Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề và minh hoạ do người dịch tự đặt, đã hỏi xin phép tác giả.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân. Đọc đến cuối thì mới biết không phải là dìm.
Nếu y đi một bước, vô luận là đi lên bên nào, đều không còn đường quay đầu nhìn lại."
Tôi không thích hắn.
Gia Thế suy bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc về hắn.
Lỗi của hắn không chỉ là đã đuổi Diệp Tu đi. Mà còn là bắt đầu từ khi chiến đội bắt đầu xảy ra vấn đề, hắn không thể tìm ra được biện pháp thích hợp kịp thời để ứng phó.
Thi đấu điện tử, thành tích nói chuyện.
Theo đuổi sự thương nghiệp hóa, cũng cần thiết phải thành lập trên nền tảng thực lực và thành tích. Ấy vậy mà Đào Hiên lại từ bỏ thứ có giá trị nhất của ngành thể thao điện tử Vinh Quang.
Sau đó, hắn lại từ bỏ Gia Thế.
Dù cho là một Diệp Tu không hay so đo tị nạnh, tính toán chi li đi chăng nữa, cũng phải có một sự bất đồng gắt gao với hắn. Càng huống chi là các fan hâm mộ Gia Thế và fan Diệp Tu?
Tôi không thích hắn. Vậy mà đến lần này đến lần khác, tôi lại rất hiểu hắn.
Ngày Gia Thế giải tán, tôi nhìn cảnh tượng ngoài kia trời long đất lở, song Đào Hiên lại chỉ lẳng lẳng nhốt mình trong phòng đánh Vinh Quang, trong lòng tôi đột nhiên ê ẩm chua sót.
Gia Thế sụp đổ, sụp trong tay hắn. Mọi người hận hắn mắng hắn trách hắn oán hắn đều được, đó là cái hắn nên nhận.
Nhưng mọi người cho rằng, bản thân hắn, không quan tâm để ý sao?
Không có Diệp Tu, thì không có Gia Thế phủ đầy phong quang huy hoàng.
Không có Đào Hiên, thì vốn trên đời này chẳng có Gia Thế gì sất.
Gia Thế cũng là do Đào Hiên tận tay dựng nó chăm nó từng chút từng chút một.
Sau đó, hắn tận tay hủy nó dỡ nó từng chút từng chút một, đem bán đi.
Bán Gia Thế, của hắn, đi.
Gia Thế là chặng đường thanh xuân tốt đẹp nhất đời này của hắn. Đó là lý tưởng, là nhiệt huyết, là kiêu ngạo, là động lực hắn từng sở hữu suốt gần mười năm ròng rã.
Là sơ tâm bị hắn lãng quên.
Hắn mất trắng toàn bộ những thứ này, chỉ còn lại một khoản tiền, và một bản thân hoàn toàn xa lạ.
Một vụ đầu tư có lời nhỉ.
Một bản thân hoàn toàn xa lạ với chính mình!
Bạn hiểu cảm giác này không? Người trước giờ mình xem thường, ghét bỏ, bài xích, tránh đi như tránh hủi, vậy mà bạn của ngày hôm nay, lại hóa thân thành một người như vậy. Thậm chí bạn còn không biết sự biến đổi đó phát sinh từ lúc nào.
Là từ khi nào thì bắt đầu?
Là tới khi nào sẽ kết thúc?
Sẽ kết thúc sao…
Ngày hắn bán Gia Thế, hắn ngồi lại đánh Vinh Quang, một lần nữa muốn thử xem, có thể tìm ra được những thứ mình từng đánh mất không. Hay chí ít, rằng có thể thấy được đôi chút bóng xưa dáng cũ từ cõi lòng đã vụn vỡ lạnh băng của hắn hay không.
Diệp Tu là đội trưởng, nhiệm vụ của anh là dẫn dắt chiến đội đạt được thắng lợi. Mười năm qua, mục tiêu của anh không hề thay đổi tới bây giờ ─Phải thắng, chỉ là phải thắng.
Đào Hiên là ông chủ, trách nhiệm của hắn là lo cho sinh tồn và phát triển của chiến đội và câu lạc bộ. Trên trên dưới dưới có biết bao nhiêu miệng ăn núi lở đang chờ hắn trông nom.
Một Đào Hiên trẻ tuổi, một Đào Hiên làm ông chủ tiệm net, kiên trì gom góp chắt chiu từng chút từng chút một, vất vả kéo tài trợ từng người từng người một, là vì cái gì?
Lúc hắn dốc hết toàn lực duy trì chiến đội để nó vận hành hoạt động, thì trong lòng hắn nghĩ gì?
Thể thao điện tử là một nghề nghiệp rất nhiệt huyết, đem lại vô số cảm xúc mạnh mẽ. Song, vũ đài hào nhoáng ấy là do vô số những cái vặt vãnh tục tằng chống đỡ nên.
Tiền không quan trọng? Nực cười, thế giới ngọt ngào như vậy từ khi nào vậy bạn?
Những chuyện tục tằng đó, dù sao cũng phải có người đứng ra đi làm.
Song Đào Hiên làm mãi làm mãi, đến cuối cùng lại lạc mất luôn bản thân mình.
Lúc hắn ý thức được điều này, thì đã chậm rồi. Hắn, đã không thể nào đạp phanh ngừng lại được.
Hắn trụy lạc, rơi vào ánh mắt của một bản thân mình hoàn toàn xa lạ trong gương. Dưới đó, đen ngòm, lạnh lẽo, và trơ trụi đến đáng sợ.
Đuổi Diệp Tu đi, bởi vì anh không thể phối hợp với những hoạt động thương mại của mình, không thể đem đến lợi ích cho chiến đội.
Nhưng đây chỉ là một phương diện mà thôi.
Đào Hiên ghen tị với Diệp Tu.
Diệp Tu còn có Vinh Quang, hắn đã không còn nó nữa rồi.
Hắn hoàn toàn ruồng bỏ bản thân mình trước kia, vô pháp quay đầu, khốn thú đường cùng bức đến giãy dụa, máu chảy tràn lan. Chỉ đành cắn chặt không buông Diệp Tu, ảo tưởng sức mạnh rằng bản thân mình có thể thao túng được Nhất Diệp Chi Thu ─Chẳng qua đều là những tưởng nhớ xa xôi đối với thanh xuân của chính hắn mà thôi.
“Vì thoái thác trách nhiệm, bỏ mặc Gia Thế” ─ Đây là cách nhìn của mọi người về Đào Hiên. Nhưng tôi lại không cảm thấy chỉ có như vậy thôi.
Kỳ thực, hắn đã hết tâm sức rồi. Giống như Tôn Tường năm ấy trong giải khiêu chiến hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu vậy.
Bọn họ, chủ động nhận thua. Đào Hiên, chủ động nhận thua.
Bại bởi chính tay hắn, bại trong ánh mắt xa lạ của chính mình.
Mệt rồi, ngán rồi, không muốn chiến đấu nữa.
Gia Thế đã không phải Gia Thế năm xưa, mình cũng không phải là mình năm xưa. Hắn kinh doanh cực khổ một trận, chung quy thành công cốc, người người cười nhạo hắn phản bội sơ tâm.
Gia Thế còn không ngã, thì hắn đã ngã trước rồi.
“Nhưng mà, vốn cũng không muốn như vậy, vì sao vậy? Lại biến thành như vậy…”
Tôi không biết đây là khốn hoặc của Đào Hiên hay là khốn hoặc của tôi. Một âm thanh nghi vấn nhỏ bé yếu ớt vang lên trong lòng, liền luẩn quẩn mãi không tan. Tưởng tượng đến thân ảnh Đào Hiên lẻ bóng kéo va li, cất bước chân cuối cùng dứt gót khỏi Gia Thế, nước mắt bỗng dưng trào ra.
Tôi hiểu mà, tôi hiểu!
Tôi bỗng dưng muốn gào to câu này với một nhân vật nghiễm nhiên là phản diện này.
Hay nói đúng hơn, tôi muốn gào lên với bóng lưng của hắn, cũng chỉ có thể gào lên với bóng lưng của hắn.
Sự hèn nhát của hắn, thứ hắn đánh mất đi, tâm trạng mê mang lạc lối của hắn, nỗi tưởng nhớ với quá khứ và bất lực với hiện tại của hắn, tôi… Tôi đặc biệt không thích hắn, là bởi vì tôi con mẹ nó đều hiểu!
Toàn Chức Cao Thủ là một câu chuyện rất kỳ diệu. Có một số người giống như ngọn đèn sáng soi rọi ánh lý tưởng và hi vọng của bạn, có một số người lại phản chiếu lại đời sống thực sự của bạn đến chân thực rõ ràng.
Tôi nhớ một câu chuyện trong Chicken Soup trước đây, hai anh em rất yêu thích hội họa lại không có tiền. Bọn họ quyết định luân phiên nhau học. Người anh đi làm trước, dành tiền cho em trai đến trường học vẽ, đợi đến khi người em công thành danh toại trở về, cầm về một số tiền lớn, bảo lần này đến lượt anh thực hiện ước mơ của anh đó. Người anh lại chỉ lắc đầu cười khổ, chìa một đôi tay tràn ngập vết thương ra.
Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Còn có thể đền bù ở chỗ khác được sao?
Đào Hiên, người đặt nét bút sáng tạo ra hơi thở đầu tiên của Gia Thế, người đặt xuống viên gạch đầu tiên xây nền móng cho Vương Triều Gia Thế, người đã chứng kiến quá trình chiến đội trải qua mưa gió bão giông.
Gia Thế sẽ không ngã.
Ông cũng sẽ không ngã.
Hoàn.
Tác giả: 糖糖
Lời tác giả: Không phải phân tích nhân vật, chỉ đơn thuần là cảm nhận cá nhân. Đọc đến cuối thì mới biết không phải là dìm.
Đào Hiên - Thần lộ
"Tình và lý, công và tư, đường lớn hướng lên trời mỗi loại nửa bên.
Nếu y đi một bước, vô luận là đi lên bên nào, đều không còn đường quay đầu nhìn lại."
Tôi không thích hắn.
Gia Thế suy bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc về hắn.
Lỗi của hắn không chỉ là đã đuổi Diệp Tu đi. Mà còn là bắt đầu từ khi chiến đội bắt đầu xảy ra vấn đề, hắn không thể tìm ra được biện pháp thích hợp kịp thời để ứng phó.
Thi đấu điện tử, thành tích nói chuyện.
Theo đuổi sự thương nghiệp hóa, cũng cần thiết phải thành lập trên nền tảng thực lực và thành tích. Ấy vậy mà Đào Hiên lại từ bỏ thứ có giá trị nhất của ngành thể thao điện tử Vinh Quang.
Sau đó, hắn lại từ bỏ Gia Thế.
Dù cho là một Diệp Tu không hay so đo tị nạnh, tính toán chi li đi chăng nữa, cũng phải có một sự bất đồng gắt gao với hắn. Càng huống chi là các fan hâm mộ Gia Thế và fan Diệp Tu?
Tôi không thích hắn. Vậy mà đến lần này đến lần khác, tôi lại rất hiểu hắn.
Ngày Gia Thế giải tán, tôi nhìn cảnh tượng ngoài kia trời long đất lở, song Đào Hiên lại chỉ lẳng lẳng nhốt mình trong phòng đánh Vinh Quang, trong lòng tôi đột nhiên ê ẩm chua sót.
Gia Thế sụp đổ, sụp trong tay hắn. Mọi người hận hắn mắng hắn trách hắn oán hắn đều được, đó là cái hắn nên nhận.
Nhưng mọi người cho rằng, bản thân hắn, không quan tâm để ý sao?
Không có Diệp Tu, thì không có Gia Thế phủ đầy phong quang huy hoàng.
Không có Đào Hiên, thì vốn trên đời này chẳng có Gia Thế gì sất.
Gia Thế cũng là do Đào Hiên tận tay dựng nó chăm nó từng chút từng chút một.
Sau đó, hắn tận tay hủy nó dỡ nó từng chút từng chút một, đem bán đi.
Bán Gia Thế, của hắn, đi.
Gia Thế là chặng đường thanh xuân tốt đẹp nhất đời này của hắn. Đó là lý tưởng, là nhiệt huyết, là kiêu ngạo, là động lực hắn từng sở hữu suốt gần mười năm ròng rã.
Là sơ tâm bị hắn lãng quên.
Hắn mất trắng toàn bộ những thứ này, chỉ còn lại một khoản tiền, và một bản thân hoàn toàn xa lạ.
Một vụ đầu tư có lời nhỉ.
Một bản thân hoàn toàn xa lạ với chính mình!
Bạn hiểu cảm giác này không? Người trước giờ mình xem thường, ghét bỏ, bài xích, tránh đi như tránh hủi, vậy mà bạn của ngày hôm nay, lại hóa thân thành một người như vậy. Thậm chí bạn còn không biết sự biến đổi đó phát sinh từ lúc nào.
Là từ khi nào thì bắt đầu?
Là tới khi nào sẽ kết thúc?
Sẽ kết thúc sao…
Ngày hắn bán Gia Thế, hắn ngồi lại đánh Vinh Quang, một lần nữa muốn thử xem, có thể tìm ra được những thứ mình từng đánh mất không. Hay chí ít, rằng có thể thấy được đôi chút bóng xưa dáng cũ từ cõi lòng đã vụn vỡ lạnh băng của hắn hay không.
Diệp Tu là đội trưởng, nhiệm vụ của anh là dẫn dắt chiến đội đạt được thắng lợi. Mười năm qua, mục tiêu của anh không hề thay đổi tới bây giờ ─Phải thắng, chỉ là phải thắng.
Đào Hiên là ông chủ, trách nhiệm của hắn là lo cho sinh tồn và phát triển của chiến đội và câu lạc bộ. Trên trên dưới dưới có biết bao nhiêu miệng ăn núi lở đang chờ hắn trông nom.
Một Đào Hiên trẻ tuổi, một Đào Hiên làm ông chủ tiệm net, kiên trì gom góp chắt chiu từng chút từng chút một, vất vả kéo tài trợ từng người từng người một, là vì cái gì?
Lúc hắn dốc hết toàn lực duy trì chiến đội để nó vận hành hoạt động, thì trong lòng hắn nghĩ gì?
Thể thao điện tử là một nghề nghiệp rất nhiệt huyết, đem lại vô số cảm xúc mạnh mẽ. Song, vũ đài hào nhoáng ấy là do vô số những cái vặt vãnh tục tằng chống đỡ nên.
Tiền không quan trọng? Nực cười, thế giới ngọt ngào như vậy từ khi nào vậy bạn?
Những chuyện tục tằng đó, dù sao cũng phải có người đứng ra đi làm.
Song Đào Hiên làm mãi làm mãi, đến cuối cùng lại lạc mất luôn bản thân mình.
Lúc hắn ý thức được điều này, thì đã chậm rồi. Hắn, đã không thể nào đạp phanh ngừng lại được.
Hắn trụy lạc, rơi vào ánh mắt của một bản thân mình hoàn toàn xa lạ trong gương. Dưới đó, đen ngòm, lạnh lẽo, và trơ trụi đến đáng sợ.
Đuổi Diệp Tu đi, bởi vì anh không thể phối hợp với những hoạt động thương mại của mình, không thể đem đến lợi ích cho chiến đội.
Nhưng đây chỉ là một phương diện mà thôi.
Đào Hiên ghen tị với Diệp Tu.
Diệp Tu còn có Vinh Quang, hắn đã không còn nó nữa rồi.
Hắn hoàn toàn ruồng bỏ bản thân mình trước kia, vô pháp quay đầu, khốn thú đường cùng bức đến giãy dụa, máu chảy tràn lan. Chỉ đành cắn chặt không buông Diệp Tu, ảo tưởng sức mạnh rằng bản thân mình có thể thao túng được Nhất Diệp Chi Thu ─Chẳng qua đều là những tưởng nhớ xa xôi đối với thanh xuân của chính hắn mà thôi.
“Vì thoái thác trách nhiệm, bỏ mặc Gia Thế” ─ Đây là cách nhìn của mọi người về Đào Hiên. Nhưng tôi lại không cảm thấy chỉ có như vậy thôi.
Kỳ thực, hắn đã hết tâm sức rồi. Giống như Tôn Tường năm ấy trong giải khiêu chiến hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu vậy.
Bọn họ, chủ động nhận thua. Đào Hiên, chủ động nhận thua.
Bại bởi chính tay hắn, bại trong ánh mắt xa lạ của chính mình.
Mệt rồi, ngán rồi, không muốn chiến đấu nữa.
Gia Thế đã không phải Gia Thế năm xưa, mình cũng không phải là mình năm xưa. Hắn kinh doanh cực khổ một trận, chung quy thành công cốc, người người cười nhạo hắn phản bội sơ tâm.
Gia Thế còn không ngã, thì hắn đã ngã trước rồi.
“Nhưng mà, vốn cũng không muốn như vậy, vì sao vậy? Lại biến thành như vậy…”
Tôi không biết đây là khốn hoặc của Đào Hiên hay là khốn hoặc của tôi. Một âm thanh nghi vấn nhỏ bé yếu ớt vang lên trong lòng, liền luẩn quẩn mãi không tan. Tưởng tượng đến thân ảnh Đào Hiên lẻ bóng kéo va li, cất bước chân cuối cùng dứt gót khỏi Gia Thế, nước mắt bỗng dưng trào ra.
Tôi hiểu mà, tôi hiểu!
Tôi bỗng dưng muốn gào to câu này với một nhân vật nghiễm nhiên là phản diện này.
Hay nói đúng hơn, tôi muốn gào lên với bóng lưng của hắn, cũng chỉ có thể gào lên với bóng lưng của hắn.
Sự hèn nhát của hắn, thứ hắn đánh mất đi, tâm trạng mê mang lạc lối của hắn, nỗi tưởng nhớ với quá khứ và bất lực với hiện tại của hắn, tôi… Tôi đặc biệt không thích hắn, là bởi vì tôi con mẹ nó đều hiểu!
Toàn Chức Cao Thủ là một câu chuyện rất kỳ diệu. Có một số người giống như ngọn đèn sáng soi rọi ánh lý tưởng và hi vọng của bạn, có một số người lại phản chiếu lại đời sống thực sự của bạn đến chân thực rõ ràng.
Tôi nhớ một câu chuyện trong Chicken Soup trước đây, hai anh em rất yêu thích hội họa lại không có tiền. Bọn họ quyết định luân phiên nhau học. Người anh đi làm trước, dành tiền cho em trai đến trường học vẽ, đợi đến khi người em công thành danh toại trở về, cầm về một số tiền lớn, bảo lần này đến lượt anh thực hiện ước mơ của anh đó. Người anh lại chỉ lắc đầu cười khổ, chìa một đôi tay tràn ngập vết thương ra.
Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Còn có thể đền bù ở chỗ khác được sao?
Đào Hiên, người đặt nét bút sáng tạo ra hơi thở đầu tiên của Gia Thế, người đặt xuống viên gạch đầu tiên xây nền móng cho Vương Triều Gia Thế, người đã chứng kiến quá trình chiến đội trải qua mưa gió bão giông.
Gia Thế sẽ không ngã.
Ông cũng sẽ không ngã.
Hoàn.
Last edited: