Tôn Tường - Loài sói dữ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Đây là bản chuyển ngữ, được thực hiện với mục đích phi thương mại. Tựa đề và minh hoạ do người dịch tự đặt.

Tác giả: 珈蓝名姓


Tôn Tường - Đế quốc lang khuyển


"Dã thú lúc trọng thương, thường sẽ giả bộ hấp hối, dụ kẻ địch buông lỏng phòng bị, sau đó lồng lên cắn.

Ngàn vạn lần phải cẩn thận."



Topic hỏi: “Tôn Tường là một người như thế nào?”



Cậu ấy là một người đáng sợ.

Cậu ấy là một người đáng sợ.

Cậu ấy là một người đáng sợ.


Tôi chỉ xin phép nói ba giai đoạn: Việt Vân, Gia Thế, Luân Hồi.

Ban đầu Tôn Tường xem như lên sàn với thân phận nhân vật phản diện.

Song, văn phong của Hồ Điệp Lam có đặc điểm là luôn chừa miếng đất diễn khá ổn cho mỗi nhân vật tương ứng, dù rằng là nhân vật phụ qua đường bình thường nhất cũng sẽ mang một đặc điểm riêng.

Vì thế, chúng ta được chứng kiến quá trình trưởng thành của Cừu ngốc ngốc, từ người thiếu niên trẻ trâu mới đầu truyện, dần dần khoác lên mình hào quang lấp lánh của một vị Đấu Thần chân chính.



Mới vào chính văn, cậu ấy là vị Vua quyền lực nhất trong giới tân nhân. Vừa bắt đầu đặt chân vào giới chuyên nghiệp, giá trị và độ hot của cậu chàng người mới này đã sánh ngang tầm vóc MVP, hoàn toàn chẳng vướng phải Rào cản tân binh coi nó ra cái đinh gì vào mắt, bước phát qua luôn cái rẹt (đến nay trừ cậu cũng chỉ có mình Vương Kiệt Hi làm được).

Chiến đội mẹ của Tôn Tường là Việt Vân. Tôi nghĩ rằng nếu như không phải vì Tôn Tường, thì phỏng chừng cũng không có ai nhớ đến tên cái chiến đội này đâu.

Quả thật, thực lực chiến đội Việt Vân yếu đến quỳ, bình thường chẳng làm nên cơm cháo gì nổi. Trừ mùa giải thứ tám có Tôn Tường gồng gánh toàn team vào được tứ kết, về sau hoàn toàn chìm nghỉm chẳng nghe thấy phong thanh gì nữa.

Bởi vì vậy, có thể thấy được rằng đồng đội cũ của Tôn Tường ở Việt Vân đều sở hữu thực lực tầm thường kém trình. Cái thành tích xếp tám hạng đầu lọt vào tứ kết này, nhất định là do Tôn Tường phải liều mạng gồng gánh dắt theo tiểu đội của cậu giành giật kịch liệt mới có được.

Chỉ riêng việc này đã phần nào lý giải sự kiêu ngạo ban đầu của Tôn Tường.

Bởi không kiêu ngạo, thì làm sao xứng tầm với thiên phú tuyệt đối và tiềm lực khủng bố cậu trai trẻ này thể hiện ra chứ?

Không hề nghi ngờ gì rằng, hoàn cảnh đó đã khiến nhận thức Vinh Quang của Tôn Tường lúc ấy chỉ dừng lại ở “chiến đấu một mình” mà thôi.

Anh mài chơi một mình đã đủ trâu bò rồi, mấy chú cứ xếp hàng đứng sau lưng anh là được, anh đây sẽ bảo vệ gánh hết các chú cho!



Tiếp sau đó, là những tháng ngày cậu ở Gia Thế.

Chúng ta nên nhớ rằng, ban đầu Tôn Tường không chơi pháp sư chiến đấu, mà là cầm cuồng kiếm sĩ. Thế nhưng đến Gia Thế xong, cậu cứ thế mà quất thẳng tới tấp luôn một nghề nghiệp xa lạ trước đây mình chưa từng tiếp xúc, mà còn là tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu lẫy lừng nữa chứ.

Nếu như là người bình thường, không phải là lâm trận bỏ chạy, thì cũng sẽ rụt cổ co đầu dè dặt đắn đo lâu ơi là lâu rồi mới dám thử sờ đến mép tài khoản đánh thử chút chút thôi nhỉ.

Ấy vậy mà, Tôn Tường vẫn hừng hực khí thế vọt thẳng về phía trước, chẳng hề nao núng chùn lòng.

Cậu ấy cứ xông lên, xông lên, xông lên!!!

Trong thời gian ngắn ngủi mà Tôn Tường đã có thể thành thục một nghề nghiệp mới nhanh đến vậy, thiên phú cao đến biến thái!

Thật sự khiến tất cả mọi người phải ngả mũ bội phục sự dẻo dai bền bỉ và dũng khí bất tận của cậu ấy.

Tuy rằng những đại nhân vật lợi hại thâm sâu có thể tỉnh táo suy xét lợi ích cục diện từ đầu đến đuôi chu toàn, thường mới là những người có thể cười đến phút chót. Nhưng vẫn phải công nhận, tự sâu dưới đáy lòng chúng ta, luôn luôn yêu thích những người thiếu niên trẻ tuổi đơn thuần, vừa cố chấp quật cường vừa kiêu ngạo thẳng thắn đúng không nè?

Sau khi chứng kiến Diệp Tu đánh ra Rồng Ngẩng Đầu tại trận Tân binh khiêu chiến mùa tám, Tôn Tường cũng theo đó bộc lộ sự ấu trĩ còn chưa thành thục của thiếu niên (hoặc thanh niên). Cậu ấy sẽ thấy mất mặt quê mùa đến độ “không muốn bước ra gặp khán giả nữa”, sau đó còn lén lút âm thầm an ủi chính mình “mình nhất định cũng sẽ làm được mà” các kiểu nữa chứ.

Thật sự là tâm tính trẻ con tự ái cao, hay tự buff tinh thần bản thân đây mà.

Có nhiều người khi gặp phải tình huống tương tự như vậy, có lẽ đã dừng lại ở khâu tự an ủi tinh thần, rồi thôi.

Không cam lòng, không phục, ủy khuất bức xúc gì gì đó để vài ngày liền phai nhạt, trôi vèo theo ngọn gió.

Nhưng, Tôn Tường thì không.

Lần sau gặp lại Diệp Tu, cậu ấy thao tác Rồng Ngẩng Đầu một cách hoàn mỹ 100%.

Đây, chắc chắn là cậu đã đổ rất nhiều công sức lén lút âm thầm luyện tập đó nhỉ.

Cái đứa nhỏ này, ngoài miệng thì chưa bao giờ thốt nửa tiếng không cam lòng nào, ấy vậy mà trong lòng vẫn âm thầm liều mạng luyện tập.

Cũng, rất đáng mến đúng không?



Sau đó, cậu phải đến Luân Hồi.

Dùng từ “phải”, chứ không phải là “được”, chúng ta đều biết vì sao rồi đó: Gia Thế dưới sự dẫn dắt của Tôn đội, out Liên minh, thua luôn khiêu chiến.

Đường dưới chân cậu hiện nay, là dung nham bỏng rát nghiệp hoả cháy thân, hay là sình lầy quấn người đen lầy trì trệ đây...

Ở Luân Hồi, cậu cuối cùng cũng học được cách phối hợp đoàn đội, hình thành nên hình thức chiến thuật “song trục tâm” trứ danh của Luân Hồi. Chu Trạch Khải rất giống Diệp Tu, thao tác chuẩn độc, lối đánh hút ánh nhìn, cơ hồ là che khuất hào quang của tất cả mọi đội viên khác hết. Cho nên cách gọi “chiến đội một người” của Luân Hồi cũng không phải vô duyên vô cớ mà có.

Tôn Tường đến Luân Hồi, bị đàn áp dưới ánh hào quang đó, rồi có phải sẽ bị va phải tường cái bụp, vấp ngã bầm dập sấp mặt không đó chứ?

Vị trí trung tâm không thuộc về mình, đơn đả độc đấu không thể đoạt quán quân, đồng đội không phải bàn đạp, Vinh Quang cá nhân không phải là tất cả.

Nhiều giác ngộ trong một thời gian ngắn như vậy, alo Tôn Tường, cậu còn ổn chứ?



Lần chuyển đội thứ ba của Tôn Tường tính ra chính là thời kỳ sa sút nhất của cậu, khác hẳn một trời một vực so với danh tiếng oanh liệt trước kia. Thể thao điện tử chính là như vậy: bạn đánh tốt, thì mọi người liền yêu quý bạn, dù phẩm hạnh bạn kém tí cũng được. Còn bạn đánh không tốt, thì chẳng ai coi trọng bạn sất, dù cho bạn có phẩm đức ưu tú đến đâu đi nữa.

Cho nên cậu dần trưởng thành hơn, trở nên cường đại và thành thục hơn, trong lẫn lối đánh và lối nghĩ.

Có rất nhiều tuyển thủ sở hữu thiên phú trời sinh, khi gặp phải cú va vấp đè đầu thì sẽ vĩnh viễn trầm luân trong thời kỳ sa sút đó mãi không thoát ra nổi.

Nhưng, Tôn Tường thì không.

Cậu ấy, bước từng bước một, bức phá ra ngoài.

Đây là một tâm tính khủng bố đến bậc nào?

Từ một cậu tân binh đánh đấm ngông nghênh bừa bãi ở Liên minh, trên tay cầm một nghề mới toanh mình không hề quen tay, hết lần này đến lần khác bị đánh ngã quỵ, hết lần này đến lần khác lê thân bò đứng bật dậy như loài sói săn đêm.

Quán quân chỉ có một.

Ta tin tưởng rằng ta đây, yêu ma quỷ quái nào đủ gan quấn thân phiền nhiễu, sớm muộn gì cũng đều sẽ bị lão tử dẫm nát dưới chân!

Ai dám nói rằng đứa nhỏ bị chiều chuộng đến hư năm xưa, không thể trưởng thành nên một người nam nhân có trách nhiệm có đảm lược, đỉnh thiên lập địa được chứ?

Tôn Tường, không phải đã từng bước chứng minh cho bạn xem rồi sao?

Hoàn.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook