Dụ Văn Châu - Chiếc băng đội trưởng đeo trong lòng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family



Bình thường trong thể thao, băng đội trưởng đều đeo trên vai trái. Không biết đánh Vinh Quang thì có băng đội trưởng không nhỉ?

Nếu có, vậy thì thật hợp.

Trên vai trái đeo chiến đội, trên vai phải gánh niềm tin.

Vừa khít, không thừa không thiếu một mẩu nào.

Hoàn mỹ, như chính Lam Vũ của chúng ta vậy đó.



Dụ đội, anh mãi là vị đội trưởng vĩ đại nhất của Lam Vũ!!!

Không hổ là “cơ thạch”, là nền móng vững chắc của Lam Vũ, là trục tâm cho mọi chiến thuật được triển khai, là chủ nhân của Sách Khắc Tát Nhĩ, vị trí mà chỉ cần là người sở hữu chiếc acc đệ nhất thuật sĩ này thì sẽ trở thành đội trưởng của chiến đội.

Trước anh, đã từng có hai vị đội trưởng tuyệt vời khác cho Lam Vũ chúng ta nữa, nhưng mà đáng tiếc rằng, thời thế không dung họ.

Còn anh, đập tan mọi chướng ngại bủa vây, vượt thời vượt thế, vươn tầm lên đoạt lấy địa vị và uy tín đội trưởng của mình.

Xứng đáng đến tận xương tuỷ.

Mùa sáu, mùa tám, mùa mười.

Ba mùa giải đầy những cảm xúc với fan Lam Vũ. Xen kẽ với vô số những giây phút ý nghĩa khác mà anh đã đồng hành cùng Lam Vũ từ mùa hai đến nay. Sự chuyển giao cắt da xẻo thịt mùa hai, quyết định ẩn nhẫn chờ thời thích hợp của bọn anh vào mùa ba, hào quang huy hoàng của tổ hợp Kiếm và Lời Nguyền loá mắt nổi bật nhất Thế hệ hoàng kim khi ra mắt mùa bốn, mùa năm vững vàng dần ổn định chín chắn đội ngũ.

Và mùa sáu.

“Mùa giải thứ sáu, chiến đội Lam Vũ đánh bại Vi Thảo trong trận chung kết, giành về cúp quán quân cùng năm.”

Thấm đẫm những nỗ lực và va vấp trưởng thành, sôi sục mồ hôi nhiệt huyết, ninh nhừ thành ánh lệ bên khoé mắt, còn khoé miệng run run lại tràn tiếng cười, gào to lên với cả thế giới rằng.

Chúng ta Lam Vũ, tổng quán quân!

“Đó là mùa hè đẹp nhất của chiến đội Lam Vũ.”



Hay thậm chí, còn cả những chi tiết nho nhỏ, như những buổi anh tự mình đón tiếp từng thành viên một vào mái nhà Lam Vũ này, khiến bọn họ cảm thấy như đây là nơi là họ muốn dốc sức cả đời, như chính anh vậy. Trịnh Hiên và Hoàng Thiếu Thiên mùa bốn, Tống Hiểu mùa năm, Vu Phong mùa sáu, Từ Cảnh Hi và Lâm Phong mùa bảy, Lý Viễn mùa tám, Lư Hãn Văn mùa chín.

Hay, những lời tiễn đưa tạm biệt những đồng đội và tiền bối đã không thể còn đồng hành. Nguỵ đội cuối mùa hai, Phương đội cuối mùa ba, Vu Phong cuối mùa tám, Lâm Phong cuối mùa chín. Họ, hoặc là đã chẳng thể tiếp tục, hoặc không cùng chí hướng nữa rồi.

Anh sở hữu một tấm lòng lớn như vậy, đối mặt với bi hoan ly hợp, có từng buồn bã không anh?

Tui vẫn luôn không tin Dụ đội là một người lạnh nhạt bạc bẽo vô tình vô nghĩa, tui thực sự muốn biết, những phút giây ly biệt như thế, anh ấy sẽ sở hữu một tâm trạng thế nào đây.

Cơ mà dù rằng trong lòng không nỡ đến đâu, tư vị quyến luyến có hình hài như thế nào, thì anh vẫn chưa từng để lộ gì ra đúng không...

Vất vả rồi, Dụ đội.

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, gặp nhau là duyên, người cũng khó giữ, chẳng thể cưỡng cầu.

Tui còn nhớ có một chi tiết, khi Hoàng thiếu định níu giữ chất vấn Vu Phong khi hắn muốn chuyển sang Bách Hoa, hỏi hắn xem Lam Vũ là gì của hắn, thì chính Dụ đội là người đã ngăn cản Hoàng thiếu lại.

Tui không biết rõ lắm là vì sao, thật ra tui cũng muốn hỏi câu đó lắm đó chứ, bởi trong mắt tui Lam Vũ là chiến đội tuyệt vời nhất trên đời này, làm gì có ai lại muốn chuyển đi chứ.

Diệp Tu từng động viên đội viên của mình trước trận Hưng Hân Lam Vũ, đặc điểm của Dụ Văn Châu, là tránh nặng tìm nhẹ. Từ chính anh, lan đến chiến thuật của Lam Vũ đều như vậy.

Vì lẽ thế, nên cách đối nhân xử thế của anh cũng như vậy sao?

Chẳng từng gượng ép ai điều gì.

Xem ra, anh không níu giữ họ lại, vẫn là anh hiểu rõ người nhà của mình nhất nhỉ, biết rằng họ truy cầu điều gì.

Lòng biết rằng, đã không thể chung lối cùng đường.

Lòng biết rằng, đã phải cất bước vẫy tay.

Lòng biết rằng, đã không còn có thể sẻ chia mùa hè thuộc về Lam Vũ với những bóng ảnh đã dời gót đó nữa rồi.



Đội trưởng là linh hồn của chiến đội. Bất kỳ chiến đội nào cũng vậy.

Lam Vũ, càng là một ổ người kỳ lạ. Những người kỳ lạ, sẽ lạc lõng nếu không có chiến đội dung họ. Những người kỳ lạ, cứng đầu không chịu ngoan ngoãn an phận thoả hiệp chính mình với thế giới. Những người kỳ lạ phóng khoáng tự do, cả đám thanh niên trai tráng, vậy mà lại chỉ chăm chăm theo đuổi một bóng dáng nồng cháy của một mùa hè.

Những người kỳ lạ, trong một đội kỳ lạ, có một đội trưởng kỳ lạ.

Dụ Văn Châu, anh gắn kết chúng tôi. Anh dẫn dắt chúng tôi. Anh bảo vệ chúng tôi. Anh không hoàn mỹ cùng chúng tôi.

Dụ Văn Châu không đại diện cho toàn Lam Vũ. Nhưng Dụ Văn Châu tuyệt đối đại diện cho tinh thần của toàn Lam Vũ.



Ngồi xổm đếm đếm lại danh ngôn của Dụ đội, ngẫm nghĩ thấy chắc tụi nó xếp thành tập đóng in sách xuất bản luôn được rồi ấy.

“Chúng ta vẫn còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ.”

“Trận đấu còn chưa kết thúc.”

"Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?"

“Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc.”

“Đến Thiếu Thiên cũng không có gì muốn nói, chúng tôi còn có gì muốn nói sao?”

"Nếu vì muốn Lam Vũ tốt hơn mà buông lời hươu vượn, xin thứ lỗi, chúng tôi không thể tiếp nhận."

Đọc giây phút Dụ Văn Châu điềm tĩnh ung dung trả lời mười lăm phóng viên “vì muốn tốt cho Lam Vũ” mà chỉ tay năm ngón khua môi múa mép, tui chợt nghĩ đến tình cảnh, thiếu niên Dụ Văn Châu kiên trì không buông ở trại huấn luyện, một lần lại một lần, cũng bình tĩnh và kiên định như vậy, hoá giải đẩy lùi từng đợt từng đợt phủ nhận và công kích mà thế giới này chỉa mũi dùi về hướng cậu.

Song trong lòng anh, hẳn nếm rõ hơn ai hết, liều thuốc đắng chóng giã tật này, là đắng đến cỡ nào...

Cuộc đời tàn nhẫn với anh, anh lại chọn thịnh đãi với cuộc đời.

Vì tự ý thức được tư vị bi thương đau khổ, nên anh luôn thấu hiểu cảm thông, tự làm gương sáng truyền cảm hứng cho đồng đội, dùng bản thân làm lớp lá chắn như tường đồng vách sát, bảo vệ chiến đội khỏi bão giông.

Có rất nhiều câu danh ngôn của anh, là độc giả đều nghe được từ miệng của người khác, như Lư Hãn Văn, Vu Phong, và tất cả những đồng đội mang màu áo Lam Vũ đã được anh truyền lửa. Thay vì có thể để Dụ đội nói thẳng bằng miệng của anh, nhưng khi nghe được ý kiến của những người đội viên dưới trướng anh, ta mới thấy được rằng sự tác động từ anh đến cách họ suy nghĩ và tư duy, bất giác mỗi người đều mang theo chút gì đó “Lam Vũ” trong con người họ.

Không hề đạo đức giả thân đứng ngoài cục, anh lấy chính khuyết điểm và câu chuyện của mình, truyền cảm hứng và động lực đến họ, tạo sự gần gũi và tin tưởng đến các đội viên của mình, tiếp sức cho họ trong những giây phút tăm tối bất lực nhất của mỗi trường đấu gay go, khiến họ khi gặp khó thì luôn bất giác nhớ về những lời đội trưởng đã dặn dò.

Gọi là đầu tàu gương mẫu, chẳng bằng gọi anh là ánh hải đăng trên biển lớn, đứng chịu gió sương lạnh lẽo bão bùng cùng toàn bộ đội ngũ của mình trong đêm hoang lạnh, để thấu hiểu họ, để bầu bạn với họ, để soi chiếu họ, để giúp đỡ họ cùng vượt qua màn đêm nặng nề, đón ánh triêu dương.



Chiến đội nặng một ngàn, đội trưởng gánh tám trăm. Trước giờ cứ thấy anh hay mỉm cười mà ngỡ rằng công cuộc làm đội trưởng vinh hoa danh vọng, nào ai biết, những đắng cay phải tự gặm nhấm một mình.

Tui thực sự đếm không xuể những lần anh tham gia họp báo, mỉm cười nhàn nhạt nhìn xuống đám đèn flash đâm vào mắt xóc vào tim phía dưới rừng phóng viên, thừa nhận bản thân chính là nguyên nhân thua trận, là đầu sỏ cho thành tích tệ của Lam Vũ.

Lần nào, cũng đứng ra bảo vệ đội viên, ôm hết lỗi lầm về mình. Những chuyện như kiểm điểm sau trận đấu, thì “nghỉ hè xong sẽ bàn tiếp sau”.

Còn trước mắt người ngoài, không ai, được dèm pha Lam Vũ của anh nửa bước. Nửa bước ấy, chính là làn ranh giới Lôi Trì cuồn cuộn.

Có lẽ vì lẽ đó, mà đội viên Lam Vũ luôn tôn kính vị đội trưởng này đến thế. Nhớ chính miệng tên lười Trịnh Hiên từng nói, cái trình của hắn cũng từng được nhiều chiến đội chiêu mộ và hứa hẹn rất nhiều phúc lợi, nhưng... ở Lam Vũ hắn quen rồi. Nhờ anh và Hoàng thiếu là đầu tàu, nên mỗi lần Lam Vũ đánh tệ, thì những lời chỉ trích phóng viên không bao giờ có thể tổn thương được đồng đội của anh.

Sự bao dung của che chở của anh, bao giờ cũng là tấm quân lệnh trạng tốt nhất cho tất cả các thành viên đội ngũ. Chiến thắng, thì đó là của chung. Còn thua trận, thì anh lại là người đầu tiên đứng ra chịu tội, phơi mình nơi đầu sóng ngọn gió.

Bảo rằng có Dụ Văn Châu trấn trận, không chỉ trong trận đấu, mà có lẽ còn chỉ ở dưới sàn đấu nữa đấy.

Có anh, mọi người liền an tâm vững dạ, bởi anh sẽ luôn là Dụ đội của tụi mình, người dẫn đường khai lối đi đầu của Lam Vũ.



Rốt cuộc vẫn không biết, Dụ đội trước kia học văn giỏi không nhỉ, lời nói ra đều có văn hoá y hệt cái tên của mình. Danh ngôn nhiều như mây, phản dame trôi chảy như nước, chung quy là đọc bao nhiêu cuốn sách mới góp được cả kho tàng chữ nghĩa đến vậy nhỉ?

Các bạn kiếm không tên những cuốn sách anh ấy đọc đâu.

Bởi, chúng đều là lời xuất phát từ trái tim anh.




Ài, cứ ngỡ rằng về Dụ đội, trước giờ tui viết về anh nhiều nhất, nên hôm nay sẽ chỉ nhắc ít thôi chứ, chừa chỗ nói về những đội viên khác. Với cái đà này, xem ra Dụ đội lại dài tiếp rồi.

Trước giờ tui không quan trọng độ dài, bởi viết dài không bằng viết có ý, nhưng thật ra viết theo kiểu tản mạn thế này, muốn sắp xếp logic cũng khó, chỉ đành nhớ gì nói nấy, hứng gì nói nấy, thành ra mới kéo lê thê đến vậy. Bộ não logic ngăn nắp như Dụ đội đọc bài này của tui hẳn sẽ cầm thủ trượng gõ đầu tui chết mất nhỉ.

Trước giờ viết về Dụ Văn Châu cũng rất nhiều, trải rộng phân tán ở khắp mọi nơi, khu chính văn khu cảm nhận khu fic cũng có tán loạn, bây giờ bảo tui tìm về thì cũng không biết tìm từ đâu, bởi thực sự vị trí loạn quá rồi.

Cơ mà thật ra, nói về Dụ đội, tui trước giờ vẫn luôn muốn áp câu của Hoàng Thiếu vào, “Tôi không có gì muốn nói.”

Không phải là anh ấy không có gì để viết, cũng không phải tui không thể viết. Ngược lại là đằng khác, Dụ Văn Châu có nhiều cái thú vị để nói lắm đó, và tui thì chắc là càng viết càng nhiều chữ thôi, chẳng bao giờ cạn ý nổi. Tui còn là fan não tàn siêu cấp của Cá dưới Mưa Xanh mà, chỉ sợ thả phanh cho tui nói, thì mọi người sẽ thật sự hoá cá lặn ngụp giữa biển chữ mất.

Chỉ là, Dụ đội khiến người ta bất giác cảm thấy... không muốn viết.

Giống như, nói gì về anh ấy đều thừa. Anh ấy không cần bạn ngợi ca vẫn tài giỏi, không cần bạn ủng hộ vẫn kiên trì, không cần bạn xót thương vẫn phải ngày ngày chung sống với “cái khó, cái nhục đã chịu đến quen rồi”.

Không cần bạn làm gì hết, cứ thế, anh vẫn là Dụ Văn Châu.

Một người cường đại như thế, một người bao dung như thế, một người khiến tâm can rung động như thế. Bảo tôi, nên nói gì về anh đây?

Thật kỳ lạ, ấy vậy mà Lam Vũ vẫn có một tên nói nhiều đến khó tin.
 
Last edited:

Nước chảy mây trôi

Gà con tiến hóa
Bình luận
6
Số lượt thích
49
#2
Những người kỳ lạ, trong một đội kỳ lạ, có một đội trưởng kỳ lạ.

Dụ Văn Châu, anh gắn kết chúng tôi. Anh dẫn dắt chúng tôi. Anh bảo vệ chúng tôi. Anh không hoàn mỹ cùng chúng tôi.

Dụ Văn Châu không đại diện cho toàn Lam Vũ. Nhưng Dụ Văn Châu tuyệt đối đại diện cho tinh thần của toàn Lam Vũ.
Đọc đến đây mà muốn quăng luôn cái điện thoại lẫn não theo chân Dụ đội!!! Nổi hết da gà, Dụ đội ngầu trên từng cái chân gà!

Sự chuyển giao cắt da xẻo thịt mùa hai, quyết định ẩn nhẫn chờ thời thích hợp của bọn anh vào mùa ba, hào quang huy hoàng của tổ hợp Kiếm và Lời Nguyền loá mắt nổi bật nhất Thế hệ hoàng kim khi ra mắt mùa bốn, mùa năm vững vàng dần ổn định chín chắn đội ngũ.

Và mùa sáu.
Không hổ là boss của Lam Vũ, “cá Dụ bơi lên, lặn xuống, Cá Dụ múa tung tăng” giữa rừng sự kiện chính biến của Lam Vũ, đâu đâu cũng thấy chen mặt vào, ảnh hưởng rộng khiếp.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Đọc đến đây mà muốn quăng luôn cái điện thoại lẫn não theo chân Dụ đội!!! Nổi hết da gà, Dụ đội ngầu trên từng cái chân gà!


Không hổ là boss của Lam Vũ, “cá Dụ bơi lên, lặn xuống, Cá Dụ múa tung tăng” giữa rừng sự kiện chính biến của Lam Vũ, đâu đâu cũng thấy chen mặt vào, ảnh hưởng rộng khiếp.
Cmt từ fanti trung thành :ROFLMAO::ROFLMAO: y như tiểu Lư từng nói: "Không nỡ nhìn, nhìn nữa là bất kính với đội trưởng." :ROFLMAO:
 

hoangngoc.margaret

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
29
Location
Trong tim Lam Vũ
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng
#4
Bảo rằng có Dụ Văn Châu trấn trận, không chỉ trong trận đấu, mà có lẽ còn chỉ ở dưới sàn đấu nữa đấy.

Có anh, mọi người liền an tâm vững dạ, bởi anh sẽ luôn là Dụ đội của tụi mình, người dẫn đường khai lối đi đầu của Lam Vũ.
Đây là lí do mà hồi đầu không có ấn tượng lắm nhưng sau lại thành fan tàn không lối về. Và cũng luôn cảm thấy trong các chiến đội thì động tâm với sự ăn ý từ cả trong lẫn ngoài trận đấu của Lam Vũ nhất!!!
 

Bình luận bằng Facebook