- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Lâm Kính Ngôn]
We Will Dream It Possible
Edit: oomi
Chúc mừng ngày Bá Đồ, 02.08.2019
We Will Dream It Possible
Edit: oomi
Chúc mừng ngày Bá Đồ, 02.08.2019
Thực ra đối với Lâm Kính Ngôn mà nói, việc sau khi rời khỏi Vinh Quang lại đi viết cho nhà xuất bản là việc anh không thể ngờ tới. Nói cho cùng anh là tuyển thủ Thể thao Điện tử, nói khó nghe chính là chơi game. Theo lý thuyết mê chơi game chắc hẳn sẽ bị người nhà cầm chạy đuổi đánh xuống thẳng 18 tầng Địa ngục, trong Giáo dục thì có thể nói máy tính đã sớm bị liệt vào danh sách đen, nhưng người bên nhà xuất bản lại chém đinh chặt sắt nói với anh –––– không sao, chúng tôi cần anh.
Lâm Kính Ngôn nhận điện thoại sau đó ngửa người ra sau nằm vật ra, khi anh nghe được người trong điện thoại nói “cần anh”, lòng anh đột nhiên hơi rục rịch. Anh xuôi theo đó hồi tưởng lại khoảng thời gian bảy năm cùng Đường Tam Đả, sau đó lại nghĩ đến hai năm đồng hành cùng Lãnh Ám Lôi, sau đó tuần tự trôi đến ngày anh giải nghệ, Lâm Kính Ngôn như trước không nghĩ ra mình có điểm gì thu hút ánh mắt người khác. Dù là ngày đó anh đi cũng không tạo thành sóng gió gì, anh vẫn cứ sống ở Bá Đồ rồi một ngày anh dọn hành lý, viết vào lời cho Bá Đồ rồi một mình một người tay kéo hành lý tay kia nhét trong túi quần nắm thật chặt thẻ tài khoản từng bước đến gần cửa lớn Bá Đồ, bóng người đi nhanh, nhìn như hơi tập tễnh, bước chân không còn giống năm đó, mỗi bước chân đều tràn ngập chờ mong, mỗi bước chân khi đó giống như có thể bước ra một đám mây tiêu diêu linh động, xem ra còn rất trống rỗng.
Nhưng Lâm Kính Ngôn không dây dưa lằng nhằng, dù anh không biết sau khi rời đi còn có thể đi đâu, còn có thể làm gì. Quản lý Bá Đồ lúc đầu muốn mời anh ở lại làm huấn luyện viên nhưng Lâm Kính Ngôn lại từ chối, chỉ ngỏ ý cảm ơn và tiếc nuối sau đó lại kiên quyết dọn đồ trả lại phòng cho ký túc xá. Nói cho cùng ban đầu Bá Đồ không cần anh, tới hiện tại vẫn mặt dày mày dạn kéo dài hơi tàn tạo thành trói buộc không bằng một đao chặt đứt gọn gàng dứt khoát.
Anh nhớ đêm anh giải nghệ, Phương Duệ vẫn đập cửa Wechat của anh rủ anh cùng ra biển. Còn chạy tới tiệm nét nào đó mua mấy hộp mì ăn liền và nước có ga tới, sau đó cùng tận hưởng cảm giác khoan khoái khi gió biển thổi qua –––– nhưng thật ra bên kia anh nghe được toàn là tiếng chửi rủa. Nên Lâm Kính Ngôn cười lắc đầu nói, cứ quên đi. Lại nói đông nói tây thêm vài lời đùa giỡn, Lâm Kính Ngôn lại đổi bộ cha già dặn dò Phương Duệ, sắp tới cậu phải tiếp tục cố gắng lên.
Tiếp đó anh không lưu tình cúp điện thoại.
Sau đó Lâm Kính Ngôn như hoàn toàn cách biệt với thế giới, cắt đứt liên lạc với mọi người. Các thông tin báo chí cũng dần không còn bóng anh, sau một thời gian người Bá Đồ cũng không còn nhắc tới anh, các loại tạp chí thượng vàng hạ cám làm mới mỗi ngày, hôm nay là một chấp ba, ngày mai là tin tức chuyển nhượng, mà tin tức Lâm Kính Ngôn giải nghệ cuối cùng cũng không biết được đẩy vào góc nào ngồi.
Lâu dần anh trong Vinh Quang thật sự trở thành người mai danh ẩn tích.
Lâm Kính Ngôn nằm trên giường cosplay cá chết đưa tay lấy kính mắt xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương sau đó nghĩ lại chuyện đã diễn ra: Tạp chí thanh niên này gọi điện mời anh viết một câu chuyện về bản thân để truyền cảm hứng, sau đó làm một anh lớn tri kỷ đi giải đáp vấn đề cho mấy người trẻ tuổi, không chỉ vậy tạp chí còn hứa hẹn đặc biệt mở một chuyên mục mời anh làm.
Lâm Kính Ngôn cười một tiếng trong lòng, cười đến không thở được. Anh không định từ chối, chung quy từ "cần", trong giờ phút này, chân thành hơn bất kỳ câu nói khách sáo ngôn từ hoa mỹ nào. Anh chỉ hy vọng anh đi làm thùng rác cho mấy người trẻ tuổi còn hoang mang có thể giúp họ vững tâm hơn.
Sau khi hỏi biên tập viên toàn bộ quy trình sau này, Lâm Kính Ngôn ngồi trước máy tính mở Word, lại cân nhắc tỉ mỉ nên viết gì. Nửa giờ trôi qua anh vẫn không cảm nhận được, đành bất đắc dĩ thở dài. Sau đó lại nghĩ đến những tháng ngày trước đây cùng Hô Khiếu.
Khi đó Phương Duệ vừa tới Hô Khiếu, kéo một đống hành lý lớn nặng trịch tới trước cửa Hô Khiếu. Lâm Kính Ngôn khi đó đang ở cạnh động đội cười híp mắt hát chúc mừng, Phương Duệ không sợ lạ còn như đã quen, thuận tay khoác lên vai Lâm Kính Ngôn, vui vẻ hô:
- Cảm ơn cảm ơn, tôi có việc gì nhất định nhờ mọi người giúp đỡ. Thực ra bây giờ tôi cũng đang có việc cần đây.
Lúc Phương Duệ mở hành lý trong phòng, Lâm Kính Ngôn liếc qua thấy có thể bật sáng đèn đóm toàn khu vực kèm báo động rung trời, là một người có một chút OCD, nhìn hành lý Phương Duệ sơ với hỗn chiến của bảy quốc gia, đúng là có một ngụm khí nghẹn trong lòng phu không được tiêu hóa không xong. Sau đó Lâm Kính Ngôn trọn tròn mắt há hốc miệng nhìn Phương Duệ như ảo thuật lấy từ trong hành lý ra một con mèo sọc vàng.
- . . . Cậu không sợ nó ngạt thở? – Lâm Kính Ngôn kinh ngạc hỏi.
Phương Duệ so với anh còn kinh ngạc hơn:
- Không phải chứ?
Lâm Kính Ngôn môi hơi động đậy, tay đẩy kính mắt, sau đó đành chịu đem con mèo trên lý thuyết đã sống dở chết dở này ôm từ dưới đất lên, vậy mà mèo này còn rất có tinh thần nhìn anh nhỏ giọng meo meo kêu vài tiếng, hai mắt khác màu nhau mở lớn tròn xoe.
- Đội trường à anh từng nuôi mèo chưa? – Phương Duệ ngại ngùng gãi gãi đầu cười khúc khích, - Tôi thấy nó ở trước cửa nhà tôi loay hoay một hồi rất đáng thương nên cũng đóng gói nó mang theo.
- Từng nuôi qua rồi, cậu thu dọn một chút trước đi, tôi dẫn nó đi tìm chút sữa bò. – Lâm Kính Ngôn ôm mèo rời khỏi phòng Phương Duệ, đi chưa được vài bước đã nghĩ nghĩ xoay người nói cho Phương Duệ vài chuyện lặt vặt. Phương Duệ nghe vài câu đã bắt đầu à ừ gật gật đầu, cũng không biết có nghe vào chữ nào không. Lâm Kính Ngôn không giận, một tay ôm mèo, một tay lấy giấy ghi chép mang bên người ra, cầm bút xoạt xoạt viết ra từng dòng từng dòng, khi cất bút hơi sơ ý vung tay làm mực quẹt ra bàn. Lâm Kính Ngôn nhìn chữ viết xiêu vẹo trên giấy của mình càng cảm thấy không dễ chịu, hết cách, anh ho nhẹ che dấu sự xấu hổ của chính mình:
- Khụ. Tôi viết hết lên giấy rồi, cậu có thắc mắc gì có thể tới hỏi rôi.
Cuối cùng anh viết số điện thoại của mình lên giấy. Ngòi bút hơi dừng sau đó cũng đem số điện thoại ông chủ, quản lý viết hết lên, lúc này mới bế con mèo đi kiếm đồ ăn. Khi thuận tay đóng cửa anh còn nghe Phương Duệ sau lưng hô lớn một câu về phía anh:
- Cảm ơn.
Sau đó Phương Duệ càng quen thân Lâm Kính Ngôn hơn, anh thật sự là một người hiền lành có in hoa, thế nên càng cao hứng vỗ bàn há miệng ngậm miệng sai người ta càng tự nhiên hơn, trước kia, tốt xấu gì cũng còn câu “Đội trưởng” kèm lý do gì đó, còn đến khi quen rồi không nói hai lời tung cánh tự do từ sáng đến tối Lão Lâm dài Lão Lâm nhắn, giày vò người ta đến vui quên lối về.
Mà con mèo kia theo thời gian dần dần lớn lên, cuộc sống cũng đặc biệt khổ vì thường xuyên bị người trẻ tuổi trong đội túm lại nhéo tai, còn bị cho ăn đồ ăn cay, mà dù là ai cũng không bằng Phương Duệ, vì Phương Duệ tuyên bố muốn dẫn nó đi leo vách núi thử thách cực hạn. Lúc đó thành tích Hô Khiếu không ổn định, các chiến đội khác đã tìm được cách đột phá cách chơi zâm của họ, vòng đấu bảng liên tục thua vài trận. Phương Duệ cũng rõ ràng, hắn muốn đập nát bức tường tân binh ra thành tro nhưng mỗi lần đều mặt mũi toàn tro, cuối cùng chỉ có thể đem tâm trạng buồn khổ phát tiết lên con mèo vô tội số khổ kia. Có lẽ sau này nó thật sự không thể chịu được áp lực này nữa, nên một ngày nọ khi trời tối, nó yên lặng rời khỏi Hô khiếu, cũng không còn trở lại nữa.
Mấy ngày đó Phương Duệ thật sự có chút trầm xuống, như một đứa nhỏ chưa lớn đột nhiên vị vứt bỏ, lại cố chấp không chịu hạ giọng với người xung quanh, mấy ngày liền sự khó chịu tích tụ trong lòng mỗi người, Lâm Kính Ngôn cũng vì điều này mà gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
- Phương Duệ cậu có biết biển là ai không? – Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng pj trịnh trọng hỏi.
- Dứa. – Phương Duệ vẩy mạnh chuột.
- . . . – Lâm Kính Ngôn ngẩn người, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đang sáng, vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hỏi, - Người yêu của gạo là?
Phương Duệ gõ bàn phím:
- Chuột.
Lâm Kính Ngôn hơi hoang mang:
- Sao xe hơi lại bay?
- Vì cà phê. – Phương Duệ ở khu giao lưu soàn soạt gõ lời rác rưởi, thỉnh thoảng còn dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn Lâm Kính Ngôn đang xấu hổ. Thực ra hắn không phải cố ý không để mặt mũi, nhưng thật sự là hắn không có tâm trạng. Dù đối với Lâm Kính Ngôn bỏ mặt mũi không ngừng cố chọc cười hắn, Phương Duệ rất cảm động.
Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ rồi chạy ra ngoài một lúc, khi quay về còn mang theo một túi điểm tâm ngọt, còn mang theo bình nước lớn, cho mỗi người trong đội mỗi người một cái bánh ngọt và một bình nước. Cuối cùng phát tới trước mặt Phương Duệ, đứa nhỏ Phương Duệ bướng bỉnh lúc này cũng chịu ngẩng đầu nghiêm túc nói:
- Lão Lâm anh đúng là y như bà dì trong căn tin trường tiểu học của tôi. – Phương Duệ vươn tay ra làm một vòng nhỏ trên không. – Đó là trái tim của bà ấy.
Sau đó Phương Duệ lại đứng lên đi quanh phòng huấn luyện một vòng:
- Còn đây là trái tim Lão Lâm anh.
[TBC]
Last edited: