Lư Hãn Văn - Đứa con của mặt trời

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family


Nghe đồn hình như dạo này có rất nhiều người nói tui cố ý giật tít sốc hàng. Hôm nay để chứng minh trong sạch, tui đã đặc biệt đi tìm câu trích và số chương cụ thể của một câu về Lư bảo tui rất thích, để thể hiện rằng cái tên “Đứa con của mặt trời” không hề là do tui tuỳ tiện bịa đâu.

“Ngực cậu ôm nắng mai sáng rỡ, chẳng tồn tại chút hoang mang mù mờ.”

(Chương 1393, cre: Lá Mùa Thu)

Cậu ấy, là thái dương bảo bảo. Lư Hãn Văn, người con trai của mặt trời.


Thường fan Lam Vũ hay chọc bộ ba Dụ Hoàng Lư của Lam Vũ là một nhà ba người. Nếu mà người ngoài nhìn vào, sẽ lại đổ oan cho hủ ship loạn Dụ Hoàng đúng không?

Thật ra, không phải do fan ship nên mới phát ngôn câu một nhà ba người đó đâu.

Chính là vì, đó là cảm giác gia đình ở Lam Vũ.

Không phải chỉ có khi Dụ Hoàng là cp thì mới tính là “gia đình” được. Gia đình chỉ là khi, Lư bảo có hai người anh lớn quan tâm chăm sóc cho bé mà thôi. Chỉ lấy cái lý do viện cớ chơi gei này mà phủ nhận mối quan hệ ấm áp như gia đình của ba người này, thì tui thật sự không thể hiểu nổi, có phải là có chút bất công không chịu nói lý rồi không.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, là bạn bè thân thiết nhất, là người hợp tác ăn ý nhất của nhau. Giữa họ, tự có ăn ý. Còn Lư bảo, càng là em út nhỏ nhất trong đại gia đình này, được cả đại Lam Vũ bảo vệ che chở.

Huống hồ là hai người anh cả mà bé ngưỡng mộ nhất này, giữa em và hai anh càng phải có sự thân thiết hơn bình thường.

Ở Lam Vũ, bất cứ ai cũng là gia đình.

Còn Dụ Hoàng Lư, còn nặng thêm đôi chữ “trách nhiệm” và “truyền thừa”. Tui nghĩ rằng, cách suy nghĩ và cảm xúc của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên về Lư Hãn Văn khá giống nhau, thậm chí cả Lam Vũ cũng nghĩ về em như thế.

Lư Hãn Văn chính là tương lai của Lam Vũ, luôn được mọi người bảo vệ và che chở, ví như khi Dụ đội ở họp báo nhận trách nhiệm về mình để mũi dùi công kích của dư luận không hướng về em, hay như Hoàng thiếu ở dưới sân luôn lo sốt vó mắng người hộ tiểu kiếm khách nhà mình trong trận lúc em đối mặt với lão yêu quái Diệp Tu, càm ràm xét nét những hành động của em ấy, để khi về rồi thì hắn có thể chỉ điểm và giúp em tiến bộ hơn.

Tuy vậy, nhiều người cứ hay hiểu lầm, Lư Hãn Văn ở Lam Vũ được bảo bọc cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa đúng không? Thật ra, tuy rằng không thể nói là hoàn toàn ngược lại, bởi em ấy quả thật rất được bao dung và yêu thương.

Nhưng trên thực tế thì em ấy không hề được cưng chiều đến hư muốn gì được nấy đâu.

Nhìn một chút thái độ của Dụ đội trưởng lúc em ấy xuống sân sau trận đánh của em với Diệp Tu. Ba chữ “Đánh khá lắm”, đơn giản, gãy gọn, và thực tế.

Bởi vì, sự thật là em ấy quả thực đánh rất khá. Nhưng nếu như thật sự theo một số người nghĩ là em ấy sống trong mật đường mà lớn, thì khung cảnh phải là Dụ đội và mọi người ở Lam Vũ bu lại xúm xít khen ngợi tung hô không ngớt đúng không, sợ em ấy thua trận nên buồn bã xuống tinh thần gì đó?

Nhưng, họ không làm vậy, cũng chưa bao giờ làm vậy.

Đánh tốt, thì khen đánh tốt. Đánh không tốt, thì bảo đánh không tốt. Đó chính là cách đội trưởng Dụ Văn Châu kiểm điểm đội viên nhà mình, công bằng công tâm với tất cả thành viên, khiến đến cả một đứa nhỏ lạc quan như Lư bảo cũng phải có ấn tượng rằng, “Anh sẽ không gay gắt, nhưng cũng không quá mức bảo bọc.”

Em ấy gật đầu tiếp thu lời khen của anh, vì em ấy biết đó là một sự công nhận cho mình, cho những nỗ lực của em. Càng là một lời khen thật lòng, thì càng có giá trị hơn trăm lời sáo rỗng dỗ dành. Vì vậy, nghe xong ẻm còn high quá muốn xách kiếm lên chiến thêm một trận với lão Diệp nữa kìa!

Dưới sự lãnh đạo như thế của Dụ đội, cộng thêm chính sách “nuôi thả” của Lam Vũ ngay từ mùa giải đầu tiên Lư bảo ra mắt, đẩy em lên vị trị chủ lực, để em tôi tự bay nhảy tung tăng cọ sát trực tiếp với đấu trường chuyên nghiệp, để em té ngã trầy trụa đầy mình thật tàn khốc, để ngay trong mùa giải ngây ngô đầu tiên của mình, em phải rơi những giọt nước mắt ăn năn hối hận nhất mang theo suốt quãng đời đánh chuyên còn lại, khi em chính là tội đồ đã khiến Lam Vũ dừng chân trước Vi Thảo trong một trận chiến tứ kết quan trọng bậc nhất mùa giải.

Tuổi nhỏ cỏn con, đã gánh lấy trách nhiệm lớn bằng trời, mang theo một nỗi ăn năn tội lỗi đè nặng trĩu con tim bước tiếp, Lư bảo em ơi, em còn ổn không thế?

Vẫn ổn.

Bởi vì, em ấy đã tự tay gạt nước mắt, nhìn thẳng vào toàn bộ phóng viên, nhìn thẳng vào thế giới này, nhìn thẳng vào sai lầm và sự non nớt trí mạng của mình, nói một câu:

“Lần tới em nhất định sẽ mạnh hơn!”

Cứ thế, thiếu niên của tôi, lại trưởng thành thêm một chút rồi.



Tui không biết tại sao, tui cảm giác Lư Hãn Văn có một chấp niệm mãnh liệt với việc “trở nên mạnh hơn”.

Từng đọc thấy rất nhiều lần trong truyện cảnh em ấy tự nhủ với bản thân mình câu nói này, sau khi em thua trận, sau khi em thắng trận, khi em buông lời đanh thép hạ quân lệnh trạng trước mặt nhiều người, hay khi em ở một mình xung quanh chẳng có ai, thậm chí sau khi chứng kiến những đại thần khác đánh ra cái gì đó hay ho vân vân.

Dường như là bất cứ khi nào, dường như chỉ cần là đang chơi Vinh Quang, dường như chỉ cần người phát ngôn là Lam Vũ Lư Hãn Văn, thì cơ hồ như rằng chúng ta đều có thể bắt gặp cảnh tượng, em ấy luôn tự nhủ bản thân mình phải nhanh chóng mạnh hơn để có thể sánh bằng bọn họ nữa.

Có lẽ, đây là một tâm lý thường thấy ở các thiếu niên luôn khao khát sự trưởng thành bức phá sao?

Có lần viết về Tôn Tường thời trẻ trâu, tui cũng từng viết rằng cậu ấy là một người có chí tiến thủ và nỗ lực rất nhiều, và chính điều đó đã và sẽ tiếp tục giúp cậu gặt hái thêm nhiều thành tựu rực rỡ mới, trở thành Tân Khoa Đấu Thần. Tui thực sự rất thích tân binh, viết về tân binh cũng luôn thuận tay nhất, gần như tân binh nhà ai cũng thích, từ những đội giàu mạnh đội tầm trung cho đến cả tân binh Quách Thiếu của chiến đội Thần Thoại tui cũng thích nữa.

Cảm giác ở tân binh, luôn có gì đó ngây ngô, tươi mới, nhiệt tình, và sự dũng cảm bất tận, đến cả những bạn trẻ nhà Hô Khiếu tui cũng không hề bài xích gì cả, tui còn rất dễ lý giải cho sự kiêu ngạo và ngạo khí của bọn họ nữa, không hiểu sao những sắc thái khác nhau của tân binh có gì đó rất thú vị với tui.

Có lẽ, là vì bọn họ còn trẻ đi, dù là nhiệt huyết hay là kiêu căng, dù là vấp ngã hay là tiến bộ, dù là nước mắt hay nụ cười, trong bọn họ luôn mang một khí chất chung của những tân binh trẻ trung trụ cột trong tương lai của chiến đội:

Đường còn dài, chúng ta còn nhiều thời gian, rồi tương lai sau này chúng ta sẽ là những con người thay đổi thời đại, khuấy đảo phong vân!




Lúc ấy viết về Tôn Tường, tui từng nói về tâm lý của những tiền bối và những người lớn khi nuôi dạy bảo ban những người nhỏ:

Người xưa thường nói, phụ mẫu dạy con, lòng mang hai ý. Một mặt, họ mong muốn con mình có thể một đời an nhàn, hưởng hết phú quý vinh hoa, vui vẻ vô lo mà qua một đời. Mặt khác, lại mong con mình có thể cứng cáp đương bão giông quật táp, trải qua đắng cay khắc nghiệt để nó có thể nghiệm ra cuộc đời thế sự đến tột cùng là tư vị gì.

Bởi, đường là nó tự đi, không ai đi thế được. Dằn vặt, vẫn phải cắn răng đẩy nó đi nếm gió sương.

Tôn Tường với tui thì có hơi khó nuôi, tại tui cứ có tật xấu hay ngồi xót xa cho đường cậu chàng gập ghềnh, nên vẫn cứ dằn vặt không biết nên nuôi kiểu nào mới được. Còn Lư bảo với tui thì dễ hơn nhiều lắm, nghĩ cũng không cần nghĩ đã chọn cho thả tay cho em ấy cứng cáp nếm gió sương.

Mà có lẽ, ban đầu chính sách thống nhất trên trên dưới dưới toàn Lam Vũ đã chọn như thế, nên tui cũng không phải ngồi tiếc nuối đắn đo cắn rứt, lẽ ra chọn thế này nếu như chọn thế nọ các thứ gì nhiều.

Họ yêu em như thế, chọn đường, cũng sẽ là đường tốt nhất cho em.

Quan trọng hơn là, ở Lư Hãn Văn, tui cảm nhận được một dũng khí và sự lạc quan rất lớn. Em ấy quả thực như chính văn nói, “Cậu thật sự là một thiếu niên tràn đầy sức trẻ, nhiệt huyết bừng bừng.”

Đối với tui, thì hai chữ “dũng cảm” dùng với mỗi người Lam Vũ đều thích hợp. Còn Lư Hãn Văn, không cần tui gán cho ẻm hai chữ này, chính tác giả cũng đã tả em ấy bằng hai chữ “dũng khí” không biết bao nhiêu lần rồi, gần như là tag dính trên người em ấy luôn í, cứ như “cơ thạch” của Dụ đội và “Yêu Đao” của Hoàng thiếu vậy.

Em ấy tự biết mình không bằng những tiền bối đi trước, em ý thức rất rõ mình thiếu “sự kiên quyết đến lạnh lùng của Hoàng Thiếu Thiên”, thiếu cái “trầm tĩnh của đội trưởng Dụ Văn Châu” hay thậm chí là ngay khi giao thủ với Diệp Tu, em cũng thẳng thắn thừa nhận rằng Diệp Tu quả thật mạnh hơn nhanh hơn chuẩn hơn mình rất nhiều.

Nhưng tất cả điều đo không hề đại diện cho sự tự ti nhu nhược, bởi vì biết được sự cách biệt thực lực nằm ở đâu, chính là bước đầu tiên để tiến bộ, là bậc thang cần phải đi để dẫn đường đến với chiến thắng Vinh Quang, như chính những lời Diệp Tu đã nói với Đường Nhu ở những chương truyện đầu tiên vậy, biết được chênh lệch nằm ở đâu để đuổi kịp thì mới có ngày vượt qua được đối thủ.


“Dũng khí, Lư Hãn Văn xưa nay không thiếu.”

“Lư Hãn Văn không giỏi về giữ bình tĩnh, cũng không phải người có nội tâm yên ả ung dung, nhưng cậu có dũng khí.“

“Lúc này đây, cậu không trốn tránh mà đón nhận toàn bộ trọng trách. Cậu không còn ngu ngơ bước đi như ngày trước nữa. Cậu có dũng khí, có niềm tin gánh vác tất cả.”

Em ấy, cũng rất biết điểm mạnh của mình là gì đúng không nè? Điểm đáng sợ nhất, đặc sắc nhất của em ấy không phải là kỹ thuật, là thao tác, là tuổi nhỏ vân vân, mà nằm ở hai chữ “dũng khí” này.

Em ấy không ngại thử, không ngại thất bại. Thứ nhiều kẻ nơm nớp phòng ngừa lo sợ như thất bại ngã đau, đối với em đó đều là những cơ hội trau dồi học tập quý giá để em tự bồi dưỡng tôi luyện chính mình.

Cơ mà, lỡ em thất bại thì sao đây?

Nói thừa, gãi đầu, gạt lệ, đứng dậy đánh tiếp chứ sao!

Tới thêm một trận, một trận, lại một trận nữa, chưa có gì có thể dập tắt được nhiệt huyết và sự tò mò của em cả. Em ấy đơn thuần là hưởng thụ Vinh Quang, hưởng thụ mỗi trận so tài, hưởng thụ mỗi sự tiến bộ, trân trọng mỗi một thất bại va vấp của mình, hao hức trước mỗi chiến thắng khi nỗ lực đơm cho em quả ngọt.

Như cái lần em ấy “chém bừa” khi bị Diệp Tu hất lên trên trời liên kích vậy, dùng cách của chính em, hơi ngây ngô, hơi liều lĩnh, hơi phí công vô ích trong mắt của nhiều người, vung kiếm vặn mình loạn xà ngầu trông như một con gà, nhưng đến cuối vẫn mang lại kết quả phi thường khả quan đúng không nào?

Đó chính là một minh chứng rõ rệt cho lòng dũng cảm và cầu thị không ngại mất mặt học hỏi tìm tòi để tiến bộ hơn của em.

Ai nói tân binh không đáng sợ?

Chỉ với hai chữ “dũng cảm” này, chúng tôi sẵn sàng xách kiếm ra trận, đối mặt quần hùng, đánh đông dẹp bắc, chinh chiến mạt núi sông!



Cách nuôi thả như thế của Lam Vũ thật sự rất hợp với bản chất tính cách tươi sáng của em, như cách Lam Vũ luôn có biện pháp dung chứa mỗi thành viên của họ vậy.

Đến chính những đại thần bên đối địch Diệp Tu Phương Duệ ngồi nói chuyện với nhau cũng không thể không thừa nhận, tốc độ trưởng thành của đứa nhỏ này quá nhanh chóng, quá đáng sợ.

Mười năm tới, em ấy sẽ gánh lên Lam Vũ, là một thanh kiếm sắc chết người chặt đứt đường sống địch nhân, kề cổ đe doạ đến bất cứ chiến đội nào cản đường quán quân của Lam Vũ chúng tôi!

Chính sự trưởng thành và cầu tiến không ngừng này, là một điều tui rất thích về Lư Hãn Văn. Thái độ cầu tiến của em luôn rất tích cực, không hề đổ lỗi cho những người khác.

Thắng trận, thì em ấy cũng không hề kiêu căng phách lối, xấc láo lên mặt với tiền bối, điều này thật sự khá hơn cả lô lốc tân binh khác rồi, đến cả đại thần hàng top như Tôn Tường Đường Hạo hồi xưa cũng vướng phải tật xấu này.

Còn thua trận, thì tui càng tán thưởng thái độ của em ấy hơn. Hay là nói, tui tán thưởng nhất chính là thái độ của Lư bảo lúc em thua trận. Em ấy cơ hồ chưa bao giờ đổ lỗi cho đồng đội hay yếu tố bên ngoài, mà thậm chí phần nhiều là em còn cảm thấy chính mình đã liên luỵ đồng đội, và thấy có lỗi phụ lòng với sự tin tưởng của các tiền bối nữa chứ.

Thích Lư bảo nhất, những giây phút em thua cuộc bước xuống sân, luôn luôn tự nhủ với lòng, em ấy phải cố gắng hơn, phải nỗ lực hơn, phải bắt kịp nhịp chạy của đồng đội, phải đuổi theo nhịp quay tàn khốc của thế giới này, phải truy cầu chiến thắng không ngừng nghỉ.

Phải, trở nên mạnh hơn.

Ở Lam Vũ tốt như thế đây, đến đứa trẻ nhỏ không cần ai bảo ban rỉ tai cũng tự biết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình trong chiến đội, mỗi một thành viên đứng ở vị trí này trên sàn đấu đều phải vì đội ngũ, gánh nên phần trách nhiệm của mỗi người, chung tay đưa Lam Vũ của họ đạt đến thành công!



Thái độ bảo bọc yêu mến của mọi người ở Lam Vũ đối tốt với em ấy cũng khá hiển nhiên đúng không. Lư bảo cũng từng lặp đi lặp lại nhiều lần rằng, em thật sự cảm thấy rất hãnh diện và may mắn khi được đồng hành Lam Vũ của chúng ta.

Còn riêng với Dụ đội và Hoàng thiếu, dù rằng em cũng yêu quý họ như em yêu mỗi một thành viên ở đây vậy, song chính miệng em ấy cũng thừa nhận, đối với Dụ đội và Hoàng thiếu thì em mang hai loại thái độ khác nhau đó. Cơ mà yên tâm đi, Lư bảo lễ phép lắm, đều là hai thái độ tốt hết á.

Đối với Dụ đội, em có một sự kính phục tuyệt đối, khâm phục cái đầu và sự trầm tĩnh cơ trí của anh ấy, là thứ “Lư Hãn Văn chưa bao giờ cho rằng mình có cái đầu cỡ đó” được hết. Hoàng thiếu thì ẻm high lên còn lén phén hô hào đòi đập người được, chứ với Dụ đội, khẳng định là một sự vâng lời và nể phục từ sâu trong tâm khảm, không dám, và cũng không muốn trái ý anh.

Nhưng, tui khẳng định rằng, giữa Dụ đội và em ấy không phải là sự xa lạ nghiêm khắc chuyên quyền áp đặt đâu.

Bởi Dụ đội chính miệng nói với bọn ẻm câu nói "Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?" mổ xẻ vết thương mềm yếu nhất của mình phơi bày ra, chân thành đổi chân thành, tin tưởng trao tin tưởng. Anh muốn truyền lại kinh nghiệm và câu chuyện của bản thân mình để làm chiếc cầu nối trong đội ngũ, để những mầm non có động lực và cảm hứng tiếp tục phấn đấu kiên trì với ước mơ.

Lư bảo nuốt từng câu từng chữ của đội trưởng, cất giữ tận những lời ấy trong tim mình, ngay cả trong những phút so tài nghẹt thở nhất thì cậu cũng vô thức lấy anh làm tấm gương sáng động lực nhắc nhở chính mình phải dốc sức phấn đấu, không được buông tay hi vọng.

Bởi hi vọng, là thứ định hình Lam Vũ, cũng định hình người Lam Vũ. Đến đứa trẻ nhỏ còn chưa trổ mã hết xuất thân từ Lam Vũ cũng biết trân trọng giá trị của hi vọng nữa kia mà. Họ sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, đến hơi thở cuối cùng, đến khi bóng dáng cuối cùng ngã xuống, chỉ có cái chết là thứ duy nhất có thể khiến họ buông tay với hi vọng chiến thắng mà thôi.

Sống dưới những gương sáng như thế, ở một mái nhà tốt như thế, đội trưởng như cha như thầy lại như anh, tri kỷ sáng soi, ân uy có đủ. Làm sao mà quan hệ giữa hai người họ lại là sự lạnh nhạt áp đặt được cơ chứ?

Thật kỳ lạ, hình như khá nhiều những câu nói tui tâm đắc nhất trong trận Lam Vũ và Hưng Hân đều những lời dặn dò của Dụ đội đến Lư bảo đó.

"Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?"

“Bằng câu chuyện của chính mình, Dụ Văn Châu đã cho các đội viên Lam Vũ, các học viên trại huấn luyện đang khao khát trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thấy rằng: Cách biệt thực lực không đáng sợ, đáng sợ là bởi cách biệt mà bỏ cuộc.”

“Ở trại huấn luyện, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ giấc mơ. Ở đấu trường, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ hi vọng chiến thắng.”

“Họ nhìn thấy cách biệt, nhưng, họ sẽ không sợ hãi cách biệt đó.”

“Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc.”

Lư bảo, cũng như bao người Lam Vũ khác, đều lòng chứa kính yêu đối với vị đội trưởng này của họ. Anh ấy để lại một ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến với bất kỳ một người Lam Vũ nào, người già người trẻ, người ở người đi, người thường người dị, từ công hội đến tiền bối, đồng đội, và hậu bối của anh.

Tương lai của Lam Vũ, thì Dụ Văn Châu anh càng phải đối xử với em ấy dốc lòng gấp bội bình thường. Thì cớ sao cậu bé thông minh tuyệt đỉnh lại sống nặng tình cảm ấy, lại không cảm nhận được tấm lòng của anh được đây?



Còn đối với Hoàng thiếu, tui càng thích cách tương tác và mối quan hệ của hai người này hơn một chút.

Đến chính Lư bảo từng nói, cậu xem Hoàng thiếu là “mục tiêu phấn đấu, thậm chí mục tiêu vượt mặt”. Phấn đấu, là bởi vì em ấy luôn khiêm tốn tôn trọng tiền bối, xuất phát từ tinh thần ham học hỏi của em, luôn ngưỡng mộ những người mạnh hơn mình, và không ngừng đốc thúc bản thân cũng phải luyện tập để trở nên mạnh như vậy.

Còn "vượt mặt", là bởi vì ẻm vẫn là một thiếu niên sung sức lắm á!

Tăng động nhoi nhoi như ẻm, muốn đánh một trận thống thống khoái khoái với Kiếm Thánh nhà mình, rồi đoạt được chiến thắng vượt mặt Hoàng thiếu, hẳn đứa nhỏ ấy sẽ cao hứng đến điên luôn.

Vì đây là Lam Vũ, một Lam Vũ nổi tiếng luôn bao dung và cover che lấp bổ khuyết nhược điểm cho nhau đến nỗi Diệp Tu ngay trước trận tứ kết phải lấy Lam Vũ tụi tui ra làm ví dụ về sự đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau giảng giải cho đội viên Hưng Hân. Nên dù rằng cái mong muốn “vượt mặt” thường là một chủ đề nhạy cảm và phong ba giăng lối ở những chiến đội khác, như lo sợ soán ngôi rớt đài đấu đá nội bộ gì gì đó, thì nó lại không hề đúng ở Lam Vũ.

Ham muốn vượt mặt của Lư bảo với Hoàng thiếu rất đơn thuần, đó chỉ là tâm tranh thắng, tranh Vinh Quang của em, cộng với sự ngưỡng mộ thân thiết của hai anh em với nhau thôi, chứ tuyệt không mang ác ý gì cả. Thậm chí tui nghi ngờ, ai mà dám manh nha muốn soán ngôi Kiếm Thánh của Hoàng thiếu nhà ẻm, thì ẻm xọc cho không trật phát nào.

I’m watching you Lưu Tiểu Biệt.

Ấy dô, hèn gì Lư bảo toàn muốn đi tìm Tiểu Biệt đè đầu đập đó!

Khụ, được rồi, tui biết là ẻm muốn đập Tiểu Biệt từ trong game ra rồi, timeline không đúng, sự kiện Biệt chỉa kiếm Hoàng thiếu là sau đó.

Nhưng mà, thật sự rằng Hoàng Thiếu Thiên có một vị trí rất đặc biệt trong lòng Lư Hãn Văn đó.

Đã chơi kiếm khách, thì khó ai không ngưỡng vọng vị Kiếm Thánh lừng danh này. Huống hồ, vị Kiếm Thánh đại danh đỉnh đỉnh đó còn chung chiến đội với mình, hoà đồng bảo bọc chính, vui vẻ chọc phá đến gần gũi vô cùng, không ngại dốc lòng truyền thụ chỉ điểm cho mình.

Là thầy, là bạn, là anh, là idol, là đồng đội, lại là đối tượng vượt mặt.

Hợp lý, đến không thể hợp lý hơn được nữa!



Bộ đôi song kiếm khách này ở Lam Vũ, mỗi lần nhìn họ, tui đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ trẻ trung và tràn trề niềm vui hi vọng, còn thích thú mới mẻ nhiều hơn lúc nhìn thấy Kiếm và Lời Nguyền hợp tác với nhau nữa.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên có một sự ăn ý quen thuộc và lão làng chững chạc, hai cá thể khác nhau vững vàng gánh lên Lam Vũ tiến bước.

Còn nhìn Lư bảo cùng Hoàng thiếu đứng chung với nhau, tui lại cứ như đang nhìn thấy một Hoàng thiếu và một Hoàng thiếu ver chibi vậy, hay một Tiểu Lư và một Đại Lư cũng được?

Có thể là, giữa kiếm khách có lẽ là giống nhau trong nghề nghiệp, luôn đem đến cho tui một cảm giác truyền thừa và thân thuộc rất mạnh mẽ.

Giống như, Tiểu Lư lớn lên, sẽ có thể trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, khí phách đáng tin như Hoàng thiếu nhà cậu vậy.

Hai người bọn họ, đều có gì đó tinh nghịch náo nhiệt và trẻ trung giống hệt nhau, như hai người bạn thân vậy. Có lẽ điều này xuất phát từ cái khí chất hào sảng dễ kết giao bằng hữu của Hoàng thiếu tui đã nói ở trên. Mỗi một lần họ đấu khẩu, mỗi một lần họ nghĩ về nhau, mỗi một tương tác giao tiếp giữa Đại Kiếm và Tiểu Kiếm nhà tụi tui, đều khiến tui không kiềm được thích thú và thấy thú vị say mê vô ngần.

Nhớ có hai lần trong trận Lam Vũ Hưng Hân, Hoàng thiếu và Lư bảo có tương tác với nhau, lần thứ nhất là ngay sau khi Lư bảo thua lôi đài Diệp Tu, Hoàng thiếu là người tiếp theo lên đánh. Em ấy ngồi ở phía dưới hét to Hoàng thiếu cố lên, hắn nghe thấy tiếng em, nhưng không hề quay đầu lại, chỉ giơ tay chữ V đại diện cho chiến thắng, rồi bước chân kiên định chưa từng ngừng của hắn vẫn cất bước tiếp lên sàn đấu.

Bước đi, đánh bại Diệp Tu, cửa ải Lư Hãn Văn đã ngã quỵ trước đó, như chính lời cam kết không thốt ra lời của hắn ban nãy, đem về chiến thắng Victory cho Lam Vũ!

Cái đầu không ngoảnh lại và giơ tay chữ V của Hoàng thiếu, sự phóng khoáng trong đó khiến tui hưng phấn và kích động muốn điên luôn, không kém gì những cái đập tay vỗ vai vẫy tay vung nắm đấm hùng hồn hết.

Nó thể hiện rằng, Hoàng thiếu luôn rất để tâm đến đứa bé này. Hắn luôn đáp lại sư tin tưởng đơn thuần đến dốc ruột đào tim của em ấy, trấn an và hứa hẹn với đứa nhỏ ấy bằng cách giơ tay chữ V không quay đầu lại, để thứ cuối cùng đọng lại trong mắt Lư Hãn Văn chính là bóng lưng thẳng tắp và bước chân kiên định của hắn.

Giữa hai người, vừa có gì đó tinh nghịch, gần gũi, khí phách, phóng khoáng, hào sảng và thân quen đến lạ kỳ. Thiệt nhìn chẳng giống “tiền bối” và “hậu bối” tí nào cả đó.

Trong khi lần thứ hai, thì Phiền Phiền nhà chúng ta lại siêu siêu ra dáng tiền bối hàng thật giá thật luôn! Tiểu Lư thay thế vai trò của anh bảo vệ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ khỏi công kích của Hưng Hân để anh hoàn thành ngâm xướng, giây phút em ấy thất bại để đội trưởng mình bị bắt đi, thì tích tắc nhỏ nhoi đó, lòng em dao động.

Chiến trường khốc liệt, liều mạng giành giật từng giây từng phút, nào có ai còn sức để ý tâm tư nhỏ bé của thiếu niên vừa chuyển lay?

Ấy vậy mà, lúc này trong kênh chat Lam Vũ vẫn tràn ngập những dòng “Đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì..." Liên miên không ngừng nghỉ, như sóng biển cuộn trào, như gió cao gào thét, kỳ lạ thay, lại trấn lòng người trẻ vững như thạch bàn.

Hoàng thiếu người này a, ngoài việc để ý đến tình trạng của Sách Khắc Tát Nhĩ như bản năng, bận tối tăm mặt mày không ngơi tay, nhưng kỳ thực hắn vẫn luôn chú tâm đến Lưu Vân nữa đó.

Nhớ trận Lam Vũ Hưng Hân lượt đi, khi thấy Lưu Vân phải một mình đối mặt với Nghênh Phong Bố Trận lão luyện lắm trò, hắn sợ cậu bé chịu thiệt, dù rằng hắn mới là người mài lực hao sức nhất trận đấu ngày hôm ấy, Hoàng Thiếu Thiên vẫn phân ra một phần tinh lực hỏi thăm kiểm tra tình trạng của em ấy thế nào rồi. Nghe thấy Dụ Văn Châu bảo "Có tôi trông chừng rồi!" thì hắn mới chịu an tâm giao lại cậu bé cho anh, tập trung toàn lực đánh tiếp.

Đứa bé này, kỳ thực hắn vẫn luôn rất để tâm chiếu cố em ấy đó. Trên chiến trường, sợ rằng ngoài Sách Khắc Tát Nhĩ ra, thì bóng dáng mà Dạ Vũ Thanh Phiền để mắt phối hợp nhất, chính là Lưu Vân rồi.

Dụ Hoàng là Cặp đôi hợp tác hoàng kim, nhờ có đối phương mới phát huy được hết tiềm năng chủ nghĩa cơ hội của nhau. Dụ Lư như người anh cả công tâm đáng kính dẫn lối em út đúng hướng đúng đường, còn Hoàng Lư như anh em trai gần tuổi trong nhà, vừa nghịch ngợm lại thêm vài phần thân quen.

Vậy, gọi Dụ Hoàng Lư một nhà ba người, có gì mà không thoả đáng chứ?



Đọc trận Hưng Hân Lam Vũ, tui thích đọc về Lư bảo nhất. Cả trận lượt đi lượt về, thì em là người thu hút sự chú ý của tui nhất.

Đọc những suy nghĩ của em, nhìn những trưởng thành của em, cảm cái dũng khí của em, có gì đó rất hiếu kỳ và háo hức khôn tả rạo rực trong tui, truyền cho tui một nguồn năng lượng to lớn và đả động tâm tư tui vô cùng. Cứ như chính mình là một người nông dân chăm chút trông đợi chờ ngày hạt giống nhỏ bé năm xưa đơm hoa kết trái vậy.

Sự trưởng thành của em là thứ rất rõ nét xuyên suốt toàn truyện. Cái cụm từ “trưởng thành” này, nói tốt cũng tốt, nói xấu cũng xấu. Bởi nếu phải trưởng thành, thì tức trước đó đã sai lầm, thì mới gọi là “trưởng thành” được. Thậm chí, ngay cả trong những trận tứ kết quan trọng bậc nhất mùa giải, em vẫn mắc các sai lầm đó thôi.

Và em, vẫn tiến bộ trưởng thành tiếp đó thôi.

Tứ kết mùa chín, em mắc sai lầm chết người đem đến bại cuộc cho Lam Vũ. Trong trận họp báo sau trận đấu, em ấy gạt lệ, đối diện với tất cả mọi người, không tránh cũng không né, nói rằng, em sẽ mạnh hơn.

Tứ kết mùa mười, em do dự lưỡng lự dao động quân tâm ngay trong trận, nếu không phải có Hoàng thiếu cảnh tỉnh, thì có phải đối với em ấy, trận đấu đã kết thúc ngay giây phút em nghi ngờ chính mình, nghi ngờ thanh trọng kiếm trong tay mình không?

Bởi nếu thế thật, thì kỳ thực em đã hoàn toàn bị đả bại trên phương diện tinh thần rồi. Từ đó, binh bại như núi lở cũng không phải chuyện ngạc nhiên.

Nhưng không. Em ấy vẫn cứ vấp ngã, thì lại tiếp tục đứng lên.

Té ngã càng tàn nhẫn, tốc độ bò dậy của em càng nhanh hơn, sự trưởng thành của em càng rõ nét hơn. Tuổi còn nhỏ nhưng tấm lòng không nhỏ, nghĩ thoáng chí cao, không kiêu ngạo không tự ti, rất đáng nể phục.



Tui từng đùa rằng:
Lam Vũ có một đội trưởng thích cười, một đội phó thích nói, một mầm non thích khóc. Hả? Tiểu Lư không thích khóc? Vậy thì, là một mầm non biết tự mọc mầm vậy.

Mầm non biết tự mọc mầm thì ai ai cũng thấy rồi. Em ấy không ngại vấp ngã, không ngại đâm đầu vào thử những cái mới cái lạ cái khó với mình.

Lư Hãn Văn, chân chính là một thiếu niên ngực mang dũng khí bất tận, mạnh mẽ kiên cường luôn tiến về phía trước. Thái độ tích cực lạc quan với nụ cười rạng rỡ như ánh dương treo mãi bên môi, cũng thắp sáng sưởi ấm những trái tim của những người đã từng gặp qua em ấy.

Mặt trời nhỏ, cứ như không ngừng truyền tải lan rộng sự ấm áp và năng lượng của mình đến mọi người.



Tui rất thích cách nói, cậu ấy trưởng thành từ nước mắt.

Thậm chí hình như, nước mắt của Lư bảo là thứ tui yêu thích nhất về em ấy. Dù em là thần đồng ra mắt năm 14 tuổi xác lập kỷ lục tuyển trẻ tuổi nhất Liên minh, dù em lọt top All-Stars ngay mùa giải xé tem, dù em thuận lý thành chương giật giải Người mới tốt nhất, dù em được kỳ vọng là người kế thừa gánh vác lên tương lai Lam Vũ trong tương lai mười năm tới.

Với tất cả những thành tích lớn lao, những bước tiến vĩ đại, những hào quang em mang vác trên người, song tui vẫn yêu thích nhất, không phải là những cái mạnh đó của em, mà là khi em bộc lộ cái “yếu đuối” của mình.

Bởi trong mắt tui, đó mới chính là vũ khí mạnh nhất của Lư Hãn Văn. Khi cậu rơi nước mắt vì yếu đuối, cũng chính là khi cậu dám bức phá cường hoá để trưởng thành.

Thường hay nghe mấy cái định kiến xã hội kiểu như, con trai không được khóc, khóc chính là yếu đuối hèn nhát các thứ. Tui nghe rồi cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu ngao ngán mà thôi. Cá nhân tui cũng không thích khóc lắm, bởi đa số mỗi lần khóc chính là có chuyện buồn đúng không, mà có ai lại thích chuyện buồn chứ? Nhưng phải thừa nhận rằng, trong đời không ai tránh khỏi những việc không như ý được, nên mỗi người đều có cách giải toả khác nhau, để tránh cho ép bản thân đến điên mất. Huống hồ, khoa học cũng chứng minh, khóc là một cách tốt để kích thích tuyến lệ hoạt động, giải toả tâm trạng, giảm stress... cũng đem lại kha khá lợi ích tích cực cho sức khoẻ.

“Rửa tội bằng nước mắt là cách mà Lư Hãn Văn trưởng thành. Mỗi một lần rơi lệ, cậu sẽ càng thêm kiên cường.”

Tui không hề cảm thấy rằng việc Lư bảo khóc để trưởng thành có gì mất mặt cả. Bởi khóc lóc kể lể rồi vẫn chây lười cổ hủ không chịu thay đổi mới đáng lên án. Chứ còn như Lư bảo, khóc giống như là một cách em ấy tự gột rửa tội lỗi của bản thân mình, tự nhìn nhận và mổ xẻ những cái còn sót còn dở của bản thân, để sau này em sẽ không mắc phải những sai lầm như thế nữa.

Không hề trốn tránh kể lể kêu ca khổ cực ra sao, em nhìn thẳng vào hiện thực, nhìn thẳng về bản thân.

Khóc, để trút nỗi lòng, cũng để rũ bỏ trút lại quá khứ sau lưng, tiến vào tương lai phía trước.

Em chưa bao giờ bật khóc vì bi luỵ hay hèn nhát. Bởi em có dũng khí nhìn thẳng vào thất bại vào vấp ngã, có dũng khí để cảm nhận hậu quả khốn khổ và đau đớn nó mang lại, có dũng khí bật khóc vì Vinh Quang và vì Lam Vũ em yêu tha thiết.

Kẻ như thế, thì làm sao gọi là yếu đuối được?

Nước mắt, là bởi vì chúng ta đều đã dũng cảm rồi.

Nhưng mọi người đừng nghĩ em ấy cứ mỗi lần thua là mỗi lần khóc đó. Cũng như cách Hoàng thiếu nói nhiều chat rác là để hắn tập trung cảnh tỉnh lên tinh thần bản thân, thì cách Lư bảo rơi lệ cũng như vậy, để em ấy tự cố định neo đậu bản thân mình trên mặt đất bằng phẳng giữa biển đời dậy sóng.

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, cũng không ai muốn vấp ngã ở cùng một cái hố. Em ấy chưa bao giờ “muốn mình phải rơi bất cứ giọt nước mắt hối hận nào ở Vòng chung kết nữa”. Bởi em, sẽ không phạm phải cái lỗi trước đó của mình, cũng sẽ không khóc vì cùng một lỗi sai cũ không đáng.

Đó gọi là trí tuệ, gọi là trưởng thành, gọi là anh hùng.

Gọi, là Lư Hãn Văn.

Trưởng thành gian nan như em ấy, mỗi bước đều là hố sâu, mỗi dặm đều là khó khăn trùng trùng, không ngừng gập ghềnh vấp ngã lỗ chỗ, té đau đến chảy nước mắt. Nhưng em ấy, vẫn kiên định bước trên con đường của mình.

Mỗi bước tiến lên, tránh một cái hố mới. Mỗi chặng vấp ngã, lại học được cách bật dậy nhanh hơn.

Lư Hãn Văn, còn đi xa được đến đâu?

Hãy để cả thế giới, rửa mắt mong chờ!



Tui vẫn luôn thắc mắc, rằng vì sao Lư bảo lại chọn trọng kiếm nhỉ. Tui khá mê Băng Vũ của Hoàng thiếu, từ cái tên của danh kiếm, cho đến miêu tả hình dáng bề ngoài, đến thuộc tính hiệu ứng ra chiêu các thứ, đều rất đỉnh rất ngầu.

“Trên màn ảnh, một thanh quang kiếm xoay chầm chậm, thân kiếm tựa như một giọt mưa bị kéo dài, từ thân kiếm chảy xuống, toả ra ánh sáng u lam cùng từng tia hàn khí.”

“Kiếm quang Băng Vũ tỏa ánh sáng lam nhạt cầm nghiêng bên người, để lại bóng ảnh như nước, như những dấu mưa kết băng nhỏ giọt.”

Ấy vậy mà hâm mộ Hoàng thiếu như Lư bảo, thế mà không học theo tiền bối nhà mình ư? Phải nói là tui khá ngạc nhiên ấy. Đã vậy suốt ngày nghe Phan Lâm Lý Nghệ Bác chê cái tốc độ tấn công chậm chạp của trọng kiếm hơn kiếm quang không biết bao lần, tui lại càng nghi ngờ, có khi nào đúa nhỏ này mắc chứng trung nhị phản loạn tuổi dậy thì còn chưa dứt không đây ta, nên mới đưa ra cái lựa chọn kỳ lạ khác người chơi trội như thế?

Cho đến khi đọc được dòng “Lư Hãn Văn chưa từng ghét bỏ tốc độ tấn công chậm của trọng kiếm Diễm Ảnh. Tuy là một thiếu niên rất nhỏ tuổi, nhưng cậu khá thích cảm giác trĩu nặng vững chãi này. Mỗi một nhát bổ trúng mục tiêu đều sẽ làm cậu cảm thấy phê pha tột độ.” Tui bỗng dưng được mặt trời chân lý chói qua tim.

Hoá ra, em ấy không hề bốc đồng nông nổi. Em hoàn toàn tỉnh táo và yêu mến thanh Diễm Ảnh nặng trĩu vững chắc trong tay mình.

Trọng kiếm có thể làm nhiều việc quang kiếm không làm được.

Cũng như Lư Hãn Văn, có thể làm nhiều việc Hoàng Thiếu Thiên không làm được.



Lam Vũ luôn là cái nôi nuôi dưỡng những con người trẻ tuổi không biết sợ, dám đột phá thường thức gông cùm của một thế giới già cỗi nhát gan này.

Một con người tự tin vào bản lĩnh nắm trong tay của bản thân đã đủ khiến người nể phục. Huống hồ, còn là một đứa nhỏ chưa trổ mã cao hết, đã có thể tự thân vận động, độc lập đưa ra quyết sách riêng cho chính mình, càng khiến người ta xuýt xao trầm trồ mãi không ngớt.

Thật muốn xoa xoa đầu Lư bảo một cái quá đi mất, động viên đập đập vai cậu, cảm giác thật sự yêu thương Tiểu Lư bao nhiêu cũng không đủ. Cưng em ấy nhất nhà, thậm chí nếu em ấy sinh sớm mười năm, thì tui nghĩ rằng trong Liên minh đương thời tui sẽ thích em ấy nhất, thích hơn cả Hoàng thiếu bây giờ nữa, cảm giác cách đánh đôi công trực diện nhiệt huyết của em ấy rất sảng khoái, rất hợp ý tui, có vẻ khá “chính trực” xán lạn hơn Yêu Đao lạnh lẽo xuất quỷ nhập thần nhiều.

Thiếu niên dũng cảm này, không có chỗ nào cho người ta ghét bỏ soi mói gì được. Tranh sáng với mặt trời, tranh thắng với bản tâm, tranh nụ cười từ nước mắt.

Cầu tiến và dũng cảm, người thiếu niên này, sẽ là tương lai huy hoàng của Lam Vũ chúng tôi.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ai đồn cô ghê thế :v . Mấy bài cô lên văn chương bay mù trời mà =)).

Bài về tiểu Lư này tui hơi bị thích á. Kiểu muốn nói cái gì cô cũng đã nói ra cả rồi. Tân binh tui cưng nhất Khâu sau là Lư. Đúng như cô nói ở tân nó có một thứ nhiệt huyết tuổi trẻ rất khác biệt với các đại thần khác. Nhất là ở Lư, đứa nhỏ nhất cả LM. Debut ở cái tuổi đó, lại lấp vào vị trí của Vu Phong để lại ( tui nhớ đúng ko nhỉ?), áp lực của thằng bé hẳn là rất lớn. Nhưng nó vẫn làm rất tốt, ít nhất là với tui là thế, thằng nhỏ được Lam Vũ nuôi thả cực tốt ( tui thích cái đoạn nuôi thả của cô vl ra ấy). Lư có chút ranh ma, lém lỉnh ở cái tuổi của mình lại có chí cầu tiến cao và hơn hết Lư có nét giống Hoàng. Cậu nhóc như một mặt trời vậy, lúc nào cũng tràn trề năng lượng, tỏa năng lực tích cực cho xung quanh~~~~. Ài tui mê thằng nhỏ nhưng não tàn quá ko viết dc gì hết. Hic =((
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Giang hồ đồn đãi, giang hồ hiểm ác lắm =))

Được rồi tui giỡn thôi. Bài này lẽ ra là nằm trong một bài Lam Vũ khác tui đang viết, có điều ngồi nghĩ nghĩ mình chưa viết chưa dịch chưa làm gì cho Lư bảo, nên mới cắt phần của Lư bảo ra đăng lẻ tạm trước ở đây. Tui còn đang sợ cắt ngang tách lẻ kiểu bài đọc sẽ không liền mạch lắm, mà có người vào thấy hay kìa hu hu tui hạnh phúc quá đi ;;w;;

Thích Lư sau Khưu +1. Khưu mà không phục nữa thì thôi nghỉ khoẻ, ngay cả có phải khi tui đang não tàn hay đang lý trí cũng thể phủ nhận điều này. Có điều chắc em nó cứng cáp chững chạc quá nên cảm giác hơi không giống tân binh trẻ tuổi cho lắm, cứ như một vị tuyển thủ thành thục lịch luyện rồi vậy.

Còn Lư bảo tuổi nhỏ nghịch ngợm thì tui lại thêm vài phần trìu mến thân quen với em. Cảm giác đây đúng là trẻ nhỏ hàng thật giá thật á. Tăng động hào hứng, sự hiếu kỳ và non nớt của em với thế giới này cứ như là bất tận. Nhìn thế giới Vinh Quang qua đôi mắt trẻ của em, cứ như là một Vinh Quang qua lăng kính mới mẻ hoàn toàn khác vậy, hấp dẫn khiến độc giả thích thú không dứt.

Yeah đúng rồi, Lư bảo thế vị trí mũi đột kích xung phong kéo tiết tấu trong đội của Vu Phong trước kia á. Bởi vì lý do át chủ bài Hoàng thiếu cứ vào trận là lẩn mất, còn lại bốn người, không tính trị liệu, thì Dụ đội và Trịnh Hiên chuyên gia đạn dược đều là tay dài, nên tấn công chính diện kéo tiết tấu hồi xưa rơi vào người Vu Phong mở lối, hắn đi rồi thì rơi lên đầu Lư bảo 14 tuổi.

Ẻm làm tốt thật mà, tâm lý tuổi nhỏ thường bất ổn hơn “người nhớn” như Vu Phong năm xưa, mà làm được vậy thực sự rất tốt. Tui từng dạo dạo mấy cái topic bên trung, có một cái so sánh Lư bảo với Vu Phong ấy, phải nói là hai người này cũng có nhiều điểm đáng nói lắm. Đều ra mắt ở Lam Vũ, đoạt giải Người mới tốt nhất, vị trí trong đội hình cũng giống nhau, thậm chí chơi khác nghề nhau những cả hai đều cầm trọng kiếm vì Lam Vũ mở lối khai đường.

Có điều có một số so sánh điểm khác giữa hai người, ví như Vu Phong mùa giải xé tem thì chỉ là một tuyển thủ luân phiên giữa chủ lực và dự bị, hai năm sau đó thì mới dần chiếm được slot chủ lực. Còn Lư bảo vừa ra mắt đã đảm nhận ghế chủ lực rồi, còn lọt All-Stars ngay. Tính ra thì số năm Vu Phong và Lư bảo đánh vị trí tay đấm chủ lực của Lam Vũ, đều là hai năm bằng nhau rồi đó.

Cơ mà không hiểu sao tui vẫn thấy Vu Phong già hơn Lư bảo nhiều. Mà thật ra đem ai so với Lư bảo cũng thấy già hết =))) Khụ, đọc trận chung kết mùa tám ấy cũng lâu rồi cũng không thể nhớ dẫn chứng cụ thể được, nhưng cảm giác trận ấy thì Vu Phong đánh thuần thục tự nhiên cứ như đã bám rễ Lam Vũ rất lâu rất lâu rồi, trong khi số năm đánh của hai ba năm ở Lam Vũ của họ không chênh lệch là bao, nhưng hắn có vẻ lão luyện hơn Lư bảo lắm nhỉ, cũng không đến nỗi phạm sai lầm “dao động lòng quân” ngay giữa trận đánh.

Tui viết cái này nó dài hơn tui tưởng... Đoạn nuôi thả là đoạn nào ấy nhỉ... Khụ khụ, Lam Vũ nuôi thả tốt +1 Hợp với tính cách của nhóc ấy, chứ nếu bảo bọc thì lại thành ra kẻ địch còn chưa mài đến em, thì Lam Vũ đã tự mài mòn đi cái chí xông pha sắc bén của tay kiếm nhỏ tuổi này đi mất tiêu trước rồi.

Mặt trời :love::love::love: Mặt trời kìa hí hí hí. Tui thấy hình ảnh này hợp với Lư bảo lắm lắm luôn ấy, mặt trời soi sáng lòng em, chiếu cho nụ cười toả nắng, cũng đồng thời mang ấm áp đến mọi người xung quanh. Mặt trời muôn năm!!! :love::love::love: Chạy vòng vòng ngoài đường tắm nắng ba vòng hưởng thụ sự ấm áp~ (Khụ, tui có não nguyên ngày hôm nay, hãy cho tui não tàn phút giây này thôi...)

Đúng đó tui hiểu tâm trạng muốn viết Lư mà não tàn quá không viết được của cô lắm luôn, tại tui cũng y vậy đó. Bởi vì bài này tui đã bảo là tui chơi ăn gian, cắt bên một bài khác qua, tại tui thấy Lư chưa có bài nào riêng tội bé. Chứ bình thường nếu không có dịp này thì bảo đảm để tui viết tui cũng không biết viết cái gì đây nữa. Mê em nó thật, cứ nghĩ đến Lư bảo là cười bò ra dù chẳng hiểu sao lại cười nữa =)))
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Giang hồ đồn đãi, giang hồ hiểm ác lắm =))

Được rồi tui giỡn thôi. Bài này lẽ ra là nằm trong một bài Lam Vũ khác tui đang viết, có điều ngồi nghĩ nghĩ mình chưa viết chưa dịch chưa làm gì cho Lư bảo, nên mới cắt phần của Lư bảo ra đăng lẻ tạm trước ở đây. Tui còn đang sợ cắt ngang tách lẻ kiểu bài đọc sẽ không liền mạch lắm, mà có người vào thấy hay kìa hu hu tui hạnh phúc quá đi ;;w;;

Thích Lư sau Khâu +1. Khâu mà không phục nữa thì thôi nghỉ khoẻ, ngay cả có phải khi tui đang não tàn hay đang lý trí cũng thể phủ nhận điều này. Có điều chắc em nó cứng cáp chững chạc quá nên cảm giác hơi không giống tân binh trẻ tuổi cho lắm, cứ như một vị tuyển thủ thành thục lịch luyện rồi vậy.

Còn Lư bảo tuổi nhỏ nghịch ngợm thì tui lại thêm vài phần trìu mến thân quen với em. Cảm giác đây đúng là trẻ nhỏ hàng thật giá thật á. Tăng động hào hứng, sự hiếu kỳ và non nớt của em với thế giới này cứ như là bất tận. Nhìn thế giới Vinh Quang qua đôi mắt trẻ của em, cứ như là một Vinh Quang qua lăng kính mới mẻ hoàn toàn khác vậy, hấp dẫn khiến độc giả thích thú không dứt.

Yeah đúng rồi, Lư bảo thế vị trí mũi đột kích xung phong kéo tiết tấu trong đội của Vu Phong trước kia á. Bởi vì lý do át chủ bài Hoàng thiếu cứ vào trận là lẩn mất, còn lại bốn người, không tính trị liệu, thì Dụ đội và Trịnh Hiên chuyên gia đạn dược đều là tay dài, nên tấn công chính diện kéo tiết tấu hồi xưa rơi vào người Vu Phong mở lối, hắn đi rồi thì rơi lên đầu Lư bảo 14 tuổi.

Ẻm làm tốt thật mà, tâm lý tuổi nhỏ thường bất ổn hơn “người nhớn” như Vu Phong năm xưa, mà làm được vậy thực sự rất tốt. Tui từng dạo dạo mấy cái topic bên trung, có một cái so sáng Lư bảo với Vu Phong ấy, phải nói là hai người này cũng có nhiều điểm đáng nói lắm. Đều ra mắt ở Lam Vũ, đoạt giải Người mới tốt nhất, vị trí trong đội hình cũng giống nhau, thậm chí đều cầm trọng kiếm vì Lam Vũ mở lối khai đường.

Có điều có một số so sánh điểm khác giữa hai người, ví như Vu Phong mùa giải xé tem thì chỉ là một tuyển thủ luân phiên giữa chủ lực và dự bị, hai năm sau đó thì mới dần chiếm được slot chủ lực. Còn Lư bảo vừa ra mắt đã đảm nhận ghế chủ lực rồi, còn lọt All-Stars ngay. Tính ra thì số năm Vu Phong và Lư bảo đánh vị trí tay đấm chủ lực của Lam Vũ, đều là hai năm bằng nhau rồi đó.

Cơ mà không hiểu sao tui vẫn thấy Vu Phong già hơn Lư bảo nhiều =))) Mà thật ra đem ai so với Lư bảo cũng thấy già hết =))) Khụ, đọc trận chung kết mùa tám ấy cũng lâu rồi cũng không thể nhớ dẫn chứng cụ thể được, nhưng cảm giác trận ấy thì Vu Phong đánh thuần thục tự nhiên cứ như đã bám rễ Lam Vũ rất lâu rất lâu rồi, trong khi số năm đánh của hai ba năm ở Lam Vũ của họ không chênh lệch là bao, nhưng hắn có vẻ lão luyện hơn Lư bảo lắm nhỉ, cũng không đến nỗi phạm sai lầm “dao động lòng quân” ngay giữa trận đánh.

Tui viết cái này nó dài hơn tui tưởng... Đoạn nuôi thả là đoạn nào ấy nhỉ... Khụ khụ, Lam Vũ nuôi thả tốt +1 Hợp với tính cách của nhóc ấy, chứ nếu bảo bọc thì lại thành ra kẻ địch còn chưa mài đến em, thì Lam Vũ đã tự mài mòn đi cái chí xông pha sắc bén của tay kiếm nhỏ tuổi này đi mất tiêu trước rồi.

Mặt trời :love::love::love: Mặt trời kìa hí hí hí. Tui thấy hình ảnh này hợp với Lư bảo lắm lắm luôn ấy, mặt trời soi sáng lòng em, chiếu cho nụ cười toả nắng, cũng đồng thời mang ấm áp đến mọi người xung quanh. Mặt trời muôn năm!!! :love::love::love: Chạy vòng vòng ngoài đường tắm nắng ba vòng hưởng thụ sự ấm áp~ (Khụ, tui có não nguyên ngày hôm nay, hãy cho tui não tàn phút giây này thôi...)

Đúng đó tui hiểu tâm trạng muốn viết Lư mà não tàn quá không viết được của cô lắm luôn, tại tui cũng y vậy đó. Bởi vì bài này tui đã bảo là tui chơi ăn gian, cắt bên một bài khác qua, tại tui thấy Lư chưa có bài nào riêng tội bé. Chứ bình thường nếu không có dịp này thì bảo đảm để tui viết tui cũng không biết viết cái gì đây nữa. Mê em nó thật, cứ nghĩ đến Lư bảo là cười bò ra dù chẳng hiểu sao lại cười nữa =)))

=)))))) Thật sự đọc bài cảm thấy ấm lòng vl ra á cô. Kiểu Lư xuất hiện trong tui dù là so vs ai nó cũng còn bé hết nhưng nó lại ko phải kiểu khinh khi kiêu ngạo xem thường người khác của một số tân binh khác. Cá nhân tui thấy Lư vẫn rất ngoan, nhưng cái ngoan của Lư cũng ko kiểu như Kiều vs Cao. Túm váy lại trong lòng tui Lư vừa có cái lửa của Hoàng nhưng lại thêm mấy phần trầm xuống í. Ko biết miêu tả sao cho cô hiểu nữa, nhưng thật sự cứ nhắc tới Lư là nhắc tới một đứa nhỏ cực kỳ thú vị, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ đáng được xem trọng. Nhiều lúc cũng muốn có một thằng em hoặc con kiểu như nó á, cơ mà nhận ẻm là con hơi ngượng miệng vì... Hoàng là con tui ồi...
 

Loa Phường

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
9
#5
Tuổi nhỏ cỏn con, đã gánh lấy trách nhiệm lớn bằng trời, mang theo một nỗi ăn năn tội lỗi đè nặng trĩu con tim bước tiếp, Lư bảo em ơi, em còn ổn không thế?

Vẫn ổn.

Bởi vì, em ấy đã tự tay gạt nước mắt, nhìn thẳng vào toàn bộ phóng viên, nhìn thẳng vào thế giới này, nhìn thẳng vào sai lầm và sự non nớt trí mạng của mình, nói một câu:

“Lần tới em nhất định sẽ mạnh hơn!”

Cứ thế, thiếu niên của tôi, lại trưởng thành thêm một chút rồi.
Trưởng thành gian nan như em ấy, mỗi bước đều là hố sâu, mỗi dặm đều là khó khăn trùng trùng, không ngừng gập ghềnh vấp ngã lỗ chỗ, té đau đến chảy nước mắt. Nhưng em ấy, vẫn kiên định bước trên con đường của mình.

Mỗi bước tiến lên, tránh một cái hố mới. Mỗi chặng vấp ngã, lại học được cách bật dậy nhanh hơn.
Quá giỏi, không thể không khâm phục, chưa thành niên đã đối mặt với gánh nặng tâm lý to lớn như thế, như một viên kim cương sáng chói chỉ có thể thành hình dưới áp lực lớn nhất, như một cái lò xo càng bung mình mạnh mẽ dưới lực ép càng nhiều. Lư Hãn Văn cũng thế, cứ cái đà này, càng vấp ngã thì cậu ấy sẽ càng cứng cáp hơn.

Sẽ nhanh thôi, thế giới sẽ phải dè chừng thanh Diễm Ảnh trong tay tiểu thần đồng, và thứ càng phải dè chừng hơn chính khát khao lột xác bùng cháy khôn nguôi của Lư Hãn Văn!



Họ yêu em như thế, chọn đường, cũng sẽ là đường tốt nhất cho em.
Em ấy ngồi ở phía dưới hét to Hoàng thiếu cố lên, hắn nghe thấy tiếng em, nhưng không hề quay đầu lại, chỉ giơ tay chữ V đại diện cho chiến thắng, rồi bước chân kiên định chưa từng ngừng của hắn vẫn cất bước tiếp lên sàn đấu.
Nó thể hiện rằng, Hoàng thiếu luôn rất để tâm đến đứa bé này. Hắn luôn đáp lại sư tin tưởng đơn thuần đến dốc ruột đào tim của em ấy, trấn an và hứa hẹn với đứa nhỏ ấy bằng cách giơ tay chữ V không quay đầu lại, để thứ cuối cùng đọng lại trong mắt Lư Hãn Văn chính là bóng lưng thẳng tắp và bước chân kiên định của hắn.

Giữa hai người, vừa có gì đó tinh nghịch, gần gũi, khí phách, phóng khoáng, hào sảng và thân quen đến lạ kỳ. Thiệt nhìn chẳng giống “tiền bối” và “hậu bối” tí nào cả đó.
Hai anh em nhà này quá ngầu quá cưng, Hoàng thiếu ngoài trận nhoi bao nhiêu, khi sắp vào trận lại dùng cách nhìn thì ngông như thế, nhưng lại ẩn chứa sự tự tin trấn an được Tiểu Lư vừa xuống tinh thần!


Đối với Dụ đội, em có một sự kính phục tuyệt đối, khâm phục cái đầu và sự trầm tĩnh cơ trí của anh ấy, là thứ “Lư Hãn Văn chưa bao giờ cho rằng mình có cái đầu cỡ đó” được hết. Hoàng thiếu thì ẻm high lên còn lén phén hô hào đòi đập người được, chứ với Dụ đội, khẳng định là một sự vâng lời và nể phục từ sâu trong tâm khảm, không dám, và cũng không muốn trái ý anh.

Bởi Dụ đội chính miệng nói với bọn ẻm câu nói "Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?" mổ xẻ vết thương mềm yếu nhất của mình phơi bày ra, chân thành đổi chân thành, tin tưởng trao tin tưởng. Anh muốn truyền lại kinh nghiệm và câu chuyện của bản thân mình để làm chiếc cầu nối trong đội ngũ, để những mầm non có động lực và cảm hứng tiếp tục phấn đấu kiên trì với ước mơ.

Lư bảo nuốt từng câu từng chữ của đội trưởng, cất giữ tận những lời ấy trong tim mình, ngay cả trong những phút so tài nghẹt thở nhất thì cậu cũng vô thức lấy anh làm tấm gương sáng động lực nhắc nhở chính mình phải dốc sức phấn đấu, không được buông tay hi vọng.

"Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?"

“Bằng câu chuyện của chính mình, Dụ Văn Châu đã cho các đội viên Lam Vũ, các học viên trại huấn luyện đang khao khát trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thấy rằng: Cách biệt thực lực không đáng sợ, đáng sợ là bởi cách biệt mà bỏ cuộc.”

“Ở trại huấn luyện, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ giấc mơ. Ở đấu trường, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ hi vọng chiến thắng.”

“Họ nhìn thấy cách biệt, nhưng, họ sẽ không sợ hãi cách biệt đó.”

“Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc.”

Tương lai của Lam Vũ, thì Dụ Văn Châu anh càng phải đối xử với em ấy dốc lòng gấp bội bình thường. Thì cớ sao cậu bé thông minh tuyệt đỉnh lại sống nặng tình cảm ấy, lại không cảm nhận được tấm lòng của anh được đây?
Ấm áp chết mất thôi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thật sự là quá thương đứa nhỏ này rồi, đến tùy tiện như Hoàng thiếu cũng trở nên bận lòng và tỉ mỉ từ bao giờ!


Phiền Phiền nhà chúng ta lại siêu siêu ra dáng tiền bối hàng thật giá thật luôn! Tiểu Lư thay thế vai trò của anh bảo vệ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ khỏi công kích của Hưng Hân để anh hoàn thành ngâm xướng, giây phút em ấy thất bại để đội trưởng mình bị bắt đi, thì tích tắc nhỏ nhoi đó, lòng em dao động.

Chiến trường khốc liệt, liều mạng giành giật từng giây từng phút, nào có ai còn sức để ý tâm tư nhỏ bé của thiếu niên vừa chuyển lay?

Ấy vậy mà, lúc này trong kênh chat Lam Vũ vẫn tràn ngập những dòng “Đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì..." Liên miên không ngừng nghỉ, như sóng biển cuộn trào, như gió cao gào thét, kỳ lạ thay, lại trấn lòng người trẻ vững như thạch bàn.

Hoàng thiếu người này a, ngoài việc để ý đến tình trạng của Sách Khắc Tát Nhĩ như bản năng, bận tối tăm mặt mày không ngơi tay, nhưng kỳ thực hắn vẫn luôn chú tâm đến Lưu Vân nữa đó.
Là anh em ruột không nhiều lời!

Ngoài Dụ Văn Châu đi guốc trong bụng cả đội ra thì bảo đảm Hoàng Thiếu Thiên nhìn như cẩu thả hấp tấp là người thứ hai có tốc độ IQ và EQ nhảy số nhanh không kém, phân tích tình huống chiến cuộc và tâm lý thằng nhỏ trong tích tắc một cách chuẩn xác, mình đang dầu sôi lửa bỏng cũng dành thời gian trấn an nó.

Nói không phải M chứ khung chat Lam Vũ thiếu lời rác rưởi của Hoàng thiếu đúng là không đúng chất nữa =)))


so sánh Lư bảo với Vu Phong ấy, phải nói là hai người này cũng có nhiều điểm đáng nói lắm. Đều ra mắt ở Lam Vũ, đoạt giải Người mới tốt nhất, vị trí trong đội hình cũng giống nhau, thậm chí chơi khác nghề nhau những cả hai đều cầm trọng kiếm vì Lam Vũ mở lối khai đường.

Có điều có một số so sánh điểm khác giữa hai người, ví như Vu Phong mùa giải xé tem thì chỉ là một tuyển thủ luân phiên giữa chủ lực và dự bị, hai năm sau đó thì mới dần chiếm được slot chủ lực. Còn Lư bảo vừa ra mắt đã đảm nhận ghế chủ lực rồi, còn lọt All-Stars ngay. Tính ra thì số năm Vu Phong và Lư bảo đánh vị trí tay đấm chủ lực của Lam Vũ, đều là hai năm bằng nhau rồi đó.

Cơ mà không hiểu sao tui vẫn thấy Vu Phong già hơn Lư bảo nhiều. Mà thật ra đem ai so với Lư bảo cũng thấy già hết =))) Khụ, đọc trận chung kết mùa tám ấy cũng lâu rồi cũng không thể nhớ dẫn chứng cụ thể được, nhưng cảm giác trận ấy thì Vu Phong đánh thuần thục tự nhiên cứ như đã bám rễ Lam Vũ rất lâu rất lâu rồi, trong khi số năm đánh của hai ba năm ở Lam Vũ của họ không chênh lệch là bao, nhưng hắn có vẻ lão luyện hơn Lư bảo lắm nhỉ, cũng không đến nỗi phạm sai lầm “dao động lòng quân” ngay giữa trận đánh.
Vãi cả già =]]]

Hơi thắc mắc tại sao Vu Phong mùa 8 lại có vẻ chững chạc hơn Lư Hãn Văn mùa 10 dù cả hai đều đánh số năm gần na ná nhau, Lư Hãn Văn còn có vẻ như được ra sân nhiều hơn nữa? Do tuổi tâm lý thiệt á?



Hoá ra, em ấy không hề bốc đồng nông nổi. Em hoàn toàn tỉnh táo và yêu mến thanh Diễm Ảnh nặng trĩu vững chắc trong tay mình.

Trọng kiếm có thể làm nhiều việc quang kiếm không làm được.

Cũng như Lư Hãn Văn, có thể làm nhiều việc Hoàng Thiếu Thiên không làm được.
thậm chí nếu em ấy sinh sớm mười năm, thì tui nghĩ rằng trong Liên minh đương thời tui sẽ thích em ấy nhất, thích hơn cả Hoàng thiếu bây giờ nữa, cảm giác cách đánh đôi công trực diện nhiệt huyết của em ấy rất sảng khoái, rất hợp ý tui, có vẻ khá “chính trực” xán lạn hơn Yêu Đao lạnh lẽo xuất quỷ nhập thần nhiều.

Thiếu niên dũng cảm này, không có chỗ nào cho người ta ghét bỏ soi mói gì được. Tranh sáng với mặt trời, tranh thắng với bản tâm, tranh nụ cười từ nước mắt.
Cảm giác đây đúng là trẻ nhỏ hàng thật giá thật á. Tăng động hào hứng, sự hiếu kỳ và non nớt của em với thế giới này cứ như là bất tận. Nhìn thế giới Vinh Quang qua đôi mắt trẻ của em, cứ như là một Vinh Quang qua lăng kính mới mẻ hoàn toàn khác vậy, hấp dẫn khiến độc giả thích thú không dứt.
Có nhiều lúc thấy Dụ đội và Hoàng thiếu dốc hết túi truyền dạy Tiểu Lư đến thế không đơn thuần là muốn muốn truyền thừa chiến đội sau khi mình rời đi, mà cũng có một phần nữa là phải chăng chính họ cũng thấy cõi lòng mình sục sôi nhiệt huyết khi nhìn em ấy dần dần lớn lên từng ngày, trở nên mạnh mẽ và tài giỏi hơn, kỹ thuật có tiến bộ trong khi vẫn giữ nguyên trái tim tò mò và hiếu kỳ với Vinh Quang - thứ mà có lẽ, đâu đó, đôi chút, họ đã vơi đi ít nhiều theo năm tháng?

Không chỉ vì quán quân của Lam Vũ trong tương lai, mà họ muốn cùng Lư Hãn Văn tranh cúp quán quân ngay hiện tại! Bọn họ là người chỉ dạy truyền lửa cho cậu nhóc, và nhóc ấy cũng là một mặt trời nhỏ đốt ngược lên lại ngọn lửa nhiệt huyết ban sơ trong tim họ.

Một Lam Vũ như thế, hết sức mong chờ!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook