Cặp đôi hợp tác - Đường Hạo & Triệu Vũ Triết

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Nguồn: douban


Cặp đôi hợp tác - Đường Hạo & Triệu Vũ Triết



Tôi muốn viết hai người này chung, trừ việc hai người họ đại biểu cho Tân Hô Khiếu, còn bởi vì họ có chung một khuyết điểm. Cái khuyết điểm này, khiến người khác khó chịu, khiến người khác khinh bỉ, lại không thể xem thường nó.

Ba Bướm miêu tả quá đúng, Vinh Quang không phải là khoe khoang.

Khoe khoang tốc độ tay, khoe khoang khí thế, quả thật chính là việc mà mấy em trẻ nghé từ dưới quê mới lên yêu thích làm. Bọn họ kiêu ngạo cuồng vọng, tự xưng thiên hạ đệ nhất.

Câu nói “những người thành thục vững vàng luôn luôn cúi thấp đầu” dùng ở ngành nghề nào cũng thấy đúng. Kiêu ngạo không phải là sai, nhưng người hay coi thường người khác thì sẽ không thể nào phát huy tác dụng của bản thân trong đội ngũ được.

Về điểm này, lấy Tôn Tường và Đường Hạo ra làm so sánh là tốt nhất. Ban đầu, hai người họ giống nhau biết bao? Tân binh ra mắt mùa bảy, mùa tám liền phong thần. Đều ngạo mạn bừa bãi, mũi hếch lên trời. Song, giữa bọn họ có một sự khác biệt trong bản chất.

Tôn Tường, chỉ là thích hưởng thụ cái cảm giác “lão tử thiên hạ đệ nhất” ưu việt hơn người được nhà nhà hộ hộ tôn sùng mà thôi.

Còn Đường Hạo, lại muốn rằng cả đội ngũ đều phải bước theo tiết tấu của hắn đặt ra. Ham muốn khống chế của hắn mạnh mẽ hơn Tôn Tường, mà cũng không hề có đầu óc chiến thuật y hệt với Tôn Tường, nên điều này đã quyết định rằng bọn họ sẽ đi về hai hướng kết cục khác nhau.

Đương nhiên sự khác biệt trong tính cách của hai người họ là xuất phát từ trải nghiệm khi xưa. Đường Hạo là đại thần đi lên từ băng ghế dự bị, hắn biết cách quý trọng nắm chặt cơ hội, nên ham muốn khống chế của hắn khá mạnh mẽ. Còn Tôn Tường là người đã giẫm nát Rào cản tân binh, vừa ra mắt liền một đường thuận buồm xuôi gió, cũng không hề nghĩ đến mấy loại chuyện phải quý trọng quyền lực các thứ.

Năng lực dung hợp của Tôn Tường mạnh hơn Đường Hạo rất nhiều. Nói trắng ra là cậu vẫn còn là một đứa trẻ tùy tính chưa trưởng thành hết. Khi gặp phải một người mạnh hơn cậu đánh bại cậu, thì điều đó sẽ biến thành động lực khích lệ cậu trở nên mạnh hơn.

Còn Đường Hạo, từ đầu đến cuối vẫn thủy chung mang tâm tính “không phục”. Nếu như bạn không phục người mạnh hơn bạn, tâm lý mất cân đối, thì bạn sẽ không thể tìm ra được sự chênh lệch giữa hai người một cách chính xác khách quan được. Tự động viên một cách mù quáng không làm nên tích sự gì hết.

Đây, chính là lý do vì sao Tôn Tường ngày càng mạnh hơn. Còn Đường Hạo, thì ta không thấy năng lực của cậu ấy tiến triển thêm.

Có người đang dần trưởng thành, còn có người vì không thể tìm thấy sự chênh lệch mà cứ mãi dậm chân tại chỗ.

Dạng tính cách như Đường Hạo, sợ rằng cho dù đổi cho hắn một hoàn cảnh khác, có cơ hội đến những nhà giàu ông lớn như Tôn Tường chẳng hạn, thì sợ rằng hắn cũng không thể trưởng thành như Tôn Tường được.

Bởi vì hắn có ham muốn phải nắm giữ đội ngũ trong tay, còn Tôn Tường lại không có. Nhìn đãi ngộ của hai người Tiêu Thời Khâm và Phương Duệ trong đội ngũ thì sẽ có thể thấy được thái độ của Tôn Tường và Đường Hạo như thế nào.

Đường Hạo không cách nào phục người khác được, không thể nghe lời át chủ bài, cũng không thể dung nhập vào hệ thống chiến thuật của đối phương.

Đương nhiên, chúng ta cực kỳ công nhận thực lực cá nhân của hắn. Vị đại thần đi ra từ băng dự bị này, đến Diệp Tu còn chính miệng nói nếu như không thể áp chế hắn hoàn toàn, vậy thì có khả năng sẽ thua cuộc. Đường Hạo là loại tuyển thủ tấn công, một khi cho hắn cơ hội phản kích, thì khả năng rằng cục diện sẽ không giống trước nữa.

Chẳng qua là, Vinh Quang không phải là trò chơi của một người. Huống chi thân làm đội trưởng, càng nên thuộc nằm lòng câu nói này khắc cốt ghi tâm. Tôn Tường cũng đã học được điều này từ Diệp Tu, thu được lợi vô vàn.

Một Đường Hạo chưa được đích thân nếm trải bài học xương máu này, lại tự phụ kiêu ngạo, muốn đi đến sự trưởng thành tiến bộ chân chính ─ Còn, một chặng đường dài đằng đẵng phải đi.

Vốn tôi cũng không nghĩ đến việc viết cho Triệu Vũ Triết, nhưng nhìn lại dàn tuyển thủ đạt được giải Người mới tốt nhất từ mùa ba đến nay, ngoài Triệu Vũ Triết ra, còn lại toàn những cái tên khủng như Vương Kiệt Hi, Trương Tân Kiệt, Chu Trạch Khải, Vu Phong, Tôn Tường, Lư Hãn Văn, Đường Nhu. Mỗi một người đều có đặc sắc tính cách rõ nét cho mình, đều rất đáng để tôi tỉ mỉ phân tích một phen. Nếu đã vậy, quả thật tôi cũng không nỡ cho Triệu Vũ Triết mùa tám ra rìa.

Nói tới cậu tuyển thủ này, tôi tựa như thấy được một Đường Hạo khác.

Chỉ có điều là càng không có đầu óc, càng vô lễ hơn, trong khi trình độ lại kém hơn không ít. Bởi vì trước khi Đường Hạo trở thành đại thần, trở thành đội trưởng đứng đầu chiến đội, thì ở trong team cũng khá là thu mình khiêm tốn. Trừ việc lần nọ hắn lấy hạ khắc thượng, còn lại thì cũng không hề nghe nói hắn từng bất kính với đội trưởng và tiền bối gì đó.

Còn Triệu Vũ Triết, phách lối trong game, vênh váo hất hàm chỉ tay năm ngón với hội trưởng công hội (Diệp Tu từng nhắc vô số lần rằng giữa tuyển thủ chuyên nghiệp và hội trưởng công hội không tồn tại mối quan hệ cấp trên cấp dưới). Ở trong chiến đội cũng không hề tôn kính đối với đội trưởng Lâm Kính Ngôn và đội phó Phương Duệ.

Lúc đó cậu cũng chỉ mới là Người mới tốt nhất thôi, hai chữ “người mới” này còn chưa gỡ xuống đâu, ấy vậy mà thái độ ở trong đội lẫn ngoài đội cứ như bản thân đã giật quán quân rồi không bằng. Dáng vẻ kiêu kỳ làm màu kia thật sự không thể khiến người ta yêu thích được.

Trên đời này khó sống nhất là những người EQ thấp. Đặc biệt là lần event Giáng sinh nọ, sự bất kính của cậu với Phương Duệ không chỉ đơn thuần dừng ở biểu hiện bề ngoài nữa thôi, thậm chí trong lời nói còn chứa sự xúc phạm nữa. Trong lịch sử những Người mới tốt nhất trước cậu, sợ rằng ắt cậu là người phách lối nhất mất.

Triệu Vũ Triết và Đường Hạo ở Ngôi sao Tụ hội cùng khiêu chiến tiền bối cùng nghề, song biểu hiện của hai người khác nhau một trời một vực.

“Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo dù rằng hung hăng ngang ngược, nhưng kỳ thực hắn có năng lực thật sự nắm vững vàng trong tay mình. Khí thế trên sân cũng đầy đủ sung túc, với cả loại khí chất ngang ngược của hắn cũng xuất phát từ năng lực cá nhân đầy đủ xuất sắc. Nói cho cùng, thì đó là biểu hiện của sự tự tin, một sự tự tin có cơ sở đầy đủ.

Còn Triệu Vũ Triết, ngoại trừ kỹ thuật tài nghệ không bằng người khác, thì phong thái trên sân cũng rất khó nhìn. Đối mặt với Sở Vân Tú, trước khi trận đấu bắt đầu thì muốn mô phỏng câu “lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo, song ngữ khí lại chỉ có sự tự phụ trống rỗng, khí thế không đủ dứt khoát quyết liệt thua kém hẳn Đường Hạo một bậc. Sau trận đấu thua Sở Vân Tú thì sắc mặt lại đen thui âm trầm, trong câu chữ nói ra toàn chứa gai nhọn, mặt mũi càng khó coi biết bao nhiêu.

Chỉ có thể nói rằng, lòng cậu âm u như Lưu Hạo, lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác, tính cách lại phách lối tự phụ như Đường Hạo. Song vậy mà lại không có lòng dạ tiếu lý tàng đao bậc như Lưu Hạo, cũng không có thực lực nền tảng để ngang ngược bừa bãi như Đường Hạo.

Không biết Ba Bướm có phải cố tính tạo ra một hình tượng cho mọi người giễu cợt khinh bỉ hay không, cậu ấy đơn thuần chỉ là dựa theo hình tượng tên đểu cáng không có đầu óc thường gặp trong truyện mà thôi.

Song lại nghĩ tiếp, xã hội ngày nay, không tôn trọng tiền bối, đối đãi tiền bối bất lễ ngỗ nghịch, không chịu theo chân người đi trước học hỏi kinh nghiệm, ngược lại trong đầu toàn chứa mấy suy nghĩ kiểu “Anh hết thời rồi, tôi mới là tương lai” này nọ, ịn to đùng sự coi thường ra mặt, tài nghệ không bằng người khác còn tự phụ cho rằng là họ cố ý gài bẫy mình… Cũng không phải số ít, trong sách truyện luôn có một nhân vật bộc lộ những mặt xấu này ra.

Triệu Vũ Triết chính là đại diện cho những kẻ có nhiều tật xấu lại hận không thể giờ giờ khắc khắc show IQ cho người khác xem chúng ta thường thấy ngoài đời sống, thật sự khiến người ta vừa tức giận vừa buồn cười mà.

Trước đây tôi từng đưa ra giả thiết rằng, nếu như Hô Khiếu xuất hiện một bậc thầy chiến thuật có thể khiến trên trên dưới dưới đội viên đều bội phục và nghe theo, như vậy thì thực lực của Hô Khiếu sẽ bật nhảy vọt. Bởi vì năng lực cá nhân của bọn họ thật sự là rất mạnh mẽ, nhất là Đường Hạo. Hắn là một tuyển thủ dạng công kích, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, khí thế rất thịnh.

Có điều, muốn cho Đường Hạo phục tùng người ta thật sự là quá khó khăn…

Cho nên, Hô Khiếu không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể tiếp tục lối đánh một kèm một của bọn họ. Đơn giản thô bạo, cũng là chiến thuật duy nhất của họ.

Gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì tèo. Cái danh “cường đội dỏm” của Hô Khiếu, đến cùng là còn phải gánh vác bao lâu nữa? Tương lai của chiến đội này, trước giờ vẫn mê mang như cũ.



Hoàn.



Lời người dịch:

Thật ra bài này không phải phân tích sự hợp tác giữa hai người, cũng chỉ là phân tích riêng cá nhân rồi gộp viết chung. Sẵn với Tân Hô Khiếu dù sao cũng nghịch dư luận nhiều, trong bài cũng không có tung hô khen tận trời đâu, ngược lại còn khá sắc sảo thực tiễn nữa, tui còn thấy bài khen Tường nhi nhiều hơn quá trời luôn.

Đường Hạo, Tôn Tường, nếu giải thích theo hướng khoa học, thì có thể là hai cậu chàng này còn đang ở ngưỡng cuối tuổi dậy thì. Thuỳ trán chưa định hình xong hết, các đánh giá nhận định còn chưa phát triển vẹn, khống chế tâm tình còn kém, mắt nhìn đại cục tính toán cho tương lai cũng chưa tốt. Đây hoàn toàn là một giai đoạn chung phải trải qua của hầu như toàn bộ mọi thanh thiếu niên nhỉ.

Nhà tâm lý Erik Erikson đã chỉ ra, mỗi lứa tuổi sẽ đối mặt với những “khủng hoảng” tâm lý riêng. Riêng lứa tuổi mấp mé trưởng thành này, thì sẽ chật vật với câu hỏi: Tôi là ai?

Không ngừng đổi xoành xoạch các vai trò khác nhau trong xã hội, không ngừng đột phá các giới hạn mới để “chứng minh” làm rõ bản thân mình.

Đó, là một cuộc truy tìm danh tính bản thân mình.

Ban đầu cũng không định dịch bài này, tính ra thì tui cũng đọc qua tình tiết Hô Khiếu dừng chân mùa 10 đã lâu, giây phút Hô Khiếu tuyên bố bị loại thì tui cũng chỉ hơi ngỡ ngàng và bỡ ngỡ xa lạ một ít, rồi cũng không nghĩ nhiều, dù sao tui cũng không có chấp niệm yêu hận tình thù gì quá nhiều với Hô Khiếu, ác cảm hay hảo cảm gì cũng không có hết, chỉ cảm thấy đội này hơi trẻ trâu tăng động thôi, cơ mà dù sao cũng là một cảnh sắc trong Liên minh, rất có ý vị đó.

Nhưng dạo này làm bài cho Tường nhi nhiều, dễ mềm lòng. Thiết nghĩ, cũng là tui nợ những người trẻ tuổi không biết chịu thua này một bài. Vì sự cứng đầu của bọn họ, sự cùng đường bất lực, sự va vấp thương đau, và cái ý chí hừng hực không biết sợ hãi dũng cảm xông về phía trước!

Thanh xuân hữu hạn, quán quân càng hữu hạn. Mong rằng Tân Hô Khiếu sẽ sớm tìm ra một con đường thích hợp thuộc về mình để tiến đến quán quân bằng lực lượng vững chắc nhất của mình.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook