Hôm nay tui ngồi chỉnh lý một số ghi chép về Gia Thế và Khưu Phi, viết bài cho project sinh nhật Khưu sắp tới, dư ra một đoạn, đoạn này được viết cũng lâu về trước rồi. Cũng chỉ ngắn thôi, còn hơi thô, là lời tâm tình thật lòng, lúc viết ra lòng không tạp niệm, bây giờ nó ngắn quá không thể đưa vào cảm nhận, nhưng vẫn không nỡ bỏ đi. Đăng vào đây làm kỷ niệm, lại quay lại lần nữa xin phép chiếm đất.
Gần đây học được một câu rất hay: Lão tướng bất tử, tân hoả truyền thừa.
Tự dưng nghĩ đến Khưu Phi.
Diệp Tu đã chứng minh vế trước rồi, 37 liên thắng, in tên mình vào lịch sử mãi mãi, 4 lần MVP danh giá.
Tuyệt đối là một truyền thuyết bất tử.
Nhưng đó là đạt với Hưng Hân. Vậy, tân hoả của anh, là cũng muốn truyền tại Hưng Hân sao?
Vậy Gia Thế thì sao? Anh có còn nhớ thời chiến tích huy hoàng nhất của mình chứ?
Vậy Khưu Phi thì sao? Anh có còn dõi theo cậu ấy không?
Hay là... anh đã truyền rồi, chỉ là nó không dành cho những người không phận sự như tôi nhìn thấy...
Nghiệp hoả dẫn lối, một mồi lửa thiêu rụi đống tàn tích cũ.
Ai là kẻ đứng lên sót lại, vậy đó chính là kẻ thừa kế rồi.
Cách truyền thừa này cũng thật nhẫn tâm đó, Diệp đội à. Tính ra, anh cũng chỉ gặp cậu ấy vài lần ở trại huấn luyện mà thôi, anh tin tưởng cậu nhóc ấy đến vậy sao?
Nếu như không thể...
Không có nếu như, cậu ấy đã làm được rồi.
Khưu Phi giống như, một hạt giống tốt mọc giữa hoang mạc cằn cỗi. Bức ép người ta đến đường cùng, không lối thoát.
Nhưng hạt giống, vẫn là hạt giống. Cho dù treo trên vách núi cheo leo, bỏ xuống vực sâu vạn trượng, chôn ở nơi giếng cạn gạch đá, thì đó vẫn là hạt giống.
Mặc kệ đất đai cằn cỗi thế nào, chỉ cần để cậu cướp được một tia ánh sáng nhạt, một vũng nước lã, một giọt nước mưa rơi. Gió xuân vừa đến, là cậu có thể phá đất rướn người lên nảy mầm.
Trưởng thành đại thụ. Che chở cho vùng trời đã sụp đổ của Gia Thế chúng ta.
Thật ra Khưu Phi à, tôi vẫn luôn muốn nói rằng:
Hơn một năm qua, chúng ta bị rút vốn, bị phá sản, bị cười nhạo, bị mắng chửi, bị trào phúng khinh thường. Thiếu chút nữa bị sang tên mất sạch cả cội nguồn, tự tôn bị dậm nát dưới chân, nụ cười giả lả chạy vạy lại hằn trên khoé miệng.
Nhưng các cậu biết không, tôi không cảm thấy mất mặt.
Vì chúng tôi đều đã vượt qua rồi.
Phách lối với chúng tôi ư? Ai còn tư cách phách lối và kiêu ngạo hơn người Gia Thế thời khắc Vinh Quang này nữa chứ?
Thái tử của chúng tôi quay về rồi!
Cầm theo một ngọn đuốc soi đường, thắp cả con đường tương lai!
Có Hưng Hân chi Hoả, vậy ngọn tân hoả của chúng tôi, có tính là Gia Thế chi Quang không?
Gần đây học được một câu rất hay: Lão tướng bất tử, tân hoả truyền thừa.
Tự dưng nghĩ đến Khưu Phi.
Diệp Tu đã chứng minh vế trước rồi, 37 liên thắng, in tên mình vào lịch sử mãi mãi, 4 lần MVP danh giá.
Tuyệt đối là một truyền thuyết bất tử.
Nhưng đó là đạt với Hưng Hân. Vậy, tân hoả của anh, là cũng muốn truyền tại Hưng Hân sao?
Vậy Gia Thế thì sao? Anh có còn nhớ thời chiến tích huy hoàng nhất của mình chứ?
Vậy Khưu Phi thì sao? Anh có còn dõi theo cậu ấy không?
Hay là... anh đã truyền rồi, chỉ là nó không dành cho những người không phận sự như tôi nhìn thấy...
Nghiệp hoả dẫn lối, một mồi lửa thiêu rụi đống tàn tích cũ.
Ai là kẻ đứng lên sót lại, vậy đó chính là kẻ thừa kế rồi.
Cách truyền thừa này cũng thật nhẫn tâm đó, Diệp đội à. Tính ra, anh cũng chỉ gặp cậu ấy vài lần ở trại huấn luyện mà thôi, anh tin tưởng cậu nhóc ấy đến vậy sao?
Nếu như không thể...
Không có nếu như, cậu ấy đã làm được rồi.
Khưu Phi giống như, một hạt giống tốt mọc giữa hoang mạc cằn cỗi. Bức ép người ta đến đường cùng, không lối thoát.
Nhưng hạt giống, vẫn là hạt giống. Cho dù treo trên vách núi cheo leo, bỏ xuống vực sâu vạn trượng, chôn ở nơi giếng cạn gạch đá, thì đó vẫn là hạt giống.
Mặc kệ đất đai cằn cỗi thế nào, chỉ cần để cậu cướp được một tia ánh sáng nhạt, một vũng nước lã, một giọt nước mưa rơi. Gió xuân vừa đến, là cậu có thể phá đất rướn người lên nảy mầm.
Trưởng thành đại thụ. Che chở cho vùng trời đã sụp đổ của Gia Thế chúng ta.
Thật ra Khưu Phi à, tôi vẫn luôn muốn nói rằng:
Hơn một năm qua, chúng ta bị rút vốn, bị phá sản, bị cười nhạo, bị mắng chửi, bị trào phúng khinh thường. Thiếu chút nữa bị sang tên mất sạch cả cội nguồn, tự tôn bị dậm nát dưới chân, nụ cười giả lả chạy vạy lại hằn trên khoé miệng.
Nhưng các cậu biết không, tôi không cảm thấy mất mặt.
Vì chúng tôi đều đã vượt qua rồi.
Phách lối với chúng tôi ư? Ai còn tư cách phách lối và kiêu ngạo hơn người Gia Thế thời khắc Vinh Quang này nữa chứ?
Thái tử của chúng tôi quay về rồi!
Cầm theo một ngọn đuốc soi đường, thắp cả con đường tương lai!
Có Hưng Hân chi Hoả, vậy ngọn tân hoả của chúng tôi, có tính là Gia Thế chi Quang không?
Last edited: