Tôn Tường - Quân lệnh trạng

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề và minh họa do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả.

Có spoil, nhưng vì đây là bài cuối cùng tui làm cho Tôn Tường, nên tui muốn đăng trọn vẹn hết bài không muốn bỏ vào spoiler che, nên để bình thường có sao đăng vậy. Suy nghĩ kỹ nếu đọc tiếp.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân.


Tôn Tường - Quân lệnh trạng


"Thanh xuân lập cho cậu một tấm quân lệnh trạng, tôi thay cậu tiếp.

Chỉ cần hứa với tôi, không được bại bởi chính bản thân mình."


1.

Nghe nói lúc Tôn Tường mới lên sàn, rất nhiều người đều ghét cậu ấy, sau này thì mới chuyển thành fan.

Tôi thì không như vậy. Tôn Tường vừa lên sàn, tôi không hề thấy ghét cậu ấy, chỉ cảm thấy cậu ấy thật đáng nhận được đồng tình.

Lúc tôi chứng kiến cảnh tượng Tôn Tường gấp gáp giơ tay đón lấy thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu, trong lòng liền lộp bộp một tiếng, lẩm ba lẩm bẩm “Tiêu rồi, thẻ tài khoản của main mà chú em cũng dám tùy tiện lấy nữa hả? Thiếu niên à, cậu có cái tài để nhận nó đi nữa thì cũng không có cái mạng để lấy nó đâu… Ấy da… Cậu còn thái độ với cán bộ kiểu đó nữa, lên mặt hống hách với nhân vật chính, chú em có biết hào quang nhân vật chính là gì hông vại ba? Tiêu rồi tiêu chắc rồi, với cái đà này thì từ đây về sau xác định là cuộc đời cậu một mảnh đen tối rồi. Mà không chỉ là bị tác giả ngược đến cùng thôi đâu, độc giả cũng sẽ hùa nhau phỉ nhổ bôi đen cậu. Đứa nhỏ này cậu xui quá xá là xui rồi.”



Từ giây phút tiếp nhận lấy Nhất Diệp Chi Thu, Tôn Tường đã bắt đầu bước chân lên một con đường tràn đầy gian nan thử thách không có lối về, đã định là phải đổ mồ hôi sôi nước mắt vật vã tiến lên.

Cậu không phải là một tiểu quái phó bản qua đường bị đánh hai phát là qua ải. Nhất Diệp Chi Thu và Diệp Thu có một mối quan hệ ràng buộc sâu xa bền chắc như vậy, tác giả không thể nào bỏ lơ một chi tiết đặc sắc thú vị như vậy được.

Nên, thiếu niên cuồng vọng cầm Nhất Diệp Chi Thu, đã định là phải một lần lại một lần bị đánh ngã trên mặt đất.

Lúc Gia Thế mở rượu vang ăn mừng chào đón Tôn Tường, ánh mắt tôi nhìn Tôn Tường giống như là nhìn một con cá sắp lên thớt làm thành sushi, ăn chung với rượu vang đỏ vậy.




2.

Tôn Tường quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tôi.

Chịu nhục nhã thiệt thòi trong game, Gia Thế bị out đào thải khỏi Liên minh, đấu khiêu chiến thất bại, chuyển đến Luân Hồi, Luân Hồi cũng không đạt được quán quân.

Một lần lại một lần, Nhất Diệp Chi Thu bị Quân Mạc Tiếu đánh ngã.

Chàng trai trẻ tuổi này, dù cho cuối cùng cậu không phải là người thảm nhất đi chăng nữa, nhưng trên người cậu vẫn mang theo một khí tức không may mắn.

Cũng không còn cách nào cả, ai bảo cậu vừa lên sàn đã bị tác giả gắn cái tag đen thùi chứ?

Nhưng cái tôi hề không ngờ đến là, sau mỗi một lần thất bại gục ngã, mỗi một lần trui rèn tàn khốc vượt qua hỏa ngục, thì phong cách và tâm tính của Tôn Tường lại thay đổi rồi.

Tác giả cũng thế, mà độc giả cũng thế: Cuối cùng chung quy thì mọi người đều tha thứ cho cậu ấy. Dù sao, ban đầu vốn cũng không phải là lỗi lầm của cậu đâu.



3.

Tôn Tường có tính cách sắc bén kiệt ngạo, tài năng lăng thiên chẳng giấu được, cũng chẳng thèm giấu làm gì. Giống y hệt những biểu hiện của cậu ở trận Tân binh khiêu chiến năm ấy, thế tới dồn dập không đỡ nổi, một sự tự tin được rót tràn nhuệ khí.

Song, cũng không được nhiều người thích cho lắm.

Tác giả miêu tả cậu ấy, tóm tắt khái quát lại chính là mấy chữ “cuồng vọng kiêu ngạo, trong mắt chẳng coi ai ra gì”.

Mà trong mắt tôi, đó chính là một trạng thái tự lấy mình làm trung tâm đến mức cực hạn.

Về phương diện đối nhân xử thế, cậu ấy cũng không đến nỗi ngu ngơ cái gì cũng không biết, chỉ là cậu ấy chẳng hề để tâm đến nó. Cậu ấy chỉ xem trọng những người xuất sắc hơn mình, còn những ai yếu hơn cậu ấy thì chẳng lọt nổi vào mắt Tôn Tường.

Chỉ có kẻ mạnh hơn cậu, thì cậu sẽ muốn làm đối thủ đạp đầu người đó xuống. Trong khái niệm của Tôn Tường, căn bản là không có thư mục gì để nhét những thứ như “xã giao” vào hết, vốn cũng chẳng phải “đối thủ” cũng chẳng phải “đồng đội” phân loại vào đầu cậu ấy được.

Loại tính cách chỉ chú ý đến bản thân mình như vậy, trừ việc khiến Tôn Tường khó hài hòa với đoàn đội ra, còn gây ra hai hậu quả nghiêm trọng.

Thứ nhất, là nhìn cậu khá ngốc.

Tôn Tường và Đường Hạo có chút giống nhau, đồng thời cũng có sự khác biệt không nhỏ. Một người không có đầu óc, một người không có hứng thú.

Tôn Tường bị mắng rằng không đem theo não không có đầu óc, điều này vừa thể hiện ở phong cách chiến đấu thích trực tiếp cường công của cậu, vừa thể hiện ở phong cách làm người của cậu.

Cậu ấy không biết cách nhìn sắc mặt người khác, không nắm được trọng tâm vấn đề nằm ở đâu.

Đối diện với lời rác rưởi, thì vô pháp phản kích được, chỉ có thể nổi giận cáu kỉnh mà thôi. Điều này, một mặt là vì tính cách thẳng thắn của cậu, một mặt khác là vì đầu óc cậu ấy không hề quanh co lắt léo vòng vèo.

Cái này không liên quan gì đến trị số IQ hết. Đó không phải là ngu xuẩn, chỉ là có nhiều vấn đề cậu ấy không nghĩ đến, cũng không thèm đi suy nghĩ tính toán làm gì, bởi vì trọng điểm sự quan tâm của cậu ấy không đặt ở đó.

Tư duy của cậu chỉ xuất phát từ góc độ bản thân. Khi nó không cùng một tần số với người khác, thì thật sự khiến người ta có cảm giác như đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi.

Hậu quả thứ hai, là khiến cậu dễ mất đi sự thăng bằng tâm lý.

Lòng tự ái cực kỳ mạnh mẽ, tính cách lại tự phụ, lại thêm một đường thuận buồm xuôi gió từ trước đến nay đã khiến cậu chỉ có thể chấp nhận thắng lợi, chứ không thể tiếp nhận thất bại được.

Sự tự phụ duy ngã độc tôn, mình ta là nhất được thành lập trên cơ sở “trước giờ chiến vô bất thắng”. Dù là một chút thất bại nào đi chăng nữa, cũng sẽ gây ra chấn động dữ dội đối với cơ sở này.

Thật thú vị nhỉ, sự dịch chuyển tâm lý vô cùng lớn như thế, ấy vậy mà lại xảy ra trên một con người cố chấp, sống chết gì cũng không chịu thay đổi chính mình, cũng không biết bẻ cong luồng tư duy cho linh động thích ứng với người khác.

Thua Hàn Văn Thanh trong All-Stars, cậu mất mặt xấu hổ đến nỗi muốn núp luôn ở chỗ ngồi tuyển thủ khỏi trườn mặt lên sân khấu chi nữa. Thua Diệp Tu trong game, cậu tự giam mình trong phòng huấn luyện không gặp người, thành tích trên sân đấu cũng chịu ảnh hưởng cực lớn.

Cậu ấy sẽ không vì thua cuộc mà dẫn đến hoài nghi năng lực của bản thân mình.

Nhưng, cậu sẽ không phục.

Mà càng không phục thì lại càng muốn chứng minh thực lực của mình. Cậu rất đặt nặng thắng bại ở trong lòng, xem chúng phi thường quan trọng. Lòng cầu thắng càng cấp thiết, ngược lại sẽ sinh ra vài phần xốc nổi nóng nảy.

Một Tôn Tường như vậy, đụng phải một Gia Thế như thế, hậu quả có thể tưởng tượng được.


4.

Gia Thế đã không lợi dụng tốt nhân tài họ bỏ ra một khoản tiền lớn rước về này.

Đúng vậy, thật sự bình tâm mà nói, Tôn Tường là một nhân tài.

Nếu chỉ bàn riêng kỹ thuật, tuyệt đối không hề thua kém các vị tuyển thủ đại thần thành danh.

Năng lực vượt trội, mong muốn cầu thắng mãnh liệt, chịu bỏ công sức ra nâng cao rẽn dũa kỹ thuật. Một Tôn Tường vừa thiên tài vừa cố chấp, hẳn nên lấy được thành tựu cực cao ở lĩnh vực này.

Thứ duy nhất cậu thiếu sót, chính là kinh nghiệm và ý thức đoàn đội. Mà thật ra những cái này, về sau có thể dần thay đổi và bồi đắp được.

Tôn Tường cuồng vọng tự đại, mắt cao hơn đầu, xem bản thân là tâm vũ trụ. Nhưng mà có một điều rằng, cậu ấy chỉ quan tâm thực lực của bản thân trong game, chứ không hề để ý đến quyền lực và địa vị.

Cậu chuyển đến Gia Thế là vì Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, mà không phải vì danh phận đội trưởng. Ở Gia Thế, chức quyền đội trưởng của Tôn Tường, tương đương bằng không.

Một đội ngũ có đội trưởng chỉ là cái vỏ ngoài trống rỗng thì không thể xem là một đoàn đội khỏe mạnh được. Nhưng đối với Tôn Tường mà nói thì có lẽ là khá hơn chút, bởi nếu với cái tính tình của Tôn Tường khi đó, nếu cậu còn muốn ôm quyền lực đội trưởng vào người nữa vậy thì càng phiền toái hơn, bởi ông thần này có biết làm đội trưởng sao đâu!

Sự bén nhọn của cậu là một con dao hai lưỡi. Muốn nó phát huy tác dụng như thế nào, thì phải xem team giao cho cậu một vị trí như thế nào.

Đáng tiếc, cậu ấy đụng phải một Gia Thế sa sút đấu đá nội bộ.

Vấn đề của Gia Thế căn bản không phải là vấn đề của một cá nhân nào.

Từ bầu không khí đến nếp sinh hoạt của cả một tập thể đều không đúng lắm, Diệp Tu cũng phải gánh tránh nhiệm trong chuyện này. Nhưng mà sau đó Đào Hiên lại chọn đổi Diệp Tu lấy Tôn Tường, thì cũng không đem lại thay đổi tích cực gì cho cục diện này cả.

Lấy thái độ của Lưu Hạo làm đại diện cho những đội viên khác ở Gia Thế mà xét, ngoài sáng thì nịnh nọt bợ đỡ, trong tối lại âm thầm lợi dụng vụ lợi, ấy vậy mà bọn hắn còn chẳng chịu nỗ lực để Tôn Tường dung nhập vào đoàn đội nữa chứ.

Lúc gặp lại trong tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu chất vấn Lưu Hạo, lúc đối thủ xuống tay nhằm vào đặc điểm dễ nóng máu của Tôn Tường, thì chú có phát hiện không? Có nhắc nhở cảnh tỉnh Tôn Tường hay không? Có không?

Không có.

Gia Thế hoàn toàn không thể phát huy tác dụng của Tôn Tường một cách tốt nhất, cũng không thể tiêu trừ những tác dụng phụ Tôn Tường mang đến. Lưu Hạo và Trần Dạ Huy lừa Tôn Tường vào game giúp họ, lại càng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lần sau còn thảm hơn lần trước.

Rốt cuộc, là Tôn Tường hố Gia Thế, hay Gia Thế mới đang hại Tôn Tường đây? Thật đúng là khó có thể đưa ra phán đoán chính xác được.


5.

Tôi cho rằng, trách nhiệm của chiến đội Gia Thế lớn hơn một chút.

Bởi vì sau này khi Tiêu Thời Khâm đến, chúng ta có thể so sánh một chút, “con nhà người ta” trong truyền thuyết.

Tiêu Thời Khâm là một người nhìn thoáng qua thì không có đặc điểm gì, đồng thời cũng là một người rất giỏi rất lợi hại. Hắn không có một ưu thế quá rõ ràng, giống người này một chút, giống kẻ nọ một tẹo, tổng hợp đặc trưng của một đống con người lên hắn. Nhưng có lẽ, đây mới là chỗ lợi hại của hắn sao? Ai lại có thể dung nhập nhiều đặc điểm của nhiều người như vậy vào mình chứ?

Thứ Tiêu Thời Khâm mang đến cho Gia Thế, không chỉ là chiến thuật, mà còn là năng lực cân đối chu toàn mọi sự dưới sàn đấu nữa. Hắn có thể nhạy bén phát hiện ra vấn đề tồn tại trầm kha của Gia Thế là gì, cũng như từng cố gắng thay đổi nó. Cơ mà điều này thật sự làm hắn mệt mỏi vô cùng.

Song, nó có đem lại một số hiệu quả. Đặc biệt là, sự thay đổi của Tôn Tường.

Tính cách của cậu ấy vẫn khá kiêu ngạo, nhưng đã sáng sủa vui tươi thả lỏng hơn không ít. Diệp Tu đã không còn là ám ảnh tâm lý nặng nề phủ lên lòng cậu nữa.

Giây phút tôi phát hiện sự thay đổi của cậu ấy, là từ tiếng gọi “Chuyện Nhỏ” kia. Một Tôn Tường không thể thành công cướp kỷ lục phó bản, đầy mặt đều là sự không cam tâm, nhưng lại chịu ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Tiêu Thời Khâm, đồng thời trả cho Tiêu Thời Khâm một cái biệt danh lấy xài.

Cậu ấy còn có tâm tình đi chú ý từ đồng âm kìa!

Ít nhất cậu cũng không còn quá xoắn quẩy chuyện kỷ lục phó bản lại một lần nữa bị Diệp Tu nhúng tay vào. Bởi vì, Tiêu Thời Khâm nói cho cậu rằng, chúng ta không có thua, đây không tính là gì quan trọng.

Tôn Tường cũng không phải là một người không biết nói lỹ lẽ. Cái cậu ấy cần, chỉ là một người có thể chỉ điểm cho cậu một chút. Dùng phương pháp để cậu có thể vừa được thỏa mãn lòng tự tôn của mình, để mà khiến cậu bất giác nghe lời để thay đổi theo.

Cần vuốt vuốt lông một chút.

Vẫn còn là, một đứa nhỏ kia mà.


6.

Quãng thời gian Tôn Tường đánh khiêu chiến, độ ngây (chập) thơ (mạch) hình như tăng lên.

Nhiều lần khiến tôi sinh cảm giác IQ và EQ của cậu tay nắm tay dắt nhau offline hết ráo rồi, tôi vô cùng nghi ngờ rằng có khi nào tác giả dưới yêu cầu của biên tập viên đã sửa quách cái thiết lập nhân vật của Tôn Tường rồi không vậy nữa.

Độ phách lối của Tôn Tường giai đoạn này dường như đã tăng lên gấp bội, có cơ hội đứng cùng với Diệp Tu trên sân thì cậu liền liều mạng show cảm giác tồn tại, giở trò táy máy ra bộ cun ngầu, huơ tay múa chân chìa tay ra nói “Tôi mỗi trận lôi đài đều có thể gặt năm điểm đầu người, tối nay cũng không phải ngoại lệ”, “Tôi thật muốn biết mấy anh định làm cho tôi thua một cách khó coi như nào đây, ấy da tôi đoán không ra nổi”…

Bị phản dame bao nhiêu lần cũng không chừa nổi cái tật này, vẫn cứ kiên trì nhào tới chịu M lần nữa, thật sự khiến người ta muốn đỡ trán cảm thán, thiếu niên cậu đến đây là để bán manh diễn trò sao?

Lần bán manh này lời lắm, bán một lần rồi trị số thù hận của độc giả tôi đây liền bay mất sạch.

Sau khi Gia Thế out liên minh, tôi cảm giác rằng tâm tính của Tôn Tường ấy vậy mà đã cải thiện hơn, cũng không biết là do bị đả kích hay là do dụng tâm lương khổ của Tiêu Thời Khâm mang lại tác dụng nữa.

Không có thứ gì có thể khiến cậu dao động nữa, bởi vì tất cả những chuyện đó đều là “chuyện nhỏ”.

Cậu chỉ muốn chiến thắng Diệp Tu trên sàn đấu, đoạt về thắng lợi mà thôi chứ không hề mang tạp niệm khác gì nhiều.

Cậu đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Khi cơ hội cuối cùng cũng đến thì phải làm cho khoa trương một chút mới để biểu đạt sự kích động sôi sục sắp bùng nổ trào ra ngoài trong lòng mình. Đồng thời, để thuyên giảm tiêu trừ sự bất an mơ hồ không chắc chắn trong lòng, thì cậu càng phải tỏ ra tự tin chút, tự tin đến mức thiếu đánh luôn.

Tôn Tường thực sự chỉ là có chút thiếu đánh mà thôi.

Chung quy thì cậu vẫn khá là đơn thuần vô tư, không biết cách khiêu khích đùa bỡn tâm cơ xấu xa ác ý đâu.


7.

Nhưng mà sự xui xẻo của Tôn Tường cũng sẽ không bởi vì cừu hận về cậu thuyên giảm bớt mà chấm dứt đâu. Bởi vì đối thủ của cậu là main cơ mà.

Trận khiêu chiến, là một trận chiến tất phải thua.

Nhưng tác giả cũng chưa từng bạc đãi Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường, một năm này bọn họ chìm nổi trong trận khiêu chiến đều thu gặt được nhiều thứ quý giá.

Đặc biệt là Tôn Tường.

Cũng giống như cái cách Lưu Hạo vì sự việc Diệp Tu giải nghệ mà gánh lấy thù hận, sau đó lấy kết cục ngất xỉu làm khúc hạ màn, thì Tôn Tường cũng thu được một lợi khí thần thánh có thể tẩy trắng cho cậu trong truyền thuyết ─ Một bài học chấn động tâm can.

Trải qua một lần thất bại rung động tâm hồn, sâu sắc cảm giác được sự lạc lối của mình, thì tiếp đó có thể thăng cấp rồi! Đây chính là lộ trình phải đi của rất nhiều nhân vật ngụy phản diện đó thôi.

Giây phút Tôn Tường nói ra câu “Vinh Quang không phải là trò chơi của một người”, tôi nghe thấy một âm thanh.

─Tha thứ cho cậu.

Tôn Tường thua cuộc, nhưng cuối cùng cũng được tha thứ. Được tác giả và độc giả, tha thứ và chấp nhận.

Tôn Tường, từ đây tẩy sạch “tội lỗi”, hồi sinh thành một chú phượng hoàng sống dậy từ tro tàn nghiệp hoả. Cất cánh.


8.

Tôn Tường gia nhập Luân Hồi, lần này khung cảnh lại thay đổi tiếp. Có điều lần chuyển mình này càng rõ ràng triệt để hơn.

“Bao nhiêu ưu ái, bao nhiêu hào quang, cả rào cản tân binh cũng không gặp phải, cậu ta trước nay thuận buồm xuôi gió đến khó tin, để rồi không đụng chướng ngại thì thôi, đụng phát trúng luôn đá tảng. Đáng mừng là cậu ta không nản lòng thoái chí, trưởng thành vùn vụt từ những gì trải qua ở Gia Thế.” (chương 1266, cre: Lá Mùa Thu)

“Tôn Tường - cậu trai ôm theo Nhất Diệp Chi Thu từ Gia Thế đến và nhanh chóng hòa nhập vào Luân Hồi, nay đã là một thành viên chủ chốt - đã bớt đi cái kiêu ngạo của ngày xưa, song lòng tin càng lúc càng lớn mạnh.” (chương 1181, cre: Lá Mùa Thu)

“Cậu ta vẫn chờ cơ hội đánh sml Diệp Tu. Hôm nay cậu ta nín nhịn suốt cả trận, rốt cuộc Luân Hồi cũng thắng, song Tôn Tường lại chẳng có cảm giác đã đánh bại Diệp Tu gì cả.” (chương 1140, cre: Lá Mùa Thu)

Sự biến hóa của Tôn Tường, không hề giới hạn dừng ở lối đánh đánh ngày càng có não có đầu óc trên sàn đấu, cũng không phải chỉ là việc cậu ấy có thể chiến thắng mà cậu có thể từ bỏ phong cách cá nhân quen thuộc của mình.

─ Điều quan trọng nhất chính là, cái thứ cậu toàn tâm toàn ý một lòng truy cầu đã thay đổi.

“Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là vinh quang, mà không phải khoe khoang.” (chương 1, cre: Team Liều SLL)

Một Tôn Tường đã chạm đến điều này, thì cậu đã có thể đủ tư cách tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu rồi.

Không phải là tấm thẻ tài khoản đó. Mà là, Đấu Thần.

Tại sao là Luân Hồi?

Tại sao Luân Hồi lại là boss cuối? Tại sao gia nhập Luân Hồi rồi cậu vẫn bị ngược một lần nữa?

Giây phút tôi nhìn thấy tựa chương “Mười năm Luân Hồi” (chương 1586), cuối cùng tôi cũng nhẹ lòng rồi.

Sứ mệnh của Tôn Tường ở Luân Hồi không phải là đóng nhân vật phản diện, cũng không phải là để chịu ngược. Mà là, truyền thừa.

Tổ hợp pháp sư chiến đấu và thiện xạ không thể xuất hiện ở sàn đấu chuyên nghiệp mười năm trước, ngày hôm nay xuất hiện trên tay Tôn Tường và Chu Trạch Khải, vừa vặn là luân hồi.

Song, đây không phải là tái hiện ngày xưa cũ.

Mà là, tắm lửa sinh tân!

Tôn Tường không phải là thế thân của Diệp Tu, Chu Trạch Khải cũng chẳng phải thế thân của Tô Mộc Thu.

Bọn họ, cùng nhau mở nên một tương lai của chính mình.



9.

Trong chương truyện quyết định thắng bại, tác giả có viết, nhiều năm sau khi Tôn Tường giải nghệ, lúc nhận phỏng vấn thì cậu vẫn có thể nhớ lại tình cảnh khi đó, tôi đột nhiên bùng cháy.

Tại sao một Tôn Tường đã qua nhiều năm như vậy, vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa? Cậu hay chăng, có sở hữu những phút giây Vinh Quang thuộc về chính cậu? Cậu có hay không đoạt được quán quân cho riêng mình?

Trận đấu đó khẳng định không phải là kết thúc. Bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều tương lai ở phía trước.

Đến giờ phút đó, tôi đột nhiên bắt đầu hoài niệm dáng vẻ ban sơ nhất của cậu ấy. Chưa kinh trui luyện, sắc sảo bén nhọn, trắng trợn chẳng e dè ─ Đây là đặc quyền của những người trẻ tuổi.

Luôn có những con người trịch thượng cứ thích dùng lấy tuổi tác và kinh nghiệm ra để thể hiện cảm giác ưu việt hơn người, “Tôi từng trẻ tuổi qua, bạn đã từng già qua chưa?”

Song, người trẻ tuổi sớm muộn gì cũng sẽ già. Còn bạn thì không có cách gì để trẻ lại ngày xưa cũ được hết.

Thời gian không thể quay lại.

Một Tôn Tường chưa trưởng thành năm ấy, cũng rất đáng yêu mà đúng không.


Hoàn.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Đọc bài này về Tôn Tường là nghĩ đến nhân vật Quách Phù, tuy cô tính tình kiêu ngạo, ích kỷ, chanh chua, nhưng thực chất lại là một cô nương chất phát, thuần hậu, không mưu cầu danh lợi, không thủ đoạn xảo trá. Tường Tường không ngốc, chỉ chưa có người để Tường phải lo lắng yêu thương nên chưa được khai tâm. Tôi càng đọc càng đồng cảm, cám ơn tác giả lẫn người dịch.
Cái đoạn Cách Thức Chiến Đấu ngã xuống và Tôn Tường hét lên, những mong đưa NDCT ra đỡ đạn, tôi biết TT đã nhận ra được điều gì là quan trọng rồi.
Cho nên, càng vấp ngã bạn ấy càng tỉnh ngộ. Tôi không thấy bất ngờ với cách tác giả buff cho Tường.
 

mon chan

Gà con tiến hóa
Bình luận
15
Số lượt thích
11
#3
Nếu tác giả làm p2 cho TCCT sau khi Diệp giải nghệ thì TT là 1 nvc rất có tiềm năng. Cậu ấy khá đặc biệt, ngay cả khi đặt lên bàn cân cùng những tiền bối "chất như nước cất". TT có lẽ là nv đạt cấp thần duy nhất, mà tên tuổi, cx như phong cách, chưa gắn liền với chiến đội nào (rất khó nói rằng cậu ấy là 1 phần của Việt Vân, Gia Thế, hay Luân Hồi). Nhưng dù ở đâu, hòa nhập hay ko, khả năng TT chỉ tăng chứ ko giảm. Mình nghĩ TT vẫn đang tìm con đường của riêng mình. Qúa nhiều thứ có thể khai thác ở nv này nếu truyện có phần tiếp :unsure:
 

Bình luận bằng Facebook