Nguỵ Sâm - Con người uống nước, ấm lạnh tự biết

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family

Tiếp đến, là hai vị khai quốc công thần của Lam Vũ chúng ta, kính hai vị ân sư đáng kính mãi ghi danh.



Nguỵ Sâm, người này ẩn dưới bề ngoài no limit, thật ra có một trái tim rất kiên cường và nồng nhiệt.

Đọc một Nguỵ Sâm của bảy tám năm về trước, cứ như là một Nguỵ Sâm khác hẳn bây giờ vậy.

Năm đó, hắn già. Nhưng trái tim, còn chưa già kịp.

Hay nói đúng hơn, tám năm sau, trái tim hắn vẫn chưa bao giờ già cỗi. Nó, chỉ là mệt mỏi hơn rất nhiều mà thôi.



Nguỵ Sâm là một người có một tình cảm và chấp niệm mãnh liệt với thẻ tài khoản của mình. Đến nỗi, sau này khi đã đưa Sách Khắc Tát Nhĩ cho chiến đội Lam Vũ rồi, thì hắn vẫn âm thầm dõi theo bóng dáng của nó trưởng thành và thay đổi qua mỗi trận đấu dưới tay Dụ Văn Châu.

Nhớ giây phút, khi Dụ Văn Châu và Nguỵ Sâm đối chiến, đến cả Dụ Văn Châu cũng phải bất ngờ vì Nguỵ Sâm đã nhìn thấu các chiêu của anh quá nhanh và chuẩn xác. Để rồi, chính anh cũng phải cười khổ mà than rằng “Bởi vì đây là Sách Khắc Tát Nhĩ. Và người điều khiển là Dụ Văn Châu anh.”



Những người bạn thân thiết thường sẽ hiểu nhau, ví như Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên vậy. Túc địch kẻ thù cũng sẽ thường rất hiểu nhau, như Hàn Văn Thanh và Diệp Tu.

Và cũng có một loại hiểu nhau khác, như Nguỵ Sâm đối với Dụ Văn Châu.

Hiểu cậu thiếu niên kiên cường năm xưa kiên trì không bỏ, hiểu cậu thiếu niên đã đánh bại mình, hiểu người thừa kế của Sách Khắc Tát Nhĩ sau bao năm âm thầm theo dõi, hiểu đội trưởng của Lam Vũ, hiểu “người có thể gọi là học trò mình”, hiểu kẻ đã gửi thư khiêu chiến và đoạt được chiến thắng năm ấy, cũng hiểu kẻ hiện nay đón nhận lá thư khiêu chiến mà Nguỵ Sâm hắn “lấy tư cách một kẻ ở vị thế thấp hơn gửi đến người đang ngồi trên cao kia”.

Hiểu, có thể không phải là hiểu hết, nhưng đã đủ.

Đủ cho Nguỵ Sâm, đủ cho Dụ Văn Châu, đủ cho Lam Vũ, đủ cho Vinh Quang, đủ cho chiến thắng.



Như đã nói hồi nãy, Nguỵ Sâm của tám năm về trước, không phải cái thời mà hắn còn tung hoành ngang dọc trong game, cũng không phải cái thời mà Lam Vũ đạt thành tích khá khả quan trong Liên minh năm đầu tiên. Mà là Nguỵ Sâm cái thời đã bắt đầu trượt trạng thái nghiêm trọng, dẫn đến “Lam Vũ thua, thua rất thảm, bị Diệp Thu và Gia Thế của hắn đánh bại dễ như bẻ cành cây khô, là trận đấu kết thúc nhanh nhất trong bốn trận.”

Nguỵ Sâm của khi ấy, có một trái tim vô cùng dễ vỡ, như chính một Lam Vũ dễ vỡ thời ấy vậy. Tui luôn có cảm giác tác giả viết về Nguỵ Sâm ở Đỉnh Vinh Quang bảy tám năm trước có chút bug, có chút gì đó thương xuân bi thu, lại thêm đôi phần mềm yếu bị cảm xúc chi phối rất nhiều.

Hắn tự ti về bản thân, về tuổi tác của chính mình, vốn là một khuyết điểm còn đáng chết người không cách gì bù đắp nổi còn hơn tốc độ tay của Dụ Văn Châu nữa.

Mà một khi con người ta đã chất nặng lòng nỗi tự ti rồi, thì nhìn đâu cũng thấy mình kém cỏi, nhìn đâu cũng thấy mình cô đơn.

Nguỵ Sâm thương cảm thân mình trong lặng lẽ, thương cảm cho giấc mộng không thành, thương cảm thế đạo như vũ bão trong khi mình lại nhà dột chiếu manh, thương cảm cho tương lai mịt mờ của Lam Vũ, lại thương cảm thời gian không chừa một ai.

Hắn thương cảm Hoàng Thiếu Thiên còn trẻ người non dạ kinh nghiệm chưa đủ, lại cũng thương cảm cho Dụ Văn Châu - một đứa nhóc hoàn toàn xa lạ với hắn, chỉ tổ rằng nó có tốc độ tay quá bết bát nên hắn mới chú ý thôi.

Tạm thời không nói việc Nguỵ Sâm của lúc này là một người vô cùng dễ mủi lòng có phải do ảnh hưởng từ việc sa sút thất hồn lạc phách ở tuổi bên kia con dốc sự nghiệp hay không. Nhưng vẫn phải công nhận, Nguỵ Sâm của lúc này có một sự mềm yếu không nói nên lời, giống như một người cha già bất lực không chống lại nổi sức mạnh thời gian.

Bao nhiêm cảm xúc thương cảm thường nhật không thấy hắn thể hiện ra, đều lần lần lượt lượt bộc phát kéo ra như đèn kéo quân, thế tới như sóng dữ liên miên, như lũ chảy lạn đê, khiến lòng người hoang mang tan nát.



Nguỵ Sâm đối với ngồi đuôi xe Dụ Văn Châu, không phải là phớt lờ, cũng không phải là chèn ép khinh ghét. Mà là, không nỡ.

“Từ lúc mới bắt đầu gã đã nỗ lực khuyên nó lùi bước, thế nhưng thiếu niên vẫn kiên trì khiến gã không đành lòng quá mức khó xử nó.”

“Nhưng rồi có thể ra sao nữa chứ? Tốc độ tay hoàn toàn không tiến bộ nổi của nó căn bản là vô phương sinh tồn trong thế giới sống vì APM này.”

Lúc này, Nguỵ Sâm còn chưa đấu với Dụ Văn Châu ba ván sinh tử.

Hắn khi đó, không nỡ cho đứa nhỏ này. Chỉ có vậy thôi.

Lấy tư cách là một người đang chịu ảnh hưởng trực tiếp chịu đựng sự khốc liệt của sàn đấu chuyên nghiệp, hắn không đành lòng nhìn đứa nhỏ này phải như mình, sa chân vào một giấc mộng hoang đường ngắn ngủi. Rực rỡ như pháo hoa, lại chóng tàn như pháo hoa.

Có chút giống cảnh tượng, một người hàng xóm nhiều chuyện lo việc nhà người khác, gặp đứa nhỏ nhà người ta, không thân cũng chẳng quen, lại cứ kéo tay nó càm ràm lảm nhảm con ơi con đừng học ngành này mạo hiểm cao khó sống lắm con ơi, ra rả từ ngày này sang ngày khác không ngơi.

Bởi, chính người đó, cũng từng một thời đưa ra lựa chọn như thế, để rồi mất sạch hai bàn tay trắng, phải dọn về sống ở một khu phố nhỏ, ngày ngày không có gì làm ra hồn, chỉ có thể lạc lỏng đi lòng vòng kiếm hài tử nhà người khác lải nhải mà thôi.

Cảm giác có chút buồn cười, lại cười không nổi.

Đến Dụ Văn Châu, một đứa nhóc có thành tích kém nhất trại huấn luyện, ấy vậy mà hắn vẫn kiềm lòng không đậu muốn khuyên nhủ thằng bé, song đến cuối khi chứng kiến sự kiên trì cố chấp của nó, thì lại “gã không đành lòng quá mức khó xử nó”.

Thân mình còn lo không xong, nào còn sức thừa hơi lo cho kẻ khác, đến cuối cùng vẫn là tuỳ ý nó thôi.

Đến cuối cùng, vẫn là tuỳ theo dòng chảy của định mệnh mà thôi.



Còn đối với Hoàng Thiến Thiên, đứa nhỏ hắn tìm hết sức thuyết phục kéo người về Lam Vũ, dạy dỗ dìu dắt, mong muốn thiết tha xây dựng một Lam Vũ song hạch cường đại sánh bước chinh chiến, “không chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật này trên sàn đấu kề vai tác chiến”.

“Nó nhất định sẽ trở thành hạch tâm của Lam Vũ, Ngụy Sâm đã từng nói với vô số người như vậy.”

Đây là điều mà cả Nguỵ Sâm và Dụ Văn Châu có chung: sự tán thưởng và thừa nhận đối với tương lai gánh vác Lam Vũ của Hoàng Thiếu Thiên, ngay cả trong giây phút khi cả hai chưa biết gì về tương lai mịt mờ gian nan khó bước phía trước của chính mình.

Nguỵ Sâm đối với Hoàng Thiếu Thiên, trước giờ luôn là một người thầy hết đỗi ân cần và dịu dàng nhất, mang một bộ dáng lão ngoan đồng có chút tự hào trẻ con ngây ngô nhất. Bao giờ cứ nhắc đến Hoàng thiếu thì ông lại mang cái bộ dáng dương dương tự đắc, pha lẫn chút tự hào trông đợi ngấm ngầm.

Đại địa vừa thức tỉnh, vạn vật đổi mới, đầu tường mọc lục mầm, tràn ngập sinh cơ.



Đáng tiếc, mình đã chẳng còn đủ thời gian để tận mắt ngắm nhìn mầm non phá đất, huy hoàng trưởng sinh.

Quả ngọt không đợi được, chỉ đành nhận trái đắng lủi về.



Binh pháp có câu, một tiếng trống tinh thần hăng hái, hai tiếng suy, ba tiếng kiệt.

Tiếng đầu tiên, trống cờ phần phật, nhiệt huyết còn đầy bầu, chém giết đỏ cả mắt.

Tiếng thứ hai, thấm mệt thoái lòng, chí cao ngang trời cũng vơi lấp lửng, nay không bằng xưa.

Tiếng thứ ba, binh mã tán loạn, người ngã ngựa đổ, triệt đường sống.

Kiệt.

Đếm đến tiếng thứ ba, thì Nguỵ Sâm ở Lam Vũ, còn lại những gì cho hắn đây?

Thậm chí, đến sức lực mở miệng đếm đến ba cũng chẳng có nữa rồi...



Khi chúng ta ôm một tâm lý sống vật vờ chán nản, gượng hết ngày nay không biết ngày mai thân trôi dạt nơi nào, lạnh lòng đến run bần bật, và nỗi đau như dao sắc khoét thịt khi đôi bàn tay của vận mệnh đè đầu ta xuống, bắt ép chúng ta trân mắt rùng người nhìn vào sự thật rằng:

Không còn nhiều thời gian nữa.

Phải đi rồi.

Phải đi khỏi Lam Vũ rồi.

Phải thật sự đi khỏi Lam Vũ rồi, không đường trở lại.

Thì khi đó, nỗi đau đó, có ai hiểu thấu cho chúng tôi đây...

Nguỵ Sâm có chút gì đó mềm yếu, dễ thương cảm, có chút gì đó khí chất văn nghệ u sầu bên người, bởi hắn tự biết mình không còn nhiều thời gian ở đây nữa, không cần phải tự lừa dối bản thân nữa. Nên độc giả mới thường bắt gặp một bộ dáng Nguỵ Sâm không kiềm được bộc lộ cái khí chất văn nghệ ưu tư thương cảm của mình ra ngoài.

Khi con người ta đã đi đến đường cùng, sẽ trở nên bất chấp liều lĩnh và “kịch hoá” dễ cảm thương hơn, cảm xúc cũng mãnh liệt dâng trào hơn, bởi chúng tôi đều đang liều mạng đốt cháy sạch những cảm xúc trong lòng, để bày tỏ sự lưu luyến và tình yêu cuối cùng đối với mái nhà này.

Một Nguỵ Sâm như vậy không bug, cũng không OOC, tất cả đều là những diễn biến tâm lý hết đỗi bình thường và tự nhiên.

Cũng chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa, sao không tranh thủ mà sống thực với tình cảm, mà hưởng thụ hết phong cảnh nơi này, nhấp nhám những tư vị trước đó giấu kín chất chứa chật nỗi lòng?

Vì thế, hắn thân là đội trưởng của chiến đội, lại không ngại dành cả buổi đánh chung với mấy đứa nhóc ranh ở trại huấn luyện, ai đến cũng không chối từ, đánh một lượt theo thứ tự không sót đứa nào, đơn thuần hắn “chỉ muốn cảm thụ bầu không khí của đội ngũ này nhiều hơn rõ hơn” mà thôi...

“Gã ý thức được, thời điểm mình phải rời đi sắp đến rồi.”

Ôi chao, giây phút này, là một cảm giác nghẹn lòng đến mức nào...

Không lừa mọi người đâu, thật sự đó, khi chúng tôi đã móc tim móc phổi ra mà yêu say đắm nơi này, thì các bạn biết không, đây là một câu nói tàn nhẫn nhất trên đời này.




Tui rất thích cách nói, Nguỵ Sâm ra đi để lại Băng Vũ, cùng với một thanh kiếm sắc bén nhất cho Lam Vũ.

Hai thanh danh kiếm, một đời danh sư.

Tâm sức và tình yêu của ông dành cho Hoàng thiếu, sự kỳ vọng và ước mơ dở dang ông gửi gắm vào cậu, Lam Vũ mà ông yêu tha thiết đều trao cho cậu, khiến Hoàng Thiếu Thiên luôn kính ông ấy “nếu có người hỏi ai người có ảnh hưởng nhất cuộc đời mình, thì hắn sẽ không do dự trả lời rằng là Nguỵ Sâm”.

Nguỵ lão à, đứa nhỏ này, xem ra cũng rất có tiền đồ đúng không?

“Đương nhiên, nó là chính tay lão phu lựa chọn cơ mà.”




Ở Lam Vũ, Nguỵ Sâm luôn là người làm tui cảm thấy xa lạ nhất, bởi tui đọc Đỉnh Vinh Quang sau khi tư tưởng “Nguỵ Sâm là người Hưng Hân” đã thâm căn cố đế trong đầu, nên “Nguỵ Sâm của Lam Vũ” luôn có gì đó xa lạ lắm.

Thậm chí Phương Thế Kính ít đất diễn hơn Nguỵ Sâm nhiều, mà tui còn có thể cảm nhận được sự gần gũi thân quen nhiều hơn, bởi hắn mới lên sàn đã là người Lam Vũ, mãi đến khi Phương Thế Kính giải nghệ thì vẫn là người Lam Vũ trọn vẹn trăm phần trăm, không mang đến cảm giác phức tạp như Nguỵ Sâm.

Thật ra, ở đây vốn tui chỉ muốn về một Nguỵ Sâm của Lam Vũ, chứ không phải một Nguỵ Sâm của Hưng Hân. Nhưng mà, giống hệt với Vu Phong, nào có thể tách ra rạch ròi được?



Nếu nói về tình cảm của Nguỵ Sâm về Lam Vũ, dường như chỉ được phân làm hai loại. Một là tình cảm của hắn dành cho Hoàng thiếu, hai là sự buồn bã đắng cay.

Cứ như hai đầu thái cực vậy. Một sáng một tối, một nắng sáng một âm u, một vui một buồn.

Song thật ra, đó chỉ là do tui nói đó, bởi tui cảm nhân vật Nguỵ Sâm không tốt, chứ kỳ thực ở giữa hai đầu thái cực đó vẫn còn nhiều thứ rối bện với nhau, không thể hoàn toàn nói rõ được.

Ví như sự bất cam trộn lẫn với tò mò và mong chờ tương lai; sự đắng cay song lại tự dặn lòng bất quá đều là chuyện nhỏ; an tâm về bọn nhỏ để rút, lại không quá an tâm để phải gửi vật liệu làm Băng Vũ đến; ra đi dứt khoát quyết tuyệt, mà bảy tám năm ròng vẫn không hề bỏ sót một trận đấu nào của Lam Vũ; tay cam nguyện giao Sách Khắc Tát Nhĩ cho Lam Vũ lớn mạnh, song khi thấy Bàn Tay Tử Vong bị loại bỏ lại không kiềm được nhặt nhạnh hàn gắn đứa con tinh thần đó một lần nữa về với mình...

Vui và buồn, bất cần và thiết tha, dứt khoát và vướng bận, cố chấp và yếu mềm, quật cường và bi luỵ, già và trẻ, quá khứ và tương lai, yêu và hận... Dường như, tui hiếm bao giờ thấy một người lại có thể đeo theo nhiều mâu thuẫn như vậy bước tiếp bao giờ.

Tui không làm rõ được những mâu thuẫn đó, hoặc không muốn làm rõ, hoặc sợ hãi nếu làm rõ, thì sẽ khiến tui quá rối rắm, không biết nên nghĩ gì về hắn mới thích hợp đây.

Cơ mà, không biết rõ những thứ đó cũng không sao hết.

Có lần đọc được, những cái tên Nguỵ Sâm đặt cho công hội nhà mình là Lam Khê Các, đến nay tên người sáng lập vẫn còn lủng lẳng in dấu trong lịch sử thành lập công hội, hay đặt tên chiến đội mơ ước của hắn là Lam Vũ, đặt tên tài khoản là Sách Khắc Tát Nhĩ, sau lại đặt tiếp một Nghênh Phong Bố Trận... đều là những cái tên vô cùng đẹp đẽ và dễ nghe, chứa đựng vô vàn những ước mơ phiêu lãng xinh đẹp và hào hùng.

Không cần đau khổ phải tìm hiểu rõ về Nguỵ Sâm.

Người có thể đặt những cái tên hay như vậy, thì chắc chắn không thể nào là một người xấu được.



Trước đây có nói chuyện với một người, người đó bảo rằng Nguỵ lão của hiện nay đối với Lam Vũ không còn lưu luyến nợ nần gì nhau nữa.

Cái hắn lưu luyến, chỉ còn là chấp niệm đối với sàn đấu chuyên nghiệp mà thôi, chẳng nhất thiết phải là chiến tuyến Lam Vũ làm gì. Tìm về giấc mộng chuyên nghiệp năm xưa, thì comeback bằng chiến đội nào cũng được, thậm chí Lam Vũ sẽ là đội cuối cùng hắn chọn.

Tui nghĩ, điều này nghe cũng có vẻ không sai. Chấp niệm của Nguỵ Sâm, sau quãng thời gian suốt tám năm ròng rã, cũng chuyển dần từ Lam Vũ, sang chính giấc mộng chuyên nghiệp chưa thành của mình. Có hay không phải cùng nâng cúp cùng Lam Vũ, có vẻ như cũng không còn quá quan trọng.

Song, tui nghĩ, chấp niệm nợ nần với Lam Vũ không còn, nhưng tình cảm với Lam Vũ thì vẫn còn lửng khúc.

Có hai chi tiết, thứ nhất, trước trận Lam Vũ Hưng Hân trên sân nhà Lam Vũ, Nguỵ Sâm tranh thủ giờ nghỉ trưa bỏ đi lòng vòng quanh sân một thời gian, bảo là “muốn đi nhìn tụi nó”, lại âm âm thầm thầm bí bí mật mật, làm độc giả cũng chẳng biết rốt cuộc là hắn có đi thật không nữa, cũng chẳng biết gặp “tụi nó” rồi hắn đã nói đã làm những gì nữa.

Thứ hai, ngay hôm đó, sau trận thắng của Hưng Hân lượt về, khi cả hai đội bắt tay cuối trận, khác hẳn với một Nguỵ Sâm thường ngày “đi lên vẫy tay chào đám fan đội bạn vốn là việc mà hắn cực kỳ thích làm, hơn nữa còn làm một cách vô cùng khốn nạn so với thái độ lịch sự cảm ơn của các tuyển thủ khác”, hắn cũng chỉ im lặng bước lên bắt tay từng người, rồi lại im lặng bước xuống mà thôi.

“Những trò đâm bị thóc chọc bị gạo kia, trên sàn đấu tàn khốc của vòng chung kết, trước chiến đội Lam Vũ mà hắn đã trao vô vàn tình cảm, hắn rốt cuộc, vẫn cất lại.”

Có lẽ, chấp niệm không còn, nhưng tình hoài còn. Có lẽ, duyên phận cạn, nhưng nghĩa chưa vơi.

Dù muốn hay không, nhưng không ai có thể rũ bỏ quá khứ của mình cả. Càng huống chi, đó lại là một thời niên thiếu như thần, cuồng điên một trận, thanh xuân như chớp sáng giữa trời, thời gian lại tàn nhẫn như đao cắt.

Lam Vũ, đến cuối cùng, chung quy, vẫn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Còn “đặc biệt” này, là ngọt nhiều hay đắng nhiều, vẫn là câu nói cũ kia.

Sách viết: Con người uống nước, ấm lạnh tự biết.



Phương Thế Kính lúc đó còn tức giận Nguỵ Sâm, chỉ là giải nghệ thôi mà, có cần làm đến mức tuyệt tình biệt tích như vậy không?

Lại bảo thật ra, trong lòng lão chiến hữu Phương Thế Kính cũng hiểu vì sao Nguỵ Sâm lại làm như vậy.

Chính vì không buông được, sợ mình sẽ hối hận, sợ mình sẽ yếu hèn, nên mới phải càng dùng phương thức triệt gọn đường lui không chừa đường sống thế này.

Ngàn vạn lần không ngờ tới, trong giấc mơ xa xăm điên rồ nhất đi nữa, không ngờ đi đến tận ngày cuối cùng này, ở Lam Vũ người cùng có một hoàn cảnh với tui nhất, lại là Nguỵ Sâm - người Lam Vũ từng khiến tui xa lạ nhất.

Yêu như mạng, lại không thể không rời đi. Bởi ở lại, chỉ còn làm gánh nặng, cảm thấy sự sợ hãi và bất lực đang chiếm lấy mình ngày qua ngày. Qua từng ngày một, nó lại càng sâu sắc hơn, như nuốt ngạm đấu chí của kẻ khác, khiến người ta máu chảy đầm đìa như khốn thú đường cùng, đến nước không thể không e chề ly cuộc.

“Mỗi ngày thường nghĩ tới nhất dường như chỉ là hậu sự, trải nghiệm cuộc sống như thế thật cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng cười.”

“Thời đại vừa mới bắt đầu, chính mình cư nhiên lại phải lui ra.”

Đối với cái vận mệnh quái quỷ này, tôi còn có thể nói gì đây?



Mẹ nó chứ.

Hừm, còn chưa đã miệng.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó.



Từng dịch một bài cho Nguỵ lão, tác giả nói rằng, không muốn nói nhiều về Nguỵ Sâm làm gì, chỉ muốn đem một vò rượu đến, bồi hắn uống một đêm, không say không về.

Trước đây, tui luôn thấy có lỗi và hổ thẹn với Nguỵ lão nhất, vì mình tự nhận là người Lam Vũ, đối với khai quốc công thần của Lam Vũ lại không thể hiểu trọn và cảm trọn cái đẹp của nhân vật.

Bây giờ, nếu xét theo góc độ Lam Vũ, khi hai chúng tôi đều là những kẻ bị thời gian bỏ lại, hay nói đúng hơn, là những kẻ tự mình chặt đứt đường lui của bản thân, thì tôi cũng không muốn nói nhiều làm gì. Đem một vò rượu tới, cũng không cần thấu hiểu trọn vẹn “đúng đắn” nhân vật làm cái quái gì nữa cả, dù hiểu đúng rồi thì vận mệnh có trả lại một Lam Vũ cho bọn tôi không?

Chẳng bằng, uống đi, nỗi đau không vơi được, thì hãy cứ để nó xé lòng.






“Rượu cạn mà lòng chưa cạn.

Tiệc tàn mà lửa chưa tan.”



Bởi vì, mười năm tiếp theo, Vinh Quang của Lam Vũ còn cháy mãi.

Vinh Quang của Nguỵ Sâm, cũng chưa bao giờ lụi tàn tro.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Không biết đã có ai từng thất nghiệp chưa? Khi sáng dậy không cần phải vội vã, khi ăn trưa xong cũng không phải tranh thủ check mail, khi tối đến không cần mở máy vi tính... khi cả một thế giới quen thuộc khép lại. Thậm chí đầu óc cũng phải khép tâm trí lại. Và trái tim, ... Đồng nghiệp từng hi hi ha ha quanh năm suốt tháng, bỗng một sáng thức dậy chẳng còn ai.
Chơi vơi, lạc lỏng, thấy mình thừa thải, thấy nhân sinh thiếu đi ý nghĩa sống.
Vì sao lão Nguỵ lại vào game lăn lộn, chẳng phải Diệp Tu đã nói rồi sao: “cô đơn lắm phải không?”
Và tất nhiên, tôi đồng tình với lời đáp của Nguỵ Sâm: “Mày nói gì bố đách hiểu”

Đó là câu trả lời chíiiiiinh xáaaaaac!!!
 

Bình luận bằng Facebook