Đào Hiên - Thần lộ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề và minh hoạ do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả.

Tác giả: 糖糖

Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân. Đọc đến cuối thì mới biết không phải là dìm.


Đào Hiên - Thần lộ


"Tình và lý, công và tư, đường lớn hướng lên trời mỗi loại nửa bên.

Nếu y đi một bước, vô luận là đi lên bên nào, đều không còn đường quay đầu nhìn lại."



Tôi không thích hắn.

Gia Thế suy bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc về hắn.

Lỗi của hắn không chỉ là đã đuổi Diệp Tu đi. Mà còn là bắt đầu từ khi chiến đội bắt đầu xảy ra vấn đề, hắn không thể tìm ra được biện pháp thích hợp kịp thời để ứng phó.

Thi đấu điện tử, thành tích nói chuyện.

Theo đuổi sự thương nghiệp hóa, cũng cần thiết phải thành lập trên nền tảng thực lực và thành tích. Ấy vậy mà Đào Hiên lại từ bỏ thứ có giá trị nhất của ngành thể thao điện tử Vinh Quang.

Sau đó, hắn lại từ bỏ Gia Thế.

Dù cho là một Diệp Tu không hay so đo tị nạnh, tính toán chi li đi chăng nữa, cũng phải có một sự bất đồng gắt gao với hắn. Càng huống chi là các fan hâm mộ Gia Thế và fan Diệp Tu?

Tôi không thích hắn. Vậy mà đến lần này đến lần khác, tôi lại rất hiểu hắn.

Ngày Gia Thế giải tán, tôi nhìn cảnh tượng ngoài kia trời long đất lở, song Đào Hiên lại chỉ lẳng lẳng nhốt mình trong phòng đánh Vinh Quang, trong lòng tôi đột nhiên ê ẩm chua sót.

Gia Thế sụp đổ, sụp trong tay hắn. Mọi người hận hắn mắng hắn trách hắn oán hắn đều được, đó là cái hắn nên nhận.

Nhưng mọi người cho rằng, bản thân hắn, không quan tâm để ý sao?

Không có Diệp Tu, thì không có Gia Thế phủ đầy phong quang huy hoàng.

Không có Đào Hiên, thì vốn trên đời này chẳng có Gia Thế gì sất.

Gia Thế cũng là do Đào Hiên tận tay dựng nó chăm nó từng chút từng chút một.

Sau đó, hắn tận tay hủy nó dỡ nó từng chút từng chút một, đem bán đi.

Bán Gia Thế, của hắn, đi.

Gia Thế là chặng đường thanh xuân tốt đẹp nhất đời này của hắn. Đó là lý tưởng, là nhiệt huyết, là kiêu ngạo, là động lực hắn từng sở hữu suốt gần mười năm ròng rã.

Là sơ tâm bị hắn lãng quên.

Hắn mất trắng toàn bộ những thứ này, chỉ còn lại một khoản tiền, và một bản thân hoàn toàn xa lạ.

Một vụ đầu tư có lời nhỉ.

Một bản thân hoàn toàn xa lạ với chính mình!

Bạn hiểu cảm giác này không? Người trước giờ mình xem thường, ghét bỏ, bài xích, tránh đi như tránh hủi, vậy mà bạn của ngày hôm nay, lại hóa thân thành một người như vậy. Thậm chí bạn còn không biết sự biến đổi đó phát sinh từ lúc nào.

Là từ khi nào thì bắt đầu?

Là tới khi nào sẽ kết thúc?

Sẽ kết thúc sao…

Ngày hắn bán Gia Thế, hắn ngồi lại đánh Vinh Quang, một lần nữa muốn thử xem, có thể tìm ra được những thứ mình từng đánh mất không. Hay chí ít, rằng có thể thấy được đôi chút bóng xưa dáng cũ từ cõi lòng đã vụn vỡ lạnh băng của hắn hay không.

Diệp Tu là đội trưởng, nhiệm vụ của anh là dẫn dắt chiến đội đạt được thắng lợi. Mười năm qua, mục tiêu của anh không hề thay đổi tới bây giờ ─Phải thắng, chỉ là phải thắng.

Đào Hiên là ông chủ, trách nhiệm của hắn là lo cho sinh tồn và phát triển của chiến đội và câu lạc bộ. Trên trên dưới dưới có biết bao nhiêu miệng ăn núi lở đang chờ hắn trông nom.

Một Đào Hiên trẻ tuổi, một Đào Hiên làm ông chủ tiệm net, kiên trì gom góp chắt chiu từng chút từng chút một, vất vả kéo tài trợ từng người từng người một, là vì cái gì?

Lúc hắn dốc hết toàn lực duy trì chiến đội để nó vận hành hoạt động, thì trong lòng hắn nghĩ gì?

Thể thao điện tử là một nghề nghiệp rất nhiệt huyết, đem lại vô số cảm xúc mạnh mẽ. Song, vũ đài hào nhoáng ấy là do vô số những cái vặt vãnh tục tằng chống đỡ nên.

Tiền không quan trọng? Nực cười, thế giới ngọt ngào như vậy từ khi nào vậy bạn?

Những chuyện tục tằng đó, dù sao cũng phải có người đứng ra đi làm.

Song Đào Hiên làm mãi làm mãi, đến cuối cùng lại lạc mất luôn bản thân mình.

Lúc hắn ý thức được điều này, thì đã chậm rồi. Hắn, đã không thể nào đạp phanh ngừng lại được.

Hắn trụy lạc, rơi vào ánh mắt của một bản thân mình hoàn toàn xa lạ trong gương. Dưới đó, đen ngòm, lạnh lẽo, và trơ trụi đến đáng sợ.

Đuổi Diệp Tu đi, bởi vì anh không thể phối hợp với những hoạt động thương mại của mình, không thể đem đến lợi ích cho chiến đội.

Nhưng đây chỉ là một phương diện mà thôi.

Đào Hiên ghen tị với Diệp Tu.

Diệp Tu còn có Vinh Quang, hắn đã không còn nó nữa rồi.

Hắn hoàn toàn ruồng bỏ bản thân mình trước kia, vô pháp quay đầu, khốn thú đường cùng bức đến giãy dụa, máu chảy tràn lan. Chỉ đành cắn chặt không buông Diệp Tu, ảo tưởng sức mạnh rằng bản thân mình có thể thao túng được Nhất Diệp Chi Thu ─Chẳng qua đều là những tưởng nhớ xa xôi đối với thanh xuân của chính hắn mà thôi.

“Vì thoái thác trách nhiệm, bỏ mặc Gia Thế” ─ Đây là cách nhìn của mọi người về Đào Hiên. Nhưng tôi lại không cảm thấy chỉ có như vậy thôi.

Kỳ thực, hắn đã hết tâm sức rồi. Giống như Tôn Tường năm ấy trong giải khiêu chiến hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu vậy.

Bọn họ, chủ động nhận thua. Đào Hiên, chủ động nhận thua.

Bại bởi chính tay hắn, bại trong ánh mắt xa lạ của chính mình.

Mệt rồi, ngán rồi, không muốn chiến đấu nữa.

Gia Thế đã không phải Gia Thế năm xưa, mình cũng không phải là mình năm xưa. Hắn kinh doanh cực khổ một trận, chung quy thành công cốc, người người cười nhạo hắn phản bội sơ tâm.

Gia Thế còn không ngã, thì hắn đã ngã trước rồi.

“Nhưng mà, vốn cũng không muốn như vậy, vì sao vậy? Lại biến thành như vậy…”

Tôi không biết đây là khốn hoặc của Đào Hiên hay là khốn hoặc của tôi. Một âm thanh nghi vấn nhỏ bé yếu ớt vang lên trong lòng, liền luẩn quẩn mãi không tan. Tưởng tượng đến thân ảnh Đào Hiên lẻ bóng kéo va li, cất bước chân cuối cùng dứt gót khỏi Gia Thế, nước mắt bỗng dưng trào ra.

Tôi hiểu mà, tôi hiểu!

Tôi bỗng dưng muốn gào to câu này với một nhân vật nghiễm nhiên là phản diện này.

Hay nói đúng hơn, tôi muốn gào lên với bóng lưng của hắn, cũng chỉ có thể gào lên với bóng lưng của hắn.

Sự hèn nhát của hắn, thứ hắn đánh mất đi, tâm trạng mê mang lạc lối của hắn, nỗi tưởng nhớ với quá khứ và bất lực với hiện tại của hắn, tôi… Tôi đặc biệt không thích hắn, là bởi vì tôi con mẹ nó đều hiểu!

Toàn Chức Cao Thủ là một câu chuyện rất kỳ diệu. Có một số người giống như ngọn đèn sáng soi rọi ánh lý tưởng và hi vọng của bạn, có một số người lại phản chiếu lại đời sống thực sự của bạn đến chân thực rõ ràng.

Tôi nhớ một câu chuyện trong Chicken Soup trước đây, hai anh em rất yêu thích hội họa lại không có tiền. Bọn họ quyết định luân phiên nhau học. Người anh đi làm trước, dành tiền cho em trai đến trường học vẽ, đợi đến khi người em công thành danh toại trở về, cầm về một số tiền lớn, bảo lần này đến lượt anh thực hiện ước mơ của anh đó. Người anh lại chỉ lắc đầu cười khổ, chìa một đôi tay tràn ngập vết thương ra.

Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.

Còn có thể đền bù ở chỗ khác được sao?

Đào Hiên, người đặt nét bút sáng tạo ra hơi thở đầu tiên của Gia Thế, người đặt xuống viên gạch đầu tiên xây nền móng cho Vương Triều Gia Thế, người đã chứng kiến quá trình chiến đội trải qua mưa gió bão giông.

Gia Thế sẽ không ngã.

Ông cũng sẽ không ngã.


Hoàn.
 
Last edited:

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#2
Với anh. Đào Hiên rất tội. Nếu em đã đọc Đỉnh Vinh Quang, chắc sẽ còn nhớ việc hợp đồng quảng cáo của ai đó ko tăng tiền. Nhưng thòng thêm điều khoản phải vô địch mùa 3 , còn nếu không vô địch thì chỉ còn một nửa hay một phần mười gì đó anh không nhớ rõ.
Gia Thế lúc ấy, đạt 2 quán quân liên tiếp, sở hữu Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu, phong quang dù chưa vô hạn thì cũng gần đến mức đó rồi, nhưng nó bị làm khó chỉ bởi một hợp đồng tài trợ, một hợp đồng mà nếu không có, thì ông chủ của nó, nhân viên của nó, chỉ có nước đi ăn mày.
Làm một ông chủ như thế, dễ dàng sao? Tuyển thủ có tình yêu Vinh Quang của họ, và họ hiện thực hóa trên sàn đấu. Đào Hiên cũng có tình yêu Vinh Quang của hắn, nhưng nếu không có tiền, thì tình yêu của hắn chỉ là bóng trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Trận đấu kết thúc, Diệp Tu có thể phủi tay không cần cúp quán quân mà trốn tránh truyền thông. Nhưng Đào Hiên có thể sao?
Không có tiền, Diệp Tu có thể xin làm quản lý tiệm net để được chơi Vinh Quang và có tiền mua thuốc lá là đủ. Nhưng, Đào Hiên có thể sao?

Vốn anh còn muốn nói thêm. Nhưng có lẽ nó sẽ tạo ra những tranh cãi không đáng có. Nên anh dừng lại ở đây thôi.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Em suy nghĩ rất lâu, viết một bài dất dài rất dài rồi, sau đó nghĩ nghĩ lại xoá mất. Anh muốn nói thêm, còn em lo đi xoá bớt chữ, tại càng nói càng nhiều aizz.

Thật sự chẳng biết viết gì cho sắc nữa. Trước giờ thật sự em rất thích văn phong của anh, rất súc tích, đến từng dấu chấm hỏi cũng có độ gợi hơn diễn đạt dài nhiều, trong khi em toàn ngược lại. Không biết nên nói là em cảm nhân vật tốt hay tệ đây.



Gia Thế sụp đổ, em chưa bao giờ nghĩ đó là lỗi riêng lỗi chung lỗi chính lỗi phụ lỗi to lỗi bé gì gì của bất cứ ai.

Lỗi chính là lỗi. Không ai tránh được.

Cũng như Gia Thế có thể đạt được thành tích đến tận nay, cũng chưa bao giờ là công riêng của bất cứ một cá nhân nào.

Công chính là công. Không ai che được.



Với em, Đào Hiên là một con người rất bình thường.

Nghĩ đến Đào Hiên, em hoàn toàn không có nghĩ ra một cái gì cả.

Chính là cảm giác Đào Hiên mang đến rất bình thường, rất con người. Có ưu điểm để khen ngợi, có khuyết điểm để soi, có sai để chỉ trích, có cái tội nghiệp để thương, có điều bất đắc dĩ để thông cảm, có sự vặn vẹo khiến người ta rùng mình, không biết có ngày nào mình cũng sẽ biến thành một người như vậy...

Nhiều người nói Đào Hiên là nhân vật phức tạp có chiều sâu, thật ra với em thì Đào Hiên rất dễ hiểu, đúng như bà chị tác giả viết cái bài này, là một tấm gương phản chiếu cuộc đời, chẳng có bao nhiêu ảo diệu lấp lánh xa tầm với như Diệp Tu.

Thường những nhân vật “chính diện”, những người tốt người hay, đều dễ nói, bởi họ đại diện cho lý tưởng. Lý tưởng thì muốn ca ngợi lên mây đi nữa, chém ra cả vạn chữ cũng chẳng khó.

Còn phản diện, ngược lại, là bởi vì họ phản ánh cuộc đời. Cuộc đời chật vật, cả đống chuyện bất đắc dĩ ập vào đầu, sự nặng nề và bất lực đó, ai cũng muốn tránh cho xa, bởi không ai muốn thừa nhận một mặt xấu xí và trần trụi như vậy cả.

Em đọc Đỉnh Vinh Quang rồi. Quan hệ của Đào và Diệp thực tế rất rối, không thuần bạn cũng không thuần chia cấp, cứ dở dở ương ương thế nào ấy, nên cách xử lý cũng chẳng rơi vào trường hợp nào nào hoàn toàn, nên hai người cứ nhẫn nhịn đề phòng và nghi ngờ ngán ngẩm.

Diệp thì chẳng chịu nói gì, Đào thì chẳng thể nghe lọt, thành viên khác không đứng ngoài hoang mang thì cũng là loại bỏ đá xuống giếng, trong khi thành tích thì càng đi xuống, Gia Thế không sụp mới lạ.

Diệp Tu chỉ lo thi đấu, còn Đào Hiên thì có hiện thực đè đầu. Rất khó để em ghim chuẩn xuống mấu chốt chính xác của mâu thuẫn do đâu, bởi em có thể theo phe cả hai đều được vì em đều hiểu những suy nghĩ của cả hai, nhưng em nghĩ là do xuất phát điểm quan điểm khác nhau của hai người.

Không có tiền nâng đỡ, Diệp Tu còn chẳng lên nổi sàn đấu, cũng chỉ có thể cả đời làm quản lý net hút thuốc thôi. Diệp Tu muốn truy cầu quán quân của liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, thì bắt buộc phải có tiền.

Diệp Tu cứ ngỡ mình chỉ cần thi đấu tốt là được, và cũng chỉ quan tâm mình thi đấu tốt thôi. Trong khi Đào Hiên lại không ngừng gào bên tai hắn, là dù thi đấu tốt là xem như là đi đến 99% đi nữa, 1% còn lại không thiếu mất thì cũng không sống nổi.

Chuyện khác không nói, nếu mà không dùng não nghĩ chỉ dùng tâm xét, thì em đứng về phía Đào nhiều hơn. Cảm vì sự bất lực và mâu thuẫn trong hắn, dễ hiểu dễ thấy dễ đả động đến em hơn sự bất lực và mâu thuẫn của Diệp Tu nhiều.



Thôi nói nữa lại dài nữa, lại phải xoá cả đống chữ. Em nghĩ ở đây thì chắc không ai cãi anh đâu, dù sao ghét Đào bênh Diệp thì đã không lội xuống đây, còn em thì lại chẳng phải fan Diệp để PKPKPK cãi với anh nữa. Không hiểu sao em cảm thấy chuyện này cãi không ra đâu, bởi nó không thuộc về chiến thuật có số liệu cụ thể các thứ, nó nghiêng về nhân sinh ứng xử mối quan hệ nhân tình tiền bạc lòng người hơn? Mấy cái này đều khá nhạy cảm, lại thiên biến vạn hoá, nếu thật sự cãi ra kết quả thì Đào và Diệp đã sớm giải quyết xong từ lâu rồi, không đến nỗi kéo đến nước cá chết lưới rách này.

Cứ ngỡ đăng xong bài Đào Hiên là dứt điểm không nợ gì với Gia Thế, Luân Hồi cũng xem như nhiều bài rồi, chỉ cần tập trung Lam Vũ là được. Em mới lết lên đọc chính văn chưa được bao lâu mà, ơ sao lại quần xuống lại rồi... Đừng, Dụ đội đang sắp chết đó anh biết không, hãy để em xem Dụ đội nào T_T
 
Last edited:

ThanhTamVoCau

Gà con tiến hóa
Bình luận
10
Số lượt thích
41
#4
Trong kinh doanh, bạn bắt đầu bằng tình yêu và đam mê, nhưng bạn mất đi chúng thì thứ để bạn trụ vững lại hoàn toàn chỉ là lợi ích. Giống như cái cách ban đầu Trần Dạ Huy phân biệt giữa nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ thì Đào Hiên cũng vướn vào nó. Là một ông chủ, lợi ích cho câu lạc bộ là nhiệm vụ chính nhưng song hành với nó là trái tim biết đập vì thể thao điện tử, ngay từ ban đầu hắn có không? Có, thậm chí nó không hề thua Diệp Tu, nhưng hắn lại để nhiệm vụ chính của mình mài mòn dần tinh thần và tình yêu thuở ban đầu. Con người là động vật cảm tính, nhiệm vụ con người làm được, máy móc cũng làm được, nhưng một bầu nhiệt huyết cùng tình yêu, máy móc không bao giờ có được, hắn đánh mất phần người để lại phần con chỉ toan tính lợi ích. Lúc Diệp Tu rời khỏi Gia Thế, anh vẫn có thể hiểu cho cái khó của hắn, có thể hiểu cho nỗi khổ của hắn nhưng anh lại không nhượng bộ tinh thần vì Vinh Quang của mình, cho nên Diệp Tu chưa bao giờ nói Gia Thế đá anh đi mà chỉ nói lý tưởng và mục đích của anh cùng chiến đội không hòa hợp được nữa. Đúng, không hòa hợp được nữa, nhưng ban đầu đã từng hòa hợp, đã từng chung con đường
 

Bình luận bằng Facebook