Hoàn [Khưu Kiều] Hệ liệt On Call 24H - Cùng người sóng vai

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#21
Đọc xong hai chap vừa cảm phục cho tấm lòng y đức của hai đứa nhỏ nhưng rồi cũng tội cả hai đứa nữa. Cấp cứu cái nơi mà bác sĩ phải chạy đua cùng thần chết mang mạng người bệnh trở về, thất bại sẽ nhìn thấy người bệnh chỉ còn lại một cái xác =((. Diệp mắng đúng nhưng em nghe ức dùm hai đứa nhỏ luôn, ai ngờ quay qua quay lại ổng lại quay qua dỗ ngọt hai đứa ...... Quỳ nhất là đoạn ổng kêu Khâu lấy khăn mà Khâu cũng ngoan ngoãn đi luôn :v .

Còn vụ đập dt như Diu nói đi, tính cách của Khâu là kiểu ngoan nhưng cũng có lúc bùng nổ, kiểu lúc cháu đã cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai :v . Trong chính văn Trần Dạ Huy ăn nguyên 1 đấm vêu cả hàm cũng là từ Khâu Phi nên là... dăm ba cái dt thằng nhỏ muốn đập thì đập thôi :v. Nhưng mà... dt của Diệp, DIệp thương Khâu lắm chắc không nỡ trách tội thằng bé đâu =))).

Đoạn cuối quỳ gối Khâu rồi, chưa gì xin luôn con dấu của ngta vậy con :v ? Con muốn làm gì ???

Vương đòi dẫn Kiều đi cà khịa Vương, quá đáng ghê =)))
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#22
Báo cáo, do lỗi của editor, mà Lão Hàn từ khoa Ngoại lồng ngực bị nhầm thành khoa Tim mạch
Quỳ tạ lỗi với tổ chức Orn.
Thỏ đi sửa đây, thương Lão Hàn quá =))
Em biết mà :p ai đời lại để lão Hàn đi dọa bệnh nhân thế chứ :V
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#23
Chương 4.

". . .1 giờ 40 phút sáng, chuyển đến CICU làm thủ thuật IABP. Sau 20 phút đặt bóng, huyết áp của bệnh nhân tiếp tục giảm, tốc độ chất dẫn truyền thần kinh dopamin không được cải thiện. Báo cho người nhà bệnh nhân tình trạng nguy kịch, thân nhân yêu cầu dừng toàn bộ các biện pháp cấp cứu, chỉ duy trì thuốc vận mạch, 2 giờ 28 phút, đường hiển thị trên điện tâm đồ mãi là một đường nằm ngang, không có tự chủ hô hấp, đồng tử giãn lớn cố định, không có phản xạ với ánh sáng, tuyên bố chết lâm sáng."

Phòng họp nhỏ của khoa Cấp cứu chật ních người, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Bác sĩ nội trú trẻ tuổi nhẹ khép lại biên bản bàn giao, không tiếp tục lên tiếng. Cậu đứng tại chỗ, cúi đầu, mấy lọn tóc che đi sắc mặt trắng nhợt nhạt.

"Còn có gì bổ sung không?" Có lẽ do thức đêm, giọng nói của đại thần khoa Ngoại lúc này cũng mang theo vài phần khàn khàn.

"Hộ lý không có gì bổ sung." An Văn Dật đáp với giọng bình tĩnh.

"Thứ năm khoa sẽ tái thảo luận tỉ mỉ. Mọi người đi làm việc đi. Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm, hai cậu ở lại một chút."

Chờ mọi người cơ bản đã đi hết, Diệp Tu mới ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, anh cũng kéo cái ghế ngồi trước mặt hai người, tay lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa trầm mặc hút.

Khưu Phi đứng bên người Kiều Nhất Phàm, sau khi ngồi xuống, cậu quay đầu nhìn vị tiền bối chỉ lớn hơn cậu một tuổi, người này vẫn trước sau không ngẩng đầu lên, ngón tay đặt trên quyển sổ bìa cứng khẽ run rẩy.

Hình dáng cô độc đâm vào lòng Khưu Phi khiến cậu thấy cay cay, trong nháy mắt đó cậu không tự chủ được đưa tay ra, vốn định nắm chặt mấy ngón tay đã gồng đến trắng bệch, có lẽ còn mười phần lạnh lẽo, nhưng giữa chừng lại gắng gượng đổi phương hướng, chỉ rút đi tập giao ban trong tay người kia để lên bàn.

Trần Quả đi sau cùng, ngẫm lại thì cậu bé này cũng thật đáng thương, cấp cứu bận rộn cả đêm, viết xong giấy chứng tử, lại bị bên hành chính gọi đi nói chuyện, chẳng dễ mà bàn giao xong. Nhìn điệu bộ này của Diệp Tu còn là muốn giáo huấn tiếp.

Cô trước nay đều coi mỗi người trong khoa Cấp cứu là người nhà mà đối đãi, đang định mở miệng cầu xin, Diệp Tu lại khoát tay để cô tránh ra. Trần Quả không còn cách nào, đành đi rót một cốc nước nóng nhét vào tay Kiều Nhất Phàm.

". . .Cảm ơn chị Trần." Kiều Nhất Phàm bưng ly, đầu ngón tay truyền tới chút hơi ấm, cậu cảm kích nhìn cô một cái, lại lần nữa cúi đầu.

Diệp Tu hút mấy hơi thuốc, liền buồn bực dụi tắt. Anh mặt đầy khói thuốc, lại dùng giọng nghiêm túc khác hoàn toàn với vẻ nhàn nhã lười biếng trước kia nói với hai người, "Kết quả thế nào các cậu đều thấy? Thời điểm người bệnh tử vong bên trong đều xuất huyết. CPR trong thời gian dài gây xuất huyết phổi rất nguy hiểm, kiến thức đều trả lại thầy rồi? IABP còn rất tốn kém, nếu có thể cứu được người, các cậu có biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu không? Các cậu thích liều mạng, người nhà bệnh nhân thì không đâu. Nói họ bỏ ra số tiền lớn vẫn không cứu sống được, quay đầu liền khiếu nại! Nhân viên hành chính trực ca đêm đem y vụ đến tìm tôi trách tội! Khuyên can đủ đường mới xuôi!"

Kiều Nhất Phàm ôm cốc nước, cả người thoáng co lại, vẫn như cũ không nói một lời.

Khưu Phi liếc qua cậu ta một cái, mới quay đầu nhìn thầy của mình hỏi, "Việc này. . .Cuối cùng phải làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao! Hai cậu một người mới nhận chức, một người còn không có tư chất, hiện tại muốn quy trách nhiệm thì sau này còn muốn ở trong nghề nữa không? Không thể làm gì khác hơn là nói tôi chỉ thị, không tránh được bị phạt tiền, tính toán một chút, dẫu sao tôi vẫn chịu được, không quy trách nhiệm lên đầu hai cậu."

Đại thần khoa Ngoại nói xong câu này, thở dài một hơi, lại trở về bên ghế dựa. Anh giúp đỡ hai người cả một đêm, giờ phút này trên mặt cũng đã tràn ngập sự mệt mỏi.

Bác sĩ nội trú trẻ tuổi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vành mắt đã sớm đỏ thấu, lại liều mạng cắn răng không để nước mắt rơi xuống, đôi môi mỏng trắng bệch run rẩy dữ dội.

Hồi lâu, thanh âm yếu ớt nghẹn ngào mới chậm rãi vang lên: ". . .Xin lỗi. . ."

Lần này ngược lại đến phiên Diệp Tu không biết làm sao, vội vàng nghiêng người vỗ vai cậu: "Ai ai ai, làm gì vậy? Không phải đã nói tôi che chắn hết cho các cậu mà! Tiểu Khưu mau tìm cái khăn lau mặt cho Tiểu Kiều đi!"

Trong mắt Khưu Phi không giấu được lo lắng, lại ngoan ngoãn nghe lời thầy đi tìm khăn. Diệp Tu ngồi xuống nghế, mở miệng lần nữa ngữ khí đã ôn hòa đi nhiều: "Tiều Kiều, cá nhân tôi rất tán thưởng cách làm của cậu. Làm cấp cứu không thể xem thường mà từ bỏ, bằng không chúng ta dựa vào cái gì mà cướp người trước quỷ môn quan? Cậu rất hiền lành, còn dũng cảm quả quyết hiếm thấy. Tôi thật muốn mang cậu đến trước mặt Vương Mắt Bự, chậc chậc, xem anh ta đã bỏ lỡ nhân tài tốt thế nào?"

Một khắc trước đó còn bị chửi té tát, lúc này lại được khen ngợi, trong nháy mắt Kiều Nhất Phàm trợn to hai mắt, không thể tin được mà nhìn cấp trên của mình, trong mắt tràn đầy mê mang.

Diệp Tu khẽ cười một tiếng nói tiếp: "Có thể trờ thành cấp trên, dù sao tôi cũng phải che chở chu toàn cho những người dưới tay chứ. Tôi biết cậu hay mềm lòng, nhưng tỉnh táo khách quan mới có lợi cho việc đưa ra phán đoán chính xác, bảo vệ chính mình mới có thể cứu giúp được càng nhiều người hơn, hiểu không?"

"Có lẽ người nhà bệnh nhân sẽ không biết trước khi từ bỏ cậu đã phải nỗ lực thế nào, nhưng dù sao cũng phải có người nói cho bọn họ, kiên trì một cách mù quáng cũng không hề có giá trị, nếu cần phải có người đến gánh vác trọng trách tàn nhẫn này, vậy chỉ có thể là chúng ta."

Nói xong lại là một hồi trầm mặc, ca làm việc ban ngày của phòng cấp cứu đã bắt đầu, cách cánh cửa truyền đến các loại âm thanh: máy giám sát* vang lên tiếng cảnh báo, người nhà bệnh nhân la lên, y tá vội vã bước chân. . .Thời gian chưa bao giờ dừng lại, càng không vì một ai ủ rũ mà dừng lại.

*:Máy giám sát là một thiết bị hoặc hệ thống đo lường và kiểm soát các thông số sinh lý của bệnh nhân và có thể được so sánh với các điểm đặt đã biết để cảnh báo nếu có thừa.

Lúc Khưu Phi cầm khăn mặt về tới phòng giao ban, cậu chỉ thấy Kiều Nhất Phàm trịnh trọng gật đầu với Diệp Tu.

Trong ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng tinh mơ, giọt nước mắt đọng trên má ánh lên trong suốt, nhưng khóe miệng lại như mang theo nụ cười mềm mại của riêng Kiều Nhất Phàm.

"Còn có cậu! Không ngoan ngoãn ở nhà viết luận văn, suốt ngày lượn lờ ở đây, còn dám dập điện thoại của tôi? Tiểu Kiều đã kích động mà cậu còn hùa theo làm ẩu? Không biến cản lại à?"

Diệp Tu thấy cậu đi vào, không khách khí chút nào liền mắng, một câu cũng không nể mặt, nhưng thực tế lại là vừa cười vừa quở trách, đến phút cuối thậm chí còn cười hì hì nói: "Tiểu tử, cậu cũng nghĩa khí lắm, không hổ là học trò của tôi."

Khưu Phi biết rõ tâm tính của thầy mình, cũng biết rằng trận bão táp này coi nhu đã qua, vì vậy liên tục gật đầu nói phải, thuận tay đem khăn mặt ấm đưa cho Kiều Nhất Phàm.

Đại thần khoa Ngoại cuối cùng cũng cho hai người chỉ thị khác: "Được rồi, việc này như vậy kết thúc đi. Lần sau không được tái phạm nữa. Hết việc của ca đêm rồi nên về nhà thôi. Tiểu Kiều, cậu phải nghỉ ngơi một ngày, điều chỉnh tốt rồi hẵng đi làm."

Kiều Nhất Phàm tắm xong ra khỏi phòng, bất ngờ phát hiện Khưu Phi vẫn còn trong phòng thay đồ. Trên thân cậu ta trên dưới chỉ có một cái khăn tắm. Kiều Nhất Phàm không khỏi đỏ mặt: "Cậu. . .Cậu vẫn chưa đi?"

Khưu Phi nhìn ra vẻ ngượng ngùng của Kiều Nhất Phàm, xoay người đi một cách tỉnh rụi, cố gắng không để cho đối phương thêm lúng túng: "Tiền bối, có thể cho tôi mượn di động một chút không, tôi gọi điện thoại."

Kiều Nhất Phàm không nghi ngờ gì, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lấy ra di động của mình đưa tới. Khưu Phi tiếp lấy, nhấn một số điện thoại. Trong nháy mắt tiếng nhạc chuông vang lên khắp phòng thay đồ, âm thanh bắt nguồn từ trong túi của Khưu Phi —— từ điện thoại di động của cậu.

"A?"

Bắt gặp vẻ mặt đầy kinh ngạc, Khưu Phi cũng có chút ngượng ngùng lấy di động của mình ra tắt chuông. "Trước đây vẫn không có cách liên lạc với anh, biết đâu sau này có thể dùng tới. . .Mạo phạm anh rồi?"

Đối phương lại như thể vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cầm lấy điện thoại của Khưu Phi gọi một cú điện thoại.

Bây giờ người giật mình lại là học trò tài cao của đại thần khoa Ngoại. Điện thoại của Kiều Nhất Phàm vẫn ở trong tay cậu, lại vui vẻ vang lên tiếng chuông cậu vô cùng quen thuộc.

Đây là BGM của một game đua xe, hai người không hẹn mà lấy cùng một đoạn nhạc, độ dài tương đương, âm điệu tương đồng, nhẹ nhàng tung tăng.

Khưu Phi thậm chí cảm thấy, ở một khắc kia, nụ cười của bọn họ đều có một góc độ tương đồng.

Sau khi về đến nhà, Kiều Nhất Phàm chỉ thay đồ qua loa rồi ngã vào trong mảnh giường êm ái của cậu. Ca đêm này mang lại quá nhiều kinh nghiệm lại dài đằng đẵng, tựa như qua một đêm cậu đã trưởng thành lên rất nhiều. Giờ phút này lại cảm thấy mệt gần chết, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Lúc này vừa có cảm giác buông lỏng vừa thoải mái. Khi cậu tỉnh lại lẫn nữa thì bên ngoài song cửa trời đã tối, cầm lấy điện thoại định xem giờ thì thấy có một tin nhắn mới, của Khưu Phi.

[Tiền bối đã ngủ chưa?]

Kiều Nhất Phàm ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay nhẹ chạm vào màn hình cảm ứng nhắn câu trả lời.

[Buổi trưa về tôi liền ngủ, vừa mới tỉnh, chút nữa ngủ tiếp.]

[Tôi đánh thức anh?] Khưu Phi nhắn lại rất nhanh, gần như trong nháy mắt lại thêm một tin nữa.

[Ngại quá.]

[Không sao, tôi vừa dậy uống nước.] Ấn xuống nút gửi đi, cậu vốn định trả lời xong thì đi ra phòng bếp rót nước, lần này lại thật lâu không có tin nhắn trả lời. Chờ cậu uống xong nước về lại phòng ngủ, màn hình điện thoại nơi đầu giường lại nhấp nháy sáng.

Đó cũng không phải là một tin nhắn dài, cậu cũng không biết đối phương đã trằn trọc trở mình, sửa chữa hồi lâu, mới đem chút tình cảm trong hơi thở che giấu cẩn thận, không lộ chút vết tích.

[Tiền bối, tôi mong con dấu của anh sau này có thể cứu giúp được cho rất nhiều người. Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon.]
Dạy dỗ kiểu này thì chết :V mất uy quá :D
Bắt đầu có thính rồi đấy, mà đôi này có vẻ vui đấy, trẻ con trong sáng hí hí!!!
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#24
Đọc xong hai chap vừa cảm phục cho tấm lòng y đức của hai đứa nhỏ nhưng rồi cũng tội cả hai đứa nữa. Cấp cứu cái nơi mà bác sĩ phải chạy đua cùng thần chết mang mạng người bệnh trở về, thất bại sẽ nhìn thấy người bệnh chỉ còn lại một cái xác =((. Diệp mắng đúng nhưng em nghe ức dùm hai đứa nhỏ luôn, ai ngờ quay qua quay lại ổng lại quay qua dỗ ngọt hai đứa ...... Quỳ nhất là đoạn ổng kêu Khâu lấy khăn mà Khâu cũng ngoan ngoãn đi luôn :v .

Còn vụ đập dt như Diu nói đi, tính cách của Khâu là kiểu ngoan nhưng cũng có lúc bùng nổ, kiểu lúc cháu đã cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai :v . Trong chính văn Trần Dạ Huy ăn nguyên 1 đấm vêu cả hàm cũng là từ Khâu Phi nên là... dăm ba cái dt thằng nhỏ muốn đập thì đập thôi :v. Nhưng mà... dt của Diệp, DIệp thương Khâu lắm chắc không nỡ trách tội thằng bé đâu =))).

Đoạn cuối quỳ gối Khâu rồi, chưa gì xin luôn con dấu của ngta vậy con :v ? Con muốn làm gì ???

Vương đòi dẫn Kiều đi cà khịa Vương, quá đáng ghê =)))
Là dập điện thoại = cúp điện thoại theo cách nói miền Nam ý xD chứ ko fai đập đt =)) cụt đọc kiểu j =)) đang bận chết đi, Diệp lải nhải bên tai, chả cáu?

Còn con dấu tượng trưng cho chức vị bác sĩ đó. Ý muốn nói là Khưu tin Kiều sẽ cứu giúp dc càng nhiều người hơn nữa.

Đoạn đi lấy khăn công nhận Khưu ngoan vl, thầy nói j làm nấy ko thắc mắc, lại còn là lấy khăn lau cho crush =))
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#25
Dạy dỗ kiểu này thì chết :V mất uy quá :D
Bắt đầu có thính rồi đấy, mà đôi này có vẻ vui đấy, trẻ con trong sáng hí hí!!!
Diệp vừa đấm vừa xoa, thế mới thấm :))
Chap sau Kiều vô tình thả bả, Khâu chết đứ đừ hí hí hí
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#26
Là dập điện thoại = cúp điện thoại theo cách nói miền Nam ý xD chứ ko fai đập đt =)) cụt đọc kiểu j =)) đang bận chết đi, Diệp lải nhải bên tai, chả cáu?

Còn con dấu tượng trưng cho chức vị bác sĩ đó. Ý muốn nói là Khưu tin Kiều sẽ cứu giúp dc càng nhiều người hơn nữa.

Đoạn đi lấy khăn công nhận Khưu ngoan vl, thầy nói j làm nấy ko thắc mắc, lại còn là lấy khăn lau cho crush =))
Ui vậy là em bị team KK dụ, em tưởng đập dt kia, thì ra là kiểu cúp điện thoại version cục súc =v= ~~~

Em chỉ nghĩ bậy kiểu như Khâu mượn đi làm vài thứ sau lưng Kiều thôi hớ hớ hớ hớ. Cái đoạn lấy khăn em đang giận Diệp ở trên đọc xuống phì cười luôn á. Kiểu ko nói tiếng nào, ko cãi lại cũng ko bênh vực gì nhau, cũng ko phản bác lại, nghe Diệp bảo đi là te te te đi =)))). Mọe nó ngoan.
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#27
Chương 5.

Khưu Phi đứng trước cánh cửa này đã mười phút.

Thật may đang là buổi trưa một ngảy làm việc trong tuần, trừ một bà lão dắt chó đi dạo thì trong hành lang không có bóng người qua lại. Nếu không người qua đường hẳn sẽ tặng cậu cái nhìn chăm chú, bởi vì không có ai lại rảnh rang mà đứng phát ngốc trước cửa nhà người khác như vậy.

Sinh viên tinh anh khoa Ngoại đứng nghiêm trang, một tay cầm văn kiện mà thầy cậu yêu cầu chuyển cho Kiều Nhất Phàm, tay kia đang thử gọi điện thoại cho đối phương. Cậu vội vàng đến mà quên không ghi lại địa chỉ chính xác căn hộ của Kiều Nhất Phàm. Vốn định gọi điện hỏi lại không ngờ nhận được câu "Người nghe hiện đang tắt máy. . .".

Chưa báo trước đã đến nhà không khỏi có chút đường đột, nhưng cậu đúng là có nhiệm vụ phải hoàn thành. Huống chi từ sau ca trực đêm đến bây giờ, hình ảnh vương vấn trong đầu Khưu Phi trước sau vẫn là bộ dáng Kiều Nhất Phàm ôm ly nước co lại trên ghế. Dù hôm qua lúc chia tay, tâm tình người nọ đã vững vàng hơn rất nhiều. Nhưng cậu vẫn như cũ, mong mình có thể làm được chút gì —— bất luận là an ủi hay bầu bạn.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Khưu Phi cũng đưa tay nhấn chuông cửa căn hộ của Kiều Nhất Phàm.

Tiếng chuông vang lên mấy phút vẫn không thấy ai đáp lại, cậu đang tự hỏi hay là đối phương không ở nhà, đang định gọi điện báo cáo với thầy thì cửa căn hộ chợt mở ra.

"Ai vậy —— a là cậu. . ." Chủ nhà chỉ mặc một cái áo Tshirt dài, cổ áo rộng làm lộ ra nửa bên vai, mắt cậu nhắm hờ, những lọn tóc thường ngày nhu thuận mà giờ lại rối bù, thậm chí có một lọn còn không nghe lời dựng thẳng lên không trung.

Cậu hình như vừa bị đánh thức từ trong giấc mộng, nhìn khách tới một cách bất đắc dĩ, cuối cùng mới biết không thể cứ đứng ngoài cửa, vừa dụi mắt vừa nghiêng người mời khách vào nhà.

Khưu Phi nhìn Kiều Nhất Phàm cả người mê mê mang mang, trong tâm cảm thấy cực kỳ thú vị. Tay phải đưa tài liệu qua: "Thầy Diệp kêu tôi chuyển cái này cho anh. Là đơn xét duyệt bác sĩ nội trú ưu tú, ngày mai hết hạn. Thầy nói để anh điền rồi mai đi làm mang theo."

". . . ờ, để trên bàn đi," Kiều Nhất Phàm chẳng đưa tay đón lấy tập tài liệu, mà trực tiếp quay người đi vào phòng ngủ, giọng nói mang theo sự lười biếng như mới bị lôi ra từ trong chăn, "Chờ chút, tôi thay quần áo."

Kiều Nhất Phàm lúc chưa tỉnh ngủ rất khác so với ngày thường. Thiếu đi mấy câu lễ phép khách sáo hay dùng, cũng không quá để ý đến người khác, khi nói chuyện môi cũng hơi vểnh lên như đang bất mãn. Khưu Phi lại cảm thấy thế này càng thêm chân thực.

Ngay cả cái bộ dáng lúc mới rời giường, cũng không ngờ lại lộ ra điểm đáng yêu như vậy.

Nhân lúc chủ nhà đánh răng thay quần áo, Khưu Phi ở trong phòng khách nhìn khắp bốn phía. Cậu nghe nói Kiều Nhất Phàm không phải người bản xứ, căn hộ đang thuê có một phòng khách xinh xắn, trên cửa sổ và ghế salon đều là màu trắng sạch sẽ, còn lại đồ trong nhà đều màu xám nhạt. Loại màu sắc này vốn rất dễ bẩn, nhưng hiển nhiên đã được chủ nhà chăm chút tỉ mỉ —— nhìn cũng dễ chịu như chính Kiều Nhất Phàm vậy.

Phòng khách được bố trí rất đơn giản, trừ sô pha, bàn trà, cũng chỉ có một màn hình LCD cỡ vừa. Bàn làm việc dựa vào cửa sổ, trên bàn có vài quyển tập san tạp chí y khoa, vài sách hướng dẫn, mở ra vài trang thấy có đánh dấu cùng chú thích tỉ mỉ.

Góc bàn học có hai khung ảnh thủy tinh, cái lớn có vẻ là chụp cùng người nhà, khi đưa tầm mắt chuyến qua khung ảnh nhỏ, Khưu Phi không khỏi nhíu mày —— trong hình là Kiều Nhất Phàm mặc lễ phục tốt nghiệp màu xanh đen, Cao Anh Kiệt mặc giống hệt đứng bên cạnh, tay thân mật khoác lên bả vai.

Cậu có chút bực mình một cách vô cớ, nhưng lại không thể phủ nhận nụ cười trong hình lại đặc biệt tươi sáng đầy sức sống, ánh nắng hôm đó tựa như rất đẹp, cách khung ảnh cũng làm cho cậu cảm thấy hai người không kiềm chế được mà nhảy nhót vui vẻ. Khưu Phi thoáng nhắm mắt lại, mùi nước giặt lẫn quện với mùi giấy mực, từng sợi từng sợi quanh quẩn quanh thân, giống hệt bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái của người kia.

Trong đầu từng lóe lên một ý niệm, cậu đã bất ngờ, thậm chí trong nháy mắt liền đem nó giấu chặt trong một góc tâm hồn, mà vào lúc này, ý niệm đó lại lần nữa bung ra, như chim sổ lồng, thoát khỏi ràng buộc, bay thẳng tới trời xanh.

Một Kiều Nhất Phàm khiêm tốn lễ độ với tất cả mọi người, một Kiều Nhất Phàm trong đêm tối cắn răng nói thêm mười phút, một Kiều Nhất Phàm mang vẻ ngái ngủ lúc mới rời giường, còn có một Kiều Nhất Phàm đứng giữa hành lang phòng cấp cứu, ánh mắt kiên định nói với cậu, tôi sẽ làm được.

Khưu Phi không thể không thừa nhận với chính mình, vị tiền bối này bất luận dùng tư thái nào xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cũng đều khiến cậu động tâm.

"Rất hâm mộ?" Bất thình lình, giọng nói của Kiều Nhất Phàm vang lên từ phía sau lưng.

Khưu Phi vội vàng mở mắt, tầm mắt như cũ rơi trên tấm ảnh chụp chung thân mật: ". . . Rất hâm mộ."

Không chỉ hâm mộ, còn là ghen tị.

Nói xong cậu xoay người, chỉ thấy chủ nhà đã đổi một cái áo hoodie màu xám nhạt, phéc mơ tuya kéo gần đến cổ, tóc cũng chải gọn không ít. Hai tay cậu cầm hai cái ly, ánh mắt nhu hòa mà thuần khiết, lại là dáng vẻ của bác sĩ Kiều kiểu mẫu, so với mấy phút trước đó cậu lộ ra một mảnh vai trắng nõn, cùng xương đòn thanh tú, Khưu Phi không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Kiều Nhất Phàm đương nhiên không đoán được ẩn ý trong lời nói của Khưu Phi, hết sức tự nhiên mà tiếp lời: "Sang năm cậu tốt nghiệp đúng không? Sẽ không cần phải hâm mộ nữa," vừa nói vừa đem cái ly đưa cho Khưu Phi, "Uống nước đi, vừa này. . . tôi hơi bị hạ đường huyết, ngại quá."

Kiều Nhất Phàm sau khi rửa mặt mới tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ lại vừa rồi mình đã vô ý thất lễ với Khưu Phi, khó tránh khỏi cảm thấy có lỗi cùng xấu hổ.

Khưu Phi cười nói không sao, lại cầm lấy văn kiện trên bàn trà đưa tới: "Thầy tôi bảo, giải thưởng này rất có giá trị, phải chuẩn bị thật cẩn thận."

Lần này Kiều Nhất Phàm nhận lấy bằng cả hai tay: "Cảm ơn, để Diệp chủ nhiệm phải bận tâm rồi, còn làm phiền cậu mang đến tận nơi."

"Không có gì, dù sao bây giờ tôi cũng ở nhà viết luận văn, thời gian tương đối tự do."

"A? Cậu không phải vẫn bên khoa Ngoại sao?" Kiều Nhất Phàm nhớ rõ ràng lần đầu tiên thấy Khưu Phi, đôi phương vẫn mặc áo xanh lục đặc trưng của phòng phẫu thuật khoa Ngoại.

Ánh mắt Khưu Phi chợt tối lại, yên lặng một hồi mới chậm rãi đáp: "Thầy Diệp với bác sĩ Tô đều chuyển sang khoa Cấp cứu, tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại, sau khi kết thúc thực tập dứt khoát xin nghỉ."

Đối với mấy việc bên khoa Ngoại, Kiều Nhất Phàm cũng không hiểu nhiều. Nhưng cậu cũng mơ hồ nhận ra Diệp Tu không quá hòa hợp với mấy bác sĩ chủ trị khác. Sinh viên thực tập vốn là người không có tiếng nói, huống chi Khưu Phi còn là học trò của Diệp Tu. Thầy hướng dẫn gặp chuyện bị điều đến phòng cấp cứu, học trò ở lại bị xa lánh cũng có thể đoán được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kiều Nhất Phàm có chút khổ não. Cậu không biết làm thế nào mới có thể an ủi Khưu Phi. Người trước mặt tuy nhỏ hơn cậu một lớp, thế nhưng lại có vẻ già dặn như ông cụ non, đứng trước ca bệnh nặng vẫn giữ được bình tĩnh, phong cách hành sự trước sau đều bình tĩnh trầm ổn hơn hẳn những bạn cùng trang lứa, thậm chí còn lão luyện hơn cậu.

Thế nhưng người như vậy chưa chắc đã không có điều oan ức hay sầu não. Cũng không hẳn là không quan tâm đến biến cố cùng biệt ly, đứng trước cảnh ngộ không thể thay đổi, có lẽ cậu ta cũng khát cầu có một người có thể dành chút thời gian an ủi và giúp đỡ mình.

Tầm mắt quét qua màn hình LCD trong phòng khách, Kiều Nhất Phàm đột nhiên nảy ra một ý. Cậu quay đầu hỏi Khưu Phi: "Đúng rồi, cậu có muốn chơi game không?"

Nói xong Kiều Nhất Phàm kéo ngăn phía dưới màn hình LCD, lấy ra máy X-Box cùng tay cầm, cười hì hì đem một cái nhét vào tay Khưu Phi: "Trước đây trừ Anh Kiệt thì chẳng ai chơi game với tôi, mà giờ mỗi người làm một nơi, chơi một mình thì buồn quá."

Từ hôm nghe được tiếng chuông điện thoại giống hệt của mình, cậu đã muốn khi nào đó có thể đối chiến một lần với Khưu Phi. Không ngờ là cơ hội lại đang ở ngay trước mắt, Kiều Nhất Phàm có chút hưng phấn, mắt ánh tràn đầy mong đợi.

Khưu Phi nghiên cứu tay cầm, cũng hăm hở muốn thử: "Anh nói GOS*? Tôi toàn chơi PSP, quả thực chưa từng thử cái này. . ."

*: Glory Of Speed – một game đua xe.

"Vậy càng phải thử một chút!" Cái người lớn tuổi hơn lúc này không hề có chút nào ra dáng tiền bối. Cậu thuần thục cắm điện, khởi động máy, load game, chỉ chốc lát sau trong phòng khách đã vang lên giai điệu BGM mà cả hai người đều quen thuộc.

Khưu Phi thử Tutorial Mode, sau vài phút đã cơ bản thích ứng với tay cầm điều khiển. Kiều Nhất Phàm vừa kinh ngạc với khả năng học hỏi của cậu, vừa vui vẻ mở ra Duel Mode. Hai người đều tự tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, khi bắt đầu chơi liền không nói thêm gì nữa, hết sức tập trung chăm chú vào góc nhìn của mình trên màn hình.

Khởi động, qua khúc cua, tăng tốc độ, vượt qua. Khưu Phi mặc dù đã khá thích ứng, nhưng vẫn có vài thao tác sai lầm nhỏ. Hiệp đầu, xe của Kiều Nhất Phàm vượt qua vạch đích trước tiên.

"Aiz, vẫn không phá được kỷ lục." Cậu có vẻ như không hài lòng lắm, hướng về phía màn hình nhỏ thở dài. Khưu Phi nhìn xuôi theo tầm mắt của Kiều Nhất Phàm, kỷ lục cao nhất ghi một chữ "G" in hoa.

"Vẫn luôn là Anh Kiệt chơi tốt hơn, dường như cái gì tôi cũng không vượt qua được cậu ta, kể cả đọc sách lẫn chơi game. Có lẽ đây chính là chênh lệch tư chất nhỉ?" Kiều Nhất Phàm cười tự giễu, trong lời nói lại để lộ ra chút ít chán chường.

"Cũng không hẳn, thử lại lần nữa." Lòng háo thắng trong nháy mắt bị nhen lửa. Khưu Phi cũng không hiểu sự cố chấp của mình đến từ nơi nào, có thể vì trong lòng có chấp niệm vô hình, cần phải đạt được mục đích mới có thể làm cho mình thỏa mãn.

【Congratulation! 】

【New Record! 】

【Enter your name: ___ 】

Khi thân xe màu cam của Khưu Phi vọt qua vạch đích, màn hình game cuối cùng cũng xuất hiện mấy hàng chữ như ý nguyện. Bọn họ đã khổ chiến suốt một buổi chiều, tổng cộng hơn 20 hiệp.

"Kết quả cũng không thắng được cậu mà." Kiều Nhất Phàm cười, nhỏ giọng trách cứ. Mặc dù kỷ lục cao nhất từ Cao Anh Kiệt đổi thành Khưu Phi, cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu, nhưng cả một buổi chiều chìm đắm trong game không suy nghĩ gì khác, quả là đặc biệt đã nghiền cùng sung sướng.

"Cũng vậy," Khưu Phi nói hai chữ không đầu không đuôi, cậu điều khiển tay cầm gõ lên một chữ "Q" hoa, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nhất Phàm, cậu giải thích: "Chữ cái đầu là giống nhau."

Có lẽ lúc chơi game quá mức nhập tâm và hưng phấn, gò má Khưu Phi hơi ửng đỏ, chóp mũi rịn chút mồ hôi. Mọi khi cậu không hề biểu lộ tình cảm, nay lời nói lại mang theo tiếng cười vô cùng đắc ý, như một đứa trẻ vừa cướp được kẹo.

Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên trước vẻ trẻ con của Khưu Phi, nhưng trên mặt cũng mang ý cười. Cậu không biết vì sao giờ phút này mình lại thấy thật cao hứng, có lẽ do ánh tà dương quá tốt, xuyên qua rèm cửa sổ phủ chiếu lên người cậu mang lại sự thư thái mà thỏa mãn. Người này rõ ràng mới gặp chưa được bao lâu, nhưng lại tựa như bạn tốt đã quen biết nhiều năm, khiến cậu nguyện ý cùng cậu ta dùng chung một món đồ yêu thích.

"Vậy coi như chữ Q trong Kiều Nhất Phàm đi." Cậu ta nói.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#28
Chương 5.

Khưu Phi đứng trước cánh cửa này đã mười phút.

Thật may đang là buổi trưa một ngảy làm việc trong tuần, trừ một bà lão dắt chó đi dạo thì trong hành lang không có bóng người qua lại. Nếu không người qua đường hẳn sẽ tặng cậu cái nhìn chăm chú, bởi vì không có ai lại rảnh rang mà đứng phát ngốc trước cửa nhà người khác như vậy.

Sinh viên tinh anh khoa Ngoại đứng nghiêm trang, một tay cầm văn kiện mà thầy cậu yêu cầu chuyển cho Kiều Nhất Phàm, tay kia đang thử gọi điện thoại cho đối phương. Cậu vội vàng đến mà quên không ghi lại địa chỉ chính xác căn hộ của Kiều Nhất Phàm. Vốn định gọi điện hỏi lại không ngờ gặp đươc "Người nghe hiện đang tắt máy. . .".

Chưa báo trước đã đến nhà không khỏi có chút đường đột, nhưng cậu đúng là có nhiệm vụ phải hoàn thành. Huống chi từ sau ca trực đêm đến bây giờ, hình ảnh vương vấn trong đầu Khưu Phi trước sau vẫn là bộ dáng Kiều Nhất Phàm ôm ly nước co lại trên ghế. Dù hôm qua lúc chia tay, tâm tình người nọ đã vững vàng hơn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn như cũ, mong mình có thể làm được chút gì —— bất luận là an ủi hay bầu bạn.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Khưu Phi cũng đưa tay nhấn chuông cửa căn hộ của Kiều Nhất Phàm.

Chuông cửa vang lên mấy phút vẫn không thấy ai đáp lại, cậu đang tự hỏi hay là đối phương không ở nhà, đang định gọi điện báo cáo với thầy thì cửa căn hộ chợt mở ra.

"Ai vậy —— a là cậu. . ." Chủ nhà chỉ mặc một cái áo Tshirt dài, cổ áo rộng làm lộ ra nửa bên vai, mắt cậu nhắm hờ, những lọn tóc thường ngày nhu thuận mà giờ lại rối bù, thậm chí có một lọn còn không nghe lời dựng thẳng lên không trung.

Cậu hình như vừa bị đánh thức từ trong giấc mộng, nhìn khách tới một cách bất đắc dĩ, cuối cùng mới biết không thể cứ đứng ngoài cửa, vừa dụi mắt vừa nghiêng người mời khách vào nhà.

Khưu Phi nhìn Kiều Nhất Phàm cả người mê mê mang mang, trong tâm cảm thấy cực kỳ thú vị. Tay phải đưa tài liệu qua: "Thầy Diệp kêu tôi chuyển cái này cho anh. Là đơn xét duyệt bác sĩ nội trú ưu tú, ngày mai hết hạn. Thầy nói để anh điền rồi ngày mai đi làm mang theo."

". . .ờ, để trên bàn đi," Kiều Nhất Phàm chẳng đưa tay đón lấy túi giấy, mà trực tiếp quay người đi vào phòng ngủ, giọng nói mang theo sự lười biếng như mới bị lôi ra từ trong chăn, "Chờ chút, tôi thay quần áo."

Kiều Nhất Phàm lúc chưa tỉnh ngủ rất khác so với ngày thường. Thiếu đi mấy từ lễ phép khách sáo hay dùng, cũng không quá để ý đến người khác, khi nói chuyện môi cũng hơi vểnh lên như đang bất mãn. Khưu Phi lại cảm thấy thế này càng thêm chân thực.

Ngay cả cái bộ dáng lúc mới rời giường, cũng không ngờ lại lộ ra điểm đáng yêu như vậy.

Nhân lúc chủ nhà đánh răng thay quần áo, Khưu Phi ở trong phòng khách nhìn khắp bốn phía. Cậu nghe nói Kiều Nhất Phàm không phải người bản xứ, vì thế chỗ ở là một phòng khách xinh xắn, trên cửa sổ và ghế salon đều là màu trắng sạch sẽ, còn lại đồ trong nhà đều màu xám nhạt. Loại màu sắc này vốn rất dễ bẩn, nhưng hiển nhiên đã được chủ nhà chăm chút tỉ mỉ —— nhìn cũng dễ chịu như chính Kiều Nhất Phàm vậy.

Phòng khách được bố trí rất đơn giản, trừ sô pha, bàn trà, cũng chỉ có một màn hình LCD không nhỏ. Bàn làm việc dựa vào cửa sổ, trên bàn có vài quyển tập san tạp chí y khoa, vài sách hướng dẫn, mở ra vài trang thấy có đánh dấu cùng chú thích tỉ mỉ.

Góc bàn học có hai khung ảnh thủy tinh, cái lớn có vẻ là chụp cùng người nhà, khi đưa tầm mắt chuyến qua khung ảnh nhỏ, Khưu Phi không khỏi nhíu mày —— trong hình là Kiều Nhất Phàm mặc lễ phục tốt nghiệp màu xanh đen, Cao Anh Kiệt mặc giống hệt đứng bên cạnh, tay thân mật khoác lên bả vai.

Cậu có chút nóng nảy một cách vô cớ, nhưng lại không thể phủ nhận nụ cười trong hình lại đặc biệt sáng ngời đầy sức sống, ánh nắng hôm đó tựa như rất đẹp, cách khung ảnh cũng làm cho cậu cảm thấy hai người không kiềm chế được mà nhảy nhót vui vẻ. Khưu Phi thoáng nhắm mắt lại, mùi nước giặt lẫn vào trong giấy cùng mùi mực in, từ sợi từng sợi quanh quẩn quanh thân, giống hệt bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái quanh thân người kia.

Trong đầu từng lóe lên một ý niệm, cậu đã bất ngờ, thậm chí trong nháy mắt liền đem nó giấu chặt trong một góc tâm hồn, mà vào lúc này, ý niệm đó lại lần nữa bung ra, như chim sổ lồng, thoát khỏi ràng buộc, bay thẳng tới trời xanh.

Một Kiều Nhất Phàm khiêm tốn lễ độ với tất cả mọi người, một Kiều Nhất Phàm trong đêm tối cắn răng nói thêm mười phút, một Kiều Nhất Phàm mang vẻ ngái ngủ lúc mới rời giường, còn có một Kiều Nhất Phàm đứng giữa hành lang phòng cấp cứu, ánh mắt kiên định nói với cậu, tôi sẽ làm được.

Khưu Phi không thể không thừa nhận với chính mình, vị tiền bối này bất luận dùng tư thái nào xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cũng đều khiến cậu động tâm.

"Rất hâm mộ?" Bất thình lình, giọng nói của Kiều Nhất Phàm vang lên từ phía sau lưng.

Khưu Phi vội vàng mở mắt, tầm mắt nư cũ rơi trên tấm ảnh chụp chung thân mật: ". . .Là rất hâm mộ."

Không chỉ hâm mộ, còn là ghen tị.

Nói xong cậu xoay người, chỉ thấy chủ nhà đã đổi một cái áo hoodie màu xám nhạt, phéc mơ tuya kéo gần đến cổ, tóc cũng chải gọn không ít. Hai tay cậu cầm hai cái ly, ánh mắt nhu hòa mà thuần khiết, lại là dáng vẻ của bác sĩ Kiều kiểu mẫu, so với mấy phút trước đó cậu lộ ra một mảnh vai trắng nõn, cùng xương đòn thanh tú, Khưu Phi không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Kiều Nhất Phàm đương nhiên không đoán được ẩn ý trong lời nói của Khưu Phi, hết sức tự nhiên mà tiếp lời: "Sang năm cậu tốt nghiệp đúng không? Sẽ không cần phải hâm mộ nữa," vừa nói vừa đem cái ly đưa cho Khưu Phi, "Uống nước đi, vừa này. . .tôi hơi bị hạ đường huyết, ngại quá."

Kiều Nhất Phàm sau khi rửa mặt mới tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ lại vừa rồi mình đã vô ý thất lễ với Khưu Phi, khó tránh khỏi cảm thấy có lỗi cùng xấu hổ.

Khưu Phi cười nói không sao, lại cầm lấy văn kiện trên bàn trà đưa tới: "Thầy tôi bảo, giải thưởng này rất có giá trị, phải chuẩn bị thật cẩn thận."

Lần này Kiều Nhất Phàm nhận lấy bằng cả hai tay: "Cảm ơn, để Diệp chủ nhiệm phải bận tâm rồi, còn làm phiền cậu mang đến tận nơi."

"Không có gì, dù sao bây giờ tôi cũng ở nhà viết luận văn, thời gian tương đối tự do."

"A? Cậu không phải vẫn bên khoa Ngoại sao?" Kiều Nhất Phàm nhớ rõ ràng lần đầu tiên thấy Khưu Phi, đôi phương vẫn mặc áo xanh lục đặc trưng của phòng phẫu thuật khoa Ngoại.

Ánh mắt Khưu Phi chợt tối lại, yên lặng một hồi mới chậm rãi đáp: "Thầy Diệp với bác sĩ Tô đều chuyển sang khoa Cấp cứu, tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại, sau khi kết thúc thực tập dứt khoát xin nghỉ."

Đối với mấy việc bên khoa Ngoại, Kiều Nhất Phàm cũng không hiểu nhiều. Nhưng cậu cũng mơ hồ nhận ra Diệp Tu không quá hòa hợp với mấy bác sĩ chủ trị khác. Sinh viên thực tập vốn là người không có tiếng nói, huống chi Khưu Phi còn là học trò của Diệp Tu. Thầy hướng dẫn gặp chuyện bị điều đến phòng cấp cứu, học trò ở lại bị xa lánh cũng có thể đoán được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Kiều Nhất Phàm có chút khổ não. Cậu không biết làm thế nào mới có thể an ủi Khưu Phi. Người trước mặt tuy nhỏ hơn cậu một lớp, thế nhưng lại có vẻ già dặn như ông cụ non, đứng trước ca bệnh nặng vẫn giữ được bình tĩnh, phong cách hành sự trước sau đều bình tĩnh trầm ổn hơn hẳn những bạn cùng trang lứa, thậm chí còn lão luyện hơn cậu.

Thế nhưng người như vậy chưa chắc đã không có điều oan ức hay sầu não. Cũng không hẳn là không quan tâm đến biến cố cùng biệt ly, đứng trước cảnh ngộ không thể thay đổi, có lẽ cậu ta cũng khát cầu có một người có thể dành chút thời gian an ủi và giúp đỡ cậu.

Tầm mắt quét qua màn hình LCD trong phòng khách, Kiều Nhất Phàm đột nhiên nảy ra một ý. Cậu quay đầu hỏi Khưu Phi: "Đúng rồi, cậu có muốn chơi game không?"

Nói xong Kiều Nhất Phàm kéo ngăn phía dưới màn hình LCD, lấy ra máy X-Box cùng tay cầm, cười hì hì đem một cái nhét vào tay Khưu Phi: "Trước đây trừ Anh Kiệt thì chẳng ai chơi game với tôi, mà giờ mỗi người làm một nơi, chơi một mình thì buồn quá."

Từ hôm nghe được tiếng chuông điện thoại giống hệt của mình, cậu đã muốn khi nào đó có thể đối chiến một lần với Khưu Phi. Không ngờ là cơ hội lại đang ở ngay trước mắt, Kiều Nhất Phàm có chút hưng phấn, mắt ánh tràn đầy mong đợi.

Khưu Phi nghiên cứu tay cầm, cũng hăm hở muốn thử: "Anh nói GOS*? Tôi toàn chơi PSP, quả thực chưa từng thử cái này. . ."

*: Glory Of Speed – một game đua xe.

"Vậy càng phải thử một chút!" Cái người lớn tuổi hơn lúc này không hề có chút nào ra dáng tiền bối. Cậu thuần thục cắm điện, khởi động máy, load game, chỉ chốc lát sau trong phòng khách đã vang lên giai điệu BGM mà cả hai người đều quen thuộc.

Khưu Phi thử Tutorial Mode, sau vài phút đã cơ bản thích ứng với tay cầm điều khiển. Kiều Nhất Phàm vừa kinh ngạc với khả năng học hỏi của cậu, vừa vui vẻ mở ra Duel Mode. Hai người đều tự tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, khi bắt đầu chơi liền không nói thêm gì nữa, hết sức tập trung chăm chú vào góc nhìn của mình trên màn hình.

Khởi động, qua khúc cua, tăng tốc độ, vượt qua. Khưu Phi mặc dù đã khá thích ứng, nhưng vẫn có vài thao tác nhỏ làm sai. Hiệp đầu tiên, xe của Kiều Nhất Phàm dẫn đầu vượt qua vạch đích.

"Aiz, vẫn không phá được kỷ lục." Cậu có vẻ như không hài lòng lắm, hướng về phía màn hình nhỏ thở dài. Khưu Phi nhìn xuôi theo tầm mắt của Kiều Nhất Phàm, kỷ lục cao nhất ghi một chữ "G" in hoa.

"Vẫn luôn là Anh Kiệt chơi tốt hơn, dường như cái gì tôi cũng không vượt qua được cậu ta, kể cả đọc sách lẫn chơi game. Có lẽ đây chính là chênh lệch tư chất nhỉ?" Kiều Nhất Phàm cười tự giễu, trong lời nói lại để lộ ra chút ít chán chường.

"Cũng không hẳn, thử lại lần nữa." Lòng háo thắng trong nháy mắt bị nhen lửa. Khưu Phi cũng không hiểu sự cố chấp của mình đến từ nơi nào, có thể vì trong lòng có chấp niệm vô hình, cần phải đạt được mục đích mới có thể làm cho mình thỏa mãn.

【Congratulation! 】

【New Record! 】

【Enter your name: ___ 】

Khi thân xe màu cam của Khưu Phi vọt qua vạch đích, màn hình game cuối cùng cũng xuất hiện mấy hàng chữ như ý nguyện. Bọn họ đã khổ chiến suốt một buổi chiều, tổng cộng hơn 20 hiệp.

"Kết quả cũng không thắng được cậu mà." Kiều Nhất Phàm cưởi, nhỏ giọng trách cứ. Mặc dù kỷ lục cao nhất từ Cao Anh Kiệt đổi thành Khưu Phi, cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu, nhưng cả một buổi chiều chìm đắm trong game không suy nghĩ gì khác, quả là đặc biệt đã nghiền cùng sung sướng.

"Cũng vậy," Khưu Phi nói hai chữ không đầu không đuôi, cậu điều khiển tay cầm gõ lên một chữ "Q" hoa, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nhất Phàm, cậu giải thích: "Chữ cái đầu là giống nhau."

Có lẽ lúc chơi game quá mức nhập tâm và hưng phấn, gò má Khưu Phi hơi ửng đỏ, chóp mũi có chút mồ hôi mịn. Mọi khi cậu không hề biểu lộ tình cảm, nay lời nói lại mang theo tiếng cười vô cùng đắc ý, như một đứa trẻ vừa cướp được kẹo.

Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên trước vẻ trẻ con của Khưu Phi, nhưng trên mặt cũng mang ý cười. Cậu không biết vì sao giờ phút này mình lại thấy thật cao hứng, có lẽ do ánh tà dương quá tốt, xuyên qua rèm cửa sổ phủ chiếu lên người cậu mang lại sự thư thái mà thỏa mãn. Người này rõ ràng mới gặp chưa được bao lâu, nhưng lại tựa như bạn tốt đã quen biết nhiều năm, khiến cậu nguyện ý cùng cậu ta dùng chung một món đồ yêu thích.

"Vậy coi như chữ Q trong Kiều Nhất Phàm đi." Cậu ta nói.

Hế hế Kiều Nhất Phàm lúc mở cửa thật khiến người ta cầm lòng không đậu mà, đáng yêu thế sao ai chịu nổi Khâu chịu nổi.,....

Tội nghiệp Cao =)), nằm không cũng ăn đạn của Khâu, thương thương.

Cái đoạn đua xe vừa cute vừa hài. Lại Khâu vừa ngầu vừa trẻ con. Thắng cho bằng được, xóa kỷ lục của Cao Anh Kiệt rồi ghi tên là Q, vừa là chữ cái đầu tên mình cũng là tên của Kiều Nhất Phàm.

Khụ khụ con ơi, con còn chưa có gì với ngta mà đã coi là vợ chồng nhất thể đồng tâm rồi sao =)))))).

Mà backgroud đẹp quá, tà dương phủ xuống, cả căn phòng chỉ chủ đạo màu trắng xám và hai đứa, phê =))
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#29
Diệp vừa đấm vừa xoa, thế mới thấm :))
Chap sau Kiều vô tình thả bả, Khâu chết đứ đừ hí hí hí
Đấm thì nhẹ xoa thì nhiều, chỉ sợ tụi nhỏ bị chiều hư sau này không biết sợ cấp trên thôi :p
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#30
Chương 6.

Thời gian bàn giao ca đêm là 10 giờ tối. Kiều Nhất Phàm vừa mới giao phó xong những bệnh nhân cần phải chú ý quan sát cho bác sĩ ca đêm là Đường Nhu thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Là điện thoại nội bộ khẩn cấp.

Kiều Nhất Phàm ra hiệu cho Đường Nhu đến chăm sóc những bệnh nhân mới, mình thì cầm lấy ống nghe: "Có chuyện gì vậy?"

"Bác sĩ Kiều! Bệnh nhân đang truyền dịch bị sốc phản vệ, anh mau tới kiểm tra!"

"Bị bao lâu rồi? Tình trạng thế nào?"

"Năm phút. Ý thức không rõ, không đo được huyết áp! *"

* Ở đây miêu tả phản ứng sốc phản vệ, là dị ứng ngoại vật dẫn tới triệu chứng lâm sàng vô cùng nghiêm trọng, cấp cứu không kịp thời có thể sẽ tử vong.

Đầu kia của điện thoại, cô y tá mới tới đã gấp phát khóc rồi. Lần đầu phải trực đêm một mình đã gặp phải loại chuyện này, khó tránh hỏi hốt hoảng khẩn trương.

"Chị đừng vội, tạm dừng truyền dịch, đưa người đến phòng cấp cứu, treo nước muối sinh lý lên, tôi lập tức tới ngay."

Kiều Nhất Phàm cúp điện thoại nội bộ, lập tức đứng dậy bước nhanh tới phòng cấp cứu. Nửa đường lại gặp một y tá khác: "Bác sĩ Kiều, bệnh nhân giường số 8 trong phòng theo dõi có biểu hiện tim đập nhanh, phải làm sao ạ?"

Trong nháy mắt cậu liền đưa ra chỉ thị, bước chân lại chưa từng trì hoãn: "Tôi biết rồi, chị cho lidocaine* chảy nhanh một chút, trong phòng truyền dịch có bệnh nhân bị sốc phản vệ, xong việc tôi sẽ đến xem."

*Lidocaine là một loại thuốc gây tê và chống loạn nhịp tim cục bộ

Rất nhanh đã đến phòng cấp cứu, hai cô y tá nhỏ nhìn thấy cậu như gặp được cứu tinh. Kiều Nhất Phàm một bên cúi người xem mạch cho bệnh nhân, một bên điềm tĩnh đưa ra các chỉ đạo: "Trước tiên khai thông đường thở, cho thở khí oxy, chuẩn bị truyền dexamethasone và adrenaline, ở tầng đầu tiên bên góc phải của tủ thuốc."

Y tá vội vàng làm theo chỉ dẫn, sau một hồi rối ren, sắc mặt bệnh nhân đã chuyển biến tốt hơn. Kiều Nhất Phàm đi ra cửa giải thích bệnh tình với người nhà bệnh nhân. Sau đó quay lại tiếp tục kiểm tra: "Nhịp tim đã chuyển biến tốt, tiếp tục truyền dịch, máy đo huyết áp đâu?"

Dường như mấy y tá luống cuống quá mức, máy đo huyết áp không biết đã tiện tay để chỗ nào, hai tiểu cô nương vội vã tìm. Một cánh tay từ phía sau đưa tới bên cạnh Kiều Nhất Phàm: "Ở đây."

Kiều Nhất Phàm sau khi nhận lấy liền nói tiếng cảm ơn, đang định đeo vào tay bệnh nhân, chợt nhận ra, quay đầu nhìn người mới đến.

"Khưu Phi?"

Khưu Phi đang mặc thường phục đứng sau lưng cậu, trên cổ còn mang khăn quàng lông dê màu nâu nhạt, trong tay cầm hai túi bóng, lại chỉ về phía cửa phòng cấp cứu và bệnh nhân, nhắc cậu là công việc còn chưa hoàn thành.

Kiều Nhất Phàm vội vàng xoay người lần nữa đo huyết áp, thấy số đo của người bệnh đã hạ xuống ổn đinh, lại tỉ mỉ ghi chép lại các tiểu sử bệnh lúc cấp cứu. Sau đó mới thở phào nhẽ nhõm đi tới hướng Khưu Phi.

"Ai ui, đã giải quyết xong cả rồi? Tôi còn chưa kịp ra tay đâu!" Ngoài cửa trừ Khưu Phi còn có Diệp Tu vừa mới tới kiểm tra tình hình. Đại thần khoa Ngoại hiển nhiên rất hài lòng trước biểu hiện của Kiều Nhất Phàm: "Càng ngày càng thuần thục rồi đó Tiểu Kiều. Cảm giác thế nào?"

Vừa nãy chỉ huy cấp cứu còn tỏ ra rất bình tĩnh, thời khắc này lại khó nén được hưng phấn trong nụ cười: "Rất tốt ạ, cảm ơn Diệp chủ nhiệm."

"Ai. . .Đã nói bao nhiêu lần, cậu gọi lão Ngụy kia là chủ nhiệm thì cũng được đi, tôi đâu có già như vậy!"

Kiều Nhất Phàm cười càng thêm ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu lặp lại: "Cảm ơn Diệp tiền bối."

Diệp Tu nhìn cấp dưới của mình trưởng thành một cách nhanh chóng, trong tâm tự nhiên cũng thấy rất đắc ý, sau đó tầm mắt lại chuyển tới túi bóng trong tay Khưu Phi. Mấy tháng nay Khưu Phi đặc biệt chịu khó chạy qua khoa cấp cứu. Nói là tìm anh thảo luận về luận văn, nhưng mỗi lần đều chọn đúng ca trực của Kiều Nhất Phàm, còn mang đồ ăn thức uống, dù ai ai cũng đều có phần, nhưng chỉ duy nhất phần dành cho Kiều Nhất Phàm dường như được lựa chọn đặc biệt tỉ mỉ.

Ánh mắt của vị đại thần khoa Ngoại này đã dày dặn kinh nghiệm đến cỡ nào, huống chi người thanh niên trước mặt còn là học trò chính tay anh dạy bảo, dù Khưu Phi không nói, anh cũng có thể đoán được bảy tám phần. Anh hơi híp mắt lại, khóe miệng câu lên ý cười trêu chọc, đưa tay vào trong túi mò một lúc rồi lôi ra một lon trà chanh, vừa nói vừa mở ra uống: "Cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ, lại tới chơi?"

Trong lời nói như có chút ẩn ý không rõ nghĩa, Khưu Phi cũng biết thầy mình có lẽ đã sớm hiểu rõ mọi chuyện —— đồ uống trong túi có mấy loại, mà thứ dành cho Kiều Nhất Phàm chỉ có duy nhất một lon, Diệp Tu lại chọn đúng loại này mà uống.

Ánh mắt anh nhìn về phía cậu, rõ ràng đang muốn nói:

[Nhóc con, cậu đi lấy lòng người ta còn muốn anh đây tự che mắt bịt tai hả, có tiền đồ!]

Khưu Phi quay lưng về phía Kiều Nhất Phàm, hướng về phía Diệp Tu nở một nụ cười xu nịnh. Đối phương ngẩn người, cậu học trò này xưa nay đối với mình có bao nhiêu lễ phép quy củ lại tự nhiên tỏ ra dễ thương thật không có cách nào chống đỡ mà. Đại thần khoa Ngoại cuối cùng cũng coi như không vạch trần cậu, chỉ dặn Kiều Nhất Phàm vài câu sau đó liền xoay người đi, mang theo đồ uống trong tay khẽ lắc.

Bác sĩ Tiểu Kiều quay lại xem bệnh nhân có nhịp tim bất thường, thấy Đường Nhu đã nhân lúc cậu đi cấp cứu mà xử lý mọi chuyện đâu vào đấy. Lúc này cậu mới yên tâm về phòng thay đồ. Khưu Phi đem đồ uống trong túi phân phát cho những người khác trong ca trực, lại chạy đi mua hai lon trà chanh, chờ Kiều Nhất Phàm thay đồ xong đi ra liền đưa một lon cho cậu.

Kiều Nhất Phàm đưa tay đón lấy một cách tự nhiên, nhìn đồ uống quen thuộc mỉm cười hài lòng.

Cậu không hề bất ngờ với việc Khưu Phi đến. Bắt đầu từ sau buổi chiều ấm áp thoải mái mà bọn họ trải qua cùng nhau, hai người dần trở nên quen thân. Kiều Nhất Phàm cùng Khưu Phi đều không phải là người hay nói nhưng lại thích đem rất nhiều chuyện ra chia sẻ với nhau.

Yêu thích cùng một trò chơi có thể coi là tình cờ, nhưng hiếm thấy chính là cùng thích một loại đồ uống, cùng tôn sùng một vị học giả, cùng có một cái nhìn đối với sự vật sự việc. . . Bọn họ luôn kinh ngạc với những sự trùng hợp xảy ra, lại vô cùng thích thú với sự giống nhau này. Nhiều sự trùng hợp gộp lại với nhau, rốt cuộc sinh ra một sự ăn ý khó có thể thay thế, thậm chí không cần mở miệng vẫn có thể biết rõ ý nghĩ của đối phương.

Trước sự ăn ý này, việc hai người ủng hộ hai đội bóng đối địch quả thật có chút nhỏ bé không đáng kể đến.

Khưu Phi có lúc trực tiếp đến phòng cấp cứu chơi, có khi chỉ đơn giản là nhắn tin thăm hỏi sức khỏe. Cuối tuần Kiều Nhất Phàm được nghỉ, hai người sẽ hẹn nhau cùng chơi game, cùng nhau đoạt kỷ lục cao nhất. Cậu sinh viên tinh anh của đại thần khoa Ngoại này bình thường luôn tỏ ra thành thục trước tuổi, chỉ khi đụng vào tay cầm chơi game mới trở nên cực kỳ hiếu thắng. Thỉnh thoảng thua một lần, cậu trưng ra biểu cảm tức giận sầu não đặc biệt sinh động, thế nào cũng phải thắng mới lại vui vẻ.

Vì nguyên do này, Kiều Nhất Phàm luôn luôn thua nhiều hơn thắng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tí ti nào đến tâm tình vui vẻ của cậu.

Mấy người ở khoa Cấp cứu vốn quá quen với Khưu Phi. Bây giở cả mấy tiền bối như Trần Quả, Tô Mộc Tranh cũng biết bọn họ rất thân nhau, mỗi lần thấy cậu ở khoa Cấp cứu, từ việc nói mấy câu hỏi thăm "Tiểu Khưu đến tìm lão Diệp?" thành "Tiểu Khưu lại đến tìm Nhất Phàm? Cảm tình thật tốt nha!"

Lúc bọn họ sóng vai bước ra ngoài, đêm đông của thành phố H đã thật lạnh lẽo. Kiều Nhất Phàm ở lâu trong phòng ấm, dù hai tay đang ôm lấy lon nước để sưởi vẫn lạnh đến run rẩy. Người bên cạnh thấy thế liền cởi khăn quàng cổ của mình, vốn định giúp cậu đeo lên, lại sợ đường đột quá, đành đưa khăn quàng đến trước mặt Kiều Nhất Phàm: "Anh đeo vào đi."

Ánh đèn đường của bệnh viện không quá sáng rõ, Kiều Nhất Phàm không hề phát hiện sắc mặt đỏ ừng cùng biểu cảm vô cùng khẩn trương của Khưu Phi, trong lời nói có chút do dự: "Vậy. . .Cậu phải tính sao?"

Khưu Phi kéo cổ tay Kiều Nhất Phàm, trực tiếp nhét khăn quàng vào trong tay, lại kéo khóa áo khoác của mình lên hết cỡ, hai tay cắm vào túi áo cười tỉnh bơ: "Tôi về ký túc xá chỉ có mấy bước đường, nhà anh xa hơn."

Bác sĩ Tiểu Kiều còn muốn nói điều gì, nhưng đối phương đã dứt khoát sải bước đi trước cậu. Không có cơ hội từ chối nữa, chỉ đành đem khăn quàng buộc kỹ rồi nhanh bước theo, khẽ cúi đầu đi bên cạnh Khưu Phi, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Khăn quàng này thật ấm, cậu cảm thấy như cả má mình cũng phát nóng rồi.

Đảo mắt đã đến năm mới, Khưu Phi được nghỉ đông sớm nên đã trở về nhà. Khoa Cấp cứu chỉ còn chừa lại mấy lão tướng ở lại trông giữ. Kiều Nhất Phàm cũng bị kéo đến trực một tuần. Liên lạc của hai người giờ trở thành nhắn tin qua lại qua QQ và mấy tin ngắn trên di động, nói từ chuyện hôm nay đi thăm người thân gặp mấy đứa trẻ trâu thế nào đến mâm cơm đêm giao thừa có món gì ngon ..v.v

Lúc tiếng chuông chào năm mới vang lên, Kiều Nhất Phàm cũng nhận được tin nhắn của Khưu Phi, vừa mở ra thì màn hình điện thoại đã tràn đầy pháo hoa, câu chữ lại vô cùng đơn giản: "Năm mới vui vẻ."

Cậu nhìn pháo hoa mà ngẩn người. Nhớ lại khuya hôm trước cậu vô tình nói với Khưu Phi rằng khu nhà cậu cấm đốt pháo, hằng năm không được thấy pháo hoa thật tiếc nuối. Lúc ấy chẳng qua chỉ là thuận miệng than thở, lại không nghĩ rằng đối phương lại ghi tạc trong lòng.

Kiều Nhất Phàm dựa vào khung cửa sổ đen thui, ngoài song cửa không hề có thứ gì, nhưng tựa như có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của pháo hoa. Cậu lật tìm trong điện thoại một GIF bé gái cầm kẹo hồ lô trong tay, nhắn trả lời

[Cảm ơn, cậu cũng vui vẻ.]

Xiên kẹo hồ lô bọc đường, dưới ánh mặt trời ánh lên lóng lánh, nhìn hình tựa như có thể cảm nhận được mùi vị chua ngọt mê người kia. Khưu Phi nhịn xuống kích động muốn gọi một cú điện thoại, lại gửi trả lời một tin.

[Tiền bối, chờ hết nghỉ lễ về lại bệnh viện, tôi có điều muốn nói với anh.]

Chờ qua năm mới, Kiều Nhất Phàm lại không thấy Khưu Phi xuất hiện ở khoa Cấp cứu. Trong lòng cậu buồn bực, lại ngại tự mình đi hỏi, chỉ đành giả bộ vô tình hỏi dò Diệp Tu. Người này trước là cho cậu một nụ cười ý tứ sâu xa, sau mới nói cho cậu biết Khưu Phi bắt đầu chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, gần đây đều ru rú trong ký túc xá.

Mặc dù không xuất hiện, nhưng người nọ bắt đầu điện thoại cho cậu mỗi ngày. Công việc ở khoa Cấp cứu xưa nay vừa nặng nhọc vừa khẩn trương, có lúc gặp phải những ca bệnh hiểm nghèo không thể cứu chữa cũng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy. Bận bịu đến tận đêm khuya mới có thể nghỉ lấy hơi, tiếng chuông điện thoại quen thuộc sẽ vang lên vừa đúng lúc.

Khưu Phi vẫn ít nói như cũ, giọng nói qua điện thoại có vẻ không quá chân thành, nhưng luôn luôn có thể mang đến sự an ủi lớn lao cho Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm bắt đầu mơ hồ ý thức được Khưu Phi đối với hắn có chút đặc biệt, không giống như yêu mến bậc đàn anh, quý trọng cấp trên, cũng không giống tình bằng hữu. Cậu không dám suy nghĩ nhiều, nhưng lại lưu luyến sự ấm áp ấy, thậm chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không có gì không tốt.

Cho đến một ngày tháng ba nào đó, Khưu Phi bắt đầu chỉ liên hệ với cậu bằng cách nhắn tin, không gọi điện thoại nữa. Kiều Nhất Phàm sinh lòng ngờ vực, hỏi cậu có phải hay không có chuyện gì, đối phương cũng chỉ miễn cưỡng nói dối cậu. Ba ngày sau cậu rốt cục không kiềm chế được nữa, sau khi tan làm liền bấm số của Khưu Phi.

"Tiền bối —— Khụ khụ khụ. . ." Giọng nói bên kia đầu dây khản đặc, cả một câu cũng không nói xong đã ho khan liên tục. Kiều Nhất Phàm nhíu chặt chân mày, trực tiếp cúp máy.

Vị tiền bối này chả mấy khi chủ động gọi điện cho cậu, mới nói một câu đã cúp máy. Khưu Phi đang buồn bực, màn hình di động lại sáng lên, là tin nhắn của đối phương.

[Ho mấy ngày? Có sốt không hay chỉ ho khan?] trực tiếp, ngắn gọn, không chút kính ngữ. Đây không phải là giọng thường ngày của Kiều Nhất Phàm. Trực giác nói với Khưu Phi là người này đang tức giận. Cậu không dám giấu nữa, chỉ đành thành thật trả lời.

[Ba bốn ngày, là viêm phổi do mycoplasma, uống kháng sinh ba ngày, hôm nay còn hơi sốt, chỉ là ho quá nhiều.]

[Bạn cùng phòng của cậu đâu?]

[Hôm qua trong nhà có chuyện nên về rồi, gần đây đều đi vắng.]

[Luận văn làm kịp không?]

[Tối nay theo kế hoạch phải sửa lại vài chỗ, có thể phải thức đêm.]

Khưu Phi gửi tin đi xong đợi mười mấy phút cũng không thấy trả lời, cho là đối phương đang bận, cũng không dám hỏi nữa. Lại lần nữa ho kịch liệt, lồng ngực chấn động đau nhói, đầu vì thiếu dưỡng khí mà có hơi choáng váng, cảm giác ủ rũ vô lực cũng theo đó mà bao phủ toàn thân. Cậu định tiếp tục làm luận văn, mà trong mắt không cách nào sắp xếp cho hợp lý được đống từ đơn tiếng Anh.

Đúng lúc cậu đang cực kỳ phiền não lại nghe thấy tiếng gõ cửa, vì thế vội vàng chạy đi mở.

Kiều Nhất Phàm ở ngoài cửa, quanh thân mang theo hơi lạnh, ngọn tóc hơi loạn, không biết là do gió lớn hay là đi quá mau. Thấy Khưu Phi không đến nỗi bệnh liệt giường, biểu cảm trên mặt mới hòa hoãn đi chút ít, cũng khôi phục lại ngữ điệu ôn hòa như bình thường: "Không yên tâm nên tới thăm một chút, cậu vẫn tốt chứ?"

Khưu Phi vừa định trả lời, mở miệng ra lại ho liên tiếp. Kiều Nhất Phàm vội vàng đi tìm nước cho cậu, đầu mày không dễ mà giãn ra giờ lại nhíu chặt: "Triệu chứng có vẻ nghiêm trọng, cậu không uống thuốc ho à?"

Đối phương chầm chậm uống xong nước, mới thấp giọng đáp: "Sợ uống thuốc buồn ngủ ảnh hưởng tới tiến độ, nên muốn nhịn một chút. . ."

Khưu Phi nói xong cũng cảm thấy mình hết lý lẽ, có chút ngại. Kiều Nhất Phàm lại nhẹ cười: "Biết sai là được rồi, trước hết cậu uống thuốc nghỉ ngơi, tôi mang theo đồ ăn, ăn xong bữa tối chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn một chút."

Những lời này nói ra vẫn ôn hòa như cũ, lại không cho phép phản đối. Khưu Phi bỗng nhiên cảm thấy người này là do đi theo thầy mình lăn lộn đã lâu, hoặc là được rèn luyện trong môi trường cấp cứu, mà sự cố chấp cùng cương quyết từ trong xương cốt như bị kích thích ra, khiến cậu không biết phản bác thế nào, đành ngoan ngoãn nghe theo.

Dù cho Kiều Nhất Phàm có thể cứng rắn như vậy, nhưng cũng không che giấu được ánh mắt ôn nhu và ân cần.

Khưu Phi nằm trên giường nhìn theo bóng lưng bận rộn của Kiều Nhất Phàm, thuốc ho dần phát huy tác dụng, lơ mơ buồn ngủ, cũng không còn cảm thấy nôn nóng bất an, quanh thân là chăn ấm nệm êm, cùng với nội tâm khó mà nén xuống sự chờ mong.

Nếu chúng ta có nhiều điểm giống nhau như vậy, có phải hay không có thể chờ mong, trong lòng anh cũng có cảm giác giống như tôi?
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#31
Chương 7.

Trung tâm thương mại hai ngày cuối tuần luôn chật kín người, gần thời điểm giao mùa, nhiều cửa hàng giảm giá lại càng thu hút được đông khách hơn. Từ tầng một đến tầng ba là khu quần áo, giày dép, nữ trang. Hội phụ nữ thi nhau cà thẻ, như muốn cố lấp đầy tủ giày vĩnh viễn thiếu một đôi, hay tủ quần áo trước sau gì cũng không đủ hài lòng.

So sánh với ba tầng dưới, khu vực đồ nam ở tầng bốn vắng vẻ hơn hẳn, hai thiếu niên trẻ tuổi đến mua đồ đều thở phào một hơi.

"Tôi tưởng Ngụy chủ nhiệm xuất ngoại thì khoa Cấp cứu sẽ rất bận. Không ngờ anh vẫn có thời gian ra ngoài thế này." Khưu Phi vừa soi gương vừa chỉnh tay áo, lại nghiêng mặt sang nói chuyện với người bên cạnh.

"Vốn là rất bận, nhưng sau khi có học trưởng Lam Hà đến giúp thì đã đỡ hơn rất nhiều. Không thì bọn tôi sẽ rất lâu cũng không có được hai ngày nghỉ."

Người tên Lam Hà mà Kiều Nhất Phàm nhắc tới vốn là bác sĩ khoa ngoại Thần kinh, tình cờ giúp Phương Duệ trực ca đêm ở khoa Cấp cứu, sau khi giám đốc bệnh viện cử Ngụy Sâm đến nước X tham gia cứu trợ y tế, nhân sự trong khoa thiếu nghiêm trọng, Diệp Tu liền kéo người này đến khoa Cấp cứu. Vị bác sĩ mới tới này là một người hiền hòa, nhân duyên rất tốt, làm việc lại gọn gàng ngăn nắp. Khoa Cấp cứu nhờ thế mà không quá bận rộn như dự tính, quả thật so với trước kia thì ngay ngắn trật tự hơn.

Nhân viên bán hàng lại đưa qua một bộ quần áo, Khưu Phi đem hai bộ lần lượt ướm trước người: "Chả trách hôm qua tôi đi tìm thầy, thấy khí sắc ảnh khá tốt, hóa ra là đã tìm được trợ thủ."

Tay cậu cầm hai bộ vest, một bộ màu xanh đậm một bộ đen tuyền, kiểu dáng đứng đắn nghiêm chỉnh thế này hiển nhiên không phù hợp với sở thích thường ngày của cậu, nhưng việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp nghiêm túc như vậy, dù sao cũng phải chuẩn bị một bộ trang phục ra dáng một chút. Cậu có chút khổ não hướng ánh mắt tới Kiều Nhất Phàm cầu trợ giúp, người sau cũng cười khổ nói sao cậu không mặc thử xem.

Chờ Khưu Phi mặc thử đồ xong đi ra khỏi phòng thay đồ, Kiều Nhất Phàm dù miễn cưỡng duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng bả vai đã rung lên bần bật. Học trò tinh anh của đại thần khoa Ngoại mặt đầy khó hiểu, xoay người nhìn về phía mình trong gương, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phì cười.

Vest đen, sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt xanh tro, nhìn không khác gì mấy gã bán bảo hiểm.

Cậu sốt ruột cởi mấy cái cúc áo vest: "Mặc như này nhìn ngu xuẩn quá. Tiền bối, trước kia anh bảo vệ luận văn thì mặc gì?"

Kiều Nhất Phàm bị hỏi đến có hơi sửng sốt, đỏ mặt lúng túng cười đáp: "Khi đó tôi không chọn được đồ phù hợp, chỉ mặc đồng phục cấp ba, dù sao thì sau khi tốt nghiệp vóc dáng cũng không cao hơn mấy. . .nên cũng vừa vặn."

Lần này người nhịn cười đổi thành Khưu Phi. Cậu nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới. Kiều Nhất Phàm có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mái tóc mềm mại còn phản chiếu vầng sáng nhàn nhạt. Cậu mặc áo Tshirt màu đơn giản cùng quần kaki vàng nhạt, không chút nào nhìn ra được là lớn tuổi hơn Khưu Phi.

Thật giống với một học sinh cấp ba.

Trong đầu cậu đang tưởng tượng cảnh Kiều Nhất Phàm mặc đồng phục cấp ba, đứng trước bục giảng nghiêm túc trả lời phản biện để bảo vệ luận văn, dáng vẻ trả lời từng câu hỏi với nụ cười lễ phép trên môi, thật là đáng yêu quá mức.

Khưu Phi vô cùng tiếc nuối việc mình không thể tận mắt chứng kiến khung cảnh ấy, lại không ngừng tự não bổ, tâm tình xao động không biết nảy sinh từ nơi não bỗng lan ra toàn thân, khiến cậu cảm thấy cổ họng phát khô, nhịn không nổi mà đưa tay nới cà vạt trên cổ áo.

Kiều Nhất Phàm thấy hành động của cậu, chỉ cho là trang phục cứng nhắc quá khiến cậu ta khó chịu: "Sao thế? Cà vạt thắt không được à?"

Người sau thậm chí không dám nhìn vào mắt Kiều Nhất Phàm, cực kỳ mất tự nhiên nghiêng tầm mắt: "Ừ, hơi chật."

Hai người lượn lờ nửa ngày cũng không chọn được bộ nào thích hợp, cuối cùng đành phải gọi điện cầu cứu Tô Mộc Tranh. Bác sĩ xinh đẹp này vừa khéo cũng được nghỉ, không mất bao lâu đã gửi lại vài tấm hình kiếm được trên internet cho bọn họ theo đó mà tìm, lúc này vấn đề nan giải mới coi như được giải quyết.

"Trông được không? Không quá bảnh chọe chứ?" Khưu Phi nhìn mình trong gương: áo vest một khuy màu đen bảy phần, cổ và tay áo có đường viền mảnh, cà vạt cùng màu với áo vest phối thêm cái kẹp.

Bộ đồ này có chút bóng dáng của đồng phục học sinh, so với tây trang đúng kiểu thì biến hóa ít nhiều. Áo vest kiểu slim fit phối với quần jean tối màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Kiều Nhất Phàm nhìn đến ngây người, nửa ngày mới đỏ mặt đáp: "Đẹp trai lắm, mắt nhìn của chị Mộc Tranh thật tốt."

Còn đúng hai tuần là đến ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp, không chỉ Khưu Phi, cả người giúp cậu chuẩn bị tài liệu là Kiều Nhất Phàm cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Mỗi ngày sau khi tan làm hai người đều vùi đầu ở trong phòng ký túc xá của Khưu Phi, chỉnh sửa từ ngữ, sắp xếp câu từ, điền các loại bảng biểu, thử hỏi lẫn nhau. Lúc nghỉ ngơi thì thay phiên nhau cầm PSP của Khưu Phi chơi GOS coi như thư giãn, bất tri bất giác đổi mới kỷ lục cao nhất mấy lần.

Có mấy lần bận bịu đến đêm khuya, Kiều Nhất Phàm liền mượn giường của bạn cùng phòng Khưu Phi mà ngủ tạm một đêm, hôm sau trực tiếp đến khoa Cấp cứu đi làm. Khưu Phi thấy trên mặt cậu mang nét mệt mỏi kì thực thấy áy náy, liền bảo những thứ còn lại cậu có thể tự mình hoàn thành. Chỉ là cái người hơn cậu một tuổi kia lại chẳng để ý chút nào, một bên đem tư liệu đã chỉnh sửa kỹ càng nhét vào phong bì thư, một bên cười nói: "Bảo vệ luận án là chuyện rất quan trọng, không thể làm qua loa. Có thể giúp đỡ cậu tôi thấy rất vui vẻ."

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, tối hôm đó Kiều Nhất Phàm vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Mượn ánh đèn đường nhạt màu ngoài song cửa chiếu vào, Khưu Phi nhìn sang giường đối diện. Gương mặt người nọ lúc ngủ thật điềm đạm nhu hòa, khiến cậu lần đầu tiên bị kích thích muốn đặt lên một nụ hôn, sau khi trằn trọc trở mình, rốt cuộc cũng nhịn xuống.

Diệp Tu sau khi biết chuyện này liền tỏ ra cực kỳ hâm mộ học trò của anh, còn hướng về phía tiểu lão tổng giả bộ đáng thương: "Thầy Lam à, cậu thấy nhóc kia hạnh phúc không kìa, chậc chậc chậc, bảo vệ luận văn còn có phụ tá riêng, còn phục vụ tận nơi! Ca năm đó phải tự tay làm hết, quá là đáng thương!"

Tiểu lão tổng lườm một cái, không lên tiếng, trực tiếp dùng quả táo mới gọt xong bịt miệng anh ta.

Than phiền thì than phiền, vị đại thần khoa Ngoại này rốt cục vẫn đổi ca trực đêm cho Kiều Nhất Phàm, để cậu có thêm thời gian giúp Khưu Phi chuẩn bị.

Bảo vệ luận văn được ấn định vào cuối tháng năm. Trưa hôm đó Kiều Nhất Phàm giúp Khưu Phi chỉnh lý mấy thứ cuối cùng trong phòng chờ. Có lẽ là đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, tới lúc gần bắt đầu thì bầu không khí cũng không còn khẩn trương, tất cả diễn ra đâu vào đấy.

"Khưu Phi, chờ một chút." Lúc sắp đi ra khỏi phòng chờ, Kiều Nhất Phàm gọi cậu lại, sau đó nhẹ bước tới bên cạnh.

Khưu Phi đang không hiểu gì, đối phương lại đưa tay ôm lấy cổ cậu.

! ! !

Hai người ở rất gần. Áo blouse của Kiều Nhất Phàm vẫn mang mùi nước khử trùng của phòng cấp cứu, lẫn vào khí tức nhẹ nhàng khoan khoái của riêng cậu, phả vào mặt Khưu Phi khiến cậu trong nháy mắt không thể động đậy. Đối phương nhưng lại chỉ chỉnh lại cổ áo cậu cho ngay ngắn, mới thả tay hài lòng cười một tiếng: "Được rồi, rất hoàn mỹ."

Cả ngày nay Khưu Phi không cảm thấy khẩn trương, vậy mà thời khắc này, nhịp tim cậu lại nhanh kịch liệt, đập trong lồng ngực phát đau, nhưng tất cả đều là vui sướng cùng thỏa mãn.

Quá trình bảo vệ luận văn tốt nghiệp vô cùng thuận lời. Kiều Nhất Phàm chỉ là dự thính, cậu ngồi trong góc phòng họp, chuyên tâm nghe Khưu Phi trình bày bài luận mà cậu đã sớm thuộc lòng. Trạng thái của Khưu Phi có vẻ rất tốt, mỗi cái nhấc tay đều tự tin lưu loát hơn nhiều so với lúc diễn tập, như thể mang phong thái trời sinh. Chẳng mấy chốc mà đã đến phần cảm ơn.

". . .Cảm ơn công dưỡng dục của cha mẹ. Cảm ơn thầy Diệp, thầy mãi là mục tiêu cố gắng của tôi, thầy đã dạy tôi nhiều thứ hơn cả những gì trong bài luận văn này."

"Cuối cùng," Khưu Phi nói tới chỗ này, dừng lại một chút, ánh mắt xuyên qua không gian rộng rãi của phòng họp, rơi trên người đang ngồi trong góc phòng, "Tôi phải cảm ơn một người. Anh ấy là tiền bối số một của tôi, dù vận khí của anh không tốt lắm, khởi đầu sự nghiệp không hề suôn sẻ —— "

Kiều Nhất Phàm trợn to mắt không tin được nhìn cậu ta —— nội dung đoạn cảm ơn này hoàn toàn khác so với những gì cậu biết.

"Anh ấy cần cù lương thiện, không bao giờ biết từ bỏ. Anh ấy từng nói sẽ chứng minh cho tôi thấy là anh có thể cho bài thi này một đáp án hoàn mỹ, anh ấy đã làm được."

Giọng nói của Khưu Phi không to lắm, có thể do phòng họp yên tĩnh, mỗi một chữ đều rành rành va vào màng nhĩ của Kiều Nhất Phàm, vang lên ong ong.

"Có thể chung đường với môt người như vậy, tôi thực sự thấy vinh hạnh. Hy vọng quãng đường sau này, có thể cùng anh ấy làm bạn mà tiến tới."

Lúc nói xong những lời này, ánh mắt cậu chưa hề rời khỏi Kiều Nhất Phàm, đối phương trong nháy mắt liền rối bời, hoảng hốt cúi đầu không dám ngước lên.

Kiều Nhất Phàm vui mừng vì báo cáo luận văn của Khưu Phi hoàn thành xuất sắc, các lập luận đều được đưa ra đầy đủ. Có lẽ sẽ không ai hiểu thâm ý trong lời nói của cậu. Thế nhưng bọn họ hiểu nhau đến thế, làm sao có thể không nhận ra được tin tức người kia muốn truyền đạt?

Khưu Phi thấy dáng vẻ hoảng hốt của cậu, cố gắng trấn định, hướng về phía dưới bục mỉm cười cúi đầu.

"Mời các thầy đặt câu hỏi."

Sau khi bảo vệ luận văn kết thúc, Diệp Tu tiễn mấy vị ủy viên rời đi, đại thần khoa Ngoại tương đối hài lòng với biểu hiện của học trò cưng, trên mặt không che giấu sự tự hào. Những bác sĩ thực tập đến dự thính cũng lục tục cáo từ, trong phòng họp lớn cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Kiều Nhất Phàm vẫn ngồi nguyên ở chỗ ban đầu, Khưu Phi đi đến trước mặt cậu, do dự gọi một tiếng tiền bối.

Đối phương cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bình thản như nước.

"Cậu nói không đúng rồi," Kiều Nhất Phàm nói, một tay cho vào túi áo lấy ra con dấu của mình, kéo lấy cổ tay của Khưu Phi, nhẹ đóng dấu lên mu bàn tay của cậu ta: "Cậu nói vận khí của tôi không tốt, tôi không nghĩ vậy. Con dấu này của tôi đã giúp rất nhiều người. Có thể đến làm việc ở khoa Cấp cứu, gặp được Diệp tiền bối cùng mọi người, tôi cảm thấy hết sức may mắn."

Khưu Phi cực kỳ hồi hộp, trái tim sớm đã nhảy đến cuống họng, so với lúc bảo vệ luận văn khi nãy muốn đông cứng cả người. Bàn tay giữa không trung không ngừng run nhẹ, một giây sau lại được ngón tay mềm mại ấm áp của người kia nắm chặt.

"Có thể gặp được cậu, có lẽ là chuyện may mắn nhất."

Chúng ta gửi gắm ôn nhu, chỉ cần có một người hay biết, sẽ không còn cảm thấy cô quạnh.

- END -​
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#32
Cuối cùng thì fic cũng đã hoàn thành sau một time dài hành chị :ROFLMAO::ROFLMAO:
Em đọc xong hùi trưa mà lúc đó tâm trạng kém quá nên hong cmt cho chị được Orz
Tiểu Kiểu, em mặc vest không khác gì bán bảo hiểm á???? How to tưởng tượng đây?? :ROFLMAO:
Yup, em mặc đồng phục rất đẹp a :xutsac: tưởng tượng là muốn hú hét :LOL:
Diệp ma thần, ngoài miệng anh nói vậy nhưng vẫn chiều ý tụi nhỏ mà..... quả nhiên là papa tốt :v
Chỉ cần những hành động nhỏ là đã muốn hú hét, hai đứa đúng là cp gà bông a :3
Sau màn bảo vệ luận văn là màn tỏ tình trá hình của em trai mị..... aaaaaa kute quá <3
Đúng vậy, hai đứa gặp nhau là điều may mắn...... Tụi chị thích tụi em cũng là may mắn của tụi chị a
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#33
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#34
Khưu Phi cực kỳ hồi hộp, trái tim sớm đã nhảy đến cuống họng, so với lúc bảo vệ luận văn khi nãy muốn đông cứng cả người. Bàn tay giữa không trung không ngừng run nhẹ, một giây sau lại được ngón tay mềm mại ấm áp của người kia nắm chặt.

"Có thể gặp được cậu, có lẽ là chuyện may mắn nhất."

Chúng ta gửi gắm ôn nhu, chỉ cần có một người biết, cũng sẽ không còn cảm thấy cô quạnh nữa.
Đây là chuyện mà em luôn tưởng tượng trong đầu mỗi khi nhắc đến cp Khưu Kiều: Ước gì Khưu Kiều cùng được Diệp ma thần dạy bảo, được ở chung một chỗ, cùng nhau tiến bộ, Diệp phụ huynh giúp "con giai nhà mình" theo đuổi Tiểu Kiều, như vậy thật tốt! Và cái fic này chính là kiểu mối tình gà bông đậm chất thanh xuân như vầy nè, đọc mà ấm hết cả lòng, ngọt ngào bình yên ghê luôn! Cảm ơn chị Thỏ đã edit một fic xinh xẻo ngọt sủng dư này.... :love: Đoạn cuối tỏ tình vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế!
 

Bình luận bằng Facebook