Chương 7.
Trung tâm thương mại hai ngày cuối tuần luôn chật kín người, gần thời điểm giao mùa, nhiều cửa hàng giảm giá lại càng thu hút được đông khách hơn. Từ tầng một đến tầng ba là khu quần áo, giày dép, nữ trang. Hội phụ nữ thi nhau cà thẻ, như muốn cố lấp đầy tủ giày vĩnh viễn thiếu một đôi, hay tủ quần áo trước sau gì cũng không đủ hài lòng.
So sánh với ba tầng dưới, khu vực đồ nam ở tầng bốn vắng vẻ hơn hẳn, hai thiếu niên trẻ tuổi đến mua đồ đều thở phào một hơi.
"Tôi tưởng Ngụy chủ nhiệm xuất ngoại thì khoa Cấp cứu sẽ rất bận. Không ngờ anh vẫn có thời gian ra ngoài thế này." Khưu Phi vừa soi gương vừa chỉnh tay áo, lại nghiêng mặt sang nói chuyện với người bên cạnh.
"Vốn là rất bận, nhưng sau khi có học trưởng Lam Hà đến giúp thì đã đỡ hơn rất nhiều. Không thì bọn tôi sẽ rất lâu cũng không có được hai ngày nghỉ."
Người tên Lam Hà mà Kiều Nhất Phàm nhắc tới vốn là bác sĩ khoa ngoại Thần kinh, tình cờ giúp Phương Duệ trực ca đêm ở khoa Cấp cứu, sau khi giám đốc bệnh viện cử Ngụy Sâm đến nước X tham gia cứu trợ y tế, nhân sự trong khoa thiếu nghiêm trọng, Diệp Tu liền kéo người này đến khoa Cấp cứu. Vị bác sĩ mới tới này là một người hiền hòa, nhân duyên rất tốt, làm việc lại gọn gàng ngăn nắp. Khoa Cấp cứu nhờ thế mà không quá bận rộn như dự tính, quả thật so với trước kia thì ngay ngắn trật tự hơn.
Nhân viên bán hàng lại đưa qua một bộ quần áo, Khưu Phi đem hai bộ lần lượt ướm trước người: "Chả trách hôm qua tôi đi tìm thầy, thấy khí sắc ảnh khá tốt, hóa ra là đã tìm được trợ thủ."
Tay cậu cầm hai bộ vest, một bộ màu xanh đậm một bộ đen tuyền, kiểu dáng đứng đắn nghiêm chỉnh thế này hiển nhiên không phù hợp với sở thích thường ngày của cậu, nhưng việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp nghiêm túc như vậy, dù sao cũng phải chuẩn bị một bộ trang phục ra dáng một chút. Cậu có chút khổ não hướng ánh mắt tới Kiều Nhất Phàm cầu trợ giúp, người sau cũng cười khổ nói sao cậu không mặc thử xem.
Chờ Khưu Phi mặc thử đồ xong đi ra khỏi phòng thay đồ, Kiều Nhất Phàm dù miễn cưỡng duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng bả vai đã rung lên bần bật. Học trò tinh anh của đại thần khoa Ngoại mặt đầy khó hiểu, xoay người nhìn về phía mình trong gương, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phì cười.
Vest đen, sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt xanh tro, nhìn không khác gì mấy gã bán bảo hiểm.
Cậu sốt ruột cởi mấy cái cúc áo vest: "Mặc như này nhìn ngu xuẩn quá. Tiền bối, trước kia anh bảo vệ luận văn thì mặc gì?"
Kiều Nhất Phàm bị hỏi đến có hơi sửng sốt, đỏ mặt lúng túng cười đáp: "Khi đó tôi không chọn được đồ phù hợp, chỉ mặc đồng phục cấp ba, dù sao thì sau khi tốt nghiệp vóc dáng cũng không cao hơn mấy. . .nên cũng vừa vặn."
Lần này người nhịn cười đổi thành Khưu Phi. Cậu nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới. Kiều Nhất Phàm có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mái tóc mềm mại còn phản chiếu vầng sáng nhàn nhạt. Cậu mặc áo Tshirt màu đơn giản cùng quần kaki vàng nhạt, không chút nào nhìn ra được là lớn tuổi hơn Khưu Phi.
Thật giống với một học sinh cấp ba.
Trong đầu cậu đang tưởng tượng cảnh Kiều Nhất Phàm mặc đồng phục cấp ba, đứng trước bục giảng nghiêm túc trả lời phản biện để bảo vệ luận văn, dáng vẻ trả lời từng câu hỏi với nụ cười lễ phép trên môi, thật là đáng yêu quá mức.
Khưu Phi vô cùng tiếc nuối việc mình không thể tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy, lại không ngừng tự não bổ, tâm tình xao động không biết nảy sinh từ nơi não bỗng lan ra toàn thân, khiến cậu cảm thấy cổ họng phát khô, nhịn không nổi mà đưa tay nới cà vạt trên cổ áo.
Kiều Nhất Phàm thấy hành động của cậu, chỉ cho là trang phục cứng nhắc quá khiến cậu ta khó chịu: "Sao thế? Cà vạt thắt không được à?"
Người sau thậm chí không dám nhìn vào mắt Kiều Nhất Phàm, cực kỳ mất tự nhiên nghiêng tầm mắt: "Ừ, hơi chật."
Hai người lượn lờ nửa ngày cũng không chọn được bộ nào thích hợp, cuối cùng đành phải gọi điện cầu cứu Tô Mộc Tranh. Bác sĩ xinh đẹp này vừa khéo cũng được nghỉ, không mất bao lâu đã gửi lại vài tấm hình kiếm được trên internet cho bọn họ theo đó mà tìm, lúc này vấn đề nan giải mới coi như được giải quyết.
"Trông được không? Không quá bảnh chọe chứ?" Khưu Phi nhìn mình trong gương: áo vest một khuy màu đen bảy phần, cổ và tay áo có đường viền mảnh, cà vạt cùng màu với áo vest phối thêm cái kẹp.
Bộ đồ này có chút bóng dáng của đồng phục học sinh, so với tây trang đúng kiểu thì biến hóa ít nhiều. Áo vest kiểu slim fit phối với quần jean tối màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Kiều Nhất Phàm nhìn đến ngây người, nửa ngày mới đỏ mặt đáp: "Đẹp trai lắm, mắt nhìn của chị Mộc Tranh thật tốt."
Còn đúng hai tuần là đến ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp, không chỉ Khưu Phi, cả người giúp cậu chuẩn bị tài liệu là Kiều Nhất Phàm cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Mỗi ngày sau khi tan làm hai người đều vùi đầu ở trong phòng ký túc xá của Khưu Phi, chỉnh sửa từ ngữ, sắp xếp câu từ, điền các loại bảng biểu, thử hỏi lẫn nhau. Lúc nghỉ ngơi thì thay phiên nhau cầm PSP của Khưu Phi chơi GOS coi như thư giãn, bất tri bất giác đổi mới kỷ lục cao nhất mấy lần.
Có mấy lần bận bịu đến đêm khuya, Kiều Nhất Phàm liền mượn giường của bạn cùng phòng Khưu Phi mà ngủ tạm một đêm, hôm sau trực tiếp đến khoa Cấp cứu đi làm. Khưu Phi thấy trên mặt cậu mang nét mệt mỏi kì thực thấy áy náy, liền bảo những thứ còn lại cậu có thể tự mình hoàn thành. Chỉ là cái người hơn cậu một tuổi kia lại chẳng để ý chút nào, một bên đem tư liệu đã chỉnh sửa kỹ càng nhét vào phong bì thư, một bên cười nói: "Bảo vệ luận án là chuyện rất quan trọng, không thể làm qua loa. Có thể giúp đỡ cậu tôi thấy rất vui vẻ."
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, tối hôm đó Kiều Nhất Phàm vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Mượn ánh đèn đường nhạt màu ngoài song cửa chiếu vào, Khưu Phi nhìn sang giường đối diện. Gương mặt người nọ lúc ngủ thật điềm đạm nhu hòa, khiến cậu lần đầu tiên bị kích thích muốn đặt lên một nụ hôn, sau khi trằn trọc trở mình, rốt cuộc cũng nhịn xuống.
Diệp Tu sau khi biết chuyện này liền tỏ ra cực kỳ hâm mộ học trò của anh, còn hướng về phía tiểu lão tổng giả bộ đáng thương: "Thầy Lam à, cậu thấy nhóc kia hạnh phúc không kìa, chậc chậc chậc, bảo vệ luận văn còn có phụ tá riêng, còn phục vụ tận nơi! Ca năm đó phải tự tay làm hết, quá là đáng thương!"
Tiểu lão tổng lườm một cái, không lên tiếng, trực tiếp dùng quả táo mới gọt xong bịt miệng anh ta.
Than phiền thì than phiền, vị đại thần khoa Ngoại này rốt cục vẫn đổi ca trực đêm cho Kiều Nhất Phàm, để cậu có thêm thời gian giúp Khưu Phi chuẩn bị.
Bảo vệ luận văn được ấn định vào cuối tháng năm. Trưa hôm đó Kiều Nhất Phàm giúp Khưu Phi chỉnh lý mấy thứ cuối cùng trong phòng chờ. Có lẽ là đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, tới lúc gần bắt đầu thì bầu không khí cũng không còn khẩn trương, tất cả diễn ra đâu vào đấy.
"Khưu Phi, chờ một chút." Lúc sắp đi ra khỏi phòng chờ, Kiều Nhất Phàm gọi cậu lại, sau đó nhẹ bước tới bên cạnh.
Khưu Phi đang không hiểu gì, đối phương lại đưa tay ôm lấy cổ cậu.
! ! !
Hai người ở rất gần. Áo blouse của Kiều Nhất Phàm vẫn mang mùi nước khử trùng của phòng cấp cứu, lẫn vào khí tức nhẹ nhàng khoan khoái của riêng cậu, phả vào mặt Khưu Phi khiến cậu trong nháy mắt không thể động đậy. Đối phương nhưng lại chỉ chỉnh lại cổ áo cậu cho ngay ngắn, mới thả tay hài lòng cười một tiếng: "Được rồi, rất hoàn mỹ."
Cả ngày nay Khưu Phi không cảm thấy khẩn trương, vậy mà thời khắc này, nhịp tim cậu lại nhanh kịch liệt, đập trong lồng ngực phát đau, nhưng tất cả đều là vui sướng cùng thỏa mãn.
Quá trình bảo vệ luận văn tốt nghiệp vô cùng thuận lời. Kiều Nhất Phàm chỉ là dự thính, cậu ngồi trong góc phòng họp, chuyên tâm nghe Khưu Phi trình bày bài luận mà cậu đã sớm thuộc lòng. Trạng thái của Khưu Phi có vẻ rất tốt, mỗi cái nhấc tay đều tự tin lưu loát hơn nhiều so với lúc diễn tập, như thể mang phong thái trời sinh. Chẳng mấy chốc mà đã đến phần cảm ơn.
". . .Cảm ơn công dưỡng dục của cha mẹ. Cảm ơn thầy Diệp, thầy mãi là mục tiêu cố gắng của tôi, thầy đã dạy tôi nhiều thứ hơn cả những gì trong bài luận văn này."
"Cuối cùng," Khưu Phi nói tới chỗ này, dừng lại một chút, ánh mắt xuyên qua không gian rộng rãi của phòng họp, rơi trên người đang ngồi trong góc phòng, "Tôi phải cảm ơn một người. Anh ấy là tiền bối số một của tôi, dù vận khí của anh không tốt lắm, khởi đầu sự nghiệp không hề suôn sẻ —— "
Kiều Nhất Phàm trợn to mắt không tin được nhìn cậu ta —— nội dung đoạn cảm ơn này hoàn toàn khác so với những gì cậu biết.
"Anh ấy cần cù lương thiện, không bao giờ biết từ bỏ. Anh ấy từng nói sẽ chứng minh cho tôi thấy là anh có thể cho bài thi này một đáp án hoàn mỹ, anh ấy đã làm được."
Giọng nói của Khưu Phi không to lắm, có thể do phòng họp yên tĩnh, mỗi một chữ đều rành rành va vào màng nhĩ của Kiều Nhất Phàm, vang lên ong ong.
"Có thể chung đường với môt người như vậy, tôi thực sự thấy vinh hạnh. Hy vọng quãng đường sau này, có thể cùng anh ấy làm bạn mà tiến tới."
Lúc nói xong những lời này, ánh mắt cậu chưa hề rời khỏi Kiều Nhất Phàm, đối phương trong nháy mắt liền rối bời, hoảng hốt cúi đầu không dám ngước lên.
Kiều Nhất Phàm vui mừng vì báo cáo luận văn của Khưu Phi hoàn thành xuất sắc, các lập luận đều được đưa ra đầy đủ. Có lẽ sẽ không ai hiểu thâm ý trong lời nói của cậu. Thế nhưng bọn họ hiểu nhau đến thế, làm sao có thể không nhận ra được tin tức người kia muốn truyền đạt?
Khưu Phi thấy dáng vẻ hoảng hốt của cậu, cố gắng trấn định, hướng về phía dưới bục mỉm cười cúi đầu.
"Mời các thầy đặt câu hỏi."
Sau khi bảo vệ luận văn kết thúc, Diệp Tu tiễn mấy vị ủy viên rời đi, đại thần khoa Ngoại tương đối hài lòng với biểu hiện của học trò cưng, trên mặt không che giấu sự tự hào. Những bác sĩ thực tập đến dự thính cũng lục tục cáo từ, trong phòng họp lớn cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Kiều Nhất Phàm vẫn ngồi nguyên ở chỗ ban đầu, Khưu Phi đi đến trước mặt cậu, do dự gọi một tiếng tiền bối.
Đối phương cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bình thản như nước.
"Cậu nói không đúng rồi," Kiều Nhất Phàm nói, một tay cho vào túi áo lấy ra con dấu của mình, kéo lấy cổ tay của Khưu Phi, nhẹ đóng dấu lên mu bàn tay của cậu ta: "Cậu nói vận khí của tôi không tốt, tôi không nghĩ vậy. Con dấu này của tôi đã giúp rất nhiều người. Có thể đến làm việc ở khoa Cấp cứu, gặp được Diệp tiền bối cùng mọi người, tôi cảm thấy hết sức may mắn."
Khưu Phi cực kỳ hồi hộp, trái tim sớm đã nhảy đến cuống họng, so với lúc bảo vệ luận văn khi nãy muốn đông cứng cả người. Bàn tay giữa không trung không ngừng run nhẹ, một giây sau lại được ngón tay mềm mại ấm áp của người kia nắm chặt.
"Có thể gặp được cậu, có lẽ là chuyện may mắn nhất."
Chúng ta gửi gắm ôn nhu, chỉ cần có một người hay biết, sẽ không còn cảm thấy cô quạnh.
- END -