhanh về hướng trái ngược với Diệp Tu.​

Kỳ thật hắn cũng không quá sợ chết. Hoàng Thiếu Thiên đã từng một mình xông vào ổ địch, ác chiến với trùm ma túy cùng thủ hạ, cũng từng gỡ xuống quả bom trên người con tin khi kíp nổ đếm ngược ba giây, thậm chí từng vô số lần ẩn núp trên cây, trong lùm cây hoặc nóc nhà trong thời gian dài nhằm mai phục bắn tỉa. Những ngày tháng này đã để lại trên người hắn mười mấy vết sẹo to to nhỏ nhỏ, hắn thật sự không để ý, bởi chúng luôn khiến hắn nhớ đến lão tướng Gia Thế kia, cùng thân thể thấm đẫm mồ hôi và hòa quyện mùi thuốc lá của anh.​

Hắn không thể quay đầu, bởi vì vừa quay đầu hắn nhất định sẽ nhặt lên cây súng bắn tỉa trên mặt đất, sau đó bất chấp tất cả, nã toàn bộ số đạn trong nòng súng vào óc của đám người đang chuẩn bị đáp xuống trong chiếc trực thăng kia.​

Chỉ là trước khi tiếng nổ vang lên, hắn vẫn nghe thấy câu Diệp Tu lầu bầu với bóng lưng của mình, ngay sau đó làn sóng xung chấn từ vụ nổ vứt hắn ra ngoài. Đầu của hắn va chạm vào khối nham thạch trong rừng, cả người hắn lăn xuống đất. Lần va chạm này khiến hắn thoáng ngất đi, thế nhưng hắn tin chắc chỉ cần hai giây mình liền có thể ngồi dậy, nhưng mà lời nói của Diệp Tu tựa như có gai, đâm thẳng vào não hắn.​

- Thiếu Thiên, cậu biết lúc này tôi hối hận nhất là chuyện gì không?

Trực thăng quân dụng không đáp xuống vị trí ban nãy của Hoàng Thiếu Thiên hay Diệp Tu, thứ nhất là vì bị những tán cây đan xen hỗn loạn trong rừng cản trở, thứ hai là vì người trên trực thăng, giống như Hoàng Thiếu Thiên, chính mắt thấy ánh lửa bùng lên khi mìn cảm biến áp lực bị kích nổ. Vậy nên trực thăng lướt qua đỉnh đầu họ, cuồng phong thổi qua khiến cây cối không ngừng lay động, tựa như một bầy kên kên xanh lục và đen ngòm cuồng hoan.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn theo trực thăng rời đi. Lệ khí lang sói cùng sự lạnh băng của sát thủ từng chút từng chút hiện lên, bao phủ lấy cả gương mặt hắn. Cánh tay không bị thương của hắn ấn lên quân hiệu của Lam Vũ, phun ra từng chữ.​

"Code Scarlet, thành công diệt trừ. Đội phó Lam Vũ Hoàng Thiếu Thiên, thỉnh cầu về đơn vị."​

08.

"Gọn gàng dứt khoát, không hổ danh tay bắn tỉa đệ nhất Lam Vũ. Tiểu Dụ, cậu thật giỏi đào tạo người."​

"Tiền bối quá khen, chúng tôi còn cần học tập tiền bối rất nhiều."​

Phòng chỉ huy tác chiến của Lam Vũ.​

Hoàng Thiếu Thiên ngồi trong góc, lắng nghe Dụ Văn Châu cùng một quan chức không biết tên gì đang lẫn nhau thổi phồng khách sáo trên kênh mã hóa, nghe một lúc liền hoàn toàn không còn hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng che chắn cả hai thanh âm kia.​

Vừa về đến đại bản doanh của Lam Vũ, thương thế của hắn liền lập tức được xử lý. Cô y tá phụ trách chăm nom hắn dường như cũng chấm vị đội phó tuổi trẻ này, thừa cơ hội băng bó bôi thuốc cho hắn, tán gẫu dăm câu đôi lời.​

"Hoàng phó đội, anh thật lợi hai, nghe nói lần nay anh solo thắng người được xưng là Liên minh đệ nhất hả."​

Không phải được xưng, là danh xứng với thực.​

"Bất quá tôi nghe nói lần này diễn tập quân sự xảy ra sự cố lớn, trong số đạn phát ra lẫn vào thật nhiều đạn thật, đúng rồi, nghe nói còn có mìn cảm ứng áp lực, mấy thứ này dùng trong diễn tập... chậc chậc chậc ... Thật đáng sợ."​

Phải rồi, sự cố lớn. Cấp trên nói vậy với các người à?​

"A, Hoàng phó đội, sao anh không nói gì vậy, không phải mọi người đều nói Hoàng phó đội tính tình rất tốt vô cùng cởi mở, luôn có thể tùy lúc tùy chỗ nói chuyện muốn dừng cũng dừng không được sao?"​

Hoàng Thiếu Thiên ngồi thẳng dậy, nở một nụ cười toe toét với cô y tá: "Thật sao? Nói tôi tốt tính? Người nào nói như vậy a cô nói tôi nghe một chút đi? Tôi đương nhiên xưa nay cởi mở giỏi nói chuyện phiếm gặp ai cũng có thể bàn luận chuyện này còn cần phải hỏi sao, không gạt cô chứ lúc cả quân khu tập họp tôi thật sự có thể tán gẫu với tất cả mọi người, hơn nữa mỗi lần phát biểu bọn họ đều chuyên môn phân công người nhắc nhở tôi chú ý khống chế thời gian không được nói quá lâu cũng không được phun lời rác rưởi không nhìn trường hợp, ong ong ong thật sự phiền muốn chết những chuyện này tôi đương nhiên biết rõ tôi cũng không phải thằng con nít ba tuổi, đúng rồi lần diễn tập quân đội này đội xanh chắc chắn thắng đúng không đúng không đúng không tôi đã xử lý át chủ bài của người ta, với lại về sự cố kia tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra nha chi bằng tôi thay cô đi tìm từng người từng người hỏi thử xem là chuyện gì?"​

Có lẽ Hoàng Thiếu Thiên trở mặt quá nhanh trong một khoảng thời gian quá ngắn, y tá nữ kia không những không nhiệt tình tiếp tục đề tài vừa rồi, trái lại lùi ra sau một bước theo bản năng, suýt nữa làm rơi dụng cụ y tế xuống đất.​

Ánh đèn nơi đỉnh đầu chiếu vào gương mặt lấm lem đầy vết trầy xước của Hoàng Thiếu Thiên. Cái miệng đang lải nhải như xả súng liên thanh của hắn cùng với đôi mắt vằn vện tia máu tương phản đáng sợ.​

"Ặc... Hoàng phó đội hôm nay anh vất vả rồi, chú ý nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai gọi quân y đến xử lý bước tiếp theo nhé."​

Nụ cười gần như ngoác đến mang tai kiểu anh hai nhà bên lập tức biến mất, Hoàng Thiếu Thiên gật đầu hướng cô y tá đang bay nhanh khỏi phòng, nói: "Làm phiền."​

Sau đó, cánh cửa gần chỗ hắn bật mở, giọng nói của Dụ Văn Châu truyền ra: "Thiếu Thiên, cấp trên muốn trao đổi trực tiếp với cậu."​

"Hoàng Thiếu Thiên, đúng không?"​

Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng: "Đúng."​

"Kỹ thuật viên của chúng tôi cần xác nhận vài chuyện với cậu."​

"Ngài cứ nói."​

"Trong khi cậu cùng mục tiêu chiến đấu, cậu đã dùng súng bắn tỉa làm nát vòng cổ của mục tiêu, đúng không?"​

"Đúng thế."​

"Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của mục tiêu là mìn cảm ứng áp lực SNW 2.0 kiểu mới nhất của Liên minh sao?"​

"Tôi nghĩ vậy, thưa chỉ huy."​

"Ngoài ra, cậu có gây nên vết thương trí mạng nào trên người mục tiêu không?"​

"Tôi dùng đao hồ điệp rạch ra một đường trên lồng ngực của hắn, nhưng vì ban đêm không đủ ánh sáng cùng với tốc độ né tránh quá nhanh của mục tiêu, tôi không thể đảm bảo nhát đao đó có thể uy hiếp sinh mạng hắn ta."​

"Cậu nhớ rõ các loại vũ khí mục tiêu mang trên người lúc đó... hoặc nên nói là còn giữ lại hay không?"​

"Đúng, chỉ huy."​

...​

"Cảm ơn cậu đã hợp tác. Liên minh sẽ công khai khen ngợi biểu hiện xuất sắc của cậu trong lần diễn tập quân sự này trong đại hội một tháng sau."​

"... Vô cùng cảm tạ, chỉ huy."​

"Bọn họ sẽ giải thích sự việc này với các quân khu khác như thế nào?"​

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hoàng Thiếu Thiên quay sang nhìn Dụ Văn Châu. Đội trưởng của hắn lúc này đang ngồi sau bàn làm việc, kiểm tra một xấp văn kiện.​

"Phải đợi xem kết quả thương nghị cuối cùng của cấp trên, có khả năng là mất tích, cũng có thể là sự cố diễn tập. Câu biết đấy, lần diễn tập quân sự này dù sao cũng được tiến hành ở ..."​

"Rừng Không Tri."​

"Ừ. Bao năm qua, phàm là cử hành diễn tập quân sự ở nơi này đều sẽ xuất hiện các sự kiện thương vong linh tinh, chắc chắn đã có người báo cho Thiếu Thiên chuyện này."​

"Đã báo cho. Pháp trường bí mật của Liên minh, đúng không?"​

Đầu bút máy Dụ Văn Châu đang dùng để ký tên tì mạnh vào trang giấy, lưu lại một vết mực nhỏ: "Thiếu Thiên, cậu phải biết, may là cậu nói lời này khi chỉ có mỗi mình tôi ở đây."​

"... Có lỗi, tôi quá lời."​

"Tôi chỉ có thể cho cậu thêm một cơ hội. Cậu có quyền hỏi rõ vấn đề cậu cho rằng không thể không hỏi, sau đó lập tức rời khỏi chỗ nãy, nếu không tôi sẽ phạt cậu cấm túc."​

"Được. Người nào bên Gia Thế đã chôn quả mìn kia? Tôi muốn một cái tên."​

"Tôi biết cậu hỏi chuyện này để làm gì, nhưng tốt nhất hãy bỏ ý niệm này đi. Hay là cậu muốn bị mang ra tòa?"​

Hoàng Thiếu Thiên không đáp, cứ như vậy mà lẳng lặng đón nhận ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo của Dụ Văn Châu, không một biểu tình.​

Một lát sau, Dụ Văn Châu chủ động dời mắt.​

"Nói cho cậu cái tên đó không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào." Ngữ điệu của Dụ Văn Châu ôn hòa hệt như một thư sinh nho nhã hoàn toàn không hợp với nơi này, nhưng từng chữ phun ra lại chứng minh anh chính là Trung đội trưởng đội Đặc chủng Lam Vũ, danh xứng với thực. "Bởi vì quả thật có một binh sĩ đội đỏ nhận được mệnh lệnh chôn quả mìn cảm ứng áp lực. Chỉ là sau khi diễn tập kết thúc, chúng tôi tìm được cậu ta hôn mê ở địa điểm chỉ định, mà quả mìn kia lại đã không cánh mà bay."​

Hoàng Thiếu Thiên bật dậy: "Không thể nào! Chính tôi đã xác nhận sự tồn tại của quả mìn này, sau đó từng bước dồn ép anh ta tới vị trí kia!"​

Dụ Văn Châu đan hai tay vào nhau, chống cằm, hoàn toàn không để mình bị động tác của Hoàng Thiếu Thiên đánh gãy.​

"Trước đây, tôi đã xác nhận với cấp trên: Trong lần diễn tập này, chỉ mỗi binh sĩ Gia Thế kia có thể tiếp xúc cũng như mang theo mìn cảm ứng áp lực vào Rừng Không Tri."​

"Chỉ mỗi mình hắn."​

Hoàng Thiếu Thiên một mình dạo bước trong mảnh rừng thưa cách bộ chỉ Lam Vũ mấy trăm mét. Những suy nghĩ hỗn loạn trong não khiến hắn hoang mang vô cùng.​

- Cậu biết lúc này tôi hối hận nhất là chuyện gì không?

Hóa ra vẫn là người nọ cờ cao một nước, nói cách khác là Hoàng Thiếu Thiên hắn tự cho là thông minh. Hắn cho rằng lần này ít nhiều gì mình đã ép bạn thân hôm qua, đối thủ cùng mục tiêu nhiệm vụ hôm nay, vào đường cùng bằng chính thực lực của mình. Ngờ đâu quả mìn mấu chốt kia lại do người nọ chôn, anh ta đã đoán được đám người muốn giết mình sẽ không chỉ dựa vào một quả mìn, cũng đoán được Hoàng Thiếu Thiên chính là thợ săn giơ nanh múa vuốt mai phục trong bóng tối, thậm chí đoán chính xác địa điểm, phương pháp hắn sẽ phát động tấn công.​

Khó trách ánh mắt cuối cùng của anh ta chẳng hề giống một người sắp chết bình thường. Anh ta vẫn gọi hắn là nhóc con rồi đánh hắn sấp mặt như trong quá khứ, cách anh gọi "Thiếu Thiên" - dù có trăm ngàn từ ngữ ngàn vạn lý do cũng không thể nào phủ nhận sự ôn nhu đó, ôn nhu đến con mẹ nó chẳng thể nào đỡ được.​

- Hối hận ban nãy chọn chỗ hơi xa, bây giờ không thể với tới cậu.

Hắn không ngừng đạp bước về phía trước, mỗi một bước đều hệt như trong nghi thức duyệt binh mỗi năm một lần ở Lam Vũ, trịnh trọng lại mạnh mẽ, không ngừng hướng về phía vầng mặt trời đang dâng lên trên không trung của Rừng Không Tri. Ánh hào quang vàng óng chói lòa khiến đôi mắt hắn khô khóc, nhói đau. Nhưng hắn càng bước càng nhanh, từ đi nhanh biến thành chạy bước nhỏ, lại biến thành lao tới trước, đá văng sỏi cát, bùn đất cùng từng mảng lá khô trên đường.​

Cuối cùng hắn cũng tiêu hao hết chút sức lực còn lại trong thân thể. Trung tâm tác chiến của Lam Vũ đã bị bỏ lại sau lưng, giờ phút này chỉ còn những thân cây cùng chút ánh nắng làm bạn quanh hắn. Hoàng Thiếu Thiên quỳ rạp xuống đất theo quán tính, tựa như một con búp bê không cam lòng ngã bệt ra đất.​

Hắn nhéo chặt cổ áo của mình, nơi đó đã không còn, cũng không thể nào vẫn luôn còn sót lại hơi ấm từ tay phải của Diệp Tu, nhưng hắn vẫn dùng sức bóp chặt, tựa như người sắp chết dùng sức túm lấy cọng rơm cứu mạng. Móng tay hắn gần như đâm xuyên qua lớp vải dày kia, xuyên thẳng tới thứ vẫn đang nhảy lên trong lồng ngực hắn, giống như hắn đang chịu cơn đau lăng trì, đau đến nỗi xương thịt hắn sắp vỡ tan.​

- Thiếu Thiên.

Ban đầu là tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó từng đợt nấc lên nặng nề, vang dội. Đến cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn tránh thoát đường chân trời, Hoàng Thiếu Thiên chôn đầu vào giữa gối, khóc nức nở như phát tiết cơn đau khiến toàn bộ nội tạng, xương thịt của hắn nứt vỡ tan tành.​

Trời đã sáng.​

09.

Một năm sau, bên ngoài một xưởng công binh ngầm nào đó.​

Hoàng Thiếu Thiên gác cây súng bắn tỉa của mình lên nóc một tòa nhà bỏ đi cách xưởng công binh hơn 100m. Tất cả mọi người ý đồ tiếp cận nơi này đều đã bị hắn cắt đứt động mạch cổ, nằm rải rác trong các bụi cỏ trong phạm vi 100m này, máu tươi chảy thành từng mảng màu chói mắt.​

Sau khi nhận được và xác nhận mệnh lệnh hạ gục từ Dụ Văn Châu, khi thành viên nòng cốt của băng nhóm xã hội đen lựa chọn ẩn nấp trong xưởng công binh vừa ló đầu ra chính là lúc Hoàng Thiếu Thiên bóp cò. Cho dù mục tiêu dẫn theo một đám đàn em đông đúc võ trang đầy đủ cũng chẳng phải vấn đề, bởi mệnh lệnh của cấp trên là hốt được người cầm đầu băng nhóm, còn việc càn quét tiêu diệt những tên khác sẽ do đơn vị viện trợ đến sau đón nhận.​

Ngay lúc này, một bàn tay đeo găng màu đen đột nhiên bịt kín miệng Hoàng Thiếu Thiên từ phía sau.​

Hoàng Thiếu Thiên bật lên, vừa trở tay liền vung ra một con dao, nhưng ngờ đâu đối phương lại dễ dàng đón đỡ, một kết quả đã lâu không thấy, với trình độ hiện nay của Hoàng Thiếu Thiên.​

Càng bết bát hơn là đối phương thậm chí còn rảnh tay ra hiệu cho hắn giữ im lặng, sau đó đương nhiên như đúng rồi vươn tay chạm vào cây súng bắn tỉa vốn đã được sắp xếp để nhắm thẳng cửa của xưởng công bình.​

Xuất hiện cơ hội hắn đang yên lặng chờ đợi, Hoàng Thiếu Thiên lập tức bùng nổ phản công, giữa những chiêu quyền cước lặng yên, Hoàng Thiếu Thiên quan sát bộ đồ camo hỗn độn của đối phương. Trên mặt người nọ là một lớp vải đen lai giữa vải bó xác ướp cùng khăn che mặt hắc y nhân, chỉ chừa một đôi mắt bị bóng của mũ trùm đầu che khuất phân nửa. Khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất là đôi mắt kia từ đầu tới đuôi vẫn luôn hờ hững, cho dù Hoàng Thiếu Thiên vươn tay rút dao hay nhắm ngay cổ người nọ mà công kích, đối phương vẫn luôn duy trì tiết tấu vốn có của bản thân.​

Đến cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên đành cam tâm nhận rõ sự thật: mãi đến lúc này mọi động tác phản kích của hắn đều vô hiệu, bởi đối phương chẳng hề cố sức vẫn hiểu rõ ý đồ ra chiêu của mình, đồng thời lần lượt hóa giải.​

Tình huống này cũng không xem như đáng sợ, đáng sợ là cảm giác nó mang lại cho hắn: mỗi một lần ra tay, bị ngăn chặn, lại ra tay, lại bị hóa giải, quá trình này quen thuộc đến đáng sợ cũng xa lạ đến đáng sợ. Tận cùng nỗi sợ hãi này là gì? Hắn liều mạng kéo lại ý thức của mình, không thể để nó đột ngột lao xuống bờ vực. Hoàng Thiếu Thiên đắm chìm trong cơn hoảng loạn chẳng rõ nguyên do. Hắn rối loạn trận tuyến.​

Vậy nên hắn dừng tay, hoàn toàn lặng yên, thậm chí không dời tầm nhìn.​

"Ngươi là ai?"​

Hắn nghe thấy thanh âm của mình, hơi đông cừng, ngữ khí bình thản hơn cả mong đợi - có lẽ là do ẩn núp quá lâu, không có cơ hội nói câu nào. Mà mỗi giây mỗi phút trong quá trình chờ đợi, nếu bên kia thật sự sẽ trả lời câu hỏi của hắn, đều như bị kéo dài thành một kỉ nguyên, mỗi khoảnh khắc là một tiếng chùy đập thẳng vào lòng hắn.​

- Có thể đi hỏi thăm đó, nhóc con.

- Đúng, liền giống cậu vậy.

- Cậu nghĩ thế nào, Thiếu Thiên?

- Nhóc con, lực tay tăng lên không ít ha.

- Tôi cho rằng việc này không cần phải hỏi.

...

- Code scarlet, diệt trừ thành công, thình cầu về đơn vị.

Những khoảnh khắc đó tựa như những tiếng gào thét đinh tai nhức óc chỉ tồn tại trong ảo giác, vùn vụt lao qua, lại lần lượt vỡ nát, hóa thành vô vàn bong bóng khiến hắn nghẹn lời.​

Nếu không phải thì tính sao?​

Nếu thật sự không phải thì tính sao?​

Nếu hắn không trả lời thì tính sao?​

Nếu hắn không định trả lời thì tính sao?​

Nếu không thể thì tính sao?​

Nếu thật sự không thể thì tính sao?​

Nếu thật sự không phải kẻ vừa bần lên liền không ai đỡ được, thích chơi dao găm bằng tay trái, bách phát bách trúng kia thì tính sao?​

Thế nhưng, thanh âm của đối phương đã lọt vào tai hắn.​

"Cậu cho là ai?"​

Thanh âm kia thật trầm thấp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, không nồng nặc đến phản cảm, ngay cả giọng điệu khàn khàn cũng vừa đúng, từng câu từng chữ tựa như từng bánh răng khởi động...​

"Đã nói cậu còn cần luyện thêm mà, nhóc con."​

Diệp Tu một tay kéo xuống lớp ngụy trang trên mặt, tay còn lại dùng lực điều chỉnh trọng tâm ống ngắm bị lệch do ban nãy đỡ lấy Hoàng Thiếu Thiên, nhắm chuẩn.​

Sau đó nhắm ngay cánh cửa lớn vừa bật mở của xưởng công binh, bóp cò.​

"Ầm."​

"Diệp Tu, Trung đội Hưng Hân, nhận lệnh đến trợ giúp."​

Diệp Tu giọng điệu nghiêm trọng, mặt mày lại khó giấu ý cười, cứ như vậy tiến vào trong mắt Hoàng Thiếu Thiên.​

Khác nào lôi điện, lửa lớn cùng lốc xoáy.​

THE END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook