Hoàn [Pj Batu 101.0208] Lâm Kính Ngôn - We Will Dream It Possible

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Lâm Kính Ngôn]

We Will Dream It Possible



Edit: oomi
Chúc mừng ngày Bá Đồ, 02.08.2019

Thực ra đối với Lâm Kính Ngôn mà nói, việc sau khi rời khỏi Vinh Quang lại đi viết cho nhà xuất bản là việc anh không thể ngờ tới. Nói cho cùng anh là tuyển thủ Thể thao Điện tử, nói khó nghe chính là chơi game. Theo lý thuyết mê chơi game chắc hẳn sẽ bị người nhà cầm chạy đuổi đánh xuống thẳng 18 tầng Địa ngục, trong Giáo dục thì có thể nói máy tính đã sớm bị liệt vào danh sách đen, nhưng người bên nhà xuất bản lại chém đinh chặt sắt nói với anh –––– không sao, chúng tôi cần anh.

Lâm Kính Ngôn nhận điện thoại sau đó ngửa người ra sau nằm vật ra, khi anh nghe được người trong điện thoại nói “cần anh”, lòng anh đột nhiên hơi rục rịch. Anh xuôi theo đó hồi tưởng lại khoảng thời gian bảy năm cùng Đường Tam Đả, sau đó lại nghĩ đến hai năm đồng hành cùng Lãnh Ám Lôi, sau đó tuần tự trôi đến ngày anh giải nghệ, Lâm Kính Ngôn như trước không nghĩ ra mình có điểm gì thu hút ánh mắt người khác. Dù là ngày đó anh đi cũng không tạo thành sóng gió gì, anh vẫn cứ sống ở Bá Đồ rồi một ngày anh dọn hành lý, viết vào lời cho Bá Đồ rồi một mình một người tay kéo hành lý tay kia nhét trong túi quần nắm thật chặt thẻ tài khoản từng bước đến gần cửa lớn Bá Đồ, bóng người đi nhanh, nhìn như hơi tập tễnh, bước chân không còn giống năm đó, mỗi bước chân đều tràn ngập chờ mong, mỗi bước chân khi đó giống như có thể bước ra một đám mây tiêu diêu linh động, xem ra còn rất trống rỗng.

Nhưng Lâm Kính Ngôn không dây dưa lằng nhằng, dù anh không biết sau khi rời đi còn có thể đi đâu, còn có thể làm gì. Quản lý Bá Đồ lúc đầu muốn mời anh ở lại làm huấn luyện viên nhưng Lâm Kính Ngôn lại từ chối, chỉ ngỏ ý cảm ơn và tiếc nuối sau đó lại kiên quyết dọn đồ trả lại phòng cho ký túc xá. Nói cho cùng ban đầu Bá Đồ không cần anh, tới hiện tại vẫn mặt dày mày dạn kéo dài hơi tàn tạo thành trói buộc không bằng một đao chặt đứt gọn gàng dứt khoát.

Anh nhớ đêm anh giải nghệ, Phương Duệ vẫn đập cửa Wechat của anh rủ anh cùng ra biển. Còn chạy tới tiệm nét nào đó mua mấy hộp mì ăn liền và nước có ga tới, sau đó cùng tận hưởng cảm giác khoan khoái khi gió biển thổi qua –––– nhưng thật ra bên kia anh nghe được toàn là tiếng chửi rủa. Nên Lâm Kính Ngôn cười lắc đầu nói, cứ quên đi. Lại nói đông nói tây thêm vài lời đùa giỡn, Lâm Kính Ngôn lại đổi bộ cha già dặn dò Phương Duệ, sắp tới cậu phải tiếp tục cố gắng lên.

Tiếp đó anh không lưu tình cúp điện thoại.

Sau đó Lâm Kính Ngôn như hoàn toàn cách biệt với thế giới, cắt đứt liên lạc với mọi người. Các thông tin báo chí cũng dần không còn bóng anh, sau một thời gian người Bá Đồ cũng không còn nhắc tới anh, các loại tạp chí thượng vàng hạ cám làm mới mỗi ngày, hôm nay là một chấp ba, ngày mai là tin tức chuyển nhượng, mà tin tức Lâm Kính Ngôn giải nghệ cuối cùng cũng không biết được đẩy vào góc nào ngồi.

Lâu dần anh trong Vinh Quang thật sự trở thành người mai danh ẩn tích.

Lâm Kính Ngôn nằm trên giường cosplay cá chết đưa tay lấy kính mắt xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương sau đó nghĩ lại chuyện đã diễn ra: Tạp chí thanh niên này gọi điện mời anh viết một câu chuyện về bản thân để truyền cảm hứng, sau đó làm một anh lớn tri kỷ đi giải đáp vấn đề cho mấy người trẻ tuổi, không chỉ vậy tạp chí còn hứa hẹn đặc biệt mở một chuyên mục mời anh làm.

Lâm Kính Ngôn cười một tiếng trong lòng, cười đến không thở được. Anh không định từ chối, chung quy từ "cần", trong giờ phút này, chân thành hơn bất kỳ câu nói khách sáo ngôn từ hoa mỹ nào. Anh chỉ hy vọng anh đi làm thùng rác cho mấy người trẻ tuổi còn hoang mang có thể giúp họ vững tâm hơn.

Sau khi hỏi biên tập viên toàn bộ quy trình sau này, Lâm Kính Ngôn ngồi trước máy tính mở Word, lại cân nhắc tỉ mỉ nên viết gì. Nửa giờ trôi qua anh vẫn không cảm nhận được, đành bất đắc dĩ thở dài. Sau đó lại nghĩ đến những tháng ngày trước đây cùng Hô Khiếu.

Khi đó Phương Duệ vừa tới Hô Khiếu, kéo một đống hành lý lớn nặng trịch tới trước cửa Hô Khiếu. Lâm Kính Ngôn khi đó đang ở cạnh động đội cười híp mắt hát chúc mừng, Phương Duệ không sợ lạ còn như đã quen, thuận tay khoác lên vai Lâm Kính Ngôn, vui vẻ hô:

- Cảm ơn cảm ơn, tôi có việc gì nhất định nhờ mọi người giúp đỡ. Thực ra bây giờ tôi cũng đang có việc cần đây.

Lúc Phương Duệ mở hành lý trong phòng, Lâm Kính Ngôn liếc qua thấy có thể bật sáng đèn đóm toàn khu vực kèm báo động rung trời, là một người có một chút OCD, nhìn hành lý Phương Duệ sơ với hỗn chiến của bảy quốc gia, đúng là có một ngụm khí nghẹn trong lòng phu không được tiêu hóa không xong. Sau đó Lâm Kính Ngôn trọn tròn mắt há hốc miệng nhìn Phương Duệ như ảo thuật lấy từ trong hành lý ra một con mèo sọc vàng.

- . . . Cậu không sợ nó ngạt thở? – Lâm Kính Ngôn kinh ngạc hỏi.

Phương Duệ so với anh còn kinh ngạc hơn:

- Không phải chứ?

Lâm Kính Ngôn môi hơi động đậy, tay đẩy kính mắt, sau đó đành chịu đem con mèo trên lý thuyết đã sống dở chết dở này ôm từ dưới đất lên, vậy mà mèo này còn rất có tinh thần nhìn anh nhỏ giọng meo meo kêu vài tiếng, hai mắt khác màu nhau mở lớn tròn xoe.

- Đội trường à anh từng nuôi mèo chưa? – Phương Duệ ngại ngùng gãi gãi đầu cười khúc khích, - Tôi thấy nó ở trước cửa nhà tôi loay hoay một hồi rất đáng thương nên cũng đóng gói nó mang theo.

- Từng nuôi qua rồi, cậu thu dọn một chút trước đi, tôi dẫn nó đi tìm chút sữa bò. – Lâm Kính Ngôn ôm mèo rời khỏi phòng Phương Duệ, đi chưa được vài bước đã nghĩ nghĩ xoay người nói cho Phương Duệ vài chuyện lặt vặt. Phương Duệ nghe vài câu đã bắt đầu à ừ gật gật đầu, cũng không biết có nghe vào chữ nào không. Lâm Kính Ngôn không giận, một tay ôm mèo, một tay lấy giấy ghi chép mang bên người ra, cầm bút xoạt xoạt viết ra từng dòng từng dòng, khi cất bút hơi sơ ý vung tay làm mực quẹt ra bàn. Lâm Kính Ngôn nhìn chữ viết xiêu vẹo trên giấy của mình càng cảm thấy không dễ chịu, hết cách, anh ho nhẹ che dấu sự xấu hổ của chính mình:

- Khụ. Tôi viết hết lên giấy rồi, cậu có thắc mắc gì có thể tới hỏi rôi.

Cuối cùng anh viết số điện thoại của mình lên giấy. Ngòi bút hơi dừng sau đó cũng đem số điện thoại ông chủ, quản lý viết hết lên, lúc này mới bế con mèo đi kiếm đồ ăn. Khi thuận tay đóng cửa anh còn nghe Phương Duệ sau lưng hô lớn một câu về phía anh:

- Cảm ơn.

Sau đó Phương Duệ càng quen thân Lâm Kính Ngôn hơn, anh thật sự là một người hiền lành có in hoa, thế nên càng cao hứng vỗ bàn há miệng ngậm miệng sai người ta càng tự nhiên hơn, trước kia, tốt xấu gì cũng còn câu “Đội trưởng” kèm lý do gì đó, còn đến khi quen rồi không nói hai lời tung cánh tự do từ sáng đến tối Lão Lâm dài Lão Lâm nhắn, giày vò người ta đến vui quên lối về.

Mà con mèo kia theo thời gian dần dần lớn lên, cuộc sống cũng đặc biệt khổ vì thường xuyên bị người trẻ tuổi trong đội túm lại nhéo tai, còn bị cho ăn đồ ăn cay, mà dù là ai cũng không bằng Phương Duệ, vì Phương Duệ tuyên bố muốn dẫn nó đi leo vách núi thử thách cực hạn. Lúc đó thành tích Hô Khiếu không ổn định, các chiến đội khác đã tìm được cách đột phá cách chơi zâm của họ, vòng đấu bảng liên tục thua vài trận. Phương Duệ cũng rõ ràng, hắn muốn đập nát bức tường tân binh ra thành tro nhưng mỗi lần đều mặt mũi toàn tro, cuối cùng chỉ có thể đem tâm trạng buồn khổ phát tiết lên con mèo vô tội số khổ kia. Có lẽ sau này nó thật sự không thể chịu được áp lực này nữa, nên một ngày nọ khi trời tối, nó yên lặng rời khỏi Hô khiếu, cũng không còn trở lại nữa.

Mấy ngày đó Phương Duệ thật sự có chút trầm xuống, như một đứa nhỏ chưa lớn đột nhiên vị vứt bỏ, lại cố chấp không chịu hạ giọng với người xung quanh, mấy ngày liền sự khó chịu tích tụ trong lòng mỗi người, Lâm Kính Ngôn cũng vì điều này mà gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

- Phương Duệ cậu có biết biển là ai không? – Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng pj trịnh trọng hỏi.

- Dứa. – Phương Duệ vẩy mạnh chuột.

- . . . – Lâm Kính Ngôn ngẩn người, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đang sáng, vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hỏi, - Người yêu của gạo là?

Phương Duệ gõ bàn phím:

- Chuột.

Lâm Kính Ngôn hơi hoang mang:

- Sao xe hơi lại bay?

- Vì cà phê. – Phương Duệ ở khu giao lưu soàn soạt gõ lời rác rưởi, thỉnh thoảng còn dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn Lâm Kính Ngôn đang xấu hổ. Thực ra hắn không phải cố ý không để mặt mũi, nhưng thật sự là hắn không có tâm trạng. Dù đối với Lâm Kính Ngôn bỏ mặt mũi không ngừng cố chọc cười hắn, Phương Duệ rất cảm động.

Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ rồi chạy ra ngoài một lúc, khi quay về còn mang theo một túi điểm tâm ngọt, còn mang theo bình nước lớn, cho mỗi người trong đội mỗi người một cái bánh ngọt và một bình nước. Cuối cùng phát tới trước mặt Phương Duệ, đứa nhỏ Phương Duệ bướng bỉnh lúc này cũng chịu ngẩng đầu nghiêm túc nói:

- Lão Lâm anh đúng là y như bà dì trong căn tin trường tiểu học của tôi. – Phương Duệ vươn tay ra làm một vòng nhỏ trên không. – Đó là trái tim của bà ấy.

Sau đó Phương Duệ lại đứng lên đi quanh phòng huấn luyện một vòng:

- Còn đây là trái tim Lão Lâm anh.

[TBC]

 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
"If we like him,we will dream it possible."

- Còn đây là trái tim Lão Lâm anh.

Tất nhiên sau đó Phương Duệ đã vượt qua bức tường tân binh. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là hô lớn một tiếng đối với Lâm Kính Ngôn:

- Lão Lâm cảm ơn, tôi mời anh một tháng coca ngon miệng!

Lâm Kính Ngôn nghe vậy cười càng thêm ôn hòa với Phương Duệ:

- Xong là muốn mắc tam cao luôn rồi.
(3 loại bệnh: huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao)

Lời thì nói thế nhưng cơ thể Lâm Kính Ngôn thành thật hơn miệng nhiều, đáng tiếc là tuy Hô Khiếu vượt qua ải khó khăn, ngày càng có xu thế tốt hơn nhưng con mèo đã rời đi thật sự chẳng còn tìm được tung tích nữa, cũng không khác việc sau đó dù mọi việc có ngày càng tốt hơn đi nữa thì cuối cùng cũng không giống nhau.

Lâm Kính Ngôn lắc đầu thở dài. Những việc này viết vào bản thảo thì không được tốt lắm. Hiện tại anh như đã trở về tình huống quẫn bách không biết làm sao hồi tiểu học vắn óc nặn nửa ngày cũng không viết ra được gì ra hồn. Lâm Kính Ngôn thở một hơi dài, nâng ly nước tùy tiện uống hai ngụm, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chậm rì gõ xuống một đoạn như sau:

“Lâm Kính Ngôn thực ra cũng không có gì đáng nói, hắn không truyền kỳ cũng không đặc biệt. Nhưng hắn nguyện ý bỏ thời gian vào việc hắn cảm thấy hứng thú, sau đó một lần lại một lần toàn lực cố gắng để đổi lấy toàn bộ những thứ hắn muốn.”

Đọc lại sau khi viết ra Lâm Kính Ngôn không kìm được một ngụm nước phun thẳng lên màn hình, tay chân luống cuống lấy khăn lau sạch màn hình rồi vội vàng tạch tạch tạch xóa những dòng trên đi, thật sự nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Trong lòng khó chịu đến mức lòng phèo muốn thắt thành cái gút, anh thật sự hết cách rồi, chỉ có thể thật lòng nói với biên tập viên của mình là một chữ anh cũng không viết được. Sau khi biểu đạt đầy đủ sự áy náy của mình mới trở lại chọn tin nhắn của những thiếu niên kia để trả lời.

[Em bây giờ học năm 2 trung học nhưng điểm 8 môn của em không được khả quan lắm, trên lớp em cũng đã nghe bài và làm bài, suýt nữa thì em gian lận trong kỳ thi. Có thể cho em lời khuyên không?]

Khóe mắt Lâm Kính Ngôn giật giật, trong lòng không khỏi nói đúng là sợ gì thì gặp đó. Nhưng dù thế anh vẫn nghiêm túc cẩn thận nghĩ làm sao để trả lời cho tốt.

- Để mình trả lời vấn đề này không khác gì đưa việc sai người.

Tay anh thì gõ:

“Trên bản chất thì học tập cũng như chơi game, đều phải xây dựng trên cơ sở là hứng thú. Em có thể tìm hiểu một ít đề tài mình hứng thú sau đó kết nối với việc học, dần dần bồi dưỡng thêm hứng thú. Trước khi thi nên chuẩn bị đề cương và ôn tập lời thầy cô giảng, anh sẽ không đi thêm vào chi tiết nhé.”

[Bây giờ em là học sinh lớp 5 nhưng không cao thêm được. Cô bạn cùng bàn thích bạn nam cao hơn cô ấy thôi. Em muốn cao thêm sớm hơn ... Có cách nào không? ... Em đã uống sữa rồi ...]

Ánh sáng thuần khiết sạch sẽ từ bốn phương tám hướng đập thẳng vào mắt Lâm Kính Ngôn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, đầu ngón tay chạm vào bàn phím cũng tăng thêm một chút lực.

“Bình thường phải kiên trì vận động, chơi bóng rổ là một lựa chọn không tệ, thường ra ngoài tắm nắng cũng được, kích thích sự tăng trưởng của xương.” Sau đó như thấy không đủ, Lâm Kính Ngôn gõ thêm một câu, “Sau đó nói với cô bạn kia không nên gấp, tương lai sẽ có người cao hơn cô ấy.”

[Bạn em và em thường tranh cãi về một số vấn đề không thể giải thích được, điều này khiến em cảm thấy phiền não. Ví như bạn em là một nhan khống, nhưng em là thanh khống. Bọn em thường xuyên bất đồng cãi nhau, biểu hiện cụ thể là lúc cô ấy xem phim truyền hình sau đó nói nhân vật chính đẹp muốn thành fan, còn em thì thấy giọng không được muốn hắc, sau đó chúng em nói qua nói lại sau đó rất lâu cũng không làm hòa được. Tình huống như vậy thì em nên làm gì?]

“Thực ra phần lớn phim truyền hình đều có diễn viên lồng tiếng, hay là hai người không xem cùng một phim thì sao? Hiểu nhau nên bao dung hơn, khắc chế tính tình của chính mình một chút. Hoặc hai người có thể quy định với nhau, người làm hòa trước sẽ lấy được từ người kia mười đồng.”



Lâm Kính Ngôn rất thích trả lời những vấn đề này dù không tốn nhiều sức nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ viết ra lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Lâm Kính Ngôn rê chuột nhấn từng cái từg cái, sau khi nhìn đến vấn đề nọ cả người như bị điện giật, không nói nên lời.

[Em muốn đi đánh Vinh Quang, ba mẹ cũng đồng ý. Nhưng dường như em không có thiên phú, em nên làm sao đây?]

Khi Lâm Kính Ngôn vừa tiếp xúc Vinh Quang không chỉ bị nói một lần là “cũng ổn”, cũng không ai nói anh đánh khá. Không có cách nào, từ sáng đến tối anh ở nhà vùi đầu nghiên cứu game, cuối cùng cũng coi như anh liều mạng ra được một chút thành tựu. Đến năm ấy ra mắt cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, còn là một thằng nhóc. Trong lúc đột nhiên nghĩ ra liền mở một thẻ tài khoản tên là Đường Tam Đả, sau đó từ trong rất nhiều nghề nghiệp chọn ra được một, cầm cục gạch liền bắt đầu lang bạt khắp nơi trong Vinh Quang, cũng dần dần trưởng thành hơn. Đối với những người trước kia trào phúng mình trước đây, Lâm Kính Ngôn không hề phản bác một câu, thao tác Đường Tam Đả quăng một nắm cát vào mặt người đó – sau đó là tiết mục người không muốn thấy tôi nhưng tôi không chút lưu tình giết chết người. Thời giài sau đó, Lâm Kính Ngôn cũng trở thành một tuyển thủ chơi Lưu manh số một số hai hiếm hoi trong Vinh Quang.

Nên Lâm Kính Ngôn lúc ấy, cũng từng ở trong tiệm net ồn ào cùng những người khác. Lâm Kính Ngôn lẫn bên trong đam người kia, không quan tâm người khác náo nhiệt cỡ nào chỉ tự mình chuyên chú vào màn hình máy tính, ngón tay lướt trên màn phím nhấn đến khí thế. Anh trên sàn đấu, không lưu tình đem những ám chiêu của lưu manh biến đổi dùng trên người kẻ địch, lại kéo thêm một đám người cũng không trốn không tránh, đến người nào đánh người đó, mạnh mẽ tấn công, rành rành mà đem Lưu manh đánh ra phong cách hiệp khách phong lưu.

Thời điểm hai chữ “Vinh Quang” xuất hiện trên màn hình, ấm thanh quen thuộc làm cả tiệm net đều yên tĩnh mấy giây sau đó nhiệt huyết của mọi người giống như đều bị mồi lửa này châm nổ, đùng đùng thiêu đốt đến vui sướng không thôi. Lâm Kính Ngôn nhẹ nhàng cười, xoa xoa hai tay, nhìn anh và Lưu manh trên màn ảnh kia tựa như hoàn toàn khác nhau. Thắng liên tiếp trên sàn đấu khiến mọi người vây quanh xem đều không cầm lòng được ồn ào, trong nháy mắt trong tiệm net vang lên âm thanh hô khẩu hiệu như muốn đào núi lấp biển: “Đánh đổ Nhất Diệp Chi Thu!”

Mặc dù so với chiến pháp của Nhất Diệp Chi Thu, Lâm Kính Ngôn biết mình còn kém hơn một chút, bất kể là từ phía nào.

Nhưng vậy thì có liên hệ gì đâu?

Thua, lại tiếp tục.

Lâm Kính Ngôn siết nắm tay. Một người với mái tóc đỏ đứng bên cạnh hắn chủ trương chém người đặc biệt đụng đụng vai Lâm Kính Ngôn, kích động đến mức một tay nắm cánh tay Lâm Kính Ngôn, mặt ngửa lên trần nhà khàn giọng hét:

- Đánh đổ Nhất Diệp Chi Thu!

Lâm Kính Ngôn nhịn không được gật đầu nói:

- Tiếp tục!

“Thiên phú không phải ai cũng có.” Lâm Kính Ngôn hít sâu một hơi, “Bản thân tôi lại không phải một tuyển thủ có đu mười phần thiên phú ấy, nên chiến đội chỉ có thể vòng quanh đến vòng chung kết. Sau đó tôi gia nhập Bá Đồ, mỗi người ở đó đều rất nỗ lực, nên tôi cũng ngại mình không đủ nỗ lực. Vậy đến cuối cùng tôi vẫn không bắt được Quán quân, nhưng đó đã vượt quá mức tôi có, nên đối với tôi mà nói cũng đã rất không bình thường rồi.”

“Lấy một cái ví dụ không phù hợp lắm, nếu bạn là một con thỏ, từ điểm đầu nhảy đến điểm cuối thật ra chỉ trong một chốc, nếu bạn làm được, vậy thì rất tốt rồi. Nhưng nếu chỉ là một con rùa đen thì không cách nào như một con thỏ trong một chốc đã nhảy đến đích, nhưng đó lại là một con rùa đen đi nhanh hơn những con rùa đen khác, vậy cũng rất tốt. Trong Vinh Quang, quán quân là tất cả, nhưng quán quân cũng không phải duy nhất.”

“Người trẻ tuổi, chỉ cần vẫn trẻ tuổi, vậy tương lai vẫn có vô hạn khả năng. Thua, vậy lại tiếp tục.”

"I wish your dream will come true."

Sau khi Lâm Kính Ngôn nói xong toàn thên giống như có một cỗ bốc đồng không sao giải thích được, như một quả bóng đã hết hơi đột nhiên được bơm đầy căng. Biên tập lúc này xuất hiện vô cùng không đúng lúc, ngại ngùng nói cô ấy nhầm, Lâm Kính Ngôn không cần đến viết bài cho bản thân, là một tay bút khác muốn viết viết về anh.

Lâm Kính Ngôn thở phào một hơi.

Sau đó anh lại thấy biên tập nói đã đưa phần viết ngày đó đến cho anh, đang ở trong hòm thư. Lâm Kính Ngôn nói vậy tôi sẽ xem sao. Sau đó anh xem bản viết đó tốn không ít thời gian, sau đó thì, cả người cả mặt đều hồng lự, bởi vì thật sự là được khen tới ngại ngùng rồi, từ trách nhiệm của anh đến một lòng không chịu thua, không ngừng nỗ lực, còn có gì gì đó kiểu như khí khái độc nhất này này kia. Anh vừa muốn tắt đi, trong tầm nhìn lại đột nhiên dừng lại ở hình ảnh câu nói sau cùng.

“If we like him, we will dream it possible.”

end

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook